Cafe Tranh buổi trưa vẫn rất đông như mọi khi, góc bàn kia một bóng hình quen thuộc, Tiêu Chiến ngoảnh nhìn xuống phía dưới, bút trên tay cũng ngưng hẳn, tâm tư anh trồi lên từng dòng hồi ức trĩu nặng, như mới hôm qua, như thật lâu lắm .....
"A chiến mau lại ăn cơm đây"
" A Chiến, bút vẽ con cầm vậy không đúng rồi, phải thế này này"
" Màu thế nó không làm cho bức tranh con sinh động có hồn được, con thêm nét vẽ chổ này này"
Hình ảnh dịu dàng, nụ cười ngọt ngào của mẹ mỗi khi chỉ dẫn anh một điều gì đấy
" A Chiến, trông em giúp mẹ nhé"
Cậu bé 7 tuổi đến gần cái nôi, lắc lư lắc lư cho cậu bé con trong ấy say giấc mỗi khi mẹ bận.
" Ba, em phải nói là ba"
" Ba"
"Ôi, mẹ ơi Bảo Bảo biết nói ba rồi đấy... "
Tiếng cười tiếng nói vui vẻ lấn át cả căn phòng.
Ba về, đưa trên lưng, đứa cầm cây gậy nhỏ chơi trò chăn trâu, mẹ lau vội giọt mồ hôi trên trán nhìn ba bố con vui chơi mà mỉm cười hạnh phúc.
" Này, nắm lấy tay anh, chúng ta đi..."
" Ối, té rồi... nín nín anh thương"
" Anh dẫn em đón ba về nhé"
Cậu nhỏ đã có thể cùng anh chạy ra đón ba về, đứa nhỏ đưa lên vai, đứa lớn nắm tay ba vào nhà chờ mẹ bữa cơm chiều.
Rồi em trai cũng lớn, có thể cùng anh gáp lego, anh luôn nhường nhịn em, lớn hơn em trai tận 6 tuổi cơ mà, nhưng đứa nhỏ rất ngoan, chưa bao giờ giành giật gì với anh hai hết, mẹ ngồi vẽ tranh, hai anh em chơi trò lắp ráp... mệt thì ôm nhau ngủ, anh đi học về luôn có quà cho em, lúc mẹ tập anh vẽ tranh, em ngồi đấy trông như chú chó con ngóng mẹ, ba đi làm về là buổi tối trọn vẹn những nụ cười bên nhau....
Rồi đến ngày kia, mẹ bảo " Hôm nay mẹ có đến rước trễ, đứng phòng chú bảo vệ đợi mẹ nhé, mẹ dẫn em đến nhà dì Thanh dự tiệc, về xong tối mẹ cùng ba dẫn hai anh em đi lễ giáng sinh nhé"
Anh đứng đợi mẹ đến tận tối cũng không ai đón về, đến khi thấy được chiếc xe quen thuộc, ba bước xuống hai mắt sưng phù đỏ hoe ôm anh vào lòng mà khóc nấc, lần đầu tiên trong đời anh thấy ba khóc....
Mẹ bảo đến đón trễ, nhưng mẹ không đến được nữa..
Mẹ bảo dẫn anh đi chơi giáng sinh, màu đỏ của noel, được thay bằng màu nước mắt của hai ba con.
Mẹ đi rồi, mang cả đứa em thân yêu của anh đi mất..
Mang sự ôn nhu dịu dàng của mẹ đi
Mang tuổi thơ ấm áp của anh cùng em trai đi mãi.
Chuyến xe định mệnh mang hai thiên thần trong lòng anh, bị lạc tay láy vì tránh một chiếc xe khác, cả người và xe một hướng rơi xuống nước trên đường về, đến khi tìm được người, cả mẹ và em trai chưa đầy 4 tuổi đã không còn hơi thở....
Ba được thông báo chạy thẳng một đường đến bệnh viện, tất cả đã muộn.... một lớn, một nhỏ đã nằm im bên trên là lớp vãi trắng xóa màu tang tóc....
Vì nội ngoại đều ở dưới quê, nên gia đình anh rất đơn chiếc.... sau một lúc thương tâm muốn gụt ngã, ba chợt nhớ còn có anh, hi vọng anh vẫn còn ở đấy... ba đón anh, ôm anh mà không kiềm được sự đau khổ dằn vặt ấy......
10 tuổi anh mất đi hai người thân thương nhất của mình, cùng ba gồng gánh nỗi đau to lớn, cùng ba một đường mà phát triển, ba vừa là ba, vừa là mẹ, vừa là một người bạn chăm sóc yêu thương anh.
Tay sờ lên gương mặt, nước mắt rơi tự bao giờ... nỗi đau kia vẫn cứ y hệt hôm qua, mỗi lần nhớ đến tim lại không ngừng thổn thức. Anh nhìn xuống quán, Nhất Bác nghiêng người nằm xuống bàn, có lẽ mệt quá ngủ tạm. Với người con trai này anh vẫn luôn muốn săn sóc yêu thương dù cậu ta là một người xa lạ, nếu Bảo Bảo còn có lẽ cũng bằng tuổi của Nhất Bác, cái anh thiếu hụt, cái anh hoài niệm... là đứa em ngoan ngoãn kia, mà Nhất Bác cứ như cơn gió mát lấp đầy khoảng trống ấy, cậu cho anh là cảm giác được quan tâm, được chăm sóc cậu như chính đứa em của mình...Nhất Bác chưa hề từ chối điều đó... một sự hòa hợp đến không ngờ.
Tiêu Chiến xuống lầu, lấy áo khoát của Nhất Bác khoát hờ lên bờ vai người đang gụt đầu say giấc ấy.... sắp xếp đống giấy tờ cho gọn đặt cạnh máy tính. Nhìn cậu, anh lại nhớ đến đưa em đáng thương kia. Anh đến quầy gọi nhân viên khi nào Nhất Bác thức pha cho cậu ấy một ly trà xanh nóng, không cần tính tiền phần ấy, trà xanh giúp thư giản hệ thần kinh vừa giúp tỉnh táo tinh thần, thực rất hợp cho những người đang căng thẳng mệt mỏi như cậu.
Nhất Bác tỉnh dậy, tiếp nhận tách trà xanh nóng từ bồi bàn, cậu ngước lên nhìn anh, anh cũng nhìn xuống, cậu nói " cảm ơn" bằng khẩu hình miệng và chỉ vào tách trà xanh, một nụ cười ngọt ngào cho cả hai.
Hôm sau vẫn như mọi khi, vừa đến cậu vừa kêu một tách cafe, nhưng lần này người đưa đến lại không phải nhân viên mà đích thân ông chủ đưa đến, không phải một tách cafe ít đường mà một ly trà xanh nóng hổi nghi ngút khói, phần ăn trưa cũng nằm gọn trên khay. Tiêu Chiến vừa lấy đồ ăn xuống vừa nói.
" Cafe thật sự không tốt, anh đổi trà xanh nóng cho em"
Nhất Bác cũng mỉm cười nhìn anh không ý kiến, tiếp nhận phần cơm của mình mà ăn.
Tiêu Chiến vừa thưởng thức ly nước trong tay mình, vừa cưng chiều nhìn cậu ăn
" Nhất Bác này, mệt lên phòng anh mà nghĩ, trên đấy có giường, không gian cũng rộng hơn ở đây, em ngủ không bị mỏi cổ, anh trên đấy cũng mình, lên đấy có làm việc yên tĩnh dễ tập trung"
" Em được ưu tiên à"
"Ừ, cho em là ngoại lệ"
" Ok, mai em lên trên đấy làm việc, có người bồi, anh đỡ buồn"
Tiêu Chiến phì cười " Sao em không khách sáo gì hết vậy"
" Với anh, quen rồi"
Cả hai nhìn nhau cười, Tiêu Chiến lắc đầu hết nói nỗi cậu ấy.
Hôm sau Nhất Bác đến, lần này kêu món rồi đi thẳng lên lầu, mọi người cũng không lấy làm ngạc nhiên vì từ trước đến giờ thấy Tiêu Chiến chỉ tiếp xúc mỗi Nhất Bác nên nghĩ họ thân nhau cũng không ngăn đón, huống chi nếu Tiêu Chiến không cho phép sau cậu ấy dám lên.
Vừa bước lên lầu hai, một không gian khác đập vào mắt cậu, hai bên tường là một rừng trúc bao la, toàn trúc là trúc, người vẽ thế nào mà có thể tạo ra khung cảnh như thế, Nhất Bác đang nghĩ mình như đang lạc vào rừng trúc trong mấy bộ phim cổ trang, bước theo phương hướng góc 90° tìm nơi của anh, cậu chợt ngớ ra, đây là một không gian khác, một lối nhỏ thưa thớt cây trúc sau là những tản đá con đường xung quanh một màu anh lam, như xanh của biển, hai bên tường lẫn phía trên cũng lững lờ những đám mây, tất cả đều qua bàn tay ma thuật của anh tạo nên, Nhất Bác càng thêm có cái nhìn khác về anh, ngưỡng mộ, tôn trọng yêu thích tất cả đã nhuộm đầy đôi mắt cậu... đến nơi của anh lại một không gian khác... xung quanh anh là kính trong có thể trông thấy cảnh vật phía ngoài, nhìn trọn vẹn cafe Tranh. Chổ đấy đặt thật nhiều bức tranh, nhỏ có, lớn có.... còn có... tấm chân dung của cậu ngồi suy tư bên cạnh máy tính bên khung kính.
Tiêu Chiến nhìn cậu ôm máy tính lên lại lo chăm chú không rời bức ảnh của mình, anh tiến đến..
" Thích sao? Định tặng em đấy"
" Anh vẽ em khi nào đấy, đẹp thật hà" từng đường nét trên khuôn mặt, nó sống động y như thực.
" Em ngồi đi" anh chỉ vào cái sôfa rộng giữa nhà " Anh đang định làm một cái gì đấy kỷ niệm cho khách hàng thân quen, khách hàng đến cafe Tranh trên 10 lần sẽ được chính tay ông chủ họa cho bức ảnh, em thấy thế nào"
" Được đấy, nhưng anh đừng nói anh đem em ra thử nghiệm trước đấy nha"
" Đúng, em hiểu anh quá rồi, cái đấy cho em, khu nào lấy cứ lấy"
Nhất Bác đưa ngón tay cái ra, biểu thị rất ư là ưng ý... cả hai lại trở về trạng thái làm việc của mình, cậu gõ máy tính, anh tiếp tục vẽ tranh, tranh của anh đa số để ở phòng triển lãm tranh của bạn anh, một số anh lưu giữ ở phòng.
Một lát sau, nhân viên đưa cơm và thức uống lên, cả hai dừng lại và ăn uống, hôm nay có món cá sốt cà chua, có lẽ không hợp khẩu vị cậu nên ăn ít lắm. Khuôn mặt ghét bỏ món đấy cũng hiện rõ.
" Em không ăn cà chua à"
" Thực ra, em bị dị ứng nó, ăn vào sẽ nổi mẫn đỏ khắp mặt"
" Anh không biết, lần sau sẽ chú ý"
Nhất Bác nói với ba mình cho cậu thời gian một tháng, nhưng mọi thứ có vẻ khó khăn, mọi thứ cứ như một vòng xoay cành xoáy càng xa, những người cậu định hợp tác lúc gọi điện thoại nói chuyện thì đồng ý đủ kiểu, đến lúc sắp ký hợp đồng thì trăm ngàn lý do thoái thác, bởi vậy thương trường giấy tờ chữ ký mới thật sự ý nghĩa, đôi ba lời hứa suông chỉ đưa ta từ hi vọng này đến thất vọng khác thôi. Cậu lại ngã người lên ghế sofa vì mệt. Tiêu Chiến không rõ dạo gần đây cậu thế nào, mày cứ cau mãi, hỏi đến cậu lại bảo kinh tế anh không biết gì đâu, nhưng cậu càng ngày càng gầy, trầm người hẳn ra.
Khoát lên mình cậu chiếc chăn, Tiêu Chiến nhìn cậu nhiều hơn một lúc, thứ gì đấy trong người nhôi nhút, anh quay sang dọn dẹp gọn gàng đống giấy tờ cho cậu, rồi về làm việc cho mình, mọi thứ diễn ra vô cùng hài hòa.
Kỳ hạn 1 tháng đã sắp tới, mọi thứ đều không như mong đợi, hôm ấy Nhất Bác đến, mình không, không cặp không máy tính, cậu vừa vào đến cũng không màng gọi nước uống, cũng không chào hỏi Tiêu Chiến, một đường vào phòng anh đóng cửa lại, ôm chăn mà ngủ..
Tiêu Chiến ngưng cây bút trên tay, anh mở cửa phòng ra, định bắt đèn lên cho cậu, thì giọng cậu vang lên.
" Đừng bật, em muốn ngủ"
Tiêu Chiến đến gần, để tay lên trán cậu
" Em bệnh sao?"
" Không, chỉ là em mệt, thật mệt, Tiêu Chiến"
" Ừ, vậy thôi em ngủ đi"
Tiêu Chiến rời phòng, nhưng anh không vẽ nữa, dọn dẹp mực, màu, các loại..., sau đấy vào cạnh phòng ngủ của mình, xem Kiên Quả thế nào, cô mèo có cả một căn phòng được cậu chủ ưu ái, chăm sóc Kiên Quả xong anh ra ngồi ôm điện thoại xem tin tức..., từ ngày Nhất Bác ngủ gật trên sofa Tiêu Chiến có bảo cậu ấy vào phòng nằm tử tế mà ngủ, phòng của anh kế bên phòng kính nơi anh vẽ tranh, bước vào vài bước là đến, là nơi chưa một ai có thể bước vào, có lẽ như anh từng nói cho cậu là ngoại lệ, ngoại lệ được anh săn sóc, ngoại lệ được anh yêu thương.... mà hai chữ yêu thương này đến hiện tại Tiêu Chiến còn không phân biệt được, đó là thế thân cho đứa em trai anh, hay chính bản thân anh yêu thương cậu ấy, chỉ là anh muốn vậy, muốn gần gủi quan tâm cậu ấy, càng muốn càng nhiều thôi, một cái nhíu mày của cậu thôi, trong anh đã trăm mối ngỗn ngang, nhưng anh chẳng biết gì về kinh tế nên chỉ đành khoanh tay bất lực.
_____
Có thể cho tôi ít cmt để biết các bạn cảm nhận về chuyện của tôi thế nào không?