Cô Dâu Mạo Danh
|
|
Chap 14: Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà. Tôi tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau rồi cũng phải mon men lê từng bước. Đoạn đường này xe buýt không có, đến một cái taxi cũng không, haiz!....... chán thật. *********** Hả! Ngã rẽ! Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của hắn. - Việt Hùng! Anh đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn không thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ...... Còn đang bực mình, chưa biết tính sao thì may thay phía trước có người đang lại gần, chắc cô ấy là dân ở đây , không chừng sẽ biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng đi được mới có hai bước thì chỉ kịp nghe cô ấy la lên một tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường.
-" Cướp...ướp...."
Một gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của cô ấy. Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa. Máu "anh hùng" của tôi nổi lên. Xem ra bản cô nương này không cho mi một trận không được. Lựa lúc hắn đang chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con gái nên hắn không đề phòng). Tôi lộn vòng chặn trước mặt hắn. Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho hắn một quả đấm luôn. Bị bất ngờ hắn choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu. -Đấu thì đấu , tưởng ta sợ mi à. Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp thì....... Hắn đã co giò chạy mất dép. Hừ! vậy mà cũng ra oai. Tôi định duổi theo hắn nhưng nghe người phía sau đang rên rỉ nên đành thôi. - Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại thì.... Vội vã lại gần cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra không ít. - Cô không sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân cô ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu. - Không sao. ... hơi đau chút thôi.... cô cảm ơn cháu...... - Hi hi ..... có gì đâu cô..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ một chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho cô ấy.- Của cô đây ạ! - Cảm ơn cháu!- Cô ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa. - Dạ!...... - Mẹ!......
Cả tôi và cô ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của một người. Là một anh chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi hắn. Ăn mặt khá là "bụi". Chỉ với hai bước chân anh ta đã phóng đến trước mặt chúng tôi: - Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại .... Chắc là lo lắng quá nên anh ta quên luôn sự có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa. - Con xem con kìa- Cô ấy khẽ liếc nhẹ con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng không sao . may nhờ cô gái này. Bây giờ anh ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng: - xin.... lỗi .... cô tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn cô đã giúp mẹ tôi. - Có gì đâu. Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân cô ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở: - Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy. ................ Tôi giúp anh ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc đi anh ta còn không quên nói lời cám ơn: - Cám ơn cô rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại.
Họ đi rồi. -Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ? Thôi chết! Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi.
|
CHẠP 15: Cuối cùng sau một hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng đã quá 8h.
Ai đã vào việc nấy.
Haiz!
Hắn còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu.
Thiệt tình!
Điên lên mất.!
Thôi đành đến phòng nhân sự hỏi vậy.
Mà nó ở đâu nhỉ?
- Chị ơi cho em hỏi : phòng nhân sự đi hướng nào ạ?..... Tôi hỏi mấy chị ở quầy tiếp tân nhưng dường như họ chẳng nghe lọt tai lời nào của tôi, mắt còn mải ngó đi đâu:
- Ôi! anh ấy kìa. Đẹp trai quá! Một chị mắt long lanh suýt xoa vừa kéo kéo chị còn lại chỉ về hướng cửa ra vào. - Uh đúng là đẹp thật! Cực kỳ đẹp lun. Đôi mắt của hai chị này giờ chỉ thấy *hình trái tim* thôi. Tôi mà có cố hỏi nữa chắc họ cũng không nghe thấy đâu. Thôi thì tự mình tìm lấy vậy. Tôi lắc đầu quay đi thầm nghĩ không biết người đó đẹp cỡ nào mà khiến mấy chị này như vậy....... nhưng tôi cũng chẳng buồn nhìn xem người đó như thế nào. - Mày nói anh ấy chính là giám đốc mới của chúng ta hả Xuân. Vậy sau này ngày nào cũng được gặp anh ấy, vui quá mày nhỉ? hi hi
Tiếng cười khúc khích của hai chị tiếp tân làm tôi giật mình.
Giám đốc?
Vậy chẳng phải người mà họ đang nói đến là hắn sao?
Tôi xoay người 180 độ .
Chính xác là hắn.
Vậy thì cứ hỏi hắn là được rồi.
Nghĩ sao làm vậy , tôi vội vã chạy nhanh đến chỗ hắn:
- Này! Việt........
Lời tôi chưa dứt thì đã gặp phải ánh mắt lạnh lùng của hắn:
- Cô là nhân viên mới à? Ngày đầu đã đi trễ vậy rồi, có muốn làm việc không hả?
"- Ôi ! Giám đốc giỏi thật vừa mới nhận chức mà đã biết cô ta là nhân viên mới rồi. - Có phải vậy không ? hay là họ có quen biết nhau đấy? - Quen gì tôi thấy cô ta đang chài mồi giám đốc đấy................ -.................."
Trời trời!
Mấy cô nàng trong công ty này đúng là rảnh quá mà. Tôi còn chưa kịp nói gì với hắn . Mồi chài gì chứ , thiệt hết chỗ nói.
Mà tôi quen hắn thật , có phải giả đâu. Sao khi không lại vu cho tôi cái tội mồi chài đàn ông chứ. Tôi tức khí đang định quay ra mắng cho họ một trận , nhưng hình như hắn đoán được ý định của tôi nên vội vã e hèm:
|
- Phòng nhân sự - đi thẳng rồi rẽ phải- nếu không muốn bị đuổi việc thì mau đến đó đi. Nhân tiện cho cô biết tôi là giám đốc ở đây, lần sau còn để tôi thấy cô đi làm muộn như vầy thì cô không cần đến làm nữa.
Hắn nói rồi bỏ đi một mạch không quên ném lại cho tôi một cái nhìn nẩy lửa kiểu như: " Đừng tỏ ra quen biết tôi"
Mấy cái người nhiều chuyện kia lại được thể bàn tán xôn xao. Khỏi phải nói là bàn tán không hay về tôi rồi.
Thôi thì mặc kệ họ. Ở đời vốn dĩ vẫn tồn tại nhiều người như thế mà.
************************
-Cô là Hạ Phi Khanh? Chị trưởng phòng nhân sự nhìn tôi với ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. - Dạ! Tôi gật đầu trả lời chị ta lại vừa nghỉ thầm:
Cái chị này đúng là lạ thật , không lẽ nhân viên mới nào chị ta cũng phải nhìn như vậy sao?
- Cô là gì của giám đốc Hùng? Cuối cùng chị ta không nhìn tôi dò xét nữa nhưng trong giọng nói lại như chứa đầy lửa.
Nhưng mà chị ta hỏi vậy là sao? Không lẽ chị ta...... cũng như mấy người kia....... - Gì là gì ạ........? Em không quen với giám đốc Hùng nào hết. Tôi cười giả lả. Tốt nhất là làm như không biết, nếu để bọn họ biết tôi và hắn......... , nhớ lại thái độ lạnh lùng của hắn lúc nãy ...... tôi bất giác rùng mình.
- Đi theo tôi! Trông chị ta có vẻ như không tin lời tôi nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì. chỉ ôm lấy đống giấy tờ dày cộm thả mạnh vào tay tôi- hix làm tôi suýt té vì nặng- rồi mở cửa ra ngoài.
*********************
Chị ta dẫn tôi tới một cái bàn trống trong phòng kế hoạch. - Cô ngồi ở đây đi. Chị ta nói rồi toan quay đi nhưng dường như nhớ ra gì đó lại quay lại: - Ah! Còn nữa tất cả tài liệu cho kế hoạch quay quảng cáo đều ở đây- chị ta chỉ vào đống giấy tờ đã đưa cho tôi lúc nãy- Cô làm bản báo cáo chi tiết rồi mang lên phòng giám đốc vào đầu giờ chiều nay, nhớ rỏ chưa.
Chị ta đi rồi tôi mới nhìn vào đống giấy tờ đó mà phát hoảng. "- Trời ơi nhiều thế này mà bắt phải xong vào đầu giờ chiều ư. Phản đối! Phản đối! Chế độ áp bức sức lao động của nhân viên công chức. hix hix!"
|
Tiếp Chạp 15: Đã gần 10h rồi mà bản báo cáo kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu.
Tôi còn đang đau đầu thì cái máy tính chết tiệt lại bị nhiễm vi rút. Toàn bộ dữ liệu đều mất hết.
Thế là công toi.
Đành phải làm lại từ đầu nhưng dùng cái máy này làm tiếp thì không ổn rồi.
Liếc thấy trong phòng vẫn có vài người không dùng đến máy tính, tôi lân la sang xin dùng nhờ:
- Chị ơi máy của em bị hư rồi. Không biết chị có thể cho em mượn tạm máy chị một lúc không ạ?
Tôi nở một nụ cười vô cùng thân thiện " Đã nhờ người ta thì phải như vậy chứ hj" .
Ấy vậy mà tôi có ngờ đâu chị ta phang cho tôi một câu làm tôi bật ngửa.
- Tránh ra chỗ khác đi! Tôi phải dùng nó bây giờ. Mà có để không tôi cũng không cho cô mượn. Chị ta nói rồi ngó lơ chỗ khác xem tôi như "không khí".
Tiếp sau lời chị ta là những tràng cười giễu cợt của mấy người còn lại trong phòng:
- Phải rồi , phải rồi ! hô hô....
-Ha ha.......... -................. -.................
Vậy là sao hả trời?
Tôi có làm gì đắt tội với họ đâu mà lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi thậm chí mới gặp họ là lần đầu mà.
Tôi căng óc cố lục lại trí nhớ mình xem thử mình có làm gì nên tội không.
Và dĩ nhiên là không hề!
Nhưng họ đã tỏ thái độ như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn muối mặt đứng đây sao?
Quay về bàn làm việc của mình. Tôi tiếp tục làm bản báo cáo bằng cách ...viết tay. Phía sau những ánh mắt vẫn nhìn tôi không thiện cảm. Nhưng thôi mặc kệ. Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo này. ********************
Xong! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Buông viết, lắc lắc cái tay mỏi nhừ. "Hix! Tôi đã phải bỏ cả bữa trưa để làm xong nó."
Đã 2h chiều! Tôi mang bản báo cáo đến phòng hắn theo lời của chị trưởng phòng.
Thấy tôi hắn không hề ngạc nhiên. Chỉ hỏi một câu rất ngắn gọn: - Đến rồi à?
Vậy vậy là sao? Chẳng lẽ hắn biết mình sẽ đến đây? Vậy cái bản báo cáo này chính xác là hắn bảo chị trưởng phòng để cho mình làm rồi. " Hừ anh giỏi lắm Việt Hùng! Tính gây áp lực cho tôi chịu không nổi mà tự động nghỉ việc ở đây hả? Anh đừng có mơ! Tôi mà nghỉ thì hai người được tự do à"
***********
|
CHẠP 16:
Còn mãi hậm hực vì hắn thì một giọng nói trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng.
- Ai vậy anh Hùng?
Giọng nói ấy không lẫn vào đâu được. Tôi vẫn nhớ rất rõ- là giọng của Thiên Vân!
Mặc trên người cái váy trắng mỏng tang. Lại khoác ngoài bằng chiếc áo vet của hắn. Rất tự nhiên cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, gục đầu lên vai. - Cô ấy là ai vậy? Hình như em thấy quen quen? - Là nhân viên đến đưa bản báo cáo thôi. Em quan tâm làm gì? Hắn....vẫn lạnh lùng!
Cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹn- Đau!
Giọt nước mắt như chực trào ra khóe mi.
Tôi cố gắng kìm chế mình.
Giữ nét mặt thản nhiên, nói bằng giọng bình thường nhất có thể:
- Giám đốc!...... bản báo cáo này tôi làm xong rồi....... Không biết giám đốc còn gì ..... cần tôi làm ..... nữa không?
Hắn dửng dưng cầm lấy bản báo cáo trên tay tôi lật lật rồi bảo: - Không ! cô đi được rồi.
Chỉ chờ có vậy tôi vội vã bỏ đi thật nhanh. Tôi sợ rằng nếu chỉ đứng đó thêm vài giây nữa thôi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.............
Cái hành lang không dài lắm lúc tôi đi vào sao mà bây giờ xa thế, tôi có cảm giác như mình đi hoài mà vẫn không tới được phòng làm việc của mình.
Cảm Giác như có cái gì đó mằn mặn chảy vào khóe môi.
Tôi không biết là mình có còn đang bước đi hay không?
Chỉ biết bây giờ tôi đau -rất đau, không chỉ ở tim mà hình như nỗi đau ấy kéo dài xuống .... bụng nữa.
Buồn cười nhỉ?
Tôi chỉ nghe nói nỗi đau trong tình yêu là một nỗi đau "quặn thắt cả con tim" , chứ có bao giờ nghe nói đến "đau bụng" đâu.
Có lẽ vì tình yêu của tôi dành cho hắn vốn dĩ đã không giống ai , nên "đau" cũng chẳng giống bình thường chăng?
Bụng tôi lại co thắt từng cơn.
Chân tôi loạng choạng.
Mọi vật trước mắt tối sầm.
Sau đó...... sau đó.........
Tôi không biết gì nữa.
Chỉ thấy như cả người mình được nhất bổng, bay đi nhẹ nhàng.
|