Khoảng Cách Yêu
|
|
Nàng thấy đau đớn. Tim nàng như bị ai đó xiết chặt. Cảm giác hơi thở của anh đang váng vất đâu đây. Những giây phút ân ái tua đi tua lại trong đầu nàng như một thước phim quay chậm.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, biết đâu anh ấy có lý do gì đó khó nói. Và khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, anh ấy sẽ quay trở lại bên nàng. Chút suy nghĩ đó làm trong lòng nàng bừng lên một ngọn lửa hi vọng. Đúng là thế, nhất định là như thế. Anh sẽ quay về với nàng, rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi. Và anh sẽ sóng đôi cùng nàng về ra mắt bố mẹ trong dịp Tết. Anh và nàng sẽ kết hôn. Thế, nhất định thế.
Nàng lập tức tươi tỉnh trở lại. Hy vọng luôn là liều thuốc tốt.
Nhưng ngay khi nàng vưa kịp trấn an mình, thì một điều tối tệ khác xảy ra.
Chiếc túi của nàng bị giật mạnh. Chiếc túi với những thông tin quan trọng về công việc của nàng đang ở trong đó. Những hợp đồng bạc tỉ. Nàng đã quá vội vàng đầy chủ quan khi mang những thứ đó bên mình cùng với nỗi điên loạn kiếm tìm David.
Nàng hốt hoảng hét lên.
- Cướp, cướp.
Nhưng những người qua đường chỉ nhìn nàng ái ngại cảm thông. Không có ai giúp nàng cả. Không một ai!
Nàng tháo đôi giày cao gót vứt sang một bên, chạy chân trần trên nền đất lạnh buốt. Những ánh điện loang loáng chạy qua trước mắt nàng. Hình ảnh của tên kẻ cướp cũng biến mất dần trong dòng người đông đúc.
Nàng gục mặt ngồi khóc. Đôi vai gầy của nàng rung lên từng đợt, tức tưởi vỡ òa. Giá buốt cắt cứa khiến đôi chân nàng tấy đỏ. Một lọn tóc bết chặt trên mặt nàng bởi nước mắt và mồ hôi. Trông nàng thật thảm thương. Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không để ý điến điều đó. Nàng cảm thấy mọi bất hạnh cùng đổ lên đầu nàng vào một ngày. Bất hạnh do chính nàng lựa chọn.
***
- Này cô gái, đi giày vào, đôi bàn chân cô tấy đỏ rồi kìa.
Một giọng nói vang lên nhưng nàng không nghe thấy gì hết.
- Này cô gái.
Người thanh niên đó đập nhẹ vào vai nàng.
- Tôi nói cô đi đôi giày này vào, chân cô đang tấy đỏ đó, cô không cảm nhận được gì sao.
Nàng từ từ ngước mắt lên. Đôi mắt nàng sưng vù và đỏ sọng. Mớ tóc rối tung thảm hại vô cùng.
- Giầy của cô đấy, đi vào đi. Và đây là tài liệu của cô.
Quyên Thảo mở tròn đôi mắt nhìn người đàn ông phía trước mặt. Nàng vội vàng đón lấy tập tài liệu từ tay người đàn ông. Đúng là chúng thật.
Nàng gạt nước mắt trên khóe mi, rối rít:
- Cảm ơn, cảm ơn anh.
Nàng ôm chặt tập tài liệu vào trong lòng.
- Xỏ giày vào đã.
Quyên Thảo gật đầu như một cái máy. Miệng vẫn không ngừng cảm ơn.
- Cho tôi xin số điện thoại của anh, tôi nhất định sẽ hậu tạ.
- Cô ghi lại bằng bút hay bằng bộ óc của cô?
Quyên Thảo hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi này của anh ta. Nàng không nghĩ anh ta lại hỏi một câu như vậy trong trường hợp này. Có phải anh ta nghi ngờ sự chân thành của nàng.
- Tôi có thể ghi nhớ bằng trí nhớ của mình. Tôi cam đoan điều đó. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi sẽ mượn một cây bút để ghi lại số điện thoại của anh.
Quyên Thảo cương quyết. Nàng không phải là người qua cầu rút ván. Người có ơn với nàng một lần, nàng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Ánh mắt người thanh niên đó lộ chút thất vọng.
- Cậu thật không nhận ra tớ sao?
Cậu – tớ? Quyên Thảo ngạc nhiên.
- Tôi biết anh sao?
Người thanh niên đó hắt ra một hơi dài:
- Tại sao một người trí nhớ tốt với những con số lại có trí nhớ tồi với những người bạn như vậy hả cô lớp trưởng 11B1? Khánh Nguyên 11B1 đây, cậu có chút ấn tượng nào không hả. Hay hoàn toàn lãng quên tớ mất rồi?
Khánh Nguyên. Quyên Thảo lục lọi trong ký ức mình cái tên Khánh Nguyên.
Khánh Nguyên, cậu bạn thông minh nhưng nghịch ngợm, luôn xếp hạng cuối cùng trong học tập, luôn được các thầy cô “yêu mến” ghi vào sổ đầu bài, là nỗi đau đầu của cả lớp và đặc biệt là với một lớp trưởng như cô.
- Khánh Nguyên. Cậu đúng là Khánh Nguyên 11B1 sao? Nhìn cậu khác quá. Hồi đó cậu nhỏ xíu mà.
- Một người đàn ông trưởng thành phải khác với một cậu nhóc choai chứ - Khánh Nguyên nháy mắt – Sự thần kỳ của cái gọi là thể dục đấy cậu ạ. Mà cậu vuốt lại tóc đi, nhìn thật là không coi được.
Quyên Thảo ngượng ngùng vuốt lại mái tóc rối xác xơ của mình. Có lẽ bộ dạng của nàng chưa bao giờ tồi tệ đến như thế.
- Nào, bây giờ thì lên đây tớ đưa cậu về - Anh chàng vỗ vào chiếc xe máy – bảo đảm sẽ không có tên cướp nào dám động vào cậu nữa.
Quyên Thảo hơi ngần ngừ, nhưng rồi cô cũng quyết định lên xe. Dù sao cũng là chỗ bạn bè cả.
- Cài dây mũ bảo hiểm cho chắc nhé.
Khánh Nguyên quay lại nhắc nhở Quyên Thảo. Từ khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi hơi thở của nàng. Một mùi mê hoặc.
- Sao cậu có thể lấy được tài liệu giúp tớ.
Sau khi bình tâm hoàn toàn, Quyên Thảo mới hỏi Khánh Nguyên.
- Một cô ngốc gào thét giữa chốn đông người, chẳng lẽ một cảnh sát như tớ lại không ra tay cứu giúp?
- Cậu là cảnh sát?
Nhịp thở của Quyên Thảo dồn phía sau gáy Khánh Nguyên. Anh cảm thấy cả vùng cổ của mình nóng ran lê. Cảm giác đó lan dần đến từng ngóc ngách trên cơ thể anh. Trước Quyên Thảo, anh vẫn như vậy. Cảm giác ấy sau bao nhiêu năm trời không gặp, anh nghĩ nó đã mất đi nhiều, nhưng hoàn toàn không phải vậy.
- Phải, tớ là cảnh sát. Chỉ có con người vô tâm như cậu mới không biết thôi đấy nhé. Nhưng thôi, cũng chả trách cậu được. Vì tớ học dốt nên bị đẩy xuống lớp dưới, họp lớp họp liếc chúng nó có rủ nhưng tớ cũng toàn bận trực không đi được. Cậu không quan tâm cũng phải thôi.
Cuộc sống này chẳng thiếu gì những người đi lướt qua nhau. Có thể một giây trước, họ còn ở rất gần, nhưng một giây sau, họ đã vĩnh viễn xa ta không bao giờ gặp lại. Nếu không có sự việc hôm nay có lẽ Quyên Thảo cũng sẽ khó có dịp gặp lại Khánh Nguyên. Và khoảng cách của hai người sẽ là vô cùng. Cái vô cùng không phải về mặt địa lý. Mà cái vô cũng thuộc về việc người ta đã mãi mãi lãng quên mất nhau. Trong cái suy nghĩ đầy triết lý lộn xộn đó, nàng chợt nhớ đến David. Giờ này, anh đang cách nàng bao xa?
- Đến nhà tớ rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé.
Quyên Thảo xuống xe, trao lại mũ bảo hiểm cho Khánh Nguyên.
- Cậu lên nhà chơi một lát không.
- Nếu cậu đồng ý cho tớ ở lại đến sáng ngày mai, tớ sẽ ở lại – Khánh Nguyên nháy mắt.
Quyên Thảo đỏ mặt. Cậu bạn này thật là biết đùa.
- Tớ chỉ trêu cậu chút thôi mà. Cậu xem, đã gần mười một giờ đêm rồi, làm sao tớ có thể lên được chứ. Hẹn cậu dịp khác nhé. À…tớ xin lỗi đã không lấy lại được cho cậu được gì ngoài tệp tài liệu này. Chúng có đồng bọn và cậu biết đấy…
- Không sao, không sao. Quan trọng nhất vẫn là tập tài liệu này. Nếu để mất nó, tớ mất luôn đường kiếm cơm. Một lần nữa cảm ơn cậu nhé.
Khánh Nguyên quay xe.
- Chúc cậu ngủ ngon. Bye nhé.
- Cậu về cẩn thận.
Phương Thảo nhìn theo ánh đèn xe máy của Khánh Nguyên mãi đến khi ánh đèn đó hòa lẫn vào dòng đèn đang xuôi ngược trên đường. Nàng khẽ mỉm cười, ôm tài liệu vào lòng, dù sao, cũng thật là may mắn.
Bước vài bước, nàng ngẩng mặt lên bắt gặp Lệ Quyên và Vinh đang đứng trước khu chung cư với vẻ mặt lo lắng. Nàng chưa kịp mở lời thì Vinh đã reo ầm lên:
- Chị Quyên, chị Thảo về rồi kìa.
- Chị đi đâu mà em gọi mãi không được thế hả.
Giọng Lệ Quyên có phần hơi gay gắt. Quyên Thảo mỉm cười:
- Chị bị mất điện thoại rồi, thôi, lên nhà đi, rồi chị kể mọi chuyện cho.
***
Khánh Nguyên gác một chân lên bàn, trên tay, điếu thuốc vẫn tỏa khói trắng. Anh có thể lập tức nhận ra Quyên Thảo khi vừa chạm vào ánh mắt nàng, còn nàng thì không. Đó là một vết cứa vào lòng anh. Một vết cứa tất yếu, nhưng vẫn đau đớn bất ngờ.
Anh dụi tắt điếu thuốc. Thứ ánh sáng leo lét duy nhất trong phòng cũng đã tắt. Chỉ còn ngoài kia ánh sáng của điện đường, một thứ ánh sáng thành phố đầy ảo não.
***
- May là chị không mang theo tiền nhé, nhưng em tiếc con điện thoại của chị quá thể. Haizz.
|
Vinh ngọ ngoạy những ngón tay, khuôn mặt phởn phơ nhưng vẫn đầy tiếc rẻ. Lệ Quyên cốc đầu em trai:
- Về phòng ngủ mai còn đi học. Cấm mày chơi game thông đến sáng đó nghe chưa.
Vinh lè lưỡi rồi uể oải bước về phòng.
- Chị Thảo làm bọn em lo lắng đến phát mệt đó nhá. Chị nhất định phải bù đắp.
- Cái thằng…
Lệ Quyên đá vào chân Vinh thúc giục.
- Đi ngủ nhanh.
- Các chị cũng ngủ sớm, mai còn đi làm. Chỉ suốt ngày biết mắng người ta còn mình thì chẳng chịu giữ gìn sức khỏe gì.
Nói rồi thằng nhóc chạy biến về phía cửa. Cặp mắt ấm áp của Quyên Thảo dõi theo em trai. Cậu nhóc em của nàng luôn luôn láu cá nhưng cũng rất biết quan tâm. Tình cảm gia đình luôn là những tình cảm thương yêu bền chặt.
- Chị đi ngủ trước đi nhé. Em còn bận một vài việc nữa, lát em ngủ sau.
Lệ Quyên kéo chăn trải sẵn trên giường.
- Chị cũng có một vài việc cần hoàn thành gấp. Chắc hôm nay cũng phải thức khuya thôi.
Bàn tay Lệ Quyên hơi dừng lại. Người chị gái của cô rất biết cách đày đọa bản thân mình.
- Thế còn chuyện về David, chị tính sao?
Quyên Thảo cảm thấy sức lực của mình bị hút cạn bởi hai từ David. Đôi bàn tay cầm lấy li nước của nàng trở lên run rẩy.
- Em hỏi chuyện David ấy, chị định tính thế nào.
Lệ Quyên vẫn không chịu dừng lại. Cô tâm niệm, thà để chị gái mình đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ để tình trạng này kéo dài mãi như bây giờ.
- Anh ấy…biến mất rồi.
Lệ Quyên quay sang nhìn chị gái. Thấy đôi môi chị gái mình đã trở lên trắng bợt.
- Chị ngồi xuống, thả lỏng một chút đi.
Cô đi đến bên cạnh chị gái, đặt tay lên đôi vai nàng:
- Nếu đã như vậy, hãy để anh ấy biến mất khỏi cả trái tim chị nữa
Quyên Thảo đưa đôi mắt đỏ hoe về phía em gái.
- Nhưng chị và anh ấy đã…
- Em biết – Lệ Quyên thả người xuống chiếc ghế xoay – nhưng điều đó không thể ngăn cản được việc mình kiếm tìm hạnh phúc. Một người đàn ông tốt. Một gia đình êm ấm. Tất cả còn đang đợi chị ở phía trước. Chị đừng nghĩ đó là một lỗi lầm. Đó chỉ là giây phút mù quáng trong tình yêu thôi. Và chị hoàn toàn xứng đang có được hạnh phúc.
Quyên Thảo khẽ gật đầu. Những lời khuyên của cô em gái tuy không khiến nỗi đau trong lòng nàng nhoà đi, nhưng ít nhất, nó đã không khiến nàng cảm thấy dằn vặt nữa. Khi tình yêu mà nàng nuôi dưỡng suốt sáu tháng qua tan biến như bọt bóng xà phòng, nàng đã cảm thấy tuyệt vọng đến mức có thể chết đi được. Nhưng nàng chợt nhận ra rằng, cuộc đời này còn có quá nhiều người yêu thương mình. Nàng cần phải sống và cảm nhận cuộc sống này. Nàng có thể mạnh mẽ trong công việc, vậy nàng cũng có thể mạnh mẽ trong tình yêu. Thiếu vắng anh, thiếu vắng một chỗ dựa tinh thần vững vàng, chắc chắn nàng sẽ phải cố gắng nhiều hơ
|
hơn nữa. Nhưng nàng vẫn còn có gia đình. Và tất cả sẽ tốt đẹp thôi.
|
Quyên Thảo cởi áo khoác treo lên mắc. Ngón tay nàng lướt qua túi áo. Một chút gì đó cộm lên. Nàng sực nhớ ra. Nàng rút mảnh giấy trong túi áo khoác, số máy của Khánh Nguyên gọn gàng nằm trên đó.
- Quyên, chị mượn điện thoại chút nhé.
- Vâng, chị cứ lấy.
Quyên Thảo bấm những dãy số trên mảnh giấy. Những tiếng tút ngân vang đầy hồi hộp. Nhưng nàng chợt nhớ ra, bây giờ đã gần 12 giờ, biết đâu cuộc gọi của nàng lại đánh thức anh. Nàng định tắt máy thì đầu dây bên kia đã nghe thấy có tiếng trả lời.
- Xin lỗi ai đấy ạ.
- Là tớ, Thảo đây. – nàng ngập ngừng – Xin lỗi vì đã gọi cho cậu khuya như thế này nhé, tớ chỉ muốn hỏi xem là cậu đã về nhà an toàn chưa?
- Báo cáo, tớ đã về nhà an toàn.
Khánh Nguyên trêu chọc. Phương Thảo phì cười, cậu bạn này thật biết đùa.
- Vậy thôi, chúc cậu ngủ ngon nhé. Một lần nữa cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tớ mãi thế. Mà đây là số máy của ai vậy Thảo.
- À, của em gái tớ. Chừng nào làm lại sim, tớ sẽ gọi lại cho cậu nhé.
- Nhất định là gọi nhé.
- Ừ được rồi – Quyên Thảo bật cười - Ngủ ngon!
- Cậu cũng ngủ ngon.
Quyên Thảo gập máy, lòng thấy có gì đó lan ra rất nhẹ. Những kỷ niệm cũ lại quay về khiến lòng nàng cảm thấy thật thuần khiết. Nàng bước chân về phía bàn làm việc. Nàng nhìn thấy màu xanh mạnh mẽ của cây xương rồng. Nàng phải sống và hi vọng, giống như loài cây ấy.
Phía đầu dây bên kia, chút đốm sáng đã tắt, trở lại lập lòe. Khánh Nguyên ngửa cổ, phả ra một vòng khói trắng. Những thông tin về Quyên Thảo, anh vẫn thường xuyên được cập nhật từ bạn bè anh - những anh chàng hay chuyện và mê say gái đẹp. Anh biết, nàng đã có người yêu. Một chàng trai Úc đầy ngọt ngào. Anh không muốn làm người thứ ba nhưng cái ý nghĩ muốn ở bên cạnh nàng cứ thôi thúc anh ngay khi anh vừa gặp lại. Anh biết, anh vẫn còn yêu nàng. Mối tình đầu câu lặng chợt sống dậy, thiêu đốt anh. Anh giờ đây đã là một người đàn ông chín chắn, cũng đã có công việc ổn định. Vậy thì, anh hãy cứ cạnh tranh.
***
- Sắp được nghỉ Tết chưa con ?
- Hai tuần nữa bọn con mới được nghỉ mẹ ạ.
- Ừ, cuối năm bận rộn thì cũng vẫn phải giữ gìn sức khỏe nhé. Bà ngoại vẫn nhắc chúng mày luôn, bao giờ chúng mày cho bà ăn cỗ.
Quyên Thảo cười, phản ứng của nàng đã bớt đau buồn hơn. Mấy tuần qua, nàng cũng đã dần điểu chỉnh tâm trạng mình khi không có David ở bên. Nàng hiểu, không có anh, nàng vẫn có thể sống tốt. Chỉ có điều nàng vẫn chưa biết làm cách nào để nói sự thật với mẹ. Mẹ nàng vẫn còn quá mong chờ.
- Chị có nghĩ đến việc yêu một anh chàng nào đó, như người anh chàng này chẳng hạn.
Quyên Thảo giật mình bởi lời nói của Lệ Quyên:
- Anh chàng nào?
- Anh ta đang đứng dưới cửa sổ chờ chị kìa.
Lệ Quyên mỉm cười nhìn hất đầu về phía ban công.
- Anh ta đã gọi điện cho em nằng nặc hỏi địa chỉ khu nhà mình. Anh ta là người đã giúp chị phải không?
Quyên Thảo chạy vội ra phía ban công. Đúng là Khánh Nguyên thật. Nàng đã vội công việc mà quên mất việc nhắn tin hay gọi điện lại cho anh.
Nàng lao như bay xuống dưới chân tòa chung cư. Nàng không muốn ân nhân của mình phải đợi lâu – hoặc vì một lý do khác là, chính con tim của nàng cũng hối thúc.
Quyên Thảo thở hổn hển đứng trước Khánh Nguyên.
- Cậu chỉ cần cho mình số phòng là mình có thể tự tìm lên mà, sao phải chạy xuống tận đây.
Nàng gạt những hạt mồ hôi đang lắm tấm trên trán, xoa xoa hai tay vào nhau.
- Dừng lại mới thấy lạnh. Cậu lên phòng chơi.
Khánh Nguyên mỉm cười, bước theo chân nàng lên tòa nhà chung cư mà vàng nhạt.
***
- Cậu ngồi tự nhiên, tớ đi pha nước uống.
- Tớ luôn luôn tự nhiên mà.
Khánh Nguyên nghiêng đầu tìm kiếm.
- Em gái của cậu đâu?
- Chắc nó đang ở trong bếp.
- Em đây – Lệ Quyên cười – Nước non tiếp đãi ân nhân của chị đã sẵn sàng.
Quyên Thảo vừa dứt lời, Lệ Quyên đã lên tiếng. Không hiểu sao, chỉ qua giọng nói trong điện thoại, cô đã cảm thấy quý mến anh bạn này của chị gái. Có lẽ sự nhiệt tình của anh cũng làm cô cảm động. Cô đột nhiên nghĩ, nếu anh chàng này và chị gái cô thành một đôi, thì quả thật không tồi.
- Cám ơn em.
Khánh Nguyên mỉm cười với Lệ Quyên như đã quen cô từ trước. Quyên Thảo thực sự ngạc nhiên với thái độ niềm nở của em gái mình. Từ trước đên nay, nàng chưa thấy em nàng nhiệt tình với một người bạn trai nào của nàng như thế. Nàng thầm nảy ra ý nghĩ sẽ ghép đôi cho hai người này. Nàng nháy mắt với anh.
- Cậu thấy em gái tớ thế nào.
Câu nói này lập tức bị dội lại khi nàng nhìn thấy Khánh Nguyên và Lệ Quyên đều ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng đã lỡ lời sao? Nàng quả thật là đã vô duyên rồi.
Nàng đan những ngón tay vào nhau, mỉm cười :
- Phản ứng của hai người có vẻ nghiêm trọng quá nhỉ.
- Ừm, em gái cậu quả là một người không tồi, chỉ nói chuyện với cô ấy vài câu, đã thấy cô ấy rất có cá tính.
Khánh Nguyên hơi ngửa người ra trên sofa, nhìn Quyên Thảo đầy ẩn ý. Quyên Thảo lúng túng không hiểu nổi cái nhìn của Khánh Nguyên.
- Còn em, nghĩ là, anh ấy có lẽ đủ tư cách để làm anh rể em – cô nhún vai – dù chỉ qua một vài câu chuyện nhỏ. Em nghĩ, em không nhìn lầm người.
Lập tức, khuôn mặt Quyên Thảo trở lên đỏ ửng. Hai người này chưa gặp nhau bao giờ, sao có thể tung hứng ăn ý được đến như thế?
- Vậy anh có thể mời chị gái em đi chơi để lời nói của em sớm trở thành hiện thực.
- Vâng, em cũng mong muốn thế lắm đấy. Anh Khánh Nguyên.
Lần này là Quyên Thảo và Khánh Nguyên ngạc nhiên nhìn Lệ Quyên. Lệ Quyên xua tay.
- Anh chị không phải ngạc nhiên như thế. Anh Khánh Nguyên, chị gái em quên mất anh, anh quên mất em, thế là chúng ta hòa nhau nhé. Anh có nhớ một lần có em bị hỏng xe, anh đã sửa giúp em không. Anh tuy khác nhiều, nhưng em vẫn nhận ra. Một lúc – sau khi gặp anh.
|
Khánh Nguyên khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Quả thực anh không thể nhớ nổi cô gái này.
- Anh không cần phải nghĩ ngợi đâu, chỉ là chút thoáng qua, chắc anh cũng không thể nhớ.
Khánh Nguyên vui vẻ.
- Thêm một điều chứng minh, trái đất thật là tròn.
- Vâng, trái đất thật là tròn.
***
Lệ Quyên ngồi ngắm chiếc cây xương rồng đặt gần bàn làm việc của chị gái. Mấy hôm nay cô luôn thấy Quyên Thảo luôn chăm chút cho cây xương rồng này, dù nó chẳng cần phải chăm chút nhiều đến thế. Cô thấy mừng cho chị gái mình. Quyên Thảo đã không còn ủ rũ nhiều đến thế từ lúc David ra đi. Cô hi vọng chị sớm tìm được hạnh phúc của mình. Nguyên Khánh là người tốt. Anh làm ơn, nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện nhận trả ơn. Anh đẹp, hài hước, nhưng đáng tin cậy. Lệ Quyên tin rằng ở bên cạnh anh, chị gái mình sẽ sống trong một thế giới vui vẻ ít muộn phiền.
- Đi chơi vui vẻ chứ chị.
Lệ Quyên hỏi ngay khi thấy Quyên Thảo bước chân về.
- Ừ, anh ấy làm chị cười suốt.
Nàng trả lời, hai má hơi hồng lên.
- Chỉ tiếc là không có nhiều thời gian hơn nữa phải không chị?
Lệ Quyên trêu chọc.
- Em bắt đầu giống thằng Vinh rồi đấy nhé.
Quyên Thảo dứ dứ nắm đấm về phía Lệ Quyên. Lệ Quyên cười phá lên:
- Ồ, chị gái em cũng biết đùa rồi kia kìa. Chắc ảnh hưởng nặng từ anh Khánh Nguyên rồi.
Nàng về phía đầu giường, treo túi lên móc rồi mở tủ định lấy ra mảnh giấy ghi số điện thoại của Khánh Nguyên nhưng nó không còn ở đấy nữa.
- Em có thấy tờ giấy ghi số điện thoại của Khánh Nguyên đâu không?
- Em không rõ, không thấy nữa hả chị. Vậy chị lấy máy em. Máy em vẫn còn số điện thoại của anh ấy đấy.
- Ừ, vậy để chị lấy máy em.
Quyên Thảo vui vẻ lấy cầm lấy chiếc điện thoại của Lệ Quyên. Nàng mở phần danh sách cuộc gọi. 0982…
Những ngón tay trên bàn phím của Quyên Thảo đột nhiên dừng lại. Nàng không thể tin nổi vào mắt mình. Nàng nhắm mắt rồi mở ra, đủ cho nàng nghĩ là đôi mắt nàng cảm thấy tỉnh táo. Nhưng nàng không nhầm. Tất cả vẫn như trước. Cổ họng nàng đắng nghét, những ngón tay run lên.
Dãy số điện thoại của David hiện lên trong máy của Lệ Quyên. Một cuộc gọi đi trước ngày mà nàng không thể liên lạc được với anh. Em gái nàng đã nói với David chuyện gì, sao lại giấu không kể với nàng. Nàng thấy ngộp thở.
Lệ Quyên bước vào phòng khách định lấy bộ cốc chén trên bàn ra lau rửa. Công việc của cô nhàn hơn chị gái một chút nên cô có nhiều thời gian dành cho việc nhà hơn.
Cô nhìn thấy nét mặt chị gái thất thần đứng trong phòng khách, trên tay là chiếc điện thoại của mình. Cô thắc mắc, rồi cô hoảng hốt. Cô đã vô ý không xóa số điện thoại của David sau khi gọi điện cho anh. Một sai lầm chết người.
Chị gái cô ngẩng mặt lên. Ánh mắt chị gái thoáng chút lạnh lẽo nhìn cô:
- Thế này là thế nào? Tại sao trong nhật ký cuộc gọi của em lại có số điện thoại của David. Đừng nói là chị mượn máy của em gọi. Chị nhớ là chưa một lần nào.
- Chị bình tĩnh và ngồi xuống đi. Em sẽ giải thích.
Lệ Quyên cởi chiếc tạp dề vắt lên thành ghế. Dù sao mọi chuyện cũng nên như thế. Anh ta đã rời bỏ chị gái cô, đó là sự thật. Và đó không phải là lỗi tại cô.
- Em chỉ đơn giản hỏi là anh ta có xác định mối quan hệ nghiêm túc với chị không thôi.
Lệ Quyên nhấp một ngụm nước.
- Nhưng chị có biết anh ta đã nói gì không?
Quyên Thảo lạnh người. Vậy những gì nàng suy đoán là thật. Cô em gái này quá quan tâm đến nàng đến mức đã bỏ qua cảm nhận của nàng.
- Anh ta nói là ngày hôm sau sẽ đặt máy bay về Úc.
Lệ Quyên hơi ngập ngừng một chút. Cô sợ nói ra chính xác lý do anh ta quay trở về, chị gái cô sẽ tiếp tục chìm trong ảo vọng với anh ta mất. Anh ta là một người đàn ông có trách nhiệm. Lệ Quyên tin là chị gái cô sẽ nghĩ thế. Và Khánh Nguyên, người đàn ông mà cô cho là phù hợp với chị gái mình, sẽ không còn cơ hội nữa.
- Vợ anh ta đã gọi. Đó là lý do anh ta đã nói. Anh ta hoàn toàn đã bỏ rơi chị rồi, chị tỉnh lại đi.
Lệ Quyên gần như hét lên. Quyên Thảo ngây ngốc ngồi một chỗ. Nàng biết sự thật anh bỏ đi không một lời giải thích với nàng là không thể thay đổi. Nhưng nàng vẫn hi vọng, một chút hi vọng rằng anh đã bị yếu lòng bởi một lý do gì đó đến từ em gái nàng – buộc anh phải rời xa nàng. Nàng vẫn hi vọng thế, vì nàng còn yêu anh.
Lệ Quyên lắc lắc vai chị:
- Chị, em xin chị, anh Khánh Nguyên là người tốt. Em biết, anh ấy hoàn toàn là người tốt. Em đã dõi theo anh ấy bốn năm từ khi anh ấy giúp em sửa xe đạp cho em từ ngày em còn học lớp 6, và em biết được những gì anh ấy làm. Anh ấy hoàn toàn là một người tốt. Một người tốt và phù hợp với chị, chị hiểu không?
Quyên Thảo gạt cánh tay em gái ra khỏi đôi vai nàng.
- Để chị yên lặng một chút.
Nàng mệt mỏi đi vào phòng ngủ. Hôm nay, khoảng cách từ phòng khách tới phòng ngủ, một lần nữa, lại thật quá xa xôi.
Nước mắt nàng chảy tràn ra gối. Rốt cuộc David có yêu nàng không. Anh ấy có thực sự yêu nàng không? Câu hỏi xoay quanh nàng, vòng vòng như một trò đùa của tạo hóa. Anh ấy đã quay trở về Úc, với vợ cũ, thật sao? Bây giờ hai người họ đang làm gì. Đang mật ngọt yêu thương chăng? Anh sẽ lại rót vào tai người phụ nữ ấy những lời đằm thắm, dịu dàng như khi bên nàng? Không, không thể nói như khi bên nàng. Họ đã từng là của nhau, nàng không có quyền so sánh khập khiễng như thế. Nàng chua xót nghĩ. Nước mắt cứ lặng lẽ chảy trên mi. Tiếng chuông điện thoại reo lên, nhưng nàng không muốn nghe. Mỗi tiếng động đều là một sự quấy nhiều. Nàng ném mạnh chiếc điện thoại vào tường. Những bộ phận của điện thoại rời nhau, loảng xoảng rơi vỡ vào không gian u tối. Nàng bịt tai lại. Nàng không muốn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào nữa. Bất cứ một âm thanh nào. Nàng không muốn nghe…
Lệ Quyên đôi mắt hoe đỏ đứng ở phòng ngủ nhìn chị gái. Người chị gái cương quyết nhưng dịu hiền của cô chưa bao bao giờ xúc động đến thế này. Là cô đã sai khi gọi điện cho David, hỏi rõ ràng về quan hệ của chị gái cô và David sao? Không, cô không sai. Cái sai lầm duy nhất của cô là cô đã không xóa số điện thoại của David, để khi chị cô nhìn thấy những dãy số này lại nghĩ về anh ta. Nước mắt cô từng giọt rơi xuống. Cô khẽ khép cánh cửa phòng. Cô còn phải nấu cơm đợi Vinh về. Thật may là Vinh đi học thêm tiếng anh về muộn. Nếu không, hẳn nó cũng sẽ cảm thấy rất hỗn loạn vào đau lòng bởi chị Quyên Thảo mà nó hết mực yêu thương.
Khánh Nguyên bấm gọi lại một lần nữa. Giọng nói vội vàng của Lệ Quyên yêu cầu anh phải gọi lại ngay cho chị gái cô khiến anh cảm thấy trong lòng như lửa đốt. Những ngón tay anh gấp gáp bấm dãy số điện thoại. Mồ hôi đổ ra lòng bàn tay trơn nhẫy. Anh áp chặt tai mình vào điện thoại. Anh mong ngóng giọng nói của Quyên Thảo. Nhưng đáp lại anh chỉ là những câu nói lặp đi lặp lại của tổng đài. Anh ấn số Lệ Quyên.
- Lệ Quyên, có chuyện gì xảy ra với chị gái của em thế?
Anh vội vã hỏi khi thấy Lệ Quyên bắt máy.
- Tạm thời anh đừng liên lạc với chị ấy vội. Hãy để chị ấy bình tĩnh.
Giọng Lệ Quyên buồn bã cất lên trong điện thoại. Giọng mũi hơi nghẹt nên anh có thể đoán là cô đang khóc.
- Bây giờ anh đến được không?
- Đừng, em nghĩ là anh không nên đến vào lúc này. David đã…, ừm, hẹn gặp anh ở café Giang trên đường Nguyễn Trãi nhé. Em sẽ nói cụ thể với anh sau.
- Được, anh đến ngay.
Khánh Nguyên trầm ngâm trước tách café đen đặc.
- Chị gái em sẽ không sao chứ.
- Em đã nhắc Vinh để ý đến chị ấy rồi. Em nghĩ chị ấy sẽ không nghĩ quẩn. Chị ấy trong yếu đuối vậy thôi, chứ sức sống vô cùng mạnh mẽ. Chị ấy sẽ không làm gì dại dột đâu – dù có thể bây giờ, trái tim chị ấy đã bị rỗng một khoảng rất lớn.
Lệ Quyên khẽ khua nhẹ chiếc thìa trong tách café. Rồi bỗng nhiên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Em nghĩ sau khi đã biết mọi chuyện, anh sẽ không rũ bỏ chị gái em.
- Anh sẽ không làm thế.
Ánh mắt Nguyên Nguyên kiên định khiến Lệ Quyên có thể yên tâm. Anh không quan tâm đến những gì Quyên Thảo đã trải qua. Anh chỉ cần có nàng – bây giờ.
- Em nghĩ cái anh cần chỉ là một chút thời gian thôi. Một chút thời gian để chị em bình tĩnh lại. Em nghĩ trong trái tim của chị ấy, anh cũng đã có chỗ đứng nhất định.
- Anh chắc chắn sẽ đợi được. Nhờ em chăm sóc Quyên Thảo giúp anh.
Lệ Quyên gật đầu:
- Chị ấy là chị gái của em mà. Anh không phải lo lắng về điều đó. Nhưng vấn đề ở đây là, rất có thể David sẽ quay trở lại Việt Nam sau khi đã giải quyết xong mọi chuyện. Anh biết đấy, David là cũng là một người tốt, nhưng em nghĩ, chị ấy chưa chắc đã tìm được hạnh phúc khi ở bên anh ta. Em – chỉ - tin – tưởng – vào – anh.
Lệ Quyên rành rọt từng từ, đôi mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt anh và bắt gặp cái nhìn đầy trìu mến từ phía anh.
- Cám ơn em đã tin tưởng. Anh nhất định sẽ khiến chị gái em hạnh phúc.
|