Ngã Rẽ Định Mệnh
|
|
NGÃ RẼ ĐỊNH MỆNH Đã đến lúc mà Thượng Đế gửi thông điệp xuống Trái Đất.... Ngài đã tạo ra cuộc thanh trừng chọn lọc những kẻ xứng đáng để tiếp tục sống sau ngày thế giới diệt vong.... CHƯƠNG I : Hồi Tưởng  ".......Tôi nghe đâu đó tiếng súng còn vang bên tai mình... Phải rồi chiến dịch vẫn còn đang diễn ra mà .... Thanh , Hậu , họ đâu rồi ... Đội số 4 đâu cả rồi sau chỉ còn mỗi tôi ... Bỗng có tiếng kêu thất thanh nghe tựa đáy hồ đằng xa. Do tiếng bom đạn liên hồi nên tai cứ ùn ùn chẳng nghe được gì cả, dường như có bóng người trong khói chạy lại phía tôi .... Tôi mới kịp nhớ tới mình. Tôi nằm giữa đống đỗ nát và bị một miếng tường cũ do bom nổ đè lên chân .... Máu chảy không ngừng ... Có tiếng súng gần đây!.... Tôi lại nhận ra mình sắp vào cơn mê nên ráng mở mắt mà quan sát xung quanh .... Chiến trường khốc liệt.... À có phải Thanh không , Đúng rồi chính là Thanh có cả Hậu nữa may thật nhưng cũng chẳng may lắm. Tôi nhìn lại trên ngực mình có vết đạn và máu đang chạy ra ướt cả áo: Tôi bị trúng đạn ! . Nhưng từ khi nào chứ ? - là câu hỏi tôi tự đặt ra trong đầu mình ..... Tôi dần mơ màng nhưng có bàn tay xóc mạnh đầu tôi dậy đặt lên đùi..... Tôi mở từ từ mắt ... Ôi ! Có phải bạn Thanh hàng ngày mà tôi chỉ dám giả vờ vô tình nhìn ngang thôi không..... Hiếu ơi !.. - tiếng hét lớn ! Hiếu . Đừng nhắm mắt lại ... Làm ơn đừng ngủ bây giờ , đội cứu thương đang đến .... Hậu ! Hậu ! Coi chừng sau lưng tui giùm ném bom khói đi ... Bắn pháo sáng báo hiệu đi .... Những tiếng ồn ào bắt đầu nhiều dần trong đầu tôi .... Tôi thở chậm lại .... Bỗng sau tôi thấy mình nhẹ nhàng quá .... Tôi thấy mình nằm giữa đống đỗ nát đó như manh chiếu ở nhà thường ngày và có một cái gối mềm mại..... Mẹ.... mẹ tôi như thế nào rồi ... Còn gia đình tôi nữa...... Tôi thấy họ trong tiềm thức tôi .... Họ đang vui cười bên nhau .... Họ biến mất ... Tôi bị lay mạnh dậy..... Thanh ! Đừng mạnh tay quá ... Hiếu nó bị thương đừng làm chấn động.... Nhưng nếu không làm vậy thì nó ngủ rồi sao ! Làm ơn đừng ngủ mà !....... Nước mắt sao ?.... Cô ấy khóc.... Mũi cô ấy và mắt đỏ hoe ... Nước mắt vẫn còn lăn dài trên má... Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc... Vì tôi à ... Không đâu chắc có lẽ bụi bay vào mắt thôi .... Không khí cảm động bị phá vỡ bằng một trái mìn rơi cách nơi tôi nằm 3m .... Tôi thấy Hậu đã đứng nhanh dậy. Thanh vẫn còn ngồi cạnh tôi ..... Tôi chỉ biết nói vài lời còn lại rất nhanh với Hậu ......... Bảo vệ cô ấy thay tôi người đồng chí ...... Ra khỏi đây mau !...... Hậu lôi Thanh tránh xa tôi ... Cô ấy vẫn còn nói : Còn Hiếu thì sao hả?...... Hậu vẫn im lặng đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ được vẻ cứng rắn: Trễ rồi ... Cậu ấy đã trăn trói .... Chạy mau!!!...... Họ chạy khoảng 20m thì bom nổ ........ ( Còn tiếp )
|
CHƯƠNG II : Nước mắt và máu  Sau chiến dịch. Mọi thứ đều trở nên hỗn mang, một số thì quay về đầy thương tích .... Một số thì mãi mãi chìm vào quá khứ.... Đồng đội tôi họ quay về trong im lặng ...Chiến dịch thất bại. Họ đã thấy cảnh thương vong quá nhiều .... Sau chiến dịch họ đã tập hợp lại để cũng cố quân đội và làm lễ mặc niệm những chiến binh đã anh dũng hy sinh, hôm đó Đại Uý Bình đã đọc tên những người còn sống để tiếp tục thực hiện chiến dịch càn quét lần II . " Kính thưa các đồng chí ... Tôi biết được mọi người mất mác như thế nào nhưng nếu chúng ta đầu hàng thì tất cả sẽ trở về con số 0 đồng nghĩa việc chúng ta chiến đấu trong thời gian qua là vô nghĩa... Thay vào đó chúng ta phải nuôi chí báo thù để những người hy sinh hôm nay cảm thấy nhẹ nhàng và hy sinh không vô ích... Tất cả số phận của mọi cường quốc năm châu đều phụ thuộc vào đất nước chúng ta... Hãy cho tất cả biết được chúng ta là đứa con của Việt Nam !!! ... Tôi xin đọc tên những chiến sĩ đã quay về sau chiến dịch và còn có thể tiếp tục chiến đấu" . Sau khi đã đọc hết ba đội đầu cho đến đội số 4 : Đội số 4 gồm 3 người Phan Thanh Hiếu, Nguyễn Thanh Hậu, Dương Phương Thanh. Tổng số quay về là 2 , gồm Phương Thanh và Thanh Hậu .... Đọc tới đây nước mắt Thanh lại rơi Hậu ngồi cạnh mà xoa dịu bàn tay cô ấy... Họ đều khóc ... Hậu cắn chặc răng anh ấy đứng dậy . "Hậu ! Ông đi đâu vậy ? " - câu hỏi nghẹn ngào chứa đầy nước mắt và nỗi đau chưa vơi của Thanh. Hậu vẫn im lặng mà bước vào trại.... Suốt đêm anh ngồi ngoài bếp lửa chiêm nghiệm lại mọi thứ... Chỉ có cái nóng của lửa và nỗi sợ hãi để vô tình đánh mất người đồng đội của anh...
|
CHƯƠNG III : Tia Sự Sống  .... Hậu đang ngồi thì Thanh bước lại ngồi cạnh bên " Lại đang nhớ đến Hiếu à ?" - câu nói vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Hậu vẫn im lặng mà ngồi đó... Một lúc sau Hậu mới trả lời " tất cả là do sợ hãi đã làm tôi yếu đuối ... Anh ta đã cứu chúng ta , họ vẫn chưa tìm ra anh ấy đang ở đâu nữa.....thôi ngủ đi .. mai còn tiếp tục chiến dịch " -------------------------********----------------------- Tôi đang ở đâu đây? Địa ngục chăng ... Hay thiên đàng ...chói quá ......Tôi mờ bừng mắt " Chàng trai tỉnh rồi à ?..... Xúyt chút nữa là tan xác rồi..." Tôi nhìn lại mình đang nằm trong một hầm tối với ngọn đèn dầu yếu ớt tôi nhận ra mình đã mất một cánh tay phải và chấn thương quá nặng... Tôi vẫn còn sống... Ông ta là lính đánh bộ đã bị lạc đội khi chiến dịch thất bại trong các cuộc chiến tranh năm 45..... Ông đã âm thầm tham gia trận chiến nên thấy được tôi ... Ông đưa tôi về căn gầm cũ hiu hắt ánh đèn mờ... Ngày hôm sau tôi mới tỉnh và ông ấy đã cấy ghép cánh tay mới cho tôi nhờ một bác sĩ mà ông ấy cứu được .... Cách tay mới hiện tôi chưa cử động được vì các mô thần kinh vẫn chưa liên kết được thành công.... Ngày tháng năm tôi đã nằm đây mà chẳng biết bên ngoài kia họ còn sống hay đã chết... Chiến dịch thành công hay thất bại..... Tôi đã cố sống để quay về ...
|
CHƯƠNG IV : Cơn Đau  ...... Hai năm sau khi tôi mất tích trên chiến trường họ cũng đã tìm tôi khắp nơi nhưng không thấy .... Tôi cứ âm thầm hồi phục .... Cuối cùng cánh tay của tôi cũng đã cử động được .... Gần đến ngày trở lại rồi..... Tôi như trong cơn đau đã sinh ra nhân cách thứ hai tôi đã thấy những cuộc nói chuyện trong đầu tôi .... Nó là ai chứ... Tôi có chút tàn ác trong tôi... Do cơn đau đã nhồi nhét vào đầu tôi đã gần như quên đi tôi là ai.... Mọi thứ đã cận kề.... Tôi mong muốn sớm ngày quay lại ...ngoài chiến trường lúc bấy giờ đang diễn ra cuộc chiến khốc liệt.....---- Yo! Chạy ra tuyến sau phòng thủ mau !!! - Quân nói. Lúc này đội số 8 gồm Quân , Yo, Trường .. mà Quân làm Đội trưởng.... Tiếng súng liên hồi ... Tiếng bom nổ đến phát khiếp.... Yo đã không may trúng một mãnh bom xuyên lòng ngực ..... Quân đã không kịp chạy lại .... Trường phòng thủ bị thương nhẹ ở cánh tay trái. Quân bế đầu Yo lên .... Máu trong miệng cậu ta cứ trào ra.... Cậu ấy đã cố thở để nói: - Quân ! ....Quân! - Yo - Thở chậm lại bình tĩnh đi ! - Quân - Mày giữ hơi đi tao đã gọi đội tiếp viện - Trường - Im lặng !!! Để cậu ấy nói .... Cậu ấy đang trăn trói.! - Quân -- Chiến đấu tiếp tục thay tao... Đừng sợ hãi ... tao đã cố gắng hết sức rồi .... Hãy đem vinh quang về cho thế giới những chiến binh....- lời nói cuối cùng của Yo Cậu ta đã hy sinh anh dũng trên chiến trường . Quân đã cổng Yo trên lưng cùng Trường vượt qua cơn bão đạn ở tiền tuyến để trở về hậu phương.... Cuộc chiến hy sinh quá nhiều đồng đội tôi..... Tôi thì đang cố tập di chuyển để trở lại chiến trường.... Lòng khao khát được báo thù.... Muốn ăn gan uống máu kẻ thù ...mỗi đêm nằm suy nghĩ về cảnh ba quân mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa....
|
CHƯƠNG V : Ngày Đầu Tiên  Những năm gần đây con người đã gửi thông điệp ra ngoài vũ trụ chờ một ngày có hồi đáp sự sống bên ngoài không gian vô tận đó ...một ngày kia bỗng trên trời có vô số những thiên thạch va vào bầu khí quyển .... Nhìn đằng xa tưởng các ngôi sao nhưng bằng kính viễn vọng thì chúng chính là những con tàu chiến theo kiểu thiết kế tối tân do người ngoài hành tinh thiết kế .... Chúng đã hạ cách san bằng một vùng đất rộng lớn bằng lực lượng trang bị vũ khí hạt nhân.... " We are human beings of the earth, Put your weapon down. If you shoot then we will see it as a fight ... we will return it all with guns and military .... If you want to negotiate then please withdraw from their planet. I ... if want fight we are forced to release bullets " lời cảnh báo vừa dứt thì tiếng súng nổ ra chúng xả đạn vào máy bay Việt Nam....... Chúng tôi đành phải chiến đấu.... Cho đến hôm nay.. tôi vẫn nằm đây chuẩn bị ra khỏi kén tằm để khoác lên người bộ áo mới
|