CHƯƠNG 1: GẶP MẶT Hi! Tôi là Trần Cẩm Nghi 20 tuổi, hôm nay là một ngày cực kỳ đặt biệt đó là.. Tôi sẽ đi gặp bạn trai mà tôi quen trên mạng. A! Hồi hộp quá. Nhưng cũng hơi sợ vì nghe mấy con bạn mình bảo rằng quen qua mạng nguy hiểm lắm, nào là không như tưởng tượng nào là lừa gạt nào là 3D. Ôi! Nếu như thế thật chắc tôi không dám yêu đương gì tầm này nữa quá. Nhưng nói gì nói cũng phải thử một lần cho biết với người ta. Tới đâu tính tới đó vậy. Thế là tôi phăng đi thay quần áo.
Mình và anh ấy quen qua mạng được gần một năm rồi. Nói ra đúng là định mệnh thật vì lúc đó..
1 giờ khuya vào tháng 6 năm trước.
Đang ngon giấc trên chiếc giường thân yêu đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
"Ai mà vô duyên gọi giờ này không biết?"
Đang phát bực vì bị phá giấc ngủ tôi với lấy điện thoại xem, mắt vẫn còn tờ mờ không thấy rõ lúc sau mới nhìn ra rằng cuộc gọi từ Facebook mà người gọi tên lại lạ, nghĩ có người phá nên tôi tắt máy không quan tâm và ngủ tiếp. Vừa đặt lưng xuống điện thoại lại reo lên, máu nóng dồn lên tôi định bắt máy chửi cho biết mặt. Ai ngờ vừa bắt máy chưa kịp lên tiếng đầu dây bên kia có tiếng đàn ông vang lên khào khào như say xỉn.
"Em chịu bắt máy rồi à. Anh xin lỗi. E đi a thật sự không thể chịu được. Hạnh Nghi à, em về với anh được không?"
Tôi im lặng, thật sự tôi không biết làm gì có nên nói rằng anh ấy nhằm người không, nhưng nghe giọng thì có lẽ anh ấy rất say rồi ngay cả gọi mà còn gọi nhằm mà. Thôi thì..
Tôi hơi ấp úng nhẹ nhàng nói.
"Ờm được rồi, Anh say lắm rồi. Mau về nghỉ ngơi đi, mai rồi mình nói chuyện được không?" Liều một phen vậy, mai mình sẽ giải thích với anh ấy có lẽ sẽ tốt hơn. Tuy không liên quan đến mình nhưng qua giọng nói cho thấy anh ta thật sự rất yêu cô gái kia.
"Em chịu về với anh sao? Được rồi anh sẽ về. Mai anh sẽ đón em. Anh sẽ về. Anh sẽ nghe lời em." Nghe giọng anh ấy rất vui mừng rồi tắt máy. Tôi cũng vội đi ngủ không suy nghĩ gì nhiều, mai rồi tính giờ tôi thật sự rất mệt, tôi cần ngủ vì mai còn phải đi làm.
Ngày hôm sau.
Tất bật với công việc nên suốt ngày hôm nay tôi quên bén mất chuyện lúc khuya, đến tối khi về nhà mở điện thoại lên thì có một loạt tin nhắn gửi đến mà người gửi lại là anh chàng tối qua.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô vào tối qua."
"Vì tên cô hơi giống với tên bạn gái tôi nên tôi nhằm."
"Cảm ơn cô vì nhờ cô tôi đã an toàn về nhà."
"Nếu cô có yêu cầu gì tôi có thể giúp thì tôi sẽ giúp, vấn đề tiền bạc cũng không thành vấn đề với tôi cô đừng ngại."
Haizz nếu nói về tiền bạc thì anh phải bồi thường vài trăm triệu cho giấc ngủ ngàn vàng của tôi thì đúng hơn. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không nói ra.
"Vậy tôi hỏi anh một điều nha?" Tôi nhắn tin trả lời lại anh ta
Không ngờ anh ta trả lời lại ngay sau đó.
"Điều gì?"
"Anh còn buồn không? Tôi rất giỏi làm cho người khác vui, anh có muốn tôi giúp không?"
"Làm gì? Cô không muốn tôi giúp cô mà cô muốn giúp lại tôi? Tại sao chứ?" Anh hỏi tỏ vẻ nghi hoặc.
"Vì đơn giản tôi muốn giúp người khác vui thôi anh không thích thì thôi vậy." Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn giúp anh ta nữa có lẽ tôi thấy anh ta tội nghiệp.
"À không, được thôi, cô muốn làm gì cũng được" Anh ta kèm theo 1 mặt cười
"Vậy tôi hát anh nghe nhá. Người ta thường nói nghe nhạc có thể giúp xua tan nỗi buồn. Tôi hát không đến nỗi tệ đâu anh yên tâm. Tôi gọi cho anh được không?"
"Được." Anh ta đồng ý.
Mình gọi cho anh ta và bắt đầu hát. Giọng mình không hẳn là quá hay nhưng nhiều người bảo giọng mình nghe nhẹ nhàng và trong trẻo. Không biết anh ta thấy thế nào mà chỉ im lặng nghe mình hát hết bài. Từ ngày hôm đó, như định mệnh sắp đặt không hiểu sao tụi mình nói chuyện rất hợp nhau, ngày nào tôi và anh đều gọi điện để trò chuyện, anh ấy làm gì ăn gì đi đâu đều kể cho tôi nghe như thể đó là một thói quen vậy đó. Tôi từng đề nghị video call để thấy mặt của nhau nhưng anh ấy từ chối, không phải vì ngại mà là vì anh ấy bảo sẽ có ngày anh sẽ gặp trực tiếp tôi bởi vì hiện tại anh đang sống ở nước ngoài. Những gì tôi biết về anh đó là anh tên Vĩnh Phong 25 tuổi, anh cao 1m75, anh thích màu đen. Chỉ bao nhiêu đó thôi.
Ngày qua ngày, đột nhiên anh tỏ tình với tôi anh nói rằng tôi rất đặc biệt anh nói anh đã thích tôi ngay từ ngày tôi hát cho anh nghe. Tất nhiên tôi đồng ý. Phải nói tôi vui đến cỡ nào, tôi không hề do dự, có lẽ do tôi đã yêu anh từ lâu và chỉ đang chờ đợi câu tỏ tình từ anh. (Haha liêm sỉ của mình đâu rồi)
Quay về hiện tại. Bây giờ là ngày 13/7/2020 tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ và sẵn sàng đi gặp mặt bạn trai tuyệt vời trên mạng của tôi. Chính lúc anh tỏ tình với tôi cũng là lúc anh thông báo rằng một tháng sau anh sẽ về nước. Tôi thật sự chưa từng nghĩ mình sẽ có một bạn trai như thế-một bạn trai qua mạng. Tôi cũng chẳng quan tâm anh có đẹp trai hay không? Có nhà giàu hay không? Có tốt như tôi nghĩ hay không? Tôi chỉ biết cuộc sống tôi đã rất vui vẻ từ ngày có anh. Chỉ mong sao đến lúc gặp anh không phải là ông già ba bốn chục tuổi như mấy đứa bạn tôi nói thôi là được.
Hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi diện trên người chiếc váy hoa chấm gối cùng trang điểm nhẹ nhàng trông vừa dịu dàng vừa tinh nghịch. Tôi hồi hộp bắt xe đi đến sân bay vì tôi hứa sẽ đến đó đón anh. Đến sân bay mất khoảng 30 phút tôi vừa vui vừa lo lắng suy diễn đủ thứ, tưởng tượng các kiểu không biết anh ấy ra sao? Sẽ phải nói gì đầu tiên với anh? Không biết sao khi gặp mình anh ấy có thất vọng không? Vân vân và mây mây..
Cuối cùng đã đến sân bay, để tạo bất ngờ tôi đã hỏi chỗ đứng cũng như cách nhận dạng của anh trước khi đến. Tôi bắt đầu đi vào trong và tìm anh. Sân bay lúc này đông nghẹt, tôi cố gắng căng mắt ra tìm anh giữa biển người như thế. Trong đầu luôn mườn tượng ra hình dáng cao ráo mặc áo vest đen và mang vali xanh như lời anh tả và cuối cùng tôi đã nhìn thấy. Anh ấy đứng tựa vào tường cách tôi một khoảng dài nhưng đủ để nhìn ra anh đẹp đến mức nào. "Ô! Nghi à mày gặp may rồi, mày gặp may rồi." - tôi như chưa tin vào mắt mình rằng anh ấy đẹp trai đến vậy, đôi chân dài miên man thân hình lại gọn gàng cân đối. Tôi chưa hề dám tưởng tượng anh đẹp trai như nào vì sợ khi hi vọng quá lại thất vọng nhiều. Tôi vội đi đến nhưng khi chỉ còn cách vài mét tôi chợt đứng khựng lại. Khuôn mặt ấy khi nhìn kỹ chợt thấy quen mắt nhưng sao lại thấy quen? Tôi vội nấp vào cái cột phía sau nhìn anh thêm lần nữa. Sau một hồi suy nghĩ, tôi lấy điện thoại ra tìm lại tin nhắn của con Hân hôm trước, nó từng gửi hình một chàng trai phải nói rất rất là đẹp trai và bảo là sếp tổng mới của công ty từ nước ngoài về. Đúng vậy, người trong hình với người đứng đó là một. Không thể được không thể được. Tôi liền bấm gọi cho Vĩnh Phong để xác nhận xem người đó có phải là anh không? Vừa gọi tôi vừa tự nghĩ, nếu phải thì sao? Không phải thì sao? Tôi phải trả lời anh ấy như thế nào? Tôi nhìn xung quanh xem còn ai khác mặc vest và mang vali xanh không? Nhưng không, người duy nhất chính là anh ta và điều đáng sợ hơn anh ta chính là Vĩnh Phong là bạn trai trên mạng và là sếp tổng của tôi. Đúng vậy, khi tôi gọi cho Vĩnh Phong, lúc anh nghe máy cũng là lúc người đang đứng kia cũng nghe máy và anh ta thật sự là Vĩnh Phong.
"Heo con à! Em đến chưa? Anh đang đợi em đây" Anh ấy hay gọi mình là heo con, có lúc mình hỏi tại sao anh gọi mình vậy thì anh chỉ cười và nói rằng "anh thích vậy."
"À ờ em xin lỗi hôm nay em không đến được. Em có việc gấp đột xuất, có lẽ mình sẽ gặp lại sau được không?" Thật sự bây giờ tôi không biết làm sao. Tại sao anh ta lại là sếp tổng của tôi chứ nếu tôi thừa nhận thì chẳng phải mình sẽ hẹn hò cùng sếp tổng sao? Mà tôi nên vui mới đúng chứ vì anh là hình mẫu trong lòng của biết bao nhiêu cô gái nhưng sao tôi vui không nổi vậy nè, chắc có lẽ tôi chưa thể tin chuyện này là thật. Haizz bao nhiêu thứ có thể tưởng tượng nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng được tình cảnh như vầy. Hoang mang quá đi. Hôm nay khoan gặp anh ấy sẽ tốt hơn. Mình sẽ có thời gian suy nghĩ thêm về việc này. Đúng vậy *gật gật đầu..
"Ừ! Vậy anh về đây. Hẹn ngày khác gặp em vậy."
Mình cũng về sau khi thấy anh ấy bắt xe đi. Trên đường về trong đầu tôi vẫn còn mông lung về chuyện đang xảy ra. Về đến nhà thì anh ấy nhắn tin.
"Anh hơi buồn vì hôm nay không gặp được em, em có chuyện gì mà gấp thế. Không sao chứ?"
"Em xin lỗi, mẹ em gọi về có chút việc. Không sao đâu anh đừng lo. Sau này gặp em sẽ đền bù cho anh được không. Hihi" Nói thì vậy chứ bây giờ trong đầu đang rối ren lắm không biết đến khi gặp anh ấy ở công ty sẽ như thế nào? Thôi thì tới đâu tính tới đó dù sau anh ấy vẫn chưa biết mình là ai cứ giả vờ như không biết là được.
|
CHƯƠNG 2: S.. ế.. p Tổng
Công việc hiện tại của tôi là nhân viên công ty quảng cáo Vĩnh Liên chuyên về mảng thiết kế sáng tạo. Hôm nay quản lý Minh gọi mọi người vào phòng họp có chuyện quan trọng cần thông báo. Khỏi nói thì tôi cũng đoán ra là chuyện gì.
Khi toàn bộ nhân viên có mặt đầy đủ, quản lý Minh bắt đầu nói.
"Thông báo với tất cả mọi người một việc, hôm nay công ty của chúng ta sẽ có sếp tổng mới. Mọi người cũng biết là ông Nam đã bị sa thải do tham ô nên Chủ Tịch đã quyết định giao công ty con này cho sếp Phong gánh vác một thời gian. Mong mọi người cùng nhau cố gắng để đưa công ty ngày một phát triển." - Quản lý Minh vừa nói xong thì mọi người bàn luận sôi nổi cả lên.
"Chính là người tui gửi hình cho bà hôm trước đó. Nghe đâu cậu ta là cháu của chủ tịch vừa từ Anh về, có công ty riêng ở bên đó nhưng không hiểu sao lại về Việt Nam làm ở công ty con này nữa". - con Hân xì xào bên tai của tôi. Nó là con bạn thân từ hồi cấp 3, sau này hai đứa tôi xin vào cùng một công ty, nó thì bên mảng sắp xếp hợp đồng quảng cáo.
( "Anh là cháu của chủ tịch cơ đấy. Một đứa nhân viên bình thường như mình thì liệu với tới được không?") - tôi thầm nghĩ
Chợt mọi người nháo nhào lên.
"Sếp tổng đến, Sếp tổng đến".
Theo phản xạ tôi vội cúi gằm xuống lấy cuốn sổ che lấy mặt.
"Bà làm gì thế? Tự nhiên che mặt. Sếp tổng đến kìa." - Con Hân ngạc nhiên khi thấy tôi hành động lạ nên ghé sát hỏi.
"Ừ phải rồi, tui che mặt làm gì chứ?" - Tôi vội định hình lại chợt nhớ ra anh chưa biết tôi là ai mà, sao phải sợ.
"Bà sao vậy? Nay ra đường có té đập đầu vào đâu không đó? Sao nay tui thấy bà ngơ ngơ thế?" - Nó nheo mắt nghi ngờ hỏi. Nhưng chưa kịp để tôi trả lời nó hốt hoảng lay mạnh tôi, hai mắt sáng rực.
"Nghi ơi! Nghi ơi! Đẹp quá. Sếp tổng đẹp quá. Đẹp hơn trong hình nữa bà ơi". - Ta nói mê trai đầu thai mới hết. Thật vậy, nó thấy trai đẹp mắt nó sáng còn hơn trúng số độc đắc nữa. Mà nếu như nó biết Sếp tổng là bạn trai tôi thì sao nhỉ? Chắc nó giết tôi mất.
"Ừ! Haizz Tui biết mà". - Tôi lỡ miệng nói, ngay lập tức nó hỏi dồn dập.
"Biết? Bà biết? Sao bà biết? Bà gặp Sếp tổng ở ngoài rồi à?" - Nó tròn mắt hỏi. Đúng là cái miệng hại cái thân mà.
"Đâu? Làm gì mà tui có phước gặp ở ngoài được chứ, ý tui là nhìn hình thôi là tui đủ biết bên ngoài anh ta đẹp cỡ nào rồi". Hú hồn chim én, tôi vội giải thích.
"Ờm". Nó không nói gì thêm chỉ lo ngắm nhìn Sếp tổng của nó thôi.
"Ủa mà sao kỳ vậy? Đáng ra Sếp tổng mới vào công ty nên nói vài câu với nhân viên chứ như giới thiệu bản thân hoặc những câu đại loại như mong mọi người cố gắng hợp tác. Còn đằng này.. Bà nhìn xem." - Theo như những gì Hân nói tôi vội nhìn lên xem chuyện gì. Thì ra từ lúc anh ta vào chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại hình như đang nhắn tin với ai đó. Nhưng anh ấy nhắn tin với ai chứ?
"Tinh Tinh!" - Chẳng cần phải suy nghĩ lâu thì điện thoại tôi thông báo có tin nhắn.
"Tinh Tinh!"
"Tinh Tinh!"
"Tinh Tinh!" - Tôi hốt hoảng khi hàng loạt tin nhắn được gửi đến. Thì ra là anh gửi tin nhắn cho tôi sao? Tôi vội tắt âm đi nhưng do tay chân luống cuống vì sợ bị phát hiện nên chẳng tắt được lại còn làm Sếp tổng phải chú ý.
"Ai trong giờ làm không tắt âm điện thoại vậy? Để réo inh ỏi?" - Anh tỏ vẻ khó chịu lia mắt về phía tôi
"X.. in l.. ỗi S.. ếp tổng ạ. Tôi sẽ chú ý" - Tôi vội đứng lên luống cuống nhận lỗi.
"Mọi người trở về làm việc đi". - Anh nói
"Vâng ạ" - mọi người trở về bàn làm việc tiếp tục công việc của mình. Nhưng đâu đó vẫn còn nghe tiếng xì xào bàn về Sếp mới của mình.
Khi đã ngồi vào bàn tôi lấy điện thoại ra xem anh gửi gì cho mình.
"Heo con à"
"Nay anh bắt đầu công việc tại công ty mới"
"Khi nào anh gặp Heo con được đây?"
"Anh nhớ Em"
Tôi trả lời lại anh ấy.
"Công việc ổn chứ anh"
"Hiện tại công ty công việc nhiều lắm, em sẽ sắp xếp thời gian gặp anh, dù sau anh ở lại Việt Nam một thời gian dài mà."
Vừa nhắn xong, chợt sau lưng vang lên giọng nói làm chút nữa thì rơi luôn cái điện thoại.
"Công việc có lẽ ít hay sau mà cô vẫn có thời gian làm việc riêng vậy hả?" - tôi giật thót. Lại là anh ấy, anh nheo mày khó chịu nhìn tôi. ( "Hic! Bị để ý nữa rồi").
"S.. ế.. p tổng" - tôi lắp bắp
"Tôi xin lỗi ạ, tôi làm việc ngay đây" - Trong đầu chợt suy nghĩ ( "có khi nào anh ấy sẽ đuổi việc mình không ta?")
"Anh mong được sớm gặp em đó Heo con à". - Anh vừa đi vừa nói vào điện thoại
"Tinh!"
( "Sao cái điện thoại ác ôn này chưa chịu tắt âm chứ?") - Tôi thầm nguyền rủa cái điện thoại chết tiệt của mình. Nó lại reo lên khi anh vừa gửi tin nhắn thoại qua cho tôi. Anh quay ngoắc lại nhìn tôi nhưng không nói gì rồi rời đi. ( "Không phải đã nghi ngờ mình rồi chứ?") - tôi lo lắng thầm nghĩ.
Đầu giờ chiều, tôi đem bản phác thảo vào phòng cho Sếp xem qua.
"Cốc cốc" - tôi gõ cửa và chờ đợi.
"Vào đi" - giọng anh vang lên. Tôi bước vào và đặt bản phác thảo lên bàn.
"Đây là bản phác thảo thiết kế cho đợt quảng cáo này ạ. Mời sếp xem qua."
"Đợi tôi một chút" - anh đang bận xem qua các bản hợp đồng nên chưa thể để mắt đến bản phác thảo của tôi. Cũng tốt, nhờ vậy tôi có cơ hội nhìn kỹ dung nhan bạn trai qua mạng của tôi chứ.
Đúng là ông trời ưu ái cho anh, từ thân hình đến khuôn mặt đều hoàn hảo. Nhìn vẻ mặt khi anh nghiêm túc thật không thể nào rời mắt được. Tóc anh màu nâu nhạt lại sỡ hữu đôi mắt to dài mũi lại cao thẳng, đôi môi thì quyến rũ phải nói, da mặt anh thật khiến bọn con gái như tôi phải ghen tị, muốn sờ thử một cái quá đi. Đúng là kiểu vạn người mê mà.
"Nhìn đủ chưa?". - vừa nói anh vừa với tay lấy bản phác thảo của tôi làm tôi giật mình. Ngượng chết đi được.
"Cũng có năng lực đó. Ý tưởng cũng không tồi. Tiến hành như bản thảo đi". - anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng vì nhiều lần bị nhắc nhở mà ác cảm với tôi rồi làm khó tôi chứ.
"Cảm ơn Sếp ạ. Tôi xin phép" - tôi định đi ra thì..
"Mà khoan, cô tên gì thế?" - mặt tôi chợt tái đi khi nghe anh hỏi tên. Chuyện là tên trên Facebook tôi là để tên thật của mình. Liệu anh có nghi ngờ không?
"Trần Cẩm Nghi ạ" - Tôi nín thở nhìn biểu hiện của anh nhưng anh chỉ "Ừm" rồi bảo tôi ra ngoài.
( "Làm sao đây? Anh có nhận ra mình không? Mình có nên nói thật với anh ấy không?") - Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu. Chợt có tin nhắn đến. Là anh.
"Heo con! Có một nhân viên trong công ty anh có tên giống em đó."
"Ồ! Vậy à. Vậy anh có nghĩ cô ấy là em không?" - tôi hồi hộp chờ đợi anh trả lời.
"Sao lại là em được chứ? Anh không nghĩ đó là em."
"Tại sao vậy?" - tôi thấy khó hiểu
"Thì đơn giản mà, nếu là em thì em đã nói cho anh biết rồi, đâu cần phải giấu giếm làm gì chứ"
( "Ô! May quá. Anh ấy không nghi ngờ mình") - tôi hứng khởi trả lời anh ấy
"Đúng vậy, đâu có lý do gì để em phải giả vờ khi gặp anh chứ"
"Anh mong là vậy. Thôi em làm việc đi"
"Vâng ạ". - tôi tiếp tục với công việc của mình. Được một lúc thì con Hân tới.
"Ê! Tối nay đi ăn với tui nha. Tui giới thiệu bạn trai tui với bà." - Vẽ mặt nó phấn khởi
"Bạn trai? Sao tui chưa từng nghe bà nhắc đến?" - tôi nheo mắt tra hỏi con bạn của mình. Không nghe nó kể bất cứ thứ gì mà đùng một cái lại có bạn trai?
"Thì tối nay tui kể cho nghe được chưa. Đi nha đi nha. Tui qua đón bà hén?" - Nó lay vai tôi nài nỉ
"Đi chứ! Tui phải đi xem anh nào xấu số vậy. Haha".
"Hứ! 8h nha. 8h tôi qua đón bà đó". - nó vui mừng khi tôi chấp nhận đi.
"Oke oke, mau về chỗ đi làm. Sếp tổng thấy sẽ giao cho hai đứa một núi việc bây giờ". - tôi xua tay đẩy vai nó đi. Sau khi Hân đi tôi chống tay thở dài suy nghĩ về chuyện sắp tới.
( "Haizz mọi chuyện sẽ đi đến đâu đây. Chẳng lẽ cứ đóng hai vai như vậy hoài sao. Lỡ như sau này anh ấy phát hiện ra mình gạt anh ấy thì có khi nào sẽ giận mình sẽ chia tay với mình không? A! A! A! Phải làm sao đây? Thôi thì vẫn là câu đó: Tới đâu tính tới đó vậy")
**Các bạn nếu đã đọc đến chương 2 thì cho mình xin chút ý kiến để sửa đổi cũng như có động lực để viết tiếp nha. Mình cảm ơn. **
|