Chương 1. Lần đầu gặp gỡ
Trong căn biệt thự ở trung tâm thành phố, Hàn Nguyệt mặc chiếc áo thun trắng, quần jean lửng, tóc buộc cao ngồi trước bàn ăn:”Dì ơi, ba với anh đã đi rồi ạ?”
Dì Hoa giúp việc bưng đến chén cháo thịt nghi ngút khói:”Dạ đúng rồi cô, ông có dặn bác Lâm, đợi cô ăn sáng xong thì đưa cô đi đấy!” Hàn Nguyệt cầm thìa lên, nhỏ giọng:”Không cần đâu, dì nói với bác Lâm mang xe của con ra giúp con được rồi, con muốn đi xe đạp, tí nữa ghé nhà sách sẽ tiện hơn ạ”.
Sau khi ăn sáng xong, Hàn Nguyệt đeo balo và ra ngoài bằng con xe đạp điện Dibao Gogo SS của mình. Chiếc xe này là sinh nhật năm 10 tuổi cô nói muốn tự đi học, ba đã mua cho. Ban đầu, ba và anh hai đều không muốn, nhưng bởi vì cô cứ nằng nặc bảo mình thích nên ba mới mua cho.
Sau khi ăn xong, Hàn Nguyệt bắt đầu ngày mới của chính mình, trong lúc chạy ngang qua một con hẻm nhỏ, bất giác nhìn vào, lại vô tình thấy một bà cụ trông có vẻ rất mệt, đang đưa lưng dựa vào tường, ánh mắt mơ hồ, liền dừng xe chạy đến:"Bà ơi, bà có sao không ạ?"
Bà cụ nghe tiếng người gọi, cố gắng mở mắt nhìn kĩ, sau đó không chịu nổi phải ngất đi.
Hàn Nguyệt mím môi, lấy di động trong túi ra gọi 115, rồi cùng đi đến bệnh viện. Loay hoay đến một tiếng đồng hồ sau, nhận được thông báo bà lão đã khoẻ lại, chỉ là nhiều ngày chưa được ăn no nên huyết áp thấp dưới mức cho phép liền ngất đi, Hàn Nguyệt nghe bác sĩ trình bày xong, cô nhẹ giọng cảm ơn rồi xoay người đi ra cổng tìm mua một chút đồ ăn cho bà lão, giúp người thì đương nhiên phải giúp cho trót rồi, huống chi bà lão trông đáng thương như vậy, nếu cô bỏ đi lúc này thì bà phải làm thế nào bây giờ.
Một lúc sau, cô đi đến phòng bệnh, ngồi bên cạnh giường:" Bà ơi, bây giờ bà thấy thế nào ạ? Sao lại để mình đói đến mức ngất đi thế này!”
Bà lão nhìn cô gái trước mắt, nhận ra chính là cô bé đã hỏi thăm bà ở trước con hẻm, lúc đấy mơ hồ không nhìn rõ chỉ cảm thấy cô bé có giọng nói dễ nghe, bây giờ tỉnh táo lại phát hiện không chỉ giọng nói dễ nghe, tính tình lương thiện, mà diện mạo lại còn xinh đẹp như vậy, bà nắm tay cô bé:" Bà cảm ơn con, làm phiền con rồi, con cho bà số điện thoại được không, sau này bà trả viện phí lại".
Hàn Nguyệt vội lắc đầu:" Không cần đâu ạ, bà chỉ cần giữ gìn sức khoẻ thật tốt là được rồi, không cần trả lại cho con".
Bà lão xua tay:" Như vậy sao được, bà…".
Không đợi bà cụ nói hết, Hàn Nguyệt mỉm cười:”Vậy lần tới, con đến nhà bà ăn bữa cơm xem như tiền viện phí ha!” Bà cụ nghe xong phân vân một chút, liền nói:"Cũng được, nếu con không chê, nhà bà ở trong con hẻm lúc sáng, con đưa bà về, sẵn tiện biết nhà bà có được không, bà già rồi thật sự cũng không biết đường"
Hàn Nguyệt đồng ý:" Vâng ạ, con có mua chút cháo, bà ăn xong chén cháo này con sẽ đưa bà về "
Sau khi ăn xong Hàn Nguyệt dẫn bà lão ra ngoài, gọi một chiếc taxi để xe đạp vào cóp, rồi đưa bà về nhà.
Xong mọi chuyện, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới đó đã 10h, liền đạp xe đến trường cấp 2 Lạc Thành để xem điểm thi chuyển cấp. Thực ra thì đợi thêm vài ngày nữa trường sẽ đăng tải lên trang chủ nhưng cô không đợi được vì vừa cá cược với anh hai, nếu thi trên 45 điểm thì sẽ được mô hình DIY bản giới hạn, mà ngày mai vừa đúng thời gian ra mắt bộ mô hình đấy. ( Mô hình DIY chính là mô hình được thiết kế sẵn, gồm nhiều mảnh rời từ nhựa, gỗ, giấy... Người chơi có thể mua về lắp thành một ngôi nhà, cửa hàng, khu vườn hoàn chỉnh. )
Tại trường Lạc Thành lúc này…
Một cậu bạn đeo kính đứng trước bảng điểm số chấp tay cầu nguyện:”Làm ơn, vừa đủ vào trọng điểm số 1 thôi cũng được, nếu không thì cuộc sống sau này sẽ là cơm không lành, canh không ngọt rồi” Kế bên cũng là một cậu bạn đeo kính khác, vóc người cao gầy, sạch sẽ, đang dò tên của mình, khoé miệng mỉm cười vui vẻ, sau đó lại đưa mắt lên vị trí đầu bảng nhìn thật lâu, lần này nụ cười của cậu còn pha thêm chút dịu dàng, cả người cứ như trở nên ấm áp hơn.
...
|