Chương 11
Hôm nay vào lớp, Hàn Nguyệt mang đến bánh bao mà cô làm cũng chị giúp việc sáng sớm hôm nay, chia cho nhóm bạn thân của mình mỗi người một cái, rồi lại vào chỗ ngồi, đưa bánh qua cho Mục Hàn:”Cậu ăn sáng chưa, ăn thử xem thế nào!” Mục Hàn nhìn cô một cái rồi lại nhìn chiếc bánh trên bàn, đưa tay đẩy lại cho cô:”Không cần đâu, tôi ăn rồi”. Hàn Nguyệt cười cười:”Ấy, cậu nhận đi, đây là cho cậu, mọi người đều có rồi!”. Mục Hàn cầm lấy cái bánh, quăng thẳng lên bàn của Hứa Triết:”Cho cậu”. Cả đám ngưng động tác ăn bánh lại, nhìn chầm chầm Mục Hàn. Hàn Nguyệt ngồi sát lại gần cậu, hỏi nhỏ:”Hôm nay cậu làm sao thế, ai chọc cậu à?” Mục Hàn bỗng lấy cặp mình vẫn luôn để dưới hộc bàn lên để giữa băng ghế ngồi của hai người, cậu lạnh nhạt:”Cậu đừng hỏi nữa, phiền quá!”. Hàn Nguyệt nhíu mày, đây là làm sao, chẳng phải hôm trước vẫn còn vui vẻ à? Cô thôi không hỏi nữa, đợi xem buổi chiều cậu bình thường lại rồi hỏi. Nhưng kết quả là cả ngày cậu đều trưng ra bộ mặt không muốn nói chuyện với cô, ra về cũng nhanh chân dắt xe về trước, lướt qua mặt cả bọn. Hứa Triết hỏi Hàn Nguyệt:”Lớp trưởng?” Hàn Nguyệt nhíu mày, lắc đầu thay cho câu trả lời. Không biết hôm nay bạn cùng bàn của cô ăn phải thứ gì lại cọc tính như vậy. Về đến nhà, sau khi ăn uống tắm rửa thì Hàn Nguyệt ngồi vào bàn học, mở messenger ra nhắn tin cho Mục Hàn, rồi lại bắt đầu dịch phần còn lại của mình. Đến tận 12h khuya, cô duỗi người, mở tin nhắn lên, ấy vậy mà Mục Hàn seen chứ không trả lời cô ?. Hàn Nguyệt cảm thấy có hơi buồn cười nhưng quyết định nhắn thêm một tin nữa: - “Này, tôi làm gì khiến cậu giận sao?” Sau khi đánh răng xong thì cô mở tin nhắn, vẫn không có tin trả lời nào và Mục Hàn lại seen?. Hàn Nguyệt cảm thấy hình như trước giờ mình hiểu lầm mối quan hệ của hai người rồi, có lẽ là việc cô coi cậu thành bạn, nhắn tin trao đổi mỗi ngày là làm phiền đến cậu, nên bây giờ cậu không muốn tiếp tục nữa đi ?. Hàn Nguyệt thở dài một hơi, để điện thoại lên bàn rồi tắt đèn đi ngủ, sớm biết như vậy thì cô đã không bắt đầu rồi, cô vốn không phải kiểu người có da mặt dày mà người ta đã tỏ thái độ cô còn không biết lui. Cứ thế trôi qua đã một tuần hai người không nói chuyện cùng nhau, nhóm Tạ Lâu có nhắn hỏi Mục Hàn nhưng cậu chỉ bảo không có gì, lúc này Hàn Nguyệt mới biết hoá ra Mục Hàn chỉ không nói chuyện với cô. Cô mang xấp tài liệu mà mình vừa làm xong tối hôm qua ra đưa đến trước mặt Mục Hàn, Mục Hàn dừng viết trên tay:”Cảm ơn, từ đây về sau không phiền cậu nữa”. Hàn Nguyệt lạnh nhạt:”Không cần cảm ơn, tôi cũng không có ý định sẽ làm nữa”. Nói xong cô lấy cặp dưới hộc bàn của mình để vào giữa rồi ngồi sát ra ngoài cửa sổ. Cả quá trình đều không nói thêm câu nào. Mục Hàn nắm chặt nắm tay dưới hộc bàn, không cho mình run rẩy. Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Giờ ra chơi, Hàn Nguyệt xách túi cơm của mình lên, đi thẳng ra cửa, bởi vì dạo này nhóm Tạ Lâu không mang theo cơm nên đều đi đến căn tin, nên Hàn Nguyệt cũng không đến rủ bọn họ. Nếu đi chung, bọn họ lại hỏi chuyện thì cô cũng không biết trả lời thế nào, rõ ràng cô cũng không biết được bởi vì sự nhiệt tình của mình mà khiến mọi chuyện thành ra như thế. Hoài Ngọc sau khi thấy Hàn Nguyệt cầm cơm đi thì cũng mang cơm của mình đuổi theo:”Lớp trưởng!” Hàn Nguyệt nghe tiếng gọi liền quay lại, Hoài Ngọc bước đến đưa hộp cơm lên:”Tôi cũng đi ăn cơm, cho tôi theo cùng có được không?” Hàn Nguyệt tỏ vẻ không vấn đề, liền để cậu đi cùng, điểm đến là sân thượng của trường. Sau khi vừa ăn vừa trò chuyện thì cô mới biết được hoá ra Hoài Ngọc chính là cậu bé mít ướt năm ấy cô gặp. Vì vậy Hoài Ngọc liền xin kết bạn facebook với cô, còn ngỏ ý cùng nhau chụp một bức ảnh làm kỉ niệm ngày cả hai nhận ra nhau. Hàn Nguyệt vui vẻ đồng ý, kết quả là ảnh của cả hai chính là tấm ảnh duy nhất trên trang cá nhân của Hoài Ngọc, kèm dòng cap “Rất vui vì gặp lại cậu ở thế giới rộng lớn này”. Sau ngày hôm đó, tần suất Hàn Nguyệt đi cùng Hoài Ngọc nhiều hơn, đều là cậu đến mời Hàn Nguyệt đi cùng, khi thì cùng đi nhà sách để tư vấn cho cậu chọn, khi thì giảng bài giúp cậu, khi thì hẹn nhau cùng lên sân thượng ăn cơm. Hôm nay đến lượt bàn của Hàn Nguyệt trực nhật, cả lớp đều ra về, chỉ còn lại cô cùng Mục Hàn, sau khi lau bảng xong thì cô chạy đi giặt giẻ lau rồi để vào vị trí cũ, đang định cầm chổi lên quét thì Hoài Ngọc bước vào:”Nguyệt Nguyệt, cậu để đấy tôi làm cho, cái này cho cậu!” Thì ra lúc ra về Hoài Ngọc đã chạy đi mua nước ép táo ở quán trước cổng trường cho cô, Hàn Nguyệt lúng túng:”A.. không cần đâu, đây là phiên trực của tôi, cậu về đi”. Hoài Ngọc cười cười:”Cứ xem như là tôi trả ơn cậu đi, được không ?” Hàn Nguyệt sờ mũi:”Vậy…lần này thôi á!”. Rồi đưa chổi lại cho Hoài Ngọc làm thay cô, Hoài Ngọc biết cô là người thích sòng phẳng, không muốn nợ ai, nên cậu cũng dùng cách đó để cô đồng ý. Sau khi làm xong thì cả hai cùng nhau ra về, để lại Mục Hàn đứng lặng ở bãi đỗ xe. Rõ ràng cậu đã hạ quyết tâm rồi. Cậu nghĩ suy cho cùng thì hai người chắc là vì nói chuyện với nhau nhiều nên quen cảm giác thế thôi, chỉ một thời gian sẽ đâu vào đấy. Những ngày đầu là cậu cố ý để Hàn Nguyệt không quan tâm đến mình nữa, có nhiều lần cậu vào tin nhắn rồi lại thoát ra bởi vì nghĩ đến lý do thì cậu lại không muốn tiếp tục như trước nữa, cậu sợ bản thân mình càng lún sâu hơn. Hứa Triết nôn nao suốt 1 tháng liền nhưng vẫn không thấy hai người bàn dưới có tiến triển, cậu nhắn tin cho Mục Hàn:”Nè… cậu làm sao đấy? Cậu không thích lớp trưởng thì cứ nói, tôi sẽ không chọc nữa, không phải là vì tôi nên cậu mới tránh lớp trưởng đấy chứ?” Mục Hàn thở dài, gõ tin nhắn:”Không phải”. Hứa Triết chau mày:”Nói nhiều thêm một chữ với tôi thì cậu chết à? Tôi hỏi nhiều như thế!!!” Mục Hàn không biết phải làm sao nên dứt khoát không trả lời nữa. Hôm nay cậu cũng không có tâm trạng làm bài tập, đành ngủ sớm một hôm cho tâm trạng ổn định vậy. Đã nhiều ngày rồi, cậu không có một giấc ngủ ngon.
|
Chương 12
Lần này thi tháng, Hàn Nguyệt vẫn đứng ở vị trí đó, tổng điểm là 119.5/120, chỉ cách điểm tuyệt đối là 0.5. Bởi vì bàn trên Đường Quả là bàn trống, có hai bạn học chuyển trường vì lý do cá nhân nên khi thầy Dương hỏi có ai muốn đổi chỗ ngồi không thì Hàn Nguyệt liền giơ tay. Mục Hàn bên cạnh bỗng cứng cả người, có phải Hàn Nguyệt sẽ nói không muốn ngồi cùng với cậu nữa hay không?. Lẽ ra cậu nên vui vẻ vì như thế sẽ dễ dàng cho quyết định của cậu hơn nhưng tại sao cậu lại cảm thấy như có ai bóp nghẹt lồng ngực mình thế này, Hàn Nguyệt cách xa cậu theo như những gì cậu mong rồi mà. Thầy Dương đẩy gọng kính:”Lớp trưởng muốn đổi chỗ sao?”. Theo ông cảm thấy, Hàn Nguyệt và Mục Hàn chính là đôi bạn cùng tiến khiến ông tự hào nhất, bảng xếp hạng có thay đổi thế nào thì vị trí của cả hai vẫn như thế, không ai có thể lung lay được. Hai đứa chơi với nhau cũng vui vẻ, nhưng tại sao hôm nay lại như thế. Hàn Nguyệt gật đầu:”Dạ em muốn chuyển lên bàn hai ạ” Thầy Dương lại hỏi:”Vậy… Hai đứa cùng chuyển lên sao?” “Dạ một mình em thôi ạ”. Hàn Nguyệt vừa nói vừa dọn dụng cụ dưới hộc bàn. “Vậy.. em lên đi” Thầy Dương thở dài. Mục Hàn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì nghe có tiếng gọi:”Bạn học, phiền cậu cho tôi đi qua một chút”. Một tiếng bạn học của Hàn Nguyệt, sao mà khó nghe đến thế chứ!. Động tĩnh bên dưới khiến Hứa Triết cùng Tạ Lâu xoay người lại, ban đầu là Hàn Nguyệt kéo bọn họ lại gần nhau, ấy vậy mà bây giờ hai người cứ như những người xa lạ. Bản thân hai cậu cũng không hiểu, một cô gái như Hàn Nguyệt thì Mục Hàn có lý do gì để khiến mối quan hệ này đi đến hôm nay ? Sau khi Hàn Nguyệt đi, Mục Hàn không thể tập trung lâu vào bất cứ thứ gì được cả, bình thường dù không nói chuyện với nhau thì cậu vẫn có thể nghe tiếng Hàn Nguyệt nói cùng những người khác, nhưng bây giờ thì tốt rồi, một chút cũng không còn nghe… Giờ ra chơi, Hoài Ngọc ôm tập lên muốn hỏi bài thì Trần Nhất Minh từ ngoài cửa lớp đi vào, trên tay là hộp sữa đậu nành còn vương khói lạnh, Hàn Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ thì ngẩng đầu lên bắt gặp hai gương mặt không thể nào quen hơn, cô dè dặt:”Hai người.. có chuyện gì không?” “Tôi muốn cho em hộp sữa” “Tôi muốn nhờ cậu chỉ bài” Cả hai đồng thanh. Hứa Triết huýt nhẹ tay Tạ Lâu:” Cậu nói xem lớp trưởng sẽ chọn ai?, vận hoa đào của cậu ấy không đùa được đâu, hôm qua tôi thấy status của lớp trưởng có tên Hoài Ngọc thả tim, tôi vào xem thử, cậu biết tôi thấy gì không?” Tạ Lâu nhìn sang như hỏi thấy gì, Hứa Triết đưa điện thoại lên cho cậu xem trang cá nhân của Hoài Ngọc. Chỉ có một người bạn là Hàn Nguyệt, và cũng chỉ có một tấm ảnh cùng Hàn Nguyệt mà thôi. Tạ Lâu hỏi:”Nếu bây giờ tôi theo đuổi cậu ấy, thì cậu có ủng hộ không?” Hứa Triết trợn mắt:”Thật?” Tạ Lâu chỉ cười chứ không nói nữa, Mục Hàn vẫn luôn quan sát phía trên và nghe hai người nói chuyện. Cậu nghe ra được ý trong lời nói của bọn họ. Cậu bỗng chốc không biết mình nên làm gì tiếp theo, chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực như thế. Cậu nhắn tin hẹn Hứa Triết lên sân thượng. “Cậu có chuyện gì mà phải lên đây thế?” Hứa Triết vừa uống nước vừa hỏi. Mục Hàn xoay lưng về phía cậu:”Tôi thích Hàn Nguyệt” Hứa Triết trợn mắt:”Cậu kể chuyện cười sao?” Mục Hàn nói ra lý do mình hành động trong thời gian qua, nhưng Hứa Triết chỉ cười nhẹ:”Cậu sợ không lo được cho cậu ấy? Mục Hàn cậu là người không có bản lĩnh như vậy sao?” “Lại nói, theo như những gì tôi biết thì Hàn Nguyệt nhận định một người nào đó thì đều không phải lo nghĩ nhiều như thế, cậu ấy luôn tự tin vào bản thân mình. Cậu biết không, gia cảnh của Hàn Nguyệt còn giàu có hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều, nhưng cậu ấy vẫn đi xe đạp, vẫn biết nấu ăn, vẫn chăm chỉ học tập… đó chính là vì cậu ấy không muốn dựa dẫm vào bất kì ai”. “Bây giờ cậu vứt bỏ đoạn tình cảm này cũng không sao, có thể lúc đó cậu có nhà, có xe, có điều kiện cho người con gái của cậu một cuộc sống đầy đủ, nhưng người con gái đó cũng tất nhiên không phải Hàn Nguyệt”. “Nếu tôi là cậu thì tôi đã không làm như thế rồi, bởi vì nắm được tâm cậu ấy, quá khó, tôi rõ ràng cảm nhận được Hàn Nguyệt cũng thích cậu, nhưng lại không nghĩ đến việc cậu vậy mà đẩy cậu ấy ra…” … Về nhà, Mục Hàn cứ mãi nhớ đến những câu nói của Hứa Triết, đúng thật là sau này cho dù thành công hay thất bại thì cũng đã không còn Hàn Nguyệt ở bên cạnh cậu nữa rồi, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu cảm thấy không cam lòng. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn gọi số máy mà cậu đã thuộc nằm lòng từ lâu, nhưng đầu dây bên kia lại không có người bắt máy. Cậu lật đật vào mess gửi tin nhắn nhưng lại nhận được một dấu chấm than cùng dòng chữ “Các bạn không phải bạn bè, tin nhắn của bạn được lưu trong tin nhắn chờ của đối phương”. Mục Hàn:”…” Hàn Nguyệt vậy mà đã xoá kết bạn với cậu, chưa bao giờ cậu thấy hoảng như lúc này, nếu như Hàn Nguyệt hạ quyết tâm không muốn có liên quan gì với cậu nữa, vậy thì phải làm sao bây giờ? Mục Hàn gấp gáp đi hỏi Hứa Triết, lại nhận được câu trả lời:”Không cần nữa, cậu cứ sống cuộc sống của cậu đi”. Mục Hàn lòng như lửa đốt, lại bấm gọi lần nữa, bên kia rốt cuộc cũng nhấc máy, giọng của Hàn Nguyệt vang lên:”Cho hỏi ai vậy ạ?” Đến cả số điện thoại của cậu cũng bị xoá đi, Mục Hàn dè dặt:”Hàn Nguyệt là tôi Mục Hàn” Hàn Nguyệt lạnh nhạt:”Có chuyện gì không?” Mục Hàn có hơi luống cuống:”Cậu đồng ý kết bạn lại có được không?” Hàn Nguyệt nhíu mày, giọng khó chịu:”Xin lỗi bạn học, tôi không có thói quen kết bạn với người lạ”, rồi cô tắt máy. Cô thừa nhận lúc trước mình có chút thích Mục Hàn, nhưng sau khi bị lạnh nhạt không lý do thì cô cảm thấy không cần thiết phải giữ mối quan hệ bạn bè này nữa, dựa vào đâu mà lúc muốn thì có thể vui vẻ, còn không thì cậu liền đẩy cô đi chứ…
|