Fanfic MinaYeon | Nghe Xem Là Thời Gian Đang Hát
|
|
Chương 20. Giống như lúc trước Lúc không có tiết, Tôn Thái Anh vẫn ra ngoài trường lên mạng như cũ, hôm đó Kim Đa Hân cũng phải tải một số tài liệu, tốc độ đường truyền của kí túc xá còn chậm hơn rùa, Tôn Thái Anh bèn dẫn cậu ấy theo. Tôn Thái Anh vừa vào cửa, liếc mắt nhìn về phía quầy một cái, không thấy Ninh Ninh, liền hỏi quản lý: "Ninh Ninh đâu?" "Chắc ở phòng trong." Phòng trong theo lời của ông ấy, chính là phòng nhỏ phía sau quầy, Tôn Thái Anh đi lại phía đó, cửa khép hờ, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Chu Tử Du, liền bước nhanh hơn. Vừa đi tới cửa, đột nhiên thấy Ninh Ninh hôn lên mặt Tử Du một cái, họ Tôn ngây ngẩn cả người, đứng hình ở cửa. Lúc này Kim Đa Hân đi tới hỏi: "Sao vậy?" Sau đó cửa đột nhiên mở ra, Kim Đa Hân thấy người mở cửa chính là Chu Tử Du, bèn hỏi: "Tử Du, sao cậu cũng ở đây?" "À..... Tớ đến chơi.... Các cậu.... đến đây khi nào?" "Vừa tới........." Tôn Thái Anh cướp lời trước, "Đa Hân phải tải một ít tài liệu, cho nên tớ mang cậu ấy đến đây." "Ừ." Chu Tử Du không hỏi nữa, trực giác nói cho cô biết, vừa rồi Ninh Ninh đột nhiên tập kích, chí ít Thái Anh đã thấy rồi. Đợi cho Tôn Thái Anh với Kim Đa Hân được sắp xếp máy xong, Ninh Ninh nhìn thấy Chu Tử Du mặt ủ mày chau cũng trở nên im lặng. Qua hồi lâu mới nói: "Đều do em không tốt....." Chu Tử Du khẽ cười, "Không có gì đâu, sớm muộn gì cũng phải cho các cậu ấy biết, chị vốn cũng không muốn giấu các cậu ấy." Chỉ là không biết các cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào........ Sau đó Tôn Thái Anh vẫn chưa đề cập đến sự việc kia, Chu Tử Du ngược lại có chút thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc bùng nổ vào một buổi tối thứ tư. Hôm đó mưa dai dẳng suốt ngày, mấy người bọn họ cũng không ra ngoài, ở trong phòng ngủ bận rộn việc riêng. Buối tối, vẫn còn mưa lâm râm, cửa sổ phòng ngủ không có đóng lại, không khí mang theo hơi nước mưa lướt qua trong phòng. Kim Đa Hân im lặng ngồi trước bàn đọc sách, thỉnh thoảng lại dùng viết ghi lại gì đó; Danh Tỉnh Nam nằm chơi PSP, cảm xúc lên xuống theo trò chơi; Tôn Thái Anh thu dọn lại đồ đạc của mình, lấy từng món trong ngăn tủ ra, xong lại nhét vào, trông còn lộn xộn hơn trước khi dọn dẹp. Chu tử Du đột nhiên từ trên giường bước xuống, đứng ở giữa phòng nói: "Tớ có một chuyện muốn nói với các cậu, các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt trước đã." "Làm gì chuẩn bị nghiêm túc như vậy? Cậu đừng như thế, tớ rất không quen." Tôn Thái Anh ra vẻ thoải mái mà trêu đùa. "Tớ rất nghiêm túc." Chu Tử Du hắng giọng, lại hít sâu vài cái, đợi cho mọi người buông việc đang làm trong tay, cùng nhìn về phía mình mới nói tiếp: "Thật ra, tớ......, tớ thích con gái, lúc trước có đối tượng cũng không dám cho các cậu gặp, là bởi vì họ đều là con gái, tớ không có cách nào cho các cậu xem." Chu Tử Du nói một hơi, ba người kia đều ngây ngẩn cả người. Danh Tỉnh Nam là kinh ngạc sự thẳng thắn cùng với dũng cảm của Chu Tử Du, có thể công khai chuyện riêng tư như vậy với bạn cùng phòng, cần phải có bao nhiêu dũng khí? Cho nên cô không biết nên biểu đạt cảm giác trong lòng lúc này thế nào, thật sự không biết nói cái gì cho phải, hơn nữa lúc này, nói cái gì chắc cũng đều không thích hợp? Phòng ngủ vô cùng im lặng, trong lòng của Chu Tử Du cũng rất loạn, những phản ứng dự đoán trước đó đều không xuất hiện, ngược lại làm cho cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên. Cậu ấy hy vọng cho dù là không để ý tới cậu ấy cũng được, nhưng bây giờ là phản ứng gì đây? Nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy, nhìn đến mức làm cho Chu Tử Du cảm thấy sợ hãi, đây là tình huống gì chứ? "Làm ơn, các chị hai à, các chị có chút phản ứng được không? Cho dù sau này không để ý tới tớ nữa cũng nói với tớ một tiếng chứ." Lúc này, ba người giống như bị đứng hình mới hồi phục tinh thần lại. "Vì sao không nói sớm?" Tôn Thái Anh đột nhiên lên tiếng, tầm mắt vẫn dừng ở trên người Chu Tử Du đang cúi đầu. Danh Tỉnh Nam muốn đi ra hòa giải, liền nói: "Tử Du cũng là sợ các cậu không hiểu cậu ấy....." "Cậu đã sớm biết?" Tôn Thái Anh lại nhìn về phía Danh Tỉnh Nam. Danh Tỉnh Nam bị dọa đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng là buổi tối trời mưa, rõ ràng có gió lạnh luồn vào trong cổ áo, thế mà tại sao lúc Thái Anh tức giận như vậy nhìn về phía mình, cô đột nhiên đổ mồ hôi? Vì sao Thái Anh lại tức giận như vậy? Thực sự có nghiêm trọng đến mức đó không? "Cậu nói đi!" Tôn Thái Anh đi đến trước mặt Chu Tử Du đẩy cậu ấy một cái. Chu Tử Du không dự đoán được cậu ấy đột nhiên lại như thế, bị đẩy một cái lảo đảo, sau đó vẫn cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. "Thái Anh....." Kim Đa Hân từ phía sau giữ chặt lấy Tôn Thái Anh. Tôn Thái Anh vẫy tay Kim Đa Hân ra, lại đẩy Chu Tử Du một cái, "Sao cậu không nói lời nào đi?" Lúc này, Danh Tỉnh Nam sớm đỡ được Chu Tử Du. "Cho nên.... thái độ của cậu là.... không muốn làm bạn với tớ nữa có phải không?" Chu Tử Du cố nén không để nước mắt tràn ra. Danh Tỉnh Nam vừa nghe Tử Du nói đáng thương như vậy, cũng hiểu được Thái Anh dường như có chút hơi quá trớn, vừa định mở miệng nói Thái Anh vài cậu, lại bị Thái Anh trách móc. Tôn Thái Anh nói: "Chu Tử Du! Rốt cuộc là ai không muốn làm bạn với ai? Nếu cậu xem tớ là bạn, vì sao lại không nói sớm cho tớ biết chuyện này? Vì sao cậu chỉ có thể nói cho Danh Tỉnh Nam cũng không thể nói cho tớ biết? Là cậu chưa từng xem tớ là bạn phải không? Bằng không sao ngay cả chuyện này cũng phải gạt tớ?" "Sao tớ lại không xem cậu là bạn? Là bởi vì xem cậu là bạn cho nên mới phải giấu cậu, sợ sau khi cậu biết được sẽ không muốn làm bạn với tớ nữa, bây giờ cậu biết rồi, quả nhiên là như vậy.... A....." Chu Tử Du đột nhiên ngẩng đầu lên bất đắc dĩ cười một tiếng. "Thái Anh, nỗi khổ tâm của Tử Du, cậu không thể hiểu một chút sao?" Danh Tỉnh Nam cũng tức giận. Mấy người bọn họ tôi một câu cậu một câu, rối rắm trong chủ đề "bạn bè" này, cãi tới cãi lui lui đến nói năng lộn xộn, ầm ĩ đến ngay cả Kim Đa Hân cũng không bình tĩnh nổi nữa. "Được rồi! Đừng cãi nữa!" Kim Đa Hân lần đầu tiên quát to như vậy với các cô, "Tuy rằng tớ không rõ các cậu đang cãi cái gì, tuy rằng đối với sự thừa nhận của Tử Du tớ cũng cảm thấy thực hoảng hốt, nhưng mà, Tử Du đối với chúng ta mà nói, không phải vẫn là Tử Du lúc trước sao? Có cái gì không giống đâu? Cậu ấy vẫn là cả ngày cười như vậy, vẫn là lúc lên lớp ngủ gà ngủ gật, vẫn thích nói giỡn.... Chỗ nào thay đổi?" Cậu ấy vừa nói xong, mấy người kia quả nhiên đều im lặng, Chu Tử Du cũng rất kinh ngạc nhìn qua người luôn bảo thủ lại cứng nhắc như Kim Đa Hân sẽ nói như vậy. Kim Đa Hân thấy các cô vẫn không nói chuyện, cũng không để ý nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách, thư viện có gần trăm ngàn quyển sách, nguyện vọng rất có thể sẽ thất bại, cho nên cô muốn tranh thủ thời gian. Tôn Thái Anh lại nhìn thoáng qua Chu Tử Du, thở dài nói, "Cậu căn bản hiểu lầm ý của tớ, tớ tức giận không phải bởi vì cậu là đồng tính, tớ tức giận là vì cậu có bí mật mà không nói cho tớ biết, tớ cảm thấy cậu không thật sự xem tớ là bạn. Cậu thích con trai hay con gái, đều là tự do của cậu, chỉ cần cậu không thích tớ, thì không liên quan đến tớ, tớ đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà có cái nhìn gì khác về cậu, giống như Đa Hân nói, cậu vẫn là cậu như trước, không có gì khác biệt, lúc tớ quen biết cậu chính là như vậy......" "Sao?" Chu Tử Du không quá dám tin tưởng vào những gì mình nghe được, quay đầu nhìn Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam khẳng định gật đầu, họ Chu đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lên, giống như con nít, đi qua ôm lấy Tôn Thái Anh, không ngừng nói cảm ơn. Tôn Thái Anh cười đẩy cậu ấy ra: "Đừng lợi dụng tớ." Chu Tử Du đi lại ôm Kim Đa Hân, Đa Hân ngay cả đầu cũng không quay lại nói: "Đừng làm phiền tớ đọc sách." Chu Tử Du đành phải đi tìmDanh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam lấy khăn mặt giúp cậu ấy lau nước mắt, lau xong lại nói: "Vừa lúc, giúp tớ giặt sạch khăn mặt đi." Chu Tử Du siết chặt khăn mặt nước mắt lấp lánh nhìn Danh Tỉnh Nam, không nhịn được nữa nói: "Danh Khiếm Khiếm, cậu thật đúng là không lãng phí cái tên này........" Sau đó, phòng 407 giống như trước đây hài hòa, náo nhiệt. Chuyện kia không ảnh hưởng gì đến bọn họ trong lúc đó, ngược lại, hình như quan hệ càng thêm thân mật. Sau này lúc Chu Tử Du bên cạnh Ninh Ninh cũng không kiêng dè Tôn Thái Anh, họ Tôn tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nói hai người thật chán ghét, làm chuyện cho nhiều người buồn nôn như vậy, nhưng nhiều hơn chính là hâm mộ. Sau này Danh Tỉnh Nam còn không ngừng dặn Chu Tử Du, "Ninh Ninh là một cô bạn gái tốt cỡ nào, cậu đừng bao giờ giống như trước nữa......." Bởi vì từ khi Chu Tử Du quen với Ninh Ninh, Danh Tỉnh Nam muốn đi lên mạng sẽ không cần phải xếp hàng nữa, trực tiếp gọi điện thoại đặt chỗ; từ khi Chu Tử Du quen với Ninh Ninh, Tôn Thái Anh muốn xem "Thư tình" cũng không tự mình tải về nữa, Ninh Ninh trực tiếp tải về lưu giúp cậu ấy; từ khi Chu Tử Du quen với Ninh Ninh, Danh Tỉnh Nam và Tôn Thái Anh đi suốt đêm hưởng thụ phòng máy tốt nhất, lại có điều hòa, nhưng đồng giá với những phòng bình thường khác.......... Tóm lại, trừ bỏ một số sự đãi ngộ mới, toàn bộ đều giống như lúc trước. . . . Sau khi tan học, Danh Tỉnh Nam và Trương Hạo Nhiên đi tìm Danh Hàn, bởi vì Lâm Nhã Nghiên cũng sắp rời ban kỷ luật, Danh Tỉnh Nam cũng muốn rời khỏi. Đúng thế, Nhã Nghiên không ở đó, cô lưu lại cũng còn ý nghĩa gì đâu? Lúc đi qua tòa giảng đường thứ ba, lại gặp Lâm Nhã Nghiên với Sa Hạ. "Học tỷ." Danh Tỉnh Nam vẫn chào hỏi như cũ. "Thấy chị sao lại không chào?" Thấu Kỳ Sa Hạ đứng chắn ngang giữa Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam vội vàng cười nói: "Chị Sa Hạ, em không phải mới vừa chào sao, chị phải để em thở cái đã." "Quên đi, không so đo với em, Tỉnh Nam, còn nhớ chuyện lần trước chị nói với em không?" "Chuyện gì?" "Chuyện đưa em đến ban văn nghệ." "A? Đó không phải là chị đùa em sao. Hôm đó là cá tháng tư nha." Danh Tỉnh Nam nghi hoặc, cũng đã qua lâu như vậy, cô cũng đã sớm quên chuyện này, sao tự nhiên lại nhắc tới. "Chị nói với em là thật mà." "Ít ra, hôm nay cũng không phải là cá tháng tư." "Dù sao em cũng đã đồng ý rồi, em rút ra thời gian đi đến ban văn nghệ đưa tin đi." Sa Hạ một mực chắc chắn rằng Danh Tỉnh Nam đã đồng ý rồi, dù cho hôm đó là ngày cá tháng tư. "Em chưa đồng ý, em cũng không muốn đến ban văn nghệ." "Vậy em còn muốn ở lại ban kiểm tra kỷ luật?" "Em......." Danh Tỉnh Nam nhìn thoáng qua Lâm Nhã Nghiên, "Dù sao em cũng không đến ban văn nghệ..........." Lâm Nhã Nghiên đột nhiên lên tiếng, "Sa Hạ, cậu không phải là cố ý nói chuyện này ngay ngày cá tháng tư chứ? Không cho cậu ăn hiếp trẻ con như vậy, Tỉnh Nam, em đừng giống chị ấy, chuyện này cứ coi như không nghe không thấy là được." "Ơ này, Nhã Nghiên, mới có bao lâu, cánh tay đã hướng ra ngoài, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết ba năm." "Sao? Cậu hâm mộ à? Tỉnh Nam là em tớ, tớ sẽ không cho cậu ăn hiếp." Danh Tỉnh Nam nghe được Nhã Nghiên đang bảo vệ mình, vui vẻ cực kỳ, quả nhiên yêu thầm cũng không phải không có lợi, nhìn xem, hiện tại Nhã Nghiên xem mình như em gái mà chăm sóc, không phải còn thân mật hơn cả bạn bè sao? Tuy rằng thân phận "Em gái" này không phải là cô muốn, nhưng là đã tiến hơn một bước so với trước kia không phải sao? "Thế vậy đi, chị cũng không miễn cưỡng em, trước khi nghỉ hè, em cho chị một câu trả lời cuối cùng là được." Sa Hạ thở dài, nhìn đồng hồ, nhắc nhở Lâm Nhã Nghiên, "Đi thôi, vào học rồi." Danh Tỉnh Nam còn đứng tại chỗ cười ngây ngô, Trương Hạo Nhiên duỗi tay ra quơ quơ trước mặt cô, "Này! Người đã muốn đi xa rồi." "Cậu nói xem, Có phải chị ấy đối với tớ không giống trước kia không?" "Không cảm thấy được có thay đổi gì, vốn chị ấy đối với cậu cũng rất tốt, cậu đừng nghĩ người ta giúp cậu nói mấy câu chính là thích cậu, người thẳng làm gì dễ cong như thế." Danh Tỉnh Nam phùng má, "Ý của cậu là tớ tự mình đa tình phải không?" "Ồ! Tự mình hiểu được thì tốt............" "Đứng lại! Có bãn lĩnh cậu đừng chạy, Trương Hạo Nhiên, cậu còn chạy!" Chiều ngày quốc tế thiếu nhi 1.6, trong khuôn viên trường đại học N, có một cô bé loli (1) đuổi theo một cậu nhóc shota (2) chạy như điên, cuối cùng cậu nhóc shota bị cô bé loli bổ nhào lên mặt cỏ, sau đó hét thảm một tiếng......... Chú thích: (1) Loli: là từ chỉ mấy bạn nữ có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái, thường là dưới 14 tuổi. (2) Shota: giống loli nhưng để chỉ mấy bạn nam.
|
Chương 21. Háo sắc Danh Hàn biết ngay Danh Tỉnh Nam một mình đi tìm anh ta chắc chắn là chuyện chẳng lành. Nhất là từ sau khi Danh Tỉnh Nam vào ban kiểm tra kỷ luật, anh ta vẫn luôn có loại dự cảm bất hảo. Anh ta chỉ biết, nếu Danh Tỉnh Nam không mang đến chuyện phiền phức cho anh ta thì đó không phải là Danh Tỉnh Nam. Còn đang buồn bực sao gần một năm mà một chút chuyện cũng không có, đang muốn vui mừng vì mình sắp từ chức, sau này Danh Tỉnh Nam ở ban kiểm tra kỷ luật tác quái như thế nào cũng không phải là chuyện của mình, kết quả, vẫn là không thoát khỏi "bàn tay" của bạn học Danh. Danh Tỉnh Nam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Em không muốn ở trong hội sinh viên nữa." "Tại sao? Lúc trước em đòi sống đòi chết muốn vào, mới một năm, sao lại không muốn làm nữa?" "Lí do em không muốn nói, tóm lại là em không muốn làm." Danh Hàn nhìn xem xung quanh không có ai, liền lấy từ trong bao thuốc ra một điếu châm lửa, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Nghe nói ban văn nghệ cũng muốn em, em không phải là định đến ban văn nghệ chứ?" "Mới không phải! Em đơn giản chưa từng nghĩ vào ban văn nghệ gì đó." Danh Tỉnh Nam nói xong đi đến bên cạnh Danh Hàn đoạt lấy điếu thuốc anh ta đang ngậm, dụi đầu thuốc lên thân cây. "Thân là phó ban của ban kiểm tra kỷ luật, hút thuốc trong trường, biết pháp phạm pháp nha." Danh Hàn đột nhiên cười, đi một vòng quanh người cô, "Em nhìn em xem, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở của người trong ban kiểm tra kỷ luật, em thật sự muốn rời khỏi sao?" Danh Tỉnh Nam không nói gì. Danh Hàn nói tiếp: "Mấy ngày trước em không đến, tụi anh họp xem xem ai tới tiếp nhận vị trí phó ban của anh, rất nhiều người đều bỏ phiếu cho em, tất cả mọi người cảm thấy được một năm vừa qua em làm việc rất nghiêm túc, vô cùng thích hợp." "Ai nói?" "Ai cũng nói nha, xxx, xxx, Nhã Nghiên, xxx đều nói đó." "Học tỷ Nhã Nghiên cũng nói như vậy?" "Đúng vậy, tất cả mọi người cảm thấy em rất xuất sắc. Cho nên, em xem em có phải không nên cân nhắc nữa?" "Chuyện này......" Danh Hàn lại móc thuốc ra, Danh Tỉnh Nam theo dõi tay anh ấy không tha, Danh Hàn khẽ cười, lấy ra một điếu đặt giữa hai ngón tay, nói với Danh Tỉnh Nam: "Anh không hút, anh chỉ cầm một chút........" "Lúc trước em vào hội sinh viên là do anh tiến cử, bây giờ em lại muốn rời khỏi, mặc kệ em có nguyên nhân gì, em cũng nên đợi sau khi anh từ chức chứ?" Danh Tỉnh Nam suy nghĩ một chút, nói: "Em thu hồi lời nói lúc nãy, em thật ra phải làm phó ban, tương lai đi tranh cử chủ tịch hội sinh viên gì gì đó......" Nói xong khóe miệng lại cong lên. Danh Hàn thu hồi thuốc lá trong tay lại, cười nói: "Đây mới là Danh Tỉnh Nam mà anh biết." . . . Đã đến giữa tháng sáu, mùa xuân ở phương Bắc quá ngắn, còn chưa hưởng thụ đủ những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ kia, mùa hè oi bức đã lặng lẽ đổ bộ. Ánh nắng buổi sáng tương đối chưa đến độ nóng bức, Lâm Nhã Nghiên đang muốn ra ngoài trường mua một ít đồ, từ giảng đường đi ra chưa được mấy bước, chợt đã nghe thấy tiếng người kêu cô. Quay đầu lại nhìn là Tống Ngôn, hình như từ lần trước đến nay vẫn chưa gặp qua cậu ta. "Định làm gì thế?" Tống Ngôn vẫn như trước cười đến vô cùng ngượng ngùng. "Đi ra ngoài mua mấy quyển sách." "Ồ, vừa lúc tôi cũng có việc ra ngoài, đi lại đằng trước ngồi xe trường đi." Vừa đi vừa trò chuyện, Tống Ngôn hỏi Lâm Nhã Nghiên chuyện thi cao học, Lâm Nhã Nghiên nói: "Đã quyết định thi đại học C, còn cậu?" "Tôi quyết định không thi, muốn đi làm sớm một chút." "Thế thật đáng tiếc, cậu luôn học tốt như vậy, lại còn được rất nhiều giải thưởng, e là sẽ được cử đi học?" "Cho dù được cử tôi cũng không muốn học, gần đây đã có mấy công ty chứng khoáng tìm tôi. Nếu tôi học cao học, hai năm sau lúc đi làm tuy rằng khởi điểm chức vụ sẽ cao, nhưng đồng thời, tôi đi làm hai năm cũng sẽ làm đến chức vụ đó, hơn nữa tôi còn được hai năm kinh nghiệm." Lâm Nhã Nghiên ngẫm lại, cũng thấy rất có lý, nhưng đối với người học kế toán như cô mà nói, kinh nghiệm cùng bằng cấp đều rất quan trọng. . . . Tâm trạng hôm nay của Trương Hạo Nhiên rất tốt, đang đi dưới những bóng cây trong trường, tràn trề hứng thú miêu tả một học trưởng cậu mới gặp gần đây, cậu ấy nói: "Cậu biết không? Cho tới bây giờ tớ chưa thấy qua một người con trai có phong độ như anh ấy, bản thân anh ấy rất nổi tiếng trong trường, bộ dạng lại đẹp trai, còn đạt được không ít giải thưởng trong mấy cuộc thi chuyên môn, một người thành công như vậy, lúc nói chuyện với người khác lại khiêm tốn lễ nghĩa........" Danh Tỉnh Nam lườm cậu ta một cái: "Háo sắc!" Cô đối với tên con trai ưu tú trong miệng của cậu ta không có hứng thú gì, bởi vì Trương Hạo Nhiên rất hay đổi đối tượng thầm mến. "Aiii, tớ nói nhiều với cậu như vậy, sao một chút phản ứng cậu cũng không có?" "Không phải đã nói qua là cậu háo sắc rồi sao? Còn muốn có phản ứng gì nữa?" "Tốt xấu gì cũng nói mấy lời cổ vũ tớ chứ?" Danh Tỉnh Namnghiêng người thuận theo cơn gió nhẹ phất qua, vuốt vuốt tóc, làm bộ không nghe thấy. Trương Hạo Nhiên đột nhiên chỉ vào không xa phía trước kêu lớn: "A! Chính là anh ấy! Anh ấy chính là anh học trưởng mà tớ nói đó!" Danh Tỉnh Nam nhìn theo hướng ngón tay cậu ấy, lại thấy người cùng người đó sóng vai đi tới là học tỷ Nhã Nghiên... "Cô gái bên cạnh đó hình như là học tỷ Nhã Nghiên hả?" Trương Hạo Nhiên không sợ chết nói. Danh Tỉnh Nam bỗng nhiên quay đầu lại, hai tay dùng sức nắm chặt bả vai Trương Hạo Nhiên, trịnh trọng nói: "Tiểu Nhiên, tớ ủng hộ cậu! Bẻ cong hắn!" Danh Tỉnh Namlại nhìn về phía bóng dáng hai người kia đến xuất thần, bóng lưng của học tỷ, dưới ánh mặt trời đầu hạ có vẻ càng thêm rực rỡ chói mắt. Cô nghĩ, cho dù người kia có thể là bạn trai của chị, hoặc là tương lai chị cũng sẽ có bạn trai khác, mặc dù như vậy, em cũng vẫn thích chị như cũ. "Còn nói người khác háo sắc, tớ thấy người háo sắc nhất là cậu mới đúng, còn nhìn? Đi mau nha, đuổi theo qua đó." Trương Hạo Nhiên lôi tay cô, cô liền bị cậu ta kéo chạy tới phía sau hai người kia. Cô thở hổn hển gọi: "Học tỷ......." Theo thói quen quay đầu lại, theo thói quen mỉm cười, Lâm Nhã Nghiên nói: "Chạy gì thế, em gọi chị một tiếng chị không phải đã nghe thấy rồi sao?" Danh Tỉnh Nam cười ngây ngô một chút, hỏi: "Học tỷ, chị định đi đâu vậy?" "Đến nhà sách mua mấy quyển sách." "Ồ, vừa lúc, Tỉnh Nam cũng muốn đến nhà sách, chúng ta cùng đi đi." Trương Hạo Nhiên vừa nói vừa lấy trong ba lô ra một cây dù che nắng đưa cho Danh Tỉnh Nam. Trong lúc Danh Tỉnh Nam tiếp nhận dù, nghi hoặc nhìn thoáng qua Trương Hạo Nhiên một cái, hai người bọn họ vốn là muốn đi học, chẳng lẽ định trốn tiết? Nhưng mà....... Nhã Nghiên còn một năm sẽ tốt nghiệp, trừ bỏ ngày nghỉ, những ngày có thể gặp được chị ấy thật sự không nhiều lắm......... học hành gì gì đó..... trước hết bỏ qua đi. Danh Tỉnh Nam mở dù ra, che ánh nắng cho Lâm Nhã Nghiên, Lâm Nhã Nghiên khẽ cười nói: "Cậu ấy thật đúng là chu đáo." Danh Tỉnh Nam cười cười cũng không nói gì. Thật ra Danh Tỉnh Nam cũng không thích che dù, bởi vì Trương Hạo Nhiên sợ phơi nắng, mùa hè cậu ta luôn mang theo một cây dù, nhưng lại sợ người khác chê cười, cho nên mỗi lần đều lôi kéo Danh Tỉnh Nam đi cùng, sau đó tạo ra một hành động giả tạo là cẩn thận che dù cho bạn gái. Mà mục đích của Trương Hạo Nhiên, tất nhiên cũng không chỉ là đơn giản vì tạo cơ hội cho Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên như vậy. Một khắc sau khi đưa dù cho Danh Tỉnh Nam, cậu liền tự động, tự nhiên đi tới bên cạnh Tống Ngôn, chìa tay phải ra với Tống Ngôn nói: "Xin chào học trưởng, em là Trương Hạo Nhiên học năm nhất ngành kế toán." Tống Ngôn cùng cậu ấy bắt tay, thấy cậu ta cười vui vẻ với mình, không biết là vì ánh nắng quá gắt hay thế nào, anh ta đột nhiên có chút choáng váng. Xe của trường vẫn dừng ngay cạnh cổng, xuống xe, mấy người đi lại trạm xe buýt. Trương Hạo Nhiên thấy Tống Ngôn nói lời tạm biệt với Lâm Nhã Nghiên, muốn đi lại trạm xe đối diện, liền hỏi anh ấy: "Học trưởng, anh không đến nhà sách sao?" "Anh muốn đi đến chợ thú cưng mua một chút đồ." "Chợ thú cưng? Gần đây có sao?" "Có đó, ngồi năm trạm xe sẽ đến" "Em có thể đi với anh không? Em muốn nuôi con gì đó trong phòng ngủ, học trưởng cho chút ý kiến đi......." Vì thế, Danh Tỉnh Nam đi theo Lâm Nhã Nghiên đến nhà sách, Trương Hạo Nhiên đi theo Tống Ngôn đến chợ thú cưng. Lúc Danh Tỉnh Nam nghe Tống Ngôn không đi nhà sách trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Tống Ngôn này cô cũng có nghe nói qua, còn có trước đó gặp qua Dĩ Phong, đều là nam sinh phổ biến trong trường, giống như những người luôn quay xung quanh bên cạnh Nhã Nghiên. Danh Tỉnh Nam biết, người như vậy về sau còn có rất nhiều, phải làm như thế nào mới có thể làm cho trong mắt của học tỷ chỉ còn một mình mình đây? Trên xe buýt hơi chen chúc, Danh Tỉnh Nam cẩn thận che chắn cho Lâm Nhã Nghiên, đứng trong xe chật chội như vậy, Danh Tỉnh Nam một tay nắm chặt cái móc phía trên, tay kia thì gắt gao nắm cánh tay Lâm Nhã Nghiên. Trong suốt quá trình xe chạy, khó tránh khỏi sẽ có các loại tình huống nguy hiểm, ví dụ như lao nhanh, quẹo cua, thắng gấp...... Sau đó, Danh Tỉnh Nam vô cùng hợp lý nắm tay Lâm Nhã Nghiên, mãi cho đến khi vào nhà sách mới buông ra. Lâm Nhã Nghiên đi thẳng đến quầy sách mình muốn mua, Danh Tỉnh Nam đứng sau lưng chị ấy cứ thế ngây người nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình. Một lớp mồ hôi mỏng mỏng dinh dính, nhưng mà học tỷ không có ý buông tay cô ra......... Cô đi đến phía trước nhìn xem Nhã Nghiên đang chọn sách gì, liếc nhìn bìa sách một cái, trên đó ghi: Câu hỏi ôn tập quản lý tài vụ chi phí dành cho kế toán cao cấp năm 200x. "Sớm như vậy học tỷ đã thi Chú Hội (1)?" Người bình thường đều sẽ thi sau khi đi làm mà? "Ừ, nhân lúc đang đi học có thời gian rảnh, định thi trước khi tốt nghiệp." "Vậy còn thi cao học?" "Cũng phải thi luôn." "Thi vào đâu?" "Đại học C." "Ở Đại Liên sao (2)......... Vậy đến khi chị tốt nghiệp sẽ không thể gặp nữa." Vẻ mặt Danh Tỉnh Nam lộ ra một chút mất mát. "Còn chưa chắc sẽ thi đậu mà." "Nếu học tỷ muốn thi, không thể không đậu." Danh Tỉnh Nam biết chị ấy khiêm tốn, cũng biết nếu chị ấy tốt nghiệp sẽ rất khó gặp lại. "Chị vẫn chưa tốt nghiệp, sao tự nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy?" "Em đây luyến tiếc chị sao bây giờ?" Lâm Nhã Nghiên buông sách, nghiêng người vuốt vuốt tóc của cô, "Vậy chị thi trường mình thì được rồi." Sau đó hai người đều cười. Một câu nói đùa mà thôi, Danh Tỉnh Nam sẽ không ngây thơ nghĩ Lâm Nhã Nghiên thật sự sẽ làm như vậy. Chú thích: (1) Chú Hội: chắc là một cuộc thi chuyên môn dành cho nhân viên kế toán. (2) Đại Liên: Một nơi thuộc tỉnh Liêu Ninh – Trung Quốc.
|
Chương 22. Học tỷ, em sợ Chu Tử Du nói: "Dựa theo khảo sát tâm lý học, bị cuốn hút bởi một người lâu nhất chỉ có thời gian là 4 tháng, nếu bạn vượt qua 4 tháng mà vẫn bị người đó cuốn hút, vậy là bạn đã thật sự yêu cô ấy." Tôn Thái Anh hỏi cậu ấy: "Thế cậu với Ninh Ninh ở bên nhau được bao lâu rồi?" "Chắc là hai tháng." "Cho nên nói, cậu vẫn chưa yêu cô ấy à?" "Cũng có thể nói như thế........" "Cậu có quen ai vượt qua 3 tháng không?" Chu Tử Du suy nghĩ hồi lâu không nói gì, Tôn Thái Anh cũng không để ý đến cậu ấy nữa, nhìn cậu ấy như vậy, nhất định là không có. "Tử Du là do còn chưa gặp được đúng người, cậu nhìn cậu ấy liên tục thay đổi đối tượng, thật ra chính là cậu ấy đang trong quá trình tìm kiếm không ngừng." Người liên tục thay đổi bạn gái, mới là người cô đơn nhất. "Ồ.........." Tôn Thái Anh vừa nghe Danh Tỉnh Nam nói như vậy đột nhiên cảm thấy Chu Tử Du thực đáng thương, lấy trên giường con chó bông mà mình thích nhất đưa cho họ Chu nói: "Thật ra yêu đương nhiều như vậy cũng rất mệt, rất cô đơn phải không? Sau này buổi tối cậu ôm nó ngủ, để nó sưởi ấm cậu đi." Họ Chu không nhận, "Cậu đừng nghe Khiếm Nhi nói lung tung. Cậu ấy là không ăn được nho thì nói nho chua. Cái này cậu tự mình giữ đi, mà nó là ai đưa cho cậu vậy?" Tôn Thái Anh ném con chó bông về lại trên giường, nói với Chu Tử Du: "Tỉnh Nam rất chung thủy, chưa từng thay đổi, vẫn luôn là Tiểu Nhiên." "Đúng vậy, rất chung thủy, cho nên cậu ấy mới hâm mộ tớ quen nhiều đấy." Lúc Chu Tử Du nói lời này đầu tiên là nhìn Danh Tỉnh Nam, sau đó lại nhìn trần nhà. Danh Tỉnh Nam biết cậu ấy đang nói Lâm Nhã Nghiên. Cẩn thận tính toán, từ ngày đầu tiên quen biết Nhã Nghiên đã bắt đầu thích, 4 tháng lại 4 tháng, chẳng lẽ, thật là đã yêu rồi sao? "Đó có gì đáng hâm mộ chứ, tớ thà rằng chỉ có một người, luôn đối xử tốt với tớ. Giống như Tiểu Nhiên đối với Tỉnh Nam như vậy là được rồi, yêu cầu của tớ không cao." Tôn Thái Anh nhìn Danh Tỉnh Nam, vẻ mặt hâm mộ. Kim Đa Hân tháo kính ra làm vài động tác xoa mắt, lúc tìm lại mắt kính, tìm nửa ngày cũng không tìm được, vì thế ngắt cuộc đối thoại của mấy người kia lại, nói: "Thái Anh, kính của tớ vừa mới để ở đây, sao tìm không ra, cậu tìm giúp tớ xem." "Được rồi, cậu đừng nhúc nhích, tớ tìm cho cậu." Tôn Thái Anh đè Kim Đa Hân đang muốn đứng lên xuống. Đa Hân không chỉ hơi ngốc, còn hơi lơ mơ, sau khi mỗi lần tháo kính xuống đều phải tìm một hồi. Rất nhanh, Tôn Thái Anh đã tìm được mắt kính của Kim Đa Hân trong đống sách, sau khi đưa cho cậu ấy lại nói tiếp: "Bây giờ người ta ai cũng đeo kính sát tròng, cậu còn đeo loại này." "Quen rồi, hơn nữa trước đó không phải tớ đã nghe theo các cậu đổi qua gọng đen sao." "Tuy rằng như bây giờ đẹp hơn trước kia, nhưng tớ cảm thấy cậu không đeo kính nhìn càng xinh đẹp." Tôn Thái Anh kề sát vào mặt của cậu ấy quan sát. "Xinh đẹp có ích lợi gì? Xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn được?" "Sao lại không thể làm cơm ăn? Tìm một tên bạn trai làm phiếu cơm dài hạn nha!" Danh Tỉnh Nam lại xen mồm. "Đi! Đứng sang một bên!" Tôn Thái Anh nói cô, "Đa Hân mới không phải là loại người này." "Hoặc là, cậu nhìn Thái Anh, bởi vì bộ dáng coi như có một chút nhan sắc, có thể thường xuyên nhận được quà, cậu ấy đỡ phải tự mình mua. Chuyện này chứng tỏ xinh đẹp không chỉ có cơm ăn, còn có thể làm cây cầu nguyện, làm máy rút tiền........" Kim Đa Hân nghe xong, rơi vào im lặng. Danh Tỉnh Nam lại tiếp tục nói: "Thái Anh, cậu có thể nói với mấy người theo đuổi cậu, lần tới đừng tặng thú nhồi bông nữa được hay không, trước đó giúp cậu đem về nhà nhiều như vậy, bây giờ lại đầy giường nữa rồi." "Đúng đó, ví dụ như cậu có thể nói hiện tại không thích thú nhồi bông nữa, đổi qua thích manga rồi, hay là tiểu thuyết kiếm hiệp gì đó." Chu Tử Du cũng xen vào nói. Kim Đa Hân nghe xong cũng gật gật đầu: "Hoặc là bánh ngọt, kem, gì đó chẳng hạn." Đỉnh đầu Tôn Thái Anh nhất thời có ba vạch đen. . . . Danh Tỉnh Nam thích ăn dưa hấu, mặc kệ là xuân hạ thu đông, chỉ cần trên thị trường có bán dưa hấu, cô nhất định phải mua về ăn. Đặc biệt là vào mùa hè, theo như lời của Danh Tỉnh Nam, mùa hè có thể không ăn cơm, nhưng không thể không ăn dưa hấu. Từ tháng sáu bắt đầu mỗi ngày đều phải ăn nửa quả dưa hấu mới được, thường là mua một quả dưa hấu xẻ ra làm hai, sau đó một mình Danh Tỉnh Nam ăn một nửa, ba người còn lại ăn một nửa. Trời nóng, ăn một ít dưa hấu rất tốt, nhưng mà cũng có một chỗ không tốt, chính là vào buổi tối luôn phải đi tiểu đêm. Lá gan của Danh Tỉnh Nam kỳ thật rất nhỏ, nhất là sau khi Chu Tử Du kể chuyện ma trong nhà vệ sinh nữ, cô lại càng không dám đi vệ sinh một mình. "Nghe nói nhà vệ sinh ở lầu bốn vào buổi tối sẽ có tiếng nước chảy kỳ lạ, nếu đi một người, thường xuyên nghe được tiếng thở dài trên đầu, còn nữa, lúc trên đường trở về tuyệt đối không được ngẩng đầu lên, bởi vì không biết sẽ nhìn thấy gì ở trong gương......." Phòng ngủ vừa tắt đèn, Chu Tử Du bắt đầu kể chuyện ma. Danh Tỉnh Nam nghe xong nổi da gà một trận, "Cậu cố ý làm tớ sợ phải không? Cậu biết rõ buổi tối tớ nhất định phải đi vệ sinh." "Tử Du cậu xem quá nhiều phim kinh dị rồi phải không? Mấy thứ cậu nói hình như tớ đều xem qua rồi thì phải? Tỉnh Nam, cậu không cần nghe cậu ấy hù cậu, chắc chắn cậu ấy đang nói xạo, tớ cũng chưa từng nghe người khác nói qua." Tôn Thái Anh nói xong trở mình, "Ngủ sớm chút đi, lại sắp đến kỳ thi rồi, ngày mai còn phải ôn tập nữa." Lát sau, hình như tất cả mọi người đều đã ngủ, trong phòng ngủ vô cùng im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe được một câu nói mớ của Kim Đa Hân. Thời tiết quá nóng, Danh Tỉnh Nam lăn qua lộn lại không ngủ được, do ăn quá nhiều dưa hấu, cô lại rất muốn đi nhà vệ sinh. Nhưng nhớ tới câu truyện của Chu Tử Du, cô lại sợ hãi. Giày vò gần một tiếng, Danh Tỉnh Nam thật sự nhịn không được nữa. Rón rén xuống giường, mở cửa ra đứng ở đó một lúc, trên hành lang thực tối, chỉ có ánh đèn ảm đạm mờ ảo của nhà vệ sinh cuối hành lang, giống với rất nhiều phim kinh dị. Danh Tỉnh Nam hít sâu vài cái, kiên trì đi tới cửa, không nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào, cô mới hơi chút yên lòng. Lại thăm dò bước vào trong hai bước, đột nhiên không biết từ đâu thổi tới một cơn gió, một mảnh lạnh lẽo thổi trúng vào trán của Danh Tỉnh Nam. Cô không hề suy nghĩ liền chạy nhanh ra ngoài, chạy không được vài bước thì dừng chân lại, quay đầu nhìn nơi đó cũng không có gì khác thường, muốn quay trở về nhìn xem, lại thật sự sợ hãi, nhưng mà cô kiềm nén cũng rất khó chịu. Cuối cùng vẫn không đi, cô đi đến cầu thang, lên tầng năm. Tuy biết rõ nhà vệ sinh lầu bốn cũng không có ma quỷ như Chu Tử Du nói, nhưng cô là người có sức tưởng tượng rất phong phú, trong đầu luôn có đủ loại ý tưởng hù chính mình, nếu lên tầng năm, vậy an tâm hơn. Đi qua cửa phòng ngủ 507, Danh Tỉnh Nam phát hiện cửa không đóng, lòng hiếu kỳ thúc giục, cô lặng lẽ đi tới cửa, nhìn về giường của Lâm Nhã Nghiên. Tuy rằng không thấy rõ gì lắm, Danh Tỉnh Nam vẫn cảm thấy thực thỏa mãn, đứng được khoảng nửa phút, cô mới nhớ tới lý do mình lên tầng năm là gì, đồng thời cũng phát hiện, hành động đứng ở đây của mình giống như là biến thái........... Đang định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở đầu kia hành lang truyền lại, âm thanh kia từ xa tới gần, hình như là đi về phía mình, Danh Tỉnh Namkhông dám quay đầu nhìn, sợ tới mức thân thể cứng đờ dựa vào cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Rất gần, âm thanh kia càng ngày càng gần......... Đột nhiên, dừng lại ở khoảng cách không xa cô. Tim Danh Tỉnh Nam thình thịch một cái. Sau đó là tiếng thở dốc...... tiếng thở dốc ở ngay bên cạnh cô....... Danh Tỉnh Nam quên phải la lên, cũng quên cả bỏ chạy, nhắm mắt lại chờ đợi "Cái chết giáng xuống". Đột nhiên, vật thể không biết là gì kia nói chuyện, nó nói: "Tỉnh Nam, em đang làm gì vậy! Làm chị sợ muốn chết!" Danh Tỉnh Nam cứng nhắc quay đầu lại, kinh ngạc há to miệng, "Học.... Học tỷ..... Chị sao lại đứng phía sau em..... làm em sợ muốn chết........." "Chỉ mới phải hỏi em tại sao lại đứng trước cửa phòng ngủ chị..... Còn không nhúc nhích nữa.... Em định hù chết chị à.........." "Em vốn định đi nhà vệ sinh........." Danh Tỉnh Nam dần dần bình tĩnh lại, "Sau đó đi ngang qua cửa phòng chị, thấy cửa không đóng, em tò mò liếc mắt một cái....... Sau đó......... ai biết sao chị đột nhiên lại xuất hiện ở phía sau.........." Lâm Nhã Ngiên cũng thở phào một hơi, "Chị đi nhà vệ sinh, đương nhiên cửa phải mở ra rồi, đương nhiên sẽ xuất hiện ở phía sau em, nhưng thật ra em.... sao không đi nhà vệ sinh tầng bốn?" Danh Tỉnh Nam từ từ kề sát bên tai chị ấy, nhỏ giọng nói: "Nhà vệ sinh tầng bốn có ma....." Lâm Nhã Nghiên nhịn không được cười ra tiếng: "Ai nói với em?" "Chu Tử Du trong phòng ngủ bọn em." "Cậu ấy cố ý hù em thôi." "Nhưng lúc em vừa mới đi thật rất kinh khủng, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới, em sợ tới mức lập tức bỏ chạy, cho nên mới lên tầng năm." "Làm gì khoa trương như vậy, gan em nhỏ vậy sao......." "Học tỷ......" Danh Tỉnh Nam ai oán kêu chị ấy, "Em sợ........" "Đi, chị dẫn em đi." Lâm Nhã Nghiên đi tới phía trước, Danh Tỉnh Namtheo ở đằng sau, không đi được mấy bước, Danh Tỉnh Nam trộm nắm lấy tay Lâm Nhã Nghiên, Nhã Nghiên liếc nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì. Một mạch đi vào cửa nhà vệ sinh tầng bốn, Danh Tỉnh Namquả nhiên không có sợ như trước nữa. "Chị đứng đây chờ em, đừng sợ, có việc gì thì gọi chị." Nghe xong lời động viên của Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam lớn mật đi vào, lúc này mới phát hiện, cửa sổ kia vẫn đang mở ra, có gió thổi vào cũng là bình thường, nhưng vừa rồi cô quá mức căng thẳng, quá mức nhạy cảm, cho nên mới cảm thấy sợ hãi. Lát sau Danh Tỉnh Nam đi ra, Nhã Nghiên nói: "Em chắc là tự mình hù mình phải không?" Danh Tỉnh Nam ngây ngô cười, "Cám ơn học tỷ......." "Thế đi thôi, khuya rồi." Trở lại phòng ngủ, Danh Tỉnh Nam còn đang nhớ lại chuyện vừa rồi, dần dần bắt đầu buồn ngủ. Mơ mơ màng màng nghe được bên tai có tiếng "Kẽo kẹt — Kẽo kẹt", Danh Tỉnh Nam lúc đầu cho là ai trở mình trên giường, sau đó âm thanh kia lại dai dẳng hồi lâu, nghe thấy giống như là ai đang ăn gì đó, nghĩ thầm, chắc không phải là chuột chứ? Hay là thứ gì đó mà Danh Tỉnh Nam không biết. Danh Tỉnh Nam lại sợ hãi, kéo ra trải giường đậy lên mặt, đợi một lát sau âm thanh kia đã biến mất. Cô thở phào một hơi, chưa đợi cô thở xong, âm thanh kia lại vang lên. Danh Tỉnh Nam cầm lấy di động run rẩy gửi một tin nhắn cho Nhã Nghiên, cô nhắn: Học tỷ, em sợ....
|
Chương 23. Mùa hè đáng chết Sau đó, tiếng động kia cuối cùng ngừng lại, nhưng mà Danh Tỉnh Nam cũng không ngủ được. Đợi một phút, Nhã Nghiên trả lời tin nhắn nói: Cửa không đóng. Danh Tỉnh Nam vội ôm gối chạy trốn khỏi phòng ngủ. Đi vào phòng 507, Danh Tỉnh Nam đóng cửa đứng ở cạnh giường nói: "Học tỷ, em tới rồi." Lâm Nhã Nghiên nói: "Không cần nói nhỏ như vậy, chỉ còn một mình chị." "A? Chị Sa Hạ đâu?" Chuyện hai người còn lại ở phòng ngủ của Nhã Nghiên thường xuyên không ở Danh Tỉnh Nam cũng biết, nhưng lại chưa bao giờ biết Sa Hạ cũng có lúc ở bên ngoài. "Đi ra ngoài chơi rồi." "Ồ... Thế, em ngủ chỗ nào?" "Ngủ ở trên giường của Sa Hạ, hoặc là chen chúc với chị." Danh Tỉnh Nam mừng thầm trong bụng, ai muốn chọn giường của chị Sa Hạ chứ, đương nhiên phải ngủ cùng Nhã Nghiên. Đợi cho Danh Tỉnh Nam bò lên giường của Nhã Nghiên, cô lại rầu rĩ, giường chật như vậy, chắc rất khó để không đụng tới? Nếu không cẩn thận đụng phải, học tỷ có thể phản cảm hay không? Nếu sau khi ngủ rồi, không cẩn thận làm chuyện không nên làm, sờ soạng nơi không nên sờ, có thể bị đánh hay không? "Ngủ thôi." Nhã Nghiên nói xong, xoay người đi, để lại một bóng dáng hoa lệ. Danh Tỉnh Nam nằm thẳng đờ dựa vào một bên tường, không dám xoay người cũng không dám nhúc nhích, trên mặt tràn ngập khó xử, vốn nghĩ đến hai người ngủ cùng nhau là chuyện hạnh phúc cỡ nào, kết quả lại chịu tra tấn như vậy... Cô cũng không dám ngủ, len lén dùng mắt nhìn trộm Nhã Nghiên, đêm mùa hè coi như mát mẻ, tuy rằng là hai người ngủ một giường, nhưng mở cửa sổ ra cũng không cảm thấy nóng. Cơ thể không cảm thấy nóng, nhưng trong lòng lại như nung nấu. Học tỷ chắc là đang ngủ? Cô nhẹ nghiêng đầu, nhìn thấy ót của Nhã Nghiên, từ từ lộ ra nụ cười. Thế này, là lại tiến thêm bước không phải sao? Đã chung giường rồi nha! Trong lòng cô đắc ý cười. Nhã Nghiên đột nhiên trở mình lại đối mặt cô, cô sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, vội vã nhắm hai mắt lại. Sau đó, lại nhích về phía tường. Tiếp theo, không biết là như thế nào, liền ngủ với bộ dáng như thế. . . . Danh Tỉnh Nam đang ngủ say, mơ hồ nghe được có người kêu cô thức dậy, mở to mắt, thấy Nhã Nghiên, vì thế nhếch miệng cười ngô nghê lại nhắm mắt tiếp. Vậy mà lại có thể mơ thấy học tỷ kêu cô thức dậy.... Thật hy vọng giấc mơ này tiếp tục không cần tỉnh dậy...... Á? Không đúng nha! Danh Tỉnh Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, quả thật là cô ở chỗ Nhã Nghiên ngủ một đêm, mới vừa rồi cũng không phải mơ. Tuy rằng bây giờ không nhìn thấy Nhã Nghiên, nhưng cô nghe được giọng nói của Nhã Nghiên. Lâm Nhã Nghiên nói: "Tới giờ ra tập thể dục buổi sáng rồi." Một câu bình thường như vậy, nghe không ra cảm xúc gì, Danh Tỉnh Nam hơi hoảng hốt, tối qua... có phải mình đã làm gì làm cho chị ấy không vui hay không? Nhưng cô sờ hai má, cũng không cảm thấy đau mà? Lâm Nhã Nghiên đứng ở dưới giường, ngửa đầu lên kêu cô: "Mau dậy đi!" Danh Tỉnh Nam từ từ ngọ nguậy thức dậy, nằm sấp trên giường ló đầu ra nhắm mắt lại nói: "Em không thường ra tập thể dục buổi sáng....." "Em đó, thân là cán sự của ban kỷ luật, ngay cả thể dục buổi sáng cũng không tập..." "Có khoảng thời gian đó ngủ thêm một chút thì tốt." Danh Tỉnh Nam cười hì hì mở mắt ra nhìn Nhã Nghiên. Không xem còn được, vừa nhìn thấy, mặt cô không khỏi đỏ lên. Ban đêm tuy rằng có nhìn thấy học tỷ chỉ mặc một bộ váy ngủ hơi mỏng manh, nhưng mà... không nghĩ tới, nhìn từ trên cao xuống, phong cảnh lại đẹp như vậy... Danh Tỉnh Nam ngượng ngùng nhìn, rồi lại không đành lòng không nhìn, lén dùng khóe mắt ngắm, mặt càng ngày càng đỏ. "Ngủ thì ngủ đi, mặt đỏ cái gì?" Danh Tỉnh Nam vội nằm trở lại. Nhắm hai mắt, trước mắt tràn đầy màn vừa rồi, hai má càng ngày càng nóng, cô không khỏi thầm mắng một tiếng: "Ôi! Mùa hè đáng chết này!" Sau khi nằm lại không ngủ tiếp được nữa, đã tới giờ tập thể dục buổi sáng, nếu không quay về phòng ngủ sẽ bị người khác phát hiện. Tuy rằng mấy tên trong phòng ngủ cũng nhờ cô mà không cần tập thể dục buổi sáng, nhưng cũng nên trở về rồi. Ôm gối tạm biệt Nhã Nghiên, trở lại phòng ngủ thấy mấy tên kia cũng chưa thức, cô mới yên lòng. Nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, tiếp tục ngủ. Lúc Danh Tỉnh Nam tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ còn Chu Tử Du và Tôn Thái Anh. Sau đó Tôn Thái Anh cũng đi ra ngoài rửa mặt, Danh Tỉnh Nam mới xuống giường hỏi Chu Tử Du: "Tối qua cậu có nghe thấy tiếng động kỳ quái gì không?" "Cậu cũng nghe thấy?" Chu Tử Du nhảy từ trên giường xuống, mở to hai mắt nhìn Danh Tỉnh Nam. "Có phải là tiếng lộp rộp lộp rộp hay không?" Càng nói càng giống, Chu Tử Du không ngừng gật đầu: "A! Cậu cũng nghe thấy!" "A...." Vẻ mặt của Danh Tỉnh Nam cứng lại, đưa tay lên vuốt vuốt ngực: "Tớ nghĩ chỉ mình tớ nghe thấy, làm tớ sợ muốn chết!" "Tớ cũng vậy! Tớ sợ tới mức cũng không dám xoay người." "Thế cậu còn kể chuyện ma cho tớ nghe, rõ ràng chính cậu cũng sợ như vậy...." "Tớ chỉ là hù dọa cậu thôi, ai biết thật sự lại có chuyện kinh khủng vậy chứ..... Tối nay có thể còn như vậy hay không? Tối nay phải làm sao bây giờ?" Lúc này Tôn Thái Anh đã trở lại, thấy Danh Tỉnh Nam thức dậy, liền hỏi cô: "Tỉnh Nam, tối qua ngủ sao không thấy cậu? Không phải là cậu bị mộng du đó chứ?" "Tớ đi vệ sinh." "Nhưng sáng thức dậy cũng không thấy cậu nha." "Tớ thức sớm hơn cậu." "Cậu? Thức sớm hơn tớ? Thôi đừng đùa nữa!" Đưa tay ra lắc lắc trước mặt Danh Tỉnh Nam, lầm bầm nói: "Hiện giờ cậu không phải còn chưa tỉnh ngủ đó chứ...." Cũng chưa chờ Danh Tỉnh Nam đáp lại, xoay người thay quần áo. Danh Tỉnh Nam và Chu Tử Du vừa thấy cùng nhau xoay người lại đối mặt với góc tường. Chu Tử Du nhỏ giọng nói khẽ bên tai cô: "Sao sáng nay tớ lại gặp cậu ôm gối trở về vậy...." "Xuỵt...." "Hê hê... Cậu đi lên lầu?" "Xuỵt...." "Cảm giác thế nào?" "Vách tường tầng năm quả nhiên mát hơn tầng bốn." "Hử? Có ý gì?" "Tớ không có dám tới gần chị ấy, vẫn dựa vào tường ngủ...." "Đồ vô dụng...." "Cái gì đồ vô dụng?" Tôn Thái Anh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người hỏi. "A?"Danh Tỉnh Nam hoảng sợ, đỡ lời: "Hai chúng tớ đang nói tối qua nghe được tiếng động đáng sợ, tớ nói tớ rất sợ, cho nên Tử Du nói tớ vô dụng." "Tiếng động đáng sợ?" Tôn Thái Anh nhíu mày, sao mình không biết gì hết vậy? "Cậu không nghe thấy sao?" họ Chu cũng rất tò mò. Tôn Thái Anh lắc đầu, "Hôm qua tớ mệt muốn chết, vừa nằm liền ngủ ngay, là tiếng động như thế nào?" "Chính là... Lộp rộp lộp rộp.... Như là tiếng mấy bà lão gặm ngón tay của ngon nít trong tiểu thuyết kinh dị...." Danh Tỉnh Nam đấm vào vai Chu Tử Du một cái: "Cậu còn dọa tớ...." Chu Tử Du khẽ cười: "Tớ chỉ là so sánh mà thôi." Tôn Thái Anh không chút suy nghĩ liền nói: "Chắc không phải là Đa Hân nửa đêm thức dậy ăn gì chứ?" "Không thể nào? Tớ nghe thấy tiếng động đó đứt quãng, nếu là Đa Hân, thì cứ quang minh chính đại mà ăn, tiếng động đó có chút rời rạc, giống như không phải là đến từ không gian này.... " Chu Tử Du càng nói giọng càng bé lại,Danh Tỉnh Nam muốn hận chết cậu ấy. Ngay lúc mọi người đang rơi vào im lặng, Kim Đa Hân đẩy cửa bước vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nói: "Các cậu chắn ở cửa hết làm gì?" Danh Tỉnh Nam dè dặt hỏi: "Đa Hân.... Nửa đêm hôm qua.... có phải cậu thức dậy ăn gì đó không?" Kim Đa Hân vừa nghe, lập tức đỏ mặt, "Sao.... Sao cậu lại biết...." Ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. "Quả thật là cậu? Chị hai! Chị ăn gì vậy? Hù bọn tớ sợ tớ mức thừa sống thiếu chết, còn tưởng là ma quỷ lộng hành chứ." Chu Tử Du nói. Kim Đa Hân liếc nhìn Tôn Thái Anh một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Còn không phải tại Thái Anh không biết moi được cái thực đơn giảm cân ở đâu, mỗi ngày ăn theo cái thực đơn kia ghi, buổi tối tớ đương nhiên sẽ đói. Đêm qua tớ thực sự đói tới mức thức dậy, tìm được một quả táo ăn......" "Thế cậu ăn thì ăn đi, cậu ăn thì ăn bình thường một chút...." "Không phải do tớ sợ đánh thức các cậu sao, cho nên đành phải cắn từng chút từng chút, cũng không dám cắn mạnh....." "Thật sự là muốn bị cậu hù chết." Danh Tỉnh Nam căm giận bò lại lên giường. Kim Đa Hân tủi thân cực kỳ, đáng thương cầu xin Tôn Thái Anh nói: "Không giảm nữa được không?" "Không được!" bạn học Tôn kiên quyết từ chối lời của cậu ấy. "Tại sao lại muốn giảm cân? Tớ cảm thấy Đa Hân như vậy rất tốt mà, tròn tròn, thực đáng yêu." Danh Tỉnh Nam nói. Chu Tử Du cũng nói: "Đúng vậy, hơn nữa Đa Hân cũng đâu có béo lắm." "Ai, tớ không biết nói với các cậu thế nào...." Tôn Thái Anh cũng không biết làm sao. "Vẫn là để tớ nói đi." Kim Đa Hân tháo mắt kính xuống vân vê sóng mũi, lại đeo trở lại, mới nói: "Chính là trong lớp có nhỏ kia cười nhạo tớ béo, nói tớ cho dù học giỏi hơn nữa cũng vô dụng, căn bản không có tên nào chịu liếc mắt tới tớ." Tôn Thái Anh thở dài. Kim Đa Hân lại khẽ nhìn cậu ấy, nói tiếp: "Thật ra, cô ấy nói cũng đúng. Tớ cũng không tức giận bao nhiêu, nhưng mà Thái Anh rất tức giận...." "Là ai nói?!" Danh Tỉnh Nam và Chu Tử Du trăm miệng một lời. Danh Tỉnh Nam nói: "Nói cho tớ biết nhỏ đó là ai?" Chu tử Du nói: "Nó có quyền gì nhận xét người khác như vậy?" Kim Đa Hân khẽ cười một chút, nói: "Đừng hỏi, tớ cũng không để trong lòng... Thật ra không có gì đâu....." "Không được!" Lúc này là ba người cùng nhau lên tiếng. "Ôi trời, sớm biết như thế này, tớ sẽ không nói với các cậu." Danh Tỉnh Nam đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vì thế nói: "Nói mau nhỏ đó là ai, sau đó kêu Thái Anh đi quyến rũ bạn trai nó, tiếp đó kêu Tử Du bẻ cong nó sau đó đá đi, làm cho nó sống không bằng chết, chết đi sống lại....." Nói xong còn cười lớn một tràng, "A! Ta quả nhiên là thiên tài!" Sau đó không hề ngoài ý muốn nhận được ánh mắt xem thường của Tôn Thái Anh và Chu Tử Du. "Được rồi, chuyện này cũng đừng nói ra, béo thế này, tớ cũng không giảm cân nữa, ai muốn nói cái gì thì thì cứ nói đi." Nói xong lời này, vẻ mặt của Kim Đa Hân vô cùng thoải mái. Nếu vì mình mà làm cho bạn bè có xung đột với người khác, không phải là điều cô muốn nhìn thấy. Hơn nữa, tuy rằng trong lòng có để ý một chút, nói không thèm để tâm là giả, nhưng mà còn hơn những lời đó, học tập mới là quan trọng nhất. Nếu vẻ ngoài trời sinh là không được lựa chọn, ít nhất có thể dùng nỗ lực của ngày sau để làm giàu cho bản thân của hiện tại. Không có ngoại hình, chắc mới là đáng sợ nhất? . . . Những cô gái khác muốn giảm cân cũng giảm không được, ngược lại Danh Tỉnh Nam càng ngày càng gầy, trọng lượng sắp xuống mức 45kg. Đối với chuyện này Tôn Thái Anh tỏ vẻ vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng oán trách Trương Hạo Nhiên, hỏi cậu ta sao chăm sóc Tỉnh Nam càng ngày càng gầy.... Thật ra trong lòng Danh Tỉnh Nam cũng hiểu được, đây chính là tương tư trong truyền thuyết. Chu Tử Du cười nhạo cô nói: "Ngày xưa có một cô gái, yêu thầm một người gần một năm trời, vì người trong lòng đó, cơm nước không lo, người còn gầy hơn cả hoa cúc... từ từ biến thành Lâm muội muội (1), sau đó cộng thêm cái Táng Hoa (2) gì đó càng hoàn mỹ..." Danh Tỉnh Nam thở phì phì liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, "Cậu nói tớ giống như là oán phụ, tớ thật muốn cho cậu xem, tớ cũng không phải đơn thuần chỉ biết yêu thầm mà thôi, lúc này, tớ phải chủ động tấn công." "Ha ha! Lần nào cậu cũng nói như vậy, được! Tớ xem, tớ chờ, trước khi Nhã Nghiên tốt nghiệp nếu cậu có thể theo đuổi được, tớ sẽ không kêu cậu là Khiếm Nhi nữa." "Được! Là cậu nói đó!" "Đúng thế! Là tớ nói, đừng nói chị đây xem thường cậu, lấy tính cách này của cậu, cho cậu thời gian một năm cũng chưa chắc cậu theo đuổi được." "Ái chà! Được lắm! Tớ thật sự không tin..... Cậu chờ đấy." Danh Tỉnh Nam nói xong mang giày chuẩn bị ra ngoài. "Cậu định làm gì?" "Theo đuổi học tỷ, tớ thêm một điều nữa, nếu trong vòng một năm tớ làm được, cậu không chỉ không được kêu tớ như vậy, còn phải mời tớ ăn kem một năm, ít nhất là 200 lần." "Không thành vấn đề, ngược lại, cậu phải mời tớ ăn kem hai năm, tối thiểu 500 lần." "Hừ! Cậu chờ xem." Chú thích: (1) Lâm muội muội: Là nhân vật Lâm Đại Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần. (2) Táng Hoa: Táng Hoa Ngâm là một bài thơ nổi tiếng của Lâm Đại Ngọc.
|
Chương 24. Cuộc sống tự học ở đại học Danh Tỉnh Nam ra khỏi phòng ngủ, không được hai mươi phút đã trở về, trong tay cầm theo nửa quả dưa hấu, đi tới tầng bốn cũng không ngừng lại, mà bước thẳng lên lầu năm. Trước đó gửi tin nhắn cho Nhã Nghiên, biết chị ấy ở trong phòng ngủ, cho nên mua dưa hấu đi lên ăn cùng chị ấy. Quả dưa dấu kia tuy chỉ là một nửa, nhưng ước chừng cũng hơn bảy cân, Lâm Nhã Nghiên vừa nhìn thấy liền sửng sốt, "Lớn vậy? Chỉ có hai chúng ta?" Danh Tỉnh Nam nhếch miệng, "Không sao, em có thể ăn hết." "Nhưng mà, chị lại không có dao để xẻ.... hay là để chị đi qua phòng bên cạnh mượn một con dao?" "Dưa hấu phải dùng muỗng ăn mới đã ghiền." "Chị chỉ có một cái muỗng...." Danh Tỉnh Nam vừa định nói để em xuống lầu lấy một cái. Chưa kịp nói, chợt nghe Nhã Nghiên cất lời: "Nếu em không ngại thì hai chúng ta dùng chung một cái đi." "Được........" Danh Tỉnh Nam cười nói. Đương nhiên em không ngại, em còn ước được như vậy.... Hai người dùng chung một cái muỗng, cũng chính là hôn môi gián tiếp nha..... Trong đầu Danh Tỉnh Nam vẫn còn đang tưởng tượng, Nhã Nghiên đã đi đến nhà vệ sinh rửa xong muỗng đem trở về, nhìn thấy Danh Tỉnh Nam không biết đang suy nghĩ gì mà lại tập trung như vậy, liền đưa muỗng đến trước mặt cô nói: "Nè, em ăn trước đi." Danh Tỉnh Nam vội lắc đầu, "Thôi, học tỷ chị ăn trước." "Vậy được rồi." Lâm Nhã Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều, dùng muỗng múc một miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng, "Quả dưa hấu này rất ngọt đó, em nếm thử chút đi." Nói xong, lại múc một muỗng lớn vào chỗ ngọt nhất bên trong, đưa tới trước mặt Danh Tỉnh Nam. Chiếc muỗng kia gần trong gang tấc, chỉ cần Danh Tỉnh Nam nghiêng người về phía trước một chút, há miệng ra, là có thể ăn được hương vị ngọt ngào của dưa hấu bên trong, nhưng mà Danh Tỉnh Namlại ngập ngừng. Không nói đến chiếc muỗng kia học tỷ mới dùng qua, mà là động tác đút cô ăn của học tỷ, làm cô khẩn trương đến mức không biết làm thế nào cho phải. Ngay lúcDanh Tỉnh Nam cuối cùng cũng đặt quyết tâm ăn miếng dưa hấu trước mặt này, cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Sa Hạ. Lâm Nhã Nghiên vội lấy muỗng về đưa miếng dưa hấu vào miệng mình. "Nóng chết tớ, loại thời tiết này quả nhiên là nên nằm trong phòng ngủ mới đúng." Thấu Kỳ Sa Hạ không biết đang nói chuyện với ai. "Đúng thế đúng thế....." Có một giọng nữ phụ họa chị ấy. Sau đó Sa Hạ vào cửa, nhìn thấy Danh Tỉnh Nam trước, tiếp đó thấy dưa hấu đặt trên bàn, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nói: "Ồ, dưa hấu ai mua đó......" Cũng không đi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Danh Tỉnh Nam nữa, cướp muỗng trong tay Nhã Nghiên, ăn liên tiếp mấy miếng to, sau đó thở phào một hơi, xoa bụng hài lòng nói: "Mùa hè quả thật phải có dưa hấu mới kêu là mùa hè. Ơ? Hai người nhìn tớ làm gì?" Sa Hạ nhìn thoáng qua chiếc muỗng trong tay mình, sau đó đưa cho Danh Tỉnh Nam: "Nè! Cho em." Danh Tỉnh Nam mếu máo, nghĩ thầm, ai muốn ăn nước miếng của chị chứ! Lưu manh! Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc của người ta với học tỷ vậy mà bị chị làm hỏng như vậy! Tuy là nghĩ như thế, nhưng vẫn cố nén bất mãn đưa tay ra lấy. Kết quả lại rơi vào khoảng không. Ra là Nhã Nghiên đã lấy muỗng lại, cô nói, "Chị đột nhiên nhớ tới, chị còn một cái muỗng mới hình như chưa có ai dùng." . . . Tại sao.... Tại sao mình lại đột nhiên để ý đến cô ấy chứ? Ban đêm lúc không ngủ được, Nhã Nghiên nghĩ như thế. Ban ngày cùng Dĩ Phong đi tự học, Dĩ Phong hỏi: "Sao học muội đáng yêu đó của cậu không đi học tự học với cậu thế?" Buổi tối Sa Hạ cũng nói: "Vừa rồi ở căn tin gặp Tỉnh Nam, vừa định kêu cô ấy đã bỏ chạy, sao gần đây không thường thấy cô ấy đến đây nữa?" Bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của mình lại tràn ngập cái tên này? Giống như cô ấy thường xuất hiện bất ngờ làm cho người ta không lường trước được, vô cùng tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình. Sau đó luôn luôn nghe người xung quanh nói với mình Danh Tỉnh Nam thế này thế kia, xem ra tất cả mọi người rất thích cô nhóc ấy. Phải thi rồi sao? Cho nên mấy hôm nay không gặp em, khó hiểu thật..... Sao chị lại đột nhiên để tâm đến chuyện em không xuất hiện? Lại là thi cuối kỳ, sau đó sẽ nghỉ hè, mấy hôm nay, Danh Tỉnh Nam học như điên, bởi vì học kỳ này cô căn bản không để tâm vào chuyện học hành. Sáng sớm Kim Đa Hân đi chiếm năm chỗ ngồi, mong chờ việc bọn họ thức sớm quả thật giống như mặt trời mọc ở đằng tây.... Danh Tỉnh Nam từ khi ngồi xuống, đã không nhúc nhích cúi đầu đọc sách, làm bài. Chu Tử Du vẫn như cũ, vừa chơi vừa học, thỉnh thoảng lấy di động nhắn tin với Ninh Ninh. Trương Hạo Nhiên ngồi không được bao lâu đã không kiên nhẫn, không ngừng quay bút, sau đó thở dài. Điện thoại của Tôn Thái Anh từ đầu đến giờ kêu không ngừng nghỉ, chốc chốc cậu ấy lại đi ra ngoài nghe điện thoại, làm cho rất nhiều người bất mãn, cuối cùng dứt khoát đi ra ngoài không quay lại nữa. Chỉ có Kim Đa Hân và Danh Tỉnh Nam nhìn qua có vẻ là thật đến đây để học tập. Lâu lâu Danh Tỉnh Nam sẽ hỏi Kim Đa Hân một vài câu làm cô ấy dở khóc dở cười. Chẳng hạn như, Danh Tỉnh Nam hỏi: "Kí hiệu này nghĩa là gì?" "Cậu lên lớp nghe cái gì thế? Đây là......" Lại chẳng hạn như, Danh Tỉnh Nam hỏi: "Công thức này sử dụng thế nào?"..... Kết quả ngoài dự đoán của mọi người, Danh Tỉnh Nam đều đạt được điểm cao, nhưng chuyện này để sau này hãy nói. Hôm nay như thường lệ sáng sớm Kim Đa Hân đi chiếm chỗ, ba người còn lại chậm chạp rời giường. Trong nhà Tôn Thái Anh có chút chuyện, cho nên chỉ còn hai người đi là Chu Tử Du và Danh Tỉnh Nam. Lúc Danh Tỉnh Nam đi đến cửa cầu thang, Lâm Nhã Nghiên đang đứng trước cửa sổ giữa lầu ba, lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt cùng với Danh Tỉnh Nam không hẹn mà gặp. "Đi tự học à?" Lâm Nhã Nghiên cười nhẹ, kèm theo gió buổi sớm mai, hơi lành lạnh. "Cùng đi không?" Cô đứng ở bậc thang phía trên, chị ấy đứng ở bậc thang phía dưới, dường như chị ấy đang đợi cô đi xuống. "Được." "À...." Chu Tử Du rất không hợp thời phá tan bầu không khí vô tình gặp gỡ của nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình như thế này, nói: "Tớ để quên đồ ở phòng ngủ, hai người đi trước đi." Danh Tỉnh Nam vốn muốn giống như nữ chính trong tiểu thuyết, bước chân nhẹ nhàng chầm chậm đi về phía người ngưỡng mộ trong lòng kia, người đó đứng ở bên dưới đợi cô, chờ sau khi cô đi tới sẽ nắm tay cô.... Nhưng mà một câu của Chu Tử Du lập tức phá hủy không khí đó, Danh Tỉnh Nam quay đầu trừng mắt liếc cậu ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Sao cậu còn ở đây?" "A... Đúng... Tớ vừa mới nói phải trở về phòng ngủ lấy đồ...." "Đi từ từ, đừng có vội." Lại hung hăng trừng mắt cậu ấy một cái. Loại thời điểm thế này, cậu ấy không phải nên là tự động tự giác biến mất mới đúng sao? Còn cho mình thêm mấy câu đối thoại vớ vẩn gì đó nữa! Lại quay đầu lại, mỉm cười, tiếp tục tao nhã đi xuống cầu thang, sắp đến gần trước mặt Nhã Nghiên, đột nhiên chân đạp lên khoảng không, kèm theo một tiếng "Ai da", Danh Tỉnh Nam bổ nhào vào trên người Nhã Nghiên. Xuất phát từ bản năng, Nhã Nghiên đưa tay đỡ được cô, nhưng do quán tính, cả người chị ấy cũng đụng vào vách tường sau lưng. Lúc ấy Danh Tỉnh Nam choáng váng, cô xin thề với bóng đèn, tuy rằng té ngã là cố ý, nhưng cô không nghĩ tới sẽ làm học tỷ đụng vào tường, cô tính sơ xuất mình và học tỷ có chiều cao tương đương.... "Học tỷ, chị không sao chứ? Em không có cố ý....." Danh Tỉnh Nam vừa nói, vừa lấy tay giúp Nhã Nghiên xoa lưng. Lâm Nhã Nghiên thấy cô gấp đến đầu đầy mồ hôi, cười nói: "Chị không sao, em không ngã là được." Chuyện này làm cho Danh Tỉnh Nam đau lòng không thôi, suốt quãng đường đi không ngừng hỏi Nhã Nghiên còn đau hay không, muốn đến bệnh viện trường khám thử không.... "Chị đâu có mỏng manh thế, chẳng qua chỉ là va chạm một chút, lát sau sẽ ổn thôi." Nếu trong lòng không có kiêng dè, Danh Tỉnh Nam đã sớm vén áo của chị ấy lên nhìn xem có sứt mẻ gì hay không rồi. Tuy rằng Nhã Nghiên nói không sao, Danh Tỉnh Namcũng không dám lơ là, lại mang ba lô giúp chị ấy, làm cho Nhã Nghiên dở khóc dở cười. Hai người đi rất sát nhau, gió thổi nhẹ làm bay góc váy của Nhã Nghiên, khi có khi không quét ngang qua chân Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam cúi đầu nhìn chăm chú, nghĩ thầm, chiếc váy này của học tỷ ngắn quá, có thể bị tốc lên hay không nha, nên giúp chị ấy chú ý một chút mới được... Ven đường gặp rất nhiều người quen lẫn bạn học, Danh Tỉnh Nam cười chào hỏi từng người. Mỗi khi gặp bạn học của Nhã Nghiên, nếu là con gái, Danh Tỉnh Nam sẽ mở to cặp mắt tròn mỉm cười; nếu là con trai, đôi mắt rõ ràng nhỏ lại còn một phần ba, vẻ mặt không kiên nhẫn; lúc gặp Dĩ Phong còn trừng mắt với anh ta, đọc lẩm nhẩm trong bụng: Dùng ánh mắt giết chết anh dùng ánh mắt giết chết anh.... Dĩ Phong khó hiểu rùng mình một cái, vội vàng hấp tấp bỏ đi, đi khỏi được một quãng quay đầu lại nhìn, đúng lúc Danh Tỉnh Nam cũng quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với cậu ta. Dĩ Phong mếu máo, cô nhóc gì thế này! Đến khi đến phòng tự học, thấy Chu Tử Du lại đến sớm hơn cả các cô, hơn nữa Chu tử Du và Trương Hạo Nhiên cũng rất hiểu ý mà chừa lại hai chỗ trống phía sau cho Danh Tỉnh Namvà Lâm Nhã Nghiên. Trước đó Kim Đa Hân hỏi Trương Hạo Nhiên: "Bình thường cậu đều ngồi cùng với Tỉnh Nam mà? Hôm nay sao thế?" Trương Hạo Nhiên đáp: "Cậu nghĩ coi, hai chúng tớ là quan hệ gì? Nếu hai chúng tớ ở cạnh nhau học bài, cậu cảm thấy có thể học giỏi được không?" Kim Đa Hân vừa nghe, mặt hơi hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười nói: "Ồ, tớ hiểu rồi." Lúc ấy Chu Tử Du ngồi giữa bọn họ, lấy tay chống trên bàn, che miệng nhịn cười đến nội thương, cái cớ trẻ con như vậy, chỉ có nhân tài như Đa Hân mới thực sự tin. Nếu Tôn Thái Anh ở đây, chắc chắn sẽ nghiêm hình bức cung Trương Hạo Nhiên. Mở điện thoại ra ngọt ngào với Ninh Ninh một lát, Chu Tử Du mới lấy một quyển tiếng anh để trên mặt bàn, lúc đang định lấy thêm quyển truyện tranh, Danh Tỉnh Nam và Lâm Nhã Nghiên bước vào. Chu Tử Du cười vô tư với Danh Tỉnh Nammột cái, Danh Tỉnh Nam trả về cho cậu ấy một ánh mắt xem thường. Lấy mảnh giấy viết hai chữ "Chiếm chỗ" trên bàn về, Danh Tỉnh Nam cũng bắt đầu chuyên tâm học tập. Tuy rằng cũng thường xuyên nhìn lén Nhã Nghiên. Lúc này, cửa trước của phòng tự học đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái mang chiếc túi có hai quai hùng hùng hổ hổ tiến vào. Đi đến ngồi xuống vào hàng ghế trống thứ nhất, bốp một tiếng ném cặp lên bàn. Tất cả mọi người nhíu mày, một số ít nhìn chị ta một cái. Danh Tỉnh Nam thấy Nhã Nghiên nhíu mày, cho nên mới nhìn qua cô gái kia, chỉ thấy chị gái ấy sau khi ném cặp xong lắc lắc mái tóc. Danh Tỉnh Nammuốn cười, chị gái này làm quảng cáo dầu gội đầu sao? Ngay sau đó, chị gái này lại lấy một chiếc khăn trải bàn từ trong ba lô, lại ì đùng mà trải ra. Lúc này, đa số mọi người ngẩng đầu nhìn chị ta, chị ta lại giống như không có gì, tiếp tục lấy đồ ăn vặt hình như là khoai tây chiên để lên bàn. Mọi người nghĩ thầm, tiếp theo chắc là lấy sách? Kết quả, ngoài dự đoán của mọi người, chị gái này xé túi đồ ăn vặt ra bắt đầu ăn............ Có người bất mãn ho khan một tiếng, có người liếc mắt trừng chị ta một cái, có người không biết làm thế nào đành lắc đầu tiếp tục học..... Đợi cho chị gái kia ăn xong một túi khoai tây chiên, cuối cùng cũng im lặng một lát, mọi người vừa mới thở phào một hơi, bỗng dưng tiếng chuông tin nhắn không biết là của ai vang lên. Tiếng chuông lại là tiếng mèo kêu dài đến 5 giây! Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu nhìn một cái, lại là chị gái ấy! Được thôi, chị gửi tin nhắn thì cứ gửi, nhưng chị làm ơn đổi qua chế độ rung được không, chị một lần lại một lần mãi không dứt, cũng hơn mười cái, gửi tin nhắn cũng không có gì, còn vừa gửi vừa ăn, chị gái, rốt cuộc là chị đến đây để đi dã ngoại sao? Danh Tỉnh Nam thấy mặt Nhã Nghiên càng ngày càng nhăn, có vẻ như đã hết kiên nhẫn, liền suy nghĩ xem tìm cách gì để trị chị ta đây?
|