Mỹ Nhân Kiếp
|
|
Quyển 1 - Chương 10
Vốn tưởng rằng như vậy sẽ vô sự, ai biết Trác Bất Phàm lại bị thần kinh, giữa trưa vội như chữa lửa kêu đại phu râu bạc phơ đến giúp ta bắt mạch. “Uy, ngươi làm cái gì a! Ta không phải hảo hảo rồi sao!” Ta nắm lấy cái tay lạnh lẽo lôi ra khỏi tay ta. “Há mồm, a –” Ta nghe lời lão đại phu A — không đúng! “Ta không bệnh, không cần nhìn.” Lão nhân căn bản là không có nghe ta nói,“Ngươi cócảm giác không thoải mái không?” “Không có, chỗ nào cũng thực thoải mái!” Ta nhanh miệng nói. Lời của ta làm Trác Bất Phàm bất mãn.“Hắn chỗ nào cũng không thoải mái. Ngươi tỉ mỉ tra cho ta!” “Uy!” Ta kêu to,“Ta xem ngươi mới có bệnh đó! Ngươi cân não lại đi a!” Trác Bất Phàm không để ý tới ta. “Ngươi!” Ta hận chết. “Nếu như vậy, phiền toái tiểu ca cởi quần áo ra, ta lại xem……” “Tử lão nhân, ngươi có để yên cho ta không?!” Ta rốt cuộc nhịn không được.“Ta cũng không phải hầu tử, cho ngươi xem đùa sao?!”“Ta là nhìn ngươi tuổi lớn, cho nên mới vẫn nhường nhịn, ngươi cũng không được quá phận nga!” Lão đại phu hiển nhiên là bị ta dọa, người run run xmé nữa ngã khỏi ghế. Vị tiểu ca này trung khí mười phần, ta xem không có trở ngại gì, ta viết mấy đơn thuốc bồi bổ khí huyết là được rồii.” Rồi ôm hòm thuốc bỏ chạy. “Tuổi một bó to, mà động tác chuồn vẫn nhanh nhẹn.” Ta nhìn bóng dáng đại phu nói. Sau đó thần sắc cứng đờ, nhớ tới trong phòng còn có một cá nhân, hơn nữa vị này mới là đại phiền toái. Ta thở dài, nhẫn nại tính tình chuyển hướng hắn,“Kính nhờ ngươi giải thích một chút, ngươi như vậy hưng sư động chúng rốt cuộc là vì cái gì?” Trác Bất Phàm ở trong phòng đi thong thả vài vòng. Ta kiên nhẫn chờ hắn mở miệng. “Hôm nay ở trên đường, có mấy người đến sinh sự.” “Ừ, tiếp theo nói.” “Trong thành xuất thủ.” “Động thủ thôi, sau thế nào?” “Đã chết.” “Đã chết. Ân? Ai đã chết?” “Có một người chết, chính là bị Trần Bộ đầu đá một cước, liền chết.” “Chết thì chôn, cái loại việc này đâu thiếu, thiếu một cái hảo một cái.”[ ta cũng không phải người thiện lương tốt đẹp gì.] “Trần Bộ đầu võ công thực bình thường.” “Phải không?”[ thắng là tốt rồi.] Trác Bất Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta,“Hắn võ công kém như vậy, một cước đã lấy đi sinh mệnh người khác.” “Này lại như thế nào? Cùng việc ngươi tìm đại phu đến có cái quan hệ gì?” Ta còn không hiểu. “Quan hệ lớn!” Trác Bất Phàm bỗng nhiên gầm nhẹ. “Ngày ấy ta bắt ngươi luyện công, không chỉ đá trên dưới một trăm chân, võ công của ta hơn Trần Bộ đầu, mà ngươi lại chính là người thường, có thể sống cũng đã là kỳ tích, ngươi bảo ta như thế nào có thể tin tưởng ngươi không có nội thương?!” Tên này hỏi đúng vấn đề nha. [ ta cũng không thể xem như người thường a.] Thân thể không tốt nên không thể đánh trả đòn, chỉ có thể dùng siêu năng lực bảo vệ mình, còn may có nó mới bảo vệ tánh mạng. [ bất quá, loại sự tình này, giải thích như thế nào?] Ta vòng vo đề tài,“Ta chết không phải tốt hơ sao, đỡ phải ta luôn chống đối ngươi, chọc giận ngươi sinh khí, còn có thể đoạt mỹ nhân của ngươi?” Trác Bất Phàm nắm chặt quyền đứng ở nơi đó, sau đó mãnh liệt vọt lại — hôn ở ta. Nếu uy dược không tính là hôn, hiện tại này đã có thể hàng thật giá thật. Hắn chí mạng xâm chiếm khoang miệng của ta, trằn trọc mút vào lưỡi của ta. Ta thở không nổi, càng thêm không hiểu vì sao hắn hành động như thế này. Ta giãy giụa trong ngực hắn, hắn như thế nào không rời đi. Không có biện pháp, ta chỉ dùng thủ đoạn từ xưa — cắn hắn! “Ai!” Trác Bất Phàm quả nhiên buông lỏng ta ra, bên môi một chút ửng đỏ. “Ngươi vì sao hôn ta?!” Ta thở phì phò chất vấn hắn. Hắn ngẩng đầu lau đi vết máu bên môi, mỉm cười,“Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, ta không hy vọng ngươi tử. Ngươi cũng không nếu đem ‘Tử’ xuất ra trong miệng.” Hắn đến gần ta, hôn nhẹ lên môi ta, thối lui thân,“Ta sẽ không cho phép ngươi tử. Nhĩ hảo hảo nhớ kỹ điểm này.”
|
“Ta không nghĩ ngươi tử……” “Ta không cho phép ngươi tử, nhĩ hảo hảo nhớ kỹ điểm này.” Hai ngày này, lời nói của Trác Bất Phàm luôn quanh quẩn trong đầu ta, khiến cho ta phiền toái, lại khiến ta không hiểu được ý tứ lời nói của hắn. Là muốn nuôi địch nhân để chậm rãi tra tấn?—không phải.. Bởi vì ta là người duy nhất dám chống đối hắn, đồ mới mẻ?– có khả năng! Dù sao hiện tại cuộc sống của ta cái gì cũng không cần làm, giống như khách nhân nhàn rỗi, bữa sáng qua đi, ta liền đến chỗ Nhã Thụ. “Đã lâu không thấy.” Nhã Thụ mỉm cười theo ta chào hỏi. Ta nhìn Nhã Thụ điềm tịnh khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ đây mới là cuộc sống chân chính hắn muốn. — bất quá, vẫn là không cần cùng tên hỗn đản nào đó cùng một chỗ! “Thổi một khúc sáo cho ta nghe?” Ta đề nghị. “Hảo.” Nhã Thụ cầm lấy cây sáo, nhẹ nhàng lấy hơi, tiếng nhạc từ trong ống trúc bắt đầu vang lên. [ hảo an nhàn, thật thoải mái……] Cùng là nghe nhạc, tâm tình đã có thay đổi. Cảm thấy thời gian này, không có phiền não, không có thống khổ………… “Muốn ngủ?” Ta mặt nhăn nhíu mày, không hiểu trong lòng Trác Bất Phàm có cái gì. “Hinh Nhi, Gia Bảo ta trước hết mang đi.” Nghe hắn cùng Nhã Thụ chào hỏi, đem ta bế lên. “Ta nhất định là ở chỉ mộng.” Ta thì thào tự nói, đem mặt chôn ở vạt áo hắn. “Ha ha a.” Một trận cười yếu ớt, mặt hạ trong ngực chấn lên. “…… Không phải chỉ mộng?” Đầu óc của ta cứng ngắc vòng vo mấy vòng, sau đó lập tức thanh tỉnh.“A” một tiếng kêu to, liền hướng thượng khiêu. “Làm sao vậy?” Trác Bất Phàm không thể ổn định ta, vội vàng hỏi. “Còn nói làm sao vậy?! Ai kêu ngươi ôm của ta!” Ta đứng thẳng trừng hắn. Trác Bất Phàm hạ mắt,“Vừa rồi ngươi không phải hảo hảo ……” “Đó là ta mơ hồ!” Ta tức giận vạch trần. Trác Bất Phàm cười khổ một chút,“Đúng vậy, chỉ có cái loại này thời điểm ngươi mới có thể ngoan ngoãn ……” “Nghe ngươi bài bố sao? Chỉ trong mộng của ngươi thôi!” Ta gọi rầm rĩ, bên cạnh hắn né ra. ** “A Bảo ca?” “A, Tiểu Đào, ngươi cũng tốt lâu không có tới tìm ta!” Ta thật cao hứng nhìn đến nàng. “A Bảo ca, ngươi khí sắc thật sự hảo rất nhiều, mặt cũng tròn hơn!” “Di? Ta lại béo sao?” Ta đến soi gương. [ thật sự nha –] ta nhãn châu chuyển động, nghĩ ra biện pháp hảo né tránh Trác Bất Phàm! “Tiểu Đào, ta đói bụng. Chúng ta đi phòng bếp ăn cái gì đi!” “Di? Có thể chứ?” Tiểu Đào có chút bất an hỏi. “Yên tâm yên tâm, mọi sự có ta!” * Ta bắt đầu kế hoạch tăng phì. Vừa lúc Trác Bất Phàm xuất ngoại việc buôn bán một tháng trở về, ta ngay tại trang lý ở, ngủ nhiều bất động, cư nhiên lại làm cho ta biến trở về trước kia thành tên công mập mạp Phạm Gia Bảo. ** “Gia Bảo!…… Gia Bảo?” Ta phải ý nhìn Trác Bất Phàm vẻ mặt bộ dáng giật mình. [ dọa nhảy dựng đi? Không nghĩ tới đi? Chán ghét ta đi?!!] ta chờ Trác Bất Phàm chán ghét rời đi. “…… Ngươi, ngươi rốt cục đã khôi phục như xưa!” Cái này đến phiên ta giật mình. [ uy! Ngươi vẻ mặt cảm động làm chi ôm lấy ta?! Ngươi không phải ghét nhất mập mạp sao???!!!!] …… Ta dường như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo — lộng xảo thành chuyên. ** Nói thật, ta cũng không biết đây là phát sinh như thế nào. Dù sao hiện tại ta cư nhiên nằm ở trên giường, hai chân bị giơ cao, mà Trác Bất Phàm mồ hôi ướt đẫm ở ta trên người ta rong ruổi. Không cần nói cho ta biết ngươi không hiểu đây là cái gì ý tứ! Ta nhịn không được một tiếng thanh rên rỉ, không ngừng co rút lại hạ thể. “Gia Bảo, cục cưng……” Trác Bất Phàm thấp giọng kêu gọi tên của ta, thỉnh thoảng cúi xuống hôn đến cùng ta gắn bó dây dưa. “Vì, vì cái gì?” Ta run rẩy hỏi hắn. Hắn dường như mở miệng nói với ta cái gì, mà ta lại bởi vì cao trào mất đi ý thức.
|
Quyển 1 - Chương 12
Ta hồ đồ. Ta toàn thân mình bị Trác Bất Phàm ôm vào trong ngực. Hắn một bàn tay khoát lên trên lưng ta, một cái chân dài để ngang người ta, đem ta toàn bộ vây hết. [ thật sự là không rõ a!] Ta cau mày cố gắng tưởng, lại vẫn là không tưởng tượng được rõ sự tình từng bước biến thành như thế này. “Suy nghĩ cái gì?” “Ngươi!” Trác Bất Phàm nhãn tình sáng lên, hại tâm ta không khỏi sốc một chút. [ gặp quỷ! Dài như vậy soái để làm chi?!– chậm đã, ta cũng không phải hôm nay mới biết được vẻ đẹp trai của hắn, vì cái gì hiện tại tim bắt đầu đập gia tốc a?] Trác Bất Phàm ở trên lưng thủ ta cũng không thành thật di động. Dọc theo lưng của ta đi xuống, tiến đến mông, tiềm đi xuống. Ta mạnh nhất run run,“Ngươi làm gì nha!” Ngay sau đó, lại bị hắn nhéo nhẹ một cái. “Ta nghĩ muốn ngươi……” Hắn thanh âm ác ma biểu thị vận động kích tình tiếp theo luân bắt đầu. * “Không, từ bỏ…… Ta chịu không nổi …… Tha ta……” “Ngươi……” Hắn nuốt xuống lời chưa nói xong, dường như sợ mình lỗ lời làm cho ta giận. Hắn ngược lại hôn môi ta, hạ thể mãnh liệt ra vào, than thể của ta mềm mại. “Ân…… A……” Ta thở hào hển, tùy ý hắn liếm đi mồ hôi trước ngực ta. “Cục cưng……” [ ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần ghê tởm bảo ta như vậy!] lòng ta kháng nghị, miệng lại chỉ có thể phun ra tiếng rên rỉ. “Bảo tên ta!” [ không cần! Ta vì cái gì gọi tên ác ma của ngươi?!] “Cục cưng……” Hắn dường cầu xin. [ a nha, ngươi nói gì ta cũng không mềm lòng —- chính là không gọi!!] Ta cắn vai hắn, thẳng đến thường đến mùi máu tươi, đạt tới cao trào. ** Siêu năng lực của ta bắt đầu hồi phục. Đạy là chuyện thức nhất ta ý thức được. [ ta tùy thời đều có thể mang Nhã Thụ rời đi Thiên Cảnh sơn trang!] ta hưng phấn mà tưởng. Bên người là tiếng hít thở thong thả ngân nga. Ta xem mặt Trác Bất Phàm ngủ. Hắn là như thế không có phòng bị. Hiện tại ta có thể dễ dàng giết chết hắn. Hắn không phải cái thứ tốt gì sao? Hắn hại ta ăn nhiều khổ như vậy, bị vây tội nhiều như!– “Cục cưng……” Hắn nói mớ, thanh âm tháng nghe, hắn lại ôm tay đạt trong ngực. Tâm của ta mềm xuống [ quên đi, tha ngươi — bất quá, một khi tìm được phương pháp trở về, ta sẽ mang Nhã Thụ rời khỏi ngươi.] Ta hạ quyết tâm.
|
Quyển 1 - Chương 13
Đi chơi? Ta đến cổ đại lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên đi chơi! Tuy rằng ta vẫn làm bộ dáng như không tình nguyện, trợn mắt lẹn đi dạo, thương phẩm cùng ngươuì trên đường đã sớm hấp dẫn ánh mắt của ta. “Ta ở lầu ba đàm sinh ý, ngươi muốn tới không?” Trác Bất Phàm hỏi ta. [ hắn gần nhất không khỏi rất có lễ phép đi?] Ta lắc đầu,“Ta ở lầu hai tọa.” Trác Bất Phàm giúp ta an bài một bàn, chỗ nhìn xuống hồ rất tốt. Xa xa nhìn lại, là một mảnh xanh biếc. Còn có một thuyền thuyền hoa, hai thuyền nhỏ. Lắng nghe còn có thể cảm nhận tiếng nước chảy. Ta ăn bánh trung thu nổi tiếng, cùng trà thượng hạn, gió nhẹ nhàng thổi qua bên người, rất thích ý. “Cùng ta đi ngắm cảnh hồ như thế nào? Như Ý cô nương thường xuyên niệm ngươi a.” “Không được, ta còn có bằng hữu.” “Nga? Là vị nào có thể khiến Trác đại công tử buông tuyệt sắc hoa khôi? Ta muốn gặp một lần.” Ta nhăn mi lại, trong lòng ta dự cảm bất hảo. “Cục cưng!” Trác Bất Phàm kêu ta “Cục cưng”. [ biết tránh không khỏi!] Ta chỉ hảo quay đầu. Quả nhiên nhìn đến vẻ mặt ngốc của vị công tử tuấn tú bên người Trác Bất Phàm, sau đó cười ha hả,“Chính là vị công tử — béo này sao? Ngươi không phải muốn giỡn ta đi?!” Ta trầm mặt. [ ta béo hay mập liên quan gì đến ngươi?] Không nghĩ tới Trác Bất Phàm cũng đồng dạng nhăn mi,“Mời ngươi thu hồi lời nói.” Đi tới nắm tay ta,“Cục cưng, chúng ta về nhà đi.” Thanh niên kia không thể tin mở lớn miệng,“Uy uy, ta nói Trác Bất Phàm, ngươi không phải thích nhất mỹ nhân sao? Này xấu không đẹp, lại rất mập, có gì đẹp? Ngươi như thế nào coi trọng hắn?!” [ ta nhịn không được!!] Ta sóng mắt lưu chuyển, bầu rượu trên bàn sau lưng thanh niên liền bay qua nện vào đầu hắn một cái. “Oa! Ai lấy bầu rượu ném ta?!” Thanh niên kia kêu to nhảy dựng quay sau lưng tìm thủ phạm. [ không liên quan đến ta ~~] Ta xem hắn túm lấy một người muốn đánh. Vị khách nhân kia cơ thể cường tráng. [ tốt nhất cho ngươi chịu chút đau khổ!~~] ta thực ác độc nghĩ như thế. Trác Bất Phàm cũng không hiểu biết đã xảy ra chuyện gì, xoa xoa đầu ta, nhìn mắt ta,“Đừng để ý lời hắn nói.” “Vừa rồi nói gì? Nga, mập mạp a! Đây là sự thật a.” Ta méo mó đầu,“Ta cũng không biết tại sao ngươi lại đổi tính a.” Trác Bất Phàm bỗng nhiên ôm sát ta, làm cho ta nhíu mày. “Như thế lại vậy?” Ta hỏi. Hắn không có trả lời.
|
Quyển 1 - Chương 14
Là ghen tị đi? Nhìn Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Đào bộ dáng rõ ràng chính là ghen tị. Nhưng là ghen tị — như thế nào có khả năng? Hắn ôm ta thật chặc, lại ghen tị — đánh chết ta cũng không tin tưởng! “Ngươi cùng Tiểu Đào là quan hệ gì?” “quan hệ gì?– bạn tốt a.” Ta theo miệng thật trả lời. Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm ta, dường như muốn hỏi ta, lại thôi. Một lát sau, Trác Bất Phàm bỗng nhiên nói,“Người hầu của Trang rất nhiều, có lẽ bốt đi vài người thì tốt hơn.” [ nếu ta không có nghe ra chủ ý của hắn, thì phải là ngu ngốc!] “Tiểu Đào thực chịu khó, hẳn là sẽ không đến phiên nàng đi?” Trác Bất Phàm hắc hắc ánh mắt giống như xem diễn biến tâm lý của ta,“Ngươi che chở nàng như vậy?” Ta trợn mắt,“Ở thời điểm ta thống khổ nhất, cũng chỉ có nàng quan tâm ta.” “Cục cưng……” Ta nhíu mày,“Ta không thích ngươi bảo ta như vậy. Ngươi vẫn như bọn Kỉ bá họ gọi ta Tiểu Phạm tốt rồi.” […… Vì cái gì lộ vẻ mặt đau thương thế chứ?] “Cục cưng……” Hắn ôm ta, vẫn không thích danh gọi ta.“Ngươi là cục cưng của ta……” ** Ta bỗng nhiên nhớ tới Nhã Thụ, phải đi hỏi hắn. “Ngươi thích Trác Bất Phàm sao?” Nhã Thụ nở nụ cười,“Trác trang chủ đối đãi ta rất tốt.” “Ngươi thích hắn sao?” Ta không để hắn lơ truy vấn. Nhã Thụ chậm rãi lắc đầu.“Ta thích cuộc sống hiện tại, không hơn.” Hắn giương mắt xem ta,“Trác trang chủ thích ngươi, ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc.” [ cái gì a? Trác Bất Phàm thích ta? Cho dù hắn bế ta nhiều như vậy, đối ta cũng thực ôn nhu, đối với ngươi như thế nào cũng quên không được hắn từng đối ta ác ngôn ác bá đi. Hắn sẽ thích ta?– cho dù là như vậy –]“Ta mới không có khả năng thích hắn!” Nhã Thụ cư nhiên lộ ra thần sắc thương hại,“Ngươi hiện tại không quý trọng, cẩn thận về sau sẽ hối hận.” “Ngươi chừng nào thì biết nhiều như vậy?” Ta cười nói. Dùng ta chống ra sau, ngồi ở lan can. “Nếu có cơ hội cho ngươi trở thế giới của ngươi, ngươi nguyện ý sao?” Ta hỏi. “…… Ta không nhớ rõ, mà ta thích hiện tại. Không quay về, đối ta không có gì tổn thất.” Trong ấn tượng của ta Nhã Thụ là người phi thường ôn nhu, vì cái gì hắn lại có thể như thế lãnh đạm nói ra những lời này? “Còn phụ thân của ngươi? Ngươi không nghĩ muốn gặp hắn?” “Phụ thân?– vì cái gì ta không có gì cảm giác?” Nhã Thụ nhìn chằm chằm ta,“Hắn cùng ta thân mật sao?” Ta lắc đầu. “Đúng vậy. Ta không nghĩ muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Ngươi cũng không nói cái gì nên trôi qua thì cho nó trôi qua sao.” Ta có chút thất vọng rời đi, dường như ta thấy Trác Bất Phàm theo trong phòng Nhã Thụ đi ra. Hắn ở nơi này làm gì? Ta không rõ ràng lắm. Đương nhiên càng không biết được nói hắn suy nghĩ cái gì.
|