Tựa 1 Mùa Hoa Lại Tựa Sương
|
|
Chap 6: Hỏa Diễm Bích Dạ Vô Ưu từ lúc ta đi vào trong liền biết điều không làm phiền mà ở ngoài này nghiên cứu hoa cỏ. Lúc ta ra liền thấy hắn ngồi xổm dưới đất, môi bĩu, mặt buồn, tay thì đang loay hoay vẽ vòng tròn dưới đất. Vô Ưu ngước đầu liền nhìn thấy ta thì mắt sáng lên, chạy lại xúm lấy ta hỏi han đủ kiểu: “Tỷ, tỷ có biết đệ chờ tỷ rất lâu không, sao tỷ nở để đệ phải 1 mình ngồi nghịch đất ở đây lâu như thế chứ! Tỷ làm gì trong đó vậy, tên thế tử kia có bắt nạt tỷ không, hay là hắn nói gì không phải với tỷ… nếu như có thì tỷ nhất định phải nói, đệ sẽ liều mạng với hắn đòi lại công bằng cho tỷ. Aizza, mà tên kia cũng thật có phúc, không biết kiếp trước ăn ở thế nào mà… à, đệ quên mất, hắn vốn cũng không phải người a. Cơ mà tên kia vận số cũng rất tốt rồi, thế nào lại có thể cùng tỷ nói chuyện lâu như vậy chứ? Cái vụ thổi sáo gì gì đó kia có khi cũng chỉ là để thu hút tỷ chú ý hắn mà thôi, tỷ nhất định đừng tin tưởng hắn đấy.” Hắn ngừng lại 3 giây rồi lại tiếp: “ Nói nãy giờ mà chuyện quan trọng lại quên mất, tỷ, cái hương đó của hắn đúng thật là có công dụng dệt mộng thật sao? Tỷ chỉ hỏi mỗi việc đó mà sao lâu vậy, chẳng lẽ còn nói gì khác ?” Ta tự động gạt những lời rác rưởi của hắn ra khỏi đầu, dám cá là giờ trong bụng hắn toàn 1 bụng bát quái. Dĩ nhiên, việc này ta cũng không đinh giúp đâu nha! Sau hôm gặp y, ta luôn bất chợt nhớ lại những lời y nói, càng vậy lại cùng tò mò về quá khứ, về bí ẩn mà y đang che giấu. Thượng Quan Cửu Tiêu, y từ trước đến nay luôn được cả Lục giới biết đến, chúng thần tiên ca ngợi ta bao nhiêu thì ca ngợi y bấy nhiêu. Cũng vì sự nổi tiếng đó nên lần đầu tiên ta biết được cái gì là miệng lưỡi thế gian. Chính là cái lần ta gặp y ở Ma Giới đó, không biết tên nào làm chuyện, lại đi nói lung tung, giờ thì hay rồi, Lục Giới nay lại có thêm chuyện bát quái. Cái gì mà nói ta với y “ thiên duyên trời định, tiên đồng ngọc nữ, tâm đầu ý hợp, nhất kiến chung tình…” Toàn là lừa gạt cả. Nếu như biết trước là khi ta đi gặp y thì sẽ bị lôi ra đầu sóng ngọn gió như vậy thì ta nhất định không làm. Đến chuyện của ta mà chúng tiên kia còn rõ ta sao? Vân Phiến Vô Tình ta cũng bị làm cho hồ đồ rồi. Thành ngữ 4 chữ cũng thật đa dạng và phong phú. Vài hôm sau, Vô Ưu lại lạch bạch xách áo chạy đến Bích Lạc cung của ta, vẻ mặt hắn hớn hở như vừa tìm đuợc lục địa mới. Hắn vừa vào lại ngang nhiên giật tách trà trong tay ta uống như chết khát. Cả Lục Giới này e chỉ có hắn mới dám làm như vâỵ. Ta không biểu cảm cầm Thiết Phiến quạt cho hắn 1 cái bay lên chín tầng mây. 1 ngày trôi qua, tên này lại càng không biết sợ mà chạy đến tìm ta. Bản thượng thần định quạt cho hắn 1 quạt nhưng hắn liền nói “ Đệ tìm được 1 cực phẩn thàn thú rất tuyệt ở Trung Giang thành đấy.” Ta không nói ý là muốn y nói tiếp. “ Bản thượng thần cho đệ 2 phút để hưởng thụ, giờ mau nói đi”. Hắn nán lại uông thêm miếng trà, ăn thêm miếng bánh, cười cợt tỏ ra thần bí. Nói đi cũng phải nói lại, ta sông hơn trăm năm nay cũng không có thân thiết được với ai. Có tên đệ đệ nhiều chuyện nhu vậy cũng không phải là chuyện xấu. Ta đánh hắn, mắng hắn, hắn cũng chỉ tự tỏ ra ấm ức 1 chút rồi lại tự tìm vui vẻ. Nhiều nhất là 2 ngày lại tìm đến ta. Tâm tư ta, ta không nói thì hắn tự đoán mò, suy diễn đủ kiểu thế mà lâu dần lại đoán đúng tâm tư ta. Hắn tên Vô Ưu quả thật không sai, cả đời không ưu sầu, phiền muộn, không phải bận tâm gì, chỉ vô tư mà sống. Hắn cười 1 tiếng rồi quay qua lay lay tay ta: “ Tỷ nhớ lần trước quạt đệ 1 cái bay xa đến chín tầng mây không. Chẹp, chẹp… ai dè lại bay chúng Trung Giang thành a. Mà tỷ cũng thật là, sao lại quật mạnh thế chứ. Nếu có muốn ta đi thì có thể nhắc khéo â được mà, ai đời nhẫn tâm vậy.” Nói khéo ngươi sẽ đi sao, cả Lục Giới này e rằng không có ai không biết ngươi mặt dày nha. Hắn lại nói“ tỷ biết ta tìm được cái cực phẩm gì không?” Hắn nháy mắt nhìn ta, ta không biểu cảm, cũng không hứng thú liếc hắn 1 cái ý bảo hắn nói tiếp. Vô Ưu thấy ta không có phản ứng gì, mất kiên nhẫn mà nói: “ Tỷ, tỷ không thể đoán thử sao?” 1 giây, 2 giây, 3 giây… hắn vẫn không thấy ta nói cái gì bèn tự mình nói nhảm: “ Không nói thì ta nói, đệ bị rơi xuống 1 tảm cỏ, may mà nhanh tay nhanh chân dùng pháp thuật không thì cũng mất nửa cái mạng rồi.Sau đó, ta đi dạo vòng quanh chợt thấy người ta nô nức kéo nhau đi về 1 phía. Đệ hỏi thử mới biết thì ra là có 1 buổi đấu giá diến ra trong thành, mà thứ có giá trị nhất chính là thần thú mãn cấp Hỏa Diễm Bích Dạ.” Ta hơi động tâm, nhưng không để lộ ra ngoài mà nói: “ Có thất không?” Hắn không 1 chút chần chừ “ Đương nhiên là thật, tỷ không tin đệ sao?” Ta đương nhiên tin hắn, chỉ hỏi lại cho chắc ăn thôi. Sau đó bèn bảo hắn chuẩn bị để ngày mai đi Trung Giang thành.
|
Chap 7: Nặng về mặt tinh thần Trung Giang thành là 1 vị diện thấp cực kì náo nhiệt, là nơi là 1 nơi yên bình bậc nhất ở Lục Giới. Thành này nghĩa cũng như tên, bao bọc bởi sông Thiên Thu quanh năm chảy mãi không bao giờ dứt. Ở đây không phân biệt người, yêu, ma hay thần tiên, chỉ phân biệt giữa người không có tiền và người có tiền. Chỉ cần bước vào kết giới thành này thì mọi người đều bình đẳng, pháp thuật không thể dùng được ở đây. Bởi lẽ như thế nên mọi chuyện đều ưu tiên giải quyết bằng tiền bạc. Ta và Vô Ưu đi đến khu vực đấu giá, yên vị trên ghế ngối thưởng trà. 1 lúc ta liền nhớ ra rằng bản thân đi đấu giá nhưng lại không mang theo tiền. Vì sợ khi chở lại sẽ bị chiếm mất chỗ nên ta bảo Vô Ưu đi lấy. Mà cái này cũng không thể trách ta nha, ta quanh năm ra khỏi cửa Bích Lạc cung có khi nào phải dùng tới tiền đâu, 1 là vì không cần mua cái gì cả, 2 là nếu cần thì liền sai Vô Ưu đi mua hoặc không thì cũng được người ta tặng cho miễn phí. Ai bảo ta là Vân Phiến thượng thần cơ chứ. Vô Ưu đi được 1 lúc thì 1 nam tử tới trước mặt ta hỏi: “ Xin hỏi thượng thần, chỗ này ta có thể ngồi được không. Ta nghe vậy liền quay sang nhìn y, ta áo đen tuyền, khuân mặt vẫn điển trai như thế, đây chẳng phải Thượng Quan Cửu Tiêu thì có thể là ai. “ Ghế này đệ đệ ta ngồi rồi, hắn đi có việc chút nữa sẽ quay lại.” Cửu Tiêu liền cong khóe môi mỏng đáp lại: “ Ta chỉ ngồi 1 lúc, nếu vị đệ đệ của thượng thần tới thì sẽ trả lại.” Ta cũng không tiện đôi co, liền đáp: “ Nếu vậy thì thế tử cứ tự nhiên” Đầu y hơi cúi rồi ngồi xuống cạnh ta, chăm chú xem đấu giá. Không khí nơi này cũng xem như thoải mái nhưng mà Vô Ưu thì lại không được thoải mái như vậy: Hắn đến Thiên Ngân cung lấy tiền, đã nhập mật khẩu lại bị nghi là tài khoản giả bởi vì có quá nhiều tiền. Chất đầy tới mấy trăm thùng gỗ mà vẫn chưa lấy hết. Cuối cùng, phải nói tới tên Vân Phiến thượng thần thì mấy tên tiểu Thần Tài mới cho qua. Mà lúc nghe xong thì cả bọn đang dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Vô Ưu liền lật mặt nhanh hơn lật bánh, vừa tươi cười niềm nở liền liên tục xin lỗi vì đã hiểu lầm này nó. Thế mới nói, người giảu cũng có cái khổ của người giàu nha. Mà bị nghi ngờ thì thật ra cũng không sai, bởi vì Thiên giới này xưa nay có nhiều tiền như vậy, trừ bỏ Thiên Đế thì ta là nhiều nhất. Tiền Thiên Giới phát xuống theo từng năm, mọi chúng tiên đều nhận được theo cấp bậc, người cấp bậc càng cao thì càng được nhiều và ngược lại. Tiền này sẽ được chuyển vào tài khoản để chúng tiên có thể rút ra khi cần sử dụng. Thế nhưng, dùng tiền chỉ là với những thần tiên có cấp bậc thấp cần mua đồ để phục vụ cho việc tu luyện còn cấp bậc càng cao thì lại càng không cần dùng đền. Vì vậy mà sau bao nhiêu năm tiền tồn kho trong tài khoản lại càng nhiều. Cơ mà có nhiều thì lại cũng không thể bằng Vô Tình được. Vì sao ư, nàng là chiến thần bảo vệ Thiên Giới, Ngăn chặn tai ương Lục Giới năm đó, tiền thưởng đương nhiên là nhiều, Ấy thế, mỗi năm lại có tiền lương. Cái này mới chỉ nói nguyên tiền thưởng thôi đã đủ để tiêu pha cả 10 năm không hết rồi ý chứ. Lại còn là muội muội của Thiên Đế tiền nhiệm, vì được cưng chiều nên cứ hàng tháng lại được tiền tiêu vặt bất kể Thiên Đế ngài cũng biết muội muội không còn nhỏ nữa nhưng thói quen này vẫn không muốn sửa. Sau đó còn lễ lạt của các thần tiên khác chúc mừng trong các dịp lễ, các buổi tiệc nữa… Chẹp, chẹp… hỏi sao không giàu nứt khố đổ vách cho được. Vô Ưu đựng tiền trong túi Càn Khôn, vừa lướt gió vừa lo mình bị ra mồ hôi lại đi gió nên bị phong hàn, cảm lạnh. Hắn cầm nhiều tiền như vậy, vừa đi liền vừa lo lắng, ngay cả túi Càn Khôn đúc đồ thêm nữa vẫn không có sực nặng lại còn nhỏ tí tẹo mà nay hắn cầm lại nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cái này là sức nặng về mặt tinh thần a.
|
Chap 8: Quà tặng chất cao như núi Vô Ưu đi được 1 lúc liền chở về, đúng lúc tới thời gian vật đấu giá cuối cùng được đưa lên. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy kinh diễm rồi lại nhìn sang ghế bên cạnh: “ A, Thượng… Thượng Quan thế tử, người cũng ở đây sao?” Đối với sự kinh ngạc này, Cửu Tiêu chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Sau đó, Vô Ưu lại nhìn ta rồi nhìn cái ghế với vẻ uất ức. Quá đáng a, sao hắn đi được 1 lúc liền mất chỗ ngồi rồi. Ta thấy y vẫn ngồi yên vị ở đó liền nhắc 1 câu: “ Đệ đệ ta đã tới rồi, Thế tửu cũng nên trả lại chỗ đi chứ?” Y mím môi rồi tao nhã cất giọng: “ Ta nói trả nhưng không hề nói sẽ trả cho đệ đệ thượng thần” Đây là không muốn nhường lại chỗ sao? Lại còn dùng cách này nữa. Ta nghe vậy liền nheo mắt lại: “Nói vậy, thế tử định trả cho ai” Ta đang hỏi liền có người trên khán đài hô ta tập trung sự chú ý: “ Các vị quan khách hãy chú ý, bay giờ chính là thời gian đấu giá vật phẩm cuối cùng. Hơn nữa, đây lại không phải là vật phẩm bình thường nha, đây là thần thú mãn cấp hàng thật giá thật thưa các vị” Ta va Cửu Tiêu nghe thấy liền không hẹn mà cùng quay qua không để ý đên Vô Ưu nữa. Vốn dĩ đang chuẩn bị được đòi lại công bằng thì lại bị bơ, Vô Ưu liền bùng nổ trong lòng. Quá đáng, quá đáng, quá đáng, lại đối xử với ta như vậy Thế nhưng phát hỏa trong lòng thì thôi rồi lại chở về bình thường mà chăm chú xem đấu giá ngay được. Lúc này ông chủ kia liền lấy ra 1 cái lồng có che 1 lớp vải mỏng: “ Bây giờ tôi xin được giới thiệu với các vị cực phẩm ngàn năm có 1 tại Lục Giới, thần thú mãn cấp Hỏa Diễm.” Tấm vải được kéo ra khiến mọi người chăm chú ngắm nhìn. Thần thú Hỏa Diễm đã là cực hiếm lạ rồi bây giờ lại có tới hai con, chẳng lẽ đây là 1 cặp uyên ương hay sao? Hơn nữa, loại này chọn chủ, như vậy liền đấu giá thế nào đây? Ông chủ kia lúc này cực kì hãnh diện mà ngẩng cao đầu, trong lòng không khỏi dâng lên 1 tia tự hào. Ông ta bắt đầu giới thiệu về hai con chim kia. 1 con thân hình mảnh mai yểu điệu kia chính là con cái, nó có bộ lông màu thiên thanh pha chút xanh lục phát ra ánh hào quang thanh nhã không khỏi làm người ta dễ chịu, trên đầu lại mang 1 cái hoa văn hình đôi cánh sắc sảo với bộ lông đuôi dài quyến rú tỏa kim quang ngời ngời tên là Hỏa Diễm Dạ Vũ. Còn con kia có thân hình to hơn 1 chút, hiển nhiên là con đực, có cặp mắt phượng sắc bén cùng bộ lông màu vàng pha cam và đỏ rực rỡ làm người ta nhức mặt, Hỏa Diễm Dạ Vũ tao nhã bao nhiêu thì Hỏa Diễm Phượng hoàng lại rực rỡ, kiêu ngạo bức người bấy nhiêu, quả thật có rất nhiêu nét giống với Phượng Tộc a. Nhìn qua người ta thấy được rõ ràng sự tương phản của ở hai bên giống như sự tương phản giữa mặt trăng và mặt trời vậy. Ông chủ liền nói một lượt là loài này chọn chủ nên phổ cập giá cả trước tiên là ở mức đúng nhất ý là nhưng ai không có đủ tiền thì liền đi về, đừng ngồi đây mà cản chờ ông ta chào hàng. Sau khi xong việc ông ta liền mở lồng ra để 2 chú chim bắt đầu công cuộc đi chọn chủ. 1 lúc bay vòng vòng, Hỏa Diễm Dạ Vũ liền dừng lại trước mặt ta, ta hơi cong môi đưa tay ra để nó đậu vào. Còn Hỏa Diễm Phượng Hòang lại dừng ngay gần đó. Chính là hiên ngang đậu luôn lên vai Cửu Tiêu. Sự Việc sau đó không cần nói cũng biết, ai được chọn thì trả tiền rồi liền đem thần thú về nhà. Còn vụ ta và Cửu Tiêu lại cùng được chọn thì ta đây chỉ cho là trùng hợp mà thôi, cơ mà Vô Ưu liền không cho là vậy, từ lúc thấy cảnh này liền nghĩ ra 1 đống thứ chuyện tào lao luôn. Ta về Thiên Giời, trên đường đi còn gặp vô số thần tiên, yêu ma. Có trường hợp vậy cũng bởi vì thời buổi nay yêu ma có thể tự do đi lại ở Thiên Giới mà thần tiên cũng có thể đi Ma Giới dạo chơi. Ta đi qua ai người đó liền chào hỏi là chuyện đương nhiên nhưng mà chào xong lại còn cộng thêm chúc mừng này nọ. Ta thầm nghĩ, chuyện ta có Dạ Vũ thì liên quan gì đến họ mà phải chúc mừng ta. Kết Quả là hôm sau, Bích Lạc cung có 1 lô lễ vật chất cao như núi, ta hỏi thì Ngọc Lan liền bảo là chúc mừng ta. Ta không hiểu có chuyện gì xảy ra mà có nhiều quà được tặng như vậy liền ngồi xuống lục lọi lại từng cái ngày lễ lạt được tổ chức xem hôm nay có phải ngày gì hay không, nhưng mà lại không phải. Ta lại cố gắng xem xem có chuyện gì đáng ăn mừng không lại cũng không có, lại càng không phải ngày lễ gì của ta, tặng quà làm gì chứ. Ta nói Ngọc Lan tại sao không hỏi rõ nguyên do thì nàng bảo cái vị kia tặng quà đều tủm tỉm cười nói ta sẽ biết thôi mà ta thì có biết cái gì đâu. Ta lại hỏi nàng không biết lí do sao không trả lại quà, nàng lại nói là các vị kia bảo chắc chắn ta sẽ nhận, nếu như không nhận là vì đang ngại ngùng thôi. Ôi trời, ta đây lại còn làm ra chuyện gì để mà ngại nữa chứ.
|
Chap 9: Trong nhà có hỷ sự Ta tuy trong lòng hơn bức xúc chút nhưng cũng không đến nỗi quá tò mò. Tại vì bản tính ta xưa nay vẫn là không quan tâm đến người khác. Cơ mà ta không tò mò đi nữa cũng vẫn có ai đó sốt ruột chờ ta đến hỏi mà chờ mãi không thấy nên liền chạy đến nói với ta. Hắn vừa đến thì lập túc mồm năm miệng mười mà nói: “ Tỷ tỷ thật có phúc, chưa gì đã được tặng cả lễ vật rồi nha, còn có sính lễ đã đến chưa, coi bộ cô gia ta cẫn là không có vội a.” Tên này mỗi lần nói chuyện là nói nhiều hơn người khác 1 chút. Hiện tại mắt hắn đã chăm chăm nhìn đống quà được chất lên kia. Miệng cảm thán, cái ánh mắt lại nhìn ta đầy gian xảo: “ Hặc hặc… không biết sau này ta có được như tỷ không ta. Lấy danh nghĩa là đệ đệ của tỷ, ta thật sự thấy mừng cho tỷ ha. Cơ mà, ta có 1 tỷ tỷ như tỷ, khi đi rồi ta liền thấy không nỡ a, ta sẽ nhớ tỷ đó. Còn tỷ, tỷ có nhớ ta không hả, có nhớ không, nhớ không, nhớ không…Hì hì, ta cũng chỉ hỏi chút cho biết mà thôi, ta biết tỷ chắc chắn sẽ nhớ ta mà. Còn nữa, ta còn chư có gửi lời chúc tới tỷ, giờ ta chúc tỷ…” “ Đệ còn ngứa miệng sao?” ta ngắt lời hắn, cứ để cho tên này nói chắc ta không sống nổi mất. Vừa lắm mồm lại còn tự luyến nữa. Sao ta lại có 1 tên đệ đệ như hắn ta chứ. Thấy ta chằm chằm nhìn lại hắn liền cười 1 cái: “ Ấy Ấy, đệ không dám a, nhưng đệ cũng không nói sai mà. Còn cái đống lễ vật của tỷ nữa, riêng chỗ đó có thể gom đủ để mở hẳn thêm 1 Thiên Ngân cung chuyên cho vay nặng lãi rồi.” Hắn nói còn làm 1 bộ nghiêm túc lắm. “ Đệ đến đây nến chỉ là để tán gẫu vậy ta không tiếp” Vô Ưu hắn liền ngăn ta lại: “ Tỷ không tò mò chút nào hay sao?” Ta cười thầm, ta dù có cũng không cho hắn biết, ngay từ đầu hắn đến đây ta đã biết là hắn muốn chọc cho ta tò mò về việc lễ vật kia rồi. 1 giây, 2 giây, 3 giây… hắn vẫn là không kiềm chế được đành mở lời: “ Tỷ cũng biết từ lần tỷ và Cửu Tiêu gặp nhau ở Ma Giới đã có không ít người bàn tán về mối quan hệ của 2 người rồi đúng không. Bây giờ lại thêm chuyện về đôi Hỏa Diễm kia nữa nên mới khiến người khác tưởng nhầm tỷ và Cửu Tiêu…” Hắn đến đó liền dừng lại. Xem ra là nghĩ nhà ta có hỉ sao. Ta nhấp 1 ngụm trà, xem xét vẻ mặt của hắn. Ta không tin chuyện này đồn nhanh như vậy mà lại không có phần của hắn nha. “ Có liên quan tới đệ không hả?” Ta làm bộ lơ đãng hỏi ? Hằn liền ngồi lại gần ta, lay lay tay ta: “ Tỷ, đệ biết sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ không làm thế nữa đâu mà.” “ Còn có lần sau sao?” Ta nhấn giọng. Hắn lắc đầu nguây nguẩy: “ Không có, không có, đệ thề với tỷ sau này tuyệt đối không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu. Nếu tỷ muốn phát thì cứ phạt, đệ không oán trách.” “ Ý đệ nói là những lần trước ta phạt, đệ đều oán trách ta.” Ta thừa nước đục thả câu, tiện thể vặn vẹo hắn 1 cái. “ Không, tỷ nhất định phải tin đệ, nể tính đệ chót dại 1 lần, tỷ đứng trách, đệ nào dám oán trách gì tỷ cơ chứ. Phụ mẫu không còn, tỷ tỷ như mẫu thân ruột chăm lo cho đệ từng chút một, tỷ phạt đệ là có ý tốt, mong đệ sửa sai thành đúng, đệ biết ơn còn không kịp nữa. Vô Ưu làm đệ đệ đương nhiên hiểu nỗi khổ tâm của tỷ tỷ. Nếu như…” “ Không muốn thành người câm thì đệ yên lặng 1 chút” Ta xoa xoa thái dương. Nghe hắn nói quả thực điên đầu mà. “ Tiểu Mai, tiễn khách.” Ta nói. Vô Ưu hắn không biết dở chứng gì: “ Tỷ, đệ đi đây… đi nha… đi thật đó… tỷ…” Hắn vừa đi lại quay lại, đi thêm vài bước lại quay lại nhìn. Ta có cảm tưởng đang dẫn tiểu hài tử vừa mới ngày đầu đi học ý. Đệ đệ của tỷ cứ đi đi ha, tỷ tỷ không tiễn.
|
Chap 10: Vị khách không mời. Vài hôm sau, Tiểu Vũ luôn không chịu ở yên, hở 1 tý là bay ra ngoài đứng nhìn về hướng Ma Giới mà gọi. Chẳng lẽ nó nhớ đồng loại a. Thế là ta ôm nó thả lên trời cho bay đi Ma Giới thăm bạn, thế mà nó lại chở về chỗ cũ ngồi chờ tiếp: Ta nói với nó: “ Tiểu Vũ ngoan, nhớ bạn phải không, ta cho ngươi đi thăm bạn nè” Kết quả, nó vẫn là thủy chung ngồi đợi. Thông minh cở nó ta không tin nó lại không thể tìm thấy đường a. Thế là lại khổ Vô Ưu, ta cũng không còn cách nào khác đành gọi hắn tới. Từ đây Vô Ưu chính thức chở thành siêu cấp bảo mẫu cho Tiểu Vũ kiêm luôn vị trí vệ sĩ nữa. Tiểu Vũ cũng không có mắc gì mà phải nể mặt hắn nên vẫn tiếp tục đứng trên mỏm đá mà trông mong. Có hôm, Vô Ưu uống trà với ta, liến thoắng 1 hồi ta mới thấy hắn nói được 1 câu có lý a: “ Công nhận Tiểu Vũ của tỷ giống như thiếu như đứng trên hòn Vọng Phu ấy.” Từ trước đến nay ta cúng không có quan tâm quá đến ai, nhưng mà từ khi có tiểu Vũ, ta liền không thể không để ý tới nó. Cơ mà lại có Vô Ưu hăng hái chơi đùa nên ta liền an tâm hơi nhiều. Tiểu Vũ ngày ngày vẫn kiên trì đứng trên hòn Vọng Phu, miệng vẫn không biết mệt mỏi. Vài hôm sau, vừa mới sáng sớm, ta đã thấy Ngọc Lan đi vào gọi: “ Vân Phiến thượng thần, có khách tới ạ” Ta kì lạ nói: “ Không gặp, bình thường người đều biết ta không thích tiếp khách mà” Rõ ràng mọi lần, trừ bỏ Vô Ưu ta cũng không có gặp ai, không cần phải nói, Ngọc Lan cũng tự biết đuổi đi, thế mà hôm nay lại cào đây thông báo, không biết là có chuyện gì. Ngọc Lan đang ấp úng thì Tiểu Mai hớt hải chạy vào: “ Thượng… thượng thần… người xem, vị khách kia đã và đến Thanh Lam đình rồi ạ” Ta hơi nhíu mày, nàng lại tiếp: “ Nô tỳ đã cố hết sức ngăn lại nhưng… còn không thể chạm vào người y.” Ai mà lại to gan như vậy chứ, ta thầm nghĩ, sau đó, Ngọc Lan cũng đáp lời: “ Vị này, nô tỳ chưa từng gặp bao giờ.” Ta nghe vậy liền đi ra ngoài. Đến nơi, từ xa xa liền nhìn thấy 1 bóng hắc y đen tuyền với viền đỏ, bờ vai y rộng và thẳng tắp, từng đường nét dù chỉ nhìn từ sau lưng cũng đủ để khiến người khác mê luyến không rời. Ta bước đến ngồi đối diện y, dữ cho tâm bình lặng mà lên tiếng: “ Thế tử tới đây là có chuyện gì hay sao?” Đôi đòng tử đen huyền bí củ y khẽ động, ánh mắt nhìn ta thoáng buồn. Ánh mắt đó vẫn y như lần đầu tiên ta và y gặp mặt. Nó tựa như ẩn chứa 1 bí mật không ai giải đáp được. Thế mà 1 lúc, khóe môi y liền vẽ lên 1 đường cong tuyệt đẹp: “ Tiểu Phương Hoàng với Dạ Vũ vốn dĩ là 1 đôi, cho nên lâu rồi không gặp lại có chút nhớ” Ta gật đầu: “ Nếu đã vậy, cứ để chúng thường xuyên gặp nhau 1 chút, ta không có phiền đâu.” Ta nói, bản thân cũng không thấy gì khác lạ nhưng khi kể cho Vô Ưu, hắn liền nói rằng cách cư xử này của ta không logic. Nói xong câu kia, ta liền không biết nói gì, liền dữ 1 bộ lạnh lùng. Cửu Tiêu chắc cũng đang không biết làm sao. Được 1 lúc, ta liền thấy y nhặt mấy viên đá trong chậu hoa ném xuống hồ tạo thành từng đợt nhảy trên mặt nước. Ta liền nhìn y, y cũng biết liền nói: “ Ta thấy không khí im lặng quá nên cũng muốn tạo ra chút tiếng động mà thôi.” Sau đó y nhìn về phía ta: “ Không biết thượng thần có phiền hay không?” Ta bị ánh mắt đó ôn hòa chiếu xuống liền hơi sững người: “ Tất nhiên không” Ta nói rồi cũng cầm 1 vài cục đá đi ném thử nhưng không đạt được hiệu quả như Cửu Tiêu. Y nhìn ta lại nói: “ Thượng Thần, muốn ném tốt thì phải để ý tới cánh dùng tay"
|