Điều Giáo (Lăng Báo Tư)
|
|
………………… Sau khi về nhà, James mang anh vào phòng, đắp chăn cho anh, để anh yên tĩnh nằm trên giường. Cổ Hạo không ngủ ngay, anh nhìn chằm chằm từng cử động của James. Ngọn lửa trong cơ thể dường như chỉ cần một nụ hôn sẽ hoàn toàn bốc cháy. Anh thật muốn được James hôn, ôm, thậm chí làm hành vi vượt rào cũng không sao, cho dù chỉ một đêm cũng được. Bởi vì anh rất thích, rất thích James! Lần đầu tiên có người vì anh làm nhiều chuyện như vậy. Sợ anh bị người khi dễ mà mua cả công ty, sợ anh khổ sở nên cố ý làm rớt dao nĩa, dạy anh sống ưỡn ngực thẳng lưng. Anh thật muốn biến thành phụ nữ, được James thâm tình yêu, ôm. Cổ Hạo thở dồn dập. Anh rất muốn được James hôn, ôm, nhưng rốt cuộc phải làm sao đây? Anh kích động nắm bàn tay to của James. Thanh âm Cổ Hạo mang chút dụ hoặc, khẽ kêu. “James.” Cái tên ở đầu lưỡi hóa thành ngọt ngào. Ngay cả tên hắn đều có ma lực, khiến anh say mê. Anh vươn lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc. James thấy thế thì ngây ngẩn, nhìn Cổ Hạo động tác không được tự nhiên mà quyến rũ, hắn có chút không biết làm sao. Cổ Hạo ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt James nhìn chăm chú môi hồng. Tim anh muốn nhảy ra ngoài, lần nữa khẽ gọi. “James.” Thấy James vẫn không hành động, Cổ Hạo ngồi dậy. Anh chưa từng dụ hoặc người nào, không biết nên làm sao. Nhưng chỉ cần nhìn James, cả người anh khô nóng. Anh muốn được bàn tay James sờ toàn thân, muốn nụ hôn của hắn rơi trên người, cảm giác đó làm anh như si như cuồng . Tuy James không hành động, nhưng anh có thể chủ động. Anh hôn lên bờ môi cương nghị của James. “James.” Thanh khẽ gọi vừa ngọt vừa mị. James đột nhiên như phát cuồng mút lấy đầu lưỡi anh. Nụ hôn cuồng dã, bá đạo. Cổ Hạo vui đến sắp bay lên trời. Thật lâu rồi không được James hôn cuồng nhiệt, anh rất nhớ loại cảm giác này. Nụ hôn của James so với bình thường càng cuồng, thô bạo như vậy lại là điều Cổ Hạo đang cần. Anh không muốn giống lúc đặc huấn, cách lớp áo chạm không tới lồng ngực James. Anh muốn trực tiếp cảm thụ hơi ấm của James. Anh sốt ruột kéo cúc áo James, cởi áo trên xong đem thân thể dán sát bờ ngực rắn chắc, hưởng thụ cảm giác hai trái tim gần nhau. James cuồng dã sờ soạng thân thể anh, khi hắn cởi sạch quần áo, chỉ thấy Cổ Hạo không ngừng vặn vẹo như muốn cầu càng nhiều yêu thương. James nhiệt tình vuốt ve anh, khiến anh phát ra tiếng rên rỉ. Động tác thô bạo của James càng khiến anh sôi trào nhiêt huyết, nhưng như vậy còn chưa đủ, anh muốn James càng nhiều! Anh cũng âu yếm chỗ nóng rực của James, khiến hắn kiềm không được rên lên. “Hạo…” Cổ Hạo chấn động, James bởi vì mình vuốt ve mà nhíu mày, nguyên bản khuôn mặt nam tính vì tình dục mà hơi nghiêm túc. Tình dục khiến James trán đổ mồ hôi, nhìn hắn như vậy, Cổ Hạo chợt thấy xúc động. Là mình cho James có cảm giác như thế! Thân thể James không ngừng rung động, thân thể chính mình cũng bốc lửa. Anh tìm kiếm môi James, lần nữa dâng lên cái lưỡi. James thì đè lên thân thể trần trụi của anh, không ngừng hôn môi anh, sau đó chậm rãi vùi vào thân thể anh. “Ư…” Cổ Hạo bịt chặt môi, không muốn thanh âm đau đớn thoát ra ngoài. Anh biết mình chưa trải đời thì nhất định sẽ đau muốn chết, nhưng anh rất muốn cùng James chân chính kết hợp. “Rất đau?” James ôn nhu hỏi. Cổ Hạo đau đớn nói không ra lời. Môi anh bởi vì quá mức đau mà trắng bệch, nước mắt nhịn không được tràn ra khóe mắt. Thật rất đau! Thân thể tựa như bị xé thành hai nửa, nhưng cảm giác James ở trong thân thể thì không cách nào hình dung. James thấy anh mặt trắng bệch, muốn rút ra, nhưng anh kiên quyết ôm chặt lưng hắn, lắc mông phát ra tiếng thở dốc mê người. James dưới sự khiêu khích, lần nữa cuồng dã tiến nhập vào cơ thể anh. ………
|
Chương thứ bảy Cảm giác kịch liệt đau đớn làm anh muốn ngất xỉu, nếu không phải đối tượng là James, Cổ Hạo chắc chắn dù chết cũng không làm loại việc này. Mồ hôi lạnh ứa ra, anh há miệng thở hồng hộc, nhưng làm sao cũng không thể hít không khí tới phổi. James thấy anh khó chịu như vậy, ngừng động tác. Thấy James vì sợ mình đau mà ngừng lại, khiến Cổ Hạo trong lòng dâng lên cảm động khó nói nên lời. Anh vuốt tóc James, dần thả lỏng thân thể. Thả lỏng rồi dường như cảm giác đau tận xương kia giảm bớt. Anh nắm chặt cánh tay James, hôn môi hắn. Miệng lưỡi quấn quýt cảm giác ngọt ngào khiến anh muốn ngừng mà không được “Ư…ư…” Anh phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị. James ôm chặt Cổ Hạo mới nếm hương vị tình ái, nhẹ nhàng nhích động. Theo James động, cảm giác kỳ quái không ngừng tăng lên khiến đau đớn lúc trước hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khao khát kỳ lạ và dục vọng. James từ đầu chậm rãi động đến sau này tăng sức. Hắn cảm thấy nửa thân dưới bởi vì quá kích động mà sưng lên, tựa như dã thú thoát lao lung cuồng mãnh phát tiết, tiến lên. Mỗi một lần chạm mạnh đều phát ra âm thanh khiến người mặt đỏ tim đập. Cổ Hạo kiềm không được tiếng rên rỉ mỵ như tơ, tựa như dụ hoặc thúc đẩy tình dục, phổ thành một khúc giao hưởng. Rất đau, nhưng khi khoái cảm ăn mòn lan tràn toàn thân, mỗi lần phát ra tiếng rên, ngược lại biến thành âm thanh bất mãn khẩn cầu. Thân hình vặn vẹo, muốn càng nhiều, sẽ bị James chặt chẽ ôm, sau đó càng xâm nhập, sâu đến mức gần như chịu không được, khiến hai người phát ra thanh âm nghẹn ngào. “A….a…” Thân thể lực lưỡng của James tràn đầy mồ hôi. Cổ Hạo thì bởi vì khoái cảm quá lớn mà liều mạng vung vẩy đầu. Anh dùng sức kẹp chặt người James, phát ra thanh âm cao vút. Khí nóng tình dục lưu động trong thân thể, không bởi vì James xâm nhập mà giảm bớt. Cổ Hạo không ngừng rơi lệ cầu xin. Mặc kệ phát tiết mấy lần vẫn cảm thấy không đủ. Toàn thân ướt đẫm nhưng không cách nào thỏa mãn, chỉ có thể vặn vẹo người không ngừng cầu xin. Mãi đến khi hai người cạn kiệt sức lực, mới ôm nhau, ngủ say. ……………… Cổ Hạo ngủ đến sáng sớm ngày hôm sau. Anh toàn thân trần trụi vùi trong chăn mềm, mặt cọ chăn, cảm thụ hơi ấm còn lại của James. Chờ khi anh chậm rãi mở mắt ra thì không thấy bóng dáng James, chỉ có một mình anh nằm trên giường. “James….” Anh khẽ gọi tên James, nhưng không ai đáp lại. Cổ Hạo khẩn trương bật dậy, nhưng thân thể bởi vì động tác mạnh mà đau nhức, khiến anh đau đến ngồi không được. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy, muốn giảm bớt đau đớn đến thấp nhất. Xem tình trạng thân thể thì sự việc ngày hôm qua không phải nằm mơ, mình lại chủ động dụ dỗ James… Tay chạm nhẹ bờ môi sưng, Cổ Hạo gò má nóng ran. James cứ hôn anh, nụ hôn bá đạo làm mình suýt ngất. Sau đó hắn nhiệt tình vuốt ve thân thể anh, ôn nhu vì anh giảm bớt sự khó chịu, khiến anh không quá thống khổ. Tính cách nóng nảy James kỳ thật ôn nhu hơn ai hết, cho nên mình mới dần yêu hắn. Hôm nay nếu nhìn thấy James, mình nên làm sao đây? Phải dùng biểu tình gì đối diện hắn? Chỉ nghĩ tới đêm qua cả gan dụ hoặc hắn, anh liền… Mặt anh nóng bỏng dường như không cách nào biến mất được. James có vừa lòng biểu hiện của mình không? Có cảm thấy mình quá vụng về, hoặc là quá bạo gan? Một đống ý nghĩ kỳ quái không ngừng xoay quanh trong đầu Cổ Hạo, nhưng tất cả đều là đảo quanh James. Cổ Hạo tẩy rửa sơ sơ xong mặc đồ, rồi vội vàng xuống lầu. Bởi vì anh biết lúc này chắc James đang ăn sáng. “Sớm.” Quả nhiên không ngoài dự đoán, James đang ngồi ở ghế chính ăn bữa sáng. Cổ Hạo không cách nào nhìn thẳng James. Anh nói câu sớm xong thì mau chóng ngồi xuống, ăn bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh lén liếc James. Lúc trước James trong mắt anh là người đàn ông vừa cao ráo vừa đẹp trai gợi cảm, nhưng hiện tại anh cảm thấy dường như hắn đẹp hơn gấp trăm lần. Người đàn ông đẹp trai như vậy lại ôm anh, hơn nữa mình còn thấy dáng vẻ kích tình mê người của hắn. Nghĩ đến đây tim Cổ Hạo đập loạn nhịp. “Hạo….” James khẽ kêu khiến Cổ Hạo vừa ngượng ngùng vừa vui sướng ngẩng đầu. Nhưng anh không có can đảm nhìn thẳng James. Tuy nhiên, lòng anh đã sớm chạy tới bên người hắn. “Ngươi có biết trên chiến trường, mọi người thường ở thời khắc thắng lợi khó được hoặc tìm đường sống trong chỗ chết, thì sẽ làm một ít chứng minh mình còn sống chứ?” “Ừ?” Cổ Hạo không hiểu James vì sao đề cập loại đề tài này. Anh hoàn toàn không hiểu việc đánh đánh giết giết, nhưng bởi vì là James nói, cho nên anh chăm chú lắng nghe, mạnh gật đầu. “Có lẽ mọi người chưa từng nghĩ tới sẽ làm việc đó, nhưng vào lúc ấy họ sẽ không tự chủ được làm loại chuyện đó.” Tạm dừng một chút, thanh âm James biến thành vô cùng dịu dàng. “Đối với ngươi mà nói, chiến trường của ngươi chính là công ty. Ngày hôm qua ngươi lần đầu tiên dũng cảm nói ra lời trong lòng, thành công áp đảo khí thế gà mái già kia, cho nên…” Điều cần nói thật khó thốt ra lời, James lại dừng một chút. “Cho nên đối với ngươi mà nói, hôm qua là thời khắc thắng lợi khó có được. Bởi vậy ngươi không tự chủ được làm ra việc chưa từng nghĩ tới hoặc làm ra, đây chính là bất thường.” Tuy Cổ Hạo không thông minh nhưng James giảng tới đây, anh ít nhiều hiểu ý hắn. “Nói tóm lại, ngay hôm qua là ngươi thất thường, cho nên việc hôm qua sẽ không xảy ra nữa. Ngươi mau ăn cơm đi, sau đó đi làm.” Môi Cổ Hạo run rẩy, tuy anh như cũ từng ngụm nuốt vào bữa sáng, kỳ thật ăn mà không biết mùi vị. Nhưng nếu không ăn cái gì, anh nhất định sẽ lập tức gào khóc lớn, sau đó khiến mình và James khó xử. Anh chìm đắm trong hạnh phúc, lại hoàn toàn bỏ qua James chỉ là đồng tình mới ôm mình. James thích nữ tính, hắn đã sớm cường điệu không hứng thú với đàn ông. Huống chi ban đầu khi hắn phải tự mình huấn luyện anh thì vẻ mặt tràn đầy khó xử, miễn cưỡng.
|
Rốt cuộc anh cao hứng cái gì chứ? Thật là đồ ngu!! Ngày hôm qua anh ra sức dụ hoặc James. James nhất định là đồng tình anh, không muốn anh xấu hổ mới ôm anh. Rốt cuộc ăn xong bữa sáng, anh không muốn cùng James chung một phòng. Cổ Hạo cầm lấy cặp công tác, nhỏ giọng nói. “Tôi đi làm trước.” Không đợi James đáp lời, anh đã chạy vội rời đi. Cổ Hạo cố nén nước mắt, đến công ty rồi mới hoàn toàn vỡ òa cảm xúc. Anh trốn trong công ty nhỏ giọng khóc, khóc đến khàn cả giọng, nhưng không thể ngăn nước mắt đau lòng rơi. ……………… Đoạn cảm tình này phải chết thôi! Mấy ngày sau Cổ Hạo không dám gặp James. Sợ một khi thấy mặt, anh sẽ đau lòng muốn khóc. Nhưng rõ ràng James cũng tránh mặt anh. Đã qua một tuần, hai người chung nhà lại gặp mặt không đến ba lần. Từ đầu lúng túng, cảm thấy thẹn đến hiện tại lòng thanh thản. Cổ Hạo đã chấp nhận sự thật. Có lẽ là quá khứ gặp rất nhiều chuyện không như ý muốn, cho nên anh rất nhanh hiểu được mình vô duyên có hạnh phúc. Anh thản nhiên chấp nhận suy nghĩ James không thuộc về mình, không mơ ước xa vời. Anh chỉ mong hai người có thể quay lại quan hệ như trước. Có thể khiến James nói chuyện với mình, ngẫu nhiên sẽ mắng anh. Như vậy lòng anh đã thỏa mãn, không cưỡng cầu thêm cái gì…. Cho nên, Cổ Hạo quyết định chủ động, khiến James không thể né tránh anh nữa. “James, tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra thành quả đặc huấn thôi.” Thời gian hai người khó được gặp mặt, Cổ Hạo đề nghị khiến James vẻ mặt hơo biến đổi. Hắn giật mình gật đầu, tiềm thức đáp. “Tốt, đêm nay ra ngoài, ta ở cửa công ty chờ ngươi.” ……………….
|
Lần này nơi thử thách hơi giống ban đầu James dẫn anh đi huấn luyện. Nói tóm lại chính là trong quán rượu mời nữ tính xinh đẹp lại cô đơn. Tuy Cổ Hạo không giống James có bề ngoài xuất sắc hoặc khí chất mê người, nhưng coi như có thể lọt vào mắt. Chỉ cần nữ tính điều kiện không quá cao, anh có thể được đến hảo cảm của cô. Lần thử này vô cùng thành công. Lần đầu tiên Cổ Hạo được nữ tính để ý, thậm chí cùng con gái nói chuyện mà không hề nói lắp. Đây đối với anh mà nói là tiến bộ cực lớn, ngay cả James cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng. Nhưng Cổ Hạo hoàn toàn không vui vẻ. Tuy anh không yếu đuối, không khóc sướt mướt nữa, lòng anh lại bị thương rất nặng, rất nặng. Vết thương này không thể chữa trị, thậm chí khi nhìn James ôm cô gái khác thì càng thêm trầm trọng. Cho dù đã tự nhủ đừng nên ước mơ nữa, đừng quá tham lam. Nhưng tận mắt thấy James thân mật với cô gái khác, anh rất khó chịu. Tuy tâm lý không ngừng khuyên mình, nhưng tình yêu đối với James không phải nói bỏ thì có thể bỏ. Sau khi kết thúc thử nghiệm, anh và James mang theo cô gái tự hành động riêng. Chẳng qua anh chỉ để lại số điện thoại di động của đối phương, sau đó về nhà. Anh nằm trên giường, lật qua lật lại vẫn ngủ không được. James đêm khuya chưa về rốt cuộc đi đâu rồi? James cua cô gái đích thực là người đẹp trong người đẹp, hai nam nữ chưa kết hôn hơn nửa đêm thì có thể đi đâu? Nghĩ tới đây Cổ Hạo cảm thấy lồng ngực đau quá, anh giật mình nhìn trừng trừng trần nhà, cho đến khi trời sáng. ……………….. Sáng sớm ngày hôm sau, James vẻ mặt mệt mỏi về nhà. Cổ Hạo không có hỏi nhiều, đây là ăn ý giữa hai người. Nhưng tâm anh đã sớm nát cả trăm lần. Anh thống khổ muốn chết rủ rũ đi trên đường. Bởi vì anh không có bạn bè trút hết tâm sự, cho nên khi gặp nụ cười thân thiết hòa ái Ryan thì, Cổ Hạo nén nước mắt nhiều ngày qua rốt cuộc tuôn trào. “Đây không phải là Cổ Hạo sao? Làm sao vậy? Sao khóc như thế?” Thanh âm của Ryan có tác dụng trấn an, cộng thêm trong giọng nói tràn ngập lo lắng, khiến Cổ Hạo khóc càng thêm thương tâm. “Ngoan, đừng khóc! Cậu có việc gì cứ nói tôi biết.” Ryan dịu dàng an ủi. Anh hoàn toàn không bận tâm khóc lớn giữa đường là mất mặt. Tuy muốn mở miệng giải thích, nhưng nồng đậm thống khổ khiến nước mắt anh không ngừng rơi, nói không nên lời. Ryan vỗ nhẹ lưng anh, ôm vào lòng, nụ cười dịu dàng trên mặt chưa từng thay đổi. Y nửa ôm Cổ Hạo kéo đến một nhà trọ, để Cổ Hạo khóc thỏa thích. Cổ Hạo khóc thút thít rụt rè nói. “Xin lỗi, tôi mít ướt quá, kỳ thật không có gì, tôi chỉ là rất muốn khóc.” Ryan chậm rãi vỗ lưng anh. “Hạo, tôi có thể gọi cậu như vậy không?” Cổ Hạo gật đầu. Trước mặt người ôn nhu thần thánh như vậy, anh đã sớm không có tâm đề phòng. “Không sao, anh có thể gọi tôi như vậy.” Ryan mỉm cười nói. “Cậu là đứa trẻ ngoan, Hạo, có phải cậu gặp chuyện gì không vui? Tôi nguyện ý hết sức trợ giúp cậu.” Ryan quen biết James, sao anh có thể nói ra mình thầm mến James chứ? Nếu lỡ truyền vào tai hắn, như vậy sẽ khiến James phiền lòng! Cổ Hạo vội vàng lắc đầu. “Không có gì, thật sự không có việc gì!” “Thật không có?” Ryan ngữ điệu dịu dàng lại hỏi một lần. “Cậu khóc rất thương tâm, là bị James khi dễ?” Cổ Hạo vội vàng xua tay. “Không phải! James đối với tôi tốt lắm, thật rất…rất tốt.” Nói đến rất tốt, anh lại bật khóc. Bởi vì James quá tốt với nah, cho nên lòng anh mới mau đánh mất như vậy. “Vậy là quan hệ công tác?” “Cũng không phải.” Cổ Hạo nhẹ lắc đầu. Từ khi anh trách mắng bà Trần, địa vị trong phòng làm việc của anh tăng lên, hoàn toàn không ai dám gây sự với anh. Cho nên hiện tại trong công ty, anh không có phiền phức gì hết. ngay cả bà Trần cũng không dám chọc anh. Ryan nhìn anh khóc vành mắt đỏ hồng, anh nhu nhược cực giống đóa hoa nhỏ dễ dàng bị đè ép. Ryan khẽ thở dài. “Chắc không phải cậu đã yêu James rồi chứ?” Cổ Hạo sợ đến mức nhảy lùi ra sau, vì vậy té xuống giường. Anh vội vàng thanh minh. “Không…không phải, xin anh đừng đoán bậy. James, James…là ân nhân của tôi, tôi…” Anh càng muốn giải thích thì càng nói không rõ, giống như giấu đầu hở đuôi. Tuy nụ cười hiền lành của Ryan một chút đều không biến đổi, nhưng nụ cười của y có năng lực khiến Cổ Hạo lòng áy náy. Anh cảm thấy nói dối với Ryan tựa như đang dối thần linh, tội ác tày trời. Cuối cùng anh chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào, xem như trầm mặc thừa nhận. Ryan đứng lên, ngay sau đó vẻ mặt sầu khổ hỏi. “Đây là tình yêu không có kết quả, chính cậu cũng biết chứ?” “Tôi…” Đương nhiên Cổ Hạo biết điều kiện của mình tuyệt đối không xứng với James, lại thêm bản thân là nam. Cho nên tình yêu này căn bản không có một chút cơ hội. Vậy nên anh nhỏ giọng đáp. “Tôi biết.” “Ai, James thầm mến bá tước quản tài vụ cũng không phải cái gì bí mật. Cá tính hắn biến nóng nảy như vậy, tất cả đều tại bá tước lúc đó nhẫn tâm từ chối.” Nghe Ryan nói mấy lời này, Cổ Hạo kinh ngạc ngẩng đầu. Anh chưa bao giờ biết James thích bá tước. Không biết đẹp trai như James sao lại bị người từ chối, có người từ chối James ư? Thật khó tưởng tượng. “Cậu không biết?” Ryan tiếp tục nói sự thật kinh người. “Lúc đó việc giữa James và bá tước khiến cả thành bão táp, toàn hoàng cung đều biết.” Anh không biết, hoàn toàn không biết. Nhưng mỗi lần James nhắc tới bá tước thì vẻ mặt rất kỳ quái, thậm chí miệng mắng, nói bá tước là biến thái bệnh thần kinh, lẽ nào đây là phản ứng vì ái sinh hận…nhưng hắn cũng có mắng Ryan, còn kêu anh cách xa Ryan! Cổ Hạo không giỏi che giấu cảm xúc, tâm sự của anh đều viết ở trên mặt. Thấy biểu tình của anh, Ryan hỏi. “Có phải hắn sau lưng mắng tôi và bá tước?” Cổ Hạo không phản bác. “Anh ấy chỉ nói anh là ác ma trong ác ma, không phải thần thánh gì. Còn về bá tước thì dường như anh ấy không muốn nói nhiều.” Ryan thở phào một hơi. “Tôi là giáo sĩ, vốn nên bảo trì trung lập, sự việc giữa hắn và bá tước thì tôi thật không muốn nhiều lời, có lẽ bởi vậy nên khiến hắn giận?” Y một chút cũng không ghi hận nói. “Nếu mắng tôi mà khiến hắn tốt hơn chút thì tôi không bận tâm.” Người này thật sự là quá cao thượng! Cổ Hạo vô cùng sùng bái nhìn y. “Anh thật là một người vĩ đại, Ryan. Ryan rũ xuống mi mắt, khẽ nói. “Kỳ thật không phải bá tước không thương James, chỉ là James không hạ mình được. Từ khi họ cãi vả, James không để ý tới bá tước nữa. Một khi gặp bá tước là bắt đầu gầm rống, hắn thậm chí không muốn gặp bá tước nếu không có người thứ ba. Nhưng bá tước luôn muốn cùng hắn nối lại tình xưa. Tiểu Hạo, cậu là người lương thiện, có đồng ý giúp họ người có tình sẽ thành thân thuộc không?” “Tôi…” Anh rất yêu James, đem người mình yêu ghép cho kẻ khác, đối với anh mà nói là việc khó khăn và đau lòng. “Nếu cậu không tin lời tôi, tôi cho cậu xem một ít chứng cứ được không?” …….
|
Chương thứ tám “Chứng cứ?” Cổ Hạo ngạc nhiên nhìn Ryan. Ryan ánh mắt ôn nhu xuất hiện một tia khó xử không muốn thương tổn Cổ Hạo. “Tôi biết cậu thích James, nhìn thấy chứng cứ sẽ bị đả kích nặng. Nhưng chúng ta phải vô tư giúp người mới phát huy sự vị tha của mình.” Nghe vậy, Cổ Hạo nói không nên lời. Đúng vậy, anh thích James và James thích anh là hai việc khác nhau. Nếu anh là người rộng lượng thì nên giúp James. Ryan từ trong ngực lấy ra PDA nhỏ xíu, đó là một máy vi tính siêu tiên tiến chứ không phải là PDA mà thôi. Cổ Hạo từ trước giờ không thấy qua có máy tính chế tạo như vậy. Nhưng vừa nghĩ tớiAlicetrong nhà James, Cổ Hạo nhanh chóng hiểu rõ nhóm người này đều có được khoa học tiên tiến nhất. PDA màu sắc rất sáng, nhưng đợi Ryan gõ vài cái xong nhảy ra hình ảnh khiến đầu óc Cổ Hạo trống rỗng, suýt ngừng thở. Màn ảnh chiếu ra James đang mặc đồ ngủ nằm trên cái giường xa hoa. Da thịt hắn màu đồng, dưới ánh đèn chiếu rọi rất bắt mắt. Trên giường còn nằm một người. ợi tóc đen rơi trên giường, tóc rất, rất dài. Hơn nữa tuy rằng chỉ nhìn hình, vẫn có thể thấy tóc y lóe sáng, tựa như từ trong hình có thể ngửi được mùi hương. Chỉ xem bóng dáng nghiêng cũng có thể tưởng tượng ra người này đẹp cỡ nào. Y nghiêng người cho nên không thể nhìn khuôn mặt, nhưng bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt James say ngủ, có thể thấy quan hệ họ rất thân mật. Cổ Hạo cố nén kích động trong lòng, không nói lời nào. Dường như Ryan đồng cảm với anh, vỗ nhẹ lưng an ủi. Ryan lại nhấn nút, một tấm ảnh khác khiến Cổ Hạo cứng họng, nói không nên lời. Tấm này James toàn thân trần trụi, ngay cả chỗ bí ẩn cũng nhìn rõ ràng. Đôi mắt hỏa hồng đang thiêu đốt dục vọng. Người nam tóc đen dán sát hắn, quần áo mất trật tự dựa vào người James. Cổ Hạo từng cùng James thân mật tiếp xúc, rất rõ ràng khi James nhìn đối phương như vậy, cảm giác mất hồn sẽ dữ dội cỡ nào. Cho nên anh không còn dũng khí nhìn tiếp, chỉ sợ tấm sau càng thêm nóng bỏng. “Đủ rồi, tôi đã biết quan hệ giữa họ.” Nói xong lời này, Cổ Hạo chán nản buồn rầu. Tuy anh biết đoạn cảm tình này không chút hy vọng, nhưng khi đối diện đả kích vẫn khiến anh đau lòng. “Tôi không muốn lấy ra chứng cứ, sợ thương tổn cậu, nhưng….ai! Sau khi họ xảy ra hiểu lầm thì không còn thân thiết như xưa. Kỳ thật trong lòng bá tước, James vẫn là tốt nhất. Chỉ sợ trong lòng James cũng nghĩ như vậy? Nhưng hắn chủ nghĩa đại nam nhân rất sĩ diện, không chịu trước mặt ai nhắc tới bá tước, có thể thấy hắn để ý tới cỡ nào.” “Bá tước chắc là đẹp lắm?” Tuy chỉ nhìn thấy bên người bá tước, nhưng có thể cảm giác ra chắc chắn bá tước rất đẹp. Ryan gật đầu. “Bá tước xinh đẹp như hoa, người đầu tiên thấy ngài sẽ thất thần rất lâu.” Cổ Hạo cúi đầu thì thào. “Ngài ấy nghiêm túc với James không? Có…có xứng đôi với James?” “Đây là đương nhiên. James chức vị trực thuộc hoàng tử nên bá tước không thể mệnh lệnh hắn. Nhưng bá tước là tinh anh trong nước tôi, quyền lực chỉ đứng sau hoàng tử và anh họ ngài. Nếu không phải hai người họ quá cao ngạo thì đã sớm thành đôi.” Cổ Hạo càng nghe lòng càng trầm. Xem ra chính mình hoàn toàn không xứng với James. Nhưng James giúp mình nhiều như vậy, hiện tại là lúc nên báo đáp hắn, chỉ cần mình bỏ đi tư tình là có thể để James và người hắn yêu cùng một chỗ! “Tôi đồng ý giúp họ hòa hợp.” Tuy nói câu đó khiến lòng anh tan nát, anh vẫn nói ra. Ryan ôm anh một cái. “Cậu dũng cảm lương thiện như vậy, thần sẽ chúc phúc cậu.” Nghe vậy, Cổ Hạo cay đắng cười. ………………
|