Lạc Lõng Giữa 2 Dòng Giới Tính
|
|
: Lạc lõng giữa 2 dòng giới tính....!!!! CHAP 60: SANG NGANG DÒNG GIỚI TÍNH..
- Dậy chưa nhỏ ơi.. Giọng phúc hớn hở...
-ớ... Chưa... Khùng hả.. Đang ngủ... Tôi rên hừ hừ vì mệt mỏi...
-thôi thức chuẩn bị đi... Anh không ngủ được... Phúc cười...
- không ngủ đc thì im cho thằng kế bên nó nó ngủ... Tôi vật đầu wua lại nhưng mắt vẫn nhắm...
- quân nó ngủ say òi...em chuẩn bị đồ kĩ nha.. Không phải mang đồ ăn.. Quần áo thôi... Nhớ đó đừng đến trễ...4h nhé em yêu... Ngủ đi lát 3h anh gọi lại cho en thức rồi 3h30 anh đến đón em...
- uh. .. Ngủ à....
- uh em cúp máy đi...
Tôi mò lên phím kết thúc cuộc gọi bấm một cái rồi mở mắt xem giờ hiện trên màn hình cái điện thoại cảm ứng đầu tiên tôi xài... Samsung star w.... Của " người yêu tôi" tặng ớ...1h45.....
Tôi thở dài... Cái đồ điên giờ này gọi... Đi Nha Trang thôi mà.... Làm gì nôn quá vậy... Tôi đi lần đầu không nôn thì thôi... Hắn nôn nóng mới ghê ớ...
Tôi để cái điện thoại kế bên rồi nằm miên man... Đã 1 tuần lễ sau khi thi đại học... Cái cảm giác lo lắng trườ ngày thi đã qua đi nhưng vẫn còn đọng lại trong tôi ít nhiều... Thế là tôi chẳng còn là học sinh nữa... Sắp làm sinh viên òi...
Cái hôm liên hoan chia tay... Cả lớp ai cũng khóc lóc, nắm tay bắt chân.. Chỉ có nhóm g5 tụi tôi là cười toe toét đi hết sân trườn chỗ này chỗ kia chụp hình đủ kiểu... Bởi tụi tôi biết rằng.. Dù không còn ọc chung nữa nhưng tụi tôi gẫn sẽ ở bên nhau... Ở trong tim nhau chứ chẳng bao giờ xa rời....
Nhưng nói ra... Trong nhóm tụi tôi... Thi tốt nghiệp đc chung 1 trường rất mà may mắn... Tụi tôi lại tụ họp nhau sau những môn thi... Duy chỉ mỗi tôi và phúc là đc thi chung phòng nữa... Với tôi đó chỉ là niềm vui đầu tiên... Nhưng niềm vui lớn hơn là tôi đc xếp chung trường mượn địa điểm thi tuyển đh chung với quân...
Bất ngờ lắm... Thật tình tôi ko biết mình thi chung trường với wuân đâu... Hôm đó tôi đến sớm đang ngồi ở bồn hoa xem sơ. Lại mấy bài tập vag lý thuyết thì quân nó làm sao lại nhìn ra tôi trong đám đông học sinh ai cũng như ai... Nó đến nơi và kep cổ tôi từ phía sau kéo ngược lên... Tôi giật kình tưởng thằng mất dạy nào đó nhưng khi quay lại... Tôi với nó nhảy tưng tưng lên vì vui sướng... Học chung lớp... Nay lại thi đh xếp chung cụm thi nhưng khác phòng... Hiếm hoi lắm trong ki cả miền nam biết bao nhiêu đứa tên chữ P và Q thi vô trường Marketting... Phải nói suốt thời phổ thông... Phúc và quân là 2 người vô cùng đặc biệt và ý nghĩa với tôi...
Tôi thương quân, nhưng tình yêu tôi dành cho phúc...
Quân là người luôn là bờ vai mềm mại vững chắc cho tôi dựa vào khi muốn...quân luôn chăm sóc tôi những khi tôi cô đơn ....
Phúc là người quan tâm, chăm sóc tôi... Là người luôn đứng ra bảo vệ, nâng niu tôi , phúc luôn đứng ra che chở tôi những lúc yếu mềm, luôn làm tôi vui những lúc buồn, luôn "xách" tôi đi bất cứ đâu phúc đến... Luôn làn tôi cười...
Tôi biết... Tôi tham lam quá... Đã có được wuân giờ lại chíếm luôn cả phúc.. Chả chừa 2 thằng này cho con nhỏ nào hết.. Lúc nào 2 đứa nó cũng kè kè bên tôi.... 2 thằng... Một thằng phong trần sang trọng... Một thằng trí thức giản dị... 2 mẫu đàn ông rất hot trong mắt của nhiều cô gái đang là ngùwi tôi êu quý nhất... Nhiều lần tôi và phúc có ngồi lại nói chuyện về mối quan hệ giữa 3 đứa tôi... Mà mỗi lần đề cập đến là nó táng cho tôi mỗi câu..
- quan hệ 3 đứa mình??? Là 3 đứa " quan hệ" với nhau á hả... Tham thế... Bữa đứa này bữa đứa khác ko chịu à...
Vậy đó.... Riết nó quỷ lắm chứ ko có thường đâu à..
#267 | Tác giả : HuNuLaTui - kenhtruyen.com
Nói ra cũng lạ...khi người ta yêu thì phải làm tình... Đó là cái quy kuật muôn thuở... Còn 3 đứa tôi... Tình yêu... Là đc quan tâm và quan tâm người kia... Chỉ cần nhìn thấy nụ cười nằm trên gương mặt người kia là đủ... Làm tình với nhau à... Nói thật chứ tụi tôi làm tình chơi gái chung thì có... Chứ chưa bao gìo quân hay phúc làm tình với tôi... Và chỉ có bú nhau thôi... Chứ chưa bao giờ phúc và quân đồi đâm đít tôi cả... Và tôi cũng chưa bao giờ có ý đó với 2 đứa nó...
Những lúc hứng tình muốn phâp cặc vào cái lỗ nào đó... Dĩ nhiên tôi và phúc có ly làm con rối... Mỗi lần bên phúc... Tôi và phúc hôn nhau, rồi bú cặc nhau.nn đến lúc ngứa ngá muốn nắc hừ hự thì gọi ly lên.. Đóng cặc vào đó.. Thỉnh thoảng trong lúc 2 đứa tôi nắc ly, một đuéa cửa hậu một đứa cửa trước cho 2 con cặc chạm nhau chỉ cách mỗi lớp cơ mỏng manh trong người ly thì phúc nó lấy miếng vải hay ít nhất lấy cái gì đó bịt mặt con ly lại hoặc trùm kín đầu ly rồi vòng tay wua ôm lấy tôi và ly... Phúc hôn tôi...
Cái lúc làm tình cách vụn trộm che giấu như vậy thật kích thích và có gì đó rất là thích thú...
Với phúc là thế... Nó đam mê tình dục như một tôn giáo vậy... Còn wuân thì khác... Quân xem tình dục như một trong nhiều sở thích giải trí.. Quân kông đòi hỏi phải đâm đít... Mỗi lần bên quân... Wuân cỉ muốn ôm, hôn và bú cặc nhau.. Quân tôn trọng tôi tuyệt đối và thuộc kiểu cổ điển.. Nên không bao giờ ép hay gợi ý tôi... Mọi thứ do tôi quyết định... Tuy có chút nhàm chán.. Nhưng ở bên quân.. Tôi cảm giác êm đềm, an toàn và rất thoải mái... Với quân tôi là người chủ động.. Thỉnh toảng quân cũng là người chủ động gợi ý... Nhưng tôi là thành phần chính yếu...
Còn phúc... Phúc luôn là nỗi bất ngờ... Cách cách làm tình với tôi luôn đc phúc làm mới... Điển hình như ở chap trước trong pòng thay đồ... Phải nói tôi hoàn toàn bị động trước phúc...nhưng hầu hết tôi và phúc đều làm tình với ly khi 2 đứa thật sự nứng kên đỉnh điểm khi bú liếm nhau chẳng còn tác dụng thỏa mãn nữa thì ly là một lựa chọn hoàn hảo...
Có lần phúc nói với tôi mà tôi vờ như không nghe thấy để phúc lặp lại nhưng nmphúc chỉ cười rồi kí đầu tôi bảo nếu ko nghe thì thôi... " em biết không... Anh thương em... Anh luôn muốn điều tốt đẹp nhất đến với em... Anh thương em... anh muốn dành trọn tình cảm, thể xác cho em như mọi cặp tình nhân bình thường... Nhưng tình cảm chúng ta ko bình thường... Nên cách anh dành cho em cũng ko bình thường... Anh không muốn em phải trở thành một người khác vì anh hay vì quân... Em hiểu anh không... Anh cần em hứa với anh 4 điều... Và em hãy cố giữ lấy 3 điều đó... Dù có còn bên anh hay không em hãy vì anh mà giữ lấy... Em hứa với anh nhé..."
Phúc ôm lấy tôi... Ôm rất chặt...
- anh nói đi... Tôi vòng tay sang ôm lấy phúc...
-đừng bao giờ nghĩ và biến mình thành phụ nữ.... Đừng tưởng tượng hay nghĩ đến...
- em hứa... Tôi gác cằm lên vai phúc...
- hứa với anh đừng bao giờ hẹn gặp hay mnói chuyện với bất kì thằng con trai nào hoặc người đồng tính nào ve vãn, đùa cợt với em... Nhớ... Không bao giờ...
- em hứa...tôi cúi mặt tựa má lên vai phúc...
- hứa với anh... Đừng bao giờ để cho bất kì ai hiến em thành con gái... Phải cứ là một thằng con trai.. Luôn mạnh mẽ... Em phải lấy vợ... Phải có con... Nếu được.. Sau này nếu đc... em anh và quân sẽ là 3 nhà thông gia... Em hứa với anh đi... Phúc siết lấy tôi và hôn lên má tôi..
- em hứa.... Chợt mắt tôi cay cay khi nghe đến đây...
Đây không phati là lần đầu tiên tôi và phúc nói về tương lai... Nhiều lần tôi và phúc đã đề cập đến sau này cả tôi và phúc sẽ lấy vợ... Có con... Phúc nói với tôi điều đó với phúc không hề khó nếu ko quen biết tôi... Phúc nói.. Phúc có thể, và hoàn toàn có thể lên giường với bất kì cô gái nào, nhưng đó chỉ là dục vọng... Chứ tình cảm.. Phúc đã trao cho tôi rất nhiều.. Khó có thể có cô gái nào có đc nhiều tình cảm và tình yêu nhiều như tôi... Phúc đã đứng dậy thề giữa trời đất mặc cho tôi cản lại...
Phúc nói... Với phúc tôi là thứ ánh sáng màu xanh tươi mát, dịu nhẹ luôn là thứ ánh sáng dễ chịu nhất trong mọi màu sắc.... Tôi là bức bạch ngọc trong mọi bức tranh về những người đẹp mà phúc từng khắc trong lòng... Tôi quý giá nhất... Tôi mãi là cái cây đại thụ cao nhất, to nhất trong khu vườn hoa mỹ nhân đã từng ở trong khu vườn tâm hồn của phúc...
- hãy hứa với anh... Phải luôn là một thằng đàn ông khi ở trên giường... Đừng tự bao giờ cho phép mình là phụ nữ.. Vì như thế... Mãi mãu em sẽ không bao giờ thoát ra được... Hứa với anh... Dù có yêu ai.. Trai, gái hoằ bất đắc dĩ là gay... Hãy giữ cho mình tư thế đàn ông... Em hứa với anh đi..
- em hứa... Tôi ôm phúc thật chặc những giọt nước mắt tôi rơi xuống và tôi nép vào phúc... Phúc ôm lấy tôi và cũng khóc...
Tôi khắc tạc từng câu nói... Từng lời hứa của mình trong lòng... Tôi hứa vì biết phúc muốn bảo vệ tôi... Bảo vệ tôi những lúc phúc không có bên cạnh tôi... Bảo vệ tôi từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi... và phúc muốn tôi tự bảo vệ chính mình...
Tôi đã chọn phúc...phúc cũng đã chọn tôi... Tôi và phúc đã nhìn thấy nhau giữa chốn đông người wua lại... Chúng tôi đã tìm thấy nhau nhưng đến với nhau chỉ phút giây vì dòng đời quá siết... Cuốn chúng tôi đi... Jó như dòng nước... Cuốn chúng tôi từ 2 nơi xa lạ đến với nhau rồi lại đưa chúng tôi về 2 nơi xa lạ... Nơi đó chỉ đc nhìn thấy nhau nhưng chả còn chạm tay nhau đc nữa...chỉ dõi theo nhau chứ chẳng còn cạnh nhau... Chỉ khóc cùng nhau chứ chẳng còn lau đc nước mắt cho nhau... Chỉ cười với nhau nhưng chả ôm đc nhau... Chỉ buồn cùng nhau nhưng chả xoa dịu được nhau... Chỉ nhìn... Cảm xúc nhốt vào trong...
|
Những giọt nước mắt phúc rơi xuống lặng lẽ... Rơi trên vai áo tôi... Tôi và phúc ôm nhau trong phòng một khách sạn... lần đầu tôi và phúc hẹn nhau ở khách sạn... Lần đầu tôi và phúc dắt ray nhau lên phòng với biết bao ánh mắt nhìn theo soi mói...và cũng hôm đó... Lần đầu tôi yêu với phúc thật sự... Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên... Phúc đưa đẩy dương vật trong hậu môn tôi một cách nhẹ nhàng... Mọi thớ cơ trong cơ thể tôi căng ra khi phúc bắt đầu đưa dương vật vào... Nhẹ nhàng.. Từ tốn... Phúc hôn khắp cơ thể tôi... Vuốt ve... Nhìn ngắm mọi cảm xúc trên mặt tôi... tôi bậm môi cố mở cơ thể mình ra để chấp nhận phúc... Người tôi yêu... Và người tôi chọn lựa...
Làm tình với tôi... Phúc rất nhẹ nhàng nâng niu chứ không trù dập mạnh bạo như bao cô gái khác... Phúc hôn lên môi tôi không rời... Ở mọi tư thế... Môi tôi đều được phúc tìm đến... Đó là lần tiên và duy nhất trong đời tôi... Tôi nghĩ mình là con gái... Và tôi dành mọi thứ cho phúc...
Nếu tôi là con gái... Tôi nguyện sẽ chết vì phúc.... nếu tôi là con gái tôi sẽ nguyên bên cạnh phúc suốt đời này... Nếu tôi là con gái... Tôi sẽ hy sinh mọi thứ vì phúc... Nếu tôi là con gái... Tôi sẽ chỉ có phúc trong mỗi trái tim mình mà ko bao giờ san sẻ nó với bất kì ai...
Phúc đưa đẩy tùng nhịp nhẹ nhàng trong cơ thể tôi.... Từng fhớ cơ trong cơ thể tôi ôm lấy dương cụ của phúc... Ôm lấy nó... Vuốt ve nó... Bởi đó là thứ duy nhất cơ thể tôi chấp nhận và trân trọng nâng niu....
Phúc nắc từng nhịp nhẹ nhàng... Nhanh nhưng dứt khoát... Nhuẽng tiếng rên trong sung sướng của phúc tràn ngập căn phòng.. Không nhỏ... Nó lớn đủ để tôi biết mọi cảm xúc, giác wuan của phúc như muốn xé toạt cơ thể thoát ra ngoài...
Hơi nóng từ cơ thể phúc hần hâp như một lò than làm nóng cả căn phòng 26 độ C.... Những giọt mồ hôi ứa ra từ cơ thể... Trán... Mặt... Lưng... Ngực... Bụng... Mông.. Đùi... Nhỏ giọt xuống tôi theo từng cú nắc... Nhỏ gọt xuống mặt tôi theo những nụ hôn dài bất tận...
Tôi là và chỉ duy nhất là của phúc... Từ con tim đến tận trái tim... Dãu có sau này ra sao... Dẫu có vợ... Có con.. Nhưng trong tôi... Phúc vẫn cứ là cây đại thụ trong lòng tôi như phúc nói tôi là cái cây có bóng rân bao phủ ả con người và tâm hồn phúc...
Phúc gầm gừ... Cắn lấy vai tôi như muốn ứa máu... Rồi liếm lên cổ... Lên dái tai... Rồi từng cú nắc nhanh hơn... Những tiếng nhóp nhép.. Phạch pjach phát ra to hơn... Liên tục hơn... Nối tiếp nhau... Tôi rên ưm... Ah theo từng cú nắc như vũ bảo của phúc.... Phúc la lớn rồi ngã phúc trên người tôi... Trong tôi... Cặc phúc co giật liên hồi... Những dòng tinh dịch nối tiếp nhau bắn vào người tôi... Tôi rên ư ử khi chính tôi cũng đang xuất tinh lên bụng phúc... Dính bệch lên đám lông bụng của phúc...
Một dòng nước ấm óng chảy tràn trong người tôi... Giá như tôi là con gái... Tôi sẽ để nó chảy vào trong... Thụ tinh.. Và tôi sẽ mang giọt máu của phúc... Tôi yêu phúc và muốn có con với phúc... Nếu như tôi là con gái...
Phúc nằm sang bên... Con cặc phúc cũng theo đó mà tụt ra khỏi hậu môn tôi... Nơi đó... Tinh trùng phúc chợt trao ra... Đọng trên lớp ga nệm... Ướt sũng... Phúc gác tay sang... Ôm lấy tôi thật chặt... 2 đứa tôi trần truồng ôm nhau... Mặc cho 2 con cặc mềm xèo cạ vào nhau...
- giá như em là con gái... Anh sẽ yêu em... Sẽ yêu mãi mình em... Anh sẽ dắt em về ra. Mắt ba má anh... Anh sẽ xin ba má anh cưới em... Em sẽ là vợ anh... Thấy em mỗi ngày... Yêu em mỗi ngày... Anh sẽ làm tình với em mỗi ngày... Anh sẽ làm ba của con em... Rồi mình sẽ có gia đình nhỏ... Giá như em là.... Ông trời bất công wúa.....
Tôi ôm lấy phúc phì cười...
- chỉ mỗi lần này thôi đó... Mỗi làn này thôi... Tôi ghì sát lấy phúc... Hít thật sâu mùi cơ thể của phúc... Hít thật sau mùi nưóc hoa thơm ngát của phúc...
- ừ... Chỉ lần này thôi... Chỉ lần này... Phúc ôm láy đàu tôi.. Hôn lên tóc rồi vùi mặt vào tóc tôi... Vuốt ve...
Haiz... Thôi dạo này trí nhớ nó cứ lẫn lộn đủ thứ... Đang nói đoạn sau khi thi đh xong đc phúc tổ chức đi nha trang lại nhớ đến cái đoạn đầy nước mắt này chớ... Hôm đó nhóm tụi tôi đc ba phúc tài trợ cho chuyến đi nha trang vì khai báo thi làm bài rất tốt... Cả đám đứa nào cũng hớn hở khi kết thúc kì thi và gặo nhau quây wuần bên nồi lẩu ở hồ thị kỉ... Kể nhau nghe niềm vui và ước mơ sau này....
|
My ước mơ sẽ thành công vơdi nghề nó chọn... Trang trí nội thất với nghề tay trái với cái nghề nhiếp ảnh... Và bây giờ... Nó đã thành công ở vị trí nhiếp ảnh gia... Mừng cho mày nha my....
Phát... Với ước mơ thành một nhân viên hải wuan với đam mê làm một bếp trưởng ở 1 nhà hàng nổi tiếng... Và bây giờ... Đang là du học sinh bởi một học bổng khá lớn của một trường khá danh tiếng ở Pháp.... Và một tương lai vô cùng sáng lạng nhá một bếp trưởng khéo tay... Chúc mừng mày...
Quân... Ước mơ một nhân viên ngân hàng với một nghề tay trái giỏi buôn bán... Bây giờ... Đang là nhân viên của một công ty đầu tư phát triển... Và đang vào giai đoạn cuối của một của hàng bánh... Có thề 2-3 năm nữa khi phát trở về... Một phi vụ kết hợp làm ăn khá lớn... Chúc mừng mày...
Phúc... Ước mơ làm ở bộ ngoại giao vói nghề tay trái hoạt bát giỏi ăn nói... Bây giờ... Đang làm ở phòng đối ngoại ở một cty điện máy khá lớn ở Sài gòn. Thường xuyên đi công tác ở khắp miền đất nước... Chúc mừng anh...
Còn tôi... Ước mơ sẽ thành một sĩ quan trong wuân đội... Vơdi chút sở trường về máy móc và viết lách... Bây giờ... Đang là một kĩ sư ở một công ty nước ngoài ở kcn Tân Bình...chúc mừng tôi.. Vì chẳng đâu vào đâu... Nhưng ít ra tôi cũng làm việc với khả năng vốn có...
Và cam kết chúng tôi nói vui trong một cộc hẹn cafe đã thống nhất... Sau này phát học xong... Nó sẽ là người đứng ra làm bếp chính cho quân... Quân sẽ đầu tư và kiếm mặt bằng... My sẽ thiết kế, quảng cáo bày trí tiệm cho quân... Phúc sẽ đầu tư vốn nếu quân có nhu cầu và sẽ tìm cách để cửa hàng của quân sẽ mau phát triển thành nhiều cửa hàng khác... Tôi sẽ nghiên cứu hệ thống máy móc sửa chữa cho nó nếu có nhu cầu ... húng tôi sẽ là những người bạn làn ăn chân thật với nhau nhất....
Và chắc chắn đọc đến đây... Ai cũng ngờ ngợ ra điều gì đó rồi đúng không? ??... Đúng vậy... Câu chuyện về việc tìm hiểu và bơ vơ về giới tính của tôi đã sáng tỏ... Tôi biết tôi là ai... Tôi là một Bisexual... Tôi lưỡng tính... Hoặc là gay nhưng cũng có chút thi vị với con gái.. Cứ cho là thế...
Sẽ có người muốn biết tôi đã chọn con đường nào... Con đường vợ con sáng ngời tương lai... Hay con đường tối tăm chông gai...
Tôi chả chọn con đường nào cả... Tôi tự mở cho mình một con đường... Tôi đi thẳng... Chẳng rẽ đi đâu cả... Chẳng chọn thứ ngọt ngào sáng láng... Tôi ngu dại wúa hả... Ừ tôi ngu quá...
Tôi chả chọn con đường tối tăm chông gai mờ ảo... Nơi chỉ có sự lò mò không biết đâu là lối thoát... Chà.. Thông minh quá... Tôi thông minh wúa mà...
Tôi bỏ wua sự gợi ý của tạo hóa... Tôi bỏ qua con đường vạch sẵn của định mệnh.... Tôi bỏ qua bảng yêu cầu của cuộc sống... Tôi tự tạo co mình một lối đi... Một lối đi ko có sẵn... Do tôi tạo ra... Nơi tôi hướng đến nơi ánh hào quang màu vàng lấp lánh phủ khắp nơi tôi đang đi... Nơi có đày bùn đất, đá, cây cỏ mềm mại dưới đôi chân trần... Mọi thứ đsng nằm dưới chân tôi...
Mềm mại của cây cỏ... Cái cấn đau của đất đá... Dễ chịu mát mẻ của cây cỏ... Thốn, khó chịu của đất đá... Những ngọn cỏ cao che lấp lối đi... Tôi không biết mình đi đâu... Phía trước có gì... Nhưng tôi vẫn cứ đi... Đi theo cái ánh sáng vàng óng chói lọi... Ánh sáng của cố gắng và niềm tin chiếu sáng mọi nơi tôi đang đi...
Tôi đi. .. Tách những đám cỏ cao chắn lối níu đôi chân trần dễ tổn thương... Tôi đạp lên jó và tách nó ra bằng đôi bàn chân trần dễ tổn thưóng bởi bất kì thứ gì... Nhưng tôi không ngại... Tôi không dừng bước... Nếu lỡ có bị thương.. Tôi sẽ dừng lại đôi chút cho nỗi đau ấy dịu đi rồi lại tiếp tục bước đi... Tôi muốn nhìn thấy cuộc sống đã cho tôi những gì... Tôi muốn tao óa. Đã để dành cho tôi thứ gì... Tôi muốn xem định mệnh sẽ cho tôi tháy những gì... Tôi rất muốn... Muốn... Rất muốn...
Có nhiều người nói tôi ngang bướng... Tôi bướng vì tôi làm điều tôi muốn...
Có nhiều người chửi tôi ngu... Tôi ngu vì tôi làm những điều sai trái để biết đc cái gì đúng đắn...
Có nhiều người nói tôi lì... Tôi lì vì có nhượng bộ có ngoan ngoãn thì tôi cũng chả có đc cái tôi muốn ở cái xã hội đầy toan tính và lộc lừa...
Có nhiều nhiều người nói tôi sống bất cần ai... Sống vì bản thân... Tôi bất cần vì có đi van xin ai đó.. Liệu họ có rủ lòng thưmơng giúp tôi hay chỉ đơn giản là ban cho một lời hứa.... Tôi sống vì bản thân... Vì nếu tôi sống vù mọi người... Liệu một ngày nào đó tôi quỵ ngã... Ai sẽ đỡ tôi lên... Ai sẽ lau đi những giọt máu rỉ ra nơi đàu gối đau đớn của tôi khi tôi gục ngã hay chỉ là những câu nói lên lề mỉa mai làm ngơ....
Có người nói tôi ích kỉ... Tôi cho đi wúa nhiều rồi.. Và nhận lại là gì khi tôi cần những người tôi đã giúp ???? Những cái lắc đầu... Những nụ cười trừ... Rồi những tiếng tút tút máy bận khi tôi gọi điện... Vậy tại sao tôi lại phati hào phóng? ???
Có người nói tôi lạnh lùng... Tại sao phati quan tâm chăm sóc, ỏi han, nồng cháy khi đáp lại tôi chỉ là những toan tính lợi dụng... Nhũng cái nhìn giá lạnh khi tôi yếu đuối...
Có người nói tôi ít nói, trầm cảm... Tại sao lại phải thổ lộ ra tất cả trong khi làm lại tốt hơn lời nói... Ko nói ra ko có nghĩa ko quan tâm... Ko nói ra ko có nghĩa ko làm... Trầm cảm... Ko có nghĩa là vô cảm...
Tôi là thế đó.. Với bất kì ai... Tôi bây giờ khác với phong 18t khi xua...
Tôi bây giờ khác với phong 18t khi xua...
|
My ước mơ sẽ thành công vơdi nghề nó chọn... Trang trí nội thất với nghề tay trái với cái nghề nhiếp ảnh... Và bây giờ... Nó đã thành công ở vị trí nhiếp ảnh gia... Mừng cho mày nha my....
Phát... Với ước mơ thành một nhân viên hải wuan với đam mê làm một bếp trưởng ở 1 nhà hàng nổi tiếng... Và bây giờ... Đang là du học sinh bởi một học bổng khá lớn của một trường khá danh tiếng ở Pháp.... Và một tương lai vô cùng sáng lạng nhá một bếp trưởng khéo tay... Chúc mừng mày...
Quân... Ước mơ một nhân viên ngân hàng với một nghề tay trái giỏi buôn bán... Bây giờ... Đang là nhân viên của một công ty đầu tư phát triển... Và đang vào giai đoạn cuối của một của hàng bánh... Có thề 2-3 năm nữa khi phát trở về... Một phi vụ kết hợp làm ăn khá lớn... Chúc mừng mày...
Phúc... Ước mơ làm ở bộ ngoại giao vói nghề tay trái hoạt bát giỏi ăn nói... Bây giờ... Đang làm ở phòng đối ngoại ở một cty điện máy khá lớn ở Sài gòn. Thường xuyên đi công tác ở khắp miền đất nước... Chúc mừng anh...
Còn tôi... Ước mơ sẽ thành một sĩ quan trong wuân đội... Vơdi chút sở trường về máy móc và viết lách... Bây giờ... Đang là một kĩ sư ở một công ty nước ngoài ở kcn Tân Bình...chúc mừng tôi.. Vì chẳng đâu vào đâu... Nhưng ít ra tôi cũng làm việc với khả năng vốn có...
Và cam kết chúng tôi nói vui trong một cộc hẹn cafe đã thống nhất... Sau này phát học xong... Nó sẽ là người đứng ra làm bếp chính cho quân... Quân sẽ đầu tư và kiếm mặt bằng... My sẽ thiết kế, quảng cáo bày trí tiệm cho quân... Phúc sẽ đầu tư vốn nếu quân có nhu cầu và sẽ tìm cách để cửa hàng của quân sẽ mau phát triển thành nhiều cửa hàng khác... Tôi sẽ nghiên cứu hệ thống máy móc sửa chữa cho nó nếu có nhu cầu ... húng tôi sẽ là những người bạn làn ăn chân thật với nhau nhất....
Và chắc chắn đọc đến đây... Ai cũng ngờ ngợ ra điều gì đó rồi đúng không? ??... Đúng vậy... Câu chuyện về việc tìm hiểu và bơ vơ về giới tính của tôi đã sáng tỏ... Tôi biết tôi là ai... Tôi là một Bisexual... Tôi lưỡng tính... Hoặc là gay nhưng cũng có chút thi vị với con gái.. Cứ cho là thế...
Sẽ có người muốn biết tôi đã chọn con đường nào... Con đường vợ con sáng ngời tương lai... Hay con đường tối tăm chông gai...
Tôi chả chọn con đường nào cả... Tôi tự mở cho mình một con đường... Tôi đi thẳng... Chẳng rẽ đi đâu cả... Chẳng chọn thứ ngọt ngào sáng láng... Tôi ngu dại wúa hả... Ừ tôi ngu quá...
Tôi chả chọn con đường tối tăm chông gai mờ ảo... Nơi chỉ có sự lò mò không biết đâu là lối thoát... Chà.. Thông minh quá... Tôi thông minh wúa mà...
Tôi bỏ wua sự gợi ý của tạo hóa... Tôi bỏ qua con đường vạch sẵn của định mệnh.... Tôi bỏ qua bảng yêu cầu của cuộc sống... Tôi tự tạo co mình một lối đi... Một lối đi ko có sẵn... Do tôi tạo ra... Nơi tôi hướng đến nơi ánh hào quang màu vàng lấp lánh phủ khắp nơi tôi đang đi... Nơi có đày bùn đất, đá, cây cỏ mềm mại dưới đôi chân trần... Mọi thứ đsng nằm dưới chân tôi...
Mềm mại của cây cỏ... Cái cấn đau của đất đá... Dễ chịu mát mẻ của cây cỏ... Thốn, khó chịu của đất đá... Những ngọn cỏ cao che lấp lối đi... Tôi không biết mình đi đâu... Phía trước có gì... Nhưng tôi vẫn cứ đi... Đi theo cái ánh sáng vàng óng chói lọi... Ánh sáng của cố gắng và niềm tin chiếu sáng mọi nơi tôi đang đi...
Tôi đi. .. Tách những đám cỏ cao chắn lối níu đôi chân trần dễ tổn thương... Tôi đạp lên jó và tách nó ra bằng đôi bàn chân trần dễ tổn thưóng bởi bất kì thứ gì... Nhưng tôi không ngại... Tôi không dừng bước... Nếu lỡ có bị thương.. Tôi sẽ dừng lại đôi chút cho nỗi đau ấy dịu đi rồi lại tiếp tục bước đi... Tôi muốn nhìn thấy cuộc sống đã cho tôi những gì... Tôi muốn tao óa. Đã để dành cho tôi thứ gì... Tôi muốn xem định mệnh sẽ cho tôi tháy những gì... Tôi rất muốn... Muốn... Rất muốn...
Có nhiều người nói tôi ngang bướng... Tôi bướng vì tôi làm điều tôi muốn...
Có nhiều người chửi tôi ngu... Tôi ngu vì tôi làm những điều sai trái để biết đc cái gì đúng đắn...
Có nhiều người nói tôi lì... Tôi lì vì có nhượng bộ có ngoan ngoãn thì tôi cũng chả có đc cái tôi muốn ở cái xã hội đầy toan tính và lộc lừa...
Có nhiều nhiều người nói tôi sống bất cần ai... Sống vì bản thân... Tôi bất cần vì có đi van xin ai đó.. Liệu họ có rủ lòng thưmơng giúp tôi hay chỉ đơn giản là ban cho một lời hứa.... Tôi sống vì bản thân... Vì nếu tôi sống vù mọi người... Liệu một ngày nào đó tôi quỵ ngã... Ai sẽ đỡ tôi lên... Ai sẽ lau đi những giọt máu rỉ ra nơi đàu gối đau đớn của tôi khi tôi gục ngã hay chỉ là những câu nói lên lề mỉa mai làm ngơ....
Có người nói tôi ích kỉ... Tôi cho đi wúa nhiều rồi.. Và nhận lại là gì khi tôi cần những người tôi đã giúp ???? Những cái lắc đầu... Những nụ cười trừ... Rồi những tiếng tút tút máy bận khi tôi gọi điện... Vậy tại sao tôi lại phati hào phóng? ???
Có người nói tôi lạnh lùng... Tại sao phati quan tâm chăm sóc, ỏi han, nồng cháy khi đáp lại tôi chỉ là những toan tính lợi dụng... Nhũng cái nhìn giá lạnh khi tôi yếu đuối...
Có người nói tôi ít nói, trầm cảm... Tại sao lại phải thổ lộ ra tất cả trong khi làm lại tốt hơn lời nói... Ko nói ra ko có nghĩa ko quan tâm... Ko nói ra ko có nghĩa ko làm... Trầm cảm... Ko có nghĩa là vô cảm...
Tôi là thế đó.. Với bất kì ai... Tôi bây giờ khác với phong 18t khi xua...
Tôi bây giờ khác với phong 18t khi xua...
|
Tôi là thế đó... Và dường như thằng phong 18t đã sợ hãi nép sau mình thằng phong bây giờ... Vì thói đời... Vì mọi thứ đã đến với nó... Nó sợ mọi thứ xảy ra từ khi nó bước ra khỏi giảng đường.. Vào một gỉng đường mới... Nơi mà ko có thằng phong hiện tại... Có lẽ thằng phong 18t năm xưa đã chết rồi...
Nhưng... Ki gặp lại nhóm g5, những đứa bạn học phổ thông... Và đứa con gái duy nhất nó đen lòng thương yêu... Dẫu chỉ là đơn phương thôi thì thằng phong hiện tại lại sợ hãi.. Nép mình sau thằng phong 18t năm xưa...
Không chỉ mình tôi.. Mà cả phúc, quân, phát, my đều gật đầu đồng ý... Khi chúng tôi găp nhau.. Là lúc chúng tôi thuần khiết nhất... Ko khép mình... Không vỏ bọc... Chính chúng tôi là chúng tôi.. Những bản thể trong sáng thật sự... Sống thật với bản thân mình nhất... Đó mới là chúng tôi... Là con người thật...
Vậy đó... Cuộc sống vốn nhiều thử thách riêng ... Hãy tự chọn cho mình một con đường... Do mình tạo ra... Đừng đi trên con đường vạch sẵn rồi khi nhìn lại sẽ hối hận... Tôi đã thế.. Và giờ tôi đã tìm ra con đường của mình... Tôi đã sống... Đã yêu và được yêu... Tôi đã yêu phúc... Phúc đã yêu tôi... Tôi từng thương Quân... Quân cũng thương tôi... Đó,là wúa đủ. Với một con người... Wúa đủ với một đời người... Ai cũng phati sống... hãu sống tự hào.... Ai cũng phải chếtn.. Hãy chết vinh quang...
|