Ba Ba, Ta Yêu Ngươi
|
|
Buổi chiều thứ sáu hôm đó Yunho không đến quán bar, mà đến trường sớm đón JaeJoong tan học trở về. Trên đường về, tâm tình Yunho rất tốt, còn mua một đống lớn đồ ăn ngon, và cả một chai rượu vang nữa.
Trước bàn cơm, Yunho liên tục gắp đồ ăn cho JaeJoong, bắt cậu ăn nhiều một chút, rót cho cậu một ly rượu vang. JaeJoong vẫn trầm mặc nhìn, trong nhà đã bao lâu rồi không có không khí thoải mái như vậy? Nhưng tại sao lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy bất an?
“Bảo bối, học hành có mệt không? Ăn bào ngư đi này, cục cưng của ba mệt mỏi đến độ gầy hẳn đi rồi.” Yunho vội vàng gắp thêm đồ ăn cho JaeJoong.
“Ngon lắm.” Vẫn là nụ cười mỉm dịu dàng như vậy, thế nhưng mắt Yunho lại nhoi nhói.
“Bảo bối, ba…… Có chuyện này muốn nói với con.” Yunho hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy được dũng khí: “Ba hy vọng, con có thể quay về, với mẹ ruột của con.”
Xoảng một tiếng giòn tan, ly rượu trong tay JaeJoong vỡ nát tựa như tim hai người lúc này. Cậu nhìn Yunho trân trân, tầm mắt chậm rãi trở nên mơ hồ.
“Bảo bối, mẹ con, bà ấy nói không sai. Con về cùng với bà ấy, sẽ có tương lai, tiền đồ cũng sáng lạn, so với ở với cha tốt hơn rất nhiều.” Yunho nói được vài câu thì im lặng, cố nuốt nước mắt vào trong, cố gắng làm ra vẻ mặt thật bình tĩnh.
“Ba không cần con nữa?” JaeJoong cất lên thanh âm run rẩy: “Không phải đã nói, cả đời chỉ cần JaeJoong sao? Giờ quên rồi?”
“JaeJoong, ba là vì muốn tốt cho con.” Yunho cúi đầu, không thể đối mặt với ánh mắt của JaeJoong.
“Ha ha, lại bị bỏ rơi rồi.” JaeJoong nở nụ cười thật đẹp: “Trước đây đã bị bỏ rơi một lần rồi, giờ lại bị ném đi nữa. Haha, con muốn nói cho Su biết, đây thật là một tin tốt, JaeJoong lại bị ném đi rồi, phải ăn mừng mới được.”
“Bảo bối, đừng như vậy, từ từ nghe ba nói đã.” Yunho ôm chặt JaeJoong như hồi nhỏ.
“Bảo bối ngoan nhất, nghe lời nhất, ba nói bỏ rơi liền bỏ rơi.” JaeJoong vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt không hề có nước mắt, thậm chí ngay cả một tia tuyệt vọng cũng không có. Chỉ thấy một khoảng trống rỗng trong cặp mắt to xinh đẹp.
“Bảo bối, Bảo bối!” Yunho loay hoay đỡ JaeJoong: “Đừng cười, bảo bối, không cần cười như vậy!”
Đột nhiên tiếng kêu từ di động của Yunho vang lên cắt ngang, bắt máy thì nghe được thanh âm lo lắng của Changmin: “Yunho hyung, Yoochun sắp sinh rồi, mau đến giúp chúng em!”
“Yoochun……Yoochun là ai vậy?” Yunho buông điện thoại lầm bầm, JaeJoong ở trước mặt làm hắn hoang mang lo sợ, trong lúc nhất thời không thể phản ứng được với bất cứ chuyện gì. Sau một hồi lâu Yunho mới bất chợt bừng tỉnh, đem JaeJoong bế vào phòng ngủ, JaeJoong vẫn đang mỉm cười, ý thức mơ hồ. Gọi điện thoại cho Junsu, nhờ cậu đến trông chừng JaeJoong, Yunho vội vàng chạy đến bệnh viện.
Ca phẫu thuật của Yoochun diễn ra thuận lợi, bác sĩ thành công lấy ra tử cung được cấy trong bụng y cùng với một bé trai khỏe mạnh, cha mẹ Changmin cũng đến, thấy cháu đích tôn thì vô cùng vui mừng, như thể chuyện họ phản đối Changmin và Yoochun chưa từng xảy ra. Yunho nhìn thấy đứa bé, chợt nhớ tới JaeJoong ngày xưa. Lúc mình mới nhặt được cậu cũng bé xíu như thế, luôn ngậm ngón tay ngây ngô cười với mình. Không biết từ lúc nào nụ cười trong sáng ngây ngô lại biến thành nụ cười chứa đựng thống khổ… Bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng của JaeJoong lúc mình rời đi, Yunho vội vàng từ biệt Changmin rồi chạy về nhà.
Trong phòng một mảnh im lặng đến đáng sợ, cửa phòng ngủ khép hờ, Junsu không ở đó, không biết đã đi đâu. Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, chân Yunho mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất: trên giường phòng ngủ, JaeJoong nằm im lìm, máu đỏ sẫm theo vết cắt trên cổ tay cậu không ngừng tuôn chảy, đọng thành một vũng lớn trên ga giường. JaeJoong vẫn mỉm cười như vậy, như thể đang chìm trong mộng đẹp.
“JaeJoong!” Yunho hét gào đến tê tâm liệt phế quỳ lết đến bên giường: “JaeJoong! JaeJoong, con làm sao vậy, mau tỉnh lại, ba đã quay về rồi, JaeJoong!”
Junsu vào đến cửa thấy một màn như vậy, đánh rơi túi đào vừa mua văng tung tóe lên sàn: “Chú Jung, JaeJoong, JaeJoong cậu ấy……”
“Cậu đã đi đâu? Vì sao lại không trông chừng nó!” Đôi mắt Yunho đỏ ngầu tiến lại giữ chặt hai vai Junsu, như phát điên, làm Junsu sợ đến phát khóc: “JaeJoong, muốn, muốn ăn đào, nhất định, một mực bắt con đi mua……”
“JaeJoong! JaeJoong!” Yunho quay lại bổ nhào cả người lên giường: “JaeJoong! Ba ở đây, JaeJoong à!”
Nhưng JaeJoong của hắn vẫn không nhúc nhích, chắc là mệt lắm rồi, buồn ngủ rồi……
“Thế này là thế nào? JaeJoong!” Eun Hye đến thăm JaeJoong, vào cửa thấy một màn như vậy cũng vội chạy đến. May mắn sao cô vẫn bình tĩnh hơn hai người kia, nhanh tay lấy khăn mặt cột chặt lấy miệng vết thương của JaeJoong, rồi gọi cấp cứu..
Trong phòng cấp cứu một ngày một đêm, cơ thể JaeJoong được mẹ đẻ truyền máu cho, chậm rãi tỉnh lại. Yunho bị Eun Hye đuổi ra khỏi cửa phòng bệnh, không cho đến gần JaeJoong: “Anh Jung, anh yêu JaeJoong như thế đấy à? Anh nuôi lớn nó kiểu gì vậy? Tại sao thằng bé ở với anh lại đi tự sát! Xem ra tôi phải đem JaeJoong đi khỏi đây, nó ở bên anh, ngay cả bảo đảm an toàn cho tính mệnh cũng không thể, anh hoàn toàn không xem trọng việc tâm lý của thằng bé có khỏe mạnh hay không! Tôi thấy anh không đủ tư cách tiếp tục làm cha mẹ JaeJoong thêm nữa!”
|
Đối mặt với sự chỉ trích của Eun Hye, Yunho một câu cũng không nói, trong đầu chỉ thấy ong ong. JaeJoong của hắn suýt chút nữa đã bỏ hắn mà đi, không bao giờ trở lại. Tim Yunho đau đớn như bị moi ra khỏi ngực, hắn không thể không có JaeJoong, hắn không thể buông tay JaeJoong, JaeJoong là tất cả của hắn, là sinh mệnh của hắn.
JaeJoong sau khi tỉnh lại vẫn nằm im, không khóc, không ầm ĩ, cũng không nói chuyện với bất cứ ai, bất kể Eun Hye có gọi thế nào cũng không phản ứng. Không còn cách nào khác, Eun Hye chỉ có thể nhượng bộ, đồng ý cho Yunho vào thăm, tìm cách vỗ về xoa dịu JaeJoong.
Đẩy cửa phòng, Yunho quét ánh mắt vô thần đến giường bệnh. JaeJoong của hắn mặt không chút biểu cảm nằm đó, làn da không chút huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt, ánh mắt chẳng còn độ ấm.
“Bảo bối.” Yunho ngồi ở bên giường, ôm lấy bàn tay lạnh như băng của JaeJoong đưa lên môi: “Ba đến rồi”.
JaeJoong vẫn không có phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không động đậy.
“JaeJoong. Bảo bối của ba.” Nước mắt Yunho từng giọt từng giọt rơi xuống đám băng gạc dày trên tay JaeJoong: “Bảo bối, sao không để ý đến ba?! Không phải bảo bối yêu ba của con nhất sao?”
Yunho vuốt ve tóc JaeJoong, gằn từng tiếng rõ ràng: “Bảo bối, nhớ không, trước đây con thích ăn đậu hoa nhất, khi đó trong nhà thiếu thốn, mỗi lần ba dắt con đi ăn đậu hoa cũng chỉ gọi có một chén. Con lại đau lòng vì ba, lúc nào cũng cố gắng bón cho ba, trong khi con cũng phát thèm đến nỗi cả cái miệng nhỏ nhắn cũng há to theo… Hahaha, còn một lần, hình như là năm con chín tuổi, ba phát sốt, bảo bối cả đêm không ngủ, dùng rượu trắng chườm trán cho ba liên tục cả đêm…….Bảo bối thật ngoan…”
Yunho nghẹn ngào, gần như nói không thành tiếng: “Bảo bối, con sao có thể… làm việc ngốc nghếch như vậy, con thế nào bỏ… bỏ lại ba một mình? Con không cần ba nữa sao? Không hề đau lòng vì ba sao, bảo bối……”
Một giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn khỏi khóe mắt, JaeJoong nhẹ nhàng mấp máy cánh môi: “Là ba không cần JaeJoong , ba muốn đẩy con đi.”
“Bảo bối! Là ba sai rồi, ba không được nói với con những lời vô liêm sỉ như vậy, ba sai rồi!” Yunho ôm lấy thân thể mỏng manh của JaeJoong, thất thanh òa khóc.
“Ba à, JaeJoong mệt quá, quá nhiều chuyện như vậy, tất cả ập đến một lúc, con không thể thở nổi.” JaeJoong nhẹ nhàng vuốt ve tóc Yunho, nước mắt tuôn ra không ngừng, ướt đẫm cả gối đầu.
“Bảo bối của ba, ba sai rồi, tha thứ, tha thứ cho ba…” Yunho cúi đầu xuống vùi mặt vào ngực JaeJoong, khóc nấc lên như trẻ con: “JaeJoong, con có biết khi ba thấy con chảy nhiều máu như vậy, ba sợ hãi biết bao nhiêu không?! Con muốn dọa chết ba sao?! Bảo bối, con đem tim ba lấy đi rồi, con muốn ba đau đến chết sao…..Bảo bối của ba…”
“Ba à, tim của con, cũng bị ba lấy đi rồi. Ở đây, trống rỗng.” JaeJoong cầm lấy tay Yunho, đặt lên ngực mình.
“Bảo bối, ba nhất định không rời xa con nữa, vĩnh viễn không rời xa con nữa!!” Yunho hôn đi nước mắt trên mặt cậu, nhưng càng hôn thì nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
“Ba muốn con phải tin ba thế nào đây? Ba đã không giữ lời, mới đây còn ngoắc tay, cha đã quên hết rồi.” JaeJoong lấy tay lau đi nước mắt Yunho, nhưng cũng vậy, càng lau lại chảy càng nhiều.
“Bảo bối, con muốn thế nào cũng được, ba thề với con, không bao giờ…. không bao giờ buông tay con nữa, nếu không giữ lời, ba sẽ bị…..” Không để Yunho nói hết câu, cậu đã lấy tay che miệng hắn. “Con không cần ba thề.”
Rồi không ai trong hai người nói thêm câu nào, JaeJoong nhìn đôi mắt sưng đỏ của Yunho, nhẹ nhàng nói: “Hôn lên môi con được không? Con nhớ hương vị đó.”
Không chần chờ thêm một giây nào, Yunho hôn lên môi JaeJoong, hôn thật sâu, liếm duyện, tham lam tiến nhập, đảo vòng quanh, say sưa giao triền……JaeJoong nhắm mắt lại, hưởng thụ sự xâm chiếm của Yunho: “Ba, đừng buông tay con thêm lần nào nữa…”
|
Sau khi JaeJoong xuất viện, Eun Hye chính thức đệ đơn lên tòa án, yêu cầu đòi lại quyền giám hộ JaeJoong. Yunho từ chối hòa giải, chấp nhận đơn kiện của Eun Hye. Vì Changmin là tiến sĩ luật nên đương nhiên sẽ đảm nhận vị trí luật sư biện hộ cho anh em mình, vì vụ việc này mà làm đủ điều tra, thu thập tư liệu, liên hệ nhân chứng.
Phiên tòa hôm đó trừ Yoochun có em bé ở nhà không thể ra ngoài, tất cả nhân chứng, bao gồm Junsu, cha mẹ Junsu cùng cô giáo, dì Song, chú Jin, thậm chí ngay cả Go Eun Ah và Jeon Hye Bin cũng tới nghe thẩm, mà Yoochun cũng chuẩn bị chứng thư dài đến hơn mười trang. Eun Hye lấy cớ Yunho không để ý tâm tư của đứa con, chỉ trích hắn vô trách nhiệm, khiến JaeJoong tự sát, thêm nữa đưa ra điều kiện đầy đủ của mình, lại còn có trợ giúp từ bên trong. Mà bên phía Yunho, Changmin lấy thân phận bạn tốt cũng là luật sư của Yunho, kể lại từ khi Yunho nhặt được JaeJoong, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cậu như thế nào, lại chỉ trích Eun Hye năm đó đã vứt bỏ JaeJoong là cực kì vô nhân đạo, là hành vi vô trách nhiệm. Nhóm nhân chứng cũng đều làm chứng trước tòa, chứng minh Yunho đối với JaeJoong yêu thương có thừa, làm tròn bổn phận của người cha, cực kì có trách nhiệm.
Cuối cùng, dựa theo trình tự pháp lý, đương sự là JaeJoong được gọi ra trình bày. Cậu chậm rãi đi theo cảnh sát tiến vào tòa án, đứng ở giữa Yunho và Eun Hye. Quan tòa nghiêm túc nói với cậu: “Jung JaeJoong, là đương sự trực tiếp của vụ việc, mời cậu trình bày lập trường cùng mong muốn của mình, đồng thời quyết định lựa chọn một trong hai bên làm người giám hộ của mình.”
“Tôi……” JaeJoong chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng: “Thực sự, tôi không biết phải nói thế nào, tôi không hận mẹ đẻ, rất biết ơn bà đã sinh ra tôi, hơn nữa, quan trọng nhất là, tôi phải cảm ơn bà đã bỏ rơi tôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, khiến cho cả tòa án đều kinh ngạc.
JaeJoong ngừng một lúc, nói tiếp: “Nếu mẹ đẻ tôi không sinh ra tôi, không vứt bỏ tôi, tôi sẽ không có cơ hội gặp được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” Cậu xoay người lại đối mặt với Yunho, mỉm cười nhìn vào mắt hắn: “Trên thực tế, tôi là do tâm huyết cùng yêu thương của cha nuôi lớn. Ông đã đặt tất cả tình cảm của mình lên tôi. Tôi thừa nhận, từ nhỏ theo ông đúng là không có lấy một ngày sung túc, nhưng tôi tuyệt đối không thấy khổ sở, ngược lại trong lòng tràn đầy là hạnh phúc. Đối với tôi, Jung Yunho, chính là cả thế giới của tôi, ông đã cho tôi tình yêu nhiều hơn cả thiên hạ. Mười lăm năm, bất kể ốm đau hay vui vẻ, vẫn chỉ có một mình ba chăm sóc tôi, chúng tôi đối với nhau chính là sinh mệnh của nhau, nếu rời xa nhau, cả hai đều sẽ sống không nổi. Tôi không quan tâm tương lai như thế nào, đối với tôi mà nói, Jung Yunho, ba của tôi, chính là tương lai của tôi, rời khỏi ông, tôi sẽ không có tương lai , bởi vì nếu không có ông ấy, tôi, sẽ chết……”
JaeJoong đứng trước mặt Yunho bình tĩnh nói ra hết thảy, cậu khóc, Yunho cũng khóc, mọi người ở đây đều rơi nước mắt, kể cả Eun Hye…..
Pháp luật công minh. Sau khi bồi thẩm đoàn hội ý, tòa cuối cùng quyết định: Bác bỏ đơn của nguyên cáo Yoon Eun Hye, Jung Yunho tiếp tục đảm nhiệm vai trò người giám hộ của Jung JaeJoong. Sau khi nghe tuyên án, tiếng hoan hô nhảy mừng vang khắp tòa.
Ra ngoài, Eun Hye nắm lấy tay JaeJoong: “Con à, mẹ đã thua kiện. Nhưng mẹ không tiếc nuối, bởi vì mẹ biết được, có người so với mẹ có tư cách yêu thương con, bảo hộ con hơn mẹ.” Eun Hye quay đầu nói với Yunho: “Anh Jung, để cảm tạ anh mười lăm năm qua đã cẩn thận chăm sóc JaeJoong, đây là một khoản tiền, anh nhất định phải nhận lấy. Đây không phải là bố thí, hoàn toàn là một chút tâm ý của tôi, coi như là chi phí nuôi nấng JaeJoong, ngàn vạn lần xin anh đừng từ chối, đây là việc duy nhất mà kẻ không xứng đáng làm mẹ như tôi có thể làm được.”
“Yunho hyung, anh nhận đi, đừng làm khó chị Eun Hye.” Changmin đi tới vỗ vỗ vai Yunho.
“JaeJoong.” Eun Hye ôm JaeJoong vào lòng, khóc: “JaeJoong, mẹ thực xin lỗi con. Mẹ biết con sẽ không dễ dàng tha thứ cho mẹ, nhưng con phải nhớ kĩ, mẹ vĩnh viễn luôn nghĩ về con. Sau này có chuyện gì cần mẹ giúp đỡ, ngàn vạn lần nhớ rõ phải nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giúp con. Tuy rằng con không muốn về Nhật Bản với mẹ, nhưng tất cả những gì mẹ có, toàn bộ vẫn là của con. Con là người thân duy nhất của mẹ trên thế giới này….” Eun Hye ôm JaeJoong, khóc không thành tiếng.
“Con không trách dì.” JaeJoong ôm lại Eun Hye, dù sao cũng cũng là người mẹ có quan hệ máu mủ với mình, JaeJoong cũng khóc: “Đừng cảm thấy nợ nần gì con, mẹ.”
“JaeJoong! JaeJoong ngoan của mẹ!” Một tiếng mẹ khiến cho tất cả ân oán khúc mắc, phút chốc tan thành mây khói……
|
Cảm động quá *rưng rưng*
|
Sau khi Eun Hye về nước, mọi chuyện trở lại bình thường. JaeJoong vì một loạt sự việc trước đó mà bài vở bị ảnh hưởng, cuối cùng không thể đậu vào trường trung học trọng điểm, vào một trường học bình thường hạng hai. Cũng may còn có Junsu bầu bạn, Junsu bởi vì ham chơi, thi cuối cấp suýt chút thì trượt chỏng vó, bị cha cậu giáo huấn một trận tơi bời, uể oải một tuần, sau đó lại hừng hực khí thế, làm như chuyện đó không can hệ gì tới mình.
Yunho như trước vẫn bận rộn quản lý quán bar. Hắn cùng JaeJoong trong lúc đó, bởi sự xuất hiện của Eun Hye mà trở nên gần gũi hơn. Nhưng Yunho vẫn phải giữ chừng mực, hết sức duy trì khoảng cách với JaeJoong. Đứa nhỏ cuối cùng vẫn ở bên mình, nhưng vấn đề phát sinh dường như càng khó giải quyết. Hắn từng giây từng phút nhắc nhở chính mình, phải khắc chế dục vọng với JaeJoong. Hắn nghi ngờ đứa nhỏ này liệu có phải yêu nghiệt gì đó chuyển thế hay không, lúc nào cũng tra tấn mình, càng lớn càng trổ mã, dáng vẻ phong tình, khóe môi đuôi mắt đều mang theo nét mị hoặc. Cái lưỡi phấn nộn thường hay đưa ra liếm môi, tối đến đưa cả thân người mềm mại rúc vào lòng mình, trên giường lại luôn phát ra thanh âm ư ư a a làm nũng, tất cả đều là khiêu khích tính nhẫn nại của Yunho. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sẽ bị nghẹn đến tắc mạch máu, đêm nào cũng không tránh khỏi phải chạy vào phòng tắm tự mình hạ hỏa cho thứ cương cứng của mình.
Về đạo đức hắn hiểu được điều gì không nên, JaeJoong là đứa con chính mình nuôi lớn, luôn miệng gọi mình “Ba”, mà tình cảm của mình đối với JaeJoong cũng phải là tình cảm thuần túy của người cha, không nên tồn tại tạp chất, lại càng không nên sinh ra cảm giác sinh lý với đứa con của mình. Cho nên mỗi tối trốn trong phòng tắm, một bên hung hăng tưởng tượng ra hình ảnh JaeJoong rồi tự mình an ủi, một bên tự mắng chính mình không bằng cầm thú.
Mà JaeJoong trải qua chuyện tự sát ấy, sau khi chết đi sống lại, tính cách đã thay đổi rất nhiều. Không hề ngoan ngoãn nghe lời như trước, mà trở nên tùy hứng, hay giận dỗi vô cớ. Yunho càng sợ gần gũi cậu, thì cậu ngược lại luôn bám dính hắn, thậm chí có lúc không màng đến lời cảnh cáo của Yunho, ở trước mặt hắn bày ra bộ dáng phóng đãng. Ví như, cố ý trần như nhộng quấn lấy Yunho đòi cùng hắn tắm rửa, lúc uống sữa cố ý tu cả hộp lớn, làm cho chất lỏng trắng sữa theo khíe miệng chảy xuống cần cổ duyên dáng, lại còn làm ra vẻ lơ đãng vươn đầu lưỡi liếm liếm. Hoặc là, thiếu niên độ tuổi dậy thì buổi tối sẽ có hiện tượng mộng tinh, JaeJoong cũng không ngoại lệ. Mà mỗi lần như vậy JaeJoong lại rầm rì bên tai quấy rầy Yunho: “Ba, nơi đó chảy ra kìa, ba xem ba xem….” Còn cố ý dùng hạ thân của mình cọ cọ lên dùi Yunho, dần lên đến giữa quần hắn. Nhìn Yunho chạy trối chết vào phòng tắm, cậu sẽ cảm thấy thật thỏa mãn. Cậu cũng không biết tại sao mình lại thích chơi trò này, cậu thực ra là thấy vừa bất an vừa không nỡ. Luôn lặp đi lặp lại trò đùa dai như vậy để chứng minh, bất kể mình làm ra loại chuyện quá phận nào, Yunho cũng đều không bỏ rơi cậu.
Người ở bên ngoài nhìn vào, tưởng như cha con hai người khăng khít không rời, cảm tình khiến cho người ta ngưỡng mộ. Mà trên thực tế, hai người trong lúc đó thật giống như ăn phải cơm sống mà nửa đời cứ phải ngậm trong miệng, nuốt vào không được mà phun ra cũng không xong, mất tự nhiên đến cực điểm.
JaeJoong còn bắt đầu uống rượu, hàng đêm ở quán bar cũng không giúp đón khách, mà lại ở quầy bar nhấm nháp hết ly này đến ly khác đủ loại rượu. Yunho thấy thế thì nổi giận, mắng cậu còn nhỏ mà đã thành sâu rượu. Chưa phát hỏa đủ, chưa mắng hết câu, cậu đã khóc đến lê hoa đái vũ, nói Yunho hung dữ với cậu, ngại cậu là gánh nặng, khóc đến mức hàng xóm cũng đến gõ cửa muốn xem náo nhiệt, Yunho sợ hãi vội ôm cậu dỗ dành, bị JaeJoong hôn lưỡi thật sâu, thành ra đêm đó số lần trở mình chạy vào nhà tắm của Yunho đã thành một mốc mới trong lịch sử.
Có đôi khi Yunho thấy tâm tình JaeJoong như vậy đặc biệt hận cậu, chỉ muốn liều lĩnh đem cậu đặt dưới thân mà hung hăng xỏ xuyên. Mỗi khi có loại ý nghĩ này, Yunho liền lạnh sống lưng, tự mắng mình mấy tiếng cầm thú. Một lần uống rượu, Yunho đem chuyện này nói cho Changmin, Changmin gian tà nói hắn sinh bệnh rồi, JaeJoong cũng không bình thường, cha làm gương xấu, con noi theo. Yunho lớn tiếng mắng Changmin không phải người, nói sao không về mà dạy dỗ con của cậu đi, Changmin vẻ mặt trượng nghĩa kêu lớn: “Con em còn nhỏ, dù sao cũng là ruột thịt của em… !”
|