Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư Shamans
|
|
CHƯƠNG 5
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Nó đã khoẻ lại sau chuyện hôm qua.Nó dậy sớm, làm VSCN, mua đồ ăn sáng rồi cùng ăn với akêmi. Hôm nay nó có thể trả bài cho cô giáo rồi. Nó chợt nhận ra, ở nơi đó- nơi nó cảm thấy đẹp như thiên đường là nơi nó có thể tập luyện pháp thuật một cách nhanh nhất. Hèn gì “tên vênh váo đó” chọn chỗ đấy làm lãnh địa riêng. Vừa đi vừa cầm que kem trong tay nó hớn hở đi đến lớp.Nhưng vừa đến hành lang lớp nó thấy mọi người xúm lại rất đông, với ánh mắt đắm đuối tất cả đều hướng về một “vật thể” nào đó trong lớp. Vốn không thích phiền phức, lại không lo chuyện bao đồng. Nó giơ cây kem mút dở lên cao, cố chen vào lớp. Chen qua giữa biển người quả không dễ, hậu quả của việc này là bộ đồng phục trên người nó xộc xệch, mặt mũi phờ phạc, tóc tai bù xù. Quay sang cô bạn, akêmi cũng chẳng khá khăm gì hơn. May là cây kem trên tay nó vẫn còn nguyên .Nó mệt mỏi ngồi xuống bàn, không tâm đến người bên cạnh cũng không quan tâm đến lí do mọi người tập trung quanh lớp mà chỉ mải …mút kem. Bỗng nó nhận ra cơ thể mình đã rời khỏi ghế, chính xác là bị đạp khỏi ghế. Chỉ kịp kêu “Á” một tiếng thì cơ thể nó đã chạm đất nhưng nó vẫn kiên quyết giữ nguyên cây kem. Ngẩng mặt lên nhìn người vừa đẩn mình ra khỏi ghế nó không thể không “đau đớn” khi biết rằng người ngồi cùng bàn với mình, người đẩy ghế chính là “tên vênh váo” hôm qua. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. – Tôi không thích ai ngồi cùng bàn với mình. Hắn nhìn lên bảng nói giọng đều đều. “Lí do của hắn đây ư?-nó nghĩ”. Gìơ thì nó đã hiểu vì sao tại sao cả lớp lại nhìn nó với ánh mắt lo lắng trong ngày đầu nhập học rồi. Mà sao hắn cứ ám nó thế chứ? Kiếp trước nợ nần gì nhau chăng? Nhưng nó cũng đâu có vừa. Vờ đứng dậy, nó nhẹ bước đến gần hắn, cúi đầu: – Nam thần điện hạ! Nó nói bằng giọng ngọt nhất có thể nhưng trong lòng lại muốn nôn. Đây là ghế trống duy nhất còn lại trong lớp rồi ! Hắn nhìn nó nở nụ cười ma mãnh: – Quỳ xuống cầu xin đi, sẽ có chỗ ngồi. Nếu không thì….. “Quỳ? Hắn hố đến nơi rồi mà không biết”- nó cười thầm trong bụng, vờ bối rối đưa hai chân xuống nhưng “Bốp” cây kem ban nãy nó nâng niu gìn giữ đã nát trên…… khuôn mặt hắn. Cả lớp cùng những người ngoài hành lang nín thở sững sờ, nuốt nước bọt cái “ực” đề phòng án mạng xảy ra. Khỏi nói hắn tức giận thế nào. Nắm chặt lấy cổ tay nó, hắn nghiến răng: – Cô dám……..?! – Đừng tường tôi hiền mà dễ bắt nạt! Nó hếch mặt chẳng tỏ chút gì là sợ hãi. – Nếu vậy … tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị do chính cô gây ra. Hắn nói cùng nụ cười đểu đến mức sởn da gà. Và bất ngờ hắt giật mạnh tay kéo nó về phía mình…..rồi khuôn mặt nó cũng dính đầy kem bởi vì mặt hắn và mặt nó đã chạm vào nhau. Nếu chỉ thế thôi thì tốt nhưng mặt đã chạm thì làm gì có chuyện môi không chạm….. môi cơ chứ?. Cả lớp cùng biển người trố mắt nhìn, cũng dễ hiểu vì những tưởng sẽ có án mạng xảy nào ngờ lại được chứng kiến một màn tình cảm. Nó sững sờ, hắn đã cướp nụ hôn thứ hai của nó. 1phút30giây là thời gian của nụ hôn kì quặc này. Không biết do xấu hổ hay “chấn động thần kinh” mà khi hắn vừa buông nó ra nó đã ôm mặt chạy ra khỏi lớp. Về phía hắn, sau khi nó đi khỏi liền quay ngoắt 180 độ- bằng ánh mắt lưỡi hái hắn “chém” hết cả lớp lẫn người ngoài hành lang khiến ai cũng nuốt cái “ực” và thầm hiểu nếu ai bép xép chuyện này sẽ sống không yên. Sau đó hắn cũng ra khỏi lớp để….đi rửa mặt. Nó đã chiếm giữ nhà vệ sinh hơn ….1 tiếng (nhà WC nữ và nam cách xa). Đứng trước gương nó vẫn chưa hết shock. Đưa tay lên ngực, nó có cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, cảm xúc hỗn độn mà chính nó cũng không thể hiểu nổi. Đáng lẽ nó phải tức giận mà cho hắn một cái tát nữa vì cái tội cướp đi firsh và second kiss của nó hoặc cái gì đại loại thế vậy mà nó lại để yên rồi chạy đi như một con ngố. Thật lạ! —————— Trong khi đó ở nhà vệ sinh nam. Hắn nhúng cả đầu mình vào chậu rửa mặt. Rồi hất mái tóc ướt nhẹp theo cách thường, nhìn thẳng vào gương và đưa tay lên khoé môi, hắn tự cười mỉm một mình. Trên đầu môi ấy hắn vẫn còn rõ cái cảm giác ngòn ngọn. Không biết do vị que kem vẫn còn hay……… – Điên rồi! Hắn nói Bất giác hắn quay trở về trạng thái ban đầu. —————————– Nó đã bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng hồn vía vẫn con trên mây. Nhưng vừa bước đến sân trường thì… “Xoạt” Mặt đất nứt làm đôi mà lại ngay chỗ nó đang đứng. Quá bất ngờ nó đững im tại chỗ. Và……….. “Vụt” Một đám rễ cây từ dưới đất bò lên, nâng và quấn chặt lấy nó. Là Mộc, chuyện này không phải do ngẫu nhiên. Nó bị siết đến ngạt thở, nó không thể động đâychứ đùng nói là thoát ra. Giờ nó bị đám rễ cây nâng lên 30cm so với mặt đất. Bỗng một nhóm người toàn nữ bước đến phía nó, họ đều mang sức mạnh Lửa.Nó biết điều này nhờ mặt dây chuyền của họ, người mang sức mạnh Mộc đã chạy vụt biến có lẽ là người dưới chướng. Cô gái đứng đầu bước đến phía nó. Đó là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo nhưng lại pha chút gì đó độc ác thâm hiểm. Cô ta khẽ vuốt má nó nói: – Ngươi có biết vì sao mình lại bị bắt không? Ta cho ngươi suy nghĩ vì ta biết ngươi còn quá trẻ người non dạ không hiểu chuyện đời! – cô ta nói bằng một giọng nhẹ nhàng đậm chất quý tộc. -”…..” Nó im lặng. Quả thật nó không hiểu gì cả và không biết những người này nhưng nó không hỏi cũng không trả lời vì nếu thế chẳng khác gì nó tự nhận mình “trẻ người non dạ”. – Sao? Sợ quá không nói lên lời sao? Cô ta nói kèm theo một nụ cười nham hiểm. Theo sau nụ cười của cô ta là cả tá nụ cười nham nhở của những người khác. -”……” Nó vẫn im lặng – Ta muốn hỏi tại sao ngươi lại dám đắc tội với Nam thần điện hạ hả? – Cuối cùng cô ta cũng đi thẳng vào vấn đề. Nó đã bắt đầu thấy sợ. Dính vào những chuyện của hắn chỉ có gặp nguy hiểm chết người. “Bốp” một cái tát mạnh giáng xuống làm mặt nó đỏ ửng nhưng tuyệt nhiên nó không than một câu nào. Nó có thể yếu đuối thật đấy nhưng bắt nó khuất phục thì không bao giờ. – Con nhỏ này….được lắm! Cô ta tức giận vì sự im lặng của nó. Rồi quay sang lũ người dưới chướng: – Xử đẹp nó cho ta! Có một điều mà nãy giờ nó vẫn không thể hiểu, đây là trưòng học mà sao họ có thể lông hành như vậy? Như đoán được suy nghĩ của nó, cô ta lên tiếng: – Người không phải là một pháp sư hạng thấp sao? Chết cũng chẳng được ai coi ra một gì đâu nên bênh vực ngươi thì càng không. Rồi cô ta tiếp tục cao giọng: – Chỉ cần không chết là được. Một lũ người hùng hổ tiến đến gần nó. “Phừng” lửa từ lòng bàn tay lũ người nó hiện ra làm nó choáng váng vùi từ nhỏ nó đã sợ lửa. Nío nhắm tịt mắt, tự nhủ rằng mình sẽ không sao. Dù không thể hiện ra nhưng nó đang rất sợ, cảm giác sợ hãi tột độ giống hệt 12 năm về trước. Hơi nóng bắt đầu phả vào mặt nó…từ từ. Cả người nó nóng ran, các vết bỏng hết hiện rồi lại lành. cảm giác lặp lại khiến nó gần như kiệt sức, viễn cảnh trước mặt nó hiện ra, quá khứ của 12 năm về trước. “Liệu nó có sống sót không?, liệu nó có dược ai cứu không? Hay tất cả mọi người đều coi nó là một con nhóc pháp sư hạng thấp đáng thương?” – Đó là câu hỏi duy nhất trong lòng nó lúc này.
|
CHƯƠNG 6
Qua đau đớn nó lịm đi. Nhưng có vẻ chưa buông tha cho nó, lũ người vẫn tiếp tục hành hung. “Phụt” Một màng nước từ dưới đất trào lên, che chở cho nó khỏi màn lửa “đói khát” đang muốn nuốt chửng con mồi. Người cứu nó không ai khác là ….hắn. Nhận ra “kẻ phá đám” lũ người hung tợn ban nãy trở về với bản chất tiểu thư, kính cẩn quỳ xuống. Cô gái đứng đầu lên tiếng: – Nữ thần muội muội tham kiến Nam thần điện. – Dừng ngay cái trò nghi thức vớ vẩn này đi! Lí do? Hắn nói đều đều, giọng sắc lạnh, không thèm liếc nhìn những kẻ dưới chân dù chỉ một lần. – Dạ……..- cô ta ấp úng. Thần muội chỉ muốn giúp điện trừng phạt cô ta thôi! – Đó là chuyện của ta! Không phiền ngươi xía vào! Hắn nói nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn kẻ đang đối thoại với mình. – Nam thần điện hạ!Trước giờ người đâu có để tâm những chuyện thế này, tại sao giờ người lại…? Cô ta nói với đôi mắt dưng dưng nước mắt. – Cô ta là ngoại lệ! – Hắn nói giọng thản nhiên – Điện hạ! Cô ta đáng chết mà! Cô ta gần nói gần như hét lên như thể tiếng hét này đã từng được kiềm chế lại nhưng giờ đâu giữ không nổi nữa. “Bốp” Một cái bạt tai được tặng nguyên cho cô ta khuyến mại thêm ánh mắt sắc như lưỡi hái. – Lần này ta nương tay đấy Nữ thần quận chúa! Đi đi, trước khi ta đổi ý. Cô ta ôm mặt cùng lũ người dưới chướng ấm ức rời khỏi không quên “tặng” cho nó một cái nhìn hận thù. Hắn quay sang, từ từ tiến về phía nó. Bàn tay khẽ chạm nhẹ vào đám rễ cây, ngay lập tức đám rễ liền thả nó ra. Mọi người yên tâm nó không ngã xuống đất đâu vì hắn ….đỡ nó mà. Bế cơ thể mềm nhũn của nó trên tay, không hiểu sao hắn lại có cảm giác đau nhói ở tim khi thấy nó trong tình cảnh này, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao. Không suy nghĩ gì thêm nữa, hắn bế nó về phòng mà không để ý rằng có một ánh mắt hướng về phía mình. “Nam thần điện hạ, chính người đã làm hại cô ta, vốn dĩ muội định bỏ qua cho cô ta nhưng chính người, chính người đã hại cô ta. Nếu có hận cũng chỉ có thể hận bản thân mình thôi”.
|
CHƯƠNG 7
Hôm nay là chủ nhật. tính từ lúc sự việc xảy ra nó đã xỉu hơn một ngày. Nó thức giấc bởi nhưng tia nắng sớm dịu dàng quyện lẫn với sương. Các vết thương của nó đã lành hết nhưng nó vẫn còn khá mệt. Nó đang ở trong phòng của nó. – Bạn dậy rồi à? Công nhận bạn ngủ ghê thiệt đó! – Akêmi nói với giọng nhẹ nhàng. – Ai đưa mình về đây vậy? – nó không giấu nổi sự thắc mắc. – Hả? Chứ không phải bạn tự về sao? Mà bạn liều thật đó, cúp cả m
ột ngày học. Nó ngớ người, giờ nó mới biết akêmi chẳng biết chuyện gì. Vậy ai là người cứu nó rồi đưa nó về đây chứ? – Chắc bạn đói rồi nhỉ? đợi mình chút nhé, mình đang nấu cháo! Akêmi nhắc nó mới nhớ là bụng mình rỗng tếch đã hơn một ngày. Nhưng không hiểu sao nó lại bỏ qua chuyện ăn uống mà hỏi: – Akêmi này, bạn có biết gì về một nhóm nữ toàn sức mạnh lửa không? – Lửa? Bạn muốn nói đến Fire girls? Akêmi ngạc nhiên hỏi lại. – Mình chỉ thắc mắc thôi! – Umk …thì Fire girls là một nhóm người mang sức mạnh lửa, đứng đầu là một Nữ thần quận chúa có dòng dõi quý tộc như Nam thần điện hạ. Họ rất có thế lực trong trường, bạn nên tránh xa những phiền phức này nhé. – Quận chúa đó tên gì vậy? – Hanaka Nó thở dài”tên đẹp mà dữ quá”. – Này! Bạn với Nam thần…..Nói đến dây akêmi chợt nhớ lại ánh mắt của hắn nên không nói nữa. – Gì cơ? Nó hỏi – À….không có gì! akêmi gượng gạo trả lời. Chắc chắn là cô nhóc đang rất thắc mắc nhưng ham muốn sống sót cuối cung cũng ngăn được chí tò mò. – Akêmi này, mình đi dạo chút nhé! – Nhưng cháo…-akêmi lúng túng. – Đừng lo, mình sẽ về sớm thôi. – Umk vậy bạn cẩn thận nha. Nó khẽ gật đầu, làm VSCN rồi bước ra khỏi phòng. Tiết trời cuối thu khá lạnh. Tuy có nắng nhưng rất yếu ớt. Nó mặc một chiếc váy lụa trắng được trang trí những hoạ tiết màu xanh nước biển mà nó được mẹ tặng nhân dịp sinh nhật thứ 15. Mái tóc để xoã, khẽ bay trong gió. Ra đến ngoài sân nó mới cảm nhận được cái se lạnh nhưng nó vẫn tiếp tục đi, không xác định điểm đến. Nó cứ bước đi …..từ từ. Một vẻ cô độc lạnh lẽo toát ra từ người nó khiến vạn vật xung quanh tường như mùa đông đã đến. Nó là một cô bé hồn nhiên trong sáng nhưng lại sống khá nội tâm. Bình thường nó rất vui vẻ đáng yêu nhưng nếu nó nhớ lại viễn cảnh 12 năm về trước thì nó lại khoác trên mình vỏ bọc đơn độc, lạnh lẽo. Nó không sống giả tạo nhưng lại che giấu nội tâm quá nhiều nên không có thể biết nó nghĩ gì và muốn gì. Đi trong vô thức như thế nhưng điểm dừng chân lại là nới đó- cái ao nước với hàng phong quen thuộc. Nhớ đến hắn, nó khẽ rùng mình, quay gót bước đi nhưng không hiểu có ma lực nào đó khiến nó dừng lại và tiến đến gần hơn. Nó chọn một gốc cây to, có thảm cỏ mềm mượt khẽ ngồi xuống, hoà mình voà thiên nhiên, những chú chim dễ thương vẫn ríu ran hót trên các cành cây trong khi đó đôi mắt trong suốt đen láy từ từ nhắm lại. Lim dim như đang ngủ. Có thể mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu rằng tại sao cũng có lúc nó lại là một con người lạnh lùng và cần sự yêu tĩnh đến vậy. Lí do thật sự là nó đang sợ, rất sợ nên trốn tránh bằng cách tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, chuyện hôm qua đã khiến kí ức được chôn chặt trong lòng nó bấy lâu sống lại-một kí ức đau buồn: 11 năm về trước nó vốn là một tiểu thư sống trong nhung lụa được tất cả mọi người yêu thương, chăm sóc. Tên thật của nó là Quách Giao Khuyên- cái tên đã từ lâu rơi vào dĩ vãng. Tuy được sống trong nhung lụa như thế nhueng nó vẫn không cảm thấy hạnh phúc bởi vì bố mẹ nó rất hiếm khi ở nhà, nó chỉ có Quách Giao Thiên – chị nó làm bạn. Nó không biết tại sao bố mẹ nó hay xa nhà chỉ biết thời gian bên cạnh bố mẹ của nó chỉ vẻn vẹn hai năm/ bốn năm đầu đời. Nó vẫn nhớ y nguyên cái đêm đó, cái đêm bố mẹ nó rời xa nó mãi mãi còn chị nó thì bị thất lạc:
– Chạy đi! Chạy đi các con! Một người đàn ông hét lên vừa nói vừa đẩy nó và chị nó cho hai cặp vợ chồng ** nuôi. Người đó không ai khác chính là bố ruột của nó. Ngôi nhà thân yêu nó gắn bó mấy năm tròi nay đã là một ngọn đuốc sống. Nó và chị nó bị hai cặp ** nuôi lôi mỗi người một nơi. Nó chỉ kịp nghe thấy câu noi cuốicung của cả bố và mẹ” Các con, các con phải sống, sống thật tốt!” Thế rồi những tiếng hét vang lên, một cô nhóc 4 tuổi là nó đã thấy bố mẹ mình và toàn bộ gia nhân bị giết một cách dễ man và bị thiêu trong ngọn lửa đáng sợ đó. Lửa, máu nước mắt và tiếng la hét đã dệt nên một kí ức khó phai trong lòng nó. Những gì thân thương thuộc về nó giờ chỉ còn là một ngọn lửa, một ngọn lửa màu máu.
Nó ngất đi, đến khi tỉnh nó thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cách xa quê hương. Thậm chí không biết mình là một người Nhật. Nó gào khóc, vật vã hỏi về bố mẹ và chị gái nó nhưng thứ nó nhận được chỉ là sự im lặng cùng câu nói “Xin tiểu thư đừng để BẤT KÌ ai biết mình là Quách Giao Khuyên”.
Suốt hơn chục năm qua nó đã quen với tên gọi Triệu Thuỳ Linh. Con ông bà Hoàng Phu và Hoàng Vũ. Nhưng kể từ đó nó sợ những ngọn lửa bởi nó nhắc đến ngọn lửa màu máu sâu trong kí ức nó. Nó luôn nghe lời bố mẹ nó, luôn cố sống thật mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Buồn. Đó là cảm giác của nó lúc này. Nó lấy cây sáo luôn được đem theo bên người ra – thứ mà nó nghĩ là duy nhất còn liên quan đến bố mẹ ruột và chị gái nó. Được chạm khắc một cách tinh xảo, cùng với cái móc tên hình chữ GK ở cuối đuôi đủ khiến người khác hiểu đó là một cây sáo quý.
– Ba( nó gọi bố ruột nó là ba), mẹ, chị hai! Mọi người nghe con thổi một một khúc nhé!
Rồi một khúc nhạc có giai điệu thánh thót vang lên, len lỏi khắp không gian tựa như một cơn gió. Một khúc nhạc da diết, trong veo tràn đầy tâm sự khiến ai nghe cũng phải thán phục. Nó dựa mình voà gốc cây, thả mình vào tiết tấu điệu nhạc. Những làn gió khẽ mơn trớn, trêu đùa khiến mái tóc dài mượt mà của nó khẽ bay. Một mùi hương hoa thoang thoảng trong gió. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì một tiên nữ trong truyện thần thoại. Tiếng sáo trong veo kia tưởng chừng như chỉ có nó cùng chim muông nghe được nhưng không, vẫn còn có một người chăm chú lắng nghe – một người đanh nằm trên một cành phong gần đó. Người đó say sưa nghe đến nỗi không biết rằng mình vì tiếng sáo của ai kia đã khiến cho trái tim đập sai một nhịp.
|
CHƯƠNG 8
Đã gần trưa. Nó về sau khi đã thổi hết khúc nhạc và lấy lại tinh thần. Vừa bước đến phòng, Akêmi đã liến thoắng: – Bạn vừa đi đâu về đấy? Mình đã lo lắm đấy! Nó nở một nụ cười nhạt: – Xin lỗi mình đi dạo hơi xa. Akêmi thở dài. – Thôi đi cô nương, bạn chẳng chịu quan tâm giờ giấc gì cả. Giờ thì ăn cháo đi – vừa nói akêmi vừa bưng bát cháo thịt cho nó. Nhìn bát cháo của akêmi bây giờ đối với nó chẳng khác gì nhìn thấy cục vàng, liền ăn vội ăn vàng, may là cháo đã nguội nếu không thì….. – Cháo bạn làm ngon quá! – Nó nháy mắt tinh nghịch với akêmi. – Vậy thì ăn cho nhiều vào! – Akêmi phổng mũi mỉm cười. Trong lúc nó ăn akêmi mặc bộ đồ vu nữ nhìn chẳng khác gì một nữ pháp sư chính hiệu. Nó ngạc nhiên nhìn akêmi: – Bạn mặc đồ này làm gì vậy? – Bạn không biết à? Hôn nay là chủ nhâtj nhưng không được ở không đâu! – Tại sao? Nó hỏi hỏi với cái mặt ngầu hết sức, nó đang định ngủ cả một ngày mà lại nghe akêmi nói thế. – Đi tập cưỡi ngựa!? Đây là bài học, bắt buộc phải đi! – Hảaaaaaaaaaaaaaa? Cưỡi ngựa? Hai từ này chẳng khác gì sét đánh ngang tai đối với nó. Liên tưởng đến đến lần đầu tiên nó đến gần ngựa, xương sống nó gần như đóng băng, lần đó nó 5 tuổi tức là sau vụ thảm sát đó một năm: – Mẹ ơi, con ngựa này đẹp ghê!
-Tiểu thư, người phải học cách làm quen với ngựa thì mới có thể học cưỡi! – Mẹ nuôi nó giải thích. Sau đó vào nhà để lấy nước cho nó uống.
Nhưng nó đã làm “làm quen” với ngựa bằng cách ……..kéo đuôiốcn ngựa kèm một câu nói “dễ thương ” đến ngớ ngẩn:
– Ngựa ơi, “tóc” mày để để sai chỗ rồi! Để ta kéo nó ra đội lên đầu cho mày nhé!Và nó dùng hết sức tóm lấy đuôi con ngựa và….. kéo.
Kết quả con ngựa quá đau nên giơ chân hậu lên và ……đá. Rất may nó không bị sao vì bố nó đã kịp lao ra và ôm lấy nó đẩy ra, nhưng mỗi khi nhắc đến ngựa là nó rùng mình, bây giờ còn bắt nó gần ngựa, cưỡi ngựa thà nó chịu đâm đầu vào tường còn hơn. – Mình ra trước đây, bạn cũng biết đường rồi mà. Đồ của bạn ở trong phòng đó -akêmi nói rồi đi ra Nó thở dài…..đành phải cố chứ biết làm sao! ———————————- Tại sân tập ngựa. Có rất nhiều người ở đây, nữ có, nam có, người thành thạo có và cũng không thể thiếu những kẻ nghiệp dư…..như nó. Nó được thầy quản ngựa giao cho một con Bạch mã, nó có một một bộ lông trắng tuyệt đẹp và rất khoẻ mạnh. Rõ ràng nó có một con ngựa tốt nhưng nó chẳng biết làm sao với con ngựa này. Chỉ nhìn nó rồi lại thở dài. Nó đâu có biết những hành động của nó đã được ghi lại một cách rõ nét trong bộ não của một người. Bỗng một con ngựa đen tuyền phi thẳng đến chỗ nó và dừng lại. Người trên ngựa không ai khác chính là “tên vênh váo” đáng ghét. – Không biết cưỡi ngựa sao? – hắn hỏi nó với một giọng điệu châm chọc. -”…..” Nó im lặng vì sự thật không thể đúng hơn. Chỉ biết phóng ánh mắt nảy lửa về phía kẻ đang châm chọc mình. Nhìn ánh nảy lửa của nó hắt cười một nụ cười mỉm, rồi lấy lại sự nghiêm túc: – Thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ! Liệu có muốn tôi làm thầy dạy cô không? – Giọng điệu ma manh xen chút đểu giả làm nó lạnh cả xương sống.
|
CHƯƠNG 9
– Thật sao? Anh trở nên tốt bụng từ khi nào thế? Nó hỏi bằng ánh mắt nghi ngờ. Thấy “cá” đã căn câu, hắn cười thầm” Để xem tôi hành cô thế nào” – Nếu không thích thì thôi! – Hắn nói giọng thản nhiên. Rồi định cho ngựa quay đi. Nó thực sự khó xử. Cưỡi ngựa là bài học bắt buộc nếu nó không học hành gì thì làm sao được. Nhưng nếu phải nhờ hắn thì….. Biết là nó đang suy nghĩ hắn chờ đợi, nhưng thấy lâu quá nên vờ thúc ngựa bỏ đi. Và hắn mỉm cười khi thấy một bàn tay níu hắn lại. Nó lúng túng: – Anh sẽ dạy tôi, thật chứ? – Cô không tin thì thôi! – Hắn nói với một nụ cười …trong bụng – Được rồi…..tôi….học! Nó ấp úng mãi mới nói hết được cả câu. – Nói ngay từ đầu có phải tốt không? – Hắn vừa nói vừa xuống ngựa. Đi thôi! – Đi đâu? Nó hỏi – Đến bãi tập phía Tây( đây là bãi tập của riêng hắn nhưng nó không biết, hắn ở bãi tập này vì đoán chắc nó không biết cưỡi ngựa nên chờ đó ) – Đến đó làm gì? Nó vẫn không thể hiểu được. – Nếu mọi người biết tôi dạy một kẻ nghiệp dư NGHIÊM TRỌNG như cô thì cái mặt này còn để vào đâu! Hắn nói đều đều như
ng lại nhấn mạnh từ “nghiêm trọng” Nó túc giận, đầu óc lùng bùng: – Đâu có ai phiền anh! – Rốt cuộc cô có HỌC không? Hắn xoáy vào đúng điểm yếu của nó khiến nó đành phải cắn răng, bấm bụng chịu đựng: – Được…… rồi. Nó vừa nói vừa rụt rè dắt con ngựa lúi húi đi theo sau hắn. Thấy bộ dạng này của nó không hiểu sao hắn lại bật cười, một nụ cười không thành tiếng nhưng là một nụ cười thật sự. Hai người dắt ngựa tiến thẳng đến bãi tập phìa Tây ————————- Trong khi đó. Tại bãi tập ngựa phía Đông-bãi tập ngựa vừa nãy. – Tham kiến Nữ thần quân chúa! Tất cả các học viên ở đây đều kính cẩn cúi đầu chào. – Ở đây là trường học, không phải đa lễ như vậy! – Hanaka nói với một giọng nhè nhàng kèm theo một nụ cười “thân thiện”.Rồi cô ta quay sang hỏi một người bên cạnh: – Ngươi có thấy Nam thần điện đâu không, lúc nãy ta thấy người dắt ngựa vào trong này mà! Người được hỏi hơi lúng túng vì nếu nói ra không biết chừng đắc tội với Nam thần điện hạ mà nếu không trả lời thì hắn vẫn có thể bị phạt nhưng cuối cùng vẫn trả lời: – Ngài ấy dắt ngựa về bãi tập phía Tây ạ! Hanaka kông khỏi ngạc nhiên, nếu đã tập ở đó thì việc gì phải sang tận đây? Hay là….Bất giác cô ta hỏi tiếp: – Có đi cùng ai không? – Ơ..Ngài ấy đi cùng một cô gái lớp 10A1.-Người đó dáp với giọng điệu khó nhọc. Như thể đã đoán được toàn bộ tình hình, cô ta leo lên ngựa và phi thẳng đến bãi tập phía Tây. ” Điện hạ, người cho phép cô ta vào nơi đó ư? Ngay cả muội cũng không được phép mà! Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn muội? Được rồi chính Ngài đã ép muội! Chính Ngài” ———————————– Lúc này nó đang phải chịu đưng đủ thứ: – Đứng đó đi! Hai tay cầm cương cho chắc! -”…..” – Sai rồi, cô không quen ngựa, vuốt mặt nó để làm quen đi! -”……” – SAI! Nhẹ nhàng thôi, nếu không muốn bị ăn đá! -”……” – Lại sai nữa! Cô…… Hắn chưa kịp nói hết đã bị nó chặn họng: – Nèeeeeeee! Vừa phải thôi! Chắc gì anh đã biết cưỡi ngựa mà nói tôi thế hảaaaaaa?. Cũng phải thôi, nãy giờ nó bấm bụng, phụng phịu làm theo lời hắn nhưng có vẻ hắn ngày càng quá đà. Nghe nó nói mà hắn không thể không bật cười, hắn cứ nghĩ ai cũng phải biết một người tương lai sẽ ngồi lên vị trí cai quan các pháp sư phải được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu đến ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết thì…… Nhưng hắn không nói gì, leo lên ngựa hắn bắt dầu biểu diễn những động tác điêu luyện và cả cách điều khiển ngựa thuần thục ma rất ít những tay đua ngụa có được. Có vẻ hắn muốn chứng minh khả năng bằng hành động chứ không phải lời nói. Kết thúc màn biểu diễn, hắn dừng lại nói: – Thế nào? Nó không nói gì chỉ nhìn hắn mà với cái nhìn nảy lửa, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Nhìn nó thay đổi theo mức độ bốc lửa hắn bật cười, không hiểu sao gần nó hắn lại có thể cười nhiều vậy, khuôn mặt vẫn chưa dứt nét cười đùa hắn nói: – Trông cô như một con cún rất muốn cắn người nhưng lại không đủ dũng khí vậy! Nó ngớ người, hắn đang trêu nó ư? Trêu sao? Hắn- một con người nổi tiếng lạnh lùng, sắc đá mà cũng biết trêu sao? Nó cũng chợt nhận ra hắn nói với nó nhiều hơn hẳn những người khác, mà những người hắn nói chuyện với chỉ vẻn vẹn trên đầu ngón tay. Hơn nữa câu nói ban nãy rất giống một người, một người nó luốn nhớ đến. Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nó hướng về phía mình, hắn bối rối mặt nói: – Lên ngựa đi! Nó không nói gì, phụng phịu làm theo nhưng có vẻ khá vất vả. Và nó cảm thấy người nhẹ bổng….vì hắn …bế nó lên.Nó đỏ mặt. Hắn nhìn nó nói: – Đừng hiểu lầm, nếu để người khác biết “học trò” tôi kém thế này thì……! Hôm nay chủ yếu để cô làm quen ngựa và trải nghiệm một thứ nữa! – Gì thế! Nó ngu ngơ – Tốc độ! Hắn đáp gon lọ và leo lên con ngựa của….nó. Nó sững người, hắn đang nắm lấy cương, cái cắm của hắn tựa sát cái đầu của nó, hơi nóng phả vào mặt nó từ từ….. – Anh định làm gì vậy? Nó không khỏi ngạc nhiên – Nắm chắc dây cương! Hắn không trả lời, thúc ngựa phi thẳng. Con ngựa như biết nghe lời hắn, phi thẳng với tốc độ nhanh nhất có thể. Phạm vi không còn trong sân tập nữa mà đi thẳng voà rừng, rất nhiều cây cối, đòi hỏi người điều khiển ngựa phải rất thuần thục nếu không là đo ván ngay. – AAAAAAAA anh dừng lại ngay! Nó hét lên khi nhìn rất nhiều cây trước mặt. – Sẽ có lúc cô phải phi ngựa như thế này, bình tĩnh mà làm quen đi! Hắn nói đều đều và không có ý định dừng lại. Nó không nói thêm gì nữa, vì hắn nói đúng. Bây giờ nó không thấy sợ nữa vì bên cạnh nó có…..hắn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy hạnh phục….thật sự – thứ nó đã lâu lắm không được nếm trải. 5giờ30′ chiều – Chiều mai cô phải có mặt ở đây lúc 1giờ 30′, nếu không đừng có trách tôi ác. Nó không nói gì, khẽ gật đầu rồi đi khỏi. Đợi nó vừa đi khuất hắn liền nói: – Ra đi! Hanaka từ sau gốc cây bước ra. Kèm theo một câu nói: – Điện hạ biết thần muội ở đây? – Đứng ở đây lâu như vậy mà! Hắn nói kèm theo một nụ cười …….khinh bỉ. – Biết muội ở đâymà ngài không để tâm?! Ngài thật quá tàn nhẫn! -”……” – Ngài thích con nhỏ đó? Hanaka nói kèm theo một nụ cười chua chát. – Nếu có thì sao? Hắn nói giọng thản nhiên Hanaka bật khóc, trước giờ người đàn ông cô yêu có thể lạnh lùng với cô nhưng đối với những người con gái khác cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ, vậy mà….. Hắn quay lưng, không bận tâm, đến vị Quận chúa vì mình mà rơi nước mắt. Hanaka vẫn đứng đó… khóc, sự việc hôm nay cô đã thấy cả ” Được rồi, vốn dĩ muội định để cô ta yên thân vài ngày nhưng xem chừng Ngài muốn lấy mạng cô ta sớm thì phải. Vậy thì hãy đợi đấy” Cô ta nghĩ kèm theo một nụ cười…..nụ cười của sự hận thù…..chiếc vòng cổ đã có vài ……điểm đen.
|