Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 85: Giống nhau như đúc
Thần Dật vội vàng nắm lấy một tay của Hạ Hải Dụ.
Hạ Hải Dụ tức thì ngơ ngẩn, giải thích? Tại sao muốn giải thích với cô? Hiện tại bọn họ đâu có quan hệ gì!
Theo bản năng cô lùi lại phía sau, chợt gót chân va phải bàn, vậy là sơ sẩy, làm đổ cốc nước trên bàn.
Choang!
Nước rơi vãi tung tóe.
"A. . . . . ."
"Hải Dụ, em không sao chứ?" Thần Dật khẩn trương hỏi, kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.
Hạ Hải Dụ hoảng hốt lắc đầu, đẩy anh ra, "Em không sao, không phải nước nóng, không nóng."
Ngồi xổm xuống, nhặt cốc lên, may mắn đây không phải cái cốc Dương Dương cô định mang sang Mĩ, mà là một cái cốc bằng inox, dù rơi xuống đất cũng không vỡ.
Nếu không, nhất định cô sẽ bị thương, đoán chừng mai không lên máy bay được rồi.
Một việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra lại khiến biểu hiện trên mặt của Thần Dật càng thêm mấy phần cô đơn, "Thật xin lỗi. . . ."
"Không sao, em không bị thương!" Hạ Hải Dụ cố gắng mỉm cười, cô nhận ra được, Thần Dật rất khổ sở.
Thần Dật có chút phiền não, bỏ hai tay vào túi quần, hai mắt sáng trong thoáng qua ý vị sâu xa nồng đậm, "Hải Dụ, nếu như năm đó hai chúng ta không chia xa thì hiện tại sẽ ra sao?"
"Sao ạ?" cô không hiểu ý tứ của anh.
Anh cười khổ, lắc đầu, "Không có gì, anh chỉ nói vậy thôi."
Đã qua, chính là đã qua.
Hai năm trước, anh thân bất do kỷ, hiện tại, càng không có lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, trong ánh mắt của cô, anh thấy được sự độc lập, kiên cường cùng dũng cảm, hoàn toàn không có anh.
"Hải Dụ, anh về đây, em phải bảo trọng đấy nhé!" Anh xoay người rời đi.
Hạ Hải Dụ đưa mắt nhìn bóng lưng dần biến mất của Thần Dật, thở phào một cái, tiện tay mở ra cái hộp anh đưa cho, mở ra vừa nhìn, sao lại. . .
Sao lại trùng hợp đến thế?
Đôi giày này giống y như đúc với đôi giày lần trước Đường Húc Nghiêu bắt cô mang vào để tham gia vào một hoạt động thương nghiệp!
Hạ Hải Dụ quá ngạc nhiên, há hốc mồm, đôi giày của Đường Húc Nghiêu trước vẫn còn ở trong ngăn kéo, hiện tại lại thêm một đôi, cô phải đi đôi nào?
|
Chương 86: Rốt cuộc lên đường
Rột rột rột ……....
Chợt thấy bụng đói kêu lên rồn rột.
Hạ Hải Dụ hồi thần, lúc này mới nhớ ra buổi tối mình còn chưa ăn gì, cố gắng một mạch thu dọn hành lý!
Bẹp bẹp, cô đi vào bếp, nhìn thấy trên bếp lò còn hai gói mì ăn liền cuối cùng, một là mì thịt bò kho tàu, một là mì gà hầm nấm hương, nên chọn loại mì nào đây?
Đưa tay cầm hai gói mì lên, nhìn ngày tháng một chút, ừ, mì thịt bò kho tàu để được ít ngày, mì gà hầm nấm hương để được lâu hơn, cho nên, ăn mì thịt bò kho tàu!
Bật bếp, nước sôi sùng sục, chỉ chốc lát sau, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khắp phòng.
Ôi, thơm quá!
Mở tủ lạnh, đem nửa cái chân giò hun khói còn dư lại bên trong lấy ra ngoài, cắt thành miếng, bỏ vào trong nồi.
Tối nay ăn một bữa lớn hơn, như vậy ngày mai mới có thể lực lặn lội đường xa!
Hơn nữa không thể lãng phí thức ăn, cô muốn ăn sạch mọi thứ có trong tủ lạnh!
Mười phút sau, Hạ Hải Dụ đã giải quyết xong vấn đề đói bụng, ngả đầu trên ghế sa lon, cười khúc khích.
Ha ha, cô biết chọn giày cho mình thế nào rồi, cùng một đạo lý với ăn uống, không thể lãng phí nha, cho nên mặc mọi chuyện trước kia!
Tuy, đôi giày là đôi mà Đường Húc Nghiêu lưu manh tặng.
Miệng không kìm được lẩm bẩm, hừ, người đáng ghét !
◎◎◎
Ngày hôm sau.
Hạ Hải Dụ dậy từ rất sớm rất sớm, kiểm tra trong ngoài phòng một lần, toàn bộ điện nước khí gas đều tắt, xác định đã an toàn kiểm tra hành lý lại một phen, xác nhận không quên bất kỳ vật gì, lúc đó mới yên lòng.
O o, chuẩn bị tất cả sẵn sàng rồi !
Tóc buộc thành đuôi ngựa, so với ngày thường tốn thêm một xíu tâm tư, tóc mai ở thái dương cài lên như một con mèo đáng yêu, hì hì, nghe nói làm kiểu con mèo này có thể trừ tà, nhất định sẽ phù hộ cô lên đường bình an!
Quần áo cũng được lựa chọn tỉ mỉ, mặc dù không phải đồ mới, nhưng là một bộ mà cô thích nhất trong số tất cả quần áo mình có!
Từ đầu đến chân, tất cả đều đẹp, Hạ Hải Dụ kéo va ly tâm tình vui vẻ ra cửa, tròng mắt sáng trong lộ ra hạnh phúc, tinh thần thật tốt.
Ngồi xe buýt, chuyển xe buýt, đến sân bay, xuất trình vé, lên máy bay.
San Francisco, ta đến đây! ! !
|
Chương 87: Muốn gặp mặt
Thung lũng Silicon, nước Mĩ.
Khi Đường Húc Nghiêu chính thức lấy thân phận tổng giám đốc xuất hiện ở "Khoa học công nghệ Húc Dương", tất cả nhân viên của công ty đều phấn chấn hơn, bầu không khí lập tức nóng lên .
"Tổng giám đốc!"
"Tổng giám đốc!"
Ánh mắt của các nhân viên nữ thẳng tắp dán lên người anh, nhất thời có cảm giác thiếu dưỡng khí, anh là người đẹp trai đến nguy hiểm, mê người không kháng cự được, người đàn ông tuấn dật làm phụ nữ khắp thiên hạ phải điên cuồng.
Mắt phượng đào hoa thâm thúy giống như ánh sao yên lặng chiếu xuống, khóe mắt đuôi mày đều như cười, khiến chúng sinh điên đảo.
Nghe nói người có bề ngoài như vậy đều là người đa tình.
Thân cao ngất, bóng dáng thon dài, giơ tay nhấc chân biểu hiển rõ phong độ vua chúa.
Các nhân viên nữ kinh động tán thưởng hít không khí thành tiếng hết đợt này đến đợt khác, mà các nhân viên nam cũng không khỏi bị khuất phục.
Bỗng nhiên, Đường Húc Nghiêu dừng bước chân, cười như không cười, dùng giọng tiếng anh chuẩn, đáp lại, "Mọi người buổi sáng tốt lành."
Tác phong lãnh đạo của anh, khí phách lại dịu dàng, chinh phục lòng người.
Thiệu Hành đi sau anh, không nhịn được cười, bên khóe miệng nổi lên đường cong mờ nhạt, cùng đi vào thang máy riêng.
Cửa thang máy đóng lại, Thiệu Hành rốt cuộc không nhịn được nhạo báng, "Nghiêu, cậu cũng không cần lại phạm tội, đây là nước Mĩ, cẩn thận nhé, phụ nữ đều như sói như hổ!"
Đường Húc Nghiêu luôn luôn nhớ, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ có một cái tên —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ.
Nhìn một chút đồng hồ, ừ, còn hai giờ nữa là cô xuống máy bay rồi.
"Thiệu Hành, điều chỉnh lịch trình mình đã sắp xếp một chút, tớ muốn đi nhận điện thoại."
"Hả? Hôm nay là lần đầu tiên cậu trốn việc à! Wey wey Wey, ...A, không được, hai giờ sau có một cuộc phỏng vấn đấy!"
Đường Húc Nghiêu mỉm cười, lấy ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn về phía Thiệu Hành, "Mình tin tưởng người trợ lý vạn năng này nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!"
Đường Húc Nghiêu, cậu không phải là một người tùy tiện a, nhưng tùy tiện rời khỏi không phải là người!
Không lâu sau, Thiệu Hành ở bên trong bóp cổ tay, Đường Húc Nghiêu mở cửa ô tô Maybach màu trắng của anh chạy thẳng tới sân bay.
Tưởng niệm lần nữa lan tràn, trước mắt anh thoáng qua khuôn mặt tươi cười của cô, 100 ngày, toàn bộ 100 ngày chưa từng thấy cô, nhưng anh vẫn không có một ngày không nhớ đến cô.
Không có điện thoại, không có hình, không có bất kỳ liên lạc, nhưng cô, mỗi ngày đều xuất hiện ở trong đầu anh, hôm nay, cuối cùng gặp mặt rồi !
|
Chương 88: Kẻ khác tới đón
Sân bay.
Hạ Hải Dụ kéo va ly, chầm chậm ra cổng, cùng tinh thần sáng láng lúc lên đường bất đồng, giờ phút này cả người cô giống như bị nhiễm sương, ỉu xìu .
Đại khái là lần đầu tiên ngồi máy bay, lại bay đường dài, đầu của cô rất choáng, còn nguyên nhân nào nữa cũng không biết, dù sao thì cả người cực kỳ khó chịu.
Người chung quanh vội vàng đi qua, phóng mắt nhìn, phần lớn là người nước ngoài, thân hình cao lớn, kim phát bích nhãn, giọng nói dị quốc, mặc dù nghe được và hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng đột nhiên trong lòng bắt đầu sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm.
Trong đôi mắt, có phần mờ mịt.
Hạ Hải Dụ, muốn chịu đựng, điểm khó khăn này cũng đánh ngã ngươi ư, rất không có tiền đồ rồi!
Cố nén khó chịu, cô cố gắng duy trì tỉnh táo, hít thở sâu hai cái, cất bước đi về phía trước.
Nhưng là…thật sự rất choáng…
"A" Thân thể nghiêng một cái, hướng mặt đất ngã xuống.
"Cẩn thận!" Một đôi tay to ấm áp vững vàng đỡ cô.
Hạ Hải Dụ trừng mắt nhìn, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn lại, "Em trai Hạo Nhiên? Làm sao cậu ở nơi này?"
Bạch Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn cô, "May có anh ở chỗ này, bằng không em không ngất đi mới là lạ!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Hải Dụ ửng hồng, "Cám ơn cậu nhé!"
Bạch Hạo Nhiên nhịn không được nhân cơ hội đe dọa, "Vậy sau này em còn dám kêu mình khỏe lắm không?"
"Không dám không dám!" Hạ Hải Dụ giơ tay đầu hàng, cũng hướng anh làm mặt quỷ.
Rất thần kỳ, cô giống như chẳng khó chịu nữa rồi.
Cũng đúng, ở nơi đất khách quê người, đưa mắt không quen, chợt nhìn thấy một người quen, trong lòng luôn là ấm áp.
Nhưng mà …
"Em trai Hạo Nhiên,vì tới đón tôi mà cậu phải chạy Đông chạy Tây sao, vật vả cho cậu rồi!"Giọng nói của cô mang theo rất nhiều áy náy.
"Không vất vả, lập tức liền bay đến!" Bạch Hạo Nhiên nói thì dễ dàng, nhưng thật ra anh đã chạy Đông chạy Tây khắp cả phi trường cũng tìm không ra, đứng tại đây, đợi chừng mười giờ rồi.
Hạ Hải Dụ rất cảm động, khẽ hí mắt cười, gương mặt hồn nhiên, đơn thuần tốt đẹp như vậy, thẳng tắp chiếu vào trong mắt và trái tim của Bạch Hạo Nhiên.
"Đúng rồi, Hải Dụ, Hải Tinh thế nào, đã an bài tốt rồi sao?"
"Tốt lắm tốt lắm, em ấy và nhân viên chăm sóc đã trực tiếp nhập viện, ừ, đây là địa chỉ." Hạ Hải Dụ móc danh thiếp trong túi ra, phía trên in tên một bệnh viện nổi tiếng.
"Một lát anh cùng em đi xem Hải Tinh."
"Ừ, cám ơn!" Hạ Hải Dụ lần nữa nói lời cảm ơn, bởi vì cô thật sự không biết trừ điều này, cô còn có thể nói gì.
Hai người sóng vai rời khỏi sân bay, Bạch Hạo Nhiên chăm sóc Hạ Hải Dụ mọi nơi, không chỉ nhận va ly hành lý còn cả túi xách của cô, quan tâm chu đáo
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô Maybach màu trắng.
Đường Húc Nghiêu dựa vào sườn xe, thần sắc phức tạp…
|
Chương 89: Ở gần một chút
Maybach lao vun vút trên đường, tốc độ cực nhanh, bỏ lại một chiếc lại một chiếc xe phía sau.
Ngồi trong xe, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu có chút âm trầm, môi mỏng mím chặt, thậm chí tay nắm vô lăng có chút trắng bệch.
Đường Húc Nghiêu, ngươi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, làm sao mi không xông lên kéo cô ấy ra khỏi người đàn ông bên cạnh, toàn bộ 100 ngày ngươi đều nghĩ đến cô ấy, sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi cùng người đàn ông khác!
Mi điên rồi sao?
Thế không giống mi sẽ làm ra chuyện!
Mi ở đây nghĩ cái gì? Mi ở đây làm cái gì? Mi ở đây sợ cái gì chứ?
Sợ?
Chân mày khẽ cau lại .
Không thể nào, chẳng lẽ là mình đang sợ hoặc như lần trước làm tổn thương cô ấy sao?
Buồn bực tới cực điểm.
Đánh tay lái, thay đổi đường đi, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối cùng dừng trước một tiểu khu.
Xa xa nhìn sang, các căn phòng nhỏ sơn màu trắng hết sức đơn giản, bồn hoa phía trước tươi đẹp rực rỡ, bên cạnh là cây cọ thật cao, màu xanh nổi bật, làm cho người ta thư thái cả người.
Trong công viên cách đó không xa, một đám thanh niên tụ tập một chỗ cùng nhau nướng đồ ăn, trận trận tiếng cười theo gió bay tới.
Ở bãi cỏ còn có một đôi tình nhân ngồi trên ghế dài, sóng vai nhìn bầu trời, trên bầu trời một chiếc máy bay màu trắng bạc vun vút lao qua.
Lặng lẽ nhìn trong chốc lát, khóe miệng không nhịn được giơ lên, buồn phiền lúc trước, trở thành hư không.
Cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số, gọi, "Thiệu Hành, đổi phòng nhỏ cho mình, tớ cũng muốn ở cùng khu với Hạ Hải Dụ, cách cô ấy càng gần càng tốt."
Khóe miệng Thiệu Hành co giật, “Đó là khu trọ nghèo, trong phòng không có nhà vệ sinh lớn, cậu xác định?"
"Xác định."
Thiệu Hành quả thật muốn điên, "Vậy nhà cậu ở trước kia phải làm sao bây giờ? "
"Cậu muốn làm gì thì làm đi!"
Người ta từ bờ đông chuyển tới miền Tây nước Mĩ, anh muốn ở gần một chút, áp lực rất lớn a!
Hạ Hải Dụ, lần này, anh muốn gần quan được ban lộc!
Chờ coi!
|