Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu
|
|
50. Giải thoát Chiếc xe hắn cứ chạy không biết hướng nào cố định cả. Hắn thật sự lo lắng tức giận đến khuôn mặt méo mó trông thật khó coi - Cả đêm hôm qua không thấy Trúc Nhi tại sao cậu không báo cho tôi biết? - Tôi đã gọi điện nhưng chẳng thể nào liên lạc được…cứ nghĩ cô ấy đến tìm anh - Mẹ cô ấy đang trong bệnh viện thế cô ấy có thể bỏ đi được sao? Cậu có bị gì không hả? Hoàng cả đêm lo lắng cho mẹ nó còn tâm hơi nào mà nghĩ đến chuyện này…bây giờ mới thật sự giận chính mình - Mẹ Trúc Nhi mất rồi!! Kétttttttttt - Cậu vừa nói gì? - Đêm hôm qua, bác ấy đã đi rồi - Tại…tại… Ầm….một người nào đó từ trong rừng chạy thẳng ra đâm vào chiếc xe của hắn ngã nhào, người ngợm thì lắm lem. Hắn chưa kịp nhìn ra ai thì người đó đã bám vào xe cửa xe của hắn đập mạnh - Cứu cứu… - Là cậu/ Anh Quốc Lâm Hắn vội mở cửa xe - Quốc Lâm có chuyện gì sao cậu lại ra nông nổi này? Còn Thiên Kỳ đâu? - Cứu…cứu… - Hắn nhìn theo hướng Quốc Lâm chỉ, Quốc Lâm ngất đi vì đuối sức - Quốc Lâm!!! Theo hướng Quốc Lâm chỉ hắn lái xe nhanh thật nhanh đồng thời báo ngay cho cảnh sát đến. Phí trước dường như đang có đánh nhau, hắn cùng Hoàng xuống xe từ từ tiến đến thăm dò tình hình…một con gái người…con gái đang loạn choạn đứng dậy, đầu vẫn còn chảy máu - Thiên Kỳ! Tiếng ai gọi cô sao nghe thân thuộc đến thế làm cô vui mừng đến bật khóc - Anh hai…huhu… - Không sao rồi, có anh hai đây….nhưng em và Quốc Lâm sao lại ra nông nổi này? - Tất cả là do chị Túc Linh đáng ghét, chị ta không hề bệnh hoạn gì cả tất cả chỉ là một màng kịch mà thôi - Uhm. Anh đã biết - Chị Trúc Nhi…phải rồi, chị Trúc Nhi…anh mau cứu chị Trúc Nhi, bọn chúng đưa chị Trúc Nhi đi đâu rồi… - Bình tĩnh…Hoàng cậu đưa Thiên Kỳ ra xe…tôi sẽ tìm Trúc Nhi - Được. Anh nhớ cẩn thận - Uhm Hắn men theo lói mòn, dùng những thân cây, bụi cỏ để che lấy mình tránh bọn chúng phát hiện. Bọn đàn em của Đan Mã đều bị bắt, một số thì bị giết, thiệt hại về người của tên Sang cũng không ít. - Mày phải trả giá cho tội giết vợ con tao Thái cầm con dao nhọn chạy đến đâm thẳng vào ngực tên Sang, tên Sang dùng súng bắn lại nhưng do bị dâm bất ngờ không kịp né tránh cả hai đều ngã ngay tại chỗ - Anh Sang…anh Sang – Bọn đàn em nhốn nháo cả lên là tên Thành bên trong đang ngắm nhìn người đẹp bực mình đi ra vì bị làm phiền - Hừ…bọn bây có im lặng không? – Lão nhìn tên Sang chết tức tưởi cười nhạt – Các ngươi mau dọn dẹp chỗ này, đừng làm phiền đến tao…nếu không….- Lão ta trừng mắt nhìn làm bọn đàn em hoảng sợ Lão ta vào trong, giờ thì nó đã tỉnh, nhìn thấy lão, nó run rẫy lùi về phía sau - Ông…ông định làm gì…mau tránh ra - Hê hê…em rất đẹp, nhìn thôi đã làm ta chết vì thèm rồi hê hê - Mau tránh ra…thả tôi ra… Lão ta tóm lấy nó, xé toạt chiếc áo của nó làm lộ ra bờ vai trắng nõn nà, lão ta nhìn muốn chảy nước vãi liền nhanh như chóp dùng sức mạnh để khống chế nó. Tay chân nó bị trói chặc không thể nào chạy được nó chỉ còn biết cựa quậy, kêu la mong có ai đó đến cứu mình. Lão dùng bàn tay vuốt ve lên khuôn mặt nó, dùng lưỡi của mình liếm lên bờ vai của nó….nó chỉ biết lắc đầu, vang xin lão ta hãy buông tha cho nó. Bên ngoài tiếng đánh nhau in ỏi làm lão ta cũng phân tâm đôi chút nhưng dã tính đã vây lấy con người của lão thì lão cũng chẳng màng quan tâm Ầm. Cánh cửa bị đạp thật mạnh - MAU THẢ CÔ ẤY RA!!! – Gương mặt lạnh như băng, đôi mắt dữ tợn như chúa sơn lâm, hai tay hắn cung lại…chỉ một nấm đấm hiện giờ của hắn ngay lập tức người nhận được sẽ tử vong tại chỗ Bị làm phiền, tên Thành tức tối đứng dậy quay về phía sau, bọn đàn em kẻ bị thương, người cầm vũ khí từ bên ngoài tiến vào, phía sau hắn là Hoàng. - Mày khá lắm - Trúc Nhi, em đừng sợ có anh đây – Ánh mắt tha thiết nhìn nó - Anh mau cứu Trúc Nhi, bọn này tôi xử lý - Uhm Vừa dứt lời Hoàng xông ra mở đường cho hắn, hắn tiến đến phía trước tên Thành hoảng sợ bắt ngay lấy nó - Mày ngon bước thêm một bước nữa xem – Lão ta chĩa súng vào đầu nó - Mày có ngon thì đấu tay đôi với tao - Hừ…. –Lão ta kéo nó theo mình ra phía sau, hắn đuổi theo Tiếng còi hú in ỏi, cảnh sát đã đến khống chế toàn bộ bọn đàn em của tên Thành, Hoàng và hắn đuổi theo lão Thành, ra đến bờ vực….lão ta nhìn xuống, một hòn đá rơi xuống làm lão giật mình - Bọn mày còn bước đến tao sẽ cho con bé đi ngay – Lão dí sát mũi súng vào đầu nó, hắn lo lắng, Hoàng phía sau đang hành động Đoàn….tiếng súng phát ra, lão ta mất thăng bằng ngã xuống vực đồng thởi kéo theo nó, hắn nhanh như cắt chụp lấy tay nó, cả người nó đang đung đưa trên không trung - Trúc Nhi, cố lên…em làm được mà Hắn cố gắng kéo nó lên nhưng bàn tay nó đang từ từ tuột ra khỏi bàn tay của hắn, hắn vội lấy tay còn lại chụp lấy, Hoàng ôm lấy thân người của hắn, dùng sức của mình kéo cả hai lên… - Trúc Nhi…em cố gắng lên - Không được rồi…mau buông em ra…nếu không cả hai chúng ta đều rơi xuống - Trúc nhi, nắm lấy tay anh, anh không cho phép em được buông tay…em phải cố lên Nó cố gắng giữ chặc tay hắn, từng chút từng chút một…cơ thể hai người dần được kéo lên nhờ Hoàng và cả đội cảnh sát phía sau. Sau khi làm tan lễ cho mẹ nó và Đan Mã, nó trở nên trầm lặng hẳn tự nhốt mình trong nhà, Hoàng nhìn nó như thế cũng đành hoãn lại việc ra nước ngoài, hắn thì cứ có thời gian rãnh liền đến chăm sóc nó. Sự việc vỡ lỡ, Túc Linh liền lập tức theo ba ra nước ngoài, cuộc điều tra được mỡ rộng ra và kết quả cả công ty ba cô bị phá sản, ba cô đi tù vì tội buông bán vũ khí…trong một đêm mà cô từ một thiên kim tiểu thư biến thành một kẻ không nhà, bị đuổi về Việt Nam. - Trúc Nhi, em ăn ít cháo đi, mấy ngày nay trông em gầy hẳn ra – Hắn nài nỉ Nó vẫn nhìn vào một khoảng hư không - Trúc Nhi, cậu định thế này đến bao giờ hả. Bác ở trên trời nhìn cậu như thế này có vui không? – Hoàng lây mạnh người nó - Anh Hoàng, chị Trúc Nhi đau đấy Hai hàng nước mắt nó lại rơi, hắn rối rít lấy khăn lau cho nó - Trúc Nhi, em thấy đó mọi người ở đây đều lo lắng cho em. Ngoan, nghe lời anh ăn chút cháo đi - Tại sao mẹ lại bỏ em mà ra đi? – Nó thổn thức - Trúc Nhi, em cứ như vậy bác sẽ không vui mà ra đi đâu – Quốc Lâm khuyên - Đây, cậu cầm lấy…thứ mà trước khi bác mất bác vẫn nhờ tớ đưa lại cho cậu. Cậu không hiểu hay sao? Bác mong cậu sống tốt, sống vui vẻ…sống để tìm lại người anh cho mẹ cậu, cậu có nghe rõ không hả Trúc Nhi Nó nhận lấy chiếc hộp từ tay Hoàng, ôm chiếc hộp vào lòng, nó khóc lớn - Mẹ ơi! Con sai rồi, con sai rồi!!!
|
51. Lời cầu hôn Một năm sau - Mấy đứa lại đây mang giúp chị vào trong - Chị Trúc Nhi đến rồi, hihi Bọn nhóc trong cô nhi viện chạy ùa ra khi nhìn thấy nó. Suốt một năm trôi qua, ngày nào nó cũng đến cô nhìn viện giúp các sơ chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, nó mong sao có thể đem tình cảm của mình để sởi ấm những trái tim bé nhỏ - Này, cậu mau mau ra giúp tớ…nặng quá – Hoàng đang khiên cả một cái thùng to vào không biết trong này chứa gì ta? - Hì hì…để tớ giúp - Để đó anh làm cho – Hắn lại khiên phụ Hoàng làm nó thật bất ngờ sao anh lại xuất hiện ở đây…chẳng phải anh đi công tác tuần sau mới về à - Anh không đi công tác sao? - Uhm, anh vừa về…biết thế nào em cũng ở đây nên anh đến thẳng đây luôn. Xong rồi, còn gì cần anh khiên nữa không? - Hết rồi, hai người vào trong giúp em tặng quà cho mấy đứa nhỏ Mùa giáng sinh năm nay thật ấm áp, cả cô nhi viện được trang trí thật đẹp, mấy đứa nhỏ thì được nhận quà từ ba ông bà già noel. Chia tay bọn trẻ, cả ba người đi đến Smile để tổ chức đêm noel cho chính mình. Rượu và thức ăn được bày ra đầy cả bàn - Mọi người cùng nâng ly…Giáng sinh vui vẻ - Quốc Lâm hô to mọi người làm theo - Thiên Kỳ, em ăn thử món này đi – Nó gấp cho Thiên Kỳ, hắn liền đưa chén sang nó - Của anh đâu - Haha anh hai….thiệt hết biết anh… - Cậu đúng là…chỉ có Trúc Nhi mới làm cậu ra thế này thôi – Quốc Lâm - Anh Quốc Lâm , ăn đi này – Nó tặng cho Quốc Lâm cả một cái đùi gà to tướng - Anh Hoàng, sao anh không nói gì hết vậy? - Ừ. Nhìn mọi người vui anh cũng vui rồi - Nào…nâng lý…1…2…3…zô Khách sạn Rose chính thức được khánh thành, khách sạn nhìn bên ngoài thật nguy nga tráng lệ, bên trong còn hơn vậy gấp nhiều lần. Một buổi tiệc ra mắt được tổ chức thật linh đình, biết bao ông chủ lớn cùng các cô tiểu thư xinh xắn đến dự, một phần vì muốn xem mặt chàng chủ tịch trẻ tuổi tài ba của tập đoàn Hoàng Vũ, một phần vì muốn nhân cơ hội này làm thân mong sao kiếm chát được danh tiếng, một phần thì muốn con gái của mình may mắn được lọt vào mắt xanh của chàng chủ tịch trẻ này. Hắn kiêm nhiệm chức chủ tịch thay ba hắn vì ông muốn về hưu sớm an hưởng tuổi già, ông tin tưởng con trai mình sẽ quản lý tốt những gì ông giao phó. Quan khách đã đến đông đủ cả, ba Hoàng và Hoàng cũng được mời đến, mọi người đến đông đủ cả rồi nhưng sao vị chủ tịch trẻ vẫn còn là một ẩn số? Hắn bảo đến đón nó nhưng nó lại ngại vì đường đường là một vị chủ tịch của một tập đoàn hàng đầu vậy làm sao có thể để hắn đến đón nó, làm sao có thể để mọi người chờ đợi hắn. Tranh cãi cuối cùng hắn đưa ra quyết định nó sẽ đến cùng với Thiên Kỳ và Quốc Lâm sẽ đảm đương nhiệm vụ hộ tống họ đến đây. Nhưng chờ hoài chờ mãi…sao giờ này nó vẫn chưa xuất hiện…kia rồi chiếc xe quen thuộc dừng trước khách sạn, hắn trên lầu vui mừng chạy xuống. Nhìn thấy vị chủ tịch mọi người đều muốn bắt chuyện nhưng chẳng thấy hắn quan tâm đến mà cứ thẳng hướng mà đi ra, hắn đứng nhìn người con gái đang bước ra từ trong xe…làm hắn một phút ngây ngốc. Nó hôm nay thật xinh với chiếc váy dạ hội màu đen bó sát làm tôn lên làn da trắng ngần, tóc được uốn và được để sang một bên vai, khuôn mặt được trang điểm một cách vừa phải nhìn rất tự nhiên…thấy hắn cứ châm chú nhìn mình, khuôn mặt nó ửng hồng vì ngại. - Anh hai, thấy tài nghệ của em thế nào? – Thiên Kỳ đấm nhẹ vào vai hắn - Uhm…rất đẹp – Lời khen của hắn làm nó thêm ngượng - Khách đã đến đủ rồi, chúng ta mau vào thôi – Ba mẹ hắn ra Nó cuối chào ba mẹ hắn, hai ông bà qua hết hiểu lầm giờ thì hiểu nó và quý nó nhiều hơn. Thiên Kỳ hôm nay cũng xinh không kém gì, cô diện cho mình một chiếc đầm hồng để hở một phần lưng trắng nõn nà làm điêu đứng các chàng công tử nhưng cô chẳng quan tâm vì trong trái tim cô đã có người ngự trị mất rồi. Khách khá đông, hắn phải theo ba mẹ đi chào rượu mọi người, không muốn để nó đứng bơ vơ một mình hắn đành nhờ Thiên Kỳ trông hộ, cứ như nó là trẻ em sợ bị bắt cóc vậy - Trúc Nhi, hôm nay cậu thật xinh - Cám ơn, cậu cũng thế - Nó nhìn Hoàng cười – Cậu định khi nào sẽ đi? - Tớ vẫn chưa biết, có lẽ trong thời gian tới Nó cùng trò chuyện với Hoàng, Thiên Kỳ đi lấy thêm rượu thì va phải một anh chàng thật điển trai - Xin lỗi, anh không sao chứ? – Tiếng nói dịu dàng, cùng khuôn mặt xinh đẹp làm anh chàng kia bị hút hồn - Không sao, tiểu thư có phải là Thiên Kỳ - Dạ, vâng - Tôi là… - Anh là gì kệ anh – Quốc Lâm bỏ lững câu rồi kéo Thiên Kỳ ra ngoài - Anh Quốc Lâm, anh sao vậy? - Anh hỏi em…sao lại trò chuyện với anh ta? Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Quốc Lâm, cô phì cười - Anh đang ghen đấy à Quốc Lâm nhìn cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày của mình, anh ôm cô vào lòng, khẳng định - Phải. Ai biểu em thật nổi bật đêm nay Lời nói thật êm tay, cô cũng ôm lấy Quốc Lâm miễm cười hạnh phúc Trong đại sảnh của khách sạn, mọi người đang vui vẻ dùng tiệc thì thông báo từ sân khấu vang lên làm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Quốc Lâm và Thiên Kỳ cũng vào trong. - Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Hoàng Thiên Du - chủ tịch tập đoàn Hoàng Vũ, thay mặt cho công ty gửi đến mọi người lời cảm ơn chân thành vì đã đến dự buổi tiệc ngày hôm nay với chúng tôi…. Mọi ánh mắt đều hướng về hắn, nó cũng thế, trông hắn hôm nay thật ra dáng một chủ tịch đẹp trai, hào hoa và bản lĩnh, đó là theo suy nghĩ của nó, nó nhìn hắn miễm cười. Bên dưới các cô gái nhìn hắn không thể không ngưỡng mộ, không thể không yêu và không thể không muốn có được hắn….Kết thúc “Bài diễn văn ngắn”, hắn nhìn nó rồi nói tiếp… - Và trong buổi tiệc ngày hôm nay, tôi muốn nói điều này với người con gái đã…lấy mất trái tim tôi… Hắn nhìn nó, hắn vừa nói gì đấy…mọi ánh nhìn đều hướng về phía mà hắn đang nhìn…hướng về nó. Nó cảm thấy lạnh sống lưng…hắn đang làm chuyện gì vậy nè. Hắn từ từ đi đến bên nó, quỳ một chân trước mặt nó, lấy trong người ra một cái hộp bên trong là chiếc nhẫn được làm rất công phu…nó trân trân nhìn hành động của hắn, mọi người đều hướng mắt về phía họ - Trúc Nhi, chúng ta đã cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện…vui có, buồn có, đau khổ có…nhưng chính những điều đó làm anh biết rằng…cuộc sống này anh không thể thiếu em. Đồng ý làm vợ anh nha! Nó im lặng nhìn hắn, mọi người xung quanh thì đang hô to đồng ý đi…đồng ý đi…nó vui mừng đến bật khóc, không nói lên được lời nào cả, chỉ gật đầu, một cái gật đầu của nó làm trái tim hắn đập rộn ràng…chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út của nó, hắn đứng dậy ôm lấy nó, trao cho nó một nụ hôn thật ngọt…nó ngượng ngùng vì trước mặt bao nhiêu người…mọi người xung quanh vỗ tay chúc mừng, Hoàng cũng vui thay cho hạnh phúc của nó.
|
52. Hạnh phúc nhỏ Hôn lễ của nó và hắn được tổ chức sau đó không lâu. Hoàng nhìn thấy nó được hạnh phúc cũng yên tâm mà ra đi, bây giờ cậu phải có trách nhiệm với gia đình đình, thay mặt ba cậu quản lý công ty và hơn nữa, ba mẹ cậu đã định di cư sang Mỹ chính vì điều đó Hoàng càng phải ra đi. Tại sân bay - Hoàng khi nào rãnh nhớ về thăm tớ đấy nhé, không thì…tớ sẽ giận cậu đấy - Tớ biết mà – Hoàng bước đến ôm lấy nó, một cái nhìn không mấy thiện cảm đang hướng đến Hoàng, hắn đi lại kéo nó ra khỏi Hoàng - Cậu đi mạnh khoẻ, sao này nhất định chúng ta còn gặp nhau – Hắn giơ tay ra trước mặt Hoàng, Hoàng cũng thế, phải gặp nhau chứ vì hai gia đình có mối thâm tình rất tốt kia mà - Uhm. Anh nhớ chăm sóc tốt cho Trúc Nhi nếu không… - Ánh mắt đe doạ nhìn hắn, hắn nhếch môi thầm nghĩ “Điều này không cần cậu phải nhắc” - Tôi biết! - Anh Hoàng, nhớ bảo trọng – Thiên Kỳ - Em nhớ giữ gìn sức khoẻ - Quốc Lâm - Uhm. Cám ơn mọi người – Hoàng nhìn nó lần nữa – Mình đi nha, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ, nếu anh ta có ăn hiếp cậu cứ báo ngay cho tớ, tớ sẽ xử anh ta - Uhm. Hi cậu đi bảo trọng Hoàng xoay người bước đi rồi đột ngột quay lại ôm lấy nó, làm người bên cạnh không khỏi bực mình - Tớ sẽ nhớ cậu rất nhiều…rất nhiều… - Nhớ tớ thì về thăm tớ…thôi cậu vào trong đi, máy bay sắp khởi hành rồi – Nó ôm lấy Hoàng, vỗ nhẹ bờ vai an ủi - Uhm. Tớ đi đây. Chào tạm biệt mọi người Hoàng bước đi nhưng lòng lại muốn ở lại, nghĩ một ngày không gặp nó Hoàng cảm thấy bức rức khó chịu vô cùng, không biết Hoàng có thể chịu đựng được cảm giác này hay không? Một ánh mắt khác dõi theo Hoàng, khuôn mặt như tối sầm lại…. - Ông xã, muộn rồi…anh còn làm việc sao? – Nó đi đến ôm lấy hắn, hắn nắm lấy bàn tay nó kéo nó vào lòng, nhìn nó không nói lời nào - Anh sao thế? - Tại sao em có thể ôm người đàn ông khác trước mặt chồng của mình? – Hai mày chau lại, hắn hỏi, nó phì cười - Vậy suốt từ sáng đến giờ anh không thèm nói chuyện là vì chuyện này sao? - …. – Hắn im lặng, đôi mày lại chau lại - Ông xã ngốc, chỉ là một cái ôm không chứng minh được gì cả - Hay tay nó vòng qua cổ hắn – Em chỉ yêu mình ông xã thôi! Đôi mày giãn ra nhưng hắn vẫn không thể tha cho nó dễ dàng như vậy, một nụ cười ma mảnh hiện ra làm nó cảm thấy bất an - Anh phải phạt em…– Dứt lời hắn bế thốc nó trên tay, nó chưa kịp phản ứng thì hắn đã đặt nó xuống giường, lấy thân mình đè lên cơ thể nhỏ bé của nó –….Vì cái tội ngang nhiên ôm người đàn ông khác trước mặt anh Hắn cuối xuống hôn vào đôi môi nhỏ bé của nó, càng hôn thì làm hắn càng thêm kích thích, hắn hôn bạo hơn làm nó muốn nghẹt thở - Xem em sau này còn dám thế nữa không? Bây giờ nó mới phát hiện hắn trở nên bá đạo từ khi nào vậy? Hắn hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ bé của nó, hôn lên trán, hôn lên đôi mắt đáng yêu, hắn cắn nhẹ vành tai làm nó khẽ kêu nhẹ ưỡn người một cái. Đôi bàn tay ma thuật của hắn vuốt ve cơ thể mềm mại của nó, đôi bàn tay chạm đến đâu làm nó rùn mình đến đó…nhìn nó như thế hắn thêm phần thích thú…chẳng mấy chốc cả hai cơ thể đã không còn một mảnh vải trên người, họ ôm lấy nhau…trong phòng dưới ánh đèn mờ ảo chỉ còn nghe những tiếng thở một lúc một gấp hơn. Nó từ khi ra trường vẫn mong muốn tìm cho mình một công việc nào đó nhưng hắn bá đạo chỉ muốn nó ở nhà…hắn dĩ nhiên là đủ khả năng để nuôi nó nhưng mà ở nhà riết rồi cũng chán…nhà thì chỉ còn lại Thiên Kỳ, ba mẹ hắn đã trở về Mĩ…Biết nó ở nhà buồn hắn bảo nó buồn thì đến viện mồ côi chơi với bọn trẻ dù sao thì chúng rất thích nó, nó đành gật đầu đồng ý dù sao như vậy vẫn tốt hơn là suốt ngày ở nhà tự kỷ.
|
53. Gặp lại cố nhân Từ viện mồ côi trở về nhà tâm trạng nó thật vui…bên cạnh bọn trẻ nó như tìm lại được khoảng thời gian trước đây của mình. Tài xế An dừng xe trước ngôi biệt thự Hoàng gia, nó bước xuống xe muốn đi dạo một chút, tài xế cho xe vào gara. Nó bước một vài bước rồi dừng lại, trước mặt nó là ngôi biệt thự họ Hoàng…mới ngày nào đó nó còn run rẩy khi đến đây thế mà…đang suy tư thì từ đằng xa một cô gái đang chạy đến phía nó, đằng sau là một đám người đang đuổi theo - Cứu tôi…làm ơn cứu tôi – Cô gái chạy đến nấp sau người nó run rẫy sợ hải, bọn người kia chạy đến nơi trừng mắt nhìn - Con quỷ cái kia, mau theo bọn tao về - Một tên trông thật hun tợn bước đến, nó liền giơ hai tay ra bảo vệ cô gái – Cô là ai, mau tránh ra chuyện này không liên quan đến cô - Giữa ban ngày ban mặt mà các anh lại đuổi đánh một cô gái yếu đuối thế này ư? - Haha tao đã nói chuyện này không liên quan đến mày, mau tránh ra…bằng không… Tên đó giơ tay lên cao định đánh nó, nó theo phản xạ nhắm mắt lại…nó nghe tiếng la nhưng sao nó không thấy đau vậy nè, nó từ từ mở mắt ra thì bọn kia đã nằm sổng soài trên mặt đất - Còn không mau cút – Âm thanh quen thuộc Bọn chúng bỏ chạy bán sống bán chết, hắn quay người đi đến bên cạnh nó - Ông xã!! - Sao em không vào nhà, ở ngoài này lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? - Em chỉ muốn đi dạo một chút…à mà… - Nó quay sang cô gái vẫn còn ngồi đó run rẫy, hắn chau mày nhìn, nó bước đến gần – Cô tên là gì? Sao bọn chúng lại đuổi theo cô? - Tôi là Thảo Nhi, cám ơn cô…tôi đi đây – Cô gái đứng dậy, run rẫy bỏ đi…được một hai bước thì ngất xỉu Khi tỉnh dậy, Thảo Nhi thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, mọi thứ xung quanh đều rất đẹp, cô chưa bao giờ được nằm trên một chiếc nệm ấm thế này… - Cô tỉnh rồi à, dậy ăn chút cháo đi - Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? - Đây là nhà tôi…lúc nãy cô ngất xỉu nên tôi đưa cô vào…cô ăn chút cháo rồi uống thuốc. Bác sĩ bảo cô bị suy nhược do mấy ngày liền không ăn - Cám…cám ơn cô - Không cần khách sáo. À cô tên là Thảo Nhi đúng không? Còn tôi là Trúc Nhi – Nó nỡ một nụ cười thật tươi – Cô gái nhìn nó có nét gì đó rất quen, len lén nhìn phía sau gáy của nó, không thể tin được - Cậu…cậu là Trúc Nhi…trước đây đã từng sống ở “Vòng tay ấm” - Sao…sao… - Tớ là Thảo Nhi đây. Con bé hay thắc bím hai bên - Thảo Nhi!! Cả hai nhận ra nhau, vui mừng ôm lấy nhau thúc thích. Nó cùng Thảo Nhi ôn lại những kỷ niệm xưa, kể về khoảng thời gian Thảo Nhi được nhận nuôi thì mái ấm đã xảy ra chuyện… - Gặp lại cậu thật sự mình rất vui nhưng mà cậu còn chưa khoẻ hẳn…sau này bọn mình còn nhiều thời gian để trò chuyện mà - Uhm. Hihi Cốc…cốc…cốc…hắn đẩy cửa vào - Mẹ vừa gọi điện hỏi thăm em đấy - Dạ, em sẽ gọi lại cho mẹ…à anh có nhận ra ai không? Hắn chau mày nhìn Thảo Nhi - Đây là Thảo Nhi, Thảo Nhi cùng sống ở “Vòng tay ấm” đấy Thảo Nhi có phần sợ hắn, sao đôi mày hắn cứ chau lại nhìn cô - Thảo Nhi, cậu đừng sợ…anh ấy là Khắc Duy, cậu nhớ không? - Anh Khắc Duy? - Uhm. Chào em, rất vui được gặp lại em – Một nụ cười toả nắng hiện ra làm Thảo Nhi thấy nhẹ người - Chào…chào anh. Hai người… - Anh và Trúc Nhi vừa mới kết hôn - Chúc mừng hai người - Cám ơn cậu Thảo Nhi ở lại cùng nó và hắn để dưỡng bệnh, khi lành hẳn cô có ý định ra đi nhưng nó quyết định giữa cô lại vì giờ cô chẳng còn nơi nào để đi cả, dù sao thì họ cũng là chị tốt…phải…chị em tốt…
|
54. Nghi ngờ là một ngòi nổ ngầm phá vỡ lòng tin - Chị hai, chị sao thế? - Thiên Kỳ à! Hôm nay học về sớm thế? Đói chưa chị làm chút gì cho em ăn - Cậu để đó mình làm cho – Thảo Nhi - Dạ, em cám ơn chị Thảo Nhi – Quay sang nó, Thiên Kỳ trở lại câu hỏi lúc nãy – Chị hai, có chuyện gì nói em biết đi - Mẹ vừa gọi điện cho chị… - Mẹ gọi cho chị thì có gì mà chị ủ dột - Mẹ mong có cháu - Tưởng gì…thì chuyện này cũng phải từ từ, anh chị cưới nhau chưa được bao lâu kia mà - Haizzzzz - Thiên Kỳ nói phải, em đừng lo nghĩ nhiều quá – Hắn ở đâu xuất hiện, cuối xuống vòng tay ôm lấy nó - Nhưng mà cũng gần nữa năm rồi…em sợ… - Không cho em nói bậy – Hắn lấy tay che miệng nó lại, nhìn hai người họ kìa Thiên Kỳ cũng phải ghen tị - Em còn ở đây đó nha! Nó ngượng ngùng đẩy hắn ra, Thảo Nhi nhìn thấy nó được hạnh phúc như thế vừa mừng vừa cảm thấy bất an. Smile dạo gần đây hơi vắng, vắng đi đầu bếp làm bánh ngon, vắng đi cô phục vụ dễ thương và vắng đi người khách thân thiết. Quốc Lâm ngồi than thở, hắn chỉ nhìn mà lắc đầu - Do vậy, tớ đề nghị cậu phải trả lại cô phục vụ cho tớ - Quốc Lâm hai tay vòng trước ngực tuyên bố - Cậu cứ mơ đi rồi sẽ gặp - Thôi…hai người cho em xin – Nó - Vậy em thử nói xem, cậu ta có quá đáng không? Vào Smile làm đầu bếp chưa bao lâu thì cướp nhân viên của anh - Em…em thay mặc Trúc Nhi giúp anh được không? – Tiếng nói nhỏ nhẹ bên cạnh nó, là Thảo Nhi - Anh Quốc Lâm chỉ đùa thôi…cậu… - Ai bảo là anh đùa. Ok anh đồng ý - Cậu thiệt là…. - Em nữa…em cũng muốn làm… - Thiên Kỳ - Ra trường rồi hãy làm…bà xã của anh – Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa bỡn cợt làm cho Thiên Kỳ đỏ bừng cả mặt - Xí…ai thèm - Đấy…cậu nghe chưa, em tớ chả thèm cậu đâu. Để tớ mai mối người khác cho - Ơ…anh hai…ai cần anh lo vậy Hahaha…mọi người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thiên Kỳ cười phá lên Đằng sau những nụ cười luôn thấp thoáng những giọt nước mắt vô hình, đâu ai ngờ, đâu ai đoán trước được….. - Quốc Lâm, dự án mới lần này cậu thấy sao? – Hắn buông tài liệu xuống bàn nhìn Quốc Lâm hỏi - Tuy không lớn bằng các dự án trước nhưng đầu tư vào đây sẽ giúp quảng bá hình ảnh của công ty…rất tốt - Được. Vậy cậu cho tiến hành đi - Đây là toàn bộ thông tin liên quan…vẫn còn nằm trong bí mật - Tốt. Rời khỏi phòng họp, hắn trở về nhà đúng 10h đêm…dạo này lịch làm việc của hắn có phần dày đặt hơn trước…nó ở nhà đợi hắn về rồi ngủ quên trên ghế sofa. Hắn bước nhẹ đến, bế nó vào phòng, nhìn nó ngủ trông đáng yêu biết nhường nào, hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi thay đồ tắm rửa. Hắn bước xuống nhà bếp lấy nước uống, một chất giọng nhẹ nhàng vang lên giữa không gian yên tĩnh làm hắn giật mình - Anh Thiên Du, anh đã ăn gì chưa? Em hâm thức ăn lại cho anh nhé! - Thảo Nhi hả, không cần đâu em…vừa nãy anh ăn bên ngoài với khách hàng rồi. Sao giờ này em chưa ngủ? - Em…không ngủ được - Thôi tối rồi em ngủ sớm đi. Anh về phòng đây - À…anh Thiên Du Hắn quay lại, không biết Thảo Nhi muốn nói gì với hắn đây? - Cám ơn anh vì đã cho em ở lại đây Hắn nhìn Thảo Nhi miễm cười, bước đến gần cô - Em không cần phải khách sáo như thế, cứ xem nhau như người trong nhà là được - Dạ, cám ơn anh. Thôi em về phòng đây Thảo Nhi bước đi, lúng túng không hiểu bước làm sao mà cô chúi nhũi về phía trước cũng may hắn kịp đỡ lấy cô không thì còn đâu khuôn mặt xinh đẹp kia nữa. Giờ đây…vòng tay hắn đang ôm lấy cả cơ thể cô, cô trân trân mắt nhìn hắn, phía trên lầu cũng có một ánh mắt dõi theo…tự dưng đau ở ngực vậy nè…nó vội chạy về phòng. - Em không sao chứ? – Hắn buông Thảo Nhi ra vì trông tư thế này thiệt để người khác nhìn thấy thì không hay cho lắm - Dạ…cám ơn anh – Thảo Nhi lắc đầu vội đi về phòng Hắn cũng khá mõi mệt, trở về phòng nhìn thấy nó vẫn ngủ say giấc, hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi cơn buồn ngủ cũng ập đến, hắn ngã người ra ngủ lúc nào không hay. Một lúc sau, nó mở mắt ra nhìn hắn…hắn vẫn như trước đây, vẫn quan tâm nó, vẫn hôn nó khi nó ngủ…nhưng trong lòng nó vẫn bất an là thế nào??? - Trúc Nhi à, cậu dậy rồi à…mau đến đây ăn sáng đi Thảo Nhi dọn thức ăn ra. Từ ngày sống ở đây không biết làm gì để trả ơn nên đành lo việc lặc vặc trong nhà để cô được thoải mái hơn khi sống ở đây - Vợ, sao em còn đứng đó, mau lại đây ăn sáng với anh Nó nhìn hắn miễm cười bước đến - Thảo Nhi, cậu cùng ăn luôn - Hai người dùng đi, mình còn chút việc tí nữa ăn sau cũng được. Chúc hai người ngon miệng Nó nhìn Thảo Nhi rồi thở dài, có lẽ nó suy nghĩ quá nhiều rồi. Hôm nay chủ nhật, hắn dự định sẽ dành cả ngày cho nó, đưa nó đi đến viện mồ côi cùng chơi với bọn nhóc, xong lại đưa nó ra biển để hưởng không khí trong lành và bình yên. Ý nghĩ là của hắn nhưng mà bị cậu bạn thân thiết phá hoại… - Thiên Du, hôm nay không đi làm bọn mình ra biển không? Lâu rồi không đi - Phải đó anh hai, đi đi em chưa được đi bao giờ - Nhưng mà… - Chị hai!! - Anh, mình đi chung cho vui - Thôi được rồi…mọi người chuẩn bị đi rồi xuất phát - Yeahhh – Thiên Kỳ la lên - Còn Thảo Nhi, em đi cùng bọn anh luôn nha! – Quốc Lâm - Phải đó chị, đi cùng bọn em cho vui - Chuyện này… - Cô nhìn nó - Cậu đi với bọn mình cho vui, ở nhà cũng không có chuyện gì làm – Nó miễm cười thật tươi - Uhm – Thảo Nhi gật đầu đồng ý Ra đến biển, mọi người thay đồ xong liền xuống nghịch nước. Nhìn bọn họ ai nói đã qua tuổi teen rồi chứ…thiệt là hết nói nỗi. - Anh Quốc Lâm, lại đây – Thiên Kỳ gọi - Sao thế? - Anh nằm đây…bọn em muốn chơi xây lâu đài Ý là đắp cát lên người Quốc Lâm, mặc dù không thích bị đem ra hành xử nhưng mà…phải chịu thôi. Hắn ngồi trên bờ cát, sóng biển cứ thế ùa vào, nhìn bọn họ vui cười mà lắc đầu…hắn quay sang nhìn cô vợ nhỏ bé của mình thầm nghĩ…hắn thật may mắn vì được nó yêu…thấy hắn cứ nhìn mình mà không lại chơi cùng mọi người, nó đi đến ngồi bên cạnh hắn. - Sao anh không lại với mọi người? Hắn choàng tay qua eo nó, kéo sát nó vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc ướt nước của nó - Trúc Nhi!Em có biết là… Nó ngước lên nhìn hắn - …anh yêu em, yêu nhiều...nhiều đến....chết vẫn còn yêu!!!! Nó miễm cười hạnh phúc, lấy tay mình đan vào bàn tay của hắn, hưởng thụ hơi ấm mà hắn mang lại cho mình. Tắm xong mọi người chuẩn bị về khách sạn, đang đi ra bãi giữ xe thì Thảo Nhi đột nhiên ngất xỉu - Thảo Nhi, cậu sao vậy? – Nó lo lắng - Chắc là do say nắng….Quốc Lâm cậu ra lấy xe nhanh đi – Hắn liền bế thốc Thảo Nhi chạy theo phía sau, nó ngây ngốc đứng nhìn hành động của hắn - Chị hai, mình đi thôi – Thiên Kỳ kéo nó chạy theo sau Ra đến xe, định đưa Thảo Nhi đến bệnh viện thì cô tỉnh lại, chỉ là do say nắng thôi, thể chất của cô vốn không được tốt. Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi lên xe về nhà.
|