Chương 1: Trái Tim, Nụ Cười Và Nước Mắt
Nam Cực, cuối mùa Thu, đó là mùa của những nơi khác, cờn ở đây thực chất mãi mãi chẳng có mùa. Trời âm u với những cơn gió tuyết bạt ngàn. -50*C, thời tiết như thế này chẳng ai muốn đặt chân tới chứ đừng nói muốn sống ở đây, tất nhiên có thể cũng có rất nhiều nhà khoa học nhưng đó là chuyện của mấy trăm năm trước. Ở Nam Cực này trong 6 tháng chẳng lúc nào nhận được chút ánh sáng của mặt trời. Ở đây đơn độc với những cơn bão tuyết kéo dài. Con người sau khi đặt chân lên những hành tinh khác, để bảo vệ tài nguyên trái đất, đã khai thác ở ngoài vũ trụ. Nam Cực này chỉ còn lại sự lạnh giá, thậm chí có nơi đến cả Tundra cũng chẳng mọc nổi lên
Cơn bão tuyết qua đi. Vì ở đây mọi múi giờ đều đồng quy tại cực,chẳng biết được là mấy giờ, trời lại không hề sáng, đáp phi thuyền xuống cũng quả là một sự khó khăn. Rada dò tìm cũng đang mò mẫm trong màn tuyết bao phủ, nhưng một lúc sau, chiếc phi thuyền tàng hình cũng đã tìm ra vị trí trên đất nữ hoàng Elizabeth. Tiếng động cơ gần như là không nghe thấy, hoặc bởi vì tiếng của nó cũng để che giấu hoặc bởi vì tiếng của gió rít bạt ngàn đã át đi
Xoạch! Cánh cửa mở ra, một thứ ánh sáng màu đỏ tụ thành hình cầu đi từ từ trên băng, gió gào thét, lạnh thấu tim can, nếu không có ánh sáng màu đỏ của quả cầu này, não đã sớm tê liệt vì lạnh. Đó là kết giới Hỏa Hệ, người ở bên trong có thể chống chọi với cái giá lạnh của Nam Cực khi mà ngoài trời đang gió không ngừng cứa sâu. Hai thân ảnh đang từ từ đi về phía hầm băng sâu 7m xuống lớp băng dày. Một căn phòng lạnh giá và cô độc
Ánh sáng màu đỏ không còn, nếu còn tiếp tực dùng kết giới Hỏa Hệ thì băng sẽ tan và lối vào sẽ bị bịt kín
Hai người ru cầm cập đi xuống dưới, không còn gió nữa nhưng còn lạnh hơn ở trên
Bỗng một thân ảnh lao tới, ôm chầm lấy người cao hơn, reo lên
_ Anh, cuối cùng thì anh cũng tới!
_ Thủy Phượng, bỏ ra nào, nghẹt chết mất
Hỏa Hoàng kéo Thủy Phượng ra, nhìn cô. Cậu cảm thấy thật khâm phục, Băng Liêm quả là rất tốt -54*C vẫn có thể mặc một chiếc váy tím mỏng manh, mái tóc đen dài cũng như đang tung bay, sự lạnh lẽo ở đây không ảnh hưởng gì tới cô_ Vua Băng Liêm_ Vua của các Ma Pháp Sư
_ Hừ, gặp nhau thôi mà, đâu cần ôm nhau thắm thiết thế không?_ Ala run cầm cập nhưng vẫn cố cứng giọng nói, cái bộ dạng bọc người như cái lu của chị ấy bây giờ thật mất mặt người đẹp. Cũng may có Hỏa Hoàng ở bên canh nên nhiệt độ còn giảm bớt đi
Hỏa Hoàng ôm lấy Ala
_ Không phải em lại ghen với em gái của anh đấy chứ?
Ala đỏ mặt, hừ mũi
_ Ai thèm ghen_ Sau đó quay sang Thủy Phượng_ Còn đứng đó làm gì nữa, thu dọn đồ đạc đi chúng ta còn về,chị sắp chết cóng rồi_ Cô lỡ tay chạm vào một sợi tóc của Thủy Phượng_A!
Hỏa Hoàng cầm lấy tay cô, áp vào người mình, Al rưng rưng nước mắt_ Bỏng lạnh rồi, Thủy Phượng à, em có cần độc ác vậy không?
Thủy Phượng nhăn trán
_ Nếu thật sự độc ác, em sẽ không cho chị thấy mặt trời ngày mai nữa đâu
Hỏa Hoàng cười khổ_ Hai người thật là…
Dù gặp nhau là hay xảy ra xích mích nhưng cả hai chẳng ai có ác ý, một chút lại đâu vào đấy. Ala thì ngang bướng, còn Thủy Phượng ít tiếp xúc với con người nên ăn nói có phần độc địa. Nhưng cô nói đúng, nếu độc ác, cô đã giết người rồi,chỉ là với họ thì không bao giờ thôi
_ Băng Liêm vẫn chưa khống chế được à?
_ Vậy sao hai người còn tới đây, chẳng phải để đón em sao? _ Cô choàng vào người chiếc áo choàng lông trắng mềm mại rồi tăng thân nhiệt lên một chút rồi nói_ Đi thôi
Ala nhìn mà ngạc nhiên
_ Không đúng, nếu đã khống chế được rồi sao người em còn lạnh như thế, còn lạnh hơn cả băng
Cô thở dài_ Nếu tăng lên quá mức, có lẽ em còn chết cóng trước hai người. Hỏa Tịch của anh còn có thể điều hòa thân nhiệt với băng còn với em thì chỉ có thể lạnh hơn mới có thể giữ được cái mạng này. Về phần nữa, sau khi nhập thể, cần phải giữ liên tiếp ba ngày rồi mới có thế khống chế hoàn toàn
Hỏa Hoàng suy nghĩ gì đó, dôi mắt màu đỏ khẽ động nhưng lại không nói gì, cùng hai người ra ngoài, mở kết giới Hỏa Tịch cho Ala. Thủy Phượng ở khoang sau của phi thuyền, nơi đó được chuẩn bị rất nhiều băng
Lên phi thuyền, Ala cởi phăng đống quần áo to sụ ra, thật là mất hình tượng người đẹp tóc nâu dáng chuẩn ba vòng, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều nhưng cũng bướng bỉnh bất kham. Nếu Thủy Phượng đẹp một cách lạnh lùng khiến người khác chỉ có thể cúi đầu run sợ thì Ala lại mang vẻ đẹp khiến người ta phải tôn sùng. Thủy Khung của cô tuy không có nhiều sức mạnh nhưng “nhất thủy nhì hỏa”, cũng có cái lợi thế của riêng nó, rằng người của Thủy Khung, ai cũng đẹp đẽ lạ kì
Thủy Phượng chưa tiến vào trong vội, đồ vật xung quanh chịu ảnh hưởng nhiệt của cô đang từ từ đông cứng. Cô quay người, ngắm nhìn cái vùng đất tuyết trắng mênh mông. Đặt một nụ hôn gió, vẫy chào rồi bước vào trong
“ Tạm biệt Nam Cực yêu dấu, mười tám năm qua ta chưa từng rời khỏi đất Nữ hoàng Elizabeth. Mười tám năm lớn lên, trưởng thành, bây giờ xa rồi không biết khi nào có thể gặp lại hoặc cũng có thể chẳng bao giờ gặp lại nữa. Gửi cho ngươi chiếc ôm cuối cùng, hi vọng lúc nào nơi đây cũng còn mãi hơi thở của ta ngày nào. Dù nuối tiếc nhưng con người ai cũng phải trưởng thành, ta cũng vậy, ta cần phải tiếp tục bước trên đường đời của mình, trở về với đất mẹ. Dù không biết sau này có ra sao, ta cũng muốn trở về. Nam Cực của ta, hãy tha thứ cho kẻ không có tim đã đang sẽ và mãi yêu ngươi rất nhiều”
Phi thuyền đóng hẳn cửa, khởi động rồi cất cánh lao vút ra khỏi màn tuyết trắng xóa, bỏ lại sau lưng sự lạnh lẽo đơn độc và, chút hơi ấm cuối cùng cũng đã mang đi
|
Ngôi nhà to lớn trên dãy núi Andes đồ sộ, là nơi ở của cựu đại tá nước B
Đứng bên ngoài, Thủy Phượng đưa mắt nhìn tòa nhà chẳng có gì thân thuộc, một ngôi nhà dù đúng nghĩa của nó sao chẳng mang lại cho cô cảm giác gì, rằng đây là nơi cô đã sinh ra, là nơi người thân của cô ở mỗi ngày, là nơi có hơi thở của Hỏa Hoàng, là nơi mẹ cô đã chết và có người cha hận cô tới tận cùng
Đây là nơi bình yên nhất của thế giới, tách biệt trên ngọn núi già thoai thoải. Ở đây có hoa thơm, có chim chóc, có cây cối, có con người và sức sống của thanh xuân… Đó là những thứ trước đây cô chỉ nhìn qua sách vở, tranh ảnh mà Hỏa Hoàng mang tới, nhưng cô không cảm thấy gì cả. Không cảm thấy bình yên như những gì Hỏa Hoàng nói, không cảm thấy thú vị và tuyệt vời, trong tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Hỏa Hoàng có nói dối cô, hay trái tim cô đã quá lâu rồi, băng đã thay dòng chảy của máu? Thứ ma pháp này đã thật sự biến cô thành kẻ không có tim?
_ Nhìn gì thế?_ Ala nghiêng người hỏi cô, đưa cô về thực tại_ Cảm thấy không quen à hay cảm thấy trống rỗng
Cô đưa mắt nhìn Ala. Trống rỗng? Chị ấy có thể nhìn ra ư?
_ Ha ha ha… đừng nhìn chị như thế, chỉ là cảm giác của em giống khi lần đầu tiên chị đối mặt với cuộc đời bằng chính đôi chân của mình thôi. Lần đầu tiên em về mặt đất, thấy bất an, mập mờ về những điều sắp tới, trống trải tới khó tin. Cũng như chị khi mất đi người thân, lang thang ngang dọc khắp các nẻo đường của Bazland_ Cô nói thản nhiên đến lạ
Thủy Phượng thả lỏng tay ra, trống rỗng thì có, mập mờ thì có, còn bất an? Rối loạn?
_ Em không thấy bất an, rối loạn cũng không nốt!
Nói rồi cô bước vội vào trong hầm băng sau nhà. Khi đi không ai tiễn biệt, khi về không ai chào đón, giống như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ vậy, chưa từng sống
Ala nhìn theo cái bóng dáng lạnh băng, lắc đầu. Kẻ không có tim, chẳng sợ đơn độc nữa, chỉ sợ một ngày nào đó, cái lá chắn đơn độc ấy cũng mất đi mà thôi, không còn cái gì bảo vệ, có lẽ cảm giác ấy chỉ có mình Thủy Phượng biết, một cô bé chưa từng sống thực sự
Cô quay người thì nhìn thấy một người đàn ông, ông ta dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Thủy Phượng. Đó là cha của Hỏa Hoàng, ông chưa bao giờ thừa nhận mình có một cô con gái, trong gia phả cũng không hề có tên của cô
_ Bác!
Ông ta gật đầu rồi lãnh đạm quay đi, biến mất sau hàng cây dẫn về biển hoa oải hương tím rực đất trời
Hỏa Hoàng từ xa đi tới, choàng áo khoác lên người Ala
_ Vào nhà thôi, trời có lẽ sắp mưa
_ Chưa đâu, chỉ âm u thôi, hai ngày nữa mới mưa
Thủy Khung có thể biết rõ độ ẩm trong không khí, biết rõ khi nào trời sẽ mưa. “ trời chỉ âm u thôi, hai ngày nữa mới mưa”. Cái sự âm u dai dẳng này…
_ Hai ngày nữa là biểu diễn ca khúc “ Mưa sao băng đỏ”, em muốn đi xem_ Cô nhõng nhẹo vòng tay ghì chặt tay Hỏa Hoàng
_ Ừ, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi
Hầm băng, -60*C. Thủy Phượng chắp hai tay trước ngực miệng lẩm bẩm điều gì đó. Trán cô bỗng lóe sáng, ánh sáng từ nhỏ rồi bỗng lớn dần, lớn dần và nuốt chửng cả căn phòng vào trong. Khi mọi thứ qua đi, trên trán cô xuất hiện một dấu ấn màu tím, hình một chiếc vương miện, đuôi vương miện kéo dài ra tới gần thái dương, ở giữa là hình một viên kim cương, mãi tóc tung bay giờ cụp xuống
Dấu ấn của Băng Liêm, ma pháp sư hệ nào cũng đều có dấu ấn của riêng hệ đó. Kim Ly là cây thánh giá, Mộc Ly là hình cánh phượng, Thủy Khung là hình Kim Cương, Hỏa Tịch là hình ngọn lửa, Thổ Minh là hình trăng khuyết còn Băng Liêm là vương miện của vua
Dấu ấn đã xuất hiện trên trán Thủy Phượng rồi
Hôm sau, Hỏa Hoàng được gọi tới căn cứ quân đội Bazland. Khi phi thuyền đáp xuống, cậu nhìn thấy có vài người mặc quân phục được áp giải từ nhà lao về phía đài xử tử, đi bên cạnh là một Yulity Kim Hệ, có lẽ cô ấy được lệnh thực thi nhiệm vụ này
_ Cậu Hỏa Hoàng, mời cậu đi theo tôi
Bước vào tòa nhà hành chính sau đó đi vào một căn phòng, đó là nơi làm việc của thượng tướng, bên trong không có ai cả, có lẽ phải chờ ít lâu, ông ta là người của công việc linh tinh nếu không muốn nói là người lề mề và quá thể cao su,
Cạch! _Cậu tới rồi. _ Là một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi, mặc quân phục, đeo quân hàm, trên tay là một khẩu súng, vẫn còn hơn nóng từ lòng tỏa ra, Hỏa Hoàng có thể cảm nhận được
_ Đám người bị xử tử đó là ai thế?_ Cậu nhấp ngụm trà
Ông ta ngồi đối diện với Hỏa Hoàng, lau chùi khẩu súng, ung dung nói
_ Đó là gián điệp của Aslat, bọn họ làm việc thật ngu xuẩn, chưa gì đã bị tôi phát hiện ra, một Mộc Lạc, một Kim Ly và ba Thủy Khung
Hỏa Hoàng thầm cảm thán, Nghịch Uy Fray đúng là làm việc sơ xẩy thật, để người vô dụng như vị thượng tướng sắp về vườn này nhìn ra, không biết hắn có âm mưu gì, cậu bật cười nhưng không nói gì
_ Tôi phát hiện ra bọn chúng từ lâu rồi nhưng lợi dụng bọn chúng để moi ngược lại thông tin, yulity của tôi có một thứ mùi chỉ có tôi mới phát hiện ra, bọn chúng không biết nên tất nhiên bị phát hiện
_ Ông biết được những gì từ bọn chúng?
_ A, chơi đùa chút chứ, cho bọn chúng hưởng thụ chút hoan lạc cuối đường cùng cũng đâu có sai, đằng nào chẳng chết, hơn nữa qua lũ Sweek tôi biết một điều…Hỏa Hoàng, cậu được mời gia nhập quân đội Aslat?
Hỏa Hoàng khựng lại, thì ra đó chính là lí do ông ta mời cậu tới đây. Là con của cựu đại tá nên dù không gia nhập quân đội nước b thì ông ta cũng biết tới cậu. Cậu cũng nhiều lần giúp đỡ ông ta dù chỉ là nể mặt ông ta và cha cậu từng là bạn, chứ nói cho đúng thì cậu không muốn giúp cho một kẻ nhu nhược như ông ta. Cậu là vua Hỏa Tịch, không gia nhập quân đội nên sớm muộn Aslat cũng sẽ để mắt tới cậu dù muốn hay không
_ Hiện nay, bên Aslat có vua Thổ Minh, vua Mộc Lạc và vua Kim Ly, bên chúng ta chỉ có vua Hỏa Tịch là cậu, à không, cậu không đồng ý gia nhập. Vua Thủy Khung thì đào cũng không thấy, Băng Liêm không còn một mống, nói chung, tình thế rất bất lợi cho chúng ta. Dù sao đi nữa, lực lượng Yulity của chúng ta cũng ít hơn đám sweek có tới ba vua ma pháp sư, nếu là cậu cậu có địch nổi cả ba bọn họ không?
Hỏa Hoàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cậu vẫn chưa hiểu rốt cuộc ông ta muốn nói gì
_ Cố lắm thì chỉ có thể cùng chết, dù Hỏa Tịch có mạnh đến đâu đối đầu với ba người bọn họ cùng một lúc thì chẳng bên nào có lợi- “nhưng Harry Avery sẽ chẳng ra tay đâu”, điều này cậu không nói ra mà chỉ nghĩ ở trong đầu
_ Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ cậu nên gia nhập quân A, chúng tôi không thể mất cậu, cậu biết rõ hậu quả nếu cậu từ chối rồi chứ, yulity hiện nay cần có người chiến đấu thì phải mất một khoảng thời gian thuyết phục họ, tôi không muốn chưa tìm được một Yulity đã mất đi một người đáng tin tưởng như cậu.
Hỏa Hoàng nhếch môi, thì ra là thế
_ kế tiếp tôi chẳng phải có hàng dài người chờ làm vua Hỏa Tịch hay sao? Chỉ cần tôi chết đi là ông chẳng phải có một đội quân còn gì ?
_ ý tôi không phải không muốn giúp cậu, quân đội của Bazland không được phép hi sinh chỉ để bảo vệ một yulity, nhà vua nói…
_ Đủ rồi…_ Hỏa Hoàng đứng dậy_ tôi cũng muốn nói một điều, tôi đã từ chối bọn họ
_ Cậu…_ ông ta không biết nói thêm gì
_ việc của tôi tôi sẽ tự giải quyết, không phiền tới quân đội của ông, ông cứ ngồi đó mà chờ sự xuất hiện của một vua Hỏa Tịch khác đi
Sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi
_ Nghe này Hỏa Hoàng, tôi chỉ muốn Yulity các cậu được sống tốt hơn mà thôi
Cậu phất tay, lạnh lùng nói, đôi lông mày khẽ nhăn lại, từ đáy mắt trào lên sự khinh thường và đầy ghét bỏ
_ Thôi bỏ đi, nói những lời này có ích gì. Ông thử nhìn xem, có bao nhiêu Ma pháp sư chết mà không ai tương trợ. Ông nói không đấu lại đám Sweek sao? Nhà vua không cho ư? Quân đội Aslat không được phép hi sinh cho một yulity bé nhỏ ư? Phải rồi, các người coi trọng danh dự, cái gì mà hòa bình, cái gì mà liên minh, tôi không thèm quan tâm cái đó, nhưng tôi nghĩ một người vô dụng như ông chính là lí do tôi không đầu quân cho bazland
_ Hỏa Hoàng!_ ông ta gằn giọng _ Cậu đã đi quá xa rồi đấy!
_ ma Pháp sư sinh ra đã bị xã hội rẻ rúng, bọn họ khó khăn lắm mới sống được tới ngày hôm nay, hà cớ gì phải để bọn họ chết oan như vậy chứ? Ông có hiểu vì sao sweek lại nhiều hơn Yulity không? Chỉ vì bọn họ cần giữ mạng của mình, tìm một nơi để chống lưng chứ không phải một người khuyên bọn họ gia nhập Sweek như ông!
Khuôn mặt ông ta tối sầm lại, lửa giận bốc lên nghi ngút, bàn tay cầm súng run lên rồi giơ về phía Hỏa Hoàng
Cậu vẫn bình thản
_ Giá như ông cũng xem chúng tôi như những người dân chứ không phải một công cụ thì mọi chuyện đã khác, ha ha, cái gì mà Bazland muốn bảo vệ ma pháp sư, chẳng qua chỉ là cái danh nghĩa thôi, thực tế thì chẳng khác gì một Aslat thứ hai đâu_ cậu bỏ đi, miệng lầm bầm “ không đáng”
Vua các Hệ có thể thay thế, người sau có thể thay người trước trừ phi người trước chết đi. Nếu Hỏa Hoàng chết tất nhiên như lời cậu nói, có hàng dài người đánh nhau chờ tới lượt, nhưng dù có phải chết, cậu cũng không muốn làm việc cho bên nào cả, vì cả hai cũng chỉ có một mục đích như nhau thôi, một cuộc chiến tranh ngầm đang châm ngòi cho một cuộc chiến tranh thế giới mới, không biết khi nào nhưng sẽ vô cùng đáng sợ. Cái mà tất cả mọi người, kể cả Yulity hay Sweek muốn là sẽ có thể ngăn chặn được nó dù cơ hội là rất mong manh
Hoàng gia Aslat đã giao toàn quyền nắm giữ quân đội cho thượng tướng Nghịch Uy Fray, còn bên Bazland thì cái gì như lời lão thượng tướng nói, dù sao thì cũng mục nát cả thôi, mục từ trong ra ngoài, cái gì mà yêu hòa bình, chỉ là nói dối thôi, nói dối trắng trợn, cái gì mà cho yulity cuộc sống tốt hơn, chết cả đấy, chết không có chỗ chôn thây kìa. Chiến sự giữa các quốc gia không phải đơn giản chỉ vì một tên sweek hay Yulity, nó như một quả bom chỉ đang chờ một mồi lửa của phe đối diện là có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Nhưng bên nào cũng chỉ đang “chờ”, chưa bên nào động đến quân đội, chỉ có những sweek và Yulity thay nhau chết dưới bàn tay của những kẻ cầm quyền, máu của bọn họ cũng đủ để chảy thành sông. Đau đớn, có ai hiểu cho họ hay bọn họ chỉ có thể là những công cụ chết thay, phải rồi, xã hội có nơi nào dán hai chữ công bằng mà thật sự như vậy đâu, bán đầu dê treo thịt chó cả thôi. Khốn nạn thật!
|