Trái Tim Lạnh Giá
|
|
Chương 38 : Tổ Chức Sinh Nhật . Quên Ngày Giỗ Của Mẹ Sáng hôm sau , ánh nắng ban mai rọi vào phòng làm Nó tỉnh giấc . Nó uể oải bước xuống giường thay đồ . Ba mươi phút sau , Nó bước ra với bộ váy đen dài qua đầu gối . Ngồi vào bàn trang điểm , Nó búi tóc cao lên bằng sợi ruy băng , phết nhẹ tí phấn rồi chuẩn bị một túi đồ nhỏ , bước ra ngoài . Đi dọc trên hành lang dài , lòng Nó rất yên tĩnh buổi sớm mai. Đi được mấy bước thì phía xa có người tiến đến , ngược hướng Nó đi. Đó là một cô gái gương mặt y như Nó , cô nổi bật với bộ váy màu đỏ chói lọi . Thật là khó chịu , ngày giỗ của mẹ mà lại như thế .... - Jenny _ Nó gọi Như trước - Sao thế ? - Cô thay bộ đồ chìm màu lại giùm tôi _ rất khó chịu - Có chuyện gì chăng ? - Cô không biết hôm nay ngày gì sao ?_ Nó vẫn kiên nhẫn Nó không tin . Nó không tin Như không biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ . Và kết quả không như Nó muốn .... - Ngày gì ? - Cô thật sự không nhớ ? - Hôm nay là ngày gì ?_ Như vẫn chưa hiểu - Vậy tại sao hôm nay cô lại mặc đồ màu đỏ ?_Nó hỏi ngược Như - Hôm nay là sinh nhật của chị em ta mà ? - Tôi không có sinh nhật . Cô thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì rồi . - Chị làm sao vậy ? - Không có gì . Thôi bỏ đi . Mà cô thấy bố đâu không ? - Bố ra ngoài cùng bác David rồi - Ừ , " chắc là đến thăm bộ mẹ " _ Nó suy nghĩ , Nó bước tiếp xuống nhà Nó xuống nhà thì thấy mọi người đang tất bật chuyện tổ chức sinh nhật cho Như . Nhìn phòng khách trang trí bong bóng , chữ " Happy birthday " là Nó đủ hiểu . Nó cũng im lặng không thèm nói gì mặc kệ mọi người . Phương từ ngoài bước vào thấy nhà trang trí tiệc mừng liền tức giận . - Mọi người làm gì vậy ? Sao lại trang trí tiệc sinh nhật ? - Dạ , thưa Lâm tiểu thư , hôm nay là sinh nhật của tam tiểu thư ạ _Nv1 - Các ngươi biết hôm nay là ngày gì không ? Lại dám làm tiệc mừng ? - Chúng tôi chỉ tuân theo lời của Hàn lão thôi ạ , xin tiểu thư bớt nóng _ nv2 - Sao ? Hàn lão ??? _ Không phải tiếng của Phương mà là của Nó - Dạ ..... là lão gia căn dặn_Nv2 - Thế ông ta đâu ? - Lão gia cùng ngài David ra ngoài mua quà cho tam tiểu thư rồi ạ _Nv1 - Còn Hunter ? - Dạ ngài ấy đã đi đâu cả tuần rồi ạ _Nv1 - Được rồi . Thục Phương chỉ thắc mắc thôi , các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi _ Nó nói rồi quay sang Phương - Ra ngoài với tớ . Vừa bước ra tới cổng thì Phương đã tặng cho Nó một tràn . - Thôi .... Thôi .... kệ họ đi .... Nếu họ nhớ , họ sẽ không làm thế . Cứ mặc họ - Linda à ... Cậu .... _ Phương bó tay - Blue đâu rồi ?_ Chuyển đề tài nhanh như gió - Blue trên xa đợi cậu đó . hôm nay , cậu hãy đi đến tối rồi về . Đừng nhìn những gí diễn ra hôm nay . - Cậu ra nói Blue vào nhà phụ Làm việc đi . Tớ tự lái xe - Có được không đấy ?_ Phương nghi ngờ - Được mà . - Linda , đồ đạc anh để sẵn trên xe , chìa khoá đây _ Hữu từ đâu xuất hiện - Thiên Hữu , anh như ma đấy_ Phương suýt chết vì trò này của Hữu , xuất hiện âm thầm làm đứng cả tim . - Cám ơn , thôi đi đây. Tạm biệt hai người _ Nó tạm biệt rồi leo lên chiếc xe hơi Hữu chuẩn bị . Phương và Hữu chỉ biết nhìn Nó thở dài ...
|
Chương 39 : Tôi Không Có Sinh Nhật Chân chầm chậm bước trên thảm cỏ xanh mướt để lên đến đỉnh . Nó khuỵ xuống trước ngôi mộ . Ở đây đã được bố Nó cho người dọn dẹp sạch. Một bó hoa hồng đen được đặt xuống rồi tới giỏ trái cây . Toàn là những thứ khi xưa mẹ Nó còn sống , mẹ Nó thích . - Mẹ ơi ..... Linda mua hoa và cây trái cây ẹ nè ... Mẹ có thích không ? - Mẹ ơi ..... Linda nhớ mẹ lắm .... Mẹ có nhớ Linda không? - Sáng giờ bố có đến thăm mẹ không ? Không biết bố còn nhớ không nữa . Mẹ biết không , hôm nay bố không làm giỗ ẹ . Bố mở tiệc ăn mừng sinh nhật Jenny đó mẹ . Con thật buồn bố . Mẹ ơi , ông ngoại là Hunter đó mẹ , người mà con ghét cay ghét đắng , người đã xô con vào thế giới ngầm lại chính là ông ngoại đó mẹ . Sự thật luôn phũ phàng mẹ nhỉ . Nhưng mà mẹ yên tâm , con không còn trách ông ngoại nữa đâu , mẹ đừng lo nhé . - Phải . Con hãy yên tâm nhé Hải Băng _ Một bó hoa hồng đen được đặt xuống và đó là Hunter - người bố của Hải Băng và là người Nó ghét nhất . [[[ Hôm nay là ngày giỗ của mẹ . Ông hãy đến ngọn núi ở đường XXX ]]] - Ông đến rồi sao ?_ Nó vẫn giữ thái độ lạnh lùng - Cám ơn con Zin - Đừng ngoại , đừng gọi tôi là Zin . Tôi tên là Tiểu Băng - Ta xin lỗi , cám ơn con Tiểu Băng _ Hunter ánh mắt vui nhìn Nó - Hải Băng đứa con gái mà ta yêu thương nhất . Ta xin lỗi , suốt ngần ấy năm qua ta chưa một lần đến thăm con . Ta thật xin lỗi _ Hunter nhìn bức di ảnh trên ngôi mộ - Ông không có lỗi . Trước đó ông không hề biết bà ấy đã mất . - Zin ờ không Linda , thường năm con hay đến đây phải không ? Peter và Thiên Minh có biết không? - Biết . Họ cũng hay tổ chức giỗ nhưng ....... _ Đang nói Nó ngưng lại - Nhưng sao ? - Hôm nay họ tổ chức sinh nhật Jenny - Sao ? hôm nay sinh nhật Jenny ? Vậy có nghĩa hôm nay là .......... - Tôi không có sinh nhật . Đừng nhắc việc đó trước mặt tôi . - Đã mười mấy năm con không tổ chức rồi - Mặc kệ tôi . Mà tôi có chuyện muốn hỏi ông - Con nói đi - Mộ bà quản gia ở đâu ? Mai là ngày giỗ của bà ấy . - Mộ ???_ Hunter bối rối nhìn Nó . Nó vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào bức di ảnh của mẹ Nó - Đừng nói với tôi , ông đã ném xác bà ấy xuống sông rồi nhá ? - Ta ... Ta xin lỗi - Thật quá đáng . Ông thật nhẫn tâm đấy Hunter ạ _ Nó chau mày lại - Ta .... Ta xin lỗi - Hôm nay là giỗ mẹ , tôi không muốn mẹ buồn . Chuyện này tôi không truy cứu nữa _ Nó đứng lên nhìn vào bức di ảnh - Thưa mẹ , mẹ ở lại vui vẻ nha , hôm khác con đến thăm mẹ . Nếu được chiều nay ông hãy về dự sinh nhật Jenny _ Nói rồi Nó đi thẳng ra ngoài Hunter khẽ mỉm cười quay lại nhìn bóng Nó khuất dần và chiếc xe Nó chạy cũng biến mất .
|
Chương 40 : Khu Giữ Xe Vip *** Trung tâm thương mại JLJ *** Cho xe chạy vào bãi đậu xe VIP, khiến mọi người ngỡ ngàng . Ai ai cũng thừa biết trung tâm này lớn nhất thành phố . Là nơi sầm uất dành cho các tiểu thư , công tử , đại gia đến từ các tập đoàn danh giá nhất . Đến ngay cả khu giữ xe VIP cũng chỉ dành cho họ còn Nó , với vóc dáng tầm mười tám , mười chín không biết con ai mà lại cho xe đỗ vào khu VIP . Chẳng biết gia cảnh thế nào mà lại chơi sang đến thế . Mọi người xung quanh không khỏi xì xầm , bàn tán ... - Xin hỏi cô đây là ai mà lại chơi sang đỗ xe vào khu VIP ạ ?_ Nhân viên bảo vệ - Muốn biết tôi là ai sao ? Đi hỏi Tổng giám đốc trung tâm này thì biết . _ Nó nhếch môi - Chắc là bồ của Tổng giám đốc đây mà .. - Ừ , chắc thế rồi - Thấy lên giọng như bà chủ vậy Một vài lời đánh giá vang lên làm Nó khó chịu - Tôi nhắc cho cô biết , khu VIP này dành cho những người cao quý . Tôi không biết cô là ai nhưng để gửi xe ở đây phải có một số tiền khá lớn để chi trả . Nếu cô là bồ của Tổng giám đốc thì phải có lệnh tôi mới cho cô gửi xe được . Phải rồi . Đây là trung tâm lớn nhất thành phố nên mọi nơi đều rất nghiêm ngặt . Muốn gửi xe ở đây thôi là phải chi trả số tiền lớn thì xe của bạn mới được bảo vệ an toàn . Huống chi đây lại là khu VIP . Có tiền thôi thì chưa đủ , phải có danh tiếng hoặc được lệnh mới có thể gửi xe được . Có chuyện gửi xe không cũng rắc rối nữa Nó thừa biết rõ luật ở đây nên mới dám đỗ xe vào khu VIP , vậy mà có những người không biết trước sau lại dám cả gan chỉ trích Nó nữa . - Sa thải . Quản lí sa thải _ Lời nói lạnh lùng vang lên khiến mọi người giật mình nhưng rồi họ bật cười lớn . - Hahaha . Cô nghĩ mình là ai mà sa thải tôi ? - Phải rồi , cô ta ngông cuồng qua .... _ Mọi người xung quanh - Không những sa thải mà tôi còn có thể giết được các người đó . - Hù ai ? Dọa a ? Cô làm tôi sợ ...... hahaha tôi sợ - Đi chỗ khác đi nhóc con .... không có lệnh cô không được vào khu này _ Nhân viên - Gọi cho Tổng giám đốc bằng không tôi bắn nát sọ cô _ Cây súng chĩa vào thái dương của cô nhân viên Mọi người xung quanh im bặt , ai cũng to tròn mắt nhìn Nó . Ánh mắt Nó vẫn lạnh lùng . Cô nhân viên toát mồ hôi , tay run cầm cập rút điện thoại ra gọi . - Giám đốc xuống bãi giữ x khu VIP nhanh đi ạ , có người làm loạn . _Cô nhân viên sợ hãi nhìn Nó , khuôn mặt tái xanh nhìn Nó nhưng Nó hoàn toàn vô cảm . Chẳng mảy may đến gương mặt cô mà lại nhìn vào cây súng . - Linda bỏ súng xuống . Chưa đầy 5p mà Tổng giám đốc đã có mặt . Nghe tiếng gọi Nó liền bỏ súng xuống . Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng ai nấy cũng dè chừng Nó . - Nhanh hơn em nghĩ đấy anh hai Từ " anh hai " phát ra từ miêng Nó khiến mọi người lần nữa tròn mắt . Tổng giám đốc trung tâm này là cậu con trai nhà tỷ phú Peter , Hàn Thiên Minh . Nếu gọi tổng giám đốc là anh thì chắc đây là một trong hai cô con gái của nhà tỷ phú lừng danh đó . Vậy thì ........ không lẽ ...........
|
Chương 41 : Phó Giám Đốc - Phải , như mọi người nghĩ đây là Hàn Tiểu Băng , em gái kế của tôi _ Minh như đọc được suy nghĩ của mọi người - Ồ , thì ra là anh em ... - Woa , Hàn tiểu thư xinh thật .... - Thì ra là phó giám đốc ..... - Cô nhân viên kia chết chắc rồi .... Một vài lời xì xầm lại vang lên khiến cô nhân viên run người - Linda , sao hôm nay em có nhã hứng đến đây vậy ? - Chỉ là rảnh rỗi thôi - Thôi lên văn phòng anh sẽ dẫn em đi tham quan - Ok , sa thải cô gái đó - Linda à , bỏ qua đi . Dù sao hôm nãy cũng là ....... - Anh định nói " sinh nhật " ?_ Nó nhíu mày - À không , thôi xem như nể mặt anh đi - Thôi được . Bỏ qua . Em cũng không muốn mất hứng - Xin cám ơn Hàn tiểu thư_ Cô nhân viên toát cả mồ hôi Nó và Minh rời khỏi đây thì mọi người cũng giải tán . Thế là hôm nay mọi người có phước chiêm ngưỡng được khuôn mặt của nhị tiểu thư Hàn gia rồi . Trung tâm JLJ thuộc sở hữu của nhà Nó . Cái tên " JLJ " được ghép từ tên của ba anh em Nó , Justin - Linda - Jenny . Anh Nó là Tổng giám đốc còn Nó là Phó giám đốc , Như là thư ký . Nhưng phải bái phục Nó và Như là phó giám đốc và thư ký mà chưa lần nào làm tròn trách nhiệm . Toàn là Thiên Minh gánh hết . - Cô làm cho tôi hai tách cafe , một tách không đường _ Minh nói với thư ký riêng - Linda vào đây _ Minh mở cửa gọi Nó vào - Sao hôm nay có nhã hứng vậy ? - Em nói rồi thích thì đi thôi . - Mời giám đốc và tiểu thư ạ _ Thư ký đặt hai tách cafe xuống bàn rồi đi ra ngoài . - Anh nhớ hôm nay ngày gì không ?_ Nó nhâm nhi tách cafe nhìn Minh - Hôm nay là ngày giỗ của mẹ và cũng là ngày ..... - Em không có sinh nhật . Thì ra bó bông hoa hồng đen kia là của anh - Chứ em nghĩ của ai ? - Không . Không có gì - Linda cũng mười mấy nắm rồi em chưa ....... - Em đã nói rồi mà . Đừng nhắc từ sinh nhật - Được anh không nhắc hay tổ chức nhưng anh phải tặng quà em và em không được từ chối - Tùy anh - Chiều nay khoảng 5 giờ anh muốn đi bar . Em đi chứ ? - Ok rủ luôn Thục Phương nhá - Ok - Em dạo chút đây . Khu váy ở đâu ? - Lên tầng 7 hỏi nhân viên . Em đi mua đồ sao ? Để anh căn dặn nhân viên . - Ừm , em đi đây _ Nó đặt tách cafe xuống bàn , đi ra ngoài .
|
Chương 42 : Đụng Chạm Ở Thang Máy Đông người và ồn ào thật . Nó đang ở tầng 1 và thế là ở phải đi lên tầng 7 . Ánh mắt sắc lạnh , khuôn mặt lạnh lùng chầm chậm lướt qua dòng người ở đây . Mỗi chỗ Nó đi qua đều phải khiến mọi người ngoái nhìn theo . Nó thì lại không thích thế nên quay lại tặng ọi người một ánh nhìn sát thủ . Đi tahng máy cho nhanh thì lại gặp chuyện xui . Nó vừa bước vào thì lại có người bước ra . Và kết quả là Nó đụng trúng cô gái váy đỏ đi cạnh một chàng trai ..... thế nhưng người té lại là Nó. - Bộ đuôi hay sao mà không thấy vậy ?_ Cô gái váy đỏ tức tối - Đuôi mới không thấy chứ - Đụng trúng người ta không biết xin lỗi mà còn ....... - Cho tôi hỏi là ai té vậy ?_ Nó đứng dậy nhìn cặp đôi " Thì ra là Ken thiếu gia " - À , thì ra là nhị tiểu thư _ Ken nhếch môi - Anh phải đòi lại công bằng cho em , cô ta đụng trúng em kìa _ Cô gái váy đỏ nũng nịu - Hai người cứ từ từ mà làm nũng nhau . Tôi đi trước _ Nó lướt qua chưa được mấy bước thì bị kéo tay xoay lại và ........ Bốp - Ít nhiều gì cũng nên xin lỗi tôi chứ cho dù cô là tiểu thư của nhà nào _ Cô gái váy đỏ Ken nhìn Nó rồi nhìn cô gái khẽ lắc đầu . Đủ biết anh hiểu rõ kết cục của cô gái này thế nào rồi . Anh im lặng nhếch môi . Đúng như anh nghĩ , chưa đầy 5s mà cây súng lúc nãy chĩa thẳng vào đầu cô gái . Khuôn mặt cô tái xanh nhìn Nó rồi nhìn Ken như cầu cứu . - Tôi không biết cô là tiểu thư nhà ai nhưng đụng đến tôi chỉ có con đường chết _ Giọng lạnh lùng vang lên Thấy cảnh tượng thót tim , mọi người xung quanh xúm lại nhiều chuyện . Nó nhíu mày - Giải tán bằng không nát sọ Lời nói phát ra chưa đầy 10s àm nơi đây chỉ còn mỗi Nó , cô gái và Ken . Cây súng trên tay của Nó vẫn giữ nguyên tư thế cũ . Ken lắc đầu ngao ngán nhìn Nó . - Tôi đụng phải cô dự là sẽ xin lỗi nhưng cách nói chuyện của cô làm tôi khó chịu mà tôi lại còn là người té nữa . - Tôi ... tôi xin lỗi . Tôi có mắt như mù . Xin lỗi , xin cô tha cho tôi _ Cô gái váy đỏ rối rít xin lỗi , cô còn đưa mắt nhìn Ken như cầu cứu Nhưng đáp lại ánh mắt của cô gái , Ken chỉ nhếch môi rồi lùi lại . Anh đưa mắt nhìn Nó xem trò vui chứ chưa từng có ý định giúp đỡ cô gái . - Xem xem , ngay cả bạn trai cũng bỏ mặc cô rồi _ Nó mỉa mai - Tiểu thư , xin cô tha mạng cho tôi - Tôi nói cho cô biết , tốt nhất biết điều một tí nên nhìn trước ngó sau rồi hãy lên tiếng . Cô biết tôi là ai không ? - Tôi không biết - Tôi là Hàn Tiểu Băng , phó giam đốc nơi này . Đây xem như tôi cảnh cáo cô nhé , lần sau thì đừng trách tôi . _ Vừa nói xong Nó thu súng lại rồi bước vào thang máy ấn phím lên tầng 7
|