Kẻ Liều Mạng
|
|
Nghe thằng chó nói có. Tôi đã tạm yên tâm là nó đã nói thật.
Lúc đón xong lão Bình. Tôi thuật lại câu chuyện cho lão. Mặt lão vẫn lạnh như cục cơm nguội. Lão thả một câu:
- Cắt con ku thằng này về ngâm rượu uống ăn mừng đi Nam. Cái số mày cao đấy.
Trong lúc thế này mã lão lại nói được vậy. Nhưng cái câu sau làm tôi yên tâm hơn chút xíu.
- Thằng Tiến "xoăn" tao biết. Nó trước đây là đệ của chị Hai (Chị hai là biệt danh của một .............). Số điện thoại nó đâu.
Lão cầm cái máy điện thoại lên, gọi vào số điện thoại của thằng Tiến "xoăn". Tút, Tút, Tút……..
Lão lại bấm máy số của ai đấy.
- A lô. Nhờ mày chút việc. Cho mấy đứa đi khắp Hải Phòng tìm thằng Tiến "xoăn". Bảo nó gọi điện cho tao gấp. Bảo với nó. Nếu không gọi lại thì đừng trách tao. Ngay bây giờ nhé. Không tìm được là cái xới của mày dẹp luôn đi nhé.
Lão cúp máy cái rụp. Quay lại bảo thằng sát thủ.
- Thả nó về đi. Kiếm cái nghề gì nó sáng sủa hơn đi con.
Tôi cũng biết ý lão. Cái kiểu giết người thuê này, lão là trùm rồi. Tôi lấy một triệu trong túi. Đưa cho thằng sát thủ.
- Cầm lấy mà đi đường.
Cái mặt nó từ sợ sệt, chuyển sang nghi ngờ. Rồi ánh mắt lại chuyển thành màu đỏ. Nó nhìn tôi vẻ đăm chiêu. Cầm lấy tiền, cái mũi nó xụt xịt.
- Em cảm ơn anh. Anh cho em số điện thoại của Anh được không? Em không ngờ cuộc đời lại có những người như anh.
Chuông điện thoại lão Bình vang lên làm tôi quên luôn ánh mắt thằng sát thủ……… - Bình đây. Nói đi.
Tôi lóng ngóng nghe xem ai gọi.
- Ai thuê mày bắn em trai tao.
- Nhà nó ở đâu.
Tôi nghe từ điện thoại vọng ra hai chữ cuối câu" Khâm Thiên".
- Lên Hà Nội ngay. 3 tiếng nữa mày phải có mặt Hà Nội. Khẩn trương.
Cái giọng Lão già này nói điện thoại rất khó chịu. Nói kiểu cắc, bụp. Cách Lão nói chuyện giống với kiểu nói chuyện của Lãnh đạo.
Mà nói thêm về lão chút: tôi nghe người ta kể lại. Hồi nhỏ, cỡ mười, mười lăm tuổi, Lão vượt biên sang Trung Quốc kiếm ăn. Lão được nhận vào làm môn sinh ở cái môn phái võ gì đấy ở bên Tàu. Sau một thời gian, ông Sư phụ thấy lão có năng khiếu về võ thuật nên coi Lão là đệ tử ruột. Sau đó lão được Sư phụ truyền hết võ công nên Lão rất giỏi võ.
Thời đấy các môn phái võ bên Tàu hay giao chiến để tranh dành quyền lực, cái môn phái của Lão vì ít người nên thất thế. Lão cùng sư phụ vượt biên sang Việt Nam (Sài gòn). Lúc bây giờ Sài gòn mới giải phóng nên Thành phố rất loạn lạc. Lão cùng sư phụ và các bậc đàn anh trong môn phái đi bán thuốc nam, biểu diễn võ thuật khắp TP và các tỉnh miền Nam để kiếm sống. Một thời gian, sư phụ qua đời. Mấy anh em trong môn phái cũng chia rẽ nhau. Lão cùng một ông Anh lang thang khắp xó xỉnh làm đủ các nghề để sống qua ngày. Nhưng rồi, do cướp bóc và giang hồ hoành hành nên kiếm ăn lương thiện cũng sống không nổi. Lão và ông anh vì mưu sinh, đã đi cướp. Hoạt động chính của lão là trên tuyến tàu Bắc Nam. Sau này, ông anh bị bắt và nhận cái án tử hình.
Lúc bấy giờ các Anh Đại ở Miền Nam chẳng ai là không biết tên lão và ông anh bởi sự táo tợn và giỏi võ. Sau khi ong Anh bị tử hình, Lão trốn sang Hồng Kông. Lão cũng tham gia băng đảng XHĐ, một thời gian lão được một đại gia người Hải phòng ở Hồng Kông quan tâm, rồi giao cho lão sang CH LB Đức để quản lý và lãnh đạo hoạt động của thế giới ngầm bên Đức.
Lão đã trở thành ông trùm xuyên quốc tế từ thời đó. Một thời gian làm trùm bên kia, do các băng đảng của các tỉnh ở Việt Nam như Băng Nghệ tĩnh, băng Nam định, băng Hải phòng mâu thuẫn nên xẩy ra xung đột. Trận chiến lúc bây giờ làm thế giới ngầm của Châu Á tại Đức trở thành mối đe dọa đến an ninh trật tư của Belin nên chính phủ Đức đã ra chỉ thị trừng trị hết các băng đảng Châu Á. Lão ngửi thấy mùi bất ổn, lão phi về Việt Nam. Lão sống ở Hải Phòng, Hà Nội.
Ở Miền Bắc lão được chào đón như ông trùm thực sự. Lão nhanh chóng trở thành một Anh Đại trong bóng tối. Kể cả lúc lão ở trại, lão vẫn chỉ huy các hoạt động của thế giới ngầm bên ngoài. Nhưng lão có cái tính cờ bạc nên rất nhiều lần lão đi trại chỉ vì bi bắt trong sới. Vì lão đã sống ở khắp các nơi, hoạt động trong thế giới ngầm rất lâu nên rất ít người biết lão là ai. Chỉ có những Anh Đại mới thực thực sự biết đến Lão. Sau này lão lại vào Sài gòn hoạt động. Rồi lão đi khắp các nơi, Kể cả Lào, cămphuchia… Cái thời lão về lại Hải phòng sinh sống, lão đã giao về ở ẩn. Không giao du với xã hội bên ngoài. Lão giao lại toàn bộ quyền lực và các mánh xới làm ăn cho một đàn em thân tín. Kể về lão chắc cả ngày kể cũng không hết chuyện.
Lão ngắt điện thoại rồi nhét cái máy lên cái túi áo.
- Đưa tao đi ăn cái gì đi Nam. Tao chưa ăn gì. Khoảng 10h đêm, đón thằng Tiến "xoăn" dưới Hải Phòng Lên rồi đến nhà nó luôn.
Khi xử thằng Bu xong tôi và thằng Gà xuống Hải Phòng gặp lão là nhờ vả sự can thiệp đến pháp luật. Tôi tính trước nếu thằng thằng "Bu" có mệnh hệ gì thì sự can thiệp của lão đến pháp luật là không thừa. Lão có cái biệt tài là quan hệ, chẳng ai biết Lão quan hệ với những ai. Làm việc với những ai để tiếp cận giải quyết công việc, nhưng lúc não đã làm thì ắt là được. Không ngờ hôm nay, tôi phải nhờ đến lão để can thiệp chuyện xã hôi, cái chuyện mà lão đã từ bỏ. Chúng tôi thả thằng "sát thủ" Lạng sơn ở hè đường và đến một cái nhà hàng nhỏ ăn uống sau đó ra Nhà hát lớn đón thằng Tiến "xoăn". Hình ảnh thằng cha làm tôi bất ngờ. Một con nhái thực thụ, với gương mặt cô hồn, da thì xanh lè. Bàn tay toàn xương xẩu. Đội cái mũ lưới trai với cái áo rộng thùng thình, cái quần thì giống như của thằng cửu vạn, màu xanh lá cây mặc chẳng thấy mông đít ở đâu (quần Philiket). Hai cánh tay lòi ra khỏi cái áo cộc với chi chít hình xăm. Ấn tượng nhất là chiếc đồng hồ được vẽ trên cổ tay.
- Anh ạ!
|
Thằng Tiến bước lên xe như trèo lên chiếc xe tăng, nó bám lấy cánh cửa rồi đu lên để bước chân vào. Người nó lùn được 1 đoạn, khoảng mét rưỡi. Mái tóc xoăn tít thò lò như cái tên của nó. Thằng này chắc họ hàng với Tổng thống Mỹ.
- Cái tội của mày lớn lắm đấy con ạ. Bây giờ mày cùng tao qua nhà thằng kia. Gọi nó ra. Để tao nói chuyện.
- Được rồi anh. Nhưng nếu là để giảng hòa, thì anh cần gì xuất hiện, cứ để em lo cũng được. Em sai thì để em sửa được không anh?
- Đây là thằng em tao. Tao phải nói chuyện với bọn nó. Đây thằng này.
Lão già chỉ vào tôi cho thằng Tiến.
- Anh không biết em là em anh Bình.
Thằng Gà đang lái xe làm câu:
- *** mẹ. Các ông nhận tiền thì phải nhìn đối tướng mà nhận chứ. Nếu thằng Nam có chuyện gì thì tôi thuê thằng khác giết ông. Ông hiểu không?
- Anh biết rồi! Anh cũng được người khác giao cho làm thôi, anh cũng không để ý. Thôi Anh em cứ bình tĩnh. Để anh giải quyết việc này. Anh em thông cảm.
Lão già đang trầm ngâm phọt ra một câu làm tôi sướng điên người.
- Thằng Nam mà chết thì chúng mày cũng chết. Cũng may nó cao số. Bây giờ đến nhà thằng kia ngay đi.
Theo hướng dẫn của Tiến "xoăn", chúng tôi đến thẳng con ngõ nhỏ tại con đường gần khu vực Ga Hàng Cỏ (Khâm thiên). Cái ngõ này nổi tiếng với phức tạp. Ở trong toàn dân anh chị có số có má của Hà Nội. Báo chí đã tốn không ít giấy mực ở cái khu vực xóm nước "nâu" này. Lão Bình lững thững bước theo thằng Tiến "xoăn", với cái vẻ lạnh lùng. Lão bước như nhà lãnh đạo cao cấp đi thăm bà con buôn bán lẻ ma túy trong cái ngõ sầm uất này. Vừa vào đến đầu ngõ. Có mấy thằng già người xăm trổ, cởi trần đang ngồi tán chuyện hút thuốc lào. Thấy Lão đi vào, mấy thằng đứng hẳn dậy vẻ bất ngờ. Thằng già nhất trong đám chạy lại.
- Anh bình. Có chuyện gì vậy anh. Lâu quá không gặp anh.
Mấy thằng còn lại đứng dậy chào với cái dọng lí nhí. Thằng tiến xoăn nhanh miệng trả lời thay.
- Em dẫn anh Bình vào nhà Vinh "con".
- Sao vậy anh. Sao không gọi cho em, anh vào đây làm gì. Có chuyện gì ở cái xóm này anh chỉ cần gọi em là được mà.
- Mày vào đây luôn. Khỏe chứ?
Lão già chi nói một câu gỏn gọn có thế.
- Dạ. Em vẫn tốt anh ạ. Con ngõ sâu hun hút, vào đến một căn nhà cũng tương đối hoành tráng được thiết kế theo phong cách hiện đại. Cái cổng to nhất khu vực, nhìn khá an toàn. Thằng Tiến ấn chuông, một lát sau có một quý bà chừng 35 tuổi bước ra với ánh mắt xăm xoi. Mặt cũng đẹp, dáng người thon thả.
- Các anh hỏi ai.
Thằng Tiến Xoăn với cái mặt mũi bặm trợn, nhưng giọng nói bây giờ thì hiền lành.
- Có Anh Vinh ở nhà không chị. Em là Tiến dưới Hải phòng lên.
- Anh Vinh đi từ lúc chiều rồi ạ. Có chuyện gì không chu Tiến.
Thằng cha già xăm trổ ở cùng ngõ bây giờ mới đứng từ phía sau xuất hiện.
- Nga. Em mở cửa cho anh Bình vào. Có chuyện muốn gặp thằng Vinh nhà em, nhanh lên. Đàn bà đừng hỏi nhiều.
Bà này có vẻ lo lắng, mở cửa theo cái lệnh của ông già “làng”.
- Để em gọi điện cho anh Vinh xem sao? Bảo đi có chút việc mà giờ này chưa thất về.
Bà cầm điện thoại lên, gọi cho chồng và bước vào trong nhà. Chúng tôi vào ngồi ở bộ salon to đùng trong phòng khách. Căn phòng cũng được trang hoàng rất đẹp. Chủ nhà cũng là loại lắm tiền. Được một lúc, trên tay bưng một khay nước lọc đá ra mời chúng tôi.
- Anh tiến đang về đấy. Các anh ngồi đợi chút xíu nhé.
Khoảng 15 phút sau. Ngoài ngõ nghe tiếng ồn ào. Cánh cổng mở toang.
- *** mẹ thằng nào đến nhà tao làm um tỏi lên thế. Con Nga, ai cho mày mở cửa.
Vừa nói, một cái thân hình vạm vỡ, đầu húi cua chạy vào. Lão này Khoảng 40 tuổi. Nhìn thấy chúng tôi, Lão này vẫn hình như không biết Lão Bình. Ở ngoài hình như có nhiều đang ở ngoài.
Khi thằng cha nhìn thấy tôi, nó đã chửng hửng. Cái mặt tỏ vẻ bất ngờ. Nhưng cánh tay nhanh chóng chỉ lên mặt tôi.
- *** mẹ! Tiến “xoăn”, mày đưa thằng chó này đến đây làm gì. Mày muốn gì. Làm ăn như con ***. Mày may lắm thằng chó.
Sau này tôi mới biết Lão đã cũng anh em đi tìm nhìn mặt tôi. Lão Vinh vẫn tiếp tục hất hàm về phía thằng Tiến “xoăn”.
- Bây giờ mày làm sao. Đến làm con *** gì?
Con mẹ “quý bà” vẫn đứng phía sau thằng cha “Vinh”.
Tay lão Bình đang để trên đùi tôi và hơi đè xuống. Tôi biết, lúc này mình không nói làm gì, đã nhờ đến lão thì phải để lão xử lý. Nhưng lão vẫn chưa có hành động gì cả. Lão vẫn bình thản ngồi im. Trong đầu suy nghĩ hay Lão già này sợ đái mẹ ra quần rồi. Nhìn xuống thấy quần lão vẫn khô rang, có vẻ yên tâm theo dõi câu chuyện.
Lúc này lão xăn trổ cùng ngõ mới lại lôi vào tay Lão Vinh, kéo ra ngoài sảnh nói gì đấy. Rồi chửi thầm Lão Vinh. Vẻ mặt Vinh “con” biến sắc, tôi nghe được lão nói với thằng cha xăm trổ cấu gì đó cuối cùng.
- …………………….. Có biết đâu?
|
Vừa lúc đấy, cánh cổng mở mở toang. Có một cái bóng đang chuẩn bị bước vào. Đi theo sau còn có thêm 3 cái bóng to cao nữa. Lão Cường “Trắng”. Đi cùng là 3 thằng trọc lóc. Người cao to. Mặc vét, đeo kính đen. Lão bước vào bỗng nhiên sựng lại khi thấy Lão Bình. Lão ngạc hiên khi thấy cả tôi và thằng Gà. Mặt thằng cha bây giờ vẫn bình thản đúng chất của một Anh Đại thực thụ. Nhưng cái miệng thì giống một thằng Thái giám không hơn, không kém.
- Anh Bình. Sao xuống Hà Nội không gọi cho em tiếp Anh.
Lão Bình đưa cánh tay ra bắt tay Lão cường, mặt vẫn lạnh tanh, nhìn về phía Lão Vinh "con".
- Thằng chó này là em mày?
Cường trắng trả lời:
- Vâng đúng anh ạ. Nó là thằng bạn nối khố của em đấy.
Cường trắng trả lời vẻ mặt bối rối.
- Mày vả vào mặt nó. Nó mới chửi tao đấy. Em út của mày láo quá rồi đấy.
- Vinh “con”. Mày xin lỗi anh Bình đi. Mày mù rồi hả.
Với thứ giang hồ lớn tuổi cỡ Vinh “con”, Cường “trắng”. Kể cả súng kề cổ thì dù chúng nó có sợ đến con ku phun nước thì vẻ mặt không bao giờ thể hiện điều đó. Mà mẫy lão không phải chỉ sợ mà phần nhiều là nể, là kính trọng, là tôn sùng. Thứ Đại ca kiểu Bình “Bạc” thì không phải chỉ dùng đến đàn em, dùng đến vũ khí. Cái thứ vũ khí lợi hại nhất của Giang hồ là mối quan hệ xã hội và cái “số” vô hình mà thời gian đã chứng minh cho chủ nhân của nó. Còn cái “má” thì anh em lầu xanh check Google để biết nó cấu tạo như thế nào nhé. Cái “má” nó ở giữa tai và mũi.
- Anh Bình, em chưa gặp anh lần nào, nghe tên anh từ bé. Nhưng giờ mới được gặp nên em không biết. Hôm nay anh đến nhà em là sự vinh hạnh của em rồi. Anh thông cảm cho em.
- Tao *** thừa thời gian để đến đây. Mày ăn nói với em tao đi. Em út mày bị gái nó đá thì đè cổ thằng em tao ra để trả thù à. Sao chúng mày sống trong xã hội bao nhiêu năm mà còn dạy em út kiểu đấy à.
Cường trắng và thằng Vinh con chuyển anh mắt sang phía tôi. Cường “trắng” nhìn tôi làm tôi ngại quá. Vẻ mặt lão Cường bây giờ rất khó đoán, lão vẫn bình thản.
- Anh ơi. Em không ngờ nó là thằng Nam. Hôm trước em với Nam cùng ăn tối mà em có biết Nam là người xử thằng em của em đâu. Không ngờ, may có anh ở đây. Em với Nam là bạn. Nam nó chơi với em gái em. Hôm nay gặp ở đây mới biết. Cũng may là đạn nó xịt. Không chắc em ân hận lắm. Mà sao em không nói với anh hả Nam. Đêm e xử thằng Minh thì em đã biết nó là em của Anh rồi mà. Em dở quá.
Lão tiếp tục:
- Anh Bình. Thôi thì thế này, cũng may anh xuống đây, Nam nó không việc gì. Mọi chuyện dừng lại ở đây anh nhe. Bọn em biết sai rồi. Cũng do hiểu lầm, anh em chúng em không tìm hiểu về Nam trước. Biết nó là thằng Nam, nếu không phải là em anh thì em cũng không cho người làm thế. May quá anh ạ.
Lão Vinh nghe vậy chạy ra cái sảnh, một đám người đang lố nhố ở ngoài bảo “chúng mày về đi, không có chuyện gì hết”.
Lão Bình có vẻ bằng lòng với cấu chuyện của lão Cường. Cái đầu gật xuống một cái.
- Cái tội của thằng em mày là ngu, nó phải gánh chịu hậu quả. Nếu 2 thằng đàn ông va chạm nhau vì con mái thì nó phải tự mình nó giành lấy và chiến sằng phằng thì tao không tham gia. Đằng này nó chơi bẩn. Đúng không?
Lão nói một cách rõ ràng, rành mạch nhưng vẫn điềm tĩnh, cái mặt vẫn lạnh tanh nhìn điếu thuốc đang cháy.
- Dạ bon em biết. Nó sai rồi. Em ở miền Nam ra nên không nắm được sự tình cụ thể.
Lão vẫn tiếp tục:
- Bây giờ, thằng Nam là thằng em duy nhất của tao. Nếu ai chơi nó thì có nghĩa là chơi tao. Chúng mày hiểu chưa. Nếu chúng mày cần tiền Viện cho thằng kia thì thằng Nam lo. Chứ cần máu thằng Nam thì tao lo.
Con mẹ Lão già này làm như tôi nhiều tiền lắm không bằng. Giang hồ chiến nhau thì tiền nong gì chứ. Ông lấy tiền ông mà trả. Nếu viên đạn mà không xịt thì thằng Minh “bu” ôm cái lọ nước muối kèm theo kim tiêm, dây dợ trong viên mà đến nhà tôi đưa tiền ma chay được chắc. Định mở mồm cãi với Lão bình nhưng nhìn lại thấy Cường “trắng” và Vinh “con” đang gật cái đầu như đang cúng nên im luôn. Lão Cường cất giọng.
- Thôi được rồi, cũng may mà gặp anh ở đây. Không phải tiền viện gì đâu anh. Ra xã hội chuyện này là cơm bữa mà anh. Mọi việc coi như giảng hoà từ ngày hôm nay nhé Nam.
Hoà cái con mẹ mày. Đền tao con em gái mày đi. Tiện thể có lão Bình đây định ép Lão Cường để lấy cái trinh con nhóc yêu của tôi nhưng nghĩ mình là thằng đẹp trai, ku to cần chó gì chuyện hèn vậy. Cái cảnh giới của thăng hoa tình yêu là tình dục cơ mà, kiểu gì chẳng đến lúc.
- Được chưa thằng kia. Mày cũng nghĩ mà làm ăn tử tế, hạn chế va chạm đi. Hôm nay là may mắn chứ hôm khác thì tao chỉ xuống cắm cho mày điếu thuốc vào bát nhang thôi. Mà chúng mày về dạy lại em út đi nhé. Tao về.
Lão vừa nói vừa hất hàm sang bên Cường trắng.
- Vâng. Cảm ơn anh. Làm phiền anh quá. Nam. Qua đây anh bảo.
Lão cường trắng gọi tôi qua bột bên trách móc việc không nói với ông. Lão còn trách việc biết thằng Minh “bu” là em lão mà vẫn xử nó. Lúc đấy cái mặt lão Cường đã thể hiện chút hằn học. Tôi xin lỗi phân bua với lão mấy câu rồi nói. Việc này em gặp anh sau. Em chở Anh Bình về cái đã. Anh thông cảm.
Chúng tôi ra khỏi con ngõ lên xe phi thằng xe vào khách sạn gần với con Nhà Hát Lớn. Ba chúng tôi ở một phòng. Một lát sau lão đuổi tôi và thằng Gà ra một phòng khác để ngủ. Ra khỏi phòng tôi gặp ngay một “quý phi” đang đứng đợi ở hành lang. Tôi hiểu được chuyện gì đang sắp diễn ra. Nghĩ cảnh cái xúc xíc nhàu, nhăn nheo, mông meo chui ra chui vào cái lỗ “trăn” mà buồn cười.
Mấy ngày hôm sau tôi không gặp được Phương Anh. Con nhóc đi du lich với Lão Cường. Sau khi thoát chết trở về, không gặp được con nhóc tôi nhớ con nhoc đến điên cuồng. Đợi con nhóc đi du lịch mà tôi tưởng nó đi hẳn sang bên kia. Cả ngày tôi chẳng ăn uống gì được, chẳng thèm đi chới đâu. Chỉ quanh quẩn trong nhà như người mất hồn. Suốt ngày cứ chăm chăm vào cái điện thoại. Nó đi du lịch đến cỡ 2 tuần thì về Hà Nội. Nhưng rất khó gặp con nhóc, vì lão Cường không cho con nhóc đi chơi nhiều. Mà đặc biệt tôi nghe con nhóc kể lại, nó xin đi chơi với tôi, lão Cường đã cự tuyệt. Chắc lão không muốn con nhóc thân thiết với tôi. Sau này tôi mới biết, lão Cường có cái tính rất gia trưởng. Tất cả những người trong nhà sợ lão một phép, từ bà vợ lão cho đến con nhóc. Lão nói gì là người trong nhà không được làm sai hay phản bác. Vì vậy, ở cái gia đình của Lão không ai được phép làm trái ý lão.
Tôi đã hiểu ra phần nào câu chuyện. Lão Cường từ ngày biết tôi là dân xã hội, lão đã không muốn con nhóc tiếp xúc với tôi, không muốn con nhóc thân thiết với tôi. Con nhóc đi du lịch về thì hơn một tuần sau tôi mới được gặp con nhóc đúng một lần ở trên phố. Hôm đó, con nhóc cùng bà chị dâu đi mua sắm đồ ở hàng Bông. Tôi phi xe đến khi con nhóc nhắn tin, tôi nhớ con nhóc đến điên cuồng. Đậu cái xe vào vỉa hè trước cái shoop quần áo trên phố, con nhóc mở cửa chui tọt lên xe, chúng tôi mặc kệ những gì xung quanh, ôm nhau hôn hít luôn trên xe. Bao nhiêu ánh mắt người đi đường xăm xoi nhìn chúng tôi qua tấm kính trước. Tôi ôm con nhóc hôn nó ngấu ngiến, con nhóc cũng nhớ tôi kinh khủng. Mở cửa, nó nhảy tót lên ghế lái nơi tôi đang ngồi, ôm tôi chặt cứng trong xe. Chúng tôi như điện dại quấn chặt vào nhau. Vừa hôn nhau, nước mắt con nhóc cứ chảy dài trên gò má. Lúc đấy tôi hạnh phúc thực sự, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được thứ tình yêu nó làm tôi ngây ngất, mụ mi đi như vậy.
|
Thời gian sau, tôi và con nhóc cũng chỉ nhắn tin, gọi điện với nhau. Bao nhiêu nhớ nhung chỉ được cảm nhận qua cái loa bé xíu và cái màn hình của điện thoại. Càng không gặp, chúng tôi lại càng yêu nhau. Có lúc tôi muốn điên lên, muốn đến thẳng nhà con nhóc gặp lão Cường để nói chuyện với lão cho ra nhẽ. Tôi muốn cướp nó ra khỏi căn nhà tù túng đó. Ở cái thời buổi này, tôi chẳng thấy căn nhà nào lại như cái địa ngục như vậy. Không được tự do yêu đương, không được tự do cảm nhận cái hạnh phúc của mình. Con nhóc đã gọi điện cho tôi khóc rất nhiều. Nhiều lúc nhớ nó, tôi muốn điên lên.
Rồi cuối cũng cũng gần đến ngày nó chuẩn bị về lại bên kia. Càng đến ngày nó đi, chúng tôi cư như 2 người điên. Chỉ muốn chạy đến bên nhau và xé tan thân xác của nhau ra mà hôn hít. Cái cảm xúc nó đè nén đến khó chịu. Mỗi buổi tối, tôi đến nhà, đứng dưới nhà nhìn lên thấy nó trên ban công mà quặn lòng. Con nhóc kiếm một sợi dây, nó buộc theo chiếc bút bi. Ném xuống, tôi buộc những cành hoa, những cái kẹo con nhóc thích ăn để nó kéo lên trên rất lãng mạn. Không phải con nhóc thiếu kẹo để ăn, mà con nhóc muốn ăn thứ kẹo có hơi ấm từ tôi. Chúng tôi yêu nhau, gặp nhau như vậy cho đến lúc nó sắp đi. Rồi cái ngày định mệnh đó cũng đến. Hôm đó là sinh nhật cái Ly, con nhóc xin đi sinh nhật. Lão Cường cho người chở nó đi rồi đợi đón về. Hôm đó, tôi không đi dự sịnh nhật, chỉ có thằng Gà là đến dự. Con nhóc đã trốn ra ngoài và nhảy tót lên xe tôi phóng đi như một công chúa trốn nhà vua đi chơi với thằng Hầu vậy.
Tôi chở con nhóc đi mà chẳng biết đi đâu, cứ đi vòng vòng trên đường. Ngồi trên xe, cầm tay con nhóc, thỉnh thoảng ngoảng sang hôn con nhóc. Lâu ngày, tôi nhìn con nhóc thấy nó đáng yêu vô cùng. Tôi đưa cánh tay vuốt vào má nó, sờ vào mái tóc nó, cầm lấy cổ nó kéo về phía mình hít cái mùi tóc của nó. Con nhóc hỏi tôi.
- Anh nhớ em không?
Trong tình yêu không lẽ cứ nói toẹt ra với nhau thế mới được sao. Nhớ con nhóc? Tôi điên cuồng vì nó luôn chứ mỗi nhớ không thôi đâu. Ngoảnh sang nhìn vào ánh mắt con nhóc.
- Không nhớ. Mà là anh rất nhớ.
- Sao anh cứ đi linh tinh vậy (câu hỏi bí ẩn).
Thật lòng mấy hôm trước không gặp được con nhóc tôi nhớ nó đến điên cuồng, đến giờ gặp nó tôi chẳng còn nghĩ đến chuyện làm tình làm tội gì nữa. Tôi chỉ muốn gặp nhóc, muốn được gần con nhóc. Thế là đã đủ cho những ngày nhớ nó. Nghe con nhóc nói mà tôi lấy tay xoa lên đầu xem mình có phải đã biến thành Đường Tam Tạng chưa, sao bỗng nhiên tôi trong sáng như trang giấy trắng thế này không biết nữa. Ngoảnh sang thấy nó đang xấu hổ với câu nói thô thiển, tôi đưa tay bấu vào má nó một cái. Nở một nụ cười tình tứ với con nhóc.
- Anh ơi. Tối nay em bỏ nhà đi với anh luôn nhé. Em không về nhà đâu. Em ở bên anh hết đêm, sang mai em về. 3 ngày nữa em đi rồi.
Tôi thấy yêu cái sự lỳ lợm của nó. Hiền lành, nữ tính. Là một công chúa thực sự, nhưng trong người con nhóc có sự liều lĩnh, có sự nổi loạn đáng yêu. Con nhóc dám sống, dám làm những điều mà con tim nó đang điều kiển.
- Có lẽ không được đâu em. Anh không muốn em phải khổ vì anh. Tối em phải về nhà, nếu không em sẽ khó xử lắm đấy.
- Anh không dám sao? Anh không muốn ở bên em đêm nay sao?
Đến nước này, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến ngày mai. Thằng Đường tăng trong người tôi đã ngủ rồi, chỉ còn mỗi Trư bát giới là đang thức. Thế là đêm nay, tôi quyết định ở với con nhóc. Con nhóc nhìn tôi, cầm cái máy điện thoại lên. Nó ấn vào cái nút off trên cùng. Cái máy tắt ngúm. Tôi cầm tay con nhóc.
- Em muốn đi dạo chút xíu không?
- Tuỳ anh.
Lúc này xe đang chạy đến gần hàng ngang, hàng đào. Tôi tấp xe vào cãi bãi gửi xe gần hồ. Chúng tôi cầm tay nhau đi sang phía phố đi bộ, quán hàng tấp nập. Hoà mình vào dòng người, chen lẫn vào con phố.
Con nhóc tỏ vẻ thích thú khi được tôi cầm tay, cùng nó bước đi bên những chiếc xe đẩy, nững sạp hàng quần áo, dày dép, băng đĩa… Cái chân nó nhảy cò cò, trong khi tay vẫn nắm tay tôi. Thỉnh thoảng con nhóc tựa vào vai tôi bước đi theo dòng người. Tôi mua tặng con nhóc cái kẹp tóc xinh xắn. Con nhóc đến một sạp hàng bán đồ lưu niệm. Nó mua tặng tôi chiếc khăn mù sao trắng tinh. Con nhóc nó bí ẩn thât, nó làm cái gì cũng để tôi phải suy nghĩ. Chúng tôi chụp những bức hình hàn quốc. Lúc này tôi thấy thật hạnh phúc. Cái cảm giác ấm cũng, trong sáng nhất nó cứ hiện về. Con nhóc là tôi quên đi mình là thằng lưu manh. Đang tung tăng, con nhóc ôm lấy cánh tay của tôi, áp cái má mát rượi vào.
- Nếu sau này anh có người yêu. Có vợ. Anh không được đưa họ đến đây chơi nhé. Được không anh.
- Vì sao vậy. Em hâm à.
- Em muốn giữ cho em với anh riêng về những kỷ niệm này. Chúng ta ở bên nhau quá ngắn ngủi. Em cũng không biết có được cũng anh đi dạo, cũng anh đi ăn kem nữa hay không. Nhưng em thích vậy. Em thích anh chỉ là của riêng em, cái phố này cũng chỉ của riêng em với anh.
Đúng là đàn bà. Ích kỷ mà đáng yêu. Có mỗi chuyện đi dạo mà nó cũng muốn chỉ là của riêng nó. Mà chắc gì những con mái của tôi sau này nó chịu đi dạo với tôi ở cái chỗ rẻ tiền này. Bọn gái đú bây giờ ít cũng phải Vincom, Parkson.
- Thế em không muốn là người cuối cùng đi dạo cùng anh sao? Phương Anh.
Mặt con nhóc thoáng buồn, nó ôm cánh tay tôi đi mà không nói gì.
- Được rồi. Anh sẽ không đi dạo với ai nữa ngoài em. Nếu có người yêu khác, anh đưa vào khách sạn luôn, được không?
Con nhóc thả cánh tay tôi ra, đấm vào ngục tôi mấy cái vẻ dận dỗi. Phải nói nó làm tôi thấy hạnh phúc và sung sướng khi đi cạnh nó.
Rồi tôi cũng chở thẳng con nhóc về nhà mình. Căn nhà mà tôi thuê ở một mình. Ngoài thằng Gà và xăm lốp, chẳng ai biết tôi sống ở đấy. Trước đây khi cặp với con này con kia, tôi chẳng bao giờ đưa chúng nó về đây. Tôi muốn giữ cái tổ ấm của riêng tôi thật bình yên. Riêng với con nhóc, tôi lại không muốn đưa nó vào khách sạn. Vì tôi không coi con nhóc như bọn nó.
|
Căn nhà tôi ở là một tòa nhà được xây 9 tầng, có thang máy, đầy đủ tiện nghi. Chủ nhà xây lên trong khu dân cư để cho các hộ gia đình thuê. Nó đại loại như một khu cung cư Mini cao cấp. Tôi thuê một phòng khép kín ở tầng 8, đầy đủ tiện nghi. Nội thất cũng tương đối hoàn chỉnh.
Đưa con bướm về tổ chim của mình, tôi hạnh phúc như thằng ngố vừa cưới được người vợ về nhà. Thì đêm nay chẳng phải động phòng hay sao. Vào thang máy, tôi và con nhóc đã quấn vào nhau như cau với trầu. Con nhóc đu luôn lên người tôi hôn hít. Tôi lấy tay đỡ vào mông khi con nhóc quặp chân vào hông tôi. Kiểu hôn của con nhóc hôm nay nó mãnh liệt, thèm khát. Tôi hiểu, chắc nó nhớ tôi lắm. Tôi cũng chẳng khác nó là mấy.
Để con nhóc cứ đu trên người tôi như con nhái, cánh cửa thang máy mở toang. Thấy có ông bà già đang đợi thang máy chúng tôi cũng mặc kệ. Chẳng thèm quan tâm, bế con nhóc tiến về phía cửa nhà mình. Tôi mở cửa nhà trong khi con nhóc vẫn ôm xiết lấy cổ tôi.
Tách..... Cái chốt cửa nhà tôi kêu lên là con nhóc đã được tôi đè luôn trên cái giường lạnh lẽo trông thời gian tôi sống. Đầu con nhóc còn kê luôn lên cái quần xịp tôi đang vất trên giường. Con nhóc mặc cái áo phông trắng cùng chiếc váy xinh xắn đang nằm thả lỏng toàn thân trên giường. Ánh mắt thì vừa mời gọi, vừa lo lắng. Tôi đứng dậy cởi luôn chiếc áo sơ mi vất xuống sàn nhà. Đổ sầm lên người con nhóc. Chống cánh tay lên và nhìn vào mắt con nhóc đang nằm dưới mình.
- Anh nhớ Phương Anh lắm.
Tôi nói theo bộ óc và trái tim đang điều khiển. Ánh mắt thì nhìn con nhóc như thằng đang phê ma túy.
- Chỉ mỗi Anh là biết nhớ sao. Em điên lên vì nhớ anh cơ.
- Đừng nói với anh là em chưa chuẩn bị cho điều này nữa nhé. Đồ keo kiệt của Anh.
Tôi lấy bàn tay bóp nhẹ vào cái cổ trắng bóc của con nhóc. Mắt nó nhắm lại, da ở trán cũng chụm lại theo.
- Hôm nay em sẽ chiêu đãi hoảng tử của em một bữa bội thực luôn, được không? Em đã chuẩn bị và chờ đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi. Từ bữa anh bước ra khỏi nhà em cơ. Nhưng em vẫn sợ lắm anh ơi.
Tôi sướng điên lên vì con nhóc. Nói thật anh em, không phải sướng vì được làm tình thực sự, mà tôi sướng vì tình yêu con nhóc dành cho tôi. Thứ tình cảm tôi đã đi tìm từ rất lâu, sau khi tôi ở trại ra.
- Chuẩn bị những gì, anh xem nào.
Con nhóc ôm lấy cổ tôi, dúi cái đầu thơm phức vào ngực tôi xấu hổ. Mùi nước hoa của con nhóc làm tôi hưng phấn hơn. Tôi ôm con nhóc, thả cái đầu nó xuống nêm và đặt lên môi nhóc một nụ hôn. Tôi hôn nhóc rất nhẹ nhàng, hai cái lưỡi quấn vào nhau mềm mại, ướt át. Mắt con nhóc bây giờ đã lờ dờ. Vừa hôn, bàn tay tôi vừa xoa vào mặt, vào má, vào cổ con nhóc. Tay nhóc cung không để được yên, nó xoa lên ngực tôi, lên vai, lên cổ rồi sau gáy. Cánh tay như cố kéo cái đầu tôi càng sát với mặt nó hơn. Chúng tôi cứ thế hôn nhau rất lâu, chỉ có tiếng nước bọt lép bép là tồn tại. Tôi với con nhóc và các đồ vật xung quanh như vô hình. Con nhóc nằm bất động, chỉ có hai cái đùi là hé mở ra thêm chút xíu. Nước thì khỏi nói. Anh em thử kiếm quả nhót (không biết dân trong Nam có biết không nữa), cắn một phát. Nước bọt anh em tướt ra như nào thì bướm con nhóc của tôi nó đua với miệng các anh em luôn (ví cái miệng anh em lầu xanh với bướm con nhóc cho nó gàn gũi, anh em thông cảm).
Miệng tôi bắt đầu hôn xuống bụng, xuống rốn. Tôi kéo luôn cái quần lót con nhóc ra rồi úp hẳn cái mặt vào mà liến, mút thứ nước ở bướm con nhóc. Bây giờ mặt con nhóc như bị lên cơn. Tay cần đầu tôi dí vào bướm, cái mông thì ưởn lên giật giật. Nước cứ chảy ra xối xả. Chảy xuống cả cằm tôi. Cái mùi bướm nó làm tôi như mộng du trở lại. Con nhóc vừa hẩy cái mông vừa rên lên trong cổ họng.
- Ui .....zời....ơi.... Em sướng quá anh ơi......... a, a.
Tay con nhóc nắm chặt lấy tóc tôi làm đau điếng.
Tiếng rên của con nhóc làm tôi càng hưng phấn, tôi càng liếm mạnh vào bướm. Cái lưỡi càng chọc sâu hơn chút vào cái lỗ bé xíu của nhóc. Có lúc tôi ngậm miệng lại dùng hai cái môi chu lên chà sát vào bướm của nó. Nước loang lên cả mũi, má tôi. May mà con nhóc không sinh năm con Mực. Nếu không, chắc lúc đấy mặt tôi đen thui là chắc. Tôi hỏi con nhóc bằng cái miệng đầy nước.
- Thích không vợ yêu.
Con nhóc nghe tôi đổi cách xưng hô thành vợ. Mặt nó cười tươi như con đười ươi. Tay thì vẫn cầm tóc dí cái đầu vào bướm.
- Cảm ơn chồng, Em yêu chồng lắm.
Nghe con nhóc nói xong tôi bật luôn dậy, đứng lên trên giường cởi phăng chiếc quần dài và cả quần lót vứt luôn vào góc giường. Con ku được giải phóng khỏi quần, nó chỉa thẳng ra kiểu kim đồng hồ đang chỉ 3 gờ sáng, mà không phải, hình như là hai giờ. Chếch lên trên một chút. Ít ấi chỉa con ku kiểu ngang vậy lắm.
Quỳ xuống cởi luôn chiếc váy đang quấn ở bụng con nhóc ra khỏi người. Để lại duy nhất cái áo con cho dâm đãng. Tôi lại cúi xuống vục mặt vào bướm nhóc mà liếm tiếp. Lần này tôi nằm ngược với con nhóc. Con nhóc hiểu ý, không giống như lần trước, nó cầm luôn vào thằng ku, tay còn lại cầm luôn vào hai quả cà. Cái cảm giác ấm áp truyền lên con ku, chạy hẳn lên não làm tôi hiểu ra, con nhóc đang "bú ***". Tôi dám chắc, con nhóc nói "chuẩn bị tinh thần" bằng việc down phim sex về học. Nó bú nhẹ nhàng, mút ra mút vào, tay thi vân vê hai quả cà. Thỉnh thoảng xoa lên hai bờ mông săn chắc của tôi. sướng lắm, cái sướng rất khó tả bằng bàn phím máy tính. Mà kể cũng lạ, con nhóc này chắc học ngành điện lực bên chỗ quê hương thằng Beck. Con nhóc sờ đến đâu, điện cứ chạy trong người tôi đến đó. Nó mới bú ku tôi có chút xíu mà tôi muốn phọt luôn nước vào miệng nó. Đây là lần đầu tiên có con bé bú ku mà tôi lén lút lấy tay tự véo vào mông mình để quên đi cái cảm giác ở con ku.
Tôi cũng bắt đầu rên lên hử hử trong cổ họng.
- Hừ....hừ......à.....à..... Anh ra mất vợ ơi.
- Ra gì anh? Có phải nước không? Em chưa được thấy bao giờ đâu chồng. Anh ra đi.
Không lẽ đạp nó phát vào mặt. Ra xong để mày vác cái trinh sang bên Anh cho chồng con Victoria hưởng à. Con nhóc ngẩng cái đầu lên nói vẻ ngây thơ quả bơ. Nhìn nó tôi thấy buồn cười, thấy vui, thấy hạnh phúc. Thứ cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi chẳng thèm đến con bướm của nó nữa, trườn ngược người lại, ôm con nhóc vào lòng. Tôi hôn lên má, lên mắt rồi hít mùi tóc con nhóc, ghé miệng vào tai con nhóc nói: Mày giả nai hả con.
Nhưng cuối cùng cái miệng chỉ phọt ra được 3 chữ lí nhí nơi cổ họng.
|