Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
|
|
Chương 85: Giải trừ hôn ước (hai) Ngày tiếp theo.
"Uh`m, Thần, Anh đã dậy." Hân Nhi mơ mơ màng màng cảm thấy có người bóp cái mũi của mình, theo bản năng mở ánh mắt mông lung ra, thấy gương mặt yêu nghiệt của Âu Dương Thần kia.
"Bà xã, trước dậy ăn sáng đã, ăn xong lại ngủ tiếp." Âu Dương Thần đã sớm làm xong bữa sáng, đến gọi Hân Nhi dậy.
"A? Anh muốn em trở thành heo à." Hân Nhi bất mãn mân mê miệng nhỏ.
"Heo thì làm sao, heo thì cũng là bà xã đáng yêu của anh." Âu Dương Thần nhéo nhéo khuôn mặt của Hân Nhi. Da thịt mềm mại nhất thời liền có một cái ấn ký nho nhỏ.
"Bà xã. Anh phải ra nước ngoài một chuyến, hai ngày này em nên ăn cơm thật tốt..., nếu không chờ anh trở về phát hiện em gầy, thì sẽ trừng phạt em."
"Cái gì? Thần, anh phải ra nước ngoài. Không phải vừa mới trở về sao?"
"Ừ, công ty có việc rất quan trọng. Yên tâm, rất nhanh sẽ trở về đến đây, anh làm sao bỏ bà xã anh một mình trông phòng được?" Thật ra bây giờ Âu Dương Thần cũng không muốn tách khỏi Hân Nhi, lúc này rõ ràng là tân hôn như keo với sơn, lại để cho hai người cùng cô đơn. Nhưng chuyện công ty thật sự khó giải quyết, không tự mình xử lý thì không được, chỉ có thể ủy khuất cho Hân Nhi rồi.
"Ừ. Được rồi, anh đi đi. Trên đường đi phải cẩn thận, đồ dùng đã mang đủ hết chưa?"
"Đã đủ, em yên tâm đi. Bây giờ rời giường, chúng ta đi ăn bữa sáng."
"Được." Nghe Âu Dương Thần phải đi công tác, Hân Nhi làm sao có thể ngủ tiếp, mang theo mất mát, mấy ngày này ở cùng với Âu Dương Thần, cảm nhận được Âu Dương Thần khắp nơi vì mình quan tâm dù một việc rất nhỏ đều suy xét rất chu đáo, Hân Nhi cảm thấy đây là hạnh phúc, cảm giác được người khác cưng chiều thật sự rất thích. Hân Nhi chưa từng có cảm giác hạnh phúc vô điều kiện như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Âu Dương Thần đến sân bay, Hân Nhi một mình đợi ở trong nhà, có phần không có việc gì, ngày xin nghỉ của cô còn chưa hết, tự nhiên cũng không muốn đến công ty, mặc dù thích thiết kế, nhưng ở trong công ty ngoại trừ thiết kế bên ngoài còn có những chuyện rườm rà lớn lớn nhỏ nhỏ khác, đối với Hân Nhi mà nói, vẫn thích đơn giản một mình vẽ, như vậy càng thêm chân thực hơn.
Hân Nhi mở ti vi, xem phim truyền hình, nhưng bây giờ là buổi sáng không có gì hay để xem, đột nhiên Hân Nhi nhớ tới một chuyện, bỗng nhiên có chút nhảy nhót, nên thay đổi quần áo ra cửa.
"Tiểu thư, xin chào, cần tôi giúp một tay không?"
"Ngạch, xin chào, xin hỏi ở đây có len sợi để đan khăn quàng cổ không?"
"A..., tiểu thư muốn đan khăn quàng cổ, xin mời đi bên này."
Nhìn trước mắt các loại len sợi nhiều màu sắc, Hân Nhi sững sờ, nên chọn màu nào đây? Màu đen, màu nâu, hay là….
"Tiểu thư muốn tặng cho bạn trai sao?"
"Ngạch, là tặng cho ông xã của tôi." Hân Nhi cực kỳ tự nhiên nói, sau mới phát hiện thì ra bất tri bất giác, trong tiềm thức của mình đã sớm tiếp nhận Thần là chồng của mình.
"Ông xã của cô thật hạnh phúc. Tiểu thư, có thể xem màu này, màu sắc này hiện nay rất thịnh hành, có rất nhiều người giống như tiểu thư đan khăn quàng cổ cho bạn trai hoặc ông xã của mình, ngài có thể suy nghĩ một chút."
Màu sắc này…. cũng được.
"Xin hỏi đan một cái cần bao nhiêu cuộn."
"Ân sao, cái này sao, kiểu dáng còn phải tùy theo mắt nhìn của mỗi người đan, nhưng, tôi đề nghị cô nên mua hai cuộn, vì màu này dễ bán, có đôi khi sẽ hết hàng, như vậy làm cho cô bất tiện, cho nên…."
"Vậy được rồi. Cám ơn." Hân Nhi cười nhạt với nhân viên bán hàng một cái, người nhân viên có chút bị mê hoặc, thật rất ôn nhu, Hân Nhi cầm len sợi cùng công cụ đan khác, mang theo lòng vui vẻ đi tính tiền.
Trong nhà trọ.
Diệp Phi day đầu mình có chút đau, trong nháy mắt hoảng hốt, nhìn hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm, hẳn là ở trong nhà trọ, hơn nữa còn là một nhà bố trí không sa hoa như khách sạn, thân là đại thiếu gia của nhà họ Diệp, từ nhỏ Diệp Phi thiếu không phải là tiền, anh luôn luôn yêu cầu chất lượng cuộc sống rất cao, cho đến bây giờ đều ở trong khách sạn cao cấp, ra vào nhà hàng cao cấp, hiển nhiên đối với hoàn cảnh ở trước mắt này, Diệp thiếu gia, ghét bỏ.
Cố gắng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, những lời ông nội lại hiện lên ngay trước mắt, sau đó mình đi đua xe, đến một quán rượu, vẫn không ngừng uống rượu, sau đó….. sau đó….. giống như có người dẫn mình đến chỗ này, nhưng người kia là ai? Cảm giác đầu vẫn đau nhức, không nghĩ nhiều nữa, Diệp Phi ép buộc bản thân đứng dậy, đi vào buồng vệ sinh chải chuốt. Bây giờ chuyện quan trọng là giải trừ hôn ước với Lâm Hiểu, anh tuyệt đối không muốn có một ngày hôn ước với người phụ nữ này, nghĩ đến người phụ nữ đê tiện làm tổn thương Tuyết Nhi, Diệp Phi liền có một trận ghê tởm, thật sự ngay cả nghĩ đến tên cùng gương mặt kia, làm cho Diệp Phi không thể chịu đựng được.
"Phi?" Vừa thấy trên màn hình điện thoại hiện Diệp Phi gọi, Lâm Hiểu vô cùng kích động, lập tức cầm điện thoại lên, dùng giọng điệu làm nũng chết người gọi tên Diệp Phi.
"Nửa giờ sau, gặp nhau ở quán cà phê Vũ Phàm." Diệp Phi sau khi nói xong câu đó, lập tức cúp điện thoại. Dường như ngay cả nói nhiều một chữ đều cảm thấy khó chịu.
Phi tìm mình uống cà phê, Lâm Hiểu cầm điện thoại có chút sững sờ, chẳng lẽ rốt cục Phi đã phát hiện mình tốt, mình đẹp, Lâm Hiểu tự kỷ nghĩ, không chút nào để ý thái độ lãnh nhạt của Diệp phi vừa gọi đến.
Ngay sau đó, Lâm Hiểu lập tức bắt đầu tìm quần áo cho bản thân, mở tủ quần áo ra, khoa tay múa chân lấy ra một bộ lại một bộ, cảm thấy bộ này không được, bộ kia không được, cuối cùng vẫn chọn mộ bộ váy đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo.
Lúc Lâm Hiểu đến, đã muộn 20 phút, đối với Diệp Phi mà nói thì không có cách nào tha thứ dễ dàng, thật ra nếu là Tuyết Nhi, Diệp Phi cũng không dễ chịu, nhưng loại không dễ chịu này là lo lắng Tuyết Nhi ở trên đường có gặp phải nguy hiểm gì hay không, là lo lắng ở bên trong, mà đối với Lâm Hiểu thì là vô cùng chán ghét. Cùng đầy không vui, đây là đối xử khác nhau giữa người mình thích và chán ghét.
"Phi." Lâm Hiểu vừa ngồi xuống, liền đá lông nheo về phía Diệp Phi, chỉ là Diệp Phi từ đầu không thèm liếc nhìn cô một cái.
"Tiểu thư, xin hỏi muốn uống gì?"
"Lam Sơn."
"Phi, muốn ăn chút gì không, ở đây…" Lâm Hiểu ân cần nói.
"Tôi không rảnh, chúng ta giải trừ hôn ước." Diệp Phi lạnh lùng cắt ngang Lâm Hiểu nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích hôm nay.
"Cái gì?" Diệp Phi nói giống như một tiếng nổ oanh làm Lâm Hiểu không cách nào suy nghĩ bình thường được.
|
Chương 86: Anh mới thật lòng yêu em "Tôi sẽ cho Lâm Đổng biết." Nói xong Diệp Phi đẩy ghế dựa ra đứng lên, đi ra ngoài.
"Đợi một chút?" Lâm Hiểu rốt cục phản ứng kịp.
"Tại sao?" Lâm Hiểu mờ mịt hỏi, gương mặt tinh xảo lúc này càng hiện ra vẻ hung dữ.
"Diệp Phi tôi tuyệt đối sẽ không cưới một người phụ nữ ác độc về, dựa vào chuyện cô làm với Tuyết Nhi, đừng tưởng rằng tôi không biết." Diệp Phi lạnh lùng nói.
"Lại là tiện nhân Lăng Phỉ tuyết kia, anh không sợ ông nội…"
"Cô không có tư cách nói tên Tuyết Nhi, cô không xứng, còn có đừng lấy ông nội ra làm tôi sợ, tôi không quan tâm." Nói xong Diệp Phi cất bước nghênh ngang mà đi. Để lại Lâm Hiểu một mình thất thần tại chỗ.
Lăng Phỉ Tuyết, Lăng Phỉ Tuyết, lại là cô, kẻ tiện nhân này, vậy mà còn dám đến quyến rũ Phi, tôi nhất định cho cô chết không được tử tế.
"Tiểu thư, cà phê của cô."
"Biến…. a….." Lâm Hiểu hung hăng hất văng cà phê, gắt gao ôm đầu mình, vẻ mặt hung dữ. Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tại sao?
Diệp Phi từ trong quán cà phê đi ra, lái xe ở trên đường, giờ phút này trong lòng Diệp Phi rất thoải mái, cái hôn ước chết tiệt kia rốt cục đã được giải trừ, nghĩ đến bản thân rốt cục có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt Tuyết Nhi, lại tiếp tục làm anh Phi chỉ thuộc về Tuyết Nhi, trong lòng vui sướng, nghĩ nên gọi điện thoại cho Tuyết Nhi, nhưng lúc vừa muốn lấy điện thoại ra, bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc ở ven đường cái kia. Đột nhiên căng thẳng, cấp bách dừng xe. Hoàn toàn đã quên đây là ở trên đường lớn, một loạt động tác của Diệp Phi, thiếu chút nữa thành tai nạn xe cộ liên hoàn, nhưng Diệp Phi cũng không đi quan tâm những cái này, mà chạy về phía Hân Nhi.
"Tuyết Nhi?" Hân Nhi đang muốn gọi taxi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người khác lôi kéo, quay đầu lại liền thấy một gương mặt quen thuộc, nhất thời rơi vào trong ngực của anh. Hân Nhi kinh ngạc đến đồ cầm trong tay đều bị rơi trên mặt đất.
"Tuyết Nhi, em đi đâu vậy, anh đã tìm em rất lâu?" Diệp Phi khẩn trương ôm chặt Hân Nhi, sợ mình buông lỏng ra thì lại mất đi cô.
"Phi… anh Phi. Đau …." Hân Nhi vùng vẫy nói.
Nghe được Hân Nhi kêu đau, Diệp Phi lập tức buông Hân Nhi ra, liên tục nói thật xin lỗi, đây là Diệp Phi, chẳng qua về chuyện Hân Nhi, coi như mình giờ phút này có bao nhiêu hi vọng có thể ôm Hân Nhi vào trong ngực, nhưng Hân Nhi không muốn, như thế Diệp Phi cũng sẽ không làm chuyện này.
"Anh Phi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."
"Được." Diệp Phi ôn nhu đáp, cảm thấy toàn bộ trước mắt này không chân thật như thế, không chân thật để cho mình nằm mơ không muốn tỉnh lại.
Diệp Phi hỏi tình huống gần đây của Hân Nhi. Hai người dường như là bạn bè đã lâu không gặp nên không có đề tài trọng tâm dinh dưỡng nào, trong lúc này không khí có chút lạnh nhạt.
"Anh Phi, em có việc muốn nói với anh."
"Tuyết Nhi, anh có chuyện muốn nói với em?", hai người cùng lúc mở miệng nói ra.
Nhìn nhau, đều cười một cái, quả nhiên vẫn là sự ăn ý này.
"Anh (em) nói trước đi?" Hai người lại cùng lúc nói ra lời này.
"Anh giải trừ hôn ước rồi."
"Em kết hôn rồi."
Cùng là về hôn sự của hai người, nhưng kết quả lại trái ngược rất lớn, Hân Nhi nghe Diệp Phi đã giải trừ hôn ước thì rất kinh ngạc, cùng đầy khó hiểu, mà Diệp Phi nghe Hân Nhi nói đã kết hôn, là tức giận và khiếp sợ, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hân Nhi.
"Anh Phi? Tại sao?"
"Là ai?" Diệp Phi lạnh lùng hỏi, là ai có thể có được Tuyết Nhi của mình, từ lúc cứu Hân Nhi lên, Diệp Phi liền nhận định đây là một Tuyết Nhi khác đến bên cạnh mình, khi đó Diệp Phi đã cố chấp nhận định Tuyết Nhi là của mình, chỉ có thể thuộc về mình, cho nên Diệp Phi cưng chiều Tuyết Nhi, yêu Tuyết Nhi, cái gì đều nguyện ý vì Tuyết Nhi làm, dù cho Tuyết Nhi muốn sang nước Pháp học tập, Diệp Phi mặc dù không muốn, cũng chỉ toàn lực ủng hộ. Mà bây giờ đột nhiên Tuyết Nhi cho hay đã cùng người khác kết hôn, mặc dù trước kia San San nói Tuyết Nhi đã có hạnh phúc của mình, nhưng lúc đó Diệp Phi cũng chỉ cho rằng Tuyết Nhi có bạn trai, mình vẫn có thể nắm chắc cướp cô ấy về, nhưng…
"A?" Hân nhi không phản ứng kịp.
"Người đàn ông kia là ai?"
"Âu Dương Thần" rốt cục cảm giác sự tức giận trên người Diệp Phi kia, Hân Nhi nhu thuận đáp.
Âu Dương Thần…. Âu Dương Thần… lại là Âu Dương Thần…. Diệp Phi làm sao có thể không biết Âu Dương Thần? Ba năm trước đây Tuyết Nhi là vì cứu Âu Dương Thần mà rơi xuống biển, thiên sứ ba năm trước đây mình một lòng muốn cứu, cũng yêu Âu Dương Thần, không để ý mình khuyên bảo cùng khổ sở cầu xin, chỉ muốn đứng ở bên cạnh Âu Dương Thần. Nhưng… tại sao, ngay cả Tuyết Nhi mà ông trời phái đến kia cũng yêu anh ta, cũng ở cùng với anh ta. Nhớ khi đó nghe được Lâm Hiểu làm tổn thương Tuyết Nhi, là Âu Dương Thần ra mặt, lúc này Diệp Phi có bao nhiêu oán hận bản thân, tại sao không có cảnh giác.
"Anh Phi? Anh làm sao vậy." Hân Nhi khẩn trương hỏi.
"Vì sao là Âu Dương Thần, em không phải là Lăng Phỉ Tuyết." Diệp Phi phẫn nộ nói những lời này, sau khi nói xong cũng có chút hối hận, Tuyết Nhi hiện tại mất trí nhớ, có thể hay không?
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn mắt Tuyết Nhi.
"Em biết, em không phải là Lăng Phỉ Tuyết, anh Phi, cám ơn anh hai năm trước đã cứu em, còn giúp em thay đổi gương mặt, trong hai năm qua, anh cho em quá nhiều quan tâm, là hai mươi mấy này em chưa từng có qua, em cũng biết rõ anh và Thần đều yêu Lăng Phỉ Tuyết, mà em… chỉ là vật thay thế, nhưng bây giờ em là người ở bên cạnh Thần, mà Thần cũng đã nói người trong lòng anh ấy bây giờ là em, không phải Lăng Phỉ Tuyết, hiện tại em rất hạnh phúc, cho nên?" Cũng hi vọng anh hạnh phúc, Hân Nhi ở trong lòng yên lặng nói ra.
"Tuyết Nhi, em đã khôi phục trí nhớ rồi."
"Vâng. Đúng vậy, em đã khôi phục trí nhớ."
"Âu Dương Thần biết em khôi phục trí nhớ không? Anh ta biết em không phải là Lăng Phỉ Tuyết không?" Diệp phi không cam lòng hỏi.
"Anh ấy… anh ấy còn không biết, nhưng em sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói với anh ấy."
"Ha ha, Tuyết Nhi, em vẫn không hiểu Âu Dương Thần, em có thể bảo đảm khi anh ta biết em không phải Lăng Phỉ Tuyết còn có thể yêu em không?"
Diệp Phi gây sự hỏi.
"Em…" Hân Nhi có chút chần chờ, thật ra đáp án này cô nói cho bản than hàng nghìn lần, nhưng đối mặt với chất vấn của Diệp phi, cô không có biện pháp tự tin để nói.
"Tuyết Nhi, ngay cả chính em cũng không có cách nào khẳng định, em nói người anh yêu là Lăng Phỉ Tuyết, nhưng em biết không ngay từ đầu anh đã biết em không phải là Lăng Phỉ Tuyết, anh thừa nhận vừa mới bắt đầu anh coi em là cô ấy, nhưng qua thời gian dài anh phát hiện các em khác nhau, người anh yêu là em bây giờ." Diệp Phi thâm tình tỏ tình.
"Anh Phi, không, Thần nói anh ấy yêu em, anh ấy nói."
"Tuyết Nhi?"
"Em rất mệt, em phải đi về nghỉ ngơi, anh Phi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp được không?" Cho dù ở trước mặt Diệp Phi, Hân Nhi cũng không muốn yếu ớt.
Hân Nhi cầm túi sách, muốn đi ra ngoài, cuộn len mua từ trong túi rớt ra, Diệp Phi giúp Hân Nhi nhặt lên những cuộn len này, chỉ thấy bên trong còn có một quyển sách dạy về đan khăn quàng cổ, Diệp Phi lập tức hiểu đây là vì ai chuẩn bị, một cỗ ghen tuông bay lên.
"Tuyết Nhi, đồ của em."
"Cảm ơn." Hân Nhi cầm đồ hoảng hốt chạy trốn, lưu lại một mình Diệp Phi trầm tư.
|
Chương 87: Không cho phép dùng loại len có màu sắc này. Editor: nhokcoicodon
Cả quãng đường Hân Nhi vẫn luôn nghĩ tới lời nói của Diệp Phi, bây giờ Lăng Phỉ Tuyết đã là một mũi gai trong lòng Hân Nhi rồi, thậm chí cô bắt đầu sợ người ta thân thiết gọi mình là Tuyết Nhi, loại cảm giác đó giống như người khác không phải gọi chính mình nữa, thật không dễ chịu.
Hân Nhi nằm ở trên ghế sa lon, lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ vui mừng vì đan khăn quàng cổ cho Âu Dương Thần nữa.... Những công cụ đó giống như là vật phẩm hoàn toàn không được chủ nhân chú ý bị đặt để tùy ý, trong đầu Hân Nhi đều là những lời nói chất vấn kia của Diệp Phi.
"Nếu như mà anh nói không có yêu em, nếu như, , , , , , , " chuông điện thoại di động đột nhiên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Hân Nhi.
Là dãy số xa lạ, , , ,
"A lô."
"Tuyết Nhi, là cậu sao" đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ dễ nghe có vẻ rất vui mừng.
"Tôi là Tuyết Nhi, cô là, , , , , , "
"Mình là Cầm Vận nha, Tuyết Nhi, đã sớm muốn tìm cậu chơi, nhưng đoạn thời gian trước cậu ra nước ngoài, hôm nay cậu có rảnh không? Mình có thể đi tìm cậu chơi sao?" Giọng nói mừng rỡ của Cầm Vận truyền đến.
Là Cầm Vận, cô gái đó dường như luôn hạnh phúc không có phiền não. Hân Nhi thật thích Cầm Vận, thích sự thẳng thắn của cô ấy, cũng thích Cầm Vận có cá tính.
"Mình rảnh, bây giờ mình đang ở nhà, cậu sẽ tới đây sao?"
"Là nhà của anh Thần sao? Tốt lắm, mình lập tức qua đó." Cầm Vận vui mừng nói, lập tức cúp điện thoại, chỉ sợ Hân Nhi sẽ đổi ý.
"Oa, ngạc nhiên chưa? Cho cậu." Cầm Vận đang cầm một hộp chocolate to đưa cho Hân Nhi.
"A, cám ơn, mời vào thôi."
"Oa nơi này chính là nhà của anh Thần à, Tuyết Nhi, mình chính là nhờ hồng phúc của cậu mới có thể đến, trước kia anh ấy đều không cho mình đến, Vũ Hạ không dám đắc tội với anh ta, cũng không dẫn mình tới, ô ô." Cầm Vận giống như bị uất ức lớn nhất thời hai mắt đã ươn ướt, thật ra thì đúng như Cầm Vận nói, cái nhà này trừ cha mẹ của Âu Dương Thần, ngay cả Vũ Hạ, Lưu Phàm bọn họ đều đã tới một lần, bất kỳ người phụ nữ nào đều không được phép đi vào, Cầm Vận cũng không là ngoại lệ.
"Được rồi được rồi, cậu đừng khóc, về sau cậu muốn tới đều có thể tới, Thần sẽ không có ý kiến."
"Thật sao, Tuyết Nhi, cậu tốt nhất, yêu cậu nhất rồi." Cầm Vận lập tức cười rộ lên, Hân Nhi không khỏi có chút hoài nghi, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh thôi. Cầm Vận chính là như vậy, đối với người cô ấy thích, cô làm nũng y hệt cô gái nhỏ vậy, làm cho người ta không thể không thích cô ấy. Hân Nhi thật rất hâm mộ Cầm Vận như vậy, điều này cả đời mình cũng không có cách nào làm được rồii.
"Ah, Tuyết Nhi, đây là cái gì?" Cầm Vận thấy trên ghế sa lon rơi vãi len sợi tràn đầy tò mò.
"A, nhàn rỗi không chuyện gì, nghĩ tới học đan một cái khăn quàng cổ." Hân Nhi thấy cái len sợi đó mới nhớ tới tính toán hôm nay của mình, bởi vì chuyện Diệp Phi nên hoàn toàn quên chuyện này.
"Khăn quàng cổ, tự làm sao? Oa, thật là giỏi a, mình cũng muốn học." Cầm Vận vừa nghe đến chính mình có thể đan khăn quàng cổ, nhất thời hăng hái.
"Tuyết Nhi, cậu dạy cho mình được không?" Cầm Vận chớp mắt to van xin nói, giống như nếu Hân Nhi cự tuyệt, cô sẽ khóc lên.
"Mình, , , , , mình cũng không biết nhiều, nếu không, chúng ta cùng nhau học đi. Mình đi mua sách." Hân Nhi vội lấy sách ra cho Cầm Vận xem.
"Ừ, . Tốt, vậy bây giờ chúng ta học đi." Cầm Vận nói gió thì có mưa.
"A, nhưng cậu còn không có mua dụng cụ?" Hân Nhi hiện lên ba đường vạch đen, tiểu thư, cậu cũng quá nóng nảy rồi.
"Chuyện này dễ làm, mình sẽ đi mua ngay bây giờ, chúng ta thuận tiện ở bên ngoài ăn bữa cơm là được rồi." Cầm Vận nói giống như chuyện nhỏ, ở trong thế giới của Cầm Vận, chưa bao giờ biết rằng khó khăn là thứ gì, từ nhỏ lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ, cái thiên kim tiểu thư này chính là thiên kim tiểu thư chân chính, sau lại cùng thanh mai trúc mã Vũ Hạ kết hôn, Vũ Hạ đối với Cầm Vận cưng chiều đến mức tận cùng, cô vợ nhỏ này muốn sao trên trời, Vũ Hạ cũng sẽ đi hái xuống.
"Được rồi." Vì vậy Hân Nhi cùng với Cầm Vận cửa hàng trước đó, cô nhân viên bán hàng nhiệt tình còn cho là Hân Nhi có vấn đề gì, ngay sau đó hỏi.
"Vị tiểu thư này, cô đã tới. Là có vấn đề gì sao?"
"A, không phải vậy, là người bạn này của tôi cũng muốn đàn khăn, cho nên có thể xin cô giúp một chút không?" Hân Nhi ngượng ngùng nói.
"A, như vậy sao, tốt. Vị tiểu thư này là muốn tặng cho bạn trai sao?"
"Không phải, là chồng tôi, nhanh lên một chút cho tôi nhìn một chút."
Lại chồng, cô nhân viên bán hàng có chút thất vọng, con mắt của mình, thế nhưng hôm nay đã đoán sai hai lần, đầu năm nay tình huống kết hôn sớm vẫn thật nhiều nha."A, được, tiểu thư, có thể nhìn những màu sắc này đều rất tốt." Cô nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình như trước đề nghị.
"Tuyết Nhi, cậu cảm thấy màu này tốt sao?"
"Ừ. Mình cảm thấy hai màu sắc này cũng không tệ." Hân Nhi chọn hai màu sắc cảm giác thích hợp với Vũ Hạ. Nhìn qua Vũ Hạ và Âu Dương Thần là hai loại tính tình hoàn toàn bất đồng, Vũ Hạ làm cho người ta cảm giác chính là rất dịu dàng rất ôn hòa, cho nên Hân Nhi so sánh lựa chọn hai loại màu sắc sáng một chút, làm chuyên gia thiết kế thời trang Hân Nhi đối với chuyện phối hợp đồng phục tự nhiên có độc đáo giải thích.
"Ừ ừ, nhìn qua rất đẹp mắt nha, Tuyết Nhi, cậu rất lợi hại nha, mình cảm thấy được rất thích hợpvới chồng mình. Chồng mình nhất định sẽ thích nha" Cầm Vận nhìn màu sắc Hân Nhi chọn, thở dài nói. Hình như là có thể thấy dáng vẻ cảm động của Vũ Hạ, trước tới nay luôn là Vũ Hạ làm Cầm Vận cảm động, Cầm Vận vẫn luôn là người tiếp nhận, trên thực tế, Cầm Vận cũng không phải là không muốn bỏ ra, chẳng qua là cảm thấy không biết nên làm gì cho Vũ Hạ? Hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có một cơ hội làm chút chuyện cho Vũ Hạ, dĩ nhiên Cầm Vận rất vui mừng.
"Cậu làm, đương nhiên anh ấy sẽ thích rồi." Hân Nhi cười nói, thật là hâm mộ Vũ Hạ và Cầm Vận nha.
"Vậy mình đều mua, hai màu sắc này. Vậy các người gói hết loại màu sắc này vào cho tôi".
"Vận Nhi, không cần nhiều như vậy, làm một cái chỉ cần ba là đủ rồi." Hân Nhi ở một bên nhắc nhở.
"Vậy không được, ngộ nhỡ ngày mai có người đan màu sắc giống như mình thì làm sao đây? Ngộ nhỡ lại giỏi hơn mình thì thế nào? Vậy không phải mình rất mất mặt." Cầm Vận nói như chuyện đương nhiên.
A, Hân Nhi hết ý kiến, bây giờ cậu mua, người ta vẫn sẽ nhập về nha.
"Đúng rồi, gọi quản lý của các ngươi ra đây, nói cho hắn biết, từ nay về sau không được phép nhập loại len có màu này, nếu không, , , , , , ," Cầm Vận vẻ mặt uy hiếp.
"A, tiểu thư, này, , , , , , , "
"Này cái gì mà này, nhanh đi" Cầm Vận nói, dáng vẻ của một đại tiểu thư..
"Tiểu thư, cô khỏe chứ, tôi là quản lý siêu thị này, xin hỏi cô có vấn đề gì không?"
"Tôi muốn các người từ nay về diendan##quy@on.com sau không được nhập loại len có màu này." Cầm Vận bá đạo nói, ngay sau đó nghĩ tới điều gì? "Còn có cái này nữa." Cầm Vận lại chỉ vào len Hân Nhi mua.
"Tiểu thư, này, , , , , , "
"Này cái gì mà này, siêu thị của các người thuộc tập đoàn nào."
"A, tiểu thư, chúng ta là Mục thị." Quản lý nhìn một cái cũng biết Cầm Vận trước mắt là tiểu thư nhà quyền quý, tự nhiên không dám đắc tội.
"Mục Dật Phong là tổng giám đốc của các người?"
"Đúng, tiểu thư." Quả nhiên không sai, hơn nữa tiểu thư trước mắt này lại biết tổng giám đốc nhà mình.
Cầm Vận không nói hai lời lấy điện thoại di động ra gọi, lên tiếng chào Mục Dật Phong, thật chỉ là chào hỏi, để cho Mục Dật Phong nói với người quản lý này, quản lý cho là Cầm Vận có quan hệ tốt với tổng giám đốc, thật ra thì, Cầm Vận chỉ uy hiếp Mục Dật Phong một chút, sau đó Dật Phong không thể không làm theo.
|
Chương 88: Làm việc theo như hợp đồng. Editor: nhokcoicodon
"Ai nha, tại sao lại sai nữa rồi. Mình không đan nữa, tại sao lại khó khăn như vậy chứ." Kể từ khi cơm nước xong trở lại, Cầm Vận liền lôi kéo Hân Nhi nói muốn bắt đầu đan khăn quàng cổ, hai người cùng nhau học tập, Hân Nhi đã đan được gần một nửa rồi, nhưng Cầm Vận cứ cách một lúc lại bị lỗi, lại đan lại từ đầu, khi mới bắt đầu vẫn rất có hứng thú, nhưng liên tiếp, nhìn Hân Nhi cũng đan dài như vậy rồi, Cầm Vận dần dần mất hết kiên nhẫn rồi.
"Không sao, đừng vội, mình xem một chút." Hân Nhi cầm lấy nửa chiếc khăn quàng cổ trên tay Cầm Vận, rất cẩn thận phương pháp đúng rồi, lấy lại mấy mũi, được rồi "Không cần đan lại từ đậu, cậu chỉ sai hai hàng, lấy lại là được rồi, ừ, bây giờ có thể tiếp tục." Hân Nhi đưa cho Cầm Vận.
"A, có thật không? Tuyết Nhi, tại sao cậu lại thông minh như vậy chứ, có phải mình ngu dốt lắm hay không." Cầm Vận như đưa đám nói, mình cảm thấy phức tạp như thế nào đó, người khác nhìn xuống là có thể hiểu ngay, chẳng lẽ thông minh của mình giảm xuống.
"Cậu làm sao có thể ngu dốt chứ, rất nhiều thứ mình đều không biết nha, chỉ là trước mình có học qua một chút, có một chút cơ sở, bây giờ cậu vừa mới tiếp xúc vật này, cho nên mới không thuần thục, qua một thời gian ngắn nữa cậu sẽ giỏi hơn mình thôi." Hân Nhi mỉm cười nói, thật ra thì Cầm Vận rất thông minh, thân là thiên kim đại tiểu thư, lại chưa có tiếp xúc qua loại đồ này, nhưng vẫn có thể học được rất nhanh.
"Có thật không? Mình còn tưởng rằng thông minh của mình giảm xuống đây? Tuyết Nhi, mình nhất định phải đan thật đẹp, cho chồng mình một bất ngờ, ha ha, hiện tại mình có thể nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của anh ấy." Vẻ mặt Cầm Vận hạnh phúc nói.
"Ừ, anh ấy sẽ rất vui mừng." Lúc Hân Nhi nói lời này liền nghĩ đến Âu Dương Thần, không biết chờ khi anh trở về như lời nói, nhận được chiếc khăn quàng cổ mình tự tay đưa có thể sẽ rất vui vẻ hay không, cũng không biết bây giờ anh có còn ở trên máy bay hay không nữa, buổi sáng đều quên hỏi anh phải đi nước nào rồi, nghĩ tới đây, Hân Nhi lại nhớ Âu Dương Thần rồi, khoảng thời gian này sống chung lâu ngày rất nhanh sẽ trở thành thói quen, đột nhiên không gặp lại thấy không quen.
"Anh Thần cũng sẽ thật cao hứng, đúng rồi, Tuyết Nhi, anh Thần đâu? Ở công ty sao?"
"Không có, anh ấy buổi sáng đã xuất ngoại, hình như công ty có việc gì."
"A, anh Thần, công ty lớn, còn tham ra vào nhiều ngành nghề, một nửa trở lên đều là tài sản của anh Thần, bận cũng là bình thường."
"Ừ." Hân Nhi nhẹ nhàng đáp lời, đối với Âu Dương Thần có bao nhiêu tài sản, cô cũng không biết, chỉ biết là anh đang rất có tiếng ở thành phố A. Cụ thể thế nào ngược lại cô thật không có để ý nhiều như vậy.
"Tuyết Nhi, anh Thần rất ưu tú nha, cậu phải nắm chặt nha, phía sau anh ấy sẽ không biết có bao nhiêu cô gái đuổi theo đâu? Chỉ là, anh Thần cũng chỉ thích cậu, cậu nha, phải thêm sức lực, nhanh xơi tái anh ấy đi. Dẫn cá sách vở"
Xơi tái anh, Cầm Vận nha, mình và Âu Dương Thần người nào ăn người nào còn không biết, hơn nữa cái sách vở đó đã sớm lĩnh hội rồi, bây giờ Âu Dương Thần là người của mình, cô sợ cái gì nha. Cô sẽ bảo vệ người đàn ông nhà mình thật tốt.
"Ai nha, tại sao mình lại sai rồi, Tuyết Nhi, nhanh lên một chút giúp mình nhìn xem, ô ô, thật không nên nói chuyện, vừa phân tâm mình lại sai rồi, mình nên thật nghiêm túc."
"Ừm, đừng nóng vội, mình xem một chút."
Nhà họ Lâm.
"Mẹ, làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Lâm Hiểu lo lắng hỏi bà Lâm, sau khi Diệp Phi đi, Lâm Hiểu cũng tức giận bừng bừng ra khỏi quán cà phê, thái độ Diệp Phi dứt khoát như vậy, khiến Lâm Hiểu có chút luống cuống, vội vàng trở lại nhờ mẹ mình giúp đỡ.
"Hiểu Hiểu, con đừng vội, mẹ đã bảo cha con trở lại, con yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ không để cho Diệp Phi dễ dàng giải trừ hôn ước như vậy." Bà Lâm an ủi còn gái mình.
"Ai nha, cha như vậy vẫn chưa trở lại sao, còn gái của ông đều sắp bị người ta từ bỏ." Lâm Hiểu bất mãn nói, ở trong thế giới của cô, chỉ có mình mới là quan trọng nhất.
"Đừng nóng vội, đợi chút đi, lập tức liền trở lại, cha co hiểu con nhất, làm sao có thể mặc kệ con chứ?" Nhìn con gái nóng nảy như lửa, bà Lâm chỉ có thể an ủi, dù sao liên quan đến Diệp gia đây chính là vấn đề của hai gia tộc, bà cũng không thể bình luận.
"Hừ."
Lâm thị.
"Chủ tịch, , , , , , " Thư ký vội vã đi vào.
"Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói, hiện tại tôi phải về nhà." Lâm Sơn nhận được điện thoại của vợ mình, nói Diệp Phi muốn cùng Hiểu Hiểu giải trừ hôn ước, sau đó Diệp Phi cũng gọi điện thoại báo cho mình, vừa nghe đến những tin tức này, Lâm Sơn thật là căm tức, cũng đã đính hôn, người tuổi trẻ bây giờ thế nào không hiểu chuyện như vậy, còn làm ra nhiều rắc rối như vậy.
"Nhưng chủ tịch, là chuyện rất quan trọng, có người của Âu thị tới đây kiểm tra, nói chất lượng công trình của chúng ta có vấn đề, đang yêu cầu kiểm tra đo lường." Thư ký vội vàng nói.
"Cái gì?" Lâm Sơn muốn đi ra ngoài bước chân ngừng lại một chút, lạnh lùng nói "Chuyện gì xảy ra?"
"Cụ thể cũng không biết, chỉ biết là hôm này Âu thị đột nhiên phái người đi tới nói là khảo sát, nhưng mà vừa xem đã nói là công trình của chúng ta có vấn đề, yêu cầu nghành liên quan tới kiểm tra đo lường."
"Tại sao có thể như vậy? Người phụ trách đâu?" Lâm Sơn có chút mụ mị rồi, cũng sẽ không tra được đi, nơi đó chỉ có một chút như vậy, Âu thị cũng sẽ không tra được .
"Người phụ trách cũng ở đây cùng với người của Âu thị, chủ tịch, nghe nói bên kia nói nếu như thật sự kiểm tra đo lường ra Chất lượng có vấn đề, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Âu thị theo như hợp đồng." Thư ký lo lắng nói, bồi thường theo như hợp đồng, đây chính là gấp năm lần, bình thươngc chỉ cần gấp ba, nhưng lợi ích từ Âu thị đặc biệt cao, vì vậy tiền bồi thường cũng cao hơn nhiều, nếu quả như thật bồi thường gấp năm theo như hợp đồng, đây chính là bồi thường cả Lâm thị cũng không đủ .
"Khốn kiếp? Tại sao có thể như vậy? Gọi ngươic đi ngăn họ ở cửa." Lâm Sơn lúc này bắt đầu hoảng lên, chuyện lần này nếu như bị tra được, vậy cho dù mình táng gia bại sản cũng bồi thường không đủ, không được, Lâm thị không thể bị hủy ở trong tay của mình, nhất định không thể bị tra ra .
"Nhưng là, nhưng. . . Bọn họ đã tiến vào." Thư ký ấp úng nói.
"Shit, vậy sao hiện tại cậu mới nói cho tôi biết." Nói xong Lâm Sơn đi ra ngoài cửa, hi vọng đích thân đi, có thể ngăn trở cái gì?
"Kết quả cho thấy, nơi này thật sự không đạt tiêu chuẩn, đây là báo cáo kiểm toán tra." Bởi vì là Âu thị phân phó, hiệu suất tự nhiên cao khác thường.
"A, xem ra có người không để Âu thị chúng tôi ở trong mắt." Thư ký Vu ôn hòa nói, tươi cười trong đáy mắt, ngược lại khiến người ta cảm thấy một cỗ hơi thở lành lạnh, thư ký Vu và Âu Dương Thần ở chung một chỗ đã lâu, trên người tự nhiên cũng có một chút hơi thở rét lạnh của Âu Dương Thần, cho dù là lời nói ôn hòa như vậy, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy trên người có một khí phách áp lực bức người.
"Không phải như vậy, thư ký Vu, nhất định là phía dưới có người giở trò, xin các anh hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ ."
"Có người giở trò sao?"
"Dạ dạ." Người phụ trách cúi người gật đầu, bụng bia thật to làm cho người ta nhìn qua giống một con cầu, rất là khôi hài.
"Có quan hệ với chúng tôi sao? Đó chỉ có thể nói quý công ty không quản lý được."
"Chuyện này. . . . Này, , , , " Người phụ trách kia còn không biết phải ứng ra sao, thừa nhận quản lý không làm ư, còn là. . . .
"Chúng ta nhất định là bị hãm hại ." Ngay sau đó nghĩ tới lấy cớ này.
"Tôi đã nói rồi, chúng tôi không liên quan, cứ làm theo như hợp đồng, chúng ta đi." Thư ký Vu trực tiếp vòng qua người phụ trách kia, mang theo những nhân viên kiểm tra đo lường và người của Âu thị ra ngoài, không có một tia lưu luyến.
|
Chương 89: Người vợ hạnh phúc nhất Edit : Sóc Là Ta
"Mọi việc thế nào rồi?" Lâm Sơn nhanh chóng chạy đến, hỏi với giọng lo lắng.
"Chủ tịch, sao Ngài lại tới đây?" Người phụ trách ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm sơn.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?" Lâm Sơn quát.
"Tôi đã điều tra được, quả thực là có vấn đề, theo lời thư ký nói, mọi chuyện đã được tiến hành đúng như trong hợp đồng." Giọng của người phụ trách phát ra càng ngày càng nhỏ, chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo núi lửa có thể phun trào.
"Đồ vô dụng." Lâm Sơn gầm lên giận dữ, thân mình hắn nghiêng về phía sau, làm lộ ra cái bụng to lớn cùng vóc người béo ú, đẫy đà, nhìn bộ dạng hắn lúc này khiến người khác thêm tức cười.
Cùng lúc này, Lâm gia đang có một cỗ không khí giận dữ đang bao trùm.
"Mẹ à, có việc gì không vậy? Trễ như thế rồi tại sao cha còn chưa tới? Rốt cuộc mẹ có nói với cha hay không vậy? Không được, để con gọi điện thoại cho cha hỏi một chút." Lâm Hiểu từ trên ghế, nện mạnh gót giày đứng lên, sắc mặt rất khó coi.
"Sao? Ra ngoài rồi ư?" Lâm Hiểu nghe được cha cô ra ngoài đi công tác thì bỗng nổi giận "Mẹ à, cha ra ngoài rồi, mẹ thấy cha quả thật có quá đáng không chứ?"
"Ra ngoài rồi à, điều này, , , , , Hiểu Hiểu à, chắc là cha con có việc gấp, con đừng nôn nóng, có lẽ ông ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi." Tuy mẹ Lâm mặc dù nghe nói chồng bà đi ra ngoài làm việc, trong lòng lấy làm không vui, nhưng vẫn cố gắng an ủi con gái, dù sao Lâm gia chỉ có mỗi mình Lâm Hiểu là con gái một, dù Lâm Sơn có làm gì đi chăng nữa, bà vẫn yêu thương Lâm Hiểu.
"Còn có việc gì quan trọng hơn con gái của mình hả mẹ?” Lâm Hiểu không thể hiểu nổi."Mẹ à, mẹ nói con nên làm thế nào đây..., con nhất định phải cùng Diệp Phi kết hôn, con không muốn bị hủy hôn ước này." Lâm Hiểu kéo tay mẹ Lâm nũng nịu nói. Giờ cha cô không có ở đây, cô chỉ có thể dựa vào mẹ mình thôi.
"Hiểu Hiểu, con hãy nói cho mẹ biết, rốt cuộc là tại sao Diệp Phi muốn hủy hôn với con chứ?" Mẹ Lâm nghiêm mặt nói, bà quá hiểu tính tình của con gái, đã nhiều lần dạy bảo nó, thế nhưng nha đầu này vẫn chứng nào tật nấy từ nhỏ đã bị làm hư rồi.
"Mẹ à, đó còn không phải là lỗi của hồ ly tinh đó sao? Nếu nó không quyến rũ anh ấy, thì giờ anh ấy cũng không có ý định hủy hôn ước với con." Vẻ mặt Lâm Hiểu trở nên ác độc, Lăng Phỉ Tuyết, tôi sẽ không bỏ qua cho ngươi cô.
"Là người lúc trước ở tại nhà hắn à?"
"Đúng vậy đó mẹ, mẹ không biết con hồ ly tinh có nhiều tài thế nào đâu, nó không chỉ quyến rũ Diệp Phi, mà nó còn quyến rũ Âu Dương Thần khiến cho Âu Dương Thần giúp nó. Thật không hiểu tại sao Diệp Phi lại si mê hạng người này nữa?” Nghĩ đến Lăng Phỉ Tuyết, nét mặt Lâm Hiểu chính là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta, đáng giận hơn cô ta còn là cấp dưới của Âu Dương Thần, có Âu Dương Thần che chở, hơn nữa lần trước phái người đi hại chết cô ta nhưng không biết tại sao cả bang phái đều bị tiêu diệt, chẳng lẽ sau lưng Lăng Phỉ Tuyết còn có người giúp nàng? Dù Lâm Hiểu nghi ngờ chuyện này, nhưng lúc này không dám nói ra, cô tuyệt đối không để mẹ biết mình gây họa.
"Âu Dương Thần? Con nói là tổng giám đốc Âu thị Âu Dương Thần?" Có thể nói cái tên Âu Dương Thần không ai là không biết đến, không có người không hiểu, Lâm mẫu vốn là phu nhân trong một gia tộc quyền thế nên cũng biết, hơn nữa gần đây bà nghe chồng bà nói ông đang cùng Âu Dương Thần hợp tác, nên cái tên Âu Dương Thần này nghe càng thêm quen tai.
"Đúng vậy đó, mẹ biết hắn à?" Lâm Hiểu ngơ ngác.
"Mẹ nghe cha con nói qua rằng ông ta đang cùng bọn họ hợp tác. Hiểu Hiểu, Âu Dương Thần này con không động vào được đâu, nhất định không thể đắc tội với hắn được, nếu như đắc tội hắn, Lâm thị chúng ta cũng xong đời luôn" Lâm mẫu dặn dò, đối với đứa con gái hư này bà vẫn không yên lòng chút nào.
"Mẹ hãy yên tâm đi, sao con có thể đắc tội với hắn được chứ?" Lâm Hiểu tránh né, đối với hạng đàn ông như Âu Dương Thần cô muốn tránh không kịp, mẫu đàn ông này, cô không thích. Cô không biết, đắc tội với Âu Dương Thần đã thảm, nhưng đắc tội với vợ của Âu Dương Thần so ra còn nặng hơn đắc tội với hắn.
"Ừ, Hiểu Hiểu, chờ cha con trở về, con đừng nói gì với cha con nhé, chuyện của cô ta với Âu Dương Thần, nếu không cẩn thận ba con sẽ lột da con đó." Mẹ Lâm tất nhiên hiểu rõ tính khí của chồng mình, trong mắt Lâm Sơn chỉ có lợi ích của công ty, hắn như con báo tham lam, chỉ cần có ai ngăn trở đường đi của hắn, hắn sẽ không do dự loại trừ nó, cho dù là người thân của mình. Cho nên tuyệt đối không thể để hắn biết chuyện cô ta với Âu Dương Thần.
"Dạ, con biết rồi, mẹ?" Lâm Hiểu khéo léo lên tiếng, trong đầu cũng đang tính toán, dĩ nhiên là vì chuyện của cô ta, vậy cô sẽ ra tay với cô ta , như thế Diệp Phi sẽ không hủy hôn ước với mình nữa, trong mắt Lâm Hiểu lóe lên tia thâm độc.
Hân Nhi nắm tay Cầm Vận đi sau, cùng trở lại nhà trọ, Cầm Vận nói muốn cho Vũ hạ ngạc nhiên, nên không có đem thành phẩm về, mà lựa chọn ngày hôm sau tiếp tục đến tìm Hân Nhi, như vậy Hân Nhi cũng có thể một bên chỉ đạo, thỉnh thoảng lúc có sai sót cũng có thể hỗ trợ xem một chút, sửa chữa sai lầm. Đối với Cầm Vận, Hân Nhi dĩ nhiên là thích, cô nhìn ra Cầm Vận cũng là thật lòng thích mình, đối với người bạn này, Hân Nhi cảm thấy đã tìm đúng người để kết bạn. Hơn nữa kỳ nghỉ này vẫn chưa hết, Hân Nhi thật không muốn đi làm, có người làm bạn, tự nhiên cầu cũng không được.
"Không ai có thể thay thế em trong lòng anh, em là thiên sứ của anh, , , , , " Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hân Nhi lập tức buông thứ gì trên tay, vội chạy tới cầm điện thoại di động lên nghe.
"Thần?" Hân Nhi mừng rỡ kêu lên.
"Bà xã à, anh nhớ em. Em có nhớ anh không" Giọng điệu mệt mỏi của Âu Dương Thần truyền đến, vừa xuống máy bay, đi gặp đối tác bàn công việc, giờ Âu Dương Thần ngày nay có thể nói là không ngừng lớn mạnh, làm việc nhiều cũng thấy chán nản, dĩ nhiên là muốn cùng bà xã nói chuyện thâu đêm, thật ra chỉ cần nghe được giọng Hân Nhi, Âu Dương Thần cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Giọng Hân Nhi như có một loại ma lực, làm cho người ta tĩnh tâm.
"Em cũng nhớ anh lắm." Hân Nhi hơi đỏ mặt nói. Ngày hôm nay quả thật cô đang nghĩ đến Âu Dương Thần, hơn nữa Diệp Phi cứ gặng hỏi cô mãi, nên cô muốn về sớm..
"Ha ha." Âu Dương Thần cười thành tiếng, cảm giác có người nhớ nhung thật là tuyệt.
"Hôm nay em làm gì?" Hai người bắt đầu trò chuyện.
Làm gì ư? Hân Nhi nhìn chiếc khăn quàng cổ, đây cũng coi là một sự ngạc nhiên, ngay sau đó nói"Không làm gì hết? Hôm nay Cầm Vận đến tìm em, chúng em ở cùng nhau suốt một ngày?" Hân Nhi lựa chọn đem chuyện Vận Cầm nói cho Âu Dương Thần nghe, mà không có nhắc đến Diệp Phi, hiện giờ trong thâm tâm Hân Nhi không muốn vào lúc này nhắc tới Diệp Phi.
"Cầm Vận? Nha đầu kia làm thế nào lại đi tìm em?" Đối với Cầm Vận, Âu Dương Thần chỉ xem cô ta như một đứa em gái, mọi người đều chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù hắn cũng giống mấy anh em coi nàng như em gái chưa bao giờ có quá nhiều quan tâm đối với Cầm Vận, nhưng, đối với Cầm Vận cũng có một loại nuông chiều, trước mặt anh em thì thái độ rất rõ ràng,nhưng trên thực tế, anh cứ bị cô ta quay lòng vòng làm cho mọi người cảm thấy đau lòng. Đây cũng là lý do Dật Phong cam chịu Cầm Vận uy hiếp, là nguyên nhân cô nói gì nghe nấy.
"Sao Vận Nhi lại không thể tới tìm em được đây? Chúng em bây giờ trờ thành bạn tốt rồi, rất hợp nhau." Hân Nhi cười nói. Đối với Âu Dương Thần lời nói cô nhìn giống như phản bác, nhưng thật ra thì càng thêm nũng nịu, Âu Dương Thần nghe giống như đang hưởng thụ.
"Ha ha, em có thể cùng cô ấy làm bạn tốt sao, xem ra vợ anh thích kiểu người như nha đầu này, nha đầu kia nổi danh xoi mói bạn bè, Vũ hạ lại cưng chiều cô ta. Cô ta đã đắc tội bao nhiêu người, thì Vũ hạ cũng giúp đỡ trừng phạt bao nhiêu quán rồi", Vũ hạ đối với Cầm Vận rất mực cưng chiều, Âu Dương Thần mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rất ưng ý, hắn cũng sẽ cưng chìu Tuyết Nhi như thế, không, hắn muốn cưng chiều hơn nữa, tóm lại mọi điều Tuyết Nhi làm đều đúng.
"Thế nào? Vận Nhi có người cưng chiều không tốt sao? Ta chính là, , , , , " nói đến đây, Hân Nhi im bặt, câu kia chính là em hi vọng có người cũng cưng chiều em như vậy, liền bị nuốt vào bụng.
"Vợ à, em yên tâm đi, anh sẽ cưng chiều em hơn vậy, chỉ cần là em muốn, kẻ làm chồng như ta nhất định sẽ không vì bất cứ điều kiện gì mà làm vì em."
"Tốt, vậy em muốn sao trên trời."
"Được."
Hì hì, "Đứa ngốc." tiếng cười Hân Nhi truyền đến, Âu Dương Thần nghe cảm thấy rất là khó chịu, bây giờ thật muốn trở về ôm Hân Nhi, hung hăng yêu thương cô một phen. Chỉ là cũng qua mấy ngày nay rồi, Âu Dương Thần cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp, chờ chuyện bên này ổn, sẽ quay về chính thức xin nghỉ phép, cùng Tuyết Nhi đi hưởng tuần trăng mật, còn một việc quan trọng nhất là ảnh cưới, bởi vì ở Ái Nhĩ Lan mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên vẫn không thể chụp, Âu Dương Thần không muốn Hân Nhi có bất kỳ tiếc nuối nào, hắn muốn vợ hắn là một người vợ hạnh phúc nhất thế giới.
|