Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
|
|
Chương 96
Nghiêm Hi ngơ ngác nhìn chiếc xe xông tới, giây kế tiếp nhìn Tiểu Yêu không biết từ nơi nào trực tiếp chạy tới bên này. Khóe mắt nhìn thấy cảnh này, tâm trong nháy mắt nhói lên, lớn tiếng gọi: “Tiểu Yêu, trở về.”
Cô rất sợ, xâu chuỗi với lần tai nạn xe cộ lần trước, một màn trước mắt, còn có cảnh tượng chiếc xe kia vọt tới, lần trước chính là Bảo Bảo chạy thẳng tới đẩy cô ra, lần này cũng sẽ như vậy?
Đừng!
Chiếc xe Bentley trong nháy mắt xông thẳng, Lãnh Diễm bước nhanh tới ôm lấy Nghiêm Hi xoay tròn vài vòng, sau đó bên tai nghe thấy một tiếng vang lớn, giống như tiếng vang khi có tai nạn …… Tiếng va chạm rất lớn, nhưng mình cũng đang ở trong một vòng ôm rất cường tráng. Nghiêm Hi vốn tưởng rằng mình sẽ chết chắc, dù Tiểu Yêu chạy tới đẩy mình cũng sẽ bị bánh xe cán thành bánh thịt, mà Tiểu Yêu cũng sẽ giống mình.
Khi Nghiêm Hi bị ôm cảm thấy mình như đang bay, sau âm thanh lớn kia Nghiêm Hi sợ đến nhắm chặt hai mắt, hằm răng cắn chặt, chính là không để mình phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Mặt Lãnh Diễm âm trầm, khi đặt Nghiêm Hi xuống hai người đã cách hiện trường tai nạn khoảng năm thước. Quay đầu lại nhìn, chiếc xe kia bị tài xế chặn lại, hai chiếc xe con chạm vào nhau, mà Tiểu Yêu đã được tài xế nửa đường nhảy xuống xe ôm lăn vài vòng an toàn rút lui.
Nhìn thấy nhân viên của mình không có thương vong gì, trong lòng Lãnh Diễm thở phào nhẹ nhõm. Nếu lần này tài xế hay Tiểu Yêu hoặc Nghiêm Hi chịu một chút thương tổn, vậy anh sẽ đại khai sát giới. Thật may là mình xuất hiện kịp thờ, vừa thấy chiếc xe kia đâm thẳng vào người Nghiêm Hi, anh phản xạ có điều kiện không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xong tới.
Cảm nhận được thân thể trong ngực đang không ngừng run lên, sắc mặt Lãnh Diễm dịu đi, nhẹ nhàng ôm cô nói: “Hi Hi, không sao, em mở mắt nhìn một chút, chúng ta đều không việc gì, Tiểu Yêu cũng không có chuyện, Hi Hi?”
Lần trước Nghiêm Hi bị tai nạn ở thành phố G khiến Bảo Bảo chết, Lãnh Diễm biết, hơn nữa biết rõ ai làm. Vốn bên nhà họ Chu truyền tin đến, nói là Lý Lệ bị Chu Khải giam lỏng tại nhà. Anh còn muốn Chu Khải xử lý chuyện này, nhưng sự kiện tai nạn xe cộ lần này khiến trong lòng Lãnh Diễm rét lạnh.
Nghiêm Hi vẫn nhắm chặt mắt, trong tai vẫn ong ong, hình như cảm giác được Lãnh Diễm đang nói chuyện bên tai mình, nhưng nói gì cô nghe không rõ. Hiện tại cô cũng không nghe được chuyện gì xảy ra, bên trong tai đều là những tiếng ong ong, cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không muốn nghe.
Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ của Nghiêm Hi như vậy, cảm thấy mình không có biện pháp, đưa tay ôm thật chặt thân thể còn đang run lấy bẩy của cô, liếc mắt nhìn tài xế đang ôm Tiểu Yêu ở phía saum nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tài xế cũng đã từng là bộ đội đặc chủng, chuyện nhảy xuống khi xe đang chạy dễ như trong lòng bàn tay, nghe được Lãnh Diễm hỏi, liền cười hắc hắc: “Tôi có thể có chuyện gì được chứ, chỉ là người bên kia có chút xui xẻo.” Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn hai chiếc xe, người đàn ông trẻ tuổi trong chiếc xe Bentley đang giãy giụa, đoán chừng có vật gì đâm vào chân, như thế nào cũng không ra được. Tài xế của Lãnh Diễm đụng rất có kỹ xảo, không đụng chết người nọ, nhưng cũng sẽ không tha cho người đó. Mà người ngoài nhìn vào, tài xế này thuần túy chỉ là vì chiếc xe kia lao như điên, khiến tài xế cũng không kịp khống chế. Tóm lại mặc kệ chuyện lớn như thế nào bọn họ cũng sẽ không sai.
Theo tầm mặt tài xế nhìn sang, thấy được người trong xe còn đang giãy giụa, mắt Lãnh Diễm tối tăm một mảng, chớp chớp vẻ khát máu. Dám động đến người của anh, người nọ không muốn sống đúng không. Nhìn tài xế phân phó một câu: “Cậu ở đây chờ, chờ cảnh sát đến sẽ lấy khẩu cung. Tôi đi trước mang Nghiêm Hi đến bệnh viện.” Nói xong ôm Nghiêm Hi vẫn còn đang phát run ở trong ngực lên đi hướng bệnh viện.
Tiểu Yêu bị tài xế ôm trơ mắt nhìn Nghiêm Hi bị Lãnh Diễm ôm đi, nói còn giãy hai cái, nó cũng lo lắng cho Hi Hi, nó cũng muốn đi.
Kết quả tài xế vung tay đánh nó, nó gào khóc hô lên, đôi mắt nhỏ ai oán quay đầu nhìn tài xế, một bộ uất ức. Tại sao lại đánh nó, nó muốn cứu người.
Tài xế nhìn bộ dạng như vậy cũng biết nó không biết mình sai ở chỗ nào, hối hận nói: “Lần sau còn dám nhảy ra ngoài liền cắt đuôi ngươi. Ngươi biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không? Tiểu thư gặp nguy hiểm ta sẽ ra tay. Nhưng ngươi suy nghĩ một chút vừa rồi ngươi cứu người như vậy rất nguy hiểm, một khi ngươi gặp chuyện không may tiểu thư sẽ đau lòng, không có lần sau biết chưa?”
Tài xế trước kia ở trong bộ đội, âm thanh rất lớn. Giáo huấn người là sở trường của hắn, thật không nghĩ đến, hắn huấn luyện chó cũng rất tốt. Người đi trên đường cái nhìn cảnh người đàn ông đen mặt khiển trách con chó ôm trong ngực, cảm tháy rất mới mẻ. Khó thể tưởng được, con chó trong ngực hắn lại có bộ dạng “Ta sai lầm rồi”, nhìn tài xế, mọi người liền suuy nghĩ con chó này thật có linh tính.
Xe cứu thương của bệnh viện đến rất nhanh, cảnh sát cũng tới vô cùng mau. Người thanh niên trong xe Bentley bị bác sĩ trực tiếp đưa đến bệnh viện, tài xế đứng ở ven đường, phối hợp với cảnh sát ghi chép. Cảnh sát tùy ý liếc một cái xe, trong mắt liền thoáng khiếp sợ, má ơi, chủ của người lái xe này chác chắc là người có tiền rồi.
Ánh mắt nhìn tài xế càng cung kính, tài xế lười phải đi theo giải thích cái gì, trực tiếp móc giấy tờ của mình từ trong ví ra. Cảnh sát liếc mắt nhìn, sắc mặt lại càng thay đổi, là quân nhân giải ngũ a!
Bởi vì tài xế sĩ quan ở đây, mấy cảnh sát hỏi gì cũng là qua loa. Người nào mà chảng biết chuyện tình trong quân đội chứ, vị này mặc dù là quân nhân giải ngũ, nhưng giao thiệp chắc chắc là rộng, ai cũng không thể tùy tiện đắc tội. Hơn nữa camera cũng rất rõ ràng, là chiếc xe Bentley này phát cuồng xông tới, lỗi ở Bentley, trông nom chuyện người giàu làm gì nha.
Lãnh Diễm một đường mang Nghiêm Hi tới bệnh viện, bắc sĩ y tá đã nhận được thông báo từ trước đã đứng chờ ở cổng bệnh viện từ sớm.
Cẩn thận đem Nghiêm Hi không biết đã ngủ từ lúc nào đặt lên giường bệnh, Lãnh Diễm đau lòng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của cô, quay đầu nói: “Kiểm tra cho tốt.” Nói xong cũng trầm giọng đi ra ngoài, để lại một đống bác sĩ y tá cẩn thận kiểm tra.
Lãnh Diễm sắc mặt khó coi đứng ở ngoài phòng bệnh, từ trong túi quần móc ra thuốc lá. Chợt nghĩ tới đang ở bệnh viện, liếc mắt nhìn Nghiêm Hi trong phòng bệnh, con ngươi đen như mực thoáng lóe ánh sáng, trực tiếp ném thuốc lá vào thùng rác, lấy điện thoại ra gọi điện.
“Tìm người bên kia nói một chút, kế hoạch vùng giải phóng xây dựng chúng ta tình thế bắt buộc.” Người nọ bên kia không biết nói cái gì, Lãnh Diễm nghe xong khóe miệng chậm rãi nâng lên.
Lý Lệ ở trong bệnh viện sau khi tỉnh khôi phục rất nhanh, bác sĩ cũng đã nói, không có tổn thương đến chỗ yếu, nhưng vẫn phải ở trong bệnh viện một thời gian để quan sát.
Đối với đáp án này, Lý Lệ dường như không quá kinh ngạc. Cô ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, cả ngày tỉnh dậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ người bên cô ta là ai, cô ta nhất quyết không nói câu nào. Chu Kỳ nhìn cũng không biết phải làm sao, nhìn rất đáng thương, nhưng nghĩ tới những việc cô ta làm đối với mình, Chu Kỳ liền rối rắm, có thật Lý Lệ ở sau lưng hại mình?
Hiện tại Chu Kỳ rất sợ, lòng người rốt cuộc như thế nào cô cũng không hiểu nổi, hoặc là từ trước đến giờ cô chưa từng hiểu ra.
Chu Kỳ vừa tiến đến liền nhìn thấy Lý Lệ ngơ ngác tựa vào giường nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt mở to, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện bên trong trống rỗng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn như vừa nhìn thấy làn da mới sinh của trẻ con. Nhìn như vậy trong lòng Chu Kỳ không biết là có tư vị gì, dù sao từ trước đến nay cô vẫn có tình cảm tốt với chị dâu. Lời của anh trai không biết có đúng hay không, dù sao cô như thế nào cũng không nhìn ra được Lý Lệ sẽ là cái loại phụ nữ kia sao?
“Chị dâu, nên ăm cơm, em mang cho chị ít canh, chị ăn nhiều một chút.” Đem bình giữ nhiệt lắc lư trước mắt Lý Lệ, khóe miệng Chu Kỳ nâng nụ cười miễn cưỡng.
Lý Lệ không nghe thấy mấy tiếng than thở, sau đó ánh mắt vẫn không có tiêu cự từ từ chuyển động. Nhìn Chu Kỳ trước mặt, khóe miệng Lý Lệ nứt ra một nụ cười khổ, lời nói ra cũng là tự giễu: “Kỳ Kỳ, em có phải cũng hoài nghi chị hay không? Em cảm thấy chị sẽ làm ra những loại chuyện đó?”
Nụ cười trên mặt Chu Kỳ cứng đờ, nhịp tim cũng liền gia tốc. Không hiểu nổi tai sao, đột nhiên cảm thấy Lý Lệ trước mắt này nhìn mảnh mai nhưng ánh mắt bén nhọn, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Chu Kỳ không tìm được chỗ che giấu, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Lệ. Chu Kỳ lúng túng cười một tiếng: “Chị dâu, chị đừng nghĩ quá nhiều. Em tin tưởng chuyện kia anh trai sẽ điều tra rõ ràng, một ngày nào đó sẽ chứng minh được sự trong sạch của chị.”
Lý Lệ nhìn Chu Kỳ cúi đầu, ánh mắt phẫn hận chợt lóe lên, nhưng giọng nói vẫn như cũ nhẹ nhàng, mang theo giọng điện khiến người khác đau lòng: “Đúng vậy, thời gian sẽ chứng minh, chị cần gì phải……” Lời còn chưa hết liền dừng, giống như không biết kế tiếp có thể nói gì, ánh mắt khô khốc gian nan thêm tầng nước mắt. Nhìn Chu Kỳ nom nom giữ bình giữ nhiệt, tinh quang trong mắt lóe lên, nhìn người đứng ở bên ngoài, Lý Lệ yếu ớt cười nói: “Kỳ Kỳ, chị đột nhiên muốn ăn chút điểm tâm nhẹ, có thể hay không đi mua giúp chị một chút. Mua chén cháo là tốt rồi, không cần quá nhiều, chị cũng không có khẩu vị.”
Vốn Chu Kỳ không biết làm sao đối mặt với Lý Lệ, nghe thấy cô ta nói như vậy đột nhiên cảm thấy mình như được giải phóng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Lệ gật đầu nói: “Vâng, em sẽ đi ngay bây giờ.” Dứt lời liền buông những gì ở trong tay xuống.
Nhìn bóng lưng Chu Kỳ chạy trối chết, ánh mắt yếu ớt lập tức không nhìn thấy. Cô ta làm sao không biết tâm tư Chu Kỳ hiện tại rất rối. Cô ta chính là muốn Chu Kỳ khó chịu, như vậy cô ấy mới không biết đối mặt với mình như thế nào, như vậy càng có lợi cho việc cô ta lợi dụng Chu Kỳ.
Chu Kỳ vừa đi ra ngoài, Lý Lệ yếu đuối tựa vào giường, nhìn không ra có bất kỳ điều gì không ổn. Vốn cô ta vô sự, chỉ là nhà họ Chu yêu cầu bác sĩ không cho cô ra khỏi bệnh viện mà thôi, nhà họ Chu……
Lý Lệ nhìn kim tiêm cắm trên tay mình, tròng mắt híp lại, nhẫn tâm đưa tay nhổ hết ra, sau đó đi xuống giường ra khỏi phòng bệnh, khi mở cửa nhìn thấy tên vệ sĩ cúi đầu cung kính. Lý Lệ lạnh lùng mở miệng: “Người tới?”
Người đàn ông kia cung kính cúi đầu nói: “Chị dậu, người đã đến, đang chờ chị.”
Lý Lệ lạnh nhạt gật đầu: “Đã biết, anh đi canh chừng, ngộ nhỡ Chu Kỳ trở về sớm thì phải tìm biện pháp kéo dài.”
Trong phòng bệnh VIP cùng tầng, Triệu tổng cau mày quan sát bốn phía. Nơi này thật xúi quẩy, người đàn bà kia muốn gặp lại còn khiến hắn đi tới nơi này nhìn một cô gái yếu ớt?
Nếu không phải vì mặt mũi của Lý Duệ Thần, cộng thêm người đàn bà tên Lý Lệ có hai phần thủ đoạn, với danh hiệu Triệu tổng của hắn hô phong hoán vũ ở thành phố A, cần gì phải để ý một cái tên Lý Lệ nho nhỏ?
Trên tay cầm cốc trà tên đàn em mới mang vào, nhìn hơi trà vẫn còn bốc lên, Triệu tổng ghét bỏ nhíu mày, trực tiếp đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn người đi lại ở phía dưới. Chợt, có một bóng dáng hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhìn kỹ, không phải là con vịt thiếu chút nữa đưa đến miệng hay sao? Nhìn Chu Kỳ uốn éo vặn vẹo cái mông, cái eo nhỏ nhắn, cặp mắt của triệu tổng vỗn không kiên nhẫn trong nháy mắt nhấp nhoáng ánh sáng.
Lúc Lý Lệ tiến vào vừa lúc nhìn thấy Triệu tổng đứng bên cửa sổ, đôi mắt tham lam nhìn vào một chỗ, khóe miệng còn mơ hồ lưu lại nước miếng.
Trong mắt Lý Lệ lóe lên một tia giễu cợt, lặng lẽ đẩy cửa đi vào. Nhìn theo tầm mắt của Triệu tổng, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Chu Kỳ. Nhếch miệng cười cao thâm, nhẹ giọng lên tiếng: “Triệu tổng thực sự thích Kỳ Kỳ?”
Vốn đang vui Triệu tổng bị tiếng nói đột nhiên vang lên làm cho sợ hết hồn, thân thể run lên, không vui quay đầu lại. Lại không nghĩ rằng nhìn thấy Lý Lệ, ánh mắt không lập tức bị biến đổi: “Ai u, Lý tiểu thư, không đúng, phải là Chu phu nhân, đã lâu không gặp.”
|
Lý Lệ cười qua loa: “Đúng vậy, Triệu tổng muốn gặp em?” Lý Lệ nửa đùa nhìn Triệu tổng.
Triệu tổng nghe vấy sững sờ, sau đó quan sát Lý Lệ một thân quần áo bệnh nhân, hơi nghi vấn cau mày: “Chu phu nhân sao vậy? Tôi nhìn em khí sắc không tốt lắm, cô bị bệnh?”
Lý Lệ kẽ mỉm cười, giống như không bị sao cả: “Đúng vậy, không cẩn thận bị ngã, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc này mới tìm người xin Triệu tổng tới bệnh viện, thật là ngại quá.”
Triệu tổng cũng thông suốt. Nhìn Lý Lệ mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, cũng đoán được ít nhiều vấn đề. Cộng thêm mấy ngày nay người của nhà họ Chu một người cũng không tìm tới hắn, hắn cũng đoán được nhà họ Chu có vấn đề.
Nghe được lời áy náy của Lý Lệ, Triệu tổng cười ha ha, không sao cả nói: “Không có việc gì, nếu Chu phu nhân có chuyện không thể tìm tới tôi, vậy tôi sẽ tìm tới em nha. Đều giống nhau cả, em thấy có đúng không?” mắt Triệu tổng khẽ hếch lên, đôi mắt tham lam khẽ nhìn Lý Lệ.
Lý Lệ cười đến cong cả mắt, nhìn ánh mắt Triệu tổng coi như không nhìn thấy, xoay người ngồi vào sô pha nhìn Triệu tổng, nhàn nhạt nói: “Triệu tổng, thời gian của em không có nhiều, chúng ta phải nắm bắt thời gian.”
Triệu tổng hơi sững người rồi sau đó cười ha ha, đi đến ngồi bên cạnh Lý Lệ: “Được, Chu phu nhân, vậu chúng ta sẽ nói tiếp chủ đề hôm trước. Về chuyện kế hoạch xây dựng vùng giải phóng cũ, tôi là tình thế bắt buộc, tôi tin tưởng hai nhà sau lưng Chu phu nhân cũng muốn lấy được hạng mục này.”
Nghe vậy Lý Lệ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, chúng ta muốn có được. Nhưng hiện tại có biến, Chu thị thối lui.”
Triệu tổng nghe vậy sững sờ, Chu thị thối lui? Chu thị không phải công ty chồng Lý Lệ? Triệu tổng đổi ánh mắt, cẩn thận nhìn tình hiện tại của Lý Lệ, sau đó suy nghĩ một chút. Lần này Lý Lệ nằm viện, chẳng lẽ giữa vợ chồng xuất hiện vấn đề?
Nhìn Triệu tổng sửng sốt, Lý Lệ khẽ mỉm cười: “Thế nào? Triệu tổng có ý kiến?” Về điểm này, Lý Lệ khẳng định lão hồ ly sẽ không có ý kiến gì. Lỳ Lệ đại biểu hai trong ba nhà cùng nhau tiến hành, đến lúc đó tiền phải chia làm ba. Hiện tại Lý Lệ xuất một phần lực không nhỏ, nhưng không duyên không cớ thiếu một nhà, đến lúc đó đối với hai công ty còn lại đều có lợi. Lão hồ ly này không có lý do phản đối.
Triệu tổng nhìn vẻ tự tin của Lý Lệ, khẽ mỉm cười: “Lý tiểu thư nên hiểu lập trường kinh doanh, vốn là cả ba nhà cùng nhau gánh vác, tiền sẽ không khỏi thiếu một phân, nhưng hiện tại thiếu một nhà thì sẽ nhiều hơn một phần tiền, chuyện như vậy tôi sẽ không phản đối. Ha ha, Lý tiểu thư buông tay ra là tốt rồi, tôi nhất định sẽ là trợ thủ lớn nhất.”
Lý Lệ lấy được kết quả mình mong muốn, hài lòng gật đầu. Đứng lên bắt tay với Triệu tổng: “Hợp tác vui vẻ, còn về việc nhà họ Chu không ở trong phạm vi hợp tác của chúng ta em không muốn người nhà họ Chu biết, Triệu tổng nên biết phải làm sao chứ?”Nói xong câu này Lý Lệ nháy mắt mấy cái, giống như đang nói một câu chuyện dí dỏm với Triệu tổng.
Triệu tổng sững sờ, chợt hiểu ý tứ của Lý Lệ, cô ta chính là muốn cho bên nhà họ Chu vẫn tưởng mình còn trong dự án hợp tác, đem lợi dụng người nhà họ Chu hết mức có thể, sau đó sẽ qua cầu rút ván?
Từ trong bệnh viện ra, trên trán Triệu tổng có tầng mồ hôi mỏng. Không thể không nói, người phụ nữ tên Lý Lệ này quá ngoan độc, đối với chồng mình còn có thể ác như vậy, người đàn bà này không thể đắc tội.
Khi Lý Lệ trở về phòng bệnh của mình vệ sĩ vẫn đang ở bên ngoài canh Chu Kỳ. Khi đi vào phòng bệnh, khom lưng lấy điện thoại từ dưới sàn nhà, gọi điện thoại cho Tống Quốc Bằng.
Bên kia Tống Quốc Bằng thấy có số lạ thì nhướng mày, vừa định cắt đứt nhưng lại nghĩ chỉ có người quen mới biết số riêng của hắn, người ngoài không thể? Do dự một chút mới ấn phím nghe: “Alo, xin chào.”
Lý Lệ một tay cầm điện thoại một tay ôm ngực, mắt nhìn những thứ hoa cỏ ở bên ngoài cửa sổ: “Tống tổng, cháu là Lý Lệ, cháu tìm chú chuẩn bị trả giá, công ty chúng ta muốn tham dự hạng mục đó của chính phủ.”
Tống Quốc Bằng sững sờ, Lý Lệ? Cô ta vừa nói cái gì? “Nhưng là, hạng mục đó rất lớn, công ty chúng ta căn bản không thể. Sơ sót một cái sẽ bị hạng mục này cắn trả. Đến lúc đó vốn lưu động của công ty không đủ, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
Lý Lệ chắc chắn: “Chú cứ làm theo là tốt rồi, chuyện còn lại cứ giao cho cháu. Cháu đã liên lạc với bạn hợp tác, là Triệu tổng. Cháu tin hai công ty nhà chúng ta hợp tác, nhất định có thể.”
Điện thoại cắt đứt, Lý Lệ nhìn Chu Kỳ đang chậm rãi đi từ dưới lầu lên, nhếch miệng cười, giống như một ác ma.
Chu Kỳ đi lên liền phát hiện ngoài phòng bệnh không có ai, rất nghi ngờ, ai? Vệ sĩ coi chừng ở đây đã đi đâu?
Không biết đi nơi nào, Chu Kỳ cau mày đi vào, thấy Lý Lệ đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mà kim truyền cũng đã bị rút ra ném sang một bên.
Chu Kỳ kinh hãi: “Chị dâu, làm sao chị có thể xuống giường? Bác sĩ nói chị nên ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, không thể đi xuống, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Chu Kỳ nhanh chóng buông bình cháo trong tay, cẩn thận đi lên đỡ Lý Lệ, chỉ sợ cô sơ ý một chút khiến gãy xương.
Lý Lệ yếu ớt cười một tiếng: “Không có chuyện gì, chị suốt ngày nằm trên giường, cảm thấy xương đã tê rần. Xuống hoạt động một chút, chỉ mới đi hai bước mà thôi. Không có chuyện gì, em không cần quá lo lắng như vậy.”
Chu Kỳ nhìn sắc mặt Lý Lệ không khỏe, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự không hiểu nối giữa những người này đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là nên tin người nào? Nhìn Lý Lệ mềm mại yếu ớt, tuyệt đối không thể là loại người như vậy.
Chu Kỳ cẩn thận đút cháo cho Lý Lệ, sau đó không làm gì được nữa. Không biết tại sao gần đây cô và Lý Lệ ở cạnh nhau rất gian nan. Bình thường không có chuyện gì cô sẽ tìm chuyện gây sự, nhưng chuyện một khi làm xong lại không biết làm gì nữa. Càng ngày cô càng cảm thấy Lý Lệ giống như cá khô đã lâu rất dọa người, nhất là cặp mắt kia, cứ có cảm giác thỉnh thoảng phát ra ánh sáng đáng sợ.
Chu Kỳ cảm thấy tay chân không biết nên đặt nơi nào, xoa xoa tay nhìn bầu trời bên ngoài. Đôi mắt nhất thời sáng lên, sau đó xin lỗi nhìn Lý Lệ: “Hắc hắc, chị dâu, sắc trời không còn sớm, em còn có chút chuyện phải làm. Bằng hữu kia đã thúc giục em nhiều lần, em phải đi trước. Tối nay mình chị ở đây không sao chứ?” Chu Kỳ nói vẻ rất quan tâm Lý Lệ, chỉ sợ cô ta một mình ở đây sẽ sợ. Kỳ thực cô sợ ở chỗ này qua đêm với Lý Lệ, trong lòng cô ít nhiều vẫn biết sợ, nghĩ tới Lý Lệ có thể hay không lần nữa bán cô?
Lý Lệ nằm trên giường, điều chỉnh cái gối đầu một chút, sau đó gật đầu một cái: “Ừm, em đi nhanh đi, đừng để người ta sốt ruột chờ, mau đi đi.” Lý Lệ yếu ớt nhìn Chu Kỳ, nhưng trong lòng từng cỗ khí lạnh dâng lên. Cô ta hiểu rất rõ Chu Kỳ, khi nào thì nói xạo? Trên căn bản nha đầu này khinh thường người nói láo…, bị người nhà làm hư hì làm sao có thể vì bận tâm cảm thụ của người khác mà nói láo?
Dĩ nhiên là không thể nào, vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, Chu Kỳ đang sợ cô. Nhưng là bởi vì không thể không đối mặt với cô, cho nên cô sẽ dùng chiêu nói láo này. Nhìn gương mặt cười ngoan ngoãn của Chu Kỳ, tỏng lòng dâng lên từng đợt khí lạnh.
Chu Kỳ, đều tại cô cả.
|
Chương 97
Chu Kỳ ra khỏi phòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, người vệ sĩ trước cửa đã trở lại, nhìn thấy Chu Kỳ ra ngoài còn liếc mắt nhìn. Chu Kỳ tức giận trừng một cái: “Nhìn cái gì vậy, tôi hỏi anh, anh vừa rồi đi đâu hả?” Trong lòng Chu Kỳ bị Lý Lệ khiến cho dựng hết cả lông mao lên, không rõ nguyên nhân, chính là cảm thấy Lý Lệ rất kinh khủng. Cô cảm thấy cô phải tìm một hai người phát hỏa, nếu không đoán đừng chỉ có mình cô, cô sẽ bị lửa giận đốt cho chết cháy.
Vệ sĩ không lên tiếng, nhìn chằm chằm phía trước. Một quyền đánh này của Chu Kỳ như đánh vào bông, thái độ càng thêm khó coi. Người ta như một pho tượng không để ý tới cô, cô tự chọc tức mình, quay đầu bước đi cho xong.
Trong khi Chu Kỳ dậm chân đi, Lý Lệ mở cửa phòng ra nhìn bóng lưng Chu Kỳ, tay ôm ngực ung dung tựa vào bên cửa. Chu Kỳ bị cha mẹ chiều từ nhỏ thành hư rồi. Thật ra thì cô nghĩ gì người sáng suốt một chút đều có thể nhìn ra.
Chu Kỳ quẹo vào trước thang máy dùng sức bấm. Trong lòng cô buồn bực nhưng cô không để ý bên cạnh có treo một tấm biển, nói thang máy hư rồi. Chu Kỳ vẫn dùng sức bấm, kết quả càng bấm càng buồn bực. Nhấn lâu như vậy không được, quay đầu nhìn lại thấy tấm bảng kia, ngươi hỏi đến thời điểm này cô sẽ không thấy?
Chu Kỳ cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, thật may đây là lầu sáu, không cao lắm. Chu Kỳ dậm chân, sau đó xoay người đi cầu thang bộ, vừa đi xuống liền không nhịn được nhớ tới ánh mắt kia của Lý Lệ. Có lẽ trong lòng có biến, hiện tại cô đã cảm thấy ánh mắt kia của Lý Lệ, thời điểm nói chuyện ánh mắt nhẹ nhàng nhíu lại như muốn ăn thịt người vậy.
Chu Kỳ càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng không nhịn được co tay lại. Tại sao lại cảm thấy trong cầu thang có gió lạnh vậy? Sẽ không có chuyện gì đi! Chu Kỳ kinh hoảng nhìn, không phát hiện dị thường, nhưng cảm thấy có cái gì không đúng, trên người nổi một tầng da gà, cảm thấy sau lưng có một đôi mắt xấu đang nhìn chằm chằm mình.
Chu Kỳ luống cuống vội vàng chạy xuống, giày cao gót của cô giẫm xuống bậc cầu thang tạo thành từng tiếng vang truyền vào lỗ tai cô, khiến đau đau màng nhĩ. Chợt lỗ tai bén nhạy ,cảm thấy giống như sau lưng có tiếng bước chân, trong lòng cảm thấy dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Chân bất tri bất giác bước càng nhanh.
Tên vệ sĩ vốn phải canh chừng Lý Lệ lại xuất hiện ở cầu thang, hắn tính toán tầng lầu, hiện tại là tầng bốn, Chu Kỳ đang ở dưới tầng ba. Hắn chỉ bước xuống một bước là tốt rồi, ở đây cũng sẽ không có những người khác xuất hiện, rất thuận tiện để xuống tay.
Chu Kỳ sử dụng toàn bộ sức lực chạy xuống, vừa nhìn lên trên liền thấy tên vệ sĩ, Chu Kỳ sững sờ. Chợt nhớ tới lúc nãy cô không nhìn thấy tên vệ sĩ này, sau đó lại nghĩ tới thần thái của Lý Lệ không thích hợp, một ý niệm không tốt xuất hiện ở trong đầu. Ai nói Chu Kỳ đần chứ, trong đầu Chu Kỳ chuyển tương đối nhanh, lập tức nghĩ tới tên vệ sĩ này có quan hệ với Lý Lệ.
“A……” Theo bản năng Chu Kỳ không quản nữa, hét lên một tiếng rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Nhưng cô đang đi giày cao gót, chạy không thể nhanh, mắt thấy lầu ba đã tới, phía sau người nọ sắp đến gần, biết bản thân không thể chạy tiếp, Chu Kỳ vội vàng hướng lầu ba chạy. Trên tầng lầu này không còn người, hơn nữa hiện tại cũng đã mười giờ tối, trong viện lúc này ở đâu còn có người chứ? Chu Kỳ luống cuống, liều mạng chạy về phía trước, lúc này chỉ cần xuất hiện một người cũng tốt.
Tên vệ sĩ cũng không ngờ tới bình thường Chu Kỳ rất đần, làm sao lại phát hiện sự xuất hiện của hắn? Mặc kệ, nhìn thấy Chu Kỳ chạy được ba bước hắn cũng xông lên. Chu Kỳ mới chạy ra cầu thang được hai bước, tên vệ sĩ liền đuổi theo. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Nam nữ chênh lệch rất lớn, Chu Kỳ lại là tiểu thư ăn sung mặc sướng từ nhỏ, tên vệ sĩ là người luyện võ, kết quả dĩ nhiên là có thể biết trước.
Chu Kỳ hét lớn: “Anh làm gì vậy, buông tôi ra, cứu mạng a. ……” Phụ nữ ở thời khắc nguy hiểm âm thanh rất lớn, khi tên vệ sĩ khống chế được cô, vừa vặn lỗ tai cách miệng cô quá gần. Kết quả âm thanh của Chu Kỳ lập tức xông vào màng nhĩ của hắn !@#$^()*(*$#
Tên vệ sĩ cảm giác lỗ tai mình lập tức ong ong, đột nhiên cảm thấy đầu mình có sao trong nháy mắt muốn ngất, mắt cũng một mảnh hắc ám. Chu Kỳ vẫn đang giãy giụa, tên vệ nhất thời lỏng tay, Chu Kỳ được tự do, vội vàng chạy đi.
Kết quả tên vệ sĩ kia lập tức khôi phục lại, nhìn bóng đen Chu Kỳ chạy ở phía trước, không thể cho người này chạy thoát, trực giác phải chộp lấy bóng của chu kỳ, kết quả còn chưa tới, ngược lại cảm thấy phủ thêm một cánh tay thô sáp.
Chỉ trong nháy mắt, mắt tên hộ vệ khôi phục, cũng coi như nhìn thấy rõ dáng vẻ người nọ, nhìn rất quen mắt, là người nào? Không biết, chỉ là trực giác nói nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng không được, nhiệm vụ không thành trở về chị dâu sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, như vậy hắn liền xong đời.
Cố Tiêu vốn là người nghiện thuốc lá, ở trong phòng Nghiêm Hi hút thuốc Lãnh đại gia sẽ thi hành bạo lực. Hắn không chịu nổi, liền lén chạy ra ngoài, ai biết được sẽ gặp chuyện này, Cố Tiêu rất bất đắc dĩ nha.
Một tay thuận tiện ngăn trở con dao của tên vệ sĩ bổ tới, vừa bất đắc dĩ quay đầu nhìn Chu Kỳ đang hoang mang hoảng sợ. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn tên vệ sĩ, chằm chằm liếc mắt nhìn người nọ: “Tôi nói này người anh em, đây là chuyện gì xảy ra?” Cố Tiêu hỏi với bộ dạng cà lơ phất phơ, giống như nhìn thấy hai người đánh nhau trên đường, chỉ thuận tiện không nhìn nổi nên xen vào.
Tên vệ sĩ sững sờ, sau đó thu hồi tay của mình. Nhìn dáng dấp người này xem ra là đã hiểu lầm, như vậy tốt hơn. Tên vệ sĩ nghĩ kế, đứng ngay ngắn nhìn Cố Tiêu: “Tiên sinh chớ hiểu lầm. Tôi là vệ sĩ của nhà họ Chu, ông cụ ra lệnh đưa tiểu thư về nhà. Tiểu thư ở bên ngoài gây chuyện, ông cụ rất tức giận, hai bên rất huyên náo, cho nên……” Cho nên tiểu thư mới có thể nhìn thấy mình đuổi theo gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tên vệ xí vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như chính mình đang nhức đầu với vị tiểu thư này.
Cố Tiêu nghe, im lặng nhắm chặt mắt, quay đầu lại cười như không cười nhìn Chu Kỳ. Chu Kỳ biết Cố Tiêu, lần trước người cứu cô là Cố Tiêu. Mới vừa còn tưởng rằng mình coi như xong rồi, ai biết nửa đường Cố Tiêu xuất hiện, vốn tâm đang hoang mang sợ hãi trong nháy mắt kinh hỉ thay thế. Chu Kỳ giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, đôi tay bé nhỏ gắt gao nắm lấy ý phục của Cố Tiêu. Nghe tên vệ sĩ trợn mắt nói mò, Chu Kỳ kích động: “Anh nói láo, rõ ràng không phải là như vậy.” Sau đó chỉ sợ Cố Tiêu tin thật, cộng thêm cô cho Cố Tiêu ấn tượng không tốt, hiện tại Cố Tiêu có cứu cô hay không? Chu Kỳ không nghĩ nhiều, gắt ao léo ống tay áo Cố Tiêu, có chút khẩn trương: “Anh đừng nghe hắn nói càn, thật sự không phải như vậy. Hắn là người của Lý Lệ, Lý Lệ muốn hại tôi.”
Cố Tiêu vốn rất bất đắc dĩ bởi vì cô níu lấy ống tay hắn, cau mày dùng sức hất đôi tay kia ra, lại không nghĩ mình nghi được cái tên Lý Lệ, Lý Lệ hại cô ta?
Cố Tiêu mặt mày giãn ra, mắt đảo một vòng, hình như nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười, quay đầu lại nhìn tên vệ sĩ không phản ứng kịp liền nói: “Tôi nói nha, Chu Kỳ khi nào lại đắc tội với Lý Lệ?” Cố Tiêu chính là cố ý, cố ý nói ra tên của Chu Kỳ và Lý Lệ, tên hộ vệ này có ngu hơn nữa chắc cũng biết.
Quả nhiên sắc mặt tên vệ sĩ biến đổi: “Anh……” Nhìn Chu Kỳ đang núp ở phía sau Cố Tiêu, chẳng lẽ người đàn ông này biết Chu Kỳ? Sắc mặt tên hộ vệ không tốt lắm, biết nói như vậy là xong rồi, khẳng định hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Suy nghĩ một chút, đôi mắt đảo qua hành lang trống rỗng, không có bất kỳ ai, tên vệ sĩ đổi mắt, có chút ác độc.
Nếu là như vậy, vậy thì giải quyết hai người này cùng lúc. Dù sao một cũng là làm, hai cũng là làm. Đàn ông thì như thế nào, hắn đối với bản lĩnh của mình tương đối tự tin.
Cố Tiêu híp mắt cười nhìn người này, nhìn trong mắt hắn lóe lên tia ác độc trên mặt lại càng cười tươi hơn: “Tôi nói, Lý Lệ đã không nói với anh biết, biết tôi là ai không?” Cố Tiêu dù bận vẫn ung dung nói, Chu Kỳ ở phía sau có chút nóng nảy, nhìn ánh mắt của tên vệ sĩ kia, hắn nghĩ muốn hại cả hai người, như vậy sao được? Thật vất vả mới gặp được một người, tại sao cứ để như vậy?
Chu Kỳ có chút sợ hãi, Cố Tiêu không sợ, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ cái gì. Tên vệ sĩ nhìn một nam một nữ ở trước mắt, sắc mặt liền thay đổi. Giống như vẻ mặt của một xã hội đen, dữ tợn cười một tiếng: “Tôi nói anh nên thức thời một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Cố Tiêu trả lời bằng cách trực tiếp mở hai nút áo ở áo khoác tây trang.
Tên vệ sĩ cười gằn, đột nhiên ra tay, cú đấm liền tới. Cố Tiêu từ bộ dạng cà lơ phất phơ trong nháy mắt sát khí đằng đằng, hất Chu Kỳ cản trở ở sau lưng ra, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không. Kết quả ra tay có chút nặng, Chu Kỳ không cẩn thận ngã xuống. Nhưng hiện tại cô không có thời gian để ý những thứ này, lập tức bò dậy nhìn cuộc chiến bên này. Cố Tiêu lưu loát tránh thoát chiêu thức của tên vệ sĩ, nhân tiện khi lui về phía sau liền tung ra một cước, trúng ngay bụng tên vệ sĩ. Hai người liền có qua có lại bắt đầu đánh.
Chu Kỳ nhìn, trong nhất thời không nhìn ra ai thắng ai thua. Lòng của cô co lại, nhưng chớp mắt một cái không biết nghĩ tới điều gì, lập tức lặng lẽ chạy hướng bàn y tá.
Hai người đang đánh nhau nhìn thấy được, mắng thầm một tiếng. Tên vệ sĩ liền đuổi tới, nếu không nhiệm vụ không thể xong. Nhưng người đàn ông trước mặt này là mới là phiền phức nhất, lập tức tung một quyền chào hỏi. Cố Tiêu thấy Chu Kỳ chạy, trong lòng lửa giận bùng phát. Ngươi nói ta cứu ngươi nên ta đánh, tỷ tỷ ngươi không giúp được một tay ta cũng không trách nhưng tối thiểu ngươi cũng phải đứng ở một bên xem. Ngộ nhỡ ân nhân cứu mạng của ngươi không cẩn thận bị thương thì sao. Nhưng mà Chu Kỳ cô đượclắm, trực tiếp chạy. Điều này khiến Cố Tiêu tức giận không nhẹ, trong lòng có lửa, người đối diện đúng lúc có thể là nơi trút giận, lại đúng lúc đánh tới?
Cố Tiêu ra tay ngoan, từng quyền từng quyền, tất cả đều đánh vào chỗ yếu. Tên vệ sĩ không đứng lên nổi, Cố Tiêu lúc này mới đứng lên, chỉnh sửa quần áo của mình một chút, nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, không nhịn được nói tục: “Mẹ nó, có chút bản lĩnh như vậy mà cũng đòi thu thập đại gia ta? Về nhà luyện thêm đi!”
Cố Tiêu thật sự nổi giận, người phụ nữ tên Chu Kỳ này!
Kết quả vừa định nâng chân người phụ nữ kia liền xuất hiện, không phải có một mình, phía sau có một đoàn phụ nữ đang cầm cầm, có y tá có bệnh nhân, đủ loại quần áo.
Một đám phụ nữ người cầm chổi người cầm cây lau nhà, có người trực tiếp cầm gối chạy đến. Cố Tiêu không nhịn được đạp tên kia một cước, chân vừa thu lại liền thấy một màn kia, ngẩng đầu lên nhìn đám người bị hắn làm cho sợ hãi lui về hai bước. Nhìn thấy người cầm đầu là Chu Kỳ, Cố Tiêu không nhịn được mở miệng: “Cô cũng có ý tốt nha, tôi vì cô mà ra mặt đấy.”
Chu Kỳ không ngờ được khi trở lại thấy được một cảnh như vậy, đối mặt với vẻ giận dữ của Cố Tiêu, cô bày tỏ uất ức. Nhìn tên vệ sĩ nằm trên đất như chó chết, Chu Kỳ trong nháy mắt hết ý kiến, thì ra Cố Tiêu có bản lĩnh như vậy, thật sự không nhìn ra.
Các y tá bên cạnh nhìn thấy Cố Tiêu và Chu Kỳ đồng nhất suy nghĩ. Cố Tiêu tức giận bất bình, bởi vì khi hắn đánh nhau Chu Kỳ lại chạy. Nhưng Chu Kỳ lại không chạy, cô chỉ đi tìm đồng bào phái nữ tới trợ giúp thôi.
Đám y tá lộn xộn nói, khóe miệng Cố Tiêu nhất thời co giật. Cô nói hai người đàn ông đánh nhau cô tìm một đám phụ nữ đến thì có ích lợi gì?
Hắn nhìn Chu Kỳ vẫn không dám ngẩng đầu lên, Cố Tiêu trực tiếp không nói gì. Một đám phụ nữ vẫn đứng tại chỗ lầm bẩm: “Đối với thục nữ anh phải có lễ phép.” Cố Tiêu trong lòng cười lạnh, thục nữ? Chu Kỳ? Thôi đi. Nếu Chu Kỳ là thục nữ, vậy Cố Tiêu hắn tình nguyện cả đời không thấy thục nữ.
Trực tiếp cởi áo khoác tây trang giắt lên cổ tay, trong quá trình vật lộn bộ tây trang này đều có nếp nhăn rồi. Thôi, không thể mặc nữa, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn. Nhìn một đám phụ nữ, Cố Tiêu cảm thấy mắt mình đau, nhức đầu day day mi tâm, ngươi nói tại sao trước kia ngươi không phát hiện Chu Kỳ ngây thơ như vậy?
Cố Tiêu xoa mi tâm một lúc, một đám phụ nữ thấy Chu Kỳ cúi đầu như tiểu tức phụ bị ức hiếp cũng đều không nói gì, chào hỏi nhau một tiếng rồi giải tán.
Trong lòng Chu Kỳ vẫn sợ hãi, vừa rồi là Cố Tiêu cứu cô, nhìn Cố Tiêu phải đi, lập tức nghiêng đầu đi theo sau. Cố Tiêu đi trước thấy đủ nhức đầu rồi, lại nhận thấy Chu Kỳ đi theo sau lại càng đau hơn, quay đầu lại tức giận nói: “Tên kia đã nằm như vậy, cô bây giờ đã an toàn. Hắn ta sẽ không tỉnh ngay được, nhưng tôi sẽ kêu bác sĩ châm cho hắn môt mũi, đảm bảo hắn sẽ ngủ một giấc đến sáng mai. Cô cứ thoải mái đi thôi.” Nói xong quay đầu tiếp tục đi.
|
Chu Kỳ vẫn lộc cộc đi theo, nói như thế nào cũng không nghe. Cô sợ, ngộ nhỡ trong bệnh viện này còn nhiều tên vệ sĩ như thế này thì sao? Hiện tại đi theo Cố Tiêu an toàn được một chút, tối thiểu trước khi anh trai đến phải đi theo Cố Tiêu, nếu không ai biết được còn có chuyện gì xảy ra nữa.
Nhìn Cố Tiêu tức giận, Chu Kỳ cảm thấy mình nên giải thích một chút: “Cái đó, vừa rồi tôi sợ anh gặp chuyện không may, tôi không phải là chạy trốn, tôi là chạy đi tìm người giúp một tay……”
“Tìm đến một đám đàn bà cầm chổi? Thôi đi, cô không sợ tên kia sẽ dùng một quyền đánh ngã những người kia?”
Cố Tiêu cảm thấy người phụ nữ này thật không có đầu óc, dù là cầu cứu cũng nên tìm mấy người đàn ông tới chứ, đàn ông tối thiểu cũng đánh đấm được, tìm đến một đám phụ nữ, đây không phải là muốn bị đánh đó sao?
Chu Kỳ lập tức sửng sốt, sau đó lắp bắp giải thích: “Tôi…… Vào thời gian này không có những người khác, tôi…tôi cũng gấp, cũng chưa có……” Không tìm được từ, điều cô muốn nói vẫn chưa hết. Cố Tiêu trước mặt đột nhiên quay đầu lại, đầu đau nhức: “Tôi……” Cố Tiêu muốn nói, “Tôi có thể đánh?” Thế nào kỳ quái vậy?
Chu Kỳ nói đến cuối rồi lại nghẹn trở lại, ngậm chặt miệng, mắt mở to giống như một con thỏ nhỏ đáng thương. Không thích ứng, không thể thích ứng, trước kia Chu Kỳ là một tiểu thư con đại gia điêu ngoa bướng bỉnh, khi nào thì gặp cảnh khốn cùng như vậy?
“Tôi nói này, Chu đại tiểu thư, cô có thể không cần có bộ dáng này không. Tôi nhìn tôi chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, tôi không hề ngược đãi cô, có thể hay không đừng để lộ vẻ bị uất ức kia có được không? Tôi không thích ứng được, tôi vẫn nhìn quen bộ dáng trước kai của cô hơn.” Cố Tiêu không hề nói dối, hắn đã quen nhìn thấy Chu Kỳ là một đại tiểu thư ngang ngạnh rồi, Chu Kỳ trước mắt, hắn không quen chút nào.
Chu Kỳ bị hắn nói cảm thấy rất xấu hổ, làm sao bây giờ? Lúc trước cô vì Lý Lệ mà đắc tội với không ít người, trên căn bản người có thể đắc tội hay không thể đắc tội cô đều đã đắc tội cả. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật ngu, vì Lý Lệ đáng giá không?
Bao nhiêu xấu hổ đều lộ trên mặt, bị Cố Tiêu nói như vậy Chu Kỳ trực tiếp cúi đầu, nâng không lên: “Thật xin lỗi, tôi trước kia là sai lầm rồi. Tôi bị Lý Lệ lừa, tôi còn tưởng rằng……” Chu Kỳ nhớ tới mình phí tâm vì Lý Lệ, cuối cùng đổi lại được kết quả như vậy. Cô thật muốn khóc, không đáng giá.
Cố Tiêu nhìn Chu Kỳ sắp khóc, đưa tay lau mặt một cái, nhìn kiểu này tối nay hắn không thể thoát được rồi.
“Được rồi, cô đừng khóc, đi thôi đi thôi, tôi dẫn đi gặp bạn học cũ. Ngẫu nhiên, hai người các cô coi như là có duyên rồi, có thể cùng nhau nhập viện.” Cố Tiêu mang theo Chu Kỳ đi đến phòng bệnh của Nghiêm Hi.
Chu Kỳ vốn còn đang suy nghĩ là ai, người nào nhập viện?
Kết quả vừa nhìn, thì ra là Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi đã sớm tỉnh, cô thật ra không có việc gì, một vết thương cũng không có. Chỉ có chút sợ, Lãnh Diễm trực tiếp tìm bác sĩ y tá….tất cả đều đến kiểm tra toàn thân cho cô. Kết quả chính là như vậy, không có việc gì, chỉ là bị kinh sợ mà thôi.
Thời gian vẫn còn sớm, Chu Kỳ đi vào trước, Lãnh Diễm vẫn luôn nửa nằm nửa ngồi ôm Nghiêm Hi thì thầm. Giường vốn nhỏ, cộng thêm một đại nam nhân như Lãnh Diễm, một giường hai người, có chút chen lấn. Nhưng chen cũng tốt, một đôi thương nhau không cần không gian quá lớn, càng chen càng nóng, cho nên Lãnh đại gia vẫn luôn nhẹ nhàng nhỏ giọng nói chuyện.
“Phanh” Cố Tiêu không khách khí đẩy cửa phòng đi vào, ánh mắt vẫn ẩn tình của Lãnh Diễm lập tức rét lạnh, căm căm nhìn hướng cửa. Kết quả thấy Chu Kỳ sau lưng Cố Tiêu, dáng dấp ỉu xìu không chút tinh thần, không hề giống Chu Kỳ trước kia.
Lãnh Diễm cau mày, chợt nhớ tới chuyện Cố Tiêu nói lần trước, Lý Lệ thế nhưng lại dùng Chu Kỳ để thu tầm mắt của Triệu tổng. Nhớ tới chuyện này lại nhìn Chu Kỳ bây giờ, không giống như con bò đực đang tức giận như khi ở thành phố G, cả người mờ nhạt, không chút tinh thần.
Nghiêm Hi nhìn thấy Chu Kỳ thì sững sờ, nhìn vẻ mặt Cố Tiêu không chút kiên nhẫn, Chu Kỳ đi đằng sau cúi đầu không nói lời nào, chuyện gì đã xảy ra?
Nghiêm Hi đẩy đẩy Lãnh Diễm ý bảo anh đi xuống, kết quả Lãnh đại gia giả bộ hồ đồ không hiểu, ánh mắt mờ mịt nhìn Nghiêm Hi, nhếch miệng cười một tiếng hỏi: “Bảo bối, em làm sao vậy? Khát nước?”
Nghiêm Hi trợn mắt nhìn Lãnh Diễm, không thèm nói chuyện. Lãnh Diễm mờ mịt nhìn lại, chính là ỳ một chỗ bất động.
Cố Tiêu nhìn thấy, đưa tay vỗ vai Lãnh Diễm, giọng điệu giống như quả bóng xì hơi: “Ai, người anh em, được rồi, cái bộ dạng này của cậu dùng để đối phó với vợ con được.” Nói xong không khách khí ngồi xuống sô pha.
Chu Kỳ nhìn Nghiêm Hi nằm ở trong ngực Lãnh Diễm, sắc mặt trắng bệch. Cô rất muốn hỏi Nghiêm Hi, nhưng lại nghĩ tới mọt hành động trước kia của mình, Chu Kỳ ngượng ngùng mở miệng, đầu lại càng cúi thấp, giống như một đứa bé làm sai chuyện. Cố Tiêu nhìn chân mày càng nhíu lại.
Mà trên giường Nghiêm Hi và Lãnh Diễm nhìn thấy có chút không đúng, Chu Kỳ trước kia thấy mặt là làm rùm beng hết lên, hôm nay sao lại như một đứa bé làm sai vậy? Ý thức được mình sai rồi?
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó nhất trí nhìn Cố Tiêu đang ngồi trên sô pha, ý tứ hỏi thăm: Chuyện gì xảy ra?
Cố Tiêu khó chịu, trên mặt viết một câu: Hai người nhìn đi, mình biết ngay là như thế mà, mình biết ngay mà.
Sau đó bất đắc dĩ đứng lên, cả khuôn mặt đều nhăn lại, nhìn Chu Kỳ vẫn cúi đầu trầm mặt, sau đó không chịu được liền mở miệng: “Tôi nói đại tiểu thư, đừng như vậy nữa được không? Tôi không phải đã cứu cô rồi sao, cô còn muốn làm gì nữa?”
Chu Kỳ bị Cố Tiêu rống, càng cảm thấy phải xin lỗi Nghiêm Hi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sau đó khẽ ngẩng đầu len nhìn Nghiêm Hi, do dự chốc lát, lúc này mới chậm rì rì đi lên hai bước, nhìn Nghiêm Hi nói: “Nghiêm Hi, trước kia thật xin lỗi, là mình hiểu lầm cậu, mình bây giờ mình gặp ác báo rồi, thật xin lỗi.”
Chu Kỳ vẫn cúi đầu, suy nghĩ lại, mình trước kia thật sự quá ác. Nếu đổi lại là Nghiêm Hi, sẽ không tha thứ cho người như mình rồi. Thật sự rất ngu, vì một người mà như vậy, tại sao?
Nghiêm Hi không hiểu, chuyện là thế nào? Chu Kỳ có phải bị kích thích hay không? Nhất thời không tiếp thụ được dáng vẻ như vậy của Chu Kỳ, giống như Cố Tiêu, bọn họ tương đối quen với Chu Kỳ ương ngạnh trước kia hơn, nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Nghiêm Hi không hiểu, cho nên không thể có phản ứng thích hợp được, cho nên cũng không có cho đáp án. Khi đợi câu trả lời của Nghiêm Hi, Chu Kỳ càng lo lắng: “Nghiêm Hi, mình thật sự biết sai rồi, tha thứ ình đi. Mình hiểu rõ, trước kia cậu bị Lý Lệ vu oan.”
Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm một cái, khóe miệng Lãnh Diễm treo một nụ cười bâng quơ. Nghiêm Hi khẽ cau mày, sao lại cười như vậy, thật đáng nghi. Tầm mắt lại chuyển qua Cố Tiêu, khẽ mỉm cười: “Cố Tiêu, chuyện gì xảy ra?” Chu Kỳ đột nhiên thay đổi, chắc chắn là không thể không có chuyện. Trước kia Chu Kỳ chán ghét cô như vậy, lần này Chu Kỳ lại nhận lỗi với cô, chuyện này rất trọng đại, khẳng định rất nghiêm trọng, như vậy mới khiến Chu Kỳ luôn kiêu ngạo chủ động xin lỗi.
Cố Tiêu nhìn Chu Kỳ, vô tội nhún nhún vai, lời ít mà ý nhiều: “Bởi vì Lý Lệ nhiều lần lợi dụng khuôn mặt đẹp của Chu Kỳ để hấp dẫn lão sắc lang Triệu tổng, bị Chu Kỳ biết, Chu Kỳ đau lòng, biết diện mạo thật của cô ta, cho nên liền……” Cố Tiêu không nói thêm, bởi vì thấy được Chu Kỳ càng ngày càng cúi thấp đầu. Cảm thấy nói như vậy đối với tiểu cô nương cũng không dễ dàng, suy nghĩ chính là đơn thuần cho nên mới bị người lợi dụng, điều này cũng khó trách. Cảm thấy không nên nói nữa, đua tay vuốt vuốt nhìn Nghiêm Hi, ý nói: em hiểu được!
Nghiêm Hi đã hiểu, nhìn Chu Kỳ. Cô không ngờ Lý Lệ vì đạt được mục đích của mình, thậm chí ngay cả Chu Kỳ cũng lợi dụng. Cũng thật may không có chuyện gì. Nhìn động tác của Chu Kỳ và Cố Tiêu vừa rồi, đoán chừng còn có chuyện khác. Nghiêm Hi cũng không hỏi nhiều, vừa định đưa tay kéo Chu Kỳ, lúc này mới chú ý bàn tay Lãnh Diễm rực tiếp nhốt chặt thân thể mình. Tay không thể động, Nghiêm Hi trừng mắt: “Đi xuống.”
Lãnh Diễm biết mình không thể làm gì nữa, liền ngoan ngoãn đi xuống. Nhìn Cố Tiêu vẫn ngồi trong phòng, Lãnh Diễm nhướng mày. Đang chuẩn bị bước đi liền quay lại, cẩn thận đắp kín chăn cho Nghiêm Hi, xác định không lộ chút gì, lúc này mới lôi Cố Tiêu đi ra ngoài.
Cố Tiêu trong lòng không vui, hắn mới vừa rồi bỏ nhiều công sức, hiện tại rất mệt mỏi, tại sao lại không thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút?
“Ai ai ai, Lãnh đại gia, mình rất mệt, để ình nghỉ một chút có được không?”
Lãnh Diễm trực tiếp mở miệng cười nói, mang theo sát khí: “Được, cậu muốn nằm như thế nào?”
Sau đó Cố Tiêu liền ngoan ngoãn mặc cho Lãnh Diễm đẩy hắn đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Cố Tiêu lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu, vẻ mặt Lãnh Diễm cũng nhàn nhạt. Bộ dáng kia của Cố Tiêu là cố ý, muốn không khí hòa hoãn chút mà thôi.
Lãnh Diễm cau mày nhìn bên trong một cái: “Chuyện gì xảy ra?’
Cố Tiêu suy nghĩ một chút, lên tiếng giễu cợt: “Cậu nói người đàn bà Lý Lệ kia một chút, thật đúng là quá độc ác. Người nào có thể cô ta liền lợi dụng. Nhưng cô ta cũng ngu, dùng người cũng không biết người ta có giá trị bao nhiêu, trực tiếp tiện tay lấy ra dùng, mình thực sự quá phục cô ta.”
Vẻ mặt Lãnh Diễm vẫn là thờ ơ, đối với những người râu ria, anh không cần quan tâm, chỉ cần biết là tốt rồi. Chỉ là, nghe lời của Cố Tiêu,……khóe miệng Lãnh Diễm chậm rãi nâng lên: “Thế nào? Đã nghĩ đến phương án phản kích?”
Cố Tiêu nghe vậy khóe mắt cong lên, làm vẻ cao thâm, cười cười: “Cậu cứ chờ xem, chuyện này, có lẽ chúng ta sắp có việc vui.”
Lãnh Diễm trực tiếp cười lớn, bốn người bọn họ không có ý đồ gì tốt. Người bên trong vẫn còn đang khóc chết đi sống lại, bọn họ đang ở bên ngoài tìm thú vui, đây thật là……
|
Chương 98
Trong phòng bênh, Nghiêm Hi một tay kéo Chu Kỳ, hỏi rõ nguyên do rồi khẽ than thở. Không ngờ, Lý Lệ có thể làm ra chuyện như vậy.Trước kia Chu Kỳ một lòng một dạ đối với Lý Lệ, không ngờ Lý Lệ lại có thể ngoan như vậy với Chu Kỳ.
Chu Kỳ càng khóc càng thảm, Nghiêm Hi từ đầu đến cuối một câu cũng không có, cũng không muốn nói. Vốn khi ở trường học cô với Chu Kỳ tình cảm cũng không phải rất tốt, coi như không có Lý Lệ cũng không được tốt. Đối với chuyện gặp Chu Kỳ như thế này, Nghiêm Hi không biết nói gì, không có lập rường, chẳng lẽ giúp đỡ Chu Kỳ nói Lý Lệ?
Dù sao bây giờ Lý Lệ cũng là thiếu phu nhân nhà họ Chu, là chị dâu Chu Kỳ. Chuyện của nhà người ta, người ngoài ít nhúng tay thì tốt hơn, dù sao người ta mới là người một nhà. Nói không chừng hôm nay Chu Kỳ ở trước mặt cô khóc lóc rối rít, ngày mai về nhà liền hết chuyện. Như vậy hôm nay ở đây cô nói bất kỳ một câu gì cũng sẽ trở thành lý do Lý Lệ nhằm vào mình ngày sau.
Nghiêm Hi không nói gì, Chu Kỳ khóc đến sưng cả hai mắt, Chu Khải nhận được điện thoại của Cố Tiêu liền chạy tới. Thấy Lãnh Diễm và Cố Tiêu đang đứng ở ngoài phòng bệnh hút thuốc, do dự một chút rồi đi lên phái trước chào hỏi.
Lãnh Diễm đã sớm nhìn thấy Chu Khải, nhưng mí mắt cũng không động, nhả khói, giống như không thấy. Ngược lại Cố Tiêu đưa lưng về phía bên kia thang máy, Cố Tiêu nhìn thấy Lãnh Diễm lạnh lùng, quay đầu nhìn sang, quả nhiên Chu Khải đã tới. Nói cho cùng, còn có ai có thể khiến người luôn bình tĩnh như Lãnh Diễm lại lộ ra bộ mặt thối như vậy.
Cố Tiêu tắt thuốc lá trong tay, ném xuống đát, sau đó nhấc chân nghiền hai cái, xoay cười lại nhìn Chu Khải cười ha ha: “Chu tiên sinh, trùng hợp thật, anh cũng tới đây khám bệnh? Vào giờ này rồi chắc là cấp tính?”
Chu Khải đi đến trước mặt hai người đàn ông này, nghe Cố Tiêu nói, cảm giác lỗ tai mình đau, có chút kích động, trực tiếp đi lên chặn lại miệng Cố Tiêu. Chu Khải khẽ mỉm cười, đi lên phía trước hai bước, tới trước mặt Cố Tiêu nói: “Tối nay cám ơn anh đã cứu Kỳ Kỳ.”
Chu Khải muốn nói tiếp, nhưng lại nghĩ tới trước kia bọn họ như thế thì có cái gì? Giao tình không có, ngược lại có một chút chuyện không vui, liền câm miệng không nói thêm. Nhìn cửa phòng bệnh khép chặt, sau đó nhìn Lãnh Diễm: “Kỳ Kỳ có phải đang ở bên trong?”
Lãnh Diễm hít một hơi khói, sau đó khẽ ngửa đầu thở ra từng vòng khói mờ mịt. Sương mù từ từ lên cao, khuếch tán quanh người Chu Khải, chóp mũi quanh quẩn mùi nhàn nhạt của thuốc lá, có chút nhè nhẹ.
Khóe miệng Lãnh Diễm chậm rãi nâng lên, đôi mắt nhìn Chu Khải nhưng vẫn không nói chuyện, môi mím có chút dãn ra, chớp mắt một cái, nhìn cửa phòng bệnh, nhang nhạt nói: “Tôi hi vọng Chu tiên sinh tự mình xử lý tốt chuyện nhà mình. Chúng tôi với anh cũng không có giao tình, lần sau gặp lại Chu Kỳ, sẽ không ra tay nữa. Anh là anh trai của cô ấy, có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm bảo vệ em gái của mình. Nếu như không được, cũng xin đừng gây ra ở trước mặt chúng tôi.”
Cố Tiêu thật bội phục Lãnh Diễm, nhìn gương mặt đó, nhìn sự lạnh lùng và xa cách mà Lãnh Diễm phát huy một cách vô cùng tình tế kia, lại nhìn gương mặt của Chu Khải, lúng túng không giống như hắn, mặt cũng xệ xuống.
Cố Tiêu vui vẻ: “Được rồi được rồi, về sau chắc Chu tiên sinh sẽ bảo vệ em gái mình ở trong nhà không cho ra ngoài, mâu thuẫn trong nhà cũng sẽ giải quyết tốt. Mình nói nha lão Lãnh, cậu cứ thoải mái đi. Người ta sẽ không vì chuyện nhà ình mà phiền đến vợ chồng son các cậu.” Cố Tiêu hôm nay muốn đi nhậu, mới vừa vẫn còn bực mình, không giải thích được tại sao Chu Kỳ xuất hiện nữa. Nhưng mà không có việc gì, vừa mới hung hăng một trận, buồn bực trong lòng đã hết. Hiện tại thấy Lãnh đại gia như vậy với Chu Khải, càng thấy thú vị. Hắn cảm thấy trước kia đi học y học có chút tiếc nuối, nghe Tiếu Thâm nói, mấy năm này Lãnh Diễm là mấy năm Lãnh Diễm hoạt bát nhất. Lãnh Diễm và Nghiêm Hi hai người giống như hai con bò đực tức giận vậy, người tới ta đi rất náo nhiệt.
Chu Khải hiểu ám hiệu của Lãnh Diễm, nghĩ đến bên trong có Nghiêm Hi, hiện tại trong lòng Chu Khải đã có chút
|