Vân Long Phá Nguyệt
|
|
Chương 5 Thiên trạch năm 183 , phủ Quốc sư , Lưu đinh lâu
Ánh trăng phát một mảnh ngân quang , thanh âm gió nhẹ nhàng thổi qua thanh trúc , lá trục không ngừng va chạm , phát ra âm thanh hi hi ào ào , thật là dễ nghe , như cô gái cúi đầu khẽ ngâm , mấy phần khinh nhiêm , mấy phần nhu tình . Phủ Quốc sư có một mảnh khu rừng trúc nổi tiếng cả nước , nghe nói Quốc sư yêu trúc , muốn có được một mảnh mĩ luân mĩ hoán thanh trúc , chỉ ở đây mới có , không nơi nào có được
Có lẽ này phiến thanh trúc cũng không phải bởi vì nó mà mới có được danh khí này , mà là nhờ chủ nhân của nó , cũng chính là chủ nhân phủ Quốc sư ,là nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ) với đương kim Thánh thượng Hoàng đế , cửu hoàng tử Tiêu Thanh Hàn
Thiên trạch hoàng triều quốc họ Tiêu , đất rộng của nhiều , bởi vì Tiên hoàng cùng đương kim Thánh Thượng đều yêu dân , cho nên dân chúng an cư lạc nghiệp , tuy rằng nam có Đông thánh , bắc có Nhan quốc . Nhưng Thiên trạch là thực lực cường nhất , lãnh thổ rộng lớn nhất trong Tam quốc
Càng bởi vì Thiên trạch văn có quốc sư Thanh Hàn , mặc dù mới 20 tuổi , nhưng lại kinh tài tuyệt diễm , biết thiên văn , thượng thông ba ngàn, hạ biết năm trăm , tài hoa trác tuyệt , là thiên hạ đệ nhất tài tử . Còn có Huyền vũ đại tướng quân Lê Hân , nghe nói hắn dụng binh như thần , binh pháp lỗi lạc , đi bày binh bố trận như chiến thần thiên hạ , một người cũng đủ giữ quan ải ,danh xưng vạn phu đừng địch
Có một văn một võ này, đương kim Thánh thượng lại vì dân trị quốc , thực lực đương nhiên cao hơn hai nước kia , hơn nữa Đông thánh Ngũ công chúa năm trước hòa thân , được Thánh thượng phong làm quý phi , hai nước đã kết làm liên bang , Tuy rằng Nhan quốc có chút ý đồ , cũng không dám làm gì
Mặc dù nằm giữa hai nước nhưng Thiên trạch lại thái bình vô sự . Dân chúng cũng có thể hưởng hết an cư lạc nghiệp
Đại tướng quân Lê Hân tất nhiên không cần phải nói , mười ba tuổi liền theo phụ thân luyện qua binh quyền , tuổi tuy nhỏ , nhưng đã có phong độ một đại tướng quân , tác phong ngay thẳng không ngoa , quân kỷ nghiêm minh . Về phần cùng hắn nổi danh Cửu hoàng tử , nổi tiếng thiên hạ không chỉ năng lực cùng tài hoa của hắn . Còn có thân thế truyền kỳ của hắn
Nghe nói 20 năm trước ,ngự hoa viên trong Hoàng cung , bách hoa tề khai , trăm điểu tới chơi , một cảnh xuân tươi đẹp , Tiên hoàng cùng chúng phi tử đang ngắm hoa du ngoạn . Đột nhiêm trời sinh dị tượng ,nghe thấy một mùi liên hương kỳ dị , trong ngự hoa viên Ngàn âm hồ đột nhiêm trăm hoa đua nở , hương khí từ hoàng cung một đường bay thẳng tới dân gian , Trong hồ thạch bích sương khói lượn lờ , mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh như tiên cảnh này , chỉ chốc lát, thấy thạch bích sương khói tán đi , một chuổi tự thể (chữ) hiện ra , lại kinh người
Thiên Trạch trăm năm , ngàn liên nở rộ , Cửu tử quốc sư , Vân Long tướng tùy , Quốc sư chi thê , phách nguyệt đứng đầu , vân dạng trăng thủ , thiên hạ thái bình , vân nguyệt chia lìa , ma tinh hàng thế
Tự trên thạch bích trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh , mà trong ngàn âm hồ hoa sen cũng trong lúc nhất thời toàn bộ héo tàn , nếu không phải ở chóp mũi còn có mùi liên hương như ẩn như hiện , thật đúng là giống như một giấc mộng , giống mộng lại không phải mộng , giống như thực lại như giả
Mà trên thạch bích chữ viết sau khi biến mất , lại khiến cho mọi người kinh hô lớn hơn nữa , trên thạch bích lưu lại một vòng tay khéo léo tinh xảo cực kì , căn bản không phải vật thế gian . Hai con rồng vờn quanh , 2 đầu giao nhau , ở giữa có một viên bảo thạch , ẩn ẩn có màu vàng vầng sáng lưu chuyển , giống như Long đang ở trong mây mù chuyển động , khí phách ẩn hiện trong đó làm cho người ta không dám nhìn thẳng
“Vân Long!” Mọi người trong đầu xuất hiện hai chữ này , Hoàng đế kinh hỉ(kinh ngạc+vui mừng) vạn phần , đây là trên trời ban thưởng Thiên trạch điềm lành , Hoàng thượng lúc ấy có 2 nam 6 nữ , lúc này chỉ có hoàng hậu mang thai trong người , ấn theo hàng thứ người này sau khi sinh là đệ 9 , cũng chính là trên thạch bích lời tiên đoán quốc sư
Đứa nhỏ này quan hệ đến toàn bộ thiên hạ , cho nên trong Hoàng cung mọi người cẩn thận cực kì , sợ không cẩn thận làm bị thương mẫu thân quốc sư tương lai ,là Thiên trạch Hoàng hậu nương nương . Sợ xúc phạm tới đứa nhỏ được định ra vận mệnh tiểu hoàng tử này
9 tháng sau Hoàng hậu quả thực sinh ra một cái khỏe mạnh hoàng tử . Trong cung người ta nói , kẻ này khi sinh ra ,[mùi] liên hương nồng đậm , tường vân đầy trời . Hoàng đế mừng rỡ, đối với kẻ này cực kì sủng ái , ban thưởng danh Thanh Hàn , cũng phong làm Quốc sư
Đến bây giờ, danh chấn thiên hạ
Bên ngoài rừng trúc xanh xanh , Lưu đinh lâu đèn đuốc cực kì nhu hòa , cái bàn làm bằng thanh trúc , thập phần lịch sự tao nhã , trúc cùng trúc thập phần xảo diệu , giống như thiên nhiên hình thành , màn che màu xanh như mây buông xuống , nhẹ nhàng theo gió đong đưa . Trong phòng truyền đến hương khí nhẹ nhàng , giống như mặc hương , lại giống như trúc hương , ngửi vào mũi , hít vào , tái thở ra , giống như đem trong cơ thể chuyết khí hô tẫn , cực thoải mái . Trên đỉnh giường có một viên Dạ minh châu lớn , trên bàn cũng có một cái , đồng dạng lớn nhỏ , đồng dạng ánh sáng , ôn nhuận chiếu sáng lên toàn bộ phòng , ánh sáng không đạm, cũng không ám
Một tuyết y (y phục trắng) công tử đứng trước cửa sổ ,thân thể cân xứng thon dài , tóc dài đen như mực thả ở bên hông , chỉ cần cử động một cái liền xuất hiện phong thái cao nhã , tuyết y nhẹ bay , lưng dựa vào cửa sổ . Trong tay cầm một chén bạch ngọc , ngón tay nam tử thon dài , khớp xương rõ ràng , so với ngọc càng trơn mịn hơn , cùng chén ngọc một chỗ , xinh đẹp không nói nên lời , cực mĩ , người như ngọc , ngọc giống như người
Ánh trăng chiếu vào gương mặt tinh xảo của hắn , mi mực như họa , mắt như trời sao , trong mắt giống như thu thủy tạo thành , mũi cao thẳng ,môi phấn nộn anh bào,làm cho người sợ hãi than là nam tử mi tâm (giữa 2 mi) lại có một chấm nhỏ chu sa* đỏ bừng như máu , dung mạo tuyệt mỹ như thế , giống như thần tiên, thật sự là có thể cho nam nhân ghen tị tới cuồng , làm cho nữ nhân điên cuồng chí tử
Nam tử bưng lên chén ngọc đặt bên miệng nhẹ uống một ngụm , hương trà nhẹ nhàng đi vào lòng người , khẽ cúi đầu , lông mi hơi hơi rung động , tạo nên một bức tranh cực mĩ , như Nguyệt thần hạ phàm , không dính một chút tục khí phàm nhân , hắn buông chén ngọc trong tay , sau đó giương mắt lên trời nhìn về hướng ánh trăng , lúc này là ngày mười lăm của tháng , trăng đã thực tròn
Nâng lên bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay , sau đó khóe miệng lộ ra một chút cười cực đạm , giống như chờ mong , giống như đùa cợt
“Rốt cục đến đây…” Một tiếng nhẹ nhàng thở dài theo miệng nam tử truyền ra . Vô bi vô hỉ (không buồn không vui) giống như ánh trăng trên trời , không có một tia tình cảm
Thanh trúc khẽ lay , ánh trăng vẫn như cũ
|
Chương 6 “Lôi ca ca….”
Cô gái thân thể gầy yếu đuổi theo bóng dáng cao lớn phía trước , sợi tóc bay loạn , chân không mang hài , lòng bàn chân bị đá vụn trát phá . Mỗi bước chạy dưới chân lưu lại vết máu , lưu lại một cái dấu chân màu đỏ , bốn phía nơi nơi là khói lửa , môt mảnh phế tích hoang tàn . Nơi này không có gió , không có ánh mặt trời , cũng không có….sinh mệnh
Cô gái vươn tay muốn bắt trụ cái gì đó , nhưng là ngón tay vừa đụng tới vạt áo nam tử , nam tử lại cách xa hơn , thủy chung là chạm không tới . Cô gái nóng nảy , phịch một tiếng , bị vấp vào một khúc cây trên mặt đất , cơ thể truyền đến một trận đau đớn . Mà thân ảnh phía trước lại hoàn toàn không hề có ý định dừng lại , càng ngày càng xa…..
“Không cần!” Nàng muốn đứng lên , thân thể vừa mới cử động lại lập tức ngã xuống “Lôi ca ca…..” Cô gái khóc nức nở gọi theo bóng lưng người phía trước , trong không khí truyền đến tiếng vang của nàng ……”Lôi ca ca…Lôi ca ca……” Một âm thanh bao hàm bi thường trầm trọng cùng với tưởng niệm tột cùng,. nhưng mà thân ảnh nam tử càng lúc càng mờ nhạt , rốt cuộc nhìn không thấy . Thế giới này trống trơn , chỉ còn lại một mình nàng….
“Tiểu thư Tiểu thư…..” một lục y (áo xanh) nữ tử trước giường khẽ vỗ nhẹ mặt cô gái , cô gái sắc mặt tái nhợt , trên mặt tràn đầy nước mắt , trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống bên gối . Mi như trăng rằm gắt gao nhíu lại , tay lại ở trong không khí quơ loạn . Giống như phải nắm bắt được cái gì đó . Miệng vẫn gọi Lôi ca ca , cực kì thống khổ . Trước ngực không ngừng phập phồng , tiếng khóc càng ngày càng dồn dập , giống như muốn thở không nổi
Lục y nữ tử nắm chặt tay quơ loạn của nàng , một tay kia vỗ nhẹ thân thể nàng , tinh tế an ủi “Đừng sợ tiểu thư , Tử Y ở lại với người , đừng sợ , đừng sợ….”
Tiếng khóc cô gái chậm rãi nhỏ xuống , hô hấp cũng từ từ vững vàng hơn . Cuộn mình ở trong chăn , mày vẫn nhíu chặt như cũ , lông mi vẫn còn dính giọt nước mắt , như lá sen dính một giọt sương trong suốt , lông mi nhẹ nhàng run lên , theo hai má rơi xuống bên tai , nhập vào mái tóc , lưu lại một đường nước mắt lạnh như băng
“Ai……” một tiếng thở dài từ miệng Tử Y tuyền ra , nàng nhẹ vỗ về cái trán than oán , nàng thật sự là thiên hạ đệ nhất đáng thương nha hoàn a ! tự giễu một tiếng , gần đây số lần mình thở dài đã muốn bằng Lưu thẩm phòng bếp , này không phải chưa già đã muốn chết chứ . Không nên không nên , tuy rằng nàng Tử Y không phải quốc sắc thiên hương , không phải tiểu thư của người ta , nhưng tốt xấu gì cũng là nha hoàn của người ta đi , nàng còn chưa gả cho một cái lang quân như ý đâu ! Nhưng là lại thở dài một tiếng , tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của chủ tử hiện tại đang nằm trên giường Tiểu thư của nàng
Nàng có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét lớn , Tử Y nàng đời trước chắc chắn làm nhiều điều ác lắm , mới gặp được hai cái chủ tử như vậy , một cái là Vân phủ tam tiểu thư , Vân Tâm Nhược , một cái khác vẫn là Vân phủ tam tiểu thư , chính là hiện tại đang nằm trên giường giả dạng tiểu như nhà nàng , cái kia chân thực chủ tử , từ nhỏ không có mẹ , lão gia lại không quan tâm , chỉ có thể chịu cực không được sủng , nhưng là tiểu thư còn có chi phí ăn mặc , tuy rằng không được như Đại tiểu thư , nhưng là cũng được rồi , mà nói tiếp , nàng liền tức , nàng tức giận a , có loại cảm giác rèn sắt không thành thép
Vân tam tiểu thư , nàng còn chờ tiểu thư mang theo mình xuất giá , may ra còn tìm được một cái trẻ tuổi thành thật thú(cưới) mình a
Nói tới tiểu thư nhà nàng , lớn lên cũng coi như đẹp mặt đi , cho dù không được sủng ái cũng là một cái tiểu thư , nhất định có thể gả cho người tốt , Nhưng là nàng thế nhưng không thương tú tài , lại yêu mã phu . Đừng nói lão gia , chính khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Y nàng đều bị tiểu thư làm mất hết (ý nói làm mất mặt) cùng người khác bỏ trốn , nhìn xem , lưu lại nàng một cái nha hoàn đáng thương cùng cục diện rối rắm , lão gia nếu biết , không đánh gãy chân nàng mới là lạ
Cái này cũng coi như chưa quá lắm đi , chuyện càng quá đáng hơn là cái kia mã phu cùng tiểu thư không biết từ đâu lấy ra một cái nữ nhân , lớn lên cũng tiểu thư nhà nàng quả thực giống như đúc, mã phu đem nữ nhân này đặt lên giường liền vội vàng rời đi , ngay cả một câu đưa tiễn cũng không có , quên mất nha hoàn đáng thương là nàng, cùng một cái giả tam tiểu thư ngủ giống như lợn chết
Tử Y nàng mệnh sao lại khổ như vậy
|
Chương 7 Nữ nhân này ngủ ba ngày vẫn chưa tỉnh , tìm đại phu xem qua cũng chỉ nói khí huyết không đủ , trong lồng ngực tích tụ khí lâu ngày không tiêu tan . Nói cái gì tâm bệnh cần tâm dược , trời ạ , tâm dược , nàng đi nơi đâu kiếm tâm dược a
Tam tiểu thư bị bệnh , lão gia không nghe cũng không hỏi , giống như Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của hắn . Mà Đại tiểu thư kia chỉ bị một chút phong hàn , khiến cho toàn phủ khẩn trương nửa ngày , đều là họ Vân , tại sao bất đồng như vậy , xem tiểu thư đáng thương của nàng nên sửa tên Vân mệnh khổ a. Nếu không nữ nhi nhà mình cũng một cái mã phu bỏ trốn dễ dàng như vậy, cho người khác giả tiểu thư cũng thập phần dễ dàng , thật không biết tiểu thư là may mắn hay bi ai
Nàng còn đang suy nghĩ nữ tử này tỉnh nàng phải nói như thế nào , vì mạng nhỏ chính mình mà suy nghĩ ,phải làm cho nàng biến thành Vân Tâm Nhược mới được , xem cách ăn mặc của nàng , trên người quần áo rách tung tóe tràn đầy tro bụi , quần áo cũng có vết máu , xem ra là một bé gái mồ côi
Cho dù không phải bé gái mồ côi cũng là nử tử trong nhà gặp biến cố lớn nên lưu lạc tha hương , khi giúp nàng thay quần áo , thấy cánh tay thượng đầy dấu vết kim đâm lớn đập vào mắt mình , không biết ai nhẫn tâm như vậy đối xử với nữ tử không tới 20 tuổi này dùng loại hình pháp như vậy ,nàng biết ở trong cung phi tử trừng phạt cung nữ hay dùng kim đâm , như vậy liền nhìn không ra miệng vết thương , có thể làm cho người ta sống không bằng chết
Nhưng là không phải a , nàng kiểm tra qua , nữ tử này chỉ có cánh tay là có thương tích, còn những chỗ khác một chút vết thương cũng không có , làn da thập phần trắng nõn , nhìn đi nhìn lại cũng là một cái thiên kim tiểu thư nghèo túng đi . Thật sự là nghĩ không ra , chỉ đoán như vậy đều đã làm nàng đau đầu rồi , quên đi , chờ nàng ta tỉnh lại rồi nói sau
Bất quá , nàng đi ra bên ngoài hỏi thăm , cũng không có nghe nói có người đánh mất nữ nhi , cho nên thấy được nữ tử này thật sự là bé gái mồ côi cũng không chừng
Tuy rằng Tam tiểu thư nhà nàng không được sủng , nhưng cũng là tiểu thư , quần áo đẹp đồ ăn ngon tất nhiên cũng có , tuy rằng không có quần áo đẹp lắm , cũng không có sơn hào hải vị . Được rồi được rồi , nàng thừa nhận không có cẩm y . cũng không có mỹ vị , nhưng là ăn mặc tối thiểu chi phí cũng có . Nàng nghĩ đến đủ loại lý do , cứng có mềm có , thậm chí vừa khóc nhị náo tam thắt cổ đều muốn tốt lắm . chỉ là không nghĩ tới đều vô dụng như nhau ,nàng chuẩn bị cẩn thận đều không thể dùng được
Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này mở to mắt , nàng đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc , dù sao khuôn mặt kia cùng tiểu thư giống nhau . nàng cùng tiểu thư quan hệ vô cùng tốt , tiểu thư đối dãi với nàng như tỷ muội ruột ,cho nên nàng mới không để í tới mình giúp tiểu thư cùng cái kia mã…… không phải , là Cô gia bỏ trốn . Nhìn đến một đôi mắt sâu như biển kia gắt gao nhìn nàng. nàng còn nảy lên một chút tình cảm
Ánh mắt như ảnh như tùy , gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng , trong mắt có chút chột dạ . cũng có chút kinh hãi , cặp mắt kia tựa hồ nhìn đến tận trong lòng nàng , làm cho lòng của nàng thu nhanh lại . một bụng lời muốn nói lại một chữ cũng không nói ra được , đột nhiên trong cặp mắt kia hạ xuống một giọt nước mắt
Tử Y tay chân luống cuống cầm khăn liền hướng lên mặt của nàng lau đi , tay còn chưa có đụng tới mặt người ta , đã bị một tay kia bắt lấy , Tỷ Y nhìn bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay mình , ngón tay cực kì tinh tế , làn da trắng nõn không có chút máu , ngay cả móng tay đều là màu trắng không một tia huyết sắc , mười ngón tay thập phần lạnh lẽo
“Muốn làm cho ta thay thế nàng sao?” thanh âm giống như tiếng mèo từ miệng nàng truyền ra , có chút khàn khàn , lại cực kì rõ ràng truyền đến tai Tử Y
Khăn lụa trong tay rớt xuống , nàng đã nghĩ đến rất nhiều loại tình huống thường gặp , ví dụ như:
Cô gái trên giường ngồi dậy , nhìn nữ tử lục y xa lạ khẩn trương hỏi “Người là ai a?”
Hoặc là , có chút tức giận nhìn bốn phía xa lạ , đối với nàng rống to: “Đây là nơi nào?”
Nhưng nàng còn chưa có nghĩ tới loại tình huống này , nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của cô gái tựa hồ cái gì cũng đều biết , một cỗ ý nghĩ khủng bố xông vào đầu nàng . Mã phu cô gia vĩ đại tại sao lại mang đến một cô nương như thế này
“Ta….ta…ngươi……ngươi…..” Tử Y nàng thế nhưng lớn tới bây giờ lần đầu tiên lắp bắp
“Ta thay….” Cô gái trên giường nói xong hai chữ này liền thu lại ánh mắt , khóe mắt ngã nhào ra một giọt nước mắt , chỉ có một giọt , Tử Y không phải lần đầu tiên thấy nàng khóc , lại làm cho lòng của nàng chua xót
Một câu ta thay , tựa hồ bao hàm nhiều điều lắm , của nàng lệ , tựa hồ có thể nhìn thấy nội tâm nàng có thương tổn khắc cốt ghi tâm , thương tổn này giấu tận sâu trong đáy lòng . tuy rằng đã che giấu , nhưng là lại càng thêm lạnh như băng , như một bàn tay nắm chặt trái tim nàng , cứng rắn bóp mạnh , cho đến máu tươi đầm dìa , mắt của nàng rơi lệ , nhưng là có ai biết lòng của nàng đổ máu , đau đến cực điểm đau , bi đến cực điểm bi , nàng đã đều chịu đựng
Nàng không biết ? cô gái rốt cục trải qua cái gì ? nàng càng không biết ? cô gái đã mất đi cái gì….
Vì thế , cô gái này , chính là người đang nằm trên giường tiểu thư Vân Tâm Nhược ,nàng không biết tên, . Kỳ thật lúc tiểu thư chạy trốn đã nghĩ qua , mạng của nàng là tiểu thư cứu , trả lại cho tiểu thư là đúng , Tử Y nàng tuy chỉ là cái nha hoàn, không có đọc qua thư cũng cũng biết tri ân báo đáp , Tiểu thư ân nàng còn , nhưng là tiểu thư hiện tại , tựa hồ lại thiếu một cái ân khác
“Hảo hảo ngủ đi ….” nữ tử này cực khổ , nàng cảm giác được . Tâm bệnh cần tâm dược , tin tưởng nàng sẽ tốt hơn , nàng tin tưởng , lần đầu tiên nhìn thấy mắt cô gái nàng liền tin tưởng , nữ tử tái nhợt gầy yếu này có một linh hồn kiên cường , bị tra tấn như vậy , lại vẫn còn sống , linh hồn đang khóc nhưng là vẫn còn sống
Thay nàng đắp chăn cho tốt lại . nhìn thoáng qua nữ tử hô hấp bình thuận , nàng đứng dậy kiểm tra cửa sổ xem có đóng tốt không , thổi tắt ngọn nến trên bàn , sau đó ra khỏi phòng , cũng cẩn thận đóng cửa lại . Sau đó mới tựa vào bên cửa ,cố gắng đứng vững thân thể mình , lệ tuôn rơi
Ngẫm lại chính mình từ nhỏ cô đơn , nàng là bé gái mồ côi được Tam tiểu thư cứu , liền bắt đầu cùng Tam tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau , Tam tiểu thư đã có hạnh phúc của chính mình , tuy rằng mã phu không có tiền tài , cũng không quyền thế , nhưng lại đối với Tiểu thư tốt vô cùng , mà tân chủ tử trên giường , nàng đã muốn coi là thân nhân của mình , chính là….cô gái mỗi ngày buổi tối lại mơ thấy ác mộng , Khi nào mới có thể chấm dứt , mỗi buổi tối là nghe tiếng thất thanh thống khổ đến tận linh hồn . Tàn phá….? không thể chịu nổi ….thậm chí là ..sống không bằng chết . Khi nào mới được giải thoái đây
Nàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ,Lôi ca ca trong miệng nàng là ai , là ca ca của nàng , hay là người yêu của nàng , có phải hay không đã….
Mà nàng cũng không dám hỏi , cũng hỏi không ra tiếng , sợ nhẹ nhàng đụng vào sẽ là một mảnh màu đỏ . Tâm không , người vẫn sống , tâm đã chết , liền sống không bằng chết
Vân phủ yên tĩnh , trăng lên cao , bên trong phủ một mảnh thanh tĩnh , trừ bỏ rải rác vào cái người hầu , cũng chỉ có trên xà hành lang treo đèn lồng , làm cho đêm tối có thêm một tia ấm ấp
Đêm tĩnh , nguyệt hi , phong đạm
Lạnh lùng mộng , họa thiên nhai
|
Chương 8 Khuê phòng tịch mịch , nhu tràn một tấc sầu ngàn lũ . Tích xuân xuân đi , mấy điểm thúc giục hoa vũ
Ỷ biến lan làm , chính là vô tình tự! Người nơi nào , mấy ngày liền suy thảo , nhìn tầm mắt trở về lộ ( đau cả đầu mà không biết dịch ra ntn T_T )
Gió nhè nhẹ thổi qua màn che màu xanh nhạt trước giường , khơi lên gợn sóng nhẹ như ẩn như hiện , cô gái trên giường lông mi nhẽ nhúc nhích . Khé nhíu vài cái mở ra một cặp mắt như ngọc màu hắc đồng , ánh sáng màu xanh nhạt trước mắt nàng khẽ chuyển tạo ra một mảnh gợn sóng
Cố sức ngồi dậy , nhấc màn che trước giường lên , trời đã muốn sáng rồi , chân cô gái khẽ chạm lên mặt đất , trải qua một thời gian điều dưỡng , thân thể nàng đã tốt lên rất nhiều rồi , có thể tự mình đi lại
Đất mặc dù có chút lạnh như băng , nhưng là vẫn có thể chịu được , ngoài cửa sổ tiếng chim nghe thanh thúy , nàng khẽ đi về phía cửa sổ , ngón tay trắng thuần mở cánh cửa sổ bằng gỗ ra , một mùi cỏ xanh lập tức truyền đến
Ngoài cửa sổ , ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt cô gái , làm cho hai gó má tái nhợt sinh ra một vầng sáng kim sắc , che dấu đi một chút tái nhợt
Trên cỏ xanh mới mọc thêm mấy bông hoa nhỏ không biết tên , đầu mùa xuân thời tiết tuy rằng đã muốn chậm rãi chuyển ấm , nhưng là vẫn để lại một chút hơi mát mùa đông . Mấy con bướm bay qua , màu sắc rực rỡ , xuân là hi vọng , xuân là ấm áp . Chỉ là lòng của nàng , nhiều nắng xuân đến đâu đi nữa cũng không thể ấm áp , chỉ có một mảnh hoang vắng , không có một ngọn cỏ
Nàng không biết mình như thế nào lại đến thời không xa lạ này, nơi này là quốc gia Thiên trạch , lúc đầu mờ mịt không hiểu gì bây giờ đã bình tĩnh hơn , cũng chỉ có gần một ngày mà thôi , không phải nàng tùy ý an phận , mà là đối với nàng mà nói , ở nơi nào cũng đều giống nhau , cho nên có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện người thường không thể nhận . Theo lịch sử nàng biết , nơi này không có trong thời đại của nàng , chỉ thuần túy là vương triều cổ đại, nàng là một tràng nổ mạnh kia mang đến , lại không biết vì cái gì lại thay thế Vân gia Tam tiểu thư
Chỉ biết là khi tỉnh ở nơi này , trước mắt đã không còn màu trắng quen thuộc , tựa hồ cái thế giới màu trắng đã đi qua thật lâu , nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng tràng nổ mạnh đáng sợ kia , mỗi một cái chi tiết , thời gian tựa hồ đều dừng lại trong nháy mắt , đem nàng nhốt vào địa ngục vĩnh viễn . Cái nam nhân đỉnh thiên lập địa kia , cũng đã không còn ở bên nàng
“Lôi ca ca…..” Ngực một trận đau đớn , cô gái mười ngón tay gắt gao nắm chặt , gân xanh ẩn hiện , nàng thậm chí còn không kịp nói cho hắn tình yêu giấu trong lòng của nàng , chưa kịp chính miệng nói với hắn… ta yêu ngươi …không kịp……
Chậm , nàng đã không còn cơ hội , Lôi ca ca của nàng , không bao giờ trở lại nữa , lưu lại cho nàng một cái bóng dáng thâm trầm , như vậy thi cốt vô tồn (thịt nát xương tan)
Mỗi lần nghĩ đến đó , nàng đều cảm giác đau đớn như đang ở địa ngục, lăng trì thân thể , tâm của nàng . Nàng còn sống , hắn lại đã chết
Nàng vẫn biết hắn yêu nàng , nhưng là không ai biết nàng kỳ thật cũng thương hắn , không phải sống nương tựa lẫn nhau , cũng không phải đồng cam cộng khổ , mà là yêu , là yêu , là yêu mà không dám nói rõ . Bởi vì không thể để cho người khác biết a ! Nếu không hai người họ sẽ trở thành điểm yếu của đối phương, hắn nghĩ bảo vệ nàng , nàng làm sao không lo lắng cho hắn , tại cái địa ngục màu trắng kia ,bọn họ yêu nhau như thế nào có thể có tương lai , hắn yêu nàng , yêu thương tiếc , mà nàng thương hắn , yêu hèn mọn , đồng dạng thâm , đồng dạng thực , nếu sớm biết rằng , sớm biết rằng sẽ như vậy , nàng có liều lĩnh nói ra sao?
“Có không?”
“Có” Thanh âm cực nhỏ trong cổ họng nàng ,giống như một hơi thở , thấy được vô lực cỡ nào. hắn rốt cuộc nghe không được
Kỳ thật nàng rõ ràng biết hắn đã mất , nhưng là nội tâm vẫn có một hy vọng nhỏ nhoi , có phải hay không Lôi ca ca của nàng cùng chính mình giống nhau , vẫn còn sống , chỉ là sống ở một nơi xa lạ , nàng đem hy vọng này để dối gạt lòng , để bảo vệ nơi mềm yếu trong lòng nàng, nơi đã không thể phai nhạt đau , đã quên thương . Đã có lo lắng , xuyên qua linh hồn nàng , cực ấm , cũng cực thương….
|
Chương 9 Gió thổi qua đầu như nhẹ vờn sợi tóc nàng , không ngừng đảo qua hai gò má của nàng , ngứa , ấm áp , nàng vẫn hy vọng chính mình có thể chạy ra khỏi địa ngục màu trắng kia . Đi cảm nhận thế giới bên ngoài , hiện tại nàng rốt cục ly khai , thấy được thế giới bên ngoài , thấy được mặt trăng mặt trời , trời xanh mây trắng , đông tuyết xuân ấm, mùi thơm khắp nơi . Cũng thấy được màu xanh của cỏ cây , màu tươi hồng của hoa , một mảnh thiên nhiên tươi khỏe
Sinh mệnh của nàng là Lôi ca ca dùng mạng đổi lấy , cho nên nàng phải dũng cảm sống sót . Mười ngón siết chặt , trong lòng nàng yên lặng thì thầm
Lôi ca ca , Tiểu Nhược sẽ mang theo ham muốn hưởng thụ thế giới này của Lôi ca ca , ta biết đây là điều ngươi vẫn hy vọng , Lôi ca ca , Tiểu Nhược sẽ kiên cường , nhất định
Khuôn mặt cô gái thanh mỹ , bên miệng lộ một tia cười ảm đạm , ánh nắng đã nhạt bớt , phảng phất một tầng ánh sáng dịu nhẹ , tót đẹp tới làm cho người ta khong dám quấy rầy
Tử Y bưng nước đi vào phòng , xem cảnh cô gái bên cửa sổ tuy không phải là tuyệt mỹ , nhưng lại mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng , gió chợt thổi , tóc khẽ bay , lông mi như cánh bướm khẽ động , bên miệng một chút cười ảm đạm , như ngày xuân mới tới , cười mang theo bi thương , trong bi thương lại lộ ra an ủi . Giống như hoa Bạch Ngọc Lan trong gió , kiên cường đón gió nở ra
Nhìn thật lâu , cũng không nghĩ mở miệng , thẳng đến khi trong tay truyền đến cảm giác đau nhức , Tử Y nhìn bồn(cái thau nhỏ) nước trong tay , nước đã muốn có chút lạnh
“Tiểu thư , nên rửa mặt chải đầu” Đem bồn đặt lên bàn , Tử Y khẽ lắc đầu , cần lấy quần áo bên cạnh đi ra cửa sổ phủ thêm lên người tiểu thư , đầu mùa xuân vẫn có chút lạnh , nhất là buổi sáng
“Ân” Cô gái kéo sát quần áo lại , nhẹ nhàng đáp ứng , gật đầu với Tử Y . Tử Y tiến lên chuẩn bị đỡ lấy nàng , đã thấy nàng khoát tay , đành phải thôi , tân tiểu thư của nàng không quá thích người khác đụng mình , đây là điều đầu tiên nàng biết . Chuyện gì cũng tự lực mình làm , tự mình mặc quần áo , tự mình rửa mặt chải đầu , làm nàng nha hoàn càng ngày càng không có việc gì làm , thật là nhà hoàn vô dụng mà . Ai, quên đi , nàng biết người đó không phải tiểu thư thật của nàng nhưng nàng đã coi người đó là tiểu thư
Thấy nàng rửa mặt xong , lau khô mặt , Tử Y liền bưng bồn đi ra ngoài , chuẩn bị lấy đồ ăn sáng hôm nay tới , chỉ chốc lát sau , đồ ăn nóng hổi được đưa lên bàn , hai món ăn sáng , một chén cơm , mặc dù không phong phú , nhưng lại nhẹ ngon miệng
Tử Y nhìn nàng bưng bát lẳng lặng ăn cơm , nàng ăn rất chậm , cái miệng nhỏ nhắn nhai chậm rãi
“Tiểu thư!” nhíu mày một chút , nàng đột nhiên có chút không chịu nổi không khí này , rất im lặng
“Ân?” buông bát trong tay , chỉ thấy tân chủ tử khó hiểu nhìn nàng
“Tiểu thư….ân….” Tử Y có chút lắp bắp , không biết phải hỏi như thế nào , vị đại tiểu thư này sau khi tỉnh lại , đã nửa tháng rồi , vẫn là lẳng lặng như thế này , cũng không chủ động mở miệng , nếu không phải chính mình mở miệng , nàng tuyệt đối sẽ không chủ động nói nửa chữ , nhưng đáng sợ là nàng tựa hồ cái gì cũng đều biết , nhưng là Tử Y nàng lại có một đống chuyện không hiểu , tỷ như , vị tiểu thư thật hiện tại chạy đi đâu? Mà nàng là ai… chút vấn đề nay mỗi ngày ở trong đầu mình lăn qua lăn lại , giống như trái tuyết cầu . càng lăn càng lớn , nếu không nói nàng sẽ bị nghẹn chết
“Ngươi tên gì?” quýnh lên , Tử Y thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi mình , đây là cái vấn đề gì
“Vân Tâm Nhược” thanh âm thản nhiên
Tử Y phiên một cái xem thường , nàng đương nhiên biết , tiểu thư hiện tại phải kêu Vân Tâm Nhược
“Ta hỏi là tên thật của tiểu thư, không phải tên của tiểu thư không phụ tránh nhiệm nhà ta” Nhắc tới cái này Tử Y còn có chút nghiến răng nghiến lợi , đương nhiên là nghiến răng cái chủ nhân đã bỏ trốn
“Vân Tâm Nhược“ giọng nói nặng hơn “Vân của mây trắng , tam điểm tâm , thảo đầu Nhược“ tên nàng đúng là Vân Tâm Nhược không có sai , đó là tên thật của nàng , tuy rằng vài năm không dùng, nhưng là vẫn nhớ . Nàng là Vân Tâm Nhược , là Tiểu Nhược của Lôi ca ca
Lôi ca ca……buông bát trong tay ra , ngực buồn đau , có chút vị toan sáp
|