Heo mập cận thị và quần lót rùa
|
|
Tuấn có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng Như Ngọc nhanh nhảu đồng ý. Tuấn quay sang nhìn xung quanh: - Không biết Hoàng đi đâu rồi. - Kiếm tên đó làm gì nữa, bắt taxi về - Như Nguyệt hậm hực ra lệnh. Cả ba vừa quay lưng định rời khỏi thì thấy Hoàng lảo đảo từ tolet đi ra, mặt mày bầm dập, tả tơi , từ trên xuống dưới cũng ướt nhẹp. Trông bộ dạng còn khủng khiếp gấp trăm lần anh chàng vừa bước ra khi nãy, bộ dạng bóng loáng của Hoàng bỗng chốc hóa thành ăn mày thậm tệ. - Nè, tolet của vũ trường này tệ lắm hả. Lúc nãy mình thấy có một người từ đó bước ra cũng ướt nhẹp từ đầu tới chân. Nhưng mà trông bạn còn thảm hơn người lúc nãy đó – Tuấn nhìn Hoàng hơi chề môi tránh xa mà nói. - Đừng nói nữa, hôm nay ra đường đúng là không xem giờ, xui tận mạng – Hoàng nhăn nhó mặt mày đang bị bầm dập, cứ suýt xoa vì đau, rầu rĩ nói. Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lí do mình đã làm gì khiến tên kia đánh mình như thế. Chẳng có ai biết chuyện ngoài Như Nguyệt, cô nhìn Hoàng mím môi cười thầm trong bụng, nhanh chóng kéo Tuấn và Như Ngọc ra về trước khi cô không nhịn cười được mà cười phá lên. Vừa về đến nhà, Như Nguyệt đã ngã phịch xuống sofa ôm bụng cười ngoặc nghẻo. Như Ngọc tròn mắt nhìn Như Nguyệt, dùng chân đá đá vào chân cô mấy cái bảo: - Này, bà chạm dây thân kinh số mấy vậy hả? - Haha, chạm hết rồi, sợi dây nào cũng chạm hết. Mắc cười chết đi được – Như Nguyệt vẫn ôm bụng cười, cố gắng lắm mới nói được. Như Ngọc ngồi xuống bên cạnh, bèn lay người cô ngồi dậy ra lệnh: - Cấm cười. Bĩnh tĩnh kể rõ. Như Nguyệt bèn cố gắng nhẫn xuống cơn mắc cười của mình, vỗ ngực lấy bình tĩnh , lau nước mắt bắt đầu kể lại mọi việc khiến tên Hoàng te tua. Như Ngọc nghe xong cũng ôm bụng cười ngoặc nghẽo, rơi cả nước mắt ra mặt mãi một lúc sau mới dùng tay lau nước mắt bình tĩnh nói: - Đáng đời tên dê xồm đó. - Lần sau hắn mà còn giở trò, mình nhất định khiến hắn hối hận không kịp – Như Nguyệt quả quyết nói. Nói xong cả hai cùng đập tay đầy hào hứng.
Như Nguyệt cùng Như Ngọc đứng trước cánh cửa trường rộng lớn với ánh mắt hào hứng. Đặc biệt hứng thú. - Woa. Lớn quá – Như Ngọc kêu lên – Chọn trường này quả nhiên không sai? - Chụp hình. Chụp hình post lên face cho tụi ở nhà xem đi – Như Nguyệt vội vã lôi điện thoại ra nhét vào tay của Tuấn , rồi kéo Như Ngọc đến gần, cả hai nhanh chóng làm dáng để Tuấn chụp cho họ mấy tấm hình thiệt là đẹp. - Xong rồi – Tuấn chụp xong đưa trả điện thoại lại cho Như Nguyệt, cô và Như Ngọc vội vàng đăng hình lên facebook ngay lập tức. - Đăng ký vào trường này học là không sai đâu? Không phải ai cũng may mắn vào đây học đâu. Ngày tháng vùi đầu vào học để thi vào đây, chỉ nhớ lại thôi mà nước mắt tràn trề - Tuấn bỗng cảm thán một hơi dài. Như Nguyệt và Như Ngọc nhìn Tuấn bĩu môi vội vàng bỏ đi vào trường trước. Hôm nay là ngày họ đến làm thủ tục nhập học, họ phải tranh thủ làm cho xong rồi còn đi tham quan trường mới được. Thật ra ba mẹ muốn cô thi vào trường công hơn là trường tư, vì thật ra, trường công dễ kiểm soát học sinh hơn là trường tư. Nhưng mà trường đại học này bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết tình yêu bất diệt, chỉ cần vào trường này học, sẽ gặp được đối tượng mình mong đợi và cùng người đó tạo ra một câu chuyện tình yêu bất duyệt. Cho nên chỉ cần là những học sinh muốn theo đuổi một tình yêu bất diệt đều muốn thi vào đây. Năm nào tỉ số thi đầu vào của trường này cũng cao ngất ngưởng, Như Nguyệt không phải muốn tìm cho mình một tình yêu bất duyệt, nhưng là vì tò mò cái truyền thuyết kia mà thi vào. Không ngờ lại đậu, cho nên cô quyết tâm phải mò cho ra cái truyền thuyết đó.
|
- Nhất định phải tìm cho mình một cô bạn thật lí tưởng, số đo ba vòng rõ rệt, còn nữa nha….- Tuấn hào hứng nói. Như Nguyệt chịu không nổi, cô cướp lấy chai nước trên tay của Như Ngọc lắc đầu thở dài. Rồi vặn nắp chai nước, uống ực một hơi để xua đi sự ớn lạnh dành cho Tuấn. - À, có chuyện này vui nè. Nghe bảo, con trai của ông chủ trường này cũng vào đây học đó. Cậu ta có cái biệt danh rất mắc cười. Là “ Quần lót rùa”. Như Nguyệt nghe xong, cô giật mình, quay người phun hết nước trong miệng vừa tu một hơi ra. Một bóng người đi tới, lập tức được tẩm hết số nước khoáng thiên nhiên tuyệt vời kia. Viễn Hinh ăn bận chải truốt toát lên một dáng vẻ quyến rũ chết người, chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng tay ngắn ôm sát thân hình cân xứng, chiếc quần trắng cho thấy một đôi chân dài và thân hình dong dỏng cảo của anh. Mái tóc được uốn nếp gọn gàng, đôi giày thể thao đắt tiền càng tạo ra phong thái cho cậu. Gương mặt với sóng mũi cao, cánh mũi vừa phải, đôi mắt sáng, một gương mặt được thừa hưởng từ ba và mẹ, một nét đẹp đầy thu hút với nữ giới. Hôm nay chỉ là ngày đi làm thủ tục, Viễn Hinh vốn chẳng muốn đi, dù gì thì ai ở trong trường này lại không biết cậu sẽ vào đây học chứ? Nhưng mẹ Hiểu Đồng lại ra lệnh bắt buộc cậu phải đích thân đến . - Con là thi đậu vào trường này một cách quang minh chính đại , chứ không phải vì con là con trai ông chủ của trường này. Do đó phải đích thân đi đăng ký, đừng để người ta hiểu lầm con nhờ quan hệ mà vào. Hơn nữa, để tránh tình trạng kiểu con ông cháu cha như ai kia – Viễn Hinh nhớ mẹ Hiểu Đồng khi nói đến câu này thì liếc mắt sang ba Vĩnh Phong, ba Vĩnh Phong lập tức ho khù khụ vài tiếng sau đó giả vờ đọc báo tiếp tục. Mẹ Hiểu Đồng mới quay lại nhìn cậu nói tiếp – Mẹ đã làm một buổi họp với tất cả các giáo viên của khoa con là :” Không cần nể mặt ai hết, đối xử hết sức bình thường, bình thường như tất cả mọi người, không có sự phân biệt nào hết “ – Mẹ Hiểu Đồng còn nhấn mạnh thêm rằng – Nếu ai thiên vị con, mẹ nhất định sẽ cho người đó thôi dạy. Cho nên, Viễn Hinh đành lết thân đến đây, vốn định gây ấn tượng với tất cả mọi người về sự hoàn hảo của mình : đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu…Viễn Hinh bước vào trường với dáng vẻ tự tin vô cùng thế mà… Thật sự cậu không ngờ cái bề ngoài mà cậu tốn công tốn sức dày công chuẩn bị, thế mà lại bị hủy hoại trong phút chốc như thế. - Á…- Như Ngọc kêu lên một tiếng rồi lấy tay che miệng kìm tiếng hét cùng sự kinh ngạc của mình. Như Nguyệt cũng giật mình, ho sặc sụa mấy cái , lấy tay vỗ ngực cố nuốt xuống cơn khó chịu từ mũi. Sau đó nhìn nạn nhân của mình định lên tiếng xin lỗi nhưng miệng mở ra thì giữ nguyên luôn. Bởi vì cái bộ dạng ướt như chuột lột của nạn nhân trước mặt thật sự giống với nạn nhân trong tolet của cô. Như Ngọc dường như cũng nhận ra người trước mặt, cô bạn nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt chọt vào eo của Như Nguyệt ra hiệu. Viễn Hinh giận run cả người, cậu nhắm mắt để cho thứ nước kia không chảy vào mắt mình, mò tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay được ủi phẳng phiu lau mặt mình. Sau đó quay mặt muốn nhìn xem kẻ nào to gan đến mức dám động đến râu hùm như thế. Như nguyệt nhớ lại bộ dạng thảm thương của tên khốn dê xồm tên Hoàng kia, bộ dạng thật sự rất thê thảm, bầm dập tả tơi đến chẳng còn hình dạng người. Mặc dù có câu:” Con trai đánh con gái là hèn” nhưng mà trên đời này toàn là một lũ hèn, đàn ông đúng chất thì : Một là đã già hết, hai là chưa sinh ra, ba là chết không còn một móng. Cô nhất định sẽ bị bầm dập như thế. Cho nên hạ sách cuối cùng nảy sinh trong đầu Như Nguyệt là :” Thà ta phụ người, còn hơn để người phụ ta” cho nên trước khi nạn nhân trước mặt của cô quay sang truy vấn cô, cô đã nhanh chân nhanh tay đẩy đứa em trai dễ thương đang đứng chề môi bên cạnh vì sự việc xảy ra vào thẳng người nạn nhân của mình, chuẩn bị co giò chạy trốn. Viễn Hinh vừa lau sạch nước trên mặt, hất mái tóc ướt qua một bên, mở mắt tìm kiếm kẻ khốn nào phun nước lên người cậu thì thấy một gương mặt há hốc miệng lảo đảo lao về phía cậu.
|
Tình huống quá bất ngờ, bất ngờ đến mức cậu không kịp chuẩn bị tinh thần nên cùng Tuấn ngã nhào xuống đất. Điều đáng nói là giữa hai người đã có sự tiếp xúc thân mật giữa đôi môi. Môi chạm môi, mắt chạm mắt cực kì cực kì….đến mức Như Nguyệt muốn bỏ chạy cũng phải đứng lại chết sững giữa sân trường. Một sân trường đông đảo người ra kẻ vào, chứng kiến ngay một cảnh tượng đến là nhức mắt. Tất cả nhất thời đều im lặng. Sau đó, có người đang cầm điện thoại trên tay, nhanh chóng chụp lấy mấy pô ảnh tuyệt đẹp này. Như Nguyệt đoán rằng cô bạn chụp hình này chắc chắn là một hủ nữ, vì là một hủ nữ cho nên đã quá quen với việc các anh nam nam làm chuyện abcxyz này, cho nên không kinh ngạc mà rất bình tĩnh lấy điện thoại chụp lại như thế này. Tuy Tuấn không được xem là một mỹ nam, nhưng Tuấn có gương mặt rất ư baby, da sáng trán cao, vóc dáng thư sinh, nói thật cũng đủ khiến bao nhiêu trái tim gục ngã rồi. Mà anh chàng kia, tuy bị ướt như thế, nhưng vã mặt lại cực kỳ đẹp. Hai người quả thật là một cặp boy love trời sinh. Có điều đứa em trai của cô phải là một tiểu thụ chứ chẳng thể nào là một đại công được. Phe mạnh nhường lại cho anh chàng kia vậy. Quả nhiên anh ta là phe mạnh, vì trong vài giây phút sững sờ cho việc môi chạm môi kia, anh ta đã nhanh tay tung ra một cú đấm vào gương mặt baby của Tuấn, hất Tuấn từ trên người anh ta quăng xa một đoạn. Tuấn bị đánh đau, bưng mặt rên rỉ, trừng mắt nhìn cái tên kia. - Này, sao cậu lại đánh tôi. Viễn Hinh căm phẫn nhìn Tuấn trừng trừng, nụ hôn của cậu, nụ hôn của cậu sao lại với một thằng đực rựa như thế kia chứ. Lại còn ngay giữa sân trường thế này nữa. Cơn giận bùng phát, Viễn Hinh đứng bật dậy lao đến Tuấn muốn cho cậu ta một trận nhừ từ để hả cơn giận. Tuấn thấy Viễn Hinh lao về phía mình với vẻ mặt muốn giết người. Cậu cũng đứng bật dậy nhanh chóng tìm cách né tránh Viễn Hinh : - Nè, cậu không được đánh tôi, chuyện này …chuyện này không phải lỗi của tôi. Tuấn và Viễn Hinh xoay tròn giữa sân trong ánh mắt của mọi người. Tuấn khổ sở mếu máo nói: - Chuyện này không phải là lỗi của tôi. Viễn Hinh vẫn lao đến dùng nấm đấm về phái Tuấn, Tuấn lùi lại mấy bước, sau đó thấy một người đàng đi đến, bèn kéo người đó ra đỡ đạn giúp mình. Cú đấm của Viễn Hinh vừa đến, đã nhanh chóng bị người đó chụp lại. Viễn Hinh nhìn người đó, cậu kinh ngạc kêu lên: - Anh. - Có chuyện gì vậy? - Chuyện riêng của em thôi – Viễn Hinh thấy người đó lập tức nhỏ giọng tỏ vẻ lễ phép nói. - Cậu ta muốn đánh tôi – Tuấn từ phía sau nói vọng tới. Viễn Hinh trừng mắt nhìn Tuấn, Tuấn cúp mắt lí nhí bảo: - Tôi bị người ta xô vào cậu thôi mà. - Là ai? – Viễn Hinh bàn hỏi. Tuấn vì để bảo toàn tình mạng, hơn nữa ai bảo Như Nguyệt bất nhân thì không thể trách cậu bất nghĩa được, với lại Như Nguyệt là con gái chắc sẽ không bị đánh như cậu đâu. Cho nên Tuấn đánh bán đứng Như Nguyệt, chỉ tay về phái cô đang đứng. Nhưng…. Như Nguyệt đã “ Tẩu vi thương sách” từ bao giờ rồi. Chương 3: Vừa gặp đã yêu
Như Nguyệt lôi như Ngọc chạy thục mạng trốn khỏi hiện trường tội lỗi , cả hai lẩn vào trong tòa nhà gần đó. Quay ngang quay ngửa, không biết nên đi đâu, cuối cùng Như Nguyệt nhìn thấy cuối hành lang là một tấm bạn màu xanh chữ trắng có ghi hai chữ ngắn gọn “WC” nhô ra. Thế là Như Nguyệt cứ thế kéo Như Ngọc chạy đến đó. - Hú hồn hú vía – Như Nguyệt đưa tay vỗ ngực thở dốc.
|
- Nè, bà phản ứng thái hóa rồi đó. Chỉ là lỡ phun nước thôi mà, xin lỗi là được rồi. Sao lại đẩy ông Tuấn vào như thế, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Xem đi, gây hậu quả nghiêm trọng rồi đó. Không biết giờ ông Tuấn sao nữa – Như Ngọc vô cớ bị lôi chạy thục mạng như thế, khó khăn lấy lại hơi thở , nhìn Như Nguyệt trách. - Tui sợ cái tên đó đánh tui chứ sao nữa? – Như Nguyệt nuốt trọng nước bọt của mình, hĩnh mũi giải thích. Việc đẩy Tuấn vào hoàn cảnh khốn cùng như thế, cô quả thật cũng thấy áy náy lắm chứ bộ. - Chẳng qua bà có tật giật mình nên mới sợ hãi thế thôi – Như Ngọc ngún ngẩy lườm Như Nguyệt bảo – Cái tên đó đúng là xui xẻo, hai lần bị bà rẩy nước thánh lên người. - Thì chính vì thế, tôi mới chạy đó, ở lại để hắn ta thù cũ hận mới tính một lần luôn hay sao. Đương nhiên chạy là cách tốt nhất rồi. - Tui nói bà, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu nào khác nhau. Chứ cái kiểu có tật giật mình như vậy, chắc chắn bị người ta phát hiện và đánh chết mà thôi . Anh bạn đó đâu có biết chuyện ở trong tolet là bà làm đâu mà bà lại sợ chứ. Vô tình phun nước trúng thì xin lỗi là xong chứ có gì đâu, giữa trường học như thế, chẳng lẽ bạn ấy đánh bà hay sao? Nghe Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói xong thì vỗ trán cái bốp, tự cảm nhận mình quá ngốc, sao lại hoảng sợ đến mức mất bình tĩnh như thế chứ. - Giờ thì lớn chuyện rồi. Chuyện bình thường bị bà làm rùm beng như thế, nghĩ đến tên Hoàng bị đánh tả tơi mà muốn khóc hận cho Tuấn thật – Như Ngọc chép miệng than thở - Thật là tội cho ông Tuấn, cái mặt đẹp trai của ổng bị bà hủy hoại. Tui không biết, mấy đứa con gái thích ổng hay được, có xé bà ra làm tương ăn hay không nữa. Như Nguyệt nghe Như Ngọc than thở như thế, cô cũng rầu rĩ muốn chết , nhưng cô không phải rầu cho Tuấn, mà là rầu cho chính cô kia kìa. Toàn trường đã nhìn thấy màn kiss cực kì … - Haiz…Giờ làm sao đây ta. - Tên đó nhất định sẽ tìm bà cho xem – Như Ngọc đe dọa một câu – Chuyện mất mặt như vậy, nếu là tui, tui cũng quyết băm bà ra trăm mảnh. Ông Tuấn nhất định sẽ chỉ ra kẻ chủ mưu là bà cho coi. - Đừng nói nữa, đừng nói nữa – Như Nguyệt xua tay lia lịa ngăn lời cảnh cáo đầy khủng bố của Như Ngọc. Thằng em trai này của cô, cái gì cũng có, chỉ có cái duy nhất là không có, chính là “nghĩa khí”. Sau đó, cô nhe răng cười cười nhìn Như Ngọc, bắt đầu cất tiếng nịnh nọt : - Ngọc yêu dấu, bà làm ơn ra ngoài kia xem giúp tui coi, mọi chuyện đến đâu rồi có được không? - Ra ngoài đó cho chết hay sao? Tui đâu có dại dột thế. Miễn đi - Như Ngọc phủi tay gạt bỏ lời cầu khẩn của cô ngay. - Đừng như vậy mà, giúp giùm đi mà – Như Nguyệt lay tay Như Ngọc năn nỉ. - Tui nấu cơm, bà phải rửa chén. Không được lười biếng – Như Ngọc bèn tỏ vẻ bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhận lời đưa ra yêu cầu. - Cái gì, có vụ đó nữa sao? – Như Nguyệt cao giọng kêu lên, không thể tin được bạn mình lại chọn thừa cơ mình lâm nguy mà đạp thêm cho mình một chân như thế. - Sao? Không chịu à – Như Ngọc khoanh tay, ưỡng cao ngực hỏi lại. Như Nguyệt nuốt nước bọt , đành căn răng mím môi gật đầu đồng ý . Như Ngọc lúc này mới buông tay thong thả bước ra ngoài xem sự tình. Như Nguyệt nhìn theo Như Ngọc than thầm: - Ai nói bả ngay thơ vậy trời, có mà thỏ thành tinh thì có. Như Nguyệt đi qua đi lại trong tolet, chờ thật lâu mà chẳng thấy Như Ngọc trở lại, cô nghĩ đến nhiều tình huống tồi tệ xảy ra. Cuối cùng cô nhận thấy, chuyện mình gây ra, mình phải dũng cảm đối mặt, không thể để Như Ngọc với Tuấn lãnh thay cô được. Nghĩ đến đây, Như Nguyệt bước ra khỏi tolet.
- Thiệt là xui xẻo quá đi mất – Viễn Hinh vừa bước đi vừa hậm hực càu nhàu . - Nè, có phải ông mạng hỏa hay không? Hễ gặp thủy thì xui. Từ nay về sau, đề nghị bạn Viễn Hinh đứng cách xa mình ba mét, đừng để mình bị họa lây – Đăng Khôi khẽ nhích người sang một bên, tỏ vẻ như muốn tránh xa Viễn Hinh ra. - Họa cái đầu cậu đó – Viễn Hinh lườm thằng bạn thân mắng – Coi như hôm nay xui xẻo vậy. - Nhưng mà cho mình hỏi chút nhé – Đăng Khôi cười gian nghiêng người nhìn Viễn Hinh hỏi – Cảm giác nụ hôn boy love thế nào. Viễn Hinh tức giận đến đỏ mặt, cậu quay sang đá Đăng Khôi một cái thật đau bào: - Cậu chết được rồi đó.
|
Đăng Khôi phá ra cười lớn vội vàng né tránh cú đá của Viễn Hinh. - Được rồi, vô tình thôi mà, bỏ qua đi – Người nãy giờ vẫn im lặng đi bên cạnh hai người mới lên tiếng bảo. - Anh à. Làm thủ túc xong là em về đó – Viễn Hinh nhìn người bên cạnh mình rầu rĩ nói. - Dù sao cũng đến rồi thì ở lại xem buổi đón tiếp tân sinh viên luôn đi. - Nhưng mà… - Được rồi, vào tolet soi gương, chải lại mái tóc là được. Dù thế nào thì em vẫn rất đẹp trai mà. Được anh trai khen, Viễn Hinh khoái trí ra mặt, cậu tỏ vẻ miễn cưỡng nói: - Thôi được rồi, em sẽ ở lại một lát. Như Nguyệt vừa bước ra khỏi tolet thì thấy từ xa có ba người đang đi đến gần tolet, cô hoảng hốt quay mặt lại , dùng tay cố che chắn mặt, lúng túng bối rối kèm sợ hãi. Sợ là lúc nãy Viễn Hinh đã nhận ra cô là người đã xô đẩy Tuấn về phía cậu để rồi có nụ hôn truyền kiếp kia. Như Nguyệt nghe tiếng bước chân đến càng lúc càng gần, cô cứ nhích người, nhích người cuối cùng thấy bước chân đến quá gần, cô thấy không thể chạy được, cho nên quyết định chốn vào trong tolet. Nhưng khi cô chạy vào, cô mới nhận ra mình đã chạy nhầm vào tolet nam. Như Nguyệt quay đầu định chạy ra, nhưng cô lại sợ chạy ra sẽ đụng bọn họ, cho nên lập tức dừng lại, nhìn thấy tolet không có ai, cô nhanh chóng trốn vào trong một phòng, tim đập mạnh không ngừng, cô nghe tiếng họ trò chuyện bên ngoài. - Để mình gặp cái con nhỏ đã xô tên kia vào mình, mình nhất định sẽ quay cô ta như quay bánh xe – Giọng Viễn Hinh đầy bực tức lọt vào tai Như Nguyệt, cô nuốt ực một cái, trong đầu niệm một câu :” Cầu trời cho anh ta không gặp được con” - Cạch…. Tiếng nắm cửa xoay vang lên khiến Như Nguyệt giật thót cả người, tim đang đập mạnh tưởng chừng ngừng đập rồi rơi ra khỏi lồng ngực. Cô thật sự muốn gào lớn, mắng cái đầu ngu của mình, trong lúc vội vàng đã quên mất việc khóa cửa. Dù là ai bước vào cô cũng chết chắc. Nếu may mắn không bị nhận ra mình là thủ phạm của vụ vừa xảy ra kia, thì cũng bị cho là biến thái. Một người con trai đẩy cửa bước vào, người đó đứng ở trước cửa có chút hoảng hốt, có chút bối rối khi nhìn thấy Như Nguyệt. Như Nguyệt thấy môi người đó chuyển động chuẩn bị lên tiếng, cô vội vàng lấy tay bịt chặt miệng của người đó rồi kéo người đó vào bên trong, đóng sầm cửa lại. Ấn người đó vào vách tường, cô đưa tay làm dấu hiệu im lặng. - Suỵt… Viễn Hinh và Đăng Khôi vừa đi vừa trò chuyện với nhau: - Lát làm thủ tục xong đi dạo một vòng không? - Đương nhiên đi rồi . Gọi điện thoại rủ mọi người đi luôn đi . - Anh, anh có đi chung luôn không – Viễn Hinh với đầu hỏi. Như Nguyệt tái mặt, tay cô giữ chặt miệng người đó hơn, ánh mắt không ngừng cầu xin. Anh ta nhìn Như Nguyệt, ánh mắt giống như đang cười cô, đưa tay chỉ chỉ bàn tay đang bịt chặt miệng mình của cô. Như Nguyệt hít thở sâu, cuối cùng từ từ buông tay ra khỏi người anh ta. Anh ta lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt không cười nhìn cô, anh ta có đôi mắt sáng rất đẹp. - Anh. Anh có đi chung không? – Viễn Hinh không thấy trả lời, bèn lên tiếng hỏi lại. - Không đi đâu, anh còn làm chút chuyện – Anh ta bền lên tiếng đáp lời. - Anh xong chưa. Anh bị táo bón à, hay bị trĩ thế - Viễn Hinh lên tiếng bằng giọng bông đùa trêu chọc. - Trĩ cái đầu cậu đó. Ra trước đi, lát anh ra sau – Như Nguyệt thấy anh chàng trước mặt bật cười, anh ta cười rất đẹp, vừa trả lời, vừa nhìn đồng hồ trên tay mình. - Vậy tụi em ra ngoài trước đây – Đăng Khôi gật gù nói lớn. - Anh à, nếu bị trĩ thì nên đi bệnh viện phẫu thuật đi – Viễn Hinh định đi ra ngoài, vẫn ngoái đầu lại nói thêm một câu. - Cậu có tin anh khâu cái miệng của cậu lại hay không – Anh ta tức giận đỏ cả mặt gầm lên với Viễn Hinh, Như Nguyệt thì cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, cô cảm thấy rất có lỗi với cái anh đứng trước mặt mình. Cô hại anh ta bị hiểu lầm. Tiếng bước chân hai người kia đã đi khỏi tolet, anh ta bèn mở cửa nhìn kỹ bên ngoài, cảm thấy không có ai bèn bảo Như Nguyệt: - Em ra ngoài được rồi đó. - Em không phải là biến thái đâu – Như Nguyệt nhìn anh ta, đưa tay xua xua phân trần.
|