Yêu Phải Người Tình Một Đêm
|
|
Tâm trạng khá tốt, Lương Kỳ Gia sau khi làm xong công việc của mình, thấy nhàn rỗi bèn trộm lên mạng tìm kiếm, đọc một chút nhật kí của các bà mẹ viết về mang thai, sinh con, ở cữ,... Có khóc có cười. Đây là trò tiêu khiển mà gần đây cô rất thích, trước đây cô hay ngại hỏi, đồng thời do vấn đề phí cùng thiết bị nên cô rất ít lên mạng, càng không biết trên internet có nhiều thứ hay như vậy. Nhưng từ khi bị ép sống chung cùng Trạm Diệc Kì, những nghi vấn của cô ngày càng nhiều, bởi vì khi tan làm sẽ có người đón, cơm tối cũng không cần cô phải hao tâm tổn trí, mà máy vi tính thì lại có sẵn, phí sử dụng cũng không liên quan đến cô. Do đó, những khi Trạm Diệc Kì bận rộn vì công việc hay nấu cơm cho cô, không có thời gian đến làm phiền cô, việc cô thường làm nhất là lên mạng. Bất quá việc trộm lên mạng ở công ty thì lúc nào cũng như lần đầu, cô đều hy vọng giám đốc hay phó giám đốc đừng có việc mà tới tìm cô. "Kỳ Gia, nguy rồi..." Đột nhiên có tiếng thì thầm đằng sau cô khiến Lương Kỳ Gia giật nảy người, cô nhanh chóng quay đầu lại, may quá, là Tiểu Tuệ, cô thở ra một hơi. "Sao thế? Cậu làm mình giật mình đấy." "Vừa rồi khi mình đi vệ sinh về thì đụng phải giám đốc, anh ấy liền gọi mình lại hỏi xem có phải là cậu mang thai không." Tiểu Tuệ nhìn quanh một chút, xác định không có người nghe lén các cô nói chuyện mới nhỏ giọng nói với cô. Lương Kỳ Gia sau khi nghe xong thì ngẩn người một lúc, nhưng rồi lại nghĩ, có thể lừa gạt mọi người suốt bảy, tám tháng nay đã có thể xem là kì tích rồi. "Cậu trả lời thế nào?" "Mình còn có thể nói thế nào đây?" Tiểu Tuệ nhướn mày hỏi lại. "Tục ngữ nói rồi 'Giấy không gói được lửa', hơn nữa bụng của cậu càng ngày càng lớn, nhất là trong tháng này, lớn với tốc độ như thổi bong bóng vậy, mình chỉ có thể thành thật mà nói đúng vậy thôi." Ngừng một chút, cô bổ sung thêm: "Kỳ thật cũng có nhiều người lén hỏi mình như vậy rồi." Tiểu Tuệ nói không sai, một tháng này bụng cô tựa như trái bóng bị thổi siêu cấp lớn. Tất cả phải trách Trạm Diệc Kì, cái gì cũng không cho cô làm, chỉ bắt cô ăn cái này cái nọ. Thật là quá đáng mà! "Thế giám đốc nói sao?" Cô hỏi Tiểu Tuệ, muốn biết phản ứng của giám đốc. "Anh ta hỏi mình là cậu không phải vẫn chưa kết hôn sao?" "Vậy cậu nói sao?" "Mình nói mỗi người phụ nữ đều hy vọng mình sẽ làm một cô dâu xinh đẹp, chẳng lẽ lại vác bụng bầu mặc áo cưới?" "Sau đó thì sao?" "Anh ta gật đầu nói có lý, nhưng lại bảo mình gọi cậu đến phòng anh ta một chuyến." Tiểu Tuệ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. "Bây giờ phải làm sao đây?" Lương Kỳ Gia vỗ vỗ cô, cũng chỉ còn nước đối mặt thôi. "Mình đi một chuyến vậy." "Không có vấn đề gì chứ?" Cô ấy quan tâm hỏi. Lúc này điện thoại của Lương Kỳ Gia vang lên, cô mở ngăn kéo lấy di động ra xem, là cha. Đây cũng là một vấn đề cần giải quyết. "Ai vậy?" Tiểu Tuệ hỏi. "Ba mình." Cô trả lời, sau đó nhận điện thoại. "Ba à, bây giờ con có việc gấp, lát nữa con gọi lại cho cha được không?" Ông Lương sau khi đồng ý, liền chủ động chấm dứt trò chuyện. "Mình đi tìm giám đốc." Cô nói với Tiểu Tuệ, bỏ di động vào túi, xoay người bước về phía phòng giám đốc. Ngoài dự đoán, giám đốc cũng không có ý trách móc cô, chỉ là hỏi cô mang thai có khỏe không? Dự đoán sinh khi nào, để đến khi cô sinh, anh ta có thể điều chỉnh công việc sao cho công ty vẫn hoạt động bình thường. Sau khi đi ra khỏi phòng giám đốc, Lương Kỳ Gia không nhịn được thở dài một hơi. Qua được một cửa nhưng vẫn còn một cửa cần qua nữa. Cô tìm một chỗ riêng tư lấy điện thoại gọi lại cho cha. "Ba, là con. Vừa rồi ba gọi cho con có việc gì vậy?" Cô đoán tám, chín phần là ông muốn đến thăm cô. "Công việc của con xong hết rồi hả?" Ông Lương quan tâm hỏi. "Dạ." "Gần đây công việc có nhiều quá không? Thân thể của con có khỏe không?" "Dạ, vẫn ổn ạ." "Hai ngày thứ năm vừa rồi con đều phải tăng ca sao?" Nhìn đi, đến trọng tâm rồi. Lương Kỳ Gia khẽ thở dài. Từ khi dì phát hiện ba luôn lừa bà nói là đi câu, kết quả là đến thăm con gái, liền lấy cớ giữ ba ở nhà, thậm chí còn không tiếc mình cùng ông đi câu cá, để khiến ông bớt chú tâm đến cô. Cô chung quy cảm giác được dì đem cô cùng người mẹ đã qua đời làm một loại, cảm giác rằng cô tồn tại chính là để theo bà tranh giành ba, cho nên dù không chiếm được trái tim của ba, bà cũng muốn nhốt ba bên mình, thà làm ngọc nát còn hơn giữ ngói lành. Cho nên, bây giờ ba không có cách nào khác là lợi dụng thời điểm cô tan tầm để đến thăm cô, hơn nữa chỉ có thể chọn ngày thứ năm. Thế nhưng, từ thứ hai đến thứ năm, mỗi ngày cô đều bị Trạm Diệc Kì đưa đi đón về, căn bản là không có cách nào hẹn gặp ba. Hai tuần trước, cô lấy tăng ca làm cớ, bây giờ lại dùng tiếp thì có vẻ không ổn, mà cô cũng muốn nhìn ba một chút. Mặc kệ, tối nay cô muốn gặp ba, không cần quan tâm đến Trạm Diệc Kì! "Ba, tối nay ba có gặp con được không? Hôm nay con không tăng ca." Cô làm nũng hỏi. "Thật sao? Được." Một tiếng được không kìm nén vui sướng, khiến cô nghe xong cảm thấy có chút có lỗi cùng không đành lòng. "Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?" Cô hỏi, đột nhiên nghĩ ra, "Ba, ba thích ăn thịt nướng đúng không? Chúng ta hẹn gặp ở tiệm thịt nướng trên đường Đôn Hóa Bắc có được được không?" "Nhưng chỗ đó không phải rất đắt sao?" "Lâu lâu ăn một lần cũng không sao mà, con mời ba." Trên thực tế cô cũng chưa từng đến chỗ này, không biết rốt cuộc là đắt tới mức nào. Nếu là một tháng trước, có đánh chết cô cũng không dám đề nghị tới đó ăn cơm, nhưng bây giờ có người cho cô thẻ tín dụng, lại còn năm lần bảy lượt hỏi cô sao chưa bao giờ quẹt, cũng không ngẫm lại xem mỗi ngày cô đều bị hăn đưa đón, ra khỏi cửa là có anh trả tiền, cô có cơ hội để quẹt sao? Tối nay cô liền thuận theo ý anh đi, quẹt thẻ của anh, nhìn anh đến khi kiểm tra lại có đau lòng hay không. "Sao ba có thể để con trả tiền được? Không thể cho con tiền, ba đã thấy thật có lỗi, sao lại có thể tiếp tục để con vì ba mà trả tiền được?" Giọng ông Lương tràn ngập áy này cùng nghiêm túc. "Ba, con có tiền mà." "Con có tiền hay không sao ba lại không biết? Không nhất định phải ăn thịt nướng, chúng ta ăn cái khác, ba chỉ cần nhìn thấy con bình thường thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi." "Nhưng con muốn ăn thịt nướng mà." Lương Kỳ Gia biết chỉ có nói vậy, ba mới không lo lắng đến vấn đề tiền bạc nữa. "Thật sao? Được, vậy thì chúng ta đi ăn thịt nướng." Nhìn đi, cô biết chiêu này hữu dụng mà. Cô cũng đã nghĩ ra biện pháp khiến ba đồng ý cho cô trả tiền rồi, cô sẽ nói mấy hôm trước mua xổ số trúng thưởng, như vậy cô không những có thể trả tiền, còn có thể nhân cơ hội biếu ba chút tiền, có thể nói đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng việc này phải chờ buổi tối ăn cơm rồi tính tiếp. "Vậy chúng ta hẹn nhau 6 giờ rưỡi, trước cửa tiệm thịt nướng nha ba?" "Được." "Vậy tối gặp lại ba." "Đi đường nhớ cẩn thận, không cần vội, ba chờ con." Cô gật đầu đáp ứng, sau khi chấm dứt điện thoại, lại gọi một cú nữa, lúc này đương nhiên là gọi cho "cai ngục" của cô – Trạm Diệc Kì rồi. Ách, nói như vậy hình như có chút quá đáng, dù sao anh đối với cô tốt tới mức nằm mơ cũng phải mỉm cười, nhưng anh thật sự giống một cai ngục mà, không cho phép làm cái này, không cho phép làm cái kia, cô đi đâu cũng đi theo, vừa bá đạo lại vừa thích nhìn đông, nhìn tây, vậy không phải cai ngục thì là cái gì đây? "A lô?" Hả, cai ngục nhận điện thoại rồi, giọng nói có chút nghiêm túc, hình như đang bận việc thì phải. "Xin lỗi, anh đang bận sao? Em chỉ là muốn báo với anh một tiếng là buổi tối em có việc, sẽ tự về nhà, anh không cần tới đón em nữa." Lương Kỳ Gia nhanh chóng nói, hy vọng có thể thừa dịp anh bề bộn công việc không nghe rõ lời cô nói, như vậy vượt qua kiểm tra. Nhưng sao có thể chứ? "Chờ anh một lát.' Trạm Diệc Kì lập tức nói, tiếp theo liền nghe thấy anh nói với những người bên cạnh: "Hội nghị tạm dừng, nghỉ ngơi một lát." Trời ạ, anh đang họp vậy mà vì một cú điện thoại của cô dừng cả hội nghị, muốn người khác chờ anh? Xem ra người đàn ông này không chỉ bá đạo với cô mà đối với người khác cũng giống nhau, đúng là chỉ có một mà thôi. "Buổi tối em có việc gì?" "Ăn cơm với ba em." Cô thật thà nói. "Hả, nhạc phụ đại nhân." Lương Kỳ Gia ngẩn người. Anh lấy cách xưng hô này ở đâu ra vậy, ai là nhạc phụ đại nhân của anh chứ? Nhưng cô cũng không hiểu vì sao lại nở nụ cười. "Ai là nhạc phụ đại nhân của anh hả, chúng ta vẫn chưa kết hôn." "Được rồi, nhạc phụ đại nhân tương lai." Trạm Diệc Kì nghiêm túc sửa lại. Anh sửa lại khiến cô không kìm được bật cười. Ghê tởm, nhất định là anh cố ý mà! Người đàn ông này đôi khi lại lấy bộ mặt lạnh tanh kia đến đùa cô cười, thật là người đáng ghét, bởi anh hại cô đôi khi bất chợt bật cười, làm cho Tiểu Tuệ luôn nghi ngờ hỏi cô cười cái gì, mà cô lại không thể trả lời, đúng là đáng ghét. "6 giờ rưỡi, tại quán thịt nướng trên đường Đôn Hóa Bắc. Em sẽ đi taxi, không ngồi xe bus nữa, anh yên tâm." Cô thu hồi tiếng cười trả lời, chủ động hướng anh cam đoan. "Không cho anh tới đón là muốn anh về nhà thay đồ sao?" "Hả?" Cô ngẩn người. "Muốn anh về nhà thay đồ sao?" Anh hỏi lại. Lúc này cô kinh ngạc tới mức không nói nên lời, bởi cô không nghĩ đem lo lắng của anh vào danh sách hẹn tối nay. Buổi hẹn tối nay chỉ có ba và cô, vốn dĩ không có anh, nhưng tại sao cô lại có cảm giác muốn xin lỗi, thật xin lỗi anh đây? "Trạm Diệc Kì..." Cô phải nói thế nào với anh đây, cô không định cho anh đi cùng cô sao? Kỳ thật cô vừa nói cô sẽ tự về mà, ý tứ rất rõ ràng: buổi hẹn hôm nay không có anh, sao anh lại không hiểu đây? Cô bây giờ nên nói thế nào? Không cho anh đi à? "Anh nói đùa thôi, tối nay anh có việc rồi, khi nào em ăn cơm xong thì gọi cho anh, anh tới đón em." Trạm Diệc Kì đột nhiên nói. "Thật sao?" Cô không kìm được nghi ngờ tính chân thật của cuộc hẹn. "Cái gì mà thật sao? Anh đương nhiên sẽ tới đón em. Nhớ gọi điện cho anh đấy, giờ anh phải họp rồi, không nói chuyện với em nữa. Bye." "Bye___" Cô chưa kịp thốt lên, đầu dây bên kia đã rơi vào im lặng, anh ngắt điện thoại, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Anh đau lòng. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy như vậy. Tại sao lại như vậy? Làm thế nào đây?
|
Cô đột nhiên có cảm giác vô cùng hối hận, thực ra cô có thể yêu cầu anh cùng đi, mặc dù có thể hù dọa ba một chút nhưng cô mang thai con của anh, cùng với việc sau chuyện đêm đó hai người phát sinh quan hệ thân mật, cô vẫn cùng anh ngủ chung phòng, mỗi đêm cùng anh đồng giường cộng chẩm, như vậy việc cô giới thiệu cho ba cũng là nên làm. Cô nghĩ đến hơn một tháng vừa qua, anh đã từng đề cập mấy lần, muốn cô dẫn anh về giới thiệu với người nhà cô, nhưng cô vẫn kiên trì nói không cần, thực ra cô cũng không muốn để người nhà biết về chuyện của anh. Có lẽ cô có thể nói rằng, bởi vì hiểu rõ dì sẽ không có khả năng hoan nghênh anh, cho nên việc giới thiệu có thể không cần thiết. Nhưng còn ba thì sao? Ba nhất định sẽ hoan nghênh anh, tại sao cô lại không nghĩ đến việc giới thiệu anh với ba? Là do vẫn còn nghi ngờ trái tim của anh sao? Là do vẫn còn nghi ngờ tình cảm của anh với cô sao? Còn sợ hãi sau khi sinh đứa trẻ ra rồi anh lại chỉ cần con mà không cần cô sao? Hơn một tháng qua, việc anh chiếu cố cô chẳng lẽ còn không thể xua đi nghi ngờ cùng lo lắng của cô sao? Rốt cuộc là vì sao cô không muốn giới thiệu anh cho ba biết, rốt cuộc là vì sao? Cô giận mình, thậm chí vừa rồi cô cũng không hề nghĩ tới chuyện này. Nếu bây giờ cô gọi lại cho anh, hỏi anh có muốn đi cùng cô không, anh sẽ đồng ý chứ? Lương Kỳ Gia cắn môi, do dự tự hỏi. Nhưng cô đã khiến anh dừng họp một lần rồi, bây giờ gọi lại hình như không tốt lắm, hơn nữa nếu vừa rồi anh nói có việc là thật thì cô cần gì phải lại quấy rầy anh thêm lần nữa? Cơ hội vẫn còn nhiều. Một giọng nói vang lên trong đầu cô. Cô trừng mắt nhìn, ngẫm lại thấy cũng đúng. Ít nhất thì mỗi tuần ba đều đến thăm cô một lần, bỏ qua đêm nay, lần tới cô vẫn còn có cơ hội giới thiệu anh với ba. Hít sâu một hơi, cô dần buông xuống cảm giác hối hận và do dự trong lòng, điều chỉnh lại tâm lý, xoay người về làm nốt công việc, đợi tới giờ tan tầm. "Ba, hay là để con gọi Diệc Kì đưa ba về, ba không cần phải đi xe bus nữa." Bước ra khỏi tiệm ăn, Lương Kỳ Gia nói với ông Lương. Hai mươi phút trước, cô gọi điện thoại cho Trạm Diệc Kì, bảo anh tới đón cô. Lúc ấy ông Lương ngồi bên cạnh cô, chờ cô nghe điện xong liền tò mò hỏi cô gọi ai tới đón? Cô liền nhân cơ hội này thẳng thắn nói lại tình hình cho ba, nói cả chuyện cô đang sống cùng cha của đứa trẻ trong bụng. Ông Lương nghe xong đương nhiên giật mình, những lại mừng vì có người ở bên cạnh chiếu cố cô, hơn nữa sau đó lại nghe được thái độ của Trạm Diệc Kì với cô, càng thêm cao hứng đến mức thiếu chút nữa thì lệ nóng quanh tròng. Ông hỏi rất nhiều về chuyện của Trạm Diệc Kì, ông Lương vừa muốn gặp Trạm Diệc Kì vừa không dám mở miệng khiến cô đành mở miệng nói muốn bảo Trạm Diệc Kì đưa ông về. "Như vậy có phiền không?" Ông Lương có chút cao hứng lại vẫn ý tứ hỏi. "Không đâu, dù sao thì mai là ngày nghỉ, không cần đi làm mà ba." Cô mỉm cười lắc đầu. Tính thời gian thì Trạm Diệc Kì chắc cũng đến rồi. Lương Kỳ Gia chăm chú tìm kiếm xe anh trên đường cho nên không chú ý đến một chiếc xe dừng ở bên đường, tận đến khi người trong xe gọi cô: "Lương tiểu thư." Cô mới đột nhiên quay đầu nhìn lại. "Tài xế Trần?" Cô có chút ngạc nhiên, "Sao lại là anh tới đón tôi?" "Trạm tiên sinh bảo tôi tới." "Vậy Trạm tiên sinh đâu? Ở trên xe à?" Tài xế lắc đầu. Vậy thì là do anh có việc gấp không thể bỏ đi hay là vì xế chiều cô không yêu cầu anh đi cùng nên sinh hờn dỗi, mới gọi tài xế tới đón cô? Lương Kỳ Gia nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai. "Kỳ Gia, con sao vậy?" Ông Lương ở bên cạnh lên tiếng hỏi cô. Cô lắc đầu: "Ba, con xin lỗi, hình như Diệc Kì vẫn đang bận việc cho nên mới gọi tài xế tới đón con. Để hôm khác con giới thiệu với ba sau được không?" Cô áy náy hỏi. "Việc này thì có gì phải xin lỗi, sau này vẫn còn cơ hội mà, có phải không?" Ông Lương không để ý, ngược lại còn an ủi cô. Cô vui vẻ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn tài xế dò hỏi: "Tài xế Trần, có thể phiền anh nhân tiện đưa cha tôi về không?" "Đương nhiên." Tài xế gật đầu. "Cám ơn." Cô hướng anh nói lời cám ơn. "Ba, chúng ta lên xe đi." Vì vậy, tài xế liền lái xe đưa ông Lương về nhà trước rồi mới đưa cô về nhà. Về đến nhà, ngoài ý muốn thấy trong phòng là sự tĩnh lặng. Anh còn chưa về sao? Bật đèn, Lương Kỳ Gia dạo quanh phòng một vòng, quả nhiên không thấy người. Có lẽ anh vẫn đang bận việc nên mới gọi tài xế tới đón cô? Thật tốt quá! Cô thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã ngồi ra đất. Cô biết mình có chút bất an, cũng không dám nói với anh, sợ anh sẽ không để ý tới cô nữa. Từ khi ở chung đều là anh chủ động, mà cô thì quá bị động, nếu như anh thực sự tức giận, không nghe lời cô nói, cô thật sự không biết phải làm thế nào để đến bên anh, trấn an những bất an của anh. May mắn là không có việc gì xảy ra, anh chỉ là bận việc mà thôi. Đem đồ đạc trong phòng sắp xếp gọn gàng, cô đi tắm rồi trở lại phòng khách xem ti vi, vừa xem vừa đợi anh. HBO có một bộ phim khá hay, cô xem đến mê mẩn, tận đến khi hết phim mới nhận ra đã hơn 11h, mà Trạm Diệc Kì vẫn chưa về, thậm chí một cú điện thoại cũng không có. Sao có thể như vậy được? Liệu có chuyện gì xảy ra hay không? Không kìm được tâm trạng lo lắng, cô lập tức cầm lấy điện thoại bàn gọi cho anh. Điện thoại vang khá lâu, đến mức trái tim cô cũng nhảy lên theo mới có người nhận. "A lô?" Là giọng của anh. Cảm ơn trời đất. "Anh đang ở đâu? Vẫn đang làm việc ở công ty sao?" Cô hỏi. "Đang ở quán bar cùng bạn." Lương Kỳ Gia lặng người. Cô còn tưởng anh bận việc... "Cùng đồng nhiệp hay là sếp của em?" Cô không nhịn được hỏi. "Quý Thành Hạo" Hóa ra là cùng sếp của cô, mấy huynh đệ bọn họ... Như vậy là không phải vì công việc mà là tiêu khiển rồi. "Có việc sao?" Giọng anh có chút lãnh đạm. "Không có gì, chỉ là chờ mãi không thấy anh về nên mới gọi điện hỏi một chút." "Anh cúp nhé." "Vâng." Thanh âm của cô mới phát ra, liền nghe thấy tiếng tút tút truyền đến từ bên kia. Cô cắn nhẹ môi, đem điện thoại để lại chỗ cũ. Hóa ra anh thật sự đang giận, bởi vì trước đây khi anh cùng với sếp cô ra ngoài đều nói với cô một tiếng, thậm chí còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng đêm nay anh lại không buồn hỏi. Làm sao đây? Mặc dù anh nghe điện thoại, trả lời câu hỏi của cô nhưng có cảm giác không giống như trước kia. Anh rất tức giận sao? Giận bao lâu đây? Giận đến mức không thèm để ý tới cô nữa sao? Nếu như anh thực sự không thèm để ý đến cô thì cô nên làm gì bây giờ? Mũi hơi cay, mắt mờ đi, nước mắt không báo trước rơi xuống khiến cô giật mình. Trước đây khi cùng Tiểu Tuệ nói chuyện phiếm, nói tới việc bị dì khi dễ mà vẫn sống, Tiểu Tuệ đều nói với cô rằng: "Cậu quá kiên cường." Cô cũng hiểu mình rất kiên cường, ngay cả khi phát sinh tình một đêm, chưa lập gia đình đã mang thai, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, bình tĩnh chấp nhận sự thật, rất kiên cường. Nhưng vì sao giờ cô lại khóc? Anh cũng không hẳn là đang tức giận, cũng không chắc là tức đến mức sau này không thèm để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là suy diễn của cô, vậy thì cô khóc vì cái gì cơ chứ? Cố gắng lau đi những giọt nước mắt còn lại trên khuôn mặt, cô giận mình không thể khống chế cảm xúc, lại càng giận mình chỉ mới nghĩ đến việc anh có thể không để ý đến mình đã rơi nước mắt. Chỉ là nghĩ thôi mà. Rốt cuộc là cô làm sao chứ? Rất đau đớn. Chỉ nghĩ thôi mà cũng có thể đau đớn như vậy sao? Vì sao chỉ vì một chuyện nhỏ đến vậy mà khóc không ngừng? Chẳng lẽ đây là chứng u sầu tiền sản ư? Nhưng trước đây cô cũng đâu có cảm giác này, chỉ đến giờ phút này, khi nghĩ đến anh có thể không để ý đến mình mà nước mắt như chiếc vòi nước bị hỏng van, tuôn không ngừng. "Đáng ghét, không khóc nữa!" Cô tự nhủ nhưng căn bản là vô dụng. Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cô bực bội tắt ti vi, xoay người bước về phòng ngủ. Cô tự nhủ rằng chỉ cần ngủ thì sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần không nghĩ thì nước mắt cũng sẽ không chảy ra, quan trọng nhất là, có lẽ khi cô tỉnh ngủ, tất thảy đều trở về như cũ, mưa tạnh trời quang, sóng êm biển lặng. Anh sẽ không giận nữa, lại càng sẽ không để ý đến cô. Đúng vậy, chỉ cần tỉnh ngủ thì sẽ không có việc gì. Nhất định sẽ không có việc gì. Nhất định.
|
Sáng hôm sau tỉnh lại không thấy anh bên cạnh, bên gối cũng không dấu người nằm. Tối qua, anh không về nhà sao? Lương Kỳ Gia cẩn thận bước xuống giường, tuy rằng bụng cô so với những thai phụ cùng tháng thì nhỏ hơn nhiều nhưng dẫu sao cũng đã gần 8 tháng. Vì thế dù là nằm hay xuống giường đều phải cẩn thận, từ từ. Cô ra khỏi phòng. Trong phòng yên tĩnh đến mức không cảm thấy hơi người. Anh thực sự không về nhà? Cô đến gần tủ giày, ngạc nhiên khi thấy giày, chìa khóa xe và nhà của Trạm Diệc Kì. Anh có trở về. Vậy sao không thấy người đâu? Hay là đang ở trong phòng tắm. Cô nghi ngờ quay trở lại phòng, đi đến phòng tắm dò xét. Cửa phòng tắm khép hờ, bên trong cũng không có bất kì tiếng động gì. Cô bước tới đẩy cửa, quả nhiên không có người bên trong. Không ở đây. Hay là đang ở phòng khác nhỉ? Cô lại đi tới hai gian phòng dành cho khách xem xét. Quả nhiên thấy anh đang ngủ say trong phòng mà trước đây cô từng ở. Anh sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới tới đây ngủ sao? khóe miệng vì sự quan tâm của anh mà khẽ cong lên, cô nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại, quyết định để anh ngủ tiếp đến khi tự tỉnh dậy. Bây giờ là 7h30, bình thường ngày nghỉ nếu không cần tăng ca, anh sẽ dẫn cô ra ngoài đi dạo xung quanh một lát. Nhưng giờ anh đang ngủ, cô nên làm gì đây? Cô vào toilet rửa mặt, chải đầu rồi lại vào bếp làm bữa sáng. Mở tủ lạnh tìm một lúc mới thấy nguyên liệu nấu ăn, cô đột nhiên ý thức được bản thân chuyển đến đây hơn một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô xuống bếp nấu ăn, càng không nói là nấu cho anh. Anh đúng là làm hư cô mà, còn cô vì sao trước đây cũng không ý thức được điều này, chỉ cảm thấy anh thích thì để mặc anh làm. Ai bảo anh cứng rắn uy hiếp, buộc cô đến đây chứ? Câu "Có phúc mà không biết phúc" chắc là để chỉ tình trạng cô bây giờ? May mắn, cô đã hiểu, không để đến lúc mất đi cái phúc này rồi mới biết quý trọng. Nấu một nồi cháo, cô mới ăn xong, đang định đi rửa bát thì thấy Trạm Diệc Kì bước ra. "Chào buổi sáng." cô mỉm cười nói với anh. Anh nhìn cô một cái, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng khiến cho cô ngạc nhiên đến ngẩn ra một lúc. "Em nấu cháo, anh có muốn ăn không?" Cô trừng mắt nhìn hỏi. Anh lắc đầu, lại xoay người đi vào phòng ngủ. Cô lại trừng mắt nhìn, nghĩ anh chắc vẫn chưa tỉnh hẳn hoặc tối qua ngủ không được ngon nên mới có phản ứng như vậy. Cô rửa bát rồi lau nhà bếp sau đó mới xoa xoa tay trở về phòng. Vào trong phòng cô lại ngây người. Bởi vì Trạm Diệc Kì đã thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài. "Anh muốn ra ngoài sao?" Cô ngạc nhiên hỏi. "Ừ." "Đến công ty tăng ca?" "Ừ." "Công việc nhiều vậy sao? Hôm qua đã về trễ như thế, hôm nay sớm như vậy lại muốn đi tăng ca?" Cô quan tâm hỏi. "Anh chờ một lát, em đi thay quần áo." Bình thường anh tăng ca đều mang cô theo, nói là sợ cô ở nhà nhàm chán hoặc là đói chết. Dù sao thì trong văn phòng của anh cũng có một gian phòng nghỉ, cô muốn ngủ lúc nào cũng được. Cô không phản đối được, sau vài lần thì thành thói quen. "Không cần đâu, anh đi một mình." Anh nói xong liền bước ra khỏi phòng, bỏ lại một mình cô sững sờ đứng ngẩn ra một lúc lâu, chờ cô tỉnh lại chạy ra phòng khách thì anh đã sớm đi mất rồi. Tại sao lại như vậy? Lương Kỳ Gia ngây người, nhớ tới việc tối qua. Hóa ra anh không phải làm việc, anh đang tức giận, anh không thèm để ý đến cô nữa. Nước mắt chảy lại chảy ra không ngừng. "Hu... hu ... hu..." Cô tủi thân, không kìm được khóc lớn, thật đau lòng, rất đau lòng. "Hu... hu..." "Kỳ Gia? Kỳ Gia." Là ai đang gọi cô? Không cần gọi cô nữa, cô đang rất đau lòng, rất rất đau lòng. "Hức... hức..." "Kỳ Gia? Em yêu, tỉnh lại đi, chỉ là mơ thôi." Cô cũng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ... Cô đang nằm mơ sao? Lương Kỳ Gia cố gắng mở mắt, cảm giác trước mặt là một mảnh sương mù. Đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, trong phòng hơi tối, mà Trạm Diệc Kì đang ở trong bóng tối ngay trước mắt. Trời hình như còn chưa sáng. "Em tỉnh rồi à?" Anh dịu dàng hỏi. Khi cô muốn ngồi dậy, anh đã nhanh nhẹn đỡ cô, giúp cô hơi dựa vào đầu giường. "Vừa rồi em mơ thấy cái gì? Sao lại khóc?" Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng hỏi, giúp cô vén mấy sợi tóc mai bị ướt bởi nước mắt ra sau tai, lại thay cô lau đi nước mắt trên mặt, động tác thật nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cô. Anh không phải là không để ý đến cô nữa, tất cả chỉ là mơ, thật là tốt quá, thật tốt quá. Lương Kỳ Gia nhìn chăm chú vào anh, trong lòng vui sướng mà khóc, nước mắt lại chảy ra. Thấy nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, Trạm Diệc Kì vừa đau lòng vừa bất lực, không biết làm thế nào chỉ nhíu mày, cô nước mắt thay cô, lại ôn nhu hỏi: "Sao vậy? Nói cho anh biết có chuyện gì? Đừng khóc." "Em yêu anh." Một cỗ xúc động không thể kìm chế khiến cô thốt ra với anh. Anh nghe xong vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nhưng so với cảm xúc vui sướng này của mình, anh càng để tâm đến cảm xúc của cô hơn. "Anh cũng yêu em." Anh thâm tình nói với cô, nghiêng người hôn cô thật dịu dàng, mới nhẹ nhàng hỏi: "Nói cho anh biết có chuyện gì vậy, em vừa mơ thấy cái gì mà khóc thương tâm như thế?" Cũng đã sống chung hơn 1 tháng rồi, Lương Kỳ Gia hiểu rõ anh nhất định sẽ truy cứu đến khi có được kết quả mới thôi, cho nên cũng không muốn giấu giếm. "Em mơ thấy anh tức giận, không quan tâm tới em nữa." Trạm Diệc Kì ngẩn người, nằm mơ cũng không nghĩ đến đáp án này. "Sao anh lại phải tức giận?" Anh hỏi cô. "Tối hôm qua em đi ăn cơm cùng ba nhưng lại không gọi anh, anh giận đúng không?" Cô nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng hỏi. "Về phần tức giận thì không có, nhưng có chút thất vọng thì là thật." Anh khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, thành thật thừa nhận. "Xin lỗi." Cô nói lời xin lỗi với anh. "Là em không quan tâm đến suy nghĩ của anh, chờ em nghĩ đến rồi thì lại đúng lúc anh đang họp, hơn nữa anh nói buổi tối có việc, em nghĩ sau này cơ hội sẽ còn nhiều nên không gọi lại cho anh nữa. Em có nói chuyện của anh với ba, ông rất muốn gặp anh, tối hôm qua em vốn định nhân lúc anh tới đón em để giới thiệu hai người với nhau, nhưng người tới đón tối qua lại là lái xe Trần. Không phải em không muốn mời anh đến nhà em, giới thiệu anh cho người nhà em, mà là gia đình em có chút đặc biệt..." "Anh biết vợ hiện tại của ba em không phải mẹ ruột của em." Trạm Diệc Kì cắt ngang lời cô nói. Lương Kỳ Gia ngẩn người. "Anh biết?" "Ừ. Anh còn biết bà ấy đối với em không được tốt, em trai của em cũng vậy, ở trong nhà người đối xử tốt với em chỉ có ba em, nhưng thời gian ông ở nhà cũng không nhiều, có đôi khi phải đi công tác ở ngoài tới vài ngày." Cô hoàn toàn không biết phải nói cái gì, không nghĩ đến anh lại có thể biết tất cả. "Có biết anh vì sao vẫn muốn đưa em về nhà giới thiệu với ba mẹ không?" Trạm Diệc Kì dùng bàn tay ấm áp, có vài vết chai nâng mặt cô lên. "Bởi vì họ vẫn rất muốn, rất rất muốn có 1 cô con gái, muốn đến 30 năm nay rồi, cho nên sau này họ sẽ không chỉ đối xử với em như vợ anh, mà còn yêu thương em như con gái vậy, hiểu không?" Nước mắt đã ngừng rơi giờ lại bất tri bất giác ngập tràn trong mắt cô, từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh khẽ nghiêm mặt rồi lại giãn ra: "Không phải vì muốn em khóc nên mới nói chuyện này cho em đâu nhé." Anh cau mày nói, nhẹ nhàng an ủi nước mắt của cô. "Vì sao lại đối tốt với em đến thế?" "Em nghĩ là vì sao?" Anh dịu dàng nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại. "Bơi vì anh thích em? Bởi vì anh yêu em?" "Không phải là chỉ vì cục cưng trong bụng em nữa sao?" Anh khẽ trêu cô. Cô lắc đầu, giọng nói tràn ngập khẳng định: "Bởi vì anh yêu em." Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô. "Anh rất vui, cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi." Mà anh cũng đã làm được rồi, giống như lời anh nói với Dịch Tử Xá đêm nay: "Chỉ cần làm cô ấy cũng rơi vào lưới tình như cậu là được rồi." Những lời này nói thì đơn giản nhưng làm được thật sự không dễ dàng nha. Chỉ mong là Tử Xá có thể vượt qua thử thách, thuận lợi kết hôn với người mà cậu ta yêu, tựa như anh vậy. "Em yêu anh." Lương Kỳ Gia tựa vào nơi trái tim anh thì thầm. "Bây giờ và mãi mãi." Anh mỉm cười và hứa hẹn. ....
|
.... "Kỳ Gia, cậu tới rồi à, đến đây." Lương Kỳ Gia vừa đi ra khỏi toilet nữ, đã bị Tiểu Tuệ chờ sẵn ở đó kéo tới một góc vắng người. "Sao thế?" Thấy bộ dạng Tiểu Tuệ bí ẩn như điệp viên khiến cô cũng bị cuốn vào theo, đè thấp âm thanh, liên tục nhìn quanh. "Trước kia cậu từng nói với mình rằng bây giờ cậu đang cùng cha của đứa trẻ ở cùng một chỗ, vậy cậu nói thật cho mình biết, cha đứa trẻ rốt cuộc là ai?" Tiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi. "Hả?" Câu hỏi ngoài dự tính khiến Lương Kỳ Gia không khỏi ngẩn người. "Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?" Cô trừng mắt nhìn, tò mò hỏi lại. Tiểu Tuệ rất tôn trọng những chuyện cô không muốn nói, sau khi hỏi cô một, hai lần mà vẫn không chịu nói thì cũng không hỏi đến nữa. "Bởi vì mình nghe đươc một số chuyện về hai người." Tiểu Tuệ nghiêm trang nói. Cô cũng thấy hiếu kì rồi. "Cái gì mà chuyện về hai người?" "Có người nhìn thấy cậu được một chiếc BMW đưa đi đón về, cũng có người thấy cậu ngồi xe Mercedes Benz. Rốt cuộc thì cha của con cậu là tiên sinh BMW hay là tiên sinh Mercedes Benz?" "Cái gì mà tiên sinh BMW, tiên sinh Mercedes Benz chứ?" Lương Kỳ Gia bị câu nói không đầu không cuối của cô làm cho dở khóc dở cười. "Cậu hiểu ý mình mà. Có người nói cậu bắt cá hai tay, cũng có người nói cậu..." Tiểu Tuệ đột nhiên ngừng lại. "Cậu có biết không? Bởi vì có người nhìn thấy tiên sinh Mercedes Benz, hắn ta không được 50 thì cũng phải đến 45 rồi, cho nên có người nói cậu là tình nhân của người ta hoặc là người thứ ba." Luong Kỳ Gia kinh ngac đến mức há hốc miệng, không nghĩ tới tin đồn về cô lại không thể chịu được như thế. "Mình không phải." Vẻ mặt cô nghiêm túc nói. "Mình đương nhiên biết là cậu không phải, nhưng vấn đề là người khác lại không biết như vậy." Tiểu Tuệ tức giận nói. "Trước kia cậu không muốn công khai đối phương là ai, nói là cậu không xác định được đến khi đứa trẻ ra đời, hai người các cậu có thể cùng một chỗ hay không. Bây giờ thì sao? Mình thấy cậu gần đây mặt tràn đầy gió xuân, bộ dáng yêu nhau tha thiết, tình cảm của hai người chắc cũng đã ổn định rồi đi? Đã như vậy, tìm một cơ hội đem anh ta giới thiệu cho mọi người biết là được, miễn cho có người sau lưng cậu nói thành như thế." Thái độ Tiểu Tuệ đầy căm phẫn khiến cho cô có cảm giác ấm áp, nhưng tìm cơ hội giới thiệu Trạm Diệc Kì cho mọi người biết ư? "Ách, về chuyện này..." Vẻ mặt Lương Kỳ Gia không dấu được vẻ do dự. "Cậu lo lắng cái gì?" Cô sợ rằng sau khi công bố rồi, cô sẽ bị người ta nói càng khó nghe hơn. Cùng Trạm Diệc Kì phát sinh tình một đêm, sau đó không cẩn thận mang thai, lại tiếp tục mẹ sang nhờ con gả vào nhà giàu có... Ôi, cái loại kịch bản phim 8h tối sao lại có thể xảy ra trên người cô thế này? Vấn đề là nó lại thực sự xảy ra rồi. Cô cơ hồ có thể tưởng tượng được cảm giác không thể chối cãi rồi. Thật sự không thể nói mà. "Thanh giả tự thanh*, chỉ cần bản thân mình biết mình không như mọi người nói, cậu cũng biết, vậy là đủ rồi." (*sự thật sớm muộn gì cũng tự sáng tỏ) "Cái gì?!" Tiểu Tuệ khó tin kêu lên. "Tiểu Tuệ, chờ mình chuẩn bị tâm lí xong sẽ dẫn anh ấy đến cho mọi người biết có được không?" Ngữ khí của Lương Kỳ Gia có chút cầu xin nói. "Sao phải chuẩn bị tâm lí? Anh ta là doanh nhân à?" Lương Kỳ Gia ấp úng không thể nói nên lời. "Quên đi, không ép cậu nữa, mình chỉ muốn nói với cậu miệng người đáng sợ thôi, tự cậu cẩn thận một chút." "Cám ơn." "Song cũng phải nói lại, người đó của cậu là tiên sinh BMW hay tiên sinh Mercedes Benz vậy? Tiên sinh Mercedes Benz già như vậy, chắc không phải là hắn chứ?" Cô lắc đầu. "Ông ấy là tài xế Trần, lái xe của anh ấy. Anh ấy có việc không thể tới đón được thì sẽ gọi lái xe đến đón mình." "Oa, lại còn có tài xế?" Tiểu Tuệ trưng ra vẻ mặt khó có thể tin được. "Anh ta có rất nhiều tiền sao?" Cô dừng một lát rồi lại nói, "Xem mình hỏi vấn đề ngu ngốc gì này, có cả BMW lẫn Mercedes Benz thì đương nhiên là người có tiền rồi." Cô đột nhiên nở nụ cười. "Ha ha..." "Tiểu Tuệ?" Lương Kỳ Gia hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì. "Mình thật muốn nhìn bà mẹ không tim không phổi của cậu sau khi biết cậu được gả vào nhà giàu có thì phản ứng như thế nào." Cô có chút xấu xa nói. "Bà ấy nhất định rất hối hận khi lúc trước đối xử tệ với cậu, hối hận tới mức muốn đập đầu vào tường." Lương Kỳ Gia khẽ cười, nhưng không vui vẻ như cô. Nếu như mẹ cả biết hối hận thì tốt rồi, nhưng lấy sự hiểu biết hai mươi năm cùng sống dưới một mái nhà, cô thật sự rất hoài nghi mẹ cả có biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào không. "Hóa ra hai người ở chỗ này!" Một giọng nói chợt vang lên. "Nguy rồi, bị tóm rồi." Tiểu Tuệ rụt cổ thầm kêu một tiếng, bởi vì người tới không phải ai khác chính là trợ lí giám đốc của bọn họ. "Kỳ Gia, có người tìm cô." Trợ lí giám đốc đi tới trước nói. Lương Kỳ Gia cùng Tiểu Tuệ khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. Các cô cũng không phải là người của bộ phận nghiệp vụ, làm sao lại có khách đây? "Là ai ạ?" Tiểu Tuệ hỏi thẳng. "Nghe nói là mẹ cô." "Mẹ?" Tiểu Tuệ vừa ngạc nhiên kêu lên, vừa nhanh chóng liếc mắt nhìn Lương Kỳ Gia, có điều vẻ mặt cô không còn hoài nghi mà trở thành châm biếm. "Nhưng mà mẹ của Lương Kỳ Gia đã qua đời khi cô ấy mới được 4 tuổi, sao lại là mẹ được?" "Tiểu Tuệ." Lương Kỳ Gia khẽ gọi cô. "Thật sao?" Trợ lí giám đốc ngạc nhiên nhìn về phía cô. "Chắc là mẹ cả của tôi, tôi đi xem một chút." Lương Kỳ Gia không giải thích nhiều nữa, sau khi nhẹ nhàng gật đầu với phó phòng rồi cất bước về phía thang máy, xuống tầng 1 tiếp khách. Cô không thể nghĩ ra, mẹ cả sao lại đột nhiên chạy tới tìm cô đây? *** "Sao vậy?" Nhận thấy hôm nay cô lên xe thì cực kì trầm mặc, Trạm Diệc Kì quan tâm hỏi. "Sao anh lại hỏi vậy?" Lương Kỳ Gia khẽ ngẩn người, lại cười nói. "Vừa rồi em rất im lặng." Anh quay đầu nhìn cô. "Ý anh là bình thường em rất ồn ào hả?" "Ý anh là có chuyện gì xảy ra?" Mặc dù cô không nói nhưng anh biết nhất định là có chuyện xảy ra, bởi vì trừ việc lên mạng, sở thích mới của cô gần đây là nói chuyện phiếm với anh, đông một ít tây một ít, cái gì cũng có thể nói được chỉ vì muốn nghe anh giải thích. Như vậy cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội khi cùng anh đi xe đây? "Dường như chuyện gì cũng không thể gạt được anh." Lương Kỳ Gia trầm mặc một lúc rồi mới cười khổ nói. "Anh rất thích bộ dáng khi cười của em, nhưng không phải là miễn cưỡng cười." Anh cầm lấy tay cô, như là cho cô thêm sức mạnh. "Có chuyện gì xảy ra thế?" Anh lại dịu dàng hỏi lần nữa. "Mẹ cả hôm nay đến công ty tìm em." Cô dừng một lát mới nói thẳng ra. Trạm Diệc Kì cũng im lặng. "Mẹ cả? Vợ của ba em?" "Vâng". Cô vô lực trả lời. "Bà ấy tìm em làm gì?" "Hình như bà biết một ít chuyện của chúng ta từ cha em, bà muốn em cuối tuần này dẫn anh về nhà ăn cơm." "Trời sắp bão à?" Anh nhướng mày, trào phúng nói. Từ vô số lần nói chuyện phiếm với cô, anh cũng nghe được không ít chuyện về việc người phụ nữ đó không đối xử tốt với chồng, anh đối với cái người phụ nữ được gọi là trưởng bối vốn không có nửa điểm hảo cảm. "Tiểu Tuệ cũng nói như vậy." Lương Kỳ Gia khẽ hạ cánh môi, cười khổ. "Chính vì chuyện này bà ấy mới đặc biệt chạy đến công ty tìm em hả? Bà ấy không biết trên thế giới có một vật gọi là điện thoại di động sao?" "Bà không có số của em." "Là em chưa từng cho hay là bà ấy coi thường không lấy?" Tên này đúng là một câu đòi mạng mà. Đáp án đương nhiên là vế sau rồi. "Bà ấy muốn làm cái gì?" Trạm Diệc Kì hỏi, lại lập tức tự trả lời: "Nhất định là cáo chúc tết gà rồi, không có gì tốt lành hết." "Em không biết." Cô thản nhiên trả lời. "Em nhất định nghĩ đến cái gì đó nên mới lo lắng, bất an như vậy. Em lo gì vậy? Nói cho anh biết được không?" Anh nhìn cô, thoáng dùng sức nắm tay cô một chút. "Tuần này ba em đi du lịch cùng công ty, không có ở nhà." Cô chần chừ rồi mới nói ra. "Sau đó thì sao?" Anh không biết vì sao cô lại nói đến chuyện này. "Mẹ cả nếu muốn biết điện thoại của em có thể hỏi ba, cô không hỏi lại chọn thời điểm ba không ở nhà bảo em dẫn anh về, em thật sự..." Cô thật sự không biết nói gì, trong lòng rất bất an, cảm giác như sóng gió đang tới. "Nếu em không muốn đi thì đừng đi, từ chối là được rồi." Nhìn cô lo lắng như vậy, Trạm Diệc Kì lập tức giúp cô quyết định. "Em không biết." Cô do dự nói: "Bà ấy dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa nếu em không đi, em lo sau này cuộc sống của ba sẽ càng khó khăn hơn. Mẹ cả nhất định mượn chuyện này để trì triết ba." "Ba em có thể rời khỏi căn nhà đó." "Tiền của ông cũng đều trong tay mẹ cả rồi." "Nếu như là vì vấn đề tiền thì đó căn bản không phải là vấn đề, nuôi thêm một người bố vợ với anh mà nói cũng không có khó khăn." Khẩu khí của anh rất nhẹ nhàng. "Ba vốn là một người rất có trách nhiệm với gia đình." Cô lắc đầu nói. "Nói đến chuyện này, anh có thể hỏi ba em và mẹ em — anh nói là mẹ ruột của em, có chuyện gì xảy ra sao? Theo lời em nói, nếu ba em là một người rất có trách nhiệm, ông sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cả hai người phụ nữ." Điểm này thật sự khiến anh không thể hiểu nổi. "Ba mẹ em vốn là một đôi nam nữ tự do yêu nhau, còn mẹ cả lại là người vợ mà ông nội vừa lòng. Ông nội vốn là một người nghiêm khắc, ba không có biện pháp cãi lại, chỉ có thể chia tay với mẹ em, mẹ em khi đó cũng không biết đã mang thai em, ba em cũng vậy. Khi em hơn 3 tuổi, mẹ em vì đổ bệnh mà không thể nuôi dưỡng em được nữa, không còn cách nào đành hướng ba em giúp đỡ. Năm em 4 tuổi, mẹ vì bệnh mà qua đời, ba liền mang em về nhà." "Hóa ra là vậy." Trạm Diệc Kì gật đầu, rốt cục cũng hiểu. "Mẹ cả vốn là một người rất sĩ diện, vốn không thể nào chấp nhận chuyện ba ở sau lưng bà có con gái ở ngoài, cho dù là em được sinh ra trước khi hai người kết hôn cũng không được. Hơn nữa ba lại đặc biệt thương em, có thể bà nghĩ là do ba yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên bà mới hận em như vậy, cả đời sống trong căm hận." Cô nói xong rất bình tĩnh, việc này cô đã sớm chấp nhận rồi. "Anh chỉ có thể nói rằng ngoài em và mẹ ruột của em thì tất cả đều sai rồi. Ông nội em quản quá nhiều việc, ba em năm đó quá nhu nhược, về phần mẹ cả của em, anh vốn cho là nhân cách của bà ta có vấn đề, chưa ai mang đến bất hạnh cho bà ta, bất hạnh đều từ bà ta mang tới mà thôi." Anh đưa ra ý kiến. Lương Kỳ Gia gật đầu. Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ, điều làm cô phiền não bây giờ chính là cuối tuần này. "Anh cảm thấy chúng ta không nên đi sao?" Cô hỏi anh. "Em không muốn đi thì đừng đi, nếu em muốn đi, anh nhất định đi cùng em." Anh trả lời hay không trả lời cũng giống nhau, bởi vì đối với anh mà nói, có đi hay không vốn không phải điểm quan trọng nhất, quan trọng nhất vốn là... "Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để bà ta động vào một sợi lông tơ của em." Ngữ khí trầm ổn, bình tĩnh của anh thoáng trấn an sự quyết tâm trong trái tim cô. "Nếu như người mà bà ấy muốn động đến không phải là em mà là anh thì sao?" Cô trêu anh. "Hử, vậy thì có người phải lo lắng rồi." Trạm Diệc Kì cũng làm ra vẻ mặt khó khăn, chân mày nhíu lại nói. Cô bị anh chọc đến bật cười. "Đừng lo lắng, có em ở đây, em sẽ không để bà ấy động đến một sợi lông tơ của anh." Lương Kỳ Gia đem lời của anh ra nhại lại không sai một từ. Không nghĩ đến cô bày ra chiêu này, anh ngẩn người một chút rồi cười phá lên. "Được, tốt lắm." Anh cười nói. "Như vậy cuối tuần này anh phải dựa vào em rồi, em yêu." "Không thành vấn đề, cứ để em." Cô cam đoan nói. "Anh sẽ rửa mắt chờ xem."
|
Lương Kỳ Gia sống trong căn nhà này hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên được ăn thức ăn do chính mẹ cả đặc biệt "vì con bé" mà nấu đầy một bàn thức ăn, hại cô vừa ăn vừa run sợ trong lòng, hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ mùi vị gì. Thái độ của mẹ cả đối với cô cũng không trở nên đặc biệt tốt, nhưng lại không giống trước kia, chỉ là lạnh lùng thản nhiên như thể tuy trời sinh hai người không có quan hệ huyết thống như "mẹ con" thì vẫn là người một nhà. Nhưng thật ngoài ý muốn, hôm nay cậu em trai Lương Quan Thiên kém cô 6 tuổi cũng ở nhà, còn một tiếng chị, hai tiếng chị, lại còn thân thiết gọi Trạm Diệc Kì hai tiếng anh rể, làm cho cả người cô không được tự nhiên. Mẹ cả rốt cuộc muốn làm gì? Cô thật sự là nghĩ không ra rồi. Thật vất vả ăn hết mấy món ăn khó có thể nuốt kia, mọi người đi vào phòng khách nghỉ, Lương mẫu mang hoa quả gọt sẵn đi ra, sau khi đặt trên bàn trà trước mặt họ, cũng ngồi xuống. "Mẹ." Lương Quan Thiên thấp giọng gọi một tiếng, có mùi vị của âm mưu. "Hai đứa định bao giờ kết hôn?" Lương mẫu lên tiếng hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt như cũ. "Chờ sau khi đứa bé được sinh ra, sức khỏe con tốt hơn một chút đã." Lương Kỳ Gia trả lời. "Cho nên hai đứa thật sự sẽ kết hôn?" "Đương nhiên." Trạm Diệc Kì nắm tay cô nói. "Nếu kết hôn rồi thì chính là người một nhà." Lương mẫu nở một nụ cười hơi giả tạo. "Đương nhiên, đương nhiên rồi." Lương Quan Thiên nóng vội nói. Lương Kỳ Gia không đáp lời, căn bản là không biết trong hồ lô của hai mẹ con họ bán thuốc gì nữa. Trạm Diệc Kì nắm nhẹ lấy tay cô một chút, cô nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười với cô, trong mắt có tia ấm áp cùng tình ý trấn an lòng người. "Nếu đều là người một nhà rồi, anh rể, em có thể đến công ty anh làm việc được không? Tùy tiện giúp em sắp xếp một chức vị cũng được, giám đốc, trợ lý giám đốc đều được." Lương Quan Thiên vẻ mặt lấy lòng nhếch miệng nói. Lương Kỳ Gia trợn trừng hai mắt, quả thực khó có thể tin được. Hóa ra đây chính là mục đích của bọn họ! Bọn họ sao lại có thể mặt dày đến vậy? Sao có thể? "Công ty của Diệc Kì bây giờ cũng không thiếu người, cho dù có thiếu người cũng phải tuyển theo quy định, trúng tuyển rồi mới từ từ lên chức được." Cô mặt không đổi sắc cướp lời Trạm Diệc Kì, nhanh chóng nói trước. Sắc mặt hai mẹ con sau khi nghe cô nói lập tức đại biến. "Tôi nói với chị sao? Chị chõ miệng vào làm gì!" Lương Quan Thiên lập tức trở mặt, thái độ lưu manh lớn tiếng mắng cô. "Cô ấy nói vậy cũng chính là ý của tôi." Trạm Diệc Kì đột nhiên lạnh lùng thốt ra. Sắc mặt Lương mẫu lại càng khó nhìn hơn. "Dù sao cũng là người một nhà...." vẻ mặt Lương quan Thiên vốn đang miễn cưỡng liền quay lại vẻ nịnh nọt ban đầu, muốn thử kéo lại bầu không khí hòa bình lúc nãy, biểu hiện vô cung giả dối, song cũng không thể kềm chế được lửa giận của Lương mẫu. "Trạm tiên sinh." Giọng nói của bà lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. "Cậu nghĩ rằng tôi khổ cực nuôi lớn một đứa con lại có thể dễ dàng cho cậu như vậy sao, không bỏ ra cái gì mà muốn mang người đi sao?" Thấy mẹ ra tay làm chỗ dựa cho mình, Lương Quan Thiên lập tức ngậm miệng, trưng ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, dựa vào ghế salon chờ thu thành quả. "Mẹ cả, mẹ nói những lời này có ý gì?" Lương Kỳ Gia không kìm được buột miệng nói. "Tôi nuôi cô hai mươi năm, cô ăn cô mặc, chẳng lẽ không dùng đến tiền sao? Bây giờ cô đủ lôn đủ cánh rồi muốn bay đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?" "Tôi ăn, mặc, dùng, đều là tiền lương của ba, không phải của bà." "Một trong những điều kiện để nhận nuôi cô năm đó chính là toàn bộ tiền lương của ông ấy đều mang cho tôi, nếu toàn bộ đã đưa tôi, ông ta lấy đâu ra tiền mà nuôi cô chứ? Tiền dùng để nuôi cô là của tôi!" Lương Kỳ Gia tức đến độ nói không ra lời. Cô không biết tại sao một người có thể xấu xa, lạnh lùng đến mức này? Hôm nay cô không nên dẫn Trạm Diệc Kì về. "Chúng ta đi thôi." Cô nói với Trạm Diệc Kì, đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Tôi còn chưa nói xong hai người định đi đâu chứ?" Lương mẫu ngăn cản nói. "Mặc kệ bà muốn nói gì cũng không liên quan tới tôi, người khổ cực nuôi tôi lớn vốn là ba, không phải bà." "Cậu muốn kết hôn với cô ta cũng được, sính lễ ta muốn ba trăm vạn." Không để ý tới cô, Lương mẫu nhìn chằm chằm Trạm Diệc Kì, xuất ra công phu sư tử ngoạm. "Không đời nào!" "Được." Lương Kỳ Gia cùng Trạm Diệc Kì gần như đồng thời mở miệng, nhưng đáp án lại hoàn toàn bất đồng. Nghe thấy câu trả lời của anh, Lương Kỳ Gia không thể tin quay lại nhìn: "Anh nói cái gì?" Trạm Diệc Kì cho cô một nụ cười an tâm. "Tôi có thể cho bà ba trăm vạn, nhưng phải có điều kiện." Anh nói với Lương mẫu, vẻ mặt thâm sâu khó lường. "Điều kiện gì? "Tôi muốn hai mẹ con bà cả đời này cũng không được phép quay lại quấy rầy vợ chồng tôi, cũng không được xuất hiện trước mặt chúng tôi." "Có thể." Hai mắt Lương mẫu sáng lên, lập tức đứng dậy trả lời. "Không được." Thế nhưng Lương Kỳ Gia lại lập tức phản đối. Cô hiểu rất rõ cậu em trai có một nửa huyết thống với cô, bị mẹ cả làm hư nên nó rất ích kỉ, hết ăn lại nằm, lại còn vô lễ; đối với nó mà nói, chỉ cần có thể có tiền, điều kiện gì nó cũng chấp nhận hết, nhưng một khi tiêu hết rồi thì cái gì anh cũng không để trong mắt, nó giống như con đỉa hút máu bám chặt lấy bọn họ, tận đến khi hút hết máu mới thôi. "Lời nó nói không thể tin được, nó cũng không phải người giữ chữ tín." Cô nói với Trạm Diệc Kì. "Câm miệng!" Lương Quan Thiên trợn mắt quát cô. Vẻ mặt Trạm Diệc Kì đột nhiên trở nên nguy hiểm khiến người ta sợ hãi. "Tốt nhất cậu nên chú ý thái độ của mình." Anh lạnh giọng cảnh cáo. "Đây là thái độ bình thường của tôi, anh muốn tôi chú ý cái gì?" Nếu đã nói thẳng mục đích rồi Lương Quan Thiên cũng không quan tâm, ngồi phịch xuống salon, khôi phục vẻ đại ca không coi ai ra gì. "Không cần quan tâm đến nó, chúng ta đi. Hôm nay em vốn không nên dẫn anh đến." Lương Kỳ Gia lôi kéo Trạm Diệc Kì đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận cùng áy náy. "Cô ngồi xuống cho tôi!" Lương mẫu lạnh giọng ra lệnh. Lương Kỳ Gia quay đầu nhìn bà, mặt không đổi sắc lắc đầu: "Trước đây vì cùng sống với bà trong cái nhà này, vì không muốn ba khổ sở, tôi mới nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng, mặc cho bà hô đến gọi đi, vênh mặt sai khiến, nhưng bây giờ tôi không còn ở đây nữa, không cần phải nghe lời bà nữa." Cô phải để cho Trạm Diệc Kì thấy cô không sợ hai mẹ con họ, mà là nhẫn nhịn họ, cho nên anh căn bản không cần đáp ứng họ bất kì điều gì, càng không nói đến việc tự nhiên cho bọn họ ba trăm vạn sính lễ. "Cho nên cô bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, bay lên cành cao rồi sẽ không quan tâm đến lão cha già nữa rồi? Cô thật đúng là đứa con gái có hiếu đấy." Lương mẫu châm chọc, khiêu khích nói. Biết rằng không nên để ý tới lời châm chọc của bà, nhưng Lương Kỳ Gia vẫn không nhịn được nắm chặt tay anh. "Chúng ta đi thôi em yêu." Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng ôm lấy cô nói, không muốn làm cô buồn quá mà ảnh hưởng tới thân thể, cô đã mang thai được ba mươi bốn tuần, qua tháng sau là sinh rồi, cái gì cũng phải cẩn thận. Sự dịu dàng của anh khiến Lương Kỳ Gia hơi thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó hít sâu một hơi rồi gật đầu. "Chúng ta đi." Anh gật đầu, hai người bước về phía cửa lớn, lại bị Lương Quan Thiên vội vàng từ ghế salon nhảy dựng lên chặn lại. "Đợi đã! Còn chưa nói xong, các người muốn đi đâu?" Hắn trưng ra vẻ mặt 'mày cho rằng muốn đi là đi đơn giản vậy sao', ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ít nhất cũng nên nói cho chúng ta biết ba trăm vạn đó là gửi qua tài khoản hay viết séc, lúc nào tôi đến lấy tiền thì tiện?" Anh nói làm cho lửa giận của Lương Kỳ Gia nháy mắt lại đốt lên. "Anh ấy sẽ không..." Cô giận đến nỗi muốn hét lên bảo thằng em này dập tắt ngay tham vọng đó, lại bị Trạm Diệc Kì dịu dàng cản xuống. "Em yêu." Anh nhẹ gọi cô một tiếng, ý bảo để anh xử lý, tiếp theo quay sang Lương Quan Thiên, phong mã ngưu bất tương cập* hỏi: "Không biết cậu có nghe qua câu, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ?"
|