Vượt Mặt Nữ Chủ, Nữ Phụ Thật Đào Hoa
|
|
Hóng a ......honhóng a~_~...........♡♡♡♡♡♡♡♥
|
Ngoại truyện I: Lăng Chính Thiên
Tác giả: Wind
“ Đưa nó đi.”- Tông giọng trầm trầm nhưng cực kì lạnh lẽo vang lên trong căn phòng tối tăm. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay không hề quay đầu lại nhìn, lạnh lùng buông ra một câu.
“ Bố, đừng mà! Con không muốn đi!”- Bé trai ra sức giạy giũa mong thoát khỏi đôi tay đang kìm chặt người cậu. Giọng nói của cậu đã khản đặc, có lẽ là do hét quá lâu, mọi thứ trước mắt cậu cũng đã nhòe đi vì nước mắt.
Lần này, sự cố chấp của cậu lại đổi được một cái nhìn của người đàn ông.
“ Chính Thiên, ta không muốn nói nhiều. Năm nay con đã năm tuổi, cũng nên tham gia đặc huấn. Cảnh Hạo sẽ đi cùng con.”- Giọng nói vẫn không mang theo một tia cảm xúc, ông đưa mắt sang nhìn vệ sĩ đang giữ chặt lấy Lăng Chính Thiên- “ Đưa nó đi.”
Nghe rõ lời nói của bố mình, Lăng Chính Thiên không nói gì nữa. Cậu biết, dù hiện giờ cậu có phản đối như thế nào ông cũng sẽ không nghe, nói nữa cũng bằng không. Dù cậu và người được cậu gọi là bố này không hay nói chuyện cùng nhau, hay nói đúng hơn là gần như ông không hề chủ động nói chuyện với cậu nhưng ở cùng ông hơn năm năm, cậu cũng phần nào hiểu rõ được tính của của ông. Một khi ông đã ra quyết định, chắc chắn ông sẽ không bao giờ thay đổi nó, giống như việc ông đã dứt khoát xuống tay với mẹ cậu…
Hai người họ đến với nhau, chẳng qua là do gia đình sắp đặt. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu cũng giống như một bát nước lã, vô sắc, vô vị dù họ đã có con. Một đứa con trai như cậu, không có tác dụng gì ngoài việc làm người kế nghiệp. Bước vào hắc đạo, chính là con đường họ đã định sẵn cho Lăng Chính Thiên từ khi cậu mới ra đời.
Ba tuổi, chứng kiến cảnh bố dùng súng kết liễu mẹ, cậu vẫn chưa hiểu gì. Chỉ là, khi thấy máu chảy ra từ người mẹ, cậu đã hoảng hốt giật áo ông, nói ông mau băng bó cho mẹ, ông ta chỉ nói một câu: “ Cô ta chết rồi.”. Nói ra câu đó, gương mặt ông vẫn vô cảm, không hề có một tia giao động, giống như ông đang nhận xét về thời tiết hôm đó vậy. Giọng điệu thản nhiên đến đáng sợ. Từ “ Chết” với một cậu bé ba tuổi bình thường hẳn rất mới lạ nhưng với Lăng Chính Thiên, nó rất quen thuộc. Cậu đã nghe thấy từ đó rất nhiều lần và cũng biết ý nghĩa của nó, nhờ vào mẹ mình. Bà ấy nói, người đã chết sẽ không phải lo lắng, vướng bận một điều gì nữa, trong thế giới của cậu, chết cũng có thể là đã được giải thoát. Lúc bấy giờ, ý nghĩ của cậu về cái chết cũng chỉ có vậy. Cho nên, lúc nghe bố nói mẹ đã chết, cậu không hề đau đớn, chỉ nghĩ rằng, mẹ chết rồi, có phải là đã được giải thoát? Mẹ sẽ không phải khóc nữa sao?
Đến năm tuổi, cậu mới hiểu rõ, thế nào là chết bởi, chính cậu là người tạo ra nó! Tham gia đặc huấn không phải là điều cậu muốn nhưng, cậu có quyền lựa chọn sao? Nếu đã không thể làm theo ý mình, vậy cứ chấp nhận sự sắp đặt của người khác đi. Tuy cậu không hiểu thế nào là “ Nhược nhục cường thực” nhưng cậu biết, muốn có tự do, cậu phải sống mà muốn sống, cậu phải vượt qua hang trăm người được đưa tới buổi huấn luyện đặc biệt này. Hơn nữa, cậu còn có Hạo làm bạn, chắc là bớt cô đơn hơn rất nhiều người.
Với niềm tin đó, cậu cố gắng chịu đựng mọi đau đớn, mỏi mệt của các buổi huấn luyện ma quỷ, áp chế sự sợ hãi, rụt rè của một cậu bé năm tuổi bình thường, Lăng Chính Thiên phải học cách thích ứng, học cách trưởng thành. Giẫm đạp lên mạng sống của kẻ khác trong những buổi “ kiểm tra năng lực”, cậu dần trở nên vô cảm. Tinh phong huyết vũ, dường như đã chẳng còn là gì đối với cậu. Cậu bé ngây thơ ngày nào giờ đã trở thành một sát thủ máu lạnh, giết người không ghê tay, mắt cũng không buồn chớp lấy một cái. Giờ cậu đã hiểu, thế giới này, luôn là “ Cường giả vi tôn”! Nếu không giẫm lên máu tươi của những người “ bạn học” trong buổi tập huấn thì có lẽ sẽ không có Lăng Chính Thiên của hiện giờ. Tuy nhiên, đồng hành cùng cậu, vẫn luôn có một người tên Iris, cậu không hề cô độc. Trở lại nước C, đối mặt với Lăng Viễn- người cha thân sinh, cậu cũng không hề có cảm giác oán hận nữa bởi, con người cậu, dường như đã không còn tồn tại một thứ gọi là tình cảm. Không có cảm xúc, ắt sẽ không hận. Quan hệ giữa hai người lúc đó chỉ đơn giản là người điều khiển và con rối mà thôi. Ngay cả việc Lăng Viễn muốn cậu đi học, cậu cũng không phản đối.
Lúc bản thân chưa đủ mạnh, khuất phục kẻ đứng trước là một điều hiển nhiên. Cứng đầu chống đối, người thiệt cũng chỉ là mình. Chỉ là tới trường, không có gì khó cả. Nhưng, Lăng Chính Thiên sai lầm rồi!
( Chú ý: Do phần trên Lăng Chính Thiên vẫn còn là một cậu bé nên mình mới dùng từ " Cậu". Từ phần sau, LCT đã lớn nên chuyển sang thành " anh" nhé ^_^)
Trải qua hai năm đi học đúng nghĩa, đúng là cuộc sống của anh vẫn nhàm chán như trước. Ngỡ rằng tình trạng này sẽ kéo dài đến lúc ra trường, anh lại quen biết một cô gái tên Trịnh Thu Thủy. Bề ngoài nhu nhược, yếu ớt đến một cơn gió thổi qua cũng có thể bay đi của cô khiến anh thấy khó chịu. Hơn nữa, đằng sau dáng vẻ đó, sự thiện lương của cô cũng khiến anh lần đầu tiên nổi lên suy nghĩ muốn làm vấy bẩn nó! Vậy nên, anh tiếp cận Trịnh Thu Thủy. Nhưng những lần gặp mặt sau đó, bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một Trịnh Thái Thu. Cô ta mặt dày đeo bám anh mỗi khi anh cùng Trịnh Thu Thủy gặp mặt, cả với Trần Cảnh Hạo cũng vậy. Dần dần, anh hiểu ra rằng, Trịnh Thái Thu bám theo anh, chẳng qua là muốn tách anh khỏi Trịnh Thu Thủy. Lần đầu tiên trong 13 năm qua, kể từ sau khi tham gia đặc huấn, anh lại cảm thấy khó chịu với một chuyện.
Mọi việc cứ diễn ra như vậy, cho đến khi Trịnh Thái Thu tỏ tình với anh trước mặt bao nhiêu sinh viên trong trường. Biết cô đã có vị hôn phu, lại rõ rang mục đích của cô khi tiếp cận mình, anh nổi lên ý nghĩ muốn cô xấu mặt trước toàn thể sinh viên đang chứng kiến, là để trả thù cho ý nghĩ muốn lợi dụng anh của cô. Nhìn vẻ mặt trắng xanh của cô sau khi bị anh nhục mạ, Lăng Chính Thiên có một cảm giác thỏa mãn sau khi trả đũa. Lúc đó anh mới biết, thì ra, trong con người anh còn tồn tại một loại tính cách như vậy. Cả ngày hôm đó, tâm trạng anh rất tốt.
Ngày hôm sau, anh nhận một nhiệm vụ ở gần sở thú. Khi đã hoàn thành, đang định ra xe, anh lại bắt gặp cảnh cô đang nói chuyện điện thoại rất vui vẻ bởi anh thấy, nụ cười của cô rất tươi, lại tự nhiên vô cùng. Một lúc sau, thấy việc làm của bản thân có chút thừa thãi, anh liền rời đi. Ai ngờ đang đị lại bị cô đâm phải. Vốn nghĩ rằng cô làm như vậy là muốn tiếp cận mình nhưng không, cô chỉ liên tục nói xin lỗi, nhặt xong đồ, cô mới ngẩng lên nhìn anh. Tia kinh diễm của cô khi nhìn mình, anh có thể thấy được. Tuy vậy, trong mắt cô không hề xuất hiện sự bỡn cợt, vui đùa như trước đây. Có chăng cũng chỉ là sự tò mò nghiên cứu. Sau đó, anh nghe thấy tiếng nói của đàn ông vọng ra từ trong điện thoại của cô, hiển nhiên đó là người nói chuyện với cô từ nãy. Cô nghe được câu nói kia, liền xin lỗi anh lần nữa rồi đi thẳng.
Ngày hôm sau, khi bắt gặp bóng dáng của cô trong một đám sinh viên trong sân trường, hắn đã không còn thấy vẻ hung dữ thường ngày khi cô nghe thấy những lời nói khiêu khích nữa. Cô vẫn thẳng người tiến về phía trước, không nói bất cứ lời nào.
Sau đó, khi đứng ở cửa lớp cô, hắn lại được chứng kiến một mặt tính cách khác của cô: lạnh lùng đến đáng sợ, cao ngạo đến tột cùng. Dáng vẻ tự tin của cô đã in sâu vào tâm trí anh, kể từ lúc đó. Khi bị những sinh viên khác đánh, mặt cô cũng không nhăn lấy một nét, cũng không phát ra một tiếng kêu nào. Sự kiên cường của cô khiến anh nảy sinh ra một ý muốn phá vỡ sự kiên cường đó. Ý muốn chiếm hữu nảy sinh mạnh mẽ. Từ lúc đó, anh quyết định, ngoài anh ra, ai cũng không được bắt nạt cô!
Bởi vậy, anh lên tiếng. Mới thấy anh, cô cũng không có biểu cảm gì nhưng sau đó, khi những sinh viên trong lớp dứt lời, cô lại ngất đi. Có lẽ, cô cũng đã mệt. Để lại vài lời cho những sinh viên tham gia “ bắt nạt” cô xong, anh cúi xuống bế cô xuống phòng y tế. Thấy sức hồi phục mạnh mẽ của cô, anh có chút hoài nghi nhưng những việc xảy ra sau đó khiến anh cũng cho chuyện đó vào quên lãng.
Lúc cô đang mải nói chuyện với Trần Cảnh Hạo, anh cũng đã thần quan sát kĩ khuôn mặt của cô. Lúc đó, anh mới nhận ra cô không hề có một điểm nào giống với người của Trịnh gia. Hắn đã điều tra rõ gia phả của Trịnh gia. Trong gia đình đó, không một ai có đôi đồng tử màu tím và mái tóc tự nhiên màu hạt dẻ như cô cả. Từ lúc đó, hắn nảy ra ý nghĩ muốn xét nghiệm mẫu AND của cô với người Trịnh gia. Bởi vậy, ngày hôm sau anh mới gọi Trịnh Thu Thủy đến phòng làm việc của Chủ tịch Hội sinh viên. Việc cô phỏng đoán được cũng chỉ đúng một nửa. Thực ra, người chủ động là Trịnh Thu Thủy. Không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra mà hôm đó lại chủ động thoát y trước mặt Lăng Chính Thiên. Lúc đó, anh nảy ra một suy nghĩ ác ý, muốn chơi đùa với Trịnh Thu Thủy một chút nên đã cố tình khơi lên dục vọng của cô ta, đó cũng là ngọn nguồn của tiếng thở dốc Thu nghe thấy.
Khi nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, anh cũng phần nào đoán ra người tới nên cũng chấm dứt trò đùa của bản thân sau đó lên tiếng. Khi nghe cô nói rõ lí do đến tìm mình, anh lại muốn thử cô nên mới ra hình phạt là hai mươi vòng quanh sân vận động. Sau đó, không biết nghĩ thế nào, anh lại muốn ra xem cô chạy nên mới gặp một màn Trần Cảnh Hạo săn sóc cô.
Những tuần sau đó, ngày nào anh cũng cố tình xuất hiện trước mặt cô. Hôm lấy được kết quả xét nghiệm của cô từ Trần Cảnh Hạo, anh đã mở ra xem ngay tức khắc. Khi thấy dòng kết luận: “ Không có quan hệ ruột thịt.”, anh cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm bởi kết quả này đã sớm nằm trong dự đoán. Mấy hôm sau, khi đang bàn với Trần Cảnh Hạo về việc tìm bố mẹ ruột của cô, hai người lại thấy cô ở cửa phòng y tế, dường như còn đang có ý định rời đi nhưng lại bị Trần Cảnh Hạo giữ lại. Biết cô ốm, anh liền bị giao cho nhiệm vụ đưa cô về nhà. Khi trên xe, nhân lúc cô ngủ thiếp đi vì mệt, anh đã cài một máy nghe trộm siêu mini trong túi xách của cô. Cũng chính vì vậy, anh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô với vợ chồng Lưu Huy. Nhà hàng AF vốn là một hạng mục đầu tư gần đây của DL nên việc anh muốn xem video từ camera của phòng bao của Lưu Huy cũng không phải chuyện khó khăn gì. Cũng vì vậy, anh có thể lấy được tấm ảnh mà mẹ của Thu chụp chung với vợ chồng Lưu Huy khi còn trẻ. Sau khi lấy được ảnh, anh đã lập tức cho người đi điều tra và có kết quả ngay trong sang sớm hôm sau. Báo cáo gửi về có viết lần cuối người được coi là mẹ cô xuất hiện là ở nước Z. Biết được điều đó, anh đã tạm gác công việc mà đặt vé máy bay đi nước Z ngay trong sáng ngày hôm đó. Tuy nhiên, khi sang tới nơi, mất cả nửa ngày vẫn không tra thêm được gì mà anh lại phải về nước theo lệnh của Lăng Viễn nên mới có chuyện anh gặp được cô ngay khi vừa xuống máy bay.
Vất vả hơn nửa ngày vì một người vậy mà khi mới gặp lại lại trông thấy cảnh người đó vội vã chạy tới bên một người đàn ông khác, hẳn không phải là cảm giác dễ chịu gì. Lăng Chính Thiên cũng vậy. Vốn khi trông thấy cô ở sân bay, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn nhưng khi nhìn cô không quan tâm tới bàn chân đã trật khớp của mình mà vội chạy tới bên người đàn ông kia, anh đã cảm thấy hít thở có chút khó khăn, cảm giác không muốn chứng kiến hai người đó quan tâm, vui vẻ cùng nhau. Bởi vậy, anh lựa chọn rời khỏi nơi đó càng sớm càng tốt.
P/s: Chương này mình viết vội nên có chỗ nào không hay mong mọi người lượng thứ nha :3
|
Chương 14: Thân phận thật
Tác giả: Wind
“ Trời ạ! Mỗi việc tìm anh cũng làm em mệt muốn chết!”- Vừa chạy tới gần Ruki, cô liền lấy tay vịn vào vai anh thở hồng hộc.
Ruki đang chăm chú tìm bóng dáng của Thu trong dòng người đông đúc ở sân bay lại cảm giác có một bàn tay đặt lên vai mình. Vốn định vặn tay người đó ra sau lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, hành động của anh cũng ngừng luôn lại. Khuôn mặt vốn đang trưng ra vẻ băng giá cố hữu cũng được anh nhanh chóng thu lại. Đối mặt với người con gái mà anh đã yêu hơn mười năm, anh không nỡ để cô nhìn thấy được tính cách kia của mình dù người con gái này đã… không còn như trước.
Vừa quay lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì mệt của cô, anh cảm giác như bản thân là kẻ tội đồ vậy. Đưa tay lên xoa đầu cô, cảm nhận được sự mềm mại, trơn mượt lại mang theo hơi ấm từ mái tóc cô khiến thâm tâm anh dấy lên cảm giác ấm áp khó tả. Không giống như trước thì có sao?
“ Anh xin lỗi.”
Lời xin lỗi đột ngột của anh khiến cô đơ ra mất một lúc. Mất vài phút sau, cô mới có thể tìm ra được nguyên nhân. Chắc anh cảm thấy có lỗi khi phải để cô chạy đi chạy lại để tìm anh đây mà.
“ Không có sao đâu, ở đây đông người, khó nói chuyện lắm. Về nhà em nói tiếp.”- Nói xong, đang định kéo Ruki rời khỏi sân bay, dưới chân lại truyền tới cảm giác đau đớn. Lúc bấy giờ, cô mới nhớ ra mình bị trẹo chân.
“ Em làm sao vậy?”- Nhận thấy cô có biểu hiện lạ, Ruki liền hỏi. Hồi nãy anh có để ý thấy cô nhìn xuống chân…
Nhìn theo xuống dưới, anh thấy ngay mắt cá chân của cô đang bị sưng tấy lên. Mày anh lập tức nhíu chặt lại. Đây là…
“ Sao chân em lại thành ra thế này?”- Lại nhìn tới đôi giày cao gót của cô, anh lại không kiềm nén được tâm trạng buồn bực.
“ A! Tại vừa nãy em không cẩn thận nên bị trẹo chân thôi. Trật khớp có một chút, tẹo nữa sẽ không sao.”- Cô cố gắng cười trấn an bạn nhỏ Ruki. Cô chỉ không cẩn thận có một chút thôi mà.
Thái độ của cô không khiến Ruki bớt lo lắng mà ngược lại, sự gắng gượng đó khiến anh đau lòng. Cô bé này, đau thì cứ nói, việc gì phải cố tỏ vẻ mình vẫn tốt như vậy?
“ Em còn nói!”- Ruki trừng mắt nhìn cô. Sau đó, không đợi cô phản ứng, anh nhanh chóng cúi người xuống, bế bổng cô lên. Hai chân bỗng rời khỏi mặt đất khiến cô có chút hốt hoảng không quen nên đôi tay hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, cuống quýt ôm lấy cổ anh. Một lúc sau, khi đã định thần lại, cô đỏ mặt.
“ Anh làm cái gì vậy? Mau thả em xuống!”- Cô khẽ gắt lên, đôi tay lúng túng định buông ra khỏi cổ anh nhưng nghĩ đến hậu quả, cô liền từ bỏ. Đùa! Nếu cô bỏ ra, không chừng còn bị ngã lăn xuống đất!
“ Thấy rồi còn hỏi, đương nhiên là anh đang bế em.”- Ruki trả lời cô bằng giọng điệu cùng gương mặt rất chi là nghiêm túc.
Thu dở khóc dở cười, cô đâu có ý hỏi anh về việc đó? Cái cô muốn hỏi là tại sao anh lại bế cô a!
“ Mau bỏ em xuống. Anh định để luôn hành lí ở đây làm từ thiện à?”
“ Em yên tâm, chút nữa sẽ có người mang về giúp.”- Ruki nở nụ cười vô cùng sáng lạn nhưng cũng không kém phần ôn nhu, sủng nịnh. Nếu đem thái độ này của anh đi so sánh với tính cách ngày thường, chắc chắn người ta sẽ không nghĩ đó là cảm xúc xuất phát từ một con người bình thường. Tính cách như vậy, quá đối lập rồi!
Yêu nghiệt! Anh cười như vậy làm gì chứ! Sợ ở đây chưa đủ loạn sao?
Cô thầm mắng tên đàn ông nào đó. Lớn lên đẹp như vậy để làm gì chứ! Còn cười tươi như vậy. Không phải ngày thường anh lạnh lùng lắm hả? Sao giờ tự nhiên thích hóa thân thành hồ ly vậy =.=|||? Không cần a!!!
Lại nói, lời giải thích của anh làm cô câm như hến, không biết phản kháng như thế nào cho hợp lí, cũng chẳng biết nói gì thêm. Được rồi! Cô giơ cờ trắng đầu hàng. Trong lòng Thu thầm đổ lệ. Không ngờ có một ngày tài ăn nói cô lại phải bại dưới tay của một tên đàn ông, nhất là người này còn nhỏ tuổi hơn mình! Quá mất mặt!
____________Ta là đường phân cách tuyến____________
Ruki đầu đầy hắc tuyến sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà cô. Chẳng lẽ anh đi nhầm địa chỉ rồi? Đây rõ ràng là bãi rác mà!
“ Thu, em mang anh tới bãi rác hả?”- Bạn nam nào đó rất hồn nhiên, ngây thơ vô số tội, hơn nữa còn giả ngu mà nói ra một câu rất đả thương người.
Mỗ nữ rất không thức thời, một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, liền đưa mắt lườm anh. Nói gì? Cô thích vứt đồ bừa bãi đấy, anh dám có ý kiến? Đây là nhà cô, cô có quyền a~
“ Nếu muốn tới bãi rác ở, em có thể chỉ đường cho anh mà. Không cần phải thương xót cái chân đau của em đâu. Chỉ đường chỉ cần nói cho anh chép đường đi thôi mà, cũng không ảnh hưởng đến chân em.”- Cô rất thiện ý mà quăng ra một câu, trên mặt trưng ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, trông còn tươi hơn hoa mặt trời. Nhìn cô lúc đó thực sự là… rất đẹp a! Mĩ nữ một khi cười lên cũng sẽ có uy lực rất lớn! Huống chi, cô có thể được coi là một mĩ nữ hiếm gặp, người không biết còn tưởng cô là bình hoa đấy.
Bị cô sắc bén đáp trả, Ruki cười trừ để chữa cháy. Thật là, nói đi nói lại vẫn là không thắng nổi cô. Lại nhìn tới vỏ bánh kẹo cùng mì gói rơi trên sàn nhà, anh lại lắc đầu ngán ngẩm. Xem ra lần này anh muốn nghỉ ngơi cũng không được rồi. Đã nói trước rằng nếu về nước thì anh sẽ ở cùng nhà với cô, dù gì nhà cô vẫn có phòng trống mà anh chỉ ở đây có hai tuần, cũng không có gì bất tiện. Với lại, hiện giờ, trên danh nghĩa thì anh là người yêu của cô nha. Cứ lấy lí do là về nước thăm cô nhân ngày nghỉ là tốt rồi. Khụ! Lạc đề rồi. Việc anh muốn nói ở đây chính là vì giờ phải đóng vai trò nội trợ để dọn dẹp nhà cho cô a~ Còn nữa, với sự lười biếng của cô, chắc chắn anh cũng sẽ không có được một bữa tiệc chào mừng hay gì đó tương tự. Khoan hãy nói đến tiệc, có khi ngay cả bát cơm anh cũng không thấy được bóng dáng! Vẫn là tự thân vận động thì hơn.
Chậc! Mới xuống máy bay đã phải làm cu li. Có ai khổ như anh không a! ( Wind: À! Cái này là do anh tự đề ra, không có bị bắt làm à nha. Còn nữa, giờ anh nên tập làm việc nhà dần cho quen để sau này còn sống kiếp thê nô nha :)))
Đang ở trạng thái “ vô cùng đau khổ” với những việc mình sắp phải làm, Ruki bỗng nhớ ra chân cô vẫn đang bị trật khớp. Nếu không xử lí nhanh có khi sẽ bị nặng hơn rồi để lại di chứng mất.
Đi hẳn vào trong phòng khách, thấy cô đã lấy ra hòm dụng cụ cứu thương từ bao giờ mà ngồi ngay ngắn trên ghế xoa xoa chân, anh liền đi tới.
“ Để anh chỉnh lại khớp cho. Tuy khi chỉnh sẽ rất đau nhưng sẽ mau qua thôi, em không cần lo lắng đâu.”
“ Ừm”- Cô trả lời rất ngắn gọn, đồng thời cũng hít thở thật sâu, chuẩn bị tinh thần chịu đau. Ruki vốn đang lo cô sẽ phản đối việc anh bẻ lại khớp chân nhưng khi nhìn thấy thái độ hợp tác lại thêm những hành động của cô khiến anh rất buồn cười. Bộ dạng của cô hiện giờ muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu a~ Ruki cười cười, sau đó đầu hơi cúi xuống, hai mắt chăm chú nhìn vào chân cô. Cổ chân bây giờ đã sưng phù lên, còn hơi tím lại, vậy mà, cô lại không hề kêu đau một tiếng. Nếu cô kêu ca một tiếng, anh sẽ đau lòng nhưng so với việc cô cố gắng chịu đựng một mình, anh lại càng đau hơn. Cô bé này, sao lại không biết thương tiếc bản thân như vậy…
( Còn tiếp)
|
Chương 14: Thân phận thật ( Phần tiếp)
Tác giả: Wind
Cảnh báo: Chương này có H á. Học sinh nghiêm túc mau tránh a~ :3
P/s: Chương này Wind cũn không biết ra sao đâu ( Không dám đọc :3 Sợ đọc xong sẽ ngượng chết mất >_< Các nàng đọc thấy dở cũng mong thứ lỗi cho. Ta thực sự là không biết viết H a~ Viết xong chương này tay vẫn còn run nè :3[/color]
“ Rắc…”- Âm thanh khô khốc vang lên. Sương chân của Thu cuối cùng cũng trở lại vị trí vốn có. Tuy nhiên, nỗi đau phải chịu đựng khi bẻ lại khớp không phải là cơn đau bình thường, vậy mà cô lại không kêu lên dù chỉ một tiếng.
Rốt cuộc cô còn có cảm giác không vậy!?
Sự thật đã chứng minh, Thu vẫn còn có thể cảm giác được sự đau đớn truyền tới từ cổ chân. Bằng chứng là môi cô đã bị răng cắn đến chảy máu rồi! Không phải là cô cố tình tỏ vẻ mạnh mẽ mà là cô thực sự đã quen với đau đớn rồi. Từ khi còn nhỏ, cô đã chịu không ít bao nhiêu trận đòn roi, của những người trong cô nhi viện có mà từ đám lưu manh ngoài đường cũng có. Nếu cô kêu đau thì sẽ chỉ khiến họ hưng phấn hơn mà tiếp tục hành hạ cô. Bởi vậy, từ lúc đó, cô đã tập được thói quen chịu đựng sự đau đớn.
Nhìn những giọt máu đỏ tươi đang rỉ ra từ đôi môi đã bị cô cắn đến trắng bệch, lòng anh đau như có kim châm. Bàn tay to lớn vô thức chạm lên môi cô, nhẹ, rất nhẹ, giống như anh đang sợ rằng, nếu mình quá mạnh tay thì sẽ khiến vết thương của cô càng nghiêm trọng hơn. Tim anh nhói lên. Rõ ràng rất yếu đuối, cô lại phải cố tỏ ra kiên cường trước mặt anh, cô, là không tin tưởng anh sao?
Thu ngẩn người ra khi tay anh chạm vào môi cô. Ngón tay của anh khá lạnh, khiến cô cảm thấy khá kì lạ. Mùa thu ở nước C tuy không quá nóng nhưng cũng không có lạnh đến nỗi có thể làm cho tay anh mát lạnh như vậy. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào làn môi ấm nóng của mình khiến cô nảy sinh một cảm giác rất kì lạ, giống như… có chút thích thú. Lại nhìn tới đôi mắt đang chứa đầy sự đau lòng của Ruki, cô tiếp tục ngẩn ngơ. Cho tới khi cô lấy lại tinh thần, trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại, cũng có chút lạnh. Mắt Thu đột ngột trừng lớn. Anh… hôn cô!?
“ Nhắm mắt lại.”- Giọng nói dịu dàng của anh giống như đang thôi miên, cô lại ngoan ngoãn mà nhắm mắt theo lời anh. Nụ hôn của anh không giày vò, cuồng loạn, thuần thục giống như Quân Lâm Ngạo đã từng làm với cô, nó mang một cảm giác riêng biệt: Nhẹ nhàng, ấm áp, còn tràn đầy yêu thương. Tuy nụ hôn của anh có chút trúc trắc nhưng lại rất đáng yêu. Điều này cũng nói rõ, anh là lần đầu tiên hôn người khác.
Lưỡi anh cẩn thận phác họa hình dáng đôi môi của cô, đem từng giọt máu còn vương trên môi cô nuốt xuống bằng hết. Sau đó, đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào miệng, khéo léo tách hai hàm răng của cô ra, chính thức công thành đoạt đất. Lưỡi anh quấn lấy chiếc lưỡi ngập tràn mùi đinh hương của cô, dây dưa không dứt. Trong phòng lại vang những âm thanh nóng bỏng, tận lực làm cho không khí xung quanh trở nên mập mờ. Tiếng động này, theo như suy nghĩ của trẻ con chính là… trao đổi nước bọt ( kinh nghiệm sau khi đọc một số truyện cùng đoản :v), cực kì mất vệ sinh còn theo những đôi yêu nhau và người lớn thì là môi lưỡi thân mật, có thể xem là vô cùng lãng mạn, rất có tính kích thích!
Hai chiếc lưỡi sát sao quấn lấy nhau, chặt chẽ không rời. Nụ hôn của hai người rất dài, không khí trong miệng cô cũng bị rút đi hết, toàn thân vô lực nên cô chỉ có thể quàng tay ôm cổ anh để giữ cho bản thân không bị ngã xuống. Ruki cũng rất phối hợp mà ôm chặt lấy eo cô. Khoảng cách của hai người bây giờ nghiễm nhiên trở về với con số không tròn trĩnh. Da thịt ma sát tạo nên những đốm lửa trong lòng người. Hơn nữa, điều đáng nói ở đây chính là, cả cô và anh đều có phản ứng a! Ruki căn bản là chưa từng thân mật với người khác giới nào, ngây ngây ngô ngô, không có kinh nghiệm áp chế dục hỏa còn cô thì lại sở hữu cơ thể nữ phụ dễ nổi lên ham muốn, căn bản là có muốn ngăn cũng không được!
Tiếng thở dốc truyền ra khắp phòng khách rộng lớn vốn đang yên lặng càng them kích thích giác quan của hai con người trong phòng. Hai cánh tay rắn chắc đang đặt trên eo cô vô thức siết chặt lại như muốn siết đứt vòng eo mảnh khảnh. Cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau, không một kẽ hở. Môi anh dần trượt xuống những ngấn cổ trắng ngần. Từng chiếc hôn nóng bỏng tới tấp rơi trên làn da trắng mịn, để lại những dấu hôn nhàn nhạt. Anh như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của cô, một thế giới tràn đầy hương hoa Lavender thật nồng nàn, khiến anh trở nên điên cuồng hơn. Đầu óc anh gần như trống rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ, anh muốn gần gũi cô hơn nữa, muốn hôn cô nhiều hơn để bù cho khoảng thời gian mà anh đã không ở bên cô, khiến cô phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Lại nhớ đến tình cảm của cô dành cho Quân Lâm Ngạo, anh càng trở nên mất khống chế. Nụ hôn của anh dường như trở nên thật cuồng dã nhưng anh vẫn cố áp chế bản thân, sợ sẽ làm cô đau, sẽ làm cô bị thương tổn. Dần dần, nụ hôn đơn thuần khiến anh cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay bắt đầu không an phận mà di chuyển vào bên trong áo cô. Một tay kéo khóa, tay còn lại, anh liền thuận thế đẩy cô nằm xuống chiếc sofa cô đang ngồi. Hành động này của anh cũng khiến cô bừng tỉnh. Từ đầu tới giờ, cô vẫn luôn ngây ngốc, thụ động tiếp nhận những nụ hôn của anh.
“ Anh… Ưm…”- Vốn định lên tiếng ngăn cản anh, cô lại không kìm được tiếng rên rỉ. Anh đã nhanh tay kéo chiếc khóa váy sau lưng của cô xuống, đồng thời, áo lót cũng đã bị thoát ra tự bao giờ. Phần váy trước ngực cô bị kéo xuống, xương quai xanh tinh tế cùng bộ ngực đầy đặn cùng lúc hiện ra trước mặt khiến anh phải nuốt nước bọt trong vô thức. Nếu nhìn thấy cảnh này, là đàn ông bình thường, ai lại không nổi lên phản ứng? Huống chi, người con gái này lại chính là người mà anh yêu bấy lâu nay?
Ruki chăm chú nhìn vào viễn cảnh trước mắt, đôi mắt tỉnh táo thường ngày giờ đã mờ đi vì dục vọng. Cái nhìn của anh rõ ràng đã khiến cô ngượng chin người, mặt đỏ bừng lên. Nhận thấy sự xấu hổ, thẹn thùng của cô, anh càng mất đi sự tự chủ. Đôi môi lại tiếp tục hôn lên xương quai xanh đầy khêu gợi sau đó, giống như một cậu bé nghịch ngợm đang tò mò, muốn khám phá những điều mới lạ, anh lại rải lên ngực cô những nụ hôn nồng nhiệt. Tay anh cũng không rảnh rỗi mà đồng thời nắn bóp đôi gò bồng đang căng tràn nhựa sống. Cảm xúc mềm mại trong tay khiến anh yêu thích không thôi. Không những vậy, từng nơi từng nơi trên cơ thể cô, anh đều thích, tâm hồn cô cũng vậy.
Cùng với những hành động của anh, dục vọng của cả hai người ngày càng lớn. Dục hỏa như muốn thiêu đốt cơ thể cô. Từ nơi tư mật, dịch nhờn không ngừng tiết ra làm ướt cả một khoảng trên đệm lót sofa, cả người cô nóng bừng lên, thần trí hoàn toàn mơ hồ. Hiện giờ, cô chỉ có cảm giác trống rỗng, mong muốn được thứ gì đó tới lấy đầy. Bàn tay nhỏ nhắn cũng nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi trên người anh. Dù ở thế giới trước hay ở trong thế giới tiểu thuyết này, cô cũng đều chưa từng thử qua cảm giác nam nữ hoan ái. Lần trước bị Quân Lâm Ngạo ép buộc, họ cũng chưa đi tới bước cuối cùng. Có thể nói, cô là một lão xử nữ a~ Chính vì vậy, kinh nghiệm của cô trong việc mây mưa như vậy hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh, căn bản là không biết cách điều khiển dục vọng.
Ruki hiện giờ cũng bị dục hỏa chi phối, vật nam tính đã dựng đứng lên rất hùng hồn. Trong lúc đó, tay anh lần tới khu rừng bí ẩn của cô. Cảm nhận được sự ẩm ướt của cô, anh liền khẳng định cô cũng đang bị dục vọng áp chế. Tuy vậy, anh vẫn muốn biết ý kiến của cô.
“ Cho anh, được không?”- Anh biết, trinh tiết đối với phái nữ đều rất quan trọng.
Cô mơ màng nghe được câu hỏi của anh nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tuy nhiên, cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều đang bị giày vò dữ dội, nếu không có anh, cô sẽ không chịu nổi mất. Bởi vậy, cô gật đầu. Trinh tiết đối với cô rất quan trọng nhưng cô nghĩ, chính cô cũng đã thích Ruki. Trao cho anh lần đầu của mình, có lẽ cô sẽ không hối hận.
Ruki nhận được cái gật đầu của cô thì mừng rỡ, nhanh chóng loại bỏ nốt những vật cản. Côn thịt kiêu ngạo, nóng bỏng từ từ vùi vào tiểu huyệt ẩm ướt của cô, trực tiếp phá vỡ lớp màng mỏng.
“ A…”- Cô đau đớn kêu lên một tiếng, lệ bắt đầu chảy ra từ khóe mắt. Thấy cô như vậy, lòng anh đau thắt lại, rối rít nói xin lỗi. Đồng thời, anh dịu dàng hôn lên lên giọt nước mắt của cô. Những giọt lệ của cô khiến tim anh bỏng rát- “ Xin lỗi em, một chút nữa sẽ không đau. Em cố chịu đựng nhé!”- Trong mắt anh là một mảnh thương tiếc. Tuy nhiên, anh không thể dừng lại ngay lúc này. Vật nam tính tiếp tục vận động bên trong tiểu huyệt nhỏ hẹp. Lớp thịt non mềm trong tiểu huyệt bao chặt lấy côn thịt to lớn giống như muốn cắn nuốt. Nơi giao hợp của hai người thật chặt chẽ. Một lúc sau, nhờ vào sự an ủi của Ruki, cô cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều. Từng đợt cảm giác sung sướng lạ kì đổ ập đến khiến cô không thể tự chủ mà phát ra những tiếng “ Ưm… A…” mất hồn. Không khí tràn ngập mùi vị của tình dục. Cô cong người lên đón nhận những cú thúc mạnh mẽ của anh, cảm nhận những cơn khoái cảm dạt dào như những làn sóng biển xô vào bờ. Trong khoảnh khắc đó, sofa dường như là quá nhỏ bé so với thân thể họ nên điều hiển nhiên là hai người sẽ phải rơi xuống nền nhà. May mắn sàn nhà được trải thảm nhung nên hai người vẫn không hề bị làm phiền. Hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, trong không gian chỉ còn tiếng thở dốc cùng những tiếng rên rỉ đầy ái muội của đôi nam nữ…
( Còn tiếp)
|
Chương 14: Thân phận thật ( Phần cuối)
Thu ngủ một mạch tới hơn tám giờ tối mới chịu dậy vì bụng của cô đã biểu tình… quá dữ dội :3. Hồi trưa cô ăn có một bát mì sau đó liền cố gắng dịch nốt mấy bản thảo để gửi đến công ty, xin nghỉ xong lại lái xe thẳng ra sân bay đón Ruki. Sau đó, chạy qua chạy lại một hồi mới tìm được người. Với lại, hồi chiều còn phải “ vận động” kịch liệt như vậy…
Nghĩ đến đây, mặt cô lập tức đỏ tới tận mang tai. Nhìn tới những dấu hôn xanh tím trên cơ thể, ai đó vì da mặt mỏng mà ngượng đến mức không dám nhìn người, cũng chẳng dám ra khỏi chăn.
Ruki nhìn người mình yêu đang xấu hổ chum kín chăn trên giường lại cảm thấy buồn cười, cũng có ấm áp. Nhưng mà… cô ấy không sợ chùm chăn lâu sẽ bị ngạt thở sao?
“ Thu, anh sắp nấu đồ ăn xong rồi, em chuẩn bị nhanh rồi ra ăn nhé. Hôm nay vất vả như vậy chắc em cũng đói rồi. Đúng rồi, ăn cơm xong anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
“ Oanh!” Trong đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn, khuôn mặt vốn đã sắp trở lại bình thường giờ lại trở nên đỏ bừng như muốn rỉ máu. Từ “ vất vả” của anh trong tình trạng này cũng rất có hàm ý à~
Tuy đã ngượng gần chết nhưng cuối cùng cô cũng bị đánh gục bởi sức quyến rũ vô cùng lớn của đồ ăn. Ai bảo hôm nay cô phải tốn công sức nhiều như vậy a~ Lượng calo mà bát mì hồi trưa cung cấp đã sớm cạn sạch rồi. Cô không ăn lấy đâu ra sức để ngượng ngùng nữa chứ.
Nghĩ vậy, bạn nữ nào đó cố lết xác ra khỏi giường nhưng mới khẽ động, vùng eo và thắt lưng đã tê nhức khiến việc di chuyển trở nên khá khó khăn. Cô bắt đầu oán hận tên đàn ông dồi dào tinh lực nào đó rồi. Cơn uất ức và ý muốn đánh người của cô lại căng phồng lên như quả bóng hơi nhưng khi nghĩ bản thân chính là người đồng ý cho anh dày vò, ý chí kháng chiến của cô lại xẹp lép. Rõ ràng là do cô tự làm khổ mình, còn trách ai được chứ!?
Thu ỉu xìu mặc đồ rồi lết vào phòng tắm. Vào rồi cô mới nhớ mình chưa lấy quần áo để thay nhưng ánh mắt lại vô tình bắt gặp bộ váy liền màu trắng cùng nội y đã được móc sẵn trên giá treo trong phòng tắm. Thấy vậy, cô lập tức hiểu ra là do ai làm nhưng… anh có thể biết ngượng ngùng một chút được không? Ngay cả nội y cũng lấy giúp nữa :3 ( Wind: Tỷ à! Chỗ nào nên nhìn ảnh cũng đã nhìn, không nên nhìn cũng đã nhìn triệt để, vậy thì người nào đó còn không dám lấy nội y giúp chị nữa sao :v?)
Khi cô đi tới phòng ăn, mọi thứ cũng đã đâu vào đấy, chỉ chờ cô ra là có thể ăn. Nhìn cách bày biện món ăn đẹp mắt lại thêm hương thơm khó cưỡng nổi, cô ngồi ngay xuống chiếc ghế đã được Ruki kéo sẵn ra, nói một câu: “ Chúc anh ăn ngon miệng.” xong liền cắm cúi ăn thử.
Ừm! Món vịt xào cay này không tệ. Đến cô cũng phải phục đến tám phần!
Người đàn ông này thật tốt nha! Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, rất được. Đúng là đạt tiêu chuẩn theo sở thích của phái nữ hiện nay. Thu gật gù, không chút keo kiệt mà giơ ngón tay cái, kèm theo lời khen.
“ Anh nấu rất ngon nha. Độ cay vừa đủ với sở thích của em. Hắc hắc… Anh đúng thật là đảm đang ghê. Nhà em cũng được anh dọn sạch đến thế. Như vậy chắc là trong hai tuần anh ở đây em có thể lười biếng thêm chút rồi.”
Cô nhe răng cười, khoe hai hàm răng trắng sáng.
Ruki được cô khen liền cười mãn nguyện. Con người mà, ai chẳng muốn được nghe người khác khen ngợi chứ :v.
Hai người ăn một bữa cơm cũng mất hết nửa tiếng. Thu triệt để áp dụng chính sách “ nhai kĩ no lâu”, dù sao thì đồ ăn cũng rất ngon nha, cô không thiệt cái gì cả. Thấy Ruki chăm chú rửa bát, cô đang định tới phụ giúp anh một tay thì lại bị anh đưa trở về ghế ngồi cùng với lí do: “ Thân thể em chưa khỏe hẳn, vẫn nên ngồi nghỉ nhiều thêm một chút”. Cũng chính vì vậy, bạn nữ nào đó vui sướng ngồi cầm nho để sẵn trên bàn lên ăn đồng thời ngắm nhìn anh làm việc.
Có người làm việc nhà giúp, cảm giác không tệ a~
_____ Phân cách tuyến trong truyền thuyết đã xuất hiện_____
“ Được rồi, anh muốn nói chuyện gì với em?”
Hiện giờ hai người đang rất nghiêm túc ngồi đối diện nhau trên sofa. Một điều hiển nhiên là nơi này đã được Ruki dọn dẹp lại rồi nha.
Vì muốn tập trung trao đổi, cô cũng không có bật TV hay nghe nhạc nên căn phòng hiện giờ khá yên tĩnh. Trong không khí hiện giờ chỉ có một chút hơi lạnh tỏa ra từ máy lạnh lắp trong phòng.
“ Ừm… Anh…”
Lời nói ngập ngừng, có vẻ vấn đề họ sắp nói khá khó xử. Trên khuôn mặt anh tuấn giờ lại xuất hiện vẻ khó xử lại có chút quẫn bách.
Thu thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ yên lặng chờ anh nói ra.
“ Từ trước đến nay anh vẫn luôn cho người ở cạnh em. Sự thay đổi của em trong một tháng này anh cũng biết rõ. Có thể mọi người sẽ nghĩ là do em đã có người yêu là anh nhưng anh biết rõ là không phải vậy. Em…”
Hít một hơi thật sâu, bình ổn lại nội tâm phức tạp, Ruki thành thật khai báo. Nghe anh nói vậy, cô cũng không ra vẻ ngạc nhiên cho lắm, điều này khiến anh có chút khó nắm bắt, cũng cảm thấy khó hiểu. Điều anh vừa nói cũng chính là việc khiến anh băn khoăn suốt một tháng này. Hơn ai hết anh càng hiểu rõ tình cảm của Thu đối với Quân Lâm Ngao. Vậy mà, cô lại có thể dễ dàng đồng ý với yêu cầu hủy hôn của anh ta. Việc này đối với một Thái Thu cố chấp trước giờ khiến anh có chút khác lạ, giống như cô đã biến thành một con người khác. ( Wind: Sự thật là vậy anh ạ =)))))))
“ Nếu em nói em đến từ một thế giới khác, anh… có tin không?”
Thu chợt lên tiếng, câu hỏi của cô đồng thời cũng khiến anh sững người.
“ Em… đang nói đùa sao?”
Suy nghĩ Ruki trở nên hỗn loạn. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả.
Giờ anh đã nhận ra sự khác lạ của cô thì sớm muộn cũng biết cô không phải Thái Thu trước đây của anh. Chi bằng, cô nói ra sự thật sớm. Trong lòng có chút chua sót. Cô cũng không muốn nghĩ rằng từ trước đến nay, sự quan tâm của anh không thực sự dành cho cô…
“ Em đang nói thật. Một tháng trước, em bị tai nạn ở Việt Nam sau đó bị Thái Thu mang linh hồn về đây. Cô ấy nhờ em… sống giúp cô ấy quãng đời còn lại vì muốn… thay đổi số phận, cho cả em và anh. Em nói ra chuyện này, có lẽ anh cũng không thể tin.”
Cô cười nhạt, bộ dạng có chút tự giễu.
Tin! Anh tin chứ! Ngay cả những sinh vật như “ họ” cũng tồn tại, chuyện cô nói đương nhiên cũng có khả năng xảy ra. Nhưng… anh vẫn không muốn chấp nhận…
“ Anh… cần ở một mình.”
Ruki có chút thẫn thờ, nói xong liền đứng dậy vào căn phòng cô đã sắp xếp từ trước.
Cánh cửa đống lại, ngăn cách hai con người. Lòng cô khẽ nhói. Có lẽ, sau lần này, anh và cô sẽ không thể như xưa nữa rồi…
Một ngày vốn dĩ nên vui vẻ, giờ lại bị cô phá hoại thành cái dạng này...
Hết chương 14
|