Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
|
|
Lí Vị Ương nghe xong lời này đột nhiên cười ra tiếng, tươi cười trên mặt nàng vô cùng khinh miệt, hiển nhiên không để đối phương vào mắt.
Tưởng Nguyệt Lan cảm thấy tiếng cười này tựa như những chậu nước đá hắt thẳng vào trái tim nàng, bất giác rùng mình, khí thế lập tức tiêu tan. “Ta… ta… ta…” Nàng đột nhiên mất đi sức lực đấu tranh, trở nên nản lòng, lụn bại, bỗng chốc lớn tiếng khóc, sau đó gục dưới chân Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, ta không dám đấu với tiểu thư nữa, tha cho ta đi! Cho ta một con đường sống có được không?”
Lí Vị Ương nhìn nàng ta nửa thương hại nửa trào phúng: “Ta chưa từng có ý định đẩy mẫu thân vào chỗ chết, mẫu thân cần gì phải sợ hãi như vậy?” Nói xong nàng phân phó A La, “Đỡ mẫu thân đứng dậy, như vậy còn ra thể thống gì.”
A La vội vàng đỡ Tưởng Nguyệt Lan lại bị đẩy ra, nàng lớn tiếng nói: “Ta biết Tam tiểu thư chịu đến đây, tức là ta vẫn còn giá trị đúng không? Chỉ cần một ngày ta ở đây Lí Tiêu Nhiên sẽ không lấy chính thê, cũng không có người khác vào cửa uy hiếp đến địa vị của Thất di nương và Mẫn Chi, hiện giờ ông ta đã không thể có đứa nhỏ, ta cũng không thể mang thai, nói vậy Mẫn Chi sẽ là đứa con duy nhất trong nhà, tình huống này đối với Tam tiểu thư cũng là có lợi không phải sao? Tha cho ta đi, ta sẽ không bao giờ đối đầu với Tam tiểu thư nữa, thậm chí ta có thể giúp tiểu thư đối phó với bọn họ, chỉ cần tiểu thư để ta tiếp tục ngồi trên vị trí này, chỉ cần tiểu thư có thể giúp không cho muội muội ta vào cửa, mọi chuyện ta sẽ theo ý tiểu thư!” Ngay tại vừa rồi nàng đã nghĩ thông suốt, Lí Mẫn Đức cái gì, nhà mẹ đẻ cái gì, bản thân mình mới là quan trọng nhất, Lí Vị Ương nàng không dám trêu chọc nữa, phàm là kẻ kịch không thể đấu thắng thì hẳn nên biến thành bằng hữu, đây là đạo lý sinh tồn nhiều năm của nàng, so với việc nhà mẹ đẻ đưa người đến phá bản thân thì chẳng bằng phản chiến hướng về phía Lí Vị Ương, mọi thứ còn có thể cứu vãn…
Lí Vị Ương mỉm cười: “A La, lau khô nước mắt cho phu nhân nhà ngươi, thân thể hiện giờ của người không chịu nổi khóc nhiều như vậy.”
Tức là đáp ứng rồi! Tưởng Nguyệt Lan bỗng chốc lau sạch nước mắt đứng lên, lảo đảo suýt nữa té ngã, A La vội đỡ lấy, nàng lập tức nói: “Ta sẽ không cô phụ phần tình nghĩa tiểu thư giúp ta, về sau Tưởng gia có động tĩnh gì ta là người đầu tiên đến nói cho tiểu thư biết!”
Tươi cười của Lí Vị Ương mang theo chút lạnh nhạt: “Hy vọng như thế.” Nàng giữ lại Tưởng Nguyệt Lan là vì tương lai có thể sẽ có công dụng rất lớn, đối với kẻ địch trái tim nàng đã sớm biến thành băng tuyết, không có nửa phần thương tình.
A La gắng gượng đỡ Tưởng Nguyệt Lan nằm lên giường, Lí Vị Ương nhướng mày nhìn bước chân nàng ta bất ổn, vừa mới đẻ non lại quỳ giữ trời đông giá lạnh lâu như vậy, xem chân nàng ta đã không còn linh hoạt, nghe nói thỉnh thoảng còn hộc máu… Người như vậy có khả năng sống được bao lâu, mình vẫn nên nắm chặt thời gian thì hơn Nghĩ đến đây Lí Vị Ương không nhìn người trong phòng nữa, xoay người ra ngoài.
Trong phòng, A La nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, ngài thật sự muốn đầu quân vào chỗ Tam tiểu thư?”
Tưởng Nguyệt Lan sắc mặt lụn bại, tuy trong mắt vẫn có ý hận nhưng đã mệt mỏi không chịu nổi, nàng liếc mắt nhìn A La: “Không phải ta muốn đầu quân, mà là không thể không đầu quân cho nàng ta. Hiện tại ta vẫn có chút tác dụng cho nên nàng ta mới để ta còn sống. Nếu có một ngày ta không còn tác dụng gì nữa mọi người sẽ không để ý gì hết giẫm đạp lên ta. Lí Vị Ương dĩ nhiên làm người khác tức giận nhưng mà thứ làm ta oán hận nhất chính là Lí Tiêu Nhiên lang tâm cẩu phế, ta mang thai đứa nhỏ của ông ta, ông ta không hỏi một câu đã phạt quỳ, hại ta cả đời này để lại bệnh căn, ta tuyệt đối không tha thứ ông ta, cho dù xuống địa ngục ta cũng phải kéo ông ta đi cùng!”
Ý hận tràn ngập của Tưởng Nguyệt Lan đã dần chuyển dời đến Lí Tiêu Nhiên, người hủy diệt cả đời của mình, A La thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, kinh hồn táng đảm cất tiếng khuyên: “Phu nhân, lão gia chỉ nhất thời luẩn quẩn—— ngài đừng để trong lòng.”
Tưởng Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.
Ngày mười lăm tháng hai, thịnh yến trong cung. Hoàng đế ngồi tại Ngự toà cao cao phía trên, Hoàng hậu bên cạnh ông, Liên phi trên đầu cài châu bảo quý báu, dưới ánh trăng tỏa ra những tia huỳnh quang xa hoa, vị trí của nàng cũng là bên cạnh gần Hoàng đế nhất, nhìn qua so với Hoàng hậu còn cao quý hơn một chút. Đức phi ngồi bên dưới, lúc này bà có vẻ yên tĩnh vô cùng, làm người khác không cảm giác được bà cũng là một trong tứ phi hậu cung. Dù sao điều này cũng không có gì kỳ quái, sau khi Võ Hiền phi bị ban chết, Mai Quý phi lại vì Ngũ Hoàng tử phản nghịch mà đổ ngã, hiện tại trong tứ phi chỉ còn lại Trương Đức phi và Nhu phi, mà Nhu phi thân thể trước giờ không tốt cho lắm, yến hội lần này cũng không tham dự, bởi vậy Trương Đức phi càng trầm mặc ít lời.
Các cung nữ đi tới đi lui, bưng các khay đồ ăn ngon vừa quý vừa lạ, Hoàng đế cười không ngừng thấp giọng nói chuyện với Liên phi bên cạnh, hiển nhiên sủng ái cực kỳ, trọng thần bên dưới nhìn vào mắt, trong lòng đều suy tính một phen.
Thời điểm Liên phi đang đắc ý thì những nữ nhân khác trong hậu cung lại lo lắng trùng trùng, ví như nữ tử cao quý nhất hậu cung —— Hoàng hậu. Bà ngồi bên này nhìn Liên phi thẹn thùng, trong lòng vô cùng ghen ghét, đứa nhỏ này… nếu là công chúa thì mọi người đều vui mừng, nhưng nếu là Hoàng tử, thì có nghĩa rất nhiều vấn đề sẽ phát sinh.
_____________________________
Ở Hoàng gia, người kế thừa ngôi vị Hoàng đế bình thường đều là trưởng tử, đương kim Thái tử phù hợp với yêu cầu này, nhưng nếu Hoàng đế thích, bất chợt thay người cũng không phải vấn đề gì lớn, ví như lúc Thái tử phạm sai lầm. Vốn xung quanh Thái tử đã có rất nhiều kẻ như hổ rình mồi, hiện tại lại thêm một tiểu Hoàng tử được Hoàng đế sủng ái, vậy thì ngày thật khó sống.
Nói đến cùng, cho dù đứa nhỏ này là nam hài cũng chỉ là đứa trẻ con, có thể gây được sóng gió gì, nhưng mà Hoàng hậu cảm thấy, từ lúc Chu Đại Thọ thay đổi đan dược ban đầu, thân thể Hoàng đế khôi phục khá tốt, sống thêm mười năm không thành vấn đề, đến lúc đó ngôi vị Hoàng đế thuộc về ai thì không nói chắc được… Dù sao hiện tại Hoàng đế càng lúc càng không vừa mắt Thái tử! Nếu vị trí Thái tử bị người khác cướp mất thì Hoàng đế vẫn sẽ nể tình vợ chồng nhiều năm không làm gì bà, khi tân đế không cùng huyết thống đăng cơ, bà làm Thái hậu sợ rằng cũng chỉ để trang trí. Cho nên đứa nhỏ này dù thế nào cũng không thể là Hoàng tử, bằng không bà không dám tưởng tượng tình cảnh tương lai…
Lí Vị Ương ngồi bên dưới lại nhạy cảm nhìn ra vẻ mặt Hoàng hậu, nàng cúi đầu mỉm cười, đột nhiên phát hiện có ánh mắt như lửa nóng chuyển đến người nàng, Lí Vị Ương hơi ngẩng đầu thấy Thác Bạt Chân ngồi cách đó không xa, ý vị thâm trường nhìn nàng.
Biểu cảm Lí Vị Ương ngừng lại trong chốc lát, Thác Bạt Chân nhìn nàng thật sâu, sau đó giơ ly rượu, mỉm cười uống một hơi cạn sạch. Trong lòng Lí Vị Ương bỗng dâng lên cảm giác khác thường. Người này quả thật như chắc chắn sẽ thắng nàng, tự tin vậy sao?
“Vị Ương, muội làm sao đấy?”
Giọng nói thân thiết của Tôn Duyên Quân truyền tới, Lí Vị Ương hoàn hồn, nhìn đến ánh mắt lo lắng của nàng ấy thì cười cúi đầu, “Ta chỉ xem cảnh đẹp đêm nay, nhất thời thất thần.”
“Vậy là tốt rồi.” Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Lí Vị Ương đang ngẩn người… còn tưởng rằng nàng ấy có tâm sự gì. Tôn Duyên Quân nghĩ thế trong lòng. Nhưng vẻ mặt Lí Vị Ương đã khôi phục như ban đầu, không nhìn ra chút manh mối nào.
Tưởng Hoa cách đó không xa nhìn tất cả vào mắt, cười lạnh một tiếng, lại biến thành ho khan kịch liệt, hắn che đi tơ máu ở bờ môi, giả bộ thản nhiên không có việc gì, uống cạn ly rượu. Từ lần trước bị Lí Vị Ương làm tức giận hắn ốm đau nằm giường tròn ba tháng, trước khi dự tiệc ngay cả rời giường hắn cũng không làm được. Nhưng hắn vẫn đến, bởi vì hắn biết Lí Vị Ương nhất định sẽ đến, nếu hắn không đến thì chính là yếu thế.
Vốn tưởng rằng Lí Vị Ương sẽ chú ý đến hắn, ai ngờ không một khắc nào đối phương nhìn về phía hắn, thậm chí còn không chú ý hắn đến hay không. Cho dù vô tình chạm mắt cũng không nhìn thấy trong mắt đối phương có loại tình cảm gì thuộc về con người. Đối diện với nữ tử kia kiêu ngạo đến mức làm hắn chẳng còn ý chí lực và hành động lực, dũng mãnh mạnh mẽ làm người khác sợ hãi run rẩy. Chính vì thế hắn càng không thể bại dưới tay nàng! Tuyệt đối không thể! Ngón tay cầm ly rượu của Tưởng Hoa dần trắng bệch, tuy xung quanh đặt đầy lò sưởi, trên tay còn cầm rượu nóng mà hắn vẫn cảm thấy không gì có thể xua tan rét lạnh trong cơ thể.
Rõ ràng tổ phụ đã nói qua, mình là người thông minh nhất, mưu sĩ dũng cảm nhất Đại Lịch, là linh hồn của toàn bộ quân đội, mà vì sao hắn lại thất bại bởi một tiểu nha đầu vô danh, thật không công bằng! Gạt bỏ sự ác độc cùng ích kỷ của mình, giờ phút này Tưởng Hoa đổ hết mọi sai lầm lên người kẻ khác, không muốn thất bại, nhưng chuyện đã thất bại là sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa nhìn vào gương mặt Lí Vị Ương thanh tú mà bình tĩnh, mỗi dây thần kinh trong đầu như đang đứt gãy, có thứ gì đó không ngừng kêu la: Đánh bại nàng ta, giết chết nàng ta!
|
Tưởng Húc thấp giọng hỏi: “Hoa nhi, con còn chịu đựng được không?”
Phụ thân lo lắng hỏi làm Tưởng Hoa bỗng tỉnh táo lại, hắn mỉm cười, kìm nén tính cách thô bạo tàn nhẫn xuống: “Phụ thân yên tâm, bệnh của con đã khỏi hoàn toàn, trường hợp như hôm nay không có vấn đề gì.”
Tưởng Húc lo lắng nhìn con, Tưởng Hải đã chết, Tưởng Nam vĩnh viễn không thể ra ánh sáng gặp người, mình đã mất đi hai người con trai liên tiếp, đến ngay cả cháu trai cũng chạy trốn không thấy bóng dáng, ông thật sự không muốn mất đi Tưởng Hoa: “Tổ phụ con sẽ lập tức về Kinh, Nhị ca con đã đi nghênh đón, cho nên thả lỏng tâm tình đi.” Tưởng Húc an ủi.
Tưởng Hoa đương nhiên biết tổ phụ Tưởng Quốc công sắp trở về, nhưng mà hắn không muốn để tổ phụ luôn kiêu ngạo vì mình nhìn thấy dáng vẻ nản lỏng của hắn hiện giờ. Nghĩ đến đây tay hắn bất giác nắm chặt lại, lúc này hắn mới tin rằng có lẽ mình thật sự có bệnh. Từ nhỏ hắn đi theo tổ phụ lớn lên trong quân đội, người khác đều khen ngợi hắn thông minh cơ trí, mưu lược tài tình, mà ít người biết thật ra hắn là người bạo lực nhất trong năm hài tử Tưởng gia. Lúc sáu tuổi hắn từng đánh một đứa bạn phải nằm trên giường nửa năm, nguyên nhân chỉ vì người đó nói hắn thanh tú giống tiểu cô nương! Hắn tức giận bừng bừng không để ý đến tình nghĩa thường ngày, xông lên quyền cước với đứa nhỏ, hắn đánh gãy mũi và ba cái xương sườn đối phương, cuối cùng hai người trưởng thành dồn sức mới kéo được hắn ra. Hắn nhìn thấy đứa bạn bị thương như vậy cũng rất hối hận, nhưng còn lâu hắn mới thừa nhận lúc đó bản thân không thể kiềm chế cơn giận.
Về sau tổ phụ thấy hắn cảm xúc âm trầm, cả ngày đóng cửa không ra, còn mời danh y cho hắn, đại phu đó từng đề nghị hắn học cách tự mình kiềm chế, còn ám chỉ hắn có lẽ bị chứng bệnh nào đó có tính công kính, vì thế những năm gần đây hắn tập trung tu tâm dưỡng tính, dùng mọi khả năng áp chế tính cách thô bạo trong nội tâm, nhưng Lí Vị Ương lại dễ dàng thả ra dã thú trong người hắn, hắn từng chút một bị nàng bức điên.
Cũng may, cục diện như vậy rất nhanh sẽ thay đổi… Tưởng Hoa nghĩ vậy trong lòng, cong môi thành một tia cười lạnh.
Lí Mẫn Đức xem mọi người sóng ngầm mãnh liệt, thản nhiên nhướng mày. Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Chân, Tưởng gia, kẻ nào cũng có ý đồ bất lương với Vị Ương, hắn có nên làm chút gì đó cảnh cáo bọn họ không? Bờ môi khẽ nhướng lên, Lí Mẫn Đức lộ ra nụ cười mỉm theo tập quán.
Ánh mắt Lí Vị Ương vô ý dừng ở chỗ Lí Mẫn Đức, hơi ngừng lại, mỗi khi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xuất hiện loại tươi cười này, thì nói lên hắn bắt đầu tính kế người khác. Nàng thật muốn biết lần này là ai xui xẻo đây?
Đúng lúc này, Thái tử đột nhiên đứng lên, cất cao giọng: “Phụ hoàng, Nhi thần có việc khởi tấu.”
__________________________________
TM: Hoàng tử mạc bắc lên sàn… ở đoạn sau =]] Đừng hy vọng nhiều rồi thất vọng càng sâu =]]
__________________________________
Hoàng đế nâng mắt nhìn hắn: “Nói đi.” Thái độ không lạnh không nóng, làm Hoàng hậu bên cạnh có vài phần khó chịu, lại chỉ có thể kìm nén.
Thái tử phảng phất như không để ý đến, cười nói: “Sứ thần Mạc Bắc hôm nay đến Kinh đô, hơn nữa còn muốn dâng lễ vật cho Phụ hoàng.”
Mạc Bắc là một quốc gia hoang vắng ở phía bắc triều Đại Lịch, sinh sống bằng cưỡi ngựa, dân phong dũng mãnh, nhiều năm qua đều tranh đấu gay gắt với Đại Lịch, xung đột không ngừng, nhưng mười năm qua không bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, quan hệ hai quốc gia vô cùng xảo diệu. Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân thấy tình huống này, chủ động đưa ra ý kiển để hai quốc gia phân chia ra bảy thành thị tiến thành thông thương, để người Mạc Bắc dùng đặc sản của bọn họ như ngựa, dê, lạc đà, lông điêu để trao đổi hàng dệt tơ, đồ sứ, khí cụ vàng bạc, trà cùng đồ sắt của Đại Lịch, lại sắp đặt quan viên chuyên khống chế giá cả hàng hóa hai bên, tận lực để giao dịch công bằng, cứ như thế quan hệ hai quốc gia rất nhanh được xoa dịu, lần này sứ giả Mạc Bắc đến Đại Lịch cũng không tính là chuyện gì ngạc nhiên.
Hoàng đế gật đầu, cười mỉm: “Đã là vậy thì mời sứ giả lên điện đi.”
Vừa dứt lời các cung nữ đang khiêu vũ uyển chuyển nhẹ nhàng lập tức lui xuống, chớp mắt đã thấy trên khoảng đất trống trải trước điện tràn ngập bóng người, trống đàn cộng hưởng. Chỉ chốc lát sau đã thấy nhạc công và tay trống đi ra, bắt đầu diễn tấu. Người đánh trống cao lớn mang mặt nạ giơ trống có hình thù kỳ lạ lên cao trên đầu, sau đó dùi trống nhẹ nhàng dừng trên mặt, tiếng động kia phảng phất như dòng suối đột nhiên từ trong khe núi chảy ra, lại giống tiếng chấn động khi đá tảng rơi xuống vực sâu, hơn nữa rất nhanh, hết tiếng này đến tiếng khác, kịch liệt, vội vàng. Mà các nhạc công bên cạnh tay trống cũng bắt đầu đàn tấu nhạc khí trong tay, tiếng cầm sắt, tỳ bà gia nhập vào nhịp trống, lại không hề là yếu bớt thanh thế tiếng trống, ngược lại bày ra một loại trạng thái dõng dạc hùng dũng. Nhưng đúng lúc này, tiếng trống chợt nhanh hơn, mọi người cảm giác như trước mắt xuất hiện cảnh tượng thiên quân vạn mã xung phong liều chết. Tay trống kia vẫn đánh, mồ hôi như mưa, sắc thái ngưng trọng, toàn thân rung động!
Lí Vị Ương nhíu mày, khúc nhạc hùng dũng như vậy, ý cạnh lại kỳ lạ, không phải người bình thường có khả năng điều khiển! Tay trống này ——
Ngay tại đây tay trống đột nhiên vứt bỏ dùi trống, tay phủ lên mặt trống dồn sức đánh, so với tiếng trống ban đầu càng thêm kịch liệt, vang dội! Trong thời gian ngắn tất cả nhạc khí như ngừng lại, mọi người Đại Lịch vốn nhìn quen ca múa nhẹ nhàng uyển chuyển đều ngây ra nhìn người trước mắt, không nói nên lời, một lát sau tiếng trống ngừng bặt mới giật mình tỉnh táo.
Thái tử luôn ngồi trên cao đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hay! Tứ Hoàng tử thật có bản lĩnh!”
Tay trống kia cao giọng cười, bước nhanh về phía trước tháo mặt nạ xuống, quỳ gối với Hoàng đế Đại Lịch: “Tứ Hoàng tử Mạc Bắc Lí Nguyên Hành, bái kiến Hoàng đế bệ hạ Đại Lịch.”
Vị nam tử Lí Nguyên Hành tự xưng là Tứ Hoàng tử Mạc Bắc tuổi không lớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng như đao gọt, đường nét rất sâu, hàng mày kiếm đen đặc áp trên đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp cùng với môi cương nghị, không một chỗ nào không thể hiện anh khí bừng bừng. Trên đầu hắn đội mũ lông cao cao, khảm nạm đồ trang trí vàng bạc cùng châu bảo ngọc thạch —— dưới mũ lộ ra tóc đen thật dài, kết thành bím theo thói quen người Mạc Bắc, điểm xuyết bởi ngọc châu đỏ thẫm hoặc xanh thẫm, hoàn toàn khác với nam tử trẻ tuổi triều Đại Lịch thích mặc tơ lụa tinh xảo đẹp đẽ, trên người hắn mặc áo da báo vàng cực kỳ quý hiếm, bên hông treo một thanh loan đao vỏ vàng, chuôi ngà voi đặc biệt nổi bật.
Như cảm thấy sự chăm chú của chúng nữ quyến, nói xong câu đó hắn đột nhiên quay đầu liếc qua các nữ quyến, đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ trong đó.
—— Lời tác giả ——
Cảm mạo, đang váng đầu hoa mắt… Mọi người nhắn lại ngày mai trả lời &_&
|
Chương 136: Chọn người hòa thân Hắn nhìn đúng là bàn nữ khách, các thiếu nữ đã bao giờ gặp phải ánh mắt nóng bỏng trắng trợn như vậy, tất cả đỏ mặt vội vàng tránh đi. Lí Nguyên Hành cảm thấy không thú vị chút nào, đúng lúc này đột nhiên chú ý đến một thiếu nữ, nàng nhìn qua thật khác biệt với người xung quanh.
Lí Nguyên Hành tuổi không lớn, có không ít cô nương cảm mến hắn, nhưng những nữ tử đó cho dù dùng sữa dê để chăm sóc da cũng không có người nào giống nàng, làn da kia trắng nõn, đôi mắt phảng phất như sao sa trên trời cao, mang theo ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
Lí Nguyên Hành nhìn vào đôi mắt kia, bất giác nhớ tới báo đốm hắn từng nhìn thấy trên thảo nguyên, lạnh lẽo mờ ẩn, hiện lên hơi thở thần bí cùng âm u như có như không, ở giữa các tiểu thư mảnh mai trở nên đối lập rõ ràng, làm hắn bị mê hoặc trong khoảnh khắc, các thiếu nữ triều Đại Lịch không phải gió thổi qua là ngã, sao lại có thiếu nữ như vậy? Chỉ cần nhìn khuôn mặt nàng hắn đã biết tâm địa nàng nhất định cũng cứng rắn như vậy.
Nàng là ai? Lí Nguyên Hành đột nhiên nhớ lại bức họa có người đưa đến tay hắn, lập tức ghép hai người lại một chỗ. Ồ, hóa ra là nàng! Trong lòng hắn lập tức mừng thầm!
Lí Vị Ương nhận thấy đối phương đang nhìn qua, nhíu mày. Ánh mắt trực tiếp không lễ độ như vậy đã không phải vấn đề phong tục tập quán, mà phảng phất như đã coi mình thuộc quyền sở hữu của hắn. Thật sự làm người khác không chịu nổi.
Lí Mẫn Đức là người đầu tiên chú ý đến biểu cảm của Lí Nguyên Hành, hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Tứ hoàng tử ngàn dặm xa xôi đến Đại Lịch ta, tất nhiên phải nhiệt tình tiếp đãi, người đâu, ban ngồi.” Hoàng đế mỉm cười phất tay.
Lí Nguyên Hành ngồi xuống, người xung quanh đều cảm thấy hứng thú với hắn, nhanh chóng đặt câu hỏi về Tứ Hoàng tử này.
Tôn Duyên Quân dù sao cũng xuất thân con nhà tướng, đã từng nghe qua về Tứ Hoàng tử Mạc Bắc, lặng lẽ nói với Lí Vị Ương: “Tứ Hoàng tử này mẫu thân từ nhỏ mất sớm, hắn đi theo ngoại tổ phụ, tinh thông cưỡi ngựa, am hiểu trị binh, đồng thời cũng rất thích văn hóa chúng ta, nghe nói còn đặc biệt mời lão sư ở chỗ chúng ta chuyên môn dạy hắn đánh cờ, âm luật. Mười sáu tuổi đã bắt đầu có đất phong cùng năm vạn thân binh, rất là cao tay!”
Một Hoàng tử lại có thân binh của mình, hơn nữa đạt tới năm vạn, chuyện này ở Đại Lịch tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, Lí Vị Ương nghe xong bất giác nhìn Hoàng tử kia vài lần.
“Thật ra một tiểu Hoàng tử không có mẫu tộc ủng hộ, mười sáu tuổi đã bị trục xuất đến đất phong xa xôi, rõ ràng là đứa con bị vứt bỏ, nhưng cha ta nói, hắn khác với những Hoàng tử kia, địa vị ở Mạc Bắc rất cao, có xu thế vượt qua cả Đại Hoàng tử Mạc Bắc, là nhân vật có thực quyền!” Tôn Duyên Quân thấy Lí Vị Ương có hứng thú lại nhỏ giọng nói.
Không chỉ các tiểu thư bên dưới khe khẽ nói nhỏ, Hoàng đế trên đài cũng nhìn Lí Nguyên Hành, thản nhiên hỏi: “Tứ Hoàng tử, nghe nói thương lữ Đại Lịch đi qua Mạc Bắc xảy ra chuyện rất không thoải mái, có phải không?”
Lí Nguyên Hành không chút hoang mang đáp: “Lời bệ hạ nói ta cũng nghe qua, đó là một số người làm xằng làm bậy lấy danh nghĩa kỵ binh Mạc Bắc để đánh người, người thổ địa Mạc Bắc đông đúc, tốt xấu trộn lẫn, sinh sống ngay gần Đại Lịch, khó tránh khỏi phát sinh một ít sự kiện không hay, chung quy là Mạc bắc không ước thúc tốt quốc dân, lần này trước khi đến Đại Lịch ta đã đề nghị với Phụ hoàng, sau này nếu lại có người quấy rầy thương lữ Đại Lịch nhất định sẽ bị pháp luật Mạc Bắc nghiêm trị!”
Lí Vị Ương nghe xong cười lắc đầu: “Nói đường đường chính chính như thế lại làm người khác không có cách nào trách cứ hắn.” Có thể thấy vị Tứ Hoàng tử này là tên gian xảo, nàng cúi đầu che lại ý cười trên bờ môi.
Hoàng đế hiển nhiên cũng bị nghẹn lời, sau đó nói: “Mạc Bắc nghiêm hình phạt nặng, bọn chúng nhất định sẽ bớt phóng túng, chỉ có điều Mạc Bắc hoang vắng, thương lữ chúng ta đi qua khó tránh khỏi bị người Mạc Bắc cướp bóc. Hơn nữa những người đó am hiểu địa hình, cho dù phái quan binh cũng khó bắt được. Vậy Mạc Bắc làm thế nào để bảo đảm an toàn cho thương lữ Đại Lịch?”
Trên mặt Lí Nguyên Hành lộ ra vẻ khó xử: “Chuyện này —— Mạc Bắc chỉ có thể làm hết sức.”
Đúng lúc này, Thác Bạt Ngọc mỉm cười nói: “Cũng không phải không có biện pháp, Đại Lịch chúng ta các nơi đều xây trạm dịch, có thể cung cấp phương tiện cho thương lữ, đồng thời chiếu ứng lẫn nhau, Tứ Hoàng tử đã muốn tu chỉnh, không ngại thiết lập trạm dịch như vậy ở Mạc Bắc, nhất định đảm bảo được an toàn cho thương lữ, xúc tiến lui tới giữa hai quốc gia.”
Đôi mắt ưng của Lí Nguyên Hành dừng tại chỗ Thác Bạt Ngọc, tươi cười: “Vị này nói phải, thiết lập trạm dịch ở Mạc Bắc không tiêu phí nhiều lắm lại có thể để các nơi gắn chặt, liên hệ lẫn nhau, có khả năng bảo vệ thương lữ quý quốc, thật là một mũi tên trúng ba đích.” Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, thiết lập trạm dịch với Mạc Bắc cũng có lợi, bọn họ dễ dàng khống chế tình huống các nơi. Mà hắn cũng có thể lợi dụng cơ hội này thành lập càng nhiều cứ điểm.
Hoàng đế hiển nhiên thật vừa lòng: “Mạc Bắc Tứ Hoàng tử, chuyện này có thể làm được không?”
Lí Nguyên Hành cười to: “Đây là chuyện tốt có lợi cho cả hai quốc gia, có gì không thể làm được? Chỉ cần bệ hạ cũng đồng ý ta lập tức phái người thăm dò tình huống dọc tuyến đường, xác định hướng đi cùng địa điểm đặt trạm dịch. Đợi sau khi trạm dịch kiến thiết xong, Mạc Bắc sẽ phái người thu phí, để làm phí dụng tu sửa. Nhưng mà quản lý trạm dịch không tiện để người Đại Lịch nhúng tay, điểm này mời ngài thứ lỗi.”
Đó là điều đương nhiên, tuy ý tưởng là Đại Lịch đưa ra, nhưng nếu ngay cả quản lý trạm dịch cũng giao cho Đại Lịch thì tương đương với việc xếp thám tử vào quốc nội Mạc Bắc, cho nên yêu cầu của Lí Nguyên Hành không tính là quá đáng. Hoàng đế cười nói: “Cũng không nên để Mạc Bắc chi tiền cho mọi phí tổn, chúng ta có thể cung cấp một nửa chi phí, dù sao sau khi thành lập có ưu việt rất lớn với hai quốc đô.”
______________________________
|
Lí Nguyên Hành mỉm cười: “Đúng rồi, sau khi trạm dịch thành lập, hy vọng Đại Lịch bệ hạ có thời gian đến làm khách, để quốc dân ta được chiêm ngưỡng phong thái của ngài!”
Hoàng đế được tâng bốc càng thêm vui vẻ, cười to thoải mái.
Thấy Hoàng đế phấn chấn, trên mặt những người khác tất nhiên xuất hiện vẻ tươi cười hợp với tình huống, Lí Mẫn Đức luôn chú ý động tĩnh của Tưởng Hoa, Thác Bạt Chân, thậm chí là Tứ Hoàng tử Mạc Bắc, không biết vì sao hắn có trực giác, vị Tứ Hoàng tử này đến không có ý tốt. Đôi khi trực giác của hắn rất chuẩn.
Không bao lâu sau mọi người bắt đầu rời chỗ đi kính rượu, đại điện trở nên vô cùng náo nhiệt. Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn, hiển nhiên không có hứng thú, đúng lúc này đột nhiên một bóng người vọt đến trước mặt nàng, chắn tầm nhìn phía trước.
Lí Vị Ương đang tự suy nghĩ đột nhiên bị dọa, bất giác ngẩn người. Lí Nguyên Hành không biết mình đã dọa nàng, còn kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ có gì không đúng sao?” Hắn lại ân cần thăm hỏi, nhưng thái độ không khách khí đó làm Lí Vị Ương nhíu mày, nàng lạnh nhạt trả lời: “Không biết Tứ Hoàng tử có chuyện gì?” Chỗ này là bàn nữ khách, Lí Nguyên Hành làm sao có thể bỏ người khác chạy đến đây? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lí Nguyên Hành hiển nhiên rất được các cô nương hoan nghênh, thật không ngờ lần này lại bị người ta chán ghét, theo bản năng hắn ngồi xuống vị trí trống bên phải Lí Vị Ương, chủ động rót một ly rượu cho nàng, Lí Vị Ương chỉ hơi cúi đầu nhìn hình xăm sói trên mu bàn tay hắn.
Người Mạc Bắc lấy sói làm biểu tượng dân tộc, trên người nam tử có khá nhiều hình xăm. Đầu sói trên mu bàn tay Lí Nguyên Hành hơi dữ tợn, đang há to mồm máu kêu gào, dáng vẻ hung mãnh. Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn, sau đó thu lại ánh mắt, hỏi: “Ngài đây là có ý gì?”
“Ở chỗ chúng ta, cô nương xinh đẹp đều biết uống rượu, nếu nàng biết uống rượu thì uống cùng ta một chén đi.”
Đôi mắt Lí Nguyên Hành chớp động ánh sáng nóng bỏng.
Tôn Duyên Quân giận tím mặt: “Ngươi thật không biết lễ độ, sao có thể thô lỗ như vậy!”
Lí Vị Ương vội vàng nhìn Tôn Duyên Quân, ý bảo đừng xúc động, trong thế giới của Tôn Duyên Quân, trắng đen thị phi rất rõ ràng. Người khác đối xử tốt với nàng một phần, nàng sẽ dùng mười phần để đáp lại, nếu chọc giận bằng hữu của nàng, nàng cũng chung mối thù, chỉ có điều trường hợp này không tiện tranh chấp với người khác.
“Chỉ là uống một ly rượu!” Lí Nguyên Hành lập tức nhíu mày, bước lên định kéo tay áo Lí Vị Ương, Tôn Duyên Quân càng thêm tức giận, không đợi Lí Vị Ương mở miệng nàng đã không hề nghĩ ngợi đứng dậy giơ tay tát một cái. Lực tay rất nhỏ nhưng làm cả hai người chấn động. Lí Nguyên Hành theo bản năng trở mặt lập tức giơ cao cánh tay, mắt thấy sắp đánh vào mặt Tôn Duyên Quân, mà không đợi tay hắn đáp xuống đã bị người khác giữ lại: “Tứ Hoàng tử, Hoàng thất quý quốc có thói quen động thủ đánh nữ nhân sao?”
Lí Nguyên Hành lắp bắp kinh hãi, trừng mắt với công tử phóng khoáng nhẹ nhàng đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhìn vào cặp mắt phượng thông thấu không nhiễm bụi trần bên dưới hàng mi đen thùi, sóng mắt lưu chuyển, ánh trăng trân quý nhất trên trời cao cũng không đủ để tranh sáng với hai tròng mắt này, Lí Nguyên Hành trước giờ luôn tự hào mình anh tuấn thiếu niên, nhìn thấy người xuất chúng hơn đi đến ngăn cản, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, xanh mét chuyển trắng bệch, trắng bệch rồi lại xanh mét, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là ai?” Hắn tự hào văn tài võ lược chưa bao giờ bị người khác dễ dàng chế trụ cổ tay, thiếu niên này nhìn qua trẻ tuổi, sức lực lại lớn như vậy, thậm chí khớp xương hắn hơi phát đau, chuyện này trước giờ thật chưa từng có!
Ý đồ cho đối phương biết tay nhưng không có cách nào vùng thoát, Lí Nguyên Hành thở hổn hển phẫn nộ quát, “Ngươi biết rõ ta là ai còn dám làm vậy, không muốn sống nữa hả?”
“Rốt cuộc là ai vô lễ trước, thị phi đều có nhân tâm! Ta cần gì phải e ngại?!” Lí Mẫn Đức không chút để ý, cười đáp, thần thái trên mặt sáng sủa, hai hàng mày dài tối đen phảng phất như đại bàng có thể tung cánh bay lên.
Hai mắt Lí Nguyên Hành híp lại thành một đường thẳng, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn, đương thời không có người thứ hai, kẻ này về sau tất không phải thứ phàm tục. Hắn rốt cuộc là ai? Vừa định hỏi rõ ràng lại đột nhiên nghe thấy Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Hắn là ai không liên quan gì đến Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử kiêu ngạo ngang ngược là coi thường người Đại Lịch ta sao?”
Lí Nguyên Hành ngẩn người lập tức nhìn về phía Lí Vị Ương, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng có hào quang chớp động, vừa trầm tĩnh thản nhiên giống nước giếng sâu, lại thiên biến vạn hóa như ráng mây chiều, chỉ liếc mắt đã làm hắn nhìn ngây người, thầm than: “Dung mạo thiếu nữ này chỉ là thanh tú, sao đôi mắt lại xuất chúng như vậy, làm người khác nhìn đến đui mù.” Đợi hắn tỉnh táo lại mới phát hiện bốn phía có không ít người trợn mắt nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ý thức được, hiện tại không phải ở thảo nguyên dân phong dũng mãnh, ở nơi đó, bốn thê tử của hắn đều là vô tình nhìn trúng rồi khiêng đi, chỉ cần cướp đến tay đã thuộc sở hữu của hắn, tại đây cái nơi coi trọng lễ nghi, hành động hiện giờ hiển nhiên là vô lễ cực đoan—— hơn nữa rõ ràng đã khiến mọi người phẫn nộ. Hắn quay đầu, hai tay hợp lực đẩy tay Lí Mẫn Đức ra, sau đó cười không được tự nhiên: “Đừng tức giận như thế, ta chỉ có chút quý mến nàng, rượu nàng không uống, ta tự mình uống là được!” Nói xong hắn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, “Vị tiểu thư này thứ tội. Ta tính tình lỗ mãng, thấy nàng xinh đẹp nên tay chân luống cuống không cẩn thận đụng chạm đến nàng, mời nàng nể tình ta mới tới quý địa, không biết phân biệt cấp bậc lễ nghĩa, tha thứ cho ta lần này.”
Vừa rồi hắn vô lễ như thế, hiện giờ lại biểu hiện dáng vẻ vô cùng áy náy, làm Tôn Duyên Quân giật mình, nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm đối phương, sợ hắn lại làm ra chuyện gì kinh thế hãi tục tiếp, nhưng hắn lại chỉ chờ đợi nhìn Lí Vị Ương, như đang chờ nàng nói gì đó.
Lí Vị Ương vô cùng lạnh lùng, nói rất đơn giản: “Tứ Hoàng tử, ta không tức giận, mời ngài quay về đi.”
______________________________
Lí Nguyên Hành nhìn nàng, tuy tươi cười có vẻ nhún nhường nhưng không hề nhiệt tình, chỉ có ý lạnh, mờ ẩn mang cảm giác đẩy người khác ra xa ngàn dặm, trong lòng thấy ảo não. Nhưng hắn không thể nổi giận trước mặt mọi người, đành cười rầu rĩ: “Ta không cố ý dọa nàng, chỉ không hiểu lễ tiết thôi, nàng cần gì phải chán ghét ta như vậy?”
“Tứ Hoàng tử, theo lễ pháp Đại Lịch, nam nhân không thể dễ dàng đụng chạm vào người các cô nương, Tứ Hoàng tử vừa rồi vươn tay đến là cực kỳ vô lễ. Thì sao có thể trách người khác không thích Hoàng tử?” Ánh mắt Lí Mẫn Đức chợt lóe, bên miệng hiện lên nụ cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân lộ ra vài phần sát khí.
Lí Nguyên Hành thấy trong lời nói của hắn có hàm ý khác, cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lí Vị Ương, tiếp tục hạ giọng nói: “Ta đã quen tuân theo phong tục tập quán của người Mạc Bắc —— nhất thời không sửa được.”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tứ Hoàng tử hiện giờ đã rời xa Mạc Bắc. Ở đây chỉ có pháp luật Đại Lịch. Nếu Tứ Hoàng tử còn mang thói quen Mạc Bắc thì sẽ không hòa hợp với mọi người, ta nghĩ, chắc đây không phải là dự tính ban đầu của việc đi sứ Đại Lịch.”
Không ngờ cô nương xinh đẹp trước mắt khá khó đối phó, Lí Nguyên Hành giả vờ giả vịt suy nghĩ: “Ta lại cảm thấy, tập tục Mạc Bắc thoải mái hơn Đại Lịch rất nhiều, nếu nàng đến Mạc Bắc nhất định sẽ không muốn trở về nơi này. Chỗ chúng ta rất tự do, hơn nữa càng thêm tôn trọng ý nguyện của nữ tử. Phải biết rằng, cô nương Đại Lịch cửa lớn không ra cửa sau không tới, thiếu nữ Mạc Bắc lại có thể tự do tự tại cưỡi ngựa bắn tên trên thảo nguyên. Chỗ chúng ta khác với Đại Lịch, sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân của nữ nhân. Nữ nhân chỉ cần muốn lập gia đình lúc nào thì có thể gả ngay lập tức. Không giống ở đây, nữ nhi xuất giá còn phải được tôn trưởng cho phép, thật không tốt chút nào! Hơn nữa chúng ta còn cho phép sau khi trượng phu của nữ tử chết thì có thể tái giá, tránh tình huống nữ nhân cơ khổ, đứa nhỏ không có người nuôi dưỡng, theo ta thấy ở điểm này Đại Lịch nên học tập chúng ta mới đúng.”
Tôn Duyên Quân khiếp sợ, vẻ mặt không hiểu sao biến thành kinh hãi.
|
Lí Vị Ương mỉm cười, lơ đễnh đáp trả: “Hôn nhân của Mạc Bắc đúng là rất tự do, nhưng nữ nhân không được đối xử như con ngươi. Tuy rằng triều Đại Lịch tôn trọng lệnh cha mẹ, lời làm mối, nhưng ít ra sẽ không bắt buộc nữ tử tái giá ngay sau khi tang chồng. Mà Mạc Bắc con trai kế thừa nữ nhân của phụ thân, đệ đệ kế thừa nữ nhân của ca ca, thậm chí quán triệt đến cùng bỏ qua cả ý nguyện của bản thân nữ nhân, đây thật sự là tự do sao? Chỉ là tự do của nam nhân mà thôi.”
Lúc nàng đáp lời giọng nói rất nhẹ, có vẻ lơ đễnh nhưng Lí Nguyên Hành bỗng mở to hai mắt nhìn: “Chẳng lẽ nàng nhận thấy như thế không đúng sao? Nếu để nữ nhân tái giá người khác chẳng phải làm cho một gia tộc đang hoàn hảo thành sụp đổ, còn hỗn tạp huyết mạch các tộc, thật sự quá tệ hại!”
Nói đến cùng, hôn nhân Đại Lịch là môn đăng hộ đối, hôn nhân Mạc Bắc là chồng chết tái giá, hai bên đều không hề liên quan đến ý nguyện của nữ tử, mọi thứ do nam nhân quyết định, sau đó nữ tử vâng theo mà thôi, chẳng bên nào cao thượng hơn, Lí Vị Ương nghe hắn nói rất đương nhiên, quyết định không để tâm đến hắn nữa, chỉ thản nhiên đáp: “Tứ Hoàng tử cần gì phải tức giận, chỉ là phong tục tập quán khác biệt thôi, không có gì cần tranh cãi.”
Lí Nguyên Hành bình tĩnh nhìn Lí Vị Ương, ý gian xảo trong mắt càng tăng lên, từ trước đến này mỹ nhân hắn đã gặp rất nhiều, có thể tương xứng với hai chữ “tuyệt sắc” không phải không có, chỉ có điều thời gian dài ở chung sẽ cảm thấy đần độn không thú vị, chỉ riêng người trước mắt, tuy là nữ tử lại nghe nói nàng khá am hiểu mưu lược, dạng nữ tử này mới làm cho người khác cảm nhận được khoái cảm khi chế phục được: “Nghe xong lời này, ta càng cảm thấy nàng —— rất thú vị.” Nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, không quay đầu lại nhưng dẫn tới vô số tiếng nghị luận phía sau.
“Xem kìa, Tứ Hoàng tử Mạc Bắc không ngờ lại chạy tới nói chuyện với An Bình Huyện chủ!”
“Đúng vậy, nhìn kỹ xem, dáng vẻ nàng ta không tồi, da trắng nõn, ánh mắt cũng có thần sắc!”
“So với Đại tỷ nàng ta vẫn kém xa! Có gì đặc biệt hơn người! Ta nói Tứ Hoàng tử Mạc Bắc đúng là không tinh mắt, chúng ta không phải đều xinh đẹp hơn Lí Vị Ương sao?”
“Suỵt nói nhỏ chút, nàng ta nhìn qua bên này kìa!”
Lí Vị Ương nghe tiếng nghị luận truyền đến, coi như gió thổi qua tai, căn bản không để trong lòng. Lí Mẫn Đức lại đột nhiên nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Phải cẩn thận vị Tứ Hoàng tử này.”
Lí Vị Ương khẽ gật đầu, Lí Mẫn Đức điềm tĩnh quay lại bàn nam khách, chủ động kính rượu Chu Đại Thọ, Lí Vị Ương nhìn bóng lưng hắn lâm vào suy nghĩ, Tứ Hoàng tử Mạc Bắc đột nhiên chạy tới nói những lời chẳng hiểu ra sao, rốt cuộc là vì cái gì? Hắn luôn miệng tục lệ hôn lễ, chẳng lẽ muốn lấy một thê tử Đại Lịch đưa về sao? Nhưng nếu vì hòa thân mà đến nhất định xứng đôi với các Công chúa, liên quan gì đến mình đây? Nàng còn chưa xinh đẹp đến mức có thể làm đối phương nhìn trúng giữa một đống thiên kim tiểu thư. Nghĩ đến đây nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ghế đối diện, mà Tưởng Hoa đúng lúc chuyển mắt về phía này. Trong đôi mắt kia đã rút đi bĩnh tĩnh, lý trí, xa cách cùng hờ hững trước kia, thay vào đó là một loại sát khí phức tạp không thể nói rõ. Từ từ lưu động ở đáy mắt, mờ nhạt mà lại làm người khác không thể bỏ qua.
Lí Vị Ương trong lòng khẽ động, phảng phất bắt được điều gì đó.
Tưởng Hoa muốn giết nàng, chuyện này Lí Vị Ương đã sớm biết, chỉ thật không ngờ cảm xúc của hắn sắp đến tình trạng không khống chế được. Lí Vị Ương cúi đầu coi như chưa nhìn thấy gì hết.
Thấy Lí Nguyên Hành ngồi xuống, Thác Bạt Chân luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn đột nhiên đứng dậy đi đến, kính hắn một ché rượu. Lí Nguyên Hành mỉm cười, nhận chén uống một hơi cạn sạch. Thác Bạt Chân thấp giọng nói: “Không biết Tứ Hoàng tử đến đây là có ý định gì?”
Ánh mắt Lí Nguyên Hành lướt qua vai hắn, nhìn cô gái ngồi đối diện cách đó không xa, gằn từng chữ: “Ta… muốn điện hạ trợ giúp.” Thác Bạt Chân sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Không biết Tứ Hoàng tử cần ta hỗ trợ việc gì, nếu ta có thể làm được tất nhiên sẽ tận sức.” Thế lực Mạc Bắc hắn đương nhiên rất muốn.
Lí Nguyên Hành cười nói: “Ta đến cưới vợ, hơn nữa ta muốn nữ tử thông minh nhất ưu tú nhất triều Đại Lịch.”
Trong mắt Thác Bạt Chân hiện lên một tia thú vị: “Tôn quý nhất triều Đại Lịch không ai hơn được Cửu Công chúa, Hoàng muội ta, hiện giờ xinh đẹp nhất chính là trưởng nữ An Hầu gia, có tài học nhất con gái yêu quý của Trương Đại học sĩ, không biết các hạ nhìn trúng vị nào?”
________________________________
Trên mặt Lí Nguyên Hành hiện lên vẻ quyết tâm nhất định phải có: “Nếu ta nói toàn bộ đều muốn thì sao?”
Thác Bạt Chân cao giọng cười, khuôn mặt anh tuấn có chút bất đắc dĩ: “Tứ Hoàng tử đúng là mở miệng sư tử ngoạm! Nhưng mà, nếu Tứ Hoàng tử thật sự muốn cưới ba vị này ta tất nhiên có biện pháp để ngài toại nguyện.”
Lí Nguyên Hành cười nói: “Không cần, thật ra ta đã sớm nhìn trúng một vị giai nhân, chính là An Bình Huyện chủ!”
Sắc mặt Thác Bạt Chân lập tức biến đổi, trong khoảnh khắc kia mắt hắn gần như xuất hiện vẻ dữ tợn, đáng tiếc Lí Nguyên Hành không hề chú ý đến, Thác Bạt Chân kìm nén lửa giận trong lòng: “Lí Vị Ương sao? Luận dung mạo nàng ấy không phải tốt nhất, luận tài học là hạng bình thường, còn về địa vị, mặc dù có danh vọng Huyện chủ cũng không có thanh danh, Tứ Hoàng tử tất nhiên không biết, mẫu thân của nàng chỉ là nha đầu rửa chân cho Lí Thừa tướng, chuyện này mọi người đều biết, điện hạ thân là Hoàng tử Mạc Bắc, lấy nữ nhân như vậy không sợ bị người khác nhạo báng? Tất nhiên hẳn nên lựa chọn kim chi ngọc diệp chân chính, ví như Hoàng muội ta!”
“Lời ấy sai rồi,” rõ ràng nghe ra sự không vui trong giọng nói của đối phương, sắc mặt Lí Nguyên Hành không thay đổi vẫn mỉm cười, miệng lại nói, “Dám hỏi một câu nếu nàng không có bản lĩnh làm sao được Hoàng đế quý quốc phong làm Huyện chủ? Không dối gạt điện hạ, ta không thích Công chúa Đại Lịch nũng nịu, cũng chướng mắt danh môn thiên kim động chút là ngâm thơ tự cho mình phong lưu, ta chính là thích cô nương thông minh xảo quyệt như nàng! Điện hạ đừng gạt ta, mọi chuyện về nàng ta đã nghe nói, ta chỉ muốn nàng ấy!” Thác Bạt Chân nghe vậy ngẩn người, nhất thời hiểu ra điều gì đó, trở nên im lặng. Thì ra là thế, nghe nói Tứ Hoàng tử Mạc Bắc thích du lịch khắp nơi, lúc trước từng nhiều lần đến thăm Đại Lịch, cũng kết giao bằng hữu với không ít quý tộc Đại Lịch… Nếu hắn coi trọng nữ tử nào, cho dù là Hoàng muội luôn được mình chiều chuộng Thác Bạt Chân cũng tuyệt đối không tiếc rẻ, bởi vì sự ủng hộ của Mạc Bắc rất có lợi cho việc hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng không ngờ đối phương lại coi trọng Lí Vị Ương.
|