Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình
|
|
Editor: Tử Diệp
"Ai da" Ngải Vi vỗ thấp trán một tiếng, trợn mắt vừa thấy: Gì đây, chẳng phải mình gặp một trận rung chuyển thì vào trong kiệu. Phản ứng đầu tiên, đây là thế nào? Sao lại ở chỗ này? Nàng nhớ rõ mình đi leo núi, không cẩn thận rớt xuống vách núi...
"Dừng kiệu, tới rồi." Bỗng nhiên bên ngoài một chút giọng nói, đánh gãy ý nghĩ Ngải Vi. Nàng dừng ánh mắt vừa thấy, mới biết được trên người mình mặc áo cưới màu đỏ, ngồi ở trên kiệu. Đến tột cùng chuyện như thế nào? Như thế nào mình thành tân nương? Chẳng lẽ là xuyên không? Vừa đến nơi này, theo ký ức nguyên chủ cũng dàn hiện ra...
Nơi này là Thiên Nhai quốc, Quốc Quân là Nam Cung Bá Thiên, tổng cộng có 5 vị hoàng tử. Mà Nam Cung Dục đứng hàng đệ nhị, từ 15 tuổi liền lãnh binh đánh giặc, xưng "Chiến thần". Ba năm trước, Nam Cung Bá Thiên thống nhất thiên hạ, mà Nam Cung Dục vì cứu Nam Cung Bá Thiên, không cẩn thận bị dư đảng hạ độc, cũng chính là "Hàn chứng tình mị độc". Chuyện này bị Quốc Quân hạ lệnh bảo mật, bởi vậy, mọi người chỉ biết Nam Cung Dục đột nhiên sinh "Quái bệnh" lại không biết cụ thể là gì? Mà Quốc Quân cũng bởi vậy đối Nam Cung Dục ban đầu đã sủng ái càng thêm áy náy, cho nên cấp rất nhiều đặc quyền cho Nam Cung Dục. Tỷ như: Không cần lên triều, ban kim bài miễn tử, không cần tiến cung thỉnh an. Trừ phi có tình huống đặc thù phải tham gia, nếu không mọi thứ liền giảm bớt. Quốc Quân cảm thấy Nam Cung Dục năm nay đã đến tuổi thành hôn, cũng ôm hy vọng "Xung hỉ", hy vọng có thể tìm được phương pháp giải độc, mới tứ hôn chi nữ Tả tướng.
Tả tướng tên là Thượng Quan Văn, trong triều cũng có lực ảnh hưởng nhất định, chỉ là vẫn luôn bảo trì trung hoà; trong nhà có một trai hai gái: Đại nữ nhi là Thượng Quan Ngải Vi, nhi tử Thượng Quan Lưu, hiện tại là chưởng quản Hình bộ, tiểu nữ nhi Thượng Quan Nhu Nhi năm nay mới 13 tuổi. Bởi vậy, người được chọn tứ hôn hiển nhiên là Thượng Quan Ngải Vi năm nay 16 tuổi.
Mà thân thể chủ nhân này chính là chi nữ Tả tướng Thượng Quan Ngải Vi, bởi vì tứ hôn với người bị đồn đãi lãnh khốc vô tình, gần mấy năm có quái bệnh, bệnh ma quấn thân 20 tuổi "Chiến thần" Vương gia Nam Cung Dục xung hỉ, cho nên không cam nguyện sau đó không lâu trở thành "Quả phụ", hơn nữa mình có người trong lòng. Nhưng thánh chỉ lại không thể phản kháng, liền lựa chọn uống thuốc độc tự sát!
Ngải Vi vuốt khóe miệng dính vết máu, xem ra thân thể chủ nhân này sau khi uống thuốc độc bỏ mình, linh hồn mới xuyên qua tại trong thân thể, hơn nữa tên cũng giống nhau chỉ thêm dòng họ mà thôi. Ngẫm lại cũng thế, tới đâu hay tới đó, nếu có thể trọng sinh, nên hảo hảo quý trọng! Dùng thân phận "Thượng Quan Ngải Vi" hảo hảo tồn tại, tốt xấu mình cũng là "Thần y" thế kỷ XXI đâu. Độc trên người hẳn sẽ giải, hơn nữa vẫn luôn thích sơn thủy, ở cổ đại nói không chừng thực sự có thế du ngoạn. Có lẽ cũng có thể ở chỗ này sống được như cá gặp nước, trong lòng có suy tư cũng không bài xích, nhưng tưởng tượng đến khi trở thành tân nương người nào đó, vẫn có chút... Thôi, tùy cơ ứng biến đi? Ngải Vi trong lòng tự an ủi...
"Thỉnh hạ kiệu!" Bên ngoài bà mối hô một câu, ngay sau đó một tay duỗi ở trước mắt Ngải Vi, nàng nhanh cầm một bên khăn đỏ trùm đầu, vươn tay đặt ở tay phía trước, đi ra ngoài. Tùy theo cũng hoàn thành lễ tiết bái đường .....
"Tiểu thư, không thể tháo khăn! Phải đợi tân lang tới mới được" Trong tân phòng, Ngải Vi ngồi ở mép giường, vừa định kéo khăn trùm đầu, chỉ nghe thấy tiếng kêu nha hoàn Tiểu Tĩnh!
"Vì sao không được? Trang điểm thật khiến người mệt mỏi, cổ ta mệt chết, hơn nữa bụng lại đói, không được ăn?" Ngải Vi kéo khăn trên đầu, vuốt bụng nói với Tiểu Tĩnh.
"Này, này, tiểu thư, không hợp quy củ." Tiểu Tĩnh khẩn trương.
"Có cái gì không hợp quy củ, nơi này lại không có người ngoài, nhanh lấy điểm tâm lại đây, nói không chừng Vương gia căn bản sẽ không tới nơi này!" Ngải Vi không thèm quan tâm mà nói. Nhưng bị nàng nói trúng rồi, Ngải Vi ăn uống no say không lâu, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng vang.
"Gặp qua Vương phi, Vương gia đột nhiên bệnh phát, không thể tới nơi này, thỉnh Vương phi thứ lỗi, thỉnh sớm nghỉ ngơi một chút." quản gia Lý Hoài cung kính mà nói.
"Phải không? Đã biết, đi xuống đi." Ngải Vi đáp lại, xem ra thật đúng bị nàng nói trúng rồi, người nọ căn bản sẽ không tới, có lẽ thành thân hắn cũng không muốn? Có lẽ cũng là chuyện tốt? Chính mình có thể tự do tự tại!
"Dạ, nô tài đi xuống trước." Lý Hoài nói xong, rời khỏi cửa phòng.
"Thế nào?" Một nơi khác trong phòng Vương phủ, cửa sổ phía trước đứng một bóng người, nhìn sao trời, nhìn qua có điểm lạc tịch (lạc lõng, tịch mịch).
"Hồi Vương gia, đã sai người phân phó tới Vương phi nói, Vương phi cũng không bất mãn, chỉ nói đã biết, liền bảo hạ nô đi ra ngoài." Quản gia Lý Hoài tiếng vang nói.
"Vậy tốt rồi, đừng cho nàng tới quấy rầy ta, cái khác chỉ cần phân phó, lui đi." Nam Cung Dục nói nhỏ.
"Vâng, Vương gia, nô tài đã biết." Nói xong liền lui ra ngoài.
|
Editor: Tử Diệp
Cứ như vậy, bất tri bất giác đi vào nơi này đã một tháng, mỗi ngày trừ bỏ ăn nhậu, chơi bời, ngây ngốc tại trong phòng, người gọi là phu quân Vương gia căn bản không biết lớn lên như thế nào. Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ Ngải Vi, mừng rỡ nhẹ nhàng, nàng căn bản không nghĩ gả, như bây giờ sinh hoạt càng hợp nàng ý đâu! Được cái tên Vương phi, cũng giúp nàng làm chút nhiều chuyện. Tỷ như mình yêu cầu dược liệu nguyên thân trước trúng độc, cùng quản gia nói tiếng phải dùng dược liệu, liền dễ dàng lấy được, cũng dễ dàng giải độc trên người!
Nhìn đến hôm nay thời tiết thực tốt, đột nhiên có điểm nghĩ ra xúc động.
Chính là, người ở đây thân mà không thân, hơn nữa e ngại thân phận, phỏng chừng muốn quang minh chính đại đi ra ngoài rất khó đi? Bất quá, tới nơi này lâu như vậy, đích xác hẳn nên đi ra ngoài nhìn xem, bằng không thật thành "Ếch ngồi đáy giếng"!
"Tiểu Tĩnh, ngươi nghĩ cách đi lấy bộ nam trang lại đây." Ngải Vi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ vụng trộm đi ra ngoài. Nhưng mà này thân ăn diện không có phương tiện đâu, vì thế, chỉ có thể phân phó Tiểu Tĩnh đi tìm quần áo nam trang!
"Tiểu thư, muốn làm gì?"Tiểu Tĩnh có điểm không thể hiểu được mà nói.
"Ngươi trước đừng động, đi trước lấy quần áo tới lại nói." Ngải Vi có chút thần bí hề hề, nói.
"Nga, tốt!" Tiểu Tĩnh nói xong liền đi ra ngoài.
Vì thế, Ngải Vi đi ra ngoài, trước quan sát hậu viện, nhìn xem có địa phương có thể đi ra ngoài? Nhưng dạo quanh một vòng, phát hiện bốn phía thực nghiêm mật, rất khó đi ra ngoài! Xem ra thủ vệ vương phủ canh gác vẫn là đến đỉnh đến vị. Đi tới đi tới, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đúng rồi, ở hậu viện có một cửa sau, phỏng chừng là để phòng bếp mua đồ ăn. Tuy rằng mỗi ngày đều có ra vào, nhưng trừ bỏ mua đồ ăn, cái khác rất ít người đi qua, nếu bỏ qua, từ kia đi ra ngoài, hẳn không ai sẽ phát giác đi? Ngải Vi gật gật đầu trầm tư.
"Tiểu thư, quần áo mượn tới rồi." Ngải Vi mới vừa đi đến trước phòng, liền nghe được Tiểu Tĩnh nói.
"Thật sự, tìm được? Thật tốt quá, cho ta." Ngải Vi cao hứng mà nói, không nghĩ tới này Tiểu Tĩnh làm việc thật đúng là mau đâu.
"Nhưng tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Vì sao lại mặc nam trang?" Tiểu Tĩnh có điểm nghi hoặc nói.
"Ra ngoài đi dạo, nhanh thay quần áo đi." Ngải Vi hưng phấn mà nói.
"Ai ya. . . tiểu thư, không được, như vậy đi ra ngoài rất nguy hiểm." Tiểu Tĩnh không yên tâm mà nói.
"Sẽ không sẽ không, chúng ta lại không phải đi ra ngoài làm chuyện xấu, chỉ ra ngoài đi dạo, có cái gì nguy hiểm, nhanh thay quần áo đi, chậm liền không kịp." Ngải Vi vội vã mà nói.
Đi đến trên đường, Ngải Vi có điểm hưng phấn đâu! Thật đúng không nghĩ tới, mình có thể ở chỗ này dạo! Trước kia ở trên TV nhìn đến, cũng không nhiều hứng thú lắm, nhưng hiện tại đi đến nơi này, lại có người lạc vào cảm giác trong cảnh: Trên đường đủ loại trang sức màu sắc hình dạng, còn có phố quán đủ loại màu sắc hình dạng, thật đúng náo nhiệt! Ngải Vi vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc bên đường, một thân quần áo màu xám, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng, tuy không phải thực xuất sắc, nhưng cũng tính không kém, bên cạnh còn đi theo một vị vóc dáng nhỏ, có điểm bộ dáng thẹn thùng, vừa đi vừa khắp nơi xem.
"Ai da!" Tiểu Tĩnh không cẩn thận đụng phải người Ngải Vi, hô nhỏ nói.
"Tiểu... Công tử, người như thế nào đột nhiên dừng lại?" Tiểu Tĩnh có điểm không biết làm sao mà nói.
"Ách, không có việc gì! Chỉ nhìn đến phía trước có rất nhiều người vây quanh, không biết làm gì? Đi, qua nhìn xem." Ngải Vi cũng không quay đầu lại mà đi đến phía trước, muốn nhìn một chút đến tột cùng chuyện như thế nào?
"Khoan đã công tử, từ từ thôi." Tiểu Tĩnh vội vàng đuổi theo.
|
Editor: Tử Diệp
Chui vào đám người vừa thấy, mới biết được thì ra có một vị lão phụ nhân nằm trên mặt đất, không biết sao lại thế này? Vừa hỏi mới biết, ra là té xỉu!
"Nhanh tránh ra, ta nhìn xem." Ngải Vi hét to, rất nhiều người chừa ra con đường, để nàng đi vào. Tay chạm trên mạch, nàng bóp chặt huyệt đạo, nhấn nhấn , lại nhẹ nhàng vỗ sau lưng, lại nhấm...
"Khụ khụ..." Sau đó, vị lão phụ nhân tỉnh lại.
"Oa, tỉnh tỉnh." Trong đám, có người lớn tiếng nói.
"May quá, nhờ vị công tử này, bằng không không ai sẽ hiểu được cách cứu người." Trong đám người có tiếng vang.
"Oa, còn có thể cứu người như vậy, lần đầu tiên nhìn, thần kỳ." Một người khác có điểm tò mò nói. Bọn họ nhìn Ngải Vi nhấn, có thể cứu người bất tỉnh, đối với người không hiểu y mà nói, thật thần kỳ, ha hả...
"Ưm..... Đa tạ vị công tử cứu mạng." Lão phụ nhân cảm kích.
"A, không cần khách khí! Ngài chỉ quá mệt mỏi, nghỉ ngơi không đủ, nhất thời ngất xỉu, ta cũng dùng không nhiều lực." Ngải Vi có điểm ngượng ngùng nói.
"Dù nói như vậy, nhưng công tử đã hảo tâm cứu ta, bằng không còn không biết ta nằm chỗ này bao lâu." Lão phụ nhân chân thành nói. Đích xác, nếu không có Ngải Vi, những người khác cũng không hiểu sao lại thế này, cũng không dám tùy ý chạm vào người nằm trên mặt đất, miễn cho rước hoạ vài thân.
"Lão phu nhân, rốt cuộc tìm được ngài, làm ta sợ muốn chết, ô ô, ngài không có việc gì chứ?" Từ nơi không xa chạy tới một vị nha hoàn sốt ruột chui vào đám người, nâng lão phụ nhân dậy nói.
Thì ra vị này chính là người của phủ Đại tướng quân, vị này là nãi nãi của Đại tướng quân Dương Quý, nhưng lại giống như lão ngoan đồng, bởi vì nhất thời ham chơi, lão phụ nhân dẫn theo một nha hoàn đi dạo, không nghĩ rằng đi tới đi lui, hai người lạc nhau, kết quả thân thể mình không khoẻ mới té xỉu!
"Không có việc gì, không có việc gì, đừng nóng vội, là vị công tử này đã cứu ta." Lão phụ nhân nhẹ giọng nói.
"Cám ơn công tử, cám ơn công tử!" Nha hoàn khom lưng nói.
"Công tử, xin hỏi xưng hô như thế nào, nếu không chê, thỉnh đến phủ uống ly trà đi?" Lão phụ nhân thành khẩn.
"Ách, ta kêu Ngải Uy, không được, lão phu nhân, ta cũng vừa vặn đi ngang qua, nhưng cũng có việc gấp, lần sau có cơ hội lại nói, ta đi trước." Ngải Vi đối với lão phu nhân nói.
"Như vậy được rồi. Công tử đi thong thả." Lão phu nhân có điểm luyến tiếc mà nói.
"Ân, tốt, đúng rồi, lão phu nhân, thân thể ngài giống như có chút vấn đề, tốt nhất có thể điều trị một chút, như vậy sẽ giúp thân thể càng khỏe mạnh, sẽ không dễ dàng té xỉu, ngài nếu tin tưởng ta, để ta kê đơn thuốc, đi điều trị một chút đi?" Ngải Vi nói.
"Tin tưởng, tin tưởng, ngài đã cứu ta, như thế nào sẽ không tin. Sao có thể không biết xấu hổ, còn để ngài kê đơn thuốc. Ngài là đại phu?" Lão phu nhân có điểm kinh hỉ.
"Ách, hiểu một chút. Bất quá, lão phu nhân không nghiêm trọng, chỉ điều trị đơn giản, cho nên lão phu nhân đừng khách khí." Ngải Vi nhẹ giọng nói.
"Ân, hảo, hảo, đa tạ, đây là một chút lòng thành, đừng trách." Lão phu nhân vừa nói vừa bảo nha hoàn cầm ngân lượng đưa cho Ngải Vi.
"Không cần, ta chỉ viết phương thuốc, căn bản không cần cái gì, lão phu nhân đừng khách khí." Ngải Vi cự tuyệt.
"Chính là như vậy... Nếu công tử không chịu, ngọc bội này cho ngươi, về sau có chuyện gì có thể đến tướng quân phủ tìm ta." Lão phu nhân thấy Ngải Vi không chịu nhận ngân lượng, liền móc ra một khối ngọc bội tùy thân nhét vào trong tay Ngải Vi!
"Này... Không cần, vẫn cho ngài đi." Ngải Vi có điểm khó xử.
"Ai, công tử, ngươi cũng đừng cự tuyệt, đây cũng một chút tâm ý mà thôi." Lão phu nhân nói.
"Hảo... Ta đây liền nhận lấy, cám ơn lão phu nhân." Ngải Vi có điểm bất đắc dĩ!
"Ân ân, như vậy mới tốt, nên nhận lấy." Lão phu nhân cao hứng nói.
"Ta đây đi trước, hẹn gặp lại." Ngải Vi nói với lão phu nhân.
"Công tử, chúng ta trở về đi, ra ngoài thật lâu." Tiểu Tĩnh vội vàng nói.
"Hảo, nên trở về, hôm nào lại ra ngoài." Ngải Vi bất đắc dĩ nói, chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được người này!
|
Editor: Tử Diệp
Lần tiếp xúc ngắn ngủi với Ngải Vi mà nói chỉ là một việc ngoài ý muốn ngẫu nhiên gặp nhau. Lại không nghĩ đến, về sau sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc! Nhưng mà một màn này, có người cũng cách đó không xa trong phòng một tửu lầu thấy được.
"Các ngươi nói này có thể tìm thần y không?" Một vị nam tử mặc quần áo màu lam tò mò nói.
"Còn không rõ ràng lắm, hẳn nên tra một chút, chúng ta tìm lâu như vậy cũng chưa thấy bóng dáng, sẽ không nhanh khiến hắn chạy đến đây. Hơn nữa xem cũng không giống." Một vị nam tử khác mặc quần áo trắng trầm tư.
"Đợi lâu như vậy cũng không để bụng, đi tra trước lại nói, còn có vị này làm sao chợt hiện xuất hiện ở chỗ này? Cũng nên chú ý một chút." Một vị nam tử mặc quần áo màu tím bình tĩnh nói, biểu tình tràn ngập mệt mỏi, lại không mất đi khí chất cao quý ưu nhã.
"Nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, rốt cuộc cũng không được. Nói, Dục, ngươi gặp qua Vương phi ngươi không?" Nam tử áo lam có điểm đùa giỡn nói.
"Không có, vô duyên vô cớ nói cái này làm gì." Nam tử áo tím cũng chính là Nam Cung Dục, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Phương Hùng mặc quần áo màu lam!
"Ha hả, tò mò sao? Ngươi liền mặc kệ nàng ở nơi đó? Tốt xấu cũng đến xem lớn lên thế nào nha?" Đông Phương Hùng cười hì hì, biểu tình tràn ngập trêu đùa.
"Đúng rồi, đúng rồi, thấy một chút cũng sẽ không sao?" Ngồi đối diện Nam Cung Dục là Dương Quý mặc quần áo màu trắng cũng có chút tò mò hô ứng.
"Các ngươi có phải hay không quá nhàn, muốn tìm chuyện làm?" Nam Cung Dục lạnh lùng bình tĩnh nói với bọn họ.
"Sẽ không sẽ không, chúng ta có nhiều việc a!" Hai người trăm miệng một lời vội vàng nói. Nói giỡn, nếu lại tò mò, đợi lát nữa bị lão đại chỉnh chết còn không biết đâu!
"Vương gia, tra ra được, vừa rồi là một vị lão phu nhân té xỉu, vị công tử kia cứu; mà vị lão phu nhân, giống như người của tướng quân phủ lại còn mời vị công tử kia đi quý phủ, bất quá bị công tử cự tuyệt, nhưng công tử kia còn kê phương thuốc cho lão phu nhân điều trị thân thể." Một thị vệ nói.
"Cái gì, tướng quân phủ, chẳng lẽ là bà nội?" Dương Quý có chút sốt ruột nói. Bọn họ vừa rồi chỉ nhìn xa xa, đại khái không rõ sự tình lắm, nhưng cụ thể lại không thấy rõ, cũng không chú ý người bên trong, mới có thể sai thị vệ tìm hiểu một chút!
"Ách, không biết, chúng ta cũng hỏi người xung quanh." Thị vệ kia không biết làm sao mà nói.
"Không được, ta phải trở về nhìn xem, Dục, Hùng, ta đi trước một bước." Nói liền vội vàng đi ra ngoài.
"Chúng ta cũng trở về đi, xem ra còn phải tra đến tột cùng chuyện như thế nào?" Nam Cung Dục đối với Đông Phương Hùng nói.
"Hảo, trở về đi? Đúng rồi, tiểu tử kia đi hướng nào, ngươi biết không?" Đông Phương Hùng hỏi thị vệ .
"Thuộc hạ cũng không biết, chỉ biết hướng bọn họ đi là phía đông." thị vệ nhỏ giọng nói.
"Ai, vậy được rồi, ngươi lại đi tra bọn họ là người phương nào, tra được lại đến bẩm báo." Đông Phương Hùng nghĩ nghĩ nói. "Ân, thuộc hạ đã biết, lập tức đi tra." thị vệ nói xong, liền lui ra ngoài.
"Đúng rồi, hôm nay lại là trăng tròn. Dục, độc trên người ngươi ..." Đông Phương Hùng có điểm lo lắng nói.
"Không có việc gì, thói quen thôi, cũng không để bụng một hai lần." Nam Cung Dục có chút thương cảm nói. Lúc sau, hai người liền lâm vào trầm mặc. Đích xác, đã lầ thói quen, trừ phi tìm được giải dược, bằng không lại lo lắng cũng dư thừa!
|
Chương 5: Ngẫu nhiên gặp được
Editor: Tử Diệp
Ban đêm, ngôi sao lấp lánh, trên bầu trời treo một vòng tròn ánh trăng. Ngải Vi ghé vào bên cửa sổ thở dài: Ngẫm lại, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên có ý thưởng thức ánh trăng đâu! Ở hiện đại không phải vì học tập, chính là vì giải phẫu, căn bản không có thời gian làm chuyện khác. Hiện tại thì khác rồi, đi tới nơi này mỗi ngày ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi không có việc gì, tìm chút thảo dược nghiên cứu, cũng thật không dễ!
"Đúng rồi, hiện tại thừa dịp ánh trăng rất sáng, có thể ở ngoài hoa viên đi dạo một chút." Ánh mắt Ngải Vi sáng lên, tự nhủ nói. Tùy tay liền đóng cửa, đi ra ngoài!
Không hề có mục đích bước tới, nhìn ngôi sao trên bầu trời lập loè, Ngải Vi cảm thấy mình có chút nhớ nhà! Tuy rằng mình là cô nhi, nhưng nghĩ đến bạn bèvtốt, nghĩ đến ở hiện đại, đặc biệt là sự nghiệp y học, thực sự có điểm luyến tiếc.
"Ách, nơi này là chỗ nào, đi như thế nào đến nơi đây?" Ngải Vi vỗ vỗ cái trán, nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh đều là một rừng cây, gió thổi lá cây sàn sạt, che khuất ánh trăng, một mảnh trời đen như mực, chỉ đổ thừa chuyện bản thân nghĩ quá nhập thần!
"Đáng chết, ai ở nơi đó?" Thời điểm Ngải Vi đang muốn xoay người rời đi, nghe được một tiếng nói, ngay sau đó cũng nghe đến cách đó không xa giống như có tiếng rên rỉ rất thống khổ, chân bất tri bất giác mà bước tới hướng nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy sau một tòa núi giả là một suối nước nóng, trong hồ có một bóng dáng, nhìn qua giống như rất thống khổ nửa ghé vào ao bên cạnh, bởi vì ánh trăng không phải rất sáng, Ngải Vi chỉ có thể đi lên, xem đến tột cùng là gì? Chỉ là không nghĩ vừa mới đi đến một nửa, cũng chỉ thấy trước mắt có bóng người thổi qua, toàn thân run lên, tay vừa lúc đặt ở cổ Ngải Vi.
"Nói, ngươi là ai, như thế nào chạy đến nơi đây?" Nam tử lạnh lùng mà nói.
"Ách, ngươi... Ngươi... Mau thả ta ra, ta chỉ không cẩn thận đi qua." Ngải Vi có chút thống khổ vỗ tay nam tử.
"Mau nói, ai sai ngươi tới nơi này? Nơi này không phải ai đều có thể tiến vào" Nam Cung Dục có điểm hoài nghi nói.
"Thật... Thật sự, ta chỉ là... Vừa đến nơi này không quá rõ. Nơi này tối, cho nên mới... Lạc đường... Đi đến nơi này..."
Ngải Vi có điểm hối hận, nếu không phải chính mình quá tò mò, cũng sẽ không đi đến nơi này, hiện tại cho người ta uy hiếp tánh mạng đâu!
"Chạy nhanh, không cần để ta nhìn đến ngươi" Nam Cung Dục buông lỏng tay ra, hô một câu. Bởi vì độc phát tác, làm hắn cũng không có tâm tình đi để ý tới chuyện đột nhiên phát sinh!
"Ách, khụ, khụ, hảo hảo, lập tức liền đi" Ngải Vi vừa được cứu, chạy nhanh xoay người liền muốn chạy. Chỉ là mới một cất bước lại nghe đến âm thanh bên cạnh thống khổ than nhẹ, hoặc là xuất phát từ y giả trong lòng, cuối cùng vẫn cầm lòng không đi đến bên chân nam tử, ngồi xổm xuống, muốn nâng dậy nam tử!
"Uy, ngươi... Không có việc gì đi?" Ngải Vi có điểm hơi sợ, cảm giác nam tử này phát ra tin tức thực lạnh thực lạnh! Bàn tay ra ngoài, lại duỗi trở về. Một lát sau, không thấy nam tử trả lời, mới lại một bước tới gần, mới phát hiện kia nam tử hình như trúng độc, đau ngất xỉu đi, mới không tiếng vang.
Nương khe hở lá cây có ánh trăng, chậm rãi nâng nam tử dậy, thấy rõ diện mạo, chỉ thấy gương mặt trắng nõn tuyệt vựng nhiễm một tầng vầng sáng, quang hoa lóng lánh!. Ngải Vi cảm giác chính là: Yêu nghiệt, hảo soái nam tử!
Nếu ở hiện đại, khẳng định sẽ mê chết một đống lớn fan, trong lòng đoán rằng. Ngay sau đó, lắc lắc đầu, nâng dậy thân mình hắn, để nửa dựa vào trên người mình, chỉ thấy trên nửa thân trần hắn khoác phát ra, cau mày, có điểm thống khổ. Ngải Vi duỗi tay sờ sờ mặt hắn, thật mềm, so với nữ nhân còn mềm nhẵn hơn!
|