Nhật Ký Sinh Viên
|
|
Chap11: Ai và ai Ngủ dậy sớm cũng thật tuyệt, những con đường vào buổi sáng tinh sương đẹp hơn mình tưởng. nhất là lại đi với một cậu bạn thân thiết của mình. Tiếc hắn không phải đối tượng mình thích như nhóc nếu không đã là một buổi sáng đấy lãng mạn. Thay vì lãng mạn mình đã có một buổi sáng đầy kì lạ. Ngồi cũng với bí thở, đi căng tin với bí thở, chơi đá cầu với bí thở, đi thư viện với bí thở. Mình nhận ra tụi con gái trường mình hình như bị lé hết thì phải. Tụi nó nhìn bí thở đắm đúối hơn cả nhìn mình. Mình đâu có tệ vậy đâu chứ hả trời. Nhà trọ của bí thở gần nhà trọ của nhóc. Kể cũng tiện để mình đứa đón. Hè hè, bí thở vẫn mãi là bí thở, trong thư viện nó bắt mình nghiền hết 2 cuốn sách khô như sa mạc Sahara. Nhưng mà dù sao đi với bí thở không tốn kém. Khoản tốn kém là khoản buổi tối kìa. Đúng 5h kém 15 mình có mặt đợi nhóc trước cổng. Nhóc nhìn mình mà không tỏ chút bất ngờ, chắc là nhóc biết mình có cảm tình với nhóc. Mà có cảm tình với cả cái hầu bao của mình. 9h tối dẫn nhóc đi ăn, một mình nhóc chơi hết hai tô bún bò vỉa hè mới tàm tạm no. Đúng là sức ăn kinh người: -Nhóc ăn nhiều mà sao người còm nhom vậy? Nhóc trả lời lớt phớt, cái kiểu trả lời đúng y của ông bí thở: -Kệ tui, liên quan gì đến ông. Mà cũng là sv năm nhất, bằng tuổi nhau cả đừng có mà một nhóc hai nhóc, tui đạp cho một đạp là vào nhà thương liền đó. Tao hơi lạnh gáy, công nhận lúc người ta ăn no rồi là hết hiền nổi luôn. Nhưng mà như vậy càng hay, tao chở nhóc về. Trên đường nhóc còn hát nữa chứ. Một bài hát Nga thì phải, không hiểu rõ nghĩa như mà hình như là một bài hát buồn, buồn lắm, nhóc không ôm tao như bí thở, không hay cười như bí thở, không có giọng ấm áp như bí thở. Nhưng mà cả hai có cái mùi giống nhau lắm. mà nhất thời mình chẳng nhớ ra đó là mùi gì. Ngày mai sẽ lại là ngày của bí thở và của nhóc Chap12: Tháng hai rét ngọt. Thế là sắp đến sinh nhật mình rồi 8/2. Một ngày cũng bình thường với mọi người nhưng với mình nó gần như là ngày trọng đại nhất trong năm. Cũng chưa biết sinh nhật này sẽ làm gì nữa. Mấy đứa bạn trong xóm trọ nghèo đang tín nấu một nồi chè thật to để chiêu đãi cả hội. Mình không ở chung xóm với tụi nó. Tụi nó ở xa hơn nhưng được cái giá phòng rẻ hơn. Mình cũng tính như vậy, sinh nhật xa nhà đầu tiên chắc sẽ có nhiều điều để vui vẻ. Thằng Lâm đã thực sự trở thành bạn thân của mình lúc nào không hay? Sáng nào nó cũng đến chở mình đi học, nhưng bắt vạ lại cứ mỗi khi má nó đi vắng là y như rằng nó lại lôi mình đến nấu ăn trưa cho nó. Còn tối, tất nhiên mình vẫn dối nó mình đi dạy thêm nên nó ăn ở quán của mẹ. Mà cái việc mẹ nó đi du lịch thì giống như là người ta đi chợ vậy, mấy lần gặp mẹ nó, bà ta nói đại loại như là giao phó thằng Lâm cho mình toàn quyền quản lý vậy. Mà cũng không đến nỗi nào, nó cũng khá là chăm chỉ hơn trước rồi. Còn ở quán, mọi việc vẫn đều đều như thế, trừ việc thằng lâm hay đến quán hơn (ngày nào cũng đến thì có) thì mọi việc cũng chẳng có gì thay đổi. Đôi khi mình cũng hỏi với Phong trên lớp hay Phong ngoài quán hắn thân thiết với ai hơn. Trên lớp nó tâm sự với mình đủ điều, buổi tối nó chẳng nói gì nhưng chở mình đi tùm lum. Chả thể hiểu nổi nó, mà cũng chẳng có cớ gì đề mình lật mặt nạ với nó cả. Cứ để vậy đi, cũng hay mà.
|
Chap13: Tháng hai hảo ngọt. Từ hồi tao quen thằng Phong bí thở bỗng nhiên tao lại thấy thân thiết hơn với tụi xóm nghèo, tụi nó nghèo nhưng mà quan tâm đến nhau lắm. Sinh nhật của mình tụi nó tự tổ chức cũng vui không thể tả. Mà nhắc đến sinh nhật, sắp đến sinh nhật bí thở rồi. Chẳng biết sẽ tặng nó cái gì đây? Nó chẳng thích gấu bông, chẳng thích mấy thứ loè loẹt, có lẽ một quyển sách là hợp hơn cả. Tao cố gắng để mắt tìm kiếm nhóc ở trong trường mà khó hơn lên trời. Trường đến hơn 20 ngàn sinh viên, nhìn thôi đã thấy nản. Tao tin hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên tương mặt bất tương phùng rồi mọi chuyện sẽ đến đâu thì đến. Mấy tháng rồi mình vẫn chưa thể nào tiến thêm với nhóc được bước nào. Nhóc cứ cố tình làm lơ mình hay sao ấy. Hình như nhóc biết mình đang cố gắng làm cho nhóc chú ý. Hay còn hơn cả thế nhóc thừa biết mình thích nhóc. Thôi thì thế nào cũng được, được ngày hai lần chở nhóc cũng vui rồi. Mà nghĩ cũng kì, dạo này mình giống thằng xe ôm thật, ngày mấy lượt chạy theo những chuyến có sắn. Đi với bí thở vẫn vui hơn đi với nhóc. Hắn hay chọc phá mình nhưng mà đi với hắn mình hay cười. Còn đi với nhóc làm mình thấy lo sợ như nhóc cho mình ra rìa để người khác chở nhóc đi. Nhưng mình sợ mất cả hai. Không hiểu nổi lỡ đến một ngày nào đó hoặc bí thở hoặc nhóc bỏ mình thì mình sẽ thế nào đây nữa. Nhưng mà đừng có nghĩ xấu nữa mày nhỉ? Mà tao cũng lây bệnh của bí thở rồi cứ xưng mình tớ cậu mày tao ấy mi loạn cả lên. Mày thông cảm nha! Mình tính nhờ bí thở chọn quà cho người yêu và nhờ nhóc chọn quà cho bạn thân. Có lẽ như vậy là hay nhất. Người trong cuộc sẽ chẳng thể nào tỉnh táo như người ngoài cuộc được. Chap14: Ngày sinh nhật, ngày lễ tình nhân. May ghê gớm sinh nhật mình chỉ gần gần lễ tình nhân thôi chứ không trúng ngày đó. Nếu không là phải đề phòng con món quà nào nhận được. Món quà nào không nhận được. Sáng nay, vẻ mặt của thằng Lâm có vẻ khác lạ, đăm chiêu hơn, có vẻ ngố hơn, mặt dại ra như chó mới tiêm phòng! Đó là câu nói đã được phát ngôn, và cái mình nhận được là một cái đá vô chân đau điếng. Biết làm sao được, hắn bảo hắn đang yêu. Hắn biểu chiều đi mua đồ tặng người yêu với hắn. Mình đang cố lục lại trí nhớ trong đống bạn của hắn và của mình có đứa nào vô phúc dính phải món quà của hắn nữa. Nhưng mà yên chí. Hẳn là con đó sau khi nhận được món quà của hắn sẽ lắn đùng ra xủi còn nếu hơn như thế thì sẽ sủi bọt mép mà chết -Người yêu của mày thế nào? Hăn trả lời mà ánh mắt không thôi mơ mộng đại loại như là người yêu của hắn đẹp nhất trần đời, một ánh mắt buồn xa xăm, cách nói chuyện thì duyên cực kì, hay cười và giọng nói thì mới đầu chanh chua nhưng càng ngày càng ngọt nào. Nghe nó kể mà mình thấy buồn nôn. Thấy giống như là nó đang vẽ thiên thần không bằng. -Mày đang vẽ người hay vẽ thiên thần vậy mà! Mày đừng nói tao là mày bị mộng du nên thế chứ. Mà tao nhớ trong đám bạn của cả tao và mày đâu có đứa nào như thế đâu? Hắn chẳng nói gì, bước tiếp theo mình vô quầy sách văn học. Một con người lãng mạn ư? Có lẽ giống mình? Có thể. Thế thì mình thích chiến tranh và hoà bình. Có lẽ nhỏ đó cũng thế! Mình lôi bộ sách ra làm hắn hét toáng lên: -Mày bị gì thế hả? Tặng bộ sách gần 5kg này ấy hả? Mày tin tao vừa tặng là nó sẽ cho tao out luôn không hả? Mình gằn giọng: -Mày có tin tao không hả? Đây là bộ sách hay nhất mọi thời đại. Nếu như những gì mày nói là đúng thì bộ sách này hợp với nhỏ hơn bất cứ thứ gì khác. Cuối cùng thì hắn cũng mua lòng đầy ngờ vực. Còn đùng 1 tuần nữa mới tới lễ tình nhân, thằng này mua sớm thế nhỉ? Mà hôm nay không phải tao phải đi hiệu sách với nó một lần đâu. Hai lần luôn thì có: -Tí nữa cậu đi với mình nha, sắp tới sinh nhật thằng bạn thân mình muốn mua một vài quyển sách tặng nó. Thế là sao 4 tiếng trong quán nhà nó, mình lại phải lẽo *** theo nó đến hiệu sách hiệp hai. Mà nhắc mới nhớ, nó bảo bạn nó thông minh, học giỏi, ham hiểu biết, biết quan tâm người khác mà mình nở mũi không kịp. Còn quà tặng cho mình ư? Quá đơn giản. Lại một bộ chiến tranh và hoà bình thứ 2 chứ sao nữa. Mình muốn mua bộ đó từ lâu rồi như mà mắc quá không đủ tiền. Giờ có người tặng mình tội gì không mua. Hè hè. Thôi ngủ thôi. Mai sẽ là sinh nhật mình. Mai cũng là chủ nhật. Có vẻ như một món quà là mình đã biết rồi. Còn lại nồi chè của tụi bạn, có lẽ sẽ ngon lắm đây.
|
Chap 15: Những cuốn sách ác mộng. Sách. Sách không là sách. Thật là kinh dị. 2 lần đi mua sách, giờ thì tao đã biết giá trị của sách. Gần 1 chai của tao chứ ít gì. Hãi hùng quá đi mất. Thằng bí thở thì cố nhiên là thích sách rồi. Không biết nhóc thì sao đây. Có vẻ mình chọn đúng ròi. Nhưng mà biết nói sao cho nhóc hiểu nhỉ? Chả nhẽ bảo là thằng bạn nó không thích nên tặng nhóc. Nghe cũng hay ra phết. Dù sao mai cũng là sinh nhật của bí thở. Sẽ làm nó bất ngờ đây. Nhưng lỡ nó tưởng mình thích nó thì sao nhỉ? Tất nhiên là sẽ phải cải chính rồi. Ôi! Sao mà tên giống nhau đã đành đến sở thích cũng giống nhau là sao hả trời? Mà kể cũng hay. Hai thằng này mà gặp nhau thì hợp nhau phải biết. Nhưng mà nhất quyết không thể để 2 đứa hợp nhau này lại gần nhau được, không khéo mình bị cho ra rìa thì nguy to. Chiến tranh và hoà bình? Cuốn sách đó hay đến cỡ nào nhỉ. Thôi kệ nó để từ từ đến mai rồi tính. Mai là sinh nhật của bí thở mình cần chuẩn bị thiệt nhiều. Tụi nó hẹn 7h có mặt ở xóm trọ, tất cả sẽ cùng vào bếp. Cứ chờ đợi tiếp coi nào. Sẽ lại có nhiều món ngon đây. Sài Gòn đang mưa. Những cơn mưa xế chiều về đêm này làm cho khí trời có vẻ bớt ngột ngạt hơn. Nắng và mưa, nắng gay gắt và mưa cũng nặng hạt. Nếu mày chọn mày sẽ chọn nắng hay mưa? Sao mà khó thế. Thiếu mưa Sài Gòn sẽ trở thành hoang mạc, nhưng nếu thiếu nắng thì Sài Gòn cũng chẳng còn có thể là Sài Gòn được nữa Chap16: Lười toàn thân Sinh nhật mà cũng phải đi làm. Cả buổi sáng nô cho rã họng, chiều lại vẫn phải tươi cười. Mà cười chi cho cam, thằng Lâm hình như bắt đầu nghi ngờ mình thì phải. Nó có vẻ quan tâm tới thằng nhóc trong quán hơi bị thái quá. Mệt một tí là chuyện thường ngày ở huyện. Thế thì việc quái gì mà bắt mình nghỉ làm. Mới làm được có hơn 1 tiếng đã nghỉ. Kiểu này mai phải đi làm bù buổi chiều rồi. Không biết hắn thương bạn hay là hành hạ bạn đây nữa. Nhắc mới nhớ, hồi sáng nó tặng mình bộ sách mà dọng ấp úng đại loại như là không phải mình là người yêu của nó đâu chỉ có điều nó biết mình cũng thích cuốn sách này. Tất nhiên là không phải người yêu rồi. Thằng này kìn ngoại hạng. Nồi chè đúng là ngon thiệt, không uổng công tụi con gái hì hục suốt sáng. Sinh nhật sinh viên chỉ có thế! Một nồi chè và một ngày chủ nhật vui nổ trời. Chả có gì đáng để tốn kém cả. Ngoài sinh nhật còn biết bao nhiêu thứ phải lo lắng nữa cơ mà. Những cơn mưa trái mùa cũng đến. Mưa bất chợt làm cho tối nay trời có vẻ mát mẻ hơn mọi ngày. Nhưng mà đảm bảo thằng lâm mai lại ốm cho coi. Thằng này kìn nặng nề. Biết là cứ đi mưa là ốm mà cứ ốm mãi không thôi. Biết làm sao được. Có lẽ sáng mai lai phải qua nhà nó coi sao! Không khéo phải nghỉ học chăm nó quá, má mì nó lại đi đâu mất tiêu rồi Chap17: Mưa… Ốm, tao ốm thiệt rồi mày ơi. Nhưng mà tao tính có chuyện gì đó bất thường xảy ra ở đây. Tao nghi ngờ tao đã bị cho ra rìa mất rồi. Bận này tao ốm nặng hơn mọi lần. Nửa đêm sốt cao quá tao phải gọi cho bí thở. Sinh nhật nó mà mình cứ làm phiền hoài. Tao nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết lúc nó đến thì tao đang rất là mệt mỏi (nó có chìa khoá nhà tao lun). Nó đến là tao mừng rồi, những lúc cô đơn, mệt mỏi, hay ốm đau như thế này tao chỉ có nó mà thôi. Tao mà tìm người yêu thì cũng phải được như nó. Nhưng chắc nhóc không được như vậy đâu, nhóc vô tâm và ít cười hơn bí thở nhiều. Sáng ra thì thấy bí thở đang ngủ gục trên bàn. Hắn đã nấu sẵn cháo cho tao, lúc bí thở ngủ nom cũng không đến nỗi xấu trai lắm mày ơi. Da đen, nhưng mà đôi môi đó xinh lắm. Một mái tóc bù xù không chải chuốt, chẳng bù cho bộ tóc hai mái luôn vào nếp của nhóc. Đôi khi tao cũng hỏi, bí thở hay nhóc ai là người tao dành nhiều sự quan tâm hơn. Không biết nữa. Có lẽ bí thở là bạn còn nhóc là người yêu. Đừng bắt tao lựa chọn như vậy. Hi vọng là không phải lựa chọn. Cả ngày thứ 2 bí thở ở nhà tao, nó lại trốn 1 buổi học nhưng nhất quyết không chịu nghỉ bữa làm thêm. Nhiều lúc tao cứ bắt bí thở về ở cùng với tao, đỡ phải đi làm thêm cho nó cực nhưng nó nhất quyết không chịu. Tao biết cái nghèo là cái hèn, nhưng không vì hèn mà người ta nhờ vả bạn bè một cách quá mức. Có lẽ vì vậy mà tao thích bí thở của tao, cũng như những đứa bạn ở khu xóm trọ nghèo. Chap18: Lễ tình nhân -Tí nữa làm xong cậu ra đây với tớ có tí việc nha. Điều bất ngờ của ngày hôm nay bắt đầu vào lúc 9h tối như thế đó. Nay là ngày lễ tình nhân. Cả ngày hôm nay thấy thằng Lâm như nao nao trên đống lửa. Có thể nó tỏ tình như bị nhỏ kia đá rồi cũng nên, hay đại loại là như thế. Nhưng mà biết làm sao được. Sự đời nó vẫn thế, đẹp trai, con nhà giàu chưa chắc gì đứa con gái nào cũng theo. Lúc đó mình chỉ muốn biết mặt con nhỏ đã làm thằng Lâm lo lắng bồn chồn không yên. Nó đưa mình đến bờ sông Sài Gòn, hôi ơi là hôi mà nó dám bảo là lãng mạn. Thà ở công viên còn dễ tâm sự hơn, mình ngồi đợi nó tâm sự, chả biết nó sẽ bắt đầu thế nào nhỉ? Khóc nức nở chắc. Nhưng mình chợt nhớ mình là Phong ban đêm không phải bí thư ban ngày của nó thì làm sao mà nó dám khóc trước mặt mình được cơ chứ. Ngồi cỡ khoảng 5 phút làm mồi cho muỗi. Hắn lây ra một hộp khá to. Mình cầm lấy, quà ư? Sao lại vào ngày này cơ chứ. Có lẽ là bị đá thiệt rồi nên không thể nào làm gì được nữa. Thôi thì đánh vậy, mình sẽ đen bộ này đi bán. -Cậu tỏ tình với nhỏ nào rồi bị đá phải không? Thôi thì đành vậy. Tui cũng đã từng bị tỏ tình thất bại nên tui hiểu mà. Thôi thì đồ phá giá này cho tui cũng được. Về bán sách cũ cũng được khối tiền. Hắn bàng hoàng, thui chết mình nói hố rồi. Sao mình biết trong đây là sách cơ chứ. -Sao cậu biết trong này là sách? Mà nếu tôi nói tôi thích cậu thì sao? Thằng này bắt đầu nhảm rồi. Nhảm toàn tập rồi: -Thì tui đoán người yêu cũng là người bạn thân nhất của cậu. Hộp này đựng cuốn chiến tranh và hoà bình chứ gì. Yên chí đi, tui sẽ đọc nó rồi sau đó mới bán. Mà thôi đừng có buồn làm gì nữa. mất người này có người khác chứ đứng đem tui ra làm trò cười như thế chứ. Nhưng mà mình thật sự bất ngờ. Hắn hôn lên má mình. Lúc đó mình hiểu ra tất cả, hiểu hắn thích mình. Bất ngờ tới nỗi, mình chỉ còn biết nhìn hắn, không nói gì mà lẳng lặng quay đi. Có thể hắn sẽ hiểu cho mình. Trong hoàn cảnh đó không nói gì là hơn hết. Đã một lần mình chỉ là trò chơi trong con mắt của người ta. Và mình không muốn lặp lại sai lầm đó một lần nữa. Nếu như hắn chọn bí thở buổi sáng có lẽ mình đã chấp nhận. Nhưng nó lại chọn bộ mặt thật của mình buổi tối. Không có gì đảm bảo hắn không phài là một kẻ trọng sắc cả. Biết sao đựơc, kẻ háo sắc không bao giờ có thể làm bạn lâu dài đựơc. Ngày mai mình sẽ phải làm rõ chuyện này. Cần phải được chứng thực một cách rõ ràng.
|
Chap19: Chẳng nói gì… Mình mới nhận đựơc tin nhắn của bí thở hẹn mình chiều mai lúc 14h phải có mặt ở thư viện trường. Hắn bảo có chuyện quan trọng muốn nói với mình. Hắn nhắn tin có vẻ như nếu mình không đến thì sẽ không làm bạn với mình nữa. Mình tất nhiên là đến rồi, chuyện như đùa, ngoài đi chơi, đi học với bí thở thì còn gì nữa đâu để mà quan tâm cho đến khi gặp nhóc vào lúc 17h kém 15 cơ chứ. Nhưng mà nhóc cũng mới nhắn tin cho mình. Cũng hẹn mình 14h ở quán nước đối diện quán nhà mình. Thế là thế nào nhỉ? Lần đầu tiên nhóc hẹn mình. Lần đầu tiên nhóc tỏ ý đó. Hay là nhóc đã chấp nhận lời đề nghị của mình. Mình phải làm sao đây. Chiều mai lúc 14h, mình phải làm sao đây. Lúc nãy nhóc không từ chối mình, không nói gì cả, không làm gì cả, nhóc chỉ lẳng lặng bước đi. Có lẽ nhóc cần thời gian suy nghĩ. Như thế cũng là khá lắm rồi khi một thằng con trai tỏ tình với một thằng con trai khác. Có lẽ nhóc cũng giống như mình, chỉ có điều chưa thực sự xác định được đâu là điều nhóc cần. Nhưng mà mình sau khi về nhà lại bắt đầu phân vân. Liệu mình đã làm đúng chưa chỉ. Khi hôn lên má nhóc mình chẳng có cảm giác gì cả. Nhưng khi bí thở ôm mình mình thấy thật ấm áp. Hay là cảm giác của mình sai lầm? Liệu mình có thực sự thích nhóc không hay là chỉ là ngưỡng mộ khuôn mặt đẹp trai đó? Không biết nữa. Mình biết quá ít về nhóc để có thể hiểu được trái tim mình đang nghĩ gì. Giá như bí thở chỉ xấu trai ít đi một tí thôi, có lẽ mình đã chọn bí thở rồi. Nhưng giá như thì mãi chỉ là giá như mà thôi. Chap 20: Lựa chọn. Mình cần xác định rõ. Mình là gì của hắn, và hắn sẽ chọn ai, bí thở hay là nhóc. Khó nhưng mà hắn phải lựa chọn. 14h kém 15 phút. Nhóc nhắn tin cho hắn chấp nhận làm bạn trai của hắn. 14h kém 15 phút: bí thở nhắn tin với dòng chữ : “I love you”. Mình biết như vậy là làm khó hắn nhiều lắm nhưng mà hắn phải lựa chọn vì mình, vì hắn. Mình không tin vào tình yêu nông nổi của hắn với nhóc. Hắn thích vẻ bề ngoài của nhóc mà thôi, chưa một lần hắn hỏi nhóc, quê nhóc ở đâu, nhà nhóc có mấy anh em, nhóc ở trọ với ai? Hắn chỉ hỏi bí thở những câu đó. Hắn không thể nhớ nhóc mang đôi giày mày gì vào tối qua nhưng có thể nhớ bí thở đã vẽ cái gì vào trong vở nháp của mấy tuần trước. Mình biết việc này quá khó. Nhưng mình tin là mình đúng hắn cần nhận rõ đâu mới là người mà hắn yêu thật sự. Mình không đợi ở quán cà phê đối diện quán nhà hắn. Mình đang ngồi trong thư viện trường, chỗ góc khuất mà hai đứa hay ngồi. Nhưng mình cũng không mang theo lớp mặt nạ phiền toái, và có khá nhiều người hỏi ngồi vô chiếc ghế đối diện với mình. Nhưng mình bảo đã có người ngồi. Sao khi mình còn mang bộ mặt bí thở chẳng ai mon men đến gần mình nhỉ. Chỉ cần một bộ mặt khác, một kiểu tóc khác, một bộ quần áo khác, một cách đi đứng khác là có thể làm cho con người ta thay đổi ư? Không có dễ dàng như vậy đâu. Mình đã đợi, mưa. Lại mưa nữa. Và có vẻ là cơn mưa sẽ càng ngày càng to. Nhưng mình tin là hắn sẽ đến, nhất định hắn sẽ đến với bí thở chứ không phải là với nhóc kia. Mình tin nhất định là như vậy. 14h: có lẽ mưa to quá hắn đến muộn, mưa thế này làm sao mà dự tính được trước cớ chứ. Lần đầu tiên mình biết ghét những cơn mưa Sài Gòn bất chợt đến rồi bất chợt đi. 14h5: có lẽ kẹt xe, có thể như thế. Đường Sài Gòn mà, đặc biệt là xa lộ hà nội, mưa càng kẹt xe kinh khủng! 14h15: có lẽ mình đã đánh gía hắn cao quá chăng. Có lẽ thế, hắn cũng như mọi người thích một vẻ bề ngoài hào nhoáng mà thôi. 14h30: có lẽ đã hết, tình bạn cũng chấm hết. Thất vọng ư? Có mình có thất vọng, nhưng mình không buồn vì dù sao mình cũng đã không trở thành con rối hay trò mua vui cho hắn như đã bị đối với ai kia. 15h: cơn mưa đã ngớt, điện thoại reo. Số của hắn, có lẽ hắn muốn xin lỗi mình vì đã không đến. có lẽ thế. “Alo, cậu là người nhà của Trương Đình Lâm phải không? Cậu ấy bị tai nạn đang ở bệnh viện quận 9. Cậu đến nhanh để còn làm thủ tục cho cậu ấy. Hiện cậu ấy đang trong phòng cấp cứu.” Mình chạy về phía cổng trường. Một đám đông đang vây kín quanh một vụ tai nạn xe cộ, người đã đựơc chuyển đi, có lẽ cũng gần đựơc 1 tiếng rồi, công an đang làm nhiệm vụ vẽ lại hiện trường. Vậy là đúng rồi, Lâm mãi mãi vẫn là Lâm của mình, cậu đừng có bị làm sao nhé, tôi sẽ không chịu được đâu. Đạp xe trong mưa, mưa có vị mặn thì phải. Bệnh viện quận 9 lạnh giá hay chính người mình lạnh. Đang làm thủ tục cho Lâm thì bác gái và chị hai của hắn đến. Bác hoàn tất nốt thủ tục trong khi tôi dìu chị của Lâm đến ghế ngồi. Hắn đang đựơc chăm sóc trong kia, chưa biết tình trạng thế nào. Mưa vẫn rơi, nhưng mình đang ở trong nhà sao mà nươc cũng chảy thế này nhỉ. Có lẽ bệnh viện bị dột, có lẽ thế. Lâm bị gãy chân, đã băng bó lại. May mà không bị gì thêm. Bác gái và chị vào thăm Lâm trước. Lâm vẫn tỉnh nhưng mà mình không dám vào. Vào rồi sẽ nói gì, sẽ làm gì. Thôi hai thằng con trai thì tốt nhất nên để nói chuyện sau đi. Mình lầm lũi đi về. Tối nay mình sẽ đến. Giờ Lâm cần nghỉ ngơi hơn ai hết. Mình cũng mệt mỏi lắm rồi.
|
Chap21: Lựa chọn Một ngày thật tồi tệ mày ơi. Tao với mày đang ở trên giường bệnh viện. Có lẽ lần này sẽ phải ở đây dài dài đây. Ba mẹ và chị gái tao đã về rồi. Họ mới vừa trả lại cho tao chứng minh thư và thẻ bảo hiểm y tế. Má tao bảo là Phong làm việc ở quán đã mang đến cho tao. Thế là sao nhỉ? Làm sao mà Phong lại có những thứ này kia chứ? Chỉ có bí thở mới có chìa khoá nhà mình cơ mà. Có lẽ hai người họ đã gặp nhau ngoài hành lang. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Có lẽ họ đã nói chuyện với nhau hết rồi. Có lẽ bí thở nhìn thấy nhóc và lại mặc cảm. Có lẽ vậy, thế thì ngay ngày mai mình phải đến trường. Mình phải xin lỗi bí thở, mình phải xin lỗi nhóc, xin lỗi rất nhiều. Mình đã lựa chọn rồi, mình chọn bí thở của mình. Nghe hơi kì mày nhỉ, nhưng mà tao vẫn thích bí thở đáng yêu của tao hơn. Tao đã nghĩ kĩ, tao biết cái gì cần cho tao hơn cả. Và tao không bao giờ cảm thấy hành động của tao là sai. Có lẽ bí thở đã đợi mình rất lâu. Lần đầu tiên có người nói lời yêu với mình. Ngay khi nhận đựơc tin nhắn của bí thở tao biết tim tao đặt ở đâu. Thì ra bấy nay tao cố trốn tranh, tao sợ mất bí thở hơn chính mạng sống của mình. Mai tao sẽ phải làm điều gì đó! Còn nhóc, có lẽ tao sẽ phải xin lỗi nhóc. Tao đâu biết gì về nhóc ngoài khuôn mặt điểm trai kia đâu. Có lẽ nó mù quáng như chính tao vậy. Ở trên đời đâu có những vị thiên sứ dành cho mình. nếu phải lựa chọn tao sẽ chọn người mang niềm vui đên cho tao hơn là một vì thiên sứ sống ở một nơi xa xăm nào đó. Ngủ thôi mày. Có lẽ đành phải để bí thở buồn cho hết đêm nay vậy người yêu của tôi. Chap22: Đêm không lạnh 11h đêm, mình đến với thằng Lâm. Mình đoán nó ngủ rồi. Nhưng mà mình vẫn muốn đến. Nó đã chọn con người của mình chứ không phải gương mặt, thế nên chẳng có cớ gì mà mình phải đeo cái bộ mặt nạ kia làm gì hết. Có lẽ sẽ chẳng có nhiều dịp để đeo lại nó nữa đâu. Đúng là Lâm đang ngủ thật. Đặt cái cà mên cháo gà qua một bên. Thằng Lâm xứng đáng là hot boy thiệt. Sao trước giờ mình không nhận ra nhỉ? Chỉ biết nó là bạn chí cốt của mình mà thôi. Đặt đôi môi lên má nó. Y như kiểu nó đã làm với mình trong công viên. Hắn giật mình tỉnh giấc. Chà chà thì ra đây là kiểu gọi hắn dậy nhanh nhất đây mà, giờ thì em đã biết ròi nha. -Cậu, cậu làm gì ở đây thế? Hắn còn ngượng đỏ chín cả mặt, có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra thằng bí thở của hắn đâu. -Đừng có mà cằn nhằn, chỉ là tao đòi nợ của mày thôi. Há mồm ra tao đút cháo cho mà ăn, cháo gà, đúng món khoái khẩu của mày rồi nhá. Hắn câm như hến, mở miệng ra như một con rô bốt. Tội nghiệp. Có lẽ hắn vẫn chưa nhận ra đây mà, còn chơi một tí nữa là đủ ròi. -Ai, ai nấu món cháo này thế? Mà sao cậu biết tôi thích ăn cháo gà. Giờ thì hết vui mất rồi, thằng này ngu như lợn ý, không nói khéo nó không nhận ra quá. -Mày nói nghe vui như Tết. Tao nấu chưa ai nấu nữa? Ngày nào cũng mè nheo đòi ăn cháo gà, giờ người ta nấu cho rồi còn chê. Hắn cứng người, hình như vẫn chưa hiểu. Phải tiếp tục khai hoá thêm cho hắn mới được: -Hai bộ sách chiến tranh và hoà bình vẫn còn ở nhà tao, khỏi nhanh nhanh tao với mày mang đi bán bớt một bộ. Giờ thì có vẻ hắn đã hiểu. Hắn ôm chầm lấy mình. Mình là người chứ có phải là gấu bông đâu mà hắn ôm kinh thế: -Thôi bỏ ra nào mày. Mày có định ăn cháo không hả? -Tao không bỏ. Tội gì tao bỏ. Tao còn được ăn cháo cả đời chứ có riêng gì hôm nay tội gì tao bỏ ra. Dù biết với 2 đứa còn có nhiều việc cần tính tới, nhiều chông gai khó khăn cần vượt qua. Nhưng mà thôi kệ. Mình có hắn là đủ rồi.
|