FanFic VKook: Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa Rồi Đăng bởi: mithy0u @Nguồn wattpad Tại sao cuộc đời tôi toàn thua cậu ta vậy chứ, đến lớn rồi vẫn bị đè dưới thân tên đáng ghét ấy, không công bằng chút nào.
Chap 1: Về nước
Kim đồng hồ tích tắc quay vòng, còn khoảng năm phút nữa là đến giờ cao điểm, các tuyến đường ở Seoul thường kẹt xe vào thời điểm này, mà với một người đang gấp rút thì thời gian lúc này là vàng là bạc. Người đàn ông gõ từng nhịp trên vô lăng trong thời gian kẹt xe, con đường tấp nập xe cộ, xem ra những người đi bộ trên vỉa hè còn thảnh thơi hơn những người ngồi trên ô tô như bọn họ. Người này là thư ký cho chủ tịch một công ty lớn, khi nãy nhận được nhiệm vụ đón tiểu tổ tông của chủ tịch về nhà, nghe nói cậu con trai này vô cùng bướng bỉnh, có điều thông minh hơn người, lần này về nước chắc là để thừa kế tập đoàn. Lúc đến được sân bay đã là sáu giờ ba mươi, người đàn ông bước xuống xe rồi chạy như bay vào trong đón con trai cấp trên, tay không quên cầm theo tấm bảng để cậu ấy nhìn thấy. Bảng tên sặc sỡ khỏi bàn, đứng cách xa mấy mét còn thấy, nhìn vào cứ nghĩ là của mấy bé mẫu giáo làm ra. Nhìn qua nhìn lại một lúc cũng chẳng thấy ai, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, may là tiểu tổ tông chưa bước ra, nếu không cái chức thư ký quèn này không cánh mà bay. Chừng mười phút sau cậu thư ký mới nhìn thấy tiểu tổ tông, người kia cũng nhìn thấy, vứt ba bốn vali lớn nhỏ cho cậu thư ký rồi bước vội ra xe, trước khi đóng cửa vẫn không quên chào hỏi một tiếng. Cả quãng đường về nhà không ai nói với ai câu nào, cậu thư ký căng thẳng đến mức tay chân không yên, trán đầm đìa mồ hôi, mắt không tự chủ được mà quan sát người ngồi sau qua kính chiếu hậu. Tiểu tổ tông khoanh tay trước ngực, chân vắt chéo, ánh nhìn dán chặt vào cảnh vật ven đường, đã mấy năm rồi không về Hàn Quốc. Thoáng cái đã đến nhà lúc nào không hay, tiểu tổ tông vui vẻ đi vào nhà, căn nhà vẫn y như năm nào, thật nhớ quá đi mất, nhớ nhất là hai người ngồi xem TV cùng nhau ở kia. Hai người họ là ba mẹ cậu, người ngồi gọt trái cây là mẹ yêu tên Song Aeri, còn người đang cầm remote chuyển kênh liên tục là ba yêu tên Jeon Hyo-seop, cậu không nhịn được mà chạy nhanh đến chỗ bọn họ đang ngồi. Giọng nói quen thuộc nhanh chóng truyền đến tai, đôi vợ chồng già quay sang nhìn, chỉ một phút sau đã đứng bật dậy ôm chầm lấy con trai bé bỏng. Từ ngày con trai đi du học bọn họ chỉ nhìn thấy nhau qua màn ảnh, giờ có thể ôm người bằng xương bằng thịt đúng là tốt hơn nhiều. Tiểu tổ tông này tên Jeon Jungkook, người ta thường nói kiếp trước cậu cứu cả thế giới nên kiếp này sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy, không thiếu bất kỳ thứ gì. Mọi người trong nhà đều hết mực nuông chiều tiểu tổ tông vì cậu là con trai duy nhất của gia đình. Để nói về Jeon Jungkook thì chỉ gói gọn trong hai từ, hoàn hảo. Ngay từ khi còn nhỏ gia đình đã định hướng ngành nghề cho cậu, bọn họ thậm chí còn vạch ra một con đường tương lai vô cùng sáng lạn, may là Jungkook cũng thích được quản lí công ty của gia đình nên không có ý kiến gì. Những năm du học ở Anh quốc cậu không ngừng cố gắng học tập, tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi chính là món quà dành tặng ba mẹ, sau này hai người họ không cần lo lắng về công ty nữa rồi. Vì là người thừa kế của công ty thời trang nên Jungkook rất quan trọng cái đẹp, mắt thẩm mĩ cũng không phải dạng tầm thường. Sở hữu dáng người cao ráo, thân hình tương đối, khuôn mặt cực phẩm, không phải kiểu điển trai mà là kiểu đáng yêu như thiên thần, tất cả tạo nên một người thừa kế xuất sắc. Tối đó ba người ngồi quây quần trên bàn ăn, tất cả là món cậu thích ăn nhất, bà Jeon hôm nay tự mình trổ tài nấu hết bữa tối, mục đích là để tẩm bổ con trai, xa vòng tay mẹ một chút mà đã gầy đến mức này. Cậu gắp thức ăn vào chén hai người rồi mới gắp cho mình, trên đời này không thứ gì bằng được việc ăn cơm cùng gia đình, loại hạnh phúc này có tiền chưa chắc đã mua được. "Ăn nhiều một chút nhé, mẹ nấu nhiều lắm đấy." "Con biết rồi ạ." Ăn được nửa bữa ông Jeon mới lên tiếng nói về vấn đề công ty. Vài ngày trước ông đã suy nghĩ về vấn đề này, con trai ông đúng là rất giỏi, thành tích học tập trên lớp đều được hạng cao, tốt nghiệp loại giỏi, có điều trải nghiệm thực tế lại chưa có. Kiến thức trên sách vở thì ai cũng học được nhưng kiến thức ngoài đời thật mới là cái quan trọng. Bởi vậy nên ông muốn cậu bắt đầu từ những chức vụ nhỏ nhất đi lên, chỉ khi trải nghiệm rồi thì mới biết cách điều hành một công ty. Jeon Jungkook vừa nghe đã kịch liệt phản đối, công sức mấy năm học hành vất vả giờ bắt cậu đi từ dưới lên, lòng kiêu hãnh không cho phép cậu làm điều đó. Nói qua nói lại một lúc hai ba con cãi nhau lúc nào không hay. "Ba nghĩ sao mà lại bảo con làm nhân viên thực tập ở công ty vậy, con không làm." "Vậy con biết cách điều hành công ty không, phải đi từ cái cơ bản mới giải quyết được cái phức tạp, ba chỉ muốn tốt cho con thôi." "Ý ba là bảo con làm việc chung với đám người đó sao?" "Đám người đó thì sao chứ, ngày xưa ba con cũng là nhân viên bình thường như họ, giờ ba vẫn làm chủ tịch như thường đấy thôi. Không nói nhiều, một là con đến công ty làm nhân viên thử việc như bao người khác, hai là tìm một công ty nào đó rồi thực tập thử đi." "Con chọn cái thứ ba." "Chọn cái thứ ba cũng được, dọn ra khỏi nhà đi, ba sẽ lập tức xoá tên con ra khỏi di chúc, một xu của ba con cũng đừng hòng nhận được." Cậu thật sự sắp phát điên vì ba mình rồi, tự dưng lại nghĩ ra việc làm chẳng giống ai, đã vậy còn đòi xoá tên cậu ra khỏi di chúc, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây. "Ông Jeon Hyo-seop, ông muốn làm tới nước này sao?" "Đương nhiên, cậu Jeon Jungkook biết tính tôi mà, nói được làm được, tài sản nhà họ Jeon có phải đi quyên góp cho hội từ thiện hết hay không phụ thuộc vào cậu." Bà Jeon thấy hai ba con họ căng thẳng bèn nói vài câu. "Thôi mà cho tôi xin, hai ba con vừa gặp đã cãi nhau, ông không thấy thằng bé còn mệt sao?" Lúc này ông Jeon mới chịu quay lại ăn cơm. Jungkook ăn thêm vài miếng liền xin phép về phòng, thật lòng mà nói cậu chẳng còn tâm trạng nào để ăn cả, cứ nghĩ đến việc đi xin việc làm là lại bực mình. Thẳng tay đẩy ngã hết mọi thứ có trong phòng, tiếng la hét chói tai vang lên làm mấy người giúp việc giật mình, riêng ông bà Jeon vẫn bình thản ngồi ăn, họ còn lạ gì tính tình đó của con trai, một lúc nữa là bình thường lại ngay. Quả đúng như vậy, quậy phá cho hả giận xong cậu ngã lưng xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, một suy nghĩ chợt loé lên, lấy điện thoại gọi nhanh cho ai đó. "Ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?" "Lâu quá quên mất bạn thân rồi sao?" "Là cậu sao, sao hôm nay nhớ đến mình mà gọi vậy?" "Mình vừa về nước lúc chiều, giờ mình có chút chuyện muốn nhờ, cậu có thể tìm một công ty cho mình làm việc được không?" "Không phải chứ, thiếu gia như cậu mà cũng tìm việc làm hả?" "Nói ra thì dài dòng lắm, mình sẽ kể sau, cậu giúp mình nhé." "Được rồi để mình giúp." "Cảm ơn cậu nhiều lắm, yêu cậu nhất, thương quá đi mất." Đầu dây bên kia cười mấy tiếng rồi tắt máy. Jeon Jungkook quăng điện thoại sang một bên, nếu ba cậu đã muốn thì cậu sẽ chiều, cậu sẽ ra ngoài làm việc cho ông nhìn thấy, nếu phải làm việc ở công ty thì thà ra ngoài làm còn hơn, làm ở đó khác gì bôi lọ vào mặt. Nhất định phải thành công để chứng minh cho ông thấy suy nghĩ của bản thân đã sai, Jeon Jungkook sinh ra là để thừa kế công ty, và cho dù không có ông thì cậu vẫn có thể thành công.