Biết là dối trá nhưng vẫn ép bản thân nguyện ý tin tưởng... Anh có tin vào định mệnh không?
---
Cho đến khi cô rời bỏ anh, anh vẫn im lặng, không níu kéo, không giải thích, cứ như vậy nhìn cô bước đi không một lần quay đầu nhìn lại, bước khỏi cuộc sống của anh. Bóng dáng cô khuất sau ngã rẽ, anh xoay người trở về, anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, cô cũng không nghe thấy trái tim anh rạn nứt rồi vỡ vụn. Một giờ sau, cô lên máy bay, đi tới nơi cách xa anh nửa vòng trái đất, tự nhủ trăm ngàn lần với bản thân rằng sẽ quên anh, quên con người vô tình đó, kiếm người con trai khác thật sự yêu thương cô. Nước mắt vô thức lăn xuống, rơi vào khóe môi cô, đắng và mặn chát, thật sự có thể quên sao?
Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, một thanh niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hi vọng mong manh có thể nhìn thấy chiếc máy bay chở người anh yêu, cho dù chỉ là chấm đen nhỏ nhoi cũng khiến anh mãn nguyện. Thế nhưng anh không nhìn thấy, chỉ có thể lẳng lặng đi xuống, dặn lòng sẽ không làm cô phân tâm thêm nữa. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, đã có một kết cục được định sẵn cho anh và cô
***
3 năm sau
Hàn Phong mệt mỏi uống hết tách cafe, thầm mong caffein có thể giúp anh tỉnh táo làm nốt công việc đang dang dở. Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, anh lập tức lấy lại vẻ nghiêm chỉnh "Vào đi"
Cửa vừa mở, nhìn thấy người đang tươi cười đứng đó, tinh thần anh lập tức thả lỏng, lười biếng nới lỏng cà vạt, vẻ mặt hiện rõ mấy chữ 'có việc mau nói'. Nào ngờ câu đầu tiên của Hứa Minh khiến anh kích động đến mức muốn ôm hôn toàn thế giới để biểu lộ sự vui sướng trong lòng "Anh nhắc lại xem, anh tìm thấy cô ấy ở đâu?"
Hứa Minh nhìn người anh em tốt từng hoạn nạn có nhau trước mắt, cân nhắc có nên dội một gáo nước lạnh hay không. Thế nhưng trước ánh mắt phát sáng hoàn toàn có thể so sánh với đèn pha của người đối diện, Hứa Minh quyết định làm người tốt một lần "Cô ấy đang làm thêm trong một cửa hàng nhỏ ở Pháp, đây là địa chỉ cụ thể"
Nói rồi đặt tờ giấy ghi thông tin chi tiết xuống bàn, âm thầm lùi ra phía cửa rồi chuồn mất. Hàn Phong cũng không để ý, vội vàng cầm lấy tờ giấy đọc một lượt. Tờ giấy được kẹp trong đó nhẹ nhàng rơi xuống, ra là tấm vé khứ hồi bay thẳng đến Pháp vào đêm nay. Hàn Phong chợt mỉm cười, Hạ Vy, em có còn nhớ anh không?
***
Hạ Vy lặng lẽ hòa vào dòng người đông đúc, nước Pháp lãng mạn chẳng thể nào khiến cô tìm lại cảm giác muốn yêu thương. Dạo quanh một vòng quảng trường Avignon, ngắm nhìn nhà hát được bao bọc bởi những ngôi nhà cổ kính im lìm, cô thong thả đi đến chỗ gần tượng đài ngồi xuống. Một giọng nói chợt vang lên sau lưng cô "Em không phiền nếu anh ngồi cạnh chứ?"
Lòng cô khẽ chấn động, tâm tình vốn yên ả giờ lại như mặt hồ đang gợn sóng. Cho đến khi người đó ngồi xuống bên cạnh, cô vẫn không nhìn lấy một lần. Bất ngờ, cô đứng dậy chạy vụt đi. Anh khẽ ngẩn người, vội vàng đuổi theo ôm chặt cô vào lòng "Đừng đi, lần này anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa"
Anh thì thầm vào tai cô, cô nhìn anh, bình thản cùng lạnh lùng như nhìn một kẻ xa lạ không quen thuộc "Anh là ai, bỏ tôi ra"
Cô giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay anh, anh cúi xuống hôn cô. Hơi ấm cùng tình cảm của anh khiến cô ngẩn người trong giây lát, thế nhưng kí ức năm xưa dội về như một cơn bão khiến trái tim cô đau đớn. Cô hé miệng cắn mạnh vào môi anh, khóe môi anh rỉ máu, mùi vị tanh ngọt trong miệng khiến cô đau xót. Cho tới khi anh buông cô ra, khuôn mặt cô đã ướt đẫm nước mắt, anh đau lòng hôn lên những giọt nước mắt trên mi cô. Cô vùi đầu vào ngực anh, bao nhiêu ấm ức, nhớ nhung, tuyệt vọng, đau khổ khiến cô hiểu ra: cô chưa bao giờ quên anh
"Anh là đồ tồi, tại sao đến lúc tôi tưởng mình đã quên anh để bắt đầu một cuộc sống mới thì anh lại xuất hiện? Tại sao còn ôm tôi chặt như vậy, hôn tôi dịu dàng như thế.... Anh, anh đúng là tên khốn"
Anh vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng an ủi "Em đừng khóc, là anh sai, anh xin lỗi..."
Cô biết mình không nên tin anh, ngay lúc này cô nên đẩy anh ra, tát cho anh một cái rồi quay lưng bỏ đi. Thế nhưng trái tim cùng cơ thể cô hoàn toàn không nghe lời, có thể cô sẽ lại bị anh đùa giỡn, sẽ lại trở thành con bé ngốc ngếch cho dù biết người mình yêu đang dối trá vẫn ép bản thân nguyện ý tin tưởng năm xưa. Đúng lúc cô định lên tiếng thì anh lại mở lời trước "Ba năm trước anh phải làm phẫu thuật, cơ hội thành công là 30%"
Cô khựng lại, một lúc sau mới khó khăn lên tiếng "Tại sao... lúc đó anh không nói với em?"
Anh hôn lên trán cô, dịu dàng nói "Nhóc ạ, nếu ca phẫu thuật không thành công, em bảo anh làm sao đủ nhẫn tâm bắt em chịu đựng sự đau khổ vì cái chết của anh? CHo dù nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, nhưng anh vẫn không chịu được việc mình là nguyên nhân khiến em đau đớn"
Cô ôm chặt lấy anh, chợt hồi tưởng lại việc năm đó "Vậy năm xưa là anh cố ý diễn một màn bắt cá hai tay là để em bỏ anh, chấp nhận đi du học?"
Anh gật đầu, cô nghiến răng nghiến lợi cấu anh một cái thật đau "Anh nghĩ làm vậy em sẽ dễ chịu hơn sao?"
"Tất nhiên là không, nhưng khi đó anh quá rối loạn nên không nghĩ được cách nào tốt hơn..."
Cô dựa vào vai anh, nói thật khẽ "Nếu em biết, em sẽ không bỏ đi ngay lúc anh cần em nhất. Tại sao không để em ở cạnh anh, cùng vượt qua sóng gió?"
Anh vuốt tóc cô "Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa, quan trọng là anh cuối cùng đã tìm thấy em. Hạ Vy, ba năm nay em trốn kĩ thật đấy"
Cô mỉm cười tinh nghịch "Là do anh kém chứ không phải do em" cô bất chợt hỏi "Hàn Phong, anh có tin vào định mệnh không? Ngay từ lúc mới gặp anh, em đã yêu anh rồi"
"Em biết không, anh chưa từng tin vào định mệnh" chưa để cô kịp thất vọng, anh nói tiếp "thế nhưng lần đầu tiên anh tin nó chính là khi anh gặp được em, lần thứ hai là khi anh tìm được em. Và lần thứ ba, anh tin rằng định mệnh đã sắp đặt để chúng ta mãi mãi hạnh phúc bên nhau"
***
Anh và cô trở lại khách sạn nằm bên cạnh Ga Tàu Avignon. Bữa tối lãng mạn gồm vịt nướng với nước sốt Lavender, Foie Gras và rượu Sauterne. Cô lấy trái Fig trên đĩa chuẩn bị cắn một miếng, chợt anh giữ tay cô lại, ngiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô thẹn thùng đáp lại, anh thì thầm với cô lời hứa trịnh trọng nhất trên đời, chiếc nhẫn trong cái hộp nhỏ trên tay anh sáng lấp lánh "Anh sẽ làm em hạnh phúc, lấy anh nhé" ̉
Cô mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu. Ánh đèn dịu nhẹ ấm áp bao bọc xung quanh họ, anh và cô, hai người yêu nhau cuối cùng cũng có thể trở về bên nhau...
"Em biết không, trên thế gian có rất ít cái gọi là tình cờ. Anh tin vào định mệnh, thế nhưng nếu chúng ta chưa từng cố gắng nắm giữ, có lẽ thực sự anh và em đã bỏ lỡ nhau"
Nếu không thử, vĩnh viễn sẽ không có kết quả. Trong tình yêu, thật sự cần có can đảm cùng cố chấp
Vote Điểm :12345