Chuyện Tình Hoàng Tử
|
|
CHƯƠNG XVI Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, thì có tiếng gọi giật: – Cậu chủ!!! Cậu làm gì thế? Ngoài trời lạnh lắm, cậu vào trong đi. Tôi quay lại thì thấy anh Phong, tôi lại quay đầu ra hướng cửa sổ, và nói: – Anh Phong ơi!!! Em cảm thấy mệt mỏi quá, quá mệt mỏi anh ơi. Em muốn dừng chân lại để nghỉ ngơi, vậy mà ông trời lại không cho em nghỉ. Ông ta cứ bắt em phải trả lời câu hỏi này rồi đến câu hỏi khác,chắc em ngạt thở mà chết mất.!!!! Anh Phong khẽ thở dài, rồi từng bước chân anh khẽ nhẹ nhàng tiến lại bên cạnh tôi. Anh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: – Thật ra mọi chuyện đều do ta cả cậu chủ à. Dù ông trời có đặt câu hỏi ra thì việc trả lời hay không là do chính mình chứ. Nếu cậu chủ thấy mệt, thì cậu hãy dừng lại và nghĩ đi. Mọi chuyện sẽ rõ ràng khi đầu óc ta sáng suốt, chứ đừng bắt ép bản thân phải theo kịp. Hãy từ từ, mọi chuyện đều có đáp án của nó. Tôi như tỉnh ra khi nghe anh Phong nói. Tuy bên cạnh tôi có rất nhiều người, nhưng không hiểu sao ở anh Phong tôi lại tìm thấy một chút bình yên, bình yên của một gia đình, của một sự che chở. Không hiểu sao anh Phong luôn có những lời an ủi khiến tôi rất an tâm, anh ta luôn che chở cho tôi từ khi tôi chọn anh ấy là quản gia. Anh Phong chăm lo cho tôi là vì nhiệm vụ hay là xuất phát từ tấm lòng của anh ấy. Tôi nhìn anh Phong khẽ cười: – Cám ơn anh, giờ em đã biết phải làm gì rồi. Anh Phong nhìn tôi rồi nói dịu dàng, ấm áp: – Vậy cậu chủ hãy làm những gì mình muốn, tôi đi đây!!! Tôi nhìn theo dáng anh Phong bước đi về cánh cửa, không hiểu sao tôi lại gọi : – Anh Phong!!! Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh. Anh Phong không quay lại, mà tôi vẫn cảm nhận được nụ cười của anh ấy: – Cậu không cần cảm ơn, mọi chuyện đều có lý do của nó. Cậu hãy sống vui vẻ,vì đã có tôi luôn ủng hộ cậu, mạnh dạn lên cậu chủ ơi!! Tôi không nói gì, anh Phong cứ đi về hướng ấy. Tôi như cảm thấy anh Phong rất hiểu tôi, vả lại hiểu đến sâu sắc. Những gì tôi nghĩ khó mà giấu anh ấy được. Còn bây giờ tôi phải đối diện với mọi chuyện mà thôi. Tôi quay vô, và lo vệ sinh rồi chuẩn bị dùng bữa sáng nữa chớ. Mới sáng ra mà Tuấn đã làm đầu óc tôi rối tinh lên. Ăn sáng xong, tôi đi đến phòng học thì không thấy Tuấn, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi trống vắng. Vị giáo sư thì cứ giảng bài trên bảng mà tâm trí tôi không thể nào tập chung được. Buổi học kết thúc, tôi chạy liền đến phòng Tuấn. Vừa đi tới thì thấy chị gia công đang làm việc, tôi hỏi: – Ủa!!! Tuấn đâu rồi chị? – Dạ thưa. Cậu Tuấn từ sớm đã đi rồi ạ. Tôi không hỏi gì nữa, khẽ bước về phòng. Tôi vừa về đến phòng, anh Phong mặt hớt hải chạy ra: – Cậu chủ ơi!!! Cậu đi đâu nãy giờ thế? Phu nhân cho người gọi. Hình như là có cả lão gia đang đợi cậu chủ ở thư phòng! Tôi ngạc nhiên: – Sao sớm như vậy mà phu nhân và ông của Tuấn lại có chuyện gì nhỉ!! – Không phải lão gia đó, mà là lão gia, ông của cậu chủ đó!!! Tôi nghe như sét đánh ngang tai: – Trời!!! Ông tôi làm gì ở đây? – Tôi đâu có biết, cậu chủ đi kẻo họ chờ. Tôi đi thật nhanh đến thư phòng. Đến nơi tôi đã thấy Phương và Tuấn đã ngồi đó. Không biết có chuyện gì mà ông của Tuấn đang hình như là thuyết phục ông tôi, xong cuối cùng tôi nghe ông tôi nói rõ : – Không được!!! Không thể được, gia tộc của tôi không thể chấp nhận chuyện này. Thấy tôi, phu nhân khẽ gọi: – Gia Anh!!! Tới rồi hả con, vào đây nào!! Tôi khẽ bước vào, và ngồi xuống, tôi nhìn nội tôi, thấy ông vẫn vẻ mặt như thường ngày, nhưng lần này tôi thấy ông rất quả quyết. Tôi im lặng thì nghe ông của Tuấn nói: – Vừa lúc nãy ta và ông của cháu đang bàn đến chuyện của các cháu. Ông tôi nhìn tôi và nói: – Ta không thể chấp nhận một chuyện hứa hôn như vậy được. Chính thức bây giờ, ta quyết định huỷ hôn!!! Tôi nghe mà như ngàn lưỡi dao đâm vào trái tim. Không hiểu sao tôi lại đau lòng như thế. Chẳng phải đây là quyết định mà tôi hằng mong muốn sao? Từ lúc đầu tôi đâu muốn có cuộc hôn ước này? Đây chẳng phải là do ông tôi ép tôi hay sao? Vậy mà giờ khi nghe ông tôi nói, tôi lại thấy quằn quại trong trái tim. Tuấn lên tiếng, giọng nghẹn ngào: – Ông ơi!! Tại sao thế? Tại sao ông lại không chấp nhận chuyện này!!! Ông tôi, giọng vẫn đanh thép như mọi ngày: – Ta không thể chấp nhận một chuyện trái luân lý như thế xảy ra trong gia tộc của ta được. Lúc trước ta cứ tưởng lần hứa hôn này cũng như bao lần khác. Nhưng buổi sáng vừa nghe ông cháu nói chuyện này thì ta không thể chấp nhận được. Ông Tuấn vẫn nói: – Vậy thế thì đoạn kết của câu chuyện phải làm sao đây?!! Nội tôi nói như đinh đóng cột: – Tạm hẹn lần hôn ước sau vậy, còn hôn ước này coi như huỷ bỏ. Nói rồi, ông quay qua tôi: – Con hãy lo thu dọn đồ đạc, lát nữa theo ta về. Tôi nghe mà rụng rời tay chân. Những ngày qua, tôi đã có biết bao buồn vui mà suốt thời gian qua tôi chưa có. Những cảm giác mà khiến trái tim tôi có những lúc xuyến xao,vậy mà giờ đây ông trời lại nỡ lấy đi như thế sao!! Tôi ngước nhìn ông, thấy ánh mắt nhìn của ông thật sắc, tôi quay qua nhìn Phương và Tuấn mà nước mắt gần như trào ra. Thấy vậy, Tuấn lại lên tiếng: – Ông ơi!! Xin ông hãy một lần nghĩ lại!!! Cháu xin ông!! Tuấn đâu có biết rằng, một khi ông tôi đã quyết định chuyện gì, thì khó mà thay đổi. Nó còn khó hơn chuyện dời núi lấp sông. Ông tôi vẫn nét nhìn sắc ấy, mà giọng vẫn đang thép: – Không thể!! Dù có suy nghĩ lại, thì ta vẫn quyết định như vậy không hề thay đổi Nói xong, ông tôi đứng dậy : – Chào mọi người !! Rồi ông đi về hướng cửa, ông quay lại nói: – Gia Anh đi mau!! Tôi đứng dậy bước đi, mà bước chân như nặng trịch. Tôi quay đầu lại nhìn Tuấn và Phương, thấy hai người vẫn ngồi đó mà ánh mắt đỏ hoe dõi theo. Tuấn nói với phu nhân: – Mẹ ơi!!! Mẹ làm gì đi chứ, chẳng lẽ mẹ nỡ để Gia Anh đi vậy sao? Phu nhân thở dài: – Mẹ còn biết làm gì nữa đây, khi mà gia đình họ không chấp nhận? Tuấn không nản lòng, quay qua ông: – Nội ơi!! Nội nói gì đi, chẳng lẽ chuyện này đến đây là kết thúc sao!!! Ông Tuấn đứng dậy, tự trách mình: – Đúng là ông trời khéo đùa. Rồi ông đi về phòng mình, tôi quay về phòng thì thấy anh Phong đã xách va li sẵn rồi, tôi mắt đã đỏ hoe, hỏi: – Sao anh biết mà chuẩn bị sẵn thế? Anh Phong nắm lấy tay tôi rồi dẫn đi về hướng cổng, anh Phong nói: – Thật sự khi mà thấy lão gia đi vào đây, tôi đã đoán chuyện này sẽ xảy ra. Lão gia là người cực kỳ quy tắc. Chuyện mà lão gia đã quyết định thì thay đổi nó quả là không thể. Tôi khẽ nấc lên : – Biết là thế, nhưng tôi vẫn không cam lòng. Khi vừa ra tới cổng, bỗng giọng Phương vang lên: – Gia Anh!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi quay lại, cậu ta chạy đến và nói: – Bộ Gia Anh tính đi như thế sao??? Tôi bắt đầu nghẹn ngào: – Chứ giờ biết làm sao? Mà sao lúc nãy Gia Anh chẳng nghe Phương nói gì hết vậy!!! Vừa nói tới đây, tôi đã thấy Phương lấy hai tay quệt nước mắt, ấp úng: – Phương không thể nói được, lúc đó Phương như bị rơi xuống vực thẳm, nói không nên lời nữa, đến khi bình tỉnh lại thì đã không còn thấy Gia Anh rồi. Tôi cười: – Vậy mà Gia Anh tưởng Phương muốn Gia Anh đi nên không nói!! Phương chối phăng: – Không có!!! Gia Anh mà đi thì Phương phải làm sao đây. Tôi khẽ nhìn khuôn mặt xinh trai của Phương mà nói: – Phương hãy ở lại mạnh giỏi, tạm biệt, mọi chuyện đến đây chắc cũng là đáp án tốt nhất cho mọi câu hỏi!!!! Phương nắm lấy tay tôi, rồi nói quả quyết: – Phương nhất định sẽ mang Gia Anh quay về. Phương nhất định sẽ luôn ở bên Gia Anh. Tôi cười đang định quay đi thì Tuấn tới. Tuấn nhìn tôi mà mắt cậu ta hình như là vừa khóc. Tuấn chỉ nói: – Gia Anh nhất định phải đợi, Tuấn sẽ đón Gia Anh về, Tuấn sẽ không cho ai chia cách hai chúng ta đâu!! Tôi đang định nói, thì ông tôi trong xe nói vọng ra: – Gia Anh!!! Nhanh lên!! Tôi bước đi, lần này tôi không thể ngăn nổi hai hàng nước mắt. Tuy đã có ông tôi ở đây. Ông tôi không cho phép con trai trong gia tộc được rơi lệ. Tôi đã cố kiềm chế, nhưng thật không thể, quá ư là đau đớn kia. Tôi bước lên xe thì Tuấn hét lên: – Gia Anh hãy đợi Tuấn nha……………. Phương thì cố gắng cười, nhưng nụ cười của cậu ta như là cười ra nước mắt. Tôi bỗng quay lại, chạy nhanh về hướng Phương và Tuấn mà ôm lấy hai người đó. Tôi không biết hành động này do đâu ra, lý trí của tôi không cho phép hành động này xảy ra, chẳng lẽ trái tim đã chiến thắng khi mà hằng ngày tôi cứ phải đấu tranh nội tâm giữa lý trí và tình cảm của trái tim. Tôi khóc oà lên nói: – Hai cậu hãy sống vui vẻ, sẽ có một ngày ….. Nói chưa hết câu, tự nhiên hai người bảo vệ của ông tôi đi lại gỡ tay tôi ra, mà kéo tôi về hướng xe. Tuấn và Phương chạy theo nhưng bị mấy người bảo vệ kia chặn lại. Cả ba chúng tôi khóc nấc lên. Tiếng khóc như xé ruột xé gan kia.Tuấn và Phương cứ gọi: – Gia Anh!!!!!!!…….. Cho đến khi tôi vào đến xe, cửa xe đóng rầm. Chiếc xe lăn bánh, dẫn tôi ra khỏi ngôi nhà lộng lẫy này, bỏ lại ba trái tim đang đau đớn, bỏ lại quang cảnh xinh đẹp và những kỉ niệm về chúng. Tôi tự hỏi”giờ mình phải làm gì đây”?
|
CHƯƠNG XVII Ngồi trên xe, ông tôi nhìn tôi rồi nói nghiêm khắc: – Con đang làm cái trò gì thế!!! Từ nhỏ con đã được giáo huấn là nam nhi chỉ có đổ máu chứ không đổ lệ mà. Vậy mà giữa chốn này con lại làm ô nhục dòng họ, ta thật thất vọng về con!! Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài của sổ, đôi mắt đẫm lệ của tôi nhìn cảnh vật xung quanh như nhoà đi. Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, dù cảnh vẫn thế nhưng lòng người đã khác rồi. Tôi chẳng biết nói gì, chẳng biết nghĩ gì. Được một lúc ông tôi lại nói tiếp : – Từ nhỏ đến lớn, con chưa làm ta thất vọng lần nào. Vậy mà từ khi con chuyển qua nhà đó mấy tuần, con đã trở thành như thế này. Đúng là hại người mà!!! Nội tôi đâu có biết rằng, từ nhỏ đến lớn tôi chưa làm ông thất vọng là vì trong một gia tộc hà khắc như thế, nếu tôi không cố gắng thì thật không thể sống được. Tôi đã gượng ép bản thân mình phải sống theo sở thích của người khác, mình không hề có chính kiến, chỉ biết nghe theo ông và cha mẹ. Nhưng từ khi gặp Phương và Tuấn tôi đã có một cái nhìn khác về cuộc sống của mình. Tôi đã biết được những niềm vui của chính mình. Tôi đã biết đau cho chính mình, tôi nhận ra cuộc đời này có rất nhiều cái đẹp. Nhưng giờ đây ông đã lấy đi tất cả. Chiếc xe dừng lại khu nhà truyền thống của ông tôi. Xuống xe, ông quay qua nói với anh Phong: – Gia Anh đã mệt rồi, hãy đưa nó về phòng, và lo chuẩn bị. Tối nay nhà có lễ bái kiến, hãy làm cho tốt vào!!! Tôi đang rất buồn, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn giờ đi vô giường ngủ một giấc để quên đi mọi chuyện mà thôi. Ông tôi lặng bước đi vào nhà. Tôi vẫn còn ngồi trong xe. Được một lúc, anh Phong đến chỗ cửa xe và nói: – Thưa cậu chủ, mời cậu chủ xuống xe. Cậu chủ hãy về phòng nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi xe. Tôi bắt đầu nhìn quang cảnh xung quanh. Vẫn ngôi nhà này, vẫn những hàng hoa đó, nơi mà tôi đã ở lúc nhỏ cho đến lớn, chỉ mới gần đây ra ở riêng nhưng sao giờ đây nhìn nó xa lạ quá. Tôi bước đi thật nhanh về phòng. Vừa đi tới dãy hành lang, tôi đã gặp ngay tán hoa dã lan, tán hoa mà lần đầu tiên tôi khóc khi mà bị ép về nhà Tuấn. Thế là lại bao nhiêu kỉ niệm trở lại, những tháng ngày sống bên Phương và Tuấn . Tôi bất giác cười, như cười cho chính số phận của mình. Anh Phong nhìn thấy tôi như thế, anh tiến lại gần tôi: – Cậu chủ!!! Có chuyện gì sao? Tôi khẽ lắc đầu: – Không có gì đâu anh. Tôi định đi tiếp, thì nghe giọng mẹ tôi vang lên: – Gia Anh, con về rồi sao!!! Tôi quay qua hướng dãy hành lang bên phải, thì thấy mẹ tôi đang đứng nhìn tôi, mà hai hàng nước mắt đã chảy dài. Vvới những nếp nhăn trên khuôn mặt của người, chắc là người đã nhiều đêm không ngủ. Tôi nhìn mẹ, rồi tự nhiên mắt tôi đỏ hoe, tôi khẽ kêu lên: – Mẹ!!!!!!!!!!! Tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ tôi, mẹ tôi lấy tay vỗ về lưng tôi: – Không sao đâu con, mọi chuyện rồi sẽ qua. Về là tốt rồi. Mẹ quay qua anh Phong bảo: – Phong!!! Cháu về phòng của Gia Anh lo thu dọn trước đi, ta có nhiều chuyện để nói với Gia Anh Rồi mẹ vuốt đầu tôi, nói giọng dịu dàng, giọng nói mà đã lâu rồi tôi chưa từng nghe. Giờ nghe lại, tôi cảm thấy nó mới ấm áp làm sao: – Gia Anh! Con qua phòng mẹ nói chuyện một lát nha. Đã lâu rồi mẹ con ta chưa gặp nhau. Tôi khẽ gật đầu. Tôi ngồi xuống cạnh mẹ gần lan can nhìn ra ngoài hoa viên. Căn phòng mẹ vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Vẫn để rất nhiều búp bê Nhật mà tôi làm tặng mẹ trong mỗi lần sinh nhật của bà. Mẹ ôn tồn hỏi: – Trong thời gian qua con sống ra sao, có vui vẻ không? Tôi nhìn ra hoa viên, khẽ nói: – Mẹ ơi!! Con vui lắm. Không hiểu sao khi chia tay họ con rất buồn. Con buồn không thể tả được mẹ ơi!!! Mẹ nhìn tôi âu yếm: – Cuối cùng con cũng đã có những người bạn của mình rồi. Từ nhỏ đến lớn mẹ thấy con trưởng thành. Mẹ thấy con sống một cuộc sống cô đơn, lẻ loi, con tuy làm rất tốt mọi việc, nhưng mẹ nhận thấy rõ ràng là con không vui. Còn bây giờ, nhìn thấy con, mẹ đã thấy được sự thay đổi ở con. Tôi ngậm ngùi, dựa vào lòng mẹ: – Mẹ ơi!! Con thương mẹ nhất trên đời, mẹ thật hiểu con, con cảm thấy mệt mỏi quá. Mẹ cầm lấy vai tôi đỡ ra: – Giờ con đã mệt, con hãy về phòng nghĩ ngơi thật khoẻ. Tối nay có lễ bái kiến. Con hãy làm tốt, nhưng đừng quá sức con nhé. Tôi gật đầu, rồi lại ôm chầm lấy mẹ. Phải một hồi lâu, phải một hồi lâu, tôi mới đi về phòng. Tôi ngủ một giấc đến tối, vì quả là một buổi sáng mệt mỏi. Tối đến, tôi đang oể oải, mà anh Phong cứ giục: – Cậu chủ ơi!! Lễ bái kiến sắp bắt đầu rồi, cậu chủ hãy nhanh chuẩn bị đi ạ. Tôi quả là xui xẻo, vừa về, lại gặp ngay cái lễ bái kiến này. Trong gia tộc của tôi, nếu người nào đó đi xa lâu mà bây giờ về, thì sẽ đến bái kiến ông tôi. Tôi thì không có rồi, vì tôi như gả đi nên không tính vào đi xa, chắc trong chú bác tôi có người vừa về. Anh Phong cứ hối, tôi liền nói: – Em mệt quá, em chẳng muốn dự chút nào!! Hay là anh Phong đi nói là em bị bệnh, không dự được. Anh Phong can ngăn: – Không được đâu cậu chủ ơi. Đây là buỗi lễ quan trọng. Cậu chủ mà vắng mặt, thì mọi người trong gia tộc sẽ nhìn nhận cậu chủ ra sao? Cậu chủ nhất định phải đến dự, vả lại đây là lần đầu tiên thiếu gia Minh Tiến về nước. Tôi bật dậy: – What???? Tên Minh Tiến đó về nước lần này hả? Anh Phong gật đầu. Tôi liền nhớ lại viễn cảnh hồi nhỏ, lúc mà tôi cùng các anh em họ sống tại nhà nội. Trong đó có Thiện , Hoàng , Tiến, Lâm, Khang. Trong đó, tôi là em, tất cả bọn họ đều lớn hơn tôi. Thật ra còn nhiều anh họ nữa, nhưng họ ở xa, vả lại khi họ tới thì tôi ra ở riêng rồi. Trong sáu anh họ thì ai cũng thương tôi cả, chỉ có tên Tiến và tên Khang là đáng ghét. Hai người bọn họ lúc nào cũng ỷ lớn hơn tôi rồi ăn hiếp tôi không à. Có lần bọn họ dụ lấy hết bánh kẹo của tôi, rồi còn dấu bộ hàn phục của tôi nữa chớ, mém chút xíu là tôi bị nội mắng rồi. Lúc nhỏ tôi thật sự sợ bọn họ. Nhưng nỗi sợ ấy kết thúc nhanh chóng khi mà tôi lên 12 tuổi thì họ qua Mĩ sống. Chắc bây giờ mới về. Tôi không biết bây giờ họ như thế nào nữa. Giờ tôi thật sự vừa tò mò vừa sợ. Tò mò vì không biết giờ Minh Tiến như thế nào, còn sợ là không biết hắn có giống hồi nhỏ không. Tôi tự nhủ, giờ mình đã là chàng trai 18 tuổi rồi, thì hắn còn dám làm gì nữa chớ. Tôi quyết định, đi dự lễ. Tôi ngần ngừ một lát rồi hỏi anh Phong: – Anh ơi!! Tối nay em phải mặc bộ gì đây? Em đang buồn em không muốn quá màu mè. Anh Phong nhìn tôi mỉm cười: – Thiệt là!!! Cậu chủ có Phong cách quá hỉ? Tôi đỏ mặt: – Anh Phong cứ chọc em, anh nói lẹ đi, em muốn biết ý kiến của anh!! Phong suy nghĩ, rồi nhìn tôi: – Lần này tôi nghĩ cậu chủ nên mặc đồ nào mà thật tao nhã, tạo nên vẻ thanh khiết và trong sáng từ cậu chủ. Hôm nay có rất nhiều người đến dự, bọn họ luôn xem thường cậu chủ là con lai. Vậy bây giờ cậu chủ hãy chứng tỏ cho họ thấy nào!!! Tôi mỉm cười, và chạy lại ôm chầm lấy anh Phong: – Cám ơn anh!!! Anh hiểu em quá, thật sự cám ơn anh. Tôi nói, mà giọng cứ như nghẹn ngào. Anh Phong thì sững sờ, một lúc, anh Phong đẩy tôi ra nói: – Cậu chủ nhanh thay đồ đi kẻo trễ giờ đó. Tối nay, tôi mặc bộ đồ màu trắng. Chiếc áo sơ mi trắng với viền cổ tròn, lá to cùng với chiếc áo cờ lê trắng kiểu. Một dải lụa trắng được tôi thắt ở cổ, hoa hồng trắng tôi gài trước ngực. Nhìn thấy tôi, mẹ tôi trầm trồ: – Chưa bao giờ mẹ thấy con như vậy! Hình như ở con có cái gì đó đã thay đổi phải không? Tôi nắm lấy tay mẹ, nói nhẹ nhàng: – Dù ra sao đi nữa thì con vẫn là đứa con nhỏ bé của mẹ mà hi…hi Theo quy định của lễ bái kiến, thì tất cả những con dâu trong gia tộc đều phải mặc hàn phục, còn lại thì theo ý thích.Trong mắt tôi, thì mẹ tôi mặc hàn phục là đẹp nhất. – Thôi ta nhanh vào trong giáo đường để chuẩn bị bắt đầu nào – mẹ tôi nói. Tôi mỉm cười dìu tay mẹ đi. Giáo đường có ba hàng ghế. Hàng ghế bên trái là dành cho các con trai của ông như là ba tôi, còn hàng ghế bên phải là dành cho các phu nhân là con dâu, như mẹ tôi. Còn ghế chính giữa là ông tôi. Bà tôi đã qua đời cách đây ba năm. Còn tôi và các anh thì đứng sau lưng ông. Tôi dìu mẹ vô ghế ngồi thì thấy ba tôi vẫn vẻ mặt cứng rắn đó. Tôi đi tới, cúi đầu : – Con chào cha!!! Cha tôi hắng giọng: – Ừ!!! Vào chỗ đi. Tôi lẳng lặng đi ra chỗ đứng đằng sau. Lúc này có rất nhiều anh đã đứng, tôi quan sát thì không thấy Thiện , Hoàng và Lâm đâu. Đáng lẽ bọn họ phải tới rồi chứ. Đang thắc mắc thì tiếng trống vang lên .tùng…tùng…tùng.. Mọi người đều ngồi vào vị trí. Ông tôi đang ngồi vững chãi trên ghế của ông với nét mặt nghiêm khắc như ngày nào. Từ cánh cửa, một người con trai tiến vào. Làn da trắng hồng, chắc là do khí hậu bên Mỹ. Sống mũi cao, thân hình chắc cao hơn Tuấn một xí. Mái tóc thì khỏi phải nói, một mái tóc cực kute luôn nha. Hai cái mai tóc thì dài tới cổ, đằng sau thì để hai đuôi dài lượn lờ trên bờ vai kia. Tôi như hoảng hồn trước sự thay đổi của Tiến. Thật không thể ngờ, giờ hắn lại xinh như thế này. Phải nói là hắn giống tôi ở cặp mắt, lại được thừa hưởng cái mũi cực đẹp của cha hắn và miệng xinh xinh từ mẹ hắn. Tôi cảm thấy mình hơi ghen tị trước vẻ đẹp của Tiến. Đang trong dòng suy nghĩ, bỗng một giọng nói thật là ấm áp, nó cho mình một cảm giác được bảo vệ, một cảm giác bình yên lanh lảnh trong giáo đường: – Con chào ông!!! Xin ông nhận trà ạ. Tôi nhìn thấy Minh Tiến đang quỳ gối trước ông, hai tay dâng qua đầu bưng bát trà dâng cho ông của tôi. Ông tôi gật đầu mỉm cười, rồi nhận lấy bát trà của Minh Tiến. Rồi ông nói: – Được lắm!!! Bây giờ con vào ở lại ta có chuyện cần nói!! Ông quay qua mọi người: – Mọi người hãy ra dự tiệc, xong việc ta ra sau. Tôi cùng với mấy anh bước ra ngoài. Vừa ra đến cửa đã thấy bóng dáng của Thiện , Lâm và Hoàng. Tôi liền hỏi: – Mấy anh đi đâu nãy giờ mà không vô dự lễ? Thiện lấy tay quệt mồ hôi: – Tụi anh có một món quà bất ngờ muốn tặng cho Tiến. Hoàng chen vào: – Lần này là Tiến sẽ rất bất ngờ cho mà xem!! Lâm quay qua tôi: – Lát nữa cùng đi với tụi anh nghen. Tôi chẳng nói gì, vì trong lòng của tôi cũng đang rất buồn về chuyện chia tay Phương và Tuấn. Tôi nhìn ba người bọn họ thì cảm thấy thật buồn cười. Thiện thì cha mẹ mất sớm, nên ở với ông nội, giờ đã ra ở riêng rồi. Thiện đang học đại học kinh tế. Anh ta cũng dễ thương, vậy mà đến giờ chưa có bạn gái, hay là do anh chưa muốn, tôi cũng không hiểu nữa. Còn Hoàng thì rất vui tính, lại nói chuyện cực kì có duyên nha. Sinh viên công nghệ, con gái theo anh ta hàng tá. Lâm thì hiền lành, thật thà, có nhiều cái tôi thấy anh ta thật ngốc. Nhưng không hiểu sao, ở anh ấy tôi lại thấy có cái gì đó hơn những anh kia. Tôi nghe Thiện hỏi Hoàng : – Sao giờ này mà Thiện chưa ra luôn mày? Hoàng đưa tay xem đồng hồ rồi nói: – Thiệt là, đã 7h30 rồi. Không biết nữa, nhưng sao Khang lần này không về nước với tên Tiến luôn? Thiện nói: – Tao không biết nữa, à Lâm mày có biết không? Lâm giải thích: – Hồi bữa tao có chat với nó. Nó nói là nó bận học bên đó, ra trường rồi về nước luôn. Còn Thiện về đây là để gặp ba mẹ và thừa kế tập đoàn của cha nó. Tôi không nói gì, vẫn chỉ biết lắng nghe. Tôi nhìn xung quanh, thì thấy mọi người đều đã đến phòng khách để dự tiệc rồi. Giờ trước cửa giáo đường chỉ có bốn người bọn tôi. Tôi ngước đầu nhìn bầu trời. Trời hôm nay đầy sao thật đẹp, nó gợi cho tôi những lúc ngồi bên Tuấn. Không hiểu là trùng hợp hay sao mà tôi và Tuấn hình như lúc nào ngồi tâm sự cũng là lúc trời đầy sao, mang một chút gì đó lãng mạn và thật đẹp. Tôi lại nhìn ánh trăng rồi lại nhớ tới Phương. Không hiểu sao ở con người đó có cái gì đã khiến tôi không còn là tôi. Gió của ban đêm thổi hiu hiu, tôi nhìn những khóm hoa lay lay trước gió thật đẹp làm sao. Bỗng tôi như thót tim, mắt dụi mấy lần vì cứ nghĩ là mình hoa mắt, nhưng thật không thể tin, Tuấn và Phương đang đi lang thang ngoài hoa viên. Tôi quay lại thì vẫn thấy mấy anh đang bàn tán chuyện gì đó. Nhân lúc đó, tôi chạy lại chỗ Phương và Tuấn. Vừa nhìn thấy tôi hai cậu đó chạy lại. Tôi hốt hoảng: – Trời đất!! Hai cậu làm cái gì ở đây? Tuấn gãi đầu: – Xin lỗi Gia Anh nha, tại Tuấn nhớ Gia Anh quá, nên qua đây chơi đó mà!!! Tôi quay qua Phương: – Các cậu làm sao vào đây được thế? Ngoài kia đầy bảo vệ kia mà. Phương vỗ ngực: – Ai biểu con cháu nhà này đông quá làm chi!! Tụi tôi nói là anh em của cậu thì đã vào được rồi. Đúng là có bảo vệ cũng như không!! Tôi liền đẩy hai vai cậu ta, nói : – Thôi!! Hai cậu đã gặp được mình rồi thì hai cậu về đi, ai mà bắt gặp là chết đó!! Phương quay lại: – Người ta thương mới tới!! Chưa kịp ngồi xuống thì đã đuổi người ta về rồi, trời!! Ở đâu có loại người đó hả? Tôi mỉm cười : – Ờ!! Thì ở đây có loại người này nè, được chưa. Bây giờ xin hai cậu đó, ai mà bắt gặp là chết chắc đó. Tuấn và Phương đồng thanh: – Tụi tôi không sợ. Tôi hét lại: – Nhưng tôi sợ được chưa!!! Sợ hai ông luôn đó, làm ơn đi dùm đi, anh của tui sắp ra rồi đó. Giọng Thiện vang lên: – Gia Anh ơi!!! Em đâu rồi? Thiệt là, mới ở đây mà. Tôi nghĩ, chắc Minh Tiến ra rồi, và bọn họ đang tìm tôi.Tuấn hỏi: – Ai thế Gia Anh? Tôi dục: – Anh tui đó!! Giờ hai cậu đi, chứ lát nữa là không kịp đâu. Vừa nói tới đó, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân tới, tôi liền nói khẽ, rồi đẩy hai người bọn họ vào khóm hoa: – Hai cậu núp đi!! Có người tới rồi kìa. Phương và Tuấn vừa núp vô bụi thì một bàn tay gõ lên đầu tôi: – A!!! Ra là em, làm gì mà ở đây một mình vậy, lúc nãy anh nghe thấy tiếng nói chuyện mà! Tôi quay lại,hoảng hồn, thì ra là Minh Tiến. Tôi nheo mắt vờ vịt: – Làm gì có!! Nãy giờ em ở đây một mình ngắm hoa thôi mà, làm gì có ai ở đây!! Minh Tiến trầm trồ: – Ưoa!! Em tôi giờ đã xinh thế này ư!! Dễ thương quá!! Tôi khẽ cười: – Anh lúc nào cũng thế!! Từ nhỏ đến lớn anh đều không tha cho em. Minh Tiến gọi to: – Thiện , Hoàng , Lâm !! Đừng tìm nữa, các cậu lại đây đi, tôi thấy Gia Anh rồi. Nói xong, Minh Tiến lại quay qua tôi rồi xoa xoa đầu tôi: – Thiệt là!! Em mà là con gái là anh không tha đâu, nhưng rất tiếc em lại là con trai. Tôi hơi ngượng trước câu nói đó của Minh Tiến. Tôi đâu có biết Minh Tiến đã lãnh nhận những ánh mắt sát thủ từ Phương và Tuấn trong khóm hoa kia. Thiện, Hoàng,Lâm chạy tới hỏi: – Gia Anh!! Em chạy đi đâu vậy, làm bọn anh nãy giờ đi tìm!! Tôi khẽ cười: – À!! Thì em đi loanh quanh đó mà. Tôi lảng sang chuyện khác: – À đúng rồi!! Lúc nãy mấy anh có nói là sẽ có món quà gì bất ngờ cho anh Tiến mà. Minh Tiến quay qua liếc bọn họ nói : – Quà gì thế!! Đưa ra coi. Thiện tỏ vẻ bí mật : – Ba tụi tôi phải khó khăn lắm mới chuẩn bị cho ông được món quà này đó. Tôi hơi tò mò: – Nó là gì thế anh? Hoàng bật mí: – Nó là một mảnh giấy mà Tiến đang ao ước có được!! Minh Tiến ngây ngô: – Mảnh giấy gì? Nè tao không có ước ao mảnh giấy gì đâu nha. Lâm đập vai Thiện và Hoàng : – Thôi chọc nó hoài!! Đưa cho nó đi bọn bay. Hoàng lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy gì đó, rồi đưa cho Tiến xem. Vừa xem xong Tiến hét toáng lên: – A!! Bọn bay lấy được nó rồi hả!! Cám ơn nha!! Chắc bọn bay tốn nhiều công sức lắm hả? Thiện giành nói trước: – Chứ sao!! Bọn tao phải năn nỉ gãy lưỡi thì ba mày mới cho đó, nhớ trả lương bọn tao hậu hĩnh nghe mày Tôi ngạc nhiên: – Mấy anh nói chuyện gì em không hiểu? Làm ơn có người nào giải thích giùm em đi. Vừa nói xong câu đó, tôi bỗng nghe thấy tiếng hét toáng lên : – A!……………! Cứu tôi với, má ơi !!!!!!!……. Tôi quay lại thì thấy Phương và Tuấn đã nhảy ra khỏi bụi hoa. Phương thì đang nhảy lung tung. Tôi cùng các anh đều trố mắt ngạc nhiên. Đầu tôi lúc đó thật sự lo sợ, chết rồi, giờ mình phải làm sao đây?
|
CHƯƠNG XVIII Tiến la lên: – Ăn trộm!! Bắt lấy nó. Thiện , Hoàng , Lâm xông tới. Tôi liền chạy lại can họ, giải thích : – Đừng!! Họ là bạn em. Tôi quay qua Phương và Tuấn hỏi: – Chuyện gì thế? Tuấn vừa nói vừa cười: – Thằng Phương là chúa nhát sâu!! Lúc đó, từ người Phương rớt ra con sâu, tôi mới thấy cậu ta đứng yên, với vẻ mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng. Tôi khẽ cười và chạy lại chỗ Phương: – Này!! Bây giờ thì tôi biết điểm yếu của cậu rồi nhá!! Sau này cậu còn dám ăn hiếp tôi nữa không,hi…hi..hi Thiện nhìn tôi rồi chỉ về hướng Phương và Tuấn nói: – Gia Anh!! Tụi anh cần một lời giải thích? Tôi thật sự lúng túng vì không biết mình nên nói như thế nào. Tuấn chạy lại bên tôi, rồi nhìn anh Thiện : – Tụi em là bạn của Gia Anh. Hôm nay biết Gia Anh về nhà, nên ghé qua thăm đó mà!! Tuấn khẽ đập vai tôi một cái, hiểu ý, tôi ậm ừ: – Dạ!! Đúng rồi đó anh Thiện , bọn họ là bạn em. Hoàng lại chen vào: – Nhưng là bạn em, thế sao lại núp ở khóm hoa thế kia? Phương ấp úng: – Dạ!! Tại nhà rộng quá nên tụi em lạc đường ấy mà. Tôi cố đánh lảng sang chuyện khác, vì nếu cứ vòng vo chủ đề này thì thật không ổn chút nào. Tôi nói: – Thôi!! Chẳng qua mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi mà. Mà lúc nãy anh Thiện đưa cho anh Tiến tờ giấy gì mà trông anh Tiến vui mừng thế? Tiến khẽ cười: – À!! Đó là tờ đơn xin nhập học ở trường của em đó. Vì ba mẹ anh không cho anh học ở trường em, nhưng nhờ bọn này năn nỉ nên mới lấy được chữ ký của phụ huynh đó mà!! Tôi trố mắt: – What?? Sao anh lại muốn học ở trường em? Em không nghĩ đó là một quyết định hay đâu!! Thiện và Hoàng đồng thanh nói: – Tụi anh cũng còn không hiểu nữa là!! Nhưng do nó năn nỉ dữ quá nên tụi anh mới chấp nhận giúp đó thôi! Lâm cười: – Tiến đến giờ vẫn thế!!! Trong mắt cậu ta chỉ có Gia Anh thôi!! Tiến nghe vậy thúc vô hông Lâm một cái: – Nói nhiều sẽ không tốt đâu nghe Lâm Thiện và Hoàng cười khúc khích: – Thì ra là thế!! Anh em mà bụng dạ thằng Tiến chẳng thật lòng gì cả Tiến đánh trống lảng: – Thôi!! Hôm nay anh em ta đi chơi xả láng đi nào. Thiện , Hoàng , Lâm đều nói: – Hay!!! Đó là ý kiến hay!! Tiến quay qua Phương và Tuấn: – Nãy giờ ham nói, quên mất hai em. Hai em cùng đi cho vui !! Tôi hoảng hồn, chết !! Nếu họ đi cùng, thì sẽ tiếp xúc lâu với mấy anh của tôi, thì tôi sợ mọi chuyện sẽ lộ ra mất. Mấy anh ấy mà biết Tuấn là người đính ước cùng tôi thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Tôi nói ngay: – Không được……. Tuấn và Phương ngạc nhiên, Tiến thắc mắc: – Tại sao lại không được? Tôi ấp úng: – A!! Là vì….là vì…à, mấy cậu ấy phải về, vì có chuyện!! Tiến quay qua Phương và Tuấn: – Thật vậy hả mấy em? Tôi liền nhanh tay, kéo Phương và Tuấn ra chỗ xa rồi nói nhỏ với hai cậu ấy: – Hai cậu đừng đi. Phương giãy giụa: – Tại sao??? – Nếu các cậu đi, lỡ mọi chuyện lộ tẩy sao? Tuấn nhìn tôi: – Chuyện gì, mình không hiểu? – Chuyện cậu chính là người đính ước với mình!! – Nhưng họ biết chuyện ấy thì có gì đâu? Tôi gắng giọng: – Không thể được, nếu họ biết, thì mình rất sợ mọi chuyện sẽ đến tai ông, mà ông đã dặn mình không còn được qua lại với mấy cậu nữa. Phương cười: – Vậy thì bọn mình đừng để lộ chuyện!! Tôi cố gắng nói tiếp: – Nhưng mình rất sợ. Vừa nhìn lại, thì tôi đã thấy hai cậu ta đi tới và nói với anh Tiến : – Không có gì đâu anh, hôm nay bọn em đi được mà. Anh không phiền nếu bọn em đi chung chứ? Tôi chạy lại định nói tiếp, thì Phương quay qua bịt miệng tôi lại, làm tôi giãy nảy quá trời luôn. Tiến nói to: – Thôi mọi người!! Chúng ta cùng đi nào. Tôi cắn tay Phương một cái, làm cậu ta đau điếng, nhưng cậu ta không giận mà cười. Tôi ức lắm: – Sợ mấy cậu luôn đó, đúng là không sợ chết mà. Tuấn nói: – Thôi!! Đừng trách bọn mình mà. Tất cả chỉ qua là nhớ cậu, muốn đi chơi với cậu thôi mà!! Tôi tuy trong lòng còn tức lắm, còn lo sợ lắm, nhưng không hiểu sao khi nghe câu nói này của Tuấn tôi lại cảm thấy vui vui. Tôi tự mỉm cười một mình, tôi liền lấy tay đập má mình một cái rồi tự nhủ, đừng cười mà, cười như vậy giống tên ngốc lắm. Tôi cứ tự nhủ như vậy, vậy mà miệng tôi vẫn không ngừng cười. Thiệt là!! (mình có giống một tên ngốc không ta ^_^) Đêm hôm nay thật đẹp. Tôi vừa cười, vừa nhìn mấy người đó, nhìn những cảnh vật, phải chăng mọi chuyện sẽ tốt đẹp đây? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây? Mình có đúng khi để họ biết nhau? Đang mải suy nghĩ thì tiếng Tiến vang lên: – Gia Anh !! Em làm gì mà đi chậm thế. Mọi người đều đi trước rồi này, lên đây đi chung đi. Tôi mỉm cười nói to: – Dạ!!!!!!!!!!!…………….. Thôi!! Chuyện gì tới rồi sẽ tới, mình không nên suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì cả ngày hôm nay mình đã khóc quá nhiều rồi. Nào là sáng, trưa, bây giờ tối được gặp lại bọn họ, đúng là làm mình rất vui. Mọi chuyện đúng là không thể biết trước được phải không ông trời!!!
|
CHƯƠNG XIX Tôi cùng bọn họ ra tới cổng thì Thiện nói: – Giờ chúng ta đi bằng gì đây? Tiến nói: – Yên tâm!! Tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi! Vừa nói xong, thì một chiếc xe màu đen bóng chạy tới, phải nói chiếc xe đó y chang kiểu xe của hoàng Gia Anh vậy. Một người trẻ tuổi, chắc cũng lớn hơn anh Phong một hay là hai tuổi gì đó, bước ra, kính cẩn chào: – Chào cậu chủ!!! Mọi thứ đã chuẩn bị đâu và đấy rồi. Tôi ngạc nhiên : – Thế chúng ta sẽ đi đâu đây anh Tiến ? Tiến ra vẻ bí mật: – Tới đó rồi hẵng biết, nhưng đừng có bất ngờ đó nha! Tôi và Phương,Tuấn thắc mắc: – Nhưng anh ơi, bật mí cho em biết đi. Tiến không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi giục chúng tôi lên xe. Tôi ngồi băng ghế cùng Phương và Tuấn, còn bốn anh đó ngồi cùng băng ghế, có hai băng ghế đối diện với nhau. Tôi hỏi anh Thiện: – Anh có biết anh Tiến dẫn chúng ta đi đâu không? Thiện lắc đầu, quay qua Hoàng , thấy Hoàng cũng chẳng khác gì Thiện. Nhưng tới khi Lâm lên tiếng hỏi Tiến thì bí mật mới bắt đầu hé lộ. Lâm hỏi Tiến : – Chỗ đó ở đâu thế? Tiến nhìn Lâm, rồi cười: – Chẳng phải Lâm và Gia Anh đã từng đến đó rồi sao!! Tui đã tò mò, giờ lại càng tò mò hơn, tui hỏi anh Lâm : – Anh ơi!! Bộ chúng ta từng cùng đến chỗ nào rồi hả? Lâm đang cố dò vào bộ cpu của mình, xem trong kí ức đã từng cùng đi với tôi đến chỗ nào rồi, nhưng cuối cùng anh ấy nói: – Thôi!! Tao chịu!! Khó mà nhớ ra quá Tiến à. Tiến cười, rồi nhìn Phương và Tuấn: – Hai em là bạn thế nào với Gia Anh? Tuấn trả lời: – Dạ!! Em là bạn học của Gia Anh ạ!! Phương không biết nói thế nào, vì Phương thua tôi những hai tuổi, nên cậu ta trả lời: – Dạ!! Còn em là em của anh Tuấn, nhưng em rất kết Gia Anh ạ. Dù đã sống chúng với hai anh em họ cũng được một thời gian, nghe Phương và Tuấn nói những câu như thế này nhiều rồi, vậy mà giờ đây khi lại nghe nữa tôi lại cảm thấy hơi ngượng. Tiến và các anh trố mắt nhìn Phương: – Thiệt hả em? Phương khẳng khái: – Dạ!! Chơi với Gia Anh thì rất vui!! Hoàng khúc khích cười miệng châm chọc: – Cậu em tôi vậy mà…..ha…ha Tôi liếc anh Hoàng: – Anh!!!!!!!!……. Chiếc xe đang chạy trên một con đường không bằng phẳng, chỗ lồi chỗ lõm. Tôi nhìn ra ngoài kính xe, thấy hai bên đường thật là tối, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng xung quanh có rất nhiều cây cối. Tôi húc anh Tiến: – Anh đi đâu, thấy ghê quá đi, đường thì tối mù, cây cối um tùm, giống như mình đang lạc vào giữa rừng sâu vậy đó. Tiến cười: – Thì tụi mình đang đi vào rừng mà. Tôi ngạc nhiên: – Ủa!! Ta vào rừng làm chi vậy anh? – Tới đó rồi hẵng biết hi…hiii Tôi chẳng thèm hỏi nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài của sổ, đang ngồi im như thế, tui nghe tiếng Phương hỏi nhỏ: – Gia Anh!!! Mấy anh ấy là anh họ của Gia Anh hả? Tui cười: – Uh!! Họ là con của mấy bác!! Tuấn hỏi tôi: – Hôm nay nhà Gia Anh có lễ gì hả? Tôi đang định trả lời, thì Hoàng đã chen vào: – À….! Có lễ bái kiến của tên này nè – vừa nói anh Hoàng vừa chỉ qua chỗ anh Tiến. Phương thắc mắc: – Lễ bái kiến là như thế nào hả anh? Hoàng ra vẻ hiểu biết: – Thì là một người ở xa trong gia tộc về nước và ra mắt ông !! Phương lại tiếp tục hỏi: – Ủa!! Vậy chứ anh Tiến lúc trước ở đâu? Tiến cười: – À!! Lúc trước anh sống tại mỹ, giờ về nước ở luôn!! Thật không ngờ Phương và Tuấn lại có nhiều thắc mắc như thế. Tôi hơi bất ngờ trước sự tò mò của hai cậu ấy. Từ nãy đến giờ không biết Tiến cười biết bao nhiêu lần rồi. Tại sao Tiến lại thích cười đến thế? Không có chuyện gì anh ấy cũng cười, nói chuyện bình thường cũng cười, mà nụ cười của anh ấy như ánh nắng của bình minh. Nhìn anh ấy cười, ta thật sự không thể khống chế được suy nghĩ của mình, nụ cười đó như thấm sâu vào tâm can của người khác, nó như xoa dịu nỗi đau,làm ấm áp trái tim của họ. Từ lần đầu tiên gặp Tuấn tôi đã bị cuốn hút bởi nụ cười chết người của Tuấn. Tuấn cười thì mọi cảnh vật, thời gian và không gian như ngừng lại, mọi thứ đều đứng im. Rồi không hiểu sao, khi gặp cái cậu Phương này, dù tôi đã nghe phu nhân nói về cậu ta rồi, biết cậu ta là người nguy hiểm nên tránh xa, nhưng thật sự tôi đã không cầm lòng được trước nụ cười thiên sứ của cậu ta. Nụ cười ấy cho người ta một cảm giác hạnh phúc. Giờ tôi lại đắm chìm trong nụ cười của anh Tiến, tôi là một con người yêu cái đẹp, xung quanh tôi ông trời như sắp đặt toàn là tác phẩm của tạo hoá, toàn những người đẹp. Đúng là trêu người mà!! Đang mãi suy nghĩ như vậy, thì Tuấn đập vai tôi: – Nghĩ gì thế!!! Xuống xe kìa. Tôi mới giật mình, thì ra mọi người đã bắt đầu xuống xe, tôi cười: – Không có gì!!! Ta xuống xe thôi. Phương lắc đầu: – Đi thôi anh Tuấn ơi!! Cái tên đó thì là chúa chậm chạp mà. Tôi nổi cáu: – Nè..nè!! Tui không có chậm chạp đừng có nói bậy nha!! Tuấn mỉm cười: – Thôi!! Không chậm chạp thì là chúa lười chứ gì nữa, đến cả xuống xe cũng không chịu xuống, bộ muốn người ta ẵm hả? Tui mắc cỡ quá, đỏ mặt chạy xuống. Bỏ sau tiếng cười cùa Phương và Tuấn. Bước xuống xe. Trời ơi!!! thật là một cảnh vật khác hoàn toàn trí tưởng tượng của tôi. Mấy anh ấy thì đang đứng nói chuyện, tôi nhìn xung quanh, tôi cảm nhận được, rất lâu từ trước tôi đã đến đây rồi, nơi đây hình như tôi đã ở qua rồi. Bỗng trong đầu tôi, một loạt hình ảnh hiện ra, hai người con trai đang nô đùa, một người khoác áo choàng che kín từ mặt tới chân màu đen, đang đi về phía 2 người con trai đó. Nhiều hình ảnh khác lại cứ hiện ra,tôi cảm thấy mình đang đau lòng tột độ, rồi không hiểu sao nước mắt tôi lại chảy ra. Bỗng tôi nói, mà nói trong cơn vô thức: – Hoàng Phi…….Hoàng Phi……cậu ở đâu hu….hu, Hoàng Phi…….Hoàng Phi ơi…….. .cậu ở đâu? Nói tới đây, tôi cảm thấy mình thật choáng váng. Cơ thể dường như muốn tan ra vì mệt mỏi, tôi ngã khuỵ xuống,trong tai tôi vẫn còn nghe tiếng mọi người: – Gia Anh!! Cậu sao thế? Gia Anh!! – Gia Anh !! Em làm sao thế? – Nhanh lên, mau đưa em ấy vào trong – Đó là một giọng nói lạ hoắc, không phải của Phương, của Tuấn, và cũng không phải của mấy anh tôi. Khi nghe đến câu nói này, tôi lịm đi, trong cơn mệt mỏi tột độ!!
|
CHƯƠNG XX Đầu óc tôi như quay cuồng. Tôi cảm thấy tay chân muốn rả rời ra. Tôi đang cố gắng ngồi dậy, nhưng không được. Tuy đang trong cơn hôn mê, nhưng tôi vẫn nhận ra Thiện đang nói chuyện với Tiến : – Gia Anh làm sao vậy ta!! Sao tự nhiên lăn đùng ra xỉu thế kia!!! Tiến bần thần: – Thiệt là!! Chẳng lẽ Gia Anh trúng gió, mới vừa bước xuống xe mà…. Hoàng suy nghĩ : – Tao nhớ là lúc trước khi xỉu Gia Anh có nói gì đó, mà tao nghe không rõ. Mấy người có nghe không? Phương tặc lưỡi: – Lúc đó em và Tuấn lại đang cười lớn nữa, nên nghe không rõ. Nhưng em nhìn thấy Gia Anh vừa nói, vừa nhìn xung quanh như đang tìm cái gì đó. Tuấn gật đầu: – Ừ đúng rồi, lúc đó nhìn sắc mặt cậu ta rất lạ, giọng nói lại yếu ớt, như là mệt lắm vậy. Tôi mở mắt ra, dù trong đầu vẫn còn đau. Nhìn thấy tôi mở mắt, Tiến nói to: – Gia Anh tỉnh lại rồi nè!! Mọi người liền xúm lấy, vây quanh lấy tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình hình như là không còn mệt mỏi nữa, chỉ trong đầu hơi nhức mà thôi. Tôi ngồi dậy, vừa xoa đầu vừa nói: – Chuyện gì đây? Đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Thiện vừa đỡ tôi, vừa nói: – Lúc nãy tự nhiên em lăn đùng ra xỉu, làm bọn anh lo quá trời luôn!! Tôi nhìn mọi người, thì ai nấy đều gật đầu, Phương lại gần tôi hỏi: – Sao Gia Anh lại xỉu thế, bộ có chuyện gì sao? Tôi nhìn xung quanh căn phòng, một căn phòng nhỏ, cũng theo kiểu truyền thống Nhật Bản như những căn phòng của ông tôi, nhưng có điều nhỏ hơn. Phòng có hai cửa, cửa đều được làm bằng gổ, rồi đắp giấy lên. Một cửa thì để ra vào, còn cửa kia thì có Lan can, đứng đó có thể nhìn ra ngoài, từ cửa đó tôi có thể nhìn thấy xe của Tiến. Thiện lay lay vai tôi: – Gia Anh em làm sao thế!! Tôi quay qua : – Em không sao? Lúc nãy không biết tự nhiên em bị choáng nên xỉu đó mà. Mọi người ậm ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa. Tôi thật sự không muốn cho mọi người biết về mọi chuyện lúc nãy, vì chính tôi còn không hiểu nữa mà. Trong lòng tôi bây giờ là một loạt cảm xúc, nào là bất ngờ về chuyện lúc nãy, rồi tại sao mình có cảm giác rất quen thuộc về nơi này, và hai người đó là ai mà tại sao mình lại có cảm giác rất thân thiết đến thế. Một loạt câu hỏi lại đặt ra, cái cảm giác này thật sự rất giống cái cảm giác lần đầu tiên tôi gặp Wet. Đang suy nghĩ vẫn vơ như thế, thì giọng nói kia lại vang lên, gịong nói mà không phải của mọi người: – Thôi !! Các cậu ra ngoài cho cậu ấy nghỉ ngơi. Các cậu hãy nghỉ lại đây, mai hẵng về vì cậu ấy chắc còn rất mệt. Tôi nhướn mắt nhìn xem ai đang nói, thì ra là một người con trai khoác áo choàng đen. Bỗng tôi hình dung ra dáng vẻ người này sao mà giống người áo choàng đen lúc nãy quá. Tôi hoảng hốt: – Ấy chết!! Nếu chúng ta ở đây thì mọi người sẽ lo lắng lắm, nhất là ông sẽ không cho. Tiến cười: – Gia Anh lại thế nữa rồi, bây giờ tan lễ thì chúng ta phải về nhà của chúng ta. Chẳng phải Gia Anh cũng có nhà riêng sao? Bọn này cũng vậy, ai lo người nấy, chỉ cần ngày mai ta về thăm ông là được rồi. Tôi gật đầu; – Ừ nhỉ!! Vậy mà em quên mất. Nhưng được một lúc tôi lại la lên: – À không được!! Còn Phương và Tuấn thì phải làm sao, ba mẹ cậu lo lắm. Tuấn xua tay: – Không sao đâu!!! Từ lúc mà cậu đi… à không, bây giờ ông đang bệnh, nên ba mẹ đang chăm sóc ông. Mà cậu cũng biết tên Phương này mà, qua đêm ở ngoài là chuyện thường của nó, nên cậu khỏi lo. Phương thụi Tuấn một cái: – Nè Nè!! Bộ nói xấu tui đó hả? Mọi người đều cười, Tiến quay lại người con trai đó: – Thuỷ Linh!! Phần Gia Anh giao cho cậu đó!! Tên đó quay qua Tiến cười: – Cậu khỏi lo!! Mọi chuyện cứ giao cho tôi. Mọi người đi ra, đóng cửa lại. Trong phòng bây giờ chỉ còn mình tôi và tên đó. Hắn tiến lại gần tôi, rồi đẩy tôi nằm xuống . Tôi hoàn toàn bất ngờ, định mở miệng nói thì hắn đưa tay lên trước ngực tôi rồi nói: – Nhịp tim vẫn đập bình thường. Hắn lại đưa tay bắt mạch: – Mạch ổn định. Rồi hắn nhìn tôi: – Cậu không cần lo, cơ thể cậu rất bình thường. Trời ơi!! Thì ra nãy giờ hắn khám cho tôi, làm tôi cứ tưởng!! Tôi nhìn hắn rồi hỏi: – Anh gì ơi!! Anh tên gì thế? Hắn mỉm cười: – Tôi tên Hạ Thuỷ Linh. Tôi tròn mắt: – Trời!! Sao giống tên con gái thế? Hắn nói: – Tôi cũng không biết, nhưng khi vừa sinh tôi ra, bà tôi xem bói cho tôi rồi nói với ba mẹ tôi, tiền kiếp đã quy định cho nó cái tên Hạ Thuỷ Linh rồi. Tôi ngạc nhiên: – Ủa, bà của anh là thầy bói hả? Thuỷ Linh gật đầu, rồi anh ta đưa mắt dò xét tôi: – Hình như lúc nãy cậu có chuyện gì sao? Tôi chối phăng: – Đâu có!! Chẳng có gì hết. Thuỷ Linh gật gù: – Vậy à!! Thôi khuya rồi, cậu ngủ đi, mai nói chuyện. Tôi nắm lấy tay Thuỷ Linh nói: – Tại sao anh Tiến lại muốn đưa chúng tôi đến đây? Thuỷ Linh tặc lưỡi: – Chắc cậu ấy muốn xem bói. Thôi ngày mai rồi cậu biết. Nói xong Thuỷ Linh bước ra cửa, và không quên kéo cửa lại cho tôi, kẻo đêm có gió. Tôi đang suy nghĩ, không biết Thuỷ Linh là ai, mà tại sao dáng vẽ đó, giọng nói đó lại quen thuộc đến thế, giống như là mình đã biết cậu ta từ rất lâu rồi. Tôi cứ nghĩ như thế mà ngủ đi lúc nào không hay. Và mọi chuyện đối với tôi bây giờ chỉ mới là bắt đầu. Lúc đó, tôi đâu có biết rằng, ở ngoài khe cửa kia, đang có một đôi mắt quan sát tôi từ nãy giờ, và đôi mắt đó than một tiếng thở dài rồi bỏ đi. Đó là ai, và tại sao lại làm thế??
|