Hai Kẻ Cô Đơn
|
|
– Không hiểu sao từ lúc chiều nhìn thấy cậu mà tim tui đã đập liên hồi. Chắc ….. Chắc tui đã yêu cậu rồi ….. – Nói xong hắn nhắm mắt lại để đó.
– Tôi cũng vậy. – Hắn vội mở mắt và bật ngồi dậy. Cảm thấy hắn bật ngồi dậy nên nó quay qua. Hắn nằm xuống lại và nắm lấy tay nó.
– Cậu nói thật chứ. – Nó định quay trở về bên kia nhưng hắn đã kéo nó lại. Không đợi nó trả lời hắn đã đặt lên môi nó một nụ hôn.
Trong bóng tối, mặt nó đỏ cả lên nhưng thật sự nó yêu hắn mất rồi, yêu hắn ngay lần đầu mới tiếp xúc. Nó đưa tay ôm lấy hắn. Chỉ cần như vậy thôi hắn cũng đã hiểu.
– Làm người yêu của anh nha – Hắn đã thay đổi cách xưng hô. Hắn hồi hộp chờ đợi nhưng chẳng thấy nó trả lời. – em không đồng ý à?
– Đâu có đâu ….. em gật đầu đồng ý rồi mà …. – Nó vội vàng lên tiếng – À quên mất là đang tối thui …. Hihi ….
– Vậy để anh bật đèn lên để anh nhìn người yêu của anh mới được.
Hắn chồm dậy bật đèn lên. Nó thẹn thùng nằm đấy. Hắn mỉm cười nhìn nó. Rồi hắn nằm xuống bên cạnh nó. Nó gối đầu lên cánh tay của hắn. Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn. Nếu như trong phim thì đạo diễn chắc sẽ ghép một luồng điện vào đấy và trái tim bay chéo chéo. Rồi chuyện gì đến thì nó cũng đến. Hắn nhẹ nhàng hôn nó, lưỡi hắn nhẹ nhàng luồng vào miệng nó rồi cả hai tham lam nút chặt. cả hai hôn nhau say mê cuồng nhiệt như chẳng có gì có thể tách rời. Rồi chiếc áo của nó cũng được hắn nhẹ nhàng cởi ra. Nó cảm thấy ngại nên hắn tắt đèn đi. Và hắn hôn lên cằm nó, nút nhẹ tai nó, cổ nó …… Nó trân người lên đón nhận niềm hạnh phúc từ tình yêu sét đánh ….. Dù cho ngày mai cuộc tình này sẽ đi đến đâu ……..
!!!!!!!!
Những ánh nắng nhẹ nhàng reo vui trên những hàng cây bạch đằng ….. Buổi sáng ở đây thật yên bình và êm ả. Khu vườn được chiếu rọi và có thể khẳng định rằng, nó là thiên đường thu nhỏ. Những chú ong đã bắt đầu đến thiên đường này để làm việc. Những chú bướm thì bay lượn khắp nơi. Những chú gà gáy sáng đã ngưng và bắt đầu đi đào bới kiếm ăn. Từng đàn chim ríu rít chuyền cành…… Duy chỉ có hai kẻ vẫn đang ôm nhau ngủ…..
Mi mắt hắn từ từ nhích dần lên. Trước mặt hắn, thiên thần của lòng hắn đang ngủ. Thiên thần ấy tôi hôm qua đã thuộc về hắn. Hắn mỉm cười đặt lên môi nó một nụ hôn.
– Xấu quá nha. Dám hôn lén trong lúc người ta đang ngủ. – Nó nhõng nhẽo với hắn. Từ khi mẹ nó mất, đây là lần đầu tiên nó nhõng nhẽo.
– Biết sao bây giờ. Tại người yêu của anh ngủ đáng yêu quá mà. Thế cho người yêu anh hôn lại nè.
– Khôn quá ha …..
– Không thích thì thôi. – Nó nhóm người lên hôn hắn.
– Ai nói không thích chứ …… Hihi …..
– Em đúng là ….. thương quá đi…… – thế là lại có một cuộc mây mữa nữa rồi …Đúng là tuổi trẻ có khác …
!!!!!!!!
Cả hai đang ngồi ăn sáng mà cứ liếc mắt đưa tình.
– Tại sao em lại tin tưởng mà yêu anh vậy? Trong khi bình thường anh cứ chọc ghẹo em?
– Em cũng không biết nữa ….. Cũng có thể vì hoàn cảnh hai chúng ta khá giống nhau và cũng có thể là chỉ mình anh trong trường tiếp xúc với em….. Nó mỉm cười nói với hắn ……
– Bình thường trong trường anh rất ít khi thấy em cười luôn đó. Em cười và chải tóc gọn gàng lại rất là xinh …
– Em là con trai mà sao dùng từ xinh hở.
– Anh thích thế.
– Ghét ….. – Nó giả vờ giận dỗi
– Thiệt không – Hắn cười cười, hỏi giỡn. – Ghét thì cho anh hôn cái coi nè. – Không đợi nó nói gì hắn đã chồm qua hôn lên môi nó.
– Đúng là biết cách lợi dụng ghê đó nha – Nó trách móc giỡn giỡn.
Sau khi ăn sáng xong, chúng nó đi dạo khắp khu vườn. Nó hái một ít hoa vào cắm cho mẹ nó. Rồi cả hai cùng học bài.
– Anh nói với em cái này em đừng giận anh nha. – hắn nói một cách khó khăn
– Anh nói đi.
– Thật ra thì anh không có làm mất chìa khóa. Anh chỉ chọc ghẹo em thôi. – Nói xong hắn nhắm mắt lại vì sợ nó sẽ mắng hắn. Nhưng nào ngờ nó lại hôn hắn.
– Cũng may là anh chọc ghẹo em nên chúng mình mới thành người yêu của nhau nè ….. hihi …..
Hắn mỉm cười mở mắt ra nhìn nó.
– Nói vậy chiều nay anh về nhà anh à?
– Không ….. Anh về lấy đồ đạc rồi phải về ở với em yêu chứ…… À hay là hôm nay em về nhà anh ở một đêm cho biết đi …..
– Có được không đó anh?
– Sao lại không được chứ? Quyết định vậy nha em?
– Ok ……
|
Thế rồi cả hai đến trường và khá buồn khi phải chịu cảnh mỗi đứa một lớp. Nó lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng, còn hắn thì vẻ mặt hầm hầm thích gây sự. Nó lạnh lùng chỉ vì trong lòng nó quá trống trải cô đơn, nhưng bây giờ nó có hắn rồi, nó không còn cô đơn nữa nhưng nó đá quen cái phong cách đó rồi nên nó vẫn tiếp tục lạnh tanh ……. Còn hắn thì thích gây sự chỉ vì hắn muốn trút giận lên ai đó. Hắn giận vì hắn có một gia đình nhưng chính hai người sinh ra hắn đã làm cho gia đình ấy tan nát. Họ không yêu nhau vậy tại sao lại đến với nhau và sinh ra hắn để làm gì. Nhưng bây giờ hắn không được phép đánh nhau nữa. Hắn đã tự nguyện mang gông trên tay rồi. Bây giờ hắn sẽ cố gắng sống thật tốt để em yêu của hắn được hạnh phúc.
Buổi chiều hôm ấy, hắn cùng nó về nhà hắn. Đến trước cửa nhà hắn, nó cũng bị đơ như hắn ngày hôm qua đến nhà nó. Nhà nó có kiểu thiết kế độc thì nhà hắn thì giàu hết chổ nói.
– Nhanh lên, nhanh lên phòng anh nè. – Chẳng biết sao hắn lại hối nó quá trời. Nó cũng vội vàng theo hắn.
Hắn nhanh tay mở cửa phòng.
– Ngạc nhiên chưa? Hihi ……..
Nó không tin vào mắt mình. Căn phòng bừa bộn hết chổ nói. Quần áo, vở sách vứt lung tung. Vỏ kẹo, vỏ bánh cũng bừa bãi. Trời đất, cái quần lót của hắn nằm ngay cửa ra vào.
– Cái phòng thấy ghê như vậy, kêu lên coi mà chạy muốn không kịp là sao hở? – Nó đỏ hết cả mặt.
– Kêu em lên coi để dọn dẹp giúp anh đó mà ….. hihi …… – Hắn lại chọc ghẹo nó rồi. Dường như hắn không chọc ghẹo nó thì hắn ăn không vô thì phải.
– Em giết anh. – Thế là nó rượt hắn chạy khắp nhà. Mà công nhận là nhà hắn rộng thật. Chạy giáp cái nhà xong nó muốn xỉu luôn.
– Thôi mệt quá à. Không chạy nữa. Anh chỉ nói chơi thôi chứ để anh dọn, em không cần dọn đâu. Anh chỉ chọc em để em chạy vòng vòng khắp nhà cho biết thôi. Rượt nhau như vậy anh mới có động lực đi giáp cái nhà. Chứ kêu anh đi từ từ chắc anh ngủ gục luôn. – Hắn vừa thở hổn hển vừa nói. Nó thì cũng mệt không thua gì hắn nhưng nó lại mỉm cười vì có người yêu vui tính như hắn.
– Thôi nghỉ mệt vậy là được rồi. Em cũng tham quan hết nhà anh rồi. Bây giờ em phụ anh dọn dẹp phòng anh. Xong rồi đi tắm, rồi mình nấu bữa tối. Anh thấy như vậy có được không?
– Hihi …. Tất nhiên là được rồi em yêu. Cho anh hôn cái coi.
Bắt đầu cuộc sống mới, nó và hắn dường như đã thay đổi. Từ hai con người cô độc, kẻ lạnh lùng, người thích gây chuyện đã trở nên vui vẻ và cởi mở hơn. Nó thì đã thay đổi, nó cười nhiều hơn trước và nó đã bắt đầu nói chuyện với bạn bè trong lớp. Còn hắn thì không còn đi đánh nhau lúc ra chơi nữa mà thay vào đó, hắn đi mua bánh cho vợ hắn ăn, mà phải gọi là ép vợ hắn ăn. Từ cái hôm hai đứa ở nhà hắn, hắn đã bắt nó xưng hô vợ chồng khi chỉ có hai đứa. Nó ngại ngại sao sao ấy nhưng rồi …..
– Em yêu à! – Hắn cười tít mắt với nó. – Hay là mình chơi trò chơi rồi hả học tiếp nha.
– Cũng được. Vậy mình chơi trò gì?
– Chơi cờ vua đi…. Em có biết chơi không?
– Biết … anh lấy cờ đi …..
– Đợi anh xí ……… – Rồi hắn nhanh chân đi lấy bộ cờ vua.
– Em chọn quân trắng nha ….. Cho em đi trước đó …..
– Nhường em đi trước luôn đó ….. Nhưng mà chơi thằng thua phải có thưởng mới vui …..
– Vậy anh muốn thưởng cái gì?
– Nếu người thắng sẽ được người thua thực hiện một yêu cầu nằm trong khả năng người thua có thể làm được.
|
– Rồi chơi luôn ……
Hắn và nó căng thẳng với ván cờ và kết quả là nó thua.
– Haizzzzz …… em thua rồi ….. chán ghê ……
– Hihi …….. Thua rồi thì phải thực hiện yêu cầu của anh đó nha ……
– Phải nằm trong khả năng của em đó ……
– Tất nhiên …… Dễ lắm ……. Hôm trước anh có nói rồi ……. Hai đứa mình hãy gọi nhau là vợ chồng khi chỉ có hai đứa …….. – Hắn cười gian xảo
– Thôi kì lắm ……
– Nè nè …….. Thua rồi mà nói gì vậy hở……. Mau gọi chồng đi vợ ……….
– Không gọi ….
– Dám không gọi à ……. Chồng sẽ cho vợ biết tay …….
Rồi hắn đè nó xuống mà chọt khắp người nó để nó nhột. Nó cười quằn quại nhưng không chịu gọi vợ chồng. Nhưng cuối cùng nó cũng phải khuất phục và nó phải chấp nhận làm vợ hắn.
Hắn và nó đang nắm tay nhau ra về. Hắn cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất thế gian này.
– Vợ nè! – Hắn cười với nó
– Sao hở chồng? – Nó cũng cười lại với hắn
– Chồng thấy hạnh phúc lắm. Chồng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này đó.
– Vợ cũng vậy. Vợ cũng rất hạnh phúc. Tự nhiên vợ muốn ôm chồng quá à….. Nhưng ở đây đông người quá…..
– Á vợ con chó đang chạy lại chổ vợ kìa ……-
Hắn vừa nói xong thì nó đã nhảy thót vào hắn và ôm chầm lấy hắn.
– Á ….. Mau đuổi nó đi đi …..
– Haha …….. Hắn khẽ vào tay nó ……. Điều vợ muốn vợ đã làm được rồi đó ….. Đâu có chó đâu ……. Vợ đúng là nhát gan ……
Ngay lập tức nó bỏ hắn ra. Và xung quanh mọi người nhìn nó không chớp mắt.
– Tên Lâm đáng ghét kia mau đứng lại đó ……
Thế là màn rượt đuổi ngoạn mục trong lịch sử chính thức bắt đầu. ….. Hắn vừa chạy phía trước vừa ngoái đầu trêu nó ……. Nó thì hì hụt rượt theo phía sau …… Rồi hắn thấy khuôn mặt của nó như nói điều gì sắp xảy ra phía trước và khi hắn quay đầu lại nhìn thì hắn đã nằm gọn trên xe đẩy rác …….
– Haha ….. Đáng đời …… Bây giờ thúi quắc luôn …..
– Hơ ….. Thấy người ta như vậy mà còn cười nữa à ….. Lại đi cho thúi chung đi ……
Hắn nhào tới kéo nó theo nhưng nó đã kịp né và hậu quả là hắn văng trở lại xe rác lần hai …… Nó le lưỡi trêu hắn và co giò bỏ chạy trước khi hắn bắt được nó. Kết quả là hắn đã gửi tặng cái thùng rác trước nhà bộ quần áo đó và nó phải vào nhà tắm mà chà cho hắn hết hôi.
– Này vợ ….. Cho chồng ngủ chung đi mà ….. – Lần đầu tiên hắn mới nhõng nhẽo như vậy đó
– Không được ….. Lúc chiều chồng mới “tắm” rác …… Phải ở cử một tuần mới được ……..
– Chắc chồng chết mất đó vợ …. – Hắn lại nhõng nhẽo …..
– Khi nào chết hẳn hay ….. ple` …… – Nó trêu hắn
– Nói chuyện nghe ghét ghê …… Giận vợ rồi ……. – Hắn bỏ đi nước một
Trời! Không lẽ nói giỡn vậy mà giận sao? Nó vội vàng chạy theo năn nỉ.
– Đừng giận vợ mà chồng …… Vợ chỉ nói giỡn thôi mà …..
– Không tránh ra đi ….. tui hôi lắm ……. Đừng lại gần …… – hắn quay mặt đi chổ khác mà cười.
– Không hôi ….. thơm mà …… thơm mà ……. – Sau mỗi cái thơm mà là nó hôn hắn một cái. Hắn cười muốn lộn ruột nhưng không thành tiếng. Rồi hắn tiếp tục trách móc.
– Thôi tránh ra đi ….. Giận rồi ….. – Hắn lại đẩy nó ra
– Thôi mà ….. Đừng giận vợ mà ….. Chồng muốn phạt vợ sao cũng được mà ….
– Thiệt ……hông ……..đó ….. – Hắn cố tình kéo dài từng chữ ra
– Thiệt mà ….. – Nó phải cắn răng chịu đựng
Và hình phạt dành cho nó là một gương mặt mèo. Hắn vẻ tùm lum lên mặt nó rồi chụp hình đủ kiểu.
– Tự nhiên vẻ mặt vợ thấy ghê vậy đó.
– Đâu có đâu….. Dễ thương lắm luôn á ….. À mà lúc nảy chụp ảnh cho vợ mới nhớ ……. Từ lúc quen nhau đến giờ mình chưa có tấm ảnh nào chụp chung ….. hay là ngày mai mình đi chơi rồi chụp hình chung nha vợ ……
– Cũng được á chồng …….. Hihi ……..
Rồi những tấm hình chụp hai đứa cứ liên tục được lưu giữ trong bộ nhớ ….. Kết quả của ngày đi chơi cực khổ. Trong bộ nhớ có gần bốn trăm tấm hình ……
!!!!!!!!
|
– Đông à! Mình thích cậu! – Nó không tin vào những gì nó nghe được. Nhỏ lớp phó của lớp nó nói thích nó. Và từ đằng xa, gương mặt hắn đằng đằng sát khí.
– À …. Thật ra thì mình đã có người yêu rồi. – Nó khổ sở nói
– Đông nói dối ….. Huyền có thấy Đông đi chung với nhỏ nào đâu à? – Nhỏ có vẻ như muốn khóc.
– Tại Huyền không thấy thôi chứ đâu phải Đông không có.
– Vậy Đông chỉ người đó cho Huyền xem đi. – Nhỏ cũng không vừa.
– Không được…… Mà Đông xin lỗi Huyền …… Đông về đây …… – Rồi nó vội vã chạy lại chổ hắn. Nhỏ đứng chết trân đấy. Lần đầu tiên tỏ tình mà đã bị từ chối thẳng thừng như vậy. Nhỏ phải xem thử kẻ nào mà Đông lại đem lòng yêu mà bỏ mặc nó như vậy.
Hắn và nó cùng mua kem và ra ngoài bãi cỏ lau gần bờ sông. Nơi này đẹp như một bức tranh và đây cũng là nơi nó thường hay lui tới. Những cánh bồ công anh bay theo gió như ước nguyện của cuộc đời nó.
– Ghê quá ta ơi! Đã có chồng rồi mà còn có người theo đuổi nữa kìa ……- Hắn chăm chú nhìn những cánh bồ công anh và nói với nó.
– Hihi ……. Chồng đang ghen đó phải không? – Nó cười nhìn hắn
– Ai đâu ghen quơi …… – Hắn giả vờ mỉa mai
– Tại có ai cầu hôn, đưa về ra mắt gia đình, trao nhẫn, làm đám cưới đâu à ….. – Nó cũng giả vờ mỉa mai
– Thế vợ muốn về ra mắt mẹ chồng à? Ok ….. Hai ngày nữa là mẹ về rồi chồng dẫn vợ qua luôn nha ….. – Hắn vừa nói vừa nhấn nhá từng chữ …..
– Thôi trời ….. Vợ còn trẻ lắm ….. Vợ chưa muốn lên trời sớm đâu ……
– Haha ….. vợ đúng là nhát gan ….. Ấy thế mà đòi hỏi đủ thứ …. – hắn cười hí hửng khoái trá
– Hứ …… Kệ vợ ….. Thấy ghét …….
– Đông à! Thật không ngờ cậu là pê đê ….. – Tiếng của nhỏ Huyền làm hắn và nó giật cả mình.
– Huyền à! Mọi chuyện không như Huyền suy nghĩ đâu. – Nó đứng lên và cố gắng giải thích.
– Cậu là đồ xấu xa. Cậu là kẻ biến thái. Còn tên kia nữa, chính cậu đã dụ dỗ Đông phải không? – Huyền liếc mắt nhìn về phía hắn.
– Không phải là dụ dỗ mà là yêu bạn à…. Đồng tính không phải là cái tội … – hắn nhỏ nhẹ và từ tốn nói với nhỏ.
– Tôi sẽ nói cho mọi người biết để mọi người phán xét xem hai người có tôi hay không? – Nhỏ định quay bước đi.
– Bạn vừa nói điều đó đồng nghĩa với việc chưa thật lòng yêu ai bao giờ…. – Nhỏ quay lại nhìn hắn – Tình yêu không phải xuất phát từ vẻ bề ngoài, tình yêu cũng không xuất phát vì tiền bạc, tình yêu cũng không xuất phát từ giới tính, tình yêu không xuất phát từ bất kì động cơ gì, …… mà tình yêu bắt đầu khi người ta dành cho nhau sự cảm thông và tình cảm chân thành …. Tình yêu là không có tội bạn à….
– Đông! Bạn nói đi! Bạn thật sự không yêu hắn ….. Bạn chỉ vì hắn dụ dỗ thôi phải không? – Nhỏ chạy lại phía nó, nắm lấy tay nó. Nó sợ, nó lùi lại, nhỏ làm nó sợ.
– Buông tay mình ra đi. Bạn làm mình đau đó. – Nó cố gắng kéo tay nhỏ ra. Và ….. nó lùi bước và nó rơi xuống sông, chìm xuống. Hắn hoảng hồn và nhỏ cũng hoảng hồn.
– Đông à! – Hắn nhảy xuống sông. Nhưng hắn đâu có biết bơi, hắn với tay lên và cố gắng ngước mặt lên để thở nhưng vô ích “Nếu như không được sống trên đời này cùng vợ. Chồng xin nguyện chết cùng vợ”. Hắn buông xuôi theo dòng nước. Khi hắn mở mắt ra, nó với nước mắt lưng tròng đang nhìn hắn.
– Chồng tỉnh rồi à? – Nó khóc mếu máo ôm lấy hắn.
|
– Hihi ….. Cuối cùng điều chồng mong cũng thành sự thật, chồng cũng có thể ở cùng vợ nơi thiên đường rồi. – Nó kinh ngạc buông hắn ra.
– Chồng có sao không? Lúc chồng nhảy xuống chồng bị đụng trúng đầu à? Có chết đâu mà lên thiên đường?
– Ủa vậy ai cứu chồng với vợ vậy? – Hắn ngạc nhiên nhìn nó và xung quanh, chẳng có ai khác ngoài ba đứa nó.
– Chồng không biết bơi mà cũng bày đặt nhảy xuống. Vợ biết bơi mà, vợ đã vớt chồng lên đó.
– Tại lúc nảy thấy vợ chìm mất tiêu nên chồng nhảy theo luôn. – hắn ngại ngùng xoa tóc. Nó đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Nhỏ quay mặt bước đi. Thật sự nhỏ không hiểu được tại sao hai người con trai lại có thể yêu nhau. Nhưng có thể chết vì người mình yêu thì đó là tình yêu thật sự rồi. Hắn không biết bơi, nhỏ cũng không biết bơi. Nhưng hắn dám nhảy xuống sông cùng Đông còn nhỏ thì không chứng tỏ hắn rất yêu Đông. Có lẽ nhỏ đã sai rồi. Từng giọt nước mắt nhỏ rơi, thấm ướt buổi chiều buồn hôm đó. Rồi khi hai đứa nhìn lại thì nhỏ đã về mất. Từng cơn gió nhẹ đưa cuốn những cánh bồ công anh bay thật xa.
!!!!!!!!!
– Vợ à! Vợ cho chồng mượn chìa khóa nhà vợ đi. Chồng mệt quá, chắc chồng bệnh rồi.
– Trời. Thôi để vợ đưa chồng về. – Nó lo lắng nhìn gương mặt tái mét của hắn.
– Thôi vợ học đi. Chồng tự đi về được mà.
– Chồng có về được không đó. Vợ không yên tâm. – Nó lo lắng lắm.
– Không sao đâu vợ. Chồng đi taxi về được chưa.
– Vậy cũng được. chìa khóa nè chồng.
Hắn nhanh chóng đi về để lại mình nó trong sự lo lắng. Nó ngồi học mà trong đầu chỉ nghĩ đến hắn. Nó lo cho hắn quá, không biết hắn có sao không? Nó thở dài rồi lại nghĩ ngợi, lại thở dài và cô giáo đã đứng bên cạnh nó tự bao giờ mà nó vẫn chưa hay biết.
– Em Đông! – Cô vừa gọi vừa khẽ nhẹ cây thước lên bàn nó. Nó giật mình đứng dậy và hỏi cô giáo.
– Dạ, ai là Đông vậy cô? – thế là cả lớp bật cười vì câu hỏi ngu ngơ của nó. Còn cô giáo thì giận đỏ cả mặt. Nó thì sau một lúc trấn tỉnh nó mới biết mình vừa làm chuyện gì. Thế là nó bị phạt đứng hành lang. Mà cũng tốt, dù sao đứng đây nó có thể ngắm cảnh, ngồi trong lớp nó cũng có học hành gì được đâu. Nó đang lo cho hắn mà.
Cuối cùng thì nó cũng được ra về. Hôm nay là ngày đầu tiên nó ra về sớm nhất trước bao sự ngỡ ngàng của cả lớp và kết quả là nó lại ôm gốc cây bàng. Mà em ấy đâu dừng lại ở việc đấy. Em ấy có chịu dừng lại để mang cái cặp vào đâu và thế là khi em ấy chạy ra cổng trường, cái quai cặp mắc vào cổ xe đạp của thằng lớp 10A2, và em ấy kéo cả chiếc xe và thằng kia cùng chạy theo. Khi em ấy phát hiện ra điều kì lạ là mọi người đang nhìn mình thì em ấy mới dừng lại và phát hiện, em đã kéo cả người cùng xe mà chạy.
– Hèn chi chạy mà cứ bị chì lại. Sao cặp tui mắc vào mà không nói? – Nó có vẻ giận dữ
– Có kịp nói đâu à. Chạy theo muốn hụt hơi, nói sao nổi. – Thằng kia đứng thở hổn hển. Còn nó nhìn thằng đó vẻ ái ngại.
– Cho tui xin lỗi nha. Thôi tui về trước.
Rồi nó chạy một mạch không kịp để thằng kia nói thêm tiếng nào. Và cuối cùng nó cũng về đến nhà. Căn nhà u ám quá. Chắc là hắn nằm ngủ từ trưa đến giờ mà không bật đèn. Nó nhẹ nhàng đi lên lầu.
– Ủa, hắn không ở trên giường ngủ hay sao mà không kéo cái tủ quần áo che cửa ra vào vậy? – Nó bước vào phòng và bật đèn lên.
Bốp!!!!!!
Những hàng dây kim tuyến bắn tung tóe, rồi tuyết nhân tạo bay khắp nơi. Hắn đang đội cái nón của những chú hề. Miệng thì đang ngậm cái còi mà khi thổi giống như le lưỡi ra vậy. Khắp phòng đầy bong bóng. Nó trố mắt nhìn hắn. Rồi hắn đi về phía cái bàn cầm một chiếc bánh sinh nhật đến, hắn cẩn thận đốt nến và hát bài hát mừng sinh nhật. Hôm nay là sinh nhật hắn à. Vậy mà nó không hề hay biết.
– Vợ xin lỗi, vợ không biết hôm nay là sinh nhật chồng nên vợ không chuẩn bị quà! – Nó nói với vẻ có lỗi.
– Cái gì vậy vợ. Hôm nay là sinh nhật vợ mà! – Hắn mở to mắt nhìn nó. Nó mở to mắt nhìn hắn. và rồi nó nhớ ra hôm nay là sinh nhật nó.
|