Day Without Rain
|
|
Nhiều người nói tôi đẹp giống mẹ. Bọn con gái chạy theo tôi có tới hàng đàn, nhiều cứ như vịt chạy đồng.(><) Valentine năm nào ngăn bàn của tôi cũng ngập quà và chocolate, có lẽ bọn nó không biết tôi ghét nhất là chocolate nên thường thì sau đó bọn nhóc hàng xóm nhà tôi sẽ được ăn đã đời món này. Tuy vậy tôi chả dại gì mà có ý kiến lung tung. Không biết có nên cám ơn mẹ không bởi tôi được di truyền ở bà khả năng giao tiếp tốt, tức là có thể che giấu một cách hoàn hảo những suy nghĩ thật của mình. Đối với bọn con gái, tôi luôn tỏ ra là một người galan và lịch thiệp. Đối với bọn con trai, tôi tỏ ra là một thằng sòng phẳng và biết chơi đẹp. Đối với người lớn tuổi hơn, tôi lại tỏ ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép. Lời nói chẳng mất tiền mua, tội gì không lợi dụng để làm lợi cho mình ?!
Cuộc hôn nhân thứ 2 của mẹ tôi cũng không hạnh phúc được lâu, bởi cả mẹ và dượng tôi đều là những người “cả thèm chóng chán”. Từ đó họ bắt đầu cuộc sống mới cho riêng mình. Ban ngày, mẹ tôi tới các spa làm đẹp, đi mua sắm. Buổi tối, bà trang điểm lộng lẫy rồi tới các vũ trường, gặp gỡ các tên “trai nhảy”, sau đó cùng nhau vi vu ở các nhà hàng, khách sạn. Lời ong tiếng ve mãi rồi cũng tới tai tôi, nhưng đã từ lâu tôi chẳng còn bận tâm tới chuyện đó nữa. Ngay từ khi sinh tôi bà đã không chịu cho tôi bú vì sợ làm hỏng ngực. Sau đó bà cũng không sinh thêm nữa bởi muốn giữ dáng vẻ thon thả, trẻ trung. Từ bé tôi đã được giao cho những người osin chăm sóc. Khi tôi lớn, mỗi tháng bà vứt cho tôi một cọc tiền, để mặc tôi tự lo liệu. Nhiều khi tôi nghĩ, mình mà không hư hỏng, nghiện ngập thì đã là một kỳ tích rồi. Còn dượng tôi, ông ta chả biết tham ô tham nhũng kiểu gì mà lúc nào tiền cũng đầy túi, bồ nhí vo ve suốt ngày. Hai người đó, mạnh ai nấy hưởng, mạnh ai nấy chơi.
Một buổi tối, dượng tôi đi đâu đó về, người còn nồng nặc mùi rượu. Khi ấy tôi đang xem tivi; thấy ông ta về cũng chẳng buồn chào. Nhưng ông ta lại ngồi xuống bên tôi.
“Dạo này con học hành thế nào, Tú ?”
“Bình thường.” Tôi vừa nói vừa tránh hơi rượu phả vào mặt mình.
Ông ta không nói gì nữa, đưa tay vuốt vuốt tóc tôi. Tôi gạt ra. Bất ngờ ông ta chồm lên, đè tôi ngã xuống ghế sofa. Tôi gần như nghẹt thở vì hơi rượu. Lão ta xé toang cái áo sơ mi tôi đang mặc, nhìn chằm chặp vào khoảng da thịt vừa lộ trần ra và lẩm bẩm : “Con đẹp quá, đẹp quá Tú ơi.” Nói xong lão ta hôn ngấu nghiến lên ngực tôi. Quá kinh hoàng, tôi gào thét kêu cứu. Nhưng khắp căn nhà rộng thênh thang đó chẳng có một ai. Tôi giãy giụa, khóc lóc và van xin , nhưng đáp lại chỉ có tiếng quần áo bị xé tan tành và cơn đau khủng khiếp lan đi từ bên dưới. Lão lấy mớ vải vụn ấy bịt miệng và trói tôi lại, sau đó tiếp tục thoả mãn dục tính của lão. Tôi khóc, khóc mãi cho tới khi ngất đi. Tất cả những gì tôi nhớ về chuyện đó chỉ là “đau đớn” và “ghê tởm”. Khi ấy tôi mới gần 15 tuổi.
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại, lão đe doạ tôi biết điều thì câm miệng nếu không muốn cả hai mẹ con bị tống cổ ra ngoài đường. Tôi im lặng, nhục nhã và căm hận. Tôi thừa hiểu rằng mẹ tôi hoàn toàn không có khả năng nuôi tôi, thậm chí cả quan tâm cũng không nữa là. Và tôi quyết định không nói với ai về chuỵên này; mặc dù sau đó nó tiếp tục xảy ra không chỉ một lần. Bước vào tuổi dậy thì, tôi càng trở nên đẹp trai và khoẻ mạnh. Tôi không thể từ chối lão nhưng tôi cũng không còn là một đứa ngu, một con cừu non để cho lão lợi dụng.
Năm tôi 16 tuổi, có một lần bạn tôi mời tôi dự sinh nhật nó ở một nhà hàng rất sang trọng. Tôi quyết định phải tặng nó một món quà thật “xứng đáng”, đó là một con @. Tôi đến gặp lão và nói :
“Cho tôi 7000 đô.”
“Tao không có nhiều thế.” Lão ta không thèm ngẩng đầu lên.
“Tốt thôi. Vậy tôi sẽ sao cái đĩa này ra 7000 bản và phát miễn phí cho mọi người trong công ty ông nhé ?”
Lão ta ngẩng lên, nhìn tôi chăm chăm.
“Đĩa gì ?”
“Đĩa ghi lại cảnh tôi với ông làm tình ấy mà. Nét lắm, âm thanh tuyệt hảo.” Tôi giơ cái đĩa trước mặt lão với vẻ mặt đắc thắng. Ngay tức thì lão ta chồm lên phía trước để giật lấy, nhưng tôi đã lùi lại nhanh hơn. Mặt đỏ tía tai, lão ta gầm lên :
“THẰNG KHỐN, MÀY DÁM LÀM THẾ À ??? CÚT NGAY RA KHỎI NHÀ TAO !”
“Ai da, đừng nóng chứ cưng ! Có đi có lại mà. Mấy con điếm vẫn thường ngủ với ông cũng có giá 200 đô một đêm, tôi là “hàng sạch”, “hàng chất lượng cao” mà không tới giá đó sao ? Đây là tính tổng cộng tất cả những lần trước lại đấy, vẫn còn rẻ chán. Còn nếu ông không trả...” – giọng tôi trở nên nguy hiểm – “... cũng ok thôi, nhưng nói cho ông biết : tội cưỡng dâm, tội giao cấu nhiều lần với trẻ vị thành niên gộp lại cũng đủ cho ông tù mọt gông đấy.”
Lão ta gầm gừ trong cổ họng, không biết phải nói gì. Hồi lâu, lão chầm chậm bước tới cái tủ, rút ra một xập tiền, đếm đủ 70 tờ 100 đô rồi quăng cho tôi. Xong rồi lão nói :
“ĐƯA TAO CÁI ĐĨA.”
Tôi ném nó lên bàn trước mặt lão. Lão vội vàng vồ lấy cái đĩa. Khi tôi bước ra cửa, lão hét lên :
“MÀY CÒN GIỮ ĐĨA NÀO NỮA KHÔNG ?”
Tôi quay lại cười khinh khỉnh : “Tất nhiên là có chứ. Cần câu cơm của tôi mà.” Nói xong tôi đi thẳng, mặc cho tiếng lão gào rú, chửi rủa vọng theo sau.
Từ đó lão trở nên kiềng nể và e dè tôi. Thỉnh thoảng, tôi còn cố tình quyến rũ lão lên giường với mình, và lão luôn dính bả. Mẹ tôi vẫn không hề hay biết chuyện đó. Cái căn nhà hào nhoáng, sang trọng bên ngoài nhưng bên trong lại chứa đầy những thứ xấu xa, bệnh hoạn. Có nhiều tiền, tôi lao vào những cuộc chơi. Trong ánh đèn nhấp nhoáng của vũ trường, tôi giống như một vị hoàng tử lạnh lùng và quý phái. Tôi biết mình đẹp, mình giàu; chỉ cần một ánh mắt của tôi cũng đủ khiến bao kẻ liêu xiêu. Nhiều cô gái mong ước được ở bên tôi dù chỉ một đêm, làm người yêu của tôi dù chỉ một ngày. Nhiều chàng trai mong ước được hôn tôi dù chỉ một lần, làm người tình của tôi dù chỉ một giờ. Tôi trở thành playboy số 1, chàng hoàng tử pha lê luôn được mọi người săn đón. Những cuộc chơi hoang phí hàng chục triệu mỗi đêm, những chiếc xe ôtô đắt tiền, những bộ quần áo hàng hiệu... Cuộc sống của tôi quay cuồng trong ánh đèn màu, say sưa trong hơi rượu và điên loạn trong men tình. Tôi không nhớ quá khứ, không biết hiện tại và chẳng quan tâm tới tương lai. Giống như con sò khép vỏ mặc cho sóng biển cuốn trôi...
Cho tới khi...
|
Gặp anh.
Hôm ấy, tôi đang ở trong một vũ trường thì thấy điện thoại rung. Tôi không hề lưu bất kỳ số điện thoại nào trong máy, bởi vậy cũng không biết là ai gọi. Tôi đứng dậy và đi ra ngoài để nghe điện thoại. Vũ trường này nằm trong một cái ngõ, bên ngoài lúc đó đã muộn và khá vắng. Tôi vừa bước chân ra, bất ngờ có 3 tên thanh niên xồ tới, bịt mồm và túm chặt tôi lôi vào trong một con hẻm nhỏ ở gần đấy. Trong ánh đèn điện lờ mờ từ bên ngoài ngõ hắt vào, tôi nhận ra một trong số chúng là tên đã từng bị tôi từ chối quan hệ trước đây. Chúng dán băng dính lên miệng tôi và giữ chặt hai tay tôi. Tên đã từng bị tôi từ chối cười khẩy : “Chào em yêu ! Nhận ra anh rồi hả, hoàng tử pha lê ?”, rồi hắn liếm lên cổ tôi. Kinh tởm, tôi đạp hắn ra. Hai tên kia vội giữ tay tôi, còn tên khốn nạn đó thì kéo khoá quần của tôi xuống. Tôi không thể hét, cũng không thể chống cự. Chết tiệt thật ! Chẳng lẽ tôi lại bị làm nhục lần nữa sao ?!
Bất chợt, tên khốn kia bị hất ra. Có ai đó đã đánh hắn. Hai tên còn lại cũng bị thụi vào mặt, vào bụng. Tôi nhận ra đó là một người đàn ông khác. Anh ta kêu lên gì đó bằng một thứ tiếng xa lạ mà mất một lúc tôi mới nhận ra là tiếng Hàn. Nhưng 3 tên kia nhanh chóng bình tĩnh trở lại và lao vào đánh anh ta. Mặc dù cố gắng chống đỡ nhưng không thể cùng lúc địch lại 3 người to khoẻ nên anh chàng kia dần dần bị yếu thể. Trong lúc đó tôi đã tháo được băng bịt miệng và suy tính làm thế nào để giúp anh ta. Chạy đi tìm người tới giúp ư ? Tôi không thể vượt qua bởi đầu hẻm đã bị chúng án ngữ. May thay, tôi kiếm được một cái vỏ chai nằm lăn lóc. Tôi đập vỡ phần phía dưới chai, tạo thành một thứ vũ khí lợi hại có những đầu nhọn tua tủa. Tôi lao vào giữa cuộc chiến, lăm lăm cái vỏ chai trong tay.
“CHÚNG MÀY CÚT NGAY HAY MUỐN TAO ĐÂM CÁI NÀY VÀO CỔ HỌNG CHÚNG MÀY ???”
Tôi rít lên như thế. Nhìn cái vỏ chai sắc nhọn đầy nguy hiểm, bọn chúng cũng phải chờn và rút đi, không quên đe doạ sẽ quay lại tìm tôi lần nữa.
Tôi vội quay lại đỡ người đàn ông kia. Người anh ta bê bết máu, mặt sưng vù. Anh ta đã cứu tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ta. Bởi vậy, tôi gọi taxi đưa anh ta tới bệnh viện. Sau khi bác sĩ băng bó cho anh ta xong, tôi lại phân vân nên làm gì tiếp theo bởi anh vẫn còn bất tỉnh. Cuối cùng, tôi quyết định đưa anh về nhà mình. Hôm nay cũng như mọi hôm, hiếm khi thấy mẹ và dượng tôi ở nhà. Tôi dìu anh vào phòng ngủ của mình, đặt anh lên giường. Chẳng biết anh ta là ai, từ đâu tới nhỉ ? Một khách du lịch chăng ? Bây giờ thì tôi thấy anh ta là một chàng ngốc hơn là một anh hùng. Không chắc có đánh nổi không mà cũng lao vào cứu một người hoàn toàn xa lạ. Thế giới này còn người tốt như vậy ư ? Hay anh ta đã biết tôi là ai và giả vờ “chịu đấm ăn xôi” ? Hmm, anh chàng ngây thơ ơi, tôi chẳng có ngu tới vậy đâu ! Tuy nhiên, tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên chờ anh ta tỉnh lại để hỏi rõ ngọn ngành.
Mãi tới tận trưa hôm sau, anh ta mới chịu mở mắt. Anh nhìn quanh, thấy tôi rồi hỏi :
“Đây là đâu ?”(tiếng Anh)
“Nhà tôi.” – Tôi trả lời.
“À...” Anh ta ôm đầu, có vẻ vẫn còn ê ẩm lắm. Tôi thử dò hỏi :
“Anh biết tôi là ai không ?”
“Tôi nhớ mà. Hôm qua tôi thấy cậu bị mấy thằng ấy...”
“Ý tôi không phải thế. Nhưng... anh không biết tôi là ai thật à ?”
“Làm sao mà biết được ? Tôi mới nhìn thấy cậu lần đầu tiên đấy.”
Tôi không còn biết phải nói sao, chỉ bảo anh nghỉ ngơi cho khoẻ lại. Hoá ra anh ta chẳng phải một kẻ định “đục nước béo cò” mà chỉ là một người tốt qua đường. Những ngày ở lại nhà tôi, anh luôn miệng kêu là “Làm phiền cậu quá.”, mặc dù chăm sóc anh đúng là trách nhiệm của tôi. Anh nói cho tôi biết tên anh là Rae Won, khách du lịch người Hàn. Nhưng khi tôi hỏi anh tour du lịch đã kết thúc từ lâu rồi mà sao anh vẫn còn ở đây, anh chỉ cười buồn mà không nói.
Trong suốt một thời gian tôi không đi đâu cả, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc Rae Won. Tôi rất thích nói chuyện với anh vì anh đã đi nhiều nơi, biết rất nhiều chuyện. Nghe anh kể, tôi cũng muốn được đi tới những nơi đó cùng anh, nhưng điều làm tôi rất tò mò là tại sao một cơn gió luôn thích lang thang phiêu bạt như anh lại dừng chân ở nơi đây ??? Tôi không dám hỏi vì sợ động chạm tới nỗi buồn của anh. Dần dần tôi cảm thấy muốn được ở bên anh thật nhiều, bởi từ trước tới giờ không có ai nói chuyện một cách vui vẻ với tôi như vậy, cũng không có ai nhắc tôi đừng đi về quá khuya, không có ai nhớ đưa tôi cái mũ khi tôi sắp sửa ra ngoài... Anh quan tâm tới tôi như với một cậu em trai nhỏ. Nhưng tôi biết thứ tình cảm đang lớn dần lên trong tôi, nó không phải chỉ đơn thuần là tình anh em.
Khi bình phục, anh rời khỏi nhà tôi mặc dù tôi đã hết sức năn nỉ anh ở lại. Anh không muốn làm phiền tôi lâu hơn nữa. Tôi không còn biết phải làm gì ngoài việc ngày ngày ghé thăm anh ở nơi anh trọ lại. Anh không biết có những lần tôi lén đi theo anh rất lâu. Rồi tôi nhận thấy anh thường đứng chờ ai đó tại bụi râm bụt đầu một con hẻm nhỏ. Anh chờ ai vậy ? Tôi đã vô cùng thắc mắc, nhưng khi thấy một chàng trai từ trong ngõ đi ra và anh lén nhìn theo người đó rất lâu thì tôi hiểu tất cả. Bất chợt tôi thấy lòng mình quặn đau, một thứ cảm giác kỳ lạ mà tôi chưa từng có trước đó. Tôi không thể tin vào những gì mà bản thân đang cảm nhận lúc này. Tôi tự bắt mình phải quên anh. Tôi lao vào những cuộc ăn chơi trác táng như trước. Tôi thay người tình như thay áo. Nhưng tất cả đều vô ích ! Mỗi lúc tôi nhắm mắt lại, mỗi khi tôi say, mỗi lần tôi nằm mơ... gương mặt của anh, giọng nói của anh lại hiển hiện. Giữa đêm mưa gió, tôi bật dậy khỏi giường và lao tới nhà anh. Nhưng đến nơi tôi lại không dám gọi cửa, chỉ đứng bên ngoài mà khóc. Nước mắt hoà với nước mưa chảy tràn trên mặt tôi. Tôi thừa hiểu trong trái tim anh lúc này đang tràn ngập hình bóng của người con trai ấy. Sẽ mất bao lâu để anh có thể quên ? Ngày mai ? Ngày kia ? Năm sau ? Hay không bao giờ ???
Khi nghe anh nói sẽ ở lại Việt Nam một thời gian và mở quán bar Sad Rain, tôi vừa vui mừng vừa lo lắng, bởi tôi bất chợt nhớ tới câu chuyện “Nàng tiên cá” của Andersen. Nàng tiên cá bất hạnh ấy đã chấp nhận đánh đổi tiếng hát của mình với mụ phù thuỷ để lấy đôi chân, nhưng nếu tình yêu của nàng không được chàng hoàng tử đáp lại thì nàng sẽ tan biến như bọt biển. Vì muốn được ở bên anh, tôi đã quyết định rời xa gia đình, nhưng cũng giống như nàng tiên cá bị mất đi giọng nói, tôi không thể cho anh biết tôi yêu anh. Tôi sợ điều đó sẽ làm tan vỡ tình cảm tốt đẹp mà chúng tôi hiện đang có. Tôi cũng không dám nghĩ tới ngày anh sẽ rời khỏi đây, sẽ yêu một ai khác... mà tôi vẫn chưa thể thổ lộ thì tôi sẽ giống như nàng tiên cá tan thành bọt biển. Nhưng dù có thế nào tôi cũng sẵn sàng chấp nhận, sẵn sàng dâng hiến bản thân mình mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào. Trước kia tôi chưa từng bao giờ nghĩ mình có thể trở thành một con người như thế này. Tôi luôn cho tình yêu hay sự hy sinh chỉ là những mỹ từ mà con người đem ra loè bịp lẫn nhau mà thôi. Nhưng vì anh tôi đã thay đổi. Tôi trân trọng từng giây phút được ở bên anh, dịu dàng và kiên nhẫn chăm sóc cho anh. Tôi chờ một ngày lời nguyền được hoá giải, nàng tiên cá có thể đứng trước chàng hoàng tử và nói “Em yêu anh.”
|
... Gió dừng lại nơi cánh rừng xa, quấn quýt quanh cây...Bông hoa nhỏ đau đớn tuôn lệ...
... Gió ơi, chỉ cần người muốn, hoa sẽ bay cùng với gió. Mặc cho những cánh nhỏ có thể lìa rơi và phai tàn...
... Hoa không ngừng vươn mình theo gió...
... Em không ngừng yêu...
... Yêu anh...
Extra 3 : MINH
Tôi sinh ra ở một làng chài nghèo. Nơi đây cái gì cũng thiếu, chỉ có nắng, gió và cát là luôn nhiều. Cha tôi, chú tôi, anh tôi... cũng như bao nhiêu người đàn ông khác ở trong làng đều là những ngư dân sống nhờ biển. Quanh năm vất vả mà cuộc sống vẫn cứ nghèo. Học hết lớp 12, cha mẹ không còn đủ sức nuôi tôi ăn học nữa. Thế là, 18 tuổi, lần đầu tiên tôi xa gia đình để lên Hà Nội kiếm sống.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị choáng ngợp khi lần đầu tiên bước chân vào chốn phồn hoa đô hội đó. Cái gì cũng đẹp, cái gì cũng lạ, và hào nhoáng. Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra ở nơi mà cái gì cũng nhiều này, chỉ có sự trung thực và tình người là thiếu. Người ta đối xử với nhau một cách sòng phẳng, thậm chí còn cố vun vào cho mình nhiều lợi ích hơn. Những đứa bạn tầm tuổi tôi, có đứa đã bắt đầu sa ngã. Bao nhiêu tiền kiếm được chúng nó đều đổ vào những cuộc ăn chơi phù phiếm, vào những quần áo, xe cộ lượt là. Bản thân tôi không phải không có lúc muốn buông xuôi, nhưng khi ấy, nghĩ tới hình ảnh cha đang bôn ba trên sóng nước hiểm nguy ; hình ảnh mẹ với bàn tay chai sần vì đan lưới, phơi cá ; hình ảnh những đứa em với bàn chân rát bỏng vì nắng cát..., tôi lại tự vực dậy được. Tôi không thể trở thành một kẻ hư hỏng ở đây ! Tôi phải kiếm được thật nhiều tiền để gia đình và bản thân bớt khổ !
Tôi lao vào làm việc. Trời phú cho tôi một sức khoẻ dẻo dai và tính tình chăm chỉ, cần cù. Tôi không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu nghề : từ phụ hồ, khuân vác, vận chuyển hàng vv...vv... Tôi cố gắng tích cóp từng đồng một để gửi về cho cha mẹ. Cứ nghĩ tới khuôn mặt vui mừng của mọi người khi gánh nặng cơm áo trên vai đã được san sẻ một chút, tôi lại cảm thấy hết cả mệt nhọc. Nhưng sau một thời gian, tôi nhận thấy những công việc quá nặng nhọc đang huỷ hoại dần sức khoẻ của tôi mà lại chẳng được bao nhiêu thù lao. Qua rất nhiều người quen, rồi có người rỉ tai tôi : “Hãy thử công việc tẩm quất xem.”
Tẩm quất ? Đó là một nghề lương thiện nếu nó không bị biến tướng quá nhiều bởi những kẻ tham lam. Khi những cơ sở tẩm quất dùng nhân viên nữ bị xã hội nghi ngờ thì dịch vụ tẩm quất với nhân viên nam có cơ hội nổi lên. Tôi được nhận vào làm nhân viên tẩm quất ở một cơ sở với mức lương rất khá, hơn hẳn những công việc trước đó của tôi mà lại nhàn nhã hơn nhiều. Tôi rất vui và cảm thấy mình thật may mắn.
Nhưng thực sự mọi việc không hề đơn giản như tôi nghĩ, hoặc là cuộc sống này vốn đã chưa bao giờ đơn giản. Ở nơi tôi làm việc, có vài anh trông rất đẹp trai. Có nhiều khách quen tới nơi chỉ gọi đích danh anh này, anh này. Tôi chưa bao giờ thắc mắc là tại sao lại như vậy, chỉ nghĩ một cách ngây thơ là “các anh đó làm việc tốt hơn mình”. Mãi cho tới một hôm...
Hôm ấy tôi vừa hoàn thành công việc của mình. Thấy còn sớm, tôi đi lại một chút trong hành lang giữa các phòng massage để thư giãn. Một căn phòng có cánh cửa khép hờ...Không hề có bất cứ chủ ý gì, tôi đi qua và thoáng liếc nhìn vào bên trong phòng. Một cảnh tượng hãi hùng và đáng xấu hổ diễn ra trước mắt tôi. Hai người đàn ông gần như đang ở trần, trong đó có một anh nhân viên ở chỗ chúng tôi, đang âu yếm vuốt ve nhau. Trong giây phút tôi đông cứng lại vì kinh ngạc đó, anh nhân viên kia bắt gặp ánh mắt của tôi đang nhìn chằm chặp. Anh không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Còn tôi bỏ chạy ngay lập tức, lao thẳng tới toilet và nôn thốc nôn tháo. Hai người đàn ông...làm sao có thể...??? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Khi tôi bước ra khỏi toilet thì bất ngờ chạm mặt anh nhân viên ban nãy. Tôi vô cùng lúng túng, còn anh chỉ nói với vẻ rất thản nhiên :
|
“Cậu nhìn thấy hết rồi hả ?”
“Các anh... Sao... sao anh lại làm vậy được chứ ???”
“Tại sao lại không được ? Có gì mà không được ? Chỉ là một chút ‘dịch vụ khuyến mãi’ thôi mà. Hơn nữa họ lại trả cho tôi rất nhiều tiền. Làm chuyện này chẳng để lại hậu quả gì hết, sao lại không thể làm ?”
“Nhưng... nhưng... họ đều là đàn ông...”
“Đàn ông thì sao ? Cũng là người, cũng có da có thịt cả, khác chăng chỉ ở ‘cái này’...” – anh ta hướng mắt xuống quần tôi, khiến tôi ngượng đỏ cả mặt – “... một lần, hai lần rồi cũng quen. Cậu tưởng ban đầu tôi không cảm thấy như cậu chắc ? À, trông cậu cũng rất khá đấy. Nếu cần tôi sẽ giới thiệu cho mấy người có tiền...”. Anh ta đưa tay lên gần chạm vào mặt tôi.
“TÔI KHÔNG CẦN !” Tôi hét lên, gạt tay anh ta ra rồi bỏ chạy. Tôi kinh tởm điều đó ! Tôi ghét chuyện này ! Tôi không phải thằng đốn mạt tới mức có thể đem bán cả thân xác mình.
Nhưng hôm sau tôi vẫn phải đến chỗ làm, bởi vì hợp đồng lao động của tôi chưa hết hạn và mặt khác, tôi cho rằng nếu bản thân mình kiên định thì sẽ không thể bị sa ngã giống như họ. Tôi cố gắng tránh mọi sự va chạm với các anh trong chỗ làm. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nhận được những cái nhìn khiếm nhã từ một số vị khách tới đây không phải chỉ để tẩm quất thôi. Những khi ấy, tôi thường tỏ ra nghiêm khắc và lạnh lùng hết mức có thể, và dường như họ cũng hiểu được tín hiệu cảnh cáo đó của tôi nên hầu hết đều rút lui trong im lặng (căn bản là bởi những người đó cũng không muốn chuyện đáng xấu hổ này bị vỡ lở ), chỉ trừ có một người.
Trông bề ngoài của ông ấy có vẻ rất trí thức, ngay cả cách ăn nói rất từ tốn và lịch thiệp cũng đủ cho tôi biết ông không phải hạng người tầm thường. Lần đầu tiên tôi massage cho ông, ông tỏ ra rất hài lòng và những lần đến sau ông đều chỉ đích danh tôi. Ông khác với những người khách khác, trả cho tôi rất nhiều tiền nhưng luôn cư xử một cách đúng mực và bình thường với tôi. Khi thấy ông trở thành khách quen của tôi, những nhân viên khác tỏ ra rất ganh tị nhưng tôi không thèm quan tâm tới những điều họ nói sau lưng. Phải giữ cho mình bản lĩnh và sự thờ ơ có chừng mực với dư luận xung quanh, đó là kinh nghiệm mà tôi đã rút ra sau những năm lăn lộn ngoài đời.
Có một hôm, tôi ốm và không đi làm được. Ông tới nơi mà không thấy tôi, nhưng nhất quyết không chịu để người khác làm thay cho tôi và bỏ về. Khi tôi quay lại chỗ làm, ông liền đến ngay. Ông hỏi tôi ốm như thế nào, trách tôi không quan tâm tới sức khoẻ và cho tôi rất nhiều tiền. Tôi bắt đầu phân vân, tự hỏi có thực sự những điều này là xuất phát từ một tình cảm trong sáng hay không ? Khi tôi từ chối, ông tỏ ra rất thất vọng. Bất ngờ, ông nắm lấy tay tôi thật chặt và nói rất nhỏ :
“Minh... Tôi muốn... ý tôi là... chúng ta có thể... ?”
Tôi hốt hoảng giật tay mình ra khỏi tay ông. Tuy không muốn tin một chút nào, nhưng tôi cũng lờ mờ hiểu điều gì đang diễn ra.
“Ông... ông vừa nói gì ???”
“Chẳng lẽ em không hiểu hay sao ? Tôi có thể cho em rất nhiều tiền, lo cho em một cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều. Chỉ cần em... chỉ cần em ở bên tôi...”
Quá tức giận, tôi tát ông ta một cái thật mạnh rồi hét lên :
“ÔNG NÓI CÁI GÌ VẬY ??? ÔNG ĐIÊN RỒI. TÔI KHÔNG PHẢI MỘT KẺ NHƯ VẬY.”
Tôi tưởng mình sắp phát điên. Đây là cái thế giới điên loạn gì vậy ??? Sao ông ta có thể trơ trẽn đề nghị điều đó với tôi ??? Tôi hoàn toàn không phải một thằng điếm !
|
Lúc tát ông ta xong, tôi đã chờ đợi một cơn lôi đình đổ xuống. Không ai có thể chịu đựng khi bị từ chối và sỉ nhục như vậy. Nhưng ông chỉ ngồi sụp xuống, hai tay bưng lấy mặt rồi khóc nức nở như một đứa trẻ :
“Tôi... tôi cũng đâu muốn như thế này...”
Tôi quá đỗi bàng hoàng. Mọi việc đã vượt ra ngoài giới hạn chịu đựng của tôi. Tôi lùi lại mấy bước, rồi mở tung cửa và chạy ra ngoài. Tôi không rõ mình đã chạy bao xa và bao lâu, cho tới khi hai chân rã rời, đầu óc quay cuồng mới chịu quay về chỗ trọ. Về tới đó, tôi nằm vật ra giường, và tự nhủ : “Nhất định phải bỏ việc. Nếu cứ ở lại nơi đấy, sớm muộn gì mình cũng bị sa ngã mất thôi !”
Hôm sau tôi không quay lại chỗ đó, cũng không tới xin nghỉ việc vì tôi lo ông ta có thể lại bắt gặp tôi. Chịu mất nửa tháng làm việc không công, tôi lại đi tìm một việc làm mới. Một việc làm có thể vất vả hơn, nhưng lương thiện. Những chuyện khủng khiếp kia rồi sẽ chóng qua đi mà thôi.
Hơn một tháng sau, khi tôi đang làm việc ở một hiệu rửa xe thì bất ngờ gặp lại một anh nhân viên cùng làm tại cơ sở tẩm quất hồi trước. Anh ta bắt chuyện với tôi trước, nhưng tôi tỏ ra lạnh lùng và không mấy mặn mà. Anh ta nói :
“Dạo này cậu làm ở đây hả ? Sao tự nhiên lại bỏ việc ở chỗ anh ?”
“...À...uhm...”
“Từ cái hồi cậu nghỉ việc, có một việc xảy ra khiến bọn anh đến là khổ !”
“???”
“Cái ông khách quen của cậu ấy, cái ông mà trông có vẻ trí thức và bộn tiền ấy, không nhớ hả ? Hừ, sau cái hôm cậu nghỉ việc ông ta cứ tới tìm suốt. Bọn anh bảo không biết cậu có còn định đi làm nữa hay không, cũng không biết địa chỉ của cậu ở đâu. Thế mà ông ta vẫn cứ không chịu thôi. Gần một tháng nay, ngày nào ông ta cũng tới ngồi từ sáng sớm tới tối mịt, bảo chờ cậu vì biết đâu sẽ có lúc cậu quay trở lại. Dở hơi thế không biết ! Nói thế nào cũng không chịu đi. Nhưng được cái ông ta cũng trả cho bà chủ một số tiền nên bà ấy cũng chịu khó trà nước phục vụ ông ta lắm...”
Tôi lặng người, không biết phải nói gì.
“Thế... cậu có định quay lại làm không ? Cậu mà không quay lại, ông ta cứ ngồi đấy mãi thì khéo thành ‘nàng Tô Thị thế kỷ 21’ đấy. Hahaha...”
Từ lúc ấy, tôi cũng không còn nghe rõ anh ta nói gì nữa. Hai tai ù đặc đi. Đầu óc thì trống rỗng. Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này ??? Ông ta thực sự nghiêm túc đến vậy sao ??? Tôi phải làm gì bây giờ ???
Tôi dặn dò kỹ anh chàng kia không về nói lung tung về chỗ làm mới ; cũng may anh ta không phải loại người hay bẻm mép. Nhưng chuyện quan trọng hơn cả là tôi nên làm gì với người đàn ông kia ? Không quan tâm nữa ư ? Tôi đã cố gắng thử, nhưng trong lòng cứ bứt rứt như đã làm chuyện gì có lỗi. Suy cho cùng ông ta đã từng đối xử rất tốt với tôi. Nếu thực sự muốn dứt khoát chuyện này, tôi không nên để ông ta chờ đợi trong vô vọng như vậy nữa.
Hôm sau tôi lén quay lại chỗ làm cũ. Tôi ngồi ở một chỗ kín đáo trong quán cafe ở góc đường và chú ý theo dõi thật kỹ những người ra vào cơ sở tẩm quất kia. Không khó để nhận ra ông. Ông tới từ rất sớm, từ xa cũng có thể thấy ông tiều tuỵ đi rất nhiều. Tới gần trưa cũng không thấy ông ra, tôi đành phải quay về. Chiều hôm ấy, tôi lại tới chỗ cũ. Tôi không có cách gì để biết ông có còn ở trong đó nữa không. May thay, đúng lúc ấy thì anh nhân viên tôi gặp ở chỗ rửa xe hôm trước đi ngang qua. Tôi kéo anh ta vào quán, và hỏi xem ông ta còn ở đó hay đã về rồi. Anh ta bật cười và nói rằng : “Đảm bảo ông ta sẽ ngồi cho tới khi đóng cửa. Hôm nào mà chẳng vậy. Thế cậu không định vào gặp ông ấy à ?”
|