Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo
|
|
Cơ bắp phân bố thật hài hòa. Có nên tiến cử hắn làm người mẫu khỏa thân cho khoa Mỹ thuật không nhỉ? Các cô nàng bên đó nhất định sẽ phát điên, nói không chừng còn chụp ảnh khỏa thân của hắn đem bán.
Không, tôi cũng có thể chụp ảnh khỏa thân của hắn để bán cơ mà. Một người làm quan, cả họ được nhờ, sao lại để người ngoài hốt đống bạc này? Nên chụp toàn thân hay là chú trọng vào một vài bộ phận quan trọng thôi đây?
Trong lúc mải tính toán, chiếc khăn đã tự động tiến dần lên đùi lúc nào không hay.
“Em nhìn trộm anh.” Trên đầu vọng xuống tiếng cười.
Tôi thật quá hiền lành rồi, bị câu nói của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, điển hình của câu có tật giật mình. Có điều, ngoài mặt tuyệt đối không thể nhận thua. Tôi ngẩng đầu hừ nhạt, đột nhiên đứng thẳng, hất hàm hỏi: “Tôi mà phải nhìn trộm à? Tôi nhìn một cách quang minh chính đại đấy chứ”.
Cúi đầu, cố tình nhìn cho rõ.
Thật… vĩ đại…
Hắn cũng hừ một tiếng: “Em nhìn của anh rồi, anh cũng phải nhìn của em”.
“Anh dám?”
“Sao lại không dám? Anh cũng nhìn một cách quang minh chính đại đấy.” Hắn nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại với tới cởi thắt lưng của tôi.
“Buông tay! Dám giở trò lưu manh!”
“Không buông! Muốn nhìn thì cả hai cùng nhìn!”
Lúc này thì tôi nổi nóng rồi, cơn giận bộc phát, giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.
Bốp!
Tất cả khựng lại.
Lần này tiêu rồi. Tôi dám đảm bảo từ bé đến giờ chưa ai dám tát hắn cả.
Hắn buông tay, ngượng ngùng sờ má, lẩm bẩm: “Đùa thôi mà, em mạnh tay thế, sẽ đánh anh điếc luôn đấy”.
Tôi đờ ra mười giây tròn.
Sau đó là hét lên một tiếng thất thanh, đạp cửa lao như bay ra ngoài.
Thượng đế ơi, xin hãy cho con chết đi!
Cho con chấm dứt cuộc sống đại học thê thảm này đi!
A men.
Sau ba lần miễn cưỡng giúp Hà Vĩnh Kỳ tắm, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra rằng, cầu nguyện Thượng đế là một hành động vô ích. Thượng đế không thể xử lý, cũng không thể giải đáp vấn đề. Tôi đã hỏi Ngài không biết bao nhiêu lần là tại sao cuộc sống đại học của tôi lại thê thảm như thế này? Tại sao tôi phải trở thành bảo mẫu của Hà Vĩnh Kỳ? Tại sao đã đảm nhiệm chức năng của các thiết bị điện dân dụng như máy rửa bát, máy giặt,… rồi mà tôi vẫn phải đóng thêm vai vận động viên điền kinh bất đắc dĩ nữa?
…
Chẳng có câu hỏi nào nhận được đáp án.
Tôi quyết định không thèm hỏi Thượng đế nữa, thay vào đó là hỏi thẳng Hà Vĩnh Kỳ.
“Tại sao tôi phải giúp anh làm cái này cái nọ? Cuộc đời này thật quá bất công!” Vừa dùng khăn kỳ lưng cho hắn, tôi vừa xả nỗi ức chế đầy bụng: “Làm bảo mẫu cho một thằng đần tôi cũng không để ý, nhưng tại sao cả trường chỉ có mình tôi biết anh đần thôi? Rốt cuộc tại sao tôi lại thê thảm thế này?”.
“Bởi vì anh thích em.” Hà Vĩnh Kỳ khá hơn Thượng đế chút, trả lời rất nhanh.
Tôi đờ ra một lúc, thô lỗ xoay hắn lại, mặt đối mặt hỏi: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa”.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Anh thích em”.
Bịch, chiếc khăn ướt rơi xuống nền nhà.
Tôi há hốc mồm, trợn tròn mắt, tiếp đó lắc đầu nguầy nguậy.
Một tên con trai trần truồng đứng giữa nhà tắm – ảo giác.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng tôi – ảo giác.
Nói thích tôi – ảo giác!
Đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn, tôi suýt nữa thì ngã lăn quay.
“Hà Vĩnh Kỳ, giải thích rõ ràng lời anh vừa nói”, tôi yếu ớt mở miệng.
Hắn thích thú chiêm ngưỡng vẻ mặt choáng váng của tôi trong năm giây: “Anh thích em, Đồng Đồng”. Hắn dừng lại chút, dường như sắp xếp lại câu chữ một lần nữa, nói tiếp: “À, phải nói là anh thích trêu em”.
Tôi ngây đơ…
Hắn nhìn tôi, bật cười ha hả.
“Anh là đồ khốn nạn!” Cuối cùng tôi điên lên: “Đi chết đi!”. Tôi dồn toàn bộ công lực tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, lần này hoàn toàn không nể nang gì hết.
Mặt đỏ như đít khỉ, tôi thở hồng hộc: “Hà Vĩnh Kỳ, anh là thằng đểu!”. Sau đó co chân đạp ngay bộ phận hiểm yếu đang tồng ngồng của hắn.
“A!”
Trong tiếng kêu thét thảm thiết của Hà Vĩnh Kỳ, tôi lửa giận bừng bừng đạp tung cửa, không thèm nán lại một phút nào, vơ lấy cặp sách lao thẳng vào màn đêm tăm tối bên ngoài.
Khuôn viên trường buổi tối rất đẹp, nhưng lúc này tôi chẳng có lòng dạ nào thưởng thức.
Vứt cặp sang một bên, tôi nằm bò trên ghế đá thở dốc.
Tôi hận hắn, hận hắn, hận hắn đến chết!
Tại sao cuộc sống đại học của tôi lại thê thảm thế này?
Hi vọng cú đá lúc nãy làm hắn thành vô dụng luôn thì càng tốt! Mà không được, lỡ hắn vô dụng thật thì biết ăn nói thế nào với dì đây? Tôi dần dần có chút lo lắng.
Hay là về xem hắn thế nào? Có khi hắn mất mạng trong nhà tắm rồi cũng nên?
Không được! Tôi lắc đầu, chết cũng không quay lại. Trong mắt tôi, nhà tắm chẳng khác gì chốn địa ngục nhan nhản ma quỷ.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng tôi nằm vật ra ghế đá, quyết định không khuất phục.
Trời cuối cùng đã xuất hiện sao. Cổ nhân từng lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn, tôi cũng thử một lần cho biết.
Bất luận thế nào, đêm nay tuyệt đối không về!
Lũ côn trùng rả rích trong bụi cỏ, gió đêm khẽ lướt qua gò má.
Mọi thứ đều rất tuyệt vời, nếu như không có chuyện phiền phức kia.
Tôi mang ý chí quyết không khuất phục trải qua một đêm giữa không gian tươi đẹp, sớm tinh mơ hôm sau mở mắt dưới ánh mặt trời màu cam nhàn nhạt.
Thật tuyệt vời biết bao… toàn thân đầy những vết cắn của muỗi và các loại côn trùng không rõ danh tính khác…
Dựa vào khả năng nhẫn nhịn đã được tôi luyện suốt một thời gian dài, hiện tại cơn giận hôm qua đã xẹp xuống. Sau khi rửa mặt, súc miệng qua loa ở bồn rửa tay giữa sân trường, tôi thở dài đánh thượt, rốt cuộc vẫn cầm hai tấm thẻ tập thể dục chạy đến sân vận động.
Thì ra hắn thích trêu đùa tôi.
Cũng xem như tôi đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cuộc sống thê thảm hiện nay rồi.
Chạy xong, mua đồ ăn sáng, ngồi trong giảng đường quét sạch cả hai suất. Cho anh chết đói!
Tiết đầu tiên là toán cao cấp, sinh viên lần lượt kéo đến. Nghĩ đến việc chuẩn bị phải đối mặt với tên ác ma, lòng tôi thấp thỏm không yên. Nhưng chuông vào lớp vang lên rồi, thậm chí đến tận lúc thầy giáo cũng đã vào lớp, vẫn chưa thấy tung tích hắn đâu.
Vô số ánh mắt ném về phía tôi, có lẽ do cảnh tôi ngồi một mình quá bắt mắt, bọn họ đã quen cảnh hai đứa một ngồi một nằm dính nhau như keo rồi.
Từ thấp thỏm không yên, tôi chuyển sang lo lắng không thôi. Chẳng nhẽ hắn thực sự đã ngã xuống nền nhà tắm, không bò dậy được nữa ư?
Thảm rồi, chẳng những không có mặt mũi nào gặp dì mà còn phải ngồi tù đếm lịch ấy chứ. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớp im lìm, mặt tôi càng lúc càng trắng bệch.
Tim đập thình thịch, Hà Vĩnh Kỳ, anh làm ơn xuất hiện nhanh đi.
Xin anh, coi như tôi van xin anh đấy.
Cuối cùng, lời khẩn cầu thầm lặng đầu tiên của tôi từ khi vào đại học đã trở thành hiện thực.
Bóng dáng quen thuộc của Hà Vĩnh Kỳ xuất hiện trước cửa lớp.
Trong tích tắc, tôi kích động đến nỗi chỉ muốn nhảy bật dậy reo hò lao đến ôm hắn vài cái. Lấy tay dụi dụi mắt, cố ngăn cơn kích động, tôi chăm chú quan sát hắn.
“Trời ơi Vĩnh Kỳ, em bị sao thế?”
“Không có gì ạ, xin lỗi thầy, em đến muộn.”
Hà Vĩnh Kỳ vừa bước chân vào, cả giảng đường liền xôn xao.
Trên khuôn mặt của Bạch mã hoàng tử hằn rõ năm ngón tay, chân thì cà nhắc.
Tôi rất muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc hắn bước cao bước thấp tiến tới chỗ tôi… tôi quả thật không thể nhịn nổi, bật cười ha hả.
“Ha ha ha… ha ha… ha ha ha…”
Cười là hành động mà con người khó có thể khống chế nổi. Tôi càng cười càng cảm thấy buồn cười, lúc đầu là ôm bụng cười, sau thì nằm bò ra vỗ bàn không ngừng.
Đợi tôi cười xong mới phát hiện ánh mắt trách móc của thầy giáo và cả lớp đang nhìn mình từ lúc nào.
“Lương Thiếu Đồng, sau giờ học ở lại gặp tôi.”
Từ khi vào trường, hôm nay là lần đầu tiên ước nguyện của tôi thành sự thật, cũng là lần đầu tiên bị thầy giáo bắt ở lại lớp sau giờ học.
|
Chương 4
Bị bắt ở lại lớp sau giờ học là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ. Từ bé đến giờ, tôi luôn là con ngoan trò giỏi, chưa bao giờ phải nếm trải mùi vị xấu hổ này.
Suốt hai tiết toán cao cấp, tôi ngồi thừ ra như khúc gỗ, mắt dán chặt lên bảng, hoàn toàn đờ đẫn. Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi bên cạnh. Tôi rất muốn đạp văng tên yêu tinh hại người này, nhưng sau khi đạp được hắn thì chắc chắn tôi sẽ bị cả lớp đạp chết luôn. Tôi đờ đẫn, không phải mất trí.
Sáng hôm nay chỉ có hai tiết toán cao cấp. Tan học, cả lớp tinh thần phơi phới nhanh chóng chuồn hết. Thầy giáo chỉnh lại gọng kính trên sống mũi, từ bục giảng bước xuống chỗ tôi.
“Cút!” Từ này đương nhiên không phải nói với thầy giáo, mà là dành cho tên khốn Hà Vĩnh Kỳ vẫn ngồi ỳ bên cạnh tôi không chịu biến đi.
Hắn lắc đầu: “Anh ở lại với em”.
“Cút!”
“Không cút.”
Cuộc khẩu chiến giữa “cút” và “không cút” đang diễn ra khốc liệt thì thầy giáo đã đứng trước mặt.
“Lương Thiếu Đồng, có nghe thấy thầy bảo em ở lại không?”
Tôi gật đầu, cố gắng làm ra vẻ hối lỗi – mặc dù tôi chẳng có lỗi gì cả.
“Cười ầm ĩ trong lớp là không tốt, nhưng thầy cảm thấy lỗi lớn nhất của em là có thái độ phiến diện với hành vi của bạn học. Hơn nữa Hà Vĩnh Kỳ là anh kết nghĩa của em, em nói xem em cười nhạo Vĩnh Kỳ như thế là đúng hay sai?”
Chỗ sai lớn nhất của em là đã không ra tay mạnh hơn, đập cho hắn một trận sống dở chết dở.
Tôi lại gật đầu, tiếp tục cố gắng làm ra vẻ hối lỗi – đương nhiên là tôi vẫn chẳng có lỗi gì cả.
Hà Vĩnh Kỳ ngồi cạnh, thành khẩn nói: “Cảm ơn thầy đã quan tâm, thực ra hai anh em chúng em từ bé đã quen đùa nhau như thế”.
“Hà Vĩnh Kỳ, em quá nuông chiều em ấy rồi, yêu thương em mình không có là gì sai, nhưng…”
“Thưa thầy, Đồng Đồng tính tình thẳng thắn, chẳng có gì không tốt cả.” Hà Vĩnh Kỳ trưng ra nụ cười rực rỡ làm mềm lòng đối phương: “Với lại em thích nhìn Đồng Đồng cười”.
Bách phát bách trúng, trăm trận trăm thắng.
Thầy giáo lập tức mềm lòng: “Vậy thì… Lương Thiếu Đồng, sau này phải chú ý sửa đổi nhé. Thôi, chẳng có chuyện gì nữa”.
Nhìn bóng thầy rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đồng Đồng…” Hà Vĩnh Kỳ kéo tay áo tôi.
Tôi quay phắt đầu lại, dùng ánh mắt hung hãn nhìn hắn: “Chuyện gì?”.
“Tối qua em đi đâu thế?”
“Đừng có lắm chuyện! Tôi thích đi đâu thì đi đấy.” Tôi tức giận hừ một tiếng, đứng dậy dọn sách, bỏ mặc hắn ngồi đấy mà tiến thẳng ra cửa lớp.
“Tối qua bác gọi điện, nghe nói em không ở trong phòng, giọng bác hình như không hài lòng, còn hỏi có phải em thường xuyên không về phòng ngủ không.”
Binh! Tôi đập thẳng đầu vào cửa lớp.
Xoa xoa đầu, tôi cảm thấy mình như đang đứng chênh vênh trên miệng vực, chậm chạp quay người lại, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ: “Anh trả lời thế nào?”.
Hắn nhếch mép cười nham nhở, lại càng khiến tôi bồn chồn.
“Anh nói… gần đây em đang tự học VB[3] nên đến phòng của đàn anh hỏi bài.”
Phù… tôi thả lỏng người. Cứ thế này chắc tim tôi phải về hưu non mất.
“Đồng Đồng…”
“Lại chuyện gì nữa?”, tôi cảnh giác nhìn hắn.
“Hôm nay là thứ ba…”
“Thì sao?”, tôi nhướng mày, nếu hắn còn dám nói thêm một câu trêu ngươi nữa, tôi sẽ ra tay không thương tiếc.
“Nhớ mua sườn xào chua ngọt.”
Tôi thở phào: “Sườn chứ gì, chuyện nhỏ”. Bây giờ chỉ cần hắn không kiếm chuyện, phải làm bảo mẫu tôi cũng chịu.
Buổi trưa, hắn ăn rất ngon lành món sườn xào mà tôi phải chen lấn với cả biển người trong căng tin mới mua được, vừa ăn vừa liếc tôi cười cười vẻ đắc ý.
Đương nhiên hắn phải cười rồi, tôi bị hắn hành hạ khốn khổ, không cách nào phản kháng đến thế cơ mà.
Tôi bắt đầu chấp nhận số phận hẩm hiu của mình.
Số phận hẩm hiu kéo dài ba tháng, cũng là lúc kỳ thi cuối kỳ đến gần.
Những thứ không thuận mắt nhìn nhiều rồi cũng thành quen, hiện tại tôi đã vừa mắt với Hà Vĩnh Kỳ hơn trước nhiều. Trừ việc phải giúp hắn làm vô số chuyện ra thì hắn cũng chả có tật xấu gì đáng kể.
Chỉ cần chịu đựng hết học kỳ này, đến đầu học kỳ sau tôi sẽ làm đơn xin chuyển phòng ngay. Cho dù có phải dùng toàn bộ sinh hoạt phí để hối lộ cũng không tiếc.
Mẹ liên tục gọi điện căn dặn tôi phải thế này thế kia. Mười lần thì đến tám lần là vì Hà Vĩnh Kỳ, làm tôi phải cảm thán lần thứ n, tại sao mình không phải là con trai của dì cơ chứ.
Cuộc gọi lần này là để dặn dò tôi tổ chức sinh nhật cho Hà Vĩnh Kỳ.
“Trước đây năm nào dì cũng làm tiệc sinh nhật cho Vĩnh Kỳ. Bây giờ hai đứa ở xa nhà, Đồng Đồng, con phải mời bạn bè đến dự tiệc sinh nhật anh, đặt một chiếc bánh ga tô, nhất định phải tổ chức một bữa tiệc thật vui vẻ náo nhiệt, nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn nghe lời: “Tổ chức tiệc sinh nhật, đặt bánh, náo nhiệt”, ghi vào sổ.
Hà Vĩnh Kỳ rất xem trọng sinh nhật.
“Em định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh?” Hiếm hoi lắm mới thấy hắn rũ bỏ bộ dạng lười biếng hằng ngày, hứng khởi nắm vai tôi nói: “Đồng Đồng, em muốn làm tiệc sinh nhật cho anh à?”.
“Ừ.” Tôi chán nản gật đầu, hất bàn tay hắn ra.
“Tốt quá, thật tốt quá.” Hắn kích động chạy khắp phòng, rồi lại lao đến nắm vai tôi: “Có bánh ga tô không?”.
Bánh ga tô? Tôi nhìn vào sổ, gật đầu: “Có”. Mẹ đã dặn, phải mua bánh ga tô.
“Hai đứa mình cùng đón sinh nhật anh?”
Nhìn vào sổ, tôi lắc đầu: “Không được, phải mời các bạn, phải náo nhiệt”.
Hắn ỉu xìu: “Tại sao? Hai đứa mình là đủ rồi”.
“Không được! Nếu không thì khỏi tổ chức!”, tôi hét lên.
“Được được, nghe em tất.” Mặt hắn xị ra một lúc, sau đó lại trở nên hớn hở: “Bánh ga tô phải có hình trái tim ở giữa”. Hắn lôi máy tính xách tay ra, vẽ lung tung một hồi rồi chìa cho tôi xem.
Đó là hình hai trái tim bị mũi tên của thần Cupid đâm xuyên qua.
Tôi cầm luôn cái máy tính đấy phang vào gáy hắn: “Có phải bánh đính hôn đâu? Đồ đần! Viết sinh nhật vui vẻ với ngày tháng năm sinh là được rồi”.
Hắn bất mãn nhìn tôi hồi lâu, sau mới nhún vai: “Thế thì viết sinh nhật vui vẻ vậy”.
Mùng một tháng mười hai đến rất nhanh. Cả lớp vừa nghe tôi thông báo liền nhốn nháo cả lên.
“Hôm nay là sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ? Sao cậu không chịu nói sớm?” Lũ con gái bụm miệng, sung sướng đến run rẩy toàn thân: “Mình nên tặng cậu ấy cái gì đây? Thảm rồi, sao muộn thế này cậu mới nói. Hà Vĩnh Kỳ, chúc mừng sinh nhật nhé”, quay ra gửi cho Hà Vĩnh Kỳ nụ cười dễ thương nhất.
Đám con trai thì khoác vai tôi: “Đồng Đồng, bánh ga tô có to không? Đừng có để mình tặng quà rồi mà không được ăn no nhé, không thì, hờ hờ…”.
Hà Vĩnh Kỳ ngồi bên cạnh vươn tay hất cánh tay kia ra, điềm nhiên khoác lên vai tôi, cười nhạt: “Bánh to, đủ để các cậu no chết”.
Tôi lừ hắn một cái, tên phiền phức này rất kén chọn, để tìm được một cái bánh vừa ý hắn, tôi đã phải khổ sở đưa hắn đến cả chục tiệm bánh chứ chẳng ít.
Thầy giám thị biết hôm nay là sinh nhật Hà Vĩnh Kỳ liền hào phóng cho chúng tôi mượn chìa khóa phòng giải trí của khoa, mặc sức sử dụng hệ thống âm thanh và ánh sáng trong đó.
Tên này đích thị là cục cưng của cả thiên hạ, hừ.
Buổi tối, đúng giờ hẹn, thầy giáo và các bạn đều đến đông đủ. Tôi khổ nhất, bê bánh ra, cắm nến, lại còn phải chuẩn bị dĩa và đĩa cho từng người.
Hà Vĩnh Kỳ ôm quà đầy tay, một lúc lại gật đầu cảm ơn, chốc chốc lại lượn qua lượn lại sau lưng tôi: “Đồng Đồng, anh vui lắm, không ngờ có thể cùng đón sinh nhật với em. Ngày này năm sau chỉ riêng hai đứa mình đón sinh nhật thôi nhé?”.
Tôi huých khuỷu tay một cú, ý bảo hắn ngậm miệng.
Chuẩn bị xong, mọi người cùng tiến lại gần chiếc bánh. Hà Đông Bình đã nhanh chóng tắt hết đèn, ánh nến làm mọi khuôn mặt đều trở nên đỏ ửng.
“Hát nào, bài ‘Happy birthday’.”
Có người bắt nhịp: “Happy birthday to you, happy…”.
Hà Vĩnh Kỳ đứng trước chiếc bánh, nở nụ cười vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc.
Hát xong, lũ con gái la hét: “Uớc đi, ước đi”.
Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Lũ con gái lại ầm ĩ: “Thổi nến, thổi một hơi tắt hết nến thì điều ước mới thành hiện thực được”.
Hắn mở mắt, một hơi thổi tắt hết nến.
Mọi người vui vẻ vỗ tay, Hà Đông Bình vội bật đèn lên, gian phòng lại sáng rực rỡ.
Mọi người cùng giúp rút nến ra, lớp trưởng Từ Dương đột nhiên nắm tay Hà Vĩnh Kỳ hỏi: “Ước gì thế?”.
“Đúng đấy, cậu ước gì thế? Nói cho bọn mình biết đi”, một lũ con gái vào hùa với Từ Dương.
Vài thầy cô cũng thích thú nhìn hắn chờ đợi.
“Ước nguyện của mình là…”, hắn chậm rãi nói: “Cả đời cùng Đồng Đồng sống cuộc sống đại học như bây giờ”.
Phụt!
Chỗ cô ca trong miệng tôi bất thình lình mạnh mẽ xông ra ngoài, bay qua mặt bàn, đáp thẳng xuống khuôn mặt rạng rỡ của Hà Vĩnh Kỳ.
Không gian im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều ném cho tôi cái nhìn trách cứ.
Lũ con gái thì tức cho khuôn mặt điển trai của Hà Vĩnh Kỳ, đám con trai thì tiếc cái bánh bị dính nước ngọt, các thầy cô… có lẽ giận tôi lãng phí đồ ăn thức uống.
Sau năm giây tĩnh lặng, tôi chớp mắt, quyết định là người phát ngôn trước.
“Anh đừng mơ sẽ thành hiện thực!”, tôi hét vào mặt Hà Vĩnh Kỳ, thẳng lưng ưỡn ngực hùng dũng lao ra ngoài.
“Đồng Đồng, anh thích em.”
Rầm! Tôi đập mạnh vào cửa.
Tôi quay đầu lại, nhìn hắn.
Mọi người đều sững người.
Hắn mặt mày nghiêm túc nói với tôi: “Anh thực sự rất thích em, cho dù em phun cô ca lên mặt anh, anh vẫn cảm thấy em là người đối xử với anh tốt nhất”.
Tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn, hằn học đáp: “Anh thích trêu đùa tôi thì có”.
Hắn cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, gật đầu: “Cũng có thể nói vậy”, còn nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“A!” Tôi đạp tung cửa, hét lên một tiếng lao đi.
Trời ơi, xin hãy để tất cả kết thúc đi! Cái cuộc sống đại học thê thảm này của tôi.
Làm lao công không lương cho người khác đã khốn khổ lắm rồi, tôi lại còn phải làm lao công cho một kẻ thích trêu đùa mình nữa chứ. Mỗi lần nhìn hộp cơm vất vả lắm mới mua được cho hắn, lòng tôi lại nảy lên ham muốn được bỏ thuốc xổ vào đó. Đáng tiếc, bản thân tôi sinh ra đã lương thiện quá mức, đến con chuột còn chẳng dám làm hại – huống hồ hắn còn có hậu phương vững chắc là mẹ tôi.
Dù sao cũng không có cơ hội báo thù, tôi chỉ còn biết mong cho học kỳ này mau chóng kết thúc.
Điều đáng mừng là, bất kể ông trời có thiên vị Hà Vĩnh Kỳ thế nào thì thời gian cũng trôi qua từng ngày một. Trường áp dụng hình thức học tín chỉ, mỗi học kỳ phải đăng ký một môn tự chọn. Lúc chọn môn, vì không muốn cứ phải kè kè với Hà Vĩnh Kỳ, tôi đã cố ý chọn một môn kỳ quái: Động vật lưỡng cư đại cương.
Môn dở hơi như thế, có đánh chết tôi cũng không tin Hà Vĩnh Kỳ lại chọn giống tôi y đúc.
Đầu tháng mười hai, kỳ thi hết môn tự chọn được tổ chức sớm hơn các môn khác.
Môn tự chọn nên mọi người đều không ôn tập kĩ càng cho lắm, thầy trông thi cũng dễ tính, có thể tự do chọn chỗ ngồi, thật đúng là thiên đường quay cóp. Tôi chẳng có yêu cầu gì với chỗ ngồi, đằng nào thì cũng không thoát khỏi cái kẹo cao su kia. Tôi chỉ hi vọng hắn đừng có làm phiền tôi trong giờ thi là tốt lắm rồi.
Kết quả, mộng tưởng và hiện thực luôn trái ngược.
Cầm đề thi chưa đầy mười phút, cái kẹo cao su bên cạnh đã rục rịch không yên.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”, hắn thì thầm.
|
Tôi liếc xéo một cái: “Câm miệng”.
“Câu thứ ba của bài thứ nhất điền cái gì?”
Câu hỏi dễ ợt thế cũng không biết làm? Tôi cười nhạt: “Trừ ăn uống ỉa đái ra thì anh còn biết làm gì hả?”.
Hắn rốt cuộc cũng biết xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Tôi yên tâm làm bài.
Mười phút sau, hắn lại bắt đầu giở trò.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…”
“Im mồm.”
Hắn nhìn thầy đang ngồi đọc báo trên bục giảng, mỉm cười lấy lòng với tôi, chìa ra một tờ giấy: “Đáp án chính xác đó, có lấy không?”.
Tôi thừ người: “Ở đâu ra?”.
“Các bạn cho. Có mấy tờ lận, đủ hết các câu.” Hắn cười rạng rỡ.
Tôi xoay đầu nhìn quanh lớp, quả nhiên có không ít đôi mắt long lanh đang nhìn hắn chờ đợi.
“Tôi không thèm, buồn nôn”, tôi bực bội lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu làm bài.
Môn này thực ra không khó, thi một tiếng rưỡi nhưng chưa đầy một tiếng mọi người đã thi nhau nộp bài. Tôi nộp xong đi thẳng ra cửa, Hà Vĩnh Kỳ lon ton chạy theo sau.
“Đồng Đồng, hôm nay ăn gì?”
“Trừ ăn ra anh còn biết cái gì nữa?”
“Đồng Đồng…”, hắn nắm lấy cánh tay tôi: “Đừng đi nhanh thế, giúp anh một việc”, tay còn lại rút một bức thư từ trong cặp ra.
Tôi hiểu ngay vấn đề, sầm mặt xuống: “Lại định nhờ tôi giúp anh từ chối lũ con gái? Anh coi tôi là cái gì, thư ký riêng chắc?”.
Hắn trưng ra bộ dáng đáng thương đã trở thành thương hiệu, gãi đầu nói: “Tất cả cho em toàn quyền xử lý là chứng minh anh hoàn toàn tin tưởng em, để em đỡ phải ghen tuông”.
Nhìn bản mặt “thành thật khẩn khoản” của hắn, tôi tức muốn ói máu. Nhìn thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ không kiềm chế nổi mà cho hắn một đập mất. Tôi hừ mạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
Không ngờ xoay người nhanh quá nên mất thăng bằng, rầm một tiếng, tôi ngã lăn ra đất.
Hà Vĩnh Kỳ hét lên thất thanh: “Đồng Đồng, em có sao không?”.
Thật mất mặt…
Hắn đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên đường, khom người lấy tay áo lau vết đất dính trên quần tôi. Vị trí và tư thế này rất thích hợp để tôi cho hắn một đập vào sau gáy.
Bốp!
Dĩ nhiên tôi không chút do dự, lập tức ra tay.
“Ối…” Đang chăm chú lau vết bẩn trên quần cho tôi thì đột nhiên bị ăn đập, hắn ngước đôi mắt giống như con cún tội nghiệp tự dưng bị người ta đá một cước, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi vênh mặt mắng hắn: “Ai bảo anh dám dùng tay áo để lau? Bẩn kinh lên được, áo của anh là do tôi giặt, làm bẩn áo thì phải đánh”.
Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, vội lấy khăn tay trong cặp ra lau cho tôi.
“Em thật là khó chiều”, hắn lầm bầm.
“Cái gì?”, giọng tôi có phần không tốt.
“Không có gì…”
Hôm nay là sinh nhật tôi, cách sinh nhật của Hà Vĩnh Kỳ vừa đúng mười lăm ngày.
Sáng sớm tỉnh giấc, nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi vui mừng hớn hở. Có điều mẹ sẽ không cho tôi được hưởng sự đối đãi như với Hà Vĩnh Kỳ đâu, càng không đời nào bảo Hà Vĩnh Kỳ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi.
Hôm nay, tôi sẽ tự thưởng cho chính mình.
Thượng đế, chí ít xin hãy để Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời con trong ngày hôm nay.
Tôi quyết định ngày hôm nay sẽ chẳng làm gì giúp Hà Vĩnh Kỳ hết, thế nên tôi không chạy bộ hộ hắn. Cô gái phụ trách đăng kí thẻ ngạc nhiên hỏi tôi: ”Ý? Thẻ của Hà Vĩnh Kỳ đâu? Cậu quên không đem theo à?”.
Tôi cười toe toét, hỏi lại: “Hà Vĩnh Kỳ là ai cơ?”, sau đó cắp đít chuồn thẳng.
Tâm trạng vô cùng thoải mái.
Vào quán McDonald gần trường, tôi gọi một phần điểm tâm ngồi ăn ngon lành. Cứ nghĩ đến cảnh Hà Vĩnh Kỳ đang ngồi đần thối chờ đợi bữa sáng đúng giờ như mọi khi mà tôi không nhịn nổi cười.
Lẽ ra phải làm thế này từ lâu rồi.
Hôm nay phải tận lực hành hạ hắn một phen, đến mai lại dùng phương pháp đe dọa cộng thêm dụ dỗ, ép hắn thề không bao giờ hé miệng với bất cứ ai, đặc biệt là mẹ tôi, thế là ổn.
Ăn sáng xong thì đến giảng đường.
Giảng đường rất ồn ào, hôm nay thầy trả bài thi môn Động vật lưỡng cư đại cương.
Hà Đông Bình đưa bài cho tôi: “Đồng Đồng, của cậu này, điểm cao phết, tám hai điểm”.
Tôi cười hớn hở nhận lấy.
“Đồng Đồng hôm nay tâm trạng tốt thế, cười một cái đẹp trai lên bao nhiêu.”
Uông Ly Ly ngồi cạnh xen vào: “Đúng thế, quả nhiên là anh em của Hà Vĩnh Kỳ, cả hai đều đẹp trai”.
Tôi lơ đi cái tên đáng ghét đó, quay ra hỏi Hà Đông Bình: “Ai điểm cao nhất lớp?”.
“Là Hà Vĩnh Kỳ. Anh cậu thật xuất sắc.”
Tôi hừ nhạt, được đến bảy, tám đứa nhắc bài cho, điểm không cao mới lạ đấy. Tôi khinh!
Hà Đông Bình chạy sang chỗ khác tìm cái gì đó, không biết đọc được gì mà cười nghiêng ngả, ném tờ giấy cho tôi nói: “Bài thi của Hà Vĩnh Kỳ đó, cậu xem câu duy nhất Vĩnh Kỳ trả lời sai đi. Trời ạ, cười chết mất”.
“Có gì đáng cười? Sai một câu có gì lạ?”, tôi đón lấy, mở ra xem, mặt mũi liền tối sầm lại.
Cả bài chỉ sai một câu điền từ vào chỗ trống.
Câu thứ ba của bài thứ nhất, bốn tập tính sinh hoạt của ếch là gì?
Hà Vĩnh Kỳ điền vào bốn chữ: ăn, uống, ỉa, đái. Chẳng trách Hà Đông Bình cười như muốn đứt ruột.
Tên ngu ngốc! Thật xấu hổ, cái tên ngu dốt này lại là anh kết nghĩa, bạn chung phòng kiêm luôn cái đuôi dai nhách của tôi.
Đúng lúc này Hà Vĩnh Kỳ bước vào: “Ồn ào thế, có kết quả thi rồi à?”.
“Mau xem bài thi của cậu đi, chết cười.”
“Vĩnh Kỳ, cậu thật giỏi, điểm cao nhất lớp đó.”
Hà Vĩnh Kỳ bước lại bên tôi: “Đồng Đồng, sáng sớm em đi đâu thế? Anh cứ ngồi trong phòng đợi em mãi”.
Có mà đợi bữa sáng thì có. Tôi lườm hắn: “Hừ, tôi ra McDonald ăn sáng”.
“Sao không rủ anh cùng đi?”
“Sao tôi lại phải rủ anh chứ?”, tôi đốp lại, ném bài thi cho hắn: “Xem đi, trên đời có loại người ngu dốt như anh không? Đừng có nói với người khác là anh quen tôi đấy nhé”.
Hắn lướt qua bài thi, gãi đầu: “Ồ, câu này là em bảo anh mà”.
“Cái gì?” Tôi trợn mắt nhìn hắn.
“Đúng mà, anh hỏi em, em bảo là ăn uống ỉa đái…”
“Câm mồm!”
Lần này đến lượt cả lớp trợn mắt nhìn tôi.
Uông Ly Ly khẽ nói: “Đồng Đồng, cho dù cậu không thích Vĩnh Kỳ cũng đâu cần nhắc sai như thế”.
“Đúng đó”, Hà Đông Bình gật đầu phụ họa.
Thật là khóc không thành tiếng, tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp ngất luôn tại chỗ.
Hà Vĩnh Kỳ xích lại gần, quàng tay lên vai tôi: “Sao các cậu lại nhìn Đồng Đồng như thế? Bọn mình đùa chút thôi mà, các cậu làm em ấy sợ rồi này. Hôm nay là sinh nhật của Đồng Đồng đó”.
Cả lớp bỗng trở nên nhốn nháo.
“Đồng Đồng, hôm nay là sinh nhật cậu sao?”
“Thì ra cậu chỉ nhỏ hơn Hà Vĩnh Kỳ có mấy ngày tuổi…”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Trong lúc tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Hà Vĩnh Kỳ đã thay mặt tôi nhận lời chúc, vòng tay ôm lấy tôi, gật đầu cảm ơn mọi người, nói: “Tiệc sinh nhật thì thôi, hai đứa mình sẽ tự tổ chức, nhưng quà sinh nhật thì nhất định phải có, ngày mai mang đến lớp, mình sẽ tự tay ký nhận”.
“Ai muốn cùng đón sinh nhật với anh chứ?”, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại, đẩy tay hắn ra: “Tôi muốn cùng đón sinh nhật với mọi người”.
“Nhưng mà, Đồng Đồng, anh rất muốn hai đứa mình cùng đón sinh nhật với nhau thôi.”
Cứ đùa, thứ hắn muốn nhiều vô kể, tôi sao có thể đáp ứng hết được.
Tôi mặc kệ hắn, quay ra cười với các bạn: “Hôm nay là sinh nhật mình, tối nay mời mọi người cùng ăn bánh ga tô nhé”.
Lạ là không có tiếng hoan hô như dự tính, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.
“Đồng Đồng, có lẽ bọn tớ không nên đến làm phiền cậu thì hơn.”
Hà Đông Bình miễn cưỡng trả lời: ”Đúng thế… hơn nữa sắp đến kỳ thi rồi, ai cũng bận ôn tập cả”.
“Cậu và Vĩnh Kỳ cùng đón sinh nhật cũng tốt mà.”
Chuyện gì thế này? Tôi không được hoan nghênh đến thế sao? Mời người ta đến ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ai buồn nhận lời?
Một ý nghĩ lóe lên, tôi nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp bút bằng sắt trên bàn, dùng nó để nhìn xem có phải Hà Vĩnh Kỳ đang giở trò gì ở sau lưng không.
Hắn đang không ngừng chắp tay khom lưng cầu xin, trừng mắt dọa người.
Cái tên khốn khiếp!
Mặc dù tính khí của tôi rất rốt nhưng vẫn không kiềm chế nổi, cầm luôn hộp bút nện vào đầu hắn.
Binh!
Sau tiếng binh rùng rợn, cả lớp im phăng phắc.
Một dòng máu tươi chảy xuống từ trán Hà Vĩnh Kỳ. Thôi chết, tôi quên mất hộp bút làm bằng sắt.
Máu, máu, máu… không ngừng chảy xuống từ trán hắn. Ai cũng đần mặt ra nhìn hai đứa. Đến cả Hà Vĩnh Kỳ cũng ngây ra, ánh mắt kinh ngạc của hắn làm tôi thấy mình như một tên ác ma tội lỗi ngập đầu.
Hà Đông Bình là người đầu tiên bừng tỉnh: “Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”.
Cả lớp lập tức tỉnh theo, lao ùa đến.
“Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ…”
“Mau cầm máu lại.”
“Gọi thầy giáo.”
“Đưa đến phòng y tế.”
“Gọi cảnh sát.”
Mọi người vây lấy Hà Vĩnh Kỳ, đẩy tôi lúc này vẫn đang cầm hộp bút ngơ ngác ra một bên.
Tại sao chuyện lại thành ra thế này?
Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi sao?
Ngày sinh nhật không phải nên vui vẻ sao?
Tại sao lại như thế này?
Mẹ nhất định sẽ cắt cổ mình, dì sẽ khóc hết nước mắt, khuôn mặt của Hà Vĩnh Kỳ bị hủy hoại rồi, nói không chừng còn trở thành thằng khùng…
“A…”, tôi hét lên một tiếng, quay người định lao ra cửa.
Có điều đôi chân đã mềm nhũn từ lúc nào, rầm một cái, ngã nhào.
Bốp! Đầu đập mạnh xuống đất… phía trước tối đen.
Tôi ngất đi.
|
Chương 5
Tôi biết nguyện vọng khiến Hà Vĩnh Kỳ biến mất trong ngày sinh nhật không thể thành hiện thực, có điều cũng đâu cần xui xẻo đến mức phải tỉnh dậy trong bệnh viện chứ?
Lúc mở mắt, nhìn thấy chiếc ghế in biểu tượng y tế của trường, tôi chợt nhận ra mình thật sự xui tận mạng, đen không thể đen hơn nữa rồi.
“Đồng Đồng…”
Vừa nghe thấy giọng hắn, toàn thân tôi lập tức xù lông cảnh giác.
Quay người lại nhìn, Hà Vĩnh Kỳ đang nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng.
“Đồng Đồng, đầu em còn đau không?”, đầu hắn cuốn băng trắng toát, nhìn cực kỳ buồn cười.
Đầu anh đau thì có. Tôi hừ một tiếng, đầu mình còn lo chưa xong, lại chạy đến hỏi người ta có đau đầu không.
Lẽ nào cú đập của tôi đã biến hắn thành thiểu năng rồi?
Đang nghĩ ngợi, tự dưng cảm thấy đau nhức, đưa tay định xoa xoa một chút, tôi kinh ngạc phát hiện đầu mình cũng được cuốn băng chằng chịt.
Hắn mau mắn giải thích hộ: “Lúc ngất đi đầu em bị đập xuống đất…”.
“Không phải do anh hại sao?”, tôi quát.
Hà Vĩnh Kỳ ngoan ngoãn ngậm miệng, ngắm nghía trần nhà một lúc rồi bật cười.
Tôi càng lộn ruột, tức tối hỏi: “Cười cái khỉ gì?”.
“Chúng ta quả đúng là một cặp trời sinh, cùng phòng ký túc, đến vào viện cũng nằm chung phòng.”
Tên khốn này thật biết cách chọc tức tôi, nếu hôm nay không đập cho hắn một trận chắc tôi sẽ điên mất. Tôi nghĩ, nếu bắt buộc phải chọn một là con trai phát điên, hai là cháu trai bị ăn đập, chắc mẹ tôi cũng không đến nỗi chọn cái thứ nhất đâu.
Tôi khó khăn bò dậy khỏi giường, siết chặt nắm đấm tiến lại phía hắn.
Hắn hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm gần kề, nằm trên giường nhìn tôi bằng cặp mắt ngây thơ vô tội: “Đồng Đồng, em hồi phục nhanh quá, mới đó mà đã đứng dậy được rồi”.
Tôi cười nhạt: “Đương nhiên, trong phim kiếm hiệp, bên nào hồi phục chậm chắc chắn sẽ chết. Xem Lộc đỉnh ký chưa? Đây chính là ưu thế lớn nhất của Vi Tiểu Bảo khi ở trên núi Linh Xà đấy”.
Hắn cười khoe lúm đồng tiền: “Nếu em là Vi Tiểu Bảo thì sẽ chẳng lấy được cô vợ nào đâu”.
“Tại sao?”, kéo dài thời gian cũng vô dụng. Miệng mỉm cười, tay xắn áo.
“Nếu anh là Khang Hy, anh sẽ không để cho em lấy vợ.”
“Phải rồi, không lấy vợ, cả đời rửa bát giặt đồ, làm nô lệ phục dịch anh.” Cái đồ mưu mô xảo quyệt.
“Đồng Đồng.”
“Gọi cũng vô ích…” Hiếm lắm tôi mới nhỏ nhẹ với hắn được một lần, dịu dàng nói tiếp: “Có gọi tên tôi nghìn lần, tôi cũng đánh”.
Vừa thốt ra từ “đánh”, tôi lập tức nắm chặt tay, dùng khí thế dời non lấp biển, dùng quyết tâm một đi không trở lại, hoàn toàn vứt béng áp lực từ hai ngọn núi to đùng là mẹ và dì ra sau, lấy hết sức bình sinh đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được cả thiên hạ nhưng lúc nào cũng khiến tôi tức lộn ruột trước mặt.
Kể lại thì lâu chứ mọi việc diễn ra rất nhanh, cơ thể Hà Vĩnh Kỳ đột nhiên bật dậy như chẳng bệnh tật gì, tránh được cú đấm kinh thiên động địa của tôi.
Thêm cú nữa! Tôi giơ tay trái. Hắn né.
Thêm cú nữa! Tôi giơ tay phải. Hắn lại né.
Tôi lại đấm…
Trong lúc tôi mồ hôi đầy đầu, tay vung túi bụi thì eo đột ngột bị nắm chặt, tiếp đó là một lực cực lớn tác động lên. Tiêu rồi, tôi chỉ lo tấn công mà lơ là phòng thủ, bị Hà Vĩnh Kỳ phản đòn, đẩy thẳng xuống giường, còn thuận thế đè luôn lên người tôi.
“Ui…” Hắn nặng quá.
Vĩnh Kỳ ở phía trên cười đểu: “Chịu thua chưa?”.
Tôi căm phẫn nhìn hắn, quay đầu sang một bên: “Hừ, bổn thiếu gia thà chết không phục”. Tôi quyết định ngày mai không giúp hắn mua cơm, rửa bát, giặt đồ, chạy bộ nữa, cho hắn chết đói, chết bẩn, chết mệt luôn đi.
Hắn cúi đầu thấp hơn, hơi thở phả lên mặt tôi, không cười nữa, giọng khàn khàn: “Thế thì anh phải nghiêm túc dùng cực hình bức cung, em không được xin tha mạng đâu đấy”.
Giọng hắn khàn đặc, nghiêm túc bất thường. Tự dưng tôi cảm thấy nguy hiểm sắp ập đến.
“Anh định làm gì?”, tôi quay đầu nhìn hắn, mặt mũi cảnh giác.
“Bức cung”, hắn khẽ thốt ra hai từ, bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi tôi.
Bờ môi nóng hổi, mềm mại chạm lên môi tôi…
Không chỉ vậy, cái lưỡi nghịch ngợm cũng chui vào mò mẫm.
“Ư ư…”, tôi cố gắng lắc đầu, dùng tay đẩy hắn ra.
Hắn rất khỏe, chỉ dùng một tay đã giữ được cả hai tay tôi trên đỉnh đầu. Tất cả là tại tôi, ai bảo thường ngày nuôi hắn béo tốt, nào sườn nào cá, biết thế này thì cho hắn nhịn đói mỗi hôm một bữa.
Không, phải cho hắn nhịn đói luôn hai bữa mới đúng.
“Ư… cứu… cứu mạng…”, sắp ngạt thở rồi.
Hắn biến thành động vật thân mềm, bắt đầu chậm rãi xâm chiếm con mồi.
Tôi sẽ bị hắn nuốt sống mất…
Có lẽ nhớ ra tôi ngoài bảo mẫu, giặt đồ, nấu cơm vẫn còn vô số các công dụng khác, vào khoảnh khắc tôi sắp đứt hơi, hắn cuối cùng cũng buông ra, để tôi thỏa sức hít thở không khí.
Hắn nhìn tôi chăm chú, dịu dàng nói: “Đồng Đồng…”.
Có bài học vừa rồi, vừa nghe hắn gọi là da gà da vịt lập tức xuất hiện điểm danh đầy đủ, tôi cẩn thận quan sát hắn.
“Anh thích em.”
Hắn vẫn đang nằm bên trên, tôi không dám manh động, chỉ biết dùng vẻ mặt đưa đám nói: “Tôi biết, anh thích trêu đùa tôi. Thật là phúc ba đời”.
“Không, anh thực sự thích em. Là thứ tình cảm của một người con trai dành cho một người con trai ấy”, hắn nhẹ nhàng giải thích.
Con trai thích con trai? Trời ơi, hu hu, tôi không cần. Cho dù tôi không thích con gái, nhưng cũng không có nghĩa là tôi nhất định phải thích con trai.
Tôi có phải biến thái đâu.
Giờ thì tôi chẳng những phải lo lắng cho tính mạng bản thân mà còn phải gìn giữ trinh tiết cả đời người.
Mà hắn thì vẫn đang nằm đè bên trên.
Không được manh động, tuyệt đối không được manh động…
“Đồng Đồng, từ rất lâu rất lâu trước anh đã thầm yêu em rồi.”
Mặt mũi tôi càng khó coi hơn: “Vậy thì thật cảm ơn anh”.
Hắn cười dịu dàng: “Không cần khách sáo”, nhưng tôi chỉ thấy nụ cười này hết sức khủng bố. Trong phim, mỗi khi sát thủ mỉm cười như vậy, thảm án sẽ xảy ra ngay lập tức.
Tôi bắt đầu phỏng đoán, không biết hắn sẽ bóp cổ hay cưỡng dâm mình đây.
Cả hai phương án với tôi đều kinh khủng, sao lại phải chọn chứ? Cá nhân tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với hắn cả, hơn nữa tôi còn là em kết nghĩa của hắn. Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang cơ mà.
Oan uổng quá!
“Đồng Đồng…”, ánh mắt hắn lại trở nên nguy hiểm, đầu cúi xuống sát mặt tôi.
“Vĩnh Kỳ, anh anh anh… đừng căng thẳng… đừng đừng đừng căng thẳng… anh anh anh ngẫm nghĩ kỹ một chút…”
“Em còn căng thẳng hơn cả anh đấy”, hắn thích thú châm chọc tôi, không biết rút ra từ đâu một chiếc cà vạt.
Cà vạt? Tim tôi ngừng đập.
Hắn định cưỡng bức tôi đến chết à? Hắn dùng cà vạt trói tay tôi lại, sau đó…
Cuối cùng tôi không nhịn được, hét ầm lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người!”. Tiếng hét thê lương phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong bệnh viện.
Hắn cơ hồ không nghĩ rằng tôi lại dũng cảm thế, thộn mặt ra.
Rầm! Cánh cửa bật mở, một y tá hấp tấp lao vào.
A, thiên sứ áo trắng của tôi! Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi một cước đạp văng Vĩnh Kỳ còn đang ngơ ngác, lao đến chỗ thiên sứ cứu mạng của đời tôi.
“Cứu em, hắn định mưu sát em! Hắn sàm sỡ em!” Mặc dù cảnh một thằng sinh viên năm nhất ôm chầm cô y tá kể khổ có chút mất mặt, nhưng tình cảnh hiện giờ quả thật không có sự lựa chọn nào khác.
“Mưu sát?”
Vĩnh Kỳ lồm cồm bò dậy, trên tay vẫn cầm hung khí – chiếc cà vạt.
“Đồng Đồng, anh không biết em mắc chứng sợ cà vạt.” Hắn nói: “Anh thật sự không biết, nếu biết anh đã không tặng cà vạt rồi. Ngày mai anh sẽ chọn quà sinh nhật khác cho em nhé”.
Quà sinh nhật? Cái tên lừa đảo này, hắn phải là diễn viên giỏi nhất thế giới chứ đừng đùa.
Tôi cầu cứu cô y tá: “Đừng tin hắn, hắn định giết em, hắn còn sàm sỡ em”.
“Sàm sỡ?”, cô y tá nhìn tôi không chớp mắt.
“Đúng! Hắn sàm sỡ em”, tôi kiên định vạch mặt tội phạm.
Bầu không khí yên tĩnh trở nên nặng nề…
Hãy trừng trị hắn, đuổi học hắn, làm cho Hà Vĩnh Kỳ biến mất khỏi cuộc đời tôi, hay ít ra là biến mất khỏi cuộc sống đại học của tôi thôi cũng được.
Một phút sau…
“Ha ha ha…” Tôi nghe thấy một tràng cười dữ dội.
Cô y tá cười nghiêng ngả: “Ha ha, Vĩnh Kỳ, cậu em kết nghĩa… của em… ha ha… thật thú vị. Ôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi”.
Tôi há hốc mồm.
Vĩnh Kỳ cũng cười hì hì: “Đồng Đồng từ nhỏ đã thích trêu đùa người khác, diễn xuất vô cùng lợi hại”.
Y tá véo má tôi: “Em dễ thương thế này, đừng nói là Vĩnh Kỳ, ngay cả bà cô như tôi cũng muốn sàm sỡ một chút ấy chứ. Có điều trong bệnh viện không được ồn ào, sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác, hai anh em chơi đùa nhỏ giọng thôi. Nào, giờ thì đi nghỉ đi, nhìn hai anh em mỗi người đội một núi bông băng trên đầu này”.
Khóc không thành tiếng…
Cô y tá đi rồi, bầu không khí ngột ngạt đè nặng lên tôi.
Vĩnh Kỳ nở nụ cười chiến thắng đóng sập cửa lại, bước về phía tôi.
“ Không được lại gần”, tôi nhỏ giọng gầm lên.
|
“Đồng Đồng, không thích cà vạt cũng không cần phải phản ứng dữ dội như thế đâu.” Hắn bỏ ngoài tai cảnh báo của tôi, tiếp tục tiến sát lại gần, nụ cười đắc ý khiến tôi rợn người: “Vậy em thích cái gì?”. Hắn ra vẻ suy tư, rồi như đã thông suốt: “Anh tặng em bản thân anh nhé? Em thích nhất là chăm sóc anh mà”.
Tôi nghiến răng: “Tôi thích nhất là anh biến đi ngay lập tức”.
Động tác của Vĩnh Kỳ, có lúc chậm như rùa, nhưng lúc không cần thì có khi lại nhanh hơn thỏ.
Tôi vừa chớp mắt một cái, hắn đã đến trước mặt, đẩy tôi vào vách tường.
“Anh muốn làm gì?”
Hắn châm chọc hỏi lại: “Em nghĩ anh sẽ làm gì?”.
Tôi nghĩ hắn sẽ dùng bạo lực cưỡng bức tôi, đó là sở trường của hắn mà.
Tôi chớp chớp mắt, suýt nữa thì rơi lệ. Ôi, trinh tiết của tôi.
“Đừng vội đau lòng, em còn chưa trả lời anh, em nghĩ anh sẽ làm gì?” Vĩnh Kỳ dùng lưỡi liếm chóp mũi tôi: “Đã bị hỏi thì nhất định phải trả lời, không phải trước giờ Đồng Đồng đều là con ngoan trò giỏi sao?”.
Cái lưỡi ẩm ướt nóng bỏng rà qua rà lại trên mũi, tôi sợ hãi hét lên: “Không, anh đi chết đi, tôi không muốn!”.
Hắn giữ lấy chiếc cằm không ngừng chuyển động của tôi, thở dài: “Xem ra em thật sự rất ngốc, đã bảo là không được gây ồn ào trong bệnh viện mà em vẫn chẳng nhỏ giọng đi chút nào. Thôi, anh đành giúp cô y tá một tay, bịt miệng em lại vậy. Đồng Đồng, phải ngoan ngoãn nghe lời như anh mới được mọi người yêu mến, biết không? Nhưng cho dù em có khó ưa cỡ nào thì anh cũng vẫn thích em”, hắn lải nhải một hồi rồi thở dài, cúi đầu dứt khoát chiếm đoạt đôi môi đáng thương của tôi.
Cứu mạng!!!
Tiếng hét thảm thiết của tôi bị tắc lại nơi cổ họng.
Nhìn khuôn mặt hắn ở cự ly gần, từng đường nét được phóng to cực hạn, tôi nhận thấy hàng lông mày hắn dãn ra thư thái, như thể hành động xấu xa muốn làm từ lâu nay đã thành hiện thực.
Tôi thật đáng thương.
Suốt buổi tối, hắn cưỡng hôn tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi từ chỗ không ngừng phản kháng đến không buồn phản kháng.
Tảng sáng, tôi ngồi thừ như khúc gỗ trên giường nhìn mặt trời hồng rực mọc lên từ đằng đông. Mặc dù trinh tiết không bị tổn hại, nhưng tôi đã lĩnh hội sâu sắc nỗi đau về mặt tinh thần của những cô gái bị cưỡng bức trên ti vi.
“Đồng Đồng…”, tên yêu râu xanh bên cạnh không ngừng động tay động chân: “Sáng nay em muốn ăn gì?”.
“Thạch tín…”
“Chà chà, bắt đầu có khiếu hài hước rồi đây. Quả là một sự khởi đầu tốt đẹp”, hắn không biết xấu hổ còn mở miệng khen, chuyển sang đứng trước mặt tôi hỏi: “Đi McDonald? Ăn hamburger, uống cà phê?”.
“Thạch tín…”
“Cháo thịt nhé?”
“Thạch tín…”
Hắn tự đưa ra quyết định: “Vậy thì chọn cháo thịt đi”, rồi chuồn thẳng ra ngoài mua cháo.
Tôi định nhân cơ hội bỏ trốn, vừa mới thò chân ra hành lang đã bị cô y tá xách tai lên: “Vĩnh Kỳ đã nói em sẽ bỏ trốn mà. Lương Thiếu Đồng, em đừng làm anh em phải lo lắng nữa, vết thương chưa lành đã chạy đi đâu, bị nhiễm trùng thì sao?”.
“Hắn… em… hắn đã… em bị hắn…”
Y tá lớn tiếng cắt ngang: “Hắn sàm sỡ em chứ gì? Thế cũng có gì to tát? Em có phải con gái đâu. Hắn sàm sỡ em thì em sàm sỡ lại là được rồi”.
Từ lúc nào mà xã hội lại thụt lùi đến mức này? Tôi suýt ngất, bị cô y tá vừa dìu vừa đẩy trở lại phòng.
Vĩnh Kỳ trở lại trong sự “mong đợi mòn mỏi” của tôi, trên tay cầm hộp cháo nóng hổi.
“Đồng Đồng, ăn cháo nào.”
“Không ăn”, tôi kiên quyết nói: “Tôi thà ăn thạch tín còn hơn, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa”, cuộc sống đại học thê thảm thế này…
Hắn lắc vai tôi: “Ăn một tí đi”.
Tôi bướng bỉnh: “Không”.
“Vậy thì…”, Vĩnh Kỳ cúi đầu, đặt tô cháo sang một bên.
Hắn ngừng lảm nhảm, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, hắn đứng dậy sờ hộp đựng cháo: “Cháo nguội một chút rồi”.
Tôi hừ một tiếng: “Nó có biến thành vi cá tôi cũng không ăn”.
Vĩnh Kỳ quay đầu, nheo mắt nhìn tôi: “Nguội thì có thể mớm được rồi”, trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ gian xảo.
“Cái gì?”, tôi kinh hãi giật mình, vội vàng lùi về sau: “Anh anh anh đừng có làm bừa, tôi nhất quyết… hu hu…”.
Muộn rồi, hắn đã chồm tới, dùng một tay giữ chặt tôi, cười nham hiểm: “Đồng Đồng, em biết là anh chưa bao giờ làm bừa mà”.
“Cứu mạng! Hu… không… tôi không muốn… hu hu hu…”
Từng miếng cháo từ miệng hắn chui vào miệng tôi, tôi vừa kêu cứu vừa giãy giụa, chốc chốc lại bị sặc.
Bị hắn hành hạ một hồi, tôi quyết định đầu hàng: “Thôi thôi, tôi tự ăn, tự ăn được chưa? Ư… anh còn mớm? Đã nói là tôi tự ăn”.
Hắn hài lòng hơi buông tôi ra: “Thật chứ?”.
Tôi ấm ức gật đầu.
“Hứa là sẽ ngoan?”
Tôi lại gật đầu. Phản đối cường quyền! Phản đối bạo lực! Phản đối hành vi quấy rối! Trong lòng không ngừng hô khẩu hiệu, chỉ tiếc là không cách nào thốt ra miệng được.
Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi cả nửa ngày, lúc trước tôi chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đáng ghét, không hề nhận ra rằng nó còn có thể đáng sợ như thế này.
“Được thôi.” Hắn buông tay, đưa tô cháo ra trước mặt tôi: “Ăn cho hết”. Nhờ công của hắn, quần áo cả hai đứa bây giờ đều đầy vết cháo, có chỗ còn dính thịt.
Tôi cầm tô cháo, dưới sự giám sát của hắn, nuốt nước mắt nghẹn ngào nuốt từng thìa cháo, chẳng còn biết nó có vị gì nữa.
Đây là bữa sáng tủi nhục xót xa nhất trên đời.
Cuộc sống đại học thê thảm của tôi, liệu đến khi nào mới có thể kết thúc đây?
Lúc tôi có thể rời khỏi cái phòng bệnh đáng sợ đó thì đã là ba ngày sau. Không hiểu tại sao chỉ với vết thương nhỏ tí trên đầu mà tôi lại bị nhốt trong đó những ba ngày. Chắc chắn là do Vĩnh Kỳ giở trò rồi.
Im lặng, cực kỳ im lặng, không bùng nổ trong sự im lặng thì sẽ chết trong sự im lặng.
Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi xông thẳng đến chỗ thầy quản lý ký túc. Vĩnh Kỳ đương nhiên vẫn dính tôi như sam. Hừ, cho dù ở trước mặt hắn thì tôi cũng ngại gì mà không yêu cầu chuyển phòng cả.
May mà thầy có ở văn phòng.
“Thầy La, em muốn chuyển phòng”, vừa vào cửa, tôi thẳng thắn đề nghị luôn với thầy.
“Hả?” Thầy La sửng sốt nhìn tôi, sau đó liếc miếng kẹo cao su sau lưng tôi: “Tại sao? Không hợp nhau à? Hai em không phải là anh em kết nghĩa sao?”.
“Em…” Tôi quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển phòng, liền chỉ thẳng vào Vĩnh Kỳ, căm phẫn tố cáo: “Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt em, sàm sỡ em, cưỡng hôn em, còn dùng miệng bón cháo cho em nữa!”.
“Cái gì?” Thầy La kinh ngạc nhìn Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, thế là thế nào? Đồng Đồng nói thật chứ?”.
Vĩnh Kỳ bộ dáng chật vật vặn hai tay vào nhau, nhìn thầy giáo bằng cặp mắt cực kỳ thành khẩn: “Thầy La, em biết Đồng Đồng không thích ở cùng phòng với em, ai bảo bác cứ muốn em trông nom cậu ấy chứ? Cả ngày quản hết cái này đến cái nọ, nếu là Đồng Đồng, em cũng chỉ mong được chuyển phòng ngay tức khắc. Thế này vậy, nếu có thể, nhờ thầy chuyển phòng hộ cậu ấy. Dù sao nếu là sắp xếp của nhà trường, em cũng dễ ăn nói với bác. Nhưng mà… tính tình Đồng Đồng như thế, ai có thể chịu được cậu ấy đây?”.
Tóm lại là hắn hoàn toàn phủ nhận nghi hoặc của thầy, đồng nghĩa với việc tôi cố tình vu oan cho hắn để được chuyển phòng.
Tôi tức run người: “Hà Vĩnh Kỳ, anh…”.
Thầy giáo đã hết thắc mắc, gật đầu: “Thì ra là vậy”, rồi quay sang nhìn tôi có vẻ không vui: “Lương Thiếu Đồng, em cũng quá đáng lắm, mấy chuyện như thế cũng dám nói bừa à? Vĩnh Kỳ là anh kết nghĩa của em, cậu ta có thể tha thứ cho em, nếu là bạn khác thì liệu có chịu được sự sỉ nhục đó không? Thôi, nể mặt Vĩnh Kỳ, thầy không truy xét chuyện này nữa. Em về viết bản kiểm điểm đem tới đây nộp, suy nghĩ về những lỗi lẫm của mình…”.
Hai tay tôi run bần bật, cả người ngã về phía sau. Vĩnh Kỳ nhanh nhẹn bước tới đỡ tôi: “Đồng Đồng, em lại giả vờ ngất sẽ làm thầy giáo lo lắng đó. Cảm ơn thầy, chúng em về phòng đây ạ”, nói xong, hắn một tay lôi tôi ra ngoài.
Phòng không đổi được, lớp thì ngày nào cũng phải đến.
Tôi cứ tưởng ba ngày nghỉ bệnh, ít nhiều cũng được các bạn thông cảm, không ngờ bước vào lớp mới biết mình đã hoang tưởng tới mức nào. Bọn họ tươi cười chào đón tôi thật đấy, nhưng nụ cười đó trông hết sức kỳ quái.
“Ha ha, chúc mừng Đồng Đồng đã quay trở lại!” Hà Đông Bình bắt nhịp, cả lớp vỗ tay rầm rầm. Sự chào đón long trọng khác thường này làm tôi lập tức cảnh giác.
Đành chịu, sống với Vĩnh Kỳ đã lâu, thần kinh ai cũng sẽ trở nên không bình thường thôi.
Quả nhiên, Uông Ly Ly thò đầu ra, thay mặt cả lớp hỏi: “Đồng Đồng, có thật là cậu đã đến phòng Giáo vụ tố cáo Vĩnh Kỳ quấy rối cậu không?”.
Sét đánh ngang tai, mặt tôi đỏ bừng. Hóa ra thầy giáo cũng ngồi lê đôi mách. Hừ, ngay cả đạo đức nghề nghiệp tối thiểu cũng không có.
“Thật không?”, mọi người vô cùng quan tâm vấn đề này: “Vĩnh Kỳ thực sự đã sàm sỡ cậu à?”.
Dưới hàng chục ánh mắt chờ đợi, tôi đành phải vứt bỏ tự trọng, nghiến răng gật đầu: “Ừ”.
“Ha ha ha ha!”, như thể nhận được câu trả lời đúng dự đoán, tiếng cười cố nhịn nãy giờ của mọi người đồng loạt bùng nổ.
Tên khốn Hà Đông Bình là đứa đầu tiên cười đến nỗi không đứng thẳng nổi, ôm bụng kêu khổ luôn mồm, thế nhưng vẫn vỗ vai Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu cừ quá! Nhờ công cậu, Đồng Đồng cuối cùng cũng biết nói đùa rồi”.
Uông Ly Ly che miệng cười, không để lộ ra hàm răng vàng của cô: “Tính khí của Đồng Đồng cũng khá hơn nhiều, đến bây giờ còn chưa lên cơn nữa kìa. Cứ thế này, cậu ấy có khi còn được hoan nghênh hơn cả Vĩnh Kỳ ấy chứ”.
“Thế thì hay quá, hai chàng Bạch mã hoàng tử của trường đều thuộc về lớp chúng ta”, Hạ Mẫn vỗ tay hùa theo.
Trời biết, tôi không phát hỏa không phải vì khả năng kiềm chế tốt, mà đơn giản là vì đang bận dồn sức chống đỡ cảm giác muốn ngất ngay tại trận.
Thầy chủ nhiệm bước vào, thấy cả lớp đang ồn ào như thế cũng chỉ cười nói: “Hôm nay Vĩnh Kỳ và Đồng Đồng quay trở lại, cả lớp có vẻ rất vui đấy nhỉ. Các em về chỗ, tôi có chuyện muốn thông báo”.
Mọi người liền về chỗ ngồi. Hà Đông Bình đi ngang qua vỗ vai tôi, lại còn nháy mắt. Vĩnh Kỳ ở phía sau kéo tôi ngồi xuống ghế.
“Sao thế? Chẳng có lấy một chút phản ứng”, hắn thì thầm bên tai tôi.
Tôi nghiến răng: “Anh đi chết đi”.
“Hì hì”, hắn nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn: “Có chết anh cũng phải lôi em theo cùng”.
“Ác quỷ.”
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng bắt đầu cất tiếng: “Lớp chúng ta có thêm một học sinh mới”.
Học sinh mới! Cả lớp trở nên kích động.
Tôi lấy làm lạ, cuối học kỳ một rồi, sắp đến kỳ thi, sao lại có người chuyển trường vào thời điểm này chứ?
Một chàng trai từ ngoài cửa bước vào, áo sơ mi trắng tinh, toàn thân toát ra khí chất cao quý khác người.
Lũ con gái trong lớp càng trở nên phấn khích.
“Đẹp trai quá!”
“Ha ha, xem ra chàng Bạch mã hoàng tử thứ ba của trường này cũng rơi vào lớp chúng ta rồi. Thật quá hạnh phúc”, âm thanh ngây ngất của Uông Ly Ly nổi bật nhất đám.
Anh ta bước lên bục giảng, đến bước chân cũng hết sức nhẹ nhàng thanh thoát, giống như đại minh tinh bước lên sân khấu nhận giải thưởng vậy.
“Chào các bạn, mình là Đàm Diệu Ngôn, là học sinh mới chuyển đến…”
Bàn tay đang bị Vĩnh Kỳ nắm bỗng bị siết chặt đến phát đau, tôi vội vàng giật ra, lườm hắn một cái mới phát hiện vẻ mặt hiếm có của hắn: lông mày dựng đứng, tức tối nhìn chằm chằm tên học sinh mới.
Một nhân vật nổi bật thế này, tôi cũng cố nhìn thêm vài cái, tự lẩm bẩm: “Cậu ta lẽ ra không nên đến đây”.
Vĩnh Kỳ ở bên cạnh nghe thấy, phấn khởi hỏi: “Đồng Đồng, em cũng nghĩ thế à?”.
“Hừ”, tôi nói: “Người ta khí chất cao quý thế kia, đáng lẽ nên xuất ngoại học trường đại học nổi tiếng. Ở đây ngoài lũ biến thái thì còn lại toàn đám thần kinh, có gì hay ho?”.
Thái độ của Vĩnh Kỳ lập tức chuyển thành không vừa lòng, nghiến răng ken két: “Hắn là một thằng khốn kiếp, em nhất định phải khinh bỉ hắn, căm ghét hắn”.
Tôi đốp lại: “Có khốn kiếp thì cũng tốt hơn anh”.
Trong lúc bọn tôi bận cãi vã, màn giới thiệu sơ lược đã kết thúc. Thầy chủ nhiệm để lại Đàm Diệu Ngôn cho cả lớp làm quen. Ngay khi thầy vừa ra khỏi phòng, cả lớp liền nhốn nháo hẳn lên.
Không ngờ Đàm Diệu Ngôn bước xuống bục giảng, tiến thẳng về phía chúng tôi.
“Nhìn kìa, cuộc gặp gỡ của ba Bạch mã hoàng tử.”
Tôi ngơ ngác nhìn nụ cười đầy ẩn ý của cậu ta. Đàm Diệu Ngôn dừng lại trước mặt Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ lập tức bật dậy như thể sẵn sàng nghênh chiến.
Bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Chẳng nhẽ là tình yêu sét đánh sao?
“Vĩnh Kỳ, lâu quá không gặp.”
“Mày đến đây làm gì? Bị đuổi khỏi trường, không còn cách nào khác, đành phải đút lót để vào trường này à?”
Thì ra bọn họ quen nhau từ trước, xem ra còn có thù hận gì nữa kìa.
Đàm Diệu Ngôn không đáp trả đòn công kích của Vĩnh Kỳ, cúi đầu cười với tôi, khoe ra hàm răng trắng tinh: “Cậu là Đồng Đồng phải không?”.
“Im mồm, ai cho phép mày gọi là Đồng Đồng?”, Vĩnh Kỳ lặp lại lời tôi nói ngày nào.
Tôi nhìn bản mặt đắc ý của hắn, lập tức quay ra nở nụ cười dễ thương nhất với Đàm Diệu Ngôn: “Mình chính là Đồng Đồng, cậu là ai vậy?”.
“Mình hả? Vĩnh Kỳ không nhắc gì về mình sao?” Đàm Diệu Ngôn lắc đầu trách cứ Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu thật chẳng để ý gì cả. Đồng Đồng, mình là bạn học từ cấp một đến cấp ba của Vĩnh Kỳ, cũng là bạn thân nhất của cậu ấy”.
“Bạn thân?”, tôi liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, lẽ nào là người tình cũ do quá yêu mà đâm ra thù hận?
Đàm Diệu Ngôn gật đầu: “Đúng, kẻ thù lớn nhất, cũng chính là người bạn thân nhất”.
Đám đông vây quanh chăm chú theo dõi màn kịch độc đáo, còn tôi thì chớp chớp mắt, chẳng hiểu chuyện gì.
Tóm lại, lớp chúng tôi có một học sinh mới, tên cậu ta là Đàm Diệu Ngôn.
Tôi cảm nhận được, tên họ Đàm này là khắc tinh của Hà Vĩnh Kỳ, còn cuộc sống đại học thê thảm của tôi thì chuẩn bị có chuyển biến lớn.
Thượng đế, cuối cùng ngài cũng nhận ra nỗi thống khổ của tôi rồi, A men.
|