Chapter 5: Tơ tình đâu dễ đứt
Iris mệt mỏi mở mắt ra, nắng chiếu từ khung cửa sổ làm đầu cậu nhức như búa bổ. Cậu uể oải ngồi dậy, cảm thấy toàn thân rã rời, có lẽ cậu đã bệnh mất rồi. Nhưng hôm nay là ngày thi học kỳ, nếu biết cậu bỏ học dẫn đến việc rớt thứ hạng, thua Vĩ-con trai nhà Trần gia, thể nào cũng sẽ nghe cha giáo huấn một bài trường ca qua điện thoại. Nghiêm trọng hơn, lỡ ông nổi sùng bay về Việt Nam, bể ra chuyện hai đứa sống chung phòng thì cậu chết chắc. Thế là Iris lê thân đi từng bước qua dãy hành lang dài nối ký túc xá với khu lớp học. Khung cảnh trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo, đi loạng choạng như say rượu. Đột nhiên có người vỗ vai cậu. “Iris, không khỏe à?” “Không sao.” Cậu mệt nhọc nói, cố căng mắt nhìn kỹ người đứng bên cạnh. Khuôn mặt của Phương hiện ra, mờ nhạt trong làn sương. Cậu nhíu mày, cảm thấy đường nét trên gương mặt cô rất giống một người, người này hình như mới gặp mà cũng có thể là lâu năm rồi. “Mặt cậu xanh quá, cần mình dìu đến phòng y tế không? Hôm nay tạm bỏ thi đi, để mình đến lớp nói với thầy.” Phương toan bỏ đi, nhưng cổ tay bị cậu nắm chặt, lòng bàn tay cậu ướt mồ hôi mà lực nắm lại không nhẹ chút nào. Một tay cậu xoa trán, đầu đau như có những mũi kim dài và dọn châm vào sâu tận não. Cậu đã nhớ lại, một phần cũng nhờ giấc mơ ban nãy. Sao cậu lại không nhận ra Phương chính là cậu bạn năm xưa Vĩ đã tặng hoa cơ chứ? Thấy Phương thân thiết với anh như vậy, cậu nên hiểu ngay mới phải. Cũng may, bây giờ còn chưa quá muộn. Dừng ngay thôi. Trước khi mối quan hệ giữa anh và cậu tiến sâu hơn, hay có lẽ chỉ riêng cậu đơn phương. “Chúc hai cậu hạnh phúc.” “Hả?” Iris lảo đảo đi lướt qua Phương về lớp học, bỏ lại cô đứng ngơ ngác suy nghĩ mãi về câu nói tối nghĩa. Cậu mở cửa lớp, vừa lúc đang phát giấy thi. Khi đi ngang qua chỗ anh ngồi, cậu làm như không nghe câu hỏi nhỏ đại loại là tại sao cậu đến trễ, cũng phớt lờ luôn vẻ mặt lo lắng của anh. Mắt cậu càng lúc càng mờ, trả lời được năm trong số hai mươi câu hỏi thì không còn cầm chắc được cây viết. Thêm vài giây sau, cậu đứng bật dậy lao ra khỏi lớp đến thẳng phòng vệ sinh, nôn oẹ ầm ĩ. Từ nhỏ cậu đã ghét nhất bị ói, cảm giác thật khó chịu, đau họng, bụng cũng đau, khắp người đều đau, đau muốn chết. “Iris! Iris!!! Cậu làm sao vậy? Ráng chịu một chút, tôi kêu xe đưa cậu đến bệnh viện ngay!” Giọng Vĩ êm dịu vang bên tai, bàn tay chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng cậu. Sự đau đớn lập tức biến mất, cảm giác dễ chịu lan từ chỗ bàn tay anh chạm vào đến khắp toàn thân. Tại sao anh không thay đổi chứ, luôn dịu dàng đến thế, dù đã cố dùng vẻ thô lỗ che giấu. Bây giờ cậu chợt ngộ ra, lần về Việt Nam này là vì ai, bỏ cả luận án tốt nghiệp (Iris học đại học một năm nhảy ba lớp) chỉ vì nghe tên ai đó học ở trường này, ngay từ đầu ra vẻ lạnh nhạt là để ngăn chính mình không lậm sâu hơn. Thì ra…cậu đã yêu Vĩ từ rất, rất lâu về trước và sau này vẫn chẳng thể quên. “Iris? Có khá hơn chút nào không? Nhắm chịu nổi không?” Anh lo lắng hỏi. Lúc nãy thấy bộ dạng yếu ớt của cậu anh đã không yên tâm, liền chạy theo sau cậu, thấy cậu ói đến mặt xanh lè, anh đau thắt cả ruột. Tuy bác sĩ ở trường bằng cấp hạng ưu, nhưng đến bệnh viện nhiều thiết bị hiện đại thì chắc ăn hơn. “Vĩ quay về lớp đi, tôi tự biết xuống phòng y tế.” Iris cố gượng nói. “Cậu đứng còn chưa vững nữa là, đừng bướng nữa!” Anh toan giơ hai tay định ôm vai cậu, liền bị đôi tay cậu lạnh nhạt đẩy ra. Cậu không nói thêm lời nào, một tay chống vào tường chậm chạp đi ra cửa. Bỗng thân người cậu bị nhấc bổng lên. “Làm cái gì vậy hả? Thả tôi xuống!” Mặc cho cậu vùng vẫy, anh khẽ siết chặt tay để chắc chắn cậu sẽ không bị té giữa đường, rồi cứ thế bước xăm xăm tới trước. Cơn xây xẩm bắt đầu cuộc xâm lăng đến não, tay Iris xuội lơ. “Tôi ghét cậu, Vĩ…” Anh giật mình nhìn xuống, đầu cậu tựa vào ngực anh, đã ngủ từ lâu hay có lẽ là ngất xỉu, trán rịn mồ hôi, làn da xanh xao nhợt nhạt. Chân anh bước nhanh hơn về hướng phòng y tế, tâm trí hỗn loạn nghĩ đến câu nói trước lúc ngất của cậu. Ghét. Chỉ một từ đơn giản còn hơn nhát dao đâm sâu vào tận chỗ yếu hại nhất của anh, không chỉ đâm, xoáy mà còn rắc muối lên vết thương. TV………….TV Iris mơ màng tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên chiếc giường trắng, mùi thuốc tây thoảng trong không khí, không gian xung quanh độc một màu trắng. Cậu nghĩ ngay nếu đây không phải phòng y tế thì cũng là trong bệnh viện. Tiếng Vĩ vọng lại sau bức rèm ngăn cách chỗ cậu nằm, ánh sáng của đèn hắt bóng anh in lên tấm rèm trắng. “Bác sĩ, thật cậu ta sẽ không sao chứ? Có bị bệnh gì bất trị không? Như ung thư chẳng hạn?” “Tôi đã nói với trò bao nhiêu lần rồi, giờ thì tôi đau họng, không muốn nói nhiều nữa. Tôi nhắc lại lần chót, trò Lucifer chỉ là bệnh cảm thông thường, do thể chất hơi yếu lại cố gắng gượng nên bệnh phát nặng, chích vài mũi thuốc và nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe.” Giọng bác sĩ khàn khàn miễn cưỡng nói. “Nhưng…” “Mau đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy rầy bệnh nhân!” Tiếng đóng cửa cắt ngang những câu nói kèo nài của anh. Thấy bóng vị bác sĩ ngày càng lớn trên rèm cửa, cậu vội nhắm mắt lại, không lâu sau một bàn tay vén rèm lên. “Ngủ ngon thật, ồn ào như vậy mà còn chưa tỉnh.” Cậu thấy tay phải đau nhói lên một cái, biết rằng mình vừa được tiêm thuốc, rồi có tiếng bước chân, cánh cửa lại một lần nữa đóng kín. Cậu mở mắt, thở hắt ra, gác tay lên trán suy nghĩ. Nếu tính địa vị hai kẻ đối nghịch, anh đối xử với cậu thật quá tốt bụng. Nếu là bạn bè thì anh vẫn là rất tốt. Không có suy nghĩ về người yêu. Vĩ không thể nào yêu cậu. Từ nhỏ anh đã thuộc về Phương hay bất cứ ai khác, trừ Lucifer Iris. Cậu vốn phải biết rồi, thế mà vẫn cứng đầu bay về đây để chứng minh đã quên sạch ký ức cũng như tình cảm với anh. Bây giờ thì sao chứ, chẳng những không quên mà còn quyến luyến hơn, cậu chẳng muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác. Từ bây giờ nhất định phải giữ khoảng cách, hay nhất hãy tránh xa anh. Nhưng hai tháng nữa là tốt nghiệp, lúc đó rời xa anh cũng chưa muộn. Mắt cậu dần nặng trĩu, chắc thuốc đã có hiệu lực. Cậu đi vào giấc ngủ, khuôn mặt tươi cười của Vĩ chập chờn trong cơn mơ. TV………………..TV “Này, có thấy Iris đâu không?” “Không thấy.” “Có thấy Iris?” “…” “Có thấy…” Vĩ hầu như chặn đường tất cả học sinh anh gặp để hỏi, đáp lại chỉ là những cái lắc đầu ngơ ngác. Anh vừa lo vừa giận. Cậu chỉ mới qua cơn ốm nặng, cơ thể còn rất yếu vậy mà cứ bướng bỉnh đòi đi học, lại tự tiện đi lung tung, báo hại anh cuống cuồng tìm, bỏ cả bữa ăn trưa. Mắt anh sáng lên khi trông thấy cậu đứng với Hắc Long ở một góc hành lang, Vĩ bước tới định mở miệng chợt khựng lại khi nghe cậu nói. “Hắc Long, không thể đổi phòng được sao? Mình không muốn ở chung phòng với Vĩ nữa.” “Này, có phải cậu nhờ lộn người rồi không? Phương mới là trưởng ký túc xá.” “Mình có xin Phương rồi, cậu ấy không đồng ý.” Iris rầu rĩ nói. Dĩ nhiên vấn đề này Phương đã ‘xi nhan’ trước cho hắn biết, Hắc Long hắng giọng vờ ra vẻ tiếc nuối. “Tuy hội trưởng học sinh trên danh nghĩa có nhiều quyền hạn nhưng không phải muốn làm gì cũng được. Nếu giờ mình ưu ái cho cậu đổi phòng thì các học sinh khác sẽ so bì, lúc đó trật tự kỷ cương không còn, ký túc xá sẽ loạn.” “Thật không được sao?” Iris thất vọng. “Iris!” Cậu giật mình xoay người lại, thấy khuôn mặt hầm hầm của Vĩ thì như thấy quỷ. Cậu co giò chạy thật nhanh với Vĩ đuổi theo sau. “Iris! Đứng lại đó!” Hai người một chạy một đuổi hầu như khắp sân trường, trò chơi chỉ ngừng lại khi Vĩ bắt được cậu lúc vừa mở cửa sân thượng. Anh ôm trọn cậu trong vòng tay, Iris thấy người nóng ran, cậu vùng vẫy. “Buông ra coi! Làm cái gì kỳ vậy!!!” Không ngờ anh lập tức buông ra ngay. Cậu nhìn anh ngỡ ngàng. Vĩ nhếch mép nói. “Phải rồi, Vĩ này đâu phải hội trưởng học sinh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, làm sao chạm được vào thân thể cao quý kia.” “Nói nhăng nhít quái quỷ gì vậy hả!?” Cậu tức uất vì bị nói oan. Anh gằn giọng “Muốn đổi phòng thì cứ đổi, tôi càng mừng. Ở chung với cậu chỉ khiến tôi thêm bực bội, hàng ngày nhìn bộ mặt vô cảm của cậu tôi đã thấy lợm giọng rồi. Nuốt cơm cũng không trôi, ban đêm ngủ gặp ác mộng…” *Chát* Một bên má Vĩ hằn dấu năm ngón tay, Iris vụt chạy đi, anh còn kịp nhìn thấy khóe mắt cậu hoe đỏ. Đứng một mình trên sân thượng, gió lạnh làm nguội cái đầu nóng lửa giận, một bên má còn rát bỏng. Anh bỗng thấy hối hận, trong một phút nổi điên đã nói những lời quá đáng với cậu. Anh vùng xoay người lại, chạy như bay xuống cầu thang, hướng về ký túc xá. TV……………..TV “Vĩ chết bầm! Tên khốn kiếp! Đồ đáng ghét! Đáng ghét!!!” Cái gối sau vài lần bị quăng vào tường đã rách bươm, lông vũ rớt ra bay trong không khí. Chợt chiếc điện thoại nắp trượt để trên bàn Vĩ rung lên nhạc chuông. If only you could see the tears in The world you left behind If only you could heal my heart Just one more time Even when I close my eyes There’s an image of your face And once again I come to realize You’re a loss I can’t replace Iris đứng dậy cầm điện thoại lên, cậu muốn tìm xem tựa bài nhạc. Bản nhạc này khá cổ xưa, cha cậu thi thoảng thường hay hát, hỏi tên thì ông bảo đã quên mất rồi. Cậu rất thích giai điệu và lời bài nhạc. Có lẽ vì chờ lâu quá nên người gọi đã tắt máy, một lúc sau điện thoại lại rung lên, lần này là tin nhắn. Cậu tò mò mở ra xem nhưng vướng ngay mã khóa, cậu nổi tính hiếu kỳ tay bấm liên tục bàn phím, cái gì bị ngăn trở càng khiến cậu hăm hở hoàn thành. Iris loay hoay một hồi cũng giải được mật mã, chẳng là hồi còn ở Mỹ cậu có từng gia nhập nhóm hacker, sau nửa năm thấy chán quá nên ly khai. Chuyện chẳng dừng ở đó, chúng sợ cậu làm lộ bí mật tổ chức nên truy sát, lần này về lại Việt Nam một phần là để trốn lánh, chờ cha cậu giải quyết mọi chuyện êm xuôi. Sao nay gio ko bat may, darling? Toi nay nho den cho hom qua, con nho so phong khach san ko? Neu quen thi nhan lai. Honey cho darling tung giay phut, nho toi som. Liếc xuống phần dưới, mắt cậu nổ đom đóm khi thấy tên người gửi là Phương. Lại còn darling với honey, thật lố bịch. Cậu mở toang cánh cửa sổ để gió mát mơn man làn da đang hực lửa. Nhìn lại dòng tin nhắn, răng cậu nghiến lại, năm ngón tay bấu mạnh như muốn bóp nát cái điện thoại. “Iris…chuyện lúc nãy tôi…” Thường ai có tật thì hay giật mình, nhất là với Iris, kẻ đang xem trộm đồ người khác. Nghe tiếng nói của Vĩ đột ngột phát ra từ phía sau lưng, Iris hoảng hồn buông tay khiến cái điện thoại theo đà rơi từ tầng năm xuống mặt đất. “Điện thoại của tôi!!!” Vĩ gầm lên ai oán, lao ra cửa chạy vội xuống hiện trường, lát sau xuất hiện lại trong phòng, trút thứ nằm trong bọc ra mặt bàn, những mảnh vụn từng là cái điện thoại. Không khí trầm mặc nặng nề trôi qua, Iris xoắn vặn hai tay, cuối cùng ngập ngừng nói. “Tôi…mua cái mới đền cho Vĩ.” Anh liếc cậu, chân mày nhướn cao, lớn tiếng. “Tưởng tôi không mua nổi một cái điện thoại sao? Coi thường nhau quá đấy! Quan trọng là sim điện thoại, thẻ nhớ nát bấy! Tôi đã cực khổ lưu những dữ liệu khó tìm vào đấy, rồi còn số phone của năm trăm người, bây giờ mất sạch cả rồi!!!” “Gì mà tới năm trăm người lận? Nói thách trả giá sao cũng dính cả.” Iris nhăn mặt không tin. “Còn nói nữa hả?!” Vĩ bặm môi, trừng mắt. Xem bộ dạng anh như muốn giết người. “Xin lỗi nha.” Biết mình sai, cậu cúi đầu nhận lỗi. “Nếu xin lỗi là xong chuyện thì trên đời đâu cần cảnh sát làm quái gì.” Vĩ cười nhạt. Iris ngước mặt lên, khổ sở nói. “Dù sao điện thoại cũng đã tiêu tùng, Vĩ muốn tôi làm gì đây chứ?” “Làm gì là làm gì?” Anh nhíu mày hỏi khó. “Thì…Vĩ muốn gì tôi cũng làm theo hết.” Nói xong rồi cậu có cảm giác đang tự đút đầu vào thòng lọng. “Thật làm gì cũng chịu?” Mắt Vĩ lóe sáng tia nguy hiểm. Cậu nuốt nước bọt khan, gật đầu, đã phóng lao đành phải theo lao. “Vĩ muốn tôi làm gì?” “Yên tâm, công việc không khó khăn lắm đâu.” Anh cười, khóe môi nhếch lên gian xảo. “Chỉ cần từ đây đến Giáng Sinh, tức trong vòng một tuần, cậu phải tuyệt đối nghe lời tôi.” “Vậy đâu khác gì nô lệ?” Iris kinh hãi kêu lên, lo sợ không biết anh sẽ làm cách gì trả thù cho cái điện thoại đã bị cậu làm hỏng. “Cậu đồng ý hay không?” Anh huơ huơ mảnh vụn điện thoại nhá trước mặt cậu. Iris nhăn nhó, đau khổ nói lí nhí. “Được rồi, chỉ trong tuần này thôi đấy.” “Vậy trước tiên là từ nay tôi đi đâu cậu phải theo đó.” “Kể cả khi Vĩ đi toa-lét sao?” Cậu há hốc mồm. “Hèm, việc đó thì không cần.” Anh bối rối hắng giọng, cởi bớt áo khoác ngoài, bước vào trong phòng tắm, một lúc sau nói vọng ra. “Làm gì đứng chết dí ở ngoài đó, còn không mau vô đây?” Cậu giật nảy mình, bất giác bước lùi lại, cà lăm hỏi. “Ơ…nhưng…tô…tôi vô làm…gì?” “Chà lưng cho tôi, quên điều lệ lúc nãy là tôi đi đâu cậu phải theo sát bên à?” Giọng anh thản nhiên. “Nhưng…chuyện này…!” Cậu ngập ngừng. Một cậu ấm như Iris mà phải chà lưng cho người khác, lỡ bị cha biết được chắc đem cậu đi thiêu sống. “Mất hết dữ liệu tối quan trọng…số phone năm trăm người…” Vĩ lầm rầm như một câu bùa chú. Quả nhiên Iris ngoan ngoãn theo vào trong ngay. Thế là cuộc đời nô lệ Iris đã bắt đầu từ buồng tắm và dụng cụ chà lưng lần đầu tiên chạm đến.
Hết Chương 5 Chương tiếp theo: Tuần lễ ngọt ngào
|
Chapter 6: Tuần lễ ngọt ngào
Ngày thứ nhất. “Chào, hôm nay hai người cũng…” Hắc Long vẫn như mọi buổi sáng buông lời trêu chọc Vĩ và Iris, nhưng hôm nay hắn không nói tròn câu, trợn mắt nhìn sự lạ. Phương đứng kế bên cũng há hốc mồm kinh ngạc. Vĩ mang bộ mặt tươi rói khiến học sinh đi trên hành lang phải né sang hai bên tránh ánh sáng làm hại mắt. Iris ủ rũ bước theo sau, xách hai chiếc cặp, một của cậu, cái còn lại là của anh. Khắp người cậu tỏa ra bức màn u ám đối lập với hào quang Vĩ tạo ra. Ngày thứ hai. Khi chuông reo báo hiệu giờ ăn trưa, đa số học sinh lục đục rời khỏi lớp đến nhà ăn, cũng có người ở lại lớp dùng bữa. Vĩ liếc sang cậu, ho khan. “Hèm.” Iris cắm cúi vào bài tập. “Hèm! E hèm!” Vĩ rống cổ ho to đến nỗi học sinh đi trên hành lang còn nghe thấy. Iris vẫn tiếp tục chiến thuật giả lơ. “Này! Lucifer Iris, bộ điếc rồi sao?!” Nghe chỉ đích danh cậu mới ngước cặp mắt lờ đờ nhìn lên anh, lạnh giọng bảo. “Muốn gì?” “Tới giờ ăn trưa rồi.” Anh liếm môi nói. “Thì cứ đi ăn đi, khỏi cần mời.” Cậu lại vùi đầu vào cuốn sách ngữ pháp. “Ai mời cậu?” Vĩ nổi điên, la lớn. “Đi mua đồ ăn cho tôi!” “Sai ai đó?” Cậu liếc anh. Vĩ làm điệu bộ như đang gọi điện thoại, ngón cái áp lên lỗ tai, ngón út để dưới cằm. Iris thở ra, chậm chạp đứng lên. “Đợi một chút.” Bốn con mắt dõi theo bước chân Iris ra khỏi cửa, Hắc Long, Phương liền xáp tới gần Vĩ háo hức hỏi. “Làm sao Vĩ khiến Iris nghe lời như vậy?” Hắc Long khai mào. “Cái chuyện nhỏ như vậy đâu có đáng gì.” Anh tự đắc đáp. “Chắc cậu ta đã bị Vĩ nắm thóp chứ gì?” Phương nhìn anh với đôi mắt nhiều ý nghĩa. “Hai người mau đi ăn đi.” Anh lảng tránh. “Biết rồi, bọn này đâu dám làm kỳ đà cản mũi.” Hắc Long cười cười kéo tay Phương đi, vừa khéo đụng Iris đang trở vào lớp. Anh nhìn hộp cơm cậu mua, nhăn mặt nói. “Là cơm gà à?” “Không thích thì quăng.” Cậu lạnh lùng, anh vội cười giả lả đáp. “Đâu có, chẳng qua không khoái món này lắm thôi.” Iris chẳng thèm trả lời lại, mở hộp cơm hải sản của mình ra, gắp được vài đũa thấy Vĩ cứ nhìn chòng chọc thì bực bội, hỏi. “Sao không ăn mà cứ nhìn người khác?” Vĩ há to miệng như chim non chờ chim mẹ mớm thức ăn. “Ahhhh.” “Bị lên cơn khùng à?” Cậu nhíu mày. Anh cụt hứng, cau có nói. “Tôi muốn cậu đút cho ăn.” Iris cười lạnh, mỉa mai. “Bộ hai tay Vĩ để làm kiểng chắc?” “Đôi tay này tất nhiên làm được rất nhiều chuyện, nhưng thích có người đút cho ăn, được không?” “Muốn kêu ai thì kêu trừ tôi ra.” Cậu lại tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng. Anh liền giở giọng lè nhè. “Ôi chao, điện thoại đã hỏng, từ nay làm sao liên lạc được với…” Cậu nhanh tay đút miếng thịt gà chận họng Vĩ. Anh nhẩn nha nhai với vẻ mặt hết sức thỏa mãn, nuốt xong rồi lại há miệng ra, cậu bực bội đút tiếp. Anh lim dim mắt phán một câu. “Không hiểu sao thức ăn hôm nay ngon ghê ta.” “Nói nhiều quá, ngậm miệng lại và ăn đi!” TV………………TV Ngày thứ ba. Như mọi hôm, buổi trưa Iris vẫn phải làm cái công việc đút thức ăn cho Vĩ, có khác là hôm nay đổi địa điểm ra ngoài sân trường. Họ ngồi dưới một tàng cây rậm lá, cỏ xanh mượt, gió mát thổi hiu hiu. Ăn no xong Vĩ che miệng ngáp dài. “Oáp. No rồi…!” “No rồi thì đi ra chỗ khác cho người ta học bài.” Đã quen việc nên cậu không còn hằn học, nhưng thái độ vẫn lạnh như tủ đá. “Iris này, duỗi thẳng hai chân ra đi.” “Chi vậy?” “Thì cứ làm rồi sẽ biết ngay thôi.” Hiếu kỳ và thắc mắc, cậu làm theo lời anh duỗi thẳng hai chân ra. Vĩ lập tức ngã người gối đầu trên đùi cậu. Iris trợn mắt, cố đẩy anh ra. “Làm gì thế? Ngồi dậy mau!!!” “Cái gối này êm thật, đánh một giấc ở đây là sướng nhất.” Anh nhắm mắt lại, người cứng đơ như khúc gỗ mặc cậu cố đẩy. Iris cắn môi, mắt tóe lửa, giơ tay lên định giáng cho anh một cú đấm. Chợt Vĩ chép miệng nói. “Chậc…điện thoại đi tong…thẻ nhớ…dữ liệu quan trọng…công sức mấy năm tìm kiếm…” “Đang nói gì đó?!” Cậu gằn giọng. Anh mở mắt ra, cười hì hì bảo. “Đâu có nói gì? Chỉ đang ngủ mớ thôi.” Rồi anh nhắm mắt lại, tiếp tục lẩm nhẩm. “Đã làm thì phải chịu trách nhiệm, hứa mà không giữ lời chẳng phải con trai chân chính.” Iris vừa tức vừa buồn cười, thở ra một hơi rồi giở sách đọc. Cơn gió mát nhanh chóng xua tan chút bực bội còn sót trong lòng. TV……………….TV Ngày thứ năm. Buổi tối, sau khi tắm rửa mát mẻ, Vĩ bước ra thấy Iris nằm dài trên giường cặm cụi viết bài, anh nhảy chân sáo đến gần nằm ngửa ra đè lên lưng cậu. “Oái!!!” Iris giật mình la lên. “Có biết Vĩ nặng lắm không hả? Muốn đè chết người à?” Iris vùng dậy đẩy anh sang một bên. Vĩ nằm úp mặt vào chiếc gối kê đầu của cậu, hình như muốn ngủ. Cậu vội đánh tiếng. “Này, muốn ngủ thì về giường của mình đi nha.” Anh ngước mắt lên, cười bảo. “Roáy tai đi rồi tôi sẽ về lại giường bên kia.” “Đủ rồi nghen! Đừng tưởng tôi nhịn thì làm tới! Bộ Vĩ là con nít sao?!” Cậu hậm hực nói. “Chỉ một chút thôi mà, không roáy tai tôi ngủ không ngon.” Vĩ chu môi làm điệu bộ giống như cậu bé vòi vĩnh. Cậu trợn mắt, định từ chối nhưng chợt nảy ra một ý. “Thôi được, xoay người lại đi.” Vĩ hý hửng bò dậy, gối đầu trên đùi cậu, lôi từ trong túi áo ngủ ra một cây roáy tai. Cậu bình thản cầm lấy, mới đầu làm từ từ, sau vô sâu rồi đột nhiên chọc mạnh. Vĩ la làng. “Ối chao!!!” Anh xoa xoa lỗ tai ‘không đau vì quá đau’, dường như bên tai đó đã bị ù đặc. Cậu mím môi, mắt ánh tia cười cợt, hỏi. “Còn muốn roáy nữa hay thôi?” “Thêm một chút nữa.” Vĩ trở đầu, chìa lỗ tai bên kia ra, anh nhắm mắt, nhăn mặt tựa như đang sẵn sàng chịu đựng cực hình. Iris thấy bộ dạng anh tội nghiệp nên động lòng trắc ẩn, tay bất giác làm thật nhẹ nhàng khiến Vĩ đã ngứa quá ngủ khò. “Ngủ rồi à? Này!” Kêu mấy lần thấy anh không tỉnh, cậu dừng tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng đang say ngủ. Tay cậu vươn ra vén sợi tóc ướt dính bết trên chân mày. Tóc anh mềm, cậu xoa đầu anh cảm thấy rất dễ chịu. Tự nhủ lòng chỉ thêm năm giây nữa thôi, rồi lại bảo thêm hai mươi giây nữa, rồi lại hai phút, tay cậu vẫn không ngừng mân mê sợi tóc. Đột nhiên phòng bên cạnh có tiếng động rất lớn khiến Vĩ giật mình thức giấc, anh dụi mắt nói. “Tôi đã ngủ quên hả?” “Tỉnh rồi thì về giường đi, tại cậu mà tôi đau nhừ khắp người.” Iris bối rối vờ trách móc để khỏa lấp hành vi lén sờ tóc anh. Vĩ đâu có biết gì, nghĩ mấy bữa nay đúng là có hành cậu đôi chút, lương tâm hơi cắn rứt nên nói. “Để tôi đấm bóp cho cậu.” “Có biết đấm bóp không đấy, cậu chủ Vĩ? Làm ơn tha cho tôi sống thêm vài chục năm.” Iris nhếch môi châm chọc. Anh nổi cơn tự ái, đè cậu nằm sấp xuống giường, gắt bảo. “Đừng coi thường nhau quá, đấm bóp có gì khó đâu mà không biết?!” Iris nhướn mày nhưng không nói gì. Lúc tức giận anh nói vậy thôi chứ trước giờ đâu từng làm cho ai? Mới đầu anh rụt rè đấm thật nhẹ, cậu lên tiếng chế giễu. “Đuổi ruồi đấy à? Đấm gì nhẹ vậy, lúc nãy sao nói ngon lắm mà.” Vĩ nóng mặt, vung tay đấm xuống thật mạnh, khiến Iris la lên. “Ái! Tôi biết trước cậu có âm mưu không tốt mà!!!” Iris xoay người, co chân đạp vào bụng Vĩ làm anh văng vô góc tường. Anh nhăn nhó ôm bụng, có thù không trả ngay đâu phải đàn ông? Anh nhào tới cù lét cậu. “Ê, muốn uýnh lộn thì uýnh, không chơi thọt lét nha!!!” Cậu hoảng hốt kêu la, chẳng qua Iris rất sợ nhột. Anh thấy cậu chùn bước thì được nước làm tới, cứ nhắm hai bên mạng sườn cậu mà cù lét. Iris vung tay chống trả. Thế là hai người chuyển sang trò vật lộn. “Kiểm tra phòng đây!” Phương hớn hở mở cửa phòng, trố mắt nhìn vào trong, một lúc sau hắng giọng bảo. “Vĩ, Iris, hai người có âu yếm làm ơn nhẹ nhàng giùm, không sợ sập giường à?” Sau đó Phương cười ý nhị, khẽ khàng khép cửa lại rồi cùng hai đồng đội kiểm tra nhân số phòng kế bên. Anh và cậu cứng đơ người ở tư thế cũ, tức là anh nằm đè lên người cậu (để khống chế chân, tay cậu). Còn cậu thì hai tay đang quàng quanh cổ anh (để siết cổ). Bây giờ hai người mới rã đông, đỏ mặt nhìn nhau rồi cùng lúc tách rời ra. Anh bước vội xuống giường, tắt đèn, lên giường của mình trùm mền lập tức ngáy to như sấm. Chẳng biết là anh ngủ thật hay giả vờ. Trong bóng tối, mắt cậu như đang phát sáng nhìn chằm chằm vào nơi Vĩ đang nằm. Iris nghe tim mình đập dồn dập. TV………………..TV Ngày thứ bảy. 24/12 Buổi sáng, không gian mang một màu trắng xóa của tuyết. Iris vùi mình trong tấm chăn cũng trắng muốt. Cậu thò đôi tay ra khỏi tấm chăn tắt đồng hồ báo thức, mở đôi mắt ngái ngủ. “Bảy giờ rồi sao.” Tung chăn ngồi dậy, cậu bước vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt. Khi bước ra mới phát hiện Vĩ đã đi mất từ lúc nào. Cậu thắc mắc tự hỏi con người lười biếng như anh sao lại chịu dậy sớm vào ngày này nhỉ? Theo thông lệ của Học viện Dân Lập, mỗi năm tới ngày 24/12 học sinh được nghỉ vài ngày, đến tối trường sẽ tổ chức vũ hội. Được dịp nghỉ mấy học sinh tranh thủ ngủ cả ngày dưỡng sức để tối thức thâu đêm vui chơi. Iris vừa ngồi xuống bàn ăn thì Phương bỗng xuất hiện chìa ra một hộp quà hình chữ nhật. “Lúc nãy có người giao hàng bảo đưa cho cậu.” “Cảm ơn.” Iris đưa tay đón lấy rồi cất vào trong túi áo. Phương định nói gì đó nhưng đã bị mấy học sinh khác lôi đi. Một tay cậu cầm muỗng ăn, tay còn lại đút vào túi áo chạm hộp quà. Bên trong là sợi dây chuyền hình thánh giá bạc cậu đã đặt làm mấy tuần trước, sau đó hai người giận nhau cậu định bỏ rồi lại tiếc nên cứ để vậy. Bây giờ cầm nó trong tay cậu như tăng thêm sức mạnh, quyết tâm tối nay sẽ tặng quà, thổ lộ nỗi lòng, thà nói ra hết rồi bị từ chối một lần còn hơn cứ dây dưa kéo dài. Tòa đại sảnh sáng rực bởi những ngọn đèn đa sắc, các cặp thanh niên thiếu nữ trong bộ dạ phục dập dìu bước nhảy. Iris mặc bộ vest trắng, mái tóc dài được cột lại bởi sợi dây màu lục. Cậu từ chối khá nhiều lời mời của các cô gái, băng qua đại sảnh tìm kiếm bóng dáng anh. Mắt cậu sáng lên khi thấy anh đang đứng bên ngoài ban công. Anh mặc bộ vest đen, mái tóc vàng ép sát đầu chải ngược lên, lúc thường anh luôn ăn mặc cẩu thả nên có vẻ lãng tử, bây giờ trông anh càng đẹp trai, quyến rũ hơn. Cậu đang định bước tới chợt khựng lại khi thấy Phương đứng bên anh, trao cho anh một hộp quà hình vuông. Vĩ cười toe toét nhận lấy, hôn lên má Phương âu yếm. Iris ngó sững cảnh tượng trên, chợt cậu cảm thấy trước mắt như đang nhòe đi. Chính lúc đó Vĩ đã nhìn thấy cậu, kinh ngạc kêu lên. “Iris? Sao đứng đây?” “Iris?” Phương cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên, tay vẫn còn đặt trên vai anh. Tim cậu nhói đau, tưởng chừng như sắp gục ngã. Cậu cố gượng, không muốn để hai kẻ kia trông thấy mình yếu đuối. Iris ném mạnh hộp quà thẳng vào ngực Vĩ trước khi xoay người chạy đi như bay. Hộp quà đập vào ngực anh rồi rớt xuống nền đất, nắp bung ra để lộ một sợi dây chuyền bạc, anh cầm lên ngơ ngác quay sang hỏi Phương. “Sao Iris đột nhiên chạy đi vậy? Cậu ta quăng vật này lại là tại sao?” Phương thở dài nhìn bộ mặt ngố của anh. “Đúng là ngu quá mà. Hồi sáng có người giao món hàng này bảo đưa cho Iris, nghe bảo cậu ta đã đặt nó mấy tuần trước. Cái người đó bảo cậu ta không nói gì, nhưng họ đoán chắc là quà tặng dành cho người yêu vì khi đặt làm cậu ta rất hồi hộp, cứ dặn đi dặn lại kiểu dáng sợi dây chuyền và tủm tỉm cười mãi.” Vĩ đã chạy đi mất trước khi Phương kịp nói hết câu. Cô lắc đầu nhìn xuống ban công, thấy anh đang lao nhanh ra ngoài vườn, xa xa có một cây thông khổng lồ giăng đèn đủ để tỏa sáng mờ ảo cả khu vườn. Chợt sau lưng Phương giọng nam trầm cất lên. “Tội nhỉ, đi làm bà mai cho người ta, chính mình thì cô đơn trong ngày này.” “Ô, chẳng phải Hắc Long cũng một mình đấy thôi?” Phương xoay người lại, đón lấy ly rượu từ tay hắn. “Đương nhiên không, chỉ đang làm người bạn tốt an ủi kẻ cô đơn đáng thương thôi.” Phương sặc cười trước giọng điệu cảm thông mà tin rằng hắn chẳng bao giờ có được, hấp háy mắt bảo. “Thế Hắc Long làm người yêu của mình nhé? Thế thì mình hết cô đơn ngay.” “Làm ơn tha đi. Chết người đó!” Hắc Long rùng mình, thụt lùi lại. Phương lườm hắn một cái rồi cả hai cùng bật cười, hướng mắt về phía khu vườn sáng đèn mờ ảo. TV……………….TV Chân Vĩ dài hơn Iris, lại thêm có đèn sáng dẫn đường, chẳng mấy chốc anh đã bắt kịp cậu. Iris thấy anh thì càng cắm đầu chạy nhanh hơn. Hai người cứ một đuổi một bắt quanh cây thông có bán kính mười mét, chạy một hồi đến khi cùng kiệt sức cả hai mới thở hồng hộc đứng lại, vẫn duy trì khoảng cách tương đối. Cậu khàn giọng hỏi cộc lốc. “Đuổi theo làm gì?” Anh lẳng lặng lấy ra sợi dây chuyền hình thánh giá, ánh mắt nhìn Iris đầy cảm động. “Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ trân trọng nó cả đời.” “Hừ, có quà của người thương rồi đâu cần cái thứ thô thiển này!” Mắt cậu vằn đỏ, xông tới định giật lấy sợi dây chuyền, anh liền chộp cổ tay cậu giữ lại, kêu lên. “Iris nói cái gì vậy? Gì mà người thương chứ? Có ai đâu?” “Còn dẻo miệng?” Cậu rít lên. “Chẳng phải mới nãy rất vui mừng nhận món quà từ Phương à? Chính cậu ấy là người yêu bấy lâu nay của Vĩ còn gì!?” Biết đã gây ra hiểu lầm tai hại, anh vội phân bua. “Hiểu lầm rồi! Nhà Phương kinh doanh tiệm vàng nên có nhờ cậu ấy giúp một việc. Ngoài ra giữa tụi này không có gì khác.” “Thế còn khách sạn? Rồi tin nhắn nào là honey với darling?” Iris lừ mắt, chưa hết nghi ngờ. “Cái vụ tin nhắn chỉ là Phương đùa thôi, cậu thừa biết Phương có tính hay cà rỡn mà. Còn khách sạn là của nhà Hắc Long, cần phải có một nơi kín đáo để mà chế tạo…” Nói tới đó Vĩ nín bặt, tay chân luống cuống. Iris gặn hỏi. “Chế tạo cái gì?” Vĩ gãi đầu gãi tai, hồi lâu thở ra. “Dù sao chút nữa Iris cũng thấy, tôi nói luôn vậy. Tôi nhờ Phương chỉ cách tự làm một thứ, mượn phòng khách sạn của nhà Hắc Long để yên tĩnh dễ tập trung sớm hoàn thành nó.” “Nhưng nó là cái gì?” Sự giận dữ thế chỗ cho tò mò, Iris truy hỏi. Vĩ rút từ trong túi áo cái hộp vuông Phương đưa cho lúc nãy. “Cái này Phương đã giúp gia công thêm, hôm nay mới hoàn thành.” Nắp hộp mở ra, là một cặp vòng bạc tạo hình đôi cánh, chính giữa chỗ khóa là bông hoa bảy sắc Cầu Vồng. Cậu ngước lên nhìn anh, mắt lộ vẻ ngơ ngác. “Đây là…” “Cặp vòng này thay chiếc nhẫn. Iris, làm người yêu của anh nhé?” Cậu sững sờ trước lời thổ lộ bất ngờ của Vĩ, một niềm hạnh phúc như ngọn sóng trào dâng trong lòng, cả thế giới bừng sáng sắc màu rạng rỡ trong mắt cậu. Như còn chưa tin được, cậu hỏi. “Tại sao quá đột ngột như vậy?” “Không phải đột ngột.” Vĩ lắc đầu, thành thật nói. “Lúc đầu mới gặp anh đã yêu em, nhưng rồi phát hiện ra em mang họ Lucifer thì chuyển thương thành ghét. Sau đó anh dần nhớ lại tất cả ký ức lúc nhỏ đã gặp em và cả tình cảm dành cho em. Anh muốn em trở thành người của anh, bây giờ và vĩnh viễn.” “Không sợ cha mẹ tôi biết được sẽ giết à?” Iris cười khúc khích, nụ cười vui sướng, hiển nhiên câu này đã thay lời đồng ý. Cậu giơ tay ra. Anh hiểu ngay, lập tức quỳ xuống đeo chiếc vòng vào cổ tay cậu, chiếc vòng vừa khít. “Chỉ cần được tình yêu của em, dù có là kẻ thù của thế giới này anh cũng không ngại. Xin hứa cả đời này yêu thương, bảo bọc cho em. Nếu anh không làm được, trời sẽ phạt anh bên em không tách rời.” “Vĩ học đâu ra câu nói sến như vậy? Lại còn thề khôn thế.” Cậu cau mày. “Nhưng Iris thích anh phải không?” Vĩ cười tự tin. “Không, ghét Vĩ nhất.” Iris tỉnh bơ nói, mím môi nén tiếng cười khi nhìn khuôn mặt thất vọng của Vĩ. Cuối cùng cậu thò tay kéo tai anh, nói nhỏ. “Ngốc ơi, có nghe câu con trai nói không là có chưa?” Vĩ còn đang bần thần trong niềm đau, mắt chợt sáng lên. “Nếu vậy, Iris nói ghét nghĩa là…” “Ghét Vĩ nhất trên đời.” Iris xoay lưng, có thể thấy màu da cậu hồng lên chẳng biết nguyên nhân do đâu. Vĩ vòng tay kéo cậu vào lòng, cười rạng rỡ. “Vậy Iris cứ ghét anh đi, ghét suốt đời anh càng mừng.” “Người gì kỳ cục.” Cậu nói dằn dỗi nhưng cứ để Vĩ ôm chặt mình. Một nụ hôn thề ước trao nhau đúng lúc tiếng chuông vang lên, từng chùm pháo bông rực rỡ sáng lung linh bầu trời đêm. Nụ hôn ngọt ngào tình yêu. Hai người tay trong tay dạo bước, gió đêm thổi nhẹ làm tóc cậu bay bay, anh nhìn đến mê mẩn. Cậu giơ tay vuốt tóc, đột ngột hỏi. “Có thật anh không léng phéng gì với Phương chứ?” “Không có mà.” “Biết đâu cậu ta thích anh thì sao? Nếu đúng vậy thì anh có thích lại không hả?” Iris trừng mắt hỏi gặn. “Í da, ở đây có hũ giấm nè, chua quá đi.” Vĩ lè lưỡi làm mặt khỉ khiến cậu bật cười. Anh giang tay ôm vai cậu, trìu mến nói. “Em yên tâm đi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Có một bí mật này anh muốn nói cho em biết. Phương là con gái.” “Cái gì?” Iris giật mình kinh ngạc, sau đó lắc đầu bảo. “Em không tin, sao cậu ta phải giả trai chứ?” “Là do nội quy kỳ quặc của nhà họ Lê. Cũng một phần do sở thích để dễ tiếp cận nữ sinh, em hiểu không?” “Hơi…hơi hiểu.” TV………………TV “A lô?” -Là Arvil đây. “…” -Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói! “Có gì nói mau đi.” Giọng miễn cưỡng. -Theo tôi được biết thì con trai tôi và con trai anh đang hẹn hò với nhau. “Cái gì?! Thằng Vĩ dám quen con trai nhà Lucifer???” -Đừng nóng, nghe tôi nói đây. Chuyện ân oán của người lớn chúng ta không nên kéo đám nhỏ vào. “Hừ, dòng máu nhà anh không ai tốt cả, tôi không muốn sau này thằng Vĩ cũng khổ sở giống như tôi.” -Lâm, sao cứ nhớ mãi chuyện đó? Chẳng phải tôi đã bảo tất cả chỉ là hiểu lầm? Chính Bách Hợp cũng đã có lần gặp mặt giải thích rồi mà? “Đừng gọi tên tôi thân thiết đến vậy. Có hiểu lầm hay không cũng mặc, mọi chuyện đều là quá khứ. Chúng ta bây giờ đã làm cha, có gia đình.” Giọng nói hơi dịu lại. -Phải, tất cả đã trôi qua không bao giờ lấy lại được.- Tiếng thở dài tiếc nuối. “…” Một khoảng lặng. “Nếu không còn gì để nói thì tôi cúp máy đây.” -Khoan đã! Còn chuyện tụi nhỏ thì sao? “Đợi gặp con trai anh tôi mới quyết định được. Tôi cũng không phải là người quá cố chấp, yên tâm đi.” -Chúng ta…gặp nhau uống vài ly được không? “Anh đang ở bên Los, làm sao uống với tôi được?” Trần Lâm bật cười. Lucifer Arvil bối rối đáp: -Chỉ cần chờ tôi một tiếng đồng hồ, tôi sẽ lái trực thăng siêu tốc đến ngay. “Không cần rắc rối vậy đâu, hay để khi khác…” -Lâm, tôi muốn gặp. Làm ơn. Hơi ngần ngừ, Trần Lâm thở ra nhè nhẹ. “Thôi được, một tiếng sau chúng ta sẽ gặp tại khách sạn New world, rượu ở đó khá ngon. Vả lại khi mệt mỏi thì anh có thể mướn phòng ngủ ngay, công việc bận rộn vất vả quá mà.” Lucifer Arvil cảm động khi hiểu ra Trần Lâm lo lắng cho mình. -Hãy chờ nhé, tôi sẽ cố đến thật nhanh. Bây giờ tôi đi ngay lập tức! Trần Lâm thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, mắt ông mông lung xa vắng nhớ lại kỷ niệm thời thiếu niên. Những ngày tháng bên Arvil đã làm thay đổi tất cả con người ông, trước khi gặp gỡ ông không khác gì người gỗ. Gặp Arvil rồi ông biết thế nào là giận hờn, vui cười. Cũng chính Arvil cho ông biết cảm giác căm hận một người đến khắc cốt ghi tâm. Thời gian trôi qua vùi chôn những lầm lỡ, hiểu lầm. Chỉ còn lại nuối tiếc và nhớ thương. Có bao giờ hạnh phúc đến muộn? The End
Truyện ngắn mong các bạn thông cảm, vì đây là lần đầu mình viết...
|