Công Tử Và Kẻ Lang Thang
|
|
"Chẳng vui chút nào. Động một chút là méc. Anh có phải đàn ông không thế?"
"Hả?" – Đang trong tư thế sẵn sàng "chơi tới cùng" với Yunho, Jaejoong đột nhiên bị câu nói đó làm ngớ ra.
Thấy Jaejoong đã hơi lay động, Yunho quyết định sẽ chơi tiếp chiêu bài "khí phách đàn ông".
Quan trọng hơn hết là không được để anh ta báo lại với appa.
"Anh có giỏi thì cược với tôi đi." – Cậu hếch mặt thách thức.
"Cược như thế nào?" – Jaejoong đáp ngay, không nghi ngờ gì về chuyện mình đang bị sập vào cái bẫy tinh vi của đại thiếu gia nhà họ Jung.
"Tôi sẽ cho anh kèm cặp tôi một thời gian..." – Yunho nhún vai. – "Nếu anh có thể trụ qua được khoảng thời gian ấy, tôi thua và sẽ học hành đàng hoàng. Còn nếu không, anh hãy biến khỏi đây, không được nói với appa và cũng không được nhận một xu nào, hiểu không?" – Nó gằn giọng ở những từ cuối, đôi mắt lại ánh lên những tia nhìn đe dọa.
"Chấp nhận." – Jaejoong ngay lập tức gật đầu. –"Thế thời gian là bao lâu?"
"Cỡ anh…" – Yunho lại cười. – "…chỉ cần một tuần thôi, bảo đảm sẽ tự rút lui. Nếu anh thành khẩn nhận thua, không chừng tôi sẽ đổi ý và vẫn bồi thường tiền cho anh đấy."
"Không cần đâu." – Jaejoong gạt ngang, gương mặt đỏ phừng vì giận. -"Một tuần thì một tuần."
"Tốt!"
Vừa nói, Yunho vừa vỗ hai tay vào nhau nghe một tiếng BỐP thật lớn. Xong, nó đứng dậy, thản nhiên nói tiếp:
"Quyết định vậy đi. Mai có tiết kiểm tra nên dĩ nhiên hôm nay phải học. Có điều tôi kẹt chuyện đi ra ngoài một chút, chừng nào tôi về, chừng đó học, được không?"
"Được." – Jaejoong gật đầu.
"Thầy giáo dạy kèm dễ thương thật đấy." – Yunho nheo mắt và vờ liếm môi. Hành động của nó làm gương mặt Jaejoong trong thoáng chốc lại trở nên đỏ bừng… nhưng lần này là vì ngượng.
"Quả là dễ thương mà." – Nó cười lớn rồi đứng dậy, thủng thẳng đi ra hướng cửa.
"À, quên nói…" – Yunho khựng lại một chút –"Chắc lát nữa chú Park sẽ mang đồ đạc đến cho anh và chỉ phòng học luôn. Cứ lên đó đợi tôi."
Chưa dứt câu, Yunho đã biến mất sau cánh cửa. Chốc lát sau, Jaejoong nghe thấy tiếng động cơ motor rú lên thật lớn. Rồi sau đó là một khoảng lặng kéo dài…
Cậu gục mặt vào hai bàn tay và thở hắt ra.
Lẽ nào mày không bao giờ có được một việc làm ổn định hay sao, Kim Jaejoong?
Và rốt cuộc mày làm thế này để vì cái gì đây?
"Thầy giáo dạy kèm dễ thương thật đấy."
Dĩ nhiên không phải vì câu nói đó rồi.
DĨ NHIÊN!!!!!
***************************
Nhắc lại, cuộc đời cậu sinh viên năm nhất Kim Jaejoong là một chuỗi dài xui xẻo.
Yunho vừa đi được một lúc, Jaejoong mới nhận ra mình đang đói cồn cào. Bấy giờ đã sập tối mà cậu vẫn chưa ăn cơm chiều lẫn cơm trưa. Ngay khi Jaejoong định dẹp hết xấu hổ để tìm đến bếp ăn nhà họ Jung thì một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện, bên cạnh ông là mớ đồ đạc cậu gửi tạm nhà Hankyung.
"Chào cậu Kim." – Ông lên tiếng trước, giọng trầm dịu dàng.
"Dạ, cứ gọi cháu là Jaejoong ạ." - Jaejoong cúi đầu chào lại ông rồi hỏi: - "Chú có phải là chú Park không?"
Người đàn ông kia mỉm cười gật đầu với Jaejoong, rồi ra hiệu cho người đi cùng mang hành lý của cậu lên phòng. Tiến đến vài bước, người quản gia đẩy nhẹ vào lưng Jaejoong như muốn bảo cậu hãy đi theo.
"Tôi là quản gia Park Yoochun của nhà họ Jung."
"Dạ." – Cử chỉ của ông Park làm Jaejoong trong thoáng chốc cảm thấy thật thoải mái. Cậu vui vẻ theo ông lên tầng 1 và mất vài phút choáng váng với căn phòng to – đẹp - trên - mức - tưởng - tượng dành cho mình. Gương mặt ngơ ngẩn của Jaejoong khiến ông Park phải bật cười thành tiếng.
"Cậu Kim này..."
"Dạ?" – Jaejoong ngừng chuyện nhún nhún thử vài cái trên chiếc nệm dày chưa – từng – thấy – trong – đời để đáp chuyện ông Park. Cậu khẽ cau mày: –"Mà cháu đã bảo cứ gọi là Jaejoong mà!"
"Ừ, thì Jaejoong…"
Nghe đến đây, Jaejoong mới toét cười:
|
"Dạ."
"Tôi có nghe ông chủ kể chuyện cậu đã giúp ông, rất tường tận… Haizz… Nên tôi nghĩ mình hiểu được một phần cá tính của cậu, Jaejoong ah. Tôi đã sống đến từng này tuổi rồi mà." – Quản gia Park chậm rãi chép miệng rồi tiến đến vài bước để đứng đối diện với Jaejoong. –"Nhưng ông chủ thì khác, lớn rồi mà suy nghĩ không thấu đáo. Ông nghĩ… để cậu làm gia sư của Yunho là đền ơn nhưng tôi biết chuyện này khó khăn hơn thế. Nếu cậu ngại nói thẳng với ông chủ, tôi sẽ bảo giúp…"
"Không sao mà, chú Park!" – Jaejoong đáp ngay. –"Cháu làm được." – Vừa quả quyết nói, cậu vừa nghĩ đến ván cược với Yunho. Suy nghĩ một chốc, Jaejoong nói thêm: – "Với lại… nếu cháu nghỉ việc, chắc ông Jung sẽ cho Yunho thôi học thật đấy."
Ông Park giấu sự ngạc nhiên vào nụ cười mỉm rồi dịu dàng nói:
"Thế thì trông cậy vào cậu, Jaejoong. Từ giờ giao Yunho cho cậu nhé."
"Dạ…" – Jaejoong đáp, lần này không được quả quyết như lần đầu. Từ "giao" làm nghẹn cứng nụ cười tự tin của cậu.
Ọoc ọoc ọoc ~ ~ ~
Một tràng tiếng động không nên có bỗng vang lên, tố cáo với ông Park về tình trạng bụng rỗng của Jaejoong. "Với kinh nghiệm mấy chục năm tuổi đời của mình", ông cười rồi vỗ lên vai cậu:
"Hay tôi chở cậu ra ngoài ăn nhé? Đầu bếp mới nhất ở đây vừa bị cậu hai đuổi việc sáng nay rồi."
"Dạ, thế trong bếp còn nguyên liệu nấu ăn không chú?" – Jaejoong chẳng buồn ngạc nhiên khi nghe đến từ "đuổi việc" đi kèm với từ "cậu hai". Thay vào đó, cậu nhờ ông Park chỉ mình đường xuống bếp.
"Còn nhiều là đằng khác." – Ông mở tủ đông kiểm tra và đáp lời.
"Vậy không cần ra ngoài ăn, chú Park." – Jaejoong cười toe. – "Cháu biết nấu mà. Chú ăn chưa? Cùng ăn nhé?"
Ông Park vừa lắc lắc đầu vừa nói:
"Cậu cứ ăn đi." – Rồi trước khi đi khỏi căn bếp, ông chợt nói thêm. –"Jaejoong ah…"
"Dạ?"
"Phải ráng chịu đựng. Và hãy thông cảm cho Yunho. Dù bề ngoài thế nào đi nữa, nó vẫn là một thằng bé tốt."
"Cháu sẽ." – Jaejoong gật mạnh đầu dù lòng có chút hoài nghi về "sự tốt" của "thằng bé Yunho."
Nhưng dù thế nào đi nữa, dĩ nhiên cháu sẽ không bỏ cuộc, chú Park ạ!! Ít ra là phải trụ vững hết tuần này.
***************************
Bấy giờ đã gần 1 giờ sáng, Yunho vẫn chưa về nhà. Jaejoong đang gà gật đợi chờ ở phòng học ông Park chỉ sẵn lúc nãy. Thỉnh thoảng mệt quá, cậu gục đầu xuống chiếc bàn kính giữa phòng, trán đập vào đó kêu một tiếng cộp rõ to. Cứ mỗi lần như vậy, Jaejoong lại bật dậy, dụi mắt và lo lắng nghĩ thầm:
Hay nó đi chơi qua đêm rồi? Nhưng nhỡ bây giờ mình đi ngủ mà Yunho trở về thì…
Nghĩ tới nghĩ lui, Jaejoong vẫn không thể làm gì khác ngoài chuyện tiếp tục ngồi đợi trong tình trạng hai mắt chỉ muốn díp lại.
Hai tiếng nữa lại trôi qua…
Cậu học trò có vẻ cương quyết làm khó gia sư mới toanh của mình. Thế nên khi kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng – cũng là lúc Jaejoong sắp chìm vào giấc ngủ sâu thì Yunho thản nhiên mở cửa bước vào.
"Hey! Đợi lâu không?" – Quăng chiếc áo khoác da nặng trịch xuống bàn, nó nói lớn rồi vươn vai đi vài vòng. –"Ngồi xe máy lâu mỏi thật."
Jaejoong luống cuống bật dậy, kéo kéo lại mái tóc bù xù và xỏ kính vào mặt. Được một chốc phải gỡ ra mang lại vì phát hiện mình đang đeo ngược kính. Trong tràng cười rũ rượi của Yunho, cậu đỏ bừng mặt, chỉ chỉ tay xuống miếng đệm đối diện và nói trống không:
"Về rồi thì ngồi xuống học đi."
"Chưa được." – Yunho lập tức đáp.
"Hả?"
"Tôi đi tắm cái đã, anh đợi thêm chốc nữa nhé."
Rồi nó tỉnh bơ đi vào phòng tắm, xả nước ào ào. Và "chốc nữa" của Yunho là nửa tiếng sau…
Nhưng lần này, trái với dự đoán của nó, Jaejoong vẫn ngồi đó đợi, tỉnh táo bất ngờ. Cậu bày sẵn tập vở ra rồi gõ gõ cây thước vào cạnh bàn:
"Ngồi xuống nào."
"Sao anh biết ngày mai tôi kiểm tra môn này?" – Yunho nhìn vào mớ tập vở trước mặt, ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện đó cậu không cần phải biết." – Jaejoong làm giọng nghiêm, đẩy đẩy gọng kính một cách rất "sư phạm". –"Tôi xem bài trước rồi, cũng may mà kiểm tra đầu năm nên chưa có gì quá khó. Giờ cậu không hiểu chỗ nào, tôi sẽ ôn từ chỗ đó."
"Tất cả."
|
"Hả?"
"Tôi bảo tôi chẳng hiểu gì hết." – Yunho vừa cười vừa nhún vai. –"Anh xem cũng biết tôi đâu có chép bài chữ nào từ đầu năm đến giờ."
Jaejoong nén cơn giận thành một cái thở dài, gượng cười đáp lại Yunho rồi lật sách về từ đầu:
"Vậy tôi sẽ giảng lại tất cả... Tổng cộng 15 trang sách. Từ giờ đến lúc cậu đi học chỉ còn 3 tiếng rưỡi, phải thật tập trung mới kịp."
"Cứ thử xem sao." – Yunho lại nhe răng cười.
Thế là cuộc chiến đầu của hai thầy trò với với 15 trang sách bắt đầu. Thỉnh thoảng nó lại bị gián đoạn, thay vào đó và cuộc nội chiến kịch liệt giữa Jaejoong và Yunho.
"Dậy nào!!!"
"Tôi đâu có ngủ."
"Thế sao nhắm mắt?"
"Nhắm chơi. Tôi nghe anh giảng bằng tai chứ đâu phải mắt."
~ ~ ~ ~ ~
Hay:
"Chỗ này hiểu không Yunho?"
"Hiểu."
"Thế nói lại tôi nghe đi."
"Nói cái gì?"
"Nói những gì cậu hiểu đó."
"Tại sao? Anh không hiểu cần tôi giảng lại à?"
~ ~ ~ ~
Hay:
"Jung Yunho!! Nãy giờ tôi bảo cậu làm bài sao cậu không làm?"
"Bài này khó quá, không biết làm."
"Đâu, để tôi xem."
"…"
"Nhưng bài này bài 5 mà!! Bài 1, 2, 3, 4 dễ hơn nhiều sao cậu không làm trước đi?"
"Không thích!"
~ ~ ~ ~
Cuộc nội chiến chỉ tạm chấm dứt khi kim đồng hồ chỉ 5 giờ sáng và Yunho bắt đầu thấm mệt thật sự:
"Đói quá." – Nó buột miệng.
"Sắp sáng rồi, đợi ăn sáng luôn đi." – Jaejoong phẩy tay, tưởng Yunho lại đang kiếm cớ để nghỉ học. Nhưng lần này có lẽ cậu đã sai.
"Cũng được… Nhưng còn mấy trang nữa?" – Yunho uể oải nói.
"Chậc, 3 trang." – Jaejoong tặc lưỡi. Rồi suy nghĩ một lúc, cậu nói tiếp, giọng dịu hơn: –"Thôi được rồi, đợi tôi một lát."
"Đi đây vậy?"
"Xuống bếp làm cho cậu chút gì đó để ăn."
"Hả? Anh kiêm luôn đầu bếp à?" – Yunho nghe đến đây thì nhảy dựng lên. –"Liệu có ăn được không đấy? Báo cho anh biết tôi đuổi việc lần này là tay đầu bếp thứ 8 rồi."
"Ăn hay không tùy cậu!" – Jaejoong rít lên qua kẽ răng.
"Ăn."
|
Part 3.
Lúc Jaejoong bưng khay mì nóng hổi lên thì tên học trò bướng bỉnh đã gục ngủ trên bàn, đầu ngoẹo sang một bên. Mái tóc lỉa chỉa đâm vào đám giấy bừa bộn, gò má ép xuống bàn trông rõ "phính". Gương mặt cậu nhóc lúc ngủ trở lại những nét ngây thơ hệt như ban đầu gặp gỡ. Bất giác Jaejoong cảm thấy lòng dịu lại. Để khay thức ăn xuống, cậu suy nghĩ một chốc rồi vào nhà vệ sinh, nhúng khăn, vắt khô nước và …nhẹ nhàng lau mặt cho Yunho:
"Dậy nào. Gần sáng phải đi ho…"
XỌET!!!
Câu nói của Jaejoong bị cắt đứt đột ngột bởi… một nhát chém. Yunho, không hiểu từ lúc nào đã tỉnh dậy, nhanh như cắt lấy ra một con dao xếp, vung mạnh tay rồi nhảy lùi về phía sau, sa sầm sát khí.
"Yun…ho?" – Jaejoong đánh rơi chiếc khăn, tái mặt sợ hãi. –"Chuyện… gì vậy?"
"ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO TÔI!!" – Yunho nghiến răng, giọng đanh lại, sắc như thép nguội.
"Nhưng…" – Jaejoong trong vô thức cũng lùi lại phía sau. Cậu chống tay xuống bàn kính, nhích người đi để rồi… phát hiện ra cánh tay phải của mình đang chảy máu. Một dòng đỏ tươi chậm chạp đang rỉ xuống từ khủy tay.
Yunho cũng nhanh chóng phát hiện ra điều đó. Nó nhìn Jaejoong rồi nhìn chiếc khăn rớt trên mặt sàn, cau mày như đang dần mường tượng lại mọi chuyện. Chỉ vài giây sau, nó hạ dao xuống và tiến đến phía cậu.
"Có sao không?"
Jaejoong lắc nhẹ đầu rồi đứng dậy, lùi về phía tường, gương mặt vẫn trắng bệch sợ hãi.
"Tôi quên bảo anh rằng: đừng có chạm vào tôi lúc tôi đang ngủ." –Thảy con dao lên mặt bàn, Yunho thở hắt ra. –"Lần này chưa sao, lần sau có thể mất mạng đấy." – Vừa nói, nó đấm đấm vào cổ, ra chiều mệt mỏi. –"Những lúc như vậy, tôi chẳng phân biệt ai là ai đâu."
Jaejoong đứng tựa lưng vào tường, bấy giờ mới cảm thấy rõ ràng cơn đau đang chạy dọc theo cánh tay. Vệt cắt kéo dài từ khủy xuống tận cổ tay và máu từ vết thương đang nhỏ tong tong không ngừng nghỉ. Jaejoong hoang mang nhìn về phía Yunho, những ngón chân run lên trong nỗ lực bám vững vào sàn gỗ. Cậu cũng cố gắng không tỏ ra sợ hãi nữa dù quả thật lúc nãy, nếu không phải đang cầm khăn lau mặt cho Yunho thì thứ bị cứa đứt bấy giờ không phải là cánh tay mà chính là cổ cậu.
Nói về Yunho, nó ngồi cau có được một lúc thì đứng dậy, đi về phía ngăn tủ, lấy ra một túi đồ, dường như là dụng cụ cứu thương.
"Lại đây… tự băng đi này." – Thảy chiếc túi về phía Jaejoong, Yunho nói, vẫn bằng giọng khó chịu. – "Đứng đó làm gì hoài vậy?"
"Thôi được rồi." – Jaejoong bất giác đâm giận. –"Cậu ăn mì đi, lát còn học tiếp. Tôi xuống nhà nhờ chú Park." – Nói xong, cậu bước nhanh ra khỏi căn phòng, không để cho Yunho kịp đáp.
Jaejoong chẳng hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc. Còn Yunho không hiểu sao lại cảm thấy tức mình đến vậy. Nó suýt nữa co chân hất văng chiếc bàn kính nếu như không kịp nhìn thấy trên đó là tô mì nóng hổi Jaejoong làm cho.
Mùi rất thơm.
Yunho nhìn vào tô mì trên bàn một lúc lâu. Rồi nó với tay lấy đôi đũa sắp sẵn kế bên và bắt đầu… ăn.
Có vị cà chua. Tô mì của nó có vị cà chua…
***************************
"Jaejoong ah…" – Ông Park đưa cánh tay của Jaejoong lại gần vòi nước, rửa trôi máu đọng. Sau đó thấm thuốc sát trùng và băng lại cho cậu.
"Jaejoong ah…" – Ông lại bảo khi đã ngồi đối diện với một Jaejoong từ nãy giờ vẫn im lặng thất thần.
"Dạ…" – Cậu cuối cùng cũng cất tiếng. –"Cháu không sao đâu, chú Park."
Jaejoong nói và lặng lẽ nở một nụ cười.
"Thật à?" – Ông nheo mắt nhìn cậu, ra chiều không tin tưởng.
"Dạ. Vừa nãy cháu hơi shock nhưng giờ không sao rồi." – Cậu hươ hươ cánh tay băng trắng, nụ cười đã trở nên bớt gượng gạo hơn. –" Lẽ ra cháu phải lường trước những chuyện này mới đúng. Dù gì thì bố con họ cũng là… là…"
"Giới giang hồ." – Ông Park thản nhiên tiếp lời. - "Haizzz…" – Ông thở dài rồi rướn người vò lên mái tóc vốn đã bù xù của Jaejoong. –"Là lỗi của ta đã quên bảo cậu đấy. Là lỗi của ta."
Sau câu nói của ông, một khoảng lặng đột nhiên kéo dài, trùm lên cả hai. Và người phá vỡ sự im lặng đó ngạc nhiên thay lại là Jaejoong. Cậu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng, giọng e dè như nửa muốn hỏi, nửa không.
"Yunho…"
"…"
"Yunho… thật ra bị sao vậy, chú Park?"
"Sao là sao hả, Jaejoong?" – Ông Park hỏi nhưng lại mỉm cười đầy ngụ ý, dường như đã hiểu nhưng vẫn muốn cậu nói ra.
"Tại sao… Yunho lại cần phải cảnh giác như vậy?" – Jaejoong khó khăn nói. –"Em ấy chỉ mới 14 tuổi thôi. Khi nãy cháu đã rất giận… cũng rất sợ nữa. Nhưng giờ nhớ lại gương mặt thất thần của Yunho lúc giật nảy người và lùi lại phía sau, cháu nghĩ: người thấy sợ nhất lúc ấy chưa chắc đã là cháu."
"Jaejoong ah…" – Ông Park làm động tác như muốn ôm lấy cậu nhưng sau lại thôi. Thay vào đó, ông vỗ vỗ hai tay lên vai Jaejoong. –"Ta hiểu có thể giao Yunho cho cậu mà."
"Chú!!"
"Rồi từ từ… có lẽ Yunho sẽ tự kể mọi chuyện với cậu." – Nụ cười của ông Park lại nở nhưng lần này nhè nhẹ vương chút muộn phiền. –"Ta tin là vậy. Tin là vậy đó, Jaejoong à."
|
Jaejoong lê bước lên chiếc cầu thang gỗ bóng loáng dẫn đến phòng học, chậm chạp hết mức có thể. Tâm trí cậu lúc này tràn ngập nụ cười phảng phất buồn của vị quản gia nhà họ Jung. Có lẽ Yunho đã phải trải qua những chuyện không vui trong quá khứ. Jaejoong miên man nghĩ. Và có lẽ tính cách ngông nghênh của nó bây giờ không phải là bản chất thật. Một đứa trẻ sống không gần mẹ, lại có một người bố thích vờ nghiêm khắc thế kia khó mà phát triển bình thường, huống chi lại ở trong giới giang hồ như gia đình họ Jung.
Đúng rồi! – Những ý nghĩ hân hoan dần quay lại với Jaejoong. - Người mang cái tên đẹp, thành thật, vững chải thế kia không thể nào là đứa cố chấp từ trong bản chất được.
Nhất định là như thế. Mình không được bỏ rơi Yunho. Chẳng phải đã hứa sẽ kèm cặp cậu bé đến cùng sao?
Nghĩ đến đây, cậu bất giác toét cười, tưởng tượng đến những bộ phim truyền hình hồi nhỏ thường hay xem. Bộ phim kể về các đứa trẻ ngỗ nghịch được cảm hóa bởi người gia sư tận tâm, nhiệt thành…
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
"Jaejoongie hyung… Em sai rồi. Lẽ ra em không nên cố tình tỏ ra bướng bỉnh, cố chấp như thế. Toàn làm khó hyung…"
"Không sao đâu Yunnie, hyung hiểu mà. Bản chất của em vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ tại hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi."
"Jaejoongie hyung, chỉ có hyung mới hiểu được em."
"Không sao mà, Yunnie, đừng khóc. Giờ có huyng ở đây rồi."
"Vì hyung, em sẽ học hành thật ngoan ngoãn, cố sức làm một con người đàng hoàng, có ích cho xã hội."
"Bậy nào. Em phải vì bản thân em chứ, Yunnie!"
"Jaejoongie hyung quả là một người dễ thương mà ~ ~ ~"
"Dễ thương…"
"Yah, Jaejoong! Nãy giờ anh đứng ngoài này hoài làm gì không chịu vào vậy?"
@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@~@
Dòng tưởng tượng của Jaejoong kết thúc nhanh hơn cậu nghĩ. Đối diện cậu bây giờ là gương mặt không nắng cũng không mưa của Yunho. Cậu nhóc không biết từ lúc nào đã tự ra mở cửa.
"Sao… sao… cậu biết tôi đang ở ngoài này?" – Jaejoong lắp bắp hỏi cho có để che lấp sự ngượng ngập.
Dễ thương ~ ~
Dễ thương ~ ~ ~
MÌNH ĐÃ NGHĨ CÁI GÌ THẾ KHÔNG BIẾT?
"Tôi nghe tiếng chân anh bước trên cầu thang." – Yunho giải thích. –"Mà mãi chẳng thấy mở cửa bước vào. Ra đây coi thử thì bắt gặp anh đang đứng ngoài này, tay còn đặt lên nắm cửa kìa."
"Ờ ờ…" – Jaejoong gật gật đầu rồi bước vào trong.
"Sao vậy?" – Yunho kín đáo liếc qua cánh tay đã được băng cẩn thận của Jaejoong. –"Sợ tôi đến thế hả? Miễn đừng chạm vào tôi khi tôi ngủ, còn lại tôi chẳng làm gì anh đâu. Mà sợ thế thì xin nghỉ sớm đi cho khỏe. Đã bảo là không chịu quá một tuần mà."
Jaejoong quay lại nhìn Yunho nhưng không hề nổi cáu lên như nó tưởng. Thay vào đó, cậu nở một nụ cười rạng rỡ - chắc cũng nằm trong kế hoạch "sự chân thành tận tâm cảm hóa tên học trò bướng bỉnh" của thầy giáo họ Kim.
"Tôi đâu có bảo là sợ. Cậu ăn xong rồi chứ gì, giờ học tiếp." – Vừa nói, Jaejoong vừa ngồi xuống chiếc bàn kính, lại nhặt cây thước lên và gõ gõ vào cạnh bàn.
"Khoan đã." – Yunho cũng ngồi xuống miếng đệm đối diện. Nó khẽ cau mày, suy nghĩ một chốc rồi mới cất tiếng. –"Jaejoong này, sao… mì anh nấu cho tôi lại có vị cà chua vậy?"
"Ồ!!" – Jaejoong thốt lên kinh ngạc, vẻ như chẳng hề để câu hỏi của Yunho lọt vào tai. Cậu dí sát quyển vở bài tập vào cặp kính của mình rồi giật nó ra xa, trên mặt hiện rõ ràng 4 chữ "không thể tin nổi": - "Cậu làm hết bài tập tôi giao từ lúc nào thế, Yunho???"
"Khi nãy anh xuống đó lâu quá." – Yunho nhún vai. –"Tôi ăn xong không biết làm gì thì giải quyết cho xong bài tập thôi."
"Làm đúng hết rồi." – Jaejoong lảm nhảm.
"Dễ mà." – Yunho nhún vai thêm cái nữa. –"Mà này, anh đang làm lơ câu hỏi của tôi đấy à??"
"Hả?"
"Sao - mì – anh- nấu - cho - tôi - lại - có - vị - cà - chua - vậy?"
Yunho nghiến răng nhấn từng từ, mắt long lên như sắp sửa chồm qua chiếc bàn kính bóp cổ Jaejoong.
"Chứ không phải cậu thích cà chua sao, Yunho?" – Hạ quyển vở bài tập xuống, Jaejoong ngơ ngác đáp.
"Thì đúng là như vậy nhưng sao anh biết?" – Yunho vẫn cáu.
"Tôi thấy… trong tủ trữ có rất nhiều cà." – Jaejoong thành thật trả lời. –"Cũng có nhiều tương cà nữa. Tôi đoán cậu thích nên đã hỏi chú Park trước khi nấu, may mà chú ấy thức sớm. Cả chuyện bài tập lúc nãy luôn. Tôi tìm số điện thoại lớp trưởng của cậu và nói chuyện với cậu bé đó… Tên gì ấy nhỉ? Changmin… Shim Changmin."
"Mà… anh biết nấu ăn thật à?" – Yunho vẻ như đã hoàn toàn hiểu. Nó không cáu bẳn nữa, thay vào đó, nheo mắt nhìn Jaejoong và hỏi.
"Tôi trọ học được gần một năm rồi, toàn tự nấu. Quê ở Chungnam có mở tiệm ăn…" – Jaejoong trả lời lan man. –"Nhưng tôi cũng chỉ tự tin mỗi món mì thôi. Cậu ăn thấy sao?"
Yunho vẫn nhìn Jaejoong một lúc thật lâu. Lát sau, nó miễn cưỡng đáp:
"Đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon cả."
Nghe đến đây, Jaejoong không kiềm được việc nở một nụ cười. Không hiểu sao Yunho cảm thấy ghét cay ghét đắng nụ cười đó. Nó nói như quát:
"Mà không phải anh bảo còn 3 trang sao? Học tiếp đi chứ!!"
|