My Vampire Version Princess Devil
|
|
Aki lắc đầu, rồi mặc kệ Kris. Hắn tiến về phía Pey, vuốt vài sợi tóc mai lạc lối đang loà xoà khắp mặt: -”Em để Kris làm như vậy mà ngồi yên sao?” -”Tôi đâu có định đồng ý. Tôi chỉ là đột nhiên bị tắc nghẹn cổ họng, không thể mở miệng từ chối anh ta mà thôi.”-Pey giải thích. -”Bỏ đi. Đang có hứng trừng phạt con Yêu nữ chết tiệt kia lại bị Kris phá đám. Về phòng.” Hắn ôm lấy eo Pey, nhấc bổng cậu lên, để cậu dựa sát vào ngực hắn. Rồi sau đó Aki khoát tay một cái, cả hai lập tức biến mất. Thuộc hạ phía dưới dường như rất quen thuộc với chuyện này, lúi húi cho người đem Saka đi. Đích đến của cô ta, thật không may, sẽ là phòng tra tấn. ____***____ Pey ngồi trên ghế, bó gối và úp mặt vào thành ghế. Aki đã đi tắm, trước đó còn cẩn thận khoá cửa phòng. Cậu cũng chẳng có ý định chạy trốn, mà chạy cũng chẳng trốn được. Đây là đâu cậu không biết? Đường đi cậu không biết? Con người cậu không biết? Chạy làm sao được? Trước đây dù có ở với bố, hay là bị đánh đập tàn nhẫn, thì ít nhất cậu biết cậu vẫn còn bố bên cạnh. Bây giờ con người Aki không chắc là tốt hay xấu? Bản thân hắn lại là chủng tộc Ma cà rồng quái dị, ở lại bên cạnh không yên tâm chút nào. Hôm nay thấy hắn ra tay một cách tàn nhẫn với Yêu nữ đó, cậu càng sợ. Đó là Yêu nữ, còn có cơ may sống sót. Cậu là con người bình thường, nếu như bị hắn ngược đãi dã man như vậy, thì có lẽ chẳng chịu đựng được mấy nỗi. Đi không được, ở không xong. Em phải làm sao đây? Nghĩ lung tung, nước mắt đột nhiên lại chảy ra. Ritera Aki tắm xong, trên người khoác áo choàng lông màu đen, mái tóc ướt rượt nhỏ nước từng giọt. Hắn vào phòng, lại khoá cửa như cũ. Nhìn cậu nhỏ bé ôm gối ngồi thu lu như vậy, tự nhiên lại thấy thật đẹp. Giống như là một thiên thần…thiên thần. Ta sẽ là người bẻ gãy đôi cánh của thiên thần, để em không thể chạy khỏi ta. Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, khiến bờ vai nhỏ đang run rẩy khẽ giật mình. Pey quay lại, nhìn thấy hắn, tâm trí còn tệ hại hơn. Thân thể không dưng run bần bật, nước mắt rơi nhiều hơn, mặc dù cậu chẳng có ý định khóc to đến mức ấy. Giống như, khí chất cao ngạo của hắn chứa thứ có thể đẩy cảnh giới sợ hãi của con người lên mức cao nhất, làm người ta nhìn hắn có thể vô cùng sợ hãi. Nhất là khi đã tiếp xúc mấy ngày, Pey còn sợ hơn. Tự nhiên lại thấy phục đêm tuyết gặp hắn lần đầu tiên, nhìn hắn chẳng có chút sợ hãi, còn rúc vào người hắn mà ngủ. Sai lầm, sai lầm lớn rồi, Pey. Bàn tay rắn chắc vòng qua eo cậu, kéo mạnh khiến cậu đổ ngược vào lòng hắn. Pey bị kéo mạnh, vết roi do bố cậu đánh mới khép miệng lại rỉ máu, sơ mi trắng bị nhiễm một vết huyết tươi đỏ nhức mắt. Aki nhìn thấy, cau mày, rồi để cậu ngồi trong lòng, bàn tay giật đi chiếc áo cậu đang mặc, khiến cơ thể Pey gần như hoàn toàn loã lồ trước mắt hắn. -”Tại sao?”-Aki đột nhiên hỏi cậu không đầu không đuôi, khiến cậu không hiểu ý hắn hỏi cái gì. -”Cái gì?” -”Tại sao em lại bị thương?” -”Không có gì.”-Pey bò dậy, vớ lấy mảnh áo bị rách, định choàng lên người. Hắn giật mảnh áo, bàn tay cầm mảnh áo bốc lên ngọn lửa, một chút là đã đốt nát nó. Mảnh vụn tro bay lả tả trước mắt Pey khiến cậu rùng mình. -”Nói đi. Em muốn giống mảnh áo kia không?”-Hắn giở giọng đe doạ. -”Chuyện gia đình thôi, anh không cần biết làm gì.” -”Đương nhiên là cần. Nói đi.”-Hắn gằn giọng, bàn tay ôm eo cậu nóng bừng bừng, khiến Pey đau đớn cố sức gỡ tay hắn khỏi người mà không được. -”Là bố tôi đánh, được chưa? Đừng có làm cái trò đó, rát quá.”-Pey hét lên, giãy giụa khỏi người hắn, nhưng kết cục là bị cả bàn tay kia của Aki túm chắc hai cổ tay. Pey giờ giống như con lợn sắp lên bàn làm thịt. -”Ta đi trừng trị bố em.”-Hắn toan đẩy cậu ra khỏi người, đứng dậy. -”Dừng…dừng lại. Chuyện này đâu có liên quan đến anh.”-Pey thấy hắn nói vậy, hoảng hốt ôm chắc lấy cổ hắn, ghì xuống. Aki không giống kẻ thích đùa, mà mấy truyện tranh cậu đọc, Chúa Tể Ma cà rồng cũng giống hắn. Hơn nữa bố cậu tuy là hành hạ cậu, nhưng cũng là bố. Con cái làm sao có thể muốn bố mẹ mình chết. -”Ôm chắc nhỉ.”-Aki cười khẩy, xiết Pey chặt thêm một chút. -”A…”-Pey nhận ra tư thế ám muội của mình, mặt chuyển đỏ như gấc. -”Cho em biết một chuyện… Đêm nay là đêm thứ ba em về Darkness cùng ta. Đêm thứ ba.”-Aki bế Pey trên tay, chậm rãi tiến về phía giường ngủ. -”Thì sao?”-Pey ngơ ngác nhìn hắn. -”Đêm thứ ba, là đêm…” -”Tôi được thả…”-Pey hào hứng chêm vào. Vốn nghĩ hắn chơi chán sẽ bỏ đi, không ngờ là thật. -”Ta sẽ lấy đi của con mồi sự trong trắng. Em…là con mồi của ta.” _____———ooO End Chap 5 Ooo—
|
-ooO CHAP 6 Ooo———-_______ Warning: Yaoi. Pey nghe qua chưa hiểu ra hẳn vấn đề, ngơ nhác nhìn hắn bò lên giường. Mãi đến một lúc sau, vỡ lẽ ra mọi chuyện thì đã quá muộn. Pey đã nằm gọn dưới thân Aki từ khi nào. Cậu hốt hoảng vùng dậy, lại bị bàn tay cứng rắn như thép của hắn giữ chặt. Hắn liếm liếm mép, cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn. Ngọt ngào, say đắm, mềm mại. Pey bất chợt như thôi miên, chỉ im lặng mở to mắt nhìn hắn đang cùng cậu nhiệt huyết hưởng thụ sự say đắm của bờ môi đối phương. Khoang miệng cậu có mùi trà thảo mộc thơm mát, quấn lấy hơi máu nóng ẩm của khoang miệng hắn, tạo nên nhiều thứ tư vị trộn lấn vào nhau mà đến cậu cũng không nhìn ra nó là thứ gì. Aki dứt khỏi bờ môi cậu, để sợi chỉ bạc nối liền cả hai đứt quãng, ngay sau đó liền kéo dài xuống hai bên gáy. Mái tóc đỏ hung hơi rối của hắn dụi dụi vào da cổ, khiến cậu cảm thấy nhột nhột, liền không nhịn được mà cựa cựa thân dưới một chút. Vô tình lại càng thúc đẩy khoái cảm thèm muốn của Aki tăng cao. Chiếc lưỡi ranh ma của hắn liếm nhẹ phần sau tai của cậu, sau đó nút lại trên làn da trắng những dấu vết đỏ ửng. Pey bị kích thích, hai mắt mở hờ, từ khuôn miệng nhỏ phát ra những tiếng kêu nhỏ đầy ma mị. Aki không nhịn được liền nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo vướng víu trên người cả hai. Nhũ hoa sớm đã kích thích được hắn tận tình chăm sóc, đầu lưỡi đảo qua lại trên đầu nụ hoa, sau đó lan lan ra đến xung quanh. Aki còn dùng răng nanh cạ cạ vào đỉnh nhũ, khiến cho Pey phát điên vì dòng khoái cảm đang chảy trong từng giọt máu. Cậu bắt đầu nổi dậy ham muốn, phân thân từ sớm cương cứng đã rỉ ra vài giọt bạch dịch, khiến cho cảnh tưởng tăng lên vạn phần dâm mĩ. Bàn tay bấu chặt trên vai hắn bắt đầu cựa quậy, đẩy đầu Aki xuống sâu hơn một chút, miệng nhỏ không ngừng mấp máy những từ rời rạc: -”…muốn…cho…cho…” -”Sẽ như em muốn.”-Hắn dựa vào biểu hiện có thể đoán ra được yêu cầu mà tiểu mĩ nhân bên dưới đang đòi hỏi. Bàn tay buông lỏng nãy giờ, túm chắc lấy phân thân của cậu, không ngừng xoa nắn. Pey chỉ đột nhiên cảm thấy sự thích thú đang phát tác từ hạ thân. Tiếng kêu dâm loạn từ khẩu huyệt của cậu vang lên thanh mảnh: -”Ô…aaaa…ô…” Hắn rất hứng thú với sự phản tác của cậu, răng nanh bắt đầu cắn nhẹ trên đầu phân thân của Pey , bàn tay phía dưới cũng không ngừng nắn bóp hai viên bi nhỏ. Nhận được sự chăm sóc kĩ lưỡng đến như thế, chẳng mấy chốc Pey đã muốn giải toả. Cậu hơi ưỡn người, bạch dịch đã sắp trào ngược ra ngoài. Đột nhiên trào lên một trận khó chịu. Hắn đang bóp chặt gốc hạ thân, khiến bạch định không thể giải thoát ra ngoài. Thật sự cảm giác rất là khó chịu. -”Mau…thả…thả…”-Cậu nức nở cầu xin hắn, dòng lệ chẳng mấy chốc đã tràn ngập khuôn mặt xinh đẹp. -”Nhanh quá sẽ không có vui đâu…”-Hắn nở nụ cười, lời nói đem vài phần rất nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ dành một hài tử nhỏ bé làm nũng. Cậu đã không chịu nổi, bàn tay lần mò xuống phía dưới, chính là muốn tự thoả mãn cho bản thân mình. Chưa đạt được mục đích đã bị Aki bắt lấy hai cổ tay, bẻ ngược lên trên. -”Đừng nháo.” Một tay giữ tay cậu, hai chân trấn giữ hai chân cậu, để tiểu huyệt nhỏ luôn mở rộng. Tay còn lại giơ lên lơ lửng giữa không khí, ánh sáng xung quanh đột nhiên tụ lại, phát lên một tia chói loá. Từ đâu rơi xuống một sợi dây thừng nhỏ, cũng không quá dài. Hắn lập tức dùng sợi dây ấy, trói tay cậu cố định vào thành giường, hai chân cũng được trói vào hai cột giường, còn trước đó đem cậu lật sấp khiến tiểu huyệt đối diện với hai đồng tử xanh ngọc, hoàn toàn mở rộng. Nơi tư mật nhất chỉ trong vài giây đã được hắn quan sát toàn bộ. -”Chơi trò này đã nhé.”-Hắn đứng dậy, từ từ tiến về tủ gỗ cao, bề ngoài là kính, nhìn xuyên suốt vào bên trong rất nhiều chai rượu ngoại đắt tiền. Hắn lôi ra một chai Ballantines 30, nằm trong số những dòng whisky tinh tế và đắt tiền nhất thế giới, tối thượng trong phân khúc Scotch whisky siêu sang trọng. Tiến lại bàn khách, mở tủ nhỏ bảo quản máu tươi, lấy ra một ly nữa. Hắn đem Ballantines 30 đắt đỏ đổ đi nửa chai, để lại một nửa, sau đó đổ ly máu đó vào chai rượu, lắc đều một cách điệu nghệ hệt như bartender thức thụ. Chai rượu màu vàng trộn lẫn máu đỏ, tạo nên màu nâu đẹp đẽ. Pey trên giường không ngừng cựa quậy, để phân thân có thể thoải mái một chút, nhưng dây trói chặt, khiến ý định của cậu một chút đã đổ bỏ hoàn toàn. Đau đớn truyền đến cùng khoái cảm giống như con dao đâm nát sự chịu đựng của cậu. Cậu không ngừng lắc lắc đầu, mái tóc nâu nhạt loà xoà bết vào cùng mồ hôi, bờ má đỏ lên, tất cả đều là tuyệt cảnh. Bất cứ một người nào khi nhìn thấy cảnh này đều không thể kìm chế, huống chi là tên ác ma như Ritera Aki. Hắn ngồi xuống đối diện với hạ thân nâng cao của cậu, răng nanh giật mạnh nút của chai Ballantines, sau đó không nhanh không chậm kề miệng chai với tiểu huyện của cậu. Pey cảm nhận được hơi lạnh từ lớp thủy tinh của chai rượu, giật thót mà kêu lên: -”Cái…cái…gì…?”
|
-”Thứ sẽ làm em vui.”-Hắn vui vẻ trả lời. Sau đó ngay lập tức lật ngược chai rượu đút sâu vào hạ thân Pey khiến từng giọt Ballantines cùng máu chảy đầy tiểu huyệt. Tiểu huyệt của cậu khá nhỏ, nên chỉ cổ chai đã gần lấp đầy nội bích. Pey đột nhiên cảm nhận một cỗ nước chảy khắp thân mình, lại cảm giác tràng bích giãn ra, hạ thân lấp đầy bởi vật lạ lạnh léo liền không kịp được rùng mình mà kêu lên một tiếng thảm thiết: -”Aaaaa…” -”Chẳng phải thích lắm sao?”-Hắn vật cười, ánh mắt ánh lên sự thích thú nhìn thấy tiểu mĩ nhân chìm trong mệt mỏi không thể chống cự. Nước trong chai khá đầy, chảy phân nửa đã tràn ra ngoài, dòng nước nâu sóng sánh chảy loang lổ khắp bờ mông trắng mịn, tong tong men theo mép đùi non của cậu mà chảy xuống đệm giường. -”Ây, em thật là xinh đẹp nha.”-Những câu khen bóng gió, thật khác với hắn ngày thường. Aki đối với chuyện chăn gối hay Aki Chúa Tể ma cà rồng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chai rượu sau khoảng ba mươi giây đã chảy hết. Hắn rút mạnh ra, vứt xuống đất. Aki bắt đầu mơn trớn da mông căng mịn của Pey, dùng lưỡi liếm hết vết rượu đang đọng lại trên đó. Pey dưới thân hắn rên rỉ không ngừng, cầu xin không ngừng. Trong mắt hắn lại càng kích thích dục tính hơn nhiều, Aki quả thật đã rất kiềm chế mới chơi đùa với Pey lâu đến như thế. Đầu lưỡi liếm sạch từng giọt rượu, thoả mãn liếm môi. Sau đó ngày lập tức bao trọn cổng huyệt đang tràn đầy ắp rượu, hút hút như đang thưởng thức một ly rượu ngon lành. Pey cảm thấy bản thân thật vô dụng, để hắn đùa giỡn đến vô cực vô hạn như vậy. Lượng nước cứ đầy lên rồi lại giảm xuống, sau một lúc liền cạn đi đến sáu bảy phần. -”Ngon quá nha.”-Hắn không dưng buông ra một câu khen thưởng đầy thú tính. -”Cầu xin anh…thả…tôi…tôi…ra.”-Pey nức nở, giọng nói nhỏ nhỏ nấc lên. -”Được, thả thì thả.”-Hắn nhanh chóng tuột dây trói cho cậu, cổ tay và cổ chân bị dây thít khá chặt có hơi sưng đỏ, nhưng cũng không nặng lắm. Do bị cố định lâu, nên Pey vẫn chưa cử động ngay được. Cổ tay run rẩy chống lên đệm, cố lắm mới ngồi thẳng lưng dậy, tư thế nửa quỳ nửa ngồi quay lưng lại hắn. Aki liếm mép, sau đó khẽ nói: -”Chúng ta chơi trò khác.”-Pey còn đang bất ngờ thì đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn khủng khiếp truyền đến từ tiểu huyệt. Hắn không báo trước, đã một hơi đẩy ngập lút phân thân của mình vào người Pey. Cậu đau đớn đến ứa nước mắt, thét lên một tiếng. Cổ họng khàn đặc khiến âm vực vang lên khá trầm, giống như đang vì thứ gì đó mà kiếm chế. Đau đớn giây đến cơ thể vô lực, ngã ngửa về phía sau, dựa lưng vào ngực hắn. Hắn vuốt ve bờ vai đang run lên từng hồi, thổi thổi nhẹ vào vành tai nhạy cảm của cậu, hỏi thăm rất quan tâm: -”Đau lắm không?” Cậu thở hổn hển, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt không ngừng trào ra ướt đẫm cổ và mặt. -”Chịu khó một chút, sẽ qua nhanh thôi.” Liền đó nhẹ nhàng đưa đẩy hạ thân vào cơ thể cậu. Ban đầu tiểu huyệt bị khai mở quá cỡ, căng nứt dẫn đến chảy máu tươi, tuy nhiên sau rồi đỡ dần, khoái cảm cũng theo đó mà tăng lên. Hắn đẩy cậu úp mặt xuống giường, tiểu huyệt nâng lên ngang tầm với hạ thân của hắn, trừu sáp một cách điên cuồng. Pey nhắm nghiền mắt, nước mắt vẫn rơi, hai tay bấu chặt vào ga giường. Là lần đầu tiên của cậu, lần đầu tiên. Kí ức lần đầu tiên cậu mong mỏi là với người vợ nhỏ sẽ cùng chung sống suốt đời nhẹ nhàng trải qua. Kết quả lại là kí ức sợ hãi với một nam nhân độc ác dùng hết cách khiến cậu vừa nhục nhã vừa đau đớn. Tâm trí cũng không nghĩ được quá nhiều, chỉ dừng ở đó, rồi cùng hắn bị cuốn vào ham mê đến lạc lối. Aki luật động khá lâu, sau đó khoái cảm theo bạch dịch mà chảy vào cơ thể Pey. Hắn thở ra một tiếng nhẹ bẫng, sau đó đổ gục sang bên cạnh cậu. Pey cũng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi ngay sau đó. Hắn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu, kéo chăn đắp lên ngang ngực cho cậu, sau đó ôm cậu mà cùng chìm vào giấc ngủ. Lần đầu của em, cho anh. Đã là cho anh tất cả rồi… Sau này, anh có giữ lấy em không?… Em sợ lắm, sợ lắm, sợ anh sẽ quên em… Sợ anh sẽ đứng dậy ra đi sau mọi chuyện… Đừng làm vậy anh nhé. Cầu xin anh, Ritera Aki. _________———-ooO End Chap 6 Ooo—
|
ooO Chap 7 Ooo———_______ Pey bị đánh thức bởi tiếng sập cửa mạnh. Bên cạnh còn hơi ấm, xem chừng Aki vừa bỏ đi. Cậu ngồi dậy, thắt lưng mỏi nhừ truyền lên cảm giác không mấy hay ho, khiến Pey tối tăm mặt mũi mất vài phần. Lần đầu tiên, nguyên lai cảm giác lại đau đớn đến như vậy, đột nhiên thấy đáng thương thay cho những nữ nhi chân yếu tay mềm. Pey mông lung suy nghĩ một hồi, sau đó sực tỉnh, mới nhớ đến tình cảnh của bản thân. Cậu là đàn ông, không phải loại người cơ bắp cuồn cuộn, một cái búng tay có thể đánh bay kẻ khác, nhưng cậu tự tin là manly thì cậu có thừa. Cái lí do gì lại có thể đột nhiên trở thành nam nhân yếu đuối bị kẻ khác thượng lên thượng xuống đến mức độ hiện tại. Chỉ có thể cố gắng giữ lấy chút ý chí cho đến khi có cơ hội trốn thoát khỏi cơn ác mộng này. Cậu bò xuống khỏi giường, hơi khó chịu một chút, nhưng thực sự không đến mức độ nặng nề quá mức. Ít nhất là chưa đến mức đi không nổi, cựa không xong. Quần áo cũng bị hắn xé rách cả rồi, không còn gì có thể mặc lại cả. Đợi chút tìm quanh quất trong phòng, biết đâu có thể tìm được bộ quần áo nào của hắn. Pey mở ra được một cánh cửa in họa tiết rất đẹp, bên trong là một căn phòng rộng rãi, đựng rất nhiều quần áo, đồng hồ, giầy dép đủ các nhãn hiệu nổi tiếng. Xem ra ma cà rồng cũng mặc quần áo của con người. Cậu tìm tòi một chút, không để lộn xộn kẻo hắn lại phát hiện ra, liền tìm được một dãy áo sơ mi trắng. Người hắn cao hơn Pey rất nhiều, hầu hết áo đều dài phủ đến ngang đùi cậu. Thôi thì có còn hơn không, khoác vội một chiếc sơ mi lên người, Pey đóng tủ lại và bỏ ra ngoài. Hôm nay, hắn không có khoá cửa. Thật may mắn thay, Pey không bỏ lỡ thời cơ hội mở cửa, cố gắng tìm đường trong cả chục vạn ngõ ngách nối nhau dẫn đến hàng trăm căn phòng. Vừa đi cậu vừa phải trốn tránh sự phát hiện của người trong lâu đài. Nơi này chỉ có vài người giúp việc qua lại là nhiều, tuyệt nhiên không thấy một tên kiểu lính gác trong này. Xem ra bảo mật của nó cũng khá lỏng lẻo, không chằng chịt như Pey vẫn tưởng tượng ra. Cậu chạy xuống năm sáu cái cầu thang mà vẫn lạc lung tung, cuối cùng dẫn đến một ngõ cụt dẫn thẳng vào một căn phòng. Quay lại cũng không chắc là tìm thấy đường, vậy thì trốn vào trong này, nếu có cửa sổ hay thứ gì dẫn xuống phía dưới thì tốt, nếu không thì cũng đành chịu. Cơ hội thành công là 50/50, sau khi đưa ra quyết định, Pey liền đẩy nhẹ cửa, bước vào trong phòng. Căn phòng tương đối rộng như phòng Aki, bài trí có phần bừa bộn hơn một chút, nhưng nhìn chung đều rất đẹp. A, ở kia có ban công mở ra ngoài, cậu vội vã chạy đến lắc lắc núm cửa. Bị khoá mất rồi, Pey tức giận đạp mạnh vào cửa, lầm bầm chửi thề một tiếng: -”Chết tiệt.” -”Muốn mượn chìa khoá không?” Pey giật thót, quay người về phía sau, nuốt nước bọt một tiếng. Người này, là…Kris. Hôm nay hắn không mặc áo choàng hay là tròng mắt đỏ lên giống hôm trước nữa, nhìn kĩ thật sự rất đẹp trai. Cậu lắp bắp trả lời, mặt trắng bệch: -”Anh…tôi…tôi…” -”Đừng sợ, ta hỏi thật đấy! Ta có thể cho em chìa khoá mở tất cả những cổng trong Darkness.”-Hắn mỉm cười, thư thái mở ra một cúc áo trên cùng, để lộ bờ ngực săn chắc, ngồi phịch xuống sofa đối diện. -”Anh sẽ…cho tôi sao?”-Cậu nhìn hắn, đột nhiên cười lên một tiếng. -”Đương nhiên là cho.” -”Vậy thì mau đưa đây!”-Pey chìa tay ra trước mặt hắn, cổ tay lộ ra vết trói bầm tím. Kris nhìn cậu, từ đầu đến chân khoác độc nhất một chiếc áo sơ mi mỏng, khắp nơi ẩn hiện vết ân ái đủ màu. Hắn cười khẩy một tiếng, vuốt tóc một cái rồi thở dài: -”Không có thứ gì cho không đâu!” Pey giật thót, cậu thật sự không hiểu ý của hắn cho lắm, nhưng tính tình của Kris có vẻ không tử tế, chuyện trao đổi này chắc chắn không phải chuyện tốt. -”Anh…muốn gì?”-Cậu cắn môi, bật ra một câu hỏi nhỏ. -”Ta muốn thứ mà Aki đã từng có!”-Hắn lắc lắc cổ tay, ý cười vụt ra theo từng từ. -”Anh…”-Pey nhăn trán, bất giác đôi chân lùi lại phía sau, lưng dựa vào cửa kính lạnh buốt. -”Ta muốn thân thể của em, Pey.” Cậu hiểu ý hắn rồi, hiểu rồi. Anh em bọn họ, đều là những tạo vật chỉ có ham muốn tình dục, không hề để ý đến đau đớn sau đó để lại ảnh hưởng như thế nào đến cậu. Cậu không muốn nói dối, nhưng cậu thật sự rất sợ chuyện đêm kia sẽ xảy ra lần nữa. Ấn tượng đầu đã bị phá hỏng hoàn toàn, nếu cứ lặp lại, cậu không chắc sức chịu đựng của cậu là đủ mạnh mẽ. Một lần nữa, đổi lấy tự do sau này? Hay không đồng ý, để mãi mãi trở thành con rối trong tay Ritera Aki? Lựa chọn cuối cùng dù khó khăn cũng sẽ phải tìm ra. Pey có quyền chọn, chỉ là những sự lựa chọn đôi khi không tốt đẹp cho lắm. -”Được, nhưng sau đó chắc chắn phải đưa cho tôi chìa khoá ra khỏi nơi này!”-Pey hít một hơi dài, khổ sở nói.
|
-”Thoả thuận thành công!”-Hắn đứng dậy, bước về phía Pey. Cậu nhắm mắt, đôi môi khô khốc mím chặt vào nhau, bị hàm răng cắn đến bật máu. Hắn dụi đầu vào cổ Pey, từng chút một nút lấy tấc da trắng mịn, tận hưởng hương vị đê mê toả ra từ cơ thể cậu. Cậu bủn rủn hai chân, từng bước một khuỵu xuống, đổ dần vào lòng Kris. Nước mắt không ngừng trào ra. Sự lựa chọn này, có hẳn là đúng? Hắn bế cậu lên vai, sau đó đem cả hai gieo xuống giường. Làn da tiếp xúc với đệm giường mềm mại như mở lại một cuốn hồi ức ác mộng. Bàn tay vô thức vươn lên, chống vào bờ ngực của Kris, dùng một lực không mạnh không nhẹ đẩy hắn ra. Cổ tay liền đó bị nắm chặt, tiếng hăm doạ vang lên bên tai nghe rõ mồn một: -”Thoả thuận đã thành công rồi.” Cậu nhận ra, tình thế bây giờ…vốn không do cậu quyết định. Hãy để nó tiếp tục, tiếp tục nhẫn nhịn để tránh đi sự đau đớn tăng thêm. -”Ngoan ngoãn như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Đoạn hắn lần mở từng cúc áo một của Pey, cho đến khi chiếc áo hoàn toàn nằm yên vị dưới đất. Đó là thứ duy nhất cậu mang trên người, không có nó, bản thân từ lúc nào đã hoàn toàn loã thể. -”Aki xem ra cũng khá mạnh tay.”-Kris liếm nhẹ từng vết thâm tím ở xương quai xanh và cả ở hông cậu, an ủi một câu không đầu không đuôi. Kris vốn không thừa thời gian như Aki , một chút chuẩn bị đã sẵn sàng cho cuộc sáp nhập. Hạ thân cương cứng chuẩn bị lấp đầy tiểu huyệt còn chưa lành thương, liền bị một tiếng quát đanh thép cắt đứt: -”Kris, dừng lại.” Là Ritera Aki, hắn đang đứng tại cửa phòng ngủ của Kris, ánh mắt hằn lên tia đỏ máu đến đáng sợ. Truyện đang được đăng tải trên kenhtruyen.com - Kênh Truyện Pey theo bản năng, hốt hoảng đẩy Kris ra, bò vội vã đến phía chiếc áo dưới đất. Kris chỉ cười, hắn chỉ cười như một tên điên. Bàn tay của cậu sắp chạm được vào chiếc áo, hơi nóng đột ngột tăng cao, toàn bộ chiếc áo cháy thành tro bụi. Hắn đốt nó, Ritera Aki đã đốt nó. Pey bất động nhìn chằm chằm vào từng vụn cháy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt đột nhiên quay lại nhìn hắn, ánh mắt tổn thương, sợ hãi giống như một con mèo nhỏ yếu ớt xù lông để lấy lại chút oai nghiêm của mình. -”Tôi đã cảnh cáo anh.”-Hắn không để ý đến ánh mắt của cậu, mặt đối mặt tranh luận cùng Kris. -”Em cảnh cáo anh không được đụng đến cậu ta. Em không nói nếu như cậu ta tự nguyện thì anh cũng không được làm chuyện đó với cậu ta.”-Kris nhún vai, tiện tay khoác lấy chiếc áo choàng lông màu sẫm. -”Em…tự nguyện?”-Hắn hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn cậu dò hỏi. Pey cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau mê mẩn dày vò. Hành động của cậu, chính là câu trả lời. Aki thật sự là đang rất tức giận, cảm thấy có thể ngay lập tức giết chết Pey, nhưng hắn không chọn làn như vậy. -”Ta muốn nói chuyện với em.”-Hắn cởi áo khoác ngoài, choàng lên người cậu, sau đó bế cậu vào lòng và bỏ đi. Một mình Kris ngồi trong phòng, cười lên một tiếng lộ liễu: -”Ritera Aki, em hoá ra…cũng có điểm yếu nhỉ?” ____***____ -”Tại sao em làm như vậy?”-Hắn để cậu trên đùi, không ngừng vuốt ve cột sống xương xương sau lưng cậu. Pey không biết nên trả lời như thế nào nữa. Nói rằng em sợ anh? Hay nói rằng em sợ cuộc sống bên cạnh anh đây? -”Em…tại sao lại tự nguyện?” -”Là trao đổi… Bản thân lấy chìa khoá mở tất cả cánh cổng Darkness. Hắn cười lên một tiếng, chua xót thì thầm vào tai cậu: -”Ma cà rồng có thể bay được. Nên lâu đài này vốn bao kín bởi tường, không hề có cổng.” Pey ngậm tăm. Kris lừa cậu, là hắn lừa cậu. Quá dễ tin người, để đến khi bị người ta lấy đi ảo tưởng tự do? Cậu còn lại gì đây? ________———–ooO End Chap 7 Ooo——
|