Like SomeOne
|
|
Tập 5: Bộ Mặt Khác
-Tại sao...đã 1 tháng rồi...MÀ THẰNG CHA NÀY VẪN KHÔNG BẮT MÁY MỖI KHI MÌNH GỌI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tin nhắn cũng không trả lời luôn là sao!!!!!!!!!!!_Nó tức tối hậm hực
- Bà làm gì mà ghê vậy Vân Anh!_Yến thắc mắc- Tại thằng đó mà bà mất ăn mất ngủ mấy bữa nay rồi đó!
- Yến...! Tui mượn Nick Mobi Chi trên FaceBook của bà được không?_Nó nắm chặt tay con Yến không rời
- Bà...bà định dùng Nick của tui để thử nó hả!?
- Không hổ danh là bạn học thời mẫu giáo của tui! Hun cái coi!
- Để tui chat với nó cũng được mà!
Nó lưỡng lự tỏ vẽ khó chịu, lo lắng
- Sợ tui cướp mất gấu của bà hả! HAHAHAHAHA!!!
- Ờm...Thì bà chat với nó giùm tui nha. Chỉ cần bà bắt chuyện rồi hỏi nó là có bạn gái chưa? Được không...
- OK OK!
Tuy Yến nói vậy nhưng nó lại rất lo sợ. "Nếu Yến không thích hắn thì nhỡ hắn thích Yến thì phải làm sao đây!? Yến là 1 người nam tính nhưng lại dễ gần gũi và thân thiện, hòa đồng, làm gì cũng khác biệt với cách làm của người khác và là người biết quan tâm, chia sẽ. Yến là 1 cô gái đặc biệt luôn khiến tôi phải ganh tỵ. Tính cách dễ thương lắm! Và là người mạnh mẽ, giỏi chịu đựng, không bao giờ tỏ ra mình là 1 con người yếu đuối. Nhưng nhìu khi cái tính chủ quan của bả luôn khiến tôi phải bận tâm, lo lắng."_Nó ngẫm nghĩ
Ngày hôm sau...
Nó nôn nóng mong chờ câu trả lời...
Để ý...Nét mặt Yến buồn rũ rượi...
- Yến..._Nó cảm giác như...
- Vân Anh...Tui nói xong thì đừng có giận tui nha...
- Um!
- Thằng đó nói là..."Mình chưa có bạn gái" "Bạn làm bạn gái mình nha"
- HAHAHA!!! Không...Không sao đâu!
Nó cười rạng rỡ, trên đôi mi ướt đẫm những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ửng đỏ. Cười mà hai mắt híp lại. Càng cười tươi thì nước mắt càng chảy nhìu...Khiến cho Yến phải mở to mắt ngạc nhiên.
- HAHAHAHAHAHA!!!! Không hiểu sao tự nhiên nước mắt tui cứ chảy ra như vậy nữa! Khó chịu quá! Hahahaha!
Nó lấy tay quẹt quẹt, nó càng lau bao nhiêu thì nước mắt càng ứa ra nhiều bấy nhiêu...
- HAHAHAHA!!!!!!!
Yến tán 1 cái "BỐP!"
- Bà đừng như vậy nữa! Tui khó chịu lắm! Tại sao bà khóc mà còn có thể rạng rỡ như vậy được chứ!
- Tui...tui...HU....Tui không biết tại sao nước mắt cứ chảy liên tục như vậy chứ!!! Sao nó cứ chảy ra hoài vậy hả!?_Nó vừa nói vội lấy tay lau
- Chỉ là thế giới ảo thôi! Tui đã nói với bà rồi! Đừng bao giờ yêu trên mạng mà! Tin tưởng vào cái thế giới giả tạo như vậy thì ai yêu mình thật lòng đâu!_Yến nhau mày
- Nhưng...Yến...
Nó nhận ra...Yến lúc nào cũng quan tâm đến nó, người bạn mà nó thân nhất...chỉ có Yến mà thôi...
- Tui biết rõ là khi quen trên mạng thì sẽ không có gì tốt đẹp cả...nhưng...tui chắc chắn sẽ tìm được cho dù chỉ là 1 chút tình cảm thật thôi!
Nói đến đó nó gạt đi nước mắt rồi lại nở nụ cười trên môi.
- Vậy bây giờ bà làm sao? Nó còn xin số điện thoại của tui nữa đó!_Yến quan tâm
- Cái gì!? ĐƯA NICK CỦA BÀ CHO TUI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Về nhà, nó bay lên cái máy vi tính rồi onl nick của con Yến trên Face. Nó bức xúc quá rồi hậm hực cho số điện thoại.
"Số điện thoại của mình nè!"
Nhưng...
- KAKAKAKAKAKAKAKAKA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!HỐ HỐ HỐ!!!HÍ HÍ HÍ!!! Cho mày chết! Số điện thoại của mẹ tao đó! Mày có ngon thì gọi thử đi!!!_Nó thất tình rồi hóa điên luôn!
Ngày hôm sau...hắn gọi số điện thoại của mẹ nó
- Alo? Bạn có phải Yến không? Mình là Thanh!
- Thanh gì? Lộn số rồi con ơi!
Hắn im phăng phắc rồi vội vã cúp máy. nó thì ngồi kế bên mẹ nó cười khúc khích, rõ tếu!
- Thằng cha bệnh hoạn nào vậy mẹ!_Nó giả điên
- Không biết nữa! Thằng tâm thần nào chắc!_Mẹ nó bực bội
- HAHAHAHAHAHA!!!!_Nó cười khí thế
|
Tập 6: Phút Giây Cuối Cùng
Có lẽ cuộc sống của nó đã trở lại những ngày tháng bình thường như trước. Vừa đi xe đạp với con Khánh An...
- Sao bữa nay mày như người mất hồn vậy Vân Anh!?_Khánh An lo sợ
- Đâu có đâu! À mà Khánh An! Bà cho tui mượn Nick Jen Ngô của bà trên FaceBook được không?
Sau 1 hồi tranh luận vật vã, cuối cùng thì con Khánh An cũng cho nó mượn.
Đột nhiên...
- Kìa! Con nhỏ học chung lớp tui hôm bữa tui kể cho bà nghe đó!
- Thì sao?_Nó thắc mắc
- Cả lớp không có ai thèm chơi với con nhỏ đó hết trơn! Nhỏ đó chảnh lắm! Bà đừng có chơi với con nhỏ khùng đó!
Nó làm lơ như chưa nghe thấy gì.
Vào lớp, thấy Yến đang nói chuyện với cô bạn lúc nãy Khánh An nói xấu. Nó bắt chuyện.
- Bà tên gì?
- Tui tên Hảo!
- Bà thân với Yến hả?
- Ưà!
Cứ thế nói chuyện rồi cũng quen dần. Sáng hôm sau...
- Vân Anh ơi! Xuống căntin mua nước với tui không?_Hảo vẫy tay gọi nó
- Ưà! Bà mới học xong 2 tiết thể dục hả?
- Ừm!
Tụi học sinh chung lớp với con Khánh An nhìn thấy nó đi chung với Hảo thì...
- VÂN ANH!!!_Tụi nó kêu
- Bà chờ tui 1 lát nha Hảo!_Nó nói rồi đi về phía tụi kia, chỗ con Khánh An.
- Đã nói là bà đừng có chơi chung với cái con nhỏ đó mà! Rồi bà cũng sẽ thấy mặt thật của nó thôi!_Khánh An la lên
Rồi tụi nữ sinh bắt đầu hùa theo, nhìn nó với ánh mắt khó chịu.
- Trong lớp không có ai nói chuyện với nó hết á!
- Mày đừng có chơi với con nhỏ đó!
- Đứa như nó không có ra gì đâu!
Tụi nó nói xấu sau lưng thậm chí còn xa lánh Hảo. Nó đều bỏ ngoài tai những lời nói đó, không quan tâm rồi vội vã chạy theo Hảo đang lủi thủi một mình.
- Nè! Sao bà không đợi tui!_Nó cười tươi vỗ vỗ vai Hảo
- Bà...không ghét tui sao?_Hảo ngạc nhiên
- Tại sao tui phải làm vậy!_Nó cười rạng rỡ
- Thì tụi nó nói xấu tui!
- Thì sao! Kệ mẹ tụi nó! Tui không quan tâm! Nhưng mà tại sao tụi nó ghét bà dữ vậy?_Nó thắc mắc
- Lớp...lớp trưởng...
Hảo siết chặt đôi tay mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn run rẫy, Hảo nhau mày khó hiểu, hàng mi cong nặng trĩu nỗi buồn vơi hòa cùng nước mắt của nỗi tuyệt vọng, đôi môi tái nhợt, răng nghiến chặt như muốn kìm lại...
- Bà...bà không có bạn cùng lớp sao!?_Nó nhau mày
- Ừ! Chỉ có một mình tui thôi. Nhiều lúc, ra chơi tui còn ngồi khóc 1 mình nữa! Rồi tụi nó nói "Nhõ này bị điên! Tự nhiên ngồi khóc!"
Nó nghiến chặt răng vì nó biết tụi con gái trong lớp Hảo không xem Hảo ra gì cả đến nỗi Hảo phải rơi nước mắt vì cái lý do vô lý đó mà tụi nó vẫn làm lơ rồi xem Hảo như người tâm thần. Nó tức tối
- Bà không có bạn cùng lớp thì tìm mấy đứa lớp khác đi!
- Tui cũng có nhiều bạn khác lớp nhưng mà hễ mấy đứa lớp tui thấy tui thân với ai thì tụi nó cũng nói xấu tui rồi bạn thân của tui cũng không còn ai nữa! Chỉ có Yến là hiểu tui thôi...
- Người luôn tin tưởng mình cho dù có nghe người khác nói như thế nào về mình mà vẫn luôn bên cạnh lắng nghe và chia sẻ với mình những lúc như vậy thì mới là bạn thực sự!_Nó an ủi
- Cám ơn...Vậy, theo bà tui phải làm sao để mấy bạn lớp tui không ghét tui nữa?
- Vậy là...Từ trước đến giờ bà luôn cố làm mọi cách để cho tụi đó không ghét mình nữa sao!?
Hảo nở nụ cười mỉm trên môi, khẽ gật đầu. Nó trợn mắt ngỡ ngàng trước ý nghĩ ngây ngô của Hảo. "Một cô bé luôn bị xa lánh hay thậm chí là bị cả lớp cô lập, bỏ rơi nhưng lại cố gắng khiến cho kẻ khác tha thứ cho mình trong khi vẫn biết mình không hề làm gì có lỗi. Vẫn biết là mình bị người khác từ chối nhưng vẫn cố để họ lắng nghe và thấu hiểu mình. Hảo là 1 người ngây ngô đến vậy sao!?" Nó hiểu nhưng không thể nói nên lời trước ý nghĩ hồn nhiên trong sáng mà ngây của Hảo. Nó thật sự bỡ ngỡ
- Phải biết tụi nó nghĩ gì về bà thì bà mới sửa đổi được, cứ như vậy thì làm mọi cách thì tụi nó vẫn không chịu thấu hiểu đâu!
- Tui không biết mình làm sai cái gì nữa! Hu...Sao không có ai trong lớp chịu mở lòng với tui hết vậy!?...HU...
- Nè! Bà còn có Yến nè! Có tui nè!
- Ukm!_Hảo gạt đi nước mắt
- Yến là người biết quan tâm, chia sẽ. Là 1 con người khác biệt những đứa con gái khác...Trong mắt tui, luôn nổi bật và luôn là điểm tựa của người khác. Tuy lúc nào cũng tỏ ra mình là 1 con người mạnh mẽ nhưng thật sự rất yếu đuối.
- Ưà! Hèn chi lúc nào tui cũng thấy bà tìm Yến!
Reng...Reng...Reng...
- Thôi! Tui vô lớp sinh hoạt chủ nhiệm nghen! Cám ơn bà!_Hảo cười tươi
- Ưm!
Hảo lên lầu...
- Yến! Bà có biết tại sao Hảo không xin mẹ mình cho chuyển lớp không?_Nó hỏi Yến
- Tại ba kế của bả không cho, mẹ bả thì sợ ổng đánh Hảo nên không làm gì được. Còn nhớ, hồi năm lớp 5 nhỏ mới đi mổ ruột thừa về mà ba kế nhỏ kêu tìm cái gì tui cũng không nhớ nữa. Rồi nhỏ tìm không thấy, ổng lấy cây đập vào đầu con nhỏ. Nhỏ vô lớp ngồi khóc, đầu nhỏ chảy máu quá trời luôn!
Nó đưa mắt nhìn lên tầng 2, Hảo đang đứng ở lan can nhìn ra ngoài, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn mang những suy nghĩ đau đớn. "Bị cả lớp cô lập, ba ruột mất, ba kế xuất hiện. Xung quanh cuộc sống đó...Chẳng có gì tốt đẹp...Một con người yếu đuối khiến tôi luôn có cái cảm giác muốn được là người bảo vệ và lo lắng cho Hảo..." Đôi mắt nó long lanh, hàng nước mắt lăn dài trên đôi má.
"Thanh ơi...giá như tao có thể chia sẻ với mày mọi thứ như lúc trước thì hay biết mấy! Mày luôn lắng nghe và thấu hiểu mọi thứ. Thời gian qua tao thật sự có rất nhiều điều muốn chia sẻ với mày..."
10 giờ sáng...
Nó mượn Nick của con Khánh An lên Chat với hắn
"2"
"2"
"Bạn tên zj?"_Nó hỏi
"Mình là Thanh. Còn bạn?"
"Mình là Khánh An. Bạn học lớp mấy?"_Nó giả vờ
"Mình học lớp 8"
Cứ nói chuyện với nhau như vậy...Mấy ngày sau...
"Bạn có bạn gái chưa?"_Nó thử hắn
"Bạn gái tui bỏ đi lâu rồi. Đừng nhắc lại nữa. Bạn làm bạn gái mình nha!"
Nó tức tối không thèm nói với hắn câu nào nữa. Dĩ nhiên, Khánh An rất thu hút. Đặt ảnh đại diện bằng hình của bả thì hẳn là ai cũng bị "Đổ" rồi! Nó buồn bã."Chỉ là quen trên mạng thôi mà!" Tự nhủ mình như vậy nhưng...Không hiểu sao càng nhìn thấy Yến với con Khánh An thì nó càng muốn khóc. "Tại sao lại như vậy? Tất cả chuyện này là do lỗi của mình cả mà! Nhưng tại sao...mỗi lần như vậy thì...!?"
Trên trường...
- Vân Anh! Chuyện bà với thằng đó sao rồi?_Yến quan tâm
Vẫn biết là Yến quan tâm cho mình và không phải là loại người đó nhưng mỗi lần nhìn thấy Yến thì...Tim thắt chặt lại dù vẫn biết là mẫu người Yến thích không phải hắn. Càng nhìn thì lại càng đau, khóe mắt nó cay cay. Đôi mắt sưng đỏ mọng vì ngày hôm qua, hôm nay vẫn vậy. Hình bóng hắn, tuy chưa nhìn thấy hắn nhưng...nó lại nhớ đến giọng nói trầm kèm với những lời ngon ngọt. Nhận ra là mình đã bị lừa dối nhưng nó vẫn cảm thấy thật ray rứt. Đầu tiên là Mobi Chi sau đó là thích luôn cả Jen Ngô. Càng nghĩ đến hắn thì nước mắt càng rơi vô lý do, càng nghĩ đến hắn thì môi cũng nở nụ cười rạng rỡ vô lý do. Cả 2 điều đó lúc nào cũng được thể hiện và bộc lộ trên gương mặt nó mỗi khi nghĩ đến hắn. Nó đã từng yêu hắn vì lúc nào hắn cũng luôn hỏi nó rằng "Mày có còn yêu tao không?". Nó đã rất vui vì khi hắn biết nó 65kg nhưng vẫn không tỏ thái độ ngạc nhiên như những người khác. Nó không buồn vì rõ biết là từ đầu hắn đã không có tình cảm thật với nó, vì đây...chỉ là thế giới ảo mà thôi..." Rõ biết là vậy nhưng...bờ môi mêu mếu như không thể cười nỗi được nữa, răng nghiến chặt lại, giọt nước mắt trong suốt hòa lẫn với nụ cười.
- HAHAHA!!!
- Sao vậy Vân Anh!? Tại thằng đó nữa phải không!?
- Đâu có! HÌ...Ê! Bà làm bài tập chưa?
Yến lặng thinh...
- Bây giờ tui quên rồi! Chỉ là quen trên mạng thôi mà! Bà làm gì ghê vậy?
Thấy Yến nhau mày lo lắng, nó úp mặt xuống bàn cười to rồi lau đi nước mắt nhưng vẫn như lần trước. Càng lau thì...
- HAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!! Không biết sao nước mắt tui cứ ứa ra hoài vậy ta!
|
Tập 7: Hồi Kết Của Một Mối Tình
- Bực thật!_Yến tức tối- Gặp ai nó cũng thích rồi cua luôn là sao!
- HAHAHAHAHA!!!!!!!!! Tui suy nghĩ rồi, tui sẽ quên được cái thằng ôn dịch đó cho bà coi!_Nước mắt càng chảy thì nó lại càng cố cười tươi hơn nữa, cười đến nheo cả mắt.
- Mẹ nó! Tui bực thằng đó mấy bữa nay!
- A! Tui vừa mới nảy ra 1 ý tưởng! Tui sẽ "vẽ" nên 1 câu chuyện từ mối tình đầu đang còn dang dở này. Nói về 1 mối tình trên mạng và nói về cuộc sống xung quanh tui. Sau đó là 1 cái kết có hậu!
- Nhưng mà 2 đứa chia tay rồi, làm sao bà có thể viết được nữa!
- Khoảng thời gian giữa những cuộc nói chuyện mà tui hay chia sẻ, cho dù tui chưa bao giờ nhìn thấy nhưng tui vẫn còn nhớ mãi giọng nói đó, tui vẫn còn nhớ những gì đã nói với nhau...
Ánh mắt mơ hồ nhớ lại những tháng ngày được nghe giọng nói từ hắn cũng đã đủ để khiến nó cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nếu như...thời gian ngừng trôi thì nó sẽ ước sẽ mãi mãi luôn bên cạnh hắn...Nhưng...những phút giây đó sẽ không bao giờ có được và thay vào đó là 1 căn phòng trống chẳng có gì ngoài một mình nó. Vì đây chỉ là 1 cái thế ảo được người khác tạo dựng nên và hẳn là...từ đầu, hắn đã không có chút gì gọi là tình cảm thật đối với nó như những đứa con gái khác rồi...Và...từ đó...
- VÂN ANH ƠI!!!!!_Yến vẫy tay gọi
- ỪA! Chờ tui với!_Nó vừa chạy vừa thở hồng hộc
- Mau lên! Xe buýt tới rồi kìa!_Hảo nôn nóng
- Rồi!_Ba đứa cùng lên chiếc xe buýt
- Haiz...! Ngày khai giảng đầu năm cấp 3 mà xui tận mạng!_Nó rên rỉ
- Tại...ai...đi...trể....hả!?_Con Yến với con Hảo trừng mắt nhìn nó
- He...he...he..._Nó gượng cười
Yến và Hảo bây giờ là những đứa bạn thân thiết của nó rồi.
- Chỉ mới đây thôi mà đã lên lớp 10 rồi! Nhanh ha!_Nó vui vẻ
- Ê! Bà già Cẩm Tuyền bây giờ còn đọc truyện bà viết không?_Yến hỏi
- Còn! Mà tui mét bả là bà chê bả già nè!_Nó cười gian
- Thôi đừng mét mà! Tui sợ bả lắm!_Yến van xin
- Tại bà Vân Anh nè! Viết truyện mà còn lôi tui với Yến vô khiến tui phải đọc truyện của bà viết nè!_Hảo thở ngắn thở dài
- Tại 2 bà là bạn thân của tui mà! Phải cho 2 bà vô tác phẩm của tui chứ! À! Mà tui mới "Đá" thằng kia xong!_Nó vừa nói vừa cười
- Thằng Long hả?_Yến hỏi
- Thằng Minh hả?_Hảo tò mò
- Hai thằng đó tui "Đá" cách đây 2 tuần mà! Tui mới bỏ thằng Huy ngày hôm qua! Ai biểu nó kì cục quá làm chi! Vả lại tui chỉ quen mấy thằng đó vì lợi ích cho tác phẩm của tui thôi!
- Cái bà này! Từ lúc bà quên thằng Thanh là bà đã quyết tâm giảm cân! Rồi vừa mới chia tay thằng này rồi lại quen thằng kia, chia tay thằng kia rồi lại quen thằng nọ là sao?_Yến thở dài
- Mà công nhận, từ đó mà thấy Vân Anh đẹp ra hẳn luôn ấy chứ!_Hảo tóm tắt khen
- Hì...Mà bà Cẩm Tuyền mặt lạnh thật đó! Bả cũng góp ý, đánh giá cho 2 tác phẩm của tui cũng nhiều...
- Bả lạnh nhạt lắm! Mà cái gì về tui bà già đó cũng biết hết trơn!_Yến bĩu môi
- HAHAHA!!!
- Vân Anh! Con Khánh An kìa!?_Hảo chỉ tay về hàng ghế sau
Nó không thèm nhìn
Mỗi lần thấy người khác ăn mặc quê mùa thì Khánh An luôn tỏ vẻ khinh thường và luôn ghét người khác chỉ vì cách ăn mặc của họ và luôn nói rằng đó là "Thảm họa thời trang". Chắc là vì Khánh An luôn sống trong sự giàu có và đầy đủ nên không hề biết đến người khác, và thêm vào đó nữa là chuyện nó chơi với Hảo. Chỉ vì chuyện đó...
- Nhiều lần tui đã nói cho Khánh An hiểu nhưng không khi nào mà bả chịu thay đổi cái cách suy nghĩ đó hết! Vả lại năm lớp 6 tui không cho bả mượn truyện tui mua để đọc thì trước mặt tui bả vẫn cười nói nhưng sau lưng tui thì bả nói xấu với người khác! Bó tay bả lun! HAHAHA!!!_Nó cố cười
- Ê! Tới trường Lê Minh Xuân rồi kìa!_Yến reo lên
|
Tập 8: Sự Trùng Hợp
Vào lớp, nó rụt rè vào chỗ ngồi. Tụi học sinh trong lớp ngỡ ngàng nhìn nó chăm chú.
"Nhìn mình giống sinh vật lạ lắm sao!?"_Nó sợ sệt
- A! Yến! Hảo!_Nó vẫy tay gọi
- Mừng quá! Tụi mình được học chung lớp với nhau rồi!_Hảo mừng rỡ
- Ê! Thằng Sơn kìa Vân Anh!_Yến chỉ tay về phía cậu ta
- HẢ!?_Nó hoảng sợ
- Con Khánh An cũng học cùng lớp với tụi mình kìa!_Hảo the thé
- HẢ!?_Nó lo lắng
Reng...Reng...Reng
Bà cô bước vào lớp
- E...Hèm! Cô sẽ điểm danh, em nào được gọi tên thì giơ tay.
...Trần Thị Vân Anh...
Nó giơ tay lên, không hiểu sao cái cậu cao cao ngồi bên cạnh nó lại cứ nhìn nó chằm chằm không chớp mắt.
...Nguyễn Trần Bảo Thanh..._Bà cô gọi tên hắn
Hắn ngồi cạnh chỗ ngồi của nó giơ tay, là cái cậu lúc nãy!? Còn nó thì không thèm dòm ngó đến hắn bên cạnh mà chỉ nhìn ra cửa sổ mà thôi.
- Bây giờ cô sẽ đổi chỗ ngồi của các em! Đặng Kim Yến sẽ ngồi cạnh bạn Phạm Ánh Thanh Hảo.
Mặt 2 đứa nó đứa nào đứa nấy tũm tĩm cười. Chả bù cho nó, phải vào mức đường cùng ngồi cạnh hắn. Nó vội giơ tay
- Thưa cô! Em muốn đổi chỗ!_Nó la lên
- Lý do?_Bả nhau mày
- À...Ờm...Ngồi cạnh cửa sổ nắng!
- Tại sao các bạn khác chịu được mà em không chịu được?
Nó đứng hình, hắn thì ngồi im phăng phắc. Nó tức tối, hậm hực ngồi xuống.
Giờ ra chơi...
Đôi mắt to màu nâu với hàng lông mi đậm, dài và cong trên gương mặt khả ái ẩn chứa nỗi buồn tỏ vẻ mơ hồ. Cái mũi nhỏ nhắn, sống mũi cao cao. Đôi môi trái tim, khuôn mặt hình trái xoan. Dáng người chuẩn và cao cũng là nhờ nó đã thành công trong việc giảm cân vì đã quyết tâm. Ngồi cạnh cửa sổ, làn gió nhẹ khẽ lướt qua mái tóc dài. Ánh nắng ấm áp buổi sáng hiện rõ nét làn da trắng hồng của nó. Nó đẹp, đã vậy còn ngồi ở vị trí cửa sổ nữa! Tụi con trai nhìn nó say đắm...
- Nè! Đang suy nghĩ cái gì mà mặt buồn như cái bánh bao chiều vậy?_Yến vỗ vai nó
- Chắc là do thằng thanh nữa rồi!_Hảo thở dài
- Không có...!_Nó bĩu môi, nhau mày nhìn dễ thương lắm!
- Ê! Mày có phải là Vân Anh, Nick FaceBook là Bolide Blue phải không!?_Hắn nhìn thẳng vào mặt nó
Dáng người cao ráo, làn da trắng, mũi cao...
- Thì sao?_Nó nhìn hắn
- Tao là Thanh nè! Không nhớ hả? Bảo Thanh Nguyễn nè!
- A! Mày là thằng đĩ đực đó hả! Thì sao?
Hắn khựng lại, chắc...có lẽ đã nhớ lại những việc lúc trước hắn đã từng làm.
Reng...Reng...Reng...
- ÁI!!! Đau! Thằng khốn nào vậy hả!?
Nó ngỡ ngàng...
- Xem ra cũng chẳng thay đổi gì nhiều!_Thằng Sơn cười gian rồi xuống chỗ ngồi đằng sau lưng nó.
"Sơ...Sơn...? Đã không còn học chung với nhau từ năm lớp 9 rồi..."
- Mày vừa mới ký vào đầu tao mà còn nói cái giọng điệu kiểu đó nữa hả! Đồ ba trợn!_Nó la lên, trợn mắt nhìn Sơn
- Vừa mới nói gì đó!_Cậu ta lườm nó
- À...Có gì đâu! Hehehe!_Nó gượng cười
Hắn ngồi đó nhìn Sơn với nó vẻ khó chịu. Trong giờ học...
- Có bạn gái mới chưa?_Nó cố ý hỏi
Hắn nhìn về phía nó tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Không!_Hắn nghiêm túc
Nó cũng ngạc nhiên nhìn về phía hắn. Đột nhiên...Làn gió nhẹ lướt qua tấm rèm cửa sổ phía chỗ ngồi của nó, ánh nắng mờ ảo những hạt bụi lấp lánh. Phần tóc mái phất nhẹ tựa làn gió ấm, ánh mắt nó mờ dần vì cứ mãi nhìn hắn...Bốn mắt nhìn nhau nhớ lại những lời nói hôm nào...Hắn ngỡ ngàng nhìn những giọt nước mắt trong suốt như thủy tinh. Rồi vẫn thói quen đó, nó luôn mỉm cười cho dù vẫn đang khóc. Điều đó càng khiến hắn phải ray rứt hơn nữa.
- Mày không ghét tao sao?
- Nói thật, từ khi biết mày có cái bản tính đó thì tao không hề ghét hay thậm chí là muốn bỏ mày mà ngược lại...còn khiến tao có cái cảm giác muốn luôn được bên cạnh hay thậm chí chỉ là bạn thân của nhau thôi cũng được. Miễn là khiến mày phải thấu hiểu và chia sẻ mọi thứ với nhau. Tao luôn muốn được nghe lý do đó từ mày. Hẳn là...từ trước thì mày đã không bao giờ thành thật mà chia sẻ mọi thứ với tao rồi!_Nó cười rạng rỡ
- Tao không tin!_Hắn úp mặt xuống bàn
- Có 1 người đã từng nói với tui rằng "Thằng đó đã lợi dụng mày như vậy rồi mà mày còn muốn quay lại với nó nữa hả!" và tao đã nói rằng "Tao không ghét nó cho dù vẫn biết nó là loại người lăng nhăng mà khi biết nó như vậy thì tao lại càng muốn được bên nó và chia sẻ với nhau nhiều hơn nữa!"
- Tại sao...!?_Hắn nhau mày khó hiểu
- Bởi vì...
Nó khựng lại rồi lại nở nụ cười rạng rỡ nhưng hắn lại nhìn thấy nỗi buồn ẩn chứa bên trong nụ cười hồn nhiên đó. Tim hắn như thắt chặt lại...
|
Tập 9: Vút Bay
Nụ cười đầu tiên mà hắn đã ghi lại từ nó hòa lẫn với những giọt nước mắt đan xen với những cảm xúc lẫn lộn. Bây giờ hắn dường như đang ở một thế giới trong suốt và từ cái hình ảnh phản chiếu của hắn ở thế giới đó trong đôi mắt nâu dưới màng nước mắt của nó. Hắn nhận ra...nó đã luôn cố khiến hắn nhận thức và thấu hiểu được, thậm chí khi biết hắn là người như vậy mà nó cũng không ghét hay bỏ hắn. Nó đã không bao giờ cố quên...
Buổi tối hôm đó, hắn nằm trên nệm tay gác lên vầng trán cao, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được mà cứ trở mình qua lại. Hắn đã biết lỗi và đã rất muốn quay lại nhưng không được vì cảm thấy mình không còn xứng với nó nữa...Trằn trọc không ngủ được, hai đôi gò má nóng ấm lên những giọt nước lăn dài xuống tai...
Hôm nay lại như mọi khi, nó bước vào cổng trường rồi với những ánh mắt tụi học sinh trong trường đổ dồn về phía nó."Ồn ào, khó chịu quá!" Nó thích chỗ đông người nhưng lại không thích sự ồn ào.
Nó vào lớp, hắn đang ngồi thì bắt gặp ánh mắt từ nó. Nó cũng vậy, 2 ánh mắt ngượng ngùng đã đụng nhau cùng một khoảng khắc ấy, cũng đôi má đỏ bừng, hắn và nó lại quay đi chỗ khác. Nó vào chỗ ngồi, hắn vội vã đứng dậy đi ra khỏi lớp vì sợ phải nhìn thấy nó và sợ rằng nụ cười rạng rỡ đó sẽ lập lại một lần nữa, sợ sẽ phải đối diện với chính mình trong hình ảnh phản chiếu ẩn chứa ở đôi mắt nâu đó.
Sơn từ cửa lớp bước vào.
- Học bài chưa heo? Chắc cũng như hồi đó làm biếng học bài nữa chứ gì!_Cậu ta chọc quê nó
- Học rồi!_Nó không thèm nhìn cậu ta
- Ồ!...Heo mà cũng biết học nữa à!
- Đồ cà chớn!_Nó chửi thầm trong miệng
Cậu ta nắm lấy mái tóc nó rồi giật giật
- Nói gì nói lại nghe chơi coi!
- Nè! Không giỡn!_Nó la lên
Hắn khựng lại, vào chỗ ngồi
- Mày định ra ngoài mà?_Nó hỏi
Hắn không thèm trả lời rồi ngồi đó nhìn nó chằm chằm, nó đang giỡn với Sơn thì quay qua bắt gặp hắn đang nhìn nó. Sơn chọc ghẹo nó rồi vội chạy đi.
- Á!? Thằng chó chết! Rối tung cả đầu!
Nó tháo buộc tóc ra, mái tóc mượt xõa dài ngang lưng phất nhẹ trên đôi má của hắn, thoáng nhẹ mùi hương...xảy ra trong một khoảng khắc ngắn ngủi...
- Làm gì mà nhìn tao dữ vậy? Mặt tao dính lọ nồi à!_Nó nhau mày khó hiểu
- Không có gì!
- Chết rồi! Cọng thung vướng rối tóc rồi! Đau quá, lấy ra giùm tao coi! Nè!_Nó nói rồi véng màng tóc ra phía trước ngực cuối đầu xuống trước mặt hắn.
Hắn khẽ chạm vào mái tóc rồi nhẹ nhàng gỡ thung ra, không dám thở mà chỉ hít 1 hơi thật sâu, đổ mồ hôi, tim đập loạn. Chần chừ đến toát cả mồ hôi hột.
- Rồi!_Nó kéo tóc ra
- Chưa! Chưa xong! Còn 1 cọng nữa!
Hắn nói rồi vờ lấy tay vuốt màng tóc nó, nó thì cứ tưởng rằng vẫn còn nên mắt vẫn nhắm chặt để hắn lấy ra. Hàng lông mi cong dưới phần tóc mái, làn môi hồng, hơi thở ấm áp. Hắn bồi hồi, vuốt tóc nó thật lâu...càng lúc càng khiến hắn phải...Gần hơn...và gần hơn nữa...
- Xong rồi!_Nó nói rồi vội phất màng tóc dài của mình, đẩy hắn ra.
|