Phản Diện ( Hồ Ly Với Ác Ma)
|
|
Chương 3 AIclubmaster
Internet, quả là một thế giới đáng sợ…
“Nè, sao thế Nguyễn Ái? Hôm nay không đi ‘cưa’ devil của mày à?”
Ngọc An chống cằm ngồi nhìn cô bé xinh đẹp ngẩn ra cạnh cửa sổ, mái tóc nâu vẫn óng mượt nhưng hôm nay lại thẳng thuốm, thay vì xoăn lọn tỉ mỉ như thường ngày. Điều này chứng tỏ có gì đó rất không ổn với cô nàng Nguyễn Ái ưa–chưng–diện.
“Đừng chọc nó. Mới bị đau tim xong đấy,” Mai Loan bâng quơ nói, mắt vẫn ngó xuống cuốn tiểu thuyết đang đọc dở.
“Cái gì? Đau tim?”
“Chuyện dài lắm.”
“Kể nghe.”
“Người ngu tình cảm như mày nghe cũng ko thấm.”
“Mày nói chuyện kiểu đó thì có ngày bị tát gãy quai hàm.”
Gập quyển sách lại, Mai Loan thở dài. Cô trừng mắt nhìn nhỏ bạn ‘vũ nữ’ của mình, rồi lôi từ túi xách ra một xấp giấy trắng.
“Đến mệt cái con mù công nghệ thông tin nhà mày! Đọc đi!”
Ngọc An mắt sáng lên khi vơ lấy xấp giấy. Hẳn lại là tiểu tuyết nhăng cụi Mai Loan viết. Thế mà tại sao cô lại chẳng bao giờ chống cự được sức quyến rũ của đám văn chương nhí nhố này nhỉ?
Nhưng xấp giấy đó nào phải là tiểu thuyết tiểu thuyền gì. Vốn chỉ là tài liệu trên mạng Mai Loan in ra, hình như là hội thoại trên forum. Mà gì dài khiếp, cả một xấp.
Đại khái thì đám tài liệu nói về sự kiện xảy ra hôm đó. Một bức ảnh to tướng của Nguyễn Ái chộp lấy tay Devil với biểu hiện khó hiểu trên mặt đập vào mắt Ngọc An, không khỏi khiến cô tò mò. Nhưng sự tò mò chuyển sang choáng váng khi đọc những dòng thông điệp phía dưới:
Nguyễn Ái ngăn cản hoàng tử âu yếm người yêu của mình, sau đó phát ngôn rùng rợn.
Phía dưới tựa đề là những dòng chữ nói lan man về hành động bất ngờ của nữ phản diện, rằng nó lố bịch làm sao, đáng ghét làm sao, trẻ con làm sao. Vậy mà vẫn chưa đánh bại được chuyện động trời khác: Nguyễn Ái dậm chân bỏ đi như một con bé mười tuổi, đoạn quay lại tuyên bố cô bị ‘đau tim’. Ở phía dưới còn có cả video clip thu lại chuyện diễn ra lúc đó.
Ngọc An tròn mắt, quay sang nhìn trân trối Nguyễn Ái.
“Trời đất! Đó giờ tao tưởng IQ mày rất cao. Sao lại nói ra câu ngu ngốc như thế?”
Nguyễn Ái vẫn cứ thẫn ra, mặc kệ cho miệng lưỡi liếng thoắng của Ngọc An liên tiếp dùi thẳng vào tai.
“Ngu ngốc gì? Tao nghĩ nó rất lãng mạn ấy chứ, là một câu quá hay. Tao phải ‘chôm’ để viết vào fic của mình mới được,” Mai Loan phẩy tay, miệng cười tươi khi mắt vẫn dán vào cuốn tiểu thuyết.
“Hay chỗ nào? Nói chuyện như một con ngố!”
“Đó là cái tinh túy trong tình yêu đấy, cô nương ạ.”
Thảy một nửa xấp giấy xuống bàn, Ngọc An gõ gõ móng tay đen đúa của mình lên chúng. “Tinh túy gì mà giờ ngoài đồ đê tiện, con Ái còn bị gán cho cái từ ‘ngu dốt’ đây này! Ông bộ trường mà biết cục vàng của ông ta bị nhạo cười kiểu này, thì tao với mày có mà húp cháo!”
“Đọc hết nửa khúc sau đi hẵng biết,” Mai Loan cười thâm thúy. “Đây chính là tài năng trời ban của Nguyễn Ái nhà ta.”
* * *
Cách đó hai dãy hành lang, trong phòng máy tính, cũng có hai thằng sinh viên đang rộn rã bàn luận về topic này.
“Cái gì thế này? Cái con hống hách đó giờ cũng có fanclub?”
“Haha…Đừng tức giận thế chứ chú Tuấn. Người như Nguyễn Ái có fanclub hoàn toàn không lạ đâu,” Văn Thành vừa cười vừa loay hoay gõ thứ gì đó trên bàn phím.
“Nè đừng nói mày là người…”
“Không, không! Tao thề đó, tao không biết gì về vụ này đâu!”
“Thế cái đứa rỗi hơi nào tạo fanclub cho con quỷ cái này đây?”
“Không biết ai nhưng quả nhiên là một người sáng suốt.”
“Nguyễn Văn Thành!”
“Dịu nào bạn hiền,” Văn Thành cười ha hả, “và mày thiếu từ ‘Đỗ’ rồi. Rõ ràng là ‘bạn ác’, hiền cái mẽ gì. Tên họ bạn thân mà cũng không thèm nhớ.”
Thanh Tuấn chỉ hừ một tiếng rõ to, rồi quay lại với cái thread đáng nguyền rủa, chỉ mới lập vào đêm qua.
* * *
Chính thức thành lập fanclub Nguyễn Ái!!!
Tự tin. Thẳng Thắn. Xinh Đẹp — Mỹ nhân hiện đại của thế kỷ 21.
[AIclubmaster] Đón chào các bạn đã đến với AIfanclub! Nếu các bạn đã vào được đến đây với tấm lòng chân ý muốn gia nhập: Vậy xin chào mừng đã thoát khỏi thế giới u mê!
Cái gì mà là thì rằng ‘Tình yêu cổ tích’ chứ? Vốn dĩ Devil đã bao giờ chính miệng bảo là yêu YN đâu?(Ko thèm ghi rõ tên vì ko đáng ghi) Lại cũng chưa bao giờ chính miệng tuyên bố YN là bạn gái của anh cả!!! Vả lại nếu Devil đã không phản đối Love(Nguyễn Ái) tò tò đi theo, chứng tỏ có cảm tình với Love rồi……nói chung, Love là một người con gái tuyệt vời.Tôi yêu bản tính thẳng thắn của cô ấy, lời lẽ xuất phát từ tim. Không giả tạo cũng chẳng câu nệ. Lời nói ngây thơ của cô ấy hôm đó (“Đau tim!”) thật khiến người ta cảm động. Bản thân cô còn không ngờ cô thật ra đang đau lòng đứt ruột vì Devil ấy mà. Love quả thật yêu Devil sâu đậm quá rồi…
[Hunniee] Mát dây hả? Ai biết con đó đau tim thật thì sao? Mù sao mà không thấy Devil chăm sóc cho Yến Nhi cỡ nào? Đó ko phải tình yêu nữa thì cái gì?
[Futuredream] Đồng ý với AIclubmaster, mình thích mẫu người như Nguyễn Ái, dám nghĩ dám nói, dám nói dám làm. Cho tham gia với! @Hunniee: Bạn nói sai rồi. Không thấy vẻ mặt của Nguyễn Ái lúc đó sao? Thật là nghĩ lại cũng khiến tim mình rỉ máu… cái đó nếu là không đau lòng vi yêu thì…
[Hoanglan02] Đúng là đám điên! Đi thần tượng con hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc người ta!
[Goong14165] Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, Giờ lại ‘đẻ’ ra thêm một nhóc con cái. Mốt bọn ngươi rủ nhau đi giật trai cả đeeeeee!!!
[Songheekyo77] Đừng có mà chửi khéo người ta đấy nhá! Không thích Love thì biến đi, ai mượn vô đây nói nhảm?!!
…
* * *
“Cái gì thế này?!!” Thanh Tuấn gầm gừ. “Con số hội viên: 127?!! Có lộn không? Bọn trẻ thời nay thích con gái chanh chua ác độc như vậy à?!!”
“Hà hà…Còn chưa đâu,” Văn Thành nhoài người qua chỉ chỉ vào màn hình. “Còn có topic viết fanfic cho tao và Nguyễn Ái nữa này! Không ngờ tao cũng nổi tiếng gớm!”
“Đúng là lũ khùng! Mày kiểm tra IP xem cái con AIclubmaster này là ai. Không chừng chính là con quỷ Ái đấy chứ ai vào đây nữa!”
“Hà, Tuấn à, xem ra đầu óc mày thông minh được chút rồi đó. Nhưng không đúng chỗ rồi.”
“Gì hả?”
“Mày tiếp xúc với con Ái cả tuần nay. Thấy nó có kín đáo giữ kẽ không?”
“Giữ cái khỉ gì? Nói toạc móng heo, chả cần cả nể ai!”
“Vậy đó, nên giả dụ Nguyễn Ái có muốn lập fanclub cho mình. Tao cá cô nàng sẽ giương cờ và biểu ngữ huênh hoang diễu hành quanh trường, thay vì giả vờ khiêm tốn bẫy dụ người ta thế này.”
Thanh Tuấn mặt xụ xuống, có vẻ thất vọng. “Ừ… tính ra thì… vụ nó thích đại ca chỉ vì đẹp trai nó cũng dám nói ra miệng. Con gái không biết xấu hổ như vậy làm gì có chuyện giấu thân phận lập fanclub cho mình chứ.”
“Mày thấy không? Đâu phải chỉ mình tao là thích con Ái. Hiện thực chứng minh con gái phản diện cũng được nhiều người ủng hộ đấy chứ.”
“Hừ!” Thanh Tuấn hậm hực đứng lên, kéo ghế toan bước ra khỏi phòng. “Ủng hộ thì đã sao? Đại ca vốn dĩ yêu Yến Nhi. Con nhỏ đó có làm gì cũng không lay chuyển được đại ca đâu!”
Nói rồi, anh đá cửa đi mất.
“Hừm…’không lay chuyển được’, eh?” Văn Thành lầm bầm. Đoạn quay sang gõ tiếp trên máy vi tính.
Một phút trôi qua trong yên tĩnh, chỉ có tiếng tiếng gõ máy lách cách chiếm ngự không gian. Hai phút, ba phút sau, Văn Thành vươn vai, ưỡn ngực rồi thờ hắt ra nhẹ nhõm.
“Xong! Giờ thì đi đánh bóng thôi!”
Trước khi rời khỏi gian phòng, như chợt nhớ ra điều gì, anh quay lại với nụ cười nờ rộ trên môi.
“Lần sau nhớ xóa cookie nhé, không thì cả trường sẽ biết được thân phận you đấy, AIclubmaster.”
Cánh cửa vừa đóng, phía cuối phòng một tiếng động vang lên. AIclubmaster đặt cuốn sách úp trên mặt xuống, miệng nở một nụ cười nhỏ xinh đẹp đến không ngờ.
|
Chương 4 Thà Giết Đi
Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối. “Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Giờ học Tài Chính Tiền Tệ của bọn Văn Thành.
Chán đến ngáp lên ngáp xuống. Phó tướng quay sang hướng đại ca, thấy hắn ta đã ngã người ra ngủ như thường lệ. Thầy Hoài khi lướt ngang đôi lúc còn cố tình nhẹ bước, chứ đừng nói đến xách tai đánh thức học sinh lười biếng. Thật không hiểu Chính Luận làm sao lên lớp, vì mỗi lần thi cử hắn đều bỏ giấy trắng, khoác nón bảo hiểm đường hoàng bước ra khỏi lớp. Nghe đâu Võ thiếu gia là một thiên tài, vốn đã được huần luyện kỹ càng bởi các chuyên gia trong ngành từ thuở nương nhờ Hoàng Thạc Dã. Việc gia nhập cái trò cắp sách đến trường, có chăng đều vì sự chán chường của hắn đã lên đến đỉnh diểm, sinh ra ý muốn thưởng thức đời sống ‘thường dân.’
Chỉ khổ cho cái thân Văn Thành, vì phải giữ vững lớp vỏ bao bọc là một sinh viên gương mẫu, nên phải è đầu ra học, vừa học mà vừa quản lý băng nhóm cho Chính Luận nữa chứ! Bọn công tử lẫn đầu gấu trong trường này, phần lớn đều quy tụ dưới trướng Chính Luận vì gia thế đáng sợ của anh chàng, cứ mong sẽ được người thừa kế tương lai của tập đoàn hắc diện Võ Gia chú ý đến. Văn Thành là người xử lý mọi chuyện, trong khi Chính Luận không thèm làm gì. Con người đó, Văn Thành cảm thấy hắn dường như đã mất hẳn hứng thú với cuộc sống, hoàn toàn không quan tâm khi được người ta ái mộ, tôn sùng, sợ hãi, thậm chí nhạo báng… cứ như mạch cảm xúc đã đứt bặt từ lâu. Đối với hắn, mọi diễn biến kịch tính xung quanh, chẳng khác nào một bộ phim không–một–chút–thú–vị được trình chiếu trước mặt hằng ngày. Trong bộ phim này, hắn là đại ca, là hoàng tử, sở hữu thế lực đáng gờm, một người bạn gái mẫu mực, một đám đàn em trung thành cẩn cẩn – và cả Văn Thành, phó tướng kiêm đạo diễn bộ phim.
Văn Thành còn nhớ, lần đầu tiên anh hỏi hắn vì sao lại không hề từ chối khi được tôn làm đại ca của một bọn nhóc sinh viên hỉ mũi chưa sạch, không lẽ hắn – đường đường xuất thân từ bộ máy đanh thép của nhà họ Hoàng – lại màng đến mấy trò đánh trận giả nhí nhố này? Câu trả lời của hắn đã khiến anh có phần chột dạ, song lại không ngạc nhiên mấy trước thái độ bất cần thường thấy này: “Tự dưng có một đám trẻ ngu xuẩn đến nhận tôi làm đại ca, có bại não mới từ chối. Vở kịch này có vài phần thú vị.”
Thở dài, Văn Thành hiểu chứ. Tất cả mọi việc: vào vai sinh viên, băng nhóm học đường, cuồng quay trong lứa tuổi của mình, chẳng qua chỉ là những tình tiết trong vở kịch giúp giải khuây của ngài Võ Gia. Huống chi, việc quay về với lứa tuổi của mình, đã khiến sinh hoạt của Võ Chính Luận trở nên dễ dàng hơn rất nhiều: không ai phiền hà, không người khiêu khích, không những va chạm tanh mùi thuốc súng, máu tươi.
Hắn đã từng đắm chìm vào thế giới tội lỗi đó. Và vô cùng chán ngán nó.
Vì vậy, Văn Thành không mấy ngạc nhiên khi Võ Chính Luận ghét sự ồn ào náo nhiệt đến vậy. Tuy đăng ký vào khoa Kinh Tế và lên lớp đều đều, song phần lớn thời gian hắn đều nghỉ học, lái xe vòng quanh các ngõ ngách của cái đất nước nhỏ bé này. Khi hiếm hoi chường mặt đến trường, lại chẳng bao giờ ở quá vài tiếng, do không thích ứng với không khí chộn rộn của bọn sinh viên. Ngay cả khi ở với bạn gái, Yến Nhi cũng phải biết điều mà kiệm lời.
Duy nhất, có một điều đáng ngạc nhiên: một năm trở lại đây, hắn đột nhiên đi học rất đều đặn. Ai ai cũng nghĩ đó là do sự xuất hiện của Yến Nhi. Song, chuyện này luôn gợi lên một cái gì đó khó hiểu trong đầu Văn Thành. Anh không nghĩ Yến Nhi chính là nguyên nhân.
Anh có cảm giác, hắn đang chờ. Chờ một điều gì đó chấn động xảy ra…
* * *
“Em nói cái gì? Nói lại xem nào?”
Văn Thành giật mình ngó xuống phía thầy Hoài, chợt nhận ra sự thinh lặng trong lớp hôm nay không đơn giản chỉ vì uy danh của vị thầy giáo khó tính.
Mái tóc nâu lọn bồng bềnh cùng khuôn mặt thuần khiết. Quần áo Gucci chính hiệu cùng chiếc túi LV đủng đỉnh. Và đặc biệt là đôi gày cao gót đỏ chói.
Văn Thành mỉm cười. Bên cạnh anh, Chính Luận vẫn bất động, đôi mắt nhắm nghiền.
“Thưa thầy, em đến đây để được ở bên cạnh người em thích. Xin thầy cho em ở lại trong lớp.”
“Em—” ‘Tôn Hoài là một người nổi tiếng khó tính, giận đến đỏ mặt tía tai. “Em nghĩ mình là ai? Ra khỏi lớp tôi ngay!”
Nguyễn Ái nở nụ cười trong sáng trước bao con mắt kinh ngạc của lũ sinh viên lớp trên. Cô đưa tay lên, ra dấu cho vị thầy giáo lại gần, đoạn nhón chân và rỉ thầm vào tai ông vài điều.
Ban đầu chân mày thầy Hoài nhíu lại dữ dội. Sau lại dần dần giãn ra đến yên bình, thậm chí có phần vui vẻ.
“Tha—thật sao?” Tôn Hoài đột nhiên mở to mắt, sửng sốt.
Nguyễn Ái ngoác miệng cười tươi tắn, mắt híp lại. “Em thề!”
“Tôi…tôi không…” khuôn mặt vốn thường ngày cáu kỉnh của thầy Hoài bỗng nhiên mềm nhũn đến tội nghiệp, sự cảm kích pha lẫn bối rối toát ra trong đáy mắt.
“No problemo!” Nguyễn Ái nhí nhảnh nói. Rồi trước bao đôi mắt kinh hoàng của mọi người, cô nhón chân lên hôn một cái rõ to vào má ông thầy khó tính.
“Vậy nhé! Em đi tìm chỗ ngồi của mình đây!”
Rồi cô hấp tấp bước lên những bậc thang của dãy bàn trên, tiếng giày lốp cốp vang vọng cả gian phòng, bỏ lại phía sau một Tôn Hoài sững sờ như pho tượng.
“Chào anh Luận! Chào anh Văn Thành!” Nguyễn Ái vui vẻ nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh Chính Luận. “Em đến để khuếch trương chiến–lược phản–diện của mình đây!”
“Cái con bé này… đúng là lắm chiêu thật,” Văn Thành ngoác miệng cười, nhoài người sang Nguyễn Ái. “Em làm cách nào hay thế, phản diện?”
“Hì hì…” Nguyễn Ái cười híp mắt, quay qua nhìn quanh rồi nhoài người đến sát Văn Thành nói nhỏ. Chỗ họ đối mặt nhau bây giờ, chính là ngay trước mặt kẻ ngồi giữa vẫn đang ngã người say ngủ: Chính Luận.
“Em tìm được nguồn tim thích hợp để thay cho con ông ấy.”
“Thay tim? Làm sao em biết được chuyện đó?”
“Có tiền có quyền muốn biết gì chẳng được,” cô cười một cách đơn thuần.
“Em làm vậy không cảm thấy mình sai sao?”
“Sai sao được khi điều đó cứu được người? Em theo chủ nghĩa hiện thực, việc gì đem lại kết quả thì làm. Khái niệm sai đúng không quan trọng.”
“Vậy… không sợ người khác nói là dựa vào cha mẹ sao?”
“Không hề. Vì quả thật em dựa vào gia thế mà. Và người đó không phải ba em.”
Văn Thành cúi đầu, mắt nheo lại ra chiều nghi ngờ, “Đừng nói với anh là… em làm thế này với tất cả thầy cô của Chính Luận nhé.”
Nguyễn Ái đập tay xuống bàn, miệng cười đắc chí. “Chính xác! Bởi em mới nói anh có radar rất nhạy đó, đồng minh!”
“Này, anh chỉ giỡn thôi,” mắt Văn Thành mở to, giọng đột nhiên nghiêm túc. “Em thật sự làm thế?”
“Đúng.”
“Mất công lớn vậy chỉ để đến lớp cùng Chính Luận?”
“Đúng.”
“Nhưng… làm cách nào… bọn anh có trên mười giáo viên bộ môn…” Văn Thành ngập ngừng với sự sửng sốt giờ đã bị thay bằng tính tò mò thuần túy.
“Là người thì đều có điểm yếu cả thôi. Ban ơn lộc không được thì hăm dọa, có nhiều cách lắm…” Nguyễn Ái đưa tay lên mân mê tai, mắt ngó lên trần nhà ra chiều suy nghĩ.
Sững sờ một lúc trước dáng vẻ chân thành của con người trước mặt, Văn Thành thật không ngờ cô bé suýt soát mười–tám này lại có thể nói ra những điều thủ đoạn như thế mà không hề chớp mắt, hay một chút mảy may tội lỗi.
“Này, hỏi thật,” anh nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày. “Em đạo gì thế?”
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô lắc đầu. “Em không có đạo.”
“Vậy em thích nhất đạo gì?”
“Hừm… có lẽ là đạo Chúa.”
“Thế thì chết em rồi. Chết sẽ xuống địa ngục đấy, phải đi xưng tội thôi…”
“Sao phải xưng tội?” Nguyễn Ái vô cùng ngạc nhiên.
“Vì làm điều trái lương tâm chứ sao?”
“Nhưng em đâu có thấy lương tâm bị trái đâu…” cô bĩu môi.
“Còn không nữa?” anh giả vờ nghiêm nghị. “Ép buộc người khác làm điều mình không thích là trái lương tâm chứ gì?”
“Ép buộc người khác chỉ là không đúng thôi. Chứ từ đâu ra chuyện trái với lương tâm?”
“Hả? Là sao? Em biết nó là sai, nhưng lại không cắn rứt lương tâm?”
“‘Sai’ là chuẩn mực của xã hội. Trong chuẩn mực của em thì việc gì thích là không sai.”
“Em ích kỷ quá đấy, cô nhóc,” Văn Thành cười hề hề.
“Em là ‘phản diện’ mà,” Nguyễn Ái cười lại.
“Xem ra, em yêu Chính Luận mất rồi.”
“…”
“Sao thế, Nguyễn Ái cường hùng của chúng ta cũng có lúc cứng họng sao?”
Nguyễn Ái quay sang nhìn khuôn mặt Chính Luận đang say ngủ. Thiếu gia Võ Gia mang nét đẹp pha lẫn giữa Đông Phương huyền bí và Tây Phương sắc sảo. Mi dài, chiếc mũi thẳng và hốc mắt sâu nói rõ nguồn gốc Châu Âu gợi cảm, đôi môi mỏng và khóe môi cong hứa hẹn một nụ cười hớp hồn — mặc dù chưa một ai thấy được điều đó. Khuôn mặt góc cạnh rất nam tính, như thể được tạc ra từ những pho tượng chiến binh La Mã…
“Anh ấy đúng là đẹp trai thật…” Nguyễn Ái thở dài đầy mơ mộng.
“Vậy em yêu anh ta thật sự chỉ vì đẹp sao?”
Nguyễn Ái dường như không nghe thấy Văn Thành hỏi gì, cô tiếp tục phát biểu một cách say mê. “Bạn trai của em trước đây đêu rất điển trai, nhưng không ai đẹp được một góc bằng anh ấy… Có lẽ đó là lý do em thích anh Chính Luận nhất từ trước đến giờ.”
Văn Thành xụ mặt, trợn mắt khi nhìn vẻ mơ màng trên mặt Nguyễn Ái. “Này cô nương, em có cần phải đi rêu rao sự nông cạn của mình thế không?”
Nguyễn Ái quay lại Văn Thành, nhíu mày thắc mắc. “Nông cạn?”
“Yêu người ta vì vẻ bề ngoài.”
“Không phải ai cũng thế à?”
“Dĩ nhiên không rồi. Em đang sống trong thế giới nào thế?”
“Không vì thế thì xã hội có thẩm mỹ viện làm gì? Còn sản phẩm làm đẹp, vâng vâng và vâng vâng…?”
“Đó là cách nghĩ của riêng em thôi. Tình yêu bao hàm nhiều thứ lắm…”
Nguyễn Ái nhăn mũi. “Không hiểu. Nói chung em đã tìm được người đàn ông đẹp trai nhất thế gian này rồi, người có thể sẽ khiến em yêu cuồng nhiệt.”
“…” Văn Thành thở dài. “Thôi mốt em lớn sẽ hiểu. Nhưng mà ‘sẽ’ là thế nào? Em vẫn chưa ‘bắt đầu’ yêu sao?”
“Chưa.”
“Hay thật. Em là người máy hay sao mà biết lập trình của mình thế?” Văn Thành quay lại vẻ tò mò tinh nghịch thường ngày.
“Biết chứ sao không,” Nguyễn Ái nhún vai.
“Thế như thế nào mới biết được đã bắt đầu?”
Vẻ mặt Nguyễn Ái thay đổi. Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối.
“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Khóe miệng Ác Ma lại một lần nữa nhếch lên. Nhưng không một ai trông thấy.
|
Chương 5 Sợ Gì Không Làm Ác?
Con đường đi đến Cái Ác, là xuất phát từ Cái Thiện Mọi Ác Ma đều đã từng một thời đội qua mũ miện hào quang của Thiên Thần.
Những ngón tay xoắn vào nhau day dứt. Vẻ mặt bứt rứt bất an. Quả tim đau khổ đến không còn sức lực.
Đọc những tiến triển của AIfanclub trên forum trường, những hình ảnh Nguyễn Ái ngồi sát cạnh ngắm nhìn Võ Chính Luận đang ngủ say khiến lòng Yến Nhi rối bời, tâm trạng chới với, lạc lõng.
Tại sao chứ? Tại sao?
Cô biết rõ Chính Luận yêu cô. Nhưng tại sao cô lại bất an thế này? Lại ghen tức đến muốn vỡ mạch máu như vậy? Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với dáng vẻ tự tin kia, cô chỉ muốn xé bỏ cái vỏ yếu đuối của mình để lao vào cào cấu con bé đó. Nên nhớ, cô là vai chính trong câu chuyện này, cô không nên có những ý nghĩ thấp hèn như thế!
Cô không nên!
Nhưng cô không thể điều khiển được bản thân nữa rồi.
Cô rất rõ tình cảm của Chính Luận. Anh luôn nhìn cô với đôi mắt trìu mến đến tan chảy. Có đôi khi cô bạo dạn hỏi “Anh có thích em không?” anh lại dùng chính đôi mắt ấm áp đó dõi vào rồi ân cần xoa đầu cô.
“Anh thích mái tóc rối bù của em.”
Anh hôn lên mũi cô. Luôn là như thế. Một nụ hôn thật dễ thương, chứng tỏ tình cảm của anh thay lời nói. Anh là người rất kiệm lời…
Anh chăm sóc cho cô tận tụy, bảo vệ cô hết mình.
Anh yêu cô.
Và cô nên thỏa mãn với điều đó! Cô không nên ghen tức với Nguyễn Ái! Cô ta chỉ là một nhân vật phản diện trong câu chuyện giữa anh và cô thôi… Nhất định là vậy! Anh còn thậm chí chưa bao giờ nói với Nguyễn Ái hơn hai từ “bỏ ra” hôm đó…
Nhưng anh đã cười.
Nụ cười đầu tiên cô được thấy.
Và người làm anh cười không phải là cô.
Yến Nhi nhắm mắt trấn tĩnh. Khi quay lại với trang viết trên mạng, dòng chữ đỏ thắm từ một fan cuồng của cô và Chính Luận chợt đập vào mắt.
Sao ss Nhi có thể hiền đến thế chứ? Người ta đang ra mặt cướp chồng của mình lộ liễu thế kia! Ss Nhi phải mạnh mẽ lên chứ! Phải hạ đo ván con hồ ly kia! Như thế mới không hổ danh bạn gái của Devil! Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?
“Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó…”
Đối với cái ác thì sợ gì không làm ác với nó?
Sợ gì không làm ác với nó?
Cô phải cứu lấy Nguyễn Ái, cả cô, và Chính Luận nữa!
Cô phải!
* * *
Nhà vệ sinh nữ.
Nguyễn Ái loay hoay sửa lại mái tóc trước gương. Không biết vú nuôi đã làm gì với máy uốn tóc của cô thế nhỉ? Không đủ độ nóng nên hôm nay những lọn tóc cứ đơ ra sao ấy! Chết thật, thế thì làm sao một lát vào lớp gặp anh Luận đây?
Cô cong môi ảo não.
Bên cạnh có tiếng cười khúc khích. Cô liếc sang, toan mắng mỏ nhỏ nào vô duyên lại cười trên sự đau khổ của cô như thế, chợt khựng lại khi trông thấy người đó.
Dương Hoàng Yến Nhi.
Lập tức cô quay ngoắt lại không thèm quan tâm. Biết sao được, cô thật sự không muốn nói chuyện với người này. Ngay cả nhìn cũng không. Với Nguyễn Ái, ghét thứ gì thì cô sẽ xem như nó không tồn tại. Chỉ cần tập trung vào mục tiêu phía trước là được.
“Xin lỗi em, nhưng vì em quá dễ thương…” Yến Nhi nhỏ nhẹ lên tiếng. “Chẳng trách sao bọn Văn Thành lại thích em đến vậy.”
“…”
“Chị biết em rất ghét chị. Nhưng có những điều chị phải nói.”
“…”
“Chính Luận là bạn trai của chị. Anh chị đã quen nhau gần hai năm rồi. Tình cảm vô cùng tốt. Nếu em có lòng tự trọng, thì không nên mất thời gian chen vào giữa anh chị như thế.”
Giọng Yến Nhi yếu ớt và dè dặt, không khỏi khiến người nghe cảm thương. Tuy nhiên, Nguyễn Ái vẫn bơ bơ ra đấy. Cô từ nhỏ vốn là người ích kỷ vô tâm như thế. Và hoàn toàn không xấu hổ vì tính tình lập dị của mình.
“Xem ra…em rất cố chấp…” âm thanh phát ra từ Yến nhi chợt đanh lại.
Nguyễn Ái vẫn không thèm nhìn lấy đối thủ của mình, cô ung dung lắc lắc mái tóc, rồi cúi xuống vặn nước rửa tay.
“Chị…chị thật không muốn như thế đâu… Làm thế này là không đúng, nhưng nó tốt cho cả em và chị. Anh Chính Luận sẽ mãi mãi không thể yêu một con người như em, nên đừng làm mình đau khổ nữa…”
“…Hãy để chị giúp em chấm dứt trước mầm mống của sự đau khổ này. Về sau, em sẽ biết ơn chị.”
Nguyễn Ái tắt nước. Chân mày cô nhíu lại. Nói năng kiểu gì thế này? …không phải là cô ta muốn…
.
.
RẦM!
Trán Yến Nhi rướm máu, mặt gương soi rạn nứt.
Cô run rẩy ôm lấy đầu, sau đó chạy một mạch ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chị chỉ muốn tốt cho em…” là sáu chữ cuối cùng Yến Nhi để lại.
Nguyễn Ái cứ đứng đấy. Cô chau mày nhưng không hề hoảng hốt, cũng chẳng có ý muốn chạy theo giúp đỡ Yến Nhi. Nếu cô ta đã có đủ thời gian soạn ra đoạn diễn thuyết hùng hồn vài phút vừa rồi, hẳn đã dự liệu lợi hại mọi chuyện. Giúp đỡ có khi lại rối thêm kế hoạch của cô ta.
Với lại, Nguyễn Ái cũng không muốn giúp đỡ tình địch chút nào.
Nhún vai, cô quay lại và tiếp tục mở vòi rửa tay. Nguyễn Ái vốn mắc bệnh ưa sạch sẽ.
.
* * *
“NGUYỄN ÁI! MÀY CHẾT VỚI TAO!”
Thanh Tuấn hung hãn cùng đám đàn em xông vào nhà vệ sinh. Cánh cửa bị tông ra nằm thảm thương trên nền gạch u uất. (Sao cứ phải làm thế nhỉ? Cứ mở ra là được rồi^^” )
Nguyễn Ái liếc nhìn Thanh Tuấn qua phản chiếu trên mặt gương rạn nứt. Trong thoáng chốc, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng, song lại không hề đan xen cùng nỗi sợ.
“Nhanh vậy à? Tôi vẫn còn chưa rửa tay xong.”
“Mày—!”
Thanh Tuấn giận tím mặt khi trông thấy sự thản nhiên của cô. Cứ như việc đã làm vài phút vừa rồi không phải là gì đối với con người này. Rốt cục, Nguyễn Ái này đáng sợ đến mức đó sao?
Anh áp sát cô, đến khi họ chỉ cách nhau hai bước. Nguyễn Ái ngước mặt lên, đôi mắt mở tròn, khí khái chân thành khi lên tiếng mở lời.
“Tôi không đánh cô ta.”
“Nói dối!” Cơn giận trong Thanh Tuấn ngay lập tức tuôn tràn. Yến Nhi yếu đuối như vậy, đáng thương như vậy, thánh thiện như vậy, lại còn muốn che giấu cho cô ta nữa! Vậy mà cô ta dám trân mắt nói láo như vậy sao? Tệ hơn nữa, không một chút cắn rứt trong đôi mắt ướt át kia!
“Tao không bao giờ muốn đánh con gái. Nhưng loại nhà giàu mất nết như mày không dạy dỗ thì không bao giờ hiểu ra được đúng sai!”
Nói rồi anh nắm tóc Nguyễn Ái lôi đến trước cửa buồng vệ sinh, chân đạp tung cửa rồi nhấn đầu cô xuống bồn cầu.
“Thế nào? Đã tỉnh ra chưa?! Con khốn?!!” Thanh Tuấn vừa la lối vừa nhấn xuống, rồi lại kéo lên.
“Anh Tuấn à, được rồi… làm thế cô ta chết mất,” một tên đàn em nhăn nhó lên tiếng, đôi mắt toát ra vẻ cảm thương cho cô gái xinh đẹp.
“Đúng đó, anh thấy nãy giờ nó đâu hề chống cự đâu… Con nhỏ này không bình thường. Em nghĩ chúng ta nên đưa nó đến chỗ đại ca thì hơn,” một tên khác hùa vào, chân tay bắt đầu bứt rứt không yên.
Thanh Tuấn thở dốc. Quả thật, con nhỏ này không hề chống cự khốc liệt như những nạn nhân lúc trước của anh. Cũng chẳng thèm la ó cầu xin. Có cái gì rất không ổn với con bé này…
Kéo Nguyễn Ái đứng lên, anh hằn học nói. “Thế này còn chưa xong đâu! Đợi đến lúc mày gặp đại ca sẽ biết thế nào là lễ độ!”
|
Chương 6 Giờ Phán Quyết
Hội trường tập họp của Việt Duệ tràn ngập những người tò mò đến xem huyên náo. Các cửa chính bao quanh hội trường đều được khóa lại. Việt Duệ là do một số thành viên có máu mặt trong tổ chức Võ Gia lập nên, chín trong số mười đã có con cái tự nguyện đi theo Devil Prince. Vì thế, nơi địa bàn của Ác Ma, thầy cô không được phép vào nếu không cần thiết: đó là Luật Thầm Lặng của Học Viện Việt Duệ mà ai cũng ngầm hiểu và chấp hành.
Vì đây là Giờ Phán Quyết.
Cuối cùng thì màn diễn kịch tính mang đầy hơi hướm truyện tranh được chờ đợi bấy lâu cũng đã bắt đầu.
* * *
“Nguyễn Ái hành hung Dương Hoàng Yến Nhi. Devil Prince nổi giận đứng ra phán quyết kẻ tội phạm.”
“Sến quá đi,” Nguyễn Ái nhăn mũi khi nghe người xung quanh lặp đi lặp lại câu nói đó. “Có phải là phim Nhật đâu chứ.”
“Nhưng đây là Việt Duệ, con ranh ạ. Chúng tao có luật của riêng mình,” Thanh Tuấn vừa gằn ra từng chữ, vừa kéo tay cô lôi đi giữa hai hàng người dạt ra.
Đến tâm điểm, Nguyễn Ái người ướt sũng, môi tím xanh vì máy điều hòa trong gian phòng, giương đôi mắt ướt át của mình nhìn lên cảnh tượng trước mặt.
Hoàng tử của cô đang ngồi với dáng điệu vô cùng thản nhiên trên bậc thang sân khấu. Kế bên là Dương Hoàng Yến Nhi đang rúc mặt vào tay áo anh mà nức nở, vai run lên bần bật.
Dù không muốn, nhưng Nguyễn Ái không khỏi nổi nóng, lại có chút nhói đau trong lòng…
Lại cái đau không rõ nguyên do — bất cứ khi nào đối diện với sự ân cần của Võ Chính Luận dành cho bạn gái!
Cô cúi gằm mặt, không hiểu nỗi bản thân mình.
“Mặt mày khó coi thế?”
Nguyễn Ái ngước mặt lên, bất ngờ vì nụ cười nửa miệng của Ác Ma. Và hình như không chỉ có cô là cảm thấy sững sờ. Hơn hai trăm cặp mắt vây quanh đều có cùng biểu lộ trước tâm trạng vui vẻ của Võ Chính Luận. Có ai mà ngờ hoàng tử ác ma bình thường đã điển trai ngất trời, nay khi cười lên lại có thể khiến cho chữ ‘ngất trời’ trở nên vô cùng đáng hổ thẹn.
“Quỳ xuống!” Thanh Tuấn bực mình từ sau thét lớn.
“…”
“Quỳ xuống!”
Giật nảy mình, Nguyễn Ái rốt cục cũng thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nụ cười mê hoặc. Cô nhảy thót qua một bên khi bàn tay Thanh Tuấn chạm vào gáy mình.
Và đâm sầm vào vòng tay Văn Thành.
Như tìm được cứu tinh, cô nhanh chóng nấp lại phía sau anh, đầu ló ra, má phồng lên thách thức. “Không!”
“Thành! Mày tránh nó ra!”
“À…nhưng mày thấy đó. Người đẹp đã nhờ thì hiệp sĩ đâu dám từ chối,” Văn Thành cười ngạo nghễ. “Mày biết tao rất yếu lòng trước những cô gái đẹp mà… phải không, phản diện?”
“Phải, phải,” cô nhoẻn miệng cười thật tươi với Văn Thành khi anh quay đầu sang nhìn cô.
“Văn Thành, tránh ra.”
Giọng nói uy lực của Võ Chính Luận lại trỗi lên. Nguyễn Ái quay sang, bắt gặp đôi mắt tối sầm. Chết thật, con người này thay đổi tâm tình nhanh quá. Mới vài giây trước còn cười được…mà bây giờ đã ‘đen thui’ rồi?!
Chắc chắn là tức giận vì bạn gái bị ăn hiếp — Nguyễn Ái chợt thấy khó chịu ghê gớm vì suy nghĩ này.
Lúc trước khi đọc những mẩu truyện trên forum, cô vẫn còn hoài nghi. Nhưng bây giờ đối mặt với sự thật rành rành trước mắt, cô bỗng chột dạ làm sao…
Văn Thành đột ngột quay sang, áp hai tay vào má Nguyễn Ái kéo gần cô lại, đến khi mặt anh và cô chỉ cách nhau một hơi thở…
Nguyễn Ái quá bất ngờ để phản ứng. Cả hội trường nín thở vì hành động tai tiếng của phó tướng. Ai cũng nghĩ rằng anh sắp sửa công khai chống đối Ác Ma bằng việc hôn Nguyễn Ái.
Fan của Nguyễn Ái và Văn Thành chân như muốn nhũn ra!
“Ầy, không xong rồi, phản diện. Xem ra hiệp sĩ phải tháo lui thôi. Sorry nha, đồng minh tạm rã.”
Anh cười thật tinh ranh rồi buông tay ra. Nguyễn Ái choáng váng suýt ngã.
“Đồ…đồ Văn Thành đáng chết!” kẻ–bị–bỏ–rơi gắt gỏng khi đứng vững lại, mày nhíu nhíu. “Cũng may là anh không phải hôn em đó, không thì sau này đừng hòng bè bạn gì ráo!”
“Eh? Vậy sao?” Văn Thành nhướn mày. “Không tức vì anh bỏ rơi em? Mà tức vì anh suýt hôn em?”
“Chứ sao?” cô chéo tay trước mặt ra dấu ngăn cản. “Nghĩ sao mà động đến còn không cho, lại cho hôn dễ dàng được chứ?”
“Ý là hoa khôi nhăng–nhít Nguyễn Ái của chúng ta… chưa từng hôn ai bao giờ?”
Nguyễn Ái lắc đầu, đưa ngón trỏ ra.
“Chỉ có một lần duy nhất. Và là bị ‘cưỡng hôn’.”
Văn Thành huýt sáo. Cả hội trường lại đổ ra xôn xao.
Thật hay chơi? Nguyễn Ái với hàng chục bạn trai trước đây lại chưa từng hôn ai ngoài một? Làm sao tin nổi chứ? Nguyễn Ái sành điệu như vậy, xinh đẹp như vậy, lăng nhăng như vậy. Nói cô chưa lên giường cùng ai còn chưa ai tin, huống chi là chưa từng tự nguyện hôn ai!!!
Láo! Láo quá!
Nhưng lọt ra từ miệng Nguyễn Ái thẳng–như–ruột–ngựa thì không phải là láo rồi!
Đúng là tin động trời!
Đèn pha lại nháy lên. Nguyễn Ái chớp mắt nhìn quanh bàng hoàng. “Gì vậy trời? Các người có mát dây không? Vậy mà cũng chụp hình được?!”
“Tin chấn động mà,” Văn Thành từ đâu bỗng xuất hiện kề bên, khoác vai cô và ra dấu ‘chiến thắng’ (^o^V), miệng ngoác đến mang tai khi quay qua quay lại trước mặt đám sinh viên đang hồ hởi chụp ảnh.
“Không được chụp!” Cô thét, gạt tay Văn Thành ra. “Đã nói anh không được chạm vào em tùy tiện mà!” đoạn cô quay sang đám người quá khích.
“Còn chụp nữa hả? Nhìn tôi ướt sũng thế này đẹp đẽ gì mà chụp? Có chụp cũng lúc tôi tươm tất chứ! Lúc đó muốn chụp bao nhiêu cũng được!”
Câu nói cùng vẻ mặt không–hề–giỡn của cô khiến đám người xung quanh không kềm nổi phải hùa nhau cười rộ. Không khí trong hội trường đột nhiên có bước chuyển hướng bất ngờ. Có ai lại ngờ buổi phán xét của Devil lại trở thành một câu chuyện hài hước như vậy chứ?!
“Thật dễ thương! Nhìn cô ta nổi giận kìa!”
“Nguyễn Ái thật đáng yêu quá đi mất!”
“Way to go! Nguyễn Ái!”
…
“IM HẾT! LŨ CHÚNG MÀY QUÊN BÂY GIỜ LÀ GIỜ PHÁN QUYẾT À?!!”
Tiếng gầm của Thanh Tuấn khiến mọi người dần dần yên lặng. Dù gì đi nữa, Thanh Tuấn cũng là một trong những kẻ mạnh nhất trong nhóm người Devil Prince. Sức ảnh hưởng chỉ thua sau Văn Thành mà thôi.
“Còn mày nữa!” Thanh Tuấn quay sang Nguyễn Ái, “Ỏng ẹo gì nữa? Thật chướng mắt! Còn không mau quỳ xuống?”
“Không!”
Cô cúi đầu né qua cú giằng cổ của Thanh Tuấn. “Ba tôi tôi còn không quỳ. Mắc gì phải quỳ anh chứ? Rõ điên!”
“Con quỷ cái! Có đứng yên không thì bảo?! Còn tụi bây nữa! Còn chờ gì mà không bắt nó quỳ?”
“Người nào bắt ép tôi quỳ tôi thề rằng Vương Đăng Khoa sẽ không tha cho người đó!”
Bọn thuộc hạ nhìn nhau, rồi lại nhìn đến thủ lĩnh của họ. Võ Chính Luận vẫn ngồi đó, tay lơ đãng vuốt đầu Yến Nhi, khuôn mặt không cảm xúc.
“Tụi bây còn chờ gì nữa mà không xông lên?” Thanh Tuấn gầm gừ.
Bọn thuộc hạ xanh mặt. Ác Ma thì không có phản ứng, phó tướng lại cứ đứng đó cười, Thanh Tuấn lại không phải thuộc hàng có thể che chở cho họ nếu có chuyện — và lại chuyện xích mích với con gái ngài bộ trưởng bộ ngoại giao nữa chứ! Làm sao bây giờ? Làm đàn em hầu hạ mấy ông máu mặt ‘biến thái thất thường’ này thật là khổ quá!
Thanh Tuấn nhìn bọn đàn em phân vân do dự mà tức muốn bốc khói, bất nhẫn quay sang toan đuổi theo Nguyễn Ái.
“Quỳ xuống! Tao bảo mày quỳ thì phải quỳ! Cho dù mày là ai đi nữa, trong Việt Duệ này thân phận của mày không hơn—”
“Không là không—!”
“Không quỳ sẽ cạo trọc đầu cô.”
Mọi ánh mặt lại dồn vào con người ít nói trên bục thang sân khấu. Ác Ma hôm nay đã phát ngôn đến hai câu! Thường ngày đến cả Yến Nhi cũng chỉ có thể ‘bòn rút’ từ anh được vài ba dòng. Vốn trong các buồi phán quyết như vầy, Ác Ma chỉ đến để tọa trên ‘ngai vàng’ ngắm thưởng, chứ có nói năng gì đâu.
Vậy mà giờ đây lời nói của anh… đã khiến một Nguyễn Ái bất–khuất phải xanh mặt.
“Anh không dám…” giọng Nguyễn Ái có vẻ run run. Xem ra cô không tự tin mấy về suy nghĩ này của mình.
“Dám hay không, cô tự hiểu rõ,” Chính Luận đẩy Yến Nhi ra và đứng dậy trước đôi mắt bàng hoàng của bao người.
Không hiểu là do chiều cao áp đảo của mình, hay cái khí chất thống trị sẵn có của dòng dõi Võ Gia, con người này đã khiến cho mọi đôi mắt đều mang một sự thần phục nhất định. Với phong thái của một ông hoàng, anh bước xuống những bậc thang bằng gỗ và chậm rãi tiến về Nguyễn Ái, tay trong túi quần, dáng vẻ ngạo mạn — nhưng lại khoan thai theo một cách khác — khi cúi người xuống thân hình nhỏ bé của cô…
Khóe miệng lại nhếch lên.
“Đầu trọc rồi thì có khoác Prada lên vẫn không đẹp nỗi.”
Lời nói nghe như trêu chọc hơn là đe dọa. Thật không thể hiểu nỗi Devil đang nghĩ gì!? Một Nguyễn Ái cứng đầu như thế làm sao có thể chịu quỳ vì một lý do lố lăng cỡ đó?
Nhưng xem ra đối với Nguyễn Ái, lý do đó không lố lăng chút nào!
Vì cô đột nhiên lại khụy xuống, ngoan ngoãn như chú mèo xiêm ướt sũng.
Song bất ngờ hơn cả, Võ Chính Luận lại quay người bước về sân khấu với nụ cười ngạo nghễ trên môi!
Hai con người này… vì ‘nhan sắc’ hơn người nên… tâm tưởng cũng khác người chăng?— là những ý nghĩ rất thầm kín của dân chúng mục kích lúc bấy giờ…
“Phải không đó, phản diện? Em làm anh thất vọng quá? Lại quỳ vì một chuyện cỏn con vậy sao?” Văn Thành ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Ái, mắt anh mở to, tuy miệng vẫn cười hề hề.
“‘Cỏn con’?” Nguyễn Ái nhăn mũi, “Anh thử bị cạo đầu xem? Mái tóc đối với phụ nữ rất quý! Mất rồi thì tốn bao nhiêu năm nữa mới để dài ra được đây?”
“Nhưng như thế vẫn đỡ hơn bị đánh te tua hay—” anh vuốt mái tóc ướt sũng của cô “—bị nhấn đầu xuống toilet chứ?”
“Đỡ chỗ nào? Vết thương vài ngày sẽ lành. Còn mái tóc của em anh có biết mất hết sáu năm mới để dài chừng này không? Lợi hại anh tự tính.”
Có tiếng cười râm ran trỗi lên.
Thanh Tuấn, dáng người đệ vệ, đứng sững ra như một thằng ngốc khi chứng kiến cuộc đối thoại nhố nhăng này. Con bé này tâm thần sao? Nhấn nước nó không phản kháng. Dọa đánh nó không sợ. Mà sợ bị cắt tóc???
Nhưng tại sao đại ca lại biết được Nguyễn Ái nghĩ gì? — Thanh Tuấn lo lắng hướng mắt về tấm lưng của Chính Luận.
Người giàu có cách suy nghĩ thật quái đản. Khó hiểu thật.
|
Chương 7 “Tại Sao Lại Không Giết Cô Ta?”
“Đủ rồi! Hôm nay đến đây không phải để làm trò nhăng nhít!”
Thanh Tuấn nói lớn, cắt ngang cuộc cãi cọ không đâu giữa Văn Thành và Nguyễn Ái.
“Nguyễn Ái, hôm nay cô phải cúi đầu xin lỗi chị hai của chúng tôi vì hành vi bạo lực gây ra vừa rồi.”
Cả hội trường lập tức yên lặng lắng nghe bản tin sốt dẻo.
Nguyễn Ái ngơ ngác ngước lên, mắt chớp chớp.
“Tội danh không thành lập!”
Lại có tiếng cười râm ran.
“Mày — còn dám chối sao?”
“Nếu đã gọi đây là buổi phán quyết. Thì làm cho đúng đắn một chút chứ?” Nguyễn ái chán chường phản bác. “Muốn buộc tội tôi phải có nhân chứng, bằng chứng hẳn hoi. Đằng này chẳng có gì cả.”
“Lời của Yến Nhi chính là bằng chứng! Ai cũng biết Yến Nhi là một con người hiền hậu, tốt bụng. Sao lại đổ tội oan cho mày chứ?”
“Người hiền không nói dối được à?”
“Mày—!”
Thanh Tuấn kềm chế lại. Không được nổi nóng. Con nhỏ này luôn tự cao bản thân ăn nói sắc sảo, lại còn sự bình tĩnh đến rợn người của nó! Nếu nổi nóng sẽ lại bị nó cho rơi vào bẫy… Phải bình tĩnh cho nó biết thế nào chân lý thuần túy.
“Thôi được, có gì biện bạch được, mày—cô nói xem nào!”
“Biện bạch gì? Chuyện chỉ là cô ta tự đâm sầm vào gương. Thế thôi.”
“Ý cô là Yến Nhi tự mình làm thương tổn bản thân để đổ tội cho cô?”
“Đúng.”
Xung quanh bàn tán xôn xao. Không ai có thể tin được Yến Nhi lại làm thế. nhưng Nguyễn Ái lại là người không thích nói dối…
“Cô nói nghe thật vô lý. Mục đích là gì chứ? Đại ca vốn hết lòng yêu thương Yến Nhi. Yến Nhi không có lý do để đi hại một ‘kẻ theo đuôi’ như cô.”
“Tôi có phải con sâu trong bụng cô ta đâu mà biết,” Nguyễn Ái chua ngoa bĩu môi. “Nhưng dựa theo những gì cô ta nói với tôi trước khi ‘tự xử’, thì tôi có thể kết luận: Dương Hoàng Yến Nhi ghen tỵ với tôi.”
“Ghen tỵ? Ha! Cô có gì mà để chị hai của chúng tôi ghen tỵ chứ?”
Nguyễn Ái mở tròn mắt.
“Anh thiệt hay giỡn vậy? Hay mù và điếc rồi?”
“Mày…e hèm!” Thanh Tuấn hít sâu vào rồi lại thở ra, tập trung đè nén cơn giận.
“Nhìn tôi này,” Nguyễn Ái hất đầu. “Ướt sũng thảm hại như vầy, tôi vẫn đẹp hơn cô ta. Anh có biết muốn có thân hình như vậy, tôi phải tập luyện cực khổ thế nào không?”
Miệng Thanh Tuấn mở to.
“Thứ hai, nhà tôi có tiền nhiều hơn cô ta.”
Có thể thấy phó tướng Văn Thành ngồi xổm gần đó đang ra sức nín cười.
“Thứ ba, tôi trẻ hơn cô ta. Và căn cứ vào thực đơn ‘gà khỉ’ đại ca mấy người soạn ra hằng ngày cho cô ta. Dương Hoàng Yến Nhi nhất định không thể sống lâu hơn Nguyễn Ái này!”
Lần này thì Văn Thành không nhịn nỗi, anh ngã quay ra sàn chống tay cười ha hả.
“Lý do excellent! Nguyễn Ái! Cho em 10 điểm!”
“Chưa đâu,” Nguyễn Ái nhíu mày, đưa tay lên đếm một cách vô tư. “Còn tự tin hơn này, mạnh mẽ hơn, học giỏi hơn, vui tính hơn, thành thật hơn… Duy chỉ có một điểm không bằng—”
Mắt Nguyễn Ái phất lên, hướng thẳng về phía Yến Nhi đang giấu mặt sau lưng Chính Luận.
“Không bệnh hoạn bằng.”
Cả hội trường đang âm ĩ những tiếng cười kiềm chế vì các lập luận kiêu căng — nhưng lại rất thật đến buồn cười của Nguyễn Ái, bỗng chốc đã lặng đi trước cái nhìn sắc bén và câu nói đanh chắc của cô.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái nhìn thẳng vào Dương Hoàng Yến Nhi.
“Một cô gái chỉ vì sự bất an không đáng lại có thể đi tổn hại bản thân để đổ tội cho tôi. Thú thật, tôi cũng có phần vinh dự và khâm phục cô ta lắm,” Nguyễn Ái gật gù, vẻ mặt chân thành không một chút mỉa mai. “Cô ta có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Trong từ điển của tôi điều đó không có gì sai…”
“… Nhưng bệnh hoạn đến nỗi có thể tự dối gạt bản thân thì thật đáng tởm.”
Mắt Nguyễn Ái láy lên dữ dội.
“Nếu đã có gan làm việc ác, có đủ tinh thần để mang tội với cả thế giới, thì nên có dũng khí đối mặt với bản chất đê tiện của mình. Đằng này lại nói là vì‘không muốn tôi sau này đau khổ’?”
Nguyễn Ái cười nhạt. Cả hội trường nín thở. Ngay cả Văn Thành cũng mở to mắt nhìn cô trân trối.
“Và đến giờ cô ta thật sự vẫn lừa gạt bản thân mình là — muốn tốt cho tôi. Xin lỗi, người bệnh hoạn như thế tôi lại càng không thể cho phép ở cạnh Chính Luận.”
Yên lặng.
Những gì Nguyễn Ái nói, nhất thời khó ai có thể theo kịp…
Thế rồi nó vỡ òa.
Yến Nhi nấc lên, đôi mắt lại ngấn lệ. Đoạn cô run rẩy đứng dậy và khẽ gật đầu với Chính Luận trước khi bước xuống những bậc thang. Dáng đi xiêu vẹo, đôi mắt đầy sự thương cảm dồi dào.
“Tôi… ôi Nguyễn Ái… em đã sống lên trong hoàn cảnh như thế nào… mà cách nghĩ lại méo mó như thế? Nói thật, vài phút trước đây chị thật rất giận em, nhưng em nói những lời này… làm chị sực tỉnh ra… em thật là tội nghiệp…”
Đoạn cô ôm lấy Nguyễn Ái khóc òa.
“Gia đình em nuôi dạy em ra sao…mà một cô bé trẻ người non dạ lại có thể suy nghĩ đen tối đến vậy? Đến nỗi em cho là việc bất chấp thủ đoạn là đúng…Ôi! Nguyễn Ái!”
Nguyễn Ái chớp mắt, nhưng không hề đẩy ra. Đầu cô nghiêng nghiêng, dường như bộ óc đang vận hành hết cỡ để giải mã trò cười trước mặt — trong khi mọi con mắt đều đổ về cô đầy tò mò, vô cùng ngỡ ngàng là tại sao cô không đẩy Yến Nhi ra.
“Xem ra nhiệt tâm của Yến Nhi khiến Nguyễn Ái cảm động rồi,” có người nói nhỏ.
“Yến Nhi thật tội nghiệp…”
“…”
Không ai để ý. Duy chỉ có Văn Thành là đủ gần để trông thấy nụ cười nhỏ của Nguyễn Ái. Anh bàng hoàng vô cùng.
Nữ phản diện Nguyễn Ái thật sự bị cảm động?
“Đón chào cô bước sang thế giới đen tối, Dương Đoàn Yến Nhi.”
Nguyễn Ái nói rất khẽ. Rất khẽ vào tai Yến Nhi. Giọng nói lạnh như băng đông cuối mùa, nhưng lại nóng bỏng khi chạm tai kẻ tiếp nhận.
Song, Văn Thành vẫn có thể nghe được.
Những móng tay của Yến Nhi đột nhiên lún sâu vào vai Nguyễn Ái.
“Bây giờ mới xứng đáng làm một con người chứ. Cảm giác đối mặt với con quỷ trong bản thân thế nào, chị Yến Nhi?”
Đôi mắt Nguyễn Ái bừng lên dữ dội. Thứ lửa tà ám.
Hệt như của người đó.
Yến Nhi bấn loạn.
Đứa con gái này nhất định là tay sai của quỷ!
Thình lình, Nguyễn Ái đứng dậy, rũ bỏ một Yến Nhi rụng rời không còn sức trên sàn. Cô nói rất nhỏ, đủ chỉ để Yến Nhi nghe thấy.
“Yên tâm, tôi không phải quỷ chuyên quyến dụ người ta làm việc ác đâu. Chỉ là một đứa con gái thoải mái với bản chất xấu xa của mình, thay vì che đậy lại thôi.”
Nói rồi, cô quay sang Thanh Tuấn với một nụ cười trong vắt, hai tay dang rộng ra một cách phóng khoáng.
“Hết phim. Về thôi.”
“Mày—cô nói cái gì? Vẫn chưa xin lỗi Yến Nhi mà?”
“Yên tâm, điều tôi vừa giúp cô ta ngộ ra còn quý hơn lời xin lỗi ấy chứ,” Nguyễn Ái hóm hỉnh đáp lời.
“Cô—KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC!”
Nắm tay Nguyễn Ái lại, Thanh Tuấn thét lớn. “Cô đã nói gì với Yến Nhi? Tại sao cô ấy lại thành ra như thế?”
“Khó nói lắm…” Nguyễn Ái nhăn mũi, “Người đơn thuần và low IQ như anh có nói ra cũng không hiểu,” đoạn vỗ vai Thanh Tuấn một cách thân thiện. “Anh cứ ‘sáng sủa’ như thế này là ổn rồi.”
“CÁI GỈ?”
“Ấy,” cô cười, chỉ tay về phía Chính Luận, “Đại ca anh đâu có cản tôi, ngay cả Yến Nhi cũng không. Anh cản làm gì?”
“Nhưng ít ra cô cũng phải xin lỗi Yến Nhi, hoặc có một lời giải thích chứ?!”
“…” Nguyễn Ái thở dài, ra chiều chán chường thật sự.”Tôi nói thế này vậy, tôi không có động cơ hại Yến Nhi. Còn mọi người hiểu sao thì hiểu.”
“Sao lại không? Chẳng phải mới tuần trước cô còn hùng hồn tuyên bố muốn ‘cướp’ Võ Chính Luận từ tay Yến Nhi hay sao? Như thế chưa đủ là động cơ?”
Nguyễn ái chống hai tay lên hông, khuôn mặt nhăn nhó. Cái tên ‘đầu đá’ này thật là làm cô tức chết!
“Tôi bảo muốn ‘cướp’. Có bảo muốn ‘đánh cô ta’ bao giờ? Anh có lý trí thường tình không? Làm sao mà đánh cô ta khiến tôi cướp được anh Chính Luận nhỉ? Không phải làm thế càng khiến anh Chính Luận ghét tôi thêm sao?”
“Đừng chơi chữ với tôi ở đây. Cho dù cô lý trí đến đâu cũng không thể qua được chữ ‘ghen’. Cô chắc chắn là một phút ghen quá mất khôn rồi ra tay hành hung.”
Mắt Nguyễn Ái đột nhiên sáng lên, mọi người đều kinh ngạc khi cô đột nhiên vỗ tay đôm đốp, trên miệng lại là nụ cười rạng ngời.
“Ô hô! IQ anh tăng lên chút rồi đấy. Biết dùng lời lẽ như thế!”
“Mày—”
“Nhưng tôi có thể nói với anh rằng. Động cơ ‘ghen’ đó không thành lập.”
Nguyễn Ái vênh mặt. Văn Thành lại mím môi nín cười. Duy chỉ có Yến Nhi chứng kiến sự chuyển biến rất nhỏ trong biểu hiện lạnh lùng của Chính Luận.
Cơ mặt anh khẽ giật.
“Tôi ghen thật, đừng hiểu nhầm. Vì tôi thích anh Chính Luận mà,” Nguyễn Ái nhún vai huyên thuyên một cách hồn nhiên, “Nhưng để mà đánh người thì chưa đến đâu. Tôi là con người cực đoan. Nếu tôi đã yêu rồi, khi ghen thì nhất định sẽ…”
Cô ngước lên, cường độ ánh nhìn khiến một người to khỏe như Thanh Tuấn bỗng nhiên rùng mình.
“…giết luôn đối thủ, chứ đánh dằn mặt làm gì mất công tốn sức.”
Cả hội trường trố mắt nhìn cô nàng phản diện. Không phải chứ? Như thế cũng nói ra được?!
Nhưng sự chân thành trên gương mặt cô khó có thể khiến người ta nghi ngờ!
Cảm thấy mình đã lại ‘đóng băng’ mọi người, ngay cả Thanh Tuấn cũng đứng chết sững; Nguyễn Ái nhún vai, lè lưỡi với anh chàng đồng minh rồi ngoảnh mặt toan bước đi, miệng lầm bầm chửi rủa.
“…Khỉ thật! Cái nước gì thế này? Không biết tắm bao nhiêu lần mới ra—”
…
“Không đi được.”
Giọng nói tuy không phải gầm thét thất thanh, nhưng lại mang sức đe dọa khiến người nghe bủn rủn.
Giọng nói cô có thể nhận ra ở bất cứ nơi đâu.
Cô quay lại, khoác lên nụ cười tuyệt vời nhất để chào đón anh. “Anh Chính Luận…” Nhưng lại thất kinh vì những ngón tay thuôn dài bấu chặt vào cổ.
Cả hội trường kinh hoàng!
Ác Ma đã nổi giận thật sự!
Đôi mắt anh nheo lại, cổ họng cô tắt nghẽn.
‘Devil’…’Devil’…
Lúc trước cô luôn nghĩ, thật buồn cười làm sao khi đem cái biệt danh ngớ ngẩn đó gán vào một con người.
Nhưng rõ ràng, chuyện trên đời luôn có cái lý của nó.
Sắc nâu ấm trong phút chốc đã chuyển sang thẫm đen. Nguyễn Ái chợt thấy mình thật ngốc nghếch khi lập tức liên tưởng đến những câu chuyện huyễn hoặc về loài ác quỷ. Rằng cái cách đôi mắt chúng cũng chuyển sậm mỗi khi vô cùng tức giận như vầy…
Trời ạ! Mình đã thích một người như vậy sao?
Nguyễn Ái dùng hết sức của mình vùng vẫy. Cô có thể cảm nhận được sự náo động vây quanh, có thể nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Văn Thành, ngay cả tiếng òa khóc chói tai của Yến Nhi…
Cô sắp chịu không nỗi rồi!
Anh muốn cô xin lỗi Yến Nhi đến thế sao? Vậy thì cô sẽ làm mà…chỉ cần anh hài lòng…
Nhưng lực bóp trên cổ cô dần dần nới lỏng…đột nhiên cảm thấy hơi thở một người phả nhẹ vào mặt. Rất gần.
“Cô thật sự không có tấn công Yến Nhi?” Chính Luận gầm gừ, giọng kiềm nén.
“Không,” cô thở hổn hển, mắt đảo qua lại tìm hình bóng Yến Nhi. “Cái con nhỏ trời đánh kia…còn không qua cứu tôi? Chẳng lẽ muốn có án mạng hay…”
Nhưng Yến Nhi lúc này đã đứng nép về một góc. Cô kinh hoàng! Cô chưa bao giờ thấy một Võ Chính Luận như vậy…Tại sao trước giờ cô chưa từng nhận ra sự khát máu trong đôi mắt nồng ấm kia chứ?
Và tại sao chưa bao giờ anh nổi giận như thế với cô?!
Người xung quanh không ai dám lại gần một Võ Chính Luận phát cuồng này. Chỉ có Văn Thành, Thanh Tuấn, Gia Đạt là có gan nhào vào níu giữ Devil, khiến ai ai cũng thầm nể phục.
“Tại sao lại không giết cô ta?” anh gầm lên trong vòng kiềm chế của đám thuộc hạ.
Trong tư thế đổ quỵ xuống đất, Nguyễn Ái ngước lên với đôi mắt mở tròn, miệng vẫn còn thở gấp. Câu hỏi gì thế này?
“Câu hỏi gì thế này? Chẳng lẽ anh muốn bạn gái mình gặp chuyện?!”
Chính Luận nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt dường như muốn khóc của cô. Nhưng anh biết cô gái này chẳng bao giờ khóc cả. Chẳng bao giờ.
Đôi mắt mà trước đây chứa đầy sự thần tượng, niềm say mê. Bây giờ còn lẫn vào nỗi sợ.
Anh nhắm mắt. Định thần lại.
“Kể từ ngày mai, một khi tôi quay lưng, tôi muốn Nguyễn Ái của Khoa Thời Trang, năm nhất…”
Mở mắt, sự lạnh lùng đến não nề lại trở về trong ác ma.
“…phải chịu mọi đối đãi cực hình.”
Thế đấy, Phán Quyết của Ác Ma đã được đưa ra.
Phủi thẳng lại chiếc áo phông, anh quay người về hướng đám đông vẫn còn chưa thoát nỗi kinh sợ.
“Tất cả mọi trách nhiệm, nhà họ Hoàng sẽ gánh giúp các người, về bất cứ chuyện gì gây ra trên người con gái ngài bộ trưởng.”
Rồi anh cùng đám thuộc hạ quay lưng rời khỏi hội trường, bỏ lại sau lưng một Nguyễn Ái vô cùng hoang mang.
Cái quái gì vừa xảy ra thế nhỉ?
|