Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá
|
|
- Là ai thì mày không cần biết. Mày chỉ nên nhớ rằng họ thực sự yêu thương nhau. Nếu mày còn làm vậy thì đừng trách tao vô tình?
- Nhưng tôi…tôi không thể làm vậy được. Tôi sẽ cố đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho mình.
- Mày tưởng mày đang ở đâu mà dám nói vậy hả?- Phương bắt đầu tăng uy khí, ánh mắt cũng sắc lạnh hơn khi nhìn Vân Anh.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ chiến đấu vì tình yêu của mình.- Vân Anh có chút e ngại khi đáp lại.
- Hê…Vậy à? Vậy mày có dám hi sinh một thứ để đổi lấy tình yêu của mày không?
- Hi sinh? Tại sao phải hy sinh? Mà hy sinh gì?
- Tay phải ngón tay áp út.- Vừa nói Phướng rút trong túi ra một con dao bấm.
- Cô…cô…- Ngay lập tức, nét mặt Vân Anh toát lên vẻ sợ hãi kinh hoàng, miệng lắp bắp nói không nên lời.
- Thế nào, đồng ý không?
“Phải làm sao để xóa hết nước mắt, những yêu thương ngày đầu tiên
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân anh…”
Đúng lúc này, tên đàn em Phương gọi tới.
- Alo, chị nghe.
- Cái gì?
- Ừ.
Sắc mặt Phương chợt lắng xuống. Và ngay sau đó, cô cất dao vào túi, đồng thời giơ tay kia lên cao, đầu ngón trỏ và ngón cái chạm lại tạo thành hình tròn.
Thấy Phương ra hiệu, Trang liền hiểu ý, vội lên tiếng:
- Đang khúc hay mà sao lại dừng chị. Kiểu này chừng nào mới quay được video hoàn hảo tham gia cuộc thi “cảnh báo bạo lực học đường” của quận đây.
Nghe đến đây, Vân Anh ngớ người, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Phương thấy vậy liền nở nụ cười gượng gạo:
- Xin lỗi cậu ha Vân Anh. Mình đã làm cậu sợ rồi.
- Cậu…Chuyện này là sao?
- À, thật ra thì mình định quay một video để tham gia cuộc thi “cảnh báo bao lực học đường”. Nhưng mình muốn các nhân vật phải diễn xuất được tự nhiên, do đó mình chọn cậu, một học sinh mới, và chưa biết gì về mình để…
- Ủa. Phương…Vân Anh, hai cậu đang làm gì ở đây vậy?
- À…thì…Thật ra…là không có gì. Không có gì hết. Bọn mình chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.- Phương nhanh nhẹn đưa ra lý do.
- Tình cờ?- Hắn nheo nheo mắt vẻ nghi ngờ.
- Ừ. Đúng vậy. Bọn mình tình cờ gặp nhau và đang đứng trò chuyện đó mà.- Vân Anh thấy Phương cũng không có ác ý gì nên cũng đỡ lời cho cô.
- Nhưng cậu và Phương có quen nhau đâu?- Hắn lại thắc mắc.
- Thì đã nói mới quen mà, nhiều chuyện. Còn cậu, ra đây làm gì vậy?- Phương khoanh tay trước ngực liếc xéo hắn.
- Ờ thì…tìm…
- Tìm gì cơ?- Phương vẫn không buông tha.
- Tìm Vân Anh.
- Vân Anh?- Ngay tức khắc Phương quay sang nhìn Vân Anh với ánh mắt khó hiểu.
- Vì Vân Anh là học sinh mới nên mình sợ cô ấy đi lung tung rồi lạc đường.- Hắn bổ sung thêm.
Hắn nói xong thì thấy ai nấy đều im lặng hết, nét mặt mỗi người hình như đang có sự biến đổi theo những chiều hướng khác nhau. Với Vân Anh, như vừa nhặt được niềm vui nho nhỏ, đôi mắt cô chợt ánh lên vẻ sung sướng nhè nhẹ. Riêng Phương, dường như những thắc mắc mà cô muốn hắn giải đáp đang hiện lên ngày một rõ ràng qua cái nhíu mày thật sâu và con ngươi không buồn động đậy mà chỉ chăm chăm về phía hắn. Thật ra, hắn lo lắng cho Băng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện giống như hôm qua nên mới ra đây, chứ không phải cái lý do bất đắc dĩ mà hắn vừa buộc miệng là tìm Vân Anh.
- Phong! Ra đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Nói rồi Phương bỏ đi trước.
Thấy vậy, hắn quay sang Vân Anh bảo:
- Cậu về lớp trước đi ha. Mình ra đây chút.- Hắn nhìn Vân Anh nói nhanh rồi bước vội theo Phương.
|
CHƯƠNG 10
- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi rồi còn vào học.
- …
- Sao vậy? Cậu kêu mình ra đây bảo là có chuyện muốn nói riêng với mình mà.
- Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại mối quan hệ bạn bè bình thường phải không ?
- Cô ta?
- Cô gái hồi nãy đấy.
- À, ý cậu là Vân Anh hả?
- Ừ.
- Không, không phải vậy.
- Nói vậy…có nghĩa cậu có tình cảm với cô gái đó.
- Ô hay, cậu nghĩ gì vậy, làm gì có chuyện đó.
- Chứ sao cậu nói giữa hai người không phải là bạn bè bình thường.
- Thì cậu để cho mình nói hết đã chứ. Chắc cậu không biết. Thật ra… mình với Vân Anh là bạn thân.
- Bạn thân?
- Ờ, mình với Vân Anh thân với nhau từ mấy năm trước.
- Vậy cậu có tình cảm gì, ngoài tình bạn thân với cô ấy hay không?
- Không! Mà sao cậu hỏi vậy?
- Không có gì. Nếu như lời cậu nói thì tôi yên tâm phần nào rồi.
- Cậu nói gì vậy? Chả hiểu gì cả.
- Còn chuyện giữa cậu và Băng sao rồi.
¬- Giữa mình Băng không có gì cả. Băng đã từ chối tình cảm của mình.
- Từ chối? Tôi thật sự không hiểu nổi hai cậu nghĩ gì nữa. Cậu có biết rằng Băng…
- Phương!- Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng.
- Nhưng…
- Cậu có còn xem tôi là bạn?- Băng cắt ngang lời Phương.
- Thôi được rùi, mình không nói nữa. Mình đi trước đây, hai người liệu mà nói chuyện.- Phương ngao ngán thở dài.
Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với hắn. Mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô cớ bao giờ. Vì tính tình nghĩa hiệp, cách sống có trước có sau với mọi người mà Phương được tụi đàn em rất tôn trọng, kính nể và đặt biệt danh cho cô là "nữ anh hùng Lương Sơn Bạt". Phương có khuôn mặt xinh xắn, tốt tính, và là một học sinh giỏi. Ngoài ra, cô cũng là một tay võ cừ khôi, về mặt này thì cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương rất chững chạc, biết lo, biết nghĩ cho người khác, nhưng đôi lúc hình ảnh trẻ con vẫn có thể thấy ở con người cô. Mặc dù mang cái mác là “chị hai” nhưng Phương rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay.
Hồi nãy, cô dùng kế rung cây dọa khỉ nên toàn dùng lời lẽ búa tạ, thêm mắm thêm muối cho hành động của mình trong việc uy hiếp Vân Anh, hòng mong cô sợ mà rút lui. Nào ngờ, sự xuất hiện không mong muốn của hắn làm sự việc biến chuyển theo hướng khác. Nhưng may mà Phương đã chuẩn bị phương án dự trù phòng khi có biến nên mọi việc lúc nãy xem như chưa có gì xảy ra. Nếu không vì cô bạn thân băng giá kia thì có lẽ Phương cũng chẳng thèm quan tâm để rồi có những lời nói, hành động khác với hình ảnh thường thấy hằng ngày ở cô. Vài phút sau, trường chỉ còn hai người im lặng đứng nhìn nhau. Hắn chờ Băng lên tiếng, còn Băng thì đợi hắn mở lời.
- Mình…- Hắn và Băng cùng lên tiếng.
- Cậu nói trước đi.- Hắn quay mặt đi bảo.
- Thôi cậu nói trước đi.- Băng nhường.
- Cậu nói trước đi. Mình cũng chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.- Hắn không nhìn Băng đáp.
- Được rồi. Mình muốn nói với cậu là mình…
Reng! Reng! Reng! - Tiếng chuông cắt ngang câu nói của Băng.
- Thôi vào giờ học rồi, mà cũng không có chuyện gì quan trọng đâu.
- Vậy thì mình vào trước đây. - Nói xong, hắn đút tay vào túi quần quay lưng đi thẳng. Băng nhìn theo dáng hắn, mỗi lúc một xa dần, rồi cô cũng theo chân hắn trở về lớp. Cô định nói rõ với hắn mọi chuyện nhưng dường như có sức mạnh vô hình nào đó cứ ngăn cản cô, không cho cô mở miệng nói ra mọi chuyện.
Hắn đi trước, kế tiếp đó là Băng, hai người kẻ trước người sau vào lớp làm Vân Anh cảm thấy hơi lạ, linh tính mách bảo cô “người này chính là người mà Phương đã nhắc tới”. Nhưng giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết được.
Buổi học ì ạch trôi qua buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt phơi phới.
" Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu.
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu.
……" Tiếng nhạc chuông bài Tuyết rơi mùa hè của hắn vang lên
- Mình nghe nè.- Hắn bắt máy.
- Mai ư.
- Ừ.
- 11A1.
- Cũng được.
- Ờ.
- Bye.
Hắn chở Vân Anh về nhà rồi ghé mua gói mì ăn đỡ đói. Thấy chưa đến giờ đi làm hắn lấy bài tập ra xử luôn. Hắn làm cực nhanh y như ngồi chép không cần suy nghĩ gì cả, loáng cái đã xong. Nhìn đồng hồ cũng vừa lúc đến giờ hắn vội thay đồ chạy tới chỗ làm.
Lộp bộp…lộp bộp…
Ầm…ầm…
Lúc hắn mới đi nửa đoạn đường thì bất chợt cơn mưa ào ào kéo đến. Hắn tấp vội vào một mái hiên ven đường. Lẫn trong chen chúc ồn ào của những người tránh mưa, hắn thoáng thấy Băng. Cô im lặng đưa mắt nhìn những làn mưa vẫn chưa thôi nặng hạt, ánh mắt xa xăm buồn. Bỗng cô đưa tay hứng, những giọt mưa như những bước chân bé nhỏ đạp vào lòng bàn tay cô rồi vội vàng tan biến. Kế bên cô, người con trai ấy cũng chẳng ồn à. Đã bao lần, mưa đem đến cho con người ta cảm giác buồn man mác, đã bao lần mưa gợi lên nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của ai kia. Và hình như, trong cơn mưa, đâu đó có mùi hương hoa vừa bay qua, thơm thoang thoảng mà tìm không thấy. Đâu đó có chú chim non lạc mẹ hốt hoảng kêu chip chip trên cành cây. Có những chiếc lá úa vàng thấm nước rơi vội xuống đường run rẩy.
Trời đã tạnh mưa!
Cô vội vàng lên xe người con trai đó mất hút.
Vội vã hắn phi xe đạp đến chỗ làm, vừa may kịp giờ. Mới thay đồ đi ra, hắn đã thấy bọn hôm qua bước vào quán. Tên tóc đỏ lạnh lùng đi trước theo sau vẫn là tên tóc vàng và tên tóc xanh. Chẳng nói tiếng nào bọn chúng tiếng tới chỗ ngồi hôm qua. Ánh mắt tên tóc đỏ lia một lượt khắp quán dường như đang tìm một ai đó.
- Dạ mấy anh đùng gì ạ.- Hắn tiến đến hỏi.
- Như cũ đi.- Tên tóc đỏ không buồn xem menu đáp.
- Vâng ạ.
- Này cậu!- Định quay vào bưng nước ra thì hắn đã nghe tên tóc đỏ gọi lại.
- Dạ! Có gì không anh?
- Cho anh hỏi cô bé hôm qua giờ có ở đây không. Anh có chuyện muốn gặp cô bé một lát. Nhớ lại sự việc vừa xảy ra cách đây hai bốn tiếng ngay tại nơi này, định bụng bảo không, nhưng nghĩ lại hành động của tên tóc đỏ lúc đó, hắn đáp:
- Dạ cậu ấy trong kia ạ.
- Cậu có thể nhắn giùm với cô bé ấy là anh muốn gặp một chút được không.
- Dạ được ạ!
Ban đầu, cô không chịu ra nhưng nghe hắn nói vài câu sau đó cô cũng gật đầu đồng ý.
Vừa nhác thấy bóng của cô, tên tóc đỏ dường như nở nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã vội xóa.
- Kêu tôi ra đây có chuyện gì không.- Như làm mặt lạnh hỏi.
- À! Tôi nói thẳng luôn. Hôm qua hai thằng em tôi vô lễ, xúc phạm em mong em bỏ qua cho bọn nó. Anh đã về dạy dỗ chúng nó rồi, chúng nó không dám làm vậy nữa đâu.
Liếc nhanh sang hai tên tóc vàng và tóc xanh cô suýt nữa bật cười thành tiếng nếu không kịp thời kìm chế lại. Hai tên này bị tên tóc đỏ dạy dỗ kiểu gì mà mặt mũi biến dạng méo mó, trông thảm hại vô cùng.
- Dạ…! Em thành thật xin lỗi chị, mong chị bỏ qua.- Hai tên đồng thanh nói to, làm nơi đây một lẫn nữa gây sự chú ý của mọi người.
- Uhm. Chuyện đã qua rồi thôi đừng nhắc lại làm gì. Tôi cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hai cậu liệu mà cư xử phải phép với mọi người.
- Dạ vâng!
- Thôi không có chuyện gì nữa tôi vào trong có chút việc.
- Á!- Mới quay nửa người định bước thì cô bị tên tóc đỏ nắm tay kéo lại.
- Xin lỗi! Em có đau không? Tôi chỉ định đưa cái này cho em.- Vừa nói tên tóc đỏ vừa đặt một bó hoa hồng thật đẹp vào tay Như.
|
CHƯƠNG 11
Thoáng ngỡ ngàng, Như tròn mắt nhìn tên tóc đỏ. Cô không biết nên từ chối hay cảm ơn nhận lấy. Cô cứ đứng như vậy đến khi tên tóc đỏ đi khuất sau cánh cổng cô mới giật mình trở về thực tại.
- Ôi đẹp quá! Lãng mạn như phim Hàn vậy. Ước gì mình được như cô ấy!- Một cô gái trẻ cùng làm với Như xuýt xoa.
- Nè, bà thích tui cho bà luôn đó.
- Thôi khỏi. Người ta tặng bà chứ có cho tui đâu.
- Người cần mà không tặng, người tặng mà không cần.- Cô bạn tiếp tục chọc Như.
- Bà nói vậy ý gì?
- Ý gì, ý gì, ai biết ý gì mà hỏi ý gì. Tự bà hiểu rõ hơn ai hết mà.
- Thôi hai thím này, lo làm việc đi còn đứng đó mà tám hoài.- Gã quản lí thấy vậy chen vô.
- Mà nãy giờ tôi thấy hết trơn rồi nhen.- Tay quản lí bỗng dưng mặt hình sự.
- Dạ thấy gì ạ?- Như ngơ ngác.
- Cậu ta được đấy. Theo con mắt không lé nhìn người của tôi thì con người cậu ta không phải như bề ngoài người ta thấy đâu, cậu ta để ý em rồi đấy, Như ạ.- Gã quản lí nói nhỏ đủ Như nghe.
- Anh đang nói ai vậy hả?
- Trời, ngoài anh chàng tóc đỏ hồi nãy còn ai vào đây nữa.
- Em vào làm đây, không nói với anh nữa.- Như tìm cách đánh bài chuồn.
- Không tin à? Coi kìa, còn có thư nữa kìa, tôi nói có sai đâu.- Gã vẫn không buông tha Như.
Tưởng như gã quản lý nói đùa nhưng khi xem bó hoa Như thấy có mảnh giấy gấp đôi được kẹp vào nằm hơi sâu trong đám hoa đỏ rực.
Tò mò, cô lấy mảnh giấy ra đọc.
"Chào em
Tên tôi là Đặng Nhật Duy. Chúng ta có thể làm bạn được không. Bên dưới là số điện thoại của tôi.
0945234876"
- Sao…Tôi nói đúng không?
- Nhìn cậu ta cũng đẹp trai ra phếch nhỉ, răng cậu ta không bị hô, miệng hình trái tim, mũi thẳng, mắt sâu chỉ có điều răng hơi vàng chắc uống cà phê nhiều.- Gã không tha Như.
- Anh thích thì đi theo người đó đi đứng đây làm gì.- Gã quản lí đùa dai quá làm cô hơi bực.
- Tôi chỉ đùa chút thui. Mà ông anh họ cô biết chắc cũng ủng hộ như tôi nhể?
- Anh…
- Thôi thôi xem như tôi chưa nói gì.- Gã quản lí thấy sắc mặt Như đỏ lên vội rút lui.
- Thôi em đi làm đây, không nói với anh nữa.- Như hạ giọng, xụ mặt một đống đi vào trong.
- Còn cậu nữa.- Thấy hắn đang bưng nước ra cho khách nhìn cô cười cười cô gắt
Cô bực quá đem bó hoa quẳng vào thùng rác có chút tiếc nuối. Dù sao, một cô gái mới lớn lần đầu được người ta tặng hoa nên ít nhiều cũng có chút rung động, chút hạnh phúc xen lẫn cảm giác sung sướng nhè nhẹ.
Hắn quen với công việc rồi nên làm nhanh nhẹn hẳn và ít mệt hơn, ca làm của hắn lẳng lặng trôi đi nhanh chóng. Mải mê làm, hắn dường như quên ý niệm thời gian. Chỉ khi Như gọi hắn về, hắn mới nhìn đồng hồ thì đã thấy 9h5’ rồi.
- Đi ăn gì đó không Phong? Mình đói rồi.- Mới dắt xe ra cổng định vọt thì hắn nghe Như rủ.
- Giờ cũng muộn rồi, mình về đây.- Hắn ngoái đầu lại nhìn Như đáp.
- Đi đi mà, đi chút thôi, mình hứa đấy.
- Khi khác đi.
- Nếu cậu không đi thì mình nhịn đói luôn.
- Cậu rủ ai khác đi đi, đến giờ mình về rùi.
- Còn ai nữa đâu, họ về hết trơn rồi. Mà giờ chắc cậu cũng đói rồi nhỉ.
- Không! Mình không đói.
Ọc ọc ọc…- Vừa nói xong bụng hắn biểu tình một tràng làm hắn đỏ mặt xấu hổ muốn chui xuống đất luôn.
- Zậy mà nói không đói à, đi với mình. Cậu mà không đi mai đừng nhìn mặt mình nữa.- Như giả vờ dỗi hắn.
- Chậc, thì đi vậy.- Chịu thua hắn đành lặng lẽ đạp xe sau cô.
- Đạp nhanh lên, lên đây đi với mình cho zui làm gì mà lủi thủi một mình vậy.
- Đi hàng hai vi phạm luật an toàn giao thông thì sao!- Hắn viện cớ.
- Hứ! Không muốn thì thôi, đừng có viện cớ giở luật này luật nọ ra.
Hắn không nói gì, chỉ lắc đầu chịu thua cô nàng này.
Kít…
Xe chạy khoảng trăm mét thì gặp một quán hủ tiếu, Như dừng lại tấp xe vào lề đường, hắn thấy vậy cũng bước xuống theo sau.
- Cô ơi cho cháu 2 tô hủ tiếu.- Như nói to với bà bán hủ tiếu khi chưa ngồi ấm chỗ.
- Cô ơi tính tiền.- Giọng nói bàn kế bên vang lên.
Nghe giọng nói quen quen, hắn quay sang và lại một lần nữa bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau. Băng lại ngồi chung với người con trai đó và họ lại vội vã biến mất như cơn mưa vừa tạnh lúc chiều.
"Trái đất đúng là tròn thật."- Hắn lẩm bẩm rồi thở dài.
- Có chuyện gì vậy Phong?- Thấy hắn như vậy cô tò mò hỏi.
- Không có chuyện gì đâu.
- Đây phần của hai cháu đây.- Đúng lúc đó, bà chủ bưng hai tô hủ tiếu bay khói nghi ngút tới.
- Dạ con cảm ơn!- Hắn và Như đồng thanh.
- Bắt chước.- Như trêu hắn.
- Bắt chước gì?- Hắn không hiểu Như nói gì.
- Thì tui cảm ơn, cậu cũng bắt chước cảm ơn theo.
- Trời!- Hắn lắc đầu chào thua cô nàng.
- Thôi ăn đi ông tướng.
Lúc ăn, hắn im lặng ăn không nói tiếng nào mặc cho Như như con chim họa mi líu lo líu rít luôn miệng.
- Nè! Cậu làm gì mà như tượng vậy? Rủ cậu đi ăn mà câm luôn nãy giờ, hổng thích nói chuyện với mình à.- Để phá cục băng im lặng nãy giờ Như thăm dò.
- Chuyện gì.- Hắn thờ ơ.
- Thiếu gì chuyện để nói.
- Vậy chuyện gì mới được chứ?
- Ví dụ, cậu hỏi mình "gần đây chỉ có một trường cấp ba thôi, cậu học trường nào mà trước giờ chưa gặp dù chỉ một lần" chẳng hạn.- Như gợi ý.
- Ờ.
- Ờ gì.
- Thì câu hỏi đó trả lời đi.
- Nói chuyện với cậu mệt thật. Nè nghe đây, mình sống ở Biên Hòa mới chuyển về đây chỉ mấy ngày à, chưa có bạn. Buồn quá mình nhảy vô quán ông anh họ làm phục vụ cho bớt chán. Ban đầu ổng hổng cho vì sợ ba mẹ mình biết nhưng rồi mình năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng ổng cũng phải gật đầu. Mới chuyển về nên mình không muốn học ngay, chơi vài ngày cái đã, mình đã tìm hiểu rồi dưới đó học trước trên này nên nghỉ vài buổi cũng hổng sợ mất kiến thức…
Thấy hắn lơ đãng nhìn ra ngoài đường Như dừng câu chuyện hỏi hắn:
- Nè nãy giờ cậu có nghe không đấy.
- Có.- Hắn cộc lốc.
- Mà cậu học lớp nào zậy.
- 11A1.
- Ồ! Cậu học ban khoa học tự nhiên cơ à? Mình thì học ban xã hội.
- Muộn rồi mình về đây.
Ngồi một lát, thấy cô cũng vừa xử xong tô hủ tiếu, hắn đứng dậy gọi bà chủ tính tiền.
- Gì mà vội thế?
- Muộn rồi.
- Vậy cậu về cẩn thận.
- Ờ, cậu cũng vậy.
---
Hôm sau, Vân Anh vẫn cùng hắn nhẹ nhàng trên chiếc xe đạp đến trường. Cô dần dần đã định hình được đối thủ nặng kí với mình nên càng quyết tâm hơn trên bước đường giàng lấy trái tim hắn.
- Chị Phương!- Đứng trên lầu ba nhìn xuống sân trường vẻ mặt trầm ngâm, Phương hơi giật mình khi đàn em gọi.
- Chuyện gì?- Vẫn hướng ánh mắt xuống sân trường Phương hỏi.
- Chị Phương! Em vừa nhận được tin, lão Trung sẽ chuyển sang trường mình. Ngoài ra băng ả Thy cũng đồng loạt kéo sang.
- Em nói sao. Có phải cái lão mà bỏ băng đi theo ả Thy không hồi cấp hai không?
- Dạ đúng ạ! Mà sau đó không lâu sau lão ta bị con hồ ly đó đá nên mối quan hệ hai người đó khá mâu thuẫn.
- Em đoán được vì sao lão chuyển qua trường mình không?
- Em nghĩ có một lí do, đó là chị Băng.
|
- Ờ. Ngoài lí do đó ra thì giờ chị cũng không nghĩ được nguyên nhân nào khác.
- Em nghĩ con hồ ly đó đánh hơi lão chuyển qua trường mình vì lý do gì nên nên tìm cách phá đám. Mà đám đàn em của con đó cũng không ít đâu chị, với lại râu ria của nó cắm sẵn bên trường mình rải rác khắp nơi nên em sợ…
- Em sợ gì? Sợ chị không đối phó lại bọn nó à?
- Ý em không phải vậy. Em chỉ sợ bọn chúng sẽ gây không ít khó khăn cho chúng ta thôi.
- Em đừng lo! Chúng ta tuy không nhiều người, nhưng mỗi người đều có bản lĩnh riêng, cái này gọi là binh quý ở tinh chứ không quý ở nhiều, bên mình đủ sức ăn đứt đám ô hợp bên đó.
- Em thắc mắc không biết mục đích cuối cùng của con hồ ly ấy là gì nhể?
- Giành địa bàn.
- Sao? Bọn chúng dám?
- Chị chỉ đoán vậy thôi, em nhớ cho người theo sát nhất cử nhất động của bọn chúng để kịp thời báo chị biết.
- Dạ vâng! Mà chị nè chúng ta có nên tuyển thêm đàn em không.
- Tạm thời cứ như vậy để xem bọn chúng làm gì nào.
|
CHƯƠNG 12
Thy lúc này đã trở thành một đàn chị có số má, trong tay khá đông đàn em. Vì Thy sinh ra trong một gia đình rất giàu có nên đa số đàn em theo cô chỉ lợi dụng vì được ăn uống, chơi bời tới bến mà không không phải xì ra đồng nào, còn Thy chịu bỏ tiền ra để được cái tiếng "chị hai".
Một lúc sau.
- Chị Thy mình chuyển qua lớp nào zậy.
- Thì để xem thử đã, nhưng chắc mình không học chung lớp với lão Trung rồi.
- Sao zậy chị.
- Thì lão ta học ban tự nhiên mà, mầy không chịu động não à.
- À! Em quên mất.
- Thôi đi kiếm cái phòng ông hiệu trưởng cái đã.
Tại phòng hiệu trưởng.
- Hai cậu đưa bảng điểm trường cũ tôi xem thử nào.
- Dạ! Đây ạ!
Xem lướt qua ông hiệu trưởng đầu hói phán:
- Được đấy! Vậy hai cậu cùng học A1 rồi.
- Dạ vâng!
- Hai cậu đợi chút.
- Alo. Cô Hương à! Có 2 học sinh mới sẽ chuyển vào lớp cô nữa đó.
- Cô lên nhận học sinh mới nhanh đi.
- Thôi cô lên nhanh, tôi cúp máy đây.
Nói chuyện điện thoại xong, ông hiệu trưởng đầu hói quay sang bảo hai học sinh mới:
- Hai cậu đứng đây đợi chút.
- Vâng.
Cốc cốc
- Vào đi.
- Dạ thầy gọi em.
- Cô Hương, cô dẫn hai học sinh mới về lớp đi.
- Dạ thế còn…
- Lại hỏi có đủ tiêu chuẩn không chứ gì, cái này cô không phải lo tôi đã xem qua rồi, hai cậu này cũng khá đấy, cô không tin thì cứ lấy xem.
- Dạ thôi ạ.
Nói rồi cô quay sang nói với hai học sinh mới.
- Hai em theo cô đi về lớp.
- Dạ chào thầy em đi.
-----
- Chị Thy nhìn kìa.
- Nhìn gì.
- Lão Trung đi với 2 người nào nữa kìa.
- À, tao thấy rồi.
- Đẹp quá.
- Cái gì đẹp.
- Anh ấy đẹp quá.
- Mày nói ai đó.
- Cái anh đi cùng lão Trung kìa, anh ý đẹp trai chết đi được.
- Mắt mày sáng hơn cú vọ rồi đó, thấy trai đẹp là y như rằng con ngươi của mày muốn nhảy ra ngoài luôn vậy… Nhưng mà anh đó đẹp trai thiệt.- Thy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp đập trái tim cô ngày càng nhanh. Có phải tiếng sét ái tình đã đánh trúng cô rồi?
- Kia kìa, phòng hiệu trưởng kìa.
- Còn đứng đó nói nữa à, mau đi coi học lớp nào.
Tại lớp 11a1.
- Hai em đứng đây, chừng nào cô gọi thì hãy vào.- Cô giáo quay sang bảo hai học sinh mới.
- Cả lớp đứng dậy.- Vi hô to khi vừa nhác thấy bóng cô giáo.
- Thôi các em ngồi xuống đi.
Đợi cả lớp im lặng cô tiếp:
- Hôm nay, lớp lại có thêm hai học sinh mới chuyển đến, có gì các em hãy giúp đỡ các bạn ấy nha.
- Hai em vào đi.- Cô quay ra cửa nói to.
Hai học sinh vừa bước vào làm cả lớp nháo nhào:
- Woa, ẹp chai tóa.
- Chụt…chụt…hà…hàng ngon, hàng ngon, tao duyệt.
- Ke ke… lớp mình lại có thêm hai hoàng tử nữa. Công nhận học lớp này không uổng phí cuộc đời, giờ tao có chết cũng mãn nguyện rồi.
- Các em trật tự chút nào.- Cô thấy lớp nháo nhào nãy giờ nên giở mặt hình sự.
- Hai em giới thiệu bản thân đi.- Cô quay sang bảo hai học sinh mới.
- Dạ vâng!
- Chào các bạn! Mình tên Đỗ Minh Trung, mong các bạn giúp đỡ nhiều.- Trung hơi lạnh lùng bước lên nói vừa đủ nghe.
- Chào các bạn! Mình tên Hoàng Đại Nam, mình mới chuyển đến đây sống nên chưa có nhiều bạn, mong mọi người giúp đỡ nhiều.- Nam giới thiệu xong thì nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng, làm mấy cô nàng trong lớp lại một phen đứng hình mơ mộng.
Tuấn giáo sư chống tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi phán:
- Mỗi lần có hotboy, hotgirl chuyển về lớp nào thì y như rằng sắp có lũ lụt sắp xảy tại ra lớp đó không bằng, nhìn cảnh tượng ke chảy ròng ròng của mấy ông bà mà thấy gớm.
Một bạn nữ đột nhiên lên tiếng:
- Ừ. Có lũ để chảy trôi ông đi luôn cha rồi. Đúng là cái đồ giáo sư gay.
- Nè…nè…Bà ăn nói cẩn thận. Tui gay hồi nào hả?
- Nếu không gay sao trước giờ tui không thấy ông thích ai cả.
- Tui thích ai phải bảo cho bà chắc, đồ nhiều chuyện.
- Ông mới là đồ nhiều chuyện ý…Lêu…Lêu…
“Bịch…bịch…bịch”
Cô Hương gõ gõ bàn nhăn mặt:
- Im lặng! Các em ồn quá đấy!
Rồi cô lên giọng:
Còn có chuyện này nữa cô nói luôn. Hồi sáng cô vừa nhận được tin bạn Sang đã chuyển trường, vì rất gấp nên không báo trước các em được, bạn ấy nhắn các em thông cảm cho bạn ấy.
- Vì vậy lớp ta giờ có hai chỗ trống, một là cạnh Băng, hai là ngồi vào chỗ bạn Sang để lại. Trung, Nam hai em muốn ngồi chỗ nào.- Cô tiếp
- Cho em ngồi cạnh Băng được không cô? Dù sao trước kia em và bạn ấy cũng từng là bạn.- Trung nhìn về phía Băng năn nỉ cô.
- Em ngồi chỗ bạn Sang để lại cũng được ạ!- Nam vui vẻ nhận chỗ còn lại.
- Thôi được rồi. Các em về chỗ ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu học.
Băng vẫn lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài. Ánh mắt cô vẫn nhìn ra cửa sổ, cô không quan tâm mọi người xung quanh thế nào, mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng từ khi Trung xuất hiện thì lòng cô trào lên một loạt cảm xúc. Đầu tiên là bất ngờ rồi những kí ức ùa về làm cho Băng như sống lại cảm giác hai năm trước, nhưng nhanh chóng nó bị dập tắt bởi sự băng giá khi mà lòng tin cô dành cho Trung như hòn than hồng đã lụi tàn từ lâu.
"Vì sao cậu ấy lại quen Băng chứ? Phải chăng giữa hai người chỉ tồn tại cái gọi là bạn bè hay còn gì khác?…"- Trong khi đó Phong liên tục bị mấy câu hỏi giày vò
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao như phao cứu sinh cho đám học trò sau buổi học căng thẳng.
Nam quay xuống thấy hắn nhìn ra cửa sổ thì gọi:
- Phong đi căn tin với mình không?
Phong không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ rồi bỏ sách vở vô cặp.
- Cậu quen với cậu ta à?- Vân Anh thấy hắn nhận lời Nam nên hỏi.
- Uhm.- Phong nhích môi nhẹ.
- Ủa sao lại quen? Cậu ta mới chuyển đến đây sống mà.- Vân Anh lại thắc mắc.
- Bạn thân trước kia.- Vẫn cộc lốc hắn bước ra khỏi chỗ ngồi.
- À! Tức là bạn thân trước khi gặp mình.- Cô hiểu ra.
- Cho mình đi cùng với Phong.- Cô lại bám lấy Phong.
Trên đường đi xuống căn tin ai cũng xuýt xoa trước vẻ đẹp của ba người. Nam đi tới đâu nở nụ cười tươi tới đó làm mấy nàng ôm mộng mơ tưởng, mắt hình trái tim. Vân Anh thì làm mấy chàng chảy máu mũi vì đi mà cứ ngoảnh cổ lại nhìn người đẹp nên hậu quả là đâm đầu vào tường, còn hắn vẫn giữ im lặng nhưng với vẻ đẹp lạnh lùng cũng đủ giết chết hàng trăm cô. Tìm một bàn trống trong căn tin, ba người vừa đặt mông xuống thì đã nghe tiếng Phương sau lưng:
- Phong! Băng đâu? Sao không rủ Băng đi cùng luôn.
Hắn im lặng.
- Vậy hôm đó hai người vẫn chưa nói chuyện gì sao, Băng chưa nói gì với cậu à.
Hắn ngước nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu.
- Biết ngay mà. Ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.- Không để hắn kịp nói gì, Phương nắm tay kéo hắn ra một góc nói hết mọi chuyện của Băng.
Hắn chỉ im lặng nghe mà đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Hóa ra người con trai đi cùng với Băng mà hắn thấy không phải người yêu cô mà là anh họ, một người rất thân với Băng, rất yêu quý Băng. Phương còn nói rõ cho hắn biết cái người mà đã làm Băng thay đổi từ một cô bé vui vẻ hay cười nói thành một tảng băng lạnh lùng khó gần, không ai khác đó chính là Trung, người mà sáng nay vừa chuyển vào lớp hắn. Và Phương cũng không quên kể lại những lời tâm sự của Băng, nói rõ lí do vì sao cô không chấp nhận làm bạn gái cậu.
"Hóa ra mấy ngày nay mình hiểu lầm Băng à?"
"Mình thật ngốc, sao mình lại không nhận ra sớm chứ."
"Mình xin lỗi, mình đã không hiểu cậu mà còn trách cậu nữa chứ."
Hắn tự trách bản thân.
- Nếu cậu không biết cách giữ lấy thì sẽ mất Băng đấy. Cậu biết mình giờ nên làm gì rồi chứ? Tôi đi trước đây.- Phương lắc đầu chán nản bỏ đi.
Hắn vẫn đứng đó suy nghĩ về những điều Phương nói.
Thấy hắn đứng im như tượng Vân Anh bước đến vỗ vai hắn:
- Cậu sao thế Phong? Có chuyện gì à?
- Không!- Hắn lắc đầu tạm gác những suy nghĩ đó bước tới chỗ Nam.
Nam thấy hắn vừa ngồi xuống liền hỏi:
- Các cậu nói chuyện gì mà lâu thế, mà cái cô bé hồi nãy kéo cậu đi đâu rồi?
- Vài chuyện thôi. Cậu quan tâm Phương à?
- À thì ra cô bé ấy tên Phương.
- Chị hai trường này đấy!- Hắn nói thêm.
- Cái gì! Chị hai á! Cậu nói đùa hay nói giỡn vậy Phong?
- Không tin thì thôi.
- Chị hai gì mà xinh quá vậy mày.
- Cậu rủ tôi ra đây chỉ nói chuyện này thôi à.- Phong hơi bực cái thằng bạn thân thấy gái là sáng mắt lên như sao.
- Thôi thôi, được rồi, các cậu ăn gì mình kêu.
|