Nhỏ Đáng Ghét! Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi Phần 2
|
|
Chương 9 Áng mây thứ 9 : Tàn tro
Gió đêm.
Gió thống trị vạn vật giữa đêm.
Gió mang đến cảm giác sợ hãi lẫn huyền bí của đêm đen.
Gió làm rõ mọi chuyện, kể cả lừa dối và sự thật chát đắng.
Tiếng gió quyện vào tiếng nạp đạn càng làm cho quang cảnh thêm phần đáng sợ. Hai thanh súng lạnh toát như ánh nhìn hổ báo lóe lên giữa mảng đen khiếp đảm.
Xoay người, Vĩnh Khoa nhếch môi rồi chỉa thẳng nòng súng vào người phía sau, lạnh lùng cất giọng :
- Con đã từng rất tin Wen. Nhưng bây giờ, niềm tin ấy đã bị chính chân Wen đập nát. Vậy nên, mọi chuyện có thể dừng lại tại đây rồi.
Đứng bất động như trời tròng, Wen lặng người, mặt sa sầm vì những gì đang diễn ra trước mắt. Chẳng phải mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của ông sao? Chỉ một loáng ông đã trở thành kẻ có tội thay vì… Chính An?
Kết thúc rồi sao?
Hẳn là… chưa đâu
* * *
Mấy ngày trước :
Căn phòng vắng lặng chỉ tồn tại mỗi ba chàng trai trẻ. Rèm cửa cũng được kéo lại như trốn ánh mặt trời trong suốt.
Vĩnh Khoa ngồi im lặng trên chiếc ghế tròn, tay nhịp nhè nhẹ lên mặt kính trong veo.
Cạnh cửa sổ, A Huân khoanh hai tay trước ngực, thở dài rồi lắc đầu chán nản.
Chính An vò đầu, nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi nhìn sang Vĩnh Khoa như định nói gì nhưng lại thôi.
Sau khi nghe A Huân tường thuật lại mọi chuyện liên quan đến Wen đại nhân và chuyện bức ảnh ma thì Vĩnh Khoa đã sắp xếp lại một cách logic tất cả những việc đã xảy ra. Hẳn là… Vĩnh Khoa cũng đang nghĩ đến điều đó.
Sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng kéo dài như vô tận. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu thì Vĩnh Khoa mới đứng dậy, nhấc từng bước chân nặng trịch đến cạnh A Huân và cậu bạn thân :
- Dụ cáo rời hang. Hai người… thích ý nghĩ này chứ?
Từ hôm đó, một kế hoạch khác đã được vạch sẵn và đã được thực hiện một cách khôn khéo. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán và hoàn hảo đến mức không ngờ.
Nếu chỉ một tình huống hoặc một câu nói của Wen lệch khỏi hướng suy diễn của Vĩnh Khoa thì cậu đâu thất vọng như những ngày u ám kia. Tất cả nơi Wen điều đang phản lại ông, điều tố cáo bản chất thật sự của ông. Vậy… còn cách nào để không tin?
Hôm đó, cái hôm quyết dịnh đến tìm Wen và nói về bức ảnh ma thì Vĩnh Khoa đã không ngừng mong muốn điều bất ngờ xảy ra. Rằng Wen đã bị hiểu lầm. Rằng Wen không mưu mô như cậu đang nghĩ. Rằng mọi chuyện chỉ là lừa bịp và đánh lừa nhau như ngày cá tháng tư.
Nhưng không… hành động và lời nói của Wen điều đúng với suy luận của Vĩnh Khoa. Cậu buộc phải tin Wen lừa dối mọi người là sự thật.
Chính An cũng thật ngốc khi đòi làm mồi nhử. Nhưng… cũng nhờ con mồi kia mà mọi chuyện hoàn thành như mong đợi. Sự thật đã được mặt trời rọi vào.
Vĩnh Khoa đâu ngờ nghệch như Wen nghĩ. Cậu thông minh hơn ông gấp bội. Đó là lý do vì sao cậu đã tin nhanh chóng những gì Wen nói lúc đề cập đến bức ảnh ma.
* * *
Hiện tại.
Wen biết mình đã mắc mưu chàng chủ tịch nhạy bén. Ông cười như điên loạn rồi giễu cợt :
- Ngốc mà cũng có lúc thông minh. Thế nào đây, ta thua rồi sao? Ha ha ha
Phải! Ông đã thua. Thua tệ hại. Ván bài này, ông hoàn toàn không làm chủ được.
Tiền tài. Sự nghiệp. Danh vọng. Tất cả chúng đã biến ông trở thành thế này đây! Thật thê thảm.
Mà không… vẫn còn… vẫn còn cách báo thù. Sẽ báo thù…
Nghĩ đến đó, Wen bật cười lớn hơn.
Tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên ngay sau đó. Hướng ánh nhìn ra phía cửa, Vĩnh Khoa nhoẻn miệng cười nhằm mục đích chào hỏi rồi cho súng vào túi.
- Hãy để pháp luật trừng trị những người như ông.
Cũng đúng thôi! Dù sao cậu cũng chẳng muốn dùng súng giết một người như Wen. Mọi chuyện cứ giao cho cảnh sát điều tra và làm rõ.
Mà… Vĩnh Khoa làm vậy để chứng tỏ mình cao thượng sao? Trông khi ông tìm mọi cách giết cậu thì cậu lại không giết ông mà giao cho cảnh sát? Qúa cao thượng đấy chứ!
Cơn sốt cười cứ được thể lấn át tâm trí Wen, khiến ông hệt một kẻ điên loạn. Chợt nhớ đến một việc hệ trong, Wen càng cười nham hiểm hơn nữa, cười lớn và sảng khoái hơn nữa.
Vì chưa nhìn thấy nét mặt gian manh của Wen nên Vĩnh Khoa vẫn cứ điềm tĩnh đứng im ở một góc đợi đến khi cảnh sát chính thức bước vào trong.
Đột nhiên, Wen giơ vật gì đó lên cao rồi cười rùng rợn, nói lớn :
- Chết một mình rất nhàm chán, hay… chúng ta cùng đi đến cõi vĩnh hằng nhé?
Câu nói của ông lập tức thu hút sự chú ý từ ba chàng trai trẻ. Sớm nhận ra thứ Wen đang cầm là vật điều khiển từ xa, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày rồi nhìn sang Chính An và A Huân :
- Nhà máy này… có an toàn không?
…
Dù có nhanh như gió cũng không kịp để ngăn cản mọi chuyện xảy ra. Chỉ khi Vĩnh Khoa vừa nói dứt lời thì Chính An và A Huân đã đảo mắt một vòng xung quanh và… phát hiện ra nhiều thứ dễ dàng kích nổ.
Bíp!
Chẳng cần chờ đợi hay nói thêm điều thú vị gì, Wen đã thẳng tay nhấn vào cái nút đỏ ngầu trên đỉnh rồi cười khanh khách.
Bùm!
Rầm.
Rầm.
Rầm.
Tiếng còi cảnh sát báo hiệu bị lấn át bởi tiếng nổ lớn từ nhà máy…
Lửa bùng cháy dữ dội, thiêu trụi cả mọi thứ…
Mọi chuyện diễn ra đột ngột cứ như một bộ phim hành động kinh điển, hàng cảnh sát như bị chôn chân tại chỗ.
Sau vụ nổ lớn chỉ còn lại một đóng tàn tro xám đục cùng làn khói mờ mờ ảo…
|
Chương 10 Áng mây thứ 10 : Vận mệnh
Chỉ một loáng, một khu nhà máy rộng thênh thang đã bỗng chốc hóa thành đóng tàn tro, phừng phừng bóc cháy dữ dội như vũ bão.
Làn khói trắng dần tan vào không trung, để lại phía sau là một khung cảnh quang tàn, điều hiu đến nặng lòng. Tiếng gió gào thét dữ dội hơn giữa đêm, mùi máu tanh theo đó sốc lên mũi những người có mặt tại hiện trường.
Hệt bàn tay ma quái, cả quang cảnh bỗng chốc biến thành một địa ngục sống. Mọi sự sống như đang bị rút cạn từ lưỡi hái đen kình của vị thần chết lạnh lẽo.
Bất động một lúc lâu, hàng cảnh sát mới hoàng hồn và chạy vội vào ngôi nhà máy tan hoang mong tìm được người sống sót.
Nữa giờ sau, xe cứu thương làm âm ĩ cả một vùng trời khiến con người ta như muốn ngừng thở.
Quăng phiến đá to đang đè nặng lên chân một chàng thanh niên còn nhúc nhích, người cảnh sát kia lập tức đưa tay gọi đồng đội :
- Mau, khiêng băng ca ra đây!
Ẩn sau trong góc nhà máy, một cánh tay bê bếch máu chậm rãi giơ lên như cố ra hiệu gọi người đến, dùng hết sức lực còn sót lại trong người, chàng trai khẽ nắm lấy tản đá nhỏ rồi ném sang một người cảnh sát đang cuối người rà soát mọi nơi.
Cạnh một vài thùng dầu trong nhà máy, một chàng trai với gương mặt và thân hình bê bếch máu đang tựa đầu vào đó, mắt nhắm tịt.
Bác sĩ cùng y tá hối hả chạy đến, đỡ lấy thân hình không chút sức lực kia rồi mang nhanh đến xe cứu thương mong cứu được chàng thanh niên ấy.
Cuối cùng cũng tìm được những người còn sống sót sau trận nổ lớn vừa rồi, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau.
Tiếng còi cứu thương nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút sau mảng đen u ám.
Quang cảnh chỉ còn lại một bãi tha ma sụp đổ trong nháy mắt, mùi khói bụi vẫn còn vương đâu đó.
Một đêm thật kinh hoàng.
Tích tắc…
Tích tắc…
Tích tắc…
Tiếng kim đồng hồ nhích mình lướt qua từng rãnh trống trên chiếc đồng hồ treo tường nghe thật mệt mỏi.
3h40 sáng
Nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện đã làm Thiên Di tỉnh ngủ hẳn. Ngơ ngác nhìn vào chiếc điện thoại đã tối thui, Thiên Di sững người hồi lâu rồi đứng phắt dậy, hốt hoảng :
- Vĩnh… Vĩnh Khoa? Chính An? A Huân?
Nét mặt bỗng chốc sa sầm lại, Thiên Di tức tốc chạy xuống nhà rồi tìm quanh một vòng. Chẳng thấy Vĩnh Khoa đâu cả khiến Thiên Di sợ hãi hơn, cô nhóc chạy vội ra đường như đang lạc mất phương hướng.
Dồn hết sức vào đôi chân mỏi nhừ, sóc con cố gắng chạy thật nhanh để đến bệnh viện. Mắt nhòe đi vì những giọt nước trong suốt đang thi nhau tuôn ra khắp gương mặt đáng yêu.
Vào đến bệnh viện, việc đầu tiên Thiên Di làm là chạy đến hỏi thăm cô y tá đang ngồi đó. Sợ hãi bấu chặt tay vào người cô y tá kia, sóc con run giọng hỏi :
- Chị ơi, có phải vừa có 3 chàng thanh niên vừa được đưa vào đây không? Phải không? Phải không chị? Họ có sao không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Thở dài, cô y tá chỉ tay về phía ngược lại rồi nhỏ giọng nói :
- Em đi theo hướng đó, bác sĩ đang khám cho họ.
Rối rít gật đầu cám ơn cô y tá trẻ, Thiên Di chạy nhanh theo hướng đó. Khi bác sĩ vừa mở cửa bước ra thì cũng là lúc sóc con chạy đến. Vội nắm lấy tay bác sĩ, Thiên Di lo lắng hỏi :
- Họ… có sao không bác sĩ?
Lắc đầu, vị bác sĩ vỗ nhẹ vài bờ vai gầy rồi cất giọng :
- Có một người bị nặng nhất, nếu qua khỏi ngày mai không có dấu hiệu tỉnh lại thì bệnh viện cũng đã cố hết sức. Hai người còn lại một thì bỏng nhẹ, một thì bị thương ở chân, không có vấn đề gì đáng lo ngại đâu.
Ngồi bệch xuống sàn, Thiên Di đan xen hai tay vào nhau. Gương mặt đáng yêu chứa đầy nét sợ hãi, sợ đến mức không thể khóc, sợ đến mức nước mắt đã ngưng lại lúc nào không hay biết.
Trong một đêm, cả 3 người con trai thân thiết nhất cùng xảy ra chuyện. Mọi việc cứ xảy đến một cách bất ngờ không báo trước khiến sóc con không thể nào chấp nhận được.
- Con… có thể vào thăm họ được không ạ?
Đưa ánh nhìn mông lung vào vị bác sĩ đang lấy tay day day hai bên thái dương của mình, Thiên Di nhỏ giọng hỏi và cố đè nén nỗi sợ trong lòng.
- Tạm thời chưa thể. Hãy cố đợi đến sáng mai nhé cô gái, đừng quá lo lắng, nhớ chăm sóc cho bản thân mình trước, đừng để người bệnh lại phải chăm nom cho người khỏe mạnh.
Nói xong, vị bác sĩ ấy cười trấn an rồi duỗi thẳng chân trên nền gạch bóng trắng toát.
Trong hành lang vắng hoe chỉ còn lại tiếng bước chân của ông vang vọng và tiếng nấc thật khẽ của sóc con…
----------------------
Tại một nơi nào đó, bóng tối trị vì cả khoảng không lớn, mảng đen u ám bao trùm lấy cái bóng dài ngoằn in hằn trên mặt đất.
Ánh trăng mờ mờ ảo ảo vứt ánh sáng nhàn nhạt của mình xuống khoảng đất vắng bóng người rồi núp sau rặng cây già dày đặc lá.
Minh Tuấn đứng lặng người, mắt dán chặt vào quang cảnh điều hiu như kẻ mất hồn.
Gió lao xao rít mạnh vào đêm mang đến những thanh âm rùng rợn. Bấu chặt lấy vạt áo sơ mi, Minh Tuấn quỳ sập xuống nền đất xám lạnh lẽo rồi gục đầu như đang tuyệt vọng lắm.
Cả người nóng bừng lên từng chút, từng chút một, Minh Tuấn vung mạnh tay rồi đấm xuống lòng đường.
Mùi máu tanh ngay lúc đó sộc lên mũi cậu.
Cái đau ở bàn tay đâu bằng cái đau trong lòng. Ruột gan như thắt chặt lại, tâm can như muốn nổ tung ngay tức khắc.
Vò nát bức thư vừa nhận được, Minh Tuấn trừng mắt nhìn vào khoảng không mịch tối rồi cười nhạt.
Đôi mắt đen láy bắt đầu vấy lên tia thù hận tột độ, bàn tay có thể tạo ra những bức tranh tuyệt đẹp bắt đầu xiếc chặt mảnh giấy nhỏ cứ như nghiền nát một ai đó.
Con người… khi đau khổ tột cùng có thể sẽ biến thành dã thú bất kì lúc nào mà chính họ cũng không thể nào nhận ra được.
Vì họ quá yếu đuối, quá ủy mị. Vì họ không bao giờ chế ngự được con quỷ dữ âm thầm tồn tại trong cơ thể mình.
“Nhớ, đừng quá hèn nhát. Thanh niên như con phải có sự cầu tiến, phải mạnh mẽ thì mới làm được chuyện…. Ta sẽ luôn dõi theo con, Minh Tuấn…”
Nhớ? Nhớ sao?
Những gì trong bức thư kia đã in sâu vào tâm trí Minh Tuấn mất rồi… Người mà cậu yêu quí nhất, kính trọng nhất, biết ơn nhất lại bỏ cậu mà đi chỉ trong một đêm? Chết tiệt!
Người đã cưu mang cậu suốt những năm tháng khó nhọc, người đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, người luôn đối xử tốt với cậu trong khi cả thế giới quay lưng lại với cậu chỉ vì thân thế tồi tàn của cậu?
Từ khi sinh ra và lớn lên, Minh Tuấn luôn tự dằn vặt bản thân mình. Dường như ngay cả ông trời cũng đang bày trò đùa cậu thì phải? Ông luôn cướp đi mọi thứ tốt đẹp nhất của cậu, chỉ để lại bàn tay vẽ vời thì đủ rồi sao? Ngay khi tạo hóa ban cho cậu mạng sống này thì mọi chuyện cứ như đã được áp đặt sẵn. Hại chết cha mẹ, hại chết mọi người trong dòng họ… Đến bây giờ… lại có thêm một người nữa chết?
Tất cả cũng tại số khắc người khác của mình…
Thất thiểu đứng dậy, Minh Tuấn tự trách bản thân rồi lẳng lặng rời đi.
Đủ rồi.
Tất cả đã quá đủ rồi. Cậu không muốn ông trời định đoạt mình nữa. Cậu phải thay đổi. Thay đổi để… báo thù…
Có trách thì trách tạo hóa sao quá bất công, cướp hết của cậu mọi thứ. Vậy thì cớ gì ban cho cậu tài năng vẽ vời để làm quái gì? Cậu không cần cái tài lẻ đó nữa… không cần…
|
Chương 11 Áng mây thứ 11 : Cuộc gọi lạ
- Thiên Di, Thiên Di…
Giọng nói nhè nhẹ khẽ vang bên tai khiến Thiên Di có cảm giác như mình đang nằm mơ, khẽ chau mày, cô đưa tay dụi mắt rồi vươn vai. Cả đêm hôm qua, sóc con không về nhà mà ngồi lại trên hàng ghế ngoài cửa phòng bệnh và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bây giờ, cả người ê ẩm đến khó chịu.
Sau khi đã tỉnh ngủ hẳn, Thiên Di mới tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Là Chính An. Không phải cậu đang nằm trong phòng bệnh hay sao?
Mỉm cười, Chính An vỗ vai sóc con rồi nói nhanh :
- Bọn anh không sao, khỏe cả rồi. - Vừa dứt lời, Chính An liền quay lại phía sau, cười nhẹ – Em nhìn xem.
Từ xa, Vĩnh Khoa và A Huân cùng nhoẻn miệng cười nhìn sóc con. Gương mặt ai cũng tươi tỉnh đến lạ, cô chỉ thoáng thấy một chân A Huân vẫn còn đi khập khiễng và một tay Chính An vẫn còn được băng bó. Còn Vĩnh Khoa thì hoàn toàn không hề bị thương.
Vì quá vui mừng nên Thiên Di chạy ào tới rồi ôm chầm lấy Vĩnh Khoa, nấc lên từng hồi :
- Tốt quá rồi. Anh không sao là tốt rồi. Có biết hôm qua em sợ lắm không?
Cười buồn, Vĩnh Khoa đưa tay xoa nhẹ mái đầu sóc con hồi lâu rồi nhẹ giọng bảo. Ẩn sâu trong tia nhìn trìu mến là nỗi buồn vô hạn khi nhìn thấy cô nhóc trước mặt rơi nước mắt.
- Ừm, anh không sao cả. Em yên tâm đi. Ngoan, giờ thì mình về nhà nhé!
Gật đầu, Thiên Di toan bước đi nhưng bị chặn lại bởi những suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa chăm chăm, Thiên Di nhíu mày nghi hoặc :
- Nhưng… tối hôm qua… bác sĩ…
- Ngốc, bác sĩ nhầm người thôi. Vì hôm qua cũng có ba người khác cùng nhập viện với bọn anh.
Những ngày sau đó, bệnh viện của Wen bị nghiêm phong và cấm hoạt động trong thời gian dài. Còn chàng bác sĩ trẻ A Huân thì trở về làng chài khi xưa để tiếp tục công việc mình yêu thích. Đơn giản vì cậu nhận ra nơi mình thuộc về và vì cậu biết mình cần gì.
Có những thứ… tiền bạc không bao giờ có thể so sánh được với chúng.
Cho đến một hôm, Vĩnh Khoa tình cờ nhận được cuộc điện thoại từ một số máy lạ. Cuộc gọi diễn ra ngắn gọn trong vòng chưa đầy 5 phút.
”Chủ tịch Demon, chờ đấy! Tôi sẽ báo thù… cho ba nuôi của tôi”
Người gọi điện chỉ nói vỏn vẹn có bấy nhiêu rồi tự động ngắt liên lạc, cứ như số điện thoại vừa nãy chưa hề tồn tại vậy. Đặt điện thoại lên bàn, Vĩnh Khoa trầm ngâm suy nghĩ rồi đưa tay xoa đầu. Mọi thứ đang quá tải đối với cậu, tất cả cứ như chỉ nhắm vào một mình Vĩnh Khoa khiến cậu thường xuyên đau đầu. Cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu được cảm giác của một người suốt ngày làm việc, còn công việc thì cứ chồng chất lên mãi. Cảm giác rất mệt mỏi! Không hiểu tại sao lại có người chịu đựng được mớ công việc đặc sánh này nữa.
Cạch!
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra khiến Vĩnh Khoa giật mình, cứ tưởng nhân viên bước vào nên cậu nhanh chóng lấy lại thái độ tươi tỉnh để tiếp đón. Khác xa với dự đoán của Vĩnh Khoa, người bước vào là Chính An.
Đóng chặt cửa phòng lại, Chính An thở dài rồi bước đến trước Vĩnh Khoa. Nhìn gương mặt Chính An cũng mệt mỏi không kém gì chủ tịch trẻ. Dường như cả hai dạo này rất bận và còn bận rất nhiều việc thì phải!
- Ổn chứ?
Cười nhẹ, Chính An nhỏ giọng đặt câu hỏi rồi nhìn sang Vĩnh Khoa như thể đang muốn nói điều gì đó. Đan xen hai tay vào nhau, Vĩnh Khoa lắc đầu rồi thở dài :
- Chắc là không!
- Làm nổi chứ?
- Ừ. – Ngưng lại một lúc, đột nhiên Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào Chính An rồi nghi ngờ nói, trong đáy mắt cậu là nét lo sợ lạ lẫm – Có người dang muốn giết tôi! Phải mau chóng tìm ra kẻ đó. Càng nhanh càng tốt!
-----------------------------------------
Bầu trời trong xanh, thoáng đãng chứa đầy mây trắng. Từng cụm, từng cụm mây ung dung lếch một cách thong dong trên nền thảm tinh khôi. Gió nhẹ nhè ve vẩy tán lá xanh, tạo ra một vài âm thanh trong trẻo.
Ngồi một mình ở chiếc ghế đá trong sân trường, Thiên Di hít thở đều rồi khoan khoái duỗi thẳng chân, khóe môi bỗng chốc hình thành nụ cười ngây ngô.
Bỗng nhiên, một chiếc bánh mì từ đâu rơi xuống rồi rơi trúng ngay tay sóc con. Cô ngơ ngác nhìn chiếc bánh mì ngọt rồi lại nhìn ra xung quanh. Chẳng có ai cả!
Từ phía sau, Minh Tuấn bước lên rồi mỉm cười. Quăng cặp táp sang một bên, cậu thản nhiên ngồi xuống cạnh cô nhóc.
- Cho Di đó, ăn đi!
Cười tít mắt, Thiên Di rối rít cảm ơn rồi ngồi nhâm nhi chiếc bánh mì ngọt. Vì sáng nay chưa ăn gì nên Thiên Di mới ăn một cách ngon lành đến vậy, khiến Minh Tuấn ngồi cạnh bên mà cứ phì cười vì cái tính cách hồn nhiên kia mãi.
Đột nhiên, như nhớ đến chuyện gì đó, Thiên Di ngừng ăn rồi quay sang cậu bạn thân, tò mò hỏi :
- Dạo này sao thấy Tuấn đi học thất thường vậy? Có chuyện gì à?
Đúng thật là dạo này Thiên Di ít gặp mặt Minh Tuấn, thường thì những tiết học vẽ phong cảnh mới thấy cậu xuất hiện. Còn lại những buổi học khác hoàn toàn không thấy bóng dáng anh chàng lớp trưởng đâu cả. Điều đó đâu chỉ khiến mình Thiên Di lo lắng mà ngay cả các thầy cô cũng nhớ bóng dáng cậu học trò thân yêu. Vì đại đa số thầy cô trong trường đều quý mến tài năng của Minh Tuấn nên ai cũng dành cho cậu nhiều tình cảm.
Bỗng, Minh Tuấn thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói :
- Không có gì, chỉ là… đang gặp rắc rối với việc tìm người thôi.
Tìm người?
Thiên Di cười tít mắt, gì chứ tìm người thì chỉ cần nhờ đến Vĩnh Khoa là được thôi. Vì chồng cô vốn quan hệ rộng mà.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, Thiên Di phấn khởi báo tin mừng cho cậu bạn thân biết ngay bằng chất giọng tinh nghịch của mình kèm theo cái nháy mắt chắc nịch.
- Hì, may cho Tuấn rồi, muốn tìm ai cứ nói đi. Di sẽ nhờ anh Vĩnh Khoa tìm giúp cho.
Vĩnh Khoa?
Lại cái tên quen thuộc kia. Cái tên mà Minh Tuấn đã thuộc nằm lòng từ mấy ngày trước. Cái tên đó không ngừng vang mãi trong đầu cậu và có một giọng nói quen thuộc hối thúc cậu phải giết cho bằng được người đó. Cậu phài báo thù cho Wen, người ba nuôi mà cậu yêu quí nhất trong đời.
- Di nè, người tên Vĩnh Khoa đó… làm nghề gì?
- À, anh ấy làm trong lĩnh vực kinh doanh và còn quản lí một tổ chức nữa. Có vấn đề gì không? - Chớp chớp mắt nhìn Minh Tuấn, Thiên Di cười nhẹ rồi hỏi khẽ.
- Di biết… tổ chức DemonWhite chứ?
- Hì hì, anh Vĩnh Khoa làm ở đó đó.
- Là… Trương Vĩnh Khoa? – Sững người hồi lâu, Minh Tuấn nghi ngờ nhìn Thiên Di rồi nghĩ ngợi gì đó. Một lúc sau, cậu mới cất giọng hỏi – Có thể nói cho Tuấn biết… giữa Di và người đó là quan hệ gì không?
…
Thở ra một hơi dài, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh rồi mím môi. Dù gì thì sự thật đâu thể giấu mãi được. Với lại, chuyện này có gì mà phải giấu giếm.
Gật đầu, Thiên Di tinh nghịch ghé sát tai Minh Tuấn rồi thì thầm, giọng nói nhỏ đủ để cả hai cùng nghe thấy.
- Thật ra… anh ấy là chồng của Di.
- Chồng?
Đôi mắt mở to hết cỡ, Minh Tuấn trừng trừng nhìn người con gái cậu đã-từng và đang thích như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cậu nghe lầm chăng? Người cậu muốn giết lại có quan hệ thân thiết với cô nhóc này?
Đưa tay lấy cặp táp, Minh Tuấn vờ bịa một lý do gì đó rồi đi thẳng một mạch ra khỏi trường. Rốt cuộc… ông trời đang trêu đùa cậu phải không?
Bước thật chậm dưới vỉa hè bám đầy bụi, Minh Tuấn dồn hết trí thông minh để suy nghĩ. Suy nghĩ thật kĩ càng mọi chuyện.
Khóe môi bỗng chốc hình thành một nụ cười quỷ quyệt, Minh Tuấn nắm chặt hai tay tạo thành hình nắm đấm rồi giữ nguyên nụ cười kia trên môi. Cứ thế, cậu cứ bước đi.
Việc báo thù cho người ba nuôi yêu quí kia nhất định phải thực hiện.
Còn về Thiên Di… cô nhóc sẽ thuộc về cậu!
Nếu tạo hóa đã cho ông trời quyền an bài mọi chuyện thì chính Minh Tuấn sẽ tự an bài số mệnh cho mình mà không cần đến ông trời làm gì.
Cậu sẽ rút khỏi danh sách an bài của ông trời…
Cậu sẽ tự làm chủ số mệnh của mình…
|
Chương 12 Áng mây thứ 12 : Khoảng lặng đáng sợ
Tít.
Tít.
Tít.
Từng tiếng “Tít, tít, tít” nghe nặng nề đến não lòng. Trong giang phòng rộng, ngoài tiếng kim đồng hồ nhích chậm từng nhịp trên giọt thời gian như không muốn cho thời gian trôi qua một cách vô vọng thì còn có những tiếng “Tít” dài vô vọng.
Nghe thật đắng lòng!
Gam màu trắng đơn điệu giờ đã hay rồi, còn có bạn là những âm thanh vô vị. Nhưng người đang nằm bất động trên chiếc giường có đủ thiết bị kia thì sao? Có cô đơn không? Ở mãi trong cái thế giới không người như vậy lẽ nào không cảm thấy cô đơn sao?
Gương mặt xanh xao đến lạ của người nằm đó như xác chết làm cảnh vật xung quanh như trở nên nặng nề hơn.
Chết tiệt!
Cái thế giới trong mơ kia có quái gì vui mà nó cứ níu chân người ta lại thế?
Đau xót nắm chặt tay, vo thành hình nắm đấm, chàng trai đứng đối diện chiếc giường kia gieo tia nhìn giận dữ lên người vô tâm đang nằm ngủ ngay kia. Dường như ẩn trong đường nét giận dữ là khoảng lặng trầm lắng mang cái tên riêng. Khoảng lặng ấy như thể con sâu hiểm ác gặm nhắm tâm can người khác, để cho mọi tế bào trong cơ thể người đó bào mòn dần, tiêu tan dần. Và hẳn là sau đó, một vết thương lòng sẽ không bao giờ lành, không ngừng rỉ máu tươi.
Vậy… cớ gì mà con người vô tâm kia có thể ung dung ngủ thế kia? Không nghe thấy có người đang gọi sao? Không nhìn thấy có người đang trông chờ chăng?
Buồn bã rời giang phòng ảm đạm, chàng thanh niên nọ lẳng lặng nhấc từng bước chân vô hồn trên nền gạch lạnh toát mùi tử thần. Đôi mày lắm khi nhíu lại tỏ rõ nỗi đau trong lòng nhưng nào ai nhìn thấy!
Cứ như vậy, thời gian cứ nhích dần. Ngày ngày vẫn trôi trong sự mong chờ và hy vọng của một số người.
Quãng thời gian quí báu giương mắt nhìn con người vô tâm kia mê man trong cơn nguy kịch hệt cả thế kỉ trôi qua. Đơn giản bởi khoảng thời gian ấy chỉ tồn tại duy nhất những tiếng “Tít” dài vô hạn và nhịp dịch chuyển của kim đồng hồ mà không hề có một tiếng nói riêng nào. Lúc đó, cứ như cả thế giới đã bị đóng băng hoàn toàn, cứ như thể nhịp sống đã vĩnh viễn biến mất.
Một khoảng lặng để gieo tia nhìn mang niềm hy vọng to lớn.
Một khoảng lặng để cầu nguyện với Chúa trời.
Một khoảng lặng để giấu nhẹm những bí mật đau lòng.
Và…
Một khoảng lặng để mang nguồn sống trở về từ cõi âm.
Nhưng… dường như khoảng lặng im lìm kia đã phủ lên màu bóng đêm đáng sợ mất rồi. Chẳng có Chúa trời, chẳng có nguồn sống nào cả. Chẳng một ai có thể gọi con người lười biếng kia dậy cả.
Có thể không?
Mọi chuyện có thể như lúc trước không?
Liệu… sẽ có sự đáp trả xứng đáng cho tia hy vọng tưởng chừng vô vọng kia chứ!
Mỗi ngày, dành một ít thời gian ngắn ngủi ra để ghé qua giang phòng kia dường như đã trở thành thói quen của một số người. Vẫn hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường, sẽ trở với khuôn khổ vốn có của nó.
-------------------------------
Trời quang, mây trắng. Chim hót véo von không ngừng. Lá xanh lao xao mãi miết khiêu vũ chênh vênh cùng gió nhẹ. Cánh chim mượt mà sải cánh miên man trên nền trời cao vời vợi. Mặt hồ im lìm chốc chốc lại gợn chút sóng. Nước trong veo, tinh khiết đến mát lòng.
Với khung cảnh kia, thật tuyệt làm sao nếu trở thành tranh vẽ!
Lớp hội họa hôm nay có tiết ngoài trời, đương nhiên sẽ có sự xuất hiện của Minh Tuấn.
Bàn tay thoăn thoắt di chuyển trên trang giấy trắng tinh, đường cọ bay bỗng hệt như múa. Mảng trắng của giấy dần bị nhiều tảng màu sắc khác nhau chinh phục, từng hình thù dần hiện rõ nét hơn trên mặt giấy trơn bóng.
Phối màu cho từng cảnh vật đã hiện hình trong trang giấy của mình xong, Minh Tuấn đặt cọ xuống rồi gieo tia nhìn khá hài lòng lên sản phẩm vừa được tạo ra. Nhận được những lời ngợi khen từ các bạn cùng lớp và cô chủ nhiệm, Minh Tuấn chỉ khẽ cười rồi gật đầu cám ơn.
Trông cậu lúc này thật khác.
Liệu có ai biết được một bộ mặt khác nữa của anh chàng này?
Vẽ xong. Cười tít mắt với sản phẩm của mình, Thiên Di nhanh nhảu cất tranh rồi chạy sang chỗ Minh Tuấn hớn hở kéo cậu bạn đi mua thức uống.
Không phải vô duyên vô cớ chạy lại kéo Minh Tuấn xuống cănteen đâu, chỉ vì Thiên Di có chuyện muốn hỏi thôi. Dạo này, vì sự thất thường của Minh Tuấn nên Thiên Di cảm thấy hơi lo cho cậu bạn này một chút.
Với tư cách là bạn bè thì tiếc gì vài lời hỏi han!
Hút một hơi nước suối cho đã khát, Thiên Di cười tinh nghịch rồi quay sang cậu bạn, hỏi khẽ :
- Tuấn nè, đang có tâm sự phải không? Nếu xem Di là bạn, kể Di nghe nhé?
Không đáp, Minh Tuấn lặng lẽ bước đến chiếc ghế đá trước mặt. Đặt mình ngồi xuống băng ghế lạnh ngắt, Minh Tuấn thở dài não nề.
Mím chặt môi, sóc con lon ton chạy đến rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh chàng lớp trưởng. Chờ đợi.
Khóe môi bỗng chốc hình thành tia cười khó hiểu, Minh Tuấn khẽ cuối đầu rồi cất giọng. Ẩn chứa trong giọng nói trầm trầm kia là một mớ hỗn độn mơ hồ, khó hiểu nhưng ngữ điệu của giọng nói thì đã bộc lộ cảm xúc rất tốt. Phải nói là cực kì tốt qua cách thể hiện nỗi đau bằng ánh mắt đầy tia đớn đau đen láy kia.
- Một người thân của Tuấn đã đến một thế giới khác mà không được gặp mặt Tuấn lần cuối. Ông ấy rất tốt với một đứa như Tuấn. Một đứa mà từ nhỏ đã chịu đựng nhiều chuyện khủng khiếp còn hơn sự mất mác kia. Ông đã không ngần ngại gì mà ban phát tình thương cho Tuấn. Đối với Tuấn, ông là tất cả. Nhưng tại sao chứ? Tại sao ông lại chết và tên đáng ghét đã hại ông thì không chết? Tại sao lại như thế? – Ngưng lại một lúc, Minh Tuấn nghiến răng rồi nói với giọng thù hằn - Kẻ đã hại ông, nhất định Tuấn sẽ tìm ra. Nhất định Tuấn sẽ báo thù cho ông!
Nhìn Minh Tuấn hồi lâu, Thiên Di bỗng nhiên cảm thấy thương cho cậu bạn này. Hẳn là cậu đã phải rất mạnh mẽ để chống chọi thương đau! Nhưng… trái tim con người rất mong manh, dễ vỡ. Làm sao Minh Tuấn có thể chịu đựng nỗi đau được lâu đến thế? Chắc chắn người đã chết kia rất quan trọng với cậu nên cậu mới mạnh mẽ đến thế này.
Đặt một tay lên vai Minh Tuấn để an ủi, Thiên Di cười buồn rồi khẽ nói. Đối với Thiên Di, những lời nói ấy xuất phát từ tấm lòng, từ sự bất mãn của người chết mà cô cho là vô tội kia. Nhưng đối với Minh Tuấn, những lời ấy lại là động lực để cậu báo thù, những lời ấy như khích lệ cậu, như thể cô nhóc đứng về phe cậu vậy. Thế thì… mọi việc chẳng phải dễ dàng hơn rồi sao?
- Đừng buồn nữa nhé, Di tin nhất định kẻ giết người thân của Tuấn sẽ bị trừng phạt. Dù đúng hay sai thì người chết đó cũng rất đáng thương. Hẳn là kẻ giết người sai trước rồi!
Gió nhẹ lay nhành cây một cách yếu ớt như đang cố báo hiệu điều gì đó.
Mây như ngừng trôi để không cùng gió hóa thành vũ bảo.
Chỉ có Thiên Di là vẫn ngây ngô cười khích lệ cậu bạn thân Minh Tuấn mà không hề nghi ngờ gì. Niềm tin… nó có lớn đến vậy không?
Trước cổng trường Đại học, con BMW đen loáng đã đậu sẵn ở đó tự lúc nào không ai hay biết. Ngay trước mui xe là một chàng trai anh tuấn mang nét đẹp lạnh lùng thu hút mọi ánh nhìn.
Song song bước cùng Minh Tuấn trên nền ximăng lạnh lẽo và buông ra những mẩu chuyện nhặt nhảnh gợi niềm vui. Khi tia nhìn chạm ngay đôi mắt sắc bén của một ai đó, Thiên Di bỗng im bặt.
Vội kéo tay Minh Tuấn rồi chạy nhanh đến trước con người lạnh lùng kia, sóc con nhoẻn miệng cười hớn hở :
- Vĩnh Khoa, anh đến khi nào vậy? Đợi em có lâu không? À, quên, giới thiệu với anh, đây là Minh Tuấn, lớp trưởng lớp em đó. Tuấn vẽ đẹp lắm ý, em rất hâm mộ.
Gieo tia nhìn nghi hoặc lên người chàng trai nãy giờ nhìn mình với con mắt thù hận, Vĩnh Khoa khẽ nở nụ cười làm quen rồi lạnh lùng nói :
- Chào cậu, rất vui được làm quen!
Làm quen sao?
Đến giờ mà nói câu làm quen thì… hơi muộn đấy!
Muốn trả thù đương nhiên phải có chuẩn bị chứ nhỉ! Hẳn là Minh Tuấn đã có biết sơ về chủ tịch tổ chức Demon rồi. Vì Wen vốn không đơn giản nên Minh Tuấn chắc cũng không hề đơn giản. Người của Wen cũng như người của Minh Tuấn, cậu chỉ cần ra lệnh là xong ngay.
Nhếch môi, Minh Tuấn nở nụ cười tinh quái rồi lướt qua người Vĩnh Khoa kèm theo một vài lời chào hỏi “thân mật” chỉ đủ để cả hai chàng thanh niên nghe thấy và thấu hiểu :
- Chủ tịch Demon đúng chứ? Nhớ cuộc gọi kia không? Là tôi đây! Hẹn gặp lại nhé!
Chẳng cần giấu giếm việc mình là chủ nhân của cuộc gọi mờ ám kia, Minh Tuấn thản nhiên nhún vai rồi bước đi. Vẫy tay chào Thiên Di, cậu cứ ung dung bước đi như thể mình chưa hề nói gì. Quang minh chính đại hệt cậu mới là kẻ ngoài sáng, Vĩnh Khoa chỉ là con mồi của cậu mà thôi, không có gì đáng lo ngại cả!
Rốt cuộc… con người của Minh Tuấn là thế nào?
Hắn ta có lẽ sẽ là một đối thủ đáng gờm của vị chủ tịch trẻ tuổi đây!
|
Chương 13 Áng mây thứ 13 : Sao lấp lánh
- Chính An, cậu nói thử xem. Rốt cuộc tên Minh Tuấn đó là ai?
Đưa tay xoa càm, Vĩnh Khoa chau mày rồi cất giọng nghi ngờ hỏi Chính An. Vẫn dán mắt vào màn hình vi tính, đôi tay thoăn thoắt làm việc của Chính An không ngừng gõ cộc cộc lên bàn phím cứ như một con rôbot đã được lập trình sẵn vậy.
Bỏ qua lời hỏi han của Vĩnh Khoa, Chính An mò mẫm đọc kĩ từng dòng chữ vừa phát hiện ra được rồi trố mắt ngạc nhiên, không tin lắm vào những gì mình vừa đọc được.
Đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, Chính An xoay ghế sang nơi Vĩnh Khoa đang ngồi. Khẽ thở dài, cậu lo lắng nói :
- Wen có con nuôi. Người đó là Minh Tuấn.
Việc thông tin trên mạng cũng là do Minh Tuấn dàn xếp. Vốn chẳng phải kẻ thích trốn chui trốn nhũi và hành động một cách lén lút nên Minh Tuấn chẳng ngần ngại gì mà bật mí mọi thông tin về mình cho đối thủ biết cả.
Con người Minh Tuấn… có thực sự đơn giản như vẻ ngoài lãng tử của cậu không? Hay hoàn toàn là bản chất gian ác ẩn sau nét mặt phong trần?
Có trời mới biết được điều đó!
Chau mày, Vĩnh Khoa suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi khẽ dời tia nhìn sang Chính An. Trong đôi lúc, hai tia nhìn lo sợ bỗng nhiên chạm nhau. Tận sâu trong đáy mắt là mối lo ngại thoắt ẩn hiện như chẳng có.
Bẫng đi một lúc lâu, Chính An tựa hẳn lưng mình ra sau ghế rồi chậm rãi khép mi mắt sau những giây làm việc căng thẳng. Khóe môi động đậy nhẹ nhè phát ra từng âm thanh trầm lắng, những điều Chính An nói giống hệt với suy nghĩ của Vĩnh Khoa.
- Chúng ta… có đối thủ rồi! – Như nhớ ra việc gì đó, Chính An lặng đi một lúc rồi chợt thở dài vô vọng. Đặt tay lên trán, cậu buồn bã nói, trong đôi mắt chứa nhiều phiền muộn như nhìn xoáy người khác bỗng làm tim Vĩnh Khoa vô cớ thắt lại – Cẩn thận nhé! Tên Minh Tuấn đó không dễ đối phó đâu. Còn chuyện của…
- Ừ, tôi biết mà. Tôi sẽ không để có thêm một ai nữa xảy ra chuyện đâu!
Cất giọng lạnh tanh, Vĩnh Khoa nói nhanh như thể không muốn nghe tiếp những gì Chính An sắp sửa nói ra. Đơn giản bởi cậu ghét phải nghe chuyện đó. Nói thật ra là cậu không muốn nghe tí nào.
Trốn tránh hay hèn nhát đều đúng cả, chỉ vì cậu muốn kéo dài mọi chuyện và nuôi dưỡng niềm hy vọng nhỏ nhoi mà thôi.
Nhìn thấu suy nghĩ đó của Vĩnh Khoa, Chính An thôi không nhắc đến nữa. Quay trở lại bàn, Chính An tiếp tục làm việc bên máy tính một cách hăng say để quên đi một số chuyện phiền lòng.
Trong căn phòng có đề hai chữ “Chủ tịch”, bầu không khí chợt nặng nề hơn bao giờ hết. Khoảng lặng lại lao vào và ôm trọn không gian một cách vô tâm. Cứ như một người vô tâm nào đó đã bỏ bê công việc của mình suốt mấy tuần nay vậy!
----------------------------------
Đêm.
Quãng thời gian hạnh phúc chỉ của hai người dưới bầu trời đầy sao.
Trên con đường rộng với những tia đèn sáng nhấp nháy. Xe chạy. Người đi. Tất cả đều vội vàng lao nhanh. Duy chỉ có hai người đang chậm rãi song song bước trên vỉa hè là không hề vội vàng. Họ đi cạnh nhau, tay nắm chặt tay.
Nở một nụ cười tinh nghịch, Thiên Di khẽ dừng lại rồi quay sang người bên cạnh, nói với giọng nũng nịu :
- Chồng yêu, chân em mỏi. Cõng em nha!
- Ừ… - Chợt, một vệt sáng lóe lên trong suy nghĩ. Đưa tay xoa xoa mũi, Vĩnh Khoa đột nhiên lấy lại nét mặt lạnh tanh thay vì gương mặt vương chút tâm trạng mơ hồ khi nãy. Với chất giọng khiêu khích, Vĩnh Khoa thản nhiên nói thẳng – Không! Anh đâu làm osin cho em. Nếu nói về địa vị, anh lớn hơn em vì em vẫn đi học. Nếu nói về chức vụ, anh vẫn lớn hơn em vì anh là chồng. Xem ra, em phải cõng anh mới đúng!
Hừm!
Đưa tay quệt ngang mũi một cái rõ ranh ma, Thiên Di cười lém lỉnh rồi lấy đà bay ngay lên lưng ai đó khiến ai đó mém xíu nữa té ra đường vì mất thăng bằng và không cảnh giác. Sau khi cảm thấy an toàn tuyệt đối, sóc con ma mãnh vòng tay qua cổ Vĩnh Khoa rồi siếc chặt, nghiến răng hung hăng :
- Nè, từ khi nào mà anh bắt đầu có thói lí sự đó thế hả? Ngoan ngoãn mà cõng em về nhà nhanh đi!
Ho nhẹ, Vĩnh Khoa đưa tay giữ chặt móng vuốt mèo con rồi nghiêm giọng trách móc như trẻ con :
- Chết anh. Từ khi nào mà em hung hăng đến vậy hả? Có tin anh quăng xuống đường không thương tiếc không?
Vừa hâm dọa, Vĩnh Khoa vừa kết hợp cùng hành động. Trước khi anh chuẩn bị bỏ cô nhóc xuống thì chất giọng trong trẻo đã vang lên cùng nụ cười nắc nẻ :
- A, chồng yêu đại nhân, xin tha mạng. Em không dám nữa – Ngưng lại để lấy hơi, sóc con lè lưỡi tinh nghịch rồi đưa tay véo thật mạnh vào tai Vĩnh Khoa, nói tiếp – Giờ thì cõng em về mau nếu không muốn mất tai.
Thở dài, Vĩnh Khoa thật sự không muốn mất tai chút nào nên đành ngậm ngùi cõng cô nhóc lém lỉnh về nhà vậy.
Trên đường đi, cả hai cùng im lặng.
Sao trời cứ lấp lánh, lấp lánh chiếu sáng mãi.
Khóe môi hình thành nụ cười buồn, Vĩnh Khoa khẽ cuối đầu, bước chân cứ thế chậm dần, chậm dần…
Cô nhóc con đang yên vị trên lưng cậu thì sướng rồi. Cứ nằm đấy mà ngủ thôi.
- Sóc con, nếu em cứ vui mãi thế này thì tốt rồi!
…
- Anh chỉ sợ…
- Chồng em sợ gì thế?
Chất giọng đáng yêu kia tự nhiên vang bên tai khiến Vĩnh Khoa khựng lại, bước chân tiếp theo cũng chưa kịp bước.
Thì ra là giả vờ ngủ.
Mém tí là mắc lừa rồi!
Lấy lại tâm trạng, Vĩnh Khoa ung dung bước tiếp mà chẳng trả lời câu hỏi kia. Điều đó làm Thiên Di càng tò mò hơn nữa. Dùng giọng nũng nịu, cô nàng nhõng nhẽo cất giọng :
- Nói đi. Nói đi mà. Anh sợ gì thế?
…
- Nói đi mà chồng yêu, yêu anh nhiều mà!
…
Dừng hẳn lại, Vĩnh Khoa nhẹ nhàng đặt Thiên Di xuống rồi dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mang hương thơm nhè nhẹ. Nhếch môi, cười một cách đầy tình cảm.
Cuối người xuống thấp, giữ cự li nhất dịnh và thuận tiện cho một việc. Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy thì Vĩnh Khoa mới nở nụ cười gian manh nói to rồi bỏ chạy thật nhanh.
- Anh chỉ sợ… anh không cầm lòng được, lỡ có bồ nhí thì em sẽ thế nào?
…
Grừ..ừ..ừ…
TRƯƠNG VĨNH KHOA…
- Anh đứng lại đó cho emmmmm………
Cùng lúc đó, tại một nơi chứa đầy sự im lặng. Chẳng có một thứ âm thanh nào cho thấy có sự sống tồn tại cho đến khi cánh cửa phòng mở ra rồi khép lại một cách nhẹ nhàng để tránh gây ra tiếng ồn.
- Chào cậu, tôi đến rồi đây!
Nói khẽ, chàng trai vừa bước vào lẳng lặng bước đến cạnh chiếc giường gần đó rồi ngồi xuống. Tia nhìn buồn soi đi soi lại người đang nằm đó rồi khẽ dời sang khung cửa – nơi đang có những vì sao lấp lánh soi sáng tấm thảm đen.
- Làm biếng thế đủ rồi, cậu nên dừng hẳn việc này lại đi.
…
- Cứ ngủ, ngủ và ngủ… cậu thấy vui lắm sao?
…
- Mau tỉnh lại đi…
Lạ thật!
Những gì chàng trai đang nói cứ như độc thoại vậy. Tự nói rồi lại tự nghe. Thế tại sao cậu vẫn dư hơi sức mà nói mãi thế chứ?
Đúng rồi! Cậu không còn hơi sức đâu mà nói mãi như vậy!
Nhưng… người kia có biết được không hay vẫn đang vui vẻ ở lại trong giấc mơ?
Chịu đựng như thế đã quá đủ rồi!
Rầm!
Tức giận, chàng thanh niên ấy nắm chặt tay rồi đá mạnh vào cái bàn vô hồn bên cạnh khiến đồ trên bàn rơi khắp sàn.
Tít… tít… tít
- Có chuyện gì vậy?
Bác sĩ từ ngoài chạy vào với nét mặt lo sợ, nhìn thấy cảnh trước mặt ông cũng đoán được phần nào sự việc vừa xảy ra. Chậm rãi tiến đến cạnh người trẻ tuổi, ông nhẹ đặt tay lên vai cậu rồi siếc nhẹ, trấn an :
- Không sao đâu. Vẫn còn tia hi vọng mà. Nhưng… lần sau cháu đừng kích động như vậy nữa nhé. Nguy hiểm lắm. Những thứ này có thể cũng sẽ vỡ đấy, chàng trai ạ!
- Cháu… xin lỗi…
Đỡ lấy những dụng cụ vừa dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu vì một cú va chạm do chàng thanh niên kia gây ra, vị bác sĩ già cười buồn rồi khẽ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Rời mắt khỏi người đang nằm trên chiếc giường đơn sắc, chàng thanh niên cười chua xót rồi cũng bước đi sau đó.
Trong căn phòng kia giờ chỉ còn lại những âm thanh chán nản của thiết bị y học cùng quả lắc đồng hồ. Như có một phép màu, cánh tay đã bất động suốt mấy tuần qua khẽ nhúc nhích rồi lại im lìm như chưa từng có sự thay đổi xảy ra…
|