Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm
|
|
Không biết từ lúc nào, lời của người kia đã rất quen thuộc với cô, nhưng khi thức dậy thì mới phát hiện, mộng tưởng cách thực tế rất xa.
Rõ ràng không phải quan tâm thật sự, không phải thích thật sự, vậy tại sao cứ làm cho người ta hiểu lầm, cứ làm cho người ta nhớ thương, cứ làm cho người ta… không thể thả ra…
Cô hít sâu một hơi, không hiểu sao mình lại suy nghĩ đến mấy thứ này, vẫy vẫy đầu, theo bản năng quay mặt lại nhìn con đường cái...
Không có…
Không phải đã sớm đoán được rồi sao.
Quay đầu lại, Thuần Tưởng dùng sức gõ đầu mình, cô đang chờ mong cái gì vậy, nếu thật sự quan tâm cô, anh ta sẽ không bỏ đi...
Co lại bả vai, Thuần Tưởng đưa tay vào túi áo, đầu ngón tay lơ đãng chạm phải một vật thô sáp… Là giấy gói kẹo.
Lòng tốt mà bị coi như lừa gạt, âm thầm oán trách, Tô Mộc mở cửa vào nhà, theo thói quen cởi áo ngoài ra, treo lên giá áo, sau đó vào tắm.
Tắm rửa đi ra, mệt mỏi cả ngày cũng giảm hơn phân nửa.
Tô Mộc miễn cưỡng ngồi lên ghế sofa, hơi hất càm lên, dựa vào. Dù sao cũng ở trong nhà, biểu hiện tự nhiên một chút cũng không mất mát gì.
Tiện tay cầm lấy điều khiển trên bàn, bật ti vi lên...
Lơ đãng chỉnh âm thanh xuống thấp, Tô Mộc vảnh tai nghe động tĩnh bên nhà cạnh, đến giờ cũng không có chút âm thanh nào, chẳng lẽ nha đầu kia chưa về?
Nhưng nghĩ cũng đúng, cô dùng bắp đùi để đi, mà bây giờ đã gần mười một giờ, làm sao mà nhanh như anh đi bằng xe, nhưng mà…
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng nên trở về rồi chứ …
Tô Mộc đương nhiên không thừa nhận mình đang quan tâm đến nha đầu kia, nhiều lắm cũng chỉ là tò mò, đúng vậy, anh tò mò, nha đầu kia tối nay khác biệt với nha đầu mà lúc trước anh quen.
Không hề tức giận, ngang ngược càn rỡ nữa mà có một cảm giác không nói nên lời. Còn nữa, lúc trước, cô nghĩ anh là ai?
Thôi, không có quan hệ với anh, tắt ti vi, Tô Mộc mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn đi nghỉ ngơi trước, tránh mình suy nghĩ nhiều.
Lỡ như bị người đàn bà kia lây bệnh là xong rồi, dĩ nhiên, cái anh sợ không phải là cảm mạo, mà là… Ngu ngốc, anh tin chắc, con người có khả năng lây bệnh này cho nhau…
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm anh khẽ dừng lại, xoay mặt nhìn phía cửa, khóe môi của Tô Mộc khẽ giơ lên, hình như là rất khoan khoái.
Đang muốn hảo hảo ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hại anh phải đi ra mở cửa…
“Ai vậy?” Anh lớn tiếng hô, vừa la vừa mở cửa
Thuần Tưởng đứng bên ngoài kéo nhẹ cổ áo, thở hổn hển, dường như đang có viêc gì gấp gáp lắm.
Tô Mộc giơ cằm, liếc xéo cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì? “
“Chuyện kia, tôi quên hỏi…” Phản ứng của cô đúng là chậm chạp, khó trách người này khinh bỉ cô như vậy, quả thực ngay cả chính cô cũng khinh bỉ mình, cô gấp gáp nói: “Chuyện kia, quán ăn bên cạnh không có đến tìm tôi sao?”
“Quán ăn?!” Tô Mộc nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi mới ồ ra tiếng.
Anh ta có ý gì?
“Ồ Ồ cái gì, tôi đang hỏi anh đó, sao còn chưa trả lời? Anh nói gì với bọn họ?” Bộ dáng Thuần Tưởng dần trở nên tuyệt vọng, công việc lần này coi như xong rồi, cô vốn không được coi trọng, bây giờ lại bỏ bê công việc, Thuần Tưởng đúng là khóc không ra nước mắt
“Thế nào? Sợ bị sa thải?” Một câu của Tô Mộc liền trúng đích..
Thuần Tưởng không có tâm trạng pha trò với anh nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu
“Cô… Không phải không muốn mất đi công việc này sao?!” Tô Mộc vẫn nhàn nhạt hỏi.
Nhưng Thuần Tưởng lại có thể cảm giác được, hàm ý khác của anh.
“Anh, anh, anh có thể giúp tôi?” Đôi mắt to bật ra ánh sáng, Thuần Tưởng nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt mặc dù có một tia nghi ngờ, nhưng vẫn là hy vọng mong chờ nhiều hơn
Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, Tô Mộc không chút lưu tình cười ra tiếng, bất quá, không biết có phải do tác dụng của việc tiêm hay không, hình như nha đầu này đã khôi phục lại tinh thần rồi …
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 9: Cố Gắng Lên! Bé Ngoan Của Tôi! Ads “Mới quen hai ngày, cô nói đi, cô còn thiếu tôi một cái nhân tình nữa… Tôi dựa vào gì mà giúp cô?” Tô Mộc khoanh tay lại, mỉm cười đánh giá cô.
“Tôi, tôi… Tóm lại, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể mất phần việc này!” Thuần Tưởng chân thành nói, cắn chặt răng nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc dần thu lại nụ cười, khoát khoát tay nói: “Chuyện ba người, tôi đã nhớ kỹ rồi.”
“Cái gì?” Thuần Tưởng không hiểu, nháy mắt mấy cái.
Tô Mộc tiếp tục nói: “Giúp cô giải quyết, xem bệnh cho hai tên kia… A, nếu ngày mai cô đem tiền đến nộp đầy đủ thì không thể xem là như vậy được, khám, chữa bệnh rồi còn cho cô mượn phòng ngủ, còn… Bảo vệ công việc cho tên ngu ngốc này.”
“Anh, anh nói cái gì?!” Thuần Tưởng trợn to hai mắt, nét mặt quả đúng như Tô Mộc nói – bảng pha màu, vừa hưng phấn vừa kỳ quái.
Hưng phấn cũng đúng thôi, chẳng những Tô Mộc chịu giúp cô mà biểu hiện tốt ngày đầu tiên của cô cũng không bị mất! Nhưng kỳ lạ, không phải Tô Mộc này chán ghét cô lắm sao? Cần gì phải giúp cô? Chẳng lẽ thấy cô thất bại, thương tâm khổ sở, anh ta không nỡ sao?
Tô Mộc nhẹ nhàng suy đoán được tâm trạng của cô, cùng suy nghĩ nội tâm của cô, anh lơ đễnh, mặc dù cô ngốc này gây nên rất nhiều chuyện xui xẻo, nhưng anh vẫn thấy vui vẻ, vẫn thấy thú vị, nhưng đang ở trong bóng tối, chẳng lẽ đá tên “tay trói gà không chặt” này một cước, làm chuyện ti tiện như thế, không phải tác phong của anh.
Huống chi, anh bất quá cũng chỉ muốn xem phản ứng chậm chạp, nét mặt buồn cười của cô thôi, thật không có ý muốn cô gặp chuyện xui xẻo, nói thật ra, hai người cũng đâu có thâm cừu đại hận gì mà hại cô đến tình cảnh như vậy.
Được rồi, tổng kết lại, ý của Tô Mộc vẫn là sẽ giúp cô tiếp tục đi làm trong nhà hàng đó, dĩ nhiên, anh chẳng có ý khác, chẳng là thấy nơi nàng khô khan chả thú vị, ngày qua ngày tìm chút niềm vui trong đời sống mà thôi. Cho dù cô gái này đi cũng không có ý nghĩa gì
Xác định được ý nghĩ này, tâm trạng của Tô Mộc cũng không tệ lắm, gật đầu, khó khi anh đi thẳng vào chính đề mà không trêu chọc gì: “Tôi biết cô đang đi làm ở nhà hàng kế bên, tôi đã xin phép giúp cô rồi, chủ quán hình như cũng rất lo lắng cho cô, tôi đang suy nghĩ có nên cho cô đi làm tiếp hay không, dù sao cô cũng hay bị bệnh, có khi không thể khống chế được…”
Thuần Tưởng khẽ mở miệng, có chút ngơ ngác nhìn Tô Mộc, nếu vừa rồi tai cô không nghễnh ngãng, mắt cô không bị hoa, cô không bị ảo giác thì…
Tô Mộc nói anh ta chủ động xin phép giúp cô rồi?
Thật không thể tin được, người này đúng là Transformers a – chính nghĩa và tàn ác cùng tồn tại song song. Rốt cuộc là lồi lõm mạn hay là tiểu quái thú, Thuần Tưởng đột nhiên cảm thấy nàng có chút thấy trước mắt người này liễu.
Giống như biểu tượng của anh ta vậy, anh ta mặc áo bào trắng vào thì sẽ trở thành một bác sĩ cẩn thận tỉ mỉ, cũng có thể trở thành người ác độc, không ngừng trêu cợt cô…
Đến tột cùng…
“Rõ là…” Tô Mộc thấy cô dùng bộ dáng si ngốc nhìn mình, khóe miệng co co giật giật
“A… Vậy, cám ơn anh.” Thuần Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy câu nói này là tốt nhất từ nãy đến giờ
Tô Mộc buông tay: “Không cần để ý, tôi cũng hy vọng cô có thể tiếp tục làm việc ở đó.”
Trong mắt tiểu nha đầu tràn ngập nước mắt và cảm kích, bắt lấy tay Tô Mộc, rốt cuộc cũng nói một câu nói chân thành tha thiết thật lòng thật ý: “Cảm ơn cảm ơn”. Có lẽ, Tô Mộc này thật sự không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô.
“Khách sáo rồi.” Bên môi Tô Mộc vung lên nụ cười xấu xa lần nữa.
Thuần Tưởng nhìn thấy vậy, không khỏi run lên, mỗi lần vẻ mặt này xuất hiện, chứng minh trong đầu Tô Mộc đang có chủ ý xấu xa gì đó.
Quả nhiên, Tô Mộc không chịu buông tay Thuần Tưởng ra, suýt nữa làm Thuần Tưởng giận chết khiếp, trợn trắng mắt nhìn anh
Tô Mộc xem thường nhìn cô: “Không ngừng cố gắng, tôi rất mong đợi xem cô có thể gây ra rắc rối gì, gây ra những chuyện đặc sắc gì, bé ngoan của tôi…”
“Điên!”
Cái đầu của anh!
Thuần Tưởng nhịn không được, nói tục thầm trong lòng, tên hỗn đản này, xem cô như hài kịch sao! Không ngừng cố gắng cái gì chứ? Đồ vô sỉ vô sỉ vô sỉ!
Tức giận xoay người rời đi, Tô Mộc dĩ nhiên cũng không có ý giữ cô lại.
Rầm một tiếng, dùng sức đóng sập cánh cửa sau lưng, Thuần Tưởng cũng đưa tay kéo cửa ra, sập cửa trở về phòng.
Tô Mộc, quả là đại diện của mấy người tâm thần phân liệt, tinh anh tâm thần phân liệt, anh ta rốt cuộc là người như thế nào?! Cho dù anh ta là người tội ác tày trời ác độc vô cùng, nhưng đôi khi lại biểu lộ ra nét mặt mê hoặc cô, ngoài miệng thì ác độc, nhưng hành động thì ít nhiều cũng gọi là quan tâm.
Nhưng khi cô nghĩ rằng có cơ hội giảng hòa cùng người này, anh ta lại trở nên quá đáng như vậy!!!
Thở phì phò ngã xuống giường, lúc này Thuần Tưởng thật sự rất mệt mỏi, đắp chăn lên, không suy nghĩ nhiều gì đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ, ngủ rất ngon.
Thuần Tưởng đánh một giấc đến sáng, khi tỉnh lại là vì tiếng đóng cửa của nhà bên làm cho tỉnh lại, theo bản năng, cô liền nghĩ người kia đã đi ra khỏi cửa.
A!
|
Cuống quít bò dậy từ trên giường, xe là của Tô Mộc, phòng khám cũng do anh ta mở, đi sớm hay muộn gì cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, cho nên không cần suy nghĩ cũng biết bình thường Tô Mộc đi làm trễ hơn cô nhiều, mà bây giờ anh ta đã đóng cửa đi ra, có thể biết, thời gian không còn sớm nữa.
Thuần Tưởng phản ứng nhanh chóng, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, phát hiện vẫn còn thời gian, cô thở phào một hơi, lại phát hiện một vấn đề khác
Hy vọng có thể đuổi kịp xe bus, thời gian này cũng không còn sớm nữa.
Cầm lấy túi xách, Thuần Tưởng vội vàng chạy xuống lầu, nhưng trong khoảnh khắc đó… Tên Tô Mộc kia… Vẫn chưa đi…
Chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng dừng lại trước nhà trọ này thật không hợp, ho dù muốn làm bộ không thấy cũng khó.
Cúi đầu, Tưởng Tưởng, kiên trì đi qua đi…
Đột nhiên, một tiếng kèn cao vút vang lên bên tai, Tô Mộc nghiêng mặt, ló đầu ra ngoài cửa xe: “Lên xe!”
Hai chữ ngắn gọn, anh ta giống hệt như mấy nam diễn viên chính trong phim thần tượng vậy, giọng nói bá đạo, không thể phản bác, chỉ tiếc là chưa bao giờ Thuần Tưởng nghĩ mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính. Còn khẳng định chắc nịch, một người như Tô Mộc, nhất định chỉ tìm cô để làm trò cười, tìm thú vui mà thôi, đừng nói là thích cô, thậm chí còn chán cô.
“Cám ơn ý tốt của Bác sĩ Tô, tôi... Tôi nghĩ hay là để tôi tự đi được rồi, không cần làm phiền anh.” Thuần Tưởng nghĩ nghĩ xong, cung kính nói.
Nói thế nào đây, Tô Mộc dù sao cũng xem như có ân với cô, cô đã nợ nhân tình, không thể dùng vẻ mặt hung thần ác sát nói chuyện với anh ta được, mặc dù lời nói tối qua của anh ta rõ ràng là chọc cô.
“Mau lên xe, nếu không cả hai chúng ta đều trễ, dù sao cũng thuận đường, cô thấy không tự nhiên như vậy, ngược lại càng làm người ta thấy kỳ quái.” Tô Mộc không biểu hiện ra tâm trạng gì, chỉ đơn giản là trần thuật sự thật.
“Này…” Cước bộ của Thuần Tưởng dừng lại một chút, lấy điện thoại ra xem lại, không thể từ chối nữa, sắp muộn giờ rồi, mau lên xe.
Dọc theo đường đi, hai người đều yên lặng, cuối cùng vẫn là Tô Mộc mở miệng trước: “Cô bị bệnh, mấy ngày qua còn cố mà làm, tưởng mình là mình đồng da sắt sao?”
Thuần Tưởng mấp máy môi, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa xe: “Nếu Bác sĩ Tô thấy khó khăn thì không cần xen vào, người tôi da dày thịt béo, bị chút bệnh cũng không cần để ý.”
“Tôi đâu có nói là khó khăn” Tô Mộc nhìn phía trước, hàng lông mày đẹp vì câu nói của Thuần Tưởng mà khẽ nhăn lại.
“Người như anh đúng là quá khó khăn!” Thuần Tưởng bĩu môi, quay mặt lại nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc hừ cười một tiếng: “Mới ngày thứ ba, cô đã hiểu tôi đến thế rồi sao?”
Thuần Tưởng nhất thời không biết trả lời thế nào mới đúng, đúng vậy, bọn họ chỉ mới biết nhau ba ngày thôi, ba ngày thì làm sao có thể nhìn thấu một con người?
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Tô Mộc cắt đứt suy nghĩ của Thuần Tưởng suy nghĩ, mở miệng hỏi cô.
Cô nghĩ anh ta đang hỏi về bệnh tình của mình: “Tốt hơn nhiều rồi, cổ họng còn hơi đau nhưng đầu óc cũng tỉnh táo hơn, không còn hồ đồ như hôm qua.”
Có lẽ do bình thường không châm chích gì nên sau ngày hôm qua, bệnh tình của cô dần trở nên khá hơn.
Tô Mộc bật cười: “Không ngờ, thuốc trị bệnh nhà tôi cũng rất có hiệu quả về phương diện trí lực.”
“Này!!! Này!!! Tên này!” Thuần Tưởng giống như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, xù lông nhảy dựng lên, hận không thể dùng móng vuốt quào tên Tô Mộc này vài cái, sao nhân gian lại có tên tai họa thế này chứ?
“Mặc dù đã uống thuốc nhưng cũng phải cẩn thận, hiểu chưa? Đừng như ngày hôm qua, không còn ai tốt bụng cứu cô nữa đâu.” Tô Mộc tiếp tục nói, căn bản không để ý đến người nào đó bị kích thích đến xù lông.
Thuần Tưởng thở phì phò, nhưng trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng tuy Tô Mộc nói vậy nhưng là đang gián tiếp nhắc nhở cô, anh ta từng cứu cô trong lửa, cho dù cô muốn phản kháng cũng không được.
Được, Thuần Tưởng cô đâu phải người nhỏ nhen, cô, nhẫn, nhịn!!!
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 10: Yêu Nghiệt! Chớ Dùng Thủ Đoạn Độc Ác! Ads Thuần Tưởng trở về nhà hàng, ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng cô không còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hề nói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏi bệnh thì không được vào bếp.
Ôi chao…
Thuần Tưởng thở dài lắc đầu, tiếp tục lau bàn, lau băng ghế.
“Cái kia… Thuần Tưởng?!” Một thanh âm ngọt ngào truyền đến từ phía sau, hiển nhiên, chủ nhân của nó đang đến gần cô.
“A… Là cậu!” Thuần Tưởng quay đầu nhìn cô ta, nhanh chóng nhớ được cô ta là người hôm qua đã nói tốt cho Tô Mộc.
“Cô là…” Hiển nhiên, người này Thuần Tưởng quen, nhưng đã nhanh chóng quăng tên người ta lên chín tầng mây rồi.
Cô bé gái mỉm cười ngọt ngào, không để ý người ta đã quên tên mình:
“Viên Hiểu Phong, ha ha… Cái tên quá bình thường phải không? Không có gì đặc sắc, làm người ta không nhớ cũng đúng thôi”
“A, Hiểu Phong.”
Thuần Tưởng vốn là người tuỳ tiện, thuộc tên người ta cũng mau, huống chi Viên Hiểu Phong chủ động đến gần cô, dĩ nhiên cô phải coi trọng mối quan hệ này.
“Đúng rồi, Thuần Tưởng, sáng nay…” Viên Hiểu Phong hơi dừng lại, giống như đang ngập ngừng.
“Cái gì?” Thuần Tưởng thấy cô ta ấp a ấp úng, không hiểu, cô ta muốn nói gì cùng cô? Có cần dùng nét mặt muốn nói rồi lại thôi không?
“Thuần Tưởng, sáng nay, hình như tôi thấy cô ngồi xe của bác sĩ Tô đến… Hai người…” Viên Hiểu Phong chớp chớp mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Thuần Tưởng sửng sốt, sau đó nhích lại gần nhìn rõ Viên Hiểu Phong. Không phải! Không phải! Như vậy mà cũng bị phát hiện, rõ ràng cô đã kêu Tô Mộc dừng xe ở ngã tư, sau đó mới đi bộ đến, căn bản là không muốn làm người ta nghi ngờ, nha đầu này lại…
“Ôi, cô, cô đừng hiểu lầm… Chỉ là vừa lúc gặp phải thôi.” Thấy Thuần Tưởng phản ứng như vậy, Viên Hiểu Phong cũng có chút ngại ngùng.
“Ôi chao, hiểu lầm gì chứ, tôi thấy người hiểu lầm là cô mới đúng!” Thuần Tưởng cười cười, chau mày nói.
“Tôi và anh ta… cùng lắm cũng chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, quan hệ hàng xóm, chả có gì hết!”
Đúng vậy, ngay cả bạn bè cũng không tính.
Viên Hiểu Phong thấy cô không có chút ý lường gạt gì, gật gật đầu. Thuần Tưởng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cô chỉ đành thở dài một tiếng, rõ ràng nha đầu này đang có tâm tư gì đó,
“Này, Hiểu Phong … Nãy giờ có nghe tôi nói chuyện không.”
“Cái gì?” Lúc này đến phiên Viên Hiểu Phong hiển lộ nét mặt nghi ngờ.
“Cô, thích tên cách vách kia sao?” Khi nhắc tới “tên cách vách kia”, Thuần Tưởng không nhịn được mà cắn răng.
Mặt Viên Hiểu Phong lúc này trở nên đỏ hơn, đối với Thuần Tưởng thẳng thắn, cô thật không biết làm sao, mắc cỡ ngại ngùng, hay ngượng ngùng khó xử vốn là cá tính của cô, hôm nay chủ động nói chuyện với Thuần Tưởng chỉ muốn hỏi cho rõ việc cô đi ra từ xe Tô Mộc thôi, thấp thỏm trong lòng, thật sự tò mò với quan hệ của hai người, lúc này mới thật sự…
“Ôi chao…Thật ra người kia cũng không giống như trong trí tưởng tượng của cô đâu.” Thuần Tưởng bĩu môi, tuy muốn nhắc nhở cô ta nhưng thiết nghĩ, đây là chuyện giữa hai người đó nên thôi.
“Ôi chao?! Ý của cô là?” Viên Hiểu Phong hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Thuần Tưởng, vội vàng hỏi.
Thuần Tưởng nhất thời cảm thấy mình quá bà tám, giống như có quá nhiều miệng vậy. Nhưng nghĩ lại thì bà tám vốn là đặc điểm của phụ nữ, cho nên thân là phụ nữ, cô có bà tám một chút cũng không hề chi. Huống chi, cô làm sao có thể để một cô gái trong sáng như vậy bị yêu nghiệt Tô Mộc kia lường gạt chứ, thoạt nhìn cũng biết Viên Hiểu Phong rất thanh thuần, nhất định không thể để Tô Mộc dùng thủ đoạn độc ác.
Nghĩ như vậy, tinh thần trượng nghĩa trong cô vùn vụt bay lên.
“Không có gì nữa, tôi chỉ nói vậy thôi, đôi khi – tri nhân tri diện bất tri tâm! Ngoài mặt cô thấy anh ta vô tội vô cùng, nhưng bên trong thực chất là một con sói háo sắc!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, bộ dáng của Viên Hiểu Phong thật buồn cười.
Cái này đúng là có quá nhiều ý rồi, Viên Hiểu Phong ha ha cười:
“Không ngờ, tiểu tử kia cũng có người thích”.
“Cái gì cái gì?” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, không hiểu rõ ý của cô.
Viên Hiểu Phong cười hắc hắc, nói tiếp: “Hỉ dê dê a.”
“A, cái đó, tôi không có thích.” Thuần Tưởng gặp Viên Hiểu Phong dạt dào ý tứ, cũng phụng bồi hắc hắc nở nụ cười, vừa xoay người lại, đi rửa sạch một bàn, đã dùng cơm xong, chỉ để lại một mảnh hỗn độn trên bàn.
“Vậy cô thích gì a?” Viên Hiểu Phong cũng cầm lấy một cái khăn, bắt đầu lau bàn.
“Tôi hả? Tôi thích vàng phương khối a!” Thuần Tưởng vừa nói, nhếch miệng cười cười.
“Vàng phương khối?!” Viên hiểu ngọn núi tựa hồ rất là không giải thích được.
Thuần Tưởng bĩu môi, lấy điện thoại của mình ra, gõ gõ lên cái nắp màu vàng hình chữ nhật:
“Chính là cái này a, cái này, hải miên cục cưng. Nói về…”
Ôi chao?! Không đúng sao!
Thuần Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, nhíu nhíu mày:
“Hình như bây giờ không thích hợp để nói chuyện này”
Rõ ràng cô đang rất cường điệu, Tô cặn bã thật đáng sợ, không thể trầm mê dưới sắc đẹp của anh ta là tất yếu!!!
“Nói chuyện phiếm vui vẻ lắm sao!” Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng.
Viên Hiểu Phong kinh hãi, vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc của mình, Thuần Tưởng ngay cả quay cũng không dám quay đầu, vội vàng dùng sức lau bàn.
“Ôi… Mấy tiểu nha đầu này thật là…” Người đó bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi về phía bếp.
Thấy người nọ đã rời khỏi, lúc này Thuần Tưởng mới len lén quay đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Viên Hiểu Phong, hai người nhìn nhau cùng le lưỡi, bẽn lẽn cười.
Tô Mộc đứng sau cửa sổ thấy hinh ảnh này không khỏi cười một tiếng, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc. Bỏ tay vào túi áo, anh chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Tần Phong Thành len lén nhìn Tô Mộc, thấy thật kỳ lạ, nhịn không được xoay người nhìn Trương Gia, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, nét mặt biểu hiện rõ “Người này sao vậy?”
Trương Gia thần bí mím môi cười một tiếng:“Hắc, hôm qua lười biếng, tự nhiên bỏ qua màn kịch vui.”
“Trò hay?!” Tần Phong Thành vừa nghe thấy hai chữ này, giống như ngửi được máu gà thỏ vậy, nhảy dựng đến trước mặt Trương Gia, đợi cô kể chuyện.
|
CÁCH VÁCH ĐỪNG NHÌN TRỘM Tác giả: Nấm Truân Cua Nhỏ Chương 11: Nói Ta? Coi Trọng Ta? Ads “Gọi cơm!” Tần Phong Thành nở nụ cười tươi đi đến trước mặt Viên Hiểu Phong nói.
“Dạ, bác sĩ Tần, anh lại đến chọn bữa trưa à… Hôm nay anh muốn ăn món gì? Món đặc biệt có…” Hai gò má của Viên Hiểu Phong khẽ ửng hồng, xoay người sang chỗ khác, chỉ đại vào một dòng chữ trên menu, giả vờ nói.
“Hiểu Phong này, khẩu vị của ba người chúng tôi, chẳng phải cô là người rõ nhất sao.” Tần Phong Thành cười, vỗ vỗ vai Viên Hiểu Phong, nói tiếp: “Làm xong thì đưa tới cho chúng tôi là được.”
“Vậy được rồi!” Viên Hiểu Phong vừa nghe thấy đưa thức ăn qua, tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn.
Tần Phong Thành hơi ngập ngừng một chút, nụ cười rực rỡ vừa rồi trở nên khó xử, giảm tiếng nói thấp xuống, anh nói: “Khoan đã… Có thể nhờ cô gái mới tới làm đưa cơm không?”
Vừa nghe Tần Phong Thành nói vậy, sắc mặt Viên Hiểu Phong không khỏi thay đổi, nhưng vẫn cố nở nụ cười, mang theo ý vui đùa nói: “Bác sĩ Tần, sao vậy? Có cơm là được rồi, còn để ý ai mang sao? Đổi một người thì hương vị ngon thêm à?”
“Hắc hắc, không thể nói như vậy, Hiểu Phong, cô đừng hiểu lầm.” Tần Phong Thành làm việc đã lâu trong phòng khám, từ khi nhìn thấy Viên Hiểu Phong vào đưa cơm, đến mỗi bữa ăn đều mang đến đúng giờ, dĩ nhiên hiểu nha đầu này có tâm tư gì.
“Hiểu lầm cái gì, khó khi… Anh coi trọng Thuần Tưởng?” Viên Hiểu Phong đột nhiên nghĩ điều gì đó, hỏi anh.
Biết điều một chút, thì đừng có hiểu lầm…
Thuần Tưởng, anh biết Thuần Tưởng là người mới, hơn nữa… Đây là cô gái mà Lão Đại của bọn họ có hứng thú, anh đâu có dám động ý biến thái, huống chi… Ngay cả nhìn anh cũng chưa nhìn một cái, làm sao có thể gọi là “coi trọng” được.
Sở dĩ gọi Thuần Tưởng đưa cơm dĩ nhiên là muốn tìm hiểu cô gái trong truyền thuyết này – ít nhất là trong “truyền thuyết” ba hoa chích chòe của Trương Gia. Hơn nữa, anh cũng muốn xem khi Lão Đại và Thuần Tưởng chạm mặt, sao hỏa đụng địa cầu sẽ kinh bạo thế nào.
Hôm qua trốn việc, kết quả là bỏ lỡ trò hay, biết vậy chẳng làm, dĩ nhiên, anh có biện pháp của anh, nếu không thể thấy tự nhiên, anh cũng có thể tự chế tạo.
Nhìn nụ cười quỷ dị của Tần Phong Thành, Viên Hiểu Phong nhịn không được sờ sờ tay, giả vờ run run nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần kêu Thuần Tưởng đưa qua là được chứ gì? Dù sao cô ấy cũng đang bị bệnh, cô ấy đưa qua rồi nhờ mọi người xem bệnh giùm cô ấy một chút.”
Viên Hiểu Phong không quên hảo tâm nhắc nhở, sau đó chớp mắt mấy cái, dùng giọng nói mập mờ nói: “Tôi đang giúp anh đó nha, nhớ phải giữ lại ấn tượng tốt với người ta.”
“Cái gì chứ? Nha đầu này, lấm la lấm lét, còn không mau đi dặn dò nhà bếp, cứ vậy đi, tôi về trước.” Tần Phong Thành nói xong, nghênh ngang tự nhiên rời khỏi.
Thật ra, từ khi Tần Phong Thành bước vào, Thuần Tưởng đã thấy được, mặc dù không biết người này là ai nhưng nhìn bộ dáng anh ta nói chuyện với Hiểu Phong, không có ý đi lên quấy rầy, thấy Tần Phong Thành vừa đi, cô liền chui ra khỏi góc, kéo kéo tay Viên Hiểu Phong:
“Này này, tiểu suất ca vừa rồi là ai vậy?” Cười cười đi lên, đẩy bả vai Viên Hiểu Phong, Thuần Tưởng liếm liếm môi dưới, cười hắc hắc: “Thế nào? Thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, là bạn trai sao?”
“Đang nói bậy gì đó!” Viên Hiểu Phong trừng lớn hai mắt nhìn Thuần Tưởng, lắc đầu nói: “Người ta đâu có coi trọng tôi a.”
“Hừ hừ, tôi thấy… Là cô không chịu người ta thì có.” Chỉ xem trọng tên họ Tô kia thôi. Bĩu môi, Thuần Tưởng thấy không chỉ Hiểu Phong bị mê hoặc mà ngay cả mắt thưởng thức cũng biến mất.
“Đừng nói lung tung!!! Người ta thật sự không chịu tôi!” Vẻn vẹn nửa ngày, đã rất quen thuộc với nha đầu này, Viên Hiểu Phong vốn hướng nội cũng bày tỏ hết trước mặt Thuần Tưởng, hay là do Thuần Tưởng dễ dàng ảnh hưởng đến người khác? Làm Viên Hiểu Phong vốn rụt rè nhưng khi đứng trước mặt cô cũng trở nên vui vẻ, tự nhiên.
“Tôi thấy… Thật sự là vậy!” Thuần Tưởng hơi hất càm, ánh mắt nhìn phía Tần Phong Thành đi.
“Ha hả, đừng nói tôi, thật ra là vì...” Viên Hiểu Phong dương dương đắc ý xoay người lại, mặt đối mặt với Thuần Tưởng: “Người ta coi trọng là cô đấy …”
“A?! Ha ha, cô đang nói đùa phải không? Tôi không quen với anh ta nha!”
Thuần Tưởng chỉ cười xem thường, khoát khoát tay nói: “Không thể nào, tôi thật sự chưa từng quen anh ta.” Thật sự là không có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia, Thuần Tưởng xác định, Viên Hiểu Phong đang đùa bỡn với cô.
“Hơn nữa…” Cô bĩu môi, có chút tức giận ném chiếc khăn lên bàn: “Tôi đâu có dễ nhìn lắm… Chỉ có thể là tôi yêu bọn họ thôi, làm gì có phần bọn họ yêu tôi, thôi đi.”
|