Yêu Nữa Được Không
|
|
Chương 25 Ads - Về nhà rồi đây !
Tuệ Lâm uể oải bỏ túi xách xuống và nằm dài lên sofa than thở. Bảo Yến cũng thoát khỏi Yahoo nhanh chóng để chuẩn bị nghe cô bạn huyên thuyên về ngày làm việc đầu tiên. Bảo Yến hỏi :
- Mọi chuyện sao thế ?
- Trăng sao gì ? Chỉ có chị giám đốc dễ thương như chị Khiết Nhã mới không đuổi thẳng tớ trong ngày đầu tiên thôi.
- Cậu lại gây họa với cái tật bẩm sinh à ?
- Ôi … Bảo Yến, chỉ mình cậu là hiểu tớ thôi.
Tuệ Lâm tiều tụy liêu xiêu lại tủ lạnh lấy một chai nước cam để uống rồi kể :
- Đầu tiên, tớ gặp phải một tên dê xồm.
- Dê xồm à ?
- Tớ nghĩ vậy !
- Tức là không phải vậy !
- Thật ra đó là đối tác của công ty. Chỉ tại ông ta có chùm râu dê và bị cận.
- Chỉ vậy thôi. Cận thị thì liên quan gì ?
- Kính sát tròng của ông ta bị lệch, và thế là ông ấy vào nhầm toilet nữ để chỉnh lại. Đúng lúc tớ bước ra. Và vẫn y tật cũ, tớ lấy chiếc giày … tớ không nhớ đã đập ông ta bao nhiêu cái vào đầu.
- Trời ơi, với cái đôi giày gót này sao?
Tuệ Lâm gật đầu còn Bảo Yến thì thẩn thờ với đôi giày gót cao và nhọn đã bị mòn hơn phân nửa….
- Còn chuyện thứ 2 …
- Vẫn lại là với đàn ông. Nhưng lần này tớ chắc chắn là dê xồm thật. Hắn cứ rình theo tớ.
- Rồi làm sao ?
- Tớ sẵn tay đang sắp xếp đôi giày. Quăng thật mạnh vào mặt hắn ! Kết quả là chiếc giày bay qua cửa sổ, rơi thẳng xuống dòng kênh đen kịt.
- Cậu bị cái gì thế hả ? Hành động như một con hâm.
- Tự vệ mà.
- Rồi còn chuyện gì nữa ?
- Lúc tớ lúi húi chạy vào thang máy đi mong chiếc giày chưa chìm xuống. Tớ đã va phải chị Khiết Nhã. Làm chị ấy té bong gân cổ tay luôn.
- Trời ơi là trời ! Vua phá hoại.
- Tớ định gọi điện cho anh Mạnh kể cho anh ấy. Nhưng kể cho cậu nghe, sao cậu phản ứng dữ thế ?
- Chẳng ai mỉm cười khi nghe câu chuyện này đâu. Thôi tớ nghe cũng phát bệnh rồi. Tớ đi lên đây ! Nhớ một chuyện này !
- Chuyện gì ?
- Đừng bao giờ gọi cho anh chàng cậu thầm thương trộm nhớ câu chuyện này. Nếu không đừng hòng gặp lại anh ta.
- Thế à …
Bảo Yến trở lại phòng, Tuệ Lâm cũng nằm dài xuống và mệt mỏi nghĩ ngợi. Đúng là có một công việc đã khó. Làm thật tốt công việc đó thì còn phải cố gắng gấp bội. Nhưng đây là việc Tuệ Lâm thích, đâu đơn giản chỉ làm cho vui. Nghĩ tới Tiến Mạnh, Tuệ Lâm lại nhoẻn cười một mình.
Tiến Mạnh cũng đang ngồi trầm lặng ở một quán bar. Anh đang ngồi im và suy nghĩ. Suốt từ nãy tới giờ anh đã từ chối hàng loạt cô gái đến làm quen. Mạnh cũng không hiểu vì sao mình đã trở nên lãnh cảm với con gái dù từ bấy lâu nay, quanh anh không thiếu các bóng hồng xinh đẹp. Một mối tình dang dở cho đến tận bây giờ Mạnh không xác định được mối tình ấy đã được đặt dấu chấm hết hay chưa. Anh đi lang thang một mình và nghĩ về tấm danh thiếp đã không trả lại cho Tuệ Lâm hôm trước. Mạnh đứng trước công ty M&N nhìn thẳng lên, thấy ánh đèn đã tắt. Anh lại đi. Đi mãi….
Cho tới khi … Đôi chân dừng bước … Bấm chuông …
Người con gái ra mở cửa. Cô ngạc nhiên khi Mạnh xuất hiện, người con gái xinh đẹp mà Tuệ Lâm đánh giá đẹp như hoa hậu.
|
Chương 26 Ads Đó là Trang Khiết Nhã. Người con gái - Nguyên nhân Mạnh lãnh cảm trước tất cả các cô gái khác và đặt dấu chẩm lửng cho tình yêu của anh trong một thời gian dài.
- Anh đó hả ?
- Không mời anh vào nhà sao ?
- Mời … mời vào !
Khiết Nhã hơi bối rối, còn Mạnh vẫn rất bình thản. Ngồi đối diện với cô, Mạnh nhìn xung quanh :
- Căn nhà không có nhiều thay đổi nhỉ ?
- Sao anh biết em ở đây ?
- Em phải hỏi làm sao anh biết em trở về chứ !
- Vậy thì … làm sao anh biết em đã trở về.
Nhìn Khiết Nhã rồi bật cười thành tiếng, Mạnh lắc đầu :
- Em vẫn như xưa. Luôn làm theo những gì anh yêu cầu.
- Thay đổi để làm gì. Em không trả lời được câu hỏi đó. Nên em vẫn là em của ngày xưa.
Nhìn Khiết Nhã một hồi lâu. Rồi Tiến Mạnh thình lình lao tới ôm hôn Khiết Nhã đắm đuối, nụ hôn được trao một cách mãnh liệt và say đắm. Khiết Nhã cố gắng đẩy Tiến Mạnh ra và lùi lại phía chân tường :
- Anh xem em là cái gì vậy ?
- Anh nhớ em !
Khiết Nhã cũng ứa nước mắt nhìn Tiến Mạnh. Nhưng khi anh càng đến gần thì cô lại càng cố tạo khoảng cách. Tiến Mạnh hỏi :
- Em làm sao thế ? Sao em lại lẫn tránh anh ?
- Chúng ta đã đánh mất nhau lâu rồi.
- Chúng ta chỉ xa nhau chứ không đánh mất nhau. Xa nhau đã lâu nhưng không có nghĩa là anh mất đi cái quyền được trao những cử chỉ yêu thương cho bạn gái của anh. Em lạ thế !
- Không. Em không cho anh làm như vậy.
- Khiết Nhã. Em đã làm anh thắc mắc nhiều năm nay rồi. Cho đến tận bây giờ, em vẫn bắt anh phải đặt dấu chấm hỏi sao ?
- Anh về đi ! Em không muốn nói chuyện này đêm nay. Anh về đi !
Tiến Mạnh nhăn mặt không hiểu những hành động đó của Khiết Nhã. Nhưng anh tôn trọng cô và đã lặng lẽ ra về. Khiết Nhã chỉ ngồi ôm mặt sầu khổ. Từ trong phòng bước ra, một bà cụ tuổi đã cao giọng ồm ồm :
- Cậu ấy nói đúng. Cậu ấy không đánh mất cháu. Chỉ là cháu đang cố từ bỏ.
- Bà ơi ! Cháu không thể nói. Khi mà cháu còn không biết được … Cháu cũng rất khổ tâm khi phải xa anh ấy mà.
Tựa vào vai bà cụ khóc nức nở. Mối quan hệ của Tiến Mạnh và Khiết Nhã gián đoạn là vì nguyên nhân gì ? Nhờ sự kết nối là Tuệ Lâm, họ đã gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách. Nhưng điều đó liệu có phải là một chuyện tốt khi mà Khiết Nhã lại cự tuyệt Tiến Mạnh. Tình yêu là vậy đó ! Cũng có lúc là một dấu chấm than. Cũng có lúc là một dấu chấm phẩy. Và cũng đôi khi là một dấu chấm hết. Nhưng chẳng ai phiền muộn nhiều bằng những ai lao vào tình yêu được định nghĩa bằng một dấu chấm lửng … không tiến - không lùi.
|
Chương 27 Ads Chap 10 :
Đoàn Duy mở mắt ra, thì ra anh đã gục cả đêm ở trên bàn làm việc. Bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của bà Quế. Duy nhăn mặt :
- Mẹ tìm con chi sớm vậy ? Hôm nay con không tới công ty.
- Có rãnh tháp tùng mẹ đi shopping không ? Giờ đã là tân chủ tịch bận bịu tối mắt, không có cơ hội dắt con trai đi khoe với mấy bà bạn.
- Mẹ khoe con làm gì ?
- Mẹ tự hào mẹ có con trai giỏi, đẹp trai.
- Thôi mà mẹ.
- Thôi mà con. Mẹ chờ con ở dưới nhà nhé !
Duy xì một tiếng rồi đóng cửa phòng lại. Nghĩ thế nào thì cũng nên dành ngày chủ nhật cho gia đình. Thay quần áo bảnh bao, Duy lên tầng trên thắp cho ba vài nén nhang rồi bước sang phòng bà nội của anh. Bà bị tai biến, bị liệt và phải ngồi xe lăn, Duy cũng không biết vì sao từ ngày anh trở về, bà nội đã không còn nói chuyện với ai nữa. Dù hơi buồn nhưng không lúc nào Duy quên lên chào bà nội mỗi khi đi làm. Bà luôn dành cho Duy ánh mắt trìu mến dù không còn nói chuyện được nữa. Ngồi với bà nội, Duy nói :
- Bà ơi, hôm nay trời rất đẹp ! Lát nữa con đi chơi với mẹ. Con luôn muốn dành ngày nghỉ của con cho gia đình. Con cũng muốn đưa bà đi chơi.
Nắm nhẹ lấy tay bà, bà già cười nhạt nhưng điều đó cũng làm Duy cảm thấy vui :
- Con biết bà thương con nhất. Bà ơi, con muốn được nghe giọng nói của bà.
- Duy à ! Đi thôi con.
Mặt bà cụ như tái lại khi nghe tiếng của bà Quế. Duy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng cho qua rồi chào tạm biệt bà và lái xe đưa mẹ đi mua sắm. Lái xe đi dọc những cửa hàng đắt đỏ ở quận 1 bà cũng không thích. Tình cờ chiếc xe chạy ngang công ty M&N, được chú ý bởi thiết kế khá độc đáo của cao ốc này, Duy và bà Quế cùng nhau lên lầu. Bà Quế lựa chọn toàn những loại giày nhập đắt đỏ. Tuệ Lâm đang kiểm tra lại các loại giày và sắp xếp chúng theo thứ tự, mẫu mã. Đang lùi lùi lại tìm cỡ giày thích hợp thì chạm lưng với một người. Ngước lên nhìn, Tuệ Lâm nheo mắt :
- Lý Đoàn Duy !
- Lại là cô hả ?
- Anh lãng vãn ở mấy chỗ này làm gì ?
- Cô tới đây tìm giày để ném người nữa đó hả ?
- Tôi hỏi anh trước.
- Tôi hỏi trước.
Cả hai đang đôi co làm ồn cả một khu, bà Quế quay lại thì nhận ra cô nàng hôm nọ đưa cậu con trai về nhà. Bà hớn hở :
- Là cháu đó sao ? Tiểu công chúa !
- Ơ … Mẹ gọi cô ta là gì ?
- Con không thấy bạn của con xinh xắn như một công chúa à ?
Bà Quế khoác lấy tay Tuệ Lâm, cô nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên còn Đoàn Duy thì trố mắt mà nhìn. Tuệ Lâm lễ phép :
- Chào cô ! Sao cô biết con làm việc ở đây ?
- Cô cũng mới biết đấy. Tình cờ cô ghé ngang chỗ này thôi. Vậy là con cũng đã có công việc à ?
- Con mới làm mấy ngày thôi ạ.
- Vậy là cô biết chỗ làm của con rồi nhé. Cô sẽ tìm con đi uống cà phê với cô.
- Mẹ à …
Đoàn Duy ngại ngùng kéo bà Quế lại rồi ghé sát vào tai :
- Cô ta không phải bạn gái của con.
- Không phải tất cũng phải. Mẹ thấy hai con đẹp đôi đấy !
- Mẹ à. Về thôi ! Tới giờ mẹ hẹn bạn của mẹ đánh golf rồi.
- Này này …
- Con biết. Mẹ lựa hết chứ gì. Ok ! Con thanh toán hết.
- Ơ nhưng mà …
- Mẹ ra xe trước chờ con. OK ?
|
Chương 28 Ads Tuệ Lâm thanh toán và bỏ những đôi giày vào túi xách. Đoàn Duy đứng nhìn cô làm từng công việc, cô nàng nhăn mặt :
- Anh thôi cái nhìn đểu đó được không ? Lại muốn ăn tát tay à ?
- Không. Cô mặc quần jean mua ở đâu thế ?
- Sao ? Có đẹp không ? Tôi mua ở Milan trong kỳ nghỉ hè !
Duy cười hô hố rồi nói :
- Lương một tháng ở đây đủ mua vé khứ hồi đi Milan không ?
- Để làm gì ?
Anh chàng lại cười một nụ cười khó hiểu. Duy nói :
- Cô nên kiện cái hãng may quần jean này đi ! Dây kéo họ may lỏng lẻo quá !
Rồi anh chàng rút tấm thẻ thanh toán từ tay Tuệ Lâm bỏ đi. Tuệ Lâm nhìn xuống gượng đỏ cả mặt và chạy vào toilet. Duy không thể nhịn cười cho đến khi ra tận xe. Bà Quế hỏi :
- Con lại tranh thủ chọc ghẹo đó hả ?
- Không.
- Thế sao lại cười ?
Vừa dứt lời, hai mẹ con nghe một tiếng rầm. Duy mở cửa bước ra, một chiếc giày hiệu nằm trên mui xe, anh ngước lên nhìn. Gương mặt cau có của Tuệ Lâm ngước mặt ra nhìn ở cửa sổ tầng 4. Duy nhoẻn miệng cười, Tuệ Lâm hét to :
- Lý Đoàn Duy ! Nhớ đấy !
- Đã kéo rồi đấy hả ?
Duy lại phải né vì tiếp tục chiếc giày khác bay xuống. Anh cẩn thận nhặt lại rồi bước vào xe. Bà Quế hỏi :
- Chuyện gì vậy ?
- Lí do con cười ấy mà.
Nói rồi và lái xe đi. Khiết Nhã trông thấy Tuệ Lâm đứng bên ngoài cửa sổ, cô nán lại và hỏi :
- Em có chuyện gì thế ?
- Em vừa mới quăng một đôi giày vào người em ghét.
- Em lại quăng giày hả ?
Khiết Nhã khẩn trương, mặt lộ rõ lo lắng. Tuệ Lâm lắc đầu :
- Chị yên tâm. Lần này là đôi giày của em.
- Rồi em lấy gì mà mang ?
- Khi em giận em chỉ biết lấy giày ra và quăng thật mạnh vào chỗ làm em giận. Em thường phải đi chân đất.
- Ôi trời ơi …
Khiết Nhã đang nói chuyện bỗng nhiên cô loạng choạng. Tuệ Lâm hốt hoảng đỡ Khiết Nhã vì suýt nữa cô đã ngã cầu thang :
- Chị Khiết Nhã, chị làm sao thế ?
- Không sao. Chị hơi chóng mặt. Chắc hôm qua chị thức khuya.
- Em đỡ chị về phòng nhé !
- Ừ. Cảm ơn em.
Đợi Tuệ Lâm ra khỏi phòng, Khiết Nhã mới vội vã lấy hộp thuốc trong túi xách ra và uống vội vài viên. Cảm giác lâng lâng chìm ảo đôi lúc, Khiết Nhã mới có thể nhìn kỹ lại không gian xung quanh một cách rõ nét. Mặt cô biến sắc hẳn, nhìn tấm ảnh trên bàn, ảnh cô và Tiến Mạnh ôm ấp nhau bên ly kem Fanny tình nhân. Khiết Nhã buồn bã gục xuống bàn, vai run run, nước mắt tuôn giàn giụa…
Đoàn Duy đi chơi với mẹ đến gần tối mới về, bà Quế đã say tới mức không còn đứng vững được. Duy đỡ bà vào phòng, bà Quế nhìn Duy rồi vuốt tóc, nựng hai má anh và nói lảm nhảm :
- Duy, con có biết con càng ngày càng đẹp trai không ?
- Dạ.
- Càng nhìn … Mẹ càng thấy … con có nét giống mẹ con…
- Nhiều người nói con giống ba mà.
- Ai mà chẳng nói vậy … Vì ba con … Là Lý Gia Đoàn… lời đó cốt chỉ nịnh ba của con.
- Vậy mẹ nói con đẹp giống mẹ hả ?
- Ừ… Con có nhiều nét … giống … mẹ … mẹ của con …
Duy cũng có uống nhiều một chút, nhưng anh vẫn còn đủ một chút tỉnh táo để nghe bà Quế nói gì. Bà nói xong thì chìm hẳn vào giấc ngủ. Duy rời khỏi phòng mới nhớ lại :
- Mẹ của mình … thì chẳng phải làm mẹ sao ?
Rồi Duy cố nghĩ thêm một điều gì đó. Nhưng cơn say rượu lại ập đến làm Duy muốn về phòng thật nhanh và nằm ngủ. Anh chàng tặc lưỡi :
- Ai lại đi chấp nhất người say ! Mẹ say luôn nói nhảm mà.
|
Chương 29 Ads Tuệ Lâm về tới nhà, Bảo Yến vừa dọn thức ăn lên bàn. Trông thấy đôi chân trần của Tuệ Lâm, Bảo Yến hỏi :
- Trời ơi ! Lại mất giày !
- Ừ.
- Ai là nạn nhân thế ?
- Lý Đoàn Duy.
- Cậu đã nói ghét anh ta. Sao cứ có chuyện với anh này hoài vậy hả ?
- Anh ta cứ ve vãn y như là đeo bám tớ. Cứ vài ngày không hẹn mà gặp. Anh ta lại xuất hiện trước mặt tớ.
- Hai người trông cũng đẹp đôi đó chứ !
- Cho tớ xin đi ! Tớ chẳng bao giờ nghĩ về loại đàn ông đó nhiều hơn 2 phút.
- Thì chỉ 3 phút trở lên thôi chứ gì.
- 3 phút trở lên hả ? … Có đó chứ !
Trông thấy ánh mắt hí hửng của Tuệ Lâm, Bảo Yến lật đật đứng dậy kéo cô nàng ra khỏi sofa :
- Đi lên phòng tắm rửa. Người cậu đầy mùi bụi đường. Để tối, vào giấc mơ hãy gặp anh Mạnh của cậu. Tớ đói bụng rồi !
Lạ thật, trên đời này sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế. Giữa Đoàn Duy và Tuệ Lâm có phải chăng là có duyên ? Đi đến đâu cũng có cơ hội gặp nhau. Hay giữa Khiết Nhã và Tiến Mạnh là số phận, dù yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau vì một lí do mà một trong hai không thể nói. Một người khóc, một người đau cho một mối tình dang dở.
Chuông điện thoại reo…
Khiết Nhã thức giấc, thấy số máy điện thoại nhưng cô không bắt máy. Ở phía đầu dây bên kia, Tiến Mạnh nửa say nửa tỉnh không ngừng bầm recall. Miệng cũng lắp bắp hai ba câu :
- Trả lời anh đi ! Xin em !
Ôi ! Tình yêu …
|