Chồng Hờ Ơi ! Vợ Yêu Chồng Mất Rồi !
|
|
Chap 4: Bữa cơm gia đình! Vì cũng không phải lần đầu nấu nướng gì cả nên 2 đứa chúng nó nấu cũng nhanh. Tuy chỉ biết nấu 1 số món dân dã nhưng nhìn mà phát thèm. Đúng 11h, bữa cơm đã dọn lên với những món đủ vị: mặn, ngọt,... Bọn hắn ngạc nhiên lắm, tưởng rằng là tiểu thư một nhà dòng dõi như vậy mà cũng biết nấu ăn. Thế là may cho giúp việc, bọn nó không biết nấu thì có mà tung nhà bếp. - Ê! Có định ăn không thì bảo? Đói rồi đấy! - Nó xoa xoa tay trước mặt hắn! - Chủ ngữ đâu? - hắn cau mày. - Đây. Kiểu này đi khám mắt đê! Mày nhể? - Nó quay sang Huyền cười tươi roi rói ra! Phong ôm lấy Huyền. Huyền chỉ có thể giẫy dụa mà hét: - Bỏ ra. Dê xồm vừa thôi! - Trật tự - hắn nói nhẹ nhàng bên tai mà Huyền dựng hết cả tóc gáy lên. - Thôi ăn cơm! - hắn nói. 4 người ăn cơm trong không khí khá vui vẻ nhưng cũng khá là "đen tối". Bọn hắn ăn mà thấy ngon không thể tả. Có lẽ vì ăn sơn hào hải vị nhiều quá rồi bây giờ ăn một số món có phần dân dã thế này thì lại là một hương vị mới. Bọn hắn ăn ngấu nghiến làm bọn nó phát hoảng. 12h đúng. Bữa cơm cũng kết thúc. Đống bát đũa, xoong chảo được chuyển hết cho người giúp việc. Bọn nó thì hí hửng đi xem tivi. Bọn hắn lắc đầu mà ngồi cạnh chúng nó. Chiều bọn hắn lại phải đến công ty. Vì chuẩn bị cho buổi sáng mà phải gác "núi" công việc lại. Đến tối muộn bọn hắn mới vác xác về. Người nào về phòng người ấy. Giờ Huyền đã ngủ. Phong nhẹ nhàng vào phòng, tắm rửa rồi ôm Huyền ngủ. Hôm nay giường thêm người nên anh ấy thấy ấm! Phòng hắn, nó đèn vẫn sáng. Nó đang đọc sách. Nó rất thích sách, truyện, tiểu thuyết. Cũng như nhiều cô gái trẻ khác, nó cũng muốn có một tình yêu đẹp như vậy. Thấy hắn mở cửa, nó đứng dậy, hỏi nhẹ nhàng: - Anh về rồi sao? Ăn chưa tôi... à em dọn cho mà ăn. - Vẫn ngượng mồm nói em lắm. Vừa nói nó vừa xách cặp vào cho hắn. - Ừ! Mới về. Ăn bên ngoài với Phong rồi. - hắn mệt lắm nhưng nghe nó quan tâm như vậy lại nổi hứng trêu nó tí. Nói xong, hắn ôm nó bế lên giường... - Quan tâm anh rồi sao nhóc? - giọng mờ ám. - Ê ê! Tránh tôi ra cái, nóng. Mà anh định làm gì tôi? - Nó hơi hãi Dứt lời thì hắn hôn nó. Nó cố đẩy ra nhưng không được. Mãi một lúc hắn bỏ ra nó mới thở hổn hển: - Lại tôi. Sự trừng phạt lần đầu nhẹ nhất cho em! - hắn khá vui - Rồi rồi. Bây giờ xin anh tránh ra em đi ngủ. Đi tắm đi! - Được. Haha. Mặt em hồng nhìn yêu lắm! - hắn cười to rồi vào nhà tắm. Nó đỏ mặt. Đáng ghét mà! Nó phải chuồn nhanh không chết dở. Nó mang 1 cái gối xuống phòng cho người giúp việc ngủ. Họ thấy cô chủ xuống thì cuống cuồng dậy chào. Nó thân thiệt cười chào như một người bạn. Một lúc rồi lên tiếng: - Cho em ngủ đây một hôm với nhá! Đi mà các chị! Họ giật mình. Chẳng lẽ cô chủ bị cậu chủ ăn hiếp. Bây giờ cho cô chủ ngủ ở đây thì thể nào cũng đắc tội với cậu chủ, nhưng không cho thì lại đắc tội với cô chủ. Làm sao bây giờ? - Cô chủ à! Bọn em e rằng cậu chủ sẽ mắng bọn em rồi đuổi việc mất. Cô chủ về phòng ngủ đi ạ! - Các cô thi nhau nói. - Yên tâm. Em xin phép rồi, cho em ngủ ở đây đi! - Nó nũng nịu. Chẳng ai nhịn được cái mặt xinh đẹp chết người này của nó cả. - Vâng. Vậy có gì cô chủ nói với cậu chủ 1 tiếng không chết bọn em. Mà cô chủ đừng xưng em gọi chị nữa. Bọn em không dám ạ! - Một cô giúp việc rụt rè lên tiếng. - Được. Vậy thì gọi em bằng Mai đi. Đừng gọi cô chủ. Em không thích. - Vâng, Mai! - Tất cả lên tiếng. Tất cả mọi người lên chiếc giường ấm áp. Họ nói nhiều chuyện lắm, chuyện vui có, chuyện buồn có rồi từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm... Đọc tiếp: Chap 5: To gan gớm nhỉ!
|
Chap 5: To gan gớm nhỉ! Sau khi hắn tắm xong, nhìn lên chiếc giường kia trống trơn, chỉ còn lại một chiếc gối mà đáng ra phải là hai, một chiếc chăn nhăn nhúm ở đó. Nó đâu? Nó đi đâu? Hắn ra phòng khách, không có. Sang phòng Huyền Phong, chỉ thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ ngon lành, không có. Lên các phòng khác, cũng không có. Hắn tìm đủ các phòng. Chỉ còn phòng cho người giúp việc là hắn chưa vào. Nhẹ nhàng mở cửa, đập ngay vào mắt là thân hình nhỏ bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Đến gần nó, hắn bế bổng nó lên. Nó mơ màng. Nó mơ thấy một chàng hoàng tử đang bế nó lên và cười với nó. Nó nhẹ dựa đầu vào vị hoàng tử ấy. Mơ như thật, nó dựa đầu vào ngực hắn. Hắn cười nhẹ: - Đúng là nhóc con. Không thể không cho em một trận rồi. Hắn bế nó về, lên chiếc giường kia. Nhẹ đặt nó xuống rồi hắn nằm cạnh, nắm tay nó. Tay nó ấm lắm, ngọt lắm. Hắn khẽ cười rồi chìm vào giấc mơ cùng nó. Đêm. Nó quay người, ôm chầm lấy hắn rồi hôn lên má hắn làm hắn tỉnh giấc. Ôi giời ơi, nó làm gì với hắn thế này. Có lẽ nó không hiểu sự kiềm chế của đàn ông rất có hạn. Sống với nó kiểu này thì như cực hình ấy. Sáng hôm sau. Căn nhà biệt thự cao sang gần như đổ! Nó với Huyền hét như Trái Đất sắp nổ! Hắn với Phong cuống cuồng dậy. - Anh hôm qua làm gì tôi? - Nó với Huyền hỏi trong khi 2 đứa khác phòng nhau. - Làm gì đâu/ chẳng làm gì. Chẳng lẽ em/vợ muốn? - hắn với Phong rất là bình thản. Nó, Huyền khám xét một lượt. Nhận thấy quả thật không có gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm. Huyền đi vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân. Phong thì cười khúc khích. Nó thấy lạ. Tại sao hôm qua mình ngủ ở phòng giúp việc mà bây giờ lại ở đây, ngủ cùng hắn? Thấy cái mặt nó thắc mắc như vậy, hắn lên tiếng: - Em hôm qua dám chạy sang phòng kia ngủ, anh phải đi tìm mãi. Cuối cùng đem em về đây! - Thế à? Không cám ơn nhá. Nó vào nhà tắm, cũng giống Huyền. Quả là đau tim mà. Lại một ngày mới hắn - nó, Huyền - Phong sống với nhau rồi... Đọc tiếp: Chap 6: Tai hoạ.
|
Chap 6: Tai hoạ. Nó và Huyền cũng quen với cuộc sống nơi đây. Mỗi ngày, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối đều nấu cho hắn và Phong ăn. Có lẽ Huyền và Phong cũng có tình cảm với nhau. Bây giờ gặp nhau thì tỏ ra thân mật. Nó thực sự nhiều lúc còn nổi cơn ghen tị! Sáng nay, hắn và Phong chuẩn bị đi làm. Vừa bước ra khỏi cửa thì có một cô gái xinh đẹp chạy đến ôm trầm lấy Phong. Huyền ngỡ ngàng. Cô gái mở miệng: - Trời ơi anh yêu à! Lâu không đến thăm em em nhớ anh quá à nha! - Sau đó cô gái cười tươi roi rói. - Bỏ tôi ra đi. Em đang làm cái gì vậy? - Phong bực bội. Huyền sụp xuống, hoảng loạn. Cô ta là ai kia chứ? Phong quen cô ta? - Cô là ai? - Huyền nói giọng lạnh. - Chẳng lẽ phải khai báo với...người giúp việc à? - Cô ta kinh rẻ - Thôi, dù sao nơi đây cũng là của tôi, giúp việc cũng cần biết cô chủ chứ nhỉ. Hiểu chứ? " Bốp" - Phong tát cô ta một cái rõ đau. - Người giúp việc ư? Cô chủ thật sự được tất cả công nhận ở đây. Vợ của Lâm Vĩnh Phong này. Cô ta sững sờ. Nở nụ cười sợ hãi: - Anh à! Đùa em vừa chứ. Em đau tim đó. - Đùa à! Xin lỗi. Không có đâu. Biết rồi thì biến. - Nó dựa vào tường nói mà ai cũng sợ. Nó đã nói thế này thì đã quá là kìm chế rồi. Hắn đẩy cô ta ra ngoài. Dù không nói câu nào cũng hắn cũng rất bực mình. Hắn có cách giải quyết riêng... Phong đến bên Huyền, ôm Huyền trong lòng. Huyền đẩy Phong ra. Tất cả đã mất. Đứng dậy và bỏ lại một câu: - Xin lỗi nhưng quá đủ rồi! - Nhưng giọt nước mặt rơi đầu trên mặt Huyền. - Đi làm đi. Tôi sẽ bên nó. - Nó đỡ Huyền lên phòng để cho Phong và hắn nhìn theo với ánh mắt đau nhói. - Đi. - hắn quàng vai Phong đưa lên xe Suốt một ngày, nó ngồi an ủi Huyền. Huyền vẫn khóc. Nó cũng đành chịu. Có lẽ Phong tự giải quyết tốt hơn. Tối. Phong và hắn trở về. Huyền không muốn gặp mặt Phong nên bảo nó cùng ăn cơm trước rồi trở về phòng. Nó mệt, đã ngủ. Huyền không khóc nữa nhưng lòng nặng trĩu. Phong bước vào phòng. Tối om. Bật đèn lên thì thấy Huyền đang nhìn ra ban công. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ôm từ sau lưng Huyền, Phong lên tiếng: - Anh thực sự xin lỗi. Thực sự xin lỗi em. Nhưng hãy cho anh giải thích. 1 lần thôi. - Phong buồn lắm. - Mong anh buông tha tôi đi. Dù anh có giải thích thì nó cũng là sự thưc. Anh đâu thích tôi, có người yêu rồi sao không nói. Nỗi đau này xin để tôi chịu một mình. - Anh không thích em nhưng anh yêu em Huyền à. Thực sự anh với cô ta chỉ là qua đường thôi. Xin em. - Tôi sẽ tạm tin. Giờ muốn ngủ. - Giọng Huyền có vẻ ổn hơn. Phong bế Huyền lên giường. Ôm Huyền ngủ. Tự hứa rằng sau này sẽ không làm gì đau tới Huyền Hắn với nó cũng trải qua một ngày mệt mỏi với người bạn thân của mình nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay... Đọc tiếp: Chap 7: Hẹn hò - Tỏ tình!
|
Chap 7 : Hẹn hò - Tỏ tình! Sau vụ Huyền - Phong đó, tất cả lại trở lên bình yên trở lại.Cô gái đó chính là một người mẫu nổi tiếng hiện nay. Hắn đã cho cô ta kết thúc êm đẹp: dẹp nghề nghiệp và ngồi tù bóc lịch. Không hiểu là hắn làm như thế nào nhưng đủ để không ai dám làm gì đắc tội với 2 bọn nó. Cũng từ đó mà Huyền và Phong nhận ra được tình cảm của mình dành cho đối phương. Phong quyết định tỏ tình với Huyền. Chàng ta thấy bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp lắm rồi. Một buổi chủ nhật đẹp trời, Huyền và nó đang ngồi xem tivi. Kênh Disney nó mới nhí nhảnh chứ lại. Phong quyết định dẹp công việc sang một bên, cho các cánh tay, cánh chân khác làm hộ tí để tạo ra một buổi hẹn hò chính thức. Dù đã ở bên nhau một thời gian khá dài nhưng chúng nó chưa hề có một buổi đi chơi nào với bọn hắn cả. Nhưng bọn hắn cũng bận mà, chúng nó hiểu hết, chưa bao giờ trách cứ đến một lời. - Huyền ơi! Vào phòng anh bảo cái này với! - Tiếng Phong vọng ra. - Đợi em xem nốt. Từ từ! - Huyền khá bực bội. Nó với Huyền rất ghét bị làm phiền khi đang xem tivi, đặc biệt là xem hoạt hình. - Nhanh! Anh chết đến nơi rồi. - Lại vọng ra cái tiếng của Phong nhưng có vẻ cũng bực lắm. - Đây đây! Giục như giục đò ấy - Huyền đành miễn cưỡng lết người về phòng. Huyền mở cửa ra thấy Phong đã đứng đấy. Kéo nhanh Huyền vào rồi đưa một chiếc váy hồng nhạt ra, giọng như ra lệnh Phong nói: - Thay đi rồi dẫn đi chơi. Có đi không? - Ơ anh này hay! Quyết rồi còn hỏi. Mà đi chơi thật á? - Huyền hớn hở. - Vâng! Nhanh lên hộ tôi cái cô ơi! - Phong giận yêu - Cháu đợi cô tí! - Huyền trêu lại rồi chạy vèo vào nhà tắm. Phong đứng ngoài, chỉ biết cười chứ làm gì bây giờ. Thật là thú vị mà. Một lúc sau, Huyền bước ra làm trái tim Phong xao xuyến ( sến quá, các bạn thông cảm ). Trước mặt anh là nàng tiên hay con người vậy? Huyền có sự thay đổi khá lớn. Mọi ngày toàn thấy mặc quần áo ngủ hình Doraemon rồi Pucca,... mà bây giờ trong chiếc váy Phong chọn thì nó quá hoàn hảo. Mọi đường cong trên cơ thể đều được lộ ra cùng chiếc váy, khuôn mặt bầu bĩnh hơi hồng vì ngại lại càng đồng bộ hơn. Tuyệt vời. - Xấu lắm à? Thế để em đi lấy bộ quần áo của em thay. - Huyền ngượng khi Phong cứ nhìn chằm chằm. - Thay anh đánh đòn đó. Đi thôi - Phong lại gần, kéo tay Huyền đi. Chiếc xe nâu bóng loáng nhanh chóng được chuyển bánh. Trái tim hai con người ngồi trên xe đập thình thích như hoà thành một vậy.... Dừng lại sau vài phút trên xe, mở ra một cảnh tượng đẹp như trong cổ tích vậy. Ở trước mặt hai người chính là một cánh đồng hoa đủ màu: tím, vàng, đỏ, hồng,... rực rỡ. - ANH YÊU EM! LÀM NGƯỜI VỢ THẬT SỰ CỦA ANH EM NHÉ! - Phong hét to. Huyền bất ngờ lắm. Huyền tưởng rằng chỉ có trong truyện, tiểu thuyết hay tưởng tượng của mình mà thôi. - EM ĐỒNG Ý ANH À! - Huyền hét lại. Mắt khẽ rơi nhưng giọt nước mắt hạnh phúc. Phong vui lắm. Chạy đến ôm chầm lấy Huyền. - Đừng bao giờ xa anh! - Phong thầm thì. Huyền cười. Một nụ cười rạng rỡ. Ừ! Bây giờ họ là của nhau, chẳng ai có thể chen giữa nữa rồi... Đọc tiếp: Chap 8: Người bí ẩn!
|
Chap 8: Người bí ẩn! ( 1 ) Hôm nay hắn phải "kham" một số việc quan trọng của Phong mà về khá muộn. Hắn có một món quà cho nó vì từ trước đến nay chưa tặng nó được cái gì. - Tặng em này. - là một cái bím tóc nhưng không phải hàng bình thường. Nó được đính kim cương và có thiết bị định vị tiên tiến nhất nhì thế giới chứ chả đùa. - Không bao giờ được tháo ra nghe chưa? - hắn vừa nói giọng nhẹ nhàng nhưng có chút nghiêm khắc vừa kẹp vào cho nó. - Á! Quà hả? Trời ơi thích quá đi mất. - nó sờ lên mà thích thú. " Chụt " - nó thơm vào má hắn. Từ bé sống ở nước ngoài nên nó cũng hơi ảnh hưởng. Theo nó thơm má khi được tặng quà là bình thường. Nhưng với hắn thì đúng thật là "ngây ngất" - Em vừa làm gì thế? - giọng hắn xen sự hạnh phúc, vui vẻ. - Anh tặng em quà thì em thơm má anh thôi mà. Có làm sao đâu. Hề hề. Không thích à? - nó phục phịu, tỉnh bơ. - Thích nhưng mà thích ở đây cơ - hắn chỉ tay vào môi mình. - Mơ à? Có voi đòi tiên á? - mặt nó đã đỏ, vênh mặt lên mắng hắn. Lập tức hắn kéo tay nó rồi đặt lên đôi môi nó một nụ hôn ngọt ngào. Ban đầu có nó dùng tay đẩy ngực hắn ra nhưng cuối cùng thì lại hoà cùng hắn. Phải một lúc lâu...sau cả 2 mới lưu luyến bỏ ra. " Hộc hộc" - nó cần ôxi gấp. - Kĩ thuật của em không tồi nhỉ! Đỡ phải dạy! - hắn cười ha hả. - Thích ăn đòn phải không? - mặt nó đỏ nay càng đỏ hơn. - Sống ở nước ngoài hôn đầy. - Cái gì? - hắn bực tức - Em hôn đàn ông? - Ờ! Ghen à? - nó thích thú. - Em...anh đi tắm! Dọn cơm cho anh. Hắn đi nhanh về phòng để hạ hoả. Một phần là vì nó hôn nhiều người đàn ông hai là dục vọng của mình. Rồi xem, bây giờ có anh ở đây, ai dám động vào em... Đọc tiếp: Chap 8: Người bí ẩn ( 2 ) Chap 8 ( 2 ) : Người bí ẩn! Trong lúc hắn đang tắm thì nó nhận được cuộc gọi của một số máy lạ. Nó do dự một lúc rồi nhấc máy: - Alô. Xin hỏi ai gọi thế ạ? - nó nói trước. - Chào cô. Cô là vợ tương lai của giám đốc Hoàng Bảo Nam phải không? - một giọng nữ vang lên. Có lẽ là một cô gái trẻ. - Vâng. Xin hỏi lại cô là ai? - nó có dự cảm không lành. - À. Tôi là bạn thân của anh ấy. À...tôi rất muốn gặp người vợ tương lai của anh ấy. Cô có thời gian chứ cho ngày mai chứ? - cô ta có vẻ bối rối. - Vâng. Tôi rảnh vào buổi chiều và tối. Ta có thể gặp nhau nếu cô cho tôi một địa chỉ. - Ngày mai anh ấy có một buổi tiệc lúc 8h. Cô hãy bảo anh ấy cho đi cùng, nhé? - Vâng. Tôi sẽ đến. Chào cô. - nó lễ phép chào. " Tút tút " - cô ta đã tắt máy. Lúc này hắn trong phòng tắm bước ra: - Ai thế em? - Em không biết. Cô ấy bảo là bạn anh. Tối mai 8h anh có tiệc phải không? - Ừ! Sao em biết? - hắn vừa nói vừa lau tóc. Nó tiến lại gần, lấy cái khăn của hắn mà lau cho hắn làm hắn khá bất ngờ: - Mai em đi với anh được không? Em vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng là bạn của anh, muốn gặp em ở bữa tiệc đó. Là nữ đó. - Anh muốn mời em đi không được nữa là... Bạn nữ ư? Anh không có. Chỉ có mấy thằng bạn từ xưa thôi em. - Em cũng không biết. Cứ cho em đi cùng anh nhé! Hắn chỉ " ừm " một tiếng rồi bắt lấy tay nó, kéo vào lòng rồi hôn. Nó cũng chẳng kháng cự, triền miên với hắn một lúc. - Nhiều lúc em làm anh khó kiềm chế đấy! - hắn nói với cái giọng khàn khàn mờ mịt. - Em nói anh cần kiềm chế à? - nó tưởng hắn kiềm chế hôn nó cơ? - Thật? - hắn nói ít hơn. - Chẳng lẽ giả. Thích hôn thì cứ hôn. - nó cứ tỉnh bơ. Hắn mới ngớ ra. Nó không hiểu thì phải. Thôi tha, sau này tha hồ... - Chịu em đấy! Ngủ đi. - vừa nói hắn vừa tắt đèn rồi ôm nó ngủ. Căn biệt thự chìm trong yên lặng. Cả Phong lẫn Huyền cũng ngủ rồi... Hôm sau, nó diện một bộ váy màu cam rực rỡ nhưng nó mặc thì rất đẹp và mềm mại. Huyền bảo mệt nên Phong ở nhà cùng. Phải xin mãi hắn mới cho Phong ở nhà. Nó cùng hắn lên chiếc xe mui trần đỏ, phóng vun vút trên đường. Đến nơi, ai cũng phải nhìn nó và hắn mà trầm trồ. Đúng là "trai tài, gái sắc" mà. Nó đi bên cạnh khoát tay hắn vì lúc trước hắn có bảo: - Phải khoát tay anh nếu không muốn làm bữa ăn của anh. Anh chưa ăn thịt người bao giờ em ạ. Đê tiện, dê xồm mà. Nó đỏ mặt, đi cùng hắn đến nhiều bàn chào hỏi. Từ xa, một cô gái trẻ nhếch môi cười: - Chào chị! Chị nghĩ rằng vào "nhà" em dễ thế sao. Em sẽ cho chị biết bước được vào "nhà" em cần phải thế nào. Nó không hề biết, vẫn vui vẻ. Nhưng liệu có lâu hay không... Chap 9: Bắt đầu trò chơi - Start Game!
|