Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta
|
|
Chương 12: Cô giáo, có lẽ… tôi nhớ cô
Sáng hôm sau, Kelly tỉnh lại thì đầu mình nhức như búa bổ không thề nào nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Cô nhìn trang phục trên người đã bị thay đổi, lại nằm trong một căn phòng xa lạ. Kelly lập tức ngồi dậy trong kinh hoàng, chẳng lẽ cô đã bị hãm hại đêm qua sao.
- Tiểu thư, mời cô uống nước canh giải rượu. - Một cô gái đưa chén canh về phía Kel.
- Cô có thể cho tôi biết, đây là đâu hay không. - Kel hỏi.
Cô gái kia không đáp, cúi chào Kel rồi lùi bước ra ngoài. Kelly nhìn xung quanh, cảm giác nơi này cách bài trí thật là quen.
Cánh cửa phòng bật ra, một người đàn ông cao thước tám, gương mặt góc cạnh khá hài hoà, cặp chân mày dày rậm khiến, ánh mắt kia đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, đôi môi kia nhích lên đầy tức giận. Nhưng gương mặt này cô nhớ đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó rồi, rất là quen mắt.
- Anh… là a. - Kelly khẽ nói. - Đây là đâu… vì sao tôi lại ở đây… trang phục của tôi vì sao lại bị thay ra.
- Con vịt kia, cô không nhớ những gì xảy ra đêm qua sao? - Hàn Thế Bảo đi đến gần trước mặt Kel.
- Chuyện đêm qua… - Kel ngồi ngây ra suy nghĩ một chút.
Đêm qua là anh Thiên Ân gọi cô đến Ciz Bar, sau đó là bị lạc mất anh ấy rồi còn bị té ngã. Là một người đàn ông tốt bụng nào đó cứu cô, sau đó anh Thiên Ân bỏ đi vá để lạc mất đối tượng cần tìm. Cô tức giận bản thân mình hậu đậu nên đã uống rượu… là cô đã uống cái thứ mà chưa từng động vào.
- Anh là người đã cứu tôi ra khỏi đám đông ở Ciz? - Kel đưa ánh mắt nghi ngờ nói.
- Và món quà mà cô đã tặng tôi, cô nhớ hay không. - Thế Bảo nói.
- Tôi chỉ nhớ đến lúc tôi bắt đầu uống mà thôi, tôi không thể nhớ gì nữa. - Kelly lắc đầu.
- Vậy đề tôi nhắc cho cô nhớ. - Hàn Thế Bảo tiếnn lại gần Kelly hơn một chút. - Là cô đã uống rượu trên bàn của tôi, sau đó là say xĩn không còn biết gì. - Càng nói Thế Bảo càng tiến gần hơn một chút.Kelly càng nghiêng người mình về phía sau - Sau đó cô đã nôn ra xe của tôi, đáng nói hơn là nôn cả vào người tôi… lại còn cho rằng tôi là người xấu có ý đồ với cơ thể không đáng một xu của cô. - Hiện tại cô đã nghiêng hết cỡ, Thế Bảo càng lúc càng gần cô hơn.
- Vậy sao? Tôi… do tôi say quá. - Kelly cảm thấy có lỗi.
- Cô dự định sẽ giải quyết như thế nào đây. - Thế Bảo càng gần gương mặt của Kel mà nói.
- Tôi sẽ lau sạch xe cho anh, giặt sạch quần áo cho anh. - Kelly cúi mặt đáp.
- Quần áo tôi đã vứt hết, xe cũng đã mang ra rửa sạch trong đêm. Chỉ là cơ thể tôi, vẫn không thể nào xoá hết được cái mùi kinh dị ấy. Cô có dự định sẽ khử đi mùi đó trên cơ thể giúp tôi không?
Kelly nghe xong liền hiểu đây rõ ràng là kiểu đàn ông hạ lưu, Kelly muốn dùng chân đạp hắn ta xuống giường nhưng chân cô không thể nhấc lên nổi. Đêm qua hình như hắn có nói cô đã bị trất khớp.
- Thành thật xin lỗi anh, tôi sẽ gửi tiền mua loại xà phồng tốt nhất cho anh. - Kelly đáp. - Đây là nơi nào, anh cho tôi địa chỉ tôi sẽ nhanh chóng gửi tới.
- Đây là biệt thự Hàn gia, cô đến hằng ngày lại không nhận ra sao? - Thế Bảo nói.
Kelly tròn mắt khi nghe Thế Bảo nói như vậy, tập trung toàn bộ trí nhớ thì nhận ra đây chính là Hàn Thế Bảo, cô đã từng xem hình qua trang mạng lần tìm hồ sơ cho Win.
- Anh là Hàn Thế Bảo. - Kelly tròn mắt nói.
- Chào cô, gia sư cùa con trai tôi.
Kelly nhìn Hàn Thế Bảo từ đầu đến chân, bên ngoài khi anh ta mặc trang phục ở nhà thì trẻ hơn rất nhiều với những tấm hình nghiêm trang trên trang mạng. Anh là là cha của Win sao, trông bọn họ giống như hai anh em vậy.
- Anh là cha của Win. - Kelly nghi ngờ nhìn Thế Bảo. - Anh đã sinh con vào năm 15t ư. - Kelly không khỏi thắc mắc.
Hàn Thế Bảo là ghét nhất ai hỏi mình câu hỏi này, cô ta lại chính là đang hỏi câu hỏi cấm kị của anh. Đúng là cô ta ăn phải gan hùm rồi, Thế Bảo nhìn Kelly lạnh lùng nói.
- Nếu cô còn muốn sống, tốt nhất đừng quan tâm đến chuyện đó.
Kelly nhận thấy cái lạnh từ phía sau gáy, chắc chắn là anh ta xấu hổ rồi. Một cậu bé 15t mà làm cha chắc chắn là một nam nhân hư hỏng từ bé rồi. Cái quá khứ xấu xí kia, chắc là anh ta muốn che giấu là phải.
- Tôi sẽ không hỏi nữa, dù sao hôm qua cũng cám ơn và xin lỗi anh với những gì tôi đã gây ra. - Kelly tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ uống rượu nữa. - Tôi muốn ra về. - Kel nhìn xuống quần áo của mình liền giật mình. - Nhưng sao tôi lại mặc quần áo này?
- Vậy cô muốn ngủ với một bộ quần áo bốc mùi kinh dị kia sao. - Thế Bảo quay lưng ra ngoài. - Vịt xấu xí như cô, tôi nhìn vào đã không thề hứng thú.
Kelly yên tâm phần nào, dù sao với lớp hoá trang xấu xí này đã cứu được cô thoát ra khỏi nguy hiểm trước miệng sói dữ. Cô nhớ đến lí lịch của Thế Bảo thì xác định anh ta chính là người không đàng hoàng. Những cô gái từng qua tay anh ta, có thể đếm cả đêm không hết.
Tuấn Anh đi vào bên trong cùng một chiếc xe lăn.
- Kelly, thất lễ. - Tuấn Anh đặt chiếc xe lăn đến sát giường rối bế Kelly xuống xe.
- Cảm ơn. - Kelly khẽ nói.
- Hàn tổng nói cô hãy nghĩ ngơi một chút, không cần đến đây hằng ngày nữa. Chân cô bị vậy sẽ khó mà đi lại. - Tuấn Anh vừa đẩy cô ra ngoài vừa nói. - Tôi sẽ đưa cô ấy đến chăm sóc cô, cô không đi lại được sẽ rất bất tiện.
- Không cần đâu, tôi có thể tự mình lo liệu được. - Kelly từ chối.
- Đây là lệnh của Hàn tổng, cô có thể đến nói trực tiếp với anh ấy. - Tuấn Anh đáp.
Thà để cho cô gái này trong nhà còn hơn lại gặp con người xấu xa đó. Kelly lắc đầu suy nghĩ đến những gì cô đã tìm hiểu về anh ta liền ngao ngán.
- Thôi được rồi, khi nào tôi có thể tự đi lại tôi sẽ đưa cô ấy đến Hàn gia. - Kelly nói.
Tuấn Anh bế Kelly lên xe, sau đó đưa cô về lại nhà.
|
Kelly bị thương ở chân nên không thể ra ngoài cũng đã gần một tuần qua, không biết tình hình bọn trẻ của cô ở trường đã thi cử thế nào, đặc biệt là kết quả của Win ra sao? Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi cô gái do Hàn thế Bảo mang tới nơi này, vì có cô ta nên cả ngày lẫn đêm Kel đều phải mang lớp hóa trang kia.
Kel đang nằm trong phòng đọc sách thì nghe tiếng chuông cửa bên ngoài. Cô thật là cảm thấy lạ lùng, là ai tới được nhỉ.
Kel nghe tiếng chị giúp việc mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa lại.
- Chị ơi, là ai vậy. - Kel từ trong phòng hỏi lớn.
Bên ngoài không có tiếng trả lời, chỉ nghe tiếng bước chân đang tiếng lại gần phía phòng cô. Đây không phải là tiếng chân thường nghe của chị giúp việc, tiếng bước chân nhanh và liên tục chính xác là của một người đàn ông. Là ai đến mà chị ta có thể cho vào mà không hỏi ý kiến cô chứ, là Hàn Thế Bảo sao?
Tiếng cửa gõ bên ngoài, Kel liền đáp. - Là ai vậy.
- Cô giáo, là tôi đây. - Win lên tiếng.
“ Là Win sao?” - Kelly thầm nghĩ sau đó liền nói. - Em vào đi Win, cửa không khóa.”
Win đầy cửa đi vào, nhìn Kelly từ đầu đến chân rồi đi lại gần.
- Cô đã khỏe hơn chưa?
- Hôm nay đại thiếu gia nhà họ Hàn lại quan tâm đến tôi sao?
- Tôi chỉ tiện đường ghé qua thăm cô. Dù sao cô cũng là gia sư của tôi. - Win nói.
- Win, thi tốt chứ. - Kelly hỏi.
- Đây là kết quả. - Win đưa một tờ giấy a4, được xé nham nhở cho Kelly.
Kelly nhìn qua, đây chẳng phải là bảng xếp hạng hoc kì này sao. Đây là danh sách 50 người đứng đầu khối 12. Kelly nhìn từng tên trong bảng xếp hạng, đến dòng thứ 5 thì thấy tên Hàn Thế Hào.
- Đứng thứ 5 toàn khối sao, cậu đã làm được thật sao? - Kelly trố mắt không thể tin.
- Tôi đã nói là tôi sẽ làm. - Win đáp.
- Cậu cố tình mang bảng xếp hạng này đến đây? - Kelly mỉm cười, xem ra cậu ta vẫn thật trẻ con muốn khoe khoang với cô.
- Nếu tôi nói, tôi chỉ lấy bảng xếp hạng kia làm lí do để đến thăm cô, cô có tin không? - Win không nhìn Kelly, ánh mắt mông lung nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, miệng hơi cười nhẹ.
Kelly nghe những lời Win nói liền không thề hiểu nỗi trong đầu cậu trai trẻ này đang suy nghĩ điều gì.
- Win, hôm nay trông cậu lạ quá. - Kelly khẽ đưa tay mình lên trán Win, cậu ta bị sốt nên nói mê sản sao.
Win nắm chặt lấy bàn tay của Kelly đặt trên trán mình, đôi mắt nhìn sâu vào bên trong mắt cô.
- Cô giáo, có lẽ… tôi nhớ cô. - Win nói, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Kelly nhìn Win bằng đôi mắt ngạc nhiên, cậu ta không phải rất ghét cô sao. Hôm nay lại dùng ánh mắt như vậy nói nhớ cô.
- Vì tôi thích cô. - Win chưa đợi Kelly nói gì liền nói tiếp.
Lần này thì Kelly đơ hòan toàn. Đây là lần đầu tiên cô được một người khác giới nói thích. Nhưng đó lại là một cậu học sinh trung học, Kelly một lần nữa sờ vào trán Win.
- Win, cậu bị đau ở đâu sao?
- Tôi… nghiêm túc. - Win đưa bàn tay mình lên má Kelly khẽ mỉm cười nói.
Kelly lần này nhìn vào cái gương mặt khá nghiêm túc của Win liền có đôi chút lo lắng. Nếu cậu ta nghiêm túc thật, thích cô thật thì phải làm thế nào đây. Cô chỉ xem cậu ta như học trò, hơn nữa là một cậu em trai mà thôi.
- Win, tôi là giáo viên của cậu đó. - Kelly nói. - Vả lại, cậu không thấy tôi xấu xí sao? - Kelly khó hiểu, điều gì khiến Win thích cô.
- Kelly, tôi không hiểu vì sao những ngày qua không nhìn thấy cô ở trường và cả ở nhà tôi đều cảm thấy lo lắng và từng ngày trôi qua đối với tôi thật dài. - Win một lần nữa nắm lấy tay Kelly. - Tôi chưa từng trải qua loại cảm giác này, tôi thật sự cảm thấy khó khăn khi không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé và nghe được giọng nói ngọt ngào của cô.
- Win. - Kelly thật không biết phải làm sao.
- Cô có thể làm bạn gái tôi hay không? - Win nhìn vào ánh mắt Kelly mà nói.
- Không được… không được. - Kelly vội rút bàn tay mình ra khỏi tay Win. - Tôi là giáo viên của cậu và hơn cậu rất nhiều tuổi. Win, hãy biết kìm chế cảm xúc và điều chỉnh nó lại, có lẽ vì cậu chưa từng qua lại với ai thân thiết nên bị lầm tưởng cái thứ tình cảm đó. Tôi nhắc lại, tôi là giáo viên của cậu và cậu không được phép thích tôi.
- Cô từ chối vì cô là giáo viên của tôi sao? - Win hỏi
- Đúng, tôi là giáo viên của cậu. - Kel không nghĩ mà gật đầu
- Nghĩa là không phải là vì cô không thích tôi? - Win hỏi tiếp
- Tôi rất thích câụ, nhưng đó chỉ là tình cảm của cô giáo dành cho học sinh mà thôi. - Kel giải thích
- Cô thích tôi là tốt rồi. - Win ôm chầm lấy Kelly. - Vậy thì hãy cứ thích tôi như vậy, cho đến khi tôi không còn là học sinh của cô nữa.
Win nói xong, không đợi Kelly trả lời liền đưa tay lên miệng Kelly như tỏ ý không muốn nghe cô nói điều gì nữa.
- Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô nhìn tôi là một người đàn ông, không phải là một cậu học trò trung học nữa.
Win buông Kelly ra. Sau đó tiến về phía cửa mà bỏ đi, Kelly đứng im bất động.
- Cậu ta vừa nói gì ấy nhỉ, nhìn cậu ta như một người đàn ông sao?
|
Chương 13: Tâm tư của Win
Trước đó vài ngày, tại trường trung học King.
- Chào các em, hôm nay cô Kelly bị ốm nên trong thời gian tới tôi sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp chúng ta như trước đây. - Cô giáo chủ nhiệm đứng trước lớp nói.
Cả lớp dường như không ai quan tâm đến chuyện cô chủ nhiệm vừa nói, chỉ trừ hai người.
Ở phía cuối lớp học, Win đang gục mặt như ngủ nghe nói như vậy liền ngẩng mặt lên.
- Cô có biết cô Kel bị sao không? - Win hỏi Hạ Tuyết.
- Tôi không biết. - Hạ Tuyết lắc đầu. - Anh quan tâm cô Kelly ư. - Hạ Tuyết hơi bất ngờ, chưa bao giờ thấy Win quan tâm đến chuyện người khác.
Win không đáp, không quan tâm cô giáo chủ nhiệm đang đứng phía trước đứng lên bỏ ra khỏi lớp không quên nói với Hạ Tuyết:” - Không cần đi theo.”
- Win, em đi đâu vậy. - cô chủ nhiệm nói lớn theo hướng Win đi. - Sắp đến giờ thi rồi.
- Em sẽ quay lại đúng giờ. - Win không nhìn lại, đi thẳng mà nói.
Cô giáo cũng không muốn ngăn cản Win, cậu ấy chẳng phải con trai của Hàn gia sao, trung học King lại là của Hàn gia. Động vào Win, chính là tự mang rắc rối lại cho mình, vì vậy cứ mặc kệ cậu ta là tốt nhất.
Win đi về phía cổng trường liền gọi điện cho Tú Anh hỏi địa chỉ của Kelly.
- Chú, gửi cháu địa chỉ của cô gia sư. - Win nói vội.
- Có chuyện gì sao? - Tú Anh hỏi.
- Nghe nói cô Kel bị ốm, chú có biết chuyện đó không?
- À. Được, chú sẽ gửi. - Tú Anh đáp.
Tú Anh vừa soạn tin nhắn địa chỉ của Kelly vừa nói:” Thằng nhóc này hôm này còn biết quan tâm đến gia sư cơ đấy, thật là lạ.”
Win nhận được địa chỉ từ Tú Anh, nhà của cô giáo lại nằm khá gần biệt thự Hàn gia. Win nhìn lại đồng hồ trên tay, còn khoảng 30p nữa là bước vào giờ thi nếu anh đi đến nhà Kelly sẽ bị muộn giờ thi. Lưỡng lự một chút, Win lại nhận được một tin nhắn của Tú Anh.
- Cô Kel chỉ bị trật chân một chút thôi, hôm nay cháu thi tốt thì cô ấy cháu sẽ vui hơn là cháu bỏ thi mà chạy đến nhà cô thăm đấy.
Win nhớ lại lời hứa của mình với Kelly, sau đó ngồi thừ người ở chiếc ghế trước cổng trường. Không hiểu vì sao khi nghe tin Kelly bị ốm thì anh lại cảm thấy vô cùng lo lắng, từ trước đến nay tiếp xúc với cô ta, nhìn thấy cô gái xấu xí kia hằng ngày cảm thấy quen mắt và thậm chí còn nhìn thấy cô ấy có nụ cười rất duyên với chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu. Win bỗng dưng cảm thấy nhớ Kelly, anh nhớ đến lần Kel ôm anh an ủi liền ngửi được mùi hương trên người Kel mà tim mình rung động.
- Không lẽ, đây là cảm giác của tình yêu sao? - Win giật mình tự nói.
Win sau đó lại tự lắc đầu, một người như anh làm sao có thể thích cô ta được chứ. Nhưng tim Win đang đập thật mạnh, tay anh đặt lên ngực mình khó chịu.
- Anh làm gì ở đây vậy, sắp tới giờ vào thi rồi. - Hạ Tuyết từ phía sau bước tới.
Win ngước nhìn về phía Hạ Tuyết, Hạ Tuyết đi theo ngược chiều nắng nên toàn thân cô như có một hào quang xung quanh. Cô vừa bước tới vừa nhìn Win với ánh mắt đầy nét quan tâm, Hạ Tuyết đưa một chiếc khăn về phía Win.
- Trán anh đầy mồ hôi kìa. - Hạ Tuyết hơi cười.
- Sao cô biết tôi ở đây? - Win đáp.
- Tôi đi theo anh, vì sợ anh bỏ kì thi học kì này. - Hạ Tuyết khẽ nói. - Anh mau lau mồ hôi trên trán đi, không sẽ bị cảm đó.
Win nhận lấy chiếc khăn của Hạ Tuyết mà lau mồ hôi trên trán, ngoài kia ánh nắng gay gắt, trời khá oi bức.
- Tôi đã nói cô không cần theo tôi mà, lần sau đừng làm sai lời tôi. - Win nhìn ra phía xa xa ngoài kia mà nói.
- Tôi xin lỗi… có chuyện gì xảy ra sao? - Hạ Tuyết chưa từng nhìn thấy Win như vậy. - Tôi có thể giúp được gì cho anh không?
Win đứng bật dây, nhìn Hạ Tuyết lướt qua rồi bước chân đi về phía lớp học, Win bước đi được một đoạn khẽ quay đầu lại thấy Hạ Tuyết vẫn còn đứng bất động không hiểu chuyện gì.
- Mau vào lớp, đến giờ làm bài thi rồi. - Win gọi lớn.
Hạ Tuyết ấp úng khẽ nói:” - Vâng.” - Sau đó nhanh chân chạy theo phía sau Win.
Kì thi cũng qua, những ngày Kelly không thể đến biệt thự Hàn gia khiến Win cảm thấy vô cùng trống trãi, thời gian trước ngày nào cũng gặp Kel ngày nào cũng đôi co với cô nhưng như vậy khiến anh bớt cô đơn, bớt lạc lõng trong ngôi nhà to lớn này. Anh phát hiện từ khi anh gặp gỡ Kel anh nói nhiều hơn, nụ cười trên môi đã biết hé, Win không thể kiểm soát được nỗi nhớ của mình dành cho Kel.
Mỗi ngày Hạ Tuyết đến Hàn gia làm việc, công việc của cô là dọn dẹp phòng của Win và khi Win cần gì thì cô sẽ phục vụ anh. Nhìn Win cứ buồn bã, ngồi im một chỗ nhìn xa xăm Hạ Tuyết biết Win đang có tâm sự nhưng thân phận của cô chỉ là kẻ ăn người làm, sao có thể hỏi chủ nhân những việc riêng tư ấy.
Một buổi sáng, Win đang nằm ngủ trên chiếc giường lớn của mình thì Hạ Tuyết từ bên ngoài lao vào phòng Win. Vì cô đã được đặt cách có quyền ra vào phòng Win tự do nên mọi người trong Hàn gia cũng không ngăn cô lại.
- Win, Win, tôi mang đến cho anh cái này. - Hạ Tuyết vui mừng cầm tờ giấy trên tay.
Win nghe tiếng ồn ào liền hé mắt, nhìn thấy Hạ Tuyết đang đứng trước mặt mà giật mình bật dậy.
- Á á á. - Tiếng Hạ Tuyết la thất thanh.
- Câm miệng. - Win lấy mềm che người mình lại.
- Anh sao lại không mặc áo chứ. - Hạ Tuyết nhanh chóng quay đầu ra hướng cửa.
Win nhanh chóng khoác chiếc áo thun rộng vào người sau đó khó chịu mà nói:” Có chuyện gì mà cô xông vào phòng tôi.”
|
- Tôi… tôi mang kết quả thi học kì đến cho anh… - Hạ Tuyết vẫn không dám quay lại.
Win bước tới phía trước mặt Hạ Tuyết, cầm lấy tờ giấy trên tay cô nhìn qua rồi nói.
- Cô ra ngoài, tôi cần thay quần áo. - Win hơi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết quả.
Hạ Tuyết thấy Win tâm trạng đã không còn u buồn như mấy hôm trước, gương mặt đã tươi tỉnh hơn thì vô cùng yên tâm mà bước chân ra khỏi phòng.
Win thay đổi trang phục liền nhanh chóng rời khỏi Hàn gia mà không nhìn Hạ tuyết cũng không nói với cô một lời, chỉ thấy tâm trạng vui vẻ trên gương mặt anh hiện rõ. Hạ Tuyết đứng trông theo bóng dáng Win rời khỏi Hàn gia cũng một phần vui theo, không hiểu tự khi nào cô chỉ muốn nhìn thấy một Win đầy sức sống và luôn vui vẻ. Trên môi Hạ Tuyết bỗng nở một nụ cười mãn nguyện.
- Nghe nói lúc nãy em hớt hải chạy vào phòng Win sao? - Tú Anh từ phía sau bước tới đứng nhìn theo hướng Hạ Tuyết đang nhìn mà hỏi.
- À, tôi mang kết quả thi đến cho thiếu gia. - Hạ Tuyết đáp.
- Có kết quả rồi sao? Kết quả thi của em tốt chứ. - Tú Anh quan tâm nói.
- Em chưa xem. - Hạ Tuyết đáp liền quay đầu đi vào trong. - Xin phép, em đi dọn dẹp. - Cuối đầu chào Tú Anh rồi nhanh chóng bước đi.
Tú Anh nắm lấy tay Hạ Tuyết kéo lại.
- Em thích thiếu gia sao? - Tú Anh hỏi.
Hạ Tuyết tròn mắt kinh ngạc trước câu hỏi của Tú Anh. Sau đó liền nhanh chóng lắc đầu.
- Thật sự không thích. - Tú anh vẫn không buông tay Hạ Tuyết ra mặc cho cô ra sức kéo lại.
- Không có, anh mau buông tay tôi ra. - Hạ Tuyết không muốn người đàn ông xấu này chạm vào người mình.
- Vậy là tốt, em tốt nhất đừng có tình cảm với Win. - Tú Anh nói.
- Vì sao? - Ánh mắt Hạ Tuyết chợt buồn.
- Vì em và Win là hai con người ở hai thế giới. - Tú Anh đáp, không còn thái độ bỡn cợt như mọi khi.
- Thật là tốt, tôi cũng chưa từng nghĩ mình muốn xen vào thế giới của thiếu gia. Tôi chỉ là một Osin của Win, vì vậy anh không cần nhắc nhở, tự bản thân tôi hiểu điều đó. - Hạ Tuyết lần này giật tay mình thật mạnh ra khỏi bàn tay Tú anh. - Chào anh, tôi đi làm việc. - Nhanh chóng chạy đi.
Tú Anh không đuổi theo Hạ Tuyết, những ngày qua từ phía xa nhìn thấy cô gái bé nhỏ khiến anh vô cùng thích thú. Từ khi gặp Hạ Tuyết, anh cảm thấy nữ nhân trên đời này đều không đáng nhìn nữa, nhưng Hạ Tuyết lại luôn tìm cách xa lánh và tránh mặt anh. Tú Anh chẳng biết mình đã làm gì sai đối với cô gái bé nhỏ này, khi nhìn thấy cô nhìn Win với ánh mắt đầy yêu thương kia, anh bất giác lo sợ… lo cô gái trong mắt anh có tình cảm cùng Win.
Hạ Tuyết lầm lũi đi vào bên trong phòng Win, sau đó ngồi xuống dựa lưng vào cửa, nhìn mọi thứ xa hoa trong căn phòng này, cô tự hiểu bản thân mình không xứng đáng với Win, nhưng sao làm sao có thể khống chể nổi con tim của mình đập loạn lên khi nhìn thấy Win. Cô biết mình phải tự che giấu đi cái tình cảm ngu ngốc kia, Win cũng đã nói trên đời này làm gì có hoàng tử và lọ lem.
- Hạ Tuyết là một cô gái mạnh mẽ. - Hạ Tuyết khẽ lau giọt nước mắt vừa tràn bờ mi, cô đứng lên bắt đầu công việc dọn dẹp phòng Win.
Đang dọn dẹp thì Hạ Tuyết nghe tiếng chuông điện thoại, cô nhìn xung quanh thì phát hiện Win để quên điện thoại trong phòng, là một số điện thoại lạ… cô cứ để nó reo nhưng không nghe máy.
Đến khi tiếng chuông kia ngưng thì cô định mang điện thoại trên giường đặt lên bàn học của Win, màn hình sáng lên… Hạ Tuyết giật mình khi nhận ra trên màn hình kia chính là hình ảnh cô giáo chủ nhiệm mới đang nằm ngủ gục trên bàn học.
|
Chương 14: Nghi ngờ
Kelly đã đi lại bình thường được, những ngày qua ở trong nhà rất nghẹt thở nên cô quyết định sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Việc Win bày tỏ tình cảm với cô khiến cô cũng hơi ngại khi gặp lại Win vào buổi chiều nay. Quả thật là đúng như cô nghĩ, sẽ rất là rắc rối khi dính vào việc tình cảm, họ thích cô hay cô thích họ, hai điều ấy đều khó khăn như nhau.
Chị giúp việc đã được Kelly đuổi khéo đề về lại Hàn gia làm việc, cô lại quay về cuộc sống yên bình như mọi ngày. Kelly mở lớp hóa tráng của mình ra, gương mặt xinh đẹp đã được giải phóng trong những ngày bí bách vừa qua.
- Nếu mình ra ngoài với gương mặt này, bọn họ sẽ không nhận ra mình. - Kelly nảy ra một ý định trong đầu. - Mình đã hứa với anh Thiên Ân sẽ không quay về nhà cũ nữa, nhưng nếu mình quay về đó với bộ dạng này, anh ấy sẽ không biết mà không giận mình nữa.
Kelly nghĩ vậy liền mặc một bộ váy màu trắng, mang đôi giày búp bê màu hồng trang điểm nhẹ nhàng rồi đi ra xe.
- Không được đi xe này, nếu không bọn họ sẽ nhận ra. - Kelly vừa định lên xe liền thay đổi ý định.
Cô đi trên con đường dài, hai bên là hàng cây cao ngã bóng xuống che nắng cho mặt đường rộng. Một cô gái vô cùng xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, đôi mắt lấp lánh và nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu… nhưng đâu ai biết rằng, bên trong cô chứa đầy thù hận và chỉ một mục đích sống duy nhất… đó là “ nợ máu phải trả bằng máu”.
Ngồi trên chiếc taxi, Kelly quay về khu nhà mười năm trước cô sống cùng cha mẹ mình thật hạnh phúc.
- Ngừng xe. - Kelly bất giác gọi tài xế dừng lại sau đó thanh toán tiền và bước xuống.
Trước mắt Kel là ngôi trường tiểu học mà cô đã theo học, ngôi trường này cách nhà cô không xa. Cô vẫn còn nhớ hằng ngày mẹ cô nắm lấy tay cô đến trường, hai chiếc bóng in trên đường một cao một thấp.
- Mẹ ơi, khi nào thì bóng của con mới dài bằng của mẹ vậy. - Bảo My cười tươi hỏi mẹ.
- Nếu Bảo My ăn thật ngoan không bỏ rau và cá nữa thì con sẽ nhanh chóng cao bằng mẹ. - Mẹ cô âu yếm nói.
- Nhưng… những thứ đó rất khó ăn. - Bảo My lắc đầu. - Con thôi không muốn cao nữa.
Mẹ cô nhìn cô rồi cười thật tươi.” Con bé này, thật là….”
Hình ảnh mẹ cô cứ thế ăn sâu vào trí nhớ Kelly. Đôi mắt cô ướt đẫm nước mắt, nhìn về con đường quen thuộc.
Kelly đứng trước trường học cũ, ngôi trường cũ kĩ ngày xưa đã được tân trang nâng cấp lại thành một ngôi trường khá mới và quy mô. bọn trẻ vẫn đang học bên trong nên Kelly không vào được, cô chỉ đứng trước đó thật lâu rồi theo con đường quen thuộc và bước về lại ngôi nhà cũ.
Kelly đứng trước một ngôi nhà lớn, được xây dựng kiểu cách rất sang trọng. Nơi này ngày xưa khi cha mẹ cô mất và cô mất tích nghe anh Thiên Ân nói rằng vì quá đau lòng nên bà ngoại của cô đã bán đi và mang hết số tiền đó đi làm từ thiên, sau đó không lâu thì bà ngoại cô cũng qua đời. Cô chỉ nhận được tin tức từ anh Thiên Ân từ Mỹ, anh nói sẽ rất nguy hiểm nếu cô quay về dự tang lễ của bà, mọi việc đã có anh lo ổn thỏa.
Kelly nhìn một quán nước ven đường liền nhận ra cô bán nước trước đây. Không ngờ cô ấy vẫn còn bán tại nơi này, Kelly đi tới ngồi xuống chiếc ghế đã cũ gọi một chai nước suối.
- Cô vẫn còn bán ở đây ạ. - Kelly mỉm cười nói.
- Sao cháu lại hỏi vậy, cô với cháu có quen nhau sao? - Cô bán nước niềm nở trả lời.
- A, dạ không, ngày xưa cháu từng sống gần đây đã thấy cô, hôm nay quay lại thấy mọi thứ thay đổi nhiều quá cô ạ. - Kelly đáp.
- Cô bán cũng hơn mười năm qua… quả thật mọi thứ thay đổi nhiều hơn… thời gian quá là khắc nghiệt, ngay cả con người còn thay đổi huống hồ cảnh vật.
Kelly thấy cô bán nước có vẻ nhiệt tình liền nhanh chóng dò hỏi.
- Cô có biết chủ nhân căn nhà kia không? - Kelly chỉ căn nhà trước kia của mình.
- À, đấy… cô thấy người thì không có chổ ở phải ngủ ngoài lề đường… kẻ thì xây nhà to đẹp thế mà lại bỏ không?
- Căn nhà đó không có người ở ạ.
- Đúng vậy, hàng tuần có người đến dọn dẹp. Ngoài ra không có ai ở bên trong cả, tôi nhìn cũng sờ sợ nhưng nhìn hoài cũng quen.
- Sơ ạ, sao lại sợ.
- Cô ở đây một thời gian mà không biết sao, mười năm trước chủ nhân cũ của căn nhà đó đã bị giết chết ngay bên trong, đứa con gái duy nhất lại mất tích, đám chạy dường như chôn vùi tất cả. Người ta nói rằng người con gái đã bị cháy thành tro, xương cốt bị sâu dưới đống đổ nát. Sau đó, người ta xây lên tại căn nhà này, oan hồ cô con gái vẫn sống bên trong đó mà khóc lóc cho cha mẹ.
Kelly bật cười trước câu chuyện thêu dệt kia, nhưng cái chết của cha mẹ cô cũng đã giết đi trái tim non nớt của cô. Kelly nhìn về phía căn nhà rộng lớn trước mắt mà hỏi tiếp.
- Cô biết tên của chủ nhân mới không ạ.
- Hình như là một người rất giàu có và nổi tiếng… tôi cũng không nhớ nữa… hình như là… Hàn gia… gì mà The Win ấy.
- Là Hàn Thế Bảo, tổng giám đốc tập đoàn The Win. - Kelly giật mình hỏi lại.
- Đúng rồi, đúng rồi, nghe nói cậu ta vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai… lại còn rất là giỏi giang nữa. Mà không hiểu vì sao lại mua căn nhà này xây dựng lên rồi bỏ không nhỉ.
Kelly như ù tai mình, cô trả tiền nước rồi đứng lên bỏ đi không một lời chào. Cô bước tới gần hơn ngôi nhà cũ của mình.
- Là Hàn gia sao, là anh ta vô tình mua ngôi nhà này hay anh ta có liên quan đến cái chết của cha mẹ mình? - Kelly khẽ nói, ánh mắt cô thâm sâu… như muốn giết người.
Kelly dời bước rời đi… cô muốn tìm hiểu Hàn gia có liên quan gì đến cái chết của cha mẹ cô hay không, cô muốn biết vì sao anh Thiên Ân lại không muốn cô quay về nhà cũ… là anh Thiên Ân muốn che giấu điều gì… hoặc là anh ấy không muốn gợi lại kỉ niệm đau lòng của cô.
Kelly rời đi được một đoạn không xa thì nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đang chạy ngược hướng cô. Đây chính là xe của anh Thiên Ân mà, anh ấy là đang đi tới nhà cũ của cô sao, Kelly ngước mắt liếc nhìn chiếc xe chạy vụt ngang qua mình không suy nghĩ liền quay đầu đi về phía nhà cũ. Hiện tại cô đang sử dụng gương mặt này, bộ dạng này… anh Thiên Ân sẽ không phát hiện ra rằng cô đang đi theo anh.
|