Cao Thủ Học Đường ( Hai Lớp Học Đối Đầu )
|
|
Chap 12
Bây giờ đã gần 10h tối, nhưng cả nhóm vẫn chưa muốn về. Ngang qua mộtcon hẻm nhỏ, Cát Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, nhỏ dừng chân lại, xoay người ra phía sau nhìn năm đứa bạn: - Các cậu có muốn ăn thử món này không ? -Thứ gì? Cả năm người lập tức đồng thanh hỏi lại, gì chứ ăn thì tụi này là nhanh nhất. Phương châm sống của Thế Bảo là " chưa ăn hết sơn hào hải vị trên đời là chưa thấy cuộc sống thú vị". Vậy có lẽ cuộc sống của cậu đang rất nhàm chán lắm đây. Cát Anh thoáng cười nhẹ: - Bánh quẩy ! Đồng loạt năm người còn lại xụ mặt, tưởng gì ? chứ bánh quẩy trong căn teen nhà trường cũng có. Trơ ra một khuôn mặt chán chường, Ngọc Vi tỏ rõ sự thất vọng: - Lớp trưởng à ! cái món đó xa lắc xa lơ rồi, cậu còn làm như là chưa bao giờ nếm thử ấy. Cát anh lắc đầu, nhỏ khẽ cười: - Món này đảm bảo chúng ta chưa từng ăn, các cậu mới thử bánh quẩy trong căn teen hoặc ngoài đường thôi chứ đã thử món do chính tay mình làm đâu. Ngọc Vi tròn mắt, nhỏ nhìn Cát anh với tất cả những sự ngạc nhiên có thể: - Đừng bảo với tớ là cậu muốn nấu ăn trong kí túc xá nhé !thầy hiệu trưởng mà biết thì coi như tạm biệt búp bê thân yêu mai em về nhà sớm luôn đấy. Dừng lại một lát, mắt Cát Anh hướng ánh nhìn vào trong con hẻm: - Trong đó kìa, vào rồi các cậu sẽ biết.có nhiều điều thú vị đây. Nói đoan nhỏ đi trước, năm người còn lại cũng lặng lẽ bước theo.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn nhỏ trong hẻm khác hẳn với những chuỗi đèn lấp lánh ngoài kia. Con hẻm không sâu lắm,nhưng hơi tối, giờ này đang là giờ làm việc của những người ở đây. Cát Anh dẫn các bạn vào trong một ngôi nhà nhỏ, hương tơm từ nhưng cánh hoa Ngọc lan bao trùm cả không gian tĩnh mịch. Trong ngôi nhà ấy, có một bóng người lụi cụi đang làm việc. Dáng điệu khắc khổ hằn sâu vào cả khuôn mặt ấy, một cụ già đã ngoài tám mươi, lưng cụ còng, có lẽ những năm tháng bươn chải kiếm sống trên đường đời đã tạo nên một con người như thế. Sáu người bước nhẹ vào nhà, ánh sáng nhỏ từ cây đèn mang xông khiến họ không nhìn thấy rõ toàn cảnh, nhưng có một điều họ có thể chắc chắn..trong nhà chỉ có cụ. Cát Anh ngồi xuống bên cạnh một mâm bột trắng, nhìn thấy nhỏ, đôi mắt già nhăn nheo của cụ sáng bừng hẳn, miệng mấp máy, giọng cụ lạc đi: - Cát Anh là con đó sao! Bàn tay già nua đưa lên, chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt xinh xắn ấy. Cát Anh mỉm cười nhỏ khẽ liếc qua các bạn: - Hôm nay con đưa các bạn tới đây, bà cho tụi con làm bánh chung với nha.. - Chúng con chào bà ạ ! Cả năm ngừoi đồng thanh cùng cúi chào cụ, cụ mỉm cười đôn hậu, véo nhẹ vào má Cát Anh: - Các con đến đây bà vui lắm, nào ngồi xuống đây, làm bánh cùng bà nhé! - Vâng ạ! Tất cả ngồi xuống xung quanh cụ, bắt đầu nặn những hình thù nhỏ nhắn từ mâm bột được nhào sẵn. Ngọc Vi xoay xoay miếng bột trong tay, nhỏ văn thành hình một ngôi sao xinh xắn: - Ê có khi nào các cậu ăn bánh quẩy hình ngôi sao chưa? - Hihi tớ cũng có hình một con mèo máy nè ! Hà Mi đưa ra một con Doremon bất động màu trắng sau đó cười khì, rõ ràng là mê đọc truyện tranh, ngay cả nặn bánh cũng liên tưởng đến mèo máy. Nhật Nam có vẻ hiểu chuyện hơn, mắt vẫn dán vào viên bột nhưng cậu lại lên tiếng hỏi cụ: - Bà ơi ! cái này ta nặn như thế rồi nó có chín không ạ. Cụ mỉm cười hiền từ: - Nấu lâu hơn một chút sẽ chín con ạ! - Á ! vậy thì tha hồ mà nặn bà nhỉ ? Ngọc Vi reo lên sung sướng. Sau đó nhỏ quay sang Cát anh đề nghị: - Này lớp trưởng ! Hay là chúng ta làm cho mỗi bạn trong lớp một hình đi. Cát anh gật đầu: - Ý kiến này hay đấy. Thế Bảo chớp chớp mắt liên hồi( cậu này quên là đèn yếu thì phải) , nở một nụ cười độ lượng cậu nhìn Ngọc Vi: - Ngọc Vi này ! bà làm cho tôi một hình nhé? Hình đẹp vào nha ! Ngọc Vi cau mày nhưng giọng nói lại thập phần đang yêu: - Thế tôi làm cho ông hình con heo , bé heo cute ,bé heo dễ thương được không ? Thế Bảo lắc đầu, vậy thì mất hết hình tượng của cậu rồi còn gì, đàn ông phải nam tính. Đó là lời dạy của Nhật Nam mà cậu đời đời ghi nhớ, chính xác hơn là không có quyền được quên.Đúng lúc cậu đang chìm trong sự thất vọng thì Hà mi lại lên tiếng: - Để tớ làm cho cậu một con nhé, Mắt Bảo bừng sáng: - Con gì vậy - Một hình tượng vô cùng nam tính _Thế Bảo chưa kịp mừng thì câu nói tiếp theo của Hà Mi lại như một gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cậu_là xêkô mỏ nhọn trong truyện mèo máy đấy. Cả bốn người còn lại cười như chưa bao giờ được cười, không biết trút giận vào ai, Thế Bảo đành nắm nguyên một tay bột xả vào mặt Thái Huy, Huy đâu có chịu thua, vậy là ném qua ném lại, cả bốn người còn lại cũng hòa theo, bột văng tung tóe đầy sàn. Lâu lắm rồi ngôi nhà cuối hẻm này mới có nhiều tiếng cười như vậy. Cụ ngồi cạnh bếp lửa, nhìn lũ trẻ mà mỉm cười.mãn nguyện.
Ba học viên mới bước vào lớp Toán, ánh mắt dành cho họ đã thân thiện hơn hôm trước rất nhiều, nhưng cái chính là sự thân thiện đó chỉ dành cho hai trong ba người, có lẽ ai cũng biết. Tuy rất khó chịu nhưng Trúc Ly vẫn im lặng, miệng nhỏ nhếch lên xảo trá. " Để rồi xem các người sẽ còn được nghênh ngang thế bao lâu nữa". Nhỏ thầm rủa cả lớp Toán trong bụng.Khánh Đăng thấy hơi lạ, lớp học hôm nay vắng mặt rất nhiều người, cậu quay người sang hỏi Quỳnh Chi ngồi ngay bên cạnh: - Lớp trưởng và năm người khác đâu ? Quỳnh Chi mỉm cười: - Có vẻ cậu quan tâm đến lớp trưởng của chúng tôi nhỉ? đùa cậu thôi, đêm qua họ không ngủ ở kí túc xá. Khánh Đăng khẽ chau mày, lớp Toán được phân ra hai phòng nam, nhưng cậu lại không ở cùng phòng với tụi Nhật Nam nên không biết được sự vắng mặt ấy . Cậu cảm thấy thật khó hiểu? Có việc gì mà cả bí thư và lớp Trưởng đều rời trường vào ban đêm như thế. Nhưng nhanh chóng suy nghĩ ấy của cậu bị dập tắt khi cái bụng ục ịch của giáo viên bộ môn Hóa bước vào. Quét mắt ngang một lượt nhìn cả lớp , thầy nhăn mặt: - Sao lớp lại vắng nhiều thế này ? Quỳnh Chi đứng dậy, nhỏ thành thật khai báo bằng cái giọng trong veo: - Thưa thầy, hôm nay có 6 bạn xin phép nghỉ ạ, các bạn ấy bị mệt đang nằm dưới phòng y tế ! Câu trả lời rành rọt, không thừa không thiếu một câu, nhưng kinh nghiệm hơn mười mấy năm giảng dạy giúp thầy Hòa nhanh nhạy hơn nhiều, thầy nhìn Quỳnh Chi đầy nghi hoặc. Khuôn mặt nhỏ vẫn bình thản, nhưng ánh mắt sắc nhọn ấy đang khẽ liếc qua ra hiệu cho cả lớp: - Đúng đó thầy , nếu không tin thì thầy có thể xuống phòng y tế xem ạ! Hai mươi mốt đứa học viên ít ỏi của lớp Toán lên tiếng, đương nhiên là thầy sẽ tin ngay, có muốn không tin cũng không được, với lại cái thân hình béo ục ịch của thầy mà lết từ tầng ba xuống phòng y tế thì....chao ôi, trời Sài Gòn hôm nay nực lắm. Thầy ho khan vài tiếng, sau đó quay xuống hỏi cả lớp, giọng: - Tôi bảo Các em chuẩn bị ống nghiệm và dụng cụ thực hành, các em đã làm chưa. - Rồi ạ !_ Cả lớp đồng thanh đáp lại, kèm theo một nụ cười rõ tươi Thầy gật đầu hài lòng: - Thế là tốt ! Xoay sở xong cái thân hình vĩ đại của mình, thầy vớ tay lấy cái ống nghiệm trên bàn,từ từ, cho một ít nước vào và.... Bùm....xèo... Một loạt âm thanh vang lên nghe cực kì vui tai, nhưng đây hoàn toàn là một thảm họa. Thầy Hòa dường như vẫn chưa tin nổi những chuyện mới diễn ra. Ngước khuôn mặt của mình lên và một lần nữa lớp Toán dậy lên một âm thanh kinh khủng... Dù vẫn cố nhịn cười nhưng hoàn toàn không thể, hai mươi lăm học viên trong lớp đang đứng đó nhìn thầy cười nắc nẻ, không cười sao được khi mà....thay vì một mái tóc suôn mượt đã được chải keo suốt cả buổi sáng thì bây giờ nó bị dựng đứng lên như điện giật, còn chưa kể đến cái mặt thầy bị đen ngòm một bên ghê rợn, không khác gì quỷ sa tăng hiện hình, cộng thêm cái thân hình quá khổ thì thầy đã nhập vai trư bát giới mà không cần hóa trang. Nhả một ngọn khói phì phèo trong cổ họng, thầy Hòa đang cố kìm nén cơn tức giận tắc nghẽn trong người: - Tất cả lên phòng giám thị ngay cho tôi. NHANH LÊN ! Bất động. Vâng đó hoàn toàn là trạng thái của hai mươi hai học viên lớp 10 Toán bây giờ, chuyện này chúng nó có làm đâu, tại sao thầy lại bắt chúng nó lên phòng giám thị chứ? Nãy giờ cứ tưởng thầy lộn nhầm chất gì . Chẳng nhẽ..... không còn cách nào khác chúng nó phải lẽo đẽo đi theo, chúng đang rất lo lắng, nhưng không phải lo lắng chuyện này mà là... nếu lên phòng giám thị...các thầy cô sẽ phát hiện ra chuyện, đêm qua tụi Cát Anh không về trường.
|
Chap 13
Thầy giám thị ném xấp tài liệu xuống bàn, nét mặt giận dữ vô cùng: - Lại là cái lớp này, các anh chị giỏi nhỉ, lúc nào cũng khiến cho các thầy cô phải điên đầu. Các thầy cô trong phòng họp cũng đang phải cố gắng lắm mới không phát ra tiếng cười. Thầy Hòa dường như muốn điên tiết lên, thầy chỉ ngón tay lướt qua khuôn mặt của hai mươi lăm đứa, giọng dằn từng chữ một: - Các anh chị là dân Toán, không học giỏi Hóa cũng phải biết được tác hại của việc cho một chất khác vào ống nghiệm trước khi làm thí nghiệm là nguy hiểm lắm chứ! Tất cả chúng gân cổ lên định cãi lại, thì cái giọng lạnh tanh thập phần khó chịu của cô Hải Thu lại vang lên, không uên tặng cho cô hàn Thủy một cái nhìn khinh khỉnh: - Cô Thủy giỏi quá mà, học viên lớp cô lúc nào cũng thế, đúng là thiếu tôn trọng giáo viến. Cô hàn Thủy im lặng, cô còn biết nói gì đây, gần như tuần nào cả lớp cũng phải lên phòng giám thị một bữa, riết rồi quen. Nhưng hôm nay cô cảm thấy thái độ của mấy đứa này rất lạ, chúng gồng mình, chứ không phải là bộ mặt thản nhiên như mọi ngày: - Các em có làm không ? - Không ạ ! _ Lời khẳng định to rõ ràng vang lên, kèm them những ánh mắt cương nghị. Cô Thủy gật đầu, cô tin học sinh của mình, nếu chúng làm chúng sẽ nhận, lần này chúng từ chối vậy thì...., nhưng nhanh chóng tiếng hét của thầy giám thị lại choán át cả sự bình tĩnh trong cô: - Cô mà lại tin mấy cái lời nói biện bạch thanh minh của cái lớp ấy sao, chuyện này đâu chỉ có một hai lần. Quỳnh chi phản bác yếu ớt: - Thưa thầy, chúng em không làm thật mà. Thầy giám thị nhìn nhỏ trừng trừng, khiến Chi hơi run, nhưng dù sao cũng phải nói sự thật. - Em còn dám bao biện như vậy ư, tôi nói cho em biết, lần này tôi sẽ không tha cho các em nữa đâu, đúng là vô phép tắc, tất cả các em sẽ phải bị trừng phạt đích đáng. Thầy vừ dứt lời thì cánh cửa phòng họp đột nhiên bật mở, Anh Thư bước vào với nụ cười tươi như hoa, nhỏ khẽ cúi đầu : - Em chào các thầy cô ạ. Nhìn thấy nhỏ đôi mắt đáng sợ của thầy giám thị dịu đi hẳn, các thầy cô khác cũng trao tặng cho nhỏ những ánh nhìn thương mến. Bỏ qua tất cả , nhỏ bước lại gần thầy, tia nhìn lướt qua cả lớp Toán và dừng lại ở Trúc Ly khẽ gật đầu. - Thưa thầy tiết tiếp theo lớp em muốn ba học viên mới cùng tham gia ạ ! Thầy giám thị ngồi xuống ghế, thở dài: - Thôi được em đã nói vậy thì tôi sẽ tha cho ba học viên mới. Dù sao thì các em ấy cũng không biết được những trò nghịch phá ngớ ngẩn của lớp Toán mà lường trước. Anh Thư mỉm cười nhẹ, nhỏ xoay người , giọng nhỏ nhẹ: - Tiết tiếp theo là tiết Toán, các cậu về học cùng lớp tớ nhé. Anh Kiệt nổi da gà, cậu thà chịu phạt còn hơn vào học cái lớp nghiêm túc đến mức chết người ấy. Thấy hai cậu bạn không có phản ứng gì, Trúc Ly vội vàng bước lên trước, nhỏ chớp mắt nhẹ nhìn Anh Thư: - Được chứ ! Lớp học của các cậu rất tuyệt mà, không có lí do gì để từ chối một lời mời dễ thương ấy. Trong góc phòng, cô Hải Thu khẽ nở một nụ cười chiến thắng, ánh mắt quét qua cô Hàn Thủy thách thức, cô Thủy không muốn bận tâm, bây giờ cô đang rất lo lắng cho các học viên của mình, hơn nữa lớp trưởng và bí thư lại không có ở đây, điều đó khiến cho việc này rắc rối hơn nhiều, nhỡ may thầy giám thị phát hiện ra thì....
Cát anh từ từ mở mắt, đêm qua thức tận hai giờ sáng để làm xong mẻ bánh nên mấy đứa ở lại luôn, định bụng sáng nay sẽ dậy sớm rồi về trường. Nhỏ khẽ gỡ tay Ngọc Vi ra khỏi người mình rồi vớ lấy chiếc đồng hồ để trên tủ. - Trời đất, hơn 7 rưỡi rồi , làm sao bây giờ. Các cậu ơi dậy nhanh lên nhanh lên, muộn giờ vào trường rồi. Nghe thấy tiếng hét của nhỏ, ngay lập tức năm đứa còn lại loạng choạng ngồi dậy. Ngọc Vi dụi dụi vào mắt, giọng ngái ngủ: - Còn sớm mà, cho tớ ngủ thêm tí nữa đi_ Nhỏ định ngả xuống giường thêm một lần nữa thì đã bị cánh tay Cát Anh chặn lại. - Trời ạ ! hơn bảy rưỡi rồi, mà cậu còn bảo sớm nữa. - HẢ ! Bây giờ thì có lẽ tất cả đã tỉnh hẳn, Hà Mi dậm dậm chân dưới nền đất , bộ dạng luống cuống: - Chúng ta phải làm sao đây. Nhật Nam tung chăn dậy, cậu nhăn mặt lo lắng: - Còn làm sao nữ, chúng ta thu dọn chào cụ rồi về trường nhanh thôi. Cả năm đứa còn lại tất tả gật đầu làm theo ý kiến của bạn. Chắc chắn thầy giám thị sẽ nướng chúng như bánh quẩy cho coi.
Trúc Ly kéo tay Khánh Đăng với ý định cùng cậu về lớp Anh, Đăng khẽ gỡ bàn tay nhỏ ra khỏi tay mình, cậu nhìn Anh Thư mỉm cười: - Cậu về lớp đi bọn tớ sẽ ở lại đây. Trúc ly nhăn mặt, không còn để ý đến sự có mặt của các thầy cô giáo nữa nhỏ nổi cộ lên với Khánh Đăng: - Cậu không về thì tớ và Anh kiệt về, bọn tớ không điên mà ở lại đây chịu phạt với cái lớp đó.Kiệt cậu về với tớ nhe! Anh Kiệt lắc đầu từ chối: - Không! tớ sẽ ở lại đây cùng Khánh Đăng, tớ không thể vô trách nhiệm như vậy được. Cả lớp Toán nghe thấy câu trả lời của Kiệt mà xúc động vô cùng, nhưng mà đâu có ai biết được lí do chính làm anh chàng không muốn về lớp Anh là khác. - Cậu không muốn về lớp thật sao Anh thư hỏi lại Khánh Đăng một lần nữa, với hi vọng cậu sẽ đổi ý, Đăng mỉm cười nhìn nhỏ, ánh mắt kiên quyết. Trúc Ly ngúng nguẩy kéo tay Anh Thư ra ngoài không quên liếc xéo Đăng và Kiệt: - Sướng không chịu cứ đòi dấn thân vào chỗ khó khăn. Anh Thư cúi chào các thầy cô một lần nữa rồi bước theo Trúc Ly, trong lòng nhỏ khó chịu vô cùng.
Cả sáu đứa cúi lưng xuống bước dần về kí túc xá, tâm trạng căng thẳng, bây giờ đã gần hết tiết một nên tụi nó định ra chơi rồi mới lên lớp. Nhưng có một tiếng nói làm cả nhóm phải giật mình quay lại: - Các em định đi đâu. Từ từ xoay người về phía sau, sáu đứa gần như chết sững...là thầy giám thị và hai mươi tư học viên
|
Chap 13.2
Thầy giám thị đi vòng xung quanh cả nhóm, chúng nó im thin thít chẳng dám động đậy một tí nào. Bằng cái giọng sấm sét của mình thầy tiếp tục tra khảo: - Tôi hỏi, các em vừa đi đâu về ? Ngọc Vi mím môi, nhỏ đang lạy trời lạy đất mong rằng thầy đừng phát hiện ra chuyện tụi nó ở ngoài trường cả đêm. Trong khi đó Cát anh đã nhận được một thư bức viện trợ vô hình từ Quỳnh Chi. khẽ gật đầu , nhỏ biết trong những trường hợp như thế này các học viên trong lớp sẽ biết cách ứng phó với các thầy cô. Ngưng lại một giây để quan sát, thầy giám thị đến đứng trước mặt Cát Anh , nhìn nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm ch lắm: - Nói cho tôi biết, các em đã làm gì mà không đến lớp vào sáng nay, có phải các em tự ý ra ngoài học viện không. Câu nói của thầy khiến Cát Anh hơi chột dạ, nhưng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh,nhỏ nhìn thầy trả lời tự tin: - Thưa thầy, sáng nay tụi em bị ốm nên lên phòng y tế ạ ! - NÓI LÁO ! Thầy giám thị nổi xung lên. chỉ thẳng tay vào mặt nhỏ: - Em định gạt tôi đó hả, tôi vừa mới từ phòng y tế xuống , cô Lan nói hoàn toàn không có học viên lớp Toán nào vào đấy, em và cả cái lớp này nói dối giỏi thật nhỉ, qua được mắt thầy hòa chứ với tôi thì không dễ dàng vậy đâu. Cát anh thở dài, đúng là thầy giám thị có khác, chỉ còn một phương án cuối cùng thôi, dù sao cũng bị phạt nên phạt nhẹ còn hơn phạt nặng, 6 đứa bị còn hơn cả lớp: - Em xin lỗi thầy, tại lúc sáng bọn em hơi mệt nên bảo các bạn là sẽ xuống phòng y tế, chứ thực ra các bạn không cố ý nói vậy đâu ạ ! Thầy lại quoắc mắt nhìn nhỏ: - Cuối cùng thì em cũng nhận , được thôi, tôi sẽ phạt các em về tội không lên lớp coi thường kỉ luật, còn lời nói dối của cả lớp cho qua, nhưng....tội coi thường giáo viên thì không thể tha thứ, TẤT CẢ CÁC EM ĐỀU BỊ PHẠT. Lại chuyện gì nữa đây, nhỏ liếc mắt sang nhìn các bạn ngơ ngác...hai mươi tư đưa lắc đầu chán nản. Thái độ đó cũng biết có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
Nắng đã nhẹ hơn một chút, cả sáu đứa vừa nghe xọng tường tận sự việc xảy ra trên lớp, cái cách mà Quỳnh Chi miêu tả thầy Hòa lúc đó khiến cả nhóm phải bật cười. Nhưng mà có nhiều vấn đề cần suy nghĩ, lớp Toán không làm thì ai đã vu oan cho chúng. Hình phạt mà thầy giám thị bắt cả lớp phải gánh chịu là nằm sấp xuống đất, hai tay chống lên, và địa điểm thực thi là sân thể dục. Thầy Vinh đứng ở cây bàng gần đó, dòm trước ngó sau cẩn thận, thầy được giao nhiệm vụ canh chừng nhưng thầy lại rất thương các học viên lớp Toán, nên chờ cho bóng dáng thầy giám thị khuất hẳn sau dãy nhà A2 thầy mới dám lân la đến gần. Nhìn những học trò cưng đang phải phơi nắng trong một tư thế không mấy dễ dàng, thầy như muốn khóc: - Mấy đứa thế nào rồ,i sao lại dại thế ? Nghe thấy giọng thầy , ba mươi đứa ngoảnh mặt lên cầu cứu: - THẦY VINH...... Tiếng gọi thống thiết của lũ học trò khiến thầy Vinh phải mủi lòng, khua khua cái tay thầy nói nhỏ: - Thôi được rồi, mấy đứa dậy đi, vào trong kia ngồi kẻo nóng. - YEAHHHH...thầy Vinh là số một. - Xuỵt, nhỏ thôi thầy giám thị mà ra là không những mấy đứa mà thầy cũng bị phanh thây đấy_ Thầy Vinh ra ám hiệu, ba mươi đứa gật đầu lia lịa, đúng là trong cái học viện này chỉ có thầy vinh và cô Thủy thương tụi nó nhất.Rón rén bước vào trong hàng cây rợp bóng, tất cả ngả phịch người xuống những chiếc ghế làm từ đá hoa cương. Lau đi những giọt mồ hôi trên trán, Nhật Nam quay sang Quỳnh chi tò mò: - Cậu có biết ai làm chuyện này không ! Chi lắc đầu: - Dù không biết ai, nhưng tớ chắc chắn không phải là lớp chúng ta. Nhật Nam im lặng suy nghĩ, một lúc sau cậu lại hỏi: - Thế sáng nay ai là người chuẩn bị dụng cụ thực hành? - Mọi hôm thì Thế Bảo làm, nhưng sáng nay không có cậu ấy nên tớ bảo Đình Phong làm! Nam đi gần đến chỗ Phong , nhìn bạn một lúc , Phong thấp hơn Nam một cái đầu, có thể coi là tên con trai lùn nhất lớp, nhưng mà cái miệng thì bô bô suốt ngày không khác gì Thế Bảo, là quân sư quạt tóc cho báo tin vịt của lớp: - Sáng nay mày rửa đống dụng cụ thực hành đó à ? Nghe cái giọng, Phong cũng biết ai đang hỏi mình, cậu ngước mặt lên nhìn bí thư, sau đó cười hì hì: - Ừ ! tao thấy Chi bảo làm ! Nam gật gù: - vậy ngoài mày ra thì có ai đụng vào chúng nữa không ? - Tao không biết , làm xong tao để ngay trên bàn rồi ra ngoài sân đá cầu. Nam định cho phong một cú đấm vì tội bất cẩn thì cậu đã bị Cát anh ngăn lại: - Được rồi Nam, dù sao thì Phong cũng đâu có muốn vậy. Phong nhăn mặt nhăn mũi đứng nấp sau người Cát Anh, 18 thằng con trai lớp 10 Toán không ai là không sợ nắm đấm của Nhật Nam và cũng không ai là không biết chỉ có Cát Anh mới cứu giúp được chúng nó ra khỏi tay tử thần. Nam nhìn Cát Anh đầy thắc mắc, cậu biết Cát anh đã tìm ra được điều gì đó, với trình độ lập luận logic siêu đẳng cấp của nhỏ thì quả là không khó để tìm ra mấu chốt của vấn đề. - Cậu đã biết ai làm chuyện này rồi sao ? Cát anh gật đầu ! - Umh, nhưng mà cho mọi chuyện kết thúc luôn đi, tớ không muốn lớp ta vướng vào những việc vớ vẩn này, cậu biết là học viên lớp Toán rất nóng tính mà. Ánh mắt Cát Anh lướt qua Nam một chút . Nam gãi đầu, người nóng tính nhất là cậu chứ ai .
Anh Thư vứt cuốn tập sang một bên, giọng khó chịu: - Tao không hiểu cái lớp đó dùng bùa mê thuốc lú gì mà Anh Kiệt và Khánh Đăng lại trở nên như vậy. Bảo Ngọc kháy vai nhỏ, bởi vì hiện tại đang có người ngoài. Trúc Ly nhác thấy thái độ canh chừng của Bảo Ngọc, nhỏ cười tươi: - Không sao đâu, dù sao thì tôi và các cậu cũng ngồi trên cùng một con thuyền rồi mà. Anh Thư cười khẩy, thì ra cô bạn hotgirl này cũng không trong sáng thánh thiện như vẻ bề ngoài, vào lớp nhỏ thì hợp quá rồi còn gì. Bảo Ngọc , nở một nụ cười nhẹ nhìn Trúc Ly, sau đó liếc sang Anh Thư, giọng nói tỏ rõ sự sung sướng: - Cái lớp ấy cuối cùng cũng phải chịu thua chúng ta, xem ra kế hoạch của tao rất đáng tự hào nhỉ? Trúc Ly giả lả. nhỏ thở hắt ra nhìn Bảo Ngọc, vậy mà trước đây nhỏ cứ ngỡ Ngọc là một cô bé hồn nhiên ngây thơ lắm đấy, thì ra là cáo già đội lốt nai tơ cả. Nhỏ sống như vậy, cả cái lớp Anh này sống như vậy, tất cả giống nhau thôi . - Tiếp theo các cậu định làm gì nữa đây ? Anh Thư đánh mắt sang một bên, miệng cười ẩn ý : - Cho tụi nó phơi nắng một ngày, sau đó mình sẽ tính tiếp.
Cô Hàn Thủy bước tới gần các học viên yêu quý của mình, khẽ mỉm cười với thầy Vinh, cô và thầy là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thực ra thầy Vinh là một tay bóng xuất sắc của đội tuyển quốc gia, nhưng từ khi cô Thủy về đây dạy học ,thầy cũng xin nghỉ ở đội bóng về luôn. Cũng vì thế mà thầy càng yêu mến lớp tụi nó hơn , đơn giản là tụi nó cũng biết ý thầy cô nên thường xuyên tạo điều kiện giúp đỡ, thành ra tình yêu mà thầy cô dành cho lớp Toán càng tăng chứ không hề thuyên giảm.NHư những người anh người chị, thầy cô biết được sự đáng yêu, trong sáng cảu học viên lớp Toán, chứ không phải là những trò quậy phá ngổ ngáo mà các thầy cô khác thường quy nạp cho chúng.
Vừa nhìn thấy cô Thủy cả lớp đã reo lên ầm ĩ, mặt đứa nào cũng méo xệch trông mà thấy tội. Cô Thủy lấy từ trong túi ra một đống nước hoa quả, chia cho cả lớp. Hà mi xích sát lại gần cô, giọng nũng nịu: - Lão bà bà ! không có thức ăn ạ, từ sáng tới giờ em chưa có gì vào bụng.đó chết rồi này. Cô Thủy cắn môi ái ngại: - Cô cũng định mua nhưng thầy giám thị đã ra lệnh cho căn teen trường không được bán đồ ăn trong hai tiết này. Thế Bảo ngước mặt lên trời than vãn: - Huhu ...thầy giám thị sao lại nỡ lòng nào tuyệt đường sông của lớp ta như thế chứ. Bây gờ bụng đứa nào cũng đói meo. Tất cả thở dài nhớ lại cái hình phạt thứ hai mà thầy giám thị căn dặn" không được ăn cơm trưa". Ôi ! trên đời này Ngọc Vi chưa bao giờ thấy một hình phạt nào quái đản như thế. Thầy đúng là biết nắm nhược điểm của người khác mà. Với lớp 10 Toán thức ăn chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong mỗi lần thực thi hình phạt. Bàn tay xoăn xoăn vào cái ba lô đột nhiên ngừng lại, nhỏ vừa nhớ ra một thứ. - Chúng ta sống rồi. Cái điệu bộ mà Ngọc Vi đang thực hiện cứ hệt như là người ở trên sa mạc tìm thấy một dòng nước ý. Cát anh nhìn sang Vi hỏi nhẹ: - Cậu có ý kiến gì à. Ngọc Vi không trả lời bạn, nhỏ mỉm cười chỉ tay vào sáu chiếc ba lô đang được đặt trên ghế đá. Đôi mắt cảu Cát anh và bốn đứa còn lại sáng bừng lên: - Bánh quẩy!
|
Đúng là trời không tuyệt đường người, mẻ bánh lúc tối cũng đủ cho tất cả ăn một bữa no nê, Hà Mi nhanh nhảu cầm trong tay nhưng chiếc bánh quẩy có hình thù ngộ nghĩnh phát cho từng người một. Hai mươi tư học viên còn lại nhìn thấy những chiếc bánh đó mà cười vui rộn rã. Cô Thủy nhánh mắt tinh nghịch nhìn Hà Mi: - Thế của cô đâu ? Hà Mi đáp lại bằng một nụ cười dễ thương chưa từng có: - Đây ạ! suất đặc biệt nhất đó nhé, em tự làm đấy, hình cô dâu là cô, hình chú rể là của thầy Vinh. Cô Thủy nhận lấy hai chiếc bánh từ trong tay Hà Mi, mặt hơi đỏ. - Mấy cái đứa này thật là ! Chỉ giỏi chọc cô thôi. Ba mươi đứa học viên nhìn hai cô thầy mặt hiện rõ một chữ gian to tướng. Thấy thái độ ngượng nghịu, luống cuống của hai người mà chúng bật cười thích thú. Tiếng cười lan rộng khắp sân trường, làm dịu đi cái nắng vàng nhạt của một buổi trưa Sài Gòn nóng bức, kết quả của hình phạt là một buổi trò chuyện vui ve dưới bóng cây phượng già.Nếu biết được chắc Bảo Ngọc sẽ phải nhảy dựng đứng lên mà quát nạt khắp nơi thôi. Khánh Đăng khẽ liếc nhìn tất cả. Cậu thật sự bất ngờ. Lí do mà họ không trở về kí túc xá là thức cả đêm để làm những chiếc bánh này cho cả lớp ư, trong lòng cậu dậy lên một niềm cảm xúc khó tả, . Đó gọi là tình bạn sao.!
|
Chap 14
Sáng thứ bảy.....
Trời trong xanh , gió mát lành, những đàn chim nhỏ liện lờ trên bầu trời xanh thẳm đón ánh bình minh, tia nắng đầu tiên nhảy múa qua những khe lá, một ngày mới thật tuyệt.Nhưng... hoàn toàn trái ngược lại với khung cảnh đẹp đẽ ấy, hai mươi tám học viên lớp Toán đang cảm thấy vô cùng khó chịu. Sáng nay lớp Toán và lớp Anh được nghỉ học để đi đến địa điểm sinh hoạt ngoại khóa. Và đó chính là lí do khiến cho lớp Toán cảm thấy bức bối trong mình. Ngọc Vi khẽ liếc qua lớp anh một chút, rồi nhăn mặt thở dài: - Haizz...sao cái số tớ nó khổ vậy trời, cả hai ngày phải sắp tới đều phải sống chung với mấy kẻ đó thì chắc tớ điên mất. Hà Mi ôm lấy Vi trong sự đau khổ, nhỏ đang rất đồng cảm với bạn. Gì chứ, chạm mặt với lớp Anh là một bi kịch lớn nhất mà lớp 10 Toán phải gánh chịu.Sống trong cái học viện ấy gần một tuần, Khánh Đăng và Anh Kiệt cũng đã nhận thấy phần nào ác cảm giữa lớp Toán và lớp Anh, trong khi các học viên lớp Toán thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình thì lớp Anh lại luôn tỏ ra vui vẻ hòa đồng, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng mà sau chuyến dã ngoại này các cậu phải đưa ra quyết định của mình, đồng thời cũng là lúc mà hai tập đoàn lớn TSC và Rox sẽ rót một khoản tiền không nhỏ vào học viện Angle, đó là lí do mà các học viên này được ưu ái quá mức cần thiết.
Trước khi bước hai cái xe to đùng do học viện chuẩn bị, hai lớp không quên dành tặng cho nhau những ánh mắt hằn học. Cát Anh ngồi cạnh Nhật Nam, một chỗ ngồi quen thuộc mà trong mỗi chuyến đi đều là như vậy. Nam hơi bạo lực một chút đó, nhưng cậu là một bí thư tuyệt vời, một người bạn tốt, luôn chân thành trong cách ứng xử. Tuy các học viên lớp Toán có quậy đến mấy thì chúng vẫn luôn tôn trọng ban cán sự. Có thể là vì giọng nói nhẹ nhàng của Cát anh khiến tụi nó xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng có thể là nắm đấm của Nam có uy lực rất lớn, nhưng dù sao đi nữa lớp Toán vẫn luôn là tập thể lớp mà các học viên khác âm thầm ngưỡng mộ. Nếu nói lớp 10 Anh là một cục nam châm thu hút, thì lớp 10 Toán là cả một khối Nam châm.
Dõi ánh mắt ra ngoài cửa sổ, Cát anh mơ màng nghĩ tới nội dung của cuốn truyện trên tay. Nhật Nam khẽ liếc qua nhìn nhỏ một chút, đôi mắt cậu đượm buồn. - Bố mẹ cậu vẫn không về à! Vẫn không rời mắt khỏi khung cảnh ngoài trời, nhưng giọng nói của Cát anh lại vang lên đều đặn, nhẹ nhàng như một làn gió.Nam mím môi, cười chua chát: - Họ đâu có nhớ ở nhà vẫn còn một đứa con . Cát anh nghe thấy rõ tiếng lòng đắng xót của bạn, nhỏ quay sang Nam chớp nhẹ mi mắt: - Nhưng ít ra cậu nhận được tình yêu từ họ. Câu nói lấp lửng của nhỏ khiến Nam phải xấu hổ, tình yêu thương đó đúng là cả một ước mơ đối với nhiều người, cả hai im lặng mặc cho tiếng cười đùa của chúng bạn. Một khoảng trống trong tâm hồn là lúc cậu và nhỏ dừng lại để suy nghĩ, mới có lớp 10, cái tuổi chưa đủ chính chắn để không bị những cám dỗ cuộc đời làm sa ngã, cần có một gia đình ấm êm để xua đi tất cả. Nhưng có phải chăng những thứ đó lại quá xa vời ?
Hai chiếc xe vẫn song song chạy trên đường, từ bên kia khung kính cửa sổ, Anh Thư ngoái đầu sang nhìn Khánh Đăng chăm chú. Bảo Ngọc cười khẩy nhìn Thư, học với nhau từ năm lớp 1, nhỏ quá hiểu về cô bạn này. Cũng không khó để nhận ra tình cảm đặc biệt của Anh Thư dành cho anh bạn học viên mới đến. - Mày tích khánh Đăng phải không? Bảo Ngọc cho một viên kẹo vào miệng, lơ đễnh hỏi. Anh Thư xoay người, nhỏ hơi giật mình khi bị bắt quả tang nhìn người ta lén lút. - Kệ tao, mắc mớ gì đến mày ! Nhỏ nổi cộ lên, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc. Bảo Ngọc vẫn từ từ nhai kẹo, đột nhiên nhỏ quay sang nhìn Anh Thư cười đểu: - Tao quan tâm mày thì hỏi vậy thôi, nhầm đối tượng rồi đấy lớp trưởng ạ . Câu nói của Ngọc khiến cho Anh Thư điên người, nếu như không có thầy cô giám sát trên xe chăc nhỏ đã xông lên cho nhỏ đó một trận ra trò. cái điệu bộ khinh khỉnh làm như chuyện gì cũng biết khiến cho Thư tức hộc máu. - Hợp hay không, đến lượt mày nói à ! Bảo Ngọc vắt chân lên đùi miệng huýt sáo. Nhỏ thừa hiểu là Anh Thư đang khùng tới mức nào. Nhưng nhỏ nhìn người là tuyệt nhiên luôn đúng " cứ mơ đi, mày mà chiếm được trái tim hắn ta thì tao nguyện không bao giò sống giả tạo nữa".
Nếu như trên xe của lớp anh chỉ nghe tiếng gió vi vu thổi, thì xe của lớp Toán là cả một đống hỗn loạn. Tiếng cười nói xôn xao và những câu đấu khẩu không ngừng nghỉ giữa tụi con trai và mấy đứa con gái khiến cho không khí trở nên sặc mùi bạo lực. Vì là lớp Toán nên vốn từ không được phong phú lắm, thành ra câu nói của tụi nó nào cũng khiến cho cả xe cười nắc nẻ. Bác lái xe đã quá quen với hình ảnh này, lúc nào cũng vậy, mấy cái đứa này mà đi đến đâu là náo loạn đến đó.
|