Ngốc! Em Là Của Anh
|
|
Chương 23: Đánh ghen
- Sao mà thở dài thườn thượt thế cô nương? Đứng cạnh bên Hạ Dương ngoài hành lang, Thùy Dương thăm hỏi nhiệt tình.
- Haiz…., tui là đang có chuyện phiền não đây nè.
- Làm sao? Nói qua đây, quân sư mà đã nhúng tay vô thì khó khăn nào cũng giải quyết được hết. Vỗ ngực tự tin.
- Ngày trước bà nói qua đó, chuyện của bố tôi, tôi mới phát hiện ra ổng có gì mờ ám lắm nha.
- Cụ thể là cái gì? Tò mò quá ah, tui đã nói mà lị, chỉ có trúng phóc.
- Hôm rồi vô tình nhìn thấy bố bí mật giấu mẹ tôi dùng di động nói chuyện với ai đó, tôi xem số điện thoại mới biết là số của chị Thu đầu phố bà ạh.
- Vỗ tay cái đét, tui đã nói trước mà ko tin, giờ thì trắng mắt ra rồi chứ? Thùy Dương buột miệng nói lớn.
Bịt mồm cô nàng, Hạ Dương nhắc nhở:
- Nhỏ mồm thôi, chuyện chưa đâu vào đâu, cũng chưa có bằng chứng xác thực, tui vẫn đang để ý.
- Ừ, bà làm vậy là đúng đó, cẩn thận kẻo bứt dây động rừng. Cứ để xem họ có tiến triển gì hơn ko, có khi mình hiểu lầm thì lại khó xử lí.
- Ừ.
- Mà bà nói qua với mẹ chưa?
- Chưa, ko tính nói, đợi xem kết quả điều tra thế nào đã.
- Good! Vậy cũng đừng buồn phiền gì nhiều, chưa xác minh được gì mà cứ lo hão, tôi trông bà già hơn chục tuổi rồi đó. Véo véo mà nàng trêu ghẹo.
- Haiz, ko lo ko được ah. Bao nhiêu là chuyện xảy ra dồn dập chẳng qua cố tình có ý ko nói cho Thùy Dương biết những “ vấn đề nhỏ nhặt” còn lại.
- Cứ như bà già đau khổ ý, trưa tan học đi chơi đi. Chủ động tìm cách xả stress.
- Định đi đâu?
- Thằng Hải Kều nhờ tôi rủ bà trưa đi KFC. Bà đồng ý đi mà, bà ko thích cũng phải nể mặt tui chứ? Người ta khoái món đó nhất nè.
- Tui ko thích cái thằng hâm đó, bà thích đi mà đi với hắn. Hạ Dương nguýt dài.
Hải Kều là tên vừa béo vừa lùn, học lớp A1, theo đuổi nàng từ sau lần nàng cùng các bạn tham diễn vở kịch “ Tấm Cám thời nay”. Hắn là tên hám gái, thay bồ như thay áo, nay em này, mai em khác, được cái nhiều tiền, ra vẻ công tử bột nên "vinh hạnh" được nhiều em lợi dụng bòn rút đi tung tiền. Mà nàng thì chúa ghét cái loại ba lăng nhăng đó, ko thèm tiêu tiền của hắn, lần nào mời nàng đi đâu nàng cũng từ chối. Bất quá, càng như thế hắn đeo bám càng dai, nàng cũng chán ko thèm quan tâm.
- Bà việc gì phải để ý, kệ cha nó chứ, bà ko đi là tôi cũng ko được đi, thôi thì vì tôi bà hi sinh 1 làn này ko được sao? Tui ko phải bạn than nhất của bà ah? Giở chiêu này ko tin ko hàng phục được Hạ Dương cứng đầu khó bảo.
- Liếc mắt khinh bỉ, học tập ai đó, bà quả là họ hàng nhà lão Trư. Quay lưng đi vào lớp học, khiến Thùy Dương hụt hẫng.
- Sao nào? Ko đi là tui ko chơi với bà nữa, có gì đừng gọi tui à nha. Hăm dọa ấy mà, chiêu thức trẻ con này chỉ đe được Hạ Dương thôi.
- Nói nhiều, vào học đi, cô lên rồi đấy. Ko ai ăn mất phần của bà đâu mà sợ. Bật cười vì thái độ của cô bạn, ai bảo nàng là bạn thân của mình chứ?
- Zê..ê…eeee! Iu bà nhứt mà. Hi hi ha ha, bám đuôi Hạ Dương.
.....
- Này, Dương, bà biết chuyện gì chưa? nhìn thấy bóng Hạ Dương đứng đợi ngoài cổng trường, Thùy Dương nhào vô sốt sắng.
- Gì? Có chút hóng hớt, bản năng ấy mà.
- Thằng Hải Kều hết giờ phải lên phòng Kỉ luật, hoãn buổi đi ăn trưa nay rồi.
- Có chút ngạc nhiên mà cũng vui vui, vậy là đỡ phiền hà, cố giấu nụ cười, hỏi han tình hình, có chuyện gì vậy? Sao hắn lại bị kỉ luật?
- Chết cái tội dâm dê, nó ngồi trong giờ xem phim cấp 3, bị thầy giáo bắt được, tịch thu điện thoại luôn.
- Chu choa! Đáng đời nha, mà ông nào ghê gớm vậy tóm được sơ hở của hắn? Lại còn "đì" hắn dữ vậy, ko sợ thầy hiểu trưởng à?
- Mắt chuyển sáng rực, ngưỡng mộ, là Phong ca anh hùng của mình đó ah, trời ơi, quả là nghĩa hiệp, ko sợ bị đuổi việc nên mới sờ gáy nó, lần này ko biết thầy hiệu trưởng xử lí sao đây?
- Hắc hắc, Phong ca Pro nhỉ, có khi nào cũng như mấy ông trước, mất nghiệp luôn vì thằng đó ko? Thầy hiệu trưởng thiên vị bỏ xừ, toàn che giấu cho con trai thôi nên nó mới được thể lên nước, ko sợ ai cả.
- Ko biết được, cả trường đang xôn xao lên kia kìa. Về bà hỏi thầy xem nhá.
- Ừ, để xem Matiz có làm khó được Mercedes ko. Hehe, có kịch hay để xem rồi. Hạ Dương hí hửng.
- Rồi về đi, cò gì thông báo khẩn cho tui, bye bye.
- OK! Bye!
Nói là nói vậy chứ Hạ Dương cũng đang lo lắng lắm đấy.
Bằng chứng là nàng đang cong mông đạp xe với tốc độ motor để về nhà gặp Phong ca hỏi thăm sự tình.
Nếu mà Phong ca bị đuổi việc thì sao?
Lớp nàng sẽ bị thay giáo viên chủ nhiệm, thực ko thích tí nào.
Bản thân ko phát hiện được rằng, chính mình rất quan tâm chuyện của người ta, thậm chí ko muốn có một ngày lên lớp ko nhìn thấy hình bóng ấy trên bục giảng.
Lúc này, Phong ca vẫn đang ung dung, thư thái ngồi uống trà trong phòng hiệu trưởng.
Là do vô tình đi ngang qua, nghe được câu chuyện của 2 cô gái tên Dương, bỗng dưng nảy sinh tâm ý ko muốn nàng đi chơi với một ai khác.
Thôi thì nhân tiện, giúp đỡ Như Tùng cắt 1 cái đuôi, ai ra tay mà chẳng như nhau a?
Cũng nhờ trời giúp mới túm được bằng chứng, bắt quả tang tại trận, lôi hắn lên phòng làm biên bản kỉ luật.
Dù là con trai thầy hiệu trưởng cũng ko thể để qua mặt một người như Phong ca.
Chàng là ai kia chứ?
Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long chứ đâu có đùa.
- Thật cảm ơn thầy đã dạy dỗ thàng con hư đốn ấy, nó ko biết sợ ai khiến các thầy cô chẳng quan tâm đến. Nhờ thầy tôi mới biết được sự tình này, lấy làm hổ thẹn. Giọng ông hiểu trưởng vang lên đều đều thập phần xấu hổ.
- Dạ, cháu cũng ko có làm gì, có điều ko biết chú có trách chuyện này ko? Hải là con trai chú mà.
- Ko dám, con hư là tại cha mẹ đã ko dạy dỗ cẩn thận, tôi mới có lỗi trong truyện này, khiến thầy phải bận tâm rồi. Tôi cảm ơn thầy còn ko hết nữa là…
- Dạ, vậy chú có thể giúp cháu 1 chuyện này được ko?
- Là gì thế? Thâm tâm nhủ thầm, khá lắm, trực tiếp đòi hỏi ko đi vòng vo, cũng dễ đối phó thôi.
- Cho cháu một quyết định đuổi việc. Lạnh lùng đưa ra một đề nghị chưa từng có.
|
Chương 24: Đòi người
Lo lắng đi đi lại lại, ra ra vào vào.
Hạ Dương thật nóng ruột nha, cánh cổng nhà bên vẫn khép chặt, chưa thấy bóng dáng ai cả.
Haiz!
Đứng ngoài cửa ngóng trông như thiếu phụ chờ chồng thế này thật ko ăn thua a?
Bất quá nàng cũng ko thể đi tìm xem Phong ca ở chốn nào để mà hỏi han, thôi thì đành ở nhà đợi người.
- Thầy! Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc về đến nơi, nàng nhanh chân lao tới ko chần chừ, đứng cạnh cửa xe trực tiếp hỏi luôn, thế nào rồi?
- Cái gì thế nào rồi?
- Thì là chuyện của thầy đó, em hỏi thầy thế nào rồi? Đúng là hấp tấp, hỏi ko đầu ko cuối thì ai mà hiểu được nàng muốn gì chứ.
- Thầy bị làm sao? Chàng chính thức ngờ vực, có chuyện gì với thầy mà khiến em phải lo lắng như vậy? Trong long thoáng chút vui mừng, nàng ấy vì ta mà quan tâm.
- Thì là chuyện của thầy hôm nay với thằng Hải kều A1 đó, ko phải bị đuổi việc rồi? Nàng cẩn thận nhắc lại từng từ.
- Mạng lưới tình báo của em nhanh nhạy vậy mà thầy ko biết? Thầy bị đuổi việc ko phải bọn em càng vui mừng sao? Ko phải chịu đựng gió bão bất ngờ ập đến?
- Thầy nói thế, chột dạ ko ngờ người ta cũng biết chuyện của tụi học trò các nàng, bọn em luôn luôn yêu thầy, ko nỡ rời xa thầy mà?
- Thật ư? Mắt nghi hoặc ko thể tin em được, chẳng qua trong lòng vẫn thì thầm hi vọng đó là lời nàng ấy nói với riêng mình.
- Vậy thật sự là thầy bị đuổi việc rồi sao? Em tưởng cỡ bự như thầy thì phải có kết thúc khác chứ, kịch bản cũ như vậy chán phèo. Nàng thở dài than vãn tỏ thái độ.
- Thầy bự cỡ nào cũng chỉ là 1 giáo viên dưới trướng thầy hiệu trưởng, ko phải sao?
- Thầy cứ giấu em chứ em biết thừa, nghe nói ai đó còn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long ấy nhỉ? Nói mát mấy câu cho bõ tức.
- Em biết chuyện này? Giật mình, Như Tùng nói em biết sao?
- Gật đầu chắc nịch, thầy ko định chối chứ?
- Khẽ nhếch môi mỉm cười, ra là vậy, những bí mật của anh đều bị cậu em trai nói với bạn gái hết rồi, khổ tâm ah.
- Thầy chịu thua dễ sao? Tụi em chẳng có kịch hay để xem ư? May mắn câu sau nàng còn kịp nuốt lại vào trong bụng nha.
- Ừ, thầy thua rồi. Giọng thất vọng tràn trề, đúng là mình đã thua ko phải sao?
- Oải quá đi, thầy giáo mà em yêu mến lại chịu thua dễ dàng như vậy, em ko phục, tụi em sẽ đòi lại công bằng cho thầy. Tuyên bố dõng dạc trước mặt Như Phong đầy tự tin đắc, mắt ẩn ý cười gian xảo như đã có một mưu đồ sắp được thực hiện.
…..
Ngày hôm sau.
Tiết đầu tiên là của cô Tắc kè hoa yêu quý.
Bước chân vào lớp 12D1 thân thương, cô Phượng sửng sốt vì dòng chữ choán ngợp hết cả cái bảng trên tường.
“ PHẢN ĐỐI ĐUỔI VIỆC THẦY VŨ NHƯ PHONG”.
Nhìn xuống bên dưới thì sốc toàn tập luôn.
Toàn bộ 45 nhân sĩ lớp nàng gục mặt xuống bàn, ko đứng dậy chào cô giáo, tỏ rõ ý ko muốn học.
- Hạ Dương! Chuyện này là sao đây? Đứng trên bục giảng, Cô Phượng khó hiểu cùng bất ngờ vì thông tin mới được cập nhật, ngay lập tức tra hỏi nguyên nhân.
- Dạ, cô cũng biết rồi đấy, hất cằm về phía cái bảng treo, các bạn được tin thầy hiệu trưởng vô lí đuổi việc thầy chủ nhiệm nên tất cả thành ra thế này.
- Sao lại đuổi việc? Vì chuyện gì vậy? Đích thực là do hôm qua cô ko đến trường nên ko biết tí gì nha.
- Em ko biết, cô có thể đi hỏi các thầy cô khác, có lẽ mọi người sẽ rõ hơn em. Nhún vai bất lực, ko dại gì mà ra mặt nói xấu chê bai thầy hiệu trưởng ạ.
Cùng lúc ấy, trước khi cô Phượng kịp hỏi tiếp thì đã có 1 cô giáo đứng ngoài cửa cần gặp.
- Chị Phượng.
- Có chuyện gì thế em?
- Chị đã biết gì chưa? Anh Phong bị đuổi việc, lớp em đang đình công ko đưa nào chịu học hành gì cả, đứa nào đứa ấy ủ rũ như đưa đám ý.
- Lớp em cũng vậy? Nhìn vào lớp nàng, em xem đây này.
- Hả? Cô giáo kia như muốn rớt cằm xuống đất luôn, chị cũng vậy, tính đình công tập thể ư?
Cùng lúc đó thì ngoài hành lang nhốn nháo những bóng của các thầy cô chạy ra chạy vào.
Cả trường ko còn ko khí yên tĩnh nghiêm trang.
Các giáo viên ko biết làm thế nào để giải quyết được, nhìn nhau chán nản.
Cũng chẳng ai muốn đứng ra dẹp cái đống hỗn độn này.
Thế nên cư nhiên cả thầy cô cùng học sinh bắt tay nhau làm loạn, khởi nghĩa chính thức nổ ra toàn trường.
Đến khi thầy hiệu trưởng xuất hiện tình hình mới lắng xuống đôi chút.
- Thế này là thế nào? Các em muốn làm loạn trường học đấy hả?
- Ko phải, Hạ Dương đại diện cả lớp, trước mặt thầy hiệu trưởng phản kháng, các bạn là ko đồng ý thầy đuổi việc thầy Phong. Thầy Phong làm việc tốt, kỉ luật tốt, học sinh rất yêu quý, cớ vì sao thầy ấy lại bị đuổi việc ạ?
- Bất chợt có chút lúng túng, chuyện này…, các em ko cần biểu tình dữ dội như vậy, thầy chưa hề có quyết định đuổi việc ai cả, các em làm thế này là ko đúng kỉ luật, nếu ko dẹp ngay lập tức tôi đình chỉ học tập tất cả.
Tức giận quay lưng đi, thầy hiểu trưởng buồn bã.
Vì sao ta phải khổ như vậy?
Dù là chấp nhận mong muốn cảu Như Phong nhưng hoàn toàn chưa hề có quyết định chính thức.
Thông tin mới ngày hôm qua mà nay đã loan ra toàn trường?
Như Phong thật muốn làm khổ ta ah.
Chưa hết hạn hợp đồng, ta hủy trước đã phải chịu 1 khoản phạt ko nhỏ, cũng may hắn hảo ý ko cần.
Bất quá thì tình thình còn tệ hại hơn như vậy.
Học sinh biểu tình đòi người quá ư dữ dội, hơn thế lại có lực lượng đông đảo giáo viên hậu thuẫn.
Mà sự thật thì cũng ko có gì để mà buộc tôi người ta, làm khó nhau thế này sống sao đây?
- Alo, Phong à, tôi e ko đáp ứng được yêu cầu của cậu, học trò lớp thầy tiên phong lôi kéo học sinh toàn trường đấu tranh đòi người ghê quá, tôi thấy có lẽ cậu ko nên nghỉ việc thì hơn. Giọng ông hiệu trưởng già vang lên đều đều trong ống nghe có vẻ thê thảm.
- Dạ, cháu mới biết được thông tin này, thật xin lỗi đã làm khó chú, cảm ơn chú đã giúp cháu.
- Tôi ko dám, đã giúp gì cậu đâu, chỉ là cậu đừng xin nghỉ việc như thế, học trò cùng đồng nghiệp rất quý cậu.
- Vâng, cháu đã biết. Khẽ mỉm cười.
Thở ra nhẹ nhõm, thuyết phục cậu ta hôm nay sao dễ thế?
Hôm trước còn nhất quyết muốn nghỉ?
Haiz.
Tuổi trẻ nông nổi.
|
Chương 25: Lễ hậu tạ
Sau lần đòi người thành công, đương nhiên Như Phong mắc thêm một cái nợ lớn.
Đời người có ơn phải trả, huống hồ chàng là hảo nghĩa khí.
Hẹn cả lớp chủ nhiệm 1 chầu ra trò, rồi sau đó là lơ đi khiến dân tình bức xúc ko chịu nổi.
Ko lẽ Phong ca lại lật mặt?
Chuyện khó tin à nha, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi.
Thế nên cả tuần cứ trôi qua trong bình lặng, lớp nàng lại hối hả cái vụ 20/11 mà ko còn nhắc nhở ông thầy thường xuyên như trước nữa.
Mỗi ngày Phong ca lên lớp lại lặng lẽ ngắm người ta, đau khổ cho bản thân mình.
Chính là khi muốn chúc phúc cho em thì em lại cố tình lưu tôi lại?
Bất quá tôi chấp nhận là người đồng hành cùng em, mà ko, phải nói là người luôn theo sau em mới đúng.
Người đồng hành cùng em là Như Tùng phải ko?
Biết làm sao được, số phận trớ trêu.
----------
7h25p tối ngày 18/11/2008.
Haiz, thật chán ah, mẹ sinh mình ra vào đúng dịp nhà giáo Việt Nam, giờ này tụi nó chẳng nhảy cẫng lên bên thầy cô giáo cũ, bạn bè cũ đấy chứ, có ai nhớ nay là sinh nhật mình ko ta?
Ngồi bên cửa sổ, Hạ Dương đau khổ thở dài.
Cũng may, còn được nhận quà của má mì, nếu ko thì buồn chết đi được.
Haizzzzzzzz......
Ring..ring...ring
- Alo?
- Dương à, có chuyện gì hả? Ko đi chơi thầy cô giáo à mà gọi tao làm chi? Giờ đi hả? Tao chẳng đi đâu.
- Thật hả?
- Ừ, vậy mày đến đón tao đi, hehe có ăn là tao thích nha. KA KA
Nhanh chóng đặt máy, chạy đi thay đồ.
Thùy Dương thông báo tin mới nhất, rủ nàng cùng đi liên hoan.
Ha ha ha, là liên hoan đó, sinh nhật năm nay lại được ăn miễn phí rùi, Đùi gà muôn năm ta đến đây.
Tìm cho mình 1 cái quần jean bụi bụi một chút, kèm thêm cái áo phông đen sì, khoác thêm một cái áo mỏng bên ngoài, kiếm đôi giày thể thao xỏ vào, Hạ Dương đắc ý ngắm mình trong gương.
Cũng ra dáng đàn anh đàn chị đó chứ? he he
Nhìn hơi gớm 1 chút nhưng như vậy mới đẹp mà, mốt năm nay là thế ah.
Chắc chắn khi tối về mình sẽ ko bị lạnh, Hạ Dương mới chậm rãi bước ra cửa nhà.
- Yeah! Ai đây? Em có đón nhầm xã hội đen ko nhỉ? Thùy Dương ngồi trên xe máy nhìn nàng bằng "cặp mắt ốc nhồi" thắc mắc.
- Ko đâu, đích thực là xã hội đen đó, nhìn nè. Giơ vạt áo cho Thùy Dương kiểm tra, hi hi.
- Thôi ko trêu nữa, đi nhanh kẻo mọi người đợi.
- Ok! Nhảy lên xe máy cô nàng, Xuất phát nào.
Chính là khi khẩu lệnh phát ra, 2 tay tung hứng mà vung lên, Thuỳ Dương rồ ga phóng vụt làm Hạ Dương bật ngửa:
- Nè, hại người hả? Đi từ từ thôi, tôi sợ bà lái xe lắm đó. Níu áo sợ hãi run nhong nhóc.
- Giỏi bà tự đi mà lái đi, người ta lần đầu động đến xe máy như vậy là khá lắm rồi đó. Ko chết đâu mà sợ, ngồi im đi, bám chặt vào.
Thùy dương ko muốn nói nhiều, ngắn gọn nhắc nhở, tập trung lái xe.
Hạ Dương cũng biết điều im lặng, nàng chưa bao giờ đi xe máy ah, nói chính xác là ko biết đi nên đành ngồi sau ôm eo vậy.
Nếu là con trai thì ta lời to, hắc hắc, 1 mình với ý nghĩ như vậy, Hạ Dương khoái chí cười nghiêng ngả.
- Bà bị sao hả? Có muốn trồng ngô ko? ( Là răng rơi cắm xuống đường đó bà con he he)
Im de!
Tuyệt ko nhúc nhích nữa.
- Ok. Xuống. gạt chân chống con wave già mượn của Minh voi, Thùy Dương ra lệnh.
- Ờ. Nhảy phốc 1 cái, nay ai chủ trì mà "chơi" sang như vậy? Hất cằm về phía nhà hàng Hạ Dương thích thú.
Nhà hàng lớn sẽ có nhiều món ngon nha.
- Vào nhanh đi, bà là nhân vật chính đó. Ko thèm giải thích, trực tiếp lôi kéo.
Hạ Dương thật băn khoăn a, vì sao mình lại là nhân vật chính nhỉ?
Mở cửa ra những tưởng là căn phòng nguy nga tráng lệ, bày trí đẹp đẽ những sơn hào hải vị trên bàn ăn, mọi người tề tựu đông đủ, ai dè là 1 màu tối om.
Ko nhìn thấy gì cả, Hạ Dương lần mò trong bóng tối tìm công tắc.
Biết sao được, vừa đến nơi Thùy Dương kêu đi vệ sinh, chỉ nàng vô phòng này mà, bất quá nàng ko biết công tắc điện ở chỗ nào, tìm mãi ko thấy.
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday! Happy birthday!
Happy birthday to you!
Tiếng hát đồng ca vang lên trong căn phòng nhỏ, cắt đứt mọi tạp niệm trong đầu Hạ Dương.
Ánh sáng lấp lánh của những ngọn nến như trở nên lung linh hơn trong đêm tối, huyền ảo hơn khi nằm trên đôi tay của một người...
- Chúc mừng sinh nhật em! Giọng Như Phong trầm ấm dịu dàng, thay mặt những nhân sĩ lớp nàng gửi lời chúc tốt đẹp.
Phút chốc, gian phòng bừng sáng trở lại, Hạ Dương xúc động nhìn xung quanh, Thùy Dương , Lê Vân, Phương Thuý, Minh voi, Cao Quỳnh, Thiều Thu Thuỷ...
Đông đủ cả, chưa bao giờ nghĩ sẽ đón sinh nhật vui như năm nay.
- Cảm ơn thầy, em cảm ơn mọi người. Giọng nói nghẹn ngào vẫn còn vương lại sự ngạc nhiên.
- Là thầy phải cảm ơn em, chuyện bị đuổi việc, các bạn nói là do em đã vận dộng mọi người ủng hộ thầy, rất cảm ơn em. Quay qua mọi người, nào chúng ta cùng vui vẻ tối nay, nâng cốc.
Thầy giáo khởi xướng, ai dám ko theo?
Bất quá, nói nâng cốc cho oai chứ Như Phong cũng ko cho phép mọi người uống bia, chỉ toàn nước ngọt thôi hà.
Sau đó, lần lần lượt lượt, Hạ Dương tha hồ nhận quà sinh nhật.
- Í, thầy hình như chưa có quà cho em ha? Nhìn sang Như Phong, hảo ý trêu đùa.
- Ai da, mải lo chuyện tổ chức nên thầy quên mất, lấy tay vỗ vỗ trán mình, nhưng mà có người ko quên đâu đó. Mắt nháy nháy bí hiểm.
- Là ai a? Em ko biết hả? Đỏ mặt rồi, nàng đoán biết là ai rồi nha.
- Đây là của Như Tùng gửi cho em, chúc mừng em nha, nay Tùng bận việc công ty ko về kịp.
Chưa kịp nói cảm ơn người ấy, ai đó đã nhìn thấy:
- Chết nha, thầy có quà bí mật cho Hạ Dương kìa tụi bay ơi, bóc đi, mở hộp ra xem là cái gì nào?
Thật chẳng khác nào trẻ con đói ăn, thấy kẹo là bu vào.
Hạ Dương ngăn chặn bất thành, đành phải vui vẻ mở hộp quà của "anh Tùng" kia.
- Woaaaa! Gần trăm con mắt đổ dồn ngưỡng mộ, là một cái điện thoại à nha, ko phải hàng "xịn" lắm nhưng cũng khá hót trên thị trường đó, thầy ơi nào sinh nhật em thầy cũng tặng em 1 cái như vầy nha.
Ngay lập tức chuyển mục tiêu năn nỉ.
Thầy giáo quả fair play đi.
Bái phục! Bái phục!
Biết vậy ngày đó cũng ra sức vận động mọi người biểu tình như Hạ Dương, có khi lại còn được 1 con hơn thế ấy chứ.
- Sướng nha, giờ có điện thoại dùng à nha. Thùy Dương huých tay nàng tiếc rẻ.
Còn người kia chỉ biết ngoác miệng ra cười, hội chứng sung sướng quá độ đây mà.
|
Chương 26: Anh đợi em...
Từ ngày cầm thêm cái điện thoại bên người, Hạ Dương thấy mình chăm chỉ nhắn tin hẳn đi.
Bất kể nơi đâu, bất kể lúc nào nàng cũng có thể buôn dưa lê bán dưa leo được ah
Hơn thế lại ko hề phân biệt đối tượng gì cả
Ví như hôm nay đây…
- Hạ Dương!
- A! giật mình. Gì ạ?
- Trả lời vì sao ta ko giải phương trình theo cách này? Như phong đứng trên bục giảng đã có phần giận giữ. Vì sao a?
Chàng tặng điện thoại cho nàng là để liên lạc với chàng chứ đâu phải để nhắn tin buôn với thằng khác thế kia?
Mắt nhìn thấy người mình yêu “tư tình” với người khác, hỏi làm sao ko đau lòng được ah?
Nộ khí tràn ngập trong đáy mắt, phen này nhất định ko tha.
- Dạ, là vì… nãy giờ có chú ý đâu, làm sao mà trả lời được cơ chứ? Tự nhiên lại… Hạ Dương lúng túng.
Bên dưới bàn luận xôn xao, ko đưa nào dám hé răng giúp đỡ, lần này lớp trưởng phải hi sinh rồi.
Nghe nói em trai của thầy là người yêu của lớp trưởng nha, lỡ lòng nào mà "anh rể tương lai" lại khắt khe với em dâu dữ thế? Vuốt mặt ko nể mũi mà.
Hảo, có kịch hay!
- Mang điện thoại lên đây, hết giờ lên phòng kỉ luật gặp thầy. Phong ca vừa dứt lời thì bên ngoài cũng có tiếng gọi của thầy phó hiệu trưởng:
- Phong! thầy Chung đứng ngoài cửa lớp vẫy nhẹ.
Sau khi ra ngoài gặp riêng mấy phút, Như Phong đi vào, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạ Dương cũng thấy mủi lòng… nghe chừng đã mỏi chân rồi nha.
Hai, ai bảo nam nhân phải lòng nữ nhân làm chi?
- Hạ Dương ra ngoài gặp thầy Chung 1 lát, cả lớp học tiếp nào.
Vẫn đang đứng ngây ngô ở đó, Hạ Dương thở phào.
Thầy đến thật đúng lúc nha, nếu ko thì phải đứng vầy cả buổi luôn.
……..
- Dạ, dạ….em hiểu rồi ạh. Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với thầy Chung, nàng đi vào lớp khuôn mặt tươi rói. Mọi “đau buồn run rẩy chết” hết. Cười toe toét.
- Làm sao mà vui như tết thế hả cô nương? Thùy Dương thắc mắc.
- He he ko vui sao được a, ta thi được 15,5đ haha, giải 3 nha, mốt đi thi vòng nữa, qua là được đi thi quốc gia đó. Haha Khoái quá đi mất. Niềm sung sướng ko thể cưỡng lại được.
- Woa! Chúc mừng nha, được ăn khao rồi nha. Thùy Dương cũng vui lây con bạn thân nè, nhớ lại hôm thi về mặt mũi nó tèm nhem than thở, mệt chết thôi.
Ngay lập tức, sau khi an vị vào chỗ ngồi, nàng nhanh chóng thông báo tin vui với Như Tùng.
Anh ấy thật là thiêng như vậy nha?
Hôm đó làm bài, nàng ko tự tin mấy về phần văn nghị luận văn học vì khi trích thơ thì bị quên mất.
Cả 1 đoạn tứ bình trong bài thơ Việt Bắc trích ra để làm dẫn chứng, nửa chừng ko thể nào nhớ ra được.
Bất quá bài văn phải tẩy xóa nhiều, bẩn nhem, ko ngờ vẫn được giải 3.
Ngay khi thi xong đã gọi điện than thở với anh Tùng, cũng may anh nói ko sao, chắc là bài văn sẽ ko bị trừ điểm đâu, Hạ Dương của anh kiểu gì cũng phải giật giải chứ?
Ui ui… mắt mơ màng, anh ấy đang động viên mình, cái gì mà Hạ Dương của anh chứ?
*********
Văn phòng kỉ luật của trường.
- Em chào thầy ạ! Hạ Dương hết sức kính cẩn cùng lễ phép.
- Ngẩng đầu lên Như Phong nhìn nàng, giọng lạnh lùng, vào đi.
- Dạ! E dè ngồi vào cái ghế đối diện với Như Phong, Hạ Dương âm thầm tự nghĩ lý do để xin lỗi thầy chủ nhiệm…
- Chúc mừng em nha. Như phong bật cười vì cái vẻ khúm núm khó chịu của nàng, giọng trở nên thân mật ngọt ngào.
- Ân? Nàng có chút ngạc nhiên nha.
- Chuyện được giải đó, thầy nghe thầy Chung nói rồi, đến 10/12 tới sẽ đi thi vòng loại ở Chu Văn An.
- Dạ. Em cũng mới biết rồi ạh.
- Rót cho nàng một ly nước, Như Phong nhìn nàng chăm chú ko biết đang suy nghĩ gì, bất chợt bảo nàng 1 câu khiến người đối diện chết đứng, Từ giờ ko được nhắn tin với Như Tùng trong giờ học nữa, biết ko hả?
- Dạ. Hạ Dương lạnh gáy, thế nào mà biết nàng đang nhắn tin với anh Tùng được chứ?
Cũng chính vì nàng sợ quá mà ko để ý rằng, giọng của Phong ca nhà ta có pha chút ghen tuông.
Thế nào mà cần phải nhấn mạnh tên Như Tùng thế kia? Chỉ cần nói ko được nhắn tin trong giờ thôi là đủ rồi nha.
Như Phong cũng như nhận ra mình hơi thái quá, chuyện riêng tư của người ta ko nên kiểm soát thế, nhẹ nhàng lảng chuyện:
- Em đã qua gặp cô Hạnh lấy tiền hỗ trợ chưa?
- Dạ, em lấy rồi ạ, được có 100k bạc, trường mình kiết si thiệt nha thầy, cố ý nhỏ giọng thì thầm tránh tai vách mạch rừng, mấy đưá trong lớp đang kêu ầm lên, đáng lẽ thầy hiệu trưởng phải thuê ô tô xịn đưa em đi thi mới đúng, cả trường có mỗi mình em thui mà, vậy mới oai chứ…. Nàng hứng chí ra vẻ…
- Trời đất, Như phong hơi bất ngờ, người mình yêu thì ra lại hám danh đến thế này cơ à?. Đến hôm đó thầy sẽ đưa em đi.
- Thật ạh? Bằng ô tô của thầy chứ? Nàng khoái nha, ngồi Mer sướng tê phổi đó nha bà con.
- Gật đầu, nhiệm vụ của thầy Chung giao cho thầy đó, 100k đó là hỗ trọ em tiền ăn sáng thôi. Thêm lời nhằm cứu vãn hình tượng nhà trường, ai bảo chàng là thầy giáo làm chi?
Nàng ấy sẽ ko ăn sáng hết 100k chứ?
Oaw…
6h sáng, Hạ Dương nhìn đồng hồ chán nản ngáp dài….
Tối qua nàng ham hố đi chơi về nhà hơi muộn, nói là đi chơi chứ thật ra là đi dạo thì đúng hơn.
Một mình loanh quanh mãi khuôn viên gần nhà mà ko thấy Như Tùng xuất hiện, lòng cũng thoáng một nỗi buồn ẩn chứa.
Anh ấy ko có để tâm đến mình, ko nhớ ngày mai là ngày mình phải đi thi rồi?
Thôi thì kệ người ta đi, người ta còn bao nhiêu việc quan trọng phải làm mà.
Tự nhủ mình như vậy nên nàng anh nhàn thong thả từng bước chân theo lối nhỏ, hưởng thụ sở thích của mình.
Mùa đông thật dễ chịu, cái lạnh lẽo này sẽ làm người ta quên đi những tê buốt trong lòng.
Ai bảo nàng ko có nỗi buồn cơ chứ?
Mới đây nhất, nàng đã vô tình phát hiện ra chuyện động trời.
Trong di động của bố nàng, phần tin nhắn gửi đi có rất nhiều tin nhắn gửi vào số điện thoại của người đó.
Nào là… “tôi yêu thu lắm thu có biết không?”
Nào là .. “thu có ở nhà không để tôi qua chơi”
Nào là….
Thật sự đó là một cú sốc lớn đối với trái tim ngây thơ nhỏ bé của nàng.
Niềm tin tưởng cùng yêu quý ông bố tài giỏi văn thơ của nàng cứ theo từng dòng tin nhắn mà mất đi ko dấu vết.
Làm sao nàng có thể nói với mẹ điều đó được? Rằng mẹ đã bị ông chồng chung sống cùng nhau 20 năm phản bội?
Một cách nhẹ nhàng và phẳng lặng, nàng nói chuyện với bố, “cảnh cáo” ông nếu ko chấm dứt chuyện này nàng sẽ mách mẹ biết.
Chẳng biết kết thúc sẽ đi đến đâu nữa, liệu có như nàng mong đợi?
Mải suy nghĩ mà nàng dẫm phải hòn gạch nào đó, nằm chỏng chơ giữa đường.
Một thân nữ nhi mềm yếu ngã xiêu ngã vẹo.
Cũng may, quần áo mùa đông khá dày, nếu ko thì nàng đã bị xây xước nặng hơn chứ ko chỉ đau chân như bây giờ.
Cà nhắc từng bước, Hạ Dương nhanh chóng thay đồ rồi xách cặp xuống lầu.
- Con gái dậy rồi hả? Mẹ đang tính lên gọi con, vào ăn sáng nhanh rồi đi kẻo muộn. Bà Xuân vẫn luôn luôn lo lắng, chăm sóc nàng như thế.
- Dạ, bất giác nàng cúi gằm mặt buồn bã, nàng tủi thân thay mẹ nàng, lặng lẽ vào ăn sáng.
- Nay con gái đi thi, mẹ đặc biệt thổi xôi gấc đó nha, ăn vào sẽ may mắn, làm bài thiệt tốt ha. Bà Xuân vừa đơm vào bát cho Hạ Dương vừa tếu táo trêu đùa cùng chúc con gái may mắn.
- Dạ, con xin. Đón bát xôi gấc đỏ au đươc phủ lẫn một lớp đậu xanh tán nhuyễn vàng ươm, đưa lên mũi thưởng thức mùi thơm nồng, Hạ Dương chạnh lòng, mẹ nấu cái gì cũng ngon a, lát mẹ đơm cho con vô hộp, con đưa cho thầy Phong nha, nay thầy đưa con đi thi đó ạ.
- Rồi, mẹ làm sẵn rồi đây, nhìn Hạ Dương yêu mến, cố gắng bình tĩnh, làm bài tốt nha. Mẹ rất tự hào về con đó. Hihi
- Dạ, thôi con đi đây kẻo thầy lại đợi ạh. bye bye mẹ. Ăn vội được mấy miếng, nhìn thấy bóng dáng của ông Kim phía ngoài nhà bếp, nàng nhanh nhẹn rời đi.
Ko phải muốn tránh mặt mà là thực tình nàng chưa thể đối diện với bố của mình thôi.
Mở cửa nhà, lập tức có cơn gió mùa đông ập mạnh vào mặt.
Gió làm ta lạnh nhưng vẫn ko bằng cái lạnh buốt trong trái tim.
- Dương! Tiếng mẹ nàng vọng theo, cầm cái này cho thầy giáo nè con, quàng thêm 1 cái khăn cho nàng, hôm nay trời lạnh hơn đó.
- Dạ, con quên mất. Vòng tay ôm cổ bà Xuân, con yêu mẹ lắm ạ. Hihi Dứt lời liền đi luôn ko hề có ý nhìn lại hình ảnh ông Kim ở phía sau đang muốn tiến lại gần con gái.
Quên chuyện này đi đã, tạm thời phải cố gắng vượt qua kì thi này thì hơn.
Thâm tâm tự nhủ mình như vậy, bước chân cũng dứt khoát nhanh mạnh hơn rất nhiều.
- Ra rồi, thầy đợi em lâu rồi nha. Như Phong tắt điếu thuốc, đứng ngoài cửa ô tô mở sẵn chờ nàng nói ý trách cứ.
- Dạ, em xin lỗi, có cái này bù đắp thầy đây. Giơ hộp xôi gấc mẹ nàng chuẩn bị lên, mẹ em làm đó, ngon cực. Cười toe toét.
- Rồi, tha cho em vụ này đó, vào xe nhanh kẻo lạnh.
Ngồi yên vị ở ghế bên cạnh, thắt đai an toàn xong xuôi, Hạ Dương mới nhỏ giọng đề nghị:
- Đi đâu ăn sáng đã thầy, em đói nha, hihi. Nãy nàng ăn có ít thui à, chưa bõ bèn gì cho cái bao tử thân yêu cuả nàng hết.
- Tưởng em ăn rồi chứ? Quay sang nàng với anh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên.
- Dạ, ăn tí thui hà, có sợ muộn ko thầy?
- Ko sao, ngồi ăn luôn đi. Tay mở nắp hộp xôi thơm phức, một mùi ấm nóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.
- Woa, nàng có chút ngạc nhiên, ko ngờ mẹ để cho thầy nhiều thế, thiên vị à nha. Nàng ngẩng đầu đưa ánh mắt ghen tị thấy rõ.
- Ha ha, Như Phong cười rạng rỡ, thật là thiên vị sao? Chỉ là hỏi chứ ko mong lời đáp đâu, chàng biết bà Xuân cố tình để nhiều như vậy là vì Hạ Dương ấy mà.
Ăn uống xong xuôi, Như Phong mới bình thản nổ máy xe rời đi.
Đường Hà Nội mùa đông vẫn ko hề thưa vắng đi chút nào, từng người từng người đều vội vã phóng vút xe đi mong chóng đến được một bến đỗ tránh rét.
Nơi ấy có thể là nhà, là công ty, hoặc một văn phòng nho nhỏ hay một quán cà phê ấm áp nào đó?
Nhìn theo những cái xe máy ấy, Hạ Dương bất chợt đặt cho mình câu hỏi.
Cuộc đời này rốt cục là người ta đang theo đuổi cái gì?
Tiền bạc? Đam mê? Tình yêu?
Khi có rồi họ sẽ không đổi dạ thay lòng để chạy theo một cái khác?
- Gì mà suy nghĩ âu tư như vậy? Như Phong nhìn vẻ mặt thất thần của cô học trò nhỏ hỏi thăm.
- Dạ, cũng ko có gì thầy ạ.
- Vậy thì xuống xe đi, đến nơi rồi đó. Chúc em thi tốt nhé. Chàng cũng ko muốn hỏi nhiều, thâm tâm biết rõ cô bé đang có tâm sự khó nói .
- Dạ, bước nhanh xuống xe, thầy cứ đi đâu đó chơi đi, em thi mất 3 tiếng cơ ạh, ngồi đây sẽ chán lắm. Hướng Như Phong nhắc nhở.
- Ừ, thầy biết. Mau vào trường đi. Một miệng giục nàng, một mặt trong lòng như muốn thốt lời, cố gắng lên em, anh sẽ đợi em.
Ko phải chỉ là đợi em thi xong, ko phải chỉ là đợi em 3h đồng hồ.
Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể tin tưởng để nói với anh…
|
Chương 27: Chuyện bức ảnh cưới...
- Có chuyện gì xảy ra thế hả? Như Phong đứng bên ngoài cửa xe hỏi khi thấy Hạ Dương trở ra.
- Sao thầy biết có chuyện gì ạ? Thầy phải hỏi em có làm bài được ko chứ? Hạ Dương xụ mặt giả vờ dỗi hờn.
- Người ta làm được thì mặt mày hớn hở, ko được thì ỉu xìu như bánh đa gặp nước, nhìn cái là biết ngay, em thì ko vui ko ko xìu, chắc là có chuyện gì rồi. Ko phải là bị bắt quả tang giở tài liệu chứ? Hi hi
- Thầy cứ tưởng ai cũng như thầy sao? Đừng có bụng ta suy ra bụng người nha, mình đi đâu chơi nha thầy. Ngồi lên xe rồi mới nói móc 1 câu.
- Hic, có trò nào bắt nạt thầy thế này chưa nhỉ? Đùng thật là thầy mắc nợ em mà. Than vãn vậy thôi chứ Phong ca vẫn rất vui vẻ lái xe đi. Thành công ngoài dự đoán nha. ( Tg: Đố ai đoán được là có chuyện gì đó? Hehe)
Quả thật, ko có gì qua mắt được ông thầy này!
Hic, khủng thật, Hạ Dương thầm nghĩ như vậy.
- Hi hi Alo, mẹ àh
- Ko, là bố Hạ Dương! Chần chừ 1 lúc ông Kim mới trả lời.
Im lặng hồi lâu, nàng mới khó nhọc cất giọng:
- Có chuyện gì ko ạ?
- À, ừ, hơi bất ngờ vì lời nàng, con làm bài tốt chứ?
- Nhờ gen thơ văn của bố mà con làm ko tệ lắm. Cố gắng kéo dài 2 tiếng thơ văn như để nhắc nhở ông.
- Vậy àh, ngập ngừng, lát con về nhà ăn cơm nhé, nay bố nấu nhiều món con thích lắm đó. Dường như là ông ko biết nói gì hơn ngoài một câu ko ăn nhập gì với chủ đề.
- Thôi khỏi bố ạh, thầy Phong kêu thi xong sẽ đưa con đi ăn nhà hàng, chiều con sẽ về. Vậy nha, con cúp máy đây.
Nói rồi ko đợi chờ, nàng tắt máy.
Bố nấu cơm rất ngon nhưng đã bao lâu rồi bố ko vào bếp chứ?
Lần này, vì nàng mà vào nấu cơm sao?
Muốn nàng tha thứ chuyện kia?
Hay muốn nàng ẻm đi như chưa có gì?
Chỉ cần biết, hiện giờ nàng ko đủ can đảm để đối mặt, chạy trốn là hèn nhát, nhưng chạy trốn để thức tỉnh 1 con người thì nàng sẵn sang nhận mình là kẻ hèn nhát đó.
…
- Này, làm sao thế? Vừa lái xe, Như phong vừa quay sang đánh mắt nhìn nàng hỏi chuyện.
- Gì ah? Giật mình, mải nghĩ lại chuyện vừa xảy ra khi rời khỏi phòng thi mà ko để ý đến trời đất.
- Thầy hỏi em muốn đi đâu? Làm gì mà thẫn thờ như thế?
- A, dạ, đi đâu cũng được ạ, em cũng chưa biết đi đâu chơi. Hic, vì ko muốn về nhà nên nói đại, đã suy nghĩ gì đâu.
- Ừ, thế có chuyện gì ko vui àh?
- Dạ, ko , chỉ là em đang nghĩ lại, bài làm lần này chán lắm chắc là trượt rồi. Nhăn nhở méo xệch.
- Vậy ra là muốn đí chơi giải khuây sao? Ko được thì thôi mà, ko cần lo nghĩ nhiều quá. Chàng biết thừa là nàng đang nói dối nhưng cũng ko muốn vạch trần mà thôi, vào hùa cùng nàng cho nàng vui vẻ.
- Dạ!
Thầy khác với anh Tùng thật nha, nếu là anh Tùng, kiểu gì cũng sẽ nói mình phải tự tin lên, ko được buồn, kiểu gì Hạ Dương của anh cũng sẽ được điểm cao mà…
Ý, còn một người mình ko nhắc đến.
Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ nói gì?
- Em mượn lap của thầy một chút nhé. Quay sang bên cạnh chớp mắt.
- Ừ, ko cần nhìn thầy như thế. Nhếch môi mỉm cười, cô ấy thật là trẻ con.
Hi hi ha ha, sung sướng mở yahoo.
Từ sau lần đó, mình đã trả lời cho cậu ấy.
Nhưng ko hiểu vì sao mà cậu ấy lại biệt tăm.
- Hi, anh chưa lên mạng ah? Vì sau đó nàng biết được tình cảm cũng như 1 số sự thật về khoai nướng nên đã đổi cách xưng hô như vậy cho thân thiết.
- Em vừa làm bài thi xong đấy, buồn lắm vì chẳng viết được nhiều.
- Em đang rất buồn anh ạ, mà anh vẫn đang tìm em ư?
- Em đã ở đây sao anh ko trả lời em 1 tiếng?
- Nếu ko là em sẽ theo người khác để mặc anh đó. Hihi
Gửi những dòng tin nhắn viết vội chẳng có logic nào cả, Hạ Dương mệt mỏi thả lỏng người vào ghế, mắt nhắm lim dim.
Nếu có 1 ngày anh ấy xuất hiện, mình sẽ chọn ai?
Anh Tùng hay anh ấy?
Máy tính vẫn để mở, Hạ Dương ko biết có một người đang thả hồn lơ lửng đâu đây.
Xuống xe đi nào. Gọi nàng tỉnh giấc mộng đẹp, cô bé này có lẽ hôm qua lại lo lắng quá mà ngủ muộn đây.
- Ý, đến nơi rồi hả thầy? Định nhắm mắt thư giãn mà lại ngủ quên mất, mình thật là vô ý vô tứ đi.
Bước ra khỏi xe, một cảm giác khoan khoái, không khí thật trong lành như cùng nhau ùa vào trong những giác quan của Hạ Dương.
Những cơn gió vẫn thổi mang theo tiếng lá xào xạc trong không gian thật thanh bình.…
Tia nắng héo hon của mùa đông ko làm người ta thêm ấm áp mà như lạnh hơn với từng đợt gió rít liên hồi.
Giữa lòng thành phố xô bồ nhộn nhịp này lại có một nơi như vậy.
- Công viên bách thảo này liệu có đủ 100 loại cây như tên của nó ko thầy nhỉ?
- Thầy cũng ko biết, có muốn đếm thử ko? Chuyện này thì chàng cũng đành bất lực.
- Vậy nha, quay sang chàng hí hửng, mình cùng đếm thầy nhé.
- Ố ồh, bị hớ rồi, mình chỉ đùa vậy thôi mà? Hic, ừ cùng nhau đếm thử xem.
Thế nên…
Trong cái lạnh lẽo của mùa đông, và yên ắng bình lặng của khu vườn bách thảo, người ta nhìn thấy 1 đôi trai gái, cùng bên nhau đi dạo dưới những tán cây giờ đã khô lá.
Người con gái thì luôn cười rạng rỡ, chạy đi chạy lại giữa những gốc cây, chỉ trỏ vào những thân cây vẻ hào hứng.
Chàng trai chỉ lẳng lặng theo sau, mỉm cười ngắm nhìn người con gái của lòng mình.
Chốc chốc lại thẫy cô gái ấy hùng hùng hổ hổ, gân cổ lên cãi điều gì đó, có vẻ như chàng trai đã ko làm tròn nhiệm vụ của mình.
- Làm sao mà thầy có trí nhớ như kém như vậy cũng có thể làm thầy giáo, thậm chí là tổng giám đốc công ty được nhỉ? Bố thầy thật là.... ko có mắt nhìn người mới giao trọng trách cho thầy như vậy. haizz….. Đi bên cạnh Như Phong, Hạ Dương chán nản. Đếm đến bao nhiêu rồi nhỉ?
Chỉ mỉm cười một cách thật tình cảm, Như Phong ko thanh minh, ko tranh luận với cô bé.
Giây phút này…. Thật hạnh phúc.
Biết bao giờ mới được cùng cô ấy sánh vai như vậy?
Lẳng lặng tận hưởng…
- Xin lỗi, anh chị có thể giúp chúng tôi một chuyện này được ko ạ? Một người đàn ông lạ lẫm đột ngột xuất hiện trước 2 người cầu xin.
Quay sang Như Phong vẻ ngơ ngác bất ngờ, mắt như muốn hỏi chuyện gì thế này, có nên giúp người ta ko, Hạ Dương ko đáp.
- Có chuyện gì vậy? Như Phong thì bình thản hơn, ko biểu lộ cảm xúc.
- Chẳng là thế này, chúng tôi đang làm một bộ sưu tập ảnh cưới trong mùa đông, nhưng đột nhiên người mẫu của chúng tôi ko thể đến được vì tai nạn, chẳng hay anh có thể để chị đây giúp chúng tôi ko?
- Ồ, là như vậy sao? Quay sang Hạ Dương, tùy ý của em thầy ko biết nhá.
Hắc, tự nhiên lại giao trách nhiệm cho người ta, người ta đâu biết gì nha, cười ngập ngừng e ngại, thật tình ko muốn giúp tí nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Từ chối thế nào nhỉ?
- Xin lỗi, anh nhìn em này, chỉ vào mình có ý nói dung nhan tâm thường, chiều cao khiêm tốn như nàng thật ko làm người mẫu của họ đâu, có lẽ ko giúp được đâu ạ.
- Ồ, đừng lo lắng, chúng tôi có các phụ kiện cần thiết rồi ah, hiểu được ý nói của cô nữ sinh trung học, anh chàng khéo léo thuyết phục, hơn nữa, nếu em chịu giúp, cùng tôi sẽ có thù lao xứng đáng mà. Vì đang rất gấp, ko kịp liên hệ với người mẫu khác, xin em hãy giúp đỡ.
Ui cha! Chỉ cẩn nghe đến tiền thù lao là mắt đã sáng rực rỡ…
Mê tiền là một cái tội mà…
Thôi thì nhịn đói một chút vậy.
…..
Sau một hồi tô tô trát trát đủ thứ linh tinh lên mặt, Hạ Dương thở phào.
Sau này cưới mà phải trang điểm như thế này chắc mình sẽ nghẻo trước khi gặp chú rể mất. hic…
Mặc 1 chiếc váy cưới màu trắng tuyết, xỏ đôi giày nhung trắng, Hạ Dương bước ra từ phòng thay đồ cười rạng rỡ.
- Thầy xem, em đẹp ko? Hihi 2 tay bồng 2 bên váy, Hạ Dương nhí nhảnh. Thật là mình rất đẹp đó nha, nãy mình còn ko nhận ra mình nữa là?
- Ừ, rất đẹp. Nhìn nàng ngờ nghệch, cô bé mặc chiếc váy này thật đẹp.
Hạ Dương cũng thật vô tư đứng tạo dáng theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia mà ko để ý có một ánh mắt dõi theo mình ko rời…
Ah. Tư thế này…?
- Xin lỗi, Như Phong dùng 1 bàn tay che ống ngắm, vẫy Hạ Dương lại phía mình, nói với thợ ảnh, ko nên chụp những kiểu nhạy cảm như vậy.
- Ah, vâng xin lỗi anh. Nhìn ánh mắt lạnh như băng, người này chột dạ, ko phải là thầy trò sao, có ảnh hưởng gì ko chứ?
- Chuyện gì vậy thầy? Cùng lúc đó đến nơi Hạ Dương hỏi.
- Ko có gì, quay sang nàng mỉm cười trìu mến, có lạnh ko? Kéo chiếc áo khoác bông mềm mại trên vai nàng lên cao một chút, ân cần chu đáo.
- Dạ, ko lạnh lắm thầy ạ, váy mùa đông mà, giờ người ta có thiết kế kiểu này, những cô dâu cưới mùa đông sẽ ko sợ lạnh nữa nhỉ. Hi hi Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong.
Vô tình, chạm vào đôi mắt “thần sâu” của chàng, Hạ Dương bất ngờ, giật mình thẫn thờ, ko biết phản ứng ra sao, chỉ đơn giản là cảm thấy, đôi mắt ấy như muốn hút sâu những gì là của mình, cũng háo hức ngắm nhìn đôi mắt ây, khuôn mặt ấy ở 1 cự li gần thế này thật hấp dẫn người khác mà…
- Nghỉ chút ăn tí gì đã nhé. Nói với nàng đồng thời quay qua người kia như muốn lấy ý kiến.
- Dạ, bụng em cũng đang biểu tình đây này. Hihi
2 người tiến lại ngồi trên chiếc ghế đá gần đó.
Như Phong đỡ nàng ngồi xuống, giúp nàng chỉnh lại chân váy, nhìn nàng ôn nhu:
- Đợi chút, tí nữa sẽ có đồ ăn đến.
- Dạ, nay đi chơi hơi mệt nhưng thích thật. Hai, ngẩng đầu nhìn những chiếc cành xác xơ, mà có bao nhiêu cây trong này thầy nhỉ?
- Haiz, ko ngờ cô bé vẫn nhớ, quên rồi mà, để lần sau đếm lại đi.
- Ý, mà em đau chân quá, đi giày cao gót ko quen thầy ạ, cúi xuống định tháo đôi giày cao những 10cm ra thì đã có ngwoif nhanh tay hơn.
- Để thầy giúp. Nhẹ nhàng cởi giày cho nàng, Như Phong cưng chiều khiến Hạ Dương có chút ngượng ngùng, khuôn mặt như đỏ hơn nhưng ko có ý từ chối, ngồi lại dựa lưng vào ghế nhắm mắt tận hưởng.
Nhưng mà không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng nói của anh thợ ảnh ban nãy:
- Woa, đồ ăn đến rồi đây, 2 người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi sẽ ngồi bên kia. Chỉ tay ra phía mọi người ở một thảm cỏ gần đó.
Vừa nhồm nhoàm hút tùn tụt từng sợi mì tôm, Hạ Dương vừa thổi phì phù:
- Mùa này ăn mì tôm thật là ngon nha, lại ko lo nổi mụn thầy ạ. Hi hi
- Ừ, ăn nhanh ko nguội mất. Ở bên nàng thì chàng ăn gì mà chẳng ngon chứ?
………..
Tối hôm ấy.
- Anh hai, Như Tùng đứng tựa lưng ngoài cửa phòng gọi Như Phong, ba đang chờ điện thoại của anh kìa.
- Vậy à, ừ, anh ra ngay. Nói rồi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bàn, chồng lên trên một quyển gì đó, nhanh chóng qua cửa rời đi.
Khó hiểu nha.
Anh hai xem gì mà lại có vẻ mặt thẫn thờ như thế, lại còn ngồi cười ngây ngốc nữa chứ?
Ý, cái đó không phải là tài liệu trợ lí vừa mang đến ban tối hay sao? Nhìn mép tờ giấy mà Như Phong đặt xuống ban nãy, Như Tùng thắc mắc.
Tò mò thế nhỉ?
Là cái gì ta? Xem tài liệu và ngồi cười sao?
- Này, làm cho anh một bát mì tôm nhé. Như Phong bất thình lình quay lại, dặn dò em trai, đừng đứng đó nữa, mau đi làm đi. Suýt nữa thì chết, để Như Tùng nhìn thấy thì nguy.
- Dạ, giật nảy mình vì mưu đồ bất thành, suýt nữa thì bị phát hiện, may mà chưa có động đến nó. Haiz, thở dài trở ra nấu cơm tối.
Bữa ăn…
Như Tùng đã y lời làm cho anh trai 1 bát mì thơm ngon, một ít rau cải, một ít thịt bò, thêm một quả trứng và cà rốt.
Thật là hảo thơm ngon nha, bất quá, người thưởng thức lại ko phải là chúng ta.
Sau một hồi lắc đầu tỏ ý thất vọng, Như Phong vẫn lảm nhảm mãi một câu điệp khúc ko thôi:
- Vẫn ko phải, lạ nhỉ?
- Có chuyện gì sao anh hai? Ko ngon àh?
- Ừ, anh thấy thiếu vị gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn Như Tùng băn khoăn.
- Mọi khi anh vẫn ăn thế này mà? Muốn thêm vị gì nữa sao?
- Thôi bỏ đi, anh lên phòng chút, em ăn mình đi nhé.
Dứt lời liền rời đi để lại cho ai đó ánh mắt bất mãn buồn bực. Anh hai hôm nay làm sao ta?
Sự thật là…
Vì một người con gái mà thôi.
Như Phong đang muốn tìm lại hương vị của buổi trưa nay…
Hương vị còn thiếu cũng là thứ mà Như Tùng ko thể thêm vào trong bát mì của mình.
Hương vị của tình yêu…
Thứ mà anh ấy muốn là ở bên người anh yêu thương để cùng ăn một bữa cơm, nói chính xác thì dù nó là một bát mì bình thường thì anh vẫn thấy ngon ngọt hơn cả sơn hào hải vị ở trên đời.
Bất giác, Như Phong đưa những ngón tay lên, chạm vào khuôn mặt của Hạ Dương.
Khuôn mặt tươi tắn, cười rạng rỡ, nổi bật giữa một màu xanh cây lá.
Dù vậy vẫn ko làm cho đôi mắt em biết cười…
Đúng vậy, đôi mắt ấy dường như vẫn phảng phất một nỗi buồn đâu đây, ánh mắt ấy ko cười…
Và anh biết, em đang buồn, một nỗi buồn sâu kín em ko thể nói với ai cả.
Anh ước chi mình có thể san sẻ cùng em?
Nhìn những tấm “ảnh cưới” của Hạ Dương chụp với mình, Như Phong ko biết mình phải làm sao để có thể buông tay?
Trả lại em với những gì em đang muốn theo đuổi, đâu thể buộc em lại với mình chỉ vì một mối quan hệ đã trôi vào dĩ vãng?
Trái tim nhói đau, Như Phong buông những tấm ảnh xuống, lẳng lặng thở dài.
Càng cố gắng rời xa, càng ko thể rời xa.
Trò đùa số phận và mình là người thua cuộc?
|