Món Nợ Ngọt Ngào
|
|
Chương 18: - Hừm, may quá, chân tôi chỉ bị trật khớp thôi, chứ mà gãy thì chết tôi rồi. Mà công nhận bác sĩ tài ghê, cầm lấy chân tôi rồi bẻ rắc rắc vài cái là khỏi luôn nè.- Tôi hí hửng, mặt cười tươi rói bước ra khỏi cổng bệnh viện cùng Minh.
- Ừ, sao chân cô không tàn phế luôn nhỉ, khỏi chạy nhảy trêu đùa người khác.- Hắn đi đằn sau tôi, cười mỉa mai. Dáng vẻ như sỉ nhục người khác.
Sặc, cái tên điên này, lúc nào mở mồm ra là y như rằng lại rủa xả tôi, hình như một ngày mà không mỉa mai tôi vài câu thì chắc là hắn không chịu nổi. Bực mình, trà đạp lên niềm vui của người khác, tội không thể dung tha, tình hình này thì tôi lại phải mất thời gian để nghĩ ra cái trò gì cực hay, cực độc đáo để phá hắn cho hắn ngất trên giàn quất luôn. Nhưng đúng lúc cái ý nghĩ đen tối kia vừa lóe sáng trong đầu tôi thì cũng là lúc cái dữ liệu trong đầu tôi cũng bắt đầu tua lại.
Chết mất, Lâm Vũ Quỳnh, mày là một đứa ngu ngốc nhất trần đời này, tại sao mày lại có thể quên chuyện tày trời này chứ? Chính vì cái vụ mày bày trò ra phá hắn mà cuộc đời cộng tương lai sáng rực rỡ bỗng vụt tắt không dấu vết để rồi phải đau khổ mà chịu đựng áp bức hay sao. Một lần phá hắn đủ đem hậu quả thảm hại cho mày rồi mà còn dám nghĩ tới lần thứ hai sao? Lâm Vũ Quỳnh, đầu óc mày đúng là không phải con người (hơ, không phải con người, vậy là con gì đây?)
Tôi đau khổ quay lại nhìn cái tên đang thong thả đi đằng sau mình mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Cái bộ mặt này đây, chính cái bộ mặt nom thấy đã ghét này đây mà bây giờ tôi phải đặt mình vào nhân vật “chị Dậu” trong tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, chịu áp bức bóc lột khiến cho cơn giận của chị bùng lên và tức nước vỡ bờ, đứng lên chống trả bọn xấu xa. Còn tôi, có tức giận đấy, mà mặc dù có muốn vùng dậy đấu tranh cũng bị lép vế bởi những lí do tới tôi còn tự cảm thấy nó vớ vẩn.
Muốn độn thổ quá!
Hơ!!! Tôi ngạc nhiên nhìn bộ đồ Vest hắn đang mặc trên người, dính rất nhiều vết bẩn trên áo, và vết bẩn không ai khác ngoài tôi tạo ra nó, hình như tôi quên là tôi còn phải có nghĩa vị quan trọng chưa hoàn thành thì phải…
*****
- Này, áo anh…cái đó…tôi dẫn anh đi mua đồ mới thay thế cái áo bẩn kia.- Tôi lãnh đạm chỉ tay vào vết dơ dính trên áo hắn.
- Cô không nói thì tôi cũng bắt cô đi mua áo mới cho tôi, vì cô mà tôi mới ra nông nỗi này, hơn nữa cô cũng không định trả công khi tôi khổ sở vác cái thân hình giống lợn đi chữa bệnh hả?- Hắn không them quay lại nhìn tôi lấy một cái, vẫn đủng đỉnh đi, tay đút túi quần, dáng vẻ cao ngạo.
Cay đắng…một đứa khùng dám ví thân hình của tôi với lợn…tức chết, mặc dù tôi có hơi bị béo thật…huhu…
****************
- Cái này đi, rất hợp với anh đấy.- Trong một cửa hàng quần áo nhỏ, tôi đang giơ ra trước mặt hắn một chiếc áo sơ mi màu trắng với chiếc viền cổ đen được cắt may tinh tế.
- Tôi mặc cái gì chẳng hợp.- Ai dè, hắn chê bai sự lựa chọn của tôi bằng một cái câu nói kiêu căng không gì có thể kiêu căng hơn.
Đồ chết tiệt…
- Thế cái này nhé, rất đẹp.
- Không thích
- Vậy cái này
- Không
- Cái này
- Không
…..
Hết lần này đến lần khác, tôi giơ ra cho hắn kiểu áo với đủ loại phong cách, đủ mọi thể loại màu sắc khác nhau, hắn đều gạt phắt đi không thương tiếc…tôi…gru…tôi…
- Ya, đồ đàn bà, tôi điên rồi đấy.- Tôi tức tối ném ngay chiếc áo đang cầm trên tay vào người hắn với lực không hề nhỏ, hét ầm lên như một con bị động kinh.
Hừ…không động kinh vì cái tên điên này mới lạ. Người đâu hệt như mấy bà bác thích làm đẹp chọn có mỗi một chiếc áo mặc mà bày đặt này nọ…Lâm Vũ Quỳnh ta đây đã nuốt máu nhường nhịn mà cất công lựa chọn cho hắn ta cái áo để hắn mặc, vậy mà cái tên đó còn dám được voi đòi tiên.
Dẹp…dẹp hết, điều ngu si nhất của Lâm Vũ Quỳnh ta đây chính là thấy có lỗi với ngươi đấy, Vũ Nhật Minh.
- Tóm lại anh có lấy cái này không?- Tôi giơ lên chiếc áo mà tôi với lấy đại, đưa ra trước mặt hắn, khuôn mặt mang sát khí đe dọa, ngươi không mặc đừng có trách ta.
- Cô có mắt thẩm mĩ không vậy?- Hắn nhìn chiếc áo, rồi nhìn tôi, chê bai.
- Có mắt hay không kệ tôi, tóm lại anh có mặc cái này không? Lần cuối cùng tôi hỏi anh đấy.- Tôi lườm hắn với khuôn mặt hệt như con bò tót nhìn thấy tấm vải màu đỏ, mũi xĩ khói định xông tới mà cấu xé cái tên đáng ghét trước mắt.
- Hừm, được thôi.- Hắn nhìn cái áo một lúc, sau đó nhún vai, gật đầu.
Đến bây giờ tôi mới nhìn kĩ ra chiếc áo mà tôi quơ đại cho hắn.
Ặc…áo phông không cổ, có màu đen, thiết kế đơn giản, mặt đằng trước có hình hai đứa hoạt hình đang ôm nhau với dòng chữ I love you, mặt sau là hình trái tim màu đỏ to đùng trông cứ thế nào ấy.
Không mấy do dự tôi đưa áo cho hắn…
- Vậy thì mặc vào và tính tiền đi, tôi không có một đồng xu nhét túi, nhiệm vụ hoàn thành.
- Hai em ơi, cái đó là áo đôi, cửa hàng chị không bán rời.- Vừa lúc đấy, chị chủ tiệm bước ra cười tươi rói.
- Hơ, nhưng mà người cần áo chỉ có anh này thôi ạ.- Tôi cũng cười đáp lại chị chủ cửa hàng, rồi quay qua Minh, nghiến răng:- Lấy cái khác.
- Cần gì phải chọn cái khác, không phải cô nói cái này là cái cuối cùng sao?- Hắn ta bình thản đáp.
- Nhưng còn cái kia, không lẽ tôi mặc nó hả.- Tôi bặm mội nhìn hắn, ánh mắt đe dọa.
- Hừm, hai em mua nó đi, có phần thưởng đi kèm đấy.- Chị bán hàng nháy mắt.
Phần thưởng…phần thưởng…hai chữ phần thưởng lóe lên trong đầu tôi…haha
- Vâng, tụi em sẽ mua một đôi ạ.- Tôi nhanh như chớp lấy chiếc áo màu đen còn lại treo ở mắc, cười tươi.
*****
11h đêm…
Con phố với những ngôi nhà cao tầng chìm sâu vào trong bóng tối, chỉ le lói những ánh điện chiếu xuống lòng đường mập mờ chẳng đủ để thâý rõ thứ gì. Không gian đêm tối với những tiếng kêu của các con vật hoạt động về ban đêm cùng với những chiếc lá vì cơn gió mà va chạm vào nhau rì ra khiến ban đêm trở nên đáng sợ.
- Trời, tưởng quà là cái gì ăn được, hóa ra là vé xem phim, chán chết.- Tôi thở dài ưỡn ngực, hơn một giờ đồng hồ ngồi trong rạp chiếu phim khiến toàn thân tôi mệt mỏi rã rời.
- Cô sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thế, ngồi trong rạp cô ăn hết những 3 bịch bỏng ngô lận, đúng là heo mà.- Hắn nhìn tôi tức giận.
Ực, dù sao giờ nghĩ lại, ăn ba bịch bỏng ngô loại lớn cũng đáng nể đấy chứ. Sao bị hắn nói vậy, tự dưng tôi có cảm giác xấu hổ thế nhỉ?
- Kệ tôi, tại phim chán quá nên xem không có hứng, biết ăn thôi chứ làm gì.- Tôi gãi gãi đầu, chớp mắt.
- Sao lại không có hứng?
- Hừm, thể loại phim tình cảm xem thật nhạt nhẽo, tôi cực ghét, tôi thích thể loại hành động cơ. Mà khoan, tôi vẫn không hiểu là tại sao cái bộ phim đó có cái gì hay đâu mà lũ con gái khóc sướt mướt nhỉ? Còn cái đoạn cuối ấy, nhân vật chính hôn nhau, lũ con gái lại hét ầm lên lộn xộn, bó tay, đấy mới là lí do tôi luôn cầu nguyện kiếp sau tôi đầu thai tôi phải làm con trai.
Tôi vừa đi vừa nói…lạ nhỉ…
Bỗng có một cánh tay rắn chắc từ đâu nắm chặt lấy khửu tay tôi…
- Hơ, gì thế nhóc…?
- Cô không hiểu à? Vậy để tôi giúp cô hiểu.
Nói đoạn không kịp để tôi phản ứng gì, nhanh như cắt hắn kéo tôi lại, cúi mặt xuống và…có một thứ gì đó chạm môi tôi…
Nóng…
Ẩm ướt…
Mềm mại…
“HÔN”
- Bộp, anh bị điên à.- Vài giây bất động với cái hành động điên rồi của hắn, tôi dùng hết sức bình sinh mình có đáp một cú giáng trời xuống chân của hắn, rồi ngay lập tức đẩy hắn ra.
Bị cú đá của tôi, hắn chới với nhưng không ngã. Tôi đứng như trời trồng nhìn hắn với khuôn mặt ngỡ ngàng cùng đôi mắt hoảng loạn, bạn tay lau mạnh đuổi cái cảm giác tiếp xúc không nên có vừa nãy.
- Cảm giác của nó đấy, cô thấy thế nào?- Hắn nhìn tôi, bật cười nửa miệng, nụ cười đẹp lung linh chỉ khiến tôi muốn đạp thêm cho hắn mấy cú đau nữa.
- Anh, sao anh dám.
Nụ hôn đầu đời, nó mang một ý nghĩa thiêng liêng, như một món quà gần như là vô giá của những cặp tình nhân…vậy mà hắn, hắn đang làm cái gì vậy, dám cướp mất nụ hôn đầu tiên của tôi, với sự cợt nhả, trêu đùa.
- Mặt cô đang đỏ kìa, dễ thương đấy chứ…có vẻ như tôi bắt đầu thích cô rồi đấy.
- Anh…
|
Chương 19: - Chín tám...chín chín...Một...trăm....phù...hộc hộc...
Chủ nhật lại đến, hình như tôi từng nói với các bạn thời gian biểu của tôi chính là dành trọn vẹn buổi sáng cuốn chăn bông, bật máy lạnh độ thấp nhất và ngủ như một con gấu ngủ đông. Đó là thói quen gần như là bất di bất dịch của tôi rồi.
Nhưng mà hôm nay, à không...phải đến một tuần nay rồi, tôi phải ngậm đắng nuốt mà rời xa cái kế hoạch hình thành sẵn của mình mà...nhảy dây với mục đích nghe muốn ộc máu mồm mà chết : Giảm cân.
Chuyện là như thế này...
****** Quay về kí ức
Một tuần trước...Buổi tối, khoảng 19 giờ.
Tôi đang kéo ghế đặt mông xuống bàn ăn chuẩn bị ăn tối lấp cái bụng trống rỗng đang sôi sùng sục biểu tình. Vừa cầm được đôi đũa gắp miếng thịt lên, há cái miệng ngoác rộng ra thì...
- Đại ca gọi, đại ca gọi, đại ca gọi...
Cái điện thoại vứt ở một xó vang lên cái điệp khúc huyền thoại, không cần nhìn cũng biết, mẹ tôi. Hừ, trời đánh tránh miếng ăn, mẹ tôi sao có thể gọi điện thoại phá đám bất thình lình như thế chứ, chẳng hiểu giờ giấc sinh hoạt của con gái gì hết.
Kinh nghiệm thứ sáu trăm lẻ tám được rút ra, tắt điện thoại trước khi ăn cơm.
Tôi đành trì hoãn cơn đói cồn cào một lúc để thưa tấu với bà mẹ cái đã, không là mẹ tôi lại giở trò cũ muôn đời ra dùng thì đến cơm trắng cũng không có mà ăn đâu. Lết thân xác nặng nề đứng dậy đi lấy cái điện thoại chết tiệt.
- Sao nhấc máy chậm thế. Con gái con đứa lề mà lề mề như rùa vậy, phải tập mà nhanh nhẹn, tháo vát đi chứ. Sau này về nhà chồng nhỡ thằng chồng nó khó tính thì phải làm sao được...vv - Vừa nhấc máy lên một cái, chưa kịp phun ra từ nào đã bị mẹ tôi ca cho hàng tràng từ ngữ nghe muốn ngủ vậy đấy.
Mới chỉ có việc nhấc điện thoại chậm thôi mà đã ca cho tôi một bài ca muôn trùng vậy rồi, híc, tôi thấy tội nghiệp cho cái lỗ tai của tôi quá.
- Mẹ gọi có việc gì thế ạ?- Tôi uể oải thưa cho có tí gọi là đứa con có hiếu.
- Con đang làm gì thế?
- Ăn cơm tối.- Tôi trả lời
- Ăn tối muộn thế, mà ăn gì thế.- Mẹ tôi hỏi.
- Đồ ăn.- Tôi đáp gỏn lọn.
- Hừ, ai mà chẳng biết là đồ ăn, mẹ hỏi đó là những món gì, nói ngay.- Lại cái giọng uy hiếp trẻ con của mẹ.
Hơ nhưng mà dù có trẻ con đến mấy vẫn khiến cái đứa 18 tuổi đầu như tôi phải sợ đấy. Đương nhiên, tôi sợ mẹ tôi nhất mà.
- Thịt bò có đợt khuyến mại ở siêu thị, bánh xôi giảm giá vì bà Năm đầu đường bán ế, gà rán bác hàng xóm mới chuyển đến cho.- Tôi trả lời, giọng đều đều, chỉ là bữa ăn thôi mà.
- Hả? Trời đất, sao con ăn uống thế hả?- Mẹ tôi gần như hét lên trong điện thoại.
- Sao ạ?
Hừm, bữa ăn của tôi có vấn đề gì sao mà lại khiến mẹ tôi kích thích như vậy chứ, tôi thấy ổn mà. Nó còn thịnh soạn hơn gấp vạn lần những lúc cuối tháng bị mẹ cắt tiền chi tiêu ấy.
- Vứt, vứt hết đi cho mẹ, con dám ăn uống bừa bãi thế hả? Con đã béo lắm rồi đấy. Con nên biết con sắp cưới rồi đấy, béo quá mặc váy cưới làm sao đẹp được. Bộ váy bố tự tay thiết kế cho con con nỡ lòng nào mà khoác lên dáng người béo ú xấu xí ả? Tính bôi nhọ vào mặt bố mẹ sao? Con phải làm sao cho xứng đáng đi bên cạnh Vũ Nhật Minh chứ, không thấy xáu hổ hả?
- Hả???
***** Quay lại hiện thực có phần đau xót.
Cuộc trò chuyện điện thoại đó rút ra cái kết cục như vầy đây. Tôi trong bộ đồ thể thao lôi thôi lếch thếch, mồ hôi nhễ nhại trên trán khiến tóc tai bết dính lại. Đang cúi người thở hồng hộc như con bò tót nhìn thấy màu đỏ. Tội nghiệp tôi chưa.
Tôi đâu phải là người mẫu như mẹ chứ, tại sao mẹ cứ áp đặt tôi phải lấy cái hình tượng như mẹ mà phấn đấu chứ? Một tuần, một tuần giảm 3 kg, đối với cái đứa có sở thích ăn uống không kiêng nể như tôi thì đó là một việc giống như bay lên thiên đàng vậy, hu hu, sao tôi khổ thế này. Đã thế mẹ còn cắt bớt tiền trong tài khoản chi tiêu để tránh tình trạng tôi ăn uống quá đà, còn nói đích thân sẽ về kiểm tra thái độ giảm cân của tôi có nghiêm túc hay không. Báo hại tôi suất mấy này phải vác cái bụng xẹp lép mà tập thể dục mệt muốn lòi ruột ra thì thôi.
Số tôi chẳng lẽ suất đời phải khuất phục trước bà mẹ hay sao???
Hừ, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ lên nghĩ xuống, nghĩ ra nghĩ vào, nghĩ tới nghĩa lui, kết luận duy nhất rút ra cho cái thảm cảnh của tôi ngày hôm nay chỉ có cái tên kia. Vũ Nhật Minh, trời đánh ngươi, tại ngươi mà ta ra nông nỗi này đây. Vì cái vẻ bên ngoài đẹp trai cộng với cái body chuẩn của ngươi đấy, mà khiến bà mẹ của ta so sánh này nọ.
Hừ, ai thèm phải xứng với tên đó chứ. Mà ông trời bất công thật, đã ban cho hắn cái vẻ bề ngoài vượt trội rồi, lại còn rộng rãi ban cho hắn cái địa vị công tử tiền không thiếu nữa chứ. Trên đời này có nhiều người cần ông trời ban cho những thứ đó hơn hắn mà.
Cả đời này, ta quyết không đội trời chung với ngươi. Chết đi.
- Tính toong...- Vừa lúc đó, chuông cửa reo lên.
Tôi vác nguyên cái bộ dạng lôi thôi như cá trôi lồi mắt ra mở cửa. Sáng sớm bảnh mặt ra như thế này một là mấy đứa bạn bán báo chèn ép tôi mua báo hoặc không thì bà bác bán bánh đầu đường đến gạ tôi mua.
Nhưng cánh cửa vừa hé ra, đập vào mắt tôi là cái khuôn mặt đẹp trai nhìn là chỉ muốn đấm một phát cho tan nát của tên đáng ghét Vũ Nhật Minh kia. Nhưng không hiểu sao tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn vào khuôn mặt của hắn. Không thể phủ nhận hắn sở hữu vẻ bề ngoài rất điển trai, một vẻ đẹp thu hút giống hệt một vampire lạc vào thế giới của con người, ma mị và bí ẩn. Tôi chưa bao giờ có thể đoán được hắn nghĩ cái gì khi nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn là con người như thế nào?
- Sao nhìn tôi mặt đỏ vậy? Xấu hổ hả?- Hắn cười nửa miệng, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp làm khuôn mặt đẹp trai bừng sáng hơn.
Nhưng hắn lại khác. Hắn ta lại thừa sức để đoán được những người đối diện với hắn nghĩ cái gì. Ví dụ rất tiêu biểu là đây, hắn thừa sức biết đượct thái độ của tôi. Đúng thế, tình hình hiênn tại thì tôi đang rất xấu hổ. Vì hắn đã...hôn tôi mà, nụ hôn đầu đời của tôi. Tôi không phải là cái đứa mơ một đến nỗi hình thành cái quan niệm ngu ngốc nụ hôn đầu phải dành cho người mình yêu ở một nơi thật lãng mạn, nhưng hăs ta lại là tên tôi ghét nhất. Rất ghét.
- Anh tính đả kích tôi đấy à.- Tôi nhanh chóng lấy lại khuôn mặt đểu của một đứa con gái quậy phá, lém lỉnh.
Cái ý nghĩ vớ vẩn, biến đi.
Hăn cười nhẹ nhàng, sau đó tiến lại, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ:
- Cô tự đả kích mình mới đúng đấy, nhỉ, Lâm Vũ Quỳnh. Á...ÚI, cậu...cô dám.
Tôi không kiêng nể dùng lực co đầu gối lên, đáp chuẩn xác vào đúng vị trí "cậu bé" của hắn, khiến hắn đau đớn, lùi về sau, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đúng thế, cái chiêu này tôi sài lần đầu mà thấy hiệu quả đấy, phải thêm vào danh sách võ thuật của mình rồi. Mà công nhận, tôi vô duyên nhỉ, dám chơi chiêu đó.
Nhìn cái bộ dạng nhăn nhó vì đau đớn của hắn, tôi cười lớn, cười như một con điên trên trại cao nguyên mới về:
- Lần sau, nếu còn dám giở trò trêu trọc tôi, nhớ đeo áo giáp phòng bị cho bé trước nhé.- Trời đất ơi, Quỳnh ơi là Quỳnh, sao mày dám làm mấy cái trò ghê ghớm này chứ. Mất mặt quá đi mất, xấu hổ cho một đời gái.
- Cô, đồ vô duyên. Con gái mà dám đá vào chỗ đó hả.- Hắn nhăn mặt tức giận.
- Chỗ nào thì chỗ miễn hiệu quả là được, cảm ơn vì lời khen. - Tôi chuẩn bị sẵn bộ mặt tưng tửng chưng ra cho hắn xem.
Lâm Vũ Quỳnh, tao muốn tát mày một cái đau điếng quá.
- Cô, cô...
- Không lẽ "cậu bé" đau quá, nên não có vấn đề rồi không. Nói lắp không thôi.- Tôi vẫn có tình mạnh miệng, phun ra hàng tràng từ vô duyên vô cùng.- Mà thôi, anh đến đây làm gì mà đến sáng sớm thế này.
....................
- Cái này là cái gì đây. - Tôi đặt cốc nước lạnh xuống trước mặt hắn, thấy hắn đưa cho một cái hộp gì đó nhỏ hình vuông được bọc vải nhung rất đẹp.- Nhẫn à, đưa tôi làm gì?
Trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, tôi lấy ra xem xét. Tôi không am hiểu mấy về đồ trang sức, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là hàng xịn, rất đắt tiền. Nhẫn trang trí khá đơn giản, chỉ có một vài hoa văn nhưng rất tinh tế.
- Cho cô. - Hắn nói ngắn gọn, đôi mắt nhìn tôi, hình như có vẻ dò xét.
Sao ánh mắt của hắn khác lạ so với bình thường thế nhỉ.
- Cho tôi? Sao lại cho tôi thứ đắt tiền này.- Tôi ngớ ngác nhìn hắn liệu có nhầm gì không.
Hăn nhìn tôi, đôi mắt đẹp của hắn chiếu thẳng vào khiến tôi chột dạ. Hắn gằn từng chữ rõ ràng:
- Cho cô với tư cách một người "vợ" của tôi.
- Ê, nhóc con, cô không có phản ứng gì à?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, chớp chớp mắt, vẻ khó hiểu:
- Phản ứng gì là phản ứng gì? Mà, tên kia, anh gọi ai là nhóc hả? Muốn oánh nhau đấy à?- Tôi vung tay nắm đấm trước hắn, gằm mặt.- Đừng tưởng hơn tôi hai tuổi là thích làm gì thì làm.
- Trời đất ơi, tôi chưa thấy người nào mà não nhỏ như cô đấy.- Hắn nhìn tôi, thở dài một cái, giơ tay lên ôm mặt.
- Não nhỏ? - Tôi trừng mắt nhìn hắn- Vũ Nhật Minh, biến ngay cho khuất mắt tôi.
Tôi tức giận túm cổ áo của hắn xách hắn lên. Đồ chết tiệt, dám rủa xả diện tích bộ não của tôi. Mặc dù nó có nhỏ hay không thì cũng không đến lượt hắn ta chê bai, thật không xứng đáng gì hết.
Cha chả, tức thế, tức...
- Cô bỏ tay ra đi, con gái con đứa động tí là tay chân, coi chừng rách áo tôi.
Và thế là một trận ẩu đả diễn ra trong căn phòng của tôi, không ai chịu ai...
- Rẹtttttt...
Trong phút chốc thời gian ngưfng lại, đông thành đá, tôi ra hắn trố mắt há hốc mồm, đứng nhìn nhau, bất động không nói thành lời.
Và trên tay tôi, mảnh mải màu trắng với cái hình dạng tơi tả đang ngự trị trên đó.
Ôi trời đất ơi, áo hắn bị rách một mảng to, và không ai khác thủ phạm phá hoại là tôi. Cái tình cảnh này giống như tôi là một nữ háo sắc dám đi ức hiếp đàn ông không bằng ấy.
Xấu hổ quá.
- Tôi xin lỗi, không cố ý, tôi đi lấy đồ cho anh.
...................
- Tôi hỏi thật, trong tủ đồ của cô chỉ toàn loại áo này thôi sao?
Hắn nhìn tôi, rồi chỉ vào chiếc áo phông hắn đang mặc trên người, mặt mũi ngu không chịu được.
- Vừa vặn thế còn ý kiến gì nữa.- Tôi hất mặt.
Đó là cái áo tôi mới mua, mặc mới một vài lần đi chơi. Cũng may là áo ở nhà của tôi toàn đồ nam nên kiếm một cái cho hắn mặc đỡ cũng không khó.
- Tôi đang tự đặt dấu hỏi chấm về giới tính của cô đấy?- Hắn nhìn tôi, lắc đầu.
- Ê, tên kia, tôi lấy kéo cắt cái áo này, cho anh cởi trần luôn bây giờ...
..........
Chiếc xe máy phân khối lớn lao vút trên con đường rộng lớn. Vũ Nhật Minh cứ thế cắm đầu mà vặn tay ga, không có ý định giảm tốc độ. Cứ tình trạng này, có thể sẽ bị cảnh sát bắt lại vì tôi vượt quá tốc độ mất thôi. Nhưng ai đó đâu có quan tâm, vì hắn đang rất tức giận...
"Hừ, Lâm Vũ Quỳnh, ít nhất cậu cũng phải hiểu ra chuyện gì khi tôi tặng nhẫn cho cậu chứ, cậu là đồ ngốc"
...........................
Ở trong căn phòng, tôi đang ngáp nguyên một cái dài thì tự nhiên hắt xì một cái nhiệt tình. Chậc, bị cảm rồi.
|
Hóng khách mà khách chắng thấy đâu. Buồn dần đều!
|
Chương 20: - Xong rồi, rất đẹp.
- oa, Quỳnh xinh quá.
- Trời đất, cô dâu xinh như công chúa ấy. Mai tớ cũng muốn cưới.
Hiện tại thì tôi đang ngồi trừng đôi mắt ếch lên nhìn vào tấm gương lớn trước mặt xung quanh là mấy con bạn cùng chơi. Nghe mấy đứa nó suýt xoa khen cái đứa trong gương kia mà tôi thấy ức chế kinh khủng. Đau lòng quá, con người dù có xấu đến mấy, chỉ cần tỉ mỉ bôi chát lên mặt mấy cái thứ "phân són" là vịt trở thành thiên nga luôn. Lấy ví dụ tôi đây chẳng hạn, nhìn xem, trang điểm xong biến đổi thành mĩ nhân không nhân ra hình hài từ bình sinh nó như thế nào, mà suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực thì mấy thứ hoá trang thế này giống như muốn lừa dối người ta vậy.
Ờ, thì công nhận là đẹp. Tôi đã phải đứng hàng giờ liền để bố tôi chỉnh sửa từng milimet cái bộ váy cưới cho thật vừa, thật đẹp và thật nổi bật khi tôi mặc nó, còn phải hi sinh hàng đống thời gian ăn chơi xả láng để bà mẹ lôi đi chăm sóc da, spa, tắm trắng, tập thể dục...mệt cả người, tôi nản rồi đấy. Bố mẹ tôi đúng là thật chẳng hiểu tâm lí con gái của họ gì hết.
À, suýt nữa quên không nói, hôm nay tôi phải mặc váy trắng, rồi trang điểm ngồi chờ khách, đương nhiên nó là ngày cưới rồi, hay nói cách theo tôi định nghĩa đó là ngày Lâm Vũ Quỳnh chính thức từ con gái trở thành "đàn bà"...đàn bà thì đương nhiên khổ đủ mọi thứ rồi, ẹc.
- Chúc mừng trò, không ngờ em lên xe hoa trước thầy đấy.- Ông thầy giám thị Tám kia bước vào, nhìn tôi cười nhẹ.
Hừm, hôm nay ông ấy cũng bảnh đấy chứ, mặc Vest đoàng hoàng, mặc dù trông chả khác nào mấy ông bác bảo vệ mặt lúc nào cũng như thiên lôi ấy.
- Không cần phải kinh ngạc thế đâu, yên tâm, tôi không phải là loại người khách không mời mà đến, mẹ em gửi thiệp cho tôi rồi.
Đấy, tôi nói ông thầy này là bà Tám có sai đâu, tôi mơis chỉ kịp nhìn, chưa kịp mở họng nói câu nào đã bị cái miệng của ông ta xổ hàng tràng dài vậy đấy. Nhưng thôi, tôi không cãi lại nữa, tôi mà cãi thì đương nhiên đi liền với đó là hành động, mà tôi đã động thổ chân tay thì mấy thứ hoa văn lằng nhằng trên đầu lại méo mó tổ làm cho người ta nhìn vào chể nhạo mình.
- Em đang tự hỏi là cái thiệp đó liệu có phải là thầy chôm ở đâu rồi trà trộn vào đây bêu rếu mấy cái trò xấu xa em ở trường không đây.- Tôi chép miệng, thái độ vênh váo mặc dù đang đứng trước ngài giám thị uy quyền.
- Không cãi với em nữa. Hôm nay em cưới, không ngờ em lại quyết định thế này, dù sao thì cũng chúc mừng em...
- vầng ạ...em cảm ơn lòng tốt của thầy.
- koong...koong...coong...
Giàn chuông đồng trên nóc nhà thờ bắt đầu chuyển động vang lên những âm thanh réo rắt lòng người mang cho ta cảm giác thật linh thiêng.
Cánh cổng gỗ sơn màu vàng đẹp đẽ phía cuối nhà thờ nhẹ nhàng bật mở, ánh sáng chói loà bên ngoài tràn vào xua đi cái ảm đạm bên trong nhà thờ. Trong tiếng vỗ tay rầm rộ của tất cả mọi người khách mời cùng tiếng nhạc của cây đàn dương cầm nhẹ nhàng, cặp đôi nam nữ sánh vai nhau bước nghiêm trang trên thảm đỏ, bộ lễ phục cô dâu chú rể của họ thật đẹp, thật lộng lẫy khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ghen tị.
Là thế đấy, từ một trò đùa tai hại, giơf tôi phải trả giá cho hành động sai trái của mình thế này đây, khoác tay một kẻ không đội trời chung bước lên giáo đường để tuyên thệ vợ chồng trước mặt thánh linh. Mươfi tám tuổi, cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của một người con gái...chẳng có gì hạnh phúc hơn là được đi học, vui chơi và có những đứa bạn, vậy mà tôi đang làm gì thế này. Tôi đang làm cái gì thế này?
Cứ thế, chiếc thảm đỏ trải dưới đất ngắn dần đi, mặc dù thừ biết đám cưới này chỉ là giả tạo, nhưng tôi lại không tránh khỏi cảm giác hồi hộp lo sợ, tất nhiên rồi, dù gì thì nó cũng là ngày cưới, mà con gái thì ai lại chả mơ mộng về ngày cưới của mình lấp đầy màu hồng chứ.
Tôi bất giác liếc nhìn người đang đi bên cạnh mình, không hiểu sao mặt nóng bừng. Từ góc độ này, khuôn mặt của hắn thật đẹp. Ánh mắt màu đen láy vẫn luôn sâu thẳm một cách bí ẩn khiến tôi chẳng bao giờ đoán nổi hắn nghĩ gì, sống mũi cai thanh tú và đôi môi mỏng mê hồn. Hăns giống như một bức tượng nghệ thuật hoàn hảo của nhà điêu khắc tài ba, đẹp đến từng chi tiết nhỏ.
Giờ nghĩ lại, Vũ Nhật Minh cũng là một người bạn đời lí tưởng đấy. Hắn đáp ứng gần như là hết mọi tiêu chuẩn cao vút của con trai mà tôi đặt ra rồi. Ngoại hình siêu đẹp, với một hotboy nổi tiếng như hắn thì cái này khỏi cập nhật, hay gia thế giàu có cũng chẳng là vấn đề, còn ga lăng...hắn đã từng cõng tôi khi chân tôi đau mà. Một chàng trai như thế con gái ai mà chả thích. Nhưng riêng tôi thì khác, tôi không thể nào thích nổi tên này được. Hay nói thẳng toẹt ra là tôi không xứng đáng để thích hắn. Đi bên cạnh hắn giống như bây giờ, tôi giống như bị nhoà đi vậy, hắn quá nổi bật, quá chói mắt. Ngươfi hắn cần để yêu thật lòng là một người khác xứng đáng với hắn hơn, hiển nhiên không phải con nhóc chỉ biết đánh nhau quậy phá, vụng về đủ đường như tôi.
- Này, còn tính ôm tay tôi tới bao giờ đây.
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ vì giọng nói của hắn vang lên. Khi lấy lại được ý thức thì thấy tôi đang đứng ở trên gian cung thánh và trước mặt là vị Linh Mục đang măcj áo dài thâm và trên tay cầm cuốn sách nhỏ, khuôn mặt hiền lành phúc hậu.
Không khí xung quanh im lặng, tất cả mọi người im lặng, và tim tôi cũng...lặng.
Cảm giác đứng trên đây, trươsc mặt linh mục và hàng trăm người chứng kiến, tôi thấy sợ. Nó không giống những gì tôi hình dung để thực hiện nó giống như diễn viên đang đóng phim theo kịch bản. Lưng tôi bắt đầu toát mồ hôi, cảm giác run run...tôi đang lừa dối mọi người.
Không sao hết Lâm Vũ Quỳnh, chỉ là căng thẳng một chút thôi, mọi khi mày đóng kịch rất giỏi mà, cứ phát huy hết đi, không sao đâu. Tôi liếc mắt sợ hãi nên nhìn Minh, hắn dường như cũng nhận ra sự run rẩy của tôi, nhưng hắn vẫn giữ khuôn mặt bình thản như thường và chớp đôi mắt để tôi hiểu ý nghĩ của hắn:
" Cô mà dở trò gì thì đừng có trách tôi."
- Vũ Nhật Minh và Lâm Vũ Quỳnh, hôm nay, hai con đã dắt nhau đến đây, trước mặt mọi người chứng giám, các con hãy tuyên thệ lời hứa làm chứng cho tình yêu của hai con.
Giọng Linh mục trầm ấm vang lên, tôi cảm giác được một dòng điện chạy xuyên cơ thể mình. Cái gì mà làm chứng, cái gì mà tuyên thệ tình yêu chứ, chúng tôi chỉ là đang diễn kịch thôi mà. Phù, nhưng dù sao chắc cũng chỉ có tôi và Minh mới là diễn viên đóng phim thôi. Thế thì phải diễn cho đạt rồi.
Vì mày, vì bố mẹ mày, cố lên.
- Vũ Nhật Minh, con có đồng ý lấy Lâm Vũ Quỳnh làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt đoi không?
- Thưa, con đồng ý.
Hắn nói, chỉ với ba chữ rất nhẹ nhàng thôi mà sao tim tôi có cảm giác đập nhanh như muốn nổ tung ra. Tại sao hắn có thể nói ra một cách bình thản vậy chứ? Hừ, vậy là hắn đóng kịch còn giỏi hơn tôi nữa.
- Còn con, Lâm Vũ Quỳnh, con có đồng ý lấy Vũ Nhật Minh làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thuỷ với anh ấy, khi...
1 giấy...
2 giây...
3 giây...
Im lặng...tai tôi như ù đi, không cảm nhận được một giác quan nào đang hoạt động. Tôi bị sao thế này. Chỉ có ba chữ đơn giản thôi mà tại sao không nói được, tôi làm sao vậy.
Cả hội trường bắt đầu im lặng nín thở, không khí căng thẳng bao trùm khiến mọi thứ xung quanh trở nên đáng sợ.
...vẫn im lặng...
- Lâm Vũ Quỳnh, con có đồng ý...
Giọng cha xứ một lần nữa vâng lên, vẫn giọng điệu trầm trầm từ tốn nhưng cảm giác thì đã có phần nhanh chóng, thúc giục.
- Con...- Tôi run run, cảm giác hãi hùng lo sợ.
Tôi không biết nữa, tôi không biết gì hết. Đừng có hỏi tôi cái gì vào lúc này.
- con...con...con...- lắp bắp bảy tám từ.
Rất không bình thường, tất cả mọi người ai cũng lo lắng bộc lộ hết ra mặt, ai cũng nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhưng tôi thì không thể tìm cách nào để miệng mình phát ra hai chữ đồng ý.
Không nói đồng ý được, thì nói từ chối thôi. Đúng thế, tình yêu mà, thứ tình cảm thiêng liêng này đâu có thể nói thế nào thì nó sẽ ra thế đấy chứ. Không, tôi không thể sống và làm vợ với Minh được, không phải vì tôi ghét hắn mà là vì tôi không thể gây thêm phiền phức cho hắn và cho gia đình hắn nữa, không thể được. Lưaf dối như thế là đã quá đủ rồi, sẽ chẳng có tốt đẹp gì hết, chẳng có lợi cho ai cả, chỉ là cách giải quyết nhất thời mà thôi.
Được rồi, phải từ chối...
Tôi hít thở thật sâu, nhìn vào đôi mắt màu đen đẹp đed của hắn, vẫn như thế không cảm nhận được gì ngoài ánh mắt lạnh lùng bình thản, nhưng lần này, tôi lại nhìn thấy một tia buồn dù rất nhỏ thôi chứa trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
- Con đồng ý.
Ba chữ thoát ra từ miệng tôi, chắc nịch. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không hiểu sao tôi có thể nói một cách dứt khoát như thế, nó hoàn toàn trái ngược với những gì tôi nghĩ. Nhưng ít ra, tôi không có cảm giác nhói tim khi nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn nữa, đôi mắt sâu thẳm và khó nắm bắt.
Đến bao giờ anh mới cho tôi hiểu cảm giác của anh đây Vũ Nhật Minh...
|
Chương 21.1 " Cạch...rầm.." Cách cửa phòng vừa mở, một thân hình say xỉn lập tức rơi bộp xuống tấm trải sàn với một lực ném không hề nhỏ.
- Ngủ ở đấy cho chết luôn đi.
Tôi bực mình đá vào cái xác say xỉn nằm bẹp dưới đất của cái tên Vũ Nhật Minh, ai đời trông to cao đẹp trai thế kia mà mới nhấp vài ngụm rượu đã lăn quay ra ngủ, báo hại tôi cả ngày đã mệt mỏi nay vì mang cái danh phu nhân của hắn mà phải vác hắn từ tầng trệt lên tận đây. Mà cái khách sạn này cũng chết tiệt thật, làm ăn buôn bán đã muốn lời lãi nhiều rồi còn bày đặt nào là cặp đôi nào tổ chức lễ cưới ở đây sẽ được miễn phí phòng tân hôn trong một đêm. Không vì che giấu này nọ thì tôi đã vứt hắn ở đây về lâu rồi.
Phù...vậy cũng tốt, hắn say xỉn không biết gì cũng tốt, ít ra tránh được cái sự ngượng ngùng của nhau. Vì chúng tôi đâu yêu nhau đâu, hàng trăn lần tôi nhắc mình rằng cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối và hiển nhiên nó sẽ kết thúc sớm.
Tôi bước vào nhà tắm, cởi cái bộ váy chật ních ra, ngâm mình vào trong bồn nước mát lạnh, thở dài thư giãn để xua đi cái mệt mỏi, cả một ngày phải mặc váy cưới vừa chật vừa nóng, rồi mỉm cười giả tạo để đón khách, nếu mà ngày dài thêm tí nữa, tôi không chắc mình có thể vẫn cười được hay ngất từ lâu rồi.
Ha ha, thật nực cười, bây giờ tôi làm vợ hắn rồi đấy, hay nói cách khác từ bây giờ cái thời con gái của tôi chính thức kết thúc ở cái tuổi 18. Tôi tự hỏi, sau này tôi phải sống sao đây, với tư cách là một nửa của Minh, khó tưởng tượng quá. Và rồi sau khi li hôn thì sao nữa, tôi có được đi học lại không, hay là có tìm được một tình yêu mới không. Ôi đau đầu quá, không nghĩ nữa.
Một lúc sau, tôi bước ra, trên người là bộ đồ ngủ màu đen rộng thùng thình trông giống bà bác bán bánh đầu hẻm chỗ tôi ở.
Chả là khi tôi tắm xong, bước đến chỗ tủ nhỏ treo đồ ngủ, đập vào mắt tôi là cái váy ngủ, à không, váy ngủ gì chứ...là một tấm vải được cắt từ cái màn tránh muỗi thì đúng hơn, hở hang những chỗ không cần thiết. Không đời nào Lâm Quỳnh tôi mặc cái thứ không nghiêm chỉnh như thế này, mặc dù tính tôi chẳng nghiêm chỉnh tí nào...thế là tôi mặc đồ nam treo bên cạnh, rộng nhưng ít ra nó còn kín đáo. Mà cái tên đang nằm đất kia say bí tỉ, chả lẽ tỉnh lại đi tắm rồi say tiếp chắc. Hâm quá.
|