Lễ cưới được tổ chức tại nhà thờ, rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của Ngọc Trân và Hàn Văn đến dự lễ cưới. Sau phần hôn lễ mọi người bắt đầu dự tiệc cưới, Hàn Văn và Ngọc Trân hạnh phúc đi bên nhau mời rượu khách mời. Nhìn thấy Ngọc Trân hạnh phúc bên Hàn Văn Minh Hiếu mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt có phần quyến luyến. Tiếng nhạc vang lên cùng với tiếng trò chuyện của mọi người, không khí rất vui vẻ và hạnh phúc.
Minh Hiếu đứng trò chuyện với vài người bạn chợt nhìn thấy Kiến Minh và Bảo An, cậu định tiến về phía họ thì vô tình va phải một người. Cú va chạm khiến ly rượu vang trên tay cô gái đổ lên người Minh Hiếu. Thay vì nói xin lỗi cô gái ngẩn lên nhìn cậu khó chịu
- Này, cậu không nhìn đường à ?
Đôi mắt nâu huyền ảo với hàng mi dài và đen nhánh, sóng mũi thon gọn cùng đồi môi màu anh đào ngọt ngào mà quyến rũ. Mái tóc vàng óng mượt, mềm mại bay bay mang theo mùi hương dịu ngọt. Một cô gái mang vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến đối phương phải dao động dữ dội. Minh Hiếu ngây người nhìn cô gái đến khi cô ấy cau mày thì cậu mới nhận ra mình hơi bất lịch sự khi cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế.
- Ờm… ừm … tôi … tôi xin lỗi. Ờm … nhưng cô mới là người va vào tôi lại còn làm đổ rượu lên áo tôi. Đáng lẽ cô phải là người nói câu xin lỗi chứ
Như lấy lại bình tĩnh Minh Hiếu nói một cách mạnh mẽ, dù tim vẫn đang bấn loạn bên trong. Cô gái kênh kiệu vẩu môi đáp
- Nếu cậu không va vào tôi thì tôi đã không làm đổ rượu lên áo cậu. Không xin lỗi cũng không sao, hôm nay là ngày vui tôi cũng không chấp nhất.
Cô gái tóc vàng hất mái tóc và bỏ đi để lại một kẻ ngẩn ngơ, đứng ngây ra đó.
Một lúc sau, Kiến Minh và Bảo An đến chúc mừng cho cặp đôi hoàn hảo kia. Cả bốn cùng trò chuyện và uống mừng cho hạnh phúc mới. Bất chợt mắt Ngọc Trân sáng bừng, cô reo lên sung sướng
- Mai Phương ! Ôi trời, đúng là cậu rồi, Mai Phương !
- Ngọc Trân !
Ngọc Trân ôm chầm lấy cô gái tóc vàng, cả hai sung sướng đến độ nắm tay nhau nhảy tưng tưng theo cái kiểu các hâm tỉ độ.
- Ôi trời, tớ không nghĩ là cậu sẽ về kịp hôn lễ.
- Ngọc Trân xúc động nói
- Tớ đã năn nỉ một người bạn đổi vé để tớ có thể về sớm dự hôn lễ của cậu. Chao ôi, Ngọc Trân, nhìn cưng xem. Cậu đẹp rạng ngời, cưng à !
- Cảm ơn cậu, Mai Phương. À, để tớ giới thiệu nhé. Đây là Hàn Văn, my love. Kiến Minh và Bảo An quản lý cũ của tớ đồng thời là bạn tớ. Còn đây là Mai Phương.
Mai Phương – cạ cứng của em từ thời Đại học
Mọi người mỉm cười bắt tay chào hỏi, trò chuyện với nhau rất thân mật. Đặc biệt là hai cô gái kia, họ tỏ ra rất phấn khích từ lúc gặp lại nhau.
Lúc này Minh Hiếu từ xa đi đến, cậu mỉm cười chào mọi người nhưng khi nhìn thấy Mai Phương thì nụ cười ấy tắt ngấm.
- Là cô à
- Là cậu à
Ưm … như một sự trùng hợp hoặc một sự sắp đặt nào đó của định mệnh, cả Minh Hiếu lẫn Mai Phương đều thảng thốt nhìn nhau. Kiến Minh khẽ đẩy nhẹ Minh Hiếu nhắc nhở
- Nè, đây là bạn thân của Ngọc Trân đó, ăn nói cẩn thận một chút.
- Cô ấy là người đổ rượu lên người tớ, bây giờ cậu còn muốn tớ lịch sự với cô ấy sao? – Minh Hiếu nhăn nhó đáp, Mai Phương cũng không hiền lành gì liền phản bác
- Là do cậu bất cẩn va vào tôi. Chỉ là một cái áo bình thường thôi mà, nếu cần tôi có thể mua cái khác cho cậu
- Mua lại á ? Cô đùa à, đây là hàng số lương có hạn đó. Tôi đã phải đợi đến 5 tháng mới có được, là hàng của Ý đó.
Minh Hiếu cay cú nhìn lại vết rượu vang loang lổ trên áo, Mai Phương trề môi tỏ vẻ không thèm quan tâm, điều đó càng khiến Minh Hiếu thêm tức giận. Hàn Văn thấy mọi việc càng thêm rắc rối vội mỉm cười giảng hòa
- Thôi nào, hôm nay là ngày vui vả lại chúng ta là bạn của nhau không nên tranh cãi như thế. Lâu lắm rồi chúng ta mới được gặp nhau đầy đủ như thế này, uống mừng cho cuộc gặp mặt nào.
Cả Kiến Minh và Bảo An cũng nhanh chóng làm theo Hàn Văn để tránh cuộc cãi vã của Minh Hiếu và Mai Phương. Không khí dần dần vui vẻ trở lại, Mai Phương hình như rất vui cô uống khá nhiều rượu.
Lúc tàn tiệc Ngọc Trân không nỡ nhìn Mai Phương một thân một mình đi taxi về khách sạn, cô nhờ Minh Hiếu đưa Mai Phương về. Ban đầu Minh Hiếu tỏ vẻ không đồng ý nhưng nhìn thấy Mai Phương cứ vật vờ say bét nhè như thế cậu cũng không nỡ làm lơ. Cuối cùng đành đồng ý đưa cô ấy về khách sạn.
Khi Minh Hiếu dìu Mai Phương lên xe, cô ngồi yên trên xe, ánh mắt lờ đờ vì say rượu, nhưng khóe môi lại để lộ nụ cười bí ẩn.
Chuyện tình giữa cặp đôi này chăng … ?
…
Một kết thúc có hậu cho câu chuyện với quá nhiều bi kịch.
Sau lễ cưới Hàn Văn và Ngọc Trân bắt đầu cuộc sống mới, Ngọc Trân vẫn tiếp tục làm việc cho MH nhưng với một vai trò khác. Hàn Văn quyết định mở một nhà hàng hải sản đúng như mơ ước của bản thân. Cậu muốn đón cả ông bà Triệu đến Hà Nội nhưng họ lại muốn ở lại hòn đảo, đối với họ hòn đảo ấy đã trở thành máu thịt vì vậy họ không muốn rời khỏi đó.
Cặp đôi Kiến Minh và Bảo An sau khi sắp xếp mọi công việc cũng đã tổ chức một lễ cưới thật lớn, Kiến Minh phát biểu rằng cậu muốn lễ cưới của mình còn lớn hơn cả lễ cưới của couple Hàn Văn Ngọc Trân. Sau lễ cưới cặp đôi này đã có một tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau tại Hawaii.
Về phần Minh Hiếu, cậu đã mua lại WJ và sáp nhạp 2 công ty lại với nhau. MH từng bước trở thành tập đoàn giải trí lớn nhất Việt Nam. Minh Hiếu sau đó đã quyết định trao quyền quản lý lại cho Kiến Minh, cậu quay về Mỹ tiếp tục công việc kinh doanh của công ty gia đình. Đó là quyết định của Minh Hiếu trước khi cậu gặp cô nàng tóc vàng Mai Phương, còn về sau thì …… ai mà biết trước được …
……
- Vì sao anh lại đến Hà Nội ?
- Anh đến Hà Nội để tìm tình yêu của đời mình
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào ?
- Mãi mãi.
- Mãi mãi là bao lâu ?
- Cho đến khi nào em không còn yêu anh nữa thì anh vẫn yêu em. Vì em là ngôi sao duy nhất trong lòng Anh. Và anh yêu em hơn tất cả những gì anh có.
THE END
|
|