Đồ Tồi ! Tôi Yêu Anh
|
|
- Uhm, nhưng cô ăn thế này thì liệu còn mà để tủ lạnh ko? - Bố nó cười chọc nó. - Đâu có, con ăn hơi bị ít mà! Ngon thật! - nó ngẩng đầu lên nói đc vài câu lại cúi xuống xì xụp húp tiếp. - Thế con ở nhờ nhà bạn tốt chứ? "Sặc!" - Mẹ nó vừa hỏi mà đã khiến nó ho sặc ho sụa. Nó lắp bắp: - Tốt... tốt cả mẹ ạ. - Uhm, nhưng ở nhờ nhà bạn có ảnh hưởng đến nhà người ta ko? - Dạ...... ko, ko sao mà mẹ. - Thế bố mẹ bạn con có nói gì ko? Ở nhờ như vậy, có lẽ mẹ cần đến gặp để có đôi lời nói cảm ơn họ chứ! - Ko........... Ko cần đâu mẹ! - Nó cuống cuồng. - Sao lại ko, bữa nay mẹ phải đến gặp họ. Ai lại cứ để con ở đó mà ko có lời nào chứ?!? - Nhưng hai bác ấy đi công tác ở Mỹ cả rồi! - Vậy hóa ra chỉ có hai đứa thôi àh? - Dạ vâng! - Vậy thì mẹ càng phải đến xem chúng mày ăn ở ra sao! Tối nay mẹ đến. "Á, mẹ đùa đấy àh?" - EEEEEEEEEEEEE, con nhỏ kia? - Ơ, mày đi đâu đấy? - Tao phải hỏi mày mới đúng! Dạo này mày làm sao mà hễ tan học là đã chả thấy mày đâu? Hay có bồ rồi nhóc? - Mày điên àh? Ma nó thèm tao! - Thế dạo này mày đi đâu? - Tao............. - Ơ hay từ lúc nào mày quên con bạn này rồi hả? Mà sao trông mày bờ phờ thế? Chắc chắn đang lo nghĩ chuyện gì! Khai mau. - Tao.......... - Sao mày cứ "tao" mãi thế? Nói vào chủ đề chính đi! Biết đâu tao lại có thể giải quyết dùm mày. - ......... - AAAAAAAAAAA, mày ko đùa tao đấy chứ? - Ko, đùa làm gì! - Như phim truyền hình ý, ko thể tin nổi. Một đứa như mày mà lại ngày lại ngày đc cận kề ở bên anh hót boy, chăm sóc anh và biết đâu............ - cái con hâm này, tao đang bực mình đây, mày còn đùa cái nỗi gì! Giúp tao giải quyết vấn đề đi. - Uhm, tao biết rồi. Vấn đề bi giờ là mày ko biết làm thế nào với chuyện tối nay mẹ mày sẽ đến thăm nơi "ở nhờ" của mày chứ gì? Và càng nghiêm trọng hơn khi mày ko thể để mẹ mày gặp Vĩnh Quân và hắn thì cũng ko bao giờ đứng về phía mày chứ gì? Và.......... - Thôi đi bà cô! Tao đau hết cả đầu rồi, mày phân tích nghe cứ như một mớ hỗn lộn vậy! - Rồi, vậy thì tóm lại là mày ko biết làm thế nào sử lý đc tên Vĩnh Quân chứ gì? Yên tâm, gặp đc "quý nhân phù trợ rồi đó" Vừa về đến nhà, thấy Vĩnh Quân đang lau chùi cửa kính, nó vội vàng: - Âý, sao anh lại phải làm mấy việc này chứ? (hỏi điêu chưa kìa!) Cứ để đấy tôi làm. Anh đi nghỉ đi! - Nó đẩy Vĩnh Quân ra rồi lấy khăn lau chùi rất chăm chỉ khiến cho Vĩnh Quân rất đỗi ngạc nhiên. Cậu chả hiểu nó đang làm gì nữa. - Cô có bị sao ko đấy? - Ko, ko sao mà. Chả qua tôi thấy mình thật sai khi bắt anh phải làm việc này! - Tỏ vẻ ân hận mới sợ chứ! - Thái độ và hành động của cô thay đổi như chong chóng! Nói thật chắc để hiểu đc cô cả đời ko hết! - Vĩnh Quân chép miệng, vươn vai - Đi tắm cái đã, mệt chết đi đc!- Vĩnh Quân nè, anh đã xem bộ phim "mặt nạ quỷ" chưa? - Chưa, nhưng thấy bảo hay lắm. - Đúng đúng đó. Hay lắm! Tôi đang có một vé đi xem ở rạp đây nè. Nhưng tối nay tôi bận ko đi đc. Bỏ đi thì thật phí! - Ý cô là bảo tôi đi xem chứ gì? - Uhm, anh đi đi! - Sao hôm nay tốt đột xuất vậy? - Đâu có, chẳng qua tôi có tính tiết kiệm. Bỏ cái vé này thì thật phí. Mà anh lại chưa xem thì cho thôi. Ko đi thì thôi lại còn nghi ngờ lòng tốt người ta.
|
- Anh đi thong thả nhé! - Nó cười tươi rói tiễn Vĩnh Quân ra cửa. Vừa nghe thấy tiếng con SH chạy khỏi cổng, nó đã cuống cuồng đóng cái "sầm" cửa lại. Rồi cứ như một đoạn phim tua nhanh, nó lao vào dọn dẹp tất cả tàn tích có liên quan đến sự tồn tại của Vĩnh Quân, àh quên có cả sự giúp đỡ của bé Tũn! Đừng ngạc nhiên vì bé Tũn luôn là đồng minh tốt bụng của nó mà. "Phù! Cuối cùng cũng xong". Chuông cửa chợt kêu! - Waaaaaaaaaaaaaaaaaa, nhà anh Vĩnh Quân to thật! - Nhỏ bạn nó vừa bước vào nhà đã la lên sung sướng. Nhỏ vừa nhìn thấy bé Tũn đã véo cái vào má con bé. - Á!... - bé Tũn kêu khẽ bởi cái véo của nhỏ. - Èo, em anh Vĩnh Quân đây hả. Trông yêu thế. - Sao ai cũng thích véo má em thế? Yêu sao cứ làm đau em thế? - Bé Tũn nhăn mũi nói. - Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, yêu cho roi cho vọt mà! - Nó và con nhỏ bạn cùng đồng thanh. Cùng lúc đó, chuông cửa lại reo. Cả ba cùng nhìn nhau lo lắng. (liệu có phải là Vĩnh Quân về đó ko ý mà!) Cả ba rón rén bước ra cửa và......... Nó mở cửa thế thôi. - AAAAAAAAAAAAAAAA, là mẹ! - Nó reo lên sướng! - Cái con nhỏ này, đừng nói gặp đc mẹ mà sung sướng như thế. - Chúng cháu chào bác ạ! - Con nhỏ bạn nó và bé Tũn cùng đồng thanh. - Uhm, bác chào hai cháu. Mà cháu bé này là ai vậy? (thôi chết bữa nọ nc với mẹ nó quên mất là còn có bé Tũn) - Dạ, em gái cháu ạ. "Trời ơi, cái con này!" - Nó nhăn mặt nhìn con bạn. - Bác tưởng chỉ có hai đứa ở với nhau thôi. - Quay sang phía con - Con bé Ly này thật là, chả nói trước gì cho mẹ là ở nhà còn có em nhỏ thế này, để bố mày làm thêm nhiều thức ăn mang tới. (Phù, hết cả hồn!) - Bác vào nhà đi ngồi đi ạ! - Con bạn nhanh nhẩu đỡ lấy đống thức ăn. - Nhà cháu to và rộng thật! - Dạ vâng, cháu cũng thấy rộng và đẹp thật, nhà này chắc mang phong cáck châu Âu bác nhỉ? - Nó vừa nói, cả ba người còn lại quay ra nhìn nó. - À, dạ dạ... cháu......... - Con nhỏ liếc mắt cầu cứu nó. - Mẹ à, cái Trang (tên con bạn nó đấy) nó có bao giờ để ý đến nhà nó đâu. Mẹ xem đấy, hỏi một câu rõ ngớ ngẩn. Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, chắc vậy mới hợp đc với con. - Cha bố nhà các cô, chỉ chơi thôi có quan tâm gì đến nhà cửa đâu. Thế mà kòn ko lo học thì đúng chịu các cô! - Dạ vâng, chúng cháu biết vậy mới phải chăm chỉ học thế này đấy ạ. - Uh, tôi đợi xem bài kiểm tra tới là biết ngay mà! - À,.... dạ... dạ vâng! - Nó và nhỏ Trang cùng đồng thanh. - À, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ, mẹ hơi buồn một chút! (trời ah!) - Dạ, ở kia mẹ ạ!- Uh. "Phù". - Hết cả hồn, may mà mẹ bà dễ tin người, "y như bà đó". - Này, ý gì đó hả. Bà đó, cẩn thận cái mồm dùm tôi! - Biết rồi! - Nhưng mẹ chị vui tính giống chị nhỉ? - Bé Tũn cười tươi nhìn nó. - Uhm, yêu bé Tũn nhất, chả nói cần nói gì cả, lúc nói lại toàn lời hay, ko như cái người này ăn nói linh tinh! - Á á, tôi lại oánh bà bi giờ, cái tội giám nói xấu tôi này. - Chúng nó cười đùa nhau vui như hội. Chợt mẹ nó bước ra vẻ mặt ko bình thường. - Sao lại có cái lọ OX "tuốt lại vẻ đẹp trai" thế này?
|
- Dạ...... - Lần này thì nó lắp bắp ko biết nói sao cả. - Dạ, àh bác ơi đó là của bố cháu đấy! - Cái gì? - Lần này ko phải chỉ có mẹ nó mà đến cả nó cũng phải trố mắt trc câu vừa nói của nhỏ bạn. - Cháu nói gì vậy? Sao bố cháu lại dùng cái này chứ? - Dạ bác xem đó! - Quay sang phía bé Tũn - Chả biết con em cháu nó nghĩ gì mà ngày mùng 9 - 9 vừa rồi nó tặng bố cháu cái này đấy ạ! Lại còn bắt bố cháu phải dùng. Mà bố cháu thì yêu nó nhất mà. Chiều con gái út lắm nên mới có chuyện để trong phòng tắm đó bác. "Cái gì, sao lại đổ cho mình chứ" - Trời, trẻ con đó mà. Chắc cháu yêu bố lắm? - Dạ..........? Bố ạ? Dạ....... vâng. - Giọng nó thoảng một nét buồn mà chẳng ai nhận ra! - Bác uống cafe nhé. - Ấy, bác thì cafe gì chứ! Có nước cam thì cho bác một cốc. - Dạ có đấy bác, ở trong bếp nhà cháu đầy. - Bé Tũn hởn hở. - Đúng đấy bác ạ, bác cứ ngồi đây nc với nhỏ Ly để cháu đi pha ạ! - Nói rồi nó bước đi hùng hổ. - Ấy, bác tưởng chỗ đấy là nhà vệ sinh chứ! - Ôi chết, cháu nhầm! - À, mẹ xem đấy, cái con này nó chỉ ăn quen thôi mà, nhà rộng quá, mà đầu óc nó thì kém quá, toàn nhầm lẫn lung tung. - Dạ chắc tại mấy hôm nay cháu học bài nhiều quá, đầu óc nó cứ loạn hết cả lên. - Quay ra đánh mắt như để hỏi: "Phòng bếp ở đâu mày?" "Ở kia con nhỏ ngốc à!" - Nó cũng đánh mắt trả lời. - Đúng là chịu hết nổi các cô! - mẹ nó cười hiền từ.- Bác uống nước cam đi ạ! Mẹ nó vừa uống một hụp nước cam đã phải nhăn mặt, cố nuốt ực cái hụm nước cam "mặn chát" trong miệng. - Sao...... nước cam mặn thế cháu! - Dạ mặn ạ? Rõ ràng là cháu bỏ đường mà! - Nhỏ Trang đưa cốc nước cam lên miệng thử. - Mặn thật! - Trời, cái cô bé này đến cả muối với đường cũng ko phân biệt đc sao? - Cháu........ - Bác ơi, tại từ trc đến giờ bọn cháu toàn đc cô Ba giúp việc làm cả. Mọi thứ gia vị toàn theo sự sắp xếp của cô Ba, chỉ cô ấy mới biết rõ mọi thứ thôi. Dễ nhầm lắm bác ạ. - Bé Tũn đỡ lời cho bà chị hờ! - Uhm, nhà các cháu lớn thế này, có giúp việc cũng phải. Cái con nhỏ Ly này cũng kém gì, ở nhà cũng chỉ chơi thôi àh, cũng có biết làm gì đâu. - Mẹ nó lại cười hiền từ. Bà tuy nhiều lúc hơi nghiêm khắc nhưng cũng vui tính và tâm lý lắm! Chứ ko như mấy bà mẹ khác chắc giờ ba đứa chúng nó đã đc nghe một bài "cải lương miễn phí" rồi! Nó, mẹ nó, bạn nó và bé Tũn cùng ngồi quây quần ăn những món thức ăn do bố nó nấu. - Ngon... Ngon quá! Bác ơi... còn ngon hơn cả mấy món mà chị Ly đã nấu! - Bé Tũn vừa nói vừa nhai miếng thịt rôn rốt trong miệng. Đấy bố nó toàn nấu những món ăn quái đảng. Từ một miếng thịt bò bình thường mà bố nó chế biến kiểu gì ăn ròn tan mới sợ! - Hiiiiiiiii, nếu thick bữa nào bảo chị Trang cho đến nhà bác chơi, bác trai còn nhiều món ngon hơn nữa. - Bác ơi thế còn có những món kì kì như thế này kỏ - Bé Tũn giơ miếng thịt bò - miếng thịt cuối cùng trong đĩa, ra hỏi. Ngay lập tức nhỏ Trang cướp luôn miếng thịt của nó. - Còn nhiều lắm, đưa đây chị ăn hộ để bụng bữa khác cho ăn bù! - Huuuuu, trả em đi, trả em đi! Chị ăn tham thế, ăn mấy miếng rồi còn kướp của em! Trả đi! Trả đi.......... - Mọi người vui vẻcười, không khí đang thoải mái chợt tiếng con SH đỗ cái "xịch" trc cửa. "Vĩnh Quân về! Sao hắn về sớm thế? Giờ vẫn chưa hếtphim mà!" Sáu con mắt nhìn nhau sợ hãi. Nó nhìn ra cửa, chuyện gì sẽ xảy ra khi Vĩnh Quân từ cánh cửa bước vào? "Làm gì bi h?" - Nó liếc mắt cầu cứu con bạn. " Ơ hay mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?". " Còn em mà!". " Thôi nào, đừng đùa nữanhóc, nghĩ cách gì đi!"... Chúng nó đang bày binh bố trận tính kế thì chợt tiếng nói của mẹ nó vang lên cắt ngang: - Có người đến, sao mấy đứa ko ra xem ai? - Dạ...... - Để em ra mở cửa! - Bé Tũn lon ton chạy ra mở cửa trc 4 con mắt đầy kinh hoàng của chúng nó. Cánh cửa từ từ mở, Vĩnh Quân vừa bước vào. - A! Anh Quân đến - Vui y như đón khách quý đến chơi. Như hiểu ý đc bé Tũn, nhỏ Trang cười toe toét: - Anh họ, anh đến chơi đó à? - Quay sang phía mẹ nó - Dạ đây là anh họ cháu. - Gì vậy? - Vậy à, vào nhà đi cháu. Quá ngỡ ngàng trc hai vị khách lạ đang có mặt tại nhà mình, lại cộng thêm một con nhỏ hâm hấp nào đang gọi mình bằng anh họ, lại dùng từ đến chơi, cứ như là bảo đây là nhà nó ko bằng, đang định lên tiếng thắc mắc, chợt......... - Anh Quân, lên đây em nhớ cái, bài này khó quá, em mãi ko giải đc! - Bé Tũn vừa nói vừa cố lôi xềnh xêch anh nó lên phòng. - Nè, từ từ.... Anh bảo từ từ rồi mà! Sao mày cứ kéo anh kinh thế!.... - Hiiiiiiiiiiiiiiiiiii, con bé Tũn nhà cháu nó thế ý mà, nó quý anh họ lắm. - Uhm, cậu trai này cũng xinh trai gớm. - Mẹ nó buông một câu xanh rờn như trúng tim đen hai cô gái "non nớt". - Mà bađứa ngủ chung hay riêng? - Dạ? - Nhỏ Trang đơ ra (khổ máu lên não chậm! vẫn chưa hiểu câu hỏi đơn sờ giản thế của mẹ nhỏ bạn!) - Dạ tất nhiên là chung rồi! Ba chúng con cùng ngủ chung một phòng mẹ ạ! - Vậy à? Uhm, mua đông ngủ ôm cho ấm! À mà, cho mẹ lên tham quan phòng học tập của các con xem học hành thế nào? - Dạ? - lần này thì là cả hai đứa cùng đơ luôn!- Phòng con đây! - Thế đây là phòng của ai? - Mẹ nó chợt đứng lại hỏi khi thấy bé Tũn và ông anh họ của nhóc. - Dạ......... phòng....... Mẹ ơi phòng linh tinh ý mà! Mẹ vào xem phòng con đi, anh họ Trang đang dạy bé Tũn học mà! - Thì mẹ cũng chỉ hỏi thôi mà, nhưng hình như nhà ko có con trai mà! Sao phòng này trang trí lạ thế? - Dạ............ " Mày ơi đỡ hộ tao đi!". " Tao chịu thôi!" - Đây là phòng của cháu! - HẢ! - Cả ba cái miệng cùng mở to.
|
" - Thế là thế nào? - Mẹ nó trợn mắt hỏi. - Bác đừng hiểu lầm! Cháu hè nào cũng về đây ở, dạy học cho hai nhỏ em. Nên căn phòng này hai chú gì cháu dành riêng
cho cháu. Lâu lắm rồi, sau đợt hè cháu mới trở lại đó. Vẫn thế, chẳng thay đổi tí nào!... - Vậy à? Tại bác cứ đa nghi. Mà cháu học tốt lắm à? - Vâng, anh trai cháu đứng đầu trường đó bác. - Vậy sao? Thế thì cần nhờ sự giúp đỡ của cháu rồi. Con Ly nhà bác nó xin ở hẳn đây để ôn bài. Bác mong cháu có gì thì giúp
nó. Nó ở lớp học hành lẹt đẹt lắm. Cô giáo toàn phê bình thôi..... - Mẹ này..... - Dạ vâng, bác cứ yên tâm ạ - Vĩnh Quân cười rõ tươi!" - Thôi mẹ về đây, các con ngủ ngon nhé! Nhớ dậy sớm mai đi học. Chăm chỉ học vào đó. À mà Quân, trăm sự nhờ vào cháu
đấy! Hai cái đứa này là học hành vớ vẫn lắm!.... - Mẹ nó nhắc nhở một hồi rồi tươi cười ra về. Mẹ nó vừa rời khỏi, nụ cười tươi ơi là tươi trên môi Vĩnh Quân tắt luôn, trở lại với khuôn mặt lạnh tanh. - Ba người giỏi lắm! - Vĩnh Quan toan quay đi, chợt: - Còn cô kia, chưa định về sao? - Hả? À vâng em... em về ngay đây ạ! Mày ơi tao về! - Nói rồi nhỏ Trang chuồn còn nhanh hơn chạy khỏi căn biệt thự.- Chị Ly ơi kể chuyện cho em đi! Hôm nay chị kể nhiều vào nhé! Mai em đc nghỉ ko phải dậy sớm. - Uhm, thế Tũn có thick nghe chuyện "gấu con ko nghe lời bố" ko? Chuyện này hay lắm! Gấu con sống cùng với mẹ và ba. Ba mẹ gấu yêu gấu con lắm. Nhất là gấu bố!.... - Nó mải mê với câu chuyện, chợt nó giật mình bởi tiếng khóc nấc của bé Tũn. -Tũn em làm sao thế? - HUUUUUUUUUUU, chị ơi em là một đứa trẻ hư đúng ko? - Tũn nói gì vậy? Tũn là cô bé ngoan nhất mà! - Thế sao ba Tũn ko bao giờ về với Tũn, Ba đi làm lâu thế rồi mà, có phải ba vẫn chưa thấy Tũn là một cô bé ngoan ko? Các bạn của Tũn ai cũng có ba sao Tũn ngoan thế mà ba ko chịu về? - Ko, ko mà! Tũn ngoan mà! Ai bảo với Tũn là Tũn ngoan thì ba sẽ về? - Mẹ, cô Ba và cả anh hai nữa! Tũn là một cô bé hư! Tũn ko phải là một cô bé ngoan nên ba mới ko thương Tũn, ko chịu về cho Tũn gặp mặt!.... - Tũn, ko phải đâu! Tũn nghe này, ba em đã.............. - Cô im ngay đi! Cô biết gì mà xen vào chuyện của nhà tôi. Cút ra khỏi đây ngay! - Vĩnh Quân từ đâu chạy vào ôm lấy bé Tũn và mắng tới tấp nó. Quá bất ngờ, lòng tự trọng bị tổn thương, nó ôm mặt khóc chạy ra ngoài. - Tũn, nín đi em. Rồi ba sẽ về mà. Đừng khóc nữa.... - Anh hai ơi, ba sẽ về chứ? - Uhm! - Mắt cậu đượm buồn. - Anh hai ơi, Tũn ko khóc nữa! Anh hai ra dỗ chj Ly đi!
|
Này! - Vĩnh Quân giơ chiếc khăn tay ra cho nó. - Tôi ko cần! - Lau đi! Khóc trông xấu lắm! - Tôi xấu kệ tôi! Tôi lúc nào mà chả xấu. Có bao giờ anh coi tôi ra gì đâu! - Tôi xin lỗi! Coi như lúc nãy tôi đã sai, đã hơi nặng lời với cô! - Nhưng tôi nói có gì sai đâu! Ba anh đã mất lâu rồi, sao anh và mọi người trong gia đình anh lại lừa dối nó? Lại còn bảo nó phải ngoan thì ba nó mới về! Lừa dối trẻ con thế mà đc sao? - Nhưng chúng tôi sợ nó mặc cảm ko có bố! - Thế để cho nó mặc cảm vì mình là một đứa trẻ hư thì đc hay sao? - Tôi... tôi..... - Tôi hiểu rồi! Anh ko phải nó gì nữa. Dẫu sao thì mọi người cũng chỉ muốn tốt cho bé Tũn. - Cám ơn cô! - Há? Hiiiiiiiiiiii. Tôi phải cũng phải cám ơn anh vì chuyện ban nãy. Chuyện mẹ tôi đến chơi đó. - À, cô cũng giỏi thật! Tôi biết mà có bao giờ cô lại tốt bụng thế. - Nhưng sao anh lại về sớm thế? Anh mà về như đúng kế hoạch thì sẽ chẳng có chuyện gì cả! Kế hoạch của chúng tôi sẽ thành công mĩ mãn! "Cốp" - Vĩnh Quân gõ đầu nó. - Á! - Còn nói đc à? Tại cái vẻ của cô đó. Đúng là đồ kiệt xỉ, mua thì mua vé hạng đểu, bắt tôi ngồi hàng cuối cùng, chả xem đc gì, lại chen chúc! Mệt! Về ngủ cho rảnh. - Thì có tiền đâu mà mua vé sịn! - Cô thật là.......... - Mắt cậu lại đượm buồn nhìn về phía căn phòng bé Tũn. - Ê theo tôi! - Nó kéo Vĩnh Quân trở lại phòng bé Tũn! - Bé Tũn có thick chơi trò đồ hàng ko? - Dạ? Nó là mẹ, bé Tũn là con và tất nhiên Vĩnh Quân là bố rồi! Ba người chúng nó chơi trò gia đình! - Con đi học đây, con chào mẹ, con chào bố! - Bé Tũn nhảy lên hôn chụt cái vào má anh nó - Uhm, đi đi nhóc. "Bộp" - Nó đáp gối Vĩnh Quân - Con chứ ko phải là nhóc! "Bốp" - Vĩnh Quân đáp trả nó. - Biết rồi! " Bốp, bốp..... Bốp....." - Ba đứa chúng nó thi nhau đáp gối, la hét vui như tết. Bé Tũn cười tít mắt. - Ba mẹ ăn cơm nè, ba ăn thịt gà đi! - Bé Tũn gắp hẳn con gà nhựa đồ chơi cho anh nó, ý lộn giờ là ba nó. - Hiiiiiii, ngon quá à? Con gái ba thảo ghê ! - Ba gắp cho mẹ đi! - Hả? À uhm. - Vĩnh Quân quay sang gắp hẳn con tôm hùm nhựa to tướng cho nó - Vợ yêu anh nhiều cho bổ nè! - HIIIIIIIIIIII " Nói như đúng rồi ý! Có nhất thiết phải gọi ngọt ngào dễ sợ thế này ko?" Cám ơn mình! Mình ăn từ từ kẻo nghẹn nha. - Thôi muộn rồi! Đi ngủ thôi! - Cả nhà mình cùng ngủ chung đi! Con muốn ngủ cùng ba mẹ! - Hả? - Nó, Vĩnh Quân............ Bé Tũn kéo hai đứa chúng nó xuống giường. Bé cười toe toét kéo tay anh hai và nó lại, đặt lên bụng mình ngủ khì. Tay Vĩnh Quân đặt lên tay nó, một cảm giác như một luồng sóng điện đi qua hai đứa. Vĩnh Quân ko hiểu sao mình lại như vậy! Đây ko phải là lần đầu tiên cậu nắm tay nó, càng ko phải là lần đầu tiên cậu nắm tay con gái. Có lẽ nào là do đây là lần đầu tiên cậu đc ngủ chung với một đứa con gái! Trước khi nhắm mắt đánh một giấc, bé Tũn còn cố nói: - Anh chị nửa đêm đừng bỏ nhóc một mình nhé! Sáng mà tỉnh dậy ko có hai người kế bên thì Tũn ko chơi với hai người nữađâu! Nó và Vĩnh Quân ngao ngán nhìn nhau bằng ánh mắt "phải nghe nó à?"! Nó đánh đôi mắt sắc như dao về phía Vĩnh Quân đe doạ "Anh mà làm trò gì bì ổi thì đừng trách tôi đó!". "Cô nằm mơ ban ngày đó à? Ngủ đi đừng ở đó mà tưởng bở!". " Biết đâu đấy, anh đang ở tuổi dậy thì mà!" - Nó cười nham nhở rồi lăn ra ngủ liền! Cả một ngày vất vả rồi mà! Giấc ngủ đến với nó thật nhanh! Nửa đêm, Vĩnh Quân chợt tỉnh giấc. Cậu bật đèn ngủ, định đứng dậy, nhưng ko thể. Ko phải chỉ có tay bé Tũn nắm chặt tay cậu, mà sức kéo chính lại ở đứa con gái đáng ghét kế bên kia. Cậu định đưa tay ra gỡ chợt cậu lặng người. "Con nhỏ này ngủ đẹp quá!" Đây ko phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nó lúc ngủ say. Nhưng khác với lần trc, nó bị ngất còn lần này nó đang say sưa tận hưởng một giấc ngủ ngon lành. Cái mắt nó nhắm nhẹ nhàng, để lộ cặp lông mi cong và đen, đẹp đến lạ kì. Cái miệng nhỏ xinh, mùa đông mà đỏ mọng cứ như là đc phủ một lớp son bóng dưỡng vậy! Nhìn nó ngủ bình thản, hình như còn hơi mỉm cười nữa! Đẹp như một thiên thần. Vĩnh Quân bị cuốn hút thực sự. Ko hiểu sao, khuôn mặt cậu cứ thấp dần thấp dần...... gần như sắp chạm đến mặt nó, àh ko gần hơn nữa là đôi môi nó! "Koooooooooooooooo đc! Mày làm cái gì đó Quân? Mày bị điên rồi! Con nhỏ đó ko hợp với mày! Mày ko đc làm trò bì ổ này! Mày ko đc phép!..." Tự trấn tĩnh mình thế, nhưng cái đầu thông minh của cậu vẫn ko ngăn nổi bản thân cậu nữa. Khuôn mặt cậu một lần nữa lại thấp xuống, và...... "KOOOOOOOOOO!" Cậu giật mạnh cái đầu lên trc khi kịp chạm đôi môi hồng mọng của nó! Cậu nằm phịch xuống giường.Nhắm chặt mắt lại, cố xua đi hình ảnh con nhỏ thiên thần đang ngủ. Con bé nói đúng, cậu đang là một thằng nhóc ở tuổi dậythì! - AAAAAAAAAAAAAAAA, 7h rồi! Muộn học rồi! - Nó la toáng lên khi chiếc đồng hồ vừa điểm đúng 7h sáng. Vĩnh Quân cũng choàng dậy! Hai đứa chúng nó cuống cuồng lật tung chăn rời khỏi giường. Bé Tũn cũng bị đánh thức luôn. Và nó nghiễm nhiên đc chứng kiến cảnh tượng hai anh chị nó hấp tấp, vội vàng, luống cuống. Người sang ngang, kẻ rẽ trái, người đi thẳng, kẻ đâm vô, hai chúng nó cứ đụng nhau đến đau điếng cái đầu. - Anh đi đâu vậy? Sao cứ va vào tôi hoài vậy? - Cô va vào tôi chứ bộ! Cứ loạn xạ hết cả lên! Hai đứa chúng nó cùng lao vào phòng tắm, hai cái miệng, tranh nhau cái bồn rửa mặt, tranh nhau tuýp thuốc đánh răng, vừa đánh răng lại phải vừa tranh nhau nước. Khăn mặt với lấy lộn lung tung cả! - Áo đồng phục đâu? Hôm nay là thứ bảy! - Ở đâu nhỉ, tôi cũng ko biết nữa!...... A đúng rồi, vẫn ngoài dây phơi! Nhanh lên! - Hai chúng nó lại cùng lao ra cửa. "Cốp" - Lại đụng trúng nhau. Vừa xao trán vừa lao lên tầng thượng lấy đồ. Trông chúng nó chạy đua với thời gian thật thảm hại! - Tũn ơi, ở nhà ko đi đâu nhé, lấy tạm bánh gối trong tủ lạnh ăn hộ chị nhé! - Có lên xe ko? Muộn rồi, cứ ở đó mà liên thiên nữa! - Rồi! - Nó ngồi vội lên xe Vĩnh Quân, vớ lấy cái mũ bảo hiểm cậu đưa. Ôm ghì lấy eo cậu. Giờ chúng nó chả bận tâm gì cả.Ko cần biết mình đang ôm ai và mình đang đc ai ôm. Mà bao lâu nữa thì đến trường. Liệu có gặp phải ông thầy giám thị "hắc xì dầu" ko! Chiếc xe SH đỗ cái phịch xuống nhà dân. Vớ cái vé xe, hai đứa nó tức tốc lao lên trường. (Đừng ngạc nhiên sao lại ko gửi xetrong nhà xe của trường. Bởi đơn giản chúng mới học cấp III chưa đủ tuổi lái xe. Toàn phải gửi xe chui thế thôi.) - May quá ko có thầy! - Chắc thầy lại vô nhà vệ sinh nữ kiểm tra rồi! - nó cười toe nói. .... - Cô kia, nói lại nghe coi! Nó sợ xanh mắt khi thấy thầy giám thị từ đằng sau bước tới. - Em... em chào thầy ạ! - Nó cười một cách khổ sở! - Cô cũng biết lễ phép thế sao? Tôi nhắc lại, một lần nữa mà tôi nghe thấy ai nhắc tới cái chuyện vệ sinh nữ thì... đừng có trách tôi! - Ông thấy nói mà tái tê nỗi lòng. Bữa là thế này, hum đó, thầy giám thị đi kiểm tra chuyện mấy anh nhóc chuyên gia vô nhà vệ sinh để hút thuốc trộm. Nhưng kiểm tra mãi mà ko thấy nhân nào, mà cái bản tính đa nghi, hiếu thắng của thầy thì ko thể tin là hôm nay "học sinh ngoan đột suất"! Ngay lúc đó, lại thấy phòng vệ sinh nữ có khói bốc ra. Đoán chắc là tụi này đang chốn vô đây hút thuốc. Lấy hết sức bình sinh đạp cửa nhà vệ sinh nữ xông vào! - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng la thất thanh của hai cô nàng trong nhà vệ sinh. Trong đó một nàng đang kéo quần và một nàng đang đốt thư tình - nguồn gốc của đám khói mà ông thầy của chúng ta tưởng là học sinh mình hút thuốc trộm!Và từ hôm đó, truyền thuyết về thầy giám thị đc lưu truyền rộng rãi như chúng ta đã biết! - Hai cô cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? - Dạ tại bữa nay em có chút chuyện.... - Vĩnh Quân? - Lúc này thầy giám thị mới nhận ra sự có mặt của học trò cưng. - Sao em có việc bận àh? Ừ thôi thầy tha cho lần này. Lần sau còn tái phạm là sẽ xử lý nghiêm đó! - Chúng em cám ơn thầy ạ! - Nó cười toe toét nhìn ông thầy yêu ơi là yêu! Chợt.... - Sao áo cô rộng thùng thình thế kia? Hình như ko phải áo của cô. Nó và Vĩnh Quân vội nhìn nhau, tá hoả nhận ra hai đứa mặc lộn đồ. - Cả Vĩnh Quân nữa, sao áo cộc thế kia? - Em... em... Hai đứa chúng nó cuống cuồng cởi áo, đổi lại cho nhau trc con mắt kinh ngạc của thầy giám thị - Hai cô cậu ..... sao lại mặc nhầm áo của nhau?.... Có phải đêm qua.... hai người.... - Ấy ấy, thầy.... đừng có mà.... nói bậy nhé! Thầy ko có nhìn thấy.... thì đừng có suy đoán lung tung! - Nó gân cổ lên nói như để chặn lại dòng suy nghĩ trong cái đầu "tệ hại, đa nghi" của ông thầy. " Cốp" - ông thầy cốc đầu nó đau điếng. - Cô giỏi nhờ? Dám bảo tôi nói bậy! Cô tưởng tôi ngốc lắm sao? Ai chả biết cô và Vĩnh Quân đâu có thể! Một người như Vĩnh Quân mà lại chấp nhận một con nhóc học thì kém, lại ương bướng, phá phách.... Con gái gì mà ăn nói bỗ bã, phát ngôn bừa bãi (nhớ lại cái vụ vừa nãy đây)..... - Thầy thôi đi, em và cô ấy là một đôi đó ạ! - Hả? - Nó và ông thầy cùng mồm há hốc.Vĩnh Quân vừa nói gì vậy? Chuyện động trời rồi! - Anh thật là, nếu mà ko nói linh tinh thì giờ đã chẳng phải ở đây trực nhật nhà kho thế này! - Tại tôi ko muốn nghe ai hạ thấp cô như thế! - EEEEEEEEEEEEEEEEE, anh nói lại đi! Có thật là lúc nãy anh bênh vực tôi đó sao? - Nó nở nụ cười tươi rói, chờ đáp án của Vĩnh Quân. - Thế đợi tôi trình bày cô mới biết hay sao? Mệt! - HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII. Bây giò mới biết anh vẫn còn nhân tính! keeeeeeeee - Cô nói gì thế hả? Hoá ra từ trc cô dám coi tôi là mất nhân tính sao? Cô giỏi lắm! - Vĩnh Quân vừa nói vừa lấy cái chổi hất bụi vào người nó.
|